1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Trinh Thám Và Sát Thủ - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      NỮ TRINH THÁM VÀ SÁT THỦ

      Edit & Beta: Quảng Hằng & Quinn

      : **********************

      Chương 4.3

      Tặng Quinn…

      *********************

      Bởi vì chuyên tâm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn nhận thấy được Ân Thác phía sau lưng nàng, cuộc chuyện của nàng và Ngô Kiện Khang nghe được toàn bộ, Ân Thác tiến lên khom người vào tai nàng “ Tại sao lại vui như vậy ?"

                Dọa người nha! Nhược Băng cả kinh làm rớt quyển sách tay, Ân Thác nhanh nhẹn đón lấy, làm cho chồng sách vở nặng nề kia rơi trúng chân của nàng.

                "Ân, Thầy Ân?" xuất khi nào vậy?

                "Trông bộ dáng của hình như rất hoảng sợ, tôi dọa sao?" Vẫn là vẻ tươi cười mê hoặc lòng người kia.

                " sao." Nàng nhận lại sách vở, trấn tĩnh lại bản thân, thầm mắng mình tại sao lại chậm chạp đến mức phát ra !

                " Trầm, hôm nay khuya như vậy rồi, sao về, ở lại có việc gì sao?"

                " vội, tại vì tôi có việc ."

                "Cần tôi giúp gì ?"

                " ra tôi muốn tìm ."

                "Vậy à? sao? Tôi thực cảm thấy vinh hạnh, khó được chủ động tìm tôi, có chuyện gì cần tôi cống hiến sức lực vậy?"

                Nàng ho khan tiếng, tự nhắc mình thể mềm lòng, nhất định phải thừa cơ hội này ràng.

                "Chuyện là thế này, tôi cảm thấy chúng ta cũng ——"

                "Nguy hiểm!" Ân Thác đột nhiên ôm lấy nàng né sang bên, Ngay sau đó nghe được bên cạnh tiếng thủy tinh vỡ vụn, những mảnh vỡ bay tung tóe xung quanh bọn họ.

                Hai người té mặt đất, Nhược Băng bị Ân Thác ôm vào trong ngực bình an vô , chuyện nguy hiểm như thế này đương nhiên là nhắm vào nàng rồi, chẳng lẽ bọn chúng nhận ra được thân thế của nàng. Nếu đúng như này, nàng tuyệt đối thể để liên can đến người vô tội.

                "Trốn mau!" Nàng khẩn trương thúc giục.

                "Trốn? Tại sao?" hỏi.

                "Đừng hỏi nhiều như vậy, bây giờ chúng ta rất nguy hiểm, mau là được!" Nàng muốn đứng lên, nhưng Ân Thác đè nặng nàng,, quá nặng .

                "Chỉ là quả bóng chày đánh trúng vào cửa kính, vì sao phải trốn?"

                Bóng chày? Nhược Băng ngây ngốc sửng sốt, nhìn chung quanh tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy quả bóng chày mặt đất, hoàn toàn phải là đạn tập kích.

                Dạo này nàng làm sao vậy? Phản ứng trở nên chậm chạp, nếu Ân Thác đẩy ngã nàng, chỉ sợ sớm bị những mảnh thủy tinh vỡ làm cho bị thương.

                " sao chứ?"

                " có việc gì, cám ơn . . . . . . " Lúc này nàng mới phát mình vẫn còn trong vòng tay ôm ấp của Ân Thác , Nhược Băng bối rối thoát khỏi vòng tay của , cũng đồng thời phát cánh tay chảy máu.

                " bị thương!" Nàng kêu lên.

                "À? sao, có gì nghiêm trọng đâu."

                lại cứu  nàng lần nữa, Nhược Băng áy náy : " Bị thương đâu, nếu phải vì cứu tôi. . . . . ."

                "Đừng lo lắng. May mắn là bị thương, nếu tôi có lỗi ."

                đưa tay vuốt mái tóc rối của nàng , động tác này vô cùng thân thiết làm nàng xúc động mãnh liệt, cảm giác tê dại đánh úp lại, Nhược Băng dường như cảm thấy đầu óc mê muội.

                " Vết thương của phải lập tức cầm máu." Nàng mượn cớ cúi đầu xem kỹ miệng vết thương của , sợ bị nhìn thấy hai gò má đỏ bừng.

                nên như vậy nha! Nàng làm sao vậy? Tại sao lại cảm thấy rung động  vậy?

                "Đúng rồi, phải tìm tôi có việc sao?"

                Nụ cười của dịu dàng thâm tình như thế, trong sáng thánh thiện làm cho nàng nhìn chớp mắt, những lời định bỗng chốc nuốt trọn trở về, tình cảnh này làm sao nàng ra được?

                "Cũng có chuyện gì quan trọng. . . . . . Trước tiên nên lo xử lý vết thương của là quan trọng hơn hết, chúng ta đến phòng y tế băng bó !"

      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      NỮ TRINH THÁM VÀ SÁT THỦ

      Edit & Beta: Quảng Hằng & Quinn

      : **********************

      Chương 4.4

      Tặng Quinn…

      *********************

                gật đầu, hai người đứng dậy về hướng phòng y tế, dọc theo đường Nhược Băng sợ người ta thấy vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ của nàng, nghiêm mặt lại dám nhìn mặt , bởi thế nên nàng thấy Ân Thác —— cũng chính là Hắc Ưng, cười vô cùng thoải mái, vô cùng nét mặt đỏ bừng đáng vì xấu hổ của nàng, đôi mắt sáng tinh thu gọn hình ảnh của nàng vào mắt .

                Nàng là của , ai có thể đoạt , cho dù người mà trong lòng nàng ngưỡng mộ là Bạch Thiệu Phàm, cũng cho phép, chẳng những muốn  đoạt lấy thân thể của nàng, còn muốn giữ lấy lòng của nàng.

                 ô cửa sổ của tòa cao ốc khác ở đằng xa, Tuyết Diễm nhìn từ kính viễn vọng biết hoàn thành nhiệm vụ mà Hắc Ưng giao phó, thu hồi gậy phát bóng và kính viễn vọng chuẩn bị rời .

                Nàng khỏi tự hỏi, Hắc Ưng làm trò quỷ gì? Vì sao còn chưa động thủ giết kia? Càng cảm thấy kỳ quái, tại sao lại trà trộn vào trường trung học Minh Dương làm thầy giáo? Liên tiếp những vấn đề làm cho nàng đoán ra, hành động của sư huynh luôn quái dị làm người ta nghĩ ra.

                Quên ! Dù sao chuyện cũng liên quan đến nàng.

                Tuyết Diễm mang theo thiết bị, vào tầng hầm bãi đỗ xe của tòa cao ốc, mới đến bên cạnh xe, bóng người im hơi lặng tiếng vọt đến trước mặt nàng.

                Đợi đến khi nhìn người đối diện,  Tuyết Diễm cả kinh sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể cứng ngắc đứng lặng tại chỗ.

                "Đại. . . . . . Đại. . . . . . Sư huynh. . . . . ."

                 Vẻ mặt tươi cười mà quái của Cảnh Chấn nhìn nàng chăm chú, chậm rãi mở miệng."Sư muội, lâu gặp , rời khỏi Tây Tạng cũng với Đại sư huynh tiếng, em cũng biết lo lắng cho em đến mức nào a!

                "Bởi. . . . . . Bởi vì rất vội vàng . . . . . . kịp. . . . . . lời tạm biệt với . . . . . ."  Hơi lạnh lan tỏa khắp người nàng, từ sống lưng lên đến đỉnh đầu.

                "Chuyện gì mà vội vàng đến mức em rời lời từ giã như vậy?" càng lúc càng tiến đến gần nàng.

                " Chuyện cá nhân. . . . . . Việc tư." Nàng bước lui dần về phía sau, nghĩ đường để chạy thoát thân.

                "Lâu như vậy gặp , ôm chút?"

                ". . . . . . Chuyện này cần thiết." Nàng cảm thấy ghê tởm.

                  chán ghét gương mặt của Tuyết Diễm làm cho Cảnh Chấn dâng lên tức giận, tiếp tục tới gần nàng : "Sư phụ đồng ý hôn của chúng ta, theo trở về."

                "Gạt người!" Nàng quát.

                "Em muốn cự tuyệt đến khi nào! là đệ nhất cao thủ ở Tây Tạng, em còn có gì vừa lòng?"

                " Em thích đâu, bỏ cuộc !" Vẻ mặt nàng kiên quyết, quyết định thẳng với .

                Cảnh Chấn hung tợn hỏi: "Bởi vì Nhị sư đệ, cho nên em mới cự tuyệt ?"

                " sai! Võ công của ấy mạnh hơn , người lại tuấn tú hơn, mặc kệ là nào cũng đều lựa chọn ấy, cần ép em nữa!"

                "Phải ?" cười đến tà ác, mắt tam giác sắc bén híp lại thành đường, lạnh lùng : " Xem ra cần phải mạnh tay hơn chút."

      Cảnh Chấn lập tức đánh về phía nàng, nhưng Tuyết Diễm sớm có chuẩn bị, sử dụng hết sức lực cầm đồ tay phang mạnh vào người , ngăn chặn hành động của .

                Nàng chạy nhanh về hướng phát ra thanh gần nhất, móc súng lục ra thỉnh thoảng bắn vài phát về phía sau, nếu bị Cảnh Chấn bắt được, nhất định thất than ngay tức khắc, nàng dám tưởng tượng kết cục của mình, chỉ có Hắc Ưng mới đánh thắng được Cảnh Chấn, vì thế nàng chạy nhanh về hướng trường trung học Minh Dương, định tìm Hắc Ưng cầu cứu.

                Nhưng là, còn kịp rồi. . . . . .



      ***********************



                Bạch Thiệu Phàm mang theo toán xạ thủ vây quanh khu nhà xưởng, theo tin tức đáng tin cậy mật báo, Mục Phong Cuồng trốn tại nhà xưởng này, từng bước từng bước tiến vào, dần dần thu hẹp phạm vi lại, Bạch Thiệu Phàm ra lệnh cho mọi người vây kín bốn phía nhất là các cửa sổ, tự mình lẻn vào bên trong tìm kiếm, đến trước cửa gian phòng , quả nhiên nghe được tiếng của Mục Phong Cuồng.

                "Cảnh huynh, xinh đẹp này đến từ đâu vậy?"

                " ấy là người đàn bà của ta."

                Cảnh Chấn đưa đôi mắt dâm ô của lướt khắp người của Tuyết Diễm, tia nhìn chăm chú của làm cho Tuyết Diễm cảm thấy có luồng khi lạnh chạy dọc sống lưng, nàng bị Cảnh Chấn bắt tới nơi này, tứ chi bị dây thừng buộc chặt thể động đậy.

                Bạch Thiệu Phàm từ khe hở cửa nhìn vào kinh ngạc khi nhìn thấy Tuyết Diễm.  Đó là mặc áo đen! hoàn toàn khẳng định, từ đêm Nhược Băng và ta giao thủ ở trong phòng, trong đầu khắc sâu gương mặt của ta

                 Nhưng mà, tai sao ta lại ở chỗ này.    

      "Ra cửa canh gác , ở đây có chuyện của cậu." Cảnh Chấn ra lệnh cho Mục Phong Cuồng, ánh mắt nóng rực lên ý đồ của đối với Tuyết Diễm

                Mục Phong Cuồng đương nhiên hiểu được, thức thời khoát tay : " Xong việc , gọi ta tiếng." Ai, nữ nhân kia làm cho khó nhịn mà! Khiến cho tâm cũng ngứa.

                " muốn làm gì?" Tuyết Diễm hoảng sợ hỏi.

                Cảnh Chấn cười sâu xa , cặp mắt nóng bỏng cứ dao động ở người nàng

                "Sư muội, sớm hay muộn em cũng là người của , chi bằng bây giờ  chúng ta động phòng ngay ."

                "Mơ tưởng! dám tiến lên bước, tôi chết cho xem!

                cuồng tiếu."Hai tay của em bị trói , làm sao tìm chết được? Nên ngoan ngoãn nghe lời ! trân trọng và chăm sóc em.

                "Mơ tưởng!"

                cười càng lúc càng điên cuồng." sớm biết em đồng ý, em nghĩ chuẩn bị sẵn sao?"

      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      NỮ TRINH THÁM VÀ SÁT THỦ

      Edit & Beta: Quảng Hằng & Quinn

      : **********************

      Chương 4.4

      Tặng Quinn…

      *********************

      lấy ra gói thuốc bột màu trắng, hòa vào nước sôi. Tuyết Diễm lập tức nhận ra đó là Nhuyễn Cốt tán, uống vào toàn thân vô lực, đến lúc đó chỉ có thể mặc người xâm phạm, sắc mặt khỏi trắng bệch, sợ hãi khẩn cầu.



                "Đừng như vậy, sư huynh. . . . . . Em bằng lòng quay về Tây Tạng với là được, ít nhất chúng ta bồi dưỡng cảm tình trước, có cảm tình đến hôn cũng muộn mà!Em luôn luôn rất kính trọng , đối xử với em như vậy, có phải hay ?"



                " quá muộn! Sư muội, em lại muốn kéo dài thời gian để trốn , hôm nay ta tuyệt đối thả em , em phải trở thành người của ."



                Vì thế Cảnh Chấn đem cái chén chuyển đến gần miệng nàng, định ép nàng uống.



                Đột nhiên tiếng nổ, Mục Phong Cuồng phá cửa xông vào, miệng ứa máu té mặt đất.



                "Sao lại thế này!" Cảnh Chấn rống to.



                "Cảnh sát đây, mọi người đứng yên được nhúc nhích." Bạch Thiệu Phàm lấy súng chỉ vào bọn họ, đồng thời cũng gọi tất cả cấp dưới theo tới.



                Hai mắt Cảnh Chấn nhíu lại, nổ súng với tốc độ nhanh đến kinh người, thực ra là định chỉ phát là lấy mạng, nhưng bị Tuyết Diễm ở bên cạnh đánh bất ngờ, viên đạn xẹt qua bên má của Bạch Thiệu Phàm lưu lại vết máu.



                Cảnh Chấn cảm thấy được đùi phải vô cùng đau đớn, Tuyết Diễm cắn vào đùi . giận dữ, đẩy Tuyết Diễm sang bên, làm cho Bạch Thiệu Phàm có cơ hội phản kích, tiến lên giao đấu cùng Cảnh Chấn.



                Đấu đến chiêu thứ mười, bả vai của Bạch Thiệu Phàm trúng  đấm của , té nằm ở bên cạnh Tuyết Diễm, lúc này những cảnh sát còn lại vọt vào trong phòng , lôi Mục Phong Cuồng nằm mặt đất về phía ban công, vòng quanh phân tán lực chú ý của .



                "Mau giúp tôi mở trói!" Tuyết Diễm nhìn .



                " đừng hòng chạy trốn, tôi cũng muốn bắt ."



                "Muốn bắt tôi lúc nào cũng được, tại chỉ có chúng ta liên thủ mới có thể đối phó được Cảnh Chấn, nếu các phải là đối thủ của !"



                Tình thế trước mắt đúng là như thế, và các thủ hạ của toàn bộ đấu cũng lại gã đàn ông kia, vì thế Bạch Thiệu Phàm rất nhanh giúp nàng mở trói.



                " Gã kia là ai? Võ công dường như rất cao, vừa - kêu là Cảnh Chấn? Là tên của phải ?"



                Bả vai chợt nhói đau, Bạch Thiệu Phàm kinh ngạc vì mình cư nhiên lại là đối thủ của gã kia, định đứng lên tiếp tục cùng đấu, Tuyết Diễm giữ chặt , đôi mắt to trong veo như nước nhìn , : "Yên tâm, đánh các em của chết được đâu."



                hề báo động trước, nàng đột nhiên đưa đôi môi thơm ngát của mình lên môi , đôi môi mềm mại áp lên đôi môi của , thời gian dường như ngừng lại, Bạch Thiệu Phàm như là bị dòng điện hai trăm vôn chạm vào, toàn thân cứng đờ bất động, để mặc nàng cố tình bừa bãi xâm nhập.



                Cảnh Chấn đột nhiên hét lớn tiếng đánh về phía bọn họ, hai người nhanh chóng tách ra tránh thoát tập kích của , Bạch Thiệu Phàm cũng nhờ thế mà tỉnh lại.



                " Mày dám hôn người đàn bà của tao!"  Gương mặt của Cảnh Chấn xanh mét trừng mắt nhìn Bạch Thiệu Phàm, giống như phát cuồng muốn băm Bạch Thiệu Phàm ra thành trăm mảnh.



                " liên quan đến ấy, tôi thích hôn ấy, cần xen vào!" Tuyết Diễm khiêu khích , nàng bây giờ còn ràng buộc, có gì phải sợ  , chỉ tiếc là hôn còn chưa đủ.



                "Tuyết Diễm! Người đàn bà đê tiện này, xem tôi tra tấn như thế nào!"



                "Chỉ sợ có đủ năng lực thôi , thấy mỗi chiêu thức sử dụng đều có lực sao?"



                Nghe nàng như vậy, Cảnh Chấn mới phát giác mình bình thường chỉ cần dùng hai ba chiêu dồn người ta vào chổ chết, lại cùng những người này đánh đến mười phút, vẫn đánh chết đối phương. . . . . . bỗng nhiên tỉnh ngộ nhìn nàng chằm chằm  .



                "Vừa rồi cắn chân ta. . . . . . hạ độc. . . . . ."



                " sai! thể tưởng được ta hạ độc vào răng phải !" Nàng ăn viên thuốc màu trắng."Tôi uống thuốc giải có việc gì, còn —— chờ thuốc phát tác ! cùng các người đùa nữa, bổn tiểu thư phải ."



                tại trốn, còn đợi đến khi nào? Ánh mắt quyến rũ của nàng liếc nhìn Bạch Thiệu Phàm cái.



      " ! Lần trước sờ soạng ngực tôi, vốn dĩ nên là nên cho bài học. Nhưng ta phát mùi vị của cũng rất khá, lần này chỉ Kiss cái, xem anhlàm sao đền bù cho tôi? Có cơ hội gặp lại ."



                "Từ từ!" Hai nam nhân đồng thời rống to.



                Cảnh  Chấn tiến lên muốn chặn đứng sư muội, nhưng bị Bạch Thiệu Phàm cuốn lấy, hơn nữa lại trúng độc của sư muội, thể dùng hết toàn lực, còn như vậy , sớm hay muộn cũng rơi vào trong tay bọn cảnh sát Đài Loan, xem ra trước hết phải tìm chỗ giải độc mới được.



                Cảnh Chấn dùng hết sức lực cuối cùng, phá vòng vây của những cảnh sát bao quanh, bắt cảnh sát làm con tin để tránh truy sát của bọn họ.



                "Họ Bạch kia, lần này tạm tha  mạng chó của mày, lần tới gặp mặt chính là ngày chết của mày!" xong vặn gãy xương tay của người bắt giữ, thừa cơ hội bỏ chạy.



                "Chết tiệt! Mau đem cậu ấy vào bệnh viện!"



                Bạch Thiệu Phàm đuổi sát phía sau, nhưng người bỏ chạy mất dạng, mệnh lệnh cho những người còn lại đem Mục Phong Cuồng mang về. Từ trong miệng chừng có thể tra ra lai lịch của những người này.



                sờ sờ vết thương vai, vẫn hơi hơi đau, khỏi cảm thấy hoảng sợ trước võ công của Cảnh Chấn. Dựa vào kinh nghiệm luyện võ nhiều năm, võ công của Cảnh Chấn chắc chắn là tuyệt học bí truyền của địa phương, xác nhận đến từ khu vực đại lục , diện mạo kỳ dị của , cũng giống người bản xứ, chẳng lẽ Mục Phong Cuồng cũng có lien quan đến những phần tử hắc đạo của đại lục?



                Ngoài ra, còn có mặc áo đen, tên nàng là Tuyết Diễm? Là địch hay là bạn cũng  lắm. Nàng cư nhiên hôn ! Bên môi vẫn còn giữ hương vị của nàng. . . . . . Bạch Thiệu Phàm tự giác liếm  đôi môi, bất đắc dĩ cười lắc đầu.



                có cảm giác gặp lại nàng, đến lúc đó, tuyệt đối dễ dàng để cho nàng chạy thoát.

      Hết Chương 4







      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      NỮ TRINH THÁM VÀ SÁT THỦ

      Edit & Beta: Quảng Hằng & Quinn

      : **********************

      Chương 5.1

      Tặng Quinn…

      *********************

      Chương 5

      " bắt được Mục Phong Cuồng ?"

      "Ừm"

      Vẻ mặt của Nhược Băng đầy bội phục : "Lần này lập được công lớn, vị thần bộ của giới cảnh sát lại lần nữa tóm được tên đại gian đại ác - Mục Phong Cuồng, chiến công của lại tăng thêm bậc.”

      Bạch Thiệu Phàm đối với ca ngợi của Nhược Băng chỉ là cười khổ mà thôi, hoàn toàn có vui sướng cùng kiêu ngạo

      "Làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt của dường như có tâm ." Nàng hỏi.

      đem hành động ngày đó cùng toàn bộ quá trình gặp gỡ Cảnh Chấn và Tuyết Diễm cho Nhược Băng nghe, đương nhiên! Ngay cả chuyện bị "Đoạt hôn" cũng .

      "Đừng cười  được !" tức giận lầm bầm.

      "Ha ha ha…” Nàng cười đến rơi nước mắt."Kết quả cấp và đồng nghiệp trong ngành của , đều khen dũng thiện chiến bắt được Mục Phong Cuồng, ngược lại chỉ nhớ danh tiếng của thần bộ Bạch Thiệu Phàm khổ sở vì bị nữ đạo chích đoạt hôn! Oa ha ha. . . . . .".

      lớn tiếng kháng nghị."Này, này! Làm ơn biểu chút dáng vẻ ghen tuông được !" mình theo đuổi nàng nhiều năm rốt cuộc là vì cái gì?

      " Được rồi! Thực xin lỗi mà! Bởi vì đây là chuyện lạ hiếm có trong ngành cảnh sát, tin tưởng trăm năm sau, mọi người vẫn nhớ hình ảnh tuấn của vị cảnh sát này.”

      "Đừng trêu ! chuyện chính , ở trường trung học Minh Dương tra được những gì rồi?"

      "Đổng trưởng của Minh Dương quả nhiên có buôn bán bạch phiến, cũng lợi dụng cơ hội hàng năm đưa học sinh tốt nghiệp sang nước ngoài du học mà vận chuyển bạch phiến và rửa tiền."

      "Chứng cớ đâu?"

      "Văn bản tư liệu sao chép được, chỉ còn thiếu hình ảnh, tháng sau Minh Dương đưa những người tốt nghiệp xuất ngoại, đến lúc đó chụp hình làm chứng cứ, và đến ngay trường để bắt quả tang.”

      gật đầu : "Đến lúc đó xin lệnh cấp liên lạc với hải quan bên kia, tăng thêm số người canh giữ ở các cửa khẩu, ôm cây đợi thỏ chờ con cá mắc câu. Đúng rồi, Hắc Ưng có xuất lần nào nữa ?"

      Nhắc tới Hắc Ưng, sắc mặt của Nhược Băng trở nên u ám, nhưng chỉ nháy mắt nàng khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

      " có." Trả lời chút để ý, nàng lén gạt việc bị Hắc Ưng lưu lại"Dấu ấn".

      " Như vậy kì quái, có tin đồn nếu Hắc Ưng muốn giết ai, người đó chắc chắn sống quá bảy ngày, tại sao tới bây giờ chút động tĩnh đều có? Giống như biến mất vậy."

      "Nếu là như thế này tốt rồi." Nàng nâng ly trà lên, nghĩ thầm rằng biến mất mới là lạ, uống trà để che dấu mất tự nhiên của mình.

      " nghĩ em vẫn nên cẩn thận, để ngừa ——"

      "Hư!"

      Nàng lấy tay ý bảo im lặng, giống như có ai ở gần họ.

      Nhược Băng len lén chỉ vào phía cửa sổ, Bạch Thiệu Phàm gật đầu cũng lặng lẽ di chuyển gần cửa sổ, móc súng lục ra để đề phòng cố. Thình lình ba tiếng mở toang hai cánh cửa —— có ai!

      cẩn thận xem xét  bốn phía ngoài cửa sổ, nhìn nàng lắc đầu.

      Kỳ quái? Chẳng lẽ là thần kinh nàng quá nhạy? " Vừa rồi ràng em nghe thấy tiếng động."

      "Có lẽ là tiếng gió, yên tâm , ai. Emkhông phải còn có việc muốn làm? tiễn em đoạn đường ."

      "Làm phiền ."

      Bọn họ đóng cửa sổ, hai người ra khỏi phòng, trước khi chui vào trong xe, Nhược Băng đột nhiên cảm thấy sau gáy tựa hồ dính cái gì, giống như giọt nước mưa lạnh lẻo, nàng sờ sờ cổ.

      "Làm sao vậy?" hỏi.

      " có gì, có thể là giọt sương lá cây nhiễu xuống."



      Hai người ngồi xe nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của Bạch Thiệu Phàm, hướng về phía  nội thành.

      Khi bọn họ rời bao lâu, bóng đen từ giữa đám cây xuất , ánh mắt của Cảnh Chấn lóe lên tia sáng kì lạ, đôi môi tái nhợt lộ ra ý cười trầm. ra người phụ nữ kia là Trầm Nhược Băng. đem Hàn Hương Lộ, loại hương duy nhất chỉ có ở Tây Tạng, sinh trưởng núi cao bắn vào phía sau gáy nàng. Loại mùi này người thường thể ngửi được, duy nhất chỉ có những nhân tài từ sinh sống ở vùng núi cao của Tây Tạng mới ngửi được, hơn nữa bảy ngày vẫn chưa tan. Dù cho Trầm Nhược Băng có dịch dung như thế nào, chỉ cần ngửi được mùi này, nhận ra nàng tức . Chỉ cần theo nàng chắc chắn tìm được nơi ở của Hắc Ưng và Tuyết Diễm, đến lúc đó có thể thực được kế hoạch báo thù của , mà Bạch Thiệu Phàm cũng buông tha!

      Trung học Minh Dương! khắc sâu trong đầu bốn chữ này, cuối cùng cũng có tin tức , từ lúc bị Tuyết Diễm hạ độc, mất cả đêm mới kiềm chế được độc tính, nhưng thể cử động quá sức. Chờ hoàn toàn bình phục như cũ, những món nợ này nhất định trả lại gấp bội. Chờ xem ! nở nụ cười càng thêm thâm trầm tà ác. . . . . .



      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      NỮ TRINH THÁM VÀ SÁT THỦ

      Edit & Beta: Quảng Hằng & Quinn

      : **********************

      #ffcc00;']Chương 5.2

      Tặng Quinn…

      *********************

      Chương 5

      Lớp học đặc biệt ở trường trung học Minh Dương vốn nổi tiếng nghịch ngợm ương bướng, mỗi lần trêu vị giáo viên nào đều ghi lại cẩn thận. Học kì vừa rồi tiễn đưa mười hai vị giáo viên, mỗi lần đều ghi lại những hành động làm giáo sư lùi bước để truyền cho thế hệ đàn em.

      Vốn muốn tiếp tục duy trì thành tích huy hoàng, nào ngờ đột nhiên lại xuất người bề ngoài nhìn như hiền lành dễ chịu, ra lại là nhân tài mặt Trầm Băng. Thằn lằn, con gián, con chuột đối với nàng như những con vật cưng đáng . Những cái bẫy rập trước cửa phòng học, bục giảng, bàn giáo viên đều bị nàng luôn dễ dàng tránh thoát.

      "Lão Đại, ấy giống như có tuyệt kỹ, làm sao cũng trêu được ấy."

      "Đúng vậy, đúng vậy! ấy khác với những giáo viên khác, là lợi hại nha, ngay cả con rết cũng sợ nữa!"

      Lão Đại Đường Dật Trần quát: "Đừng tôn chí khí người khác mà triệt hạ uy phong chính mình! Trước khi tốt nghiệp chúng ta nhất định phải đạt tới thành tích tiễn  mười ba vị giáo viên, hiểu chưa?"

      "Nhưng mà. . . . . ." Mọi người nhìn nhau, có gì nắm chắc phần thắng. . . . . .

      "Tốt lắm, cứ theo kế hoạch bàn, Tiểu Linh đến đợi ở kho dụng cụ ngay góc vườn trường, giả vờ như bị khóa chặt bên trong vừa khóc vừa la. Chúng tôi dụ Trầm đến cứu . Lúc ấy vừa mờ cửa bước vào, liền bước theo cửa ở phía sau khóa trái lại nhốt ấy ở bên trong lại xem như đại công cáo thành ."

      “ Lão đại ,như thế có được , phải nhốt ấy bao lâu?”

       “ Tôi đem chìa khóa giấu trước trong kho, nếu ấy nghĩ ra được, tìm ra chiếc chìa khóa. Kế hoạch này của tôi có tên là “ Trầm mạo hiểm truy tìm bảo vật, thấy hay ?” đắc ý .

       “ Cái kho chứa đồ kia tối lắm, tôi rất sợ, có thể đổi người khác được …….”Tiểu Linh khiếp đảm cầu xin.

      "Chính là biết sợ mới tìm , ngu ngốc! Như vậy mới giống ."

      "Được rồi. . . . . ." Nàng cúi đầu, dám cự tuyệt mệnh lệnh của Đường Dật Trần, ai bảo chính mình thầm mến .

       Sau khi giấu xong chiếc chìa khóa, bỏ Tiểu Linh ở lại kho dụng cụ, cả bọn chạy tìm Nhược Băng.

      " ơi! Nguy ! Diệp Tiểu Linh bị nhốt tại kho dụng cụ ra được!"

      “ Vậy sao?" Nhược Băng xem bài tập, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú bọn Đường Dật Trần." Tại sao tìm nhân viên tạp vụ mở cửa?"

      " tìm !  Nhưng ông ấy có chìa khóa , Tiểu Linh tại vừa khóc vừa nháo, ấy vốn nhát gan, mình ấy bị nhốt tại kho chứa, mời nhanh cứu bạn ấy!"

      Bọn họ lại muốn làm cái trò gì? Nhược Băng nghiền ngẫm dò xét bọn chúng, diễn rất nha, các giáo viên khác có thể tin hành động của bọn chúng, nhưng thể qua được ánh mắt của nàng. Muốn đùa sao? Được rồi! Xem bọn chúng muốn diễn trò gì!

      đường đến gần kho chứa đồ, ràng nghe được tiếng khóc của Tiểu Linh, Nhược Băng sắc mặt khẽ biến, đó là tiếng khóc, nàng biết xảy ra chuyện, Vội vã chạy nhanh hơn.

      Đường Dật Trần và đám người xem, nhịn được cười trộm, thể tin được Tiểu Linh lại hành động đến như vậy, ngay cả bọn họ cũng đều cảm thấy được là , cũng chạy nhanh lên phía trước.

      Nhược Băng đẩy thử cửa kho, khóa mở ra, bọn Đường Dật Trần cảm thấy thể hiểu được, vừa rồi ràng có khóa , tại sao lại. . . . .

      "Mọi người tránh xa chút." Nàng ra lệnh, nín thở mím môi lúc sau dùng sức phá tan cửa gỗ, ánh mặt trời chiếu sáng mọi thứ bên trong, ngoại trừ Tiểu Linh quần áo tề chỉnh ra, còn có gã đàn ông trầm quái dị ôm lấy Tiểu Linh, dường như định cưỡng hiếp nàng bị phá đám chuyện tốt của .

       Bọn Đường Dật Trần lúc đầu là kinh ngạc sững sờ ngây ngốc  đứng im tại chổ, rốt cục lấy lại tinh thần nổi giận rống to: " Buông ấy ra!” xong lập tức xông lên phía trước liều mạng cùng gã kia, nhưng lại bị Nhược Băng nắm lại, nàng lạnh lùng ra lệnh “ Các em phải là đối thủ của người này, mau chạy nhanh ra ngoài cầu cứu."

      Nàng nhìn gã đàn ông quỷ dị kia hỏi: " là ai?"

      nhận biết tôi, nhưng tôi lại nhận ra , Trầm —— Nhược —— Băng." Cảnh Chấn trầm tươi cười làm cho người ta sởn cả tóc gáy.

      Người này có thể nhận ra nàng! Thuật dịch dung của nàng bị phát , là sát thủ sao?

      "Buông bé kia ra, người đàn ông lại uy hiếp bé, nếu truyền ra bên ngoài tổn hại thanh danh của , phải sao?"

      "Hắc hắc, lão tử nhiều ngày nay có đàn bà, rất thèm khát, nếu muốn cứu ta, tiến lên đây cứu !"

      " ơi . . . . ." Những người khác biết gây ra đại họa nên sắc mặt trắng bệch.

      " mau!" Nàng ra lệnh cho chúng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc đến mức làm bọn Đường Dật Trần hoảng sợ, chưa gặp qua biểu như thế này của nàng bao giờ,

      khiến cho bọn chúng dám cãi lời, vội vàng hướng phòng học chạy tới.

      hề báo động trước, Cảnh Chấn ra tay đánh lén, Nhược Băng mạo hiểm xông tới, nàng cảm giác được chính mình phải đối thủ của , phải dùng trí thắng.  

       Bọn Đường Dật Trần chạy nhanh về phía trường học để hô to cầu cứu, cũng chia ra, có  đứa chạy đến tất cả các lớp học, có đứa phụ trách đến phòng giáo viên, cuối cùng cũng làm kinh động đến hiệu trưởng ra mặt.

      Đường Dật Trần thình lình ở chỗ rẽ đụng vào khối tường đồng vách sắt, nếu có người giữ chặt , chỉ sợ té chỏng gọng. Đường Dật Trần thống khổ  vuốt cái mũi, nhìn về phía người tới."May quá, Thầy Ân!"

      " Xảy ra chuyện gì?"

      " tốt,  Trầm Băng xảy ra chuyện, có . . . . . . gã đàn ông quái dị khủng bố. . . . ."

      Trong ánh mắt của Hắc Ưng thoáng lên nét kinh hoàng, là Cảnh Chấn! biết, hề chần chờ, giống như cơn gió nhanh chóng chạy , Nhược Băng cũng phải đối thủ của Cảnh Chấn, nhưng điều mà chính là, tại sao Cảnh Chấn lại tìm được nơi này?

        lúc mọi người đường đến kho chứa đồ, hai bóng người xẹt qua trước mắt bọn họ, đúng là Trầm Nhược Băng cùng Cảnh Chấn.

       Nhược Băng võ công vô cùng cao cường mạnh mẽ xuất ở trước mặt mọi người. Từ hiền thục dịu dàng, phút chốc biến thành nữ cường nhân động tác vô cùng linh hoạt, làm hiệu trưởng phải lau mắt kính, giáo vụ chủ nhiệm xem ngây người, thầy Lý, thầy Ngô KIện Khang và toàn bộ giáo viên khác đều ngây ngốc nhìn.     

      Nhất là thành viên của lớp học đặc biệt đều cứng họng, ra giáo của bọn họ lại uy dũng mạnh mẽ như vậy, khỏi phấn chấn bắt đầu hô to cố lên.

      Nhược Băng quan sát tình thế, nhiều người ở đây rất nguy hiểm, vì tránh cho liên can đến người vô tội, nàng quyết định đem đối phương dụ đến nơi khác.

      "Có gan đến đây!"

      " Ả đàn bà thối tha! Tôi nhất định tra tấn cho đến chết!" Nếu người bị trúng độc, sớm bắt được người phụ nữ này rồi.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :