1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Trinh Thám Và Sát Thủ - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      NỮ TRINH THÁM VÀ SÁT THỦ

      Edit: Quảng Hằng

      Beta: Quinn

      **********************

      Chương 2.2

      Tặng Quinn…

      Rời khỏi phòng nghiên cứu của Kiều Mã Lỵ, Nhược Băng thẳng vào khu nội thành,Nhược Băng có hẹn với Bạch Thiệu Phàm tại quán cà phê, vừa vào đến cửa thấy gương mặt nghiêm túc hiếm thấy của Bạch Thiệu Phàm.

      Có thể xảy ra chuyện gì , nàng đoán vậy.

      Bạch Thiệu Phàm vừa thấy đến nàng lập tức khẩn trương : "Bọn thu được tin tức, Vương Thiên Bá mời tên sát thủ giỏi nhất thế giới muốn giết em, em nên có kế hoạch phòng bị.”

      Nhược Băng lơ đễnh . “Sát thủ tìm tới em cũng phải là chuyện ngày ngày hai, có thấy em sợ bao giờ chưa?”

      "Lần này giống, người tìm chính là ‘ Hắc Ưng ’."

      "Hắc Ưng?" Nàng nghe qua tên người này, dù chưa gặp qua, lại thường nghe thấy những chuyện đồn đãi về , người này khi ra tay chưa bao giờ thất bại. Hai giới hắc bạch lưỡng đạo đều kiêng nể người này.

      Nàng đột nhiên hiểu, ra gã đàn ông xâm nhập vào phòng của nàng buổi tối hôm đó chính là Hắc Ưng, quả nhiên đơn giản, đúng như lời đồn.

      “ Trước khi ta tìm được em, mau trốn , báo với bạn bè của , bảo bọn họ sắp xếp em đến nơi an toàn."

      " cần, ta tới rồi ." Nàng bình thản , như chuyện của người khác, còn ung dung cầm tách cà phê nhấm nháp hương vị của nó.”

      Bạch Thiệu Phàm trừng lớn hai mắt, miệng há hốc, so với hà mã còn lớn hơn nhiều, thể tin hỏi. “ Em… Em cái gì? ta tới! Hắc Ưng tìm đến em?"

      "Ừ." Nàng nhún vai, làm ra vẻ như liên quan đến mình.

      " ta đối với em. . . . . . Em . . . . Em có việc gì?" Bạch Thiệu Phàm kinh ngạc lắp bắp .

      " ta đến là để cho em biết lần sau lấy mạng em."

      Bạch Thiệu Phàm kích động bắt lấy tay nàng rống to: "Vì sao lại cho biết? Trời ơi! ra tình nghiêm trọng như vậy, em tại sao sớm?"

      Đối mặt vẻ mặt tức giận kích động của Thiệu Phàm, nàng biết Thiệu Phàm vô cùng quan tâm nàng, trong lòng khỏi cũng có chút áy náy, chỉ mới nghe Hắc Ưng tìm nàng kích động đến như vây, nếu nàng đem chuyện đêm đó kể cho nghe chuyện nàng cùng Hắc Ưng giao đấu, , chẳng phải càng thêm điên cuồng? Lập tức nhớ đến câu trả lời của Kiều Mã Lỵ, nàng trả lời . : "Em phải bình an ngồi ở trước mặt sao, chứng minh em có xảy ra chuyện gì. Nếu có việc gì còn nhắc đến làm chi, thay vào đó mau tìm chuyện gì có ích để giúp đỡ có phải thực tế hơn ?”

      "Em, Em. . . . . . bị em làm tức chết rồi!"

      Nàng thầm cười trộm, ở chung với Kiều Mã Lỵ lâu nên ngay cả lời của nàng cũng đều thuộc lòng .

      " được! Em mau tìm cách gì , thừa dịp Hắc Ưng còn chưa kịp xuống tay." kiên trì.

      "Nếu người muốn giết em chính là Hắc Ưng, cho dù em có trốn đến chổ nào cũng thoát, bằng đợi ở địa bàn của chính mình, ít nhất em cũng quen thuộc nơi này, lúc ở thời điểm quyết đấu phải hoàn toàn có phần thắng.”

      "Nhược Băng!"

      Nàng nhấc tay ngăn lại, phân tích cho nghe." phải luôn luôn tin tưởng trí tuệ cùng phán đoán của em sao g? Đêm đó Hắc Ưng tìm đến em chẳng lẽ để báo cho em biết là muốn giết em, cho em có thời gian chạy trốn sao? việc đơn giản như vậy, em nghĩ em nằm trong kiểm soát của ta, nhưng em có lòng tin trong lúc này em an toàn, có nguy hiểm tới tính mạng.”

      "Em làm sao có thể chắc chắn?" Vẻ mặt tin.

      "Trực giác." Nàng chỉ vào đầu của mình, tin tưởng vững chắc ."Sát thủ đều có thú vui là mèo vờn chuột, trước mắt ta còn chưa có ý muốn giết em."

      Bây giờ nàng lại vòng quanh phòng xem lại lần nữa các cơ quan trang bị, may mắn là nàng có nguồn cung ứng vô hạn, trung tâm sản xuất khoa học kĩ thuật —— Kiều Mã Lỵ.

      Nhược Băng cẩn thận nghiên cứu bản thiết kế theo dõi khắp tòa cao ốc này, cho đến khi trăng lên cao, đột nhiên loại cảm giác xẹt qua, cần suy nghĩ, nàng phản ứng rất nhanh, lập tức lộn ngược về phía sau lưng ghế sô pha, từ dưới sô pha móc ra khẩu súng giảm thanh.

      Có người!
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      NỮ TRINH THÁM VÀ SÁT THỦ

      Edit & Beta: Quảng Hằng & Quinn

      : **********************

      Chương 2.3

      Tặng Quinn…

      ******************

           Nhược Băng luôn tin tưởng vào giác quan nhạy bén của mình, nàng ngửi được trong khí có điều gì đó bình thường, có người lén tiếp cận nàng, tuy rằng hôm nay mới đưa đến, nhưng cũng đủ để vừa kịp lúc để sử dụng.

       

                          Nàng hết sức chăm chú lắng nghe, quan sát mọi động tĩnh.

              biết khi nào, cái bóng đen lướt qua sô pha, khí dao động báo với nàng có người xuất , Nhược Băng trong tình thế cấp bách, hướng đối phương nổ súng và nhảy đến đối diện.

       

               

                Hai người trong bóng đêm cách nhau khoản, cùng giao thủ, từ đầu đến cuối Nhược Băng cùng đối phương bảo trì khoảng cách, nhưng kỳ quái chính là, đối phương vẫn chưa nổ súng, dường như muốn bắt sống nàng.

       

                Bắn vài phát vẫn trúng đối phương, làm cho Nhược Băng cảm thấy hoảng hốt, thân thủ đối phương lưu loát nhanh chóng, càng ngày càng tiến đến gần nàng, với tốc độ nhanh như chớp, đối phương đứng cạnh bên nàng.

       

               

                "Hắc Ưng!" Nàng kêu lên, đồng thời súng lục bị đối phương đoạt lấy. Tình huống nghịch chuyển, Hắc Ưng cầm khẩu súng bạc nhắm ngay nàng, ném khẩu súng của nàng sang bên.

       

                "Có thể lập tức nhận thấy được xuất của tôi, là người đầu tiên."

       

                " Vậy sao? Nếu kịp phát ra như thế nào?"

       

                "Chết ngay lập tức."

       

                "Như vậy, đối với tôi có ưu đãi đặc biệt nào sao?" Nàng bình tĩnh khiêu khích.

       

                Hắc Ưng lạnh lung, khóe môi cong lên duyên dáng, này lớn mật.

       

       

                "Sao đêm nay phòng có mặt vị sứ giả bảo hộ?"

       

                " mặc áo đen lần trước cũng là do phái tới?"

       

                " liên quan gì tới tôi, người đàn ông của đâu? Trốn rồi à?" Trong giọng của tràn đầy sát ý.

                Nhược Băng biết người hỏi chính là Thiệu Phàm, nhưng hiểu vì sao trong giọng của đầy sát khí.

       

                "Tôi có đàn ông, tôi là Trầm Nhược Băng, yếu ớt đến mức cần đàn ông bảo vệ đâu."

       

                Hắc Ưng nhìn vào đôi mắt khiêu khích biết sợ của nàng, cười đến tà khí.

       

       

                "Bước lùi về phía ban công." mệnh lệnh,  giọng hàm chứa giễu cợt.

       

                Sắc mặt của Nhược Băng cứng lại, nàng hiểu được suy nghĩ cái gì, Hắc Ưng cố ý nhắc nhở nàng nhớ đến đêm ấy.

       

                đem nàng bức đến ban công, cũng vào đêm tối, cũng dưới ánh trăng, cũng cùng địa điểm, cũng đôi mắt đen thâm thúy, nhìn nàng chăm chú trong bóng tối.

       

       

       

                " Tôi nên có ưu đãi đặc biệt đối với như thế nào đây?" chờ mong câu trả lời của nàng.

       

                "Sao trực tiếp nổ súng." Nàng lạnh lùng đề nghị.

       

                ", tôi muốn có cái chết đặc biệt chút."

       

                " Đặc biệt như thế nào?"

       

                "Cởi quần áo ra." Gọng rất nhưng rất có lực uy hiếp.

       

                "Muốn nhìn thân thể của tôi?"

       

                "Tại sao ? Nhưng mà. . . . . . Biểu của càng khiến cho của tôi hứng thú."

       

                Quả nhiên như Hắc Ưng dự định, đôi mắt to hề có dấu hiệu sợ hãi nhìn thẳng vào , càng vào thời khắc nguy hiểm, đôi mắt trong suốt kia càng cháy lên ngọn lửa mãnh liệt, tia e ngại, ánh mắt của này dường như biết .

       

               Nhược Băng tựa lưng vào lan can ban công, cả người toát lên vẻ trầm tĩnh mê hoặc, mái tóc tung bay trong gió, dáng vẻ phục toàn bộ biển hết ra ngoài.

       

                          " muốn giết tôi?"

       

                " phải tôi trước rồi sao?"

       

                Nhược Băng di chuyển hai tay tới trước ngực, hai mắt vẫn nhìn thẳng đối phương.

       

                "Nhắc tới Hắc Ưng, hai giới hắc bạch khi nghe đến tất cả đều biến sắc." Nàng nhàng cởi bỏ nút áo."Chỉ vì Hắc Ưng giết người chưa từng thất bại, nhắm trúng con mồi tuyệt đối trốn thoát lòng bàn tay , nhưng mà. . . . . ." Nàng cười , nụ cười tươi tắn và trong sáng làm cho Hắc Ưng  thoáng do dự.

             Lúc nàng cởi đến nút áo thứ ba, lộ ra nửa bầu ngực căng tròn, như như vô cùng quyến rũ, giọng mềm mại bỗng chốc trở nên cứng rắn.

              “ Nhưng Trầm Nhược Băng ta tin!”

       

                Trong phút chốc từ cái vòng cổ của nàng phóng ra hơn mười cái ngân châm bắn về phía Hắc Ưng, làm hề ngờ tới chút nữa là kịp né tránh. Thừa dịp Hắc Ưng mãi lo né tránh. Nhược Băng bước lui ra sau nhảy xuống, để thân thể tự do rơi xuống từ tầng thứ mười của tòa cao ốc.

       

       

                                   Hắc Ưng kinh hoảng vội xông lên phía trước quyết bắt được nàng, nhưng chỉ kịp chạm tay vào góc áo của nàng.

       

       

       

                           Hắc Ưng nhìn cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, Nhược Băng ở trong gió lốc rơi xuống, mái tóc dài rối tung bay trong gió, ánh mắt lóe sáng cách kì lạ trong bóng tối, như là muốn biểu thắng lợi, y như ánh mắt trong bức ảnh, chính mắt nhìn thấy thực làm người ta kinh hồn.

       

             Đến khi rơi xuống gần đến mặt đất, từ trong tay Nhược Băng kịp thời bắn ra ba sợi dây sắt quấn lấy lan can lầu ba, xoay người cái nhàng rơi xuống đất, cùng lúc trốn vào khu kiến trúc gần đó tránh né truy sát của Hắc Ưng.

                Nhìn thấy góc áo trong tay, vừa mới rách ra từ vạt áo của nàng, trong mắt của Hắc Ưng tràn đầy kinh ngạc, kia là từ trong tay mà chuồn mất, hành động kinh hồn bạt vía!

       

               

                Đây là lần đầu tiên, người luôn bình tĩnh như , lần đầu tiên tâm lay động, cũng là lần đầu con mồi lại dám quay về phía mỉm cười đắc thắng.

       

       

                Kỳ lạ là, hề giận, cảm giác hưng phấn mới lạ trỗi dậy trong lòng , làm khơi dậy cảm xúc hứng thú nơi .

       

                thích nàng! Lập tức quyết định, phải lòng tên là Trầm Nhược Băng!

               Ý nghĩ này làm khóe miệng bất chợt cong lên, hé ra nụ cười lạnh lẽo, nên làm thế nào để chinh phục khơi mào niềm hứng thú nơi ?

       

               

                Lúc này nàng  chạy thoát từ trong tay ,vậy , đành phải bắt nàng để trừng phạt nàng cả đời .

              Cầm góc áo tay, Hắc Ưng ngửi thấy hương thơm người nàng, nhớ kĩ hương vị của nàng quyến luyến thôi. 

       

       

               Nhược Băng lâm vào buồn bã vì tình cảnh tại của mình, chỉ vụ án có chút tiến triển, mà còn phải đề phòng bị sát thủ tập kích mọi lúc mọi nơi,ngay cả việc dạy học cũng làm phiền nàng -------- Tất cả những giáo viên khác đều quyết liệt đề cử nàng làm giáo viên của lớp học đặc biệt.       

       ****************************

       

       
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      NỮ TRINH THÁM VÀ SÁT THỦ

      Edit & Beta: Quảng Hằng & Quinn

      : **********************

      Chương 2.4

      Tặng Quinn…
      <img class="alignnone size-full wp-image-1169" title="[wallcoo_com]_sweet_girls_illustration_on_romance_novel_cover_bi41338" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/wallcoo_com_sweet_girls_illustration_on_romance_novel_cover_bi41338.jpg" alt="" width="590" height="442" />


      ******************

       

               Nhược Băng lâm vào buồn bã vì tình cảnh tại của mình, chỉ vụ án có chút tiến triển, mà còn phải đề phòng bị sát thủ tập kích mọi lúc mọi nơi,ngay cả việc dạy học cũng làm phiền nàng -------- Tất cả những giáo viên khác đều quyết liệt đề cử nàng làm giáo viên của lớp học đặc biệt.       

       

                "Lớp học đặc biệt" phải là lớp học có thành tích đặc biệt ưu tú, mà là lớp tập hợp  tất cả những học sinh có vấn đề. Chết tiệt là những học sinh có vấn đề này, sau lưng đều có gia thế hiển hách, cha mẹ nếu phải là nghị viên quốc hội, cũng là người hàng năm ủng hộ cho trường học và hiệu trưởng hàng trăm vạn, vì các học sinh này được nuông chìu từ bé nên sinh ra hư đốn, hề xem các giáo viên ra gì.

            Những giáo viên đến đảm nhiệm lớp học đặc biệt này, ai có thể vượt qua tháng. Giáo viên đầu tiên đến dạy được ba ngày liền kiếm cớ xin nghỉ hưu trước thời hạn, khiến cho việc tìm kiếm giáo viên chịu trách nhiệm cho “ Lớp học đặc biệt này” trở thành vấn đề hóc búa lớn thứ hai ở trường học.

       

                        Nhược Băng sở dĩ bị đề cử lãnh đạo lớp học này, phải vì nàng có ba đầu sáu tay, mà vì nàng là người mới nên những người cũ đương nhiên cấp cho nàng loại công tác mà ai cũng e ngại như thế này. Cho dù nàng là giáo viên tạm thời, nhưng trường học ai quan tâm đến việc này.

       

               “ Đại ca, nghe lần này là giáo viên trẻ.” 

       

                "Namhay nữ ?"

       

                "Là giáo viên nữ xinh xắn!"

       

                "Phải ?"

       

                Lớp học đặc biệt này túm tụm xung quanh lão Đại, bàn tán về vị giáo viên thứ mười ba.

       

                         "Xem ra chúng ta lại có lại có trò vui mới để làm rồi ."

       

                "Đúng vậy! Nhất là trêu giáo viên nữ, là sở trường của mình mà ."

       

                " Bây giờ nên mở cuộc họp, bàn xem khi giáo kia đến , chúng ta nên tặng cho ấy món quà gì để làm ấy “ Ngạc nhiên” a?"

       

                Tất cả đều nhao nhao bàn luận, cuối cùng nhìn về phía lão Đại —— Đường Dật Trần, hưng phấn mà chờ mong đáp án của .

       

                         Đường Dật Trần nhăn mặt nhíu mày, ra dáng như vị lãnh đạo, miễn cưỡng mở miệng. "Đương nhiên là làm chuyện cho ấy hét càng to càng tốt!"

                "Lão Đại lại có ý gì mới à ?"

                Đường Dật Trần cười đến thần bí, lấp lửng: "Các bạn chờ xem kịch vui !"

         đám học sinh nghịch ngợm, quỷ quái, nhìn nhau, hẹn tất cả đều lộ ra vẻ chờ mong. Đúng a! Chờ xem trò hay!

               Đối với những thành tích nghịch phá mà học sinh của lớp học đặc biệt dành cho giáo viên mới, Nhược Băng sớm nghe thấy, về trình độ quỷ quái của những học sinh này trong lòng nàng cũng biết.

           Mặc bộ y phục đơn giản gọn , nàng về phía lớp học đặc biệt, biết những học sinh này bày trò gì để ra oai phủ đầu? Tốt nhất đừng để cho nàng thất vọng.

                   Tiến vào phòng học,  tranh cãi ầm ĩ bỗng chốc vắng lặng như tờ, tất cả những học sinh đều nhìn nàng chằm chằm, thái độ ràng tràn ngập địch ý.

               “ Chào các em, bởi vì trước những “thành tựu to lớn” của các em    , cho nên các giáo viên trước đây thể nghĩ hưu sớm, vì thế từ hôm nay trở , phụ trách lớp học này, biết các em có ý kiến gì ?” Nàng thân thiết đích ân cần thăm hỏi, ra dáng giáo viên tính tình hoàn hảo.

                Đường Dật Trần đứng lên, tay cầm cái hộp hoa văn tinh xảo đến trước mặt của Trầm Nhược Băng, mỉm cười : "Đây là món quà mà chúng em dành tặng , xem như là quà ra mắt, học kì này nhờ tận tâm chỉ bảo nhiều hơn.”. ." Hừ! đến ba ngày nhất định làm cho nàng chạy mất dép.

        "Cám ơn." 

                Nhược Băng nhận lấy cái hộp, đánh giá nam sinh tuấn tú trước mắt, đứa này chắc thuộc con nhà giàu có, đáng tiếc tính tình quá ngông nghênh, nhìn tư cách của , tám phần là nên ở lớp học như thế này

                " nên mở ra nhìn cái !" đề nghị, những học sinh khác cũng đều nhao nhao động viên, biết có trò hay để nhìn.

                Lời của để lộ ra trong hộp có mưu kế, Nhược Băng đương nhiên biết cái hộp này có vấn đề, nàng làm bộ như hề đề phòng, mở hộp ra.

               con rắn đuôi chuông giương mắt nhìn nàng, nàng biết nọc độc được rút ra hết,.

       

                          "A——" Như mọi người chờ mong, nàng kêu sợ hãi  tiếng.

       

                Kế tiếp là tiết mục làm cho lớp học này bất ngờ, ngay cả Đường Dật Trần nhìn xem cũng ngây người.

                " Con rắn đuôi chuông đáng nha! Sao các em lại biết thích nhất là rắn vậy?" Nhược Băng cố tình hưng phấn mà vuốt ve con rắn nằm trong hộp, còn bắt nó cầm lấy đến thưởng thức.

                   Có mấy nữ sinh đột nhiên thấy giáo cần rắn đuôi chuông đến gần, sợ tới mức tất cả đều dồn lui về phía sau,thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm, sợ tới mức kêu giáo inh ỏi, mà giáo bây giờ lại thích buông tay cầm con rắn đuôi chuông thưởng thức.

       Tiết mục chào đón—— nên diễn ra như vậy nha! 

      " . . . . .  sợ sao?" Đường Dật Trần dám tin hỏi.

      "Sợ?" Nhược Băng khoa trương lắc đầu, hạ gọng kính xuống đôi mắt to hồn nhiên chuyển sang sắc bén, lóe ra ánh nhìn nguy hiểm, chậm rãi trả lời: " Tại sao lại sợ? Vui mừng còn kịp a! Bởi vì —— đây là  ‘ quà gặp mặt ’ các em tặng cho tôi mà."

               Ý cười của nàng thâm trầm và gian trá biến hoá kỳ lạ, làm cho mọi người tự nhiên cảm thấy lạnh xương sống. 

                Đường Dật Trần có trực giác giáo này, hình như dễ chọc a. . . . . . 

         Trong nhà giam tối đen, giam giữ những phạm nhân chuyện ác nào làm, khiến cho u bên trong nếu đem so với bóng đêm bên ngoài càng tối tăm hơn. Mục Phong Cuồng lẳng lặng chờ đợi, chờ có người cùng chuyện. Rốt cục, đợi được.

               gã đàn ông lạ có gương mặt mang vết sẹo bị chém, im lặng lên tiếng đến gần .

                       "Thần Điền bang chủ đối với chuyện Cung Bản Kiện tiên sinh bị bắt vô cùng tức giận."

       

                " Ông là. . . . . ."

       

                "Tôi chỉ là người truyền lời, cậu nên hỏi nhiều."

       

                " Dạ, phải." đoán rằng đối phương tám phần là thủ hạ của bang chủ Nhật Bản Thần Điền Cơ ở Đài Loan, cung kính khẩn cầu."Vị đại ca này, phiền ngài giúp tôi chuyển lời đến Thần Điền bang chủ cho ... Tôi lần cơ hội nữa."

       

                "Cho cậu cơ hội? Sau đó để cậu cho rơi vào trong tay nữ trinh thám kia lần thứ hai?"

       

      Sắc mặt Mục Phong Cuồng xanh mét, hơi hơi nắm chặt nắm tay.

       

                Gã đàn ông cười lạnh : "Cung Bản tiên sinh phụng lệnh Thần Điền bang chủ đến đây cho cậu xem hàng mẫu, lại bị người của cậu sơ xuất mà phá hỏng đại , bây giờ Cung Bản bị giải về Nhật Bản, với tổ chức của Thần Điền mà là vô cùng bất lợi, bang chủ phái hai thủ hạ đến đây, cậu chuẩn bị chịu chết !" xong gã đàn ông lập tức bưng mâm thức ăn, xoay người bỏ .

       

                Mục Phong Cuồng sắc mặt trắng bệch, chuyện lo lắng rốt cục xảy ra, Thần Điền Cơ hạ lệnh giết , mạng của bây giờ như chỉ mành treo chuông vậy.

       

                Đột nhiên, toàn thân Mục Phong Cuồng run rẩy té mặt đất, miệng sùi bọt mép mặt nổi gân xanh, bộ dáng thực tại dọa người, lập tức được chú ý của nhân viên cảnh sát, cả nhà ăn xôn xao thôi.

       

                phải báo thù! nhất định phải báo thù! Té mặt đất nhưng trong đầu của chỉ có hai chữ báo thù, phải thoát khỏi nơi này, cho dù chết cũng muốn Trầm Nhược Băng phải cùng xuống địa ngục!

       

                Ắt -----Xì ! Nhược Băng nhảy mũi cái to, cảm giác giống như có người nguyền rủa nàng.
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      NỮ TRINH THÁM VÀ SÁT THỦ

      Edit & Beta: Quảng Hằng & Quinn

      : **********************

      Chương 2.5

      Tặng Quinn…


      <img class="alignnone size-full wp-image-1211" title="avatar98.jpg.thumb" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/04/avatar98-thumb.jpg" alt="" width="170" height="170" />


               ************************

      Giáo viên Lí dạy môn Toán lập tức quan tâm hỏi: " CôTrầm đừng để bị cảm, tuy rằng bây giờ trời nóng bức, nhưng là phải chú ý đừng cảm lạnh ."

                Nhược Băng còn kịp mở miệng chuyện, Ngô Kiện Khang lập tức cướp : " Để tôi pha cho tách trà, đối với cổ họng rất có lợi."

                Thầy Lí cùng Ngô Kiện Khang hai người ai chịu nhường ai, làm cho Nhược Băng cảm thấy khó chịu, ánh mắt nàng chợt nhìn sang đối diện, thấy giáo viên Cao Oanh Yến nhìn trộm Ngô Kiện Khang, ánh mắt khó nén đau lòng.

                Nàng đột nhiên nảy lòng tham, sao làm hồng nương giúp ấy nối dây tơ hồng a?

                Ngô Kiện Khang bưng đến chén trà, ân cần khuyên ." CôTrầm mời uống chút, ngọt và thơm mát lắm!"

                "Cám ơn ý tốt của , nhưng có người còn cần chén trà này hơn tôi." xong liền đem trà về hướng Cao Oanh Yến.

                "Nghe gần đây cổ họng Cao được khỏe lắm, Thầy Ngô có pha ly trà thanh nhiệt, uống thử xem?” Nàng tươi cười như hoa cúc, mời mọc.

                "Này. . . . . . Có được ?"

                "Đương nhiên có thể, thầy Ngô là uống chữa hết khàn giọng , uống thử xem, nhưng phải tin mới được nha! Có đúng thầy Ngô?"

                Ngô Kiện Khang xấu hổ cười : " Đúng vậy. . . . . . Cao uống hớp thử xem." còn cách nào khác, thể nha!

                Cao Oanh Yến ngại ngùng gật đầu."Cám ơn , làm lo lắng, ngại quá ."

                "Ặc. . . . . . Làm sao làm sao. . . . . ." lắc  đầu, đối mặt với Cao Oanh Yến vốn luôn ít , có chút được tự nhiên.

                " Trầm! Ngài hiệu trưởng vừa gọi điện, mời đến văn phòng." Huấn đạo chủ nhiệm ở cửa văn phòng gọi.

                " Biết rồi, tôi lập tức đến ngay." Nàng vừa lúc thừa cơ hội này rời khỏi, vì thế nàng nhìn Cao Oanh Yến : " Thầy Ngô còn có phương pháp kỳ diệu giúp thân thể khỏe mạnh, nên nhờ thầy ấy dạy bảo, chắc chắn thầy ấy vô cùng vui lòng dạy cho nha!”

                " ư!" Cao Oanh Yến giương đôi mắt to đầy vẻ chờ mong nhìn Ngô Kiện Khang.

                "Này. . . . . ." cười đến bất đắc dĩ.

                "Giao cho , thầy Ngô!"

              Nhược Băng chân thành , sau đó nhanh ra cửa, cho có cơ hội cự tuyệt.

                Phù! Cuối cùng thoát khỏi quấy rầy của bọn họ, vào văn phòng hiệu trưởng, nàng gõ cửa mà vào.

                "Hiệu trưởng, tìm tôi có việc?

                " Trầm Băng, đến đúng lúc, tôi giới thiệu với giáo viên tạm thời mới tới, tên ấy là Ân Thác, cũng đồng thời là giáo viên tạm thời giống , nên phiền hướng dẫn ấy tham quan trường học chút.”

               Nhược Băng nhìn theo tay của Hiệu trưởng chỉ, thanh niên ngồi ở ghế sô pha đứng dậy đến, ăn mặc nhã nhặn trong bộ Âu phục, đeo cặp kính trắng mặt, đó chính là Hắc Ưng, đến trước mặt của nàng dịu dàng lễ độ, ân cần thăm hỏi." Xin chào, tôi là Ân Thác.”

                         " Xin chào, tôi gọi là Trầm Băng." Nhược Băng nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt, đột nhiên có loại cảm giác thể được, làm cho nàng có chút ngây ngốc.

                " sao vậy?" Hắc Ưng hỏi.

                "Tôi. . . . . . từng gặp rồi?"

                " Sao có thể? Đây là lần đầu tiên tôi quay về Đài Loan." cười đến vô hại mà thân mật.

                "Ha ha ha! Dù sao cũng là mỹ nam tử, khó trách tuổi trẻ như Trầm đây, sinh ra choáng váng.”

                Bị hiệu trưởng đùa làm nàng giật mình, Nhược Băng khỏi đỏ mặt kháng nghị."Hiệu trưởng đùa, tôi chỉ là cảm thấy được Ân tiên sinh nhìn quen mắt , nên mới hỏi thử."

                "Đừng e lệ! Ân tiên sinh bộ dạng tuấn như vậy, ngay cả người đàn ông như tôi cũng kìm nổi phải liếc mắt cái.”

              Lo lắng hiệu trưởng ngăn được tật xấu ba hoa, Nhược Băng nhanh chóng sang chuyện khác."Ân tiên sinh. . . . . . , thầy Ân, mời hướng này, tôi dẫn tham quan trường học chút.”

                        "Làm phiền ."

                " Đừng khách sáo." Nàng mỉm cười.

                Hắc Ưng hứng thú thưởng thức Nhược Băng ăn mặc theo kiểu giáo, hoàn toàn chút kiêu sa diễm lệ của đêm hôm đó, thuật dịch dung của nàng quả cao tay, càng làm cho thêm quyết tâm chinh phục.

      Trầm Nhược Băng! có biết tôi ở bên cạnh ? Nhìn thấy nàng chuyên tâm giải thích lịch sử trường học, Hắc Ưng lên nụ cười đẹp đến kiêu ngạo

       
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      NỮ TRINH THÁM VÀ SÁT THỦ

      Edit & Beta: Quảng Hằng & Quinn

      : **********************

      Chương 2.6

      Tặng Quinn…
      ***********

      Trường trung học Minh Dương đột nhiên có giáo viên nam đẹp trai tao nhã bất phàm đến dạy thế, lập tức truyền khắp nơi trong trường.

      Chẳng những nữ sinh điên cuồng ái mộ, ngay cả những giáo viên nữ kết hôn cũng vô cùng si mê phong độ của , hơn nữa còn lộ ra nụ cười mê người, đôi mắt đen sâu thẳm lóe sáng vô cùng khiêu gợi, đẹp đến mức vừa nhìn làm các mê say, như là có ma lực khiến người ta thể kháng cự nổi.
      Khó khăn lắm mới xuất thanh niên tuấn tú mê hoặc mười phần như thế này, làm các giáo viên nữ nhốn nháo yên, những giáo tư sắc bất phàm tuy kết hôn cũng vô cùng vui vẻ.

      Nhưng Ân Thác cố tình thèm để ý ai, chỉ quấn quít mình giáo viên nhan sắc bình thường Trầm Băng, làm cho mọi người tròn đôi mắt.

      " Trầm, để tôi giúp ."

      Ân Thác biết khi nào xuất , đưa tay ôm lấy chồng sách tay nàng, thoải mái mà cầm, làm cho nàng ngay cả muốn từ chối cũng kịp.

      "Cám ơn, ngại quá, làm phiền ."

      "Được phục vụ cho là vinh hạnh của tôi."

      hành lang đầy những học sinh và giáo viên, tò mò nhìn hai người đối đáp, Trầm Nhược Băng cố tình bảo trì khoảng cách với .

      " Thầy Ân hôm nay có tiết dạy?"

      " Buổi sáng chỉ dạy có hai tiết, nhờ phúc của , dạy thay thực thuận lợi." nhã nhặn cười.

      "Vậy à. . . . . ." Nhược Băng tự hỏi , tại trường học đồn đại thầy Ân theo đuổi nàng, nhưng lời của rất bình thường, ôn nhu lễ độ muốn tìm lý do để cự tuyệt cũng được, khó nghĩ a!

      "Suy nghĩ cái gì?" Giọng trầm thấp vang lên bên tai nàng.

      Nhược Băng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn , thấy được nụ cười ôn nhu thân mật nhã nhặn của , nụ cười này là rất vô hại , khỏi làm cho nàng thầm trách cứ chính mình vừa rồi quá đa tâm, cư nhiên cảm thấy được ở bên tai mình khiêu khích tại sao lại có loại ảo này giác, được! Nàng phải tỉnh táo lại. Ho tiếng trả lời: " có gì, tôi nghĩ đến tôi còn có nhiều bài thi phải sửa."

      Vào văn phòng, nàng xoay người nghĩ muốn lấy lại xấp sách vở, lại " thể tin nổi" mất thăng bằng té ngã về phía sau.

      ổn! Nàng thầm kêu.

      Bên tai truyền đến tiếng kêu sợ hãi của những giáo viên khác, nàng biết mông của mình tránh được tai ương .

      Nhưng là ngoài ý muốn, phải rơi xuống nền gạch cứng, mà là rơi vào bờ ngực vững chãi rắn chắc.
      Nàng ngã vào trong ngực của Ân Thác.

      " Ôi, thực xin lỗi!" Nhược Băng bối rối lồm cồm bò dậy.

      Bốn phía vang lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi màn ở cạnh cửa, vừa rồi là hùng cứu mỹ nhân làm cho các giáo viên trong văn phòng trầm trồ mãi thôi!

      Nhược Băng nhanh chóng rời khỏi ôm ấp của , hai gò má vì thẹn thùng mà đỏ ửng lên, như thế rất tốt , vốn định bảo trì khoảng cách bây giờ lại thành ra như thế này.

      Ngô Kiện Khang cùng thầy Lí, hai người bước về phía trước đến giúp nàng nhặt lên những sách vở rơi mặt đất, đùa sao! Sao có thể để cho Ân Thác giành riêng danh hiệu hùng . Mặt khác cũng có giáo viên nữ chạy nhanh đến đỡ Ân Thác dậy,cũng nhanh chóng hỏi thăm có sao hay ?

      "Ai nha! Thầy Ân, sau lưng của chảy máu !" Trong đó giáo kêu lên.

      "Phải ?" cười cười.

      " Mau đến phòng y tế thoa thuốc, để tôi giúp !" giáo viên nữ khác thừa cơ hội dày mặt tiến lên bắt lấy cánh tay của Ân Thác, tuyệt cho người khác giành phần.

      " cần." mỉm cười cự tuyệt."Chỉ là ngoài da mà thôi."

      Nhược Băng thể để ý, bởi vì họa là từ nàng mà ra a!

      " Thầy Ân à, nên thoa thuốc chút mới tốt." Nàng khuyên .

      "Được rồi, như vậy làm phiền Trầm giúp tôi ." đáp ứng .

      Thoáng chốc chung quanh ngậm miệng tiếng động, biểu đơn thuần của Ân Thác có thể hiểu được, đồng ý với Nhược Băng" Muốn cho nàng dẫn thoa thuốc" , làm Nhược Băng giật mình, nhất thời biết nên trả lời như thế nào, đương nhiên cũng có lý do để cự tuyệt, đành phải ngoan ngoãn giúp đỡ Ân Thác ra khỏi văn phòng, để lại sau lưng đoàn nam nữ si tình ngơ ngẩn nhìn nhau.

      Ở trong phòng y tế, Nhược Băng cầm dung dịch ô-xy già cùng băng gạc sát trùng lưng của Ân Thác.

      Kỳ lạ, nhân viên phòng y tế này đâu rồi ? Tại sao ngay lúc này lại có mặt ở đây, hại nàng xấu hổ khi đối diện nửa thân trần của đàn ông.

      "Thực ngại quá, còn phải phiền giúp tôi sát trùng vết thương."

      " Đâu có sao, là tôi hại bị thương mà, tôi còn phải cám ơn !"

      Nàng vẫn là , vì sao vừa rồi lại té ngã, còn té lên thân của , thân thể nàng luôn cân bằng mà, nhưng tại sao lại té ngã ?

      Nàng đương nhiên hiểu được, bởi vì đây là kiệt tác của Ân Thác.

      ra tay làm nàng mất cân bằng, thuận thế vận lực làm cho nàng ngã xuống, sau đó giả vờ cứu nàng cũng ngã ở tảng đá trước đó chuẩn bị sẵn.

      Chẳng sao! Chảy chút máu là có thể ôm thân hình thơm ngát của nàng, đôi mắt kính che dấu ánh mắt của lên hình ảnh của Nhược Băng hề phòng bị.

      "May mắn bị thương, tôi bị vết thương như thế này cũng xứng đáng." quay lại nhìn nàng ôn nhu mỉm cười.

      "Nhưng tôi vẫn băn khoăn, biết nên cảm ơn như thế nào."

      "Mời tôi uống cà phê là được rồi."
      Mồm há hốc chút xíu nữa là ngậm lại được, Nhược Băng cố gắng che giấu ngây ngốc của chính mính, mời uống cà phê, phải là càng tăng thêm lời đồn đãi sao?

      " có lỗi! làm cho khó xử, tôi có ý gì khác."

      Nàng nhanh chóng bổ sung.", được mà! Tôi rất vui mời uống cà phê."
      Xuống căn tin trường uống là được rồi, khi đó mua cho mỗi người ly, như vậy bị ai dị nghị! Nàng thông minh nha!

      "Như vậy , tôi có nghe đến quán cà phê Tình Nhân gần trường, nghe chỗ ấy được các học sinh hoan nghênh lắm."

      ". . . . . ." Nhược Băng kinh ngạc gì.

      "Làm sao vậy?"

      " có gì."

      Nàng cứng rắn cố nở nụ cười, cười đến thực vô hại, nội tâm vô cùng bất đắc dĩ.
      **************************
      HẾT CHƯƠNG HAI
      Quảng Hằng: chương Nữ Trinh Sát dài gấp bảy lần Long Vương lại đại và khó nữa.Hic Hic...
      Sô Cô la Đắng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :