1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ thiếu tướng thiên tài - Lạc Sắc (Q1-C62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 28

      SÒNG BẠC ĐẾ HÀO

      Phó Vân bình tĩnh gọi phục vụ bưng món ăn lên, dường như chàng trai Mặc Nguyệt vừa rồi căn bản chưa từng xuất .

      Chờ các món ăn được đưa lên, Phó Vân mới : “ cần đẻ ý, cậu ta là như vậy, cứ giả vờ cho người ta xem.”

      “Giả vờ? là cậu ta giả vờ thành thục hai là bé kia?”

      “Đều có cả.”

      “Hẳn là giả vờ cho em xem.”

      “Cho ai xem cũng chỉ có cậu ta biết. Món cá chiên thủy tô này tệ, em nếm thử xem.” (Mấy món ăn Phong biết món gì đâu, đừng hỏi Phong)

      Phó Vân bất động thanh sắc gắp thịt cá vào chén Tần Vi Nhiên. Hành động này làm cho quan hệ giữa hai người lúc đó trong nháy mắt liền thân mật vô cùng.

      ít người chú ý tới bàn của họ, thấy cảnh này đều kinh ngạc thôi. Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Vân thiếu lại có mặt săn sóc ôn nhu như vậy.

      Khóe miệng Mặc Nguyệt nhếch lên cười tà. Xem ra cây vạn tuế nở hoa rồi, chỉ là thân phận của này… Nghĩ đến đây, Mặc Nguyệt khẽ nhăn mi.

      đối diện thấy vậy, lập tức ôn nhu hỏi: “Nguyệt, làm sao vậy?”

      Mặc Nguyệt nhăn mày càng sâu, lập tức cười : “ có việc gì. Tĩnh Tĩnh, về sau gọi tôi là Mặc Nguyệt, hoặc là Mặc, biết chưa?”

      Nháy mắt, có chút sợ hãi, liên tục gật đầu: “ biết, thực xin lỗi Mặc thiếu.”

      Mặc Nguyệt gì, tao nhã ăn bữa tối. đối diện cũng dám nhiều lời, cúi đầu ăn cơm.

      Tần Vi Nhiên nhìn chén mình sắp đầy, : “Phó Vân, cần gắp thức ăn cho tôi, tôi ăn được nhiều như vậy.”

      “Vi Nhiên, em gầy quá, nên ăn nhiều chút.”

      cần phải diễn trò, đủ rồi.”

      Phó Vân buông đũa, cười nhạt nhìn : “Em cho rằng tôi diễn trò sao?”

      “Chẳng lẽ đúng?”

      Phó Vân cười, gì cũng có biểu tình gì. Tần Vi Nhiên bình tĩnh nhận ánh mắt của .

      lâu sau, Phó Vân trầm thấp cười hai tiếng: “Vi Nhiên, em đáng chút nào!”

      Tần Vi Nhiên nhíu mày: “ phải có quả cho tôi sao? Tôi ăn no rồi.”

      Phó Vân nhìn thức ăn trong chén , tha: “Ăn hết thức ăn trong chén.”

      “Tôi no rồi.”

      “Ngoan, ăn hết.”

      Tần Vi Nhiên nhìn , rất quyết đoán cầm đùa bắt đầu dùng bữa, rất nhanh ăn xong.

      Phó Vân cười yếu ớt, tao nhã lấy chiếc khan.

      Tần Vi Nhiên nhận lấy chiếc khan, lau miệng, thản nhiên : “Có thể chưa?”

      “Ừ, quà tôi để trong xe em.”

      Phó Vân đứng dậy, rất tự nhiên nắm tay Tần Vi Nhiên, kéo . Tần Vi Nhiên cũng cự tuyệt. nắm tay, vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận của .

      Lần này là Phó Vân lái xe, bởi vì Tần Vi Nhiên biết Phó gia nằm ở đâu.

      Phó Vân vừa lái xe, lấy tập hồ sơ từ trong túi ra: “Đây là chứng cứ phạm tội và cứ điểm hang ổ của Cuồng Lang.”

      “Cuồng Lang?”

      “Em vừa vào Cục Quốc An nên biết cũng là chuyện thường. Cuồng Lang là trùm ma túy được Cục Quốc An chú trọng. Cục Quốc An hoài nghi cấu kết với Sơn Khấu Tổ của Đảo quốc, ý đồ khống chế tập đoàn buôn lậu thuốc phiện trong nước ta. Cục Quốc An vây bắt năm năm nhưng vẫn bắt được. Có tư liệu này, tôi nghĩ em muốn bắt cũng có gì khó khăn.”

      Tần Vi Nhiên tiếp nhận tập hồ sơ: “Ngay cả Cục Quốc An cũng bắt được , làm sao mà tra được cứ điểm hang ổ của ?”

      “Đương nhiên là tôi có thủ đoạn của mình. Vi Nhiên, tại tôi giúp em.”

      “Cảm ơn.” Tần Vi Nhiên nhiều, cần tập hồ sơ, lập tức dựa vào ghế da mềm mại, nhắm mắt dưỡng thần.

      Đưa Phó Vân về Phó viên, Tần Vi Nhiên liếc mắt nhìn Phó viên to lớn, cũng chẳng có kinh ngạc bao nhiêu, hiển nhiên là chuẩn bị tâm lý.

      Hai người đồng thời xuống xe, Tần Vi Nhiên tới chỗ ghế lái, còn chưa ngồi vào chỗ nghe Phó Vân : “Có cần vào trong ngồi chút ?”

      cần, tôi còn có việc.” Tần Vi Nhiên khởi động xe, rất nhanh liền rời khỏi.

      Phó Vân nhìn chiếc xe chạy mất dạng, cười nhạt, bước vào trang viên.

      Tần Vi Nhiên trực tiếp về Tần gia mà chạy phố nhìn chung quanh. Buổi tối, nới được hoan nghênh nhất đó chính là khu giải trí. Tần Vi Nhiên nhìn những chiếc siêu xe, đàn ông trung niên ôm những tương xứng bước vào khu giải trí, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Mặc kệ là mạt thế hay bây giờ, chuyện như vậy mãi mãi cũng thay đổi.

      tại, những dựa vào những người có tiền kia, sinh sống trong xa hoa đồi trụy. Ở mạt thế, nếu phụ nữ có bản lĩnh, cũng chỉ có thể dựa vào dung mạo của mình dựa dẫm vào người đàn ông mạnh mẽ. Nếu may mắn có thể kết hôn sinh con. Bất hạnh chỉ có thể trở thành đồ chơi. Lúc chiến loạn, tùy lúc đều nhìn thấy thi thể phụ nữ xích lõa. Đố chính là mạt thế, là nơi cường giả vi tôn, mà kẻ yếu, chỉ có thể trở thành vật hy sinh.

      thể trở thành kẻ yếu, nhưng chỉ có thể trở thành kẻ mạnh thôi chưa đủ. Tại thế giới này, quyền thế là thứ quan trọng nhất, thế nhưng tiền tài cũng thể thiếu. Giống như Phó Vân, được tất cả mọi người tôn trọng như vậy, đớn giản là vì nắm giứ mạnh máu kinh tế toàn cầu, khiến cho quốc gia này có nền kinh tế mạnh mẽ, nên thiếu người tôn kính hâm mộ.

      Tần Vi Nhiên dường như hiểu điều gì đó, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Lực, thẳng vào vẫn đề: “ có biết sòng bạc lớn nhất kinh đô nằm ở đâu ?”

      “Sòng bạc? Sòng bạc lớn nhất kinh đô là Đế Hào, địa bàn của Diêm Hỏa, ngay trung tâm thành phố.”

      “Diêm Hỏa?””Diêm Hỏa là tổ chức hắc đạo lớn nhất thế giới ngầm, lão đại Diêm Hỏa có thể chính là Hoàng đế ngầm, thế lực tay trải rộng toàn cầu, thậm chí ở nước ngoài cũng có địa bàn của họ.”

      “À? có biết lão đại họ là ai ?”

      có ai biết, ta quanh năm đều mang chiếc mặt nạ màu vàng kim, xưa nay chưa từng có ai thấy mặt , người ta gọi là Diêm Vương.”

      “Diêm Vương?” Tần Vi Nhiên nhắc lại hai chữ này, rồi : “Ừm, tôi biết rồi.”

      Tần Vi Nhiên cúp điện thoại, chạy đến trung tâm thành phố, lâu sau tìm thấy sòng bạc Đế Hào.

      Trước cửa Đế Hào có đủ loại kiểu dáng hiệu xe, trong đó cũng thiếu xe thể thao xa hoa nổi tiếng thế giới Lamborghini, Aston Martin…

      Tần Vi Nhiên cười nhạt, đúng như nghĩ, người có tiền càng nhiều, kiếm lời càng nhiều. Tuy rằng Lam Thị thiếu tiền, nhưng muốn coi tiền bạc Lam Thị là tiền của mình. Muốn kiếm tiền nhanh nhất, đương nhiên là đánh bạc, cho nên mới lựa chọn nơi này.

      Tần Vi Nhiên ngồi trong xe cởi quân trang ra, thay bộ đồ thể thao, tiến vào Đế Hào. với phục vụ mục đích của mình, phục vụ làm cho tấm thẻ hội viên. Có tấm thẻ này, Tần Vi Nhiên mới có thể tiến vào sòng bạc ngầm.

      Bên trong sòng bạc, cũng giống như bao sòng bạc khác, thanh ồn ào huyên náo, còn có nữ phục vụ mặc lễ phục xinh đẹp. May mà nơi này giống như những hỗn độn kia, loại người gì cũng có. Những người tới đây đều là danh gia quý tộc, coi như là có ít người kéo nữ phục vụ vào lòng ăn đậu hũ mấy cái nhưng cũng có quá phận.

      Đương nhiên, những chuyện này liên quan gì đến Tần Vi Nhiên. Mục đích tới đây chỉ có , chính là kiếm tiền.
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Natsuki, Phương LăngElise Tuyen thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 29

      ĐÁNH BẠC ĐỂ KIẾM TIỀN

      Tần Vi Nhiên vào, thẳng đến bàn cược lớn . Nhưng người tới đây đều là tay lão luyện, người mới như Tần Vi Nhiên đúng là thu hút quan tâm của ít người.

      trung niên dại nhìn Tần Vi Nhiên, cười : “Mỹ nữ, mới tới sao?”

      “Hừm, đến thử vận may.”

      “Sao vậy, thiếu tiền? Thiếu tiền với . Thiếu bao nhiêu, cho em. Đánh bài rất dễ thua đó.”

      “Lý tổng, nên xem thường người ta. xem mỹ nữ này mặc y phục Chanel số lượng có hạn, có tiền cũng mua được đâu.”

      chừng là kim chủ người ta mua cho. Mỹ nữ sao, theo tôi cái gì cũng có.”

      “Tôi thiếu tiền, chỉ tới chơi thôi.”

      Lời Tần Vi Nhiên vừa thốt ra, những người ở đây gì thêm nữa. Ý của rất ràng, phải loại phụ nữ đó. Nếu đúng là như vậy, người có thể mua được bộ quần áo kia cũng là người trong giới thượng lưu. Bọn họ cũng muốn sau khi đùa giỡn mới biết được, ra đay là con nhà nào, đến lúc đó gặp mặt rất lúng túng.
      Nhà cái lắc xí ngầu: “Mời đặt cược.”

      Tần Vi Nhiên híp mắt, dường như có thể nhìn thấy hạt xí ngầu bên trong như thé nào. Tần Vi Nhiên lấy ra thẻ tiền vừa đổ, đặt mười vạn vào ô mười bốn điểm. Mà xí ngầu bên trong cũng quỷ dị từ 2-2-1 năm điểm biến thành 4-4-6 mười bốn điểm.

      Mọi người kinh ngạc nhìn nàng. Rất ít người to gan như Tần Vi Nhiên, vừa ra tay là mười vạn, hơn nữa lại đặt vào ô lớn hay , mà đặt vào ô điểm. Đặt cược như vậy vô cùng mạo hiểm. Tuy rằng có thể thắng được gấp mười lần, nhưng thua mất trắng, hơn nữa phần thắng rất . Tất cả mọi người ngồi đây đều cho rằng mười vạn của Tần Vi Nhiên chảy theo nước.

      Bất quá cũng ai để ý tới mười vạn này. Mười vạn đối với bọn họ mà cũng giống như mười tệ mà thôi.

      Tiếp theo, bọn họ liền nghe nhà cái hô: “4-4-6 mười bốn điểm, lớn.”

      Xoạt tiếng, tất cả mọi người đều nhìn Tần Vi Nhiên. Đúng là mười bốn điểm ! Lẽ nào có thể nhìn xuyên thấu?! Tần Vi Nhiên đương nhiên là thể nhìn xuyên thấu, nhưng có thể khống chế xí ngầu mà thôi. muốn nó mấy điểm, nó bấy nhiêu điểm, muốn thắng cũng được.

      Tần Vi Nhiên bởi vì có năng lực như vậy cho nên mới dám đánh bài. Xưa nay chưa bao giờ làm chuyện chưa chắc chắn. Nếu như thất bại, tới.

      Lấy được thẻ trăm vạn, Tần Vi Nhiên thu lại mà đặt vào bàn cược. Mà ván bài này, cũng đặt vào ô lớn , mà trực tiếp đặt vào ô ba điểm.

      lúc sau, nhà cái mở ra, thanh có chút run rấy : “ầ con 1, báo tử*.”

      (* Trong sòng bạc, ba con được gọi là báo tử)

      Nhà cái cũng biết rằng, thể nào lắc ra báo tử, cho nên mới kinh ngạc như vậy, cũng có thể là vì Tần Vi Nhiên thắng được ngàn vạn cho nên mới run rẩy. Tần Vi Nhiên quan tâm đến chuyện đó, cầm thẻ rời .

      Tần Vi Nhiên đến ba bàn cược, cũng thắng tất cả, hơn nữa mỗi lần đặt đều vào điểm số, hiển nhiên là thu hút chú ý ít.

      Trong phòng giám thị, người dàn ông cau mày : “Có nhìn thấy gì hay ?”

      Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lắc đầu : “ có bất kỳ sơ hở nào, có lẽ là trùng hợp.”

      “Trùng hợp? Lần đầu mười bốn điểm, lần thứ hai báo tử. Con như ta có thể đoán đúng bài của chúng ta cũng thể lắc ra điểm chính xác như vậy được.”

      “Hòa tổng, có cần thông báo cho thủ lĩnh ?”

      cần, chút tiền lẻ này cần kinh động tới thủ lĩnh.” Tần Vi Nhiên sợ người trong song bạc đặt chú ý lên người , tiếp tục tới bàn cược thứ tư. Người đàn ông trong phòng giám thị cười lạnh: “Hừ, lần này có trò hay để coi rồi.”

      Tần Vi Nhiên hơi kinh ngạc. Ở bàn cược này dĩ nhiên lại có mặc váy trắng. kia cũng chỉ mới mười mấy tuổi, cũng biết thành niên chưa, lúc này chau mày nhìn bàn đổ xí ngầu.

      Tần Vi Nhiên vừa vặn đứng bên cạnh . Sau khi nhà cái lắc xí ngầu, Tần Vi Nhiên liền đặt thẻ cược vào ô sáu điểm.

      kia kinh ngạc nhìn , : “Tôi còn tưởng rằng chỉ có mình thích cược điểm. Này, sao chơi lớn như vậy?”

      Tần Vi Nhiên gật gù: “Thử vận may.”

      “Này, xem như chúng ta có duyên, tôi nhắc nhở câu, phải sáu điểm.”

      “Làm sao biết?”

      “Trực giác.”

      Tần Vi Nhiên muốn nhiều lời, nhưng nhìn thấy đặt toàn bộ tám triệu vào ô mười hai điểm, nhìn được ngăn cản: “Nhưng tôi cảm thấy là sáu điểm.”

      sửng sốt chút, lập tức cười : “Phó Tố Yên tôi ngang dọc trong sòng bạc nhiều năm như vậy, nghĩ tới hôm nay lại đụng tới người thú vị như . Được rồi, tôi đánh cược theo .” xong, lại chuyển toàn bộ vào ô sáu điểm.

      Nhà cái lật ra, kêu lên: “Ba con hai, sái điểm.”

      vừa nghe, lập tức cười: “Này, trực giác của còn chuẩn hơn tôi nữa. Hôm nay tôi gặp cao thủ chân chính rồi. Hôm nay tôi kiếm lời đủ rồi, sao?”

      “Ừm, được rồi.”

      , tôi cùng lên lầu uống ly, coi như cảm ơn hôm nay giúp tôi kiếm nhiều tiền.”

      Tần Vi Nhiên rất thích bộ dáng lẫm lẫm liệt liệt của này, liền gật đầu: “Được rồi.”

      Phó Tố Yên dẫn Tần Vi Nhiên ra khỏi sòng bạc, vừa vừa : “Hình như tôi chưa gặp bao giờ, chưa từng tới đây à?”

      “Ừm, lần đầu tiên tới đây.”

      “Sau này phải thường xuyên tới đây nha. Ở trong Đế Hào này từ sáng tới tối kiếm được biết bao nhiêu tiền, đều là tiền đen. Chúng ta làm như vậy, thực là trừ hại cho dân, chỉ là của dan trả cho dân thôi, cơi có đúng ?”

      Tần Vi Nhiên thấy cách của này có chút buồn cười, nhưng cũng gật đầu cái. Hai người tời quầy bar ngồi xuống, Tần Vi Nhiên nhìn gương mặt xinh đẹp quá đáng của : “ vẫn còn .”

      sao chứ? Mười tuổi tôi tới đây chơi, cũng mấy năm rồi.”

      còn như vậy mà tới đây chơi? Ngươi nhà mặc kệ sao?”

      “Sao lại muốn xen vào chứ? Lần nào tôi cũng đến đây kiếm tiền mà. Mẹ tôi tuy lần nào cũng càm ràm thể tha thứ cho tôi, nhưng mà trong long vẫn hy vọng tôi kiếm được tiền, bởi vì tôi kiếm được tiền chia cho mẹ nửa. Lúc đó, mẹ cảm thấy tôi vừa hiếu thuận vừa đáng , còn gì trách tôi. Còn cho tôi, mẹ tôi làm cái đó, cái gì cũng quan trọng, bình thường tôi cũng là nước đổ đầu vịt mà thôi.”

      “Xem ra là công chúa trong nhà rồi.”

      “Hết cách rồi, ai bảo già tôi giống như con cá chết vậy, nhiệm vụ làm vui mấy người già trong nhà đều đặt lên vai tôi, họ đương nhiên là sủng ái tôi rồi. Nếu ngày nào đó tôi khó chịu buông tay làm nữa.”

      Tần Vi Nhiên cảm thấy kỳ diệu, chuyện với , có cảm giác áp lực nào cả, hơn nữa lại cực kỳ sảng khoái.

      “Haizz… chuyện lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết tên gì?”

      “Tần Vi Nhiên.”

      “Tần Vi Nhiên? Cái tên này nghe quen lắm nha!”
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      Natsuki, Elise TuyenPhương Lăng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 30

      GẶP TỐ YÊN TRONG SÒNG BẠC

      Phó Tố Yên cau mày lâu, đột nhiên vỗ bàn cái: “Mẹ kiếp, già tôi gần đây có cua.. à , là tìm được bạn , hình như cũng có tên là Vi Nhiên nha.”

      Tần Vi Nhiên cũng sửng sốt chút, lập tức nghĩ trong sòng bạc, này có gì mà ‘Phó Tố Yên tôi’, trong kinh đô, nhà họ Phó chỉ có nhà, nhưng có thể vung tay liền hơn chục triệu có lẽ chỉ có .

      Tần Vi Nhiên cười khổ: “Nếu như tên là Phó Vân, tôi nghĩ Vi Nhiên chính là tôi.”

      Phó Tố Yên vỗ trán cái: “Tôi là choáng váng rồi, tùy tiện đụng phải người nhà mình, tôi thực xui xẻo mà.”

      Tần Vi Nhiên cau mày: “Tôi là bạn , chuyện này khiến thấy phiền sao?”

      Phó Tố Yên cười hắc hắc: “ phải vậy, nhưng tôi chuyện với chị rất hợp, đột nhiên biết chị là chị dâu của tôi, có cảm giác lúng túng chút. Cái đó… tôi chỉ giỡn thôi. ra tôi rất biết điều, chị phải là coi tôi như hư chứ? Nguy rồi, lần này hình tượng bị hủy sạch rồi.”

      Tần Vi Nhiên cười : “ sao, tôi thích tính cách như vậy. Nếu thục nữ quá mức, tôi nghĩ tôi chịu được.”

      “Lại bị chị đoán được.”

      “Ừm, trực giác của tôi rất chuẩn.”

      “Haizz… là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. tôi rất hợp với chị nha. Cả nhà tôi đều lo lắng ấy tìm được vợ, khó khăn lắm mới tìm được bạn , cả nhà tôi đều xem chị là bảo vật rồi. Vì để dọa chị chạy mất dép, tôi quyết định ở trước mặt chị khiêm tốn chút, nghe lời chút. Đợi đến khi hai người lấy được giấy hôn thú, tôi lại lộ nguyên hình. tôi chính là truyền thuyết.”

      như vậy là lừa hôn.”

      “Lừa hôn cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến tôi. Cũng còn may là chị thích thục nữ, như vậy cần xếp tôi vào.”

      Tần Vi Nhiên cười nhạt: “Hừm, cần giả vờ.”

      Phó Tố Yên lãi vỗ bàn: “ đúng, sáng sớm nay tôi còn nghe già tôi cùng chị ăn cơm mà, sao hai người chung với nhau?”

      “Chúng tôi vừa ăn xong.”

      Phó Tố Yên nghe xong, vỗ vỗ lồng ngực mình: “Suýt nữa dọa chết tôi rồi. Tôi còn tưởng rằng chị chị gương mặt cá chết của tôi dọa chạy mất rồi chứ?”

      Tần Vi Nhiên cảm thấy buồn cười: “Gương mặt cá chết?”

      Phó Tố Yên gật đầu: “Đó là do mẹ tôi ca ngợi ấy. Từ ấy cười, giống y như con cá chết, lớn lên mới cời được chút, nhưng nụ cười đó giả tạo, còn giống cá chết hơn cá chết.”

      Tần Vi Nhiên nghĩ đến nụ cười nhạt bất biến của Phó Vân, gật đầu : “Mẹ rất có sức tưởng tượng.”

      “Nếu có gì ngoài ý muốn, sớm muộn gì mẹ cũng là mẹ chị, mẹ chồng chị rất tốt, chỉ là có khi hơi động kinh chút, nhưng với tổng thể mà vẫn là rất tốt.”

      Tần Vi Nhiên gật đầu, gì. và Phó Vân căn bản phải là người , hai người sớm muộn gì cũng chia tay. Đến lúc đó, người nhà họ Phó có lẽ thất vọng với .

      Tần Vi Nhiên chưa từng có bạn bè, Phó Tố Yên rất thân thiết với , rất quý trọng tình bạn như vậy. Tần Vi Nhiên cau mày, vào lúc này, có chút hối hận khi đồng ý với Phó Vân diễn vở kịch này.

      “Tố Yên, nếu như tôi và chia tay, có thất vọng hay ?”

      “Chia tay? Bây giờ nghĩ tới việc chia tay? Chị dâu, chị tuyệt đối thể chia tay với tôi nha. Chị cứ coi như ấy là đồ bỏ , chị cứ xem như là làm việc tốt nhặt lại đồ bỏ . đúng, ấy phải đồ bỏ. Chị dâu, ra tôi rất tốt, ngoại trừ có ôn nhu căm sóc, biết dùng lời ngon tiếng ngọt, những mặt khác đều rất tốt. Tỷ như ấy có thể là phiếu cơm dài hạn, tỷ như có ai đó bắt nạt chị ấy ấy báo thù cho chị, tỷ như… Ai nha, biết là có nhiều chỗ tốt là được rồi. Chị nghĩ lại , đàn ông vừa đẹp trai vừa có nhiều tiền như tôi đễ kiếm đâu. Hơn nữa…”

      “Được rồi.” Tần Vi Nhiên cảm thấy buồn cười. Phó Tố Yên như là nhân viên chào hàng bảo hiểm vậy, giới thiệu chỗ này tốt chỗ kia hay. Đây có lẽ là tình cảm của người nhà, cho dù ngoài miệng đối phương có gì hay, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại toàn lực bảo vệ đối phương. đột nhiên hâm mộ Phó Vân, vừa có gia đình ấm áp, lại có công danh nghiệp, Phó Vân là người rất hạnh phúc, mà , chỉ là người đáng thương ai muốn.

      “Chị dâu, chị sao vậy? muốn tiếp tục với tôi nữa sao?”

      Tần Vi Nhiên trầm tư lúc, khi Phó Tố Yên căng thẳng mỉm cười: “ có, tôi chỉ hỏi chút thôi. … rất tốt.”

      Phó Tố Yên vừa nghe xong, thở phào nhõm. “Có thể cảm nhận được mặt tốt của tôi chỉ có chị. Chị dâu, chị tuyệt đối hối hận.”

      Tần Vi Nhiên mỉm cười: “Tố Yên, nên gọi tôi là Vi Nhiên .”

      “Được, vậy tôi khách sáo. Vi Nhiên, tuy chị là chị dâu tôi, nhưng chúng ta có thể trở thành bạn bè, phải ?”

      “Đúng vậy, chỉ cần chê.” Tần Vi Nhiên cũng ngại có thêm người bạn. Thực tế, căn bản có bạn, Phó Tố Yên, xem như là người đầu tiên.

      “Tôi còn sợ chị ghét bỏ tôi nữa đó. Hôm nay uổng chút nào, Phó Tố Yên tôi rốt cuộc cũng có bạn rồi.” Phó Tố Yên lẫm lẫm liệt liệt , nhưng lại khiến Tần Vi Nhiên thích.

      có bạn sao?” Theo Tần Vi Nhiên, Phó Tố Yên là thiên chi kiều nữ nên có rất nhiều người muốn làm bạn với , thể nào có được.

      “Ở trong trường học rất nhiều người nịnh hót, có bạn . Tôi cũng có vài người bạn cùng nhau lớn lên, nhưng ai cũng bận rộn, chúng tôi hiếm khi tụ lại chỗ. Chỉ có người duy nhất là ngày ngày rảnh rỗi, nhưng lại là con sói đói, tôi mặc kệ .”

      Mạc Nguyệt?”

      Phó Tố Yên kinh ngạc: “Chị cũng biết sao?”

      “Hôm nay lúc ăn cơm có gặp lần.”

      Phó Tố Yên mếu máo: “Vậy nhất định là có mỹ nữ bên cạnh , phải ?”

      Tần Vi Nhiên gật đầu: “Qủa là như vậy.”

      “Mẹ kiếp, tên sắc lang kia là buồn nôn. Mẹ nuôi tôi xảy ra chuyện gì vậy chứ, lại sinh ra đứa con như vậy?”

      “Cậu ta là con trai của mẹ nuôi ?”

      “Ừm, mẹ tôi và mẹ nuôi là bạn tốt, ba ngày hai bữa lăn lộn với nhau. Hai ngày nay, tôi thấy cha mẹ nuôi về nhà, cho nên tên sắc lang kia mới coi trời bằng vung. Chờ mẹ nuôi trở về, tôi méc lại.”

      Tần Vi Nhiên đột nhiên nghĩ tới việc Phó Vân Mặc Nguyệt giả vờ, Tần Vi Nhiên nghĩ, nếu cậu ta giả vờ, như vậy nhất định là giả vờ cho Phó Tố Yên xem. Phó Vân phải cũng có ý này hay sao? Tần Vi Nhiên nhìn Phó Tố Yên, nếu đúng là như vậy, biết hai người này có thể đến cuối đường hay .

      Tần Vi Nhiên cùng Phó Tố Yên uống rượu lúc rồi trở về. Phó Tố Yên là người thích chuyện, ai cản được . Nhưng cũng bởi vì như vậy mới cho người khác cảm thấy thuần khiết. Tần Vi Nhiên thích như vậy, có thể là biết, đời này mình nhất định chìm đắm trong bóng tối, nên mới khát vọng sạch thuần khiết như vậy.

      “Oành.”

      Con đường này là vùng ngoại ô, biệt thự Tần gia nằm trong khu biệt thự ngay đỉnh ngọn núi. Nơi này là khu dân cư xa hoa nhất kinh đô, giá cả cũng vô cùng xa xỉ, Tần Vi Nhiên làm sao cũng nghĩ tới mình đụng phải người khác, cho nên khi nhìn thấy người đàn ông máu me đầy mặt lượt xuống xe , hoàn toàn bị dọa.

      Hơi thở Tần Vi Nhiên có chút dồn dập, hít sâu hai lần mới xuống xe kiểm tra. Khi nhìn thấy người đàn ông nằm đất, cau mày.

      Có cảnh tượng hoành tráng nào mà Tần Vi Nhiên chưa từng thấy chứ, nhưng giờ khắc này rất kinh ngạc. Từ trước đến nay, chưa từng gặp qua người nào có sức sống ngoan cường như vậy. Người đàn ông này, cả người đầy máu, mặt cũng toàn là máu. Tần Vi Nhiên vừa nhìn, liền biết những vết máu này phải do mà ra. Cú va chạm vừa rồi cũng chỉ là chạm , coi như là bị thương cũng thể khiến cả người nhuộm đỏ như vậy. Tần Vi Nhiên nhúc nhích, bây giờ là nửa đêm, người đàn ông đầy máu tanh xuất ở đây, e là phải báo thù chính là gài bẫy.

      “Cứu tôi…” Thanh người đàn ông khàn khàn, hiển nhiên là do nhiều ngày uống nước.

      Tần Vi Nhiên di chuyển, nhưng đỡ người đàn ông kia lên, mà là xoay người định lên xe rời . phải người tốt, người này hiển nhiên là cái phiền phức, nhưng mặc dù là phiền toái gì, cũng muốn tham dự.
      Last edited by a moderator: 5/6/15
      Elise Tuyen thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 31

      KINH HÃI TẠI ĐƯỜNG NÚI

      Người đàn ông vươn ra cánh tay đầy máu như muốn bắt lấy gì đó, nhưng cũng đụng tới cái gì, trong miệng lẩm bẩm: “Tôi là người tốt… cứu tôi… cứu… cứu tôi… Tôi thể chết được… thể chết được…”

      Tần Vi Nhiên dừng chân. Tôi là người tốt? phì cười tiếng, thói đời, người tốt hầu như có kết quả gì tốt. Nhưng Tần Vi Nhiên lại vì mấy chữ này mà xoay người lại. Thân thể Tần Vi Nhiên lớn, nhưng khí lực rất lớn, rất nhanh liền đưa người đàn ông kia tới chỗ ngồi phía sau xe. biết bây giờ thể về Tần gia, nên thể làm gì khác hơn là lái xe đến chỗ của Vương Mãnh, Vương Lực.

      Vương Mãnh, Vương Lực nhìn thấy Tần Vi Nhiên ôm người đàn ông cả người be bét máu vào đều sợ hết hồn, lập tức chạy tới: “Quân Vương, giao cho chúng tôi .”

      “Đừng đụng vào , toàn thân đều gãy xương, lấy hòm thuốc tới đây.” Tần Vi Nhiên nhìn người đàn ông đó: “Nhóm máu gì?”

      Người đàn có chút bất ổn, vất vả : “Nhóm… máu O.”

      Tần Vi Nhiên dừng lại, phân phó: “Trong vòng ba phút, chuẩn bị cho tôi thước tê, 2000cc máu O, tấm ván gỗ, lưỡi dao và dụng cụ trừ độc, có vấn đề gì ?”

      Vương Mãnh, Vương Lực cũng dám tiến lên, lập tức : “Được, thành vấn đề.”

      Rất nhanh, Vương Mãnh sai người đưa mấy thứ Tần Vi Nhiên cần tới. Tần Vi Nhiên tiêm thuốc tê cho người đàn ông kia, sau đó đặt lưỡi đao hơ qua lửa chút, sau đó đến gần người đàn ông gần như hôn mê : “Thuốc tê vẫn chưa có hiệu lực, có lẽ rất đau, nhưng nhất định phải lấy máu bầm ra, nếu trở thành phế nhân.”
      Người đàn ông đó gật đầu, còn sức chuyện.

      Từ đến lớn, Tần Vi Nhiên nhận biết bao nhiêu vết thương, cũng thể may mắn tìm được bác sĩ, nên lần nào cũng tự mình giải quyết. nhớ có lần làm nhiệm vụ, đùi phải của bị gãy, lúc đó phải dung dao để cố định chân mình.

      Vương Mãnh và Vương Lực đều bị thủ pháp của Tần Vi Nhiên dọa cho khiếp sợ. Bọn họ nhìn Tần Vi Nhiên lớn lên, chí ít là trước khi bảy tuổi là như vậy. Lẽ nào trong thời gian mười lăm năm ngắn ngủi, chỉ trở nên mạnh mẽ, mà còn có y thuật cao minh như vậy sao?”

      Tần Vi Nhiên nhanh chóng lấy máu bầm ra, sau đó cố định lại tay chân cho . Vương Lực tiêm máu cho . Để mọi người kinh ngạc nhất là, từ đầu đến cuối, người Tần Vi Nhiên hề dính lấy giọt máu. Vết thương như vậy, dường như giải quyết ngàn vạn lần, thông thạo như bác sĩ chỉnh hình có mấy chục năm kinh nghiệm vậy.

      Cuộc giải phẩu kết thúc là chuyện của năm tiếng sau, sắc trời cũng tờ mờ sáng, Tần Vi Nhiên rửa tay, : “Tìm bác sĩ đáng tin cậy xử lý ngoại thương của . Nếu tỉnh lại gọi cho tôi.”

      “Vâng, Quân Vương.”

      Tần Vi Nhiên cũng ở lại nghĩ ngơi, trực tiếp lái xe tới khách sạn gần đó tắm rửa cái, xác định người còn mùi máu tanh mới lái xe về Tần gia.

      tại hơn năm giờ sáng, người làm cũng bắt đầu dậy chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Tần Vi Nhiên từ bên ngoài trở về, hiển nhiên là sửng sốt chút.Tần Vi Nhiên cũng có để ý ánh mắt của bọn họ, trực tiếp lên lầu nghỉ ngơi.

      Nằm hơn tiếng, Tần Vi Nhiên bị người hầu đánh thức: “Đại tiểu thư, lão gia mời xuống ngay.”

      Tần Vi Nhiên nhàn nhạt ừ tiếng, cần nghĩ cũng biết nhất định là muốn khởi binh vấn tội. Trong nhà này có người của , cho nên nhất cử nhất động của đều có ai giữ bí mật cho , cho nên cũng sớm đoán được chuyện này xảy ra.

      Rời giường, mặc vào quân trang mới tinh, Tần Vi Nhiên thong dong ra khỏi phòng, vừa đến cầu thang nghe tiếng Tần Ngạo Thiên phẫn nộ rống to: “ ra gì, đường đường là đại tiểu thư Tần gia, lại cả đêm về nhà. Tần Vi Nhiên, con to gan!”
      Tần Vi Nhiên bước xuống cầu thanh từng bước, khóe miệng cười nhạt: “Ông nội, sâu này con nhiều lần cả đêm về, tỷ như làm nhiệm vụ, hoặc là có chuyện trì hoãn. Con lớn, ông cần phải lo lắng cho con như vậy.”

      “Con cái gì vậy?” Làm nhiệm vụ là iệc công, ta đương nhiên , hôm qua con mới làm, đừng với ta là có nhiệm vụ ngay lập tức. Ta dễ bị lừa gạt như vậy. , tối hôm qua đâu, với ai?”

      “Ông nội, đây là việc riêng của con, xin ông tôn trọng cuộc sống riêng của con chút.” Tần Vi Nhiên , phải vì cố ý muốn tranh luận, mà là căn bản biết nên tìm cớ gì để .

      “Làm càn!” Tần Lăng Phi gầm lên tiếng: “Vi Nhiên, đây chính là cách mày chuyện với ông nội sao? Mày là , cả đêm về, cùng đàn ông lêu lổng bên ngoài, chẳng lẽ còn tự cho là đúng?”

      “Lêu lổng? Cha, làm sao cha biết con lêu lổng với đàn ông? Lẽ nèo cha phái người theo dõi con? Nếu như vậy, bằng cha thẳng tên người đàn ông đó ra, nếu cần bôi nhọ con.”

      “Ý mày là mày ở cùng với đàn ông?”

      “Con chính là chung với đàn đàn ông, nhưng tuyệt đối giống như các người nghĩ.”

      Trầm Linh cười : “Ôi, Vi Nhiên à, con đừng mạnh miệng như vậy nữa. Con cũng lớn, coi như là có chuyện gì, thẳng ra là được rồi, sao lại phải gạt mọi người?”

      nam quả nữ ở chung với nhau suốt cả buổi tối, tôi còn thấy chị mệt mỏi trở về. Chị hai, muốn tối qua có chuyện gì cũng chẳng có ai tin đâu.” Tần Phi Nhiên ngồi sofa nhàn nhạt chà móng tay, ràng là cười đau khổ của người khác.

      Lúc này, người hầu chạy vào : “Lão gia, Vân thiếu đến rồi.”

      “Vân thiếu? Mau mời vào!”

      Tần Phi Nhiên cười gằn: “Chị hai, biết chị nghĩ thế nào, người đàn ông tốt như Vân thiếu lại muốn, còn lêu lổng với dã nam nhân.”

      “Dã nam nhân? ra trong mắt nhị tiểu thư, tôi là người như vậy?”

      Tần Phi Nhiên khiếp sợ nhìn Phó Vân: “Vân thiếu? thể nào, sao có thể cùng Tần Vi Nhiên…”

      gọi ấy là Tần Vi Nhiên? Tôi cho rằng nhị tiểu thư ít ra cũng có giáo dục, còn biết gọi chị, xem ra tôi đánh giá quá cao rồi.” Phó Vân xong, để ý sắc mặt Tần Phi Nhiên cứng ngắc, ngược lại còn mỉm cười nhìn Tần Vi Nhiên, đặt giấy công chứng công tác lên tay , nháy mắt liền nhìn thấy tay : “Xem em kìa, vội vội vàng vàng, ngay cả giấy hành nghề cũng đánh rơi. Nếu phải bị Tố Yên nhìn thấy, hôm nay em thể vào Cục Quốc An rồi.”

      tại Tần Vi Nhiên cảm thấy rất khó chịu, cảm giác bị giám thị đột nhiên phát sinh. Làm sao biết tối qua về nhà, còn chọn đúng thời điểm tới giải vây? Tất cả mọi chuyện đều được ràng. Tần Vi Nhiên chẳng hề câu, đôi mắt trong trẻo sâu sắc nhìn Phó Vân.

      Phó Vân sủng nịch cười : “Sao vậy? Tức giận? Được rồi, cùng lắm lần sau cho em đánh thắng là được. Đừng giận nữa, cười cái , được ?”

      Tần Vi Nhiên quả thực là nở nụ cười, bất quá là cười gằn.

      Phó Vân thỏa mãn nặn nặn gò má Tần Vi Nhiên, lập tức với Tần Ngạo Thiên: “Ông Tần, xin lỗi. Ngày hôm qua, Vi Nhiên ăn tối với tôi xong liền đưa tôi về, kết quả là bị em và mẹ tôi lôi kéo ấy tán gẫu. Sau đó, họ vui vẻ đánh bài với nhau. Em tôi làm loạn, lôi kéo Vi Nhiên đánh bài suốt cả buổi tối, cho nên sáng sớm Vi Nhiên mới về đến nhà, lại bị mọi người hiểu lầm. ngại quá!”

      “À, ra là như vậy. Vi Nhiên, con sớm là được rồi, hại ông nội hiểu lầm con.”

      “Vi Nhiên tức giận vì tối qua tôi cho ấy thắng, để ấy thua mãi. Ông Tần, nếu giải trừ hiểu lầm, vậy tôi thuận đường đưa Vi Nhiên làm. Vi Nhiên, chúng ta thôi.” xong, cũng mặc kệ người nhà họ Tần nghĩ gì, cũng cần biết Tần Vi Nhiên có đồng ý hay , trực tiếp kéo .
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      Phương LăngElise Tuyen thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 32

      CUỒNG LANG KIÊU NGẠO

      xe, Tần Vi Nhiên câu, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

      “Tan tầm tới đón em.”

      cần, từ tôi về được.”

      “Em có lái xe.”

      “Tôi có thể đón xe.”

      Tần Vi Nhiên nhìn : “Em tức giận?”

      Tần Vi Nhiên mở mắt, cười như cười nhìn : “Tôi nên tức giận sao? Tôi vừa ra khỏi Cục Quốc An liền gọi điện thoại cho tôi, hôm qua tôi về nhà cũng biết, lúc tới giải vây cũng đúng lúc. Phó tiên sinh, là quan tâm tôi quá mức rồi.”

      Phó Vân cười cợt: “Em hoài nghi giám thị em? Vi Nhiên, nếu ngay cả việc có người giám thị mà em cũng biết, em cho rằng mình có thể sống tới bây giờ sao?”
      “Vậy giải thích như thế nào tất cả chuyện này?”

      chỉ là trừng hợp, em có tin hay ?”

      cho là thế nào?”

      “Lúc em ra khỏi Cục Quốc An, biết, chỉ là vừa đúng lúc tan tầm thôi. Chuyện em cả đêm về quả thực là có người nhìn thấy. Em còn nhớ Thường Tiếu ?”

      Tần Vi Nhiên cau mày: “Là thuộc hạ hay nhiều của ?”

      “Ừm, hôm qua cậu ta tới H thị thị sát. Cậu ta thích ở lại đó, suốt đêm chạy về, đúng lúc thấy xe của em, liền về lại với . Tối hôm qua, chuyện em và em kết bạn với nhau, em kể lại hết rồi, cho nên đoán em có chuyện cần tiền nên đánh bạc. cũng biết người nhà em nhất định nhân chuyện này gây chuyện với em, liền chạy tới, chỉ có thể là thời gian rất trùng hợp.”

      Tần Vi Nhiên ngờ vực nhìn . người có dối hay , vừa nhìn liền biết. Phó Vân dối, nhưng vẫn hoài nghi. Người đàn ông này, có nhiều lúc nhìn thấu. dám khẳng định trăm phần trăm suy đoán của mình có đúng hay .

      Phó Vân thở dài: “ cần thiết phải lừa em.”

      Tần Vi Nhiên thu hồi ánh mắt, xem như là tin tưởng .

      Phó Vân nhìn Tần Vi Nhiên khẽ cau mày: “Cho nên, tối hôm qua em đâu, làm gì, với ai?”

      Khóe môi Tần Vi Nhiên cười nhạt: “Hừm, bây giờ tôi hoàn toàn tin tưởng .”

      Tần Vi Nhiên trực tiếp trả lời vấn đề của Phó Vân, Phó Vân cũng hỏi nguyên do, chỉ bày ra bộ mặt hề có cảm xúc, tỏ cao hứng.

      Đưa Tần Vi Nhiên tới cổng Cục Quốc An, Phó Vân trầm giọng : “Tan tầm tới
      [​IMG]
      Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :