1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ thiếu tướng thiên tài - Lạc Sắc (Q1-C62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Hay cho câu "có thể làm rể " :))) đủ phấn khích :))

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 24 LỤC TỔ QUỐC AN

      Sáng sớm Tần Vi Nhiên phải làm, vừa tới của, di động vang lên. Lấy ra, nhìn thử, dãy số xa lạ làm kinh ngạc. Ngoài Lam Hà Sinh và hai em Vương Mãnh, Vương Lực ra ai biết sô di động của . Di động vang lên ngừng, Tần Vi Nhiên đành nhận.

      Tần Vi Nhiên mở máy, tiếng nào, chờ đối phương trước. lát sau, nghe thấy tiếng cười trầm thấp, Tần Vi Nhiên nhíu mày: “Phó tiên sinh?”

      “Vi Nhiên, là người phụ nữ của tôi, cách gọi “Phó tiên sinh” này hình như hợp.”

      Tần Vi Nhiên cũng ngốc đến nổi phải hỏi làm sao biết số di động của . Lấy năng lực của , muốn biết cũng khó.

      “Phó tiên sinh, tìm tôi có việc gì?”

      “Em có thể gọi tôi là Phó Vân, hoặc là Vân, hoặc là . Tóm lại, phải Phó tiên sinh là được.”

      Tần Vi Nhiên lười lời vô nghĩa với , mở miệng: “Phó Vân, có việc gì?”

      bé ngoan, tôi biết hôm này là ngày đầu tiên em làm, vì chúc mừng, tối nay mời em ăn cơm, thuận tiện có món quà muốn tặng cho em.”

      “Thực xin lỗi, tôi có hứng thú.”

      “Tin tưởng tôi, em nhất định thích món quà này.”

      Tần Vi Nhiên chần chờ môt chút rồi : “Tối nay gặp.”

      làm ngoan, được chuyện với người đàn ông xa lạ!”

      Tần Vi Nhiên trả lời, trực tiếp tắt điện thoại.

      Phó Vân lúc này ăn sáng , nhà già trẻ lớn bé đều quái dị nhìn , nhưng biết, cười cười giảo hoạt. Biểu tình đó, giống như là trẻ con vừa mới cướp được kẹo vậy.

      Người bình tĩnh nhất dưới Phó gia chỉ sợ là chỉ có Phó Thiệu Dịch, cũng giống như Phó Vân, bình tĩnh ăn sáng , đối với phản ứng của người bên cạnh dường như phát .

      Tô Diêu nhéo tay Phó Tố Yên bên cạnh cái, nghe hô đau mới mở miệng: “ ra mẹ có nằm mơ.”

      “Mẹ, rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ vậy? Xuống tay nặng như vậy? Sao mẹ tự nhéo mình .” “Mẹ tự nhéo đau, tâm ba con cũng đau, phải Thiệu Dịch?”

      Phó Thiệu Dịch nâng mắt nhìn Phó Tố Yên, thản nhiên : “Yên Yên, con phải biết tôn trọng người lớn.”

      Phó Tố Yên ủy khuất nhìn lão Phó và lão Vân ngồi đối diện: “Ông cố, Yên Yên đau quá!”

      Tô Diêu đánh vào sau gáy Phó Tố Yên cái: “Con cho là con vẫn là đứa bé ba tuổi sao? Trình độ làm nũng này thích hợp với con nữa rồi.”

      Lão Phó và lão Vân vẫn đành lòng , mở miệng khuyên nhủ: “Diêu Nhi, trẻ con cần dạy dỗ tốt, cần đánh con bé.”

      “Ông nội, ông ngoại, hai ông yên tâm, con ra tay có chừng mực. Hơn nữa, đánh chết nó con cũng cứu sống lại mà.”

      Hai ông vừa nghe, đơn giản là mặc kệ, tự ăn bữa sáng của mình, tỏ vẻ họ lực bất tòng tâm.

      Phó Tố Yên tự biết mình thể chống lại, đành phải bĩu môi lời nào, ủy khuất ăn sáng.

      Tô Diêu nhìn ngồi đối diện, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi:”Ra tay nhanh như vậy sao?”

      “Vẫn còn thiếu 1 chút, bây giờ vẫn bắt đầu hẹn hò.”

      Phó Tố Yên Kinh hô :”Trời ạ! , đúng là thần tượng của em, vừa phải làm việc, vừa phải làm mấy chuyện thương thiên hại lý, bây giờ vừa phải chuyện đương, quá lợi hại!”

      biết chuyện đến công ty hỗ trợ !”

      “Hắc hắc…cái đó quên . Em phụ trách phá sản là được rồi, công ty có và ba chèo chống, cần em.”

      “Tô Tô, con mau cho mẹ biết, con làm sao mà thu phục được Thiếu tá đại nhân uy vũ bất khuất kia?”

      Phó Vân Mím môi cười:”Hống liên tục mang lừa.”

      Mọi người sửng sốt, lập tức cuối đầu ăncơm, yên lặng dụng lên ngón tay giữa.

      ---O---

      Tần Viên Nhiên trải qua loạt kiểm tra và chứng thực thân phận mới tiến vào Cục Quốc An, vừa vào tới đại sảnh thấy người đàn ông trung niên tiến lên.

      “Thiếu tá Tần Vi Nhiên?”

      “Phải.”

      “Xin theo tôi.”

      Tần Vi NHiên theo phía sau người đàn ông trung niên, hai người tiến vào thang máy, thẳng xuống dưới, đại khái là lúc tới tầng ngầm tầng 6, thang máy dừng lại. Bước ra, Tần Vi Nhiên nhíu mày. Đây là đại sảnh trống trải, đồ dùng gì khác, chỉ có máy tính và các loại dụng cụ. Trong đại sảnh chỉ có mười mấy người, đều là nam nữ trẻ tuổi. Bọn họ mỗi người phụ trách máy tính, có người đồng thời quan sát hơn 10 máy. Mỗi người đều làm việc, căn bản là ai rảnh rỗi chú ý tới người xa lạ mới đến.

      Người đàn ông trung niên cũng giới thiệu hay giải thích gì, tiếp tục vào trong. Tần Vi Nhiên chỉ nhìn thoáng qua, biết những vách tường ở nơi này đều dùng chất liệu đặc biệt chế thành, cho dù là bom cũng thể phá hủy nơi này. biết, tiến vào trung tâm của Cục Quốc An.

      Người đàn ông trung niên mở ra 1 mật thất, bấm mật mã, cửa tự động mở ra. Người đàn ông trung niên bày ra tư thế mời. Tần Vi Nhiên do dự vào. vào rồi, người đàn ông kia cũng vào theo, đóng cửa mật thất lại.

      Tần Vi Nhiên bối rối, lẳng lặng đứng tại chỗ. Trong mật thất, chút ánh sáng cũng có, nhưng biết, ở đây có người, tổng cộng 6 người, hai nữ 4 nam, đứng đối diện và hai bên . Người đàn ông đối diện hô hấp trầm ổn, là cao thủ tuyệt đỉnh, nếu có dị năng, căn bản phải là đối thủ củahắn. Nam nữ hai bên đều là cao thủ, thực lực cũng phân biệt cao thấp với .

      Thời gian mỗi giây trôi qua, giờ sau, mật thất đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói mắt làm Tần Vi Nhiên hí mắt 1 cái, liền mở to ra, nhìn thấy người đàn ông trung niên mỉm cười với . biết, người đàn ông này rất mạnh.

      “002497, quả nhiên làm tôi thất vọng.”

      002497 là số hiệu của trong Cục Quốc An. Tần Vi Nhiên lập tức cúi chào:”002497 báo cáo trưởng quan.”

      “002497, từ giờ trở , danh hiệu của là Liệt Hỏa.”

      , trưởng quan.”

      “Liệt Hỏa, tôi giới thiệu đồng đội với .”

      Sau khi người đàn ông kia giới thiệu, Tần Vi Nhiên biết vẻ mặt tà mị mặc váy đen bó sát người gọi là Phi Hồ, mặc đồ thể thao thanh nhã màu trắng là Bạch Điệp, bên phải là người đàn ông bất cần đời mặc áo sơ mi đỏ là Hồng Ưng, người đàn ông mặc áo da đen tay sắc mặt tái nhợt như tờ giấy là Quỷ Thủ,còn người đàn ông diện mạo suất khí mặc quân phục Thiếu tá giống là Minh Thủy.

      “Liệt Hỏa, tại ở trong Lục Tổ Quốc An. Lục Tổ Quốc An là tổ chức bí mật cao độ trong Cục Quốc An, phụ trách xử lý tất cả những kiện nguy hại tới quốc gia mà quốc gia thể ra mặt xử lý. Mọi chuyện trong Lục Tổ Quan An đều cùng cơ mật, tuyệt đối thể tiết lộ, hiểu chưa?”

      , trưởng quan.”

      “Liệt Hỏa nghe lệnh!”

      Tần Vi Nhiên lập tức đứng thẳng, tiếp nhận mệnh lệnh.

      “Tôi lấy thân phận Cục trưởng Cục Quốc An, trao tặng cho 002497, Thiếu tá Tần Vi Nhiên, danh hiệu Liệt Hỏa, làm Đội trưởng Lục Tổ Quốc An, lập tức có hiệu lực.”

      “Liệt Hỏa tiếp lệnh.”

      Tần Vi Nhiên có chút kinh ngạc, người đàn ông trung niên trước mặt lại là Cục trưởng Cục quốc an Vương Thế Quân. Hơn nữa vừa tới lại đảm nhận chức vụ trọng trách, đảm nhiệm chức vụ Đội trưởng Lục Tổ Quốc An. Tần Vi Nhiên biết, từ giờ khắc này, sinh mạng của còn thuộc về riêng mình nữa.
      Last edited by a moderator: 28/5/15
      Elise TuyenPhương Lăng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 25

      HUẤN LUYỆN VIÊN

      Vương Thế Quân đưa Tần Vi Nhiên vào văn phòng cục trưởng. Tần Vi Nhiên biết, tiếp theo, chỉ là bước vào tổ chức bí mật của Cục Quốc An, mà còn trở thành thanh lợi kiếm sắc bén của quốc gia.

      Vương Thế Quân là quân nhân, có bối cảnh gì, biểu trong quân đội xuất sắc nổi trội, trở thành bộ đội đặc chủng, liên tiếp hoàn thành các nhiệm vụ cấp cao, khiến ông trở thành binh lính mầm mống ưu tú nhất trong quân ngũ. Có thể , Vương Thế Quân có thể ngồi đến vị trí ngày hôm này, đều là do ông dùng máu và mồ hôi để đổi lấy.

      Tần Vi Nhiên tôn kính những quân nhân như vậy. cho rằng nhân tài như vậy mới xứng đánh là quân nhân. Quân nhân chỉ là danh hiệu vinh dự, nó còn đại biểu cho quốc gia. quốc gia lớn mạnh hay yếu, quân nhân nắm chủ chốt.

      “Thiếu tá Tần, mời ngồi.” Vương Thế Quân ngồi vào ghế, đồng thời mời Tần Vi Nhiên.
      Tần Vi Nhiên ngồi xuống. biết Vương Thế Quân phải gọi vào để chuyện phiếm, cho nên im lặng chờ ông mở miệng.

      Trước mặt Vương Thế Quân là phần tư liệu, là tư liệu của Tần Vi Nhiên ở căn cứ huấn luyện bí mật. Vương Thế Quân cẩn thận xem xong, mới nâng mắt nhìn Tần Vi Nhiên: “ rất vĩ đại.”

      “Cám ơn Thủ trưởng!”

      “Thiếu tá Tần, có biết vì sao trở thành đội trưởng ?”

      biết!”

      Vương Thế Quân dường như kinh ngạc với câu trả lời đó, lập tức mỉm cười: “ chỉ vĩ đại, hơn nữa còn rất thành . Vi Nhiên, tôi rất coi trọng .”

      Từ Thiếu tá Tần trở thành Vi Nhiên, Vương Thế Quân thay đổi cách nhìn .

      Tần Vi Nhiên lui tiến, vẫn bình tĩnh trả lời: “Cám ơn Thủ trưởng!”

      Vương Thế Quân cười cười, : “ cầu Đội trưởng của Lục Tổ Quốc An vô cùng nghiêm khắc, vị trí này bỏ trống hơn sáu năm. Trong sáu năm nay đều là tôi tự mình dẫn đội, muốn chờ người bước ra từ căn cứ làm Đội trưởng, hiều chưa?”

      “Hiểu được. Đội trưởng chỉ phải cần có sức chiến đấu mạnh mẽ, đồng thời phải quyết đoán và có năng lực lãnh đạo.”

      “Còn ý, là phải nhẫn tâm. Đội trưởng trước vì đủ nhẫn tâm, nên mất mạng vì cứu đồng đội. phải nhớ kỹ, điều quan trọng nhất của Lục Tổ Quốc An phải là sinh mạng của đồng đội, mà chính là nhiệm vụ phải hoàn thành. Tuy điều này rất tàn nhẫn, nhưng phải hiểu được rằng, chúng ta thể làm gì được.”

      Sắc mặt Tần Vi Nhiên khẽ biến, lập tức gật đầu: “, tôi biết.”

      “Lục Tổ Quốc An là tổ chức nguy hiểm, mạng của các dường như mỗi ngày đều treo cổ. Bạch Điệp và Quỷ Thủ vào tổ chức sớm nhất, ba năm trước gia nhập, Phi Hồ và Hồng Ưng mới vào năm ngoái, còn Minh Thủy giống , năm nay mới gia nhập, chỉ tới sớm hơn vài ngày thôi.”

      “Tôi biết.”

      “Trong tổ chức chỉ có và Minh Thủy là quân hàm Thiếu tá, những người khác, khi có nhiệm vụ là thành viên của Lục Tổ Quốc An, còn chỉ là nhân viên bình thường Cục Quốc An.”

      “Đây là cách che giấy thân phận sao?”

      “Đúng vậy. Cho dù là bên trong Cục Quốc An, thân phận của các vẫn rất cơ mật.”

      “Tôi hiểu. Vậy tôi phụ trách việc gì?”

      và Minh Thủy đều là Thiếu ta, bên trong Cục Quốc An có sân huấn luyện, với Minh Thủy cùng làm huấn luyện viên .”

      “Huấn luyện viên?”

      “Làm huấn luyện viên có vẻ nhàn rỗi, có thời gian làm việc cố định. Chỉ cần huấn luyện viên cùng nhau sắp xếp thời gian với các quân nhân, chỉ cần huấn luyện như bình thường là được.”

      “Thủ trưởng, tôi có ý này. Tôi muốn hỏi là nếu như tôi làm huấn luyện viên, vậy có thể dựa vào cách huấn luyện của tôi mà huấn luyện cho bọn họ ?”

      “Nếu đồng ý, đương nhiên là thành vấn đề. Người huấn luyện cho đánh giá rất cao, tôi rất mong chờ người huấn luyện vĩ đại bao nhiêu.”

      “Tôi làm Thủ trưởng thất vọng.”

      “Ha ha ha ha ha… chuyện với sảng khoái. Vi Nhiên, tôi tin tưởng có thể lãnh đạo Lục Tổ Quốc .” Vương Thế Quân lấp ra cái gì đó: “Đây là sổ công tác giữ chức huấn luyện viên ở Cục Quốc an và chứng nhận phạm vi quyền lực, giữ cho kỹ.”

      , Cục trưởng.”

      .”

      Tần Vi Nhiên rời khỏi văn phòng cục trưởng.

      Vương Thế Quân nhìn bóng dáng của Tần Vi Nhiên, gật gù, tiến lui khéo léo, thông minh khéo đưa đẩy, khi nào ông là Thủ trưởng, khi nào ông là Cục trưởng, luôn phân định ràng. Ông có loại dự cảm, vị trí tương lai của bé nà có lẽ vượt trội hơn ông.

      - - - oOo - - -

      ra văn phòng, Tần Vi Nhiên mở quyển sổ màu xanh lá cây tay xem qua chút. Vừa nhìn, bỗng nhiên ngẩn người. Tính danh: Tần Vi Nhiên; Quân hàm: Thiếu tá; Chức vụ: Huấn luận viên Cục Quốc An. Những cái này phải là trọng điểm, mà thứ khiến kinh ngạc chính là phạm vi quyền lực bên dưới, đây quả thực là tờ chứng nhận giết người, có thể giết trước báo sau, giết người cũng có thể quy về tội danh phản quốc. chỉ như vậy, còn có thể tùy lúc điều động quân đội địa phương, đến đâu, quân nhân địa phương phải toàn lự phố hợp với công việc của Cục Quốc An, nếu có quan viên phối hợp, có thể trực tiếp bãi giáng chức hoặc bãi bỏ chức vụ.

      Khóe miệng Tần Vi Nhiêncười nhạt, khó trách Tần Ngạo Thiên và Tần Lăng Phi khiếp sợ khi và Cục Quốc An như vậy, ra quyền lực trong Cục Quốc An rất to lớn. Như vậy cũng tốt, về sau nếu có chuyện gì cũng tiện hơn rất nhiều.

      Đương nhiên Cục Quốc An phải ai cũng có quyền lực lớn như thế, Tần Vi Nhiên rốt cuộc có được quyền lực đó là do may mắn hay tất yếu, thể nào biết được.

      Tần Vi Nhiên vào sân huấn luyện, khỏi nhíu mày. Minh Thủy trường, nhìn thấy Tần Vi Nhiên cũng chào hỏi.

      Tần Vi Nhiên biết thân phận hai người thể làm sáng tỏ, liền chủ động lên chào hỏi: “Xin chào, tôi là huấn luyện viên mới tới Tần Vi Nhiên.”

      Minh Thủy mỉm cười: “Xin chào, tôi là Tô Hiểu Thần, cũng là huấn luận viên ở đây, mấy hôm trước mới tới nhậm chức.”

      Hai người chuyện có gì sơ hở, mấy huấn luận viên khác nhìn thấy Tần Vi Nhiên là mỹ nữ, đều xông tới. Tần Vi Nhiên tuy rằng nhiều lắm, nhưng vẫn đối đáp với mọi người, chỉ là hay giả cũng ai biết được.

      “Thiếu tá Tần, còn trẻ như vậy, chắc là chưa có bạn trai phải ?” Người hỏi là huấn luận viên trẻ tuổi, lúc này sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên là do dự rất lâu mới hỏi vấn đề này.

      “Trung úy Miêu, xem đỏ mặt rồi kìa, muốn thổ lộ sớm vậy sao?”

      Tần Vi Nhiên cười nhạt: “Tôi có bạn trai.”

      Lúc này, Tần Vi Nhiên mới thấy mình có được tấm bài phòng tốt, xem ra giao dịch với Phó Vân cũng là lựa chọn tệ.

      Mọi người nghe thấy Tần Vi Nhiên trả lời, đầu tiên là hơi sửng sốt chút, lập tức cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là Trung úy Miêu, sắc mặt đỏ bừng.

      Tần Vi Nhiên thực ra cũng để ý, hỏi: “Người tới huấn luyện ít như vậy sao?”

      huấn luyện viên trả lời: “Cũng phải. Lúc này mọi người đều sắp xếp tài liệu hôm qua. Cho nên có nhiều người lắm. Bình thường, sau khi ăn cơm trưa xong đông hơn. Hơn nữa mấy ngày cuối tuần là ngày huấn luyện, các thành viên trong Cục Quốc An đều huấn luyện theo từng nhóm, lúc đó nhiều việc hơn.”

      Tần Vi Nhiên gật đầu : “Nếu vậy buổi chiều tôi đến.”

      xong liền xoay người bước , thế nên nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của mọi người, dường như nghĩ tới này lại chuyên nghiệp như vậy.
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Elise TuyenPhương Lăng thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 26 TRANG BỊ THẦN BÍ

      Tần Vi Nhiên rời khỏi Cục Quốc An liền chạy tới chỗ của Vương Mãnh và Vương Lực. Lúc này hai người bọn họ huấn luyện mấy quân nhân kia, nhìn thấy Tần Vi Nhiên, đều vô cùng hung phấn, bởi vì Tần Vi Nhiên từng , đích thân huấn luyện cho bọn họ.

      Vương Mãnh là người đầu tiên chạy lại gọi: “Quân Vương.”

      Tần Vi Nhiên gật đầu, lập tức tới trước mặt mọi người: “Từ hôm nay trở , trừ bỏ cuối tuần, tôi tới đây huấn luyện cho mọi người, trong ba tháng, mọi người phải huấn luyện theo phương thức của tội, chưa?”

      .”

      “Điều đầu tiên tôi muốn dạy mọi người chính là phải phục tùng, được nghi ngờ lời của tôi, tôi có cái gì, mọi người cũng được dị nghị.”

      .”

      tại, điều khiếm khuyết nhất của các người chính là cường độ thân thể, cho nên sức bậc đủ mạnh. Hôm này tôi huấn luyện cho các người chỉ có , chính llaf đánh võ các bao cát ở đây. Nhớ kỹ, được cậy mạnh, dung sức lực bình thường.”

      Tần Vi Nhiên vừa dứt lời, lập tức có người : “Quân Vương, nếu dung sức lực bình thường chúng tôi căn bản thể hoàn thành nhiệm vụ.”

      “Hôm nay được ngày mai, ngày mai được ngày mốt. Vương Mãnh Vương Lực, hai người phụ trách giám sát, khi nào hoàn thành nhiệm vụ gọi cho tôi.”

      .”

      “Vương Lực!” Vương Lực nghe thấy Tần Vi Nhiên gọi , lập tức tới bên cạnh : “Quân Vương.”

      Tần Vi Nhiên lấy bản vẽ trong túi xách ra: “Đây là bản thiết kế trang bị hôm qua tôi mới vẽ, dựa theo những cầu trang bị cho mỗi người bộ.”

      .” Vương Lực lập tức nhận bản vẽ, vừa nhìn thấy, lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tần Vi Nhiên.

      Tần Vi Nhiên nhìn đồng hồ: “Được rồi, tôi đây.”

      “Hả? À, được được.” Vương Lực hiển nhiên là còn bị vây trong trạng thái khiếp sợ, lắp bắp trả lời.

      Tần Vi Nhiên trực tiếp trở về Cục Quốc An mà dạo đương vòng. còn chạy đường như vậy mười lăm năm rồi, đối với nơi này đều quen thuộc, nên muốn biết vài thứ tất yếu chút. Vòng vo cả buổi sáng, ở bên ngoài tùy tiện ăn trưa, Tần Vi Nhiên trở về Cục Quốc An, trực tiếp vào sân huấn luyện.

      Vào thời gian nghỉ trưa, sân huấn luyện bóng người. Tần Vi Nhiên dạo vòng sân, nhìn mấy thiết bị ở đây, khỏi lắc đầu. Những thiết bị ở đây đều dùng để tăng cường sức khỏe, căn bản lọt được vào mắt .

      Tần Vi Nhiên đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Minh Thủy bước vào.

      Minh Thủy sửng sốt chút, cười :
      “Sức quan sát của mạnh.”

      “Cậu đường phát ra tiếng động?”

      “Tôi chú ý, có lẽ là vậy, tôi thành thói quen.”

      Tần Vi Nhiên nghĩ nhiều, cho là quen khi huấn luyện: “Bọn họ đều dã phải nghỉ trưa, tại sao cậu nghỉ?”

      phải là cũng nghỉ sao? Tôi vừa mới đến, quen thuộc với bọn họ, có cũng tự mất mặt.”

      Tần Vi nhiên tiếp, tiếp tục xem thiết bị muốn huấn luyện.

      Minh Thủy cười : “Có phải nghĩ những thứ này đều là rác rưởi?”

      phải rác rưởi, chỉ là thích hợp để huấn luyện.”

      Minh Thủy tiến lên, cầm cái thiết bị điều chỉnh chút: “Kỳ những thiết bị ở đây đều được thay đổi, chỉ cần điều chỉnh lại như muốn là có thể huấn luyện cho bọn họ. Ví dụ như máy chạy bộ này, vừa nhìn vào thấy có gì đặc biệt, nhưng ra nó có thiết kế hoạt lực. Chỉ cần mở hệ thống hoạt lực ra, máy chạy bộ này rất linh hoạt, muốn đứng vững gót chân đó cũng khó khăn, chứ đừng chi tới việc chạy bộ.”

      Tần Vi Nhiên hứng thú: “Nga? Tôi thử xem.”

      Minh Thủy cười cười, lập tức tránh ra: “Cẩn thận chút.”

      Tần Vi Nhiên gật đầu, tìm được chốt mở hệ thống hoạt lực, chút do dự xoay tròn. cảm giác ràng đường băng dưới chân có biến hóa, lập tức cảm thấy trơn trợt. Tần Vi Nhiên nhanh chóng đứng vững, thử chút, hiểu được quy luật của nó, lập tức bắt đầu tăng tốc.

      Trong mắt Minh Thủy có khiếp sợ lẫn thưởng thức. Tần Vi Nhiên mặc quân trang, thoạt nhìn rất hòa hợp. chưa từng thấy nào mặc quân trang đẹp như vậy, giống như quân trang này được may theo câu của , lại giống như sinh ra là để mặc quân trang.

      nhìn thẳng, linh hoạt thay đổi quy luật theo đường băng dưới chân, mái tóc sau lưng theo động tác của mà tung bay, màn này rất đẹp.

      Tần Vi Nhiên chạy suốt tiếng, đổ đầy mồ hôi, khi dừng lại, cũng cảm thấy mệt, lại vô cùng sảng khoái, tự chủ được nở nụ cười.

      Nụ cười này làm cho Minh Thủy đứng bên cạnh ngây ngẩn cả người.

      Hai má phấn nộn, khóe môi đỏ mọng hơi gọi lên, đôi mắt hạnh nhân cong cong, rất đẹp.

      Minh Thủy lắc đầu, cười : “ rất lợi hại. Ngày đầu tiên, tôi cũng đến đây chạy thử, nhưng tôi giỏi như , bị quăng ra chổng vó.”

      Tần Vi Nhiên nâng tay lau mồ hôi ướt đầy trán: “Tôi cũng may mắn thôi, tìm được quy luật của nó. Tôi nghĩ mấy thiết bị ở đây cũng tệ, xem ra ánh ta tôi vụng về rồi.”

      “Cục Quốc An vốn thích che giấu cho người nào biết, chuyện này cũng có gì. vẫn nên tắm cái , coi chừng cảm lạnh.”

      Tần Vi Nhiên nhìn Minh Thủy, đột nhiên quan tâm làm cho biết làm sao, đành phải cười cười: “Được. Phòng tắm ở đâu?”

      “Ra ngoài cửa, quẹo phải, thẳng rồi quẹo trái là phòng tắm nữ.”

      “Cám ơn.”

      Tần Vi Nhiên cũng muốn tắm rửa cái, thân thể đầy mồ hôi thoải mái.

      Khi trở lại sân huấn luyện, rất nhiều người tới đây, có mấy huấn luyện viên lúc sáng có tới. Ngoại trừ Trung úy Miêu lúc sáng chuyện với còn có mấy người đàn ông trung niên. Những người khác có lẽ là trở về làm việc của mình.

      Trung úy Miêu nhìn thấy , có chút đỏ mặt, gật đầu chào , sau đó lại dám nhìn .

      Tần Vi Nhiên cười cười, cũng có để ý. quan sát chút các thành viên trong Cục Quốc An, phát có Phi Hồ và Hồng Ưng, Phi Hồ luyện phóng phi tiêu. Còn Hồng Ưng tập quyền .

      Biểu của hai người đều phải rất tốt, tỷ như mỗi lần Phi Hồ phóng phi tiêu đều trúng hồng tâm. Hồng Ưng đánh nhau với người, cũng đánh trúng đối phương cái. Ở ngoài mặt, biểu của hai người rất bình thường, giống như có gì xuất sắc, nhưng thực tế, hai người mạnh vô cùng.

      Tỷ như Phi Hồ, mỗi lần phóng đều trúng hồng tâm, nhưng đều chính xác phóng vào vòng cạnh hồng tâm, hơn nữa nhiều lần phóng vào điểm, thậm chí ngay cả lệch li cũng có. Còn bên Hồng Ưng, đối thủ ra quyền vừa mau vừa hiểm, nếu có chút năng lực, chắc chắn sớm hạ bài. Mặc kệ là đối phương ra quyền nhanh như thế nào, Hông Ưng đều thoải mái tránh thoát, mà đầu quyền của tuy nặng, nhưng lại nhiều lần đánh trúng đối phương, có mấy cái Tần Vi Nhiên đều nhìn thấy cố ý đánh hụt.

      Thấy được màn như vậy, Tần Vi Nhiên biết ưu điểm của hai người. Thủ pháp của Phi Hồ rất chuẩn, có thể đảm đương nhiệm vụ tập kích. Hông Ưng tốc độ rất nhanh, khi có nhiệm vụ, bọn họ có thể che mắt, để lấy văn kiện quan trọng, tuyệt đối có vấn đề.

      Tần Vi Nhiên am hiểu nhất là phân phôi, có thể biết được đặc tính và ưu điểm của mỗi người, do đó phân phối công việc thích hợp cho đối phương.
      Last edited by a moderator: 31/5/15
      Phương Lăng thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 27

      MẶC NGUYỆT VỊ THÀNH NIÊN

      Hôm nay, Tần Vi Nhiên có huấn luyện cho bọn họ, mà là để bọn họ nhớ kỹ tên , hơn nữa cho bọn họ biết, ngày mai sắp xếp huấn luyện cho bọn họ, nếu ai có hứng thú tham gia, đều rất hoan nghênh.

      Huấn luyện viên mỹ nữ lên tiếng, đương nhiên là có nhiều người ủng hộ, đều tỏ vẻ chiều mai họ đến đúng giờ. Tần Vi Nhiên cũng quản lời của bọn họ có đáng tin hay , đúng lúc tan tầm, liền rời khỏi sân huấn luyện.

      Minh Thủy nhìn bóng dáng Tần Vi Nhiên rời , mỉm cười chút, lập tức theo.
      Tần Vi Nhiên vừa ra khỏi Cục Quốc An, Phó Vân liền gọi điện tới. Tần Vi Nhiên thiếu chút nữa hoài nghi đứng ở của Cục Quốc An giám thị , bằng sao vừa bước ra gọi tới?”

      “Tam tầm?”

      “Ừ.”

      “Tôi tới đón em.”

      “Tôi có lái xe.”

      “Được rồi, vậy em tới đón tôi !”

      có lái xe sao?”

      “Có, nhưng mà em thấy lấy quan hệ của chúng ta bây giờ, ra ngoài ăn bữa côm còn lái hai chiếc xe, phải là quá mức xa lạ sao?”

      “Địa chỉ?”

      Tiếp xúc với Phó Vân hai lần, Tần Vi Nhiên cở bản biết cá tính của , đạt được mục tiêu bỏ qua. cũng lười nhảm với , coi như làm quên kinh đo chút là được.

      “Tập đoàn Phong Vân rất dễ tìm, ba tòa cao ốc cao nhất ở trung tâm kinh đo đều là của Tập đoàn Phong Vân, trừ bỏ trung tâm thương mại và khách sạn, cái còn lại chính là chỗ tôi làm việc.”

      Tần Vi Nhiên trực tiếp tắt điện thoại, mở phần mềm bản đò, theo hướng dẫn, còn bắt tìm ba tòa nhà, cũng có thời gian để lãng phí.

      Chiếc Hummer màu đen dừng trước của lớn Tập đoàn Phong Vân làm rất nhiều người chú ý. Có ít người nhận ra chiếc xe này chính là xe Hummer mới nhất, lập tức thấy hứng thú với chủ xe. Khi nhìn thấy trẻ tuổi mặc quân trang ngồi trong xe, mấy người bọn họ lập tức muốn . Bọn họ đều muốn biết người nào trong công ty bọn họ lại tốt số như vậy, lại quen với nữ quân nhân.

      Khi sắp đến, Tần Vi Nhiên có gọi điện cho Phó Vân, nghĩ tới người này biết tới mà còn xuống, đẻ chờ ở đay nhận mấy cái nhìn của những người đứng đây, cong ngừng thảo luận. Tần Vi Nhiên cảm thấy tính tình lạnh nhạt của sắp bùng phát mất rồi.

      Mười phút sau, Phó Vân thảnh thơi ra. theo sau vẫn là mấy người lần trước, chỉ là thiếu người nhiều Thường Tiếu thôi.

      Mấy người kia nhìn thấy Tổng giám đốc đại nhân bộ ra, đều nghĩ mình nhìn nhầm, xoa xoa hai mắt. Sau khi xác định mình nhìn lầm, bọn họ giờ mới bắt đầu khiếp sợ, dường như cos người đoán được gì đo.

      “Tổng giám đốc…” Trong mảnh thanh cung kính, Phó Vân tới bên cạnh xe của Tần Vi Nhiên, gì mở cửa bước vào.

      Đám người Triều Lạc thức thời cùng.

      Tần Vi Nhiên cũng hỏi nhiều, lập tức rời khỏi trường.

      Phó Vân dựa vào ghế, nhu nhu mi tâm, dường như rất mệt mỏi.

      Tần Vi Nhiên thản nhiên mở miệng: “Nếu mệt mỏi, tôi đưa về nhà.”

      Phó Vân cười thấp hai tiếng: “Yên tâm, em nhất định có cơ hội đưa tôi về nhà. Bây giờ tôi đói bụng. Đương nhiên, nếu em muốn đến nhà tôi ăn cơm, tôi nghĩ mẹ tôi nhất định rất hoan nghênh.

      đâu ăn cơm?”

      “Em muốn ăn cơm Hoa hay cơm Tây?”

      “Cơm Hoa.”

      “Vậy em tới nhà hàng khách sạn Phong Vân , tầng cao nhất đều có cơm Hoa cơm Tây.”

      Tần Vi Nhiên nhíu mày nhìn , nếu đều có cả hai, vậy hỏi làm gì?

      Khi tới nhà hàng, nhà hàng có rất nhiều người. Người tới đây ăn cơm đa phần là nhân vật nổi tiếng, quý tộc, đương nhiên đều nhận biết Phó Vân. Khi bọn họ nhìn thấy Tần Vi Nhiên mặc quân trang bên cạnh , đều sửng sốt chút.

      Cho tới bây giờ Phó Vân luôn có phụ nữ xuất bên cạnh , mà tại, chẳng những có phụ nữ xuất bên cạnh , còn được nắm tay, quan hệ của hai người rất ràng.

      Rất nhiều người thừa dịp này muốn chào hỏi Phó Vân, Phó Vân đều gật đầu mỉm cười, tuy trả lời nhưng cũng cho họ mặt mũi.

      Hai người ngồi vào bàn, có bức tường thủy tinh hạ rèm, gian rất tao nhã, chất lượng phục vụ tốt, đều khiến cho giới thượng lưu lui tới đống đúc, cho dù ăn bữa cơm trong đây cũng đủ để gia đình bình thường tiêu dùng trong mấy tháng.

      Hai người còn chưa gọi món chàng trai tới, nhưng lại có ai ngăn cản. Phía sau cậu còn có trông rất thanh thuần, thoạt nhìn như nữ sinh trung học, hiển nhiên là rất ít khi đến nơi xa hoa này, có chút rụt rè cúi đầu.

      Phó Vân nhìn chàng trai bên cạnh, nhíu mày: Sao cậu lại ở đây?”

      “Dẫn bạn ăn cơm, đương nhiên là đến nơi của rồi, nước phù sa đổ ruộng ngoài thôi.” xong, cậu còn cố ý nhìn thoáng qua đứng bên cạnh, cười: “Tĩnh Tĩnh, ngồi bên cạnh nữ quân nhân này .”

      trả lời, rất nhu thuận ngồi bên cạnh Tần Vi Nhiên.

      Chàng trai vẫn nở nụ cười mê chết người đền mạng: “Ngại quá, Thiếu tá đại nhân, tôi là Mạc Nguyệt, là bạn của Vân thiếu, ngại khi ngồi chung chứ?”

      Tần Vi Nhiên nâng mắt nhìn Mặc Nguyệt. Nếu Phó Vân là nghiệt, Mặc Nguyệt chính là mị. Khuôn mặt tuấn, mí mắt rất sâu, long mi vừa dài vừa cong, mỗi lần nháy mắt đều có thể nhìn thấy hàng mi dày đậm, đôi mắt này dường như còn xinh đẹp hơn phụ nữ, có lực sát thương toàn trường. Mũi tuấn tương xứng, đôi môi với độ dày hoàn mỹ. Hơn nữa, cậu có khí chất cao quý trời sinh, có thể , có rất nhiều phụ nữ như thiêu than lao đầu vào lửa vì cậu.

      Tần Vi Nhiên còn chưa gì, Phó Vân mở miệng: “Tôi rất để ý.”

      “Vân thiếu, tốt xấu gì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, quan hệ rất mật thiết, khó có khi mình cùng nhau ăn bữa cơm, cần phải khó chịu như vậy.”

      “Tôi sửa lại chút, là tôi nhìn cậu lớn lên. Mặc Nguyệt, cậu vẫn còn vị thành niên.” xong, lại nhìn về phía .

      Mặc Nguyệt ôm lấy bả vai Phó Vân: “Này, tốt xấu gì em cũng là em trai của , cần lôi em xuống đài như vậy. Yên Yên nhà còn tuổi hơn em, cũng ra vào song bạc nhiều năm, em chưa thấy với ấy lần nào.”

      “Nếu cậu muốn , có ai ngăn cản cậu.”

      “Sắc mặt Mặc Nguyệt có chút xấu hổ: “Ai muốn với ấy. Dựa vào tính tình của ấy, phỏng chừng về sau ai muốn rước.”

      “Đó phải là đúng ý cậu sao?”

      Mặc Nguyệt hiển nhiên là muốn nhiều lời: “Được rồi, quấy rầy và chị dâu ăn cơm. Tĩnh Tĩnh, thôi.”

      Tần Vi Nhiên nhìn bóng dáng Mặc Nguyệt, dù thế nào cũng ngờ, chàng trai thoạt nhìn thành thục cao quý này vẫn còn là vị thành niên.
      Last edited by a moderator: 7/6/15
      Phương LăngElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :