1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ thiếu tướng thiên tài - Lạc Sắc (Q1-C62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 15

      CƯỜNG THẾ TRỞ VỀ

      Nhiệm vụ lần này vô cùng đơn giản, phá vỡ trở ngại, lấy được quyển trục ( biết là gì), sau đó tiêu hủy. , nhiệm vụ lần này cũng phải chướng ngại. Địch nhân lớn nhât của bọn họ phải chướng ngại mà là đồng đội. Có thể hoàn thành nhiệm vụ chỉ có người, mà tại, tất cả mọi người đều chết hoặc bị thương, rất nhanh liền tìm được quyển trục.

      Chung quanh quyển trục phủ kín tia hồng ngoại. Tia hồng ngoại này phải là uy hiếp qua lớn đối với , chỉ thấy ra vào nhàng, thân mình mềm mại xuyên qua rừng tia hòng ngoại rất tự nhiên, nhanh chóng tới chỗ quyễn trục, chút do dự cầm lấy quyển trục.

      Ngay khi cầm lấy quyển trục, tia hồng ngoại chung quanh biến mất, cho đặt quyển trục đột nhiên có tia lửa phụt lên, tùy ý ném quyển trục vào đống lửa, giống như chút hứng thú nào với nó. Khi nhiệm vụ được hoàn thành, giọng của Trưởng quan đột ngột vang lên.

      “Số 44, chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ. Huấn luyện lần này chấm dứt, trở thành quân nhân duy nhất ra khỏi đây.”

      Hai chữ “quân nhân” này làm cho vẻ mặt bình tĩnh của lên chút dao động, nhưng giây lát lướt qua, nhìn thấy số 88. Người tử trong trong huấn luyện được bí mật chuyển , cũng muốn hỏi gì.

      Lúc này, trong tay Trưởng quan cầm quyển sổ màu xanh cùng với huy chương Quốc huy màu vàng. Trưởng quan vẫn như trước chút biểu tình, cao giọng : “Trả lời tôi, tên là gì?”

      “Báo cáo Trưởng quan, số 44.”

      “Rất tốt! Số 44, lần huấn luyện lần này chấm dứt. Bắt đầu từ giây phút này trở , nhớ kỹ bản lĩnh học được trong mười lăm năm qua, quên hết những chuyện diễn ra trong mười lăm năm nay, hiểu chưa?”

      , Trưởng quan!”

      “tả lời tôi, tên là gì?”

      “Báo cáo Trưởng quan, Tần Vi Nhiên.”

      “Rất tốt! Tần Vi Nhiên nghe lệnh. tại, tôi đại diện cho Nước Cộng hòa nhân dân Hoa Hạ, trao cho quân hàm Thiếu tá, nhậm chức tại Cục An toàn Quốc gia, hiệu lực Quốc gia.”

      “Tần Vi Nhiên nhận lệnh.”

      Tần Vi Nhiên tiến lên hai bước, tiếp nhận quyển sổ trong tay Trưởng quan, năm chữ Cục An toàn Quốc gia lên trong mắt. Trong lòng Tần Vi Nhiên dao động, biết, thành công.

      Trưởng quan đem huy chương đeo vào cổ , lần đầu tiên nở nụ cười: “Thiếu tá Tần, sang tạo ra kỳ tích. đầu tiên bước ra từ nơi này. Tôi tin tưởng, đây phải điểm dừng chân của , mà là điểm khởi đầu của .”

      “Cảm ơn Trưởng quan!”

      “Tôi còn là Trưởng quan của . Từ hôm nay trở , cho dù chúng ra gặp lại cũng là người xa lạ.”

      .”

      , rời khỏi nơi này.”

      Tần Vi Nhiên gật đầu, liếc mắt cái, ra khỏi cửa lớn. Cánh cửa sắt này giam lại mười lăm năm. Người Tần Gia chỉ sợ là chắc chắn chết có chỗ chôn. Lần này trở về, hy vọng bọn họ cần sợ hãi.

      Sờ sờ gương mặt, trong trí nhớ, gương mặt này rất giống gương mặt của mẹ . biết khi Trầm Linh nhìn thấy gương mặt này có chút gì áy náy hay .

      Năm đó, những lời Tần Vi Nhiên với Lam Hà Sinh cũng phải bịa đặt. thực tế, ngay từ đầu, cũng hoài nghi như vậy. Lúc trước, Tần Vi Nhiên thể tin kết luận mẹ tự sát, quen nhìn những mưu quỷ kế, biết, chuyện này nhất định có mờ ám. Tương tự như lời của Lam Hà Sinh, Trầm Linh chắc chắn thoát được liên can.

      ----------

      Chuyện đầu tiên Tần Vi Nhiên trở về kinh đô phải là về Tần gia mà là liên lạc với Lam Hà Sinh, báo bình an cho ông biết.

      Nhiều năm qua, Lam Hà Sinh nhận được bất kỳ cuộc điện thoại xa lạ nào, mười lăm năm, ông còn có thể chờ được bao nhiêu cái mười lăm năm? Mỗi lần đến Tần gia hỏi chuyện của Tần Vi Nhiên, bọn họ luôn thở dài, ông cứ yên tâm mà chờ, ngày nào có kết quả báo cho ông biết. Mỗi lần ông nghe được câu trả lời như vậy, giống như nghe bọn họ Tần Vi Nhiên hình như chết. Ông tin, ông tuyệt đối tin người tin duy nhất của ông cũng rời khỏi ông.

      Vừa nhìn dãy số xa lạ, Lam Hà Sinh vô cùng kích động, lập tức nhận điện thoại: “Alo, là Vi Nhiên phải ?”

      “Ông ngoại, là con.” Khác biệt với thanh non nớt nhiều năm trước, thanh thành thục nữ tính làm cho Lam Hà Sinh như nghẹn lời, giống như thể tin được.

      “Vi Nhiên, là con sao?” Giọng của Lam Hà Sinh rung rung, hốc mắt đỏ lên.

      Tần Vi Nhiên có thể tưởng tượng được lúc này Lam Hà Sinh kích động cỡ nào. cảm thấy rất cảm động, thanh cũng mềm hơn rất nhiều: “Ông ngoại, là con.”

      tốt quá. Ông biết, ông biết cháu ông dễ chết như vậy. , bậy bậy bậy, con sống được trăm tuổi, sống lâu trăm tuổi.” Lam Hà Sinh vui đến phát khóc, lập tức lau vệt nước mắt, nở nụ cười.

      “Ông ngoại, ông có khỏe ?” Tần Vi Nhiên hiểu cách quan tâm người khác, câu duy nhất cũng chỉ có câu này thôi.

      Lam Hà Sinh hiển nhiên là vô cũng vui vẻ. Có lẽ, đối với ông, dù Tần Vi Nhiên cái gì, ông cũng xem là tốt: “Khỏe, nghe được giọng của con, ông liền khỏe mạnh.”

      Tần Vi Nhiên có chút buồn cười, khỏi : “Ông ngoại, chẳng lẽ ông sợ bị lừa sao?”

      “Là hay giả, ông hiểu rất . Vi Nhiên, bây giờ con ở đâu, ông ngoại sai người tới đón con.”

      cần, hai tiếng sau, con về Tần gia, đến lúc đó ông trực tiếp tới đó là được.”
      “Vậy bây giờ con muốn đâu?” Nghe thấy phải hai tiếng sau, Lam Hà Sinh có chút lo lắng cho Tần Vi Nhiên, lập tức hỏi.

      thu hoạch thành quả của con.”

      “Ý con là…”

      “Đúng vậy. Ông ngoại, hai tiếng sai chúng ta gặp nhau.”

      Tần Vi Nhiên muốn tắt máy, Lam Hà Sinh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lập tức gọi: “Đợi chút Vi Nhiên, con có với Tần gia việc con trở về chưa?”

      Tần Vi Nhiên nhíu mày: “ có, sao vậy?”

      “Tối nay, Tần gia có tổ chức dạ tiệc, hai ngày trước có người phát thiệp mời, mời rất nhiều người trong giới thượng lưu. Ông còn tưởng ông ta biết tin con trở về, cho nên mới chuẩn bị dạ tiệc. Ông vốn muốn , cho nên nghe tin con về, nghĩ là Tần gia có chút lương tâm, nên định tham gia.”

      “Xem ra ông ngoại phải thất vọng rồi. Dạ tiệc chắc chắn là liên quan gì tới con. Nhưng nếu ông ngoại muốn như vậy cũng phải được…”

      Lam Hà Sinh vừa nghe, lập tức đầy thích thú: “Vi Nhiên, con muốn thế nào?”

      “Nếu bọn họ chuẩn bị dạ tiệc, như vậy buổi tối con về, cũng cho bọn họ kinh hỉ chút. Ông ngoại, buổi tối chúng ta gặp mặt.

      “Được, tất cả đều nghe theo con. Tuy ông ngoại rất muốn thấy con ngay lập tức, nhưng mà chỉ cần có thể làm cho Tần gia chịu chút khổ sở, ông tình nguyện nhẫn nhịn chút.”

      Tần Vi Nhiên cười cười. Căn bản nghĩ nhiều như vậy, nhưng nếu như vậy có thể làm cho ông ngoại vui vẻ chút, đó cũng có chuyện gì lớn. Diễn trò thôi mà, phải chỉ có Tần gia có tài năng này.

      Sau khi tắt điện thoại, Tần Vi Nhiên lập tức gọi cho số khác, rất nhanh điện thoại có người nhận, Tần Vi Nhiên thẳng vào vấn đề: “Là tôi.”

      “Quân Vương, trở lại?”

      “Ừ, tôi ở thành đông kinh đô, phái người tới đón tôi.” Tần Vi Nhiên cũng đứng ở đâu trong thành đông, cũng hôm nay mặc quần áo màu gì. Sở dĩ muốn làm vậy là muốn kiểm tra chút thành quả trong mười lăm năm qua.
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      ruatapchay90, Kỷ TuyếtPhương Lăng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 16

      NGẪU NHIÊN GẶP NHAU HAY NHẤT ĐỊNH GẶP NHAU?

      giờ sau, chiếc xe Mercedes ngừng lại trước mặt Tần Vi Nhiên. Cửa xe mở ra, hai người bước xuống xe. Tuy rằng trải qua mười lăm năm, nhưng chỉ cần liếc mắt, Tần Vi Nhiên cũng nhận ra hai người này chính là Vương Mãnh và Vương Lực.

      Hai người trừ bỏ hơi đen hơn, chung quanh khóe mắt có chút nếp nhăn, còn lại cũng có thay đổi gì nhiều. tiếng, tuy phải là thời gian lý tưởng của , nhưng cũng coi như là tệ, Tần Vi Nhiên coi như vừa lòng .

      “Quân Vương, hoan nghênh trở về.”

      Tần Vi Nhiên gật đầu, sau đó lên xe. Hai người cũng lập tức lên theo.

      Vương Mãnh hiển nhiên là vô cùng cao hứng, : “Quân Vương, tôi và hai vẫn luôn lo lắng cho .”

      “Ừ, các ở thành bắc?”

      “Đúng vậy, Quân Vương, sao biết được?” xong, Vương Mãnh lại lập tức gõ đầu mình: “Ai nha, sao tôi lại ngốc như vậy chứ? xem ghi chép ở ngân hàng là biết được rồi.”

      Vương Lực nhìn thoáng qua Vương Mãnh, lên tiếng: “Quân Vương, hôm nay chúng tôi thành tây làm việc cho nên đến trễ chút.”

      Tần Vi Nhiên nhìn thoáng qua Vương Lực. Lúc trước, biết Vương Lực rất thông minh, xem ra thực tế đúng là vậy. Vương Lực sớm nhìn ra có chút hài lòng , cho nên mới giải thích. Nếu từ thành tây tới đây, thời gian khá tốt.

      “Ừ, tới chỗ của các người trước.”

      “Được.”

      Xe chạy khoảng hơn nửa tiếng mới dừng lại. Tần Vi Nhiên vốn nhắm mắt dưỡng thần, xe dừng lại, đột nhiên mở mắt.

      Đập vào mắt tòa tứ hợp viện (tòa nhà có bốn dãy), rất lớn, chung quanh rất yên lặng. Nơi hai người chọn tệ. Tần Vi Nhiên gật đầu, tiếng thẳng vào tứ hợp viện.

      Vương Mãnh lập tức theo, giới thiệu: “Quân Vương, những căn nhà xung quanh trong khu vực này đều là người của chúng ta, cho nên có hét đến lật trời cũng có ai biết.”

      “Vương Mãnh, ăn cẩn thận!” Vương Lực lập tức quát tiếng.

      Vương Mãnh gãi gãi đầu: “Hắc hắc… tôi có ý đó. Ý của tôi là thanh khi mấy người đàn ông chúng tôi huấn luyện phát ra.”

      Tần Vi Nhiên cười nhạt: “Tôi biết, cần để ý tới Vương Lực. Ở trước mặt tôi, muốn thế nào như vậy.”

      được, Quân Vương. hai tôi cũng đúng. Quân Vương là , tôi cũng thể như vậy. Quân Vương, mấy năm nay đâu. Hai em chúng tôi vận dụng hết tất cả mối quan hệ cũng tìm được tung tích của .”
      Tần Vi Nhiên nhíu mày, tức giận : “Các người tìm tôi?”

      “Chúng tôi thầm tìm kiếm, tìm người có thể tin tưởng, Quân Vương yên tâm.”

      Tần Vi Nhiên nhìn Vương Lực, gì.

      đến hậu viện, Tần Vi Nhiên nhìn thấy hơn trăm người đứng đó.

      Khi nhìn thấy , bọn họ hiển nhiên sửng sốt chút, rồi lập tức lớn tiếng gọi: “Quân Vương!”

      thể trách được bọn họ ngây ngẩn cả người. Tuy rằng bọn họ biết chủ tử gọi là Quân Vương, nhưng nghe vây bọn họ liền nghĩ người đó là ông chú thô lỗ, ai mà biết đó lại là xinh đẹp.

      Ở đây có nhiều người theo Vương Mãnh, Vương Lực rất sớm, nhìn thấy Tần Vi Nhiên lại cảm thấy thể
      [​IMG]
      Kỷ Tuyết thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 17

      KINH ĐÔ VÂN THIẾU

      Tần Vi Nhiên khẽ cau mày, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông thu hút tầm mắt của tất cả mọi người, nghiêm trọng quấy rầy đến hứng thú mua xe của .

      Tần Vi Nhiên hai kiếp làm người, gặp qua vô số người muôn hình muôn vẻ. Ở mạt thế, đàn ông đẹp trai ở đâu cũng có, nhưng chưa từng gặp qua người đàn ông nào nghiệt như vậy.

      thân tây trang màu đen cắt may khéo léo đơn giản mà xa hoa, đôi mắt hẹp dài sáng ngời như có thề câu hồn đoạt phách, khi nhìn vào bước ra được, mũi tuấn, bạc môi gợi cảm mê người hơi gợi lên. ràng là gương mặt nghiệt như vậy, lại vì nụ cười kia mà trở nên ôn hòa, giống như tỏ là người vô hại. nghiệt, ôn hòa, hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt đồng thời xuất người của lại hòa hợp như vậy.

      Nguy hiểm! Cho dù tươi cười ôn hòa như vậy, Tần Vi Nhiên vẫn cảm giác được nguy hiểm, thu lại ánh mắt đánh giá , tiệp tục xem xe, dường như muốn cùng người đàn ông nguy hiểm này có tiếp xúc gì.

      Tất cả các nhân viên nữ hay phụ nữ coi xe ở đây đều theo bản năng sửa sang lại quần áo của mình, thề phải bày hoàn mỹ trước mặt nhân vật truyền kỳ nhất kinh đô này. Chỉ có người ngoại lê, đương nhiên là Tần Vi Nhiên. Cho nên, dù người đàn ông này muốn chú ý tới cũng vô cùng khó khăn.

      Khóe môi nhếch lên, sung sướng gì, chân dài tao nhã bước tới, từng bước từng bước đến gần , mắt thấy chỉ còn vài bước, lại đột nhiên xuất nhân viên bán xe nhiệt tình. Áo của này cố tình mở ra ba nút thắt, vừa lúc lộ ra vẻ mặt cuồng ngạo, dung nhan quyến rũ xinh đẹp, nghiễm nhiên là vưu vật.

      “Vân thiếu, có thể tiếp đãi ngài là vinh hạnh của chúng tôi. Tôi là quản lý nghiệp vụ ở đây, Hoàng Phỉ Phỉ, tôi phục vụ ngài với chất lượng tốt nhất.

      Trong mắt người đàn ông lên vẻ tức giận dễ phát . cần nhiều lời, bốn người theo sau tiến lên, ngăn cản động tác tiếp cận của Hoàng Phỉ Phỉ.

      người đàn ông trong đó lạnh giọng lên tiếng: “Chúng tôi cần gọi , bây giờ có thể rời .”

      Hoàng Phỉ Phỉ cắn môi đáng thương nhìn người đàn ông kia. mặt vẫn cười nhạt trước sau như , cũng có ý muốn trấn an. Hoàng Phỉ Phỉ biết thủ đoạn của , dám mạo phạm, cung kính hạ thắt lưng, lui xuống.

      Tần Vi Nhiên chọn xe xong, muốn gọi nhân viên bán hàng, lại nghe thấy giọng nam ôn nhuận vang lên: “Chiếc xe này tệ, Tô Cục trưởng của chúng ta chắc thích.”

      “Vân thiếu, tôi làm thủ tục.” Người đàn ông theo sau .

      “Thường Tiếu, gấp gáp như vậy làm gì? thấy ở đây còn vị tiểu thư kia sao? Thứ tự trước sau chẳng lẽ hiểu? Vân thiếu liên tục dạy chúng ta, được lấy quyền thế áp chế người khác.” duy nhất trong bốn người lên tiếng.

      “Ninh Toa, Vân thiếu thường dạy chúng ta ‘Tiên hạ thủ vi cường’.”

      “Vân thiếu, rốt cuộc là có muốn mua hay ?” hai người đồng thời lên tiếng, muốn người đàn ông kia giải quyết dứt khoát.

      Bạc môi người đàn ông khẽ mở: “Gấp cái gì? Vị tiểu thư này còn chưa muốn mua hay .”

      Tần Vi Nhiên cho dù muốn can thiệp với người đàn ông này, nhưng cũng thể tiếp tục im lặng, nâng mâu nhìn , thản nhiên mở miệng: “Chiếc xe này, tôi muốn.”

      Mọi người xung quanh chú ý tới bên này, nghe Tần Vi Nhiên như vậy liền hoảng sợ. này bị điên hay là ngốc vậy, dám giành xe với Vân thiếu?”

      Vân thiếu là ai, chỉ sợ kinh đô ai biết. Có thể , Tần Vi Nhiên biết , chính là lỗi lớn. Vân thiếu, vốn tên là Phó Vân, Tổng tài đương nhiệm Tập đoàn Phong Vân. đến Tập đoàn Phong Vân, thể đến cha Vân thiếu, Phó Thiệu Dịch.

      Phó Thiệu Dịch từ lạc mất cha mẹ, đến khi ông ba mươi mấy tuổi mới tìm được cha mẹ. Từ , ông sống với ông nội và ông ngoại, cũng chính là Tổng tài tập đoàn Thiên Địa và Tập đoàn Vân Hải nuôi dưỡng. Khi Phó Thiệu Dịch mười tuổi bắt đầu tiếp quản chuyện làm ăn của hai tập đoàn, dùng mười năm để đưa hai tập đoàn lên đỉnh cao, thành tựu này trở thành thần thoại trong giới kinh doanh.

      Phó Thiệu Dịch được xưng là Phó thiếu, nghiễm nhiên trở thành ứng cử viên con rể tốt nhất của các nhân vật nổi tiếng quý tộc. Đáng tiếc, Phó thiếu chỉ độc sủng người, vợ Tô Diêu, chính là sủng cả đời. Phó Văn là đứa con đầu tiên của họ.

      Phó Vân, từ là thiên tài. Nghe ba tuổi biết chữ, bảy tuổi có thể giúp Phó thiếu xử lý các công vụ lớn . Tuy hơi khoa trương, nhưng nếu có lửa làm sao có khói? Đây cũng chuyện kéo dài suốt mười mấy năm qua ở kinh đô.

      Tập đoàn Thiên Địa và Tập đoàn Vân Hải xác nhập thành nhà, thành lập Tập đoàn Phong Vân. Đến bây giờ, Phó gia trở thành gia tộc lớn nhất kinh đô.

      Phó Vân mười ba tuổi bắt đầu tiếp xúc với Tập đoàn Phong Vân. Hai năm sau, Phó thiếu dần dần lui ra sau bức màn, chuyện lớn chuyện trong tập đoàn đều do tay Phó Vân sử lý. Phó Vân tuổi nhưng tâm tính , xử quyết đoán lại gọn gàng ngăn nắp, chỉ cần năm năm tạo nên truyền kỳ trong giới kinh doanh. Tập đoàn Phong Vân nằm trong tay Phó Vân trải rộng toàn cầu, nghiễm nhiên trở thành tập đoàn lớn nhất toàn cầu, nắm giữ tài phú và quyền thế, chỉ sợ ngay cả Phó Văn cũng tính nổi.

      biết tốt xấu này, lại dám giành xe với nhân vật truyền kỳ trong thương giới, quả thực là lấy trứng chọi đá, phải điên là gì?

      Hoàng Phỉ Phỉ thấy vậy, tiến lên : “Tiểu thư, đây là xe Hummer mới nhất trong năm nay, toàn cầu chỉ có hai mươi chiếc, chúng tôi chỉ có chiếc, giá 1300 vạn nhân dân tệ, xác định muốn mua sao?”

      Ngoài mặt, Hoàng Phỉ Phỉ lời lẽ khiêm tốn, thực tế là khinh thường người khác, đặc biệt nhấn mạnh giá xe, ám chỉ Tần Vi Nhiên căn bản mua nổi chiếc xe này.

      Cũng khó trách Hoàng Phỉ Phỉ như vậy. Tần Vi Nhiên lúc này mặc quân phục rằn ri, đội mũ rằn ri, trang phục mũ nón cũng chỉ cần 200 tệ là mua được. Trong cái xã hội này, Hoàng Phỉ Phỉ như vậy cũng đáng trách.

      Phó Vân có hứng thú với Tần Vi Nhiên, dường như chờ mong phản ứng của .

      Tần Vi Nhiên vẫn bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt như bị con số 1300 vạn hù dọa. lạnh nhạt lấy ra ví tiền cũ nát, lấy ra cái thẻ đưa cho Hoàng Phỉ Phỉ: “Làm thủ tục.”

      Hoàng Phỉ Phỉ nhìn tấm thẻ bình thường kia, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Ba giây sau, nhịn được phát ra tiếng cười, hai tay đan trước ngực, khinh khỉnh nhìn Tần Vi Nhiên: “Tiểu thư, có phải quên uống thuốc rồi ? Thẻ của có 1300 vạn ? nghe rồi chứ? Đây là 1300 vạn, chứ phải 1300 tệ. có thể lãng phí thời gian của tôi, nhưng đừng làm lãng phí thời gian của Vân thiếu, có được ?”

      Ngay khi Hoàng Phỉ Phỉ ra câu quên uống thuốc kia, sắc mặt Phó Vân liền thay đổi, hề còn nụ cười ôn hòa nữa, mà là lãnh liệt tàn khốc.

      Bốn người sau lưng Phó Vân lui lại từng bước, theo bản năng cách xa Phó Vân chút. Bọn họ biết, giờ khắc này, Phó Vân vô cùng nguy hiểm.

      (Các bạn thử đoán xem, này có phải nam chính ?)
      Last edited by a moderator: 19/5/15
      Phương LăngKỷ Tuyết thích bài này.

    4. Kỷ Tuyết

      Kỷ Tuyết Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      26
      * lăn lộn* :yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66: ko chơi treo khẩu vị vậy nha~~~
      *hóng hóng hóng*

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 18

      ĐỒ VÔ SỈ

      Sắc mặt Tần Vi Nhiên khẽ biến, ánh mắt cũng thay đổi. muốn so đo, nhưng có nghĩa chịu bị vũ nhục. Nâng mâu, ánh mắt sắc bén Tần Vi Nhiên nhìn Hoàng Phỉ Phỉ.

      Hoàng Phỉ Phỉ theo bản năng lui về sau từng bước, lộ ra vẻ sợ hãi, “ muốn làm gì? Ở đây có bảo vệ, tôi cho biết, mua xe , ở đây phải là nơi cho giương oai!”

      “Giương oai? Hoàng Phỉ Phỉ phải ?”

      Thanh của Phó Vân làm Hoàng Phỉ Phỉ sửng sốt, lập tức thẹn thùng gật đầu: “Đúng vậy, Vân thiếu, tôi gọi là Hoàng Phỉ Phỉ.”

      “Theo tôi, biểu từ đầu đến giờ của Hoàng Phỉ Phỉ đây mới chính là giương oai. Mà vị tiểu thư này từ đâu đến cuối vẫn chưa câu giương oai nào. Hơn nữa, kiểm tra thẻ, sao biết bên trong thẻ của vị tiểu thư này có 1300 vạn?”

      Câu của Phó Vân làm cho người ta líu lưỡi. Đây là tình huống gì? phải giành xe với biết tốt xấu kia sao? Bay giờ sao lại giúp ta chuyện? Chẳng lẽ từ đầu đến cuối bọn họ hiểu sai ý?

      Tần Vi Nhiên nhíu mày nhìn Phó Vân. Người đàn ông này rốt cuộc là có ý gì? quan sát mỗi tiếng cử động của người đàn ông này dành cho , càng them khẳng định, người đàn ông tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm.

      Toàn thân Hoàng Phỉ Phỉ lúc này run rẩy. biết, hành vi của làm Vân thiếu bất mãn, cho nên lập tức cung kính với Tần Vi Nhiên: “Tiểu thư, ngại quá, lúc nãy là tôi sơ sót, tôi liền kiểm tra thẻ giúp .”

      Tần Vi Nhiên là người có thù tất báo, nhưng cũng mọn đến mức sô đo với nhân viên bán xe. Nếu nhận sai, cũng tất yếu phải làm khó. Đưa thẻ cho Hoàng Phỉ Phỉ, Tần Vi Nhiên lại nhìn chiếc xe kia.

      Hiển nhiên, Tần Vi Nhiên muốn chuyện với Phó Vân, nhưng mà xem da mặt và trình độ vô sỉ của Phó Vân.

      “Tiểu thư, tôi vốn muốn mua chiếc xe này tặng cho em làm quà sinh nhật, bây giờ bị mua rồi, có phải nên bồi thường cho tôi chút ?”

      “Tần Vi Nhiên nâng mắt nhìn , thản nhiên mở miệng: “Là giành xe của tôi. Bồi thường? tới lượt tôi.”

      “Giành? Tôi nhớ là lúc đó cũng muốn mua chiếc xe này. Ngược lại , là tôi xe này tệ , thuộc hạ của tôi cũng có ý muốn trả tiền . cách khác , chiếc xe này là tôi hảo tâm nhường cho .”

      Nghe xem lời đàng hoàng cỡ nào ! xem chiếc xe này lâu như vậy , nguwofi sáng suốt vừa thấy là biết ý tứ của , lại thấy được .

      Phía sau , Hoàng Phỉ Phỉ cầm thẻ tới , có chút xấu hổ đưa cho Tần Vi Nhiên : “ Quý khách , tôi làm thủ tục giúp , mời chờ cho chút .”

      Những lời này vô cùng ràng . Tấm thẻ của Tần Vi Nhiên nhìn bình thường nhưng có 1300 vạn , có lẽ nhiều hơn như vậy . Kết quả này làm cho tất cả mọi người kinh ngạc thôi .

      Tần Vi Nhiên nhận thẻ , thản nhiên mở miệng : “ Xe tôi cũng mua , coi như là nhường cho tôi , vậy tôi cảm ơn .”

      “ Cảm ơn ? tính cảm ơn tôi thế nào ?”

      Tần Vi Nhiên chưa từng đụng phải người vô sỉ như vậy . , thực tế gặp rồi , nhưng cũng là chuyện nhiều năm trước . So với bây giờ , người này còn vô lại hơn .

      “ Như vậy muốn tôi cảm ơn thế nào ?”

      Phó Vân nghe vậy , cười hỏi : “ Rất đơn giản , tôi thấy xấp xỉ em tôi , bằng xem giúp tôi có chiếc xe nào hợp với nó ?”

      Tần Vi Nhiên kinh ngạc chút , nghĩ tới chuyện đơn giản vậy . còn tưởng rằng , làm khó trận mới bỏ qua . bây giờ thoạt nhìn thuần lương như vậy , giống như thân sĩ tiêu chuẩn , mời tiểu thư mỹ lệ .

      “ Có thể.”

      Nghe được câu trả lời của Tần Vi Nhiên . Phó Vân lộ ra nụ cười . Nụ cười làm cho người khác nhìn thấu , dường như thực được cái gì đó , lại giống như cái gì cũng có .

      Tần Vi Nhiên chọn chiếc xe việt dã Porche mới nhất , thân xe màu đen thấp mà khí thế . nghe thấy lúc đầu “ Tô cục trưởng của chúng ta” , vậy em nhân viên công vụ , chiếc xe này vô cùng thích hợp .

      “ Liên tục gọi là tiểu thư hình như lễ phép , xin hỏi nên xưng hô với thế nào ?”

      “ Tần Vi Nhiên .”

      Phó Vân mỉm cười : “ Vi Nhiên , cám ơn giúp tôi chọn xe .”

      Tần Vi Nhiên kinh ngạc . Cách gọi thân mật như vậy , chỉ có Lam Hà Sinh gọi . Lúc đám người Tần gia gọi như vậy , cảm thấy ghê tởm , dối trá . Khi Lam Hà Sinh gọi , lại cảm thấy ấm áp , thân thiết ; mà khi người đàn ông này gọi , lại cảm thấy vô cùng tự nhiên , giống như cái tên này chính là dành cho gọi .

      “ Đây là lời cám ơn của tôi , cần cảm ơn .”

      Phó Vân trầm thấp cười : “ Ninh Toa !”

      “ Dạ , Vân thiếu .” Ninh Toa lập tức lấy ra tấm danh thiếp .

      Phó Vân đưa danh thiếp cho Tần Vi Nhiên : “ Đây là danh thiếp của tôi . Nếu có gì cần , tùy lúc có thể gọi cho tôi . Mua xe là chuyện , giúp tôi chọn xe là chuyện lớn .” Ngự ý , lời cảm ơn này chính là nhất định .

      Tần Vi Nhiên tiếp nhận danh thiếp , cũng chuyện tiếp với . Sau khi làm xong thủ tục , mình lái xe rời . Phó Vân cũng gì , khi Tần Vi Nhiên , cũng lời từ biệt , giống như hai người căn bản biết nhau .

      Thường Tiếu chạm chạm cánh tay Ninh Toa : “ Này , Van thiếu tán sao ?”

      Ninh Toa cho sắc mặt hòa nhã : “ Tôi cũng phải đàn ông , làm sao biết đàn ông mấy người nghĩ như thế nào ?”

      Thường Tiếu sờ sờ mũi , xoay người hỏi người đàn ông xinh đẹp nãy giờ lên tiếng : “ Đoạn Lâu , cậu thấy sao ?”

      “ Cậu nên hỏi Vân thiếu .”

      “ Coi như xong . Tôi muốn chết sớm như vậy .”

      Phó Vân nhìn chiếc xe Tần Vi Nhiên chọn , bạc môi khẽ mở : “ Ánh mắt tệ.”

      Thường Tiếu vừa nghe lập tức hỏi Ninh Toa : “ Cậu ấy khen vị Tần tiểu thư kia hay khen chính mình ?”

      “ Thường Tiếu , cậu rãnh ?”

      Thường Tiếu sửng sốt , lập tức đứng thẳng lắc đầu : “ Vân thiếu , tôi rất bận . Gần đây công ty có nhiều chuyện cần giải quyết , tôi rất bận .”

      “ Vậy làm việc nhiều , ít .”

      , Vân thiếu .”

      Triển Lạc liền : “ Vân thiếu , lễ phục tham gia dạ tiệc ở Tần gia được đưa tới trang viên , cậu có muốn về thứ chút ?”

      “ Triển Lạc cậu có sao ? bộ quần áo thôi , tới lúc đó mặc vào là chạy được rồi . Đàn ông cần gì phải thử , có phải , Vân Thiếu ?” Thường Tiếu lên tiếng .

      Phó Vân mắt lạnh nhìn cái : “ Tôi thấy cậu rất rãnh rỗi , ngày mai tới thành phố H khảo sát công ty bên kia lần . Trở về thử quần áo !”

      Thường Tiếu rốt cục hiểu mình lỡ lời . Tuy biết vì sao bình thường Vân thiếu thử mà hôm nay lại phá lệ muốn thử , chỉ có thể bày ra vẻ mặt khổ sở theo ra ngoài .
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      Phương LăngKỷ Tuyết thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :