1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ thiếu tướng thiên tài - Lạc Sắc (Q1-C62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 8 THU PHỤC LÒNG NGƯỜI

      Cậu bé nhìn thấy Tần Vi Nhiên, hiển nhiên là sửng sốt chút.

      Tần Vi Nhiên biết thân thể này tuy rằng yếu, nhưng lại có khuôn mặt xinh đẹp, lớn lên khẳng định là mỹ nữ. Nhưng đối với đẹp xấu cũng quan tâm, nên them để ý tới dung mạo của mình. Bây giờ, nhìn thấy cậu bé nhìn như vậy. cũng có chút xấu hổ.

      Tần Vi Nhiên nhìn nhìn phía trước, rất nhanh ra khỏi rừng cây. Qua khỏi hôm nay, chỉ sợ bọn họ còn cơ hội gặp lại nhau nữa. đột nhiên có chút thương cảm. Kiếp trước, coo chỉ có thủ hạ và địch nhân, người bạn nào. Kiếp này có chút khác vọng. Nhưng có lẽ nhất định là người độc.

      “Em tên gì?”

      Đột nhiên nghe cậu bé lên tiếng hỏi, Tần Vi Nhiên dừng lại chút, đáp: “Kiều Lâm.”

      “Kiều Lâm?” Sắc mặt cậu bé có gì đó làm cho người ta thể nhìn thấu.

      Tần Vi Nhiên biết, có lẽ cậu nghi ngờ cái tên này có phải là hay . Kỳ , ngay cả cũng biết vì sao cho cậu biết cái tên này. Nhưng mà ra, cũng thể rút lại.

      “Tôi gọi là Mạc Khuynh.” Tần Vi Nhiên nhìn về phía cậu bé, mặt cậu mang theo nụ cười thản nhiên, cũng nhìn .

      Tần Vi Nhiên gật đầu, xem như đáp lại. đường , hai người gì, cho đến kkhi sắc trời chuyển tối, hai người ra khỏi rừng mưa.

      Cách đó xa có chiếc xe Mercedes, bên cạnh xe có hai vệ sĩ.

      Cậu bé cười cười: “Kiều Lâm, hẹn gặp lại.”

      “Ừ.” Tần Vi Nhiên thản nhiên đáp lại. cũng biết nên cái gì. Dù sao, co cũng ít trao đổi với người khác, biết nên lài từ biệt thế nào.

      “Kiều Lâm, tôi nhớ kỹ tên này.”

      “Tôi cũng vậy.”

      Tần Vi Nhiên cười cười. Lời này là xuất phát từ chân tâm . Mạc Khuynh, nhớ kỹ tên này, là người đầu tiên cho ấm áp.

      Hai vệ sĩ nhìn thấy Tần Vi Nhiên, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng lập tức nhạy tới : “Đại tiểu thư,có thể trở về rồi.”

      Tần Vi Nhiên hề động đậy, cũng gì, chỉ lẳng lặng đứng đó. cũng biết vì sao , chỉ là theo bản năng, muốn ở cạnh cậu bé chút. nhớ , cậu từng , có người tới đón cậu.

      Đúng lúc này, ba chiếc xe Porsche xa hoa chạy tới. Sau khi dừng lại, mấy vệ sĩ mặc tây trang màu đen bước xuống từ hai se trước sau. Bọn họ động loạt tới, cung kính cúi người trước cậu bé: “Tiểu thiếu gia.”

      Cậu gật đầu, nhìn Tần Vi Nhiên: “Tôi phải rồi, bảo trọng.”

      “Ừ.” Tần Vi Nhiên gật đầu, nhìn cậu vào trong xe mới tới chỗ xe Mercedes.

      Tần Vi Nhiên biết, thân phận cậu bé này chỉ sợ là cao quý hơn . Nghĩ như vậy, dừng lại chút, lập tức cười nhạo. Thân phận? có thân phận gì? Ngoài sáng , là Đại tiểu thư Tần gia, trong tối, là cây đinh trong mắt cái gai trong thịt Tần gia.

      “Trở về .” Tần Vi Nhiên thản nhiên mở miệng, sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Hai người liếc nhua, lái xe. Bọn họ vốn nghĩ rằng Tần Vi Nhiên nhất định chết trong rừng mua, nghĩ tới lại có thể an toàn trở ra.

      Hai người cho rằng có lẽ là vì cậu bé đó. Tuy họ biết thân phận của cậu, nhưng mà vừa nhìn cũng biết phú quý, chỉ sợ là thân may mắn, vừa lúc đụng phải cậu bé đó, nên mới an toàn trở lại.

      Tần Vi Nhiên đương nhiên biết họ suy nghĩ cái gì. Cậu bé kia xác thực có dụng mê hoặc lòng người, nhưng muốn hai người này cũng nghĩ như vậy.

      Tần Vi Nhiên phúc chốc mở mắt, hỏi: “Sau khi trở về, hai người ăn với Tần Ngạo Thiên như thế nào?”

      Hai người sững sốt chút, lập tức giả ngu: “Đại tiểu thư, trở về bình an, lại gia đương nhiên rất vui mừng chúng tôi báo cáo chi tiết là được rồi.”

      Tần Vi Nhiên cười lạnh: “Chẳng lẽ hai người cho rằng, lần này trở về, hai người còn mạng ra sao?”

      “Đại tiểu thư…”

      Hai người khiếp sợ thôi. Tần Vi Nhiên mới bảy tuổi, sao lại có thể ra những lời như vậy? Hơn nữa, lời , rốt cuộc là có ý gì?

      Tần Vi Nhiên đương nhiên hết tình hình thực tế cho bọn họ, thanh lạnh lùng vang lên: “Chẳng lẽ hai người cho rằng, người Lam gia hoàn toàn yên đem quyền thừa kế của họ giao hết cho Tần gia sao?”

      Tần Vi Nhiên sở dĩ Lam gia, bởi vì lam gia là tấm gỗ tốt nhất. Lam gia là Đại gia tộc, nếu có Lam gia làm chỗ dựa, muốn thu phục hai người kia cũng là chuyện vô cùng đơn giản.

      Hai người đều gì, tựa hồ cân nhắc lời của Tần Vi Nhiên.

      Tần Vi Nhiên đương nhiên cho bọn họ cơ hội này, hỏi: “Hai người tên gì?”

      “Đại tiểu thư, tôi là Vương Mãnh, là em trai.” “Tôi là Vương Lực, là .”

      ra hai người là an hem ruột, khó trách lại giống nhau như vậy. Lúc trước, nếu phải hai người đưa tôi ra khỏi tầng ngầm sớm hơn hai tiếng, có lẽ tôi chết. Chuyện này, tôi cho ông ngoại biết, ông ngoại rằng, có cơ hội, cảm tạ hai người tốt.”

      Vương Mãnh cả kinh : “Đại tiểu thư, là.. người Lam gia biết tất cả.”

      “Vương Mãnh, có gì sai sao?” Vương mãnh sửng sốt, thế mới biết mình sai. như vậy, phải rang thừa nhận trong chuyện này có tình sao?

      “Hai người cần che dấu. Chuyện nên biết hay nên biết, tôi cũng biết hết tất cả. bằng , nhiều năm như vậy, tôi cũng sớm chết. lần này, Tần Ngạo Thiên muốn đẩy tôi vào chỗ chết, mà hai người, chính là kẻ chết thay.”

      “Kẻ chết thay?”

      “Đúng vậy. Sỡ dĩ Tần Ngạo Thiên dám trưc tiếp giết chết tôi, là vì muốn chắn họng Lam gia. Lần này, ông ta sai hai người đưa tôi tới đây, chính là muốn sau khi tôi chết, ông ta muốn hai người gánh tội. Tội trạng chính là bảo hộ Đại tiểu thư bất lực. Đến lúc đó, cho dù hai người theo tôi vào rừng mưa cũng có ai tin. Từ lúc hai người mang tôi ra khỏi tầng ngầm, hai người nhất định có kết cục này.”

      Vương Lực gì, Vương Mãnh lại knh hô: “Đúng vậy, hai, nghĩ lại xem. Này đó, chúng ta đưa tiểu thư ra lúc 6 giờ, nhưng phu nhân lại ra lệnh 8 giờ mới được đưa ra, cho nên mới trở thành Đại tiểu thư chết. Theo lý, phu nhân nhất định giáo huấn chúng ta, nhưng lại có, bọn họ gì cả.”

      Đến lúc này, Vương Mãnh và Vương Lực muốn tin lời của Tần Vi Nhiên. thực tế, Tần Vi Nhiên cũng dối. Hai người này, quả thực là Tần gia muốn đẩy vào chỗ chết.

      Vương Lực vừa lái xe vừa : “Đại tiểu thư, xin ngài cho hai em chúng tôi con đường sống. Mạng của hai an hem chúng tôi là của ngài.” Lúc đầu là “”, bây giờ là “ngài”, biểu của Vương Lực rất ràng, bọn họ muốn theo .

      Mục đính đạt thành, Tần Vi Nhiên cũng đắc ý, trầm tư chút rồi mở miệng: “Hai người cần về chung với tôi. Sau khi tôi trở về, hai người đường về muốn giết tôi, tôi phúc lớn mạng lớn, vất vả trốn thoát, Hai người tự biết gian kế thành, bỏ chạy, biết đâu.”

      Hai người trầm mặc, gì. Tần Vi Nhiên biết họ lo lắng, : “Hai người cần lo, nếu tôi với hai người chuyện này, chính là muốn cứu mạng hai người. Tôi luôn cảm kích chuyện ngày đó hai người đưa tôi ra sơm để tôi được sống sót. Tần gia, hai người sống nổi nữa. Sau khi trở về, hai người tìm đâu đó trốn trước, ta đến tìm hai người.”

      Vương Mãnh nhìn Vương Lực, Vương Lực gật đầu, Vương Mãnh cười : “Đại tiểu thư, chúng tôi sớm muốn ở lại Tần gia làm những chuyện thương thiên hại lý. Ngài yên tâm. về sau, an hem chúng tôi trung thành với ngài.”

      Vương Lực nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Vi Nhiên: “Đại tiểu thư, Tần gia quả là mù mắt. Ngài thong minh tài trí như vậy, đủ để đưa Tần gia lên viij trí cao nhất, nhưng mà bọn họ bỏ lỡ rồi.

      Tần Vi Nhiên cười nhạt , dựa vào ghế mềm, nhắm mắt dưỡng thần.
      ruatapchay90Phương Lăng thích bài này.

    2. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Thanks bạn ^^
      Nam 9 cũng có dị năng sao??

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 9

      LAM GIA ĐỘT KÍCH

      Đại sảnh biệt thự Tần gia, tính cả Tần Phi Nhiên, toàn bộ đều đông đủ. Lúc này, Tần Phi Nhiên dang hát bài hát thiếu nhi mới học, khiến cho đám người Tần gia cười ha ha ngừng.

      Ngay lúc khí hòa hợp, ngoài cửa đột nhiên có người hầu lảo đảo đọt vào.

      Tần Ngạo Thiên lập tức nhíu mày: “Sao lại như vậy, kích động cái gì?”

      Người hầu quá máu, bị chân này đạp chân kia, lại bất chấp đau đớn, ngón tay chỉ ra ngoài cửa: “Lão gia, Đại tiểu thư về rồi.”

      Đám người Tần Ngạo Thiên lập tức đứng dậy, Tần Phi Nhiên chu miệng, hiển nhiên là mất hứng.

      Trầm Linh quát tiếng: “ mê sảng cái gì? Đại tiểu thư ở rừng rậm, sao có thể trở về?”

      “Phu nhân, là , người cũng tới cửa rồi, vào đây ngay.”

      “Mẹ gạt người. ràng mẹ Tần Vi Nhiên trở lại nữa. Mẹ gạt người. con bao giờ chuyện vói mẹ nữa.” xong, Tần Phi Nhiên khóc rống chạy lên phòng.

      Trầm Linh lúc này làm sao còn tâm tình lo lắng cho Tần Phi Nhiên lập tức hỏi người hầu: “ ?”

      “Thiên chân vạn xác, phu nhân.”

      Tần Ngạo Thiên và Tần Lăng Phi liếc nhìn nhau, nhíu mày.

      Thanh Tần Vi Nhiên đúng lúc vang lên: “Xem ra di rất hy vọng con thể trở về nha!”

      Ngay khi lời hạ xuống, thân ảnh bé từ ngoài cửa vào.

      Tần Vi Nhiên quần áo rách rưới, nhưng cũng có bị thương, tinh thần thoạt nhìn tệ.

      “Vương Mãnh, Vương Lực đâu?” Tần Vi Nhiên nhìn phía sau , hỏi.

      Tần Vi Nhiên nhíu mày: “Cha, tố chất vệ sĩ ở Tần ta chúng ta nên được nâng cao rồi. Cha hỏi hai người kia, thiếu chút nữa lấy mạng con rồi.”

      “Sao lại như vậy?” Tần Lăng Phi nhíu mày càng sâu, .

      “Con phúc lớn mạng lớn, sau khi ra khỏi rừng mưa, liền nghĩ được an toàn. ngờ đường trở về, hai người kia đột nhiên muốn giết con. Nhưng thực được, bọn họ lái xe rồi.”

      “Vương Mãnh, Vương Lực đều là quân nhân xuất ngũ, con là bé trói gà chặt, bọn họ muốn giết con, con có thể sống sót trở về sao?”

      “Bởi vì con phúc lớn mạng lớn mà. Cha, chẳng lẽ cha muốn con bình an trở về?”

      “Sao có thể như vậy? Ta cũng lo lắng cho an nguy của con. Hơn nữa, cái gì mà cha? Phải gọi là ba ba.”

      “Cha, hành vi của người thừa kế Tần gia, con thể giống như trước kia làm nũng gọi ba ba, cha đúng ?”

      Tần Lăng Phi bị Tần Vi Nhiên làm cho á khẩu, đành phải hừ tiếng, ngồi xuống sô pha.

      Trầm Linh lập tức ngồi xuống bên cạnh , giúp thuận khí, với Tần Vi Nhiên: “Vi Nhiên, ba ba con cũng là quan tâm tới con, sao con có thể ăn với ba như vậy?”

      Tần Vi Nhiên gì, ngược lại nhìn về phía Tần Ngạo Thiên.

      Tần Ngạo Thiên sửng sốt chút, lập tức : “Được rồi, đây chỉ là việc , cần nữa. Vi Nhiên, con cho ông nội biết, con thoát khỏi nguy hiểm thế nào?”

      Tần Vi Nhiên sớm nghĩ ra đối sách, chút hoang mang trả lời: “Lúc đó, bọn họ chở con ra quốc lộ, nửa đường dung xe nghỉ ngơi. Con cũng muốn xuống xe hóng gió chút. Ngay lúc con muốn lên xe, lại mở được. Con cảm thấy ổn, nhanh chóng bỏ chạy. Hai người đó lái xe đuổi theo muốn đam chết con. Đúng lúc đó đó có chiếc xe tải chạy ngang qua, năng cản xe của bọn họ. Con lên xe, chú lái xe chở con tới đây. Chú laiis xe còn ở ngoài kia, con muốn cho tiền chú đó để cảm ơn chú.”

      Nếu Tần Vi Nhiên lên kế hoạch, đương nhiên cũng chuẩn bị tất cả, gọi cho Lam gia. Tài xế xe tải kia cũng là do họ sắp xếp. Bây giờ, người Lam gia chỉ sợ đường tới đây.

      Vừa , người hầu lại tiến vào, cung kính : “Lão gia, Lam lão gia tới.”

      Theo bản năng, Tần Ngạo Thiên nhìn Tần Vi Nhiên.

      Tần Vi Nhiên cười : “Ông nội, con biết ông rất tốt với con. Nhưng con muốn ông nội hao tốn vì con. Ông ngoại tới giúp con trả thù lao.”

      “Mau mời Lam lão gia vào, đứng rồi, còn có tài xế xe tải kia nữa.”

      “Dạ, lão gia.” Người hầu trả lời rồi lui ra.

      Rất nhanh, Lam lão gia tiến vào.

      “Ha ha ha… Vi Nhiên, cháu ngoại bảo bối của ông. là làm cho ông ngoại hãnh diện nha!”

      Lam lão gia chưa thấy người nghe tiếng. Mọi người nhìn ra cửacuarchir thấy Lam lão gia mặc than Đường trang mà lam, uy phong lẫm lẫm tới, phía sau còn có người mặc trang phục công nhân, hẳn là tài xế xe tải kia.

      Lam lão gia vừa tới, liền ôm lấy Tần Vi Nhiên, hôn lên hai má , lại ngửi ngửi, lập tức nhíu mày, sắc mặt tốt nhìn Tần Ngạo Thiên: “Thông gia, Vi Nhiên vừa trở về, sao ông cho nó tắm cái rồi chuyện? Lần này, ông thương lượng với tôi đưa Vi Nhiên huấ luyện là ông đúng, lại còn cư xử như vậy, tôi thấy ông xem cháu bảo bối của tôi vào mắt phải ?”

      “Thông gia, sao lại như vậy? Tôi cũng rất sốt ruột muốn biết tiền căn hậu quả, cho nên mới suy nghĩ việc này.”

      “Hừ, còn tiền căn hậu quả cái gì? Chuyện này rất ràng. Thủ hạ của ông mưu muốn giết cháu bảo bối của tôi, chuyện này rành rành, ông còn nghi ngờ Vi Nhiên có ích lợi gì? Trong nhà này ai thích Vi Nhiên, tôi biết rất .” xong, ánh mắt ông sắc bén nhìn về phía Trầm Linh.

      Lam lão gia tuy phải quân nhân, nhưng ở trong thương trường lang bạt nhiều năm như vậy, hơi thở cường đại làm sao Trầm Linh có thể thừa nhận. Chỉ ánh mắt, cũng đủ khiến cho thân mình Trầm Linh run rẩy, lui về phía sau Tần Lăng Phi.

      Trầm Linh phản ứng như vậy làm cho Lam lão gia càng nhận định là ta chột dạ, muốn lại bị Tần Vi Nhiên đánh gãy.

      “Ông ngoại, chuyện này có lẽ là do hai người kia tự chủ trương. Con thấy chắc bọn họ muốn bắt cóc con, sau đó đòi tiền chuộc. Bằng , con cũng bị bọn họ đâm chết dễ như vậy.”

      “Bậy bậy bậy, cái gì mà chết hay chết? Đó là do con phúc lớn mạng lớn. Vi Nhiên, tâm đề phòng thể có, nếu , con theo ông về nhà . mình ông ngoại ở nhà cũng rất buồn chán.

      Rất hiển nhiên, lần này, Lam lão gia sợ . Bình thường, ông chưa từng nghe qua Tần Vi Nhiên ở Tần gia chịu ủy khuất gì. Mỗi lần đến thăm Vi Nhiên, cũng vô cùng ngoan ngoãn. Nhưng mà chuyện lần này làm ông tức giận. Đứa bé còn như vậy, huấn luyện cái gì? Ngay cả bàn bạc cũng có, ai mà biết suy nghĩ trong lòng bọn họ muốn gì.

      Hôm nay, ông nhận được cuộc điện thoại là, vốn muốn nhận, nhưng cuối cùng cũng bị tiếng chuông làm phiền. Cũng may, ông nhận điện thoại, bằng , ông biết cháu bảo bối của ông bị đưa huấn luyện. Hai ngày trước, ông còn gọi điện thoại tới Tần gia, Tần gia thế nào? Cái gì mà Tần Vi Nhiên ở trường học thể nhận điện thoại. Căn bản là hề có chuyện này. Cho nên, ngoài mặt ông cũng phản ứng gì, nhưng trong lòng vẫn nổi lên ý nghi ngờ.

      Tần Vi Nhiên nhìn biểu tình của Lam lão gia, liền biết ông lo lắng cho an nguy của . Nhưng mà bây giờ còn chưa tới lúc rời khỏi Tần gia. Công đạo chưa lấy lại, sao có thể ?

      “Ông ngoại, ông hiểu lầm rồi. Ông nội chỉ muốn tốt cho con thôi. Là con chủ động cầu. Đây là hành vi của người thừa kế chân chính của Tần gia, con có trách nhiệm này.”

      Bọn người Tần Ngạo Thiên ngây ngẩn cả người. Tần Vi Nhiên sao có thể ra những lời như vậy?

      Lam lão gia cũng ngẩn người, lập tức vui mừng nhìn , hốc mắt có chút đỏ hoe: “Vi Nhiên, con trưởng thành rồi.”
      ruatapchay90Phương Lăng thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 10

      LAM LÃO GIA ỦNG HỘ

      Tất cả đều nằm trong suy tính của Tần Vi Nhiên. Tần gia cho dù có nghi ngờ nhưng cũng dám ra. Tần Vi Nhiên đương nhiên ngại. Chuyện muốn giải quyết mà cần suy tính gì cho Tần gia. Bọn họ muốn nghĩ thế nào, cũng nằm trong phạm vi cân nhắc. cách khác, người Tần gia càng buồn rầu, càng sung sướng.

      Tần Vi Nhiên cuối cùng cũng biết vì sao Lam lão gia yên tâm để lại Tần gia. Có Lam lão gia ở đây, Tần gia quả đem trở thành bảo vật. Ngay cả Tần Phi Nhiên bình thường hay cáu kỉnh cũng thu liễm ít, ngọt ngào gọi ‘Lam gia gia’, chỉ là Lam lão gia để ý đến nó mà thôi.

      Lam lão gia vốn tên là Lam Hà Sinh, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bốn mươi năm trước sáng lập Tập đoàn Lam thị, dùng mười năm tạo nên tập đoàn lớn, đạt vị trí cao trong xã hội thượng lưu. Chuyện ông làm sai nhất trong cuộc đời này, chính là muốn vững vàng trong giới thượng lưu, long muốn tìm cho con duy nhất của mình người chồng môn đăng hộ đối, nghĩ tới cuối cùng lại làm hại con , làm hại cháu ngoại, ngay cả vợ ông cũng bị cố chấp của mình hại chết.

      Năm đó, sau khi Lam Tuệ gả cho Tần Lăng Phi còn cười nữa, sinh con chưa được vài năm, vào lúc tinh thần hoảng loạn chạy ra ngoài, vô ý bị xe đâm chết. Con chết bao lâu, vợ ông vì nhớ thương con , bị bệnh nặng, cuối cùng cũng rời xa ông. Ông nắm giữ tài phú hơn trăm triệu, nhưng người thân bên cạnh ông lại từng bước rời khỏi ông. Nhiều năm như vậy, ông cũng thông suốt, bây giờ, ông chỉ hy vọng Tần Vi Nhiên, người thân duy nhất của ông có thể sống hạnh phúc.

      Mỗi lần ông đến Tần gia, đều nhìn thấy bọn họ rất tốt với Tần Vi Nhiên, chăm sóc chu đáo. phải ông chưa từng nghi ngờ, cũng từng nhiều lần lén hỏi Tần Vi Nhiên sống tốt , mà Tần Vi Nhiên luôn là tốt, ông cung còn nghi ngờ nhiều nữa.

      Trải qua chuyện lần này, Lam Hà Sinh cảm thấy mình quá mức sơ suất. đứa bé bảy tuổi, có khả năng là bị Tần gia bắt buộc hoặc đe dọa, thể tốt. Ông hối hận tự trách, có lẽ vì sơ ý của mình làm cho Tần Vi Nhiên trong mấy năm nay chịu ít ủy khuất.

      Sau khi ăn xong, Lam Hà Sinh kéo Tần Vi Nhiên vào phòng , khóa trải cửa.

      Lam Hà Sinh ngồi xổm xuống trước mặt Tần Vi Nhiên: “Vi Nhiên, con cho ông ngoại biết, con ở đây rốt cuộc có chuyện gì hay ?”

      Trong trí nhớ của ‘Tần Vi Nhiên’, ông ngoại rất thương nó, cũng từng nhiều lần hỏi nó vấn đề này. Nhưng lúc trước, 'Tần Vi Nhiên' nhát gan, bao giờ dám với ông, cho nên mới liên tục bị quăng vào dầu sôi nước bỏng. Lúc trước là dám , nhưng bây giờ thể .

      “Ông ngoại, con rất tốt.”

      Lam Hà Sinh nhíu mày: “Vi Nhiên, đừng gạt ông. Ông biết con song tốt, bọn họ luôn gạt ông, đúng ?”

      Nhìn ánh mắt chắc chắn của Lam Hà Sinh, Tần Vi Nhiên biết, ông tin tưởng lời của .

      Bất đắc dĩ, Tần Vi Nhiên chỉ có thể : “Đúng vậy, con sống tốt, tốt.”

      Lam Hà Sinh vừa nghe, lập tức sốt ruột xem xét Tần Vi Nhiên: “Bọn họ đối với con như thế nào? Đánh con hay mắng con?”

      Tần Vi Nhiên đỡ lấy bả vại Lam Hà Sinh: “Ông ngoại, ông hãy bình tĩnh. Con nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, con sao.”

      “Nhịn cái gì? Lam gia nuôi nổi con sao? Vi Nhiên, trở về với ông ngoại . Ông ngoại cho con thế giới tốt nhất, về sau ai dám khi dễ con, được ?”

      “Ông ngoại, con thể .”

      “Vì sao?”

      “Vì mẹ.”

      “Tuệ Tuệ? Chuyện này có liên quan gì đến Tuệ Tuệ? Chẳng lẽ… Vi Nhiên, có phải con biết chuyện gì ? Con đừng sợ, cho ông ngoại biết, ông ngoại làm chủ cho mẹ con.”

      “Ông ngoại, con có chứng cớ, nhưng con nghi ngờ, mẹ rất thương con. Tuy mẹ vui vẻ nhiều, nhưng rất tốt với con. Con cảm thấy, mẹ bỏ con . Nhưng bọn họ lại , vì tinh thần mẹ hoảng loạn, tự mình chạy ra đường, đây chẳng phải là muốn mẹ tự sát sao? Con cảm thấy, trong đó nhất định có tình.”

      “Vi Nhiên, trước khi mẹ co chết gì với con, con có nhớ ?”

      “Mẹ với con, vì con, mẹ liên tục kiên trì, tuyệt đối bỏ con, nhưng tới vài ngày, mẹ lại chết, còn là tự sát.”

      Lam Hà Sinh lập tức ngã xuống đất: “Trời ơi, Tuệ Tuệ đáng thương của ba ba, đều là lỗi của ba ba, là ba ba hại chết con.” Lam Hà Sinh khóc ngất, phút chốc hai tay nắm chặt, giọng căm hận : “Là ta, chắc chắn là ta.”

      “Ông ngoại, con biết ông hoài nghi Trầm Linh. Con cũng vậy, nhưng chúng ta có chứng cứ. Ch nên, con thể rời khỏi Tần gia.”

      “Vi Nhiên, đứa đáng thương của ông. Nhiều năm như vậy, là làm khổ con.”

      “Ông ngoại, con trưởng thành. Tần gia cho con thống khổ bao nhiều, con nhất định trả lại gấp bội. Ông ngoại, chuyện ông cần làm là bình tĩnh, cần biểu điều gì, vẫn giống như bình thường, trở về Lam gia.”

      “Ông ngoại sao có thể để con ở đây mình?”

      “Con ở lại đây. Dựa theo tính tình của Tần gia, bọn họ nhất định đưa con huấn luyện. Ông ngoại, ông đừng gấp.” Tần Vi Nhiên thấy Lam Hà Sinh vừa nghe đến huấn luyện có chút lo lắng, lập tức trấn an: “Ông ngoại, con muốn biến mình trở nên lớn mạnh. Tuy huấn luyện là do Tần gia cố ý xử ép con, nhưng đó cũng là nguyện vọng của con. Tần gia là gia tộc quân , muốn đánh bại bọn họ, nhất định phải đứng vị trí cao hơn bọn họ, phải tiến xa hơn bọn họ. Nếu chút khổ cực này chịu nổ, còn gì đến chuyện báo thù?”

      “Vi Nhiên, con chỉ mới bảy tuổi.”

      “Ông ngoại, ông thấy con giống đứa trẻ bảy tuổi sao?”

      Lam Hà Sinh sửng sốt, lập tức lắc đầu. Biểu hôm nay của cháu làm cho ông chấn động. Nếu những biểu trước kia chỉ là giả, như vậy ông có thể , thành tựu sau này của Tần Vi Nhiên, tuyệt đối là làm cho người khác thể tưởng được. đứa trẻ bảy tuổi liền hiều được cách che giấu tài năng, thể nghi ngờ là thiên tài.

      “Ông ngoại, tin tưởng con, con bảo vệ mình tốt.”

      “Vi Nhiên, bằng ông ngoại tìm mấy vệ sĩ cho con, thầm bảo vệ con.”

      cần. Con tìm được rồi. Ông có còn nhớ hai vệ sĩ muốn giết con ?”

      “Là bọn họ?”

      “Đúng. Đây chỉ là tuồng kịch mà thôi. Vương Mãnh, Vương Lực ở Tần gia giúp đỡ con ít. Có họ bảo vệ con, ông có thể yên tâm.

      “Khó trách con muốn ông chuẩn bị tài xế xe tải, mục đích là để ông ngoại diễn kịch với con, phải ?”

      “Dạ, ông ngoại, ông giận con chứ?”

      Lam Hà Sinh rốt cuộc cũng nở nụ cười: “ đâu. Ông ngoại vui mừng còn kịp. Vi Nhiên, con muốn làm gì làm, ông ngoại vĩnh viễn ủng hộ con.”

      “Ông ngoại, con rất cần ủng hộ của ông, hơn nữa, chính là lúc này.”

      Lam Hà Sinh nhìn khuôn mặt nhắn tinh xảo của Tần Vi Nhiên, vui mừng nở nụ cười.
      ruatapchay90Phương Lăng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 11

      TRỤC XUẤT HOÀN TOÀN

      Lúc Lam lão gia rời khỏi, Tần Vi Nhiên ràng nhìn thấy tất cả mọi người trong Tần gia đều thở phào nhỏm, nhiên là bọn họ sợ Lam lão gia nhìn ra manh mối gì đó, mang Tần Vi Nhiên , từ nay về sau cắt đứt quan hệ với Tần gia bọn họ.

      Tần Vi Nhiên vẫn thủy chung bình tĩnh, tạm biệt Lam lão gia, liền lên lầu nghỉ ngơi.
      Trong thư phòng Tần gia, Tần Phi Nhiên được người hầu dẫn nghỉ ngơi, bây giờ chỉ còn lại Tần Ngạo Thiên và vợ chồng Tần Lăng Phi.

      Tần Ngạo Thiên vỗ vào mặt bàn, cả giận : “Nha đầu kia là mạng cứng. Các con , bbay giờ còn cách nào nữa. Lam Hà Sinh chắc chắn nghi ngờ, cho nên chuyện natf nhất định phải nhanh chóng thực .”

      Tần Lăng Phi nhíu mày : “Ba ba, chuyện này thể nóng lòng. Lam lão gia phát ra gì đó, nếu lại hay tin Tần Vi Nhiên có chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó Lam lão gia liền đối kháng với chúng ta, rất khó coi.”

      “Ừ, con cũng đúng. Nhưng biện pháp tốt nhất là để cho nó chết lúc huấn luyện. Nhưng mà ba cảm thấy nha đầu kia vô cùng thông minh. tới rừng mưa lại có thể bình an vô trở về.”

      Trầm Linh cắn môi, ánh mắt trầm xuống. Nếu đẻ cho co nhìn tiện loại kia mỗi ngày, điên mất. , nó thể ở lại Tần gia, cũng thể sống. Trong mắt Trầm Linh phun ra tia ác độc, nháy mắt liền thu liếm, cười nhạt nhìn Tần Ngạo Thiên.

      “Ba ba, nếu rừng mưa chưa phải nơi tốt nhất, bằng đẻ cho Tần Vi Nhiên theo quân đội .”

      “Quân đội? Con cho là quân đội chọn người sao? Vi Nhiên mới bảy tuổi, quân đội muốn.”

      “Ba ba, ba quên rồi sao? phải còn có chi đội bí mật sao?”

      “Con là…”

      “Đúng, chính là căn cứ thần bí kia. Ba phải từng , căn cứ kia luôn huấn luyện ra những người tinh trong tinh , nhưng đồng thời, mười người bước vào chín người ra được, đây phải là hợp ý chúng ta rồi sao?”

      được. trước tiên cần đến việc có thể vào được đó hay , nhưng Lam lão gia khẳng định đồng ý. Nơi đó cũng phải mười ngày nửa tháng là có thể trở về.”

      “Ba ba, chính vì như vậy mới là cách tốt nhất. Còn về phần Lam lão gia, có thể là tự Vi Nhiên muốn . Dù sao nó cũng biết đó là chỗ nào. Đến lúc đó Tần Vi Nhiên xương cốt còn, chúng ta có thể là Tần Vi Nhiên muốn , chúng ta ngăn cản được. Hơn nữa, dù ông ta biết cũng được gì.”

      Tần Lăng Phi và Tần Ngạo Thiên đều trầm tư, hai người trước sau gật đầu.

      Tần Ngạo Thiên : “Đây cũng có thể sem là biện pháp tốt.”

      “Ba ba, nếu lúc đó Tần Vi Nhiên có thể trở về phải làm sao?” Tần Lăng Phi hỏi.

      “Con cảm thấy có khả năng đó sao?”

      Tần Lăng Phi dừng lại chút, lập tức cười: “Vậy cứ làm theo ý Linh Nhi .”

      Trầm Linh cũng mỉm cười chút, tựa hồ nhìn thấy ánh mặt trời thành công.

      - - - o0o - - -

      Sau khi Tần Vi Nhiên xuống lầu, liền cảm thấy có gì đó thích hợp. Mỗi lần Trầm Linh nhìn , trong mắt luôn dấu được chán ghét, nhưng hôm nay lại tươi cười chào đó, vẻ mặt từ ái nhìn . Tần Vi Nhiên bất động thanh sắc ngồi vào bàn, lẳng lặng ăn sáng.

      Trầm Linh đối với như vậy, là có hai tình huống có thể xảy ra. là hôm nay có người Lam gia tới. loại khác chính là, Trầm Linh nghĩ ra cách tra tấn . Lam lão gia hôm qua tới, đương nhiên phải là loại thứ nhất. cách khác, lại có kế sách mới.

      Quả nhiên, cơm nước xong xuôi, Trầm Linh sai người dẫn Tần Phi Nhiên ra ngoài chơi.
      Tần Ngạo Thiên nhìn Tần Vi Nhiên, : “Vi Nhiên à, con tới thu phòng của ông nôi, ông có chuyện muốn với con.”

      “Dạ.” Tần Vi Nhiên vẫn ngoan ngoãn nghe theo, có gì khác thường, tựa hồ vẫn là Tần Vi Nhiên trước kia luôn nghe lời Tần Ngạo Thiên.

      Tần Lăng Phi và Trầm Linh cũng vào theo.

      Đến thư phòng, Tần Ngạo Thiên cũng thừa nước đục thả câu, thẳng: “Vi Nhiên à, ông nội biết con thông minh, có năng lực chịu khổ. Ông nội và ba con đều là quân nhân, chúng ta hy vọng con cũng có thể trở thành quân nhân. Vi Nhiên, con có đồng ý ?”

      Khóe mắt Tần Vi Nhiên giật giật, lập tức cười : “Dạ, con muốn là quân nhân.”

      “Được, vậy là tốt rồi. Vi Nhiên à, ông nội kỳ vọng rất lớn vào con. đúng lúc, có căn cứ huấn luyện bí mật. Nếu con biểu tốt, sau khi ra khỏi đó chính là quân nhân rồi.”

      “Ông nội, con chỉ mới bảy tuổi, có thể là quân nhân sao?”

      “Bé ngốc, huấn luyện của quân nhân sao có thể nhanh như vậy. Ít nhất cũng huấn luyện mấy năm mới hoàn thành. Vi Nhiên, chúng ta cũng nỡ, nhưng vì tiền đò của con, chúng ta thể làm như vậy, con có biết ?”

      “Dạ, con biết rồi.”

      Tần Vi Nhiên biết, cái gọi là căn cứ huấn luyện bí mật kia phải là nơi dễ ra như vậy. Ở mạt thế, quân đội bọn họ cũng có loại huấn luyện như vậy. Bình thường chọn ra vài đứa bé có tiềm chất tốt, sau đó tiến hành huấn luyện tàn nhẫn nhất, người bước ra cuối cùng, thể nghi ngờ là tinh trong tinh . Nhưng mà ở trong đó ăn bao nhiêu đau khổ, chỉ có mình họ biết. Mà , cũng chính là bước ra từ đó. biết huấn luyện bí mật ở đây so với mạt thế, cái nào tàn nhẫn hơn?

      “Tốt, quả nhiên là đứa của Tần gia chúng ta, có can đảm. Ông nội tin tưởng, con nhất định thành công. Vi Nhiên, về phần ông ngoại con, tự con tới với ông ấy . Như vậy, chúng ta cũng dễ ăn với ông ấy.”

      “Dạ, con biết rồi.”

      “Ừ, .”

      Tần Vi Nhiên gật đầu, rồi lên xe chuẩn bị tới Lam gia.

      Biệt thự Lam gia chiếm cứ toàn bộ đỉnh núi vùng ngoại thành, lộ ra vẻ cao quý, sang chói như vàng bạc, nhìn từ xa giống như tòa cung điện lớn.

      Tần Vi Nhiên thầm than, khó trách Tần gia muốn lấy được tài sản của Lam gia bằng mọi cách. Tài phú như vậy, ai mà muốn có?

      Tần Vi Nhiên tới đây, Lam Hà Sinh đương nhiên là cao hứng vô cùng, lập tức sai người hầu chuẩn bị thức ăn ngon cho Tần Vi Nhiên thưởng thức. Nhưng khi Tần Vi Nhiên với ông chuyện căn cứ huấn luyện bí mật, Lam Hà Sinh cười nổi.

      “Đám người Tần gia kia quá đáng! Cái gì mà lo cho tiền đồ của con? Ông thấy chỉ là lấy cớ. Vi Nhiên, con cần , bọn họ ràng là muốn con chết.”

      “Ông ngoại, con muốn ! Nếu muốn trở nên lớn manh, nhất định phải trả giá chút. Ông yên tâm, con nhất định làm cho ông thất vọng.”

      được! đứa bé như con tới nơi nguy hiểm như vậy, lại có người chắm sóc, ông đông ý.”

      Tần Vi Nhiên nhìn bộ dạng thương lượng của Lam Hà Sinh, khỏi mỉm cười.
      Vừa lúc nhìn thấy dao gọt hoa quả bàn, linh cơ vừa động, cầm lấy con dao với Lam Hà Sinh: “Ông ngoại, ông xem thủ .”

      Lam Hà Sinh nhìn Tần Vi Nhiên, chỉ thấy cánh thay bé kia có sức mạnh vô cung lớn, con dao linh hoạt chuyển động trong tay . Ngay lúc ông kich ngạc, đôi mắt Tần Vi Nhiên nhíu lại, nhấy mắt ném mấy quả đào bàn ra, đồng thời phóng dao.

      Lam Hà Sinh nhìn con dao lượn lờ vòng, giống như nín thở, ánh mắ gắt gao nhìn con dao.

      “Bang”…

      Lam Hà Sinh thờ ra ngụm khí lạnh, khiếp sợ nhìn bức tường. tường lên bức trang song núi, có quả đào đỏ au dính đó. Con dao lại chớp lên, nước trong quả đào phun ra, chất lỏng màu đỏ chậm rãi tràn ra, nhiễm đỏ toàn bộ đỉnh núi, giống như đắm chìm trong máu tươi, rực rỡ chói mắt làm người xem thể chớp mắt.
      ruatapchay90Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :