1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ thiếu tướng thiên tài - Lạc Sắc (Q1-C62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Wow lọt hố. Ủng hộ bạn nhé ^^

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4

      HƯ TÌNH GIẢ Ý
      “Đại tiểu thư. đến giờ dùng bữa sáng.” Người hầu cung kính đặt bữa sáng xuống, rồi lui về đứng bên cạnh giường.

      Tần Vi Nhiên nhu nhu ánh mắt, ngồi dậy. Kỳ , từ lúc người hầu đến, tỉnh. Tuy bây giờ phải mạt thế, nhưng đối với Tần Vi Nhiên mà , mặc kệ là nuy hiểm hay nguy hiểm, cũng thể qua loa. Đây trở thành bản năng của . Ở mạt thế, chính vì cảnh giác cao độ này cứu nàng lần này đến lần khác.

      Tần Vi Nhiên vô cùng ràng, mỗi người trong ngôi biệt thự này đều là người của Tần gia. Cho nên, mỗi hành động của đều bị giám thị. phải cẩn thận từng bước, tận lực biểu ra bộ dáng nên có của trẻ con, mê hoặc mọi người.

      Từ ngày ra khỏi căn phòng đó đến nay cũng nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, vết thường của tốt lên rất nhiều. Bình thường, người hầu mang bàn ăn lên rời , nhung hôm nay giống như lúc trước. biết, ngày lành của hết.

      Tần Vi Nhiên ngồi dậy, người hầu liền cung kính : “Đại tiểu thư, lão gia, tiên sinh và phu nhân ở đại sảnh chờ , mời dùng xong bữa sáng đến đó chuyến.”

      Tần Vi Nhiên chậm rãi ăn bữa sáng, thản nhiên ừ tiếng, nhìn ra cảm xúc gì. Người hầu nhíu mày, cúi lung chào Tần Vi Nhiên cái rồi lui ra ngoài.

      Nhìn người hầu ra, Tần Vi Nhiên buông bát đũa, đôi mắt nhàng nheo lại. cũng muốn nhìn chút, bọn họ có thể chơi trò gì.

      Trong nửa tháng nay, thân thể của còn yếu ớt như lúc đầu. May mắn là thân thể này có tính lĩnh ngộ rất mạnh, về mặt luyện võ rất có thiên phú. Tần gia là gia tộc quân nhân, việc này cũng có gì kỳ quái.

      Bây giờ, có năng lực đánh trả, hơn nữa, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, người Tần gia muốn giết , chỉ sợ dễ dàng như vậy.

      Mặc dù Tần Vi Nhiên ở Tần gia tốt lắm, nhưng cuộc sống cũng rất dư dả, thậm chí có thể so với mỗi người trong Tần gia còn dư dả hơn. Nhìn thử mọi thứ trong phòng biết. Đèn treo thủy tinh, thảm dày mềm mại, dụng cụ bằng gỗ tử đàn, tủ quần áo điêu khắc tinh xảo. Những thứ này đều cho thấy tài sản mẹ để lại có bao nhiêu lớn. Có lẽ chính vì vậy, người Tần gia luốn hận thấu xương.

      Trong trí nhớ của Tần Vi Nhiên, sau khi mẹ qua đời, những món quần áo đò dung đều do Lam gia chuẩn bị. Chỉ sợ Lam gia cũng thể ngờ, chính vì thương của họ đảy Tần Vi Nhiên tới họa sát thân.

      Tần Vi Nhiên mở tủ quần áo, liền nhíu mày. Trong tủ tràn đày váy áo, nhưng phải hồng nhạt là trắng. Tần Vi Nhiên có chút bất đắc dĩ. Đối với , chỉ có màu xanh của quân trang mới thích hợp với tâm của . Tùy ý lấy cái váy màu trắng, mặc vào rồi xuống lầu.

      Trầm Linh là người đầu tiên nhìn thấy Tần Vi Nhiên chậm rãi bước xuống cầu thang, đầu tiên là bất động thanh sắc nhíu mày, rồi lại nở ra nụ cười từ ái: “Vi Nhiên mau xuống đây. Thế nào, thân thể có tốt lên chút nào chưa?”

      Tần Vi Nhiên gật đầu: “Tốt hơn nhiều.”

      Vì sao bị thương, tất cả đều rất ràng, cần gì phải làm bộ làm tịch.

      Tần Lăng Phi nhíu mày: “ chút lễ phép cũng có. mẹ ngươi dạy dỗ ngươi thế nào ngươi lại trở nên như vậy?”

      xin lỗi, gia giáo của tôi tốt.”

      Tần Vi Nhiên câu hai nghĩa, cho bọn họ ràng, sở dĩ có lễ phép như vậy, hoàn toàn là vì được ngươi dạy.

      Tần Lăng Phi nghe ra ý, nhất thời nổi trận lôi đình, muốn răn dạy phen, lại bị Tần Ngạo Thiên cắt ngang.

      “Được rồi, hôm nay có chính muốn , cần để ý đến loại tiểu tiết này.”

      Tần Vi Nhiên ngồi xuống sô pha, chờ nghe “chính ” của bọn họ. Đương nhiên, ngây thơ mà nghĩ rằng Tần Ngạo Thiên giải vây thay . Tần Ngạo Thiên như vậy, đơn giản là cho bọn họ biết, tiếp theo chịu ít đau khổ, bọn họ cần vì việc này mà lộ ra dấu vết.

      Quả nhiên, nghe Tần Ngạo Thiên vậy, Tần Lăng Phi gì nữa.

      Tần Ngạo Thiên nhìn Tần Vi Nhiên, cười : “Vi Nhiên, ngày thường ông nội cưng chiều Phi Nhiên, lại nghiêm khắc với con, con có biết vì sao ?”

      Nghiêm khắc? Đây mà là nghiêm khắc? ông ta cho định nghĩa mới của từ “nghiêm khắc” rồi.

      Tần Vi Nhiên cười nhạo trong lòng , nhưng mặt lại tươi cười ngoan ngoãn: “Ông nội là muốn tốt cho Vi Nhiên.”

      Tần Ngạo Thiên sững sốt chút, vẫn là nụ cười ngoan ngoãn, nhưng lời lại hoàn toàn khác với Tần Vi Nhiên trước kia. Lúc trước, tuy Tần Vi Nhiên vẫn ngoan ngoãn, nhưng đối diện với bọn họ vẫn sợ hãi tự chủ. Mỗi làn hỏi chuyện gì, phải “dạ” cũng là “ biết”. Hình như là sau ngày đó, cháu của ông thay đổi.

      “Vi Nhiên quả nhiên hiểu chuyện, uổng công ông nội nghiêm khắc với con như vậy. Vi Nhiên, con phải biết, cho dù Phi Nhiên cũng mang họ Tần, nhưng vẫn là con thứ. Con là con trưởng của Tần gia, là người thừa kế chính thống của Tần gia, ông nội mới luôn nghiêm khắc với con. Đôi khi, ông dánh con, nhưng lòng ông cũng rất đau. Ông nội như vậy, con có hiểu ?”

      Tần Vi Nhiên bất động thanh sắc gật đầu: “Con hiểu.”

      “Ừ, ông biết, con còn nhưng rất hiểu chuyện. Trọng trách của Tần ia đặt lên vai con, ông hoàn toàn yên tâm. Vi Nhiên, ông nội cũng có cách nào khác. Thấy còn lớn lên từng ngày lại chưa có thành tựu gì. Con cũng biết, vận mệnh của con giống với nhữngđứa trẻ bình thường.”

      Tần Vi Nhiên có chút cảm động nhìn Tần Ngạo Thiên: “Con biết.” Cho nên, có gì thẳng !

      Tần Ngạo Thiên thấy thời cư đến, Tần Vi Nhiên cũng rất cảm động, cũng lòng vòng, thở dài hơi, : “Người thừa kế của gia tộc lớn luôn chịu khổ hơn người khác. Vi Nhiên, cho dù ông nội đành lòng nhưng cũng thể cho con ra ngoài, bắt đầu nhận huấn luyện.”

      Cuối cùng cũng đến, trong lòng Tần Vi Nhiên cười lạnh, mặt lai biểu tình gì. Ông ta như thẩm phán, cần trưng cầu ý kiến của . Nếu như vậy, cần gì phải nhiều như vậy?

      Trầm Linh hốc mắt ửng đỏ: “Lăng Phi, em nỡ ! xem, Vi Nhiên còn như vậy, rừng mua nhiệt đới kia nguy hiểm như vậy. Để con bé mình, nếu có chuyện gì xấu xảy ra, vậy phải làm sao bây giờ.”

      Tần Lăng Phi cũng thở dài: “ biết em lo lắng cho con bé, nhưng cũng còn cách nào khác. Đây là trách nhiệm của con bé. tin tưởng, con của , nhất định trở về an toàn.”

      Tần Vi Nhiên nghe xong, đoán được ý đồ của họ. Muốn quẳng vào rừng nhiệt dới để tự sinh tự diệt? Phương pháp này, đích thực là đủ tuyệt tình, lý do cũng dầy đủ. Nếu là Tần Vi Nhiên trước đây, nhất định là chết nhi ngờ gì. Nhưng mà bây giờ, lại nhất định.

      Tần Vi Nhiên giả bộ kiên định : “Ông nội, con nhận an bài của ông.”

      Tần Vi Nhiên vừa xong, ba người đều cả kinh, lập tức lộ ra vẻ tươi cười. Chỉ là ý tứ sau lung nụ cười này, chỉ có bọn họ mới lý giải được.
      ruatapchay90Phương Lăng thích bài này.

    3. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Liệu có gặp nam 9 ở rừng k?

    4. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      CHƯƠNG 5

      GẶP NHAU TRONG RỪNG RẬM

      Tần Vi Nhiên bình tĩnh nhìn vẻ mặt của ba người, trong lòng chỉ cười nhạt. Chỉ sợ bọn họ đợi kịp muốn mở tiệc chúc mùng, muốn nghe tin chết, rồi muốn chiếm lấy tài sản của .

      Đương nhiên, Tần Vi Nhiên phải thỏa hiệp với bọn họ, mà chính cũng muốn . Bây giờ, điều cần nhất chính là huấn luyện. Rừng rậm, chính là trường huấn luyện tốt nhất. Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên bỏ qua. tại hư tình giả ý, cũng chỉ là đáp ứng nhu cầu của mỗi người mà thôi. Đợi đến khi trở về, rất hiếu kỳ với biểu tình của bọn họ.

      Người Tần gia rất sốt ruột, sốt ruột đến nỗi cho thời gian, ngay cả cơm trưa cũng cho ăn, liền nhanh chóng phái người đưa . Khi tới nơi là buổi tối. Ở đây chỉ có cây cối, bóng người. Tần Vi Nhiên nhìn hai vệ sĩ, hề ngoài ý muốn, đó vẫn là hai người ôm ra khỏi phòng tối. Tần Vi Nhiên kéo kéo khóe môi, nhìn thấu mưu kế của Tần gia.

      “Đại tiểu thư, ở đây rất nguy hiểm. Lão gia cho phép chúng tôi cùng , phải tự mình cẩn thận chút. Mặc kệ bao lâu, chún tôi đều ở đây chờ .”

      “Đại tiểu thư, bên trong ba lô này có hai quả lựu đạn, còn có khẩu súng, là lão gia phân phó đưa cho .” người đàn ông khác đưa ba lô cho , rồi lại đưa thêm chủy thủ, cây đao cho : “Cái này là em chúng tôi chuẩn bị cho .”

      Tần Vi Nhiên nhận lấy, biết rằng bọn họ thấy đáng thương, giúp đỡ hết sức. Có lẽ bọn họ cũng vô cùng ràng, cho dù cho hai thứ này, cũng sống nổi, cho nên nụ cười mặt cũng vô cùng miễn cưỡng.

      Tần Vi Nhiên cũng muốn giải thích cái gì, lạnh nhạt mở miệng: “Mười ngày. Nếu mười ngày tôi ra, các chú có thể về.”

      Nếu ở mạt thế, loại rừng mưa như vậy, ba ngày sau liền lông tóc vô thương bước ra. Nhưng mà beey giờ, đây là lần đầu tiên thân thể này đối diện với thực chiến, tất cả đều biết ra so, nên kéo dài thời gian ra mười ngày, đồng thời cũng cho mình kỳ hạn.

      “Đại tiểu thư…”

      Hai người muốn gì đó, nhưng Tần Vi Nhiên đeo ba lô vào rừng rậm.

      Rừng rậm trong ban đêm vô cùng khủng bố, chỉ có thanh gió thổi vào lá cây cũng đủ dọa người chết khiếp. Nhưng Tần Vi Nhiên bị hoàn cảnh này quấy rầy, vô cùng bình tĩnh, lấy đèn pin trong ba lô ra, hành tẩu trong bóng đêm.

      chớp mắt nhìn về phía trước, tựa hồ căn bản biết đây là nơi nguy hiểm. Kỳ , Tần Vi Nhiên luôn quan sát chặt chẽ hết thảy bốn phía xung quanh. Nhiều năm chiến đấu ở mạt thế, sớm cần xem bằng mắt. Chỉ cần gần đó có nguy hiểm, có thể lập tức phát giác.

      được quãng đường khá dài, trước mặt là đầm lầy, Tần Vi Nhiên dừng bước, chọn nhánh cây nằm xuống. Rừng rậm có cái gì nguy hiểm nhất, cần nghĩ cũng biết đó là đầm lầy. Có lẽ bên trong có cá sấu, có mãng xà, cũng có lẽ có các loài động vật nguy hiểm khác. thể mạo hiểm, cho nên chỉ có thể đường vòng. Trong ban đêm, nếu đường vòng rất nguy hiểm. Động vật cũng giống như con người, đều có giới hạn. Con đường vừa có nguy hiểm gì, cho nên càng vào sâu bên trong, nhất định có nguy hiểm. Đúng lúc nửa đêm, nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, nghỉ ngơi dưỡng sức tốt để chuẩn bị cho ngày mai.

      đêm yên tĩnh trôi qua, lúc trời tờ mờ sáng, Tần Vi Nhiên tỉnh lại, nhìn vào đầm lầy, quả nhiên nhìn thấy đàn cá sấu. Cái miệng to mở rộng kia giống như muốn cho biết, chúng nó rất đói bụng. Buổi sang, ít động vật đến đầm lầy uống nước, cá sấu có thể tùy lúc hành động, may mắn có thoát được kiếp, bất hạnh, cũng chỉ có thể chịu chết.

      Tần Vi Nhiên mắt lạnh nhìn tất cả. Đây là mạnh được yếu thua, mặt kệ là ở mạt thế hay tại, quy tắc này vĩnh viễn tồn tại. Giờ khắc này, Tần Vi Nhiên biết, mình nàng cường đại vẫn đủ. Tần gia là đại gia tộc quân , Tần Ngạo Thiên là Trung tướng, Tần Lăng Phi là Đại tá, hai người quyền thế ngập trời, nếu cuối cùng trở mặt, bọn họ có trăm phương ngàn kế khiến chết. Đến lúc đó, chỉ có thực lực của bản thân, có thể đối kháng với bọn họ hay ? Hiển nhiên, chuyện này là có khả năng.

      Trong lòng Tần Vi Nhiên lập tức có kế hoạch bước đầu, chỉ là kế hoạch này phải giữ bí mật tuyệt đối, thể cho Tần gia biết được.

      Đúng lúc Tần Vi Nhiên muốn nhảy từ cây xuống, nhìn thấy sư tử, con sư tử đực, cách khác, ở gần đây tất nhiên có sư tử cái, hơn nữa, chỉ có con.
      Rất nhanh, Tần Vi Nhiên liền nhìn thấy bốn con sư tử cái từ bụi cỏ dii ra. Chúng nó có lẽ là đến tìm mồi. Mấy động vật kia nhìn thấy sư tử, lập tức tháo chạy, ngay cả cá sấu cũng chìm mình xuống nước.

      tại, Tần Vi Nhiên chỉ hi vọng mấy con sư tử này phát ra . Nhưng đáng tiếc, sư tử đối với những chuyển động xung quanh mình vô cùng nhạy bén. Mùi hương cùng với hơi thở người Tần Vi Nhiên thành công hấp dẫn lũ sư tử. Mấy con sư tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Vi Nhiên, chúng nó vô cùng hung phấn, đều gầm lên tiếng, bao vây cổ thụ.

      Sư tử là động vật quần cư, bọn chúng vô cùng nhẫn nại. Vì thức ăn, chúng nó có thể ngồi đợi chỗ lâu. Tần Vi Nhiên lập tức phản ứng. biết mình thể ngồi chờ chết. Bởi vì có nước cũng có thức ăn, nhanh chóng gục xuống, đến lúc đó chính là chết chắc.

      Vận mệnh luôn nắm giữ trong tay mình, Tần Vi Nhiên mở ba lô, lấy sung lục ra. Súng ống bây giờ là đơn giản quá mức, nhưng cũng có thể chấp nhận chút. Ở mạt thế, có tiếng là tay sung thiện xạ, biết có thể dung thân thể này phát huy hết uy lực ở mạt thế hay .

      Lên đạn, nhắm, động tác liền mạch lưu loát, tư thế tiêu chuẩn cho thấy Tần Vi Nhiên là cao thủ.

      “Đùng”. Tần Vi Nhiên bắn phát súng, trúng mục tiêu sư tử cái. Đáng tiếc, trúng điểm yếu.

      Tần Vi Nhiên cười tiếng: “Xem ra, kỹ thuật phải phát triển mạnh.”

      dừng lại, Tần Vi Nhiên lập tức bắn ra năm phát súng. biết, nếu để cho sư tử chạy trốn, bọn chúng nhất định đuổi theo ., như vậy tạo ra phiền toái lớn. Cho nên phải chém tận giết tuyệt. Mày mà tài bắn súng của coi như chuẩn xác. Sau phát súng đầu tiên, mỗi viên đạn của đều bắn vào điểm yếu của sư tử, rất nhanh, năm cn sư tử lần lượt ngã xuống dậy nổi.

      Ở đây nên ở lâu, Tần Vi Nhiên lập tức nhảy xuống, sau đó tiếp tục tới. Từ hướng xuất của lũ sư tử, mấy con sư tử này luôn ở lại đây, mà bây giờ chúng nó chết, cho nên, nơi này tương đối an toàn.

      Tần Vi Nhiên càng thêm cẩn thận, nhưng đường vẫn gặp ít nguy hiểm. Đạn hết, lựu đạn chỉ còn quả, còn có đao và chủy thủ, Tần Vi Nhiên biết, con đường kế tiếp mới là nguy hiểm nhất.

      là sợ cái gì đến cái đó. Tần Vi Nhiên nhìn con mãng xà trước mặt, da gà toàn than đều nổi lên. thừa nhận, sợ trời sợ đất, nhưng lại sợ rắn và cóc. ( Tú Phong: Mất hình tược quá chị ơi! http://***************.com/images/smilies/icon_leuleu.gif / Nhiên tỷ[giơ súng lên]: cái giề??? http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif / TP: A, trăng đêm nay sáng quá! http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin5.gif http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin5.gif [dọt lẹ])

      Con mãng xà đại khái dài bốn thước, thân thể “tráng kiện” ngăn cản đường , hiển nhiên là bỏ qua cho Tần Vi Nhiên. Mãng xà nhanh, Tần Vi Nhiên còn nhanh hơn, rút đao bên hông ra, chém vào người mãng xà. Nhưng mà đồng thời, cũng bị mãng xà cuốn lấy.

      Mắt thấy miệng xà mở lớn muốn nuốt , tình cảnh như chỉ mành treo chuông, Tần Vi Nhiên tập trung tinh thần, hét lớn tiếng: “Thu!”

      Nháy mắt, động tác của mãng xà bị kiềm hãm, giãy giụa, đồng thời buông lỏng Tần Vi Nhiên. Toàn than Tần Vi Nhiên run lên, vừa muốn chạy tới nơi an toàn, lại phát mãng xà khôi phục. biết, tại, đị năng của co thể sử dụng trong thời gian dài, muốn công kích, lại nhìn thấy con mãng xà khác. Tần Vi Nhiên lui về sau hai bước, vội vàng lấy ra lựu đạn, ném vào hai con mãng xà. Nhưng ném trật, thể giết chết hai con mãng xà nhưng cũng làm cho chúng nó bị thương, tạm thời cũng nguy hiểm gì. Tần Vi Nhiên xoay người bỏ chạy, vọt vào lùm cây.

      Chạy lâu, Tần Vi Nhiên lao ra lùm cây, lại bị cậu bé trước mặt dọa sợ, tay cậu cầm đao. Tần Vi Nhiên thầm mắng mình quá mức kích động, lại phát ở đây có người.

      nhìn nhìn cậu, lại nhìn cây đao tay cậu, cười nhạo: “Ngươi muốn giết ta? Ai phái ngươi tới? Là lão già hai mặt kia hay là người phụ nữ ác độc đó?”

      _____________

      CHƯƠNG 6

      ĐỒNG ĐỘI TẠM THỜI

      Cậu bé nhìn , cười nhạt: “Tôi nghĩ em là dã thú.”

      Tần Vi Nhiên hồ nghi nhìn cậu, thấy cậu thu đao lại, cũng tạm thời tin lời cậu. Dù sao, cậu cũng bỏ lỡ cơ hội giết tốt nhất, hơn nữa, Tần gia muốn giết cũng nên mướn sát thủ như vậy, xem ra cũng quá căng thẳng rồi.

      “Cậu gặp qua dã thú nào đáng như vậy chưa?”

      “Bây giờ toàn than em đều là bùn, so với từ khá ái cách nhau rất xa.”

      Tần Vi Nhiên nhìn nhìn lại mình, quả nhiên, người toàn là bùn. Nhìn ánh mắt true tức của cậu bé, hừ lạnh tiếng, chuyện với cậu.

      Cậu bé lầu bầu: “Vẫn là em tôi đáng hơn.”

      Tần Vi Nhiên biết em có bao nhiêu đáng , cũng muốn biết, trực tiếp hỏi: “Nếu phải tới giết tôi, vậy cậu tới đây làm gì?”

      Cậu bé trả lời mà hỏi lại: “Vậy em ở trong đây làm gì?”

      “Tôi hỏi cậu trước.” Từ ngày đến thời đại này, đây là lần đầu tiên đụng phải người vô sỉ như vậy, khỏi có chút bực bội.

      “Tất cả đều là trẻ con, tích cực như vậy làm gì?” Cậu bé câu.

      Tần Vi Nhiên sửng sốt chút, cảm thấy trẻ con quả thực cần tích cực như vậy, lạnh nhạt : “Đến rừng mưa, đương nhiên là luyện tập rồi.”

      “Như .” Cậu bé xong, liền tới lùm cây xuất .

      Tần Vi Nhiên xoay người nhìn bóng lưng của cậu, vốn muốn quan tâm đến sống chết của cậu. Nhưng lại bắt gặp được cậu, theo bản năng nghĩ rằng cậu cũng giống , liền mở miệng: “Ở đó có mãng xà, tôi nghĩ cậu phải đối thủ của nó.”

      “Sao em biết?”

      “Bởi vì tôi giết được nó.”

      “Em giết được nó, có nghĩa là tôi giết được nó.”

      Tần Vi Nhiên cảm thấy mình xen vào việc của người khác, lạnh giọng : “Ở đó có hai con. Nếu còn con nữa, tôi trốn cũng thoát.”

      “Mạng em ghê gớm.”

      “Tôi cũng biết. Bây giờ cậu cũng muốn sao?”

      Cậu bé xoay người lại, cười : “Tôi rất quý trọng sinh mạng.”

      Theo bản năng, Tần Vi Nhiên nhìn cậu bé. Những lời này khiến nhớ đến việc linh hồn được trọng sinh, sinh mạng, cũng quý trọng vô cùng.

      Tần Vi Nhiên đột nhiên câu mà chính cũng tưởng được: “ bằng cùng nhau, thế nào?”

      Cậu bé nhìn : “Cũng phải thể.”

      Cứ như vậy, hai người trở thành đồng đội tạm thời.

      Qua hồi thương lượng, hai người quyết định đường khác. Tần Vi Nhiên cũng biết, cậu bé này giống , ít nhất, cậu với , mẹ cậu rất thương cậu, người nhà bọn họ sống vơi nhau rất hạng phúc.

      Tần Vi Nhiên có chút hâm mộ cậu. Từ “gia đình” này, đối với , nó rất xa lạ. Ở mạt thế, vừa sinh ra cha mẹ còn, được trưởng quan nuôi lớn. Cho nên, từ trước tới nay, cho dù biết trưởng quan có ý muốn giết , cũng ra tay trước. Tất cả chỉ vì, nhớ mãi ân tình đó. Nếu có trưởng quan, có lẽ, cũng còn mạng đến ngày hôm nay.

      Đến cuối cùng, dùng sinh mạng trả lại ân tình cho trưởng quan. còn nợ cái gì, cho nên, chuyện nên làm, là sai thủ hạ giết chết trưởng quan. Chuyện này lien quan tới tư thù cá nhân, chỉ vì biết, trưởng quan thể thống trị mạt thế. muốn dân chúng ở mạt thế bị trưởng quan áp bức, tuy rằng bây giờ, thể xác định có trưởng quan thứ hai hay .

      Cơ hội trọng sinh khiến giây vui sướng cũng kịp. cũng biết, ấm áp của gia đình, vẫn thể cảm thụ. Người Tần gia xem là người nhà, cho nên mới đưa đến đây.

      Dọc đường , hai người trò chuyện với nhau. Tần Vi Nhiên rất ngạc nhiên, cư nhiên chuyện với cậu bé này.

      Cậu đoán được chuyện gì, hứa hẹn với : “Tôi cam đoan, để cho em rời khỏi đây an toàn.”

      Tần Vi Nhiên cười cười. biết cậu lấy cái gì để cam đoan, nhưng mà biết, giờ khắc này, lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp.

      Hai người ra khỏi lùm cây, nhìn rừng cây trước mặt, im lặng đến đáng sợ. Hình như cảm nhận được ở đây tốt như trong tưởng tượng, cậu nhìn : “Em xác định con đường này an toàn hơn con đường kia?”

      Tần Vi Nhiên hìn rừng cây, bình tĩnh trả lời: “Tôi xác định, bất quá cũng tới đây rồi, cứu tiếp . Bằng , cậu cũng có thể bơi qua song gặp hai con mãng xà kia, nhưng nhớ phải coi chừng cá sấu.”

      Cậu bé hình như có chút kinh ngạc, cười : “Rốt cuộc là cái dạng gai đình gì mới có thể nuôi dưỡng em lạnh nhạt như vây?!”

      “Gia đình dị dạng.”

      “Tôi cho là gia đình tôi đủ quá dị rồi, ra cũng bình thường rồi.” (TP: Gia đình mà bình thường? http://***************.com/images/smilies/icon_shock2.gif http://***************.com/images/smilies/icon_shock2.gif / Người nào đó: Muốn chết hả? http://***************.com/images/smilies/icon_dracular.gif / TP: Thách đó. Chết rồi ai viết tiếp? http://***************.com/images/smilies/icon_leuleu.gif http://***************.com/images/smilies/icon_leuleu.gif / Người nào đó: viết , nhiều chuyện! http://***************.com/images/smilies/icon_chair.gif )

      “Cậu nhảm nhiều quá đó!”

      Cậu bé nhíu mày, rồi thẳng vào rừng cây: “ thôi!”

      Tần Vi Nhiên cũng nhíu mày. Cậu bé đột nhiên lạnh nhạt làm cho biết mình sai cái gì. Nhưng rất nhanh cũng suy nghĩ nữa, bởi vì chuyện này có quan hệ gì với chút nào cả. Bọn họ là đồng đôi tạm thời, về sau cũng gặp lại nữa.

      Cậu bé đột nhiên dừng lại.

      Tần Vi Nhiên nhíu mày: “Tại sao cậu dừng lại?”

      “Em nghe !”

      Tần Vi Nhiên lập tức cảm giác được có gì đó thích hợp, nhìn lên cây, cười khổ: “Sớm biết như vậy, đường kia còn hơn.”

      Ước chừng năm sáu con mãng xà xoay quanh đỉnh đầu bọn họ, hình ảnh này, đủ kinh khủng nha!

      “Bây giờ có gì cũng vô dụng, chỉ có thể mạng chúng ta tốt. Em nên nghĩ rằn, có lẽ bên kia cũng có rất nhiều mãng xà, chỉ là em chưa kịp đụng tới mà thôi.”

      Lời của cậu giống như an ủi , ó chút kinh ngạc: “Cậu trách tôi làm cậu gặp phiền toái hay sao? Cậu vốn muốn con đường kia mà?”

      “Dù sao ta cũng tin mình có thể đối phó với hai con mãng xà, mặc kệ đường nào, cũng giống nhau cả thôi.”

      “Xem ra, chúng ta phải cho mãng xà no bụng rồi.”

      “Em yên tâm, tôi cam đoan em chết ở đây.” Cậu bé lại tiếp tục cam đoan.
      Tần Vi Nhiên cười cươi, cũng dám tin cậu, : “Hy vọng là vậy.”

      Tần Vi Nhiên nhìn mình, thân thể này quá yếu. Nếu khôi phục sức mạnh như ở mạt thế, loại mãng xà này, chỉ cần dung chiêu giải quyết hết thảy. Mà bây giờ, lại có khả năng phải nằm trong bụng nó.

      Tần Vi Nhiên tin vào số mệnh. Nếu ông trời cho cơ hội trọng sinh, sao có thể chết như vậy. Nháy mắt, Tần Vi Nhiên tỉnh táo lại, cười hỏi cậu bé: “Cậu xem, bây giờ chúng ta bỏ chạy hay tấn công.”

      “Đương nhiên là chạy rồi!” xong, cậu bé kéo tay bỏ chạy.

      Tần Vi Nhiên chạy theo cậu bé, đột nhiên cảm thấy cghe được thanh gì, nhìn thấy vật gì, chỉ có thể thấy bóng dáng của cậu bé, và cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay của , cảm giác an toàn. Đúng, chính là cảm giác an toàn. Cậu bé này, làm tràn đầy cảm giác an toàn. Nhận thức nhu vậy, Tần Vi Nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

      sống tới ngày hôm nay, xem như là hai kiếp người, chưa từng cảm nhận qua cảm giác an toàn mà người khác truyền cho mình. Ở mạt thế, là Quân Vương bách chiến bách thắng, được ngàn vạn người kính ngưỡng. Cho tới bây giờ, chỉ có cho người khác cảm giác an toàn, mà chính ô, vĩnh viễn đắm chìm trong nguy hiểm, có ai đứng chắn trước mặt . có thói quen bảo hộ người khác, lại quên mất, chỉ là người phụ nữ mà thôi.

      Trùng sinh thành Tần Vi Nhiên, bốn chữ “cảm giác an toàn” này lại hoàn toàn tách xa khỏi . Ngay cả cũng cho mình được cảm giác an toàn. Mà bây giờ, cậu bé này lại cho cảm giác an toàn mãnh liệt như vậy.
      ruatapchay90, Phương LăngNatsuki thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 7

      THOÁT KHỎI MIỆNG MÃNG XÀ
      Đột nhiên, cậu hỏi : “Em có vũ khí gì?”

      chủy thủ.”

      “Em chỉ dựa vào cây chủy thủ mà tới đây sao?”

      “Vốn là có hai quả lựu đạn, nhưng dùng hết rồi, còn cây đao, chắc là ở trong bụng mãng xà.”

      là rất tốt.” Cậu bé cười cười, lập tức ném cây đao cho : “Cầm lấy.”

      Tần Vi Nhiên nhận đao: “Vậy còn cậu?”

      “Tôi còn cây chủy thủ, đưa chủy thủ của em cho tôi.”

      Tần Vi Nhiên đưa chủy thủ cho .

      Cậu bé : “Bây giờ tôi có hai cây, chắc là đủ. Tôi cho em hay, chúng ta trốn thoát đâu, chúng nó bỏ qua cho chúng ta. Cho nên, chúng ta chỉ có con đường.”

      “Cậu điên rồi, cậu muốn giết nó?!” Chỉ có Tần Vi Nhiên biết, giờ phút này có bao nhiêu kích động. có chút chờ mong, cùng cậu bé này chiến đấu cùng nhau.
      ngồi chờ chết sao? Chúng ta lại thể chạy được, thể lực rất nhanh bị cạn kiệt. Đến lúc đó, chỉ có năng lực phản kháng, ngay cả mạng sống duy nhất cũng có cơ hội giữ lại.”

      “Được, vậy nghe lời cậu, giết chúng nó.”

      Hai người đồng thời dừng lại, xoay người đối mặt với mãng xà. Cậu bé hai tay nắm hai cây chủy thủ, thừa dịp mãng xà chưa tấn công, cắn cây chủy thủ, cắt rách áo của mình, dùng mảnh vải buộc chủy thủy vào mu bàn tay.

      Tần Vi Nhiên chủ động hỗ trợ, cậu bé cười cười: “Vẫn là em buộc tốt hơn.”

      Động tác của dừng lại chút, lập tức thản nhiên mở miệng: “Đây là thiên tính của phụ nữ.”

      “Phụ nữ? Em tối đa cũng chỉ là bé mà thôi.”

      Khóe miệng Tần Vi Nhiên nâng lên nụ cười lạnh nhạt: “Bây giờ cái này, có phải cậu an nhàn quá rồi ?”

      Cậu bé gì, vắt chủy thủ bên hông, lập tức lấy gì đó trong ba lô ra, ánh mắt ngoan lệ nhắm vào cổ mãng xà.

      Tần Vi Nhiên biết cậu muốn làm gì, rất kinh ngạc, thối lui hai bước.

      Cậu bé quăng cái móc, “xuy” tiếng, chiếc móc sắc bén chính xác ôm lấy cổ mãng xà. Rất nhanh, thân mình mãng xà vặn vẹo, đổ xuống đất.

      trúng điểm trí mạng, rất nhanh, mãng xà công kích cậu bé, lập tức cuốn lấy cậu.
      Đôi mắt Tần Vi Nhiên nhíu lại, chút do dự cầm đao tấn công mãng xà, chém vào đầu mãng xà.

      Sau lưng Tần Vi Nhiên, cậu bé bình tĩnh nưng bàn chân phát lạnh. rang chỉ là bé con, nhưng toàn thân lại tản ra sát khí dày đặc. Cậu bé cau mày nhìn , cậu dám khẳng định, tay bé này nhuộm đầy máu tươi.

      Mãng xà rốt cuộc cũng bị chọc giận, đầu nó di chuyển, há mồm như chậu máu công kích Tần Vi Nhiên, thề muốn ăn vào bụng.

      Cậu bé thấy thế, quát to tiếng: “Tấn công phía .”

      Tần Vi Nhiên tiến lên vài bước, hung hăng đâm vào cổ mãng xà. Chỉ là vảy mãng xà quá dày, hành động ít gì. vết thương này đối với nó mà cũng nguy hiểm đến tính mạng. Mãng xà ngừng tấn công, lại công kích Tần Vi Nhiên, muốn nuốt vào bụng.

      Ngay khi Tần Vi Nhiên muốn sử dụng dị năng, đột nhiên mãng xà tru lên tiếng. Tần Vi Nhiên ngước lên, ra cậu bé nhảy tới bên cạnh mãng xà, từng chút từng chút tới gần.

      Cậu bé bước từng bước tới đầu mãng xà, đột nhiên phóng lên đậu mãng xà, đè đầ nó xuống. Mãng xà té oành đất, lưỡi dao cũng đâm sâu vào cổ mãng xà, xuyên qua cổ nó.

      Mãng xà vặn vẹo mấy cái còn động đậy nữa.

      Cậu bé rút dao ra, ném cho .

      tiếp nhận, cười : “Khí lực của cậu rất lớn.”

      cũng phải rất lớn.”

      “Vậy tại sao có thể áp chế mãng xà?”

      “Bởi vì người tôi có mang theo vật nặng 50 cân.”

      “50 cân?”

      “Ừ.”

      Tần Vi Nhiên tiếp tục hỏi nữa, mà là trầm mặc nhìn cậu. Có lẽ ở phương diện nào đó, hai người họ giống nhau, tỷ như, bọn họ đều muốn nhanh chóng cường đại hơn bây giờ.

      kỳ lạ, tuy rằng đây là lần đầu tiên hợp tác, nhưng họ lại ăn ý vô cùng. Dưới công kchs của họ, mấy con mãng xà lần lượt tử vong. Bây giờ chỉ còn lại hai con mãng xà lớn nhất, vẫn nhìn họ như hổ rình mồi.

      Cậu bé do dự, lại rat ay, dụ con xãng xà bò xuống, còn con mãng xà kia, đương nhiên là dành cho rồi. Như vậy, bọn họ muốn đối phó từng con. Hai người ăn ý nhất định, thủ thế, gật đầu với nhau.

      Tần Vi Nhiên chạy quanh đại thụ, mãng xà cũng đưởi theo . được bao lâu, thân thể khổng lồ của mãng xà liền dính chặt vào thân cây, Tần Vi Nhiên chém từn đao. biết bây giờ khí lực của lớn, cho nên toàn bộ đều chét vào vết thương.

      Mãng xà tru lên, giãy giụa, bò tới chô Tần Vi Nhiên. Tần Vi Nhiên hung hăng chém lên miệng vết thương, mãng xà động cái, quãng và thanh đao ra xa. Tần Vi Nhiên bị đánh trúng thân cấy, thét lớn tiếng, té mặt đất, toàn thân giãy giụa, lại thể động đậy. mãng xà lập tức mở miệng phóng tới bên .

      Cậu bé đối phó với con mãng xà cây, nó còn năng lực phản kích. Nghe được con mãng xà khác tru lên, cậu lập tức nhìn về phía của Tần Vi Nhiên, đúng lúc nhìn thấy hình ảnh con mãng xà muốn cắn nuốt Tần Vi Nhiên, hai mắt hẹp dài của cậu nháy mắt đỏ đậm, vô số hồng quang (ánh sáng màu đỏ) thân thể cậu phóng ra.
      Tần Vi Nhiên nhắm mắt, tập trung tinh thần, ngay khi muốn phát ra công kích cuối cùng, chợt nghe tiếng “xuy xuy”, lập tức cả giác Độc có chất lỏng đỏ xuống mặt , mùi máu tươi nồng đậm vô cùng. Tần Vi Nhiên lập tức mở mắt, nhìn thấy con mãng xà đầ. nhanh chóng phóng ra chỗ khác. Con mãng xà “oành” tiếng ngã xuống ngay chỗ vừa nằm.

      Tần Vi Nhiên nhìn về phía cậu bé, cậu giết con mãng xà kia, nhưng vẫn đứng tại chỗ thở phì phò, giống như muốn cực lực áp chế cái gì đó.

      Tần Vi Nhiên nhíu mày đứng dạy, tới chỗ cậu: “Con mãng xà này là do cậu giết?”

      Cậu gật đầu: “Là ta giết.”

      “Cậu giết bằng cách nào?”

      Cậu nhìn cái: “Đây là vũ khí bí mật của tôi, sao có thể cho em biết?”

      Tần Vi Nhiên nhìn cầu, cũng tiếp tục truy hỏi.

      Cậu cười cười: “ thôi, người em thối như vậy, chẳng lẽ muốn tìm nơi tẩy rửa chút?”

      Tần Vi Nhiên đưa tay lau vết máu mặt: “Tôi muốn vừa thoát khỏi miệng rắn rồi lại chui vào miệng cá sấu.”

      “Tìm dòng suối trong tùy tiện tắm cái là được. Em nhu vây, chịu nổi sao?”

      Tần Vi Nhiên ngửi ngửi, lập tức có trận ghê tởm, liền gật đầu: “ thôi.”

      Hai người tìm dòng suối . Ở trong rừng mưa mà tìm được suối nước trong như vậy cũng là may mắn lắm rồi.

      Tần Vi Nhiên cẩm giác được chung quang có động vật khổng lồ gì, liền lập tức nhảy vào trong nước, rửa sạch vết máu cùng bùn đất mặt, lộ ra diện mạo xinh đẹp.
      ruatapchay90Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :