1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ thiếu tướng thiên tài - Lạc Sắc (Q1-C62) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 59: Thỏa hiệp

      Tần Vi Nhiên rốt cuộc cũng thỏa hiệp. Được rồi, đối với Phó Vân vô lại như vậy, cũng chỉ có thể nhận thua, ai bảo biết động thủ , cho nên kiêng nể gì, mà lại bị đoán trúng, đúng là thể đối ra chiêu ngoan độc!
      Đương nhiên, phải vì tha, mà là vì khinh thường khi dễ người nhược giả, mà lại cứu mấy lần, cũng phải là người lấy oán báo ân.
      “Phó Vân, rốt cuộc muốn thế nào?”
      Phó Vân vừa lòng hôn môi chút: “Vi Nhiên, thích em gọi tên , chứ phải Phó tiên sinh, nhớ, lần sau đừng gọi sai.”
      “Tôi có thời gian ở trong này cùng thảo luận chuyện đó, tôi hỏi , rốt cuộc muốn thế nào.”
      “Rất đơn giản, tiếp tục làm bạn của , giúp diễn kịch. Vi Nhiên, muốn phí thời gian tìm người biết hợp tác, đương nhiên, cũng muốn tìm, bởi vì chúng ta rất thích hợp.”
      “Tôi có thể đáp ứng mối hợp tác này, nhưng cũng phải đáp ứng tôi, quản cho tốt mình , đừng để tôi phải động thủ.”
      “Ân, chỉ sợ có chút khó khăn, bởi vì rất thích hương vị nơi này của em.”
      Phó Vân ái muội khẽ vuốt cánh môi , nhịn được hôn chút: “Đây là việc làm cơ bản nhất của cặp tình nhân, cam đoan, chỉ tới đây thôi.”
      Tần Vi Nhiên nghĩ rằng, dù sao ăn đậu hủ cũng bị ăn hai lần, lại nhiều lại ra vẻ làm kiêu, đơn giản sao cả : “ nhớ kĩ lời hứa của , bởi vì đây là lần cuối cùng tôi tin tưởng . Nếu còn làm ra việc tôi thể chấp nhận tôi cũng khách khí với nữa.”
      Phó Vân tâm tình tốt gật đầu: “Vi Nhiên, em đáp ứng có thể tùy lúc tùy chỗ hôn em, vậy chúng ta làm lại lần nữa.”
      xong, Phó Vân đến gần Tần Vi Nhiên, Tần Vi Nhiên nhíu mày lại, chút lưu tình đạp cái, Phó Vân xoay người ôm bụng, mặt trận thống khổ vặn vẹo.
      Tần Vi Nhiên cảm thấy áy náy, đẩy thân hình ra bước xuống xe. Tần Vi Nhiên gấp, chút cũng để ý tới mình quần áo hỗn độn, tóc cũng có chút rối bời, rất giống bộ dáng người vừa bị ngược đãi. Đám người Thường Tiếu nhịn được nuốt ngụm nước miếng. Tần Vi Nhiên lúc này mới chú ý đến bộ dáng của mình, nhíu nhíu mi, lập tức bình tĩnh hướng xe mình tới, khởi động xe rời khỏi.
      Mọi người trong lòng thầm than, quả nhiên là đôi, bình tĩnh đáng sợ!
      Phó Vân rốt cuộc bớt đau đớn, hổn hển xuống xe, lại chỉ thấy đèn sau xe Tần Vi Nhiên, liền mặt lạnh nhìn về phía đám Thường Tiếu: “Vì sao ngăn ấy lại?”
      Mọi người ngẩn người, Triều Lạc : “Chúng tôi dám.”
      Phó Vân cười tiếng, : “Lên xe.”
      Mọi người lập tức lên xe, Thường Tiếu lên xe liền nhìn trái nhìn phải, chút cũng yên tĩnh, Phó Vân nhíu mày: “Cậu làm cái gì đấy?”
      Thường Tiếu cũng thành , chút giấu giếm: “Vân thiếu, như thế nào lại có vết máu? Chẳng lẽ thiếu tá đại nhân phải ở đây? Cho nên cậu khó chịu?”
      Mọi người nhất tề nhìn về phía Thường Tiếu. Thường Tiếu lúc này mới có phản ứng chính mình sai rồi, chỉ tiếc, còn kịp nữa, chỉ thấy Phó Vân giận mà cười, hòa ái dễ gần nhìn Thường Tiếu: “ vậy, vừa rồi các người đều nhìn thấy hết?”
      , có!”
      “Nga? Tôi rốt cuộc kiên trì bao lâu a?”
      “Còn chưa đến năm phút đồng hồ.”
      “A, chưa đến năm phút đồng hồ, các người là rất rãnh rỗi.”
      phải, tôi biết, thấy gì cả!”
      “Hừ, nhìn thấy gì mà dám , các người chính mình trong lòng ràng, lá gan đủ lớn, muốn xem đông cung sống? Tôi liền cho các người xem.”
      xong, Phó Vân mở tấm ngăn, với tài xế: “ Đế Hào.”
      “Dạ, Vân thiếu.”
      Xe đến Đế Hào, Phó Vân xuống xe đầu tiên, còn lại tất cả mọi người dám xuống, Phó Vân quay đầu : “Còn xuống xe, chẳng lẽ chờ tôi tạc chiếc xe này sao?”
      Bốn người vừa nghe, lập tức xuống xe, ủy khuất nhìn Phó Vân.
      Phó Vân để ý, thẳng vào bên trong. Bốn người có cách nào, đành phải theo, Phó Vân đột nhiên dừng lại cước bộ, : “Nếu thực làm, các người cho rằng chúng tôi làm nhanh vậy?”
      Ngụ ý, Phó Vân cùng Tần Vi Nhiên là trong sạch, ít nhất tạm thời vẫn là vậy.
      Bốn người hối hận thôi, đám người Triều Lạc hung ác nhìn về phía Thường Tiếu, hận thể đem băm thây vạn đoạn. Phó Vân mang theo bốn người tới tầng cao nhất chí tôn phòng.
      Chí tôn phòng Đế Hào là đại đặc sắc, chỉ cần ở tại đây, muốn cái dạng phục vụ gì, đều có thể. Chỉ cần làm tai nạn chết người, Đế Hào có khả năng đáp ứng mọi nhu cầu, đương nhiên, giá cả cũng rất cao.
      Phó Vân gọi tới quản lý, phân phó : “Tôi cùng vài người em muốn nhìn chút đông cung sống, cậu sắp xếp .”
      “Vâng, quý khách.”
      Ở trong này, bạn phải lo thân phận của bạn bị lộ diện, bởi vì Đế Hào làm việc giữ bí mật rất tốt, trừ phi là người phục vụ muốn sống, bằng bọn họ nhất định biết bạn.
      Tiết mục rất nhanh liền trình diễn, bốn người vẻ mặt đau khổ nhìn cảnh nam nữ hoan ái, Phó Vân lại cầm lấy điện thoại di động biết nghịch cái gì, có vẻ vô cùng thoải mái, chút đem trường hợp phía trước bỏ vào mắt.
      Bốn người vừa cúi đầu, lại nghe Phó Vân lạnh giọng : “Nhìn kĩ cho tôi, ngày mai mỗi người phải cho tôi phần cảm nghĩ.”
      Bốn người cứng ngắc tiếp tục ngẩng đầu xem, trong lòng phỉ báng Phó Vân này thực ác quỷ quá biến thái. Nếu nhìn kĩ, có thể thấy Phó Vân bình tĩnh mà nhắn tin với Tần Vi Nhiên.
      thực tế, Phó Vân chưa bao giờ nhắn tin, loại chuyện lãng phí thời gian này mặc kệ, bất quá nghe người đều nhắn tin cho nhau, cho nên liền thử xem. cần hoài nghi, chắc chắn là nghe từ Phó Tố Yên, cũng liền ở trước mặt ngăn cản.
      Phó Vân đợi lâu mới nhận được hồi từ Tần Vi Nhiên. hỏi về nhà chưa, câu trả lời của cũng vô cùng đầy đủ chính xác, vô cùng rành mạch: về.
      Phó Vân có chút mất hứng, sao chỉ có hai chữ, nhắn cái tin mất nhiều thời gian như vậy sao? Phó Vân lại gửi tin: Em làm gì?
      Tần Vi Nhiên vừa mới buông điện thoại di động, chuẩn bị tắm rửa, mới đến cửa phòng tắm, lại nghe thanh tin nhắn tới, vốn là mặc kệ, bởi vì nghĩ cũng biết là tên Phó Vân kia, nhưng là vẫn qua nhìn chút, bởi vì biết, nếu nhắn lại, người này nhất định từ bỏ ý đồ.
      Tần Vi Nhiên cũng là người chưa bao giờ nhắn tin, cũng nghĩ loại chuyện này lãng phí thời gian, cho nên gửi tin đơn giản: Tắm rửa.
      Phó Vân vừa thấy, theo bản năng nhớ tới người xúc cảm mềm mại, nhất thời toàn thân nóng lên, thân thể cũng có chút biến hóa. Phó Vân trận xấu hổ, đứng dậy : “ thôi!”
      Bốn người như được đại xá, lập tức nhảy dựng lên xông ra ngoài, tốc độ kia, có thể tham gia thế vận hội.
      Phương Lăng thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 60: Thiếu nợ trả tiền

      Tần Vi Nhiên tắm xong, sấy tóc điện thoại lại vang lên. Tần Vi Nhiên nghĩ là Phó Vân, thèm nhìn tên ai gọi mà trực tiếp bắt máy, cả giận : “ rốt cuộc muốn gì!”
      Đối phương sửng sốt chút, tính thử mở miệng: “Quân Vương, có phải tiện chuyện hay ?”
      Tần Vi Nhiên nghe ra là thanh của Vương Lực, liền khôi phục bình tĩnh, : “ có gì, .”
      “Là thế này, lúc trước có bảo tôi điều tra Hà Giai Kiệt, chúng tôi tìm ra được rồi. Cha nuôi cậu ta thiếu nợ Đế Hào hai mươi vạn, Hà Giai Kiệt hai ngày nay làm công trừ tiền. Theo chúng tôi điều tra, ngày mai chính là thời hạn cuối cùng Đế Hào quy định, nếu Hà Giai Kiệt kiếm được hai mươi vạn, Đế Hào chỉ cắt ngón tay của cha nuôi Hà Giai Kiệt, cũng muốn bắt em của cậu ta, tức là con của cha nuôi làm trả nợ.”
      Tần Vi Nhiên nhíu nhíu mày: “Tôi biết rồi, phái hai người theo bảo hộ, chuyện này ngày mai tôi xử lí.”
      “Vâng, tôi biết.”
      Tần Vi Nhiên cúp máy, hừ lạnh : “Lại là Đế Hào.”
      Tuy rằng đêm nay xảy ra nhiều chuyện, nhưng Tần Vi Nhiên vẫn ngủ giấc rất ngon, có lẽ vì ngày hôm nay quá mệt.
      Phòng họp cao tầng tập đoàn Phong Vân.
      Tất cả mọi người đều nhìn ra, trải qua vài ngày lo lắng, hôm nay tập đoàn Phong Vân, xem như vui mừng, tổng giám đốc đại nhân của bọn họ thoạt nhìn tâm trạng bình thường chút nào, chỉ có vẻ mặt tươi cười, còn có tính tình cũng rất tốt.
      “Cuộc họp kết thúc, toàn bộ báo cáo rất tốt, cảm ơn mọi người.”
      Mọi người phối hợp vỗ tay theo.
      Phó Vân gõ gõ mặt bàn, cười : “Rất tốt, quản lí, cậu vất vả rồi, tiếp tục cố gắng.”
      Quản lí bị điểm danh hưng phấn cảm ơn. ta đến công ti hơn hai mươi năm, lúc trước là thủ hạ của Phó thiếu, chưa từng được Phó thiếu cổ vũ. ta cố gắng hơn hai mươi năm, hôm nay rốt cuộc từ trong lời của con trai Phó thiếu nghe được cổ vũ, ta có cảm giác, cuộc đời này uổng phí!
      Trong các buổi hội nghị Phó Vân làm chủ tới nay, đây là cuộc họp mọi người vui vẻ nhất. Ai cũng được Phó Vân cổ vũ, đối với việc này, mọi người tỏ ra vô cùng vui mừng cùng vinh hạnh, thầm thề muốn vì tập đoàn Phong Vân làm việc, phụ kì vọng của Vân thiếu.
      Tần Vi Nhiên đến xử lí chuyện của Hà Giai Kiệt trước mà tới Cục Quốc An gặp Lý Văn Lệ. Bởi vì việc bang Cuồng Lang còn chưa giải quyết xong nên hai ngày nay Lý Văn Lệ đều ở đây. Lý Văn Lệ rất im lặng, chưa bao giờ làm phiền đến người trong Cục Quốc An. Điều này cũng làm cho người quản lí nhàng. Khi có chuyện gì làm cùng tán gẫu, thời điểm Tần Vi Nhiên đến chính là lúc hai người chuyện phiếm.
      Chiếu cố Lý Văn Lệ là bác trung niên, đơn giản là với Lý Văn Lệ con mình như thế nào. Lý Văn Lệ mỉm cười nghe, trong mắt có chờ mong cùng chúc phúc.
      Nhìn thấy Tần Vi Nhiên, bác thức thời lui ra, đem gian nhường cho Tần Vi Nhiên, Tần Vi Nhiên ngồi xuống ghế. Lý Văn Lệ liền sốt ruột : “Có phải có tin tức của em trai tôi?”
      Tần Vi Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, yên tâm, em trai rất tốt. Lát nữa tôi tìm nó, sau đó sắp xếp cho nó chỗ ở, cho nên ở trong này dưỡng thương cho tốt. Đợi sau khi khỏe, có thể cùng em trai đoàn viên.”
      Lý Văn Lệ nhất thời nức nở khóc lên: “Cảm ơn, cảm ơn ! Tôi thực biết cảm ơn như thế nào! Đời này tôi có làm trâu làm ngựa cũng báo đáp được ân tình này!”
      “Với tôi mà , đây chỉ là chuyện , cần để tâm lắm. Được rồi, tôi phải , dưỡng thương cho tốt.”
      “Ân, tôi nhất định khỏe lại, để cho em trai thấy cái bộ dạng này.”
      Vết sẹo người Lý Văn Lệ còn chưa có tốt lên, còn chưa thể hoàn toàn đứng lên. Bất quá giờ phút này Lý Văn Lệ khôi phục tin tưởng. Tần Vi Nhiên tin, chỉ cần ấy có niềm tin, có thể vực dậy được, cho dù là thân thể hay tinh thần.
      Tần Vi Nhiên vào sân huấn luyện xem chút, sau đó rời khỏi Cục Quốc An, thuận tiện gọi cho Vương Lực.
      “Bây giờ Hà Giai Kiệt ở đâu?”
      ở tại siêu thị làm công, bây giờ là lúc chuyển ca, sắp xếp chuẩn bị rời .”
      “Sớm như vậy? Cậu ta mấy ngày nay nhất định ngủ?”
      “Ân, đúng vậy, cậu ta ba ngày ngủ, nơi này làm xong cậu ta còn phải nhà rửa xe làm việc.”
      “Được, tôi biết, đem địa chỉ cụ thể gửi qua cho tôi, tôi lập tức đến đó.”
      .”
      Vương Lực đem địa chỉ gửi cho Tần Vi Nhiên, Tần Vi Nhiên liền lái xe qua. Bởi vì khoảng cách có chút xa, phải mất chút thời gian Tần Vi Nhiên mới đến được chỗ rửa xe. Thời điểm đến, thấy cậu bé được hai người đàn ông bảo vệ bên người, trước mặt bọn họ là bốn người đàn ông mặc đồ đen, hai bên giằng co nhau.
      Tần Vi Nhiên liếc mắt cái liền nhận ra hai người đem cậu bé bảo vệ phía sau là người của , cho nên nhận ra cậu bé này là Hà Giai Kiệt, chút do dự, lập tức xuống xe qua.
      “Giai Kiệt, sao lại thế này?”
      Tần Vi Nhiên đứng ở trước mặt Hà Giai Kiệt, mỉm cười hỏi.
      Hà Giai Kiệt liên tục bị những người lạ mặt tìm đến. Đáng lý, cậu nên bị bắt mới đúng, như thế nào lại có người ra mặt giúp cậu, Hà Giai Kiệt lăng lăng hỏi: “Chị…”
      “Được rồi, nếu chị đến đây nhất định bảo vệ em, em yên tâm .”
      Hà Giai Kiệt lại sửng sốt. thực tế, còn nhớ chị , nhưng là, chị này cũng với chị có chút nào giống nhau, chẳng lẽ nữ nhân mười tám đại biến, liền đẹp như vậy sao? Còn mặt quân trang, chị tại là quân nhân sao? Cho nên, hai người kia là do chị phái tới bảo vệ cậu sao? ra, chị vứt bỏ cậu. Mấy năm nay, có phải vì chị gia nhập quân ngũ, cho nên thể chiếu cố cậu? Nhiều năm như vậy, là cậu hiểu lầm chị ư?
      Hà Giai Kiệt nhất thời cảm thấy xấu hổ thôi, hốc mắt đỏ lên nhìn Tần Vi Nhiên: “Chị hai, thực xin lỗi, mấy năm nay em luôn nghĩ chị cần em, nên em vẫn luôn hận chị!”
      Tần Vi Nhiên biết người cậu là ai, cười : “ sao, về sau có người bắt nạt em nữa, nhất định .”
      Hà Giai Kiệt gật đầu mạnh, cậu còn là vị thành niên, gánh nhiều chuyện như vậy, cậu sớm mệt mỏi. Nếu có người để cậu dựa vào, cậu nhất định vô cùng cao hứng.
      Tần Vi Nhiên đối với hai người thủ hạ : “Hai người lui ra .”
      .”
      Hai người lui ra sau. Bốn người trước mặt Tần Vi Nhiên lập tức sinh ra ý sợ hãi, vì cái gì khác, đơn giản là ánh mắt Tần Vi Nhiên lạnh như băng, giống như có thể trong nháy mắt đem bọn họ lăng trì, làm cho bọn họ dám vọng động. Hơn nữa Tần Vi Nhiên thân quân trang thiếu tá, bọn họ cũng phải người ngốc, như thế nào vì thằng nhóc mà đắc tội quân nhân.
      “Các người là ai?”
      “Trưởng quan, chúng tôi là người của Đế Hào. Tuy là trưởng quan, nhưng thiếu tiền trả nợ là chuyện rất thường tình, nhà các người thiếu Đế Hào chúng tôi hai mươi vạn. Chúng tôi hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngay cả lợi ích cũng chưa thu, chỉ cần các người có thể trả lại cho chúng tôi tiền vốn. Trưởng quan, chúng tôi cũng chỉ là hạ nhân, mong đừng làm khó chúng tôi.”
      “Tôi có qua muốn làm khó các người sao?”
      Tần Vi Nhiên muốn làm to chuyện, hơn nữa bên còn thiếu nợ tiền, liền lập tức lấy ra tờ chi phiếu, kí hai mươi vạn đưa cho họ: “Tiền lấy , biên lai mượn đồ đưa cho tôi, các người có thể được rồi.”
      Trong đó người lập tức đưa biên lai mượn đồ cho Tần Vi Nhiên, sau đó đem tờ chi phiếu tay lấy .
      Phương Lăng thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61: Người sưởi ấm trái tim

      Tần Vi Nhiên đem biên lai mượn đồ giao cho Hà Giai Kiệt, : “Tốt lắm, tại sao rồi.”
      “Chị hai, chị đưa họ hai mươi vạn?”
      “Ân.”
      “Chị hai, làm quân nhân kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Vậy em cũng muốn làm quân nhân!”
      Tần Vi Nhiên cũng có giải thích, hướng Hà Giai Kiệt : “ thôi, lên xe, chị có chuyện muốn với em.”
      Dứt lời, với hai người đàn ông bên cạnh: “Hai người đến trường học phụ cận thuê phòng cho nó , xong cho tôi biết địa chỉ.”
      Hai người lên tiếng trả lời, lập tức hành động. Tần Vi Nhiên mang theo Hà Giai Kiệt lên xe. Hà Giai Kiệt vừa lên, liền trở nên lúng túng. Tần Vi Nhiên nhíu mày: “Sao vậy?”
      Hà Giai Kiệt giọng trả lời: “ người em bẩn lắm, xe chị hai tốt như vậy, nhất định dơ.”
      Tần Vi Nhiên nhìn về phía Hà Giai Kiệt, cậu rất gầy, tuy có vóc dáng cao, bộ dạng cũng coi như thanh tú, nhưng mà sắc mặc có chút vàng vọt, nhìn là thấy bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Tần Vi Nhiên biết, mấy năm nay nhất định là cậu chịu ít ủy khuất.
      “Giai Kiệt, tôi phải chị của cậu.”
      Hà Giai Kiệt vừa nghe, lập tức như điện giật: “Chị phải chị hai, vậy vì cái gì giúp tôi?”
      “Tôi là bạn của chị cậu, ấy nhờ tôi tìm cậu.”
      Hà Giai Kiệt gì, nhưng ánh mắt của cậu lại cho Tần Vi Nhiên biết, cậu tin tưởng . Tần Vi Nhiên cũng có để ý, tiếp tục : “Chị cậu tên là Lý Văn Lệ, phải ?”
      Hà Giai Kiệt lăng lăng gật đầu: “Chị là bạn của chị hai?”
      “Ân, tôi tên là Tần Vi Nhiên, cùng chị cậu quen biết nhau được bao lâu, nhưng mà chúng tôi thực là bằng hữu. Tôi đối với cậu cũng có ác ý, nếu cũng giúp cậu.”
      Hà Giai Kiệt ngẫm lại cũng có lý, bằng thể vô duyên vô cớ, bỏ ra giúp hai mươi vạn: “Chị tôi giờ ở đâu? Vì sao chị ấy đón tôi, có phải là chị ấy cần tôi nữa , hay là xảy ra chuyện gì?”
      “Chị cậu có việc gì, chỉ là tại có số việc cần xử lí, ở đây, cũng kịp trở về, cho nên mới nhờ tôi tới đón. Giai Kiệt, đừng hận chị cậu. Mấy năm nay, ấy rất lo lắng cho cậu, bất quá vì chút chuyện mà thể rời nơi này. ấy vất vả lắm mới trở về được. Chờ chị cậu trở về, hai người có thể sống tốt.”
      “Tôi chỉ biết, tôi chỉ biết chị ấy có khả năng xảy ra chuyện gì đó. Chị ấy đối với tôi tốt như vậy, như thế nào lại cần tôi, tôi người ngu ngốc, là ngu ngốc!”
      Hà Giai Kiệt rốt cuộc vẫn là đứa , quan tâm Tần Vi Nhiên ở đây, vùi đầu vào khóc, làm cho Tần Vi Nhiên tay chân luống cuống cả lên.
      Tần Vi Nhiên vỗ lưng cậu an ủi : “Được rồi, mọi chuyện đều trôi qua, chị cậu tốt rồi, qua thời gian sau trở lại, hai người đoàn tụ.”
      Hà Giai Kiệt lắc đầu: “ được, cha nuôi tôi tha đâu. Trong tay ông ta vẫn còn quyền nuôi nấng tôi. Ông ta bỏ qua cho tôi đâu, vì nếu có tôi cũng chẳng có ai cho ông ta tiền đánh bạc.”
      Tần Vi Nhiên nhíu mày: “Cha nuôi cậu bắt cậu kiếm tiền nuôi cả nhà?”
      Hà Giai Kiệt gật đầu: “Từ sau khi mẹ nuôi mất, ông ta vốn có công ăn việc làm gì, còn tiền chị đưa cho tôi dùng hết, cho nên tôi tạm nghỉ học kiếm tiền.”
      “Cậu tạm nghỉ học?”
      “Ân, nghỉ hai năm nay rồi. Hiệu trưởng cũng thành tích học tập của tôi tốt, cho phép tôi bảo lưu kết quả hai năm. Vài ngày nữa chính là thời hạn quy định, đến lúc đó, tôi bị đuổi học.”
      “Chuyện này cần lo lắng. Tôi cùng cậu đến gặp hiệu trưởng tiếng, ngày mai cậu được đến trường.”
      được, tôi làm phiền chị nhiều lắm rồi, thể lại tiếp tục để chị giúp tôi. Tôi có thể tự mình làm được mà, tất cả chờ chị tôi về rồi sau.”
      “Giai Kiệt, cậu cần khách khí. Quan hệ giữa chị cậu và tôi rất tốt. thôi, chúng ta tại phải .”
      “Nhưng mà cha nuôi…”
      “Chờ trường học rồi, tôi và cậu đến nơi ở của cha nuôi cậu, đem quyền nuôi nấng lấy về. Từ nay, cậu và ông ta còn quan hệ.”
      Hà Giai Kiệt đáp lời, hai tay gắt gao nắm chỗ, tựa hồ lo lắng chuyện gì. Tần Vi Nhiên cũng để ý chi tiết đó, lái xe đến trường học của Hà Giai Kiệt. Có Hà Giai Kiệt dẫn đường, Tần Vi Nhiên rất nhanh liền tìm thấy phòng Hiệu trưởng.
      Tần Vi Nhiên gõ gõ cửa, nghe được bên trong có tiếng đáp lại. Cửa mở ra, hiệu trưởng là người đàn ông ước chừng hơn năm mươi tuổi. Nhìn đến Tần Vi Nhiên, ông ta sửng sốt chút, lập tức đứng dậy : “Trưởng quan, biết ngài tìm tôi có chuyện gì?”
      Tần Vi Nhiên đem Hà Giai Kiệt tiến lên, : “Đây là học sinh trường của ông, biết ông có ấn tượng hay ?”
      Hiệu trưởng nhìn chằm chằm Hà Giai Kiệt hồi lâu, cũng nghĩ tới nguyên do, nhíu nhíu mày : “Tôi cũng thường xuyên ở trong trường học, đối với cậu bé này có ấn tượng. Trưởng quan, mặc dù thế nào, đây cũng là học sinh trường chúng tôi. Nếu cẩn thận va chạm hay đắc tội ngài, đều là tôi trị nghiêm. Trưởng quan, trước cho tôi thay nó xin lỗi ngài, nó vẫn chỉ là đứa bé, nếu thực có cái gì đúng, mong ngài đừng cùng nó so đó, trẻ con hiểu chuyện.”
      Tần Vi Nhiên gật đầu, đối với vị hiệu trưởng này cũng coi như hài lòng. Ít nhất, ông ta biết đến chức trách của hiệu trưởng, vào thời khắc mấu chốt, liền lựa chọn bảo vệ học sinh của mình.
      “Hiệu trưởng, ông hiểu lầm rồi, đây là em trai người bạn của tôi, hai năm nay vì chút việc trong nhà mà tạm nghỉ học, hôm nay tôi tới là để cho nó học trở lại.”
      Hiệu trưởng lại nhìn Hà Giai Kiệt, vỗ đùi, : “Nga, tôi nhớ ra rồi, đúng là có chuyện như vậy. Tôi nhớ tôi cho cậu ấy kì hạn hai năm, lúc này có lẽ là còn chưa quá kì hạn ?”
      “Ân, còn vài ngày nữa mới tới thời hạn.”
      “Được, chuyện này thành vấn đề, trường học để học sinh ở ngoài. Tôi nhớ thành tích cậu ấy rất tốt. Lần này ngoại lệ, trường học chúng tôi chưa bao giờ có tình này. Tôi lớn tuổi rồi, nghĩ ra lại có chuyện này. Trưởng quan, ngại quá, lần này làm cho ngài chế giễu rồi!”
      “Hiệu trưởng quá lời! Hiệu trưởng đối với học sinh có thái độ rất tốt, tôi tin tưởng Giai Kiệt ở trong này nhất định được giáo dục tốt nhất. Vậy ngày mai cậu ấy tới đây học thế nào?”
      “Được, ngài chờ lát, tôi tìm tư liệu, sau đó sắp xếp lớp cho cậu ấy.”
      Tần Vi Nhiên gật đầu, theo chỉ dẫn của hiệu trưởng hướng sofa ngồi xuống. quá lâu, hiệu trưởng xong, đối Tần Vi Nhiên cười : “Trưởng quan, ngài chờ chút, tôi gọi giáo viên chủ nhiệm lên gặp mặt cậu ấy.”
      Rất nhanh, người gọi là giáo viên chủ nhiệm kia đến. Người tới là người đàn ông trung niên hơi hói đầu, nhìn đến Tần Vi Nhiên, lễ phép gật đầu, cũng nghĩ nhiều, nghĩ là khách của hiệu trưởng, lập tức nhìn về phía hiệu trưởng, : “Hiệu trưởng, tôi nhận được thông báo, có học sinh ngài muốn xếp vào lớp tôi?”
      “Đúng vậy, tôi biết lớp của ông có nhiều học sinh ưu tú, cậu bé này bị hạ xuống hai năm khóa học, tôi hi vọng ông giúp cậu ấy học bù vào tốt.”
      Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Hiệu trưởng, phải tôi cho ngài mặt mũi, mà vì tôi có nhiều công việc lắm, có thời gian. Hơn nữa, học sinh giống như cậu ta, tùy tiện sắp xếp lớp kém là được rồi. Dù sao học cũng tốt, lập tức muốn thi đại học, làm sao mà kịp.”
      Tần Vi Nhiên nhíu mày, đứng dậy : “Vị thầy giáo này, tôi cảm thấy em trai tôi thể thi đại học. Chỉ cần ông cố gắng dạy tốt, cậu ấy cũng nỗ lực học tập, có gì là có khả năng.”
      Người đàn ông trung niên sửng sốt chút, : “Trưởng quan, đây là em trai của ngài?”
      Thằng bé này nhìn rất kém, ông ta còn tưởng là đứa ở đầu đường xó chợ nào.
      Hiệu trưởng cũng biết là Tần Vi Nhiên tức giận, lập tức bảo người đàn ông trung niên trở về, : “Trưởng quan, tôi sắp xếp cho em trai ngài vị giáo viên khác nhé?”
      Tần Vi Nhiên từ chối. Lần tới là giáo viên nữ, Tần Vi Nhiên có vẻ vừa lòng, cho nên vài câu sau, Tần Vi Nhiên liền mang Hà Giai Kiệt rời khỏi trường học, tới nhà cha nuôi Hà Giai Kiệt.
      Phương Lăng thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 62: Nghe trộm

      Văn phòng tổng giám đốc Đế Hào.

      Lúc này tổng giám đốc Đế Hào cho người quản lí cung kính đứng ở bên, mà ngồi ở vị trí cao thân cũng có khác.

      Người này mang mặt nạ hoàng kim, mặc tây trang màu trắng xám, quần áo cắt may khéo léo phù hợp với hình thể thon dài của , trông vô cùng tao nhã. tay cầm quyển sổ sách chậm rãi lật xem, động tác ràng rất im lặng, nhưng lại làm quản lí mồ hôi lạnh ứa ra, giống như rất sợ người này.

      “Lợi nhuận tháng này cao hơn tháng trước, nhưng vẫn còn vài chỗ sơ suất, cậu vẫn chưa xử lý tốt. Rốt cuộc là cậu có năng lực, hay là đối phương mạnh hơn cậu?”

      Thanh người đàn ông trầm thấp, nhưng là quản lí nghe toàn thân đều run rẩy, trán mồ hôi lạnh gần như sắp rơi vào mắt. Cảm giác đau đớn đó là người ta khó chịu, nhưng dám lau, vội vàng : “Xin lỗi thủ lĩnh, là lỗi của tôi.”

      “Tôi hy vọng có lần sau. Nơi này là Las Vegas, mà chúng ta cũng phải nhà từ thiện, hiểu chưa?”

      , tôi hiểu.”

      Mặt nạ nam tử (mình gọi thế này cho ngắn nhé ^ ^) thèm nhắc lại, cúi đầu xem tài liệu khác. Lúc này, có tiếng gõ cửa. Quản lí nhìn , thấy phản đối, mở miệng : “Vào .”

      Tiến vào là bốn người đàn ông, chính là nhóm người vừa cùng Tần Vi Nhiên giằng co. Bốn người nhìn mặt nạ nam tử, trong mắt đều là cung kính: “Thủ lĩnh.”

      thản nhiên ừ tiếng, liền thèm nhắc lại.

      Người đàn ông đứng ở trước : “Thủ lĩnh, hai mươi vạn đó lấy lại được rồi.”

      Quản lí sửng sốt: “ phải chỉ có đứa trẻ vị thành niên làm việc căn bản là thể hoàn thành sao?”

      “Chúng tôi cũng biết thằng nhóc kia là có lai lịch gì, chúng tôi có lẽ trái thời điểm. Đột nhiên xuất hai người đàn ông bảo vệ thằng nhóc đó, còn chờ chủ tử của bọn họ đến rồi sau. Sau đó chúng tôi chờ ở đó. lát sau xuất trưởng quan, chưa mấy câu liền đem hai mươi vạn lấy ra.”

      Mặt nạ nam tử nâng mắt, nhìn thoáng qua người vừa chuyện, trong mắt có nghi hoặc, nhưng cũng có mở miệng. Quản lí hiểu ý, lập tức hỏi: “ ràng, cái gì trưởng quan?”

      “Là nữ trưởng quan, mới hơn hai mươi tuổi, vẫn là thiếu tá. Nữ nhân kia lái xe Hummer đến, khí thế rất mạnh, giống như…”

      tới đây, người đàn ông dám tiếp tục nữa, mà là đưa mắt nhìn mặt nạ nam tử.

      Mặt nạ nam tử khóe môi khẽ cong, lộ ra nụ cười tà mị, thào lầm bẩm: “Nữ thiếu tá? Thú vị!”

      Quản lí cười làm lành, sau đó nhìn về phía người đàn ông, quát: “Chi phiếu đâu?”

      Người đàn ông cuống quít “Nga” tiếng, lập tức đem chi phiếu lấy ra, cung kính đưa cho quản lí. Người quản lí tiếp nhận, người đàn ông kia muốn thu hồi tay, lại nhìn thấy mặt nạ nam tử đột nhiên ngồi dậy. Hai người đều dừng lại động tác, dám lộn xộn.

      Mặt nạ nam tử nhìn đến người đàn ông trước mặt, bắt lấy tay , sau đó theo cổ tay áo lấy ra cái máy nghe trộm mini, mắt lạnh nhìn : “Lần sau đừng có mang những thứ này về.”

      Người đàn ông hoàn toàn ngơ ngác. Khi có phản ứng lại, lập tức quỳ mặt đất, vừa dập đầu vừa : “Thủ lĩnh, tôi biết, tôi biết!”

      “Đứng lên . Nếu biết, tại cỗ thi thể. Xem ra vị trưởng quan này là muốn cùng ta chơi đùa.”

      Dứt lời, mặt nạ nam tử đem máy nghe trộm bóp nát.

      Tần Vi Nhiên lúc này xe, nghe trận ù tai xong, thong dong đem máy trợ thính lấy ra. Nhưng ở bên, Hà Giai Kiệt “di” tiếng: “Tần tỷ tỷ, (khúc này biết gọi sao, gọi chị Tần thấy khô khan quá nên mình để nguyên văn là Tần tỷ tỷ ^ ^) ra chị còn đeo máy trợ thính a! Tai chị thoải mái sao?”

      Tần Vi Nhiên cười cười: “Ân, tại tốt hơn nhiều.”

      Hà Giai Kiệt gật gật đầu, nhìn đường phía trước, chỉ chỉ: “Tần tỷ tỷ, phía trước rẽ trái là được.”

      Tần Vi Nhiên theo lời rẽ trái, ở nơi Hà Giai Kiệt chỉ dẫn, đứng ở trước căn nhà. Lúc này có lẽ chủ nhà ngủ trưa. Hàng xóm láng giềng nhìn Hà Giai Kiệt theo chiếc xe Hummer cao cấp đến, lập tức chạy vào trong phòng kêu to: “Này, con trai ông Hà Giai Kiệt trở lại.”

      Người ở bên trong chẳng hề để ý tiếng: “Trở về tới , cần gì phải ngạc nhiên.”

      Đột nhiên cảm thấy đúng, liền lập tức nhảy dựng lên: “Cái gì, xú tiểu tử đó trở lại? Chẳng lẽ nó làm, kiếm tiền sao? Muốn cho chúng ta nhà ăn khí à? Xú tiểu tử này, hôm nay ta phải đánh chết nó.”

      Dứt lời, liền đứng dậy tìm gậy gộc.

      Hàng xóm lập tức giữ chặt : “ phải, Hà Giai Kiệt là ngồi xe trở về, cùng nữ nhân trở về, là nữ quân nhân.”

      “Nữ nhân?”

      Người đàn ông cân nhắc chút, sau đó hai mắt sáng ngời, giữ chặt cánh tay hàng xóm: “Có phải có bộ dạng hai mươi tuổi ?”

      “Đúng thế, ông làm sao vậy?”

      tốt quá, tốt quá! Lần này được cứu rồi, chị trở lại. Hắc, lần này trở về là đúng thời điểm.”

      Người đàn ông lập tức xông ra ngoài, làm cho hàng xóm kịp suy nghĩ, đơn giản cũng theo ra ngoài.

      “Ôi, đây nhất định là Văn Lệ . Nhiều năm như vậy gặp, thể nhận ra nha.”

      Người đàn ông xong liền muốn tiến lên cầm tay Tần Vi Nhiên.

      Tần Vi Nhiên thoải mái tránh thoát, : “Tôi phải Lý Văn Lệ, tôi là bạn của ấy. Hà tiên sinh, ông thiếu nợ tiền của Đế Hào tôi giúp ông trả. Hôm nay đến là muốn cùng ông chuyện chút, về quyền nuôi nấng Giai Kiệt.”

      “Quyền nuôi nấng?”

      Người đàn ông cũng ngốc. Nữ nhân này nếu là bằng hữu của Lý Văn Lệ, như vậy nhất định tại Lý Văn Lệ có tiền đồ, cho nên muốn em trai quay về. Hừ! dễ dàng như vậy. Người đàn ông cười cười : “Trưởng quan, là bằng hữu của Văn Lệ, tôi cũng gạt . cũng biết, tôi có con trai, cho nên tôi luôn xem Giai Kiệt là con trai của mình, về sau nó là người chăm sóc tôi trước lúc lâm chung. Tôi hiểu ý tứ của Văn Lệ, nhưng mà tôi thực luyến tiếc a, nuôi nó nhiều năm như vậy, …”

      Tần Vi Nhiên cười lạnh tiếng: “Tôi biết, cho nên ông cái giá . Bất quá tôi nghĩ nên nhắc nhở ông câu. Bảy năm trước, Giai Kiệt là do Văn Lệ nuôi dưỡng, tôi nghĩ ấy mỗi ngày đều đưa cho ông tiền, chỉ đủ cho phí sinh hoạt Giai Kiệt, còn có dư thừa. Cho nên ông ra giá, tốt nhất đừng loạn khai (khai sai ý), bằng , tôi ngại cùng ông pháp luật trình tự. (chắc đại khái là khai báo trước pháp luật)

      Người đàn ông ánh mắt xoay tròn vòng, : “Nếu trưởng quan như vậy, tôi cũng là người sảng khoái. Vậy, trăm vạn.”

      xong, người đàn ông lộ ra ánh mắt tham lam.

      , phải sao?”

      Tần Vi Nhiên định trả lời, lại nhìn trong buồng ra mười ba mười bốn tuổi. bé vừa khóc thân mình vừa hơi nhúc nhích, tựa hồ nghĩ ra được là dám lại đây.

      Hà Giai Kiệt trong mắt có ràng tha cùng đau xót, đỏ hồng mắt : “Tiểu Tử, em về sau phải tự chiếu cố mình cho tốt. Chờ trưởng thành, kiếm tiền, đến đón em.”

      Chương 63: Ôm cây đợi thỏ

      Hà Giai Kiệt lời tự nhiên làm Tần Vi Nhiên hiểu ra chuyện, chỉ sợ có Hà Giai Kiệt, bé này cuộc sống cũng tốt. Hà Giai Kiệt muốn mang bé cùng rời , nhưng lại biết mở miệng thế nào. Tần Vi Nhiên người tốt làm được, : “Hà tiên sinh, tôi cho ông hai trăm vạn, con của ông cũng cùng tôi rời .”

      Người đàn ông nhìn bé , tựa hồ tự hỏi cái gì, cuối cùng vẫn bị tiền tài dụ hoặc, ngoan quyết tâm tràng : “Được, dù sao cũng chỉ là đứa con , giữ lại cũng vô dụng.”

      Tần Vi Nhiên khóe miệng gợi lên chút đạm bạc cười, xuất ra chi phiếu hai trăm vạn, để lại Vương Mãnh xử lí chuyện quyền nuôi nấng, đem hai đứa trẻ rời .

      Tần Vi Nhiên mang theo người tới chuẩn bị tốt nhà ở. Nhà ở là Phong Vân tập đoàn khai phá, danh tiếng rất tốt, giá tự nhiên cũng thấp. Bất quá Tần Vi Nhiên cần này đó, nhìn nhà ở hư cảnh tệ lắm, cũng có vẻ vừa lòng.
      Phòng ở là ba phòng ngủ phòng khách, tuy rằng phải rất rộng, nhưng mà rất sạch , thoạt nhìn rất sáng. Bọn họ hai người ở lại, coi như là đủ lớn.
      Hà Giai Kiệt nhìn nhìn phòng ở. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy phòng ở đẹp như vậy, khỏi có chút chần chừ, nhát gan : “Chị, chúng ta cần phải ở phòng tốt như vậy, chỉ cần có chỗ ngủ là được rồi.”

      Tiểu Tử nghe vậy, lập tức gật đầu đồng ý: “Chị, em cùng có thể chịu khổ, chị cần lãng phí tiền.”

      Tần Vi Nhiên mím môi cười cười: “Hai ngày nữa chị của các em đến ở cùng, vừa đủ mọi người mỗi người phòng, như vậy rất tốt rồi, an tâm ở .”

      Hà Giai Kiệt cắn cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu. Tần Vi Nhiên đem hai người an bài tốt, sau đó lại tìm bảo mẫu chiếu cố họ, dặn dò Hà Giai Kiệt vài câu, cuối cùng liền rời .

      Tần Vi Nhiên ra khỏi tòa cao ốc, nhìn lên bầu trời, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi, lẩm bẩm: “Làm người tốt cảm giác cũng tệ lắm!”

      Dứt lời, Tần Vi Nhiên mỉm cười lên xe, vừa lúc nhìn đến cái máy trợ thính màu trắng, khóe miệng lộ ra tia cười yếu ớt, hướng nội thành rời .

      Lúc này, chiếc thang máy khác của Đế Hào hoạt động, người bên trong thang máy lại là người đàn ông mang mặt nạ. Bên trong thang máy có webcam, nhưng nhìn bảng hiển thị tường cũng có thể biết điểm đến của thang máy là bãi đậu xe dưới tầng hầm.

      Lúc này bãi đỗ xe bóng người. Đúng lúc này, tiếng phanh xe chói tai vang lên. Mặt nạ nam tử nhíu mày, lập tức nhìn theo bước xuống từ chiếc xe Hummer vừa dừng lại. thân quân trang thiếu tá, tư thế oai hùng hiên ngang đứng ở trước cửa thang máy. tựa hồ biết có người nữa cũng giống như vậy.

      Mặt nạ nam tử khóe miệng gợi lên chút tà tà cười, thời điểm thang máy đứng lại, hai người mặt đối mặt. cái cười tà, cái cười lạnh, tức giận quỷ dị làm cho nhân tâm phát lạnh.

      Mặt nạ nam tử ra khỏi thang máy, có hứng thú nhìn Tần Vi Nhiên: “Bảo bối, chúng ta lại gặp nhau.”

      Tần Vi Nhiên phút chốc ra tay, hung hăng chế trụ cổ , đem đẩy lên tấm ván cửa thang máy, lạnh giọng hỏi: “, rốt cuộc là ai?”

      Người đàn ông trước sau như tà tà cười, thèm để ý uy hiếp của Tần Vi Nhiên, ái muội : “Bảo bối, biết em nhớ , nhớ tới mức có thể trực tiếp tới tìm . Người của tự nhiên cho biết, cần gì phải sử dụng máy nghe trộm này nọ, rất nguy hiểm, bảo bối, tai em có việc gì chứ?”

      rốt cuộc là ai?”

      “Bảo bối, em phải rất ràng sao. Thủ lĩnh Diêm Hỏa, danh xưng Diêm Vương.”

      “Cái đó chỉ là mọi người gọi . Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc là ai?”

      “Em là cảnh sát, là kẻ xấu. Bảo bối, nếu em muốn biết tên của , trước hết cởi quân trang của em ra, sau đó ngoan ngoãn nằm lên giường . Đến lúc đó, đừng là tên, cho dù là mật mã thẻ ngân hàng, cũng đều cho em biết.”

      “Nếu , tôi giết .”

      Tần Vi Nhiên đột nhiên lấy ra khẩu súng, hung hăng chĩa vào cái trán của .
      Mặt nạ nam tử cười cười, phút chốc nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn : “Bảo bối, em xác định có thể giết ?”

      muốn thử xem?”

      Tần Vi Nhiên đè mạnh khẩu súng. Đáng tiếc, cách mặt nạ hoàng kim, người đàn ông chẳng cảm thấy gì là khỏe.

      “Bảo bối, quên cho em biết, thân thể này rất kì quái, tựa hồ là bất tử.”

      Tần Vi Nhiên khiếp sợ nhìn , bất tử? Vì cái gì, từ trước tới giờ chưa hề nghe đến dạng dị năng này. Đây là cái dạng dị năng nào, hệ khôi phục sao?

      Tần Vi Nhiên còn chưa phản ứng lại, mặt nạ nam tử liền cười : “Muốn thử xem ?”

      xong, liền chế trụ tay , đưa khẩu súng chuyển sang hướng tim , chế trụ ngón tay . Mắt thấy muốn nổ súng giết chính mình, Tần Vi Nhiên lập tức phản ứng lại, buông ra cánh tay chế trụ cổ , hung hăng đánh vào cổ tay mình. Họng súng nháy mắt nhắm ngay đỉnh, tiếng súng đồng thời vang lên, đánh vào đỉnh đầu.

      điên rồi!”

      Tần Vi Nhiên kiềm chế được ức chế hét lớn tiếng, cánh tay có chút run lên. Đó là vị trí đánh chính mình, rốt cuộc là ai điên rồi, cư nhiên vì phần tử hắc đạo, đả thương chính mình.

      Mặt nạ nam tử nhìn ra biểu tình gì, nhưng giờ phút này thanh phá lệ lạnh như băng, : “Em cư nhiên vì đánh chính mình, em ? Vì cái gì?”

      Tần Vi Nhiên lắc đầu: “Tôi , có.”

      Mặt nạ nam tử tiến lên, kéo áo Tần Vi Nhiên: “ được tôi, (chỗ này mình đổi thành tôi nhé ^ ^), tôi cho phép em tôi, nghe chưa?”

      Tần Vi Nhiên nhìn mặt nạ nam tử, đột nhiên nhấc chân đá hướng sườn thắt lưng . Người đàn ông kịp phản ứng, bị đá ngã xuống đất. Tần Vi Nhiên cũng có vì vậy mà đình chỉ công kích, tiến lên hung hăng dùng đầu gối đè lên ngực , chút do dự nhằm ngay bả vai trái nả phát súng, nhất thời máu tươi nhiễm đỏ cả tây trang màu bạc.

      Người đàn ông thét lớn tiếng, lại đột nhiên nở nụ cười: “Bảo bối, em thực làm tôi thích muốn buông tay.”

      Tần Vi Nhiên ngược lại đưa khẩu súng nhắm ngay vị trí vai phải của , lạnh giọng quát: “, rốt cuộc là ai!”

      “Em vì cái gì muốn biết tên của tôi như vậy? Việc này đối với em cũng chẳng có tác dụng gì, cho dù có biết, em cũng chẳng điều tra được gì.”

      “Chuyện đó cần quan tâm, chỉ cần cho tôi biết, rốt cuộc tên là gì.”

      “Tôi làm ăn chưa bao giờ chịu lỗ vốn. Bảo bối, bằng em hôn tôi cái, tôi cho em biết.”

      Tần Vi Nhiên chút do dự lại nả phát súng: “Tôi có thời gian rãnh rỗi cùng chơi đùa. Nếu muốn thành phế nhân, tốt nhất lập tức cho tôi biết tên của , phát súng tiếp theo chính là ở chân của .”

      Dứt lời, Tần Vi Nhiên đem họng súng nhắm ngay đùi .

      Người đàn ông vẫn là mang theo ý cười, thèm quan tâm hai cái vai mình bị thương, : “ bé, đáp ứng tôi, được tôi.”

      cho rằng tôi đối người mình nổ súng?”

      , cho nên tôi cao hứng khi em nổ súng.”

      “Bớt nhảm, cho tôi biết tên của , bằng tôi lập tức nổ súng.”
      monkeymapmapElise Tuyen thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :