Chương VII “CHÚNG TÔI SẴN SÀNG, THƯA GIÁO SƯ…” Trong phòng đợi của khách sạn Hilton mới xây đại lộ Vasileos Constantimon, Alex nhận được thư tay để lại của Caroline. “ quý, Chúng em tới nơi nhưng lại phải khởi hành ngay vì Viện ở đây thuê được chiếc tầu, ba giờ nữa nhổ neo. Em còn phải lo đống tướng hòm xiểng và hành lý cả đoàn. Thư này, John Mellow nhận chuyển giúp tới khách sạn Hilton cho vì cậu ta có việc phải vào thành phố bằng xe taxi. Khoảng trưa mai bọn em tới Keros. Vô ! Cùng ! Sung ! Sướng ! Là ! ! ! Đến ! Với ! Em ! Em biết là nghĩ ra điều gì hay mà, vì vậy em càng nóng lòng mong . Em đợi. Caroline” Joe đọc lá thư hai lần, sau đó để lên bàn thường trực tờ xanh.[5] - Tôi rất mệt - với người thường trực có nước da rám nắng và tóc màu bạc - Tôi phải ngủ giấc, nhưng sáng mai tôi muốn tới hòn đảo biển Ê giê. Người thường trực cầm lấy tiền đút vào túi áo trong của mình và cúi đầu cảm ơn. - Hòn đảo ấy tên là gì, thưa ông? - Keros - Joe . Người thường trực nhấc ống nghe, quay số và gì đó rất nhanh cho người ở đầu dây bên kia, sau đó ta ngừng bặt, đứng im như pho tượng bên máy. Rồi ta lại gì đó và lấy tay che ống , bàn tay ta trông giống như tay của nghệ sĩ dương cầm. ta quay sang với Alex: - Thưa ông, ở đây có tầu biển nào tới Keros. Họ phải tìm kiếm bản đồ mà chưa thấy. Ông có chắc đảo đó tên Keros ? - Phải - Joe - Tôi biết là có tàu nào thường xuyên tới Keros cả. Đó là hòn đảo người….. - Tôi hiểu, thưa ông - Người thường trực lại cầm ống nghe và với tốc độ khủng khiếp. Sau đó ta nghe lúc và nhìn Alex. - Nếu như ông rất muốn tới đó có thể làm được. Nhưng đáng tiếc là bây giờ trời tối, thưa ông. Joe làm động tác như định cho tay vào túi nhưng lại bỏ xuống: - Tôi rất biết ơn nếu như có thể giải quyết được việc này. Lại cuộc chuyện với đầu dây bên kia. Sau đó máy được đặt xuống. - Vâng, thưa ông, tôi biết được ít nhiều về Keros. Cứ hai tuần lại có chuyến tầu tới đó để mang đồ tiếp tế cho người coi đèn biển. Tuần sau chiếc tầu này từ đây đến đó… Joe lắc đầu chấp nhận. - Hoặc có thể thuê chiếc thuyền ở Aten và tới đó vào chiều mai nếu như biển động. - Liệu có cách thứ ba nào ? - Dạ có, nhưng hơi tốn kém. Sáng mai có máy bay bay tới Crêt. Tới đó ông có thể thuê trực thăng. Nếu ông muốn tôi có thể đặt trước ngay bây giờ. Khách du lịch bây giờ thích du ngoạn . Sau khoảng ba tiếng kể từ khi ông rời Aten ông có mặt ở Keros. - Tuyệt. Tôi như vậy. Cám ơn. Joe đặt thêm tờ xanh lên bàn rồi vui vẻ về phía thang máy, vừa vừa vung vẩy chùm chìa khóa. ngủ thiếp ngay, khi tỉnh dậy hoàn toàn sảng khoái. Bên ngoài, trời hửng sáng, ánh nắng chiếu hồng các dãy núi đá trắng phía sau đền Pac tê nông. Mọi chuyện diễn ra đúng như lời người thường trực khách sạn Hilton. Giờ đây ngôi buồng lái của chiếc trực thăng , cạnh người phi công. Dưới kia mầu xanh xẫm kéo dài tới tận chân trời. - Mười phút nữa chúng ta tới nơi - người phi cống tiếng nhát gừng - Tôi chưa tới đó bao giờ, nhưng tôi liên lạc bằng vô tuyến điện với người coi đèn biển. Ông ta là đảo khá bằng phẳng, máy bay có thể hạ cánh dễ dàng - ta ngẩng đầu nhìn trời rồi tiếp - Tôi muốn trở về ngay vì có gió mạnh từ châu Phi thổi tới. Trời vẫn trong, nhưng gió có thể làm lật máy bay. Trực thăng thể chạy thoát được nhanh như máy bay phản lực. Ồ, chúng ta tới nơi. Ông thấy ? Joe nhô người ra phía trước nhìn xuống qua vòm kính của mũi chiếc trực thăng. Lúc đầu chưa nhìn thấy gì cả. Mãi sau mới nhìn thấy mỏm đá nhô lên khỏi mặt nước, xung quanh viền trắng do sóng đánh vào chân đảo tạo nên. Máy bay nhàng hạ độ cao, lướt qua mỏm núi, từ từ bay xuống sườn núi bằng phẳng. Phía bên kia giáp biển là vách đá thẳng đứng đường lên. Người phi công cho máy bay trực thăng dừng ở để nhìn kỹ nơi hạ cánh, Alex trông thấy dẫy nhà thấp, lợp tôn lượn sóng nép mình bên chân núi. Trong nhà mọi người lần lượt chạy ra, bóng họ đổ dài mặt đất. Máy bay lại vòng ra biển và ngay lúc này Joe nhìn thấy chiếc thuyền buồm mầu xanh thẫm nằm giữa những vách đá. Vợ chồng Gorlon cũng tới nơi. nghĩ thoáng qua nhưng rồi tập trung ngay vào những người đứng trước nhà. Máy bay lại bay vào phía bãi phẳng bên chân núi và từ từ hạ xuống theo phương thẳng đứng. - May mà có gió - Joe . Người phi công lặng lẽ gật đầu, Alex ngồi nhổm người, trông thấy Caroline. biết nhận ra bằng cách nào vì vẫn còn khá xa chưa trông thấy mặt từng người. Tuy nhiên nhận ra ngay. , hai, ba, bốn, năm, sáu, bẩy, tám. Có tám người cả thẩy, thừa người so với nhóm. Động cơ tắt, chỉ có cánh quạt vẫn còn quay nhanh gây ra tiếng gió. Máy bay hạ xuống được êm lắm, bị lắc mạnh. Joe bị xô lên phía trước rồi ngã ngồi xuống ghế. - Xong - người phi công - Cảm ơn ông. - Tôi cảm ơn mới phải - Joe bắt tay ta và nhẩy ra khỏi máy bay. Caroline chạy tới ngay khi bánh máy bay vừa chạm đất. Họ nắm lấy tay nhau. Joe giơ tay đỡ lấy chiếc vali do người phi công đưa xuống. giơ tay lên vẫy. - Chào tạm biệt, chúc lên đường may mắn - gọi to - Hy vọng rằng chúng ta còn gặp nhau. Người phi công gật đầu cười. Động cơ lại vang lên và máy bay bốc lên cao. Họ đứng nhìn theo hồi lâu cho đến khi máy bay chỉ còn là chấm bay về phía bắc. Rồi họ về phía dãy nhà. Bắt tay mọi người, Joe nhận thấy họ thay đổi khá nhiều. Nước da họ đều rám nắng tưởng như họ ở đây vài tuần rồi. Ngay cả giáo sư cũng mặc sooc và áo sơ mi cộc tay, như Caroline viết cho . Trông ông giống viên sĩ quan thực dân hơn là nhà khoa học. Cuộc hành trình vài ngày biển xóa màu trắng bệch của nước da. - Đây là chủ nhà của bọn em. Caroline chỉ tay về phía người trẻ tuổi, da nâu, hơi do dự rồi đánh vần từng tiếng - Ê lê phơ tơ ri ốt Sơ mi tờ ra kít (Eleflorios Smytrakis), người trông đèn biển đảo Keros. Rất may ấy lại biết tiếng . ấy kể với chúng em là những lúc rỗi thăm thú số hang động nhưng chẳng tìm thấy gì. Joe bắt tay. Người thợ trẻ tuổi tiếng khá sõi. - Rất hân hạnh được làm quen với . Alex quay lại giáo sư Lee. - Rất cám ơn nhã ý của giáo sư cho phép tôi tới đây. Nhưng e rằng tôi là người thừa và chẳng được việc gì. - Ồ đừng lo - giáo sư Lee mỉm cười - Chúng tôi để ngồi đâu. Sáng nay chúng tôi mới tới đây nhưng kịp nhận thấy có số vấn đề tương đối khó giải quyết. Đảo đá này dễ gì chinh phục được đâu. thấy đấy - ông giơ tay chỉ lên phía núi - số cửa hang nằm ngay vách đá dựng đứng, còn chúng tôi lại có phương tiện leo núi, hơn nữa ở đây chả có ai biết leo núi cả. Mọi chỗ đều phải tìm cách tới, kể cả những chỗ khó nhất, mặc dù thực mà ở đó khó có thể là nơi thờ cúng nữ thần được. Cần phải chú ý là trải qua hàng nghìn năm sườn núi có thể bị biến dạng. Có thể con đường dẫn tới đền thờ bị nước xâm thực và bào mòn còn dấu vết. Mỗi người khỏe mạnh và tháo vát ở đây quí như vàng. Ngoài ra, còn có khả năng phán đoán việc chỉ trong lĩnh vực trinh thám, có phải ? Chúng ta phải tính toán chút. Nhưng thôi, các hình như hứa cho chúng ta ăn cái gì đấy. Bọn tôi vừa ngồi xuống bàn ăn nghe tiếng trực thăng. Nào ta thôi - ông nắm lấy tay Alex và dẫn về phía dãy nhà tầng. Ngôi nhà họ vừa bước vào là trong số hàng nghìn trại lính dã chiến trong thời kỳ chiến tranh. Nhà thấp, dài, nép mình bên vách đá, chắc là để tránh gió nhưng cũng để tránh quan sát của máy bay và tầu chiến của kẻ địch. hành lang ở giữa chia ngôi nhà làm hai phần, có các căn buồng để ở. Phía cuối hành lang là buồng lơn hơn hình như là nhà ăn và câu lạc bộ của lính. Trong phòng có hai bàn ăn lớn và loạt ghế băng. dọc theo hành lang, Joe nhận thấy đoàn khảo cổ bố trí xong nơi ăn ở. Có bàn tay nào đấy dùng bút mầu kẻ tên từng người ghim lên cửa mỗi phòng. Nhìn thấy tên JOE ALEX dừng lại. - Nếu muốn rửa tay đến buồng tắm ngay cạnh cửa ra vào ấy - giáo sư - hãy để vali vào phòng rồi lại chỗ chúng tôi. Caroline từ phía cửa nhà ăn quay trở lại. - được căn phòng đẹp nhất - thầm - có hai cửa sổ trông ra biển - khẽ nắm tay và quay . Joe đẩy cửa bước vào phòng. Căn phòng rộng hơn tưởng nếu nhìn từ phía ngoài. chiếc giường đóng bằng ván ép có trải chiếc đệm mút còn mới. giường có hai chăn len dầy, bộ khăn trải giường còn gấp chưa trải ra. Màu trắng của khăn trải giường tương phản với mầu xỉn của tường và sàn nhà. Trong phòng có chiếc tủ cũng đóng bằng ván ghép. Joe mở tủ và mỉm cười. Trong tủ có ghim mảnh giấy với dòng chữ: “Chào quí”, phía dưới có vẽ trái tim mầu đỏ. gỡ tờ giấy, cẩn thận gấp làm tư cất vào ví. Ở Luân đôn có riêng ngăn kéo chứa đầy những kỷ niệm loại này. thu thập tất cả - mặc dù phải loại người dễ xúc cảm, nhưng quả thực Caroline chiếm vị trí quan trọng đặc biệt trong đời . bước lại phía cửa sổ. Trước mặt là sân cỏ bằng phẳng chạy dài vài trăm bước chân, sau đó đất dường như tụt xuống và phía xa là biển màu lam xẫm gợn sóng lăn tăn. quay lại, ngẩng đầu lên. trần lơ lửng ngọn đèn điện bằng đoạn dây chạy ra phía công tắc ở cạnh cửa. Ở đây có điện? hơi ngạc nhiên nhưng chợt nghĩ ra ở đây phải có máy phát điện dùng cho cây đèn biển. Nhưng cây đèn ở đâu chưa , lúc ở máy bay nhìn thấy. quan tâm nhiều đến điều này nữa, bật đèn, lấy xà phòng và khăn mặt về phía buồng tắm. Dọc hành lang các cửa đều có đề tên: Mary Sanders…, giáo sư Lee…, John Mellow…, Robert và Pamela Gordon…, Mr Eleflorios Smytrakis. Phòng phía trái ngay cạnh lối vào đề tên: Simon Caruthers, phía phải đề: buông tắm. Buồng tắm kiểu đơn giản, có rãnh dài chạy dưới chân tường thông ra ngoài. Cạnh tường có hàng xô đầy nước. tường có dán tờ giấy với dòng chữ bằng tiếng : “Sau khi dùng nước xong, nhớ múc đầy nước trả lại ”. Bên cạnh đó cò chồng chậu nhựa xanh đỏ, chắc do đoàn khảo cổ mới mang đến. rửa tay và quyết định lần này thực lời thỉnh cầu về chuyện múc đầy nước trở lại, sau đó bước về phía nhà ăn. bước vào nhàng hầu như ai để ý thấy . Phía cuối bàn Simon Caruthers với chàng thanh niên Hy lạp. - Có thế ? Ngay cạnh bờ à? Tuyệt! - mà - Smytrakis gật đầu trả lời, đặt đĩa ăn xuống và giang tay ra - Hôm qua tôi mới câu được con cá to bằng ngần này này! Cá thường bơi gần bờ nhưng phải chỗ sóng vỗ vào vách đá đâu. Cạnh bờ cá con đến kiếm ăn những loài giáp xác , cá lớn lại tìm đến để ăn cá con. Nhưng phải hết sức chú ý vì ở đó cực kỳ nguy hiểm - ta ngừng lại để chọn từ thích hợp - có thể ngã xuống biển và thế là hết đời. Tôi chỉ cho nơi câu cá. Chỗ đó vách đá dựng đứng nhưng có thể xuống sát dưới chân vách được và có đủ chỗ để đứng câu cá. - Sau bữa ăn có thể với tôi được ? - Caruthers hỏi giọng hy vọng. Smytrakis nhìn ra cửa sổ rồi nhìn đồng hồ: - Tôi có thời gian câu cá với đâu. Lát nữa có gió mạnh, tôi phải trực điện đài. Có thể có tín hiệu cấp cứu SOS. Nhưng phải năm, sáu giờ nữa mới có gió. Sắp sửa có triều xuống, đó là lúc tốt nhất để câu cá vì cá đến gần bờ hơn. Cá thích lúc triều xuống vì lúc đó có nhiều thức ăn ở dưới nước. Đáng tiếc là tôi phải trực điện đài, cứ cách giờ lại phải nhận tin và phát tín hiệu lần. Nếu biển động tôi phải ngồi liên tục canh điện đài suốt ngày đêm. Lúc nào ăn xong tôi chỉ chỗ xuống nơi câu cá. - Nhưng tất cả chúng ta sau bữa ăn quan sát núi cơ mà… - Caroline . - Trời ơi….- Caruthers thất vọng. - Chúng ta có thể cho Simon tự do buổi chiều nay cũng được - giáo sư nháy mắt với Caruthers - ta bị mất kỳ nghỉ hè ở Scotland, vậy hôm nay hãy nghỉ bù . Bắt đầu từ ngày mai chúng ta làm việc. Hôm nay chúng ta xem số hang động có lối vào ít trở ngại - ông quay lại với Mellow - Này John, có lẽ chúng ta cần đến đèn pin và ít dây chão ni-lông, đề phòng trường hợp chỗ leo quá dốc hoặc trơn. - Vâng, thưa giáo sư - Mellow đẩy chiếc dĩa vét sạch và đứng dậy - Nhưng nếu tất cả chúng ta đều ai chuẩn bị bữa tối? - Tất nhiên là Caruthers rồi - Mary Sanders to - ta đãi chúng ta món cá và rượu vang trắng. - Nhưng rượu lại có - Pamela Gordon rành mạch - Simon, cẩn thận nhé. Tôi thuyền vòng quanh đảo và tôi thấy rằng có các vàng tôi cũng xuống mép nước để câu cá đâu. Cứ như là mép mái nhà ấy. - Smytrakis hứa là đưa tôi . Chàng trai người Hy lạp gật đầu. - Chỗ ấy có thể xuống được chị ạ - ta vẻ chắc chắn - Mà chẳng nguy hiểm đâu mặc dù nhìn từ xuống cũng hơi sợ. Chỉ cần nhẩy hai bước vào chỗ các mỏm đá sau đó là tới khe dốc dẫn xuống phía dưới. - Chúng ta thôi - Caruthers đứng dậy - Tôi chỉ mang theo cần câu là đủ, ta chứ! Tất cả mọi người đều đứng dậy. - Đèn pin còn để thuyền - Mellow - Chúng ta chuyển các hòm đồ lên chưa? - Chưa đâu - Caroline nhìn quanh - Tôi cũng chưa biết để những thứ đó vào đâu. Để ở chỗ này được ạ, thưa giáo sư? - chỉ tay vào góc của nhà ăn - Sau này nếu cần sắp xếp lại. - Được - giáo sư gật đầu đồng ý - Tạm thời hãy cứ để ở đấy. Các dụng cụ chính xác và tinh vi hãy để lên cái bàn kia. Hơn nữa nếu chẳng tìm thấy cái gì nửa số hòm mở ra mà chở thẳng về Luân đôn - ông cười khi nhìn thấy nét mặt của Caroline. - Tôi chuyển hòm đây - Robert Gordon - Tôi cần người tình nguyện. - Tôi với , - Alex và di cùng ta ra cửa - Từ lúc tới nơi đến giờ tôi vẫn chưa được động chân động tay. Gordon lặng im ra khỏi nhà. Ngoài trời thời tiết vẫn bình thường, nắng chói chang đến nỗi Joe lập tức phải xắn tay áo cho đỡ nóng. Sau đó lấy thuốc ra hút nhưng lại để quên diêm trong áo com-lê trong phòng. quay lại. Caruthers và Smytrakis đứng trước nhà kiểm tra cần câu. - có diêm ? - Alex hỏi - tôi để quên trong phòng bao diêm của tôi rồi. - Đáng tiếc là tôi hút thuốc - Caruthers cười và quay sang thử trục cuộn cước. Smytrakis cho ngay tay vào túi lấy ra bao diêm. - cầm lấy mà dùng. Tôi còn bao nữa. - Cám ơn - Joe chạy vội theo Gordon, ta dọc theo con đường mòn dẫn từ nhà ra tới bờ biển dựng đứng. Khi đến gần mép bờ, Gordon dừng lại mà vẫn bước tiếp rất tự nhiên. Từ phía sau nhìn lại tưởng như ta nhảy xuống biển. Joe nhìn thấy vai ta rồi đầu từ từ chìm xuống. Nhưng lúc đến mép bờ mới thấy vách đá được đục thành những bậc rộng, thoai thải dẫn xuống bến nơi chiếc thuyền buồm màu da trời đậu. - Chúng ta phải cảm ơn Mu sô li ni làm cái bến này - Gordon to, át tiếng sóng vỗ vào vách đá chân đảo - Người Ý đục bậc thang vách đá này để cải tạo ra cái bến này trong thời gian chiến tranh với các nước thuộc địa của ở Địa trung hải. Chắc họ cũng nhìn trước rằng thế nào cũng xung đột với nước , cho nên trong suốt thời gian đó họ để ở đây trung đội. Smytrakis kịp kể cho chúng tôi nghe rằng trung đội này đầu hàng ngay sau khi quân Italia thua quân đồng minh. Họ đánh điện cho quân đội đưa tàu đến để bắt họ làm tù binh. Khi xuống mép nước, Joe ngắm nhìn con thuyền đậu giữa hai vách đá dựng đứng hai bên, trông nó như đồ chơi trẻ con. - Chỉ có hai chi thôi mà dám dùng chiếc thuyền này biển à? Qua cả la Măng sơ, vịnh Biskay và Địa trung hải? - Tất nhiên - Gordon cười rất tự tin - Trông nó cứ như chiếc cano ấy nhỉ. Có phải cũng nghĩ như thế ? Nhưng hãy nhìn kỹ xem, nó được gắn động cơ cực mạnh, còn độ bền vững của nó hơn hẳn tàu “Santa maria” mà -lông vượt Đại tây dương. Nó sợ sóng to đâu. Khi chúng tôi qua Si sit bị sóng dồi rất mạnh, nhưng nó vẫn chẳng làm sao. xong, ta nhảy xuống thuyền. Joe cũng nhảy theo,.Trong khoang có vẻ rộng rãi hơn là nhìn từ ngoài con thuyền. Đồ đạc trong khoang rất sang trọng. - Đây là phòng khách và phòng ngủ - Gordon mở tiếp cửa sang buồng bên cạnh - Đây là buồng tắm, tiếp nữa là hai buồng dành cho khách, rồi bếp và kho chứa thực phẩm. Sáu người có thể du lịch thoải mái con thuyền này, nhưng thế hơi đông và chuyến mất hay vì quá ồn ào. có thấy như thế ? - Hoàn toàn đồng ý - Joe gật đầu. Trong lúc thăm phía bên trong của chiếc thuyền, tự nhủ rằng sắp tới cố gắng làm tất cả những gì để có thể trở thành chủ của chiếc thuyền tương tự. - Ngoài máy ra đa chúng tôi còn có cả bộ điện đài dễ sử dụng. Kia là hòm đồ của đoàn - Gordon vào căn buồng cuối cùng bê ra hai chiếc hòm bằng sắt. Joe bê lấy chiếc mang lên mặt boong thuyền. Mãi lúc này, khi nhìn những vách đá trắng phơi mình dưới ánh sáng mặt trời, Joe mới chợt nghĩ tới điều bí mật của hòn đảo. Liệu mọi người có tìm thấy ngôi đền của vị nữ thần kia ? hoàn toàn tin tưởng chút nào. Nếu ở đây, trong thời gian vài năm có mấy chục chàng lính trẻ tới đóng quân, mà họ lại chẳng có nhiều việc để làm chắc họ phải thăm thú hết tất cả những hang động ở các hòn đảo tý hon này. Nếu như trong đó có tượng, bình lọ gốm, đồ thờ, chắc hẳn họ lấy ra và hẳn có tin gì về những thứ đó. Tuy nhiên có thể con mắt của nhà khảo cổ tinh tường hơn con mắt của mấy cậu lính trẻ lang thang. Joe bước lên các bậc đá theo sau Gordon. Chân ta gầy , bước có vẻ vất vả. Ấy thế mà con người yếu ớt này lại sợ bơi đại dương trong con thuyền mỏng manh với người đàn bà, mà người đó lại ta, như Caroline , chỉ có tiền thừa kế của ta thôi. Gặp ta lần đầu ai có thể nghĩ đó là đứa con nuôi của giáo sư Lee. Nhưng rồi chợt nghĩ lại. Những việc riêng tư của người khác có liên quan gì đến ? Đó là nhóm người , họ có học thức và được dạy dỗ cẩn thận. Họ có những nhược điểm của tầng lớp này, cái tầng lớp mà biết khá bởi vì chính cũng sinh ra từ đấy. Ngay cả trong ý nghĩ, con người cũng nên xọc mũi vào những chuyện riêng của người khác. Họ lên đến mặt bằng của đảo và bước về phía nhà nghỉ. Từ xa Joe nhìn thấy Smytrakis mình. - Tôi đưa ấy xuống dưới kia - Smytrakis cười - lát thủy triều xuống và ta có thể câu được cái gì đó. Theo tôi, ta là người có gan làm tất cả những gì có thể làm được. - Phải - Gordon vừa vừa giọng thương hại - Với nó bao giờ cũng rắc rối nhất là khi nó trông thấy nước mà lại có cần câu trong tay. Cần phải cảnh giác những kẻ đam mê - ta kết luận cách triết lý. - Tôi đến nhà đèn đây - Smytrakis có lẽ hiểu ý nghĩa câu Gordon. Alex nhìn quanh. Họ đến trước cửa tòa nhà. John Mellow và Caroline moi những cuộn dây ni lông từ trong bọc ra phơi nắng. - Nhà đèn ở đâu? Joe nhìn ra xung quan, nhưng thấy bóng dáng của nhà đèn thông thường. - Kia kìa - Smytrakis chỉ tay vào ngôi nhà xây bằng đá đẽo, khó nhận ra vì màu của nó lẫn với màu của vách núi đá. ta cười với mọi người, cúi đầu chào rồi bước nhanh về phía nhà đèn. Gordon đặt chiếc hòm cạnh chân Caroline. - Đây, những thứ mà muốn đây. Lạy Chúa! - lau mồ hôi trán - vào những ngày thế như thế này nên bắt ai làm việc cả. Trời cứ mỗi lúc oi bức dù quá trưa rồi. Bầu khí có vẻ khác lạ đây. Hay áp suất khí quyển hạ? - Cậu chưa quen đấy thôi - Mellow vừa vừa đứng dậy - xong, bây giờ có lẽ cần làm gì thêm. Mary Sanders và Pamela Gordon mặc quần áo mỏng xuất ở lối ra vào. - Các bạn hãy mở các hòm này ra - Caroline đứng dậy, lộn trái cái túi và rũ mạnh - Hãy lấy đèn pin kiểm tra xem nó có sáng . Joe, thay quần áo . Bộ quần áo leo núi, em để trong phòng ấy. có mang theo đôi giầy nào khác ? - nhìn đôi giầy của lắc đầu - tí nữa chúng ta khởi hành đấy. - có mang - Alex gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng. - còn mang theo cả số mảnh giấy cổ để khi nào tới hang ném vào đấy. Chúng làm cho em vui thích, thêm phấn khởi tìm kiếm Nữ thần Mê cung. bước vào phòng, thay quần áo. Lúc ra, mọi người sẵn sàng lên đường. Caroline đưa cho chiếc đèn pin to, màu bạc và cuộn dây ni lông mầu xanh. - Mỗi nhà khoa học đáng kính đều phải có nhóm cộng chung quanh - và quấn cuộn dây vào vai . Sau đó quay lại giáo sư Hugh Lee và - Chúng tôi sẵn sàng, thưa giáo sư.
Chương VIII TRẬN GIÓ THỨ NHẤT Giáo sư Lee ngước mắt nhìn vách núi gần như dựng đứng vươn thẳng lên cao, điểm những hốc đen của hang động. - Rất may là số cửa hang có thể tới được cần phải trèo - Mary Sanders lấy tay che mắt cho khỏi chói, ánh mặt trời buổi chiều lấp ló đỉnh núi. - Chúng ta chia thành các toán - giáo sư - Pamela và Gordon, Caroline và Alex, còn Mary và John với tôi. Đừng có ai vào quá sâu nếu như hang bắt đầu xuống chỗ nào chưa . Chúng ta chỉ thăm thú thôi, đừng có quá ham mê vào sâu. Hãy nhìn và sơ phác cấu tạo của hang, sau đó về chúng ta trao đổi. Từ ngày mai tiến hành thăm dò cẩn thận toàn bộ hòn đảo này. Trừ phi - ông nháy mắt với mọi người - Caroline tìm ra ngay Đền thờ Nữ thần mê cung và mọi việc coi như xong. Caroline cười, chắp tay như cầu khẩn, ngước mắt lên bầu trời trong xanh gợn mây. - Nếu như vậy - Mellow - tôi thấy cần thiết phải cùng với giáo sư và Mary. Ba người trong trường hợp này thấy gì nhiều hơn hai người đâu. Nếu tôi mình, tôi nghĩ chúng ta xem được bốn hang chứ phải ba. - Tôi thích thế - Giáo sư Lee nhíu mày - Tôi thích những cuộc thăm dò đơn độc. ai có thể biết cái gì xảy ra ở đấy. Ông hất hàm về hướng dãy núi đá trắng. - Tôi hết sức chú ý - Mellow rành rọt - Tôi vào chỗ kia kìa - lấy tay chỉ miệng hang nằm gần sát mặt đất đứng, chỉ cách nhà có vài chục bước chân - Chắc chắn là tôi chỉ tìm thấy dấu vết của bọn người Ý. Chúng nó sống ngay đây, cửa hang lại gần, chắc là chúng phải thường vào đấy. - Được - Giáo sư gật đầu nhìn đồng hồ - Bây giờ là ba giờ. Đúng năm giờ mọi người phải có mặt ở phía ngoài. Tập trung cả nhóm tại nhà ăn. Bây giờ tôi phân công toán nào vào đâu - ông chỉ tay - Có hai cửa hơi thấp chút và cửa cao hơn ở . Đấy tôi cái cửa hang ở ngay sát phía biển ấy. Mary và tôi vào chỗ này - ông chỉ cửa hang thứ nhất - Pamela và Gordon đến chỗ kia, còn Caroline và Alex vào cái cửa hang cuối cùng kia. Ngày mai chúng ta leo lên cao hơn và lần lượt xem xét toàn bộ các hang sườn núi này. Ai còn hỏi gì ? ai hỏi gì nữa. Mặt trời buổi chiều tỏa sức nóng nhiều hơn, gió biển cũng chẳng làm dịu được tí nào. Giáo sư lại nhìn đồng hồ. - Vậy gặp nhau lúc năm giờ. Chúc lên đường may mắn! - Ông trước, dáng người cao gầy. Ông về phía cửa hang, sau lưng là Mary, hai tay cầm hai đèn pin. - Tiến lên, các bạn trẻ - Mellow vươn đôi vai rộng của mình - Tôi xin chịu thiệt để các bạn có thể giành thắng lợi - liếc nhìn Gordon nhưng ta để ý. - Tại sao vậy? - Caroline hỏi lại. - Bởi vì tôi mình, có ai bảo hiểm cho cả. Nữ thần mê cung chắc là thích loại người như tôi. - Thế cậu mang dây làm gì? Gordon hỏi - Chẳng có ai giữ cho cậu nếu cậu phải leo xuống cái giếng sâu nào - À, nếu cần thiết tôi buộc đầu dây vào đá. Lúc nào các cậu nghe thấy tiếng gì rơi mạnh hãy nhớ đến tôi, tôi nặng những gần tạ đấy. cười vang, giơ tay chào rồi bước . Alex và Gordon theo Caroline, Pamela sau cùng. Họ vừa vừa ngắm nhìn cách chăm chú vách núi đá. Sau khi được vài chục bước tất cả dừng lại trước dốc đá. đầu họ, mặt trời vẫn chiếu sáng. - Vách đá này trông như miếng pho mát Thụy Sĩ ấy - Caroline hít hơi dài - Giá mà tất cả chúng ta chui được vào trong đó nhỉ. - Mê cung đây - Pamela - Mê cung có thể trông như thế này đây. trăm lối vào nhưng chỉ có lối đến đích. Cậu phải lấy làm mừng đấy, Caroline ạ. - Chúng ta thôi - Gordon khẽ chạm tay vào Pamela - Năm phút trôi qua rồi. - Phải, chính như vậy - trèo lên dốc trước tiên. Alex và Caroline tiếp đoạn nữa. Họ ra gần sát bờ dốc dựng đứng thẳng xuống biển. Cửa hang mà họ định leo lên cao cách đầu họ gần chục mét nhưng do mưa xói mòn, vách đá nứt nẻ thành ra có những chỗ đặt chân rất tốt để leo lên. Joe tháo cuộn dây ra khỏi vai và đưa đầu dây cho Caroline, đầu kia buộc quanh người rồi thắt chặt nút lại. - Em hãy đợi ở đây cho đến khi nào leo vào được hang. Sau đó em hãy buộc dây quanh bụng và ….. - Nhưng … - Như thế tốt hơn - bình thản và giơ tay nắm lấy mỏm đá nhô ra. Sau vài phút ở cao. Ngay trước miệng hang, đá bị vỡ mảng lớn tạo ra bậc đứng hẹp. Alex đứng ở đấy nhìn xuống dưới. trông thấy Caroline đâu, nhưng chợt thấy đầu của ngay sát chân và sau mấy giây leo lên đứng cạnh , tay chúi vào chiếc quần vải thô màu đỏ. - Tại sao em lại mạo hiểm cách cần thiết như vậy? - Thế tại sao cũng như vậy? - đặt tay lên vai , sau đó quay nhìn vào trong hang tối. Joe thở dài: - Đèn pin đâu? thò tay vào túi quần đằng sau lấy đèn đưa cho . - Xin chào bà! - bấm đèn - Bà có biết rằng tôi rất mong được tới thăm bà ? - Em với ai đấy? - vừa cười vừa hỏi vì đoán trước được câu trả lời. - Tất nhiên là với Nữ thần mê cung. khom người xuống chui vào sâu bên trong hang. - Em chẳng nhìn thấy gì cả - Ngay lập tức giọng vang lên - Đèn của em sáng. Alex chui nhanh gần như là bò vào khoảng tối mà Caroline vừa mất hút. Ngoài trời, mặt trời chiếu sáng, bị chói mắt nên thoạt đầu trông thấy . bấn lần nữa núm đèn pin và tưởng rằng đèn cũng bị tắt. - Chúng ta chơi trò ú tim chứ? - Caroline hỏi vọng ra. lại bấm đèn và bây giờ mới thấy là mình ở lối vào hang khác dài và hẹp dốc thoai thoải phía dưới. im lặng sửa đèn cho Caroline và khi đèn sáng, họ cùng tiến vào phía trong cửa hang. Ở đây lạnh hơn họ tưởng. quay lại nhìn ra ngoài cửa hang từ phía trong trông như ô cửa sổ . Ánh sáng ban ngày phản chiếu mờ nhạt vách đá ẩm ướt. quay vào trong. Ánh đèn pin của Caroline phía trước chiếu dọc theo lòng hang mỗi lúc sâu vào phía trong. Ở cuối hang là bức tường đá thẳng đứng, ẩm ướt và có hàng nghìn tia sáng lấp lánh do phản chiếu ánh sáng đèn. Từ cao giọt nước lạnh rơi trúng mặt Alex. rùng mình. - Ở đây có chữ khắc đá! - Caroline bỗng kêu lên và dừng lại. Giọng của vang lên trong hang rồi tắt dần đâu đó phía trong. Họ đứng trước bức tường chắn ngang, hang đến đây là hết. Dòng chữ được khắc bằng dụng cụ nhọn vách đá ẩm ướt. Ama, anz’ardi; che chi muore Non ha da gire al ciel dal mondo altrale. - Tiếng Ý rồi - giọng của tỏ thất vọng. Hãy và hãy đừng , bởi vì chỉ đôi cánh đó con người mới có thể bay từ đất lên trời. - Đấy là cái gì? - Đoạn thơ của Michaelo Angelo.[6] - Chắc là trong những chàng lính trẻ khắc lên đây trong thời gian lưu đày hòn đảo này lúc chiến tranh - Caroline bước tiếp vài bước, chống tay vào tường đá. - Hết, chúng ta có thể quay lại được rồi. - Tuy vậy nhưng vẫn dùng đèn pin soi rất kỹ quanh bức tường đá. - Em tìm gì đấy? - Alex hỏi, muốn tham gia vào công việc của . - Cửa bí mật à? - ….- hơi do dự - có thấy , ở đây lúc nào cũng có nước xuống chảy dọc theo đáy hang - soi đèn xuống dưới đất - Nhưng đây là đá cứng chứ có phải nền cát đâu. Thế nước chảy đâu mà em thấy nó đọng lại? Đây là chỗ cuối cùng của hang, nếu có lối thoát chỗ này thành túi nước. - Liệu nước có thể bay hơi được ? Joe hỏi vẻ tin tưởng lắm. chưa bao giờ chú ý đến địa chất và biết quá ít về cấu tạo của đất đá. - thể được. Ở đây có nắng cũng như gió còn nhiệt độ thấp và ổn định bởi vì trong hang sâu chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm đáng kể. Dù thế nào chăng nữa chúng ta cũng phải xem xét kỹ để sau này khỏi phải quay lại đây. quỳ xuống soi đèn sát mặt đất, lần dọc theo bức tường đá. - thấy ? - Sau lúc xem xét, - chỗ này nước thấm xuống phía dưới - xoa tay nền đá phẳng - Ồ, đây có khe nứt chạy ra đến tận chỗ này! Nhìn này, Joe! Trông như có ai đục tảng đá này ra rồi lại đặt vào chỗ cũ! Alex quỳ xuống cạnh . - thấy đây hoàn toàn là vết nứt tự nhiên. Trong đời nhìn thấy hàng nghìn vết như vậy - Lại giọt nước khác rơi vào cổ - Ái chà! Nhưng Caroline dường như nghe . gõ gõ vào đá lúc, sau đó lùi ra khỏi bức tường đứng dậy. - Chúng ta phải thử xem có thể đẩy được tảng đá này ra - giọng cương quyết. - Hừm… - Alex lắc đầu nghi ngờ - Nó có thể nặng tới vài tạ đấy? Chúng ta lại chưa biết chiều dày của nó. Hơn nữa thấy đây hoàn toàn là vết nứt bình thường như… cảm thấy vai mình bàn tay bé của đặt lên nên im lặng tiếp. - Ở Ai Cập - - người ta làm những cửa bí mật bằng nghệ thuật độc đáo. Đôi khi cửa vào những ngôi mộ hoàn toàn nhận ra được vì nó được làm giả giống như những vết nứt tự nhiên, những chỗ lồi lõm giống như xung quanh. Tất cả chỉ để giấu lối vào và chỉ có những người tin cẩn mới được biết. xong cúi người xuống lấy vai ấn vào vách đá. - Cẩn thận! - Alex ôm ngang lưng , kéo lùi lại. Sau đó nhanh chóng quỳ xuống chỗ vừa đứng lấy vai ấn vách đá như làm. - làm gì thế, Joe? - biết tý gì về cách che giấu lối vào nhưng biết rằng những tảng đá kích thước như thế này mà rời ra em còn dám tin vào… lấy hết sức ấn tảng đá, lại hít hơi dài và ấn tiếp. Tảng đá khẽ chuyển động. - Trời ơi! - giọng vô cùng ngạc nhiên - nó chuyển động! - Chú ý đấy, Joe! - Caroine quỳ xuống cạnh . cảm thấy hơi thở dồn dập của phả má mình. - sao đâu. Em soi đèn vào chỗ này…. để đèn pin lên vai , nhìn chăm chú tảng đá hơi rung chuyển dưới sức tỳ của vai . Joe quay mặt lại lấy cả lưng mình để ấn tảng đá được mạnh hơn. hỏi, giọng như nghẹt lại: - Chuyển chưa? - Chưa. dừng lại , chúng ta phải thử cách khác. - Sao? Cách gì? - đừng tỳ vào giữa tảng đá mà hãy tỳ vào bên thôi. - Được. lại cúi người, tỳ vai vào gần sát vết nứt bức tường đá và lấy hết sức ấn mạnh. Tảng đá đột nhiên rung lên và thụt sâu vào cách nhàng. vội lấy lại thăng bằng và đứng ngay lên. Họ đứng lặng yên đến lúc lâu. Trước mặt họ là lỗ hổng tối đen nơi tảng đá vừa thụt vào nhàng như là quay bản lề. ai bảo ai họ cùng quỳ xuống, chui vào lỗ hổng vừa rồi. - thử… - Caroline nhưng Joe đặt ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. - Gì thế? - thào. Thay cho câu trả lời, chỉ tay vào phía trong. Họ lắng nghe lúc. - Có gì thế? - khẽ - Động đất à? Alex im lặng lắc đầu, sau đó quay lại nhìn theo hướng họ vào. Trần hang thấp che mất cửa hang. ngẫm nghĩ lúc. Từ phía trong lỗ hổng có tiếng động đều đều vọng ra như có con thú khổng lồ nào đó lồng lộn tìm đường ra. - Phải, nghĩ ra rồi! - lại lắng nghe lúc rồi gật đầu - Chúng ta dang ở trong lòng núi nhưng phải cao hơn mà là thấp hơn so với ngôi nhà ngoài kia. Chắc chắn là nước biển đục thành hang ở dưới chân núi, còn lỗ hổng kia là lối dẫn xuống hang. Cái tiếng mà em nghe thấy chính là tiếng sóng vỗ vào bờ truyền tới đây. Nước truyền tiếng sóng và độ rung của vách đá ngoài bờ vào sâu trong lòng núi. Cái hang này có độ cộng hưởng thanh cao nên nghe được như vậy. Chúng ta ở độ cao khoảng bằng hai tầng nhà mặt nước biển. nhẩm tính như vậy theo độ dốc của hang. Có lẽ chúng ta nên đẩy tảng đá lùi lại chút nữa. - Trước tiên em muốn xem nó được gắn vào đây như thế nào. chiếu đèn cho em . bắt đầu nghiên cứu kỹ bề mặt của tảng đá. Joe ngạc nhiên vì thấy lấy kính lúp từ trong túi quần ra soi. xem xét kỹ lưỡng khá lâu, đưa đưa lại kính lúp mấy lần mép tảng đá. - Em …- khẽ - Nếu như đây là cánh cửa đá này trải qua hàng nghìn năm rồi. Trông ở đây chỗ nước chảy bào mòn nền đá. Có thể nó làm trôi được tảng đá, có thể tự tảng đá bị nứt vỡ. Tế mà ở đây nó cứ như được gắn vào vách bằng bản lề ấy. Có thể là tượng tự nhiên nhưng cũng có thể… - Bàn tay cầm kính lúp của khẽ động vào mặt tảng đá…. - tảng đá này có dấu vết của của đục đẽo. Nhưng những người cổ đại là bậc thầy trong những công việc này, họ có lòng kiên nhẫn vô hạn. Họ có thể lợi dụng vết nứt tự nhiên. Nào, chúng ta hãy đẩy nó vào chút nữa và xem thử bên trong có gì. Alex quỳ xuống cùng đẩy tảng đá. Lỗ hổng rộng ra và ánh sáng đèn chiếu vào bức tường đá thẳng đứng xuống phía dưới. Ngay bên cạnh lỗ hổng là cái giếng sâu. - Kỳ lạ ! Caroline - Tiếng động bây giờ nghe êm hơn. Sao lại thế nhỉ? - cúi nhìn miệng giếng cách ngờ vực. Alex nhíu mày, nhưng lập tức lại tươi tỉnh. - Triều xuống! nghe cậu người Hy Lạp với Caruthers như vậy. Chắc là triều xuống nên tiếng sóng vỗ có yếu hơn . Nhưng chúng ta phải xem đây là cái gì . Cầm đèn pin trong tay, chui đầu vào lỗ hổng cách khó nhọc. soi đèn pin xuống dưới và quan sát. - có thấy cái gì ở phía dưới ? - Caroline đứng đằng sau chưa đến bước chân, nhưng bức tường cản làm cho giọng tưởng như từ khoảng cách rất xa. - Như giếng ấy! Thành giếng thẳng đứng, nhẵn thín chắc là bị nước mài mòn từ hàng triệu năm rồi. cho là như vậy vì phía dưới có nước. Ánh sáng phản chiếu từ dưới mặt nước lên. Phía mặt nước tối lắm, nhìn thấy thành giếng. Có lẽ phía dưới thành giếng rộng hơn. - lùi người lại - Để em tự nhìn xem - Caroline chui đầu vào lỗ hổng, ngắm nhìn lúc lâu rồi lùi người lại. - Em nghĩ rằng phải ở đây - thở dài - Đường này thể đến đền thờ nào cả. Nhưng nếu như buộc dây thả em xuống …. Joe nhìn đồng hồ - Năm giờ kém năm - nhanh giọng nhõm - cho rằng chúng ta ở đây được mười lăm phút. Em kiểm tra lại đồng hồ xem. - Vâng - Caroline gật đầu - Chúng ta phải lên thôi. Mọi người đều phải giữ đúng quy định thời gian ở nơi đất lạ. , nếu họ bắt đầu lo lắng về chúng ta mất. Nhưng ngày mai chúng ta quay lại đây. Họ chậm rãi leo lên và chẳng mấy chốc trông thấy cửa hang cùng với mảng trời xanh. Khi họ cảm thấy luồng khí bên ngoài thổi vào mặt Carline khẽ nắm tay Alex. - Sao? - dừng lại hỏi. - Ồ, em chỉ muốn với rằng: là tuyệt khi có ở đây! - kiễng chân ôm lấy cổ và hôn. Sau đó đột ngột buông tay ra - Chúng ta thôi. Khi họ đứng bậc đá hẹp ở trước cửa hang, Joe ngắm nhìn biển trải dài trước mặt. - là im ắng - Caroline vịn tay vào vai đứng bên vách đá cheo leo cách mặt biển vài chục mét. Họ phải tụt xuống để quay về ngôi nhà phía dưới với những ô cửa kính phản chiếu ánh mặt trời. muốn thêm điều gì đó, nhưng bỗng nhiên từ mặt biển có tiếng động kỳ lạ nghe như tiếng rít của viên đạn đại bác, Alex vội cúi đầu xuống theo phản xạ. trận lốc nổi lên cuốn theo cả cột bụi cao vọt nóc dãy nhà bay vào sườn núi. Joe, bằng phản xạ tự nhiên, ôm chặt lấy ngã lăn vào phía trong hang đá đúng lúc luồng gió cực mạnh đập vào cửa hang cùng với tiếng rít ghê rợn của nó. Caroline vội vùng người ra khỏi vòng tay , nắm lấy mỏm đá nhọn nhô lên ở cửa hang và nhìn ra ngoài. - Cái…. cái gì đấy? Ngoài trời hoàn toàn im ắng. Cơn gió hình như biến đâu đó ngoài biển cả. Mặt trời vẫn chiếu sáng gay gắt. - Nhanh lên - Joe quấn dây quanh và thắt nút lại - Em xuống nhanh lên, ở đây giữ đầu dây cho em. Ít nhất cũng để gió thổi bay mất em. , chỉ gật đầu đồng ý. Khi ra cửa hang và nhìn xuống thấy ở dưới chân vách đá, bình thản hút thuốc. Trời vẫn hoàn toàn yên tĩnh, những tiếng sóng biển vỗ vào chân núi có vẻ dữ dội hơn mặc dù nước triều xuống làm lộ ra những tảng đá lớn xanh xám, chung quanh nước sủi bọt trắng xóa. tụt xuống rất nhanh, đứng cạnh Caroline. - Cái gì xảy ra thế hả ? - dụi tắt điếu thuốc - Chỉ tí nữa là chúng ta bị thổi bay khỏi nơi kia - chỉ tay lên miệng hang. - cho rằng đó chính là loại gió mà cậu người Hy Lạp . May mà nó biến . thôi, muốn gặp lại nó chỗ trống này lần nữa. Họ chạy vội về phía dãy nhà. Chương IX TRẬN GIÓ THỨ HAI - Này! Họ dừng lại. Tiếng gọi nghe rất gần, nhìn quanh Joe chẳng thấy ai. Pamela gọi lần thứ hai họ mới nhìn thấy chị đứng trong miệng hang gần đấy. Từ phía trong, Robert Gordon cũng ra và cả hai tụt xuống khá nhanh. - Các bạn có tìm thấy cái gì thú vị ? - Pamela hỏi. - Cậu nghĩ như thế à? - Caroline hỏi giọng đầy hi vọng - Chắc các bạn tìm thấy gì chứ? - Chẳng thấy gì cả. Chẳng qua thấy các bạn chạy về phía nhà, mình nghĩ là các bạn tìm thấy gì rồi nên chạy về thông báo cho mọi người biết. - Chúng tôi chạy trốn gió mạnh đấy - Joe mỉm cười trả lời. - Gió à? - Robert hỏi giọng ngạc nhiên - Tại sao lại thế nhỉ? Tôi nghĩ rằng tôi cần tí gió đây. Trời ngột ngạt lắm. Trong kia - chỉ tay vào hang - tôi thấy dễ chịu hơn nhiều. Đây là hệ thống điều hòa nhiệt độ tự nhiên. Tôi hiểu bọn Ý xây cái nhà gỗ này làm gì khi có trong tay những chỗ ở tự nhiên tuyệt vời như thế này. Cả bốn người cùng về phía dãy nhà. - Có lẽ con người bao giờ muốn quay lại những điều kiện nguyên thủy. Vài nghìn năm trước đây con người rời bỏ hang động để sống trong những ngôi nhà thoáng đãng nằm dưới ánh mặt trời. Caroline vừa vừa đưa tay vẫy vẫy những người đứng trước cửa nhà. - Chúng ta về đủ. Cả Mary và John cũng quay về. Họ trông thấy giáo sư trong phòng ăn, ông mở hộp đựng dụng cụ phòng ảnh. Ông dựa chiếc máy vào cạnh tường và bước lại bàn. - Các bạn ngồi xuống - Ông và chỉ tay xuống ghế - Kết quả thế nào? - Về phần tôi - Mellow khẽ nhún vai - có lẽ thích hợp với công việc tìm kiếm này vì tôi quá to. Tôi chui vào cái hang rất bẩn, trơn và dốc lên . Phía cuối hang lại hẹp quá, hẹp đến nỗi tôi thể bước thêm lấy bước. Nhưng hang vẫn chưa hết mà còn lên cao nữa, tôi dùng đèn pin quan sát thấy như vậy. Chỗ này còn có nhánh hang thấp, vòng vèo, rất dốc xuống dưới. Tôi bò bằng cả hai chân hai tay đoạn hang này, nhưng thực tình tôi sợ trong bóng tối mình xuống sâu mà có ai bảo hiểm cho. Ngoài ra đá ở đó rất giòn, có nhiều mảnh vỡ xung quanh hang. Có lẽ chỉ có thế. Dĩ nhiên là tôi chẳng tìm thấy dấu vết của con người để lại trừ mấy dòng chữ Ý khắc đá gần cửa hang. Tiếc là tôi biết tiếng Ý. giang hai tay tỏ vẻ thất vọng, tháo kính khỏi mắt và lấy khăn ra lau. - Còn các bạn? - Giáo sư quay lại phía Pamela và Gordon - Các bạn thấy những gì nào? - nhiều lắm thưa giáo sư - Pamela cầm lên tay quyển sổ mở đặt trước mặt Gordon - Chúng tôi gặp cái hang tương tự. Hang hẹp dốc lên , phía cuối hẹp đến nỗi Robert thể lách vào được nữa. Tôi dùng dây bảo hiểm chui vào thấy hang ở chỗ này xuống dưới và cuối hang là vòm hang rất cao, từ đó có thể nhìn thấy lỗ hổng to lên phía khác. Ở đó nước chảy khá nhiều. Cả hòn đảo này cứ như là toàn hang hốc bên trong cả. Tôi cố gắng vẽ lại sơ đồ hang theo mặt bằng và mặt cắt đứng - đưa cho giáo sư quyển sổ tay - Tất cả chỉ có thế. - Các bạn tìm thấy dấu vết của con người à? - Chúng tôi chỉ gặp nước và khí ẩm, chắc là do những cơn mưa rào để lại - Gordon giọng chán nản - Thử tưởng tượng rằng trong núi như thế nào khi trời mưa. có hàng trăm dòng nước chảy và núi giống như túi nước. Nếu trong đó có cái đền thờ nào cũng chẳng còn lại được gì, mà tôi cũng chẳng tin là ở đây có công trình nào như thế! Người Crêt có những kiến trúc sư tài ba và nghệ thuật xây dựng khá phát triển. Chắc là họ thể đặt vị nữ thần của họ vào nơi ẩm ướt, dễ nứt nẻ này. Ý kiến của Mary Sanders và giáo sư cũng khác các ý kiến kia là bao. Giáo sư nhấn mạnh rằng đây là núi đá vôi nhô lên sóng biển, từ hàng triệu năm nay bị sóng và nước mưa tấn công phá hủy liên tục. - Nếu chúng ta tìm ra cách tìm kiếm thích hợp - giáo sư tiếp - để giảm bớt công sức gặp nhiều khó khăn, bởi vì núi có nhiều hang hốc hơn chúng ta nghĩ và tìm kiếm lung tung quả là có lợi. Tất nhiên chúng ta để như vậy. Chúng ta cũng nên trông chờ vào may rủi vì cái đó chỉ đến khi chúng ta có phương pháp hoạt động hợp lý. Nhưng theo thứ tự, chúng ta thử nghe xem Caroline và … Ông kịp hết. Từ phía biển lại vọng đến tiếng rít cao và dài. Cửa kính của ngôi nhà rung lên, mái nhà có tiếng vang ầm ầm rồi tất cả lại im bặt. - Cái gì đấy? - Pamela nhổm ngay dậy. - Gió đấy - Joe trả lời và cũng đứng dậy bước lại phía cửa sổ - Đây là trận thứ hai. Cơn gió lần này xuất nhanh và cũng biến rất nhanh. Giáo sư phẩy tay như đuổi ruồi. Có lẽ gió chỉ làm gián đoạn suy nghĩ của ông thôi. Đứng quay lưng lại cửa sổ, Joe nhìn thấy giáo sư xem cuốn sổ của Pamela Gordon. - Đáng lo nhất là trong đoàn chúng ta thiếu những nhà hang động học có kinh nghiệm, họ có thể trong thời gian ngắn tìm hiểu được rất nhiều các hang có nước. Nếu chúng ta khó mà định hướng được cái mê cung này. - Ông khẽ đập tay vào cuốn sổ và mỉm cười khi thấy Caroline định mở mồm điều gì - Tý nữa, con tôi ạ. Tôi biết là muốn . Tôi đến kết luận là đảo Keros cách đây hàng nghìn năm có thể được coi là Mê cung thực . Chúng ta có mảnh giấy của Perimos, mảnh giấy này chắc chắn phải là đồ giả, vì vậy tôi càng tin những điều trong đó đúng. Chỉ có điều biết chúng ta có tìm được Nữ thần mê cung . liệu nơi bà ta ở có còn tồn tại . Có thể nó bị sụp đổ và pho tượng nằm dưới hàng nghìn tấm đá. Có thể bà ta chưa bao giờ có ở đây. Tuy nhiên chúng ta được phép bỏ cuộc và… Ông lại ngừng lời vì Eleftorios Smytrakis vừa bước vào phòng ăn. - Thời tiết ngoài kia thế nào? - Mellow hỏi. - Khoảng hai, đến ba giờ nữa có gió lớn thực . Smytrakis nhìn quanh - Ơ, còn cái câu cá đâu rồi? - Lạy chúa! - Mary kêu lên - Simon đâu nhỉ? Pamela Gordon ngẩng đầu nhìn Smytrakis, . - Xin đừng vội lo lắng - người gác đền biển trả lời và vội quay lại phía cửa - Những người câu cá bao giờ về đúng giờ cả - cười nhưng vội bước nhanh ra ngoài. Tất cả cùng bước lại phía cửa sổ. Smytrakis chạy nhanh ra phía biển và dừng lại bờ vách đá. ta nhìn quanh lúc rồi sau đó quay lại gật đầu vẫy tay ra hiệu yên tâm. cúi người và biến mất sau mép bờ. - Ổn cả rồi - giáo sư quay lại bàn - CHúng ta vừa về gì nhỉ? À, về khả năng tìm kiếm của chúng ta. Vậy là… Joe liếc mắt nhìn Pamela đứng cạnh chồng. Có thể do nhìn nhầm, nhưng cảm thấy rằng dưới lớp da rám nắng, mặt nhợt ra. - Hú! - có tiếng hú yếu ớt từ phía biển vọng lại, sóng biển vỗ át . Caruthers bò lên bờ và sau đó là Smytrakis. Khi họ lên được, Smytrakis đưa cho Caruthers vật gì đó dài dài. - Hú! Caruthers bước nhanh về phía nhà, tay vung vẩy cần câu còn tay kia cầm vật dài, mãi lúc đến gần mới nhận ra đó là con cá hình dạng đặc biệt. Cái túi vải đeo ở vai lúc lắc như có vật gì nặng bên trong. ta chạy vào nhà và mây giây sau ra trước mặt mọi người, thở hổn hển. - Mọi người nhìn thấy ?- kêu to - đủ dùng bữa tối cho tất cả mọi người và còn lại ít dành cho Nữ thần mê cung! - Hay đấy - Mary Sanders - nhưng tại sao lại về muộn ? biết rằng… Caruthers để cho hết. - Hãy để tôi - phẩy tay làm cái túi đeo nẩy lên và con cá lắc đập mạnh vào đùi - Tôi xuống sát mặt nước để câu và lúc nào cũng nhìn đồng hồ. Tôi câu con cá này cách đây tiếng rồi - nhấc con cá lên rồi để xuống - Nhưng các bạn có biết , hòn đảo này đúng là mê cung thực kể cả từ phía ngoài. Lúc triều xuống, nước rút làm lộ mấy tảng đá lớn. Tôi nghĩ là nên ra ngoài xa hơn mấy bước để câu và thế là tôi ra xa thêm vài chục bước. Mà tôi vẫn nhớ rất chỗ xuất phát chứ, thậm chí Smytrakis chỉ cho tôi hòn đá màu đỏ làm mốc để khi về leo lên phía bên trái. Đường khá và tương đối an toàn, chỉ cần chú ý đặt chân cho đúng chỗ thôi. Thế rồi cách bạn có biết sao ? Tôi nhìn đồng hồ thấy đến giờ hẹn nên vội quay về theo đường cũ, nào ngờ khi nhìn lên chỉ thấy vách đá dựng đứng chẳng có lối lên. hai lần tôi thử trèo lên nhưng được. Vách đá nhẵn thín chỗ bám nên đành phải thôi. Có lẽ phải đến gần tiếng đồng hồ sau mới thấy Smytrakis ra mép bờ đá và như là dũng sĩ Pécsê cứu tôi thoát nạn - quay lại phía Smytrakis - Cám ơn nhé. Rất cám ơn. Nhưng tôi lấy dao đánh dấu chỗ lên rồi, lần sau dám phiền nữa. Tôi tìm thấy lối lên. Nào, nào làm được cá? Đây cầm lấy. Tôi rửa ráy chút rồi quay lại ngay. tung con cá cho Caroline. nắm lấy đuôi nhấc thử xem nặng thế nào, - Tôi hiểu tại sao người ta lại thích câu cá? - Gordon lẩm bẩm về phía vợ - Giết động vật làm trò vui lẽ ra phải bị cấm. - thế vì thích ăn cá thôi - Pamela cười. Eleftorios Smytrakis quay sang phía giáo sư : - Tôi muốn nhắc mọi người nhớ đóng cửa cho chặt kể cả cửa sổ các phòng. Gió mạnh thường đến bất ngờ, có thể thổi tung cửa sổ. - Thổi tung cửa sổ? - Caruthers dừng lại bên cửa phòng ăn với vẻ tin tưởng - quá đấy chứ? - - Smytrakis cười - Tôi trải qua vài trận gió như vậy. Hơn nữa tôi có chỉ dẫn của cấp phải làm như vậy vì tôi chịu trách nhiệm về toàn bộ trang thiết bị đảo: đường cáp điện từ nhà đèn đến đây được chôn ngầm dưới đất nên sợ bị đứt, điện bị ngắt. Khi nào gió ngừng thổi tôi thông báo lại ngay. - Vâng, tất nhiên là như vậy rồi - giáo sư đứng dậy. - CHúng tôi hoàn toàn muốn gây phiền phức cho trong lúc thi hành nhiệm vụ. Nhưng khi nào có gió mạnh đấy? - Những đợt gió ngắn xảy ra rồi, nhưng nó thường xuất khá lâu trước khi có gió mạnh thực . Theo như tôi được biết qua điện đài khoảng giờ nữa có gió. Tôi phải quay lại trạm điện đài ngay bây giờ. Có lẽ trước hết tôi giúp các đóng lại cửa cho chặt . - Ấy , xin khỏi phiền! Chúng tôi tự làm lấy ngay! - Mellow đứng dậy. - À, còn điều này nữa - Smytrakis quay lại khi ra đến cửa - Xin nhớ đóng chặt cửa vào nhà. Cửa được chắc lắm vì vậy phía ngoài phải có thêm then ngang để cài cho chắc. Nhưng vì các chị ở trong nên thể làm thế được. Tôi nghĩ là nên chặn thêm bên trong bằng , hai tảng đá cũng được. tôi bê lại ngay… Joe định bước ra nhưng Caruthers vượt trước và : - Chúng tôi làm ngay đây, kể cả đóng cửa sổ nữa. có lẽ là người coi đèn biển đáng mến nhất thế giới này. Nhưng chúng tôi thể để cho người ta rằng việc lưu lại của nhóm người hòn đảo này lại là thảm họa cho . Những từ cuối cùng sau này trở thành thực, nhưng vào lúc này đây trong số những người có mặt ai lại nghĩ như vậy.
Chương X “TẠI SAO ẤY LẠI ” - Lạy chúa, ở đây sao mà nóng thế! - Mary và bước lại gần cửa sổ - Liệu có thể mở ra chút được ? Cánh cửa sổ mở vào phía trong nên có thể đóng lại được ngay mà. - Đúng đấy, mở - giáo sư lau mồ hôi mặt bằng chiếc khăn to màu xanh da trời. Mary mở cửa sổ rồi quay lại chỗ ngồi. Tất cả ngồi xung quanh bàn, có ghim bằng đinh mũ bản sơ đồ đảo Keros. Mellow bắt đầu tiếp những suy nghĩ của mình. - có đền thờ nào, kể cả những cái được giấu kín nhất, lại có đường nào vào từ phía dưới - hơi mỉm cười - vì chúng ta đều biết rằng đền thờ dùng cho người chứ phải cho chim. Vì vậy giáo sư đúng là có đường dẫn đến tới đó nhưng bị phá huỷ bởi thời gian. Chúng ta chỉ có thể khẳng định rằng nếu có tồn tại đền thờ Nữ Thần Mê Cung ở đây phải có lối vào cho người thường. Hãy nhớ rằng đối với người thường thời đó, hòn đảo này hoàn toàn thể đến được vì nó có bến đỗ thuyền, chung quanh toàn vách đá dựng đứng và các mỏm đá ngầm lởm chởm. Ngay những điều kiện như vậy cũng đảm bảo an toàn tuyệt đối cho vị nữ thần này rồi. Nếu có như kẻ nào mời mà đến thi theo như lời văn viết trong mảnh giấy cổ , chúng ta có thể cho rằng kẻ đó bị lạc trong cái hang đá, và có thể rơi vào vực sâu nào đó trước khi đến được đền thờ. Tuy nhiên các thủ đền của Nữ thần mê cung có bị rơi xuống vực sâu? nên cho rằng họ là những người làm xiếc biết hàng giờ các gò đá chênh vênh hoặc biết bò bốn chân qua những hang thấp tối ẩm ướt. Vả lại đền thờ như thế phải có các tượng và đồ thờ cúng nữa chứ. Các thứ này cũng phải được chuyển đến bằng cách nào đấy. - Ngoài những thứ đó ra, theo như mảnh giấy cổ được viết đảo trồng trọt và chăn nuôi được, các thủ đền phải thường xuyên nhận lương thực, thực phẩm chuyển từ ngoài đến - Gordon khẽ nhún vai - Cứ cho rằng người Crêt giỏi biển nhưng tôi nghĩ là họ có thể…. ngừng vì cánh cửa sổ rung lên bần bật. Gió rú mạnh mái nhà, dịu rồi lại bùng lên dữ dội, khí trong phòng cũng chuyển động, Joe cảm thấy luồng gió mạnh và nóng lướt qua mặt. - Đóng cửa lại nhé - Mellow đứng dậy hỏi. - Đừng! Để thế này rất dễ chịu! - Mary và Pamela gần như cùng lúc. Caroline bước lại phía cửa sổ. Gió lại rít lên lần này liên tục hơn. - Trời tối rồi - , chống tay vào thành cửa sổ - Trời có sao đấy. Gió lại nổi lên dữ dội và sau đó lắng chút. - cảm thấy yên tâm - Gordon cúi người sang phía vợ - muốn chằng thêm dây vào chiếc “Pamela”. - Nhưng nó chẳng bị làm sao đâu. - Biết đâu đấy - hơi cao giọng và gió lại nổi lên - nắm vững cái bến này. Nếu biển động, sóng có thể làm hỏng mạn thuyền. đặt các đệm bảo vệ chung quanh mạn thuyền và buộc thêm hai dây chằng nữa vào phía mũi và lái, như thế mới có thể ngủ yên được. đứng dậy. Gió đập ầm ầm vào cửa sổ từng đợt, dịu rồi lại đập mạnh hơn lần trước. Cả dãy nhà cũng run lên khe khẽ. - hãy cẩn thận nhé - Pamela lắc đầu - Trời tối rồi đấy. - Tôi có thể cùng với - Joe đứng dậy. - cần đâu, xin cám ơn. Tôi có đèn pin đây. Mười lăm phút nữa tôi quay lại. Công việc ở đấy cần phải hai người. Caruthers cũng đứng dậy khỏi ghế. - Mình đóng cửa cho cậu và chẹn đá phía trong. Lúc về hãy gõ vào cửa sổ. Chúng mình ra mở. - Được. Họ cùng ra cửa ngoài hành lang. Khi cánh cửa phòng được khép lại, Mary với Pamela: - Có các vàng mình cũng chẳng ra cái bến đò trong lúc trời như thế này. Như để bổ xung thêm cho lời của , gió lại gầm và đập vào cửa sổ. Gió mỗi lúc mạnh. Ngoài hành lang có tiếng sập cửa. - Nào chúng ta hãy quay lại chủ đề - Giáo sư mỉm cười - Gordon có lẽ tin là ở đây có đền thờ Nữ Thần Mê Cung. Caruthers bước vào ngồi xuống cạnh bàn. - Thổi ghê quá - vẻ thích thú - nhưng đến nỗi ghê gớm như cậu người Hy lạp . Xin lỗi giáo sư là tôi ngang. Caroline chậm rãi bước lại bàn. - Có lẽ do tôi đè nghị mọi người tới đây nên tôi phải chịu phần trách nhiệm về chuyến công tác này. Vậy xin mọi người hãy tích cực hơn vì nếu chúng ta chỉ làm cản trở nhau trong công việc thôi. Theo tôi nên đặt câu hỏi là ở đây có đền thờ Nữ Thần Mê Cung hay , mà nên hỏi là đền thờ ấy ở đâu. Chúng ta còn nhiều thời gian để khi chắc chắn tìm thấy dấu vết nào của người Crêt ở đảo này… Qua khe cửa sổ hé mở, gió cùng với tiếng rít thổi ập vào làm bay tung các tờ giấy bàn. Mellow vội lấy tay chặn lại. - Đóng cửa lại - với Caruthers. Caruthers vội đứng ngay dậy. Alex châm thuốc lá. nghe thấy tiếng cài chốt cửa và tiếng bước chân quay lại bàn của Caruthers. tắt diêm. Giáo sư hắng giọng chỉ tay vào tấm sơ đồ. - Tôi muốn …- ông nhưng vội ngừng lại. Joe ngồi cạnh giáo sư và bên chiếc ghế của Caroline bỏ trống do còn đứng. nghe thấy gì cả, ngồi im và linh cảm thấy có cái gì đó ổn bắt đầu xẩy ra quanh đây. đưa mắt nhìn chung quanh thấy mọi người cũng ngồi im bất động. Có cái gì đó như con vật khổng lồ vô hình bước lại gần dãy nhà và tựa mình vào tường để đẩy liên tục, ngừng giây . Áp lực tăng lên, tường nhà và kính rung lên bần bật, mái nhà kêu răng rắc, và ở phía ngoài bây giờ chợt vang lên tiếng gầm rít ngày càng lớn giống với tiếng động nào mà trước đây Alex từng nghe thấy. - Cái... gì thế? - Pamela Gordon run rẩy hỏi . - Đấy là cơn gió với toàn bộ sức mạnh của nó đấy - Mellow giọng bình thản, và dường như lời của làm mất thiêng phép lạ của con quỷ vô hình, gió tự dưng im bặt nhưng chỉ mấy giây sau lại gầm lên bay về phía biển. Ngay lập tức có đợt gió khác ập vào và sau đó lại đợt khác liên tiếp. - Gió xé nát ngôi nhà đáng thương này mất - Mellow nhìn về phía cửa sổ. Các ngồi im. - Ngôi nhà này chịu nhiều trận gió như vậy rồi, nó chẳng bị làm sao đâu - Caruthers nhún vai. Họ ngồi im lặng lúc nghe tiếng gió gầm rít và những tiếng động khác lớn hơn, ghê sợ hơn. Đó là tiếng sóng biển ào ạt tấn công vào hòn đảo Keros. Pamela nhìn đồng hồ: - Robert ở đâu nhỉ? Đáng lẽ ấy phải quay về rồi mới phải. - Hay là cậu ấy vào nhà đèn của Smytrakis? Nhà đèn ở cạnh đường mà. Chắc cậu ấy muốn đem cho chúng ta tin tức về thời tiết - Mellow gật gật đầu . ai trả lời cả. Họ ngồi lắng nghe. Ngôi nhà và có lẽ cả hòn đảo này như treo sợi tóc. Joe có cảm giác mơ hồ rằng chỉ lát nữa thôi tất cả bay lên, sụp xuống, biến mất trong cái khoảng hỗn độn, đen kịt và vô tận kia. - đợi Robert về nữa - Mellow - chúng ta có thể khẳng định rằng phải tìm cách gì có hiệu quả hơn để tìm kiếm hòn đảo này. lần từ hang động nọ sang hang động kia nên vì: thứ nhất là có đủ thời gian để hết các hang đảo, thứ hai là phương pháp này được thông minh cho lắm. Làm như thế cũng giống như có người định đào cả nước Ai cập lên để tìm lấy xác ướp cổ…. - Phải, có lý đấy, John ạ - Giáo sư lơ đễnh trả lời. Ông cũng nhìn đồng hồ - Chúng ta hãy tạm ngừng thảo luận và đợi Robert quay lại . Lát nữa thôi… Gió quật mạnh vào ngôi nhà. Kính rung lên. Từ phía biển vang vọng lại tiếng gầm đều đều khủng khiếp. - Có lẽ gió mạnh hơn lên, - Caruthers . - Robert có thể gặp khó khăn. Pamela đứng dậy. Mặt nhợt nhạt. - Tại sao ấy lại trong lúc thời tiết như thế này nhỉ? Lúc nào ấy cũng ương bướng như vậy đấy - giang tay vẻ thất vọng - À, mà có thể … có thể chúng ta ra đón ấy? - Đúng đấy - Alex đứng dậy. Tuy cho rằng đối với người đàn ông từ đây đến bến có gì là nguy hiểm cả, nhưng vẫn lo lắng. Gordon phải là người có thể lực tốt, trông ta có vẻ yếu nhất so với tất cả những người đàn ông ở đảo. - Tôi cho. Nếu Gordon gặp khó khăn với chiếc thuyền buồm tôi giúp tay và chỉ vài phút nữa chúng tôi quay lại. đường tôi rẽ vào nhà đèn. Hay là chồng chị vào đấy để hỏi Smytrakis về tin dự báo thời tiết ngày mai? ra phía cửa - đợi tôi với - Mellow tiến lại phía - chúng ta cùng . - Tất cả chúng ta hãy cùng ! - Mary với vui vẻ hơi giả tạo. lo lắng nhìn Pamela - Mình thích ngồi lo. Cậu có thể tưởng tượng rằng mình ngồi đây lo lắng còn họ điềm nhiên ngồi trong nhà đèn để chuyện về dự báo thời tiết. Pamela chắc cũng muốn chứ? Thế nào, Pamela? - Mary đúng đấy. Chúng ta cùng thôi. Giáo sư gật đầu, mặc dù cố giữ vẻ bình thường nhưng trong giọng của ông giấu được lo lắng. Tất cả đều ra hành lang. - Chờ lát - Caroline quay lại - Còn đèn pin! chạy vào phòng ăn, lát sau hai tay ôm trước ngực bó đèn dài và sáng lấp loáng. Caruthers đẩy dịch tảng đá chặn cửa ra và tra chìa khoá vào ổ - Chú ý! - mở rộng cánh cửa - Lần lượt từng người ra, tôi đóng cửa cho...- Những lời sau cùng của bị tiếng gió rít át . Joe cúi đầu bước ra khỏi nhà trước tiên. Gió thổi mạnh đến nỗi suýt ngã. Nắm lấy thành cửa, quay lại chìa tay cho Caroline nắm. Tôn mái rung lên bần bật nhưng nghĩa lý gì so với tiếng gào thét của gió và biển cả. Họ lần lượt ra, tay nắm chặt lấy tay và đứng sát vào nhau. Thoạt đầu tất cả đều như mất phương hướng. Caruthers chật vật lắm mới đóng được cửa nhờ Mellow cùng giúp sức. Cuối cùng vặn chìa khoá. Joe mở căng mắt nhìn. Gió làm mờ cả mắt. Mặc dù vậy rất ngạc nhiên thấy trời vẫn đầy sao cách bình thường. Nhà đèn thấy vì nó bị dãy nhà che khuất, nhưng luồng ánh đèn biển cứ vài giây lại quét lần khắp đảo. Phía giáp chân núi, nơi ánh đèn quét tới, vẫn bị tối đen. Khó khăn lắm Joe mới nhận thấy chỗ tối hơn nằm cách dãy nhà vài chục bước chân. Đó là miệng hang gần nhất và thấp nhất. Tất cả những cái đó chỉ thoáng qua trong giây lát. Trong tiếng gió rít, loáng thoáng nghe thấy Caruthers gào lên hết cỡ mặc dù đứng ngay bên cạnh. Đúng là Joe đoán được chứ phải nghe thấy ta . - Tất ...cả ...! Đường nà...này! Cạnh nhà...à đèn... Họ cúi gập người và nắm tay nhau cùng . Ra khỏi đầu hồi nhà, gió thổi vào họ với toàn bộ sức mạnh của nó. Gió nóng, nóng đến nỗi sau lúc Joe thấy sơ mi của ướt dính vào người. cúi thấp gần như gập đôi người lao đầu vào hướng gió thổi và bước như thể phải vượt qua dòng sông đặc quánh và hung dữ. trước, tay nắm chặt lấy tay Caroline, lại nắm lấy tay Mellow. Người cuối cùng là Caruthers, tay cầm đèn pin để chiếu nhưng ngay sau đó lại tắt vì ánh sáng của cây đèn biển mạnh đến nỗi ngay cả những vết gồ ghề mặt đất cũng nhìn thấy như ban ngày. Họ trong im lặng. Tất nhiên thể được gì trong lúc gió to như thế này, nhưng Joe cũng biết được rằng mọi người đều hiểu là Robert Gordon quá chủ quan khi mình ra bến. nhìn thấy ta đâu cả. Joe càng lo hơn nên vội rảo bước kéo mọi nghười cùng nhanh hơn. Ra xa nhà, gió thổi mạnh như muốn quật họ xuống đất. Họ gần như là bò tới nhà đèn. Bây giờ, gió lại thổi từ phía cạnh sườn tới. Cứ mỗi bước chân , Alex phải cố gắng cách ghê gớm để bị thổi tạt sang hướng khác. Sau lúc túm được tay nắm của chiếc cửa sắt. thở phào nhõm. Phía đầu luồng ánh sáng rực rỡ của cây đèn biển vẫn quay đều đặn trong chiếc chụp tròn bằng kính. Sau khi vật lộn với gió mở được cửa vào và kéo luôn cả chuỗi người vào theo. Chương XI QUẤY RỐI YÊN TĨNH CỦA NỮ THẦN MÊ CUNG Cửa được đóng sập lại. Họ đứng chen chúc, tay nắm tay như vẫn còn chống chọi với gió bão, mặc dù họ ở trong những bức tường dày của (chỗ này chắc sắp chữ thiếu). Eleftorios Smytrakis tháo tai nghe khỏi đầu. ngồi sau chiếc bàn dài, nhìn họ cách ngạc nhiên. Chiếc bút chì trong tay vẫn lướt nhanh giấy, để lại những mã hiệu thông tin. Alex mở miệng nhưng thể được lời nào. yên tĩnh làm choáng váng. Tường đá và cửa kính hai lớp của nhà đèn tách nhóm người mới tới khỏi tiếng gầm của gió và sóng biển cách đột ngột làm cho họ phải đứng yên lúc mới nghe thấy tiếng vọng xa xa của biển cả. - Có chuyện gì thế? - Smytrakis đứng dậy hỏi, - Gordon cách đây nửa giờ ra bến thuyền và chưa quay trở về. Chúng tôi hy vọng rằng ấy đến đây - Joe hơi do dự - Thế ấy có ở đây à? - - Smytrakis lắc đầu - ấy đáng ra nên ra đấy mình. mặt Smytrakis lên vẻ lo ngại rệt khiến Joe phải vội : - Chúng tôi ra đấy ngay bây giờ. Chắc là ấy ở thuyền đợi cho lặng gió. ấy lúc nãy ra bến vì sợ gió thổi quá mạnh làm cho đứt dây neo. Smytrakis đeo tai nghe lên và gì đó bằng tiếng Hy Lạp vào micro-phôn. lắng nghe lúc rồi lại vài lời. Cuối cùng tháo tai nghe ra và ; - Rất tiếc là tôi thể rời đây được - lo lắng thực - Cứ cách năm phút tôi lại phải báo cáo tình hình trang thiết bị của trạm liên lạc về nhà đèn lần. Tuy nhiên cần phải ra bến ngay. Có thể ấy ngã xuống nước và cần phải cấp cứu. Ở đó rất nguy hiểm nhất là khi có loại gió này thổi. im lặng. ai lại cả. Máy điện báo bàn vẫn làm việc đều đặn và tuồn ra dải băng giấy. Smytrakis ngắt đoạn băng của bức điện, kéo các ngón tay nhưng đọc. - Đề nghị các chị thông báo cho tôi ngay khi tìm thấy Gordon. Có được ? - vẻ hơi thất vọng - Tôi ….tôi thể khỏi đây được. Chúng tôi thề rồi mà. Đằng kia, biển cả - chỉ tay ra cửa sổ lấp loáng ánh đèn biển - có thể có ai đấy gặp nguy hiểm. Hơn nữa có bốn người đàn ông như các chắc chắn đến đấy được. Từ đây ra sang trái dọc theo con đường mòn, con đường đó cũng dễ thấy thôi. - Chúng ta thôi - Alex quay người - Chúng tôi báo tin cho ngay khi nào tìm thấy Gordon. Mà có thể ấy về nhà rồi cũng nên? Joe cười và mọi người lần lượt ra, Smytrakis lại ngồi xuống bàn và đeo tai nghe lên nhưng ánh mắt nhìn theo họ với vẻ lo âu rệt. Mọi người lại dấn mình vào tiếng gầm rít của của gió và sóng biển. Gió hình như lại mạnh hơn. Con đường mòn dẫn ra bến trông như vệt trắng dài kéo thẳng đến mép bờ đá. - Cẩn thận đấ….đấy ! - Joe dừng lại khi họ tới cách mép bờ đá vài bước chân - Nằm xuống ! - chẳng biết mọi người có nghe thấy nhưng tự nằm xuống trước và kéo Caroline nằm xuống theo. - Em ở lại đây - chậm chạp bò ra mép bờ đá. Phải thú thực là nếu như tìm Gordon có lẽ bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng như thế này của thiên nhiên. Trong ánh sáng yếu ớt của các vì sao, biển cả chỉ là khoảng vực đen vĩ đại gầm thét và tung bọt trắng xóa. Phía dưới chân đảo, những cột nước khổng lồ phun lên cao rồi dội xuống những tảng đá như con thú dữ bị giam cầm cắn xé miếng mồi. nhìn xuống phía dưới. Cái bến được che phía bên ngoài bằng khối đá lớn, mặt nước gần như yên lặng, chỉ có chiếc thuyền buồm màu xanh da trời dập dềnh dưới ánh đèn pin. Nhưng ánh sáng đèn cũng chỉ vươn được tới đấy rồi mất hút trong bóng đen dầy đặc xung quanh. thuyền có ánh đèn. Ngoài xa xa ở thấp phía dưới chân trời trông rất ngôi sao to và sáng. quay đầu lại. Cứ từng khoảng đều đặn luồng ánh sáng của cây đèn biển lại quét qua đảo. Trong đầu chợt có cảm giác kỳ cục, khó hiểu là tại sao trận gió mạnh kia lại cuốn cái ánh sáng này để ném vào khoảng tối gào thét dưới chân đảo. dùng đèn pin hướng xuống phía chiếc thuyền, khua tay mấy vòng và và đợi lúc. Caroline bò được đến cạnh . khua thêm mấy vòng nữa, khi quay đầu lại, thấy những người khác cũng làm tương tự. Tất cả đều nằm sát xuống đất, đầu nhô ra khỏi mép bờ và cúi xuống để tránh gió. Rất may cho họ là gió thổi mạnh từ phía biển vào nên chỉ có thể hất ngược vào trong bờ chứ quét họ xuống biển được. - thấy tín hiệu trả lời - Caroline ghé vào tai hét to - Chúng ta làm gì, Joe? Alex lia đèn pin dọc theo mép bờ đá. Ở đâu đấy phải có cái bậc đầu tiên dẫn xuống bến. nhìn thấy, nó ở ngay sát phía dưới . - Phải xuống đấy thôi ! - hét lên nhưng cũng trong lúc này nghĩ rằng người nào trong những điều kiện như thế này mà dám xuống dưới bến, trèo lên thuyền rồi lại quay về quả là liều mạng. Gió bỗng nhiên dịu lại. - Phải xuống đấy - Caruthers cũng gào lên và bò lùi lại. ta đứng dậy to - Tôi chạy lấy dây nhé! có dây bảo hiểm thể xuống được đâu. Tất cả hãy đợi tôi! ta quay lại và chạy khom người về phía nhà. Alex bám chặt tay vào mép bờ, bỏ chân xuống. dò tìm bậc đá rồi đứng thẳng người lên, tay nắm chặt lấy mỏm đá nhọn nhô ra bên cạnh. - Joe! - Caroline to đến nỗi át cả tiếng sóng gầm và gió rít - Joe hãy đợi ! - Hãy soi đèn cho tôi! - to và cố át tiếng gió. - Tôi phải xuống. ấy có thể bị thương. Khi nào Caruthers mang dây lại mọi người hãy xuống … tụt xuống bậc tiếp theo và quay mặt để tránh chói mắt do mọi người cùng tập trung đèn chiếu xuống phía . Nằm sát bậc đá căng mắt nhìn xuống dưới. Mới cách đây có vài giờ chính dãy bậc này. Bậc đá rộng rãi đục ngay vách đá gần như thẳng đứng dẫn tới bến đỗ thuyền. Nhưng bây giờ gió thổi điên cuồng. định xuống tiếp bậc nữa nhưng hình như gió chỉ chờ có thế để quật xuống biển. Joe phải cố gắng cách phi thường, ngón tay bấu chặt vào mặt đá phẳng chỗ bám. Các cơ bắp căng lên. Chuẩn bị! Gió vừa tạm dứt cơn. vội nhảy xuống hai bậc rồi lại nằm dán mình xuống bậc đá khô và nóng. Nhìn lên , ánh đèn pin xa hơn tưởng. Ở đó, ấy, Caroline nằm nhìn xuống đây. Carline người biết từ lâu, và hiểu hơn những người khác. Có thể tin, hoặc có thể nhận thấy rằng nguy hiểm đối với cũng chỉ như là nghỉ ngơi đối với người khác. Hoặc cũng có thể trong cái thế giới bình yên của có chỗ cho nguy hiểm, phải chăng vì thế mà muốn nghe về nó? Gió vẫn rít lên liên tục, làm bạt hơi và cho phép cử động. Alex tự nhiên cảm thấy niềm thích thú thầm lặng. Có lẽ bây giờ Caroline hiểu ? Bởi vì lo cho mà, biết điều đó. đợt gió cực mạnh ào đến suýt thổi bay xuống vực. bỗng thấy ngạc nhiên là trong lúc quên mình ở đâu và thậm chí quên cả về Robert Gordon. nhìn lên cao. Ánh đèn pin ở khá xa. Nhìn xuống dưới thấy con thuyền ở tương đối gần..Mười…..mười ….mười hai bậc là đến mặt bằng của bến đỗ thuyền. Gió lặng chút. nhổm dậy chạy vụt xuống dưới. Lại cơn gió khủng khiếp ập tới. vội nằm xuống, sau đó nhỏm người lên bò xuống bến. Những lưỡi sóng cứ chốc chốc lại ào lên bến. tới được bên cạnh chiếc thuyền. Rút đèn pin trong túi, giơ lên khua mấy vòng. Phía , những ánh đèn cũng quay tròn rối rít. Họ nhận được tín hiệu. Chiếc thuyền vẫn bình thường. Các cáp chằng chịu được gió. Khối đá lớn phía ngoài hứng chịu toàn bộ sức gió và sóng biển. Ở đây gió thổi còn dịu hơn ở cao. Joe hít hơi dài, nắm lấy thành lan can thuyền nhảy lên. boong có ai. Joe mở cửa buồng lái bước vào. sờ soạng tìm công tắc đèn và bật lên. Đèn bừng sáng. nhìn quanh, chắc là cao mọi người cũng nhìn thấy. Họ biết là ở trong thuyền và đồng thời họ cũng hiểu rằng như vậy Gordon có ở đây. Nhưng liệu có đúng là ta có ở đây ? bước xuống cầu thang trải thảm đỏ tuyệt đẹp dẫn tới buồng ngủ. có ai. mở tủ xem và nghĩ là mình làm việc vô nghĩa. Chẳng lẽ Robert Gordon lại tự mình chui vào tủ ngồi. - Robert ! - Im lặng - Ro….Robert! lục tìm khắp mọi nơi mặc dù lúc này tin rằng Gordon chắc chắn có ở đây. Điện thuyền bị hỏng, vậy việc gì ta phải ngồi trong bóng tối. ngó vào chiếc buồng tắm nhưng sang trọng và ngó vào bếp. buồng, rồi buồng nữa. mở chiếc cửa sắt cuối hành lang . Đây là khoang động cơ. có ai. nhìn quanh và mở cái nắp thùng nào đó. Vô nghĩa. Chẳng có người nào cả. lại quay vào buồng lái. Đâu đấy phải có công tắc đèn pha ở thuyền. bước ra ngoài boong. Đèn pha đặt trục quay được và ở ngay nóc buồng lái. định soi đường xuống cho sáng. Sau đó vào cabin bật công tắc bảng điện chung. Phải đến cái thứ ba đèn pha mới bật sáng. lại lên boong và nhìn lên cao. Toàn bộ con đường dẫn xuống được chiếu sáng như ban ngày. kia có hòn đá lăn xuống và rơi tõm vào nước. Joe giật mình. Hình như hòn đá có dính vệt máu đỏ. thở mạnh. Có lẽ chuyến làm quá mệt nên trông nhầm đấy thôi. Cái trận gió khốn kiếp này làm cho thần kinh hoảng loạn. Rồi cái tay Gordon này nữa chứ! Tại sao lại chọn lúc khác thích hợp hơn để dạo chơi hay neo thuyền từ đầu? Thế này mà gọi là nghỉ hè à?... nhìn thấy người bám các bậc đá tụt xuống. Quanh lưng người đó buộc đai bảo hiểm và đầu dây kia ở cao. Caruthers. Alex đứng đợi, lúc nhìn ta, lúc lại nhìn nước trào lên bậc đá phía dưới. Lúc sau Caruthers xuống tới nơi và nhảy lên thuyền. - Thế nào?... Joe giang hai tay, sau đó chỉ tay xuống mặt nước tối đen và : - Nếu ta rơi xuống đây cũng thể trôi ra ngoài được vì gió thổi vào mà. Alex quay đèn pha xuống mặt nước Caruthers bước lại mạn thuyền ngó xuống. Alex suy nghĩ. Họ ở kia cũng nhìn thấy và chắc họ cũng hiểu rằng mình và Caruthers tìm Gordon. Nhưng ta ở đâu? thể lạc đường được. Chắc chắn có gì đấy xảy ra với ta. Chẳng lẽ lại chết đuối? Mình muốn trông thấy khuôn mặt trắng ra dưới ánh đèn pha, xác người ướt át. Cái xác như vậy nặng khủng khiếp, mình biết lắm. Tại sao người chết đuối lại nặng thể nhỉ? Do nước chăng? Chắc phải có gì đấy xảy ra với ta rồi. Có thể trượt ngã khi xuống dốc. Nhưng nếu thế xác phải nằm ngay bến và mình có thể nhìn thấy ngay được… Ánh đèn pha quét quét lại mặt nước. Họ cũng căng mắt để nhìn mặt nước dềnh lên rồi lại hạ xuống theo nhịp sóng. Joe đưa mắt nhìn lên phía . kia có ấy, vợ ta. ấy có ta nhỉ? Caroline bảo rằng , nhưng biết đâu được. Có thể ấy vừa ta và cả tiền của ta nữa. Việc này hơi rắc rối đấy. Nhưng dù sao đối với ấy cũng bi thảm rồi. Đây là chồng, người cùng ăn cùng ở…. Tại sao mình lại nghĩ là “” nhỉ? Có thể ta chẳng bị làm sao cơ mà. Thường là như vậy đấy, mọi người cứ lo cuống cả lên nhưng câu chuyện có khi lại rất đơn giản. Có khi giờ này ta ngồi trong nhà, uống nước chè và lấy làm ngạc nhiên là tại sao mọi người lại dạo trong đêm tối lúc thời tiết đáng nguyền rủa thế này. Lạy chúa, gió ngoài biển gầm réo mới ghê rợn làm sao… - có gì cả! - Caruthers rất bình thản - chắc chắn ta có ở đây, tất nhiên nếu như có ở dưới đáy biển. Nước ở chỗ này chảy quẩn, tôi nhìn thấy dòng chảy ra ngoài kia rồi lại chảy vào. Chúng ta về thôi. Có thể ta bị mệt ở đâu đó kia hoặc lúc quay về ta bị làm sao cũng nên. Caruthers bước lại gần Alex. - Tôi cho rằng tìm trong đêm tối lúc bão thế này chẳng hay ho tý nào. Nếu ta chết đuối cũng chẳng có ai làm cho ta sống lại. Nhưng nếu ta chờ cấp cứu ở kia mà chúng ta ở đây là sai lầm. Nếu thuyền có chúng ta quay về thôi. Joe gật đầu đồng ý và quay đèn pha vào phía bến. - thôi…. Họ cùng nhảy lên bờ. Caruthers đưa cho Alex đầu dây. - Có lẽ gió yếu rồi. Họ đứng lại nghe ngóng lúc. Biển vẫn gầm réo, nhưng tiếng gió rít quả có giảm chút. Họ lên người trước, người sau, tay nắm chặt lấy dây. Alex cảm thấy đường lên ngắn hơn rất nhiều so với khi xuống, Nhưng đồng thời lo âu cũng tăng lên trong lòng . Chuyện này quả là kỳ lạ. Tất cả họ đều kỳ lạ cái tay Mellow lại còn cố tiếp về hang động trong khi vợ Gordon bắt đầu lo. Mary Sanders tự nhiên mất bình tĩnh, Caruthers lại đùa về người chết đuối… Khi họ lên tới nơi, gió vẫn thổi dữ dội nhưng sức giảm ít. - có ta ở dưới ấy đâu - Caruthers . - Thế…. thế làm thế nào bây giờ? - Giáo sư Lee quay sang phía Alex hỏi. - Có lẽ lợi dụng lúc gió yếu này, chúng ta nên tìm khắp đảo, đến tận phía chân núi. Gordon nhất định phải ở đâu đó… Joe hơi do dự và tiếp. - …. ấy… - Giọng Pamela lạc hẳn - ấy ở đâu? - Chắc chắn tìm thấy ngay thôi! - Caroline vội và ôm lấy Pamela - có thể ấy bị mệt bất thường ngồi ở đâu đấy đợi chúng ta đến. Chúng ta thôi! Họ tản ra thành hàng ngang nhưng vẫn nắm tay nhau cùng về phía chân núi. Ánh sáng của đèn biển vẫn quét nhàng khắp đảo. Nếu Gordon bị lạc hoặc bị sái chân mọi người trông thấy ngay. Nhưng nếu như lạc hướng ra bến và ngã xuống dưới mặt nước đầy đá lởm chởm kia sao? Từ xa Joe thấy ô cửa sổ có đèn sáng. Có thể ta quay về và ở trong đó? Nhưng ở đâu quay về mới được chứ? Họ thấy ngay lúc đường về nhà. nhìn sang Caroline bên cạnh. Gió vẫn thổi từng đợt mạnh làm tung tóc và cổ áo của . - Sao lại dám như thế, Joe? - - Sao lại dám xuống mà có dây bảo hiểm? Em suýt chết vì sợ hãi đấy. - ta có thể có dưới đấy - Alex ngẩng đầu lên. Gió bỗng nhiên ngừng thổi - Có thể bị thương Cũng có thể bị ngã xuống nước mà thể lên thuyền được. Mọi thứ đều có thể, nhanh phút lúc đó cũng quý vì có thể cứu được tính mạng con người. Nếu chẳng đời nào lại xuống. - Em hiểu. chỉ kịp nhìn thấy môi chuyển động vì ngay lúc đó gió lại nổi lên át mất tiếng của . Trong ánh đèn thấy mắt đầy lệ. Thiếu chút nữa dừng lại vì ngạc nhiên, bởi vì chưa lần nào nhìn thấy Caroline khóc. quay mặt . giả vờ như thấy gì. Gió lại nổi lên tuy mạnh như cách đây giờ nhưng cũng làm cho các phải vất vả mới đứng vững được. Họ gập người và tiến về phía chân núi. Từ phía biển vọng lại tiếng gầm đều đặn của sóng vỗ. Joe căng mắt nhìn. mặt đảo này dưới ánh sáng quét quét lại của cây đèn biển, người ta có thể nhìn thấy bất cứ ai nằm trong khoảng trống giữa dãy nhà ở, bờ biển và chân núi. Nhưng khoảng đất này vẫn trống . Chỉ phía sát chân núi còn dải tối sẫm do ánh đèn quét tới. Họ rất chậm. Các cửa sổ trông mỗi lúc gần. Chỉ có các cửa hang sườn núi mới phản chiếu ánh sáng của đèn biển. Hay là ta ở trong cái hang nào đó? Vô lý. thể lạc vào đấy được. Đường từ nhà đến bến theo đường hướng ngược lại. nhìn vào miệng hang thấp nhất. Hôm nay ai vào đấy nhỉ? Mellow? Phải, đúng Mellow. Còn Robert Gordon có lẽ bị ngã chăng? Gió thổi bay ta xuống biển rồi chắc? Tất nhiên, nếu như ta có trong nhà hay nhà đèn. Cùng lúc này Mellow kêu lên át cả tiếng gió rít. - Chúng ta thử xem xem ấy có trong nhà ? Nhà ở rất gần. Mellow chạy rất nhanh vì gió đẩy. Cửa nhà nằm khuất trong bóng tối, Joe nhận thấy ánh đèn chiếu dọc theo mặt cửa. Lát sau Mellow quay lại, ta lại phía Alex. Tất cả đứng tụm lại thành nhóm. - Này, ai khóa cửa phía ngoài đấy? - Tôi - Caruthers . - Chìa khóa vẫn nằm nguyên trong ổ và cửa vẫn đóng. Như vậy ràng là chẳng có ai vào trong đó cả. - Tại sao lại chẳng có ai? - giọng vang lên như thất thanh, đó là Pamela - ấy phải có ở trong nhà, mọi chỗ khác tìm có thấy đâu. - Chúng ta hãy quay lại xem ấy có trong nhà đèn ? - Mary to - Nhất định là ấy ở đấy, có phải thưa giáo sư? Hugh Lee do dự. Trong khoảnh khắc ấy, Alex hiểu rằng đối với giáo sư dối quả là điều khó khăn ngay cả khi cần thiết phải dối. - Ờ phải. Chúng ta thôi - giáo sư - Nhất định ta phải có ở đấy. quá rồi còn gì. Họ lại quay về phía nhà đèn. - Tôi vào nhà xem lại - Mellow dừng lại - Tôi đuổi theo ngay. Mọi người cứ ! Có khi cậu gác đèn lại khóa nhầm chăng? Hoặc có khi cậu ta đưa ấy bị mệt vào nằm trong nhà rồi lại quay về nhà đèn? Gió dịu rồi lại bùng lên, rồi lại dịu , chỉ có biển vẫn còn gầm réo. - Tại sao chúng ta lại đứng lại - giáo sư cố giọng bình tĩnh - Hãy đến gặp cậu gác đèn. Cậu ta có thể biết mọi chuyện. Từ trong bóng tối bóng người cao to chạy lại. - có đâu! Chúng ta thôi! - Mellow trước về phía nhà đèn. Mọi người vội chạy theo sau. Đến trước cửa nhà đèn mọi người đuổi kịp . Phía buồng ánh sáng vẫn quay tròn đều đặn. Smytrakis vẫn ngồi nguyên như cũ lúc mọi người vào lần trước. - có ta ở đây à? - Alex hỏi - Sao? - Smytrakis đứng dậy - tìm thấy à? Ôi, lạy chúa… vội tháo tai nghe khỏi đầu và đặt lên bàn. lại phía mọi người nhưng rồi đứng lại. - Tôi thể rời khỏi đây được. Bây giờ có chiếc thuyền đánh cá bị nạn ngoài kia. Tôi phải hướng dẫn tàu đến cứu. Thuyền có thể bị hỏng và chìm. Biển động ghê gớm. Tôi thể bỏ được. Thế mọi người tìm khắp mọi nơi chưa? Mellow im lặng gật đầu. Giáo sư giang hai tay bất lực. Mặt ông tái nhợt. Mãi ở đây, dưới ánh đèn điện sáng rực, Joe mới nhận thấy rằng nét mặt của nhà bác học này thay đổi quá nhiều trong vòng có giờ đồng hồ vừa qua. - Ở đảo này chắc phải còn chỗ nào nữa chúng ta chưa tìm đến. ta nhất định phải ở đâu đấy. Smytrakis ngồi xuống và đeo tai nghe vào. - Khoảng giờ nữa, có lẽ tôi rảnh tay. Lúc ấy tôi giúp các chị. Bây giờ quả thực tôi thể được. Tôi phải ngồi trực tại đây. ràng ta đấu tranh tư tưởng, nhưng cuối cùng ta giơ tay phải đặt lên phím điện báo. - Chúng ta thôi - Caruthers , lúc này đứng ngay cạnh cửa -Chúng ta được phép ở lại đây. Chắc có điều gì nghiêm trọng xảy ra với Gordon. Khi cánh cửa nhà đèn đá đóng lại sau lưng, họ đứng lại lưỡng lự. - Làm gì bây giờ? - Caroline hỏi nhưng mắt tránh nhìn Pamela. - Đáng buồn là hòn đảo này quá và có lẽ chúng ta tìm khắp mọi nơi rồi Mellow quá nên tiếng của ta gần như bị mất trong tiếng sóng vỗ vào bờ. - hoàn toàn như vậy. Ở đây còn vài hang đá nữa, nhất là cái ở gần dãy nhà ấy. - ta làm gì trong hang mới được chứ? - Mary lắc đầu - thể được. - Có thể ấy chui vào đấy để tránh gió và bị ngất . Những lời này lại thúc đẩy mọi người hành động. Họ vượt nhanh qua dãy nhà và tiến tới của hang cách đấy vài chục bước chân. - Nhưng làm sao ấy có thể đến tận đây - Caroline chạy lên sóng đôi với Alex và bấm đèn pin soi vào phía cửa hang. Đến trước hang họ dừng lại - Muốn thế, ấy phải vượt qua dãy nhà và thêm khoảng trăm bước nữa. Joe trèo vào cửa hang trước tiên. cúi đầu và bấm đèn chiếu xuống đất rồi bước vào trong. Robert Gordon chết. Alex cần phải cúi xuống cũng nhận ra điều đó. Cặp mắt còn hé mở hề chuyển động khi ánh đèn pin chiếu vào. Người chết nằm hai tay khoanh trước ngực, dường như trước khi chết chọn tư thế đàng hoàng để về cõi hư vô. Joe ngắm nhìn xác chết lúc, nhưng bỗng nhiên rùng mình sợ hãi. - thể như thế được - lẩm bẩm và quỳ xuống bên xác chết. Phía sau lưng có tiếng kêu thất thanh. Nhưng Joe hình như nghe thấy. cúi xuống thấp, thấp đến nỗi trán gần chạm bàn tay người chết. Sau đó đứng vụt dậy. - thể như thế được - nhắc lại. Nhưng đó là thực, thực nằm ngoài mọi giới hạn của suy nghĩ khiến thể tin được. lắc đầu như muốn xua đuổi giấc mơ quái đản. Nhưng hình ảnh ấy vẫn còn, vẫn trước mặt , thể xóa được và đáng sợ vì Gordon chết. Trong vòng tay khoanh trước ngực của người chết có pho tượng bằng đất nung hình người đàn bà dang tay, mỗi tay nắm con rắn. Đó cũng chính là pho tượng mà Alex nhìn thấy lần đầu tiên ở Luân Đôn, khi Caroline Beacon cho xem mảnh giấy của người thủy thủ Perimos. Mảnh giấy về cái chết của bất cứ kẻ nào quấy rối yên tĩnh của Nữ thần MÊ CUNG.
Chương XII “TA ĐƯỢC RỜI KHỎI ĐÂY…” Sau khi khép cánh cửa dãy nhà lại, Alex đưa mắt nhìn vào hướng cửa hang phía sát chân vách đá. có cảm giác như hàng thế kỷ trôi qua kể tử khi nhìn thấy đôi mắt khép chưa hết của Robert Gordon. giơ tay xem đồng hồ. Kim đồng hồ có dạ quang cho thấy mới chỉ có mười lăm phút trôi qua. chậm rãi bước về hướng nhà đèn nơi có ánh sáng quay tròn đều đặn. chuyện như thế thể nào xảy ra được. Ấy thế mà nó lại xẩy ra và xẩy ra đúng lúc có mặt ở đây. Lần thứ hai trong buổi chiều tối nay nghĩ về kỳ nghỉ của mình hòn đảo hẻo lánh, vắng vẻ và đơn độc biển. Robert Gordon chết. ta bị giết chết, nhưng cả cái nhóm người nhợt nhạt và sợ hãi kia chưa biết được điều đó. Họ ngồi tập trung quanh cái bàn trong phòng ăn và chờ đợi. Joe chậm hẳn lại, muốn cân nhắc kỹ trước khi bước vào nhà đèn, bởi vì trong đó có người duy nhất đảo có mặt ở nhà lúc Robert Gordon ra bến đỗ thuyền. Và Alex tin chắc rằng Gordon dã tới được thuyền lúc trời nổi gió. đứng lại giữa đường và theo phản xạ cho tay vào túi rút thuốc lá ra hút. Phải, đúng là Robert Gordon bị giết: phía sau gáy có hai vết đập bằng vật nặng. Sau đó tên giết người kéo xác chết vào hang đá, đặt nằm ngay cạnh cửa hang và gài pho tượng nhỉ vào tay người chết. Tại sao lại làm như thế nhỉ? điểm lại toàn bộ diễn biến trong vòng mười lăm phút vừa qua. Phải điểm từ từ như quay lại bộ phim tốc độ chậm và ghi nhớ từng chi tiết dù nhặt nhất: tiếng kêu của Caroline, im lặng, có tiếng thở dài của ai đó, tiếng của chính : “Đề nghị mọi người ở lại bên ngoài! hãy chạy về nhà lấy khăn trải giường và chăn lại đây” Có tiếng bước chân nặng nề. Đó là Mellow chạy lấy chăn…. khám nghiệm tử thi: gáy bị đập nát. Có hai vết đập bằng vật to, cứng và gồ ghề. biết được đấy là vật gì. Sáng mai, máy bay đem xác chết về đất liền khám nghiệm kỹ mới có thể biết chính xác được. Cảnh sát Hy lạp bay ra đây, họ chẳng tìm thấy gì cả vì họ biết tìm thế nào? Kẻ giết người chạy thoát, tức là có thể chạy thoát. Nhưng cảnh sát Hy lạp chỉ giải đáp vấn đề này mình. Còn có ở đây nữa. , Joe Alex kẻ thù huyền thoại của mọi tội ác, người chưa bao giờ thua cuộc trước bất cứ tên giết người nào. Joe đưa mắt nhìn lên đỉnh cao chót vót trước mặt. - Cả với mụ, ta cũng chịu thua đâu, mụ già ma quái kia? - to với bực tức. Mặc dù những lời kia về Nữ Thần Mê Cung nhưng trong óc lại hình dung con người đại, chỉ có khuôn mặt là chưa biết bởi vì Joe Alex, ngay cả trong ý nghĩ, cũng chưa thể coi ai là kẻ giết người khi chưa có những bằng chứng tuyệt đối chắc chắn. lắc mạnh đầu bước tiếp về phía nhà đèn. Gió lặng nhiều, thỉnh thoảng mới có cơn gió mạnh. Tiếng động dữ dội của biển cả hình như cũng giảm. Cái gì tiếp sau đó nhỉ? Thái độ mọi người lúc đó thế nào? Khi khiêng xác chết phủ khăn trải giường trở về, Pamela hề khóc. ta giữa Caroline và Mary, nét mặt hoàn toàn bất động dường như chưa tin rằng đó là thực. Mà cũng có thể ta chưa nhận thức được cái chết của chồng mình. biết điều đó. Cơn sốc thần kinh thường làm cho con người trở nên đờ đẫn như vậy. tới trước cửa nhà đèn. - Nữ Thần Mê Cung - lẩm bẩm. Biển vẫn gầm réo ngoài kia, ánh đèn biển vẫn lấp loáng đều đặn để báo hiệu cho những con tàu trong đêm tối. Mọi thứ ở đây vẫn như hôm qua, vẫn như năm trước, vẫn như hàng nghìn năm trước đây: vách đá trắng trần trụi bên vực thẳm của biển khơi… Phải, còn bức tượng nữa. Nó là vật quan trọng nhất trong lúc này. Khi trở về dãy nhà, đề nghị họ xem xét kỹ. Bây giờ nó nằm giường của , bọc trong khăn mùi soa. thấy vết tay chăng?…. Phòng được khóa lại cẩn thận. cho tay vào túi và sờ thấy chìa khóa. tiếp mấy bước nữa gõ cửa cách máy móc rồi bước vào. Eleflorios Smytrakis vẫn ngồi sau bàn nhưng lúc này bỏ tai nghe ra. Trước mặt ta là quyển sổ to mở rộng. viết nhanh cái gì đó, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng như tiếng mở cửa. Mãi khi Joe hắng giọng, mới ngẩng đầu lên, đứng dậy nhưng tay vẫn rời bút. - Tìm thấy rồi chứ? - Vâng… Alex gật đầu. chậm rãi lại và ngồi lên chiếc ghế. Sau đó rít hơi thuốc cuối cùng, dụi mẩu thuốc vào gạt tàn đầy - tìm thấy… - Cám ơn chúa! - Smytrakis cũng ngồi xuống. - Chúng tôi tìm thấy ta… - Joe tiếp tục cách tự nhiên… - chết. - Cái gì? - Smytrakis nhổm người lên về phía Alex - Tôi hiểu?... - Tôi rằng chúng tôi tìm thấy ta chết. - … ta ngã xuống biển à??? - Có lẽ . CHúng tôi tìm thấy ta trong cái hang ở gần dãy nhà. Nếu tôi lầm ta bị giết chết. Bây giờ Joe mới ngẩng đầu nhìn người hỏi chuyện. Nhưng nét mặt của Eleflorios Smytrakis chỉ có ngạc nhiên cùng cực. - Bị giết chết… gì được hơn nữa, chỉ mở to mắt nhìn Alex cách kinh ngạc và im lặng. - Phải báo cho chính quyền biết - Joe đứng dậy, rút thuốc lá ra mời. Smytrakis giơ bàn tay run run cầm lấy điếu thuốc Gold Flake và đặt xuống bàn, chú ý đến que diêm cháy do Alex đưa đến trước mặt. - Tôi phải cái gì bây giờ? - cầm nhanh lấy tai nghe, đeo ống nghe lên đầu, bật công tắc máy. - hãy là có thành viên trong đoàn khảo cổ của nước bị chết trong tình huống chưa xác định. Nghi là có vụ giết người. Chúng tôi đề nghị cảnh sát tới và mời cả lãnh ở Heraklion. báo về Crêt chứ? - Vâng. Smytrakis bắt đầu với trạm liên lạc đầu mối. Sau chút yên lặng tiếp. Sau vài lần như vậy quay sang với Alex. - Sáng mai có gió mạnh tiếp. biển có sóng lớn. tàu, thuyền nào có thể cập bến ở Keros vào sau đêm. Máy bay lên thẳng cũng hạ cánh xuống được. Họ nếu như thời tiết xấu hơn chiều mai mới tới được. Sáng sớm họ báo cho tôi biết khi nào các nhà chức trách chúng tôi bay đến. - Joe gật đầu. - làm ơn nhờ họ báo tin cho lãnh biết. Tốt nhất là cho phép lãnh cùng tới đây. - Vâng. Lại có trao đổi rất nhanh. lúc im lặng. - Họ nhận lời. - Rất cám ơn - Joe ra cửa, tay đặt nắm đấm và dừng lại - sống ở đây à? - Vâng, trong lúc trực bạn - Smytrakis chỉ tay vào chiếc cửa bên cạnh - Tôi có chiếc giường ở đây. Tôi muốn rằng ở đây khi nào có báo động biển. Ngoài ra ở dãy nhà tôi cũng có buồng cho những người gác đèn. Tôi và bạn tôi thay phiên nhau ở. Tôi để đồ đạc cá nhân ở đấy. - Vâng … - Alex hơi do dự - Chúng tôi mang người chết vào phòng của ta. Nhưng còn vợ ta và các khác. Đối với họ, ngủ đêm rất kinh khủng khi ở cạnh đấy xa có người chết. hiểu tôi chứ? - Vâng, quả là dễ chịu tí nào - Smytrakis hiểu ý Alex - Chị ấy có khóc nhiều ? Joe suýt bật cười. Người bao giờ hỏi như vậy. Ở đất nước của Eleflorios Smytrakis phụ nữ thường khóc chồng rất to. - Tất nhiên rồi, chị ấy bị choáng váng với tai họa này. Tôi nghĩ tốt nhất là nên đem xác chết lại đây qua đêm nay. Còn xuống dưới nhà ngủ cùng với mọi người chúng tôi như thế có được ? - Đáng tiếc là lệnh báo động chưa rút - Smytrakis giang tay - Gió thổi trở lại bất cứ lúc nào. Biển động rất mạnh. Tôi được rời khỏi đây khi chưa được phép. Cứ năm phút tôi lại phải trình báo có mặt lần. Tôi rất tiếc là thể giúp gì được lúc này. vội giơ tay cầm lấy băng giấy chảy xuống đất liên tục. Có lẽ đến bây giờ mới hiểu hết tầm quan trọng của vấn đế vì hỏi với vẻ do dự: - Thế ai … ai giết ta? - Điều này tôi cũng muốn biết - Joe trả lời thành - và tôi biết được cho dù các nữ chủ nhân của mê cung có cố tình cản trở chăng nữa. Thôi chào . gật đầu chào Smytrakis, mở cửa bước ra và khép lại sau lưng cánh cửa nặng nề. Chương XIII PHO TƯỢNG NỮ THẦN MÊ CUNG Alex mở cửa và đóng lại cách nhàng. Trong nhà vẫn yên tĩnh. chậm dọc hành lang. Khi qua phòng của vợ chồng Gordon dừng lại chút, nghe ngóng. Vẫn yên lặng. Trong đó có ai ngoài xác chết. mở cửa phòng ăn. ai vắng mặt cả. Họ ngồi lộn xộn trong phòng, mỗi người tư thế: giáo sư ngồi chống tay vào cằm, Pamela ngồi im cứng nhắc cách tự nhiên lắm, mắt nhìn ra cửa sổ nơi có ánh đèn biển quét tròn đều đặn (có ai đó vén rèm che cửa sổ ra. Joe ngẫu nhiên nhận thấy như vậy); Mellow, dáng cao to, ngồi gõ những ngón tay ngắn và mập lên bàn; Caruthers nhìn Mellow gõ tay cách ngây ngô; Mary ngồi cạnh Pamela, chăm chú quan sát để bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng giúp bạn khi cần. Đó là gia đình nền nếp, tính cởi mở, thà, thích giúp đỡ mọi người. Cuối cùng là Caroline, ngồi đối diện với giáo sư. quay đầu lại nhìn bước vào với vẻ dò hỏi. Joe đóng cửa và nghĩ biết Caroline muốn gì. Mellow cũng chậm rãi quay lại nhìn . Alex ngồi xuống. ai gì cả, chỉ có Caruthers gật đầu khẽ chào. - liên lạc được với đấ… đất liền chưa? - Caroline phá vỡ im lặng, nhưng cố sức dường như những từ đó muốn ra khỏi cổ. - Rồi - Joe cũng đáp lại rất - Chiều mai chính quyền và lãnh tới. - Chính quyền nào? Mellow bình thản nhìn . Trong giọng hề căng thẳng. thuộc loại người giữ được bình tĩnh, dường như chẳng có gì xảy ra. - Tất nhiên là cảnh sát rồi - Joe hơi do dự, đưa mắt nhìn về phía Pamela. vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, để ý những gì xảy ra xung quanh. - Tôi muốn… - Alex hít hơi dài và . nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Caroline nên giang tay vẻ xin lỗi và tiếp - để các bạn biết rằng cuộc viếng thăm của cảnh sát chẳng hay ho gì với chúng ta. Chúng ta phải trả lời hàng trăm câu hỏi và tất cả đều bị nghi ngờ. Điều này thể tránh khỏi đâu. Vì vậy… - ngừng lời đứng dậy lại phía Pamela Gordon - Thưa chị, rất đáng tiếc là chúng ta phải về vấn đề vô cùng đau đớn… nhưng tôi thấy có lẽ chị nên có mặt ở đây. Pamela quay lại và nhìn thẳng vào mắt . - Xin đừng ngại gì cả, Alex. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi có mặt ở đây khi ấy… Có lẽ tôi cũng cần thiết cho cũng như những người khác chứ? Joe nhìn chị cách nghiêm chỉnh, gật đầu. - Xin cám ơn chị. quay đầu về phía bàn. - Nhưng tại sao lại cho rằng chúng tôi phải chuyện với về việc này? Mellow khẽ nhún vai - Tôi thấy có lý do gì cần thiết phải động chạm đến nó bây giờ. Đằng nào cảnh sát cũng tới điều tra, chỉ có khác là họ hành hạ chúng ta cách chính thức do cần thiết cho cả hai bên chứ phải để giải trí. là tác giả các tiểu thuyết trinh thám có phải ? Như vậy ràng chuyện này đối với là trò thú vị. Nhưng đối với chúng tôi phải. Chúng tôi mất người bạn, chúng tôi bị rơi vào tình cảnh lấy gì làm dễ chịu, vì khi chuyện này được lên báo, họ gây cho chúng tôi và Viện chúng tôi hoàng loạt những rắc rối. Đấy là tôi chưa về phía giáo sư, người chỉ huy chuyến công tác này - giơ tay chỉ về phía giáo sư Hugh Lee, ông ngẩng đầu lên nhìn lại - Robert Gordon là thành viên của nhóm nghiên cứu chúng tôi bị chết trong thời gian công tác. Chúng ta hãy dẹp bớt những chuyện có thể dẹp được. hãy chỗ khác tìm những chuyện hiếu kỳ của mình. Có đủ mọi tội ác ở khắp các vĩ độ trái đất vào bất cứ giờ nào của đêm hoặc ngày và đủ làm vừa lòng cái sở thích chuyên nghiệp của . Xin thứ lỗi cho thô lỗ của tôi, nhưng tôi cho rằng cách xử của là hoàn toàn đúng đắn. - ấy bị mất bình tĩnh nên mới cáu bẳn như thế, nhưng… - Mary Sanders - Alex ạ, chúng ta nên về chuyện này bây giờ. - Các em sai cả rồi! - Giáo sư Lee đứng dậy - Robert còn sống nữa… - giọng của ông hơi lạc - và nhiệm vụ của tất cả chúng ta là phải tìm ra thực có liên quan tới cái chết của cậu ấy. Ở đây tôi về việc riêng của bất cứ ai… - giọng ông hơi run run - nhưng đối với Viện của chúng ta, đối với tất cả mọi người và… và cả đối với tôi, cần phải biết . Có trời biết, liệu cảnh sát Hy Lạp có làm sáng tỏ được chuyện này ? Tôi thể hiểu nổi cái… cái chuyện ghê sợ này xảy ra như thế nào? Alex là trong những chuyên gia giỏi nhất của chúng ta về lĩnh vực hình và khi có mặt ở đây chúng ta phải có nghĩa vụ giúp đỡ ấy. Alex, xin cứ hỏi chúng tôi… Ông nặng nề ngồi xuống và lại đưa tay chống cằm, dường như ông phải tốn mất bao nhiêu sức lực để ra những lời vừa rồi. - Tất nhiên nếu giáo sư muốn vậy tôi xin rút lại ý kiến của tôi ban nãy, nhưng tôi cũng biết liệu đây có đúng là vụ án mạng . Mellow nhìn Alex với vẻ như muốn : “Tôi rút ý kiến của tôi chỉ vì tôi kính trọng con người này và tôi làm mọi việc theo ý của ông, nhưng tôi vẫn cho rằng đụng chạm đến vấn đề này là vô ích.” - Xin mọi người hãy tin tôi, đúng là có vụ giết người. Chuyện này hoàn toàn còn nghi ngờ gì nữa. Còn tôi quan tâm đến tội ác là vì tôi căm thù nó. Đối với tôi, đó phải là trò chơi - Joe nhìn thẳng vào mắt Mellow và ta cũng bắt đầu nhìn với vẻ khác hơn - Nhưng tôi cũng phản đối rằng tìm ra kẻ giết người lúc nào cũng đem lại cho tôi vui thích. Tội ác mà bị trừng phạt đó là trong những thất bại lớn nhất của loài người. Tôi muốn để hiểu rằng cộng tác của cũng như của những người khác ở đây là rất cần thiết. Nếu thích có thể từ chối cách thoải mái. Chẳng có ai, nhất là tôi, có thể ép buộc làm cái gì. Mellow đưa mắt nhìn sang chỗ khác. - Tôi rằng tôi giúp. - Được, cám ơn . Như vậy chúng ta chuyển sang vấn đề chính. Câu hỏi đầu tiên của tôi thuộc vấn đề chuyên môn và chỉ có nhà khảo cổ mới có thể trả lời được. đứng dậy ra phía cửa. cảm thấy các ánh mắt nhìn theo sau lưng. Mở cửa phòng mình vẫn thấy pho tượng nằm nguyên giường, bọc kỹ trong chiếc khăn tay. thận trọng cầm lấy và quay trở lại phòng ăn. Khi đặt pho tượng lên bàn, Pamela quay đầu lại nhìn. Sau đó nhắm mắt lại. - Can đảm lên - Mary ôm lấy bạn thào - Chuyện này kéo dài đâu. Ngày mai chúng ta khỏi đây và ở Luân Đôn cậu thấy dễ chịu hơn. Pamela từ tốn gỡ tay bạn ra và cười gượng gạo. - Đừng lo cho mình, Mary. Mình phải chịu đựng nên nhất định chịu đựng được. Alex mở khăn : - Tôi muốn biết từ trước tới nay pho tượng này nằm ở đâu? Người ta đào nó lên và mang từ lúc nào? Rất tiếc chúng ta được phép đụng đến nó vì có khả năng xóa mất dấu tay đó. Mellow cúi người xuống, sau đó ngẩng lên và đứng dậy. - Tôi có kính lúp đây - Caruthers , móc từ trong túi ra đưa cho Mellow. Giáo sư cũng cúi người nhìn pho tượng . - Cái này cần phải xem xát đặc biệt đâu - ông giơ tay ra - John, đưa kính lúp cho tôi mượn tý - ông cúi thấp người xuống nữa đưa kính soi khắp pho tượng. Joe hồi hộp đợi câu trả lời, vì nó vô cùng hệ trọng. Tuy chưa biết được kẻ nào giết Robert Gordon nhưng trong óc hình thành giả thuyết đơn giản, đơn giản đến nỗi lúc đầu cho là vô nghĩa. Tuy vấn đề đơn giản nhưng những kiện khác lại làm cho nó phức tạp ra. Có quá nhiều điểm còn chưa trong cái chuỗi các bằng chứng và chung mọi chuyện có thể xảy ra khác hẳn với suy nghĩ của . Vấn đề vẫn còn mờ mịt, mặc dù xuất vài tia sáng ở khá xa. Nếu như pho tượng này được đào lên từ lâu hoặc là đồ giả hầu như tin rằng lập luận suy nghĩ trong giả thuyết của là đúng. - Tất nhiên tôi có thể bỏ sót điều gì đây - giáo sư vừa xem xét pho tượng vừa - nhưng có thể khẳng định rằng pho tượng này được đặt trong môi trường ẩm ướt ở tư thế đứng và ngập gần nửa trong cát. Đây, trông ở đây ngấn nước ăn mòn lớp màu và phần bề mặt của pho tượng. Phần chịu ảnh hưởng của khí nhưng ở nơi bị ánh mặt trời chiếu tới vì màu sắc còn khá tốt. Còn gì nữa nhỉ? Pho tượng này vừa mới được lấy lên cách đây lâu, khoảng vài tiếng hoặc mười mấy tiếng đồng hồ bởi vì vẫn còn ẩm và có lớp rêu phủ từ chân lên đến đùi pho tượng, tức là phần ngập trong cát chút. Ý kiến của thế nào, John? Ông đưa kính cho Mellow. Joe gật đầu. Giả thuyết của bị tan vỡ ngay trong vài giây đồng hồ, nhưng chưa vội từ bỏ. - Mellow là chuyên gia nổi tiếng về lĩnh vực đồ gốm và sứ Crêt. ấy tiếp xúc với những thứ này nhiều hơn tôi nên có thể thêm số vấn đề có ý nghĩa hơn. - đâu ạ - Mellow lắc đầu phản đối - giáo sư nhận xét cách chính xác. Chỉ có thể thêm rằng pho tượng gốm này được làm vào khoảng hai nghìn năm trước công nguyên, thế kỷ XVII, XVIII. Điều này được thể qua kiểu trang phục của người cổ và kỹ nghệ làm đồ gốm. Những loại đồ gốm tương tự được đào thấy ở Knossos và Piskokephali. pho tượng gần giống hệt thế này có ở viện bảo tàng Fitzwilliams ở Cambridge. - Liệu pho tượng này có đúng là đồ ? Joe thở dài nghe câu trả lời mà đoán được từ lúc nãy. - Theo tôi đây đúng là đồ - Mellow nhìn giáo sư - Tất nhiên là có thể xem xét kỹ hơn nhưng chắc chắn có thứ đồ giả nào có thể làm được như thế này. Giáo sư Hugh Lee gật đầu. - Tôi cũng cho rằng đúng như thế. Pho tượng này được làm vào khoảng ba nghìn năm trăm năm trước đây. Nó đúng là đồ , tôi tin chắc như vậy. - Xin cám ơn giáo sư. Joe cầm hai góc khăn buộc chéo lại cẩn thận rồi mang về phòng của mình. Vừa vừa tập trung suy nghĩ. lần nữa lại lướt nhanh toàn bộ việc xảy ra trong ngày để tìm cơ sở cho lập luận của mình. Lúc đầu chưa tìm ra được nhưng sau đó cảm thấy có thể tìm được. Quay về phòng ăn, với Caroline: - Caroline, nghĩ là mọi người đều muốn uống cà phê. Em có thể… Caroline gật đầu ngay. Mary cũng đứng dậy và cả hai lại chỗ để bếp cồn chuyên dùng cho các đoàn công tác dã ngoại. Joe ngồi xuống. - Xin thứ lỗi cho tôi - - nhưng tôi muốn ngay bây giờ từng người lần lượt cố gắng kể lại những gì làm từ lúc tới đây cho đến khi tôi bay đến. Caruthers và Mellow đưa mắt nhìn nhau. Ngay cả giáo sư cũng ngẩng đầu lên. - cho rằng mọi việc chúng tôi làm trước… trước tai họa khủng khiếp này cũng có ý nghĩa gì à? Bởi vì… ông nhắm mắt lại - Mà thôi, tôi nghĩ rằng làm những gì bắt buộc phải làm, vì vậy về phần tôi từ lúc đến đây… - Xin lỗi - Joe vội giơ tay đề nghị ông khoan hãy - Trước hết tôi muốn hỏi lúc mấy giờ chị Gordon cập bến ở đảo và mấy giờ mọi người trong đoàn tới nơi. - Chúng tôi lên bờ lúc bảy giờ sáng, hai chị ấy đến sau, cập bến vào lúc tám rưỡi. Chúng tôi cứ nghĩ là họ đến đây sớm trước chúng tôi. Pamela, chị có nhớ giờ đến đây ? - Chúng tôi neo thuyền lúc tám giờ bốn mươi lăm - Pamela , giọng mệt mỏi, nhưng mắt vẫn rời cửa sổ. - Vậy gần như đồng thời với mọi người? - Vâng - Caruthers từ đầu đến giờ mới tham gia chuyện - Từ tàu họ thả thuyền và phải hai chuyến mới chở hết người cùng các hòm đồ nghề. Sau đó cậu người Hy Lạp tới cùng mang giúp các thứ vào nhà. Khi chúng tôi mang hết các thứ xong nhìn thấy thuyền của vợ chồng Gordon. Tất nhiên là chúng tôi xuống bến để đón và chuyển đồ vào nhà. Sau đó chúng tôi ngồi ăn bữa thứ hai. Khi ăn xong chúng tôi nghe có tiếng động cơ và có ai : “trực thăng!”, bởi vì trước đó cậu người Hy Lạp được báo bằng điện đài. Tất cả chúng tôi đều chạy ra đón . Có lẽ tôi hơi tóm tắt quá chăng? Từ khi đến đảo chúng tôi đều cùng làm việc với nhau. - Có ai đó đâu ? dạo chơi thăm đảo chẳng hạn? Tức là có người nào tách riêng ra khỏi đoàn ? - - Caroline lắc đầu - em biết nhất vì em lên bờ đầu tiên và tháo dỡ các hòm đồ trước nhà. Sau đó em xuống bến mà ở lại cùng với Mary sắp xếp đồ đạc và thu dọn bên trong. Những người khác chạy chạy lại giữa nhà và bến. biết đấy đường xuống bến khá dốc, vali hòm xiểng lại nhiều nên mọi người tốn khá nhiều thời gian vận chuyển. Sau đó mọi người mệt và thấy đói nên ăn sáng, còn để lại hai hòm thuyền. Lát sau bay tới. cúi người bếp, nhấc chiếc ấm đun cà phê ra khỏi ngọn lửa. - Mọi người cũng nhớ đúng như Caroline chứ? Joe nhìn mọi người. Họ lần lượt gật đầu đồng ý. ngừng lúc. - Chắc mọi người ngạc nhiên là tại sao tôi lại hỏi về những việc dường như chẳng liên quan gì đến cái chết của Gordon. Vấn đề rất đơn giản: Chúng ta có thể khẳng định rằng ta bị giết bởi người, mà người đó hôm nay tìm thấy pho tượng Nữ thần Mê cung ở nơi tối và ẩm ướt. Như vậy nhất định phải có người nào đó vào trong số các hang đảo để lấy pho tượng này. Vì thế tôi muốn biết là trước khi tôi tới đây có ai trong số các bạn mình vào các hang núi ? Chương XIV “ TÌNH AI THƯƠNG TIẾC TA” Sau những lời này của im lặng trùm lên toàn bộ căn phòng đến nỗi sóng biển ngoài cửa sổ bỗng to hẳn lên làm ồn ào cả phòng ăn. - Lạy chúa … - Mary Sanders thào - Nhưng có ai đâu… - ngừng . Mellow lấy tay xoa cằm. - Alex này, cứ cho là mọi chuyện đúng như , và giả sử rằng có người nào đó trong chúng ta ngày hôm nay tìm thấy pho tượng này giấu trước mọi người, nhưng thử xem, kẻ đó giết Robert bằng cách nào? Tất cả mọi người cùng có mặt ở đây khi ta ra bến, có ai ra ngoài cả, sau đó chúng ta lại cùng ra bến tìm và rồi lại cùng thấy ta trong hang đá. thử xem còn thời gian nào đủ để kẻ đó giết người, mang vào hang đá và đặt theo tư thế mà chúng ta nhìn thấy? - Chẳng có gì phức tạp cả - Joe trả lời bình thản - Trước hết lầm khi rằng chúng ta lúc nào cũng có mặt đầy đủ cạnh nhau. Caruthers chạy về lấy dây bảo hiểm, ấy có thể gặp Gordon ở nhà, giết chết, đem xác vào hang đá và chạy đem dây ra bến. Tiếng gió rít rất lớn làm cho ai có thể nghe thấy tiếng kêu của Gordon, còn đường từ nhà tới hang đá lại rất tối vì ánh đèn biển quét tới. Có thể đem xác chết đến đấy mà bị ai để ý. Ngoài ra Caruthers cũng biết rằng mọi người tập trung ở bến, còn Smytrakis lại thể rời nhà đèn có đúng ? - Tôi?… - Caruthers - đùa đấy chứ? … Tôi giết Robert để làm gì? - Vâng, lý do có thể tìm ra nếu chúng ta cố tình, tuy nhiên rất may cho là tôi biết rằng thể nào giết được Robert Gordon trong lúc quay trở về nhà lấy dây. Lại im lặng. Alex nhìn lên tường nhưng đồng thời cũng cố gắng quan sát tất cả mọi người. Chỉ có Carroline và Mary ở chỗ bếp góc nhà là nằm ngoài góc nhìn của . thấy Pamela Gordon nhìn ra cửa sổ nữa. quay lại và mở to mắt nhìn Caruthers. Giáo sư ngồi thẳng người dậy bất động vì kinh ngạc. Ngón tay của Mellow cũng thôi gõ nhịp bàn nữa. - Tôi thể nào giết được?... - Caruthers cố gượng cười - Nhờ ơn Chúa. - thể nào giết được vào lúc đó. Tôi phải là bác sĩ pháp y, nhưng như mọi người biết, trong đời tôi tiếp xúc rất nhiều với các loại tội phạm và kiến thức của tôi trong lĩnh vực pháp y tuy chưa sâu nhưng tồi. Tôi học được cách xác định chính xác độ đông máu sau khi chết. Đó là gần như là loại đồng hồ đo thời gian từ khi bị tử thương. Robert Gordon bị tên giết người giết chết và kéo vào hang để ở ngay lối vào. Tên giết người đặt vào tay người chết pho tượng phục vụ cho ý đồ nào đó của mà chúng ta chưa biết. Nhưng tôi có thể điều này là xác Gordon được đặt trong hang phải ngay sau khi bị giết. Vì vậy Caruthers thể giết Gordon lúc quay về lấy dây được vì chỉ vắng mặt bến khoảng mười phút. Tôi tin chắc rằng khi khi Caruthers chạy lấy dây Gordon chết ít nhất giờ rồi. Điều đó có nghĩa là ấy bị giết ngay sau khi rời phòng này để ra bến hoặc khoảng năm mười phút sau đó. Và vì rằng vào thời điểm quan trọng đó tất cả chúng ta đều có mặt ở đây nên có thể xác nhận vô tội của mọi người. ngừng lời. - Có điểm tôi thỏa mãn - Mellow - Như thế tức là ai trong số chúng ta có thể giết ấy được. Carroline và Mary bước lại bàn. Mary cúi xuống với Pamela: - Cậu uống chút cà phê nóng , nó làm cho cậu dễ chịu hơn. - Rất cám ơn - giọng của Pamela có khó chịu rệt nhưng Mary dường như để ý tới. căng thẳng qua . Tất cả bỗng như bừng tỉnh sau giấc mơ. - Ngoài ra - Joe tiếp vẫn nhìn vào Caruthers - trong suy nghĩ của tôi, tôi phải chú ý tới trước hết vì là người duy nhất cùng chúng tôi khảo sát các hang động. Mới đầu tôi nghĩ rằng vào hang trước khi tôi đến, nhưng bây giờ là . - Được - Mellow đột ngột quay lại phía Alex - nếu toàn bộ vấn đề như và rất chính xác còn người nữa, đó là cậu gác đèn người Hy lạp. Chỉ có mình ta ở ngoài nhà lúc Gordon ra ngoài, chỉ mình ta biết hòn đảo này. ta thấy Gordon ra ngoài, chạy theo giết và kéo xác chết để tạm vào nhà đèn. Sau khi để chúng ta ra bến, ta ung dung kéo xác chết vào hang. là mọi chuyện như ban ngày. - Hừm… Caruthers lắc đầu - Chúng ta thể kết tội con người này chỉ vì chúng ta muốn kẻ giết người là người nào đó trong số chúng ta. Chắc Alex có quan điểm riêng của mình về việc này. - Tất nhiên là trong những điều Mellow có nhiều điểm hợp lý - Joe suy nghĩ và tiếp - Eleflorios Smytrakis làm việc ở đây lâu, có thể tìm được pho tượng này ở đâu đấy. Có thể có khả năng ta giết Robert Gordon. Nhưng tại sao lại làm vậy khi biết rằng nếu ta để xác chết ở cửa hang ta là người duy nhất bị nghi ngờ? Cách đơn giản hơn nhiều là đẩy xác chết xuống biển từ bờ đá cao dựng đúng kia. Và nếu như ngày mai chúng ta có thể tìm thấy xác ai cũng nghĩ rằng ấy bị trượt chân hoặc lạc nên ngã xuống biển. Ngoài ra tại sao Smytrakis lại giết người lần đầu tiên nhìn thấy đời và cái chết của người ấy chẳng mang lại lợi lộc gì? - Có thể giả định rằng Smytrakis tìm thấy ngôi đền của Nữ Thần Mê Cung, vì vậy làm như thế để cản trở việc tìm kiếm của chúng ta, buộc mọi người phải quay về nước . Có thể ở đó có nhiều vàng, đồ trang sức…. - Mary Sanders tiếp nữa. - Thế sao ta lại đặt pho tượng vào trong tay người chết? Bởi vì điều đó chứng tỏ rằng có đền thờ Nữ Thần Mê Cung đảo. Smytrakis là con người thông minh. lẽ ta lại muốn nhận tội về phía mình và phô bày cho người khác biết cái mà ta cần giấu kín. Điều này đối với tôi quả là khó hiểu - Joe giang tay làm động tác như muốn rằng thể chấp nhận cách lập luận của Mary. - Liệu có đơn giản hơn nếu trực tiếp chuyện với Smytrakis? - Mellow hỏi - Nếu là chuyên gia về lĩnh vực này có thể tìm ra ta dối chỗ nào và buộc ta phải thừa nhận tội ác. Chúng tôi rất tiếc là chẳng giúp được gì mấy. - Vâng, có lẽ là như thế - Joe đứng dậy. Trong chuyện này có cái gì đấy hoàn toàn ăn khớp. Dường như có bàn tay vô hình nào đấy đổi quân bài của người chơi trước khi ta hạ xuống bàn. Suốt thời gian chuyện tin rằng tìm ra lời giải, thậm chí có lúc cảm thấy tìm thấy lời giải, nhưng sau đó nó lại biến mất, và bao nhiêu lập luận sụp đổ. - Lạy Chúa, tôi mệt quá mất - Pamela khẽ - Mary, chúng ta ra ngoài . Mình có thể ngủ nhờ ở phòng cậu được ? - Tất nhiên rồi. Tý nữa mình chuẩn bị chỗ nghỉ ngay. Họ cùng đứng dậy. Joe cảm thấy mệt mỏi thấm dần, thấm dần vào trong cơ thể, vào trong óc khiến suy nghĩ của còn được lô-gich nữa. Smytrakis thể chạy trốn được. Điều này là chắc chắn vì ít nhất ai có thể rời đảo trong ngày hôm nay được. Thuyền của Gordon cũng thể ra khỏi bến lúc sóng lớn như thế này. Vậy có thể ngủ cho lại sức trong vài tiếng đồng hồ và khi dậy cố gắng suy đoán lại từ đầu. Có cái gì đó còn thiếu trong lập luận của . Nhưng đó là cái gì? - Smytrakis thể chạy trốn được - Mellow - Và chẳng ai trong chúng ta chạy trốn khỏi đây được - thêm dường như lặp lại đúng những suy nghĩ của Alex. Giáo sư bước lại gần Alex. - kinh khủng - ông quá nên bị tiếng xê dịch bàn ghế át - Nó mới chết được có giờ nhưng thực tình chẳng ai thương xót nó cả. Ông cúi đầu, lặng lẽ qua Alex ra phía cửa. - Thế nếu như đảo còn có ai đấy mà chúng ta chưa biết? - Carroline bỗng nhiên . Giáo sư đứng sững lại, còn mọi người lặng vì ý kiến đó quá ràng và bất ngờ - Có thể như thế được , Joe? - Mọi việc đều có thể - hơi do dự - bởi vì chúng ta biết các hang động trong núi, và có thể có hàng trăm người trong đó. Nhưng ….- lại ngập ngừng - , điểm này nên loại trừ. Ở đây có thực phẩm. ai có thể sống ở đây mà có quan hệ với người gác đèn bởi vì có dự trữ thực phẩm. - Thế nếu như kẻ đỏ có quan hệ với người gác đèn? - Mellow đưa mắt hỏi: - Khi đó người gác đèn biết rằng kẻ náu đó là tên giết Gordon. - Chính thế! - Carroline vui vẻ - Em nghĩ như vậy. - Để xem - Alex - Tôi cho rằng chưa hẳn vậy. - Sao lại chưa hẳn như vậy? - Mellow gặng hỏi lại. - Mỗi giả thuyết đều là có thể cho đến khi đủ trăm phần trăm cơ sở để bác bỏ. giờ sau, khi nằm giường rồi nhưng vẫn lẩm bẩm nhắc lại câu này. thể ngủ được. Trong dãy nhà này có người chết và bảy người sống. im lặng đáng sợ trùm lên, thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi tiếng sóng đập vào bờ biển. Ý nghĩ của cũng chạy đuổi nhau như những đợt sóng và nó cũng bị tan vỡ ra khi đập vào giới hạn của vấn đề thể có được. Nếu như…. Bỗng nhiên nằm im nín thở. Có lẽ bằng bản năng chứ phải là do thính giác phát ra tiếng động rất khẽ ngoài cửa. đưa mắt nhìn. Nắm đấm cửa chuyển động tiếng kêu. Cánh cửa từ từ hé ra. bàn tay phụ nữ ra khung cửa. Sau đó nhận ra dáng người Carroline mặc bộ áo ngủ màu xanh nhạt. khép cửa lại và đưa tay lên công tắc đèn. nghe nhón chân lại giường. - Em sợ phải ngủ mình - thào và đặt mình xuống nằm bên cạnh - em nhắm nổi mắt suốt đêm mất. Vì vậy em phải sang đây. Nhưng làm thế nào em dậy được trước khi trời sáng? Em muốn mọi người thấy em ngủ ở phòng . - đánh thức em dậy. - Alex thầm .
Chương XV PHẢI TÌM RA BÀ ẤY Joe thức giấc mấy lần trong đêm vì có những đợt gió mới. Đến gần sáng mọi thứ đều lặng và khi mở mắt nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh. Bên ngoài tiếng sóng biển dịu thành tiếng ầm ào dễ chịu. khẽ lay Caroline và vùng ngay dậy. vội giơ ngón tay lên miệng làm hiệu im lặng. Tuy ngái ngủ nhưng gật đầu hiểu mình ở đâu. Alex ghé mồm vào sát tai thầm: - Nếu có thể được, muốn chúng ta cùng ra ngoài khoảng mười lăm phút. Mọi người chắc vẫn còn ngủ. Chúng ta viết giấy để lại trong phòng ăn để họ khỏi lo. - Chúng ta định đâu? - Vào hang. Em chuẩn bị bữa sáng . ra gặp cậu gác đèn trao đổi chút rồi quay lại. - Vâng, thưa xếp. ngáp, lấy tay che mồm nhưng ngay lập tức nhảy xuống sàn nhón chân ra khỏi phòng. Alex cầm khăn mặt, bàn chải đánh răng và xà phòng ra phòng tắm. muốn đánh thức ai dậy. Nếu và Caroline ra ngoài bị ai để ý họ hoàn toàn tự do trong vòng hai đến ba tiếng đồng hồ. Joe còn muốn ai biết họ đâu. mặc quần áo và ra phía cửa ngoài. Cửa được đóng bằng chìa khóa phía trong. vặn khóa và đẩy cửa bước ra. Mặt trời chưa mọc, nhưng trời ấm áp, ấm hơn cả những buổi trưa hè ở nước . Joe hít hơi dài. ngạc nhiên là tại sao mọi người lại tìm đến những nơi trái đất có mùa thu và mùa đông để ở. đưa mắt nhìn sang phía nhà đèn. Trời sáng và… giơ tay dụi mắt đợi chút. , đây phải là ảo giác. Luồng ánh sáng đèn biển tuy có mờ hơn nhưng vẫn chiếu sáng và quay đều trong cái vỏ chụp của nó. ta quên tắt đèn à? Chắc là như vậy. ta cũng hoảng sợ như những người khác thôi. Án mạng bao giờ cũng là án mạng và nó tác động xấu đến tất cả mọi người xung quanh. Eleflorios Smytrakis cũng thể khác được, Joe tiến lại gần cánh cửa gỗ nặng nề và mở mà cần gõ cửa. Trong nhà đèn vẫn sáng. thấy Smytrakis đâu. Máy điện tín làm việc, băng giấy từ bàn rủ xuống đất. Alex bước lại cạnh bàn và bây giờ mới trông thấy chân người nằm sàn. Eleflorios Smytrakis chết. Alex quỳ xuống, cố gắng đụng chạm đến cái gì. Gáy người chết gần như bị đập nát nhiều chỗ. Tay phải của người chết vẫn còn cầm chặt bút. ta bị tấn công bất ngờ từ phía sau, khi ngồi sau bàn làm việc. Joe đứng dậy. bàn, quyển sổ to vẫn mở, trong đó có nhiều cột, cột đầu tiên chắc để ghi giờ nhận hoặc phát tín hiệu. Dòng cuối cùng là “2.55” rồi còn ghi gì nữa. - Hai giờ năm mươi lăm - Joe lẩm bẩm. nhìn đồng hồ. bốn giờ năm phút. Như vậy là giờ mười phút trôi qua - Mình ngủ khi ở đây có kẻ giết người. Mình ngủ …. - lắc mạnh đầu - Làm sao mình để như thế nhỉ? là vô lý, vô lý hết mức. cúi người xuống bên máy điện tín. Máy bị đập vỡ, chính vì vậy mà nó làm việc. Micro phòng điện đài cũng bị đập nát và vứt vào góc nhà. còn đường nào liên lạc với đất liền được nữa. nhìn quanh phòng lần nữa, vòng quanh chiếc bàn để tránh xác chết và ra phía cửa. Bỗng nhiên dừng lại. Phía bên trái của xác chết có bảng điện. bước lại nhưng đọc được chữ Hy lạp. cầm hai cầu dao chính kéo xuống. ra ngoài, khóa cửa lại và rút chìa khóa cho vào túi. Vừa vừa ngoái lại nhìn lên nóc nhà đèn. Đèn tắt, trong hai cái cầu dao ấy đúng là của cây đèn biển. Caroline đợi trong phòng ăn. bàn để hai cốc cà phê, trứng rán và vài lát bánh mì phết bơ. - Bánh mì hơi bị cứng - thào - còn trứng rán làm từ bột trứng. Em sợ gây tiếng động nên chỉ lấy những thứ có sẵn ở ngoài. Trời sáng rồi, họ dậy ngay gây giờ đấy. - Có ai đấy đêm qua ngủ - Alex và giơ tay cầm lấy lát bánh mì, nhưng lại đặt xuống nghĩ ngợi. đáng thương cho Smytrakis. ta có thể sống đến trăm tuổi. Sao mà vô lý đến như vậy. tự ép mình uống cà phê và ăn hết các thứ mà Caroline chuẩn bị. - Ta thôi. Em có dây chứ? im lặng, chỉ tay vào cuộn dây và hai chiếc đèn pin đặt ghế. Joe xé tờ giấy trong quyển sổ tay viết: “Chúng tôi vào hang núi. quay trở lại trước tám giờ - Caroline Beacon và Joe Alex”. đặt tờ giấy giữa bàn. - Chúng ta lấy thêm pin dự phòng - đeo cuộn dậy lên và cả hai cùng rón rén qua hành lang. Phía xa, mặt trời từ từ nhô lên mặt biển. - Chúng mình đâu? - Caroline hỏi khi khỏi nhà quãng khá xa. - cũng tự hỏi mình câu đó - Joe cười gượng - ở trong tình trạng khó khăn: phải tìm ra Nữ Thần mê Cung. Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra bà ấy vì đó là cách duy nhất để khẳng định rằng từ đâu người ta lấy được pho tượng kia. - tin là cái chàng người Hy lạp có thể giết Robert à? Joe im lặng nhìn lúc rồi mới . - tin. Hơn nữa có đủ lý do để tin chắc rằng ta giết người. miễn cưỡng gật đầu. - Vậy chúng ta đâu bây giờ? Alex dừng lại bên vách đá sát bờ biển. - Chúng ta đến chỗ ngày hôm qua chúng ta tới - Joe giơ tay gãi đầu - Em có nghĩ rằng cái khối đá trong hang ấy đúng là do con người làm ra ? - Em biết chắc chắn, nhưng em nghĩ rằng rất có thể như vậy. Trong thiên nhiên cũng có thể có những trường hợp như thế và vì vậy con người hay lợi dụng để làm những chỗ cất dấu của cải của mình. Tính toán xác xuất trường hợp này là do con người làm ra. Joe nhìn đồng hồ - Chúng ta thôi - cách cương quyết - Chúng ta có gắng tới đó nhanh. Nếu như cái giếng đó dẫn xuống đâu chúng ta phải tìm thêm chỗ khác. Nhưng muốn đợi cảnh sát đến rồi mới tìm. đặt tay lên vai , nhìn thẳng vào mắt hỏi: - Có đúng là biết được gì rồi phải Joe? - Có lẽ vậy - Joe - Có nghĩa là bết rằng nó phải như vậy chứ thể nào khác. Nhưng chưa biết quá trình diễn biến. Nếu biết cách chứng minh được những điều mình biết tên giết người cám ơn suốt đời. Vì vậy phải tìm ra bà ấy. thôi! Họ buộc dây vào người. Chương XVI NỮ THẦN MÊ CUNG - Tảng đá này lùi thêm được nữa - Joe quệt mồ hôi . thử cho đầu vào trước, sau đó lách tiếp vai vào - Được rồi. Bây giờ phải buộc dây cẩn thận - nhìn quanh. Ngay nền hang có nhũ đá khá to nhô lên. Alex buộc dây vào đấy rồi lấy hết sức kéo thử. Nhũ đá vẫn đứng nguyên và sợi dây cũng rất chắc. thử lại lần nữa. Tuyệt rồi. Cái giếng này hơi hẹp nên có thể giang tay giang chân lấy điểm tựa. Nhưng phía dưới biết nó thế nào. Sát mặt nước nó lại rộng ra. Đề phòng bất trắc cứ phải buộc dây quanh bụng - Này em cầm lấy đầu dây, khi nào kêu em phải kéo hết sức. Giếng này cũng sâu lắm đâu. Đưa cho cái đèn pin. đưa đầu dây cho Caroline và cho chân tụt xuống giếng để dò tìm chỗ tựa. giang hai chân đạp hai bên thành giếng, tay bám lấy mép giếng, còn tay kia cầm đèn pin soi xuống. Thành giếng thẳng đứng, ngoài chỗ đặt chân phía dưới chỉ còn bậc đá nhô ra ở khoảng giữa mặt nước và miệng giếng. Từ hàng triệu năm nay nước bào mòn nhẵn thín thành giếng nên còn chỗ bám nào khác. Caroline cũng thò đầu vào trong nhìn xuống. - trông thấy gì ? - Thành giếng rất nhẵn và thẳng đứng, chẳng có đường đâu cả. Nhưng muốn soi đèn sát mặt nước tìm lại thử xem những người thợ tài ba đời xưa có làm cái cửa bí mật nào ở dưới đó . - Em tháo dây cho dài ra và giữ đầu cho xuống được sâu hơn. - Caroline - Em bảo hiểm cho . Nhanh lên nên phí thời gian. - Được. tụt xuống từ từ, cố gắng dùng chân bám thành giếng nhẵn và ấm. Sắp tới bậc đá rồi. dẫm chân vào bậc đá và giật mình sợ hãi vì như chạm phải vật sống động… bậc đá đột nhiên chuyển động. Ngay lúc đó nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Caroline và cũng nhìn thấy mảng tường của thành giếng rời ra. vội co người, hai tay bám chặt lấy sợi dây. Caroline cố hết sức bình sinh kéo lên. Chiếc đèn pin được buộc vào thắt lưng nên bị rơi và vẫn chiếu sáng tiếp tục. Nhờ ánh sáng đèn nên trong tư thế co người, vẫn kịp nhận thấy mảng tường giếng rời ra rồi dừng lại và thụt vào thành giếng như cũ, tiếng động. Thành giếng lại phẳng lỳ, gò nào nhô lên bề mặt. Joe vội leo lên bám tay vào miệng giếng. Thoạt đầu nhìn thấy Caroline nhưng sau nhìn qua lỗ hổng của bức tường đá thấy nằm sấp, chân đạp vào tường làm điểm tựa, hai tay nắm chặt đầu dây bảo hiểm. - Cám ơn em, em . - … - thở phào nhắm mắt lại, hai tay cứng đờ buông sợi dây ra - Em giữ được cho - mở mắt ra và hỏi - cái gì thế hả Joe? - biết chính xác. cho rằng khi đạp chân vào bậc đá làm bật chốt giữ mảng tường đá. Và mảng tường này được tính toán rất tinh khôn để sau khi có kẻ liều lĩnh dẫm chân vào bậc đá hất ngã xuống nước rồi quay trở về vị trí ban đầu của nó. là bộ máy tuyệt vời, hoạt động từ mấy nghìn năm nay mà hề hỏng hóc. Caroline ngồi dậy, áp hai bàn tay đỏ rát lên má. - Joe này, cả hai trường hợp này thể có được cùng chỗ trong thiên nhiên. Đây ắt phải là sản phẩm của con người. Chúng ta làm gì bây giờ? - nghĩ rằng chúng ta phải thử tìm cách cho mảng tường đó quay về vị trí cũ của nó - Nhưng định làm thế nào? - nghĩ cách. Nếu như ở đó có lối chắc chắn nó phải dẫn đến nơi mà những người đó muốn bảo vệ cẩn thận như bảo vệ con mắt của mình. nghĩ rằng đó chính là nơi thủy thủ Perimos tới. Nhưng ông ta làm thế nào mình xuống được chỗ này nhỉ? - Nếu như mảng tường đó được tính toán để chỉ lực rất cũng có thể làm cho nó chuyển động có khi chỉ cần lực lớn cũng đủ giữ cho nó quay trở về vị trí cũ được. Joe gật đầu đồng ý. - Chúng ta phải thử lần nữa. - Thế nào, lần nữa à? định xuống dưới ấy và đụng vào cái bậc đá chứ? Joe, nhìn thấy thôi, co người lên và cái tảng đá đó nó đổ xuống chỉ lướt cách chân có vài mi-li-mét. mà chậm có tích tắc nữa là tảng đá đổ xuống người và đập nát đầu ngay lập tức. - Nhưng nó đập được. Hơn nữa lúc ấy bị bất ngờ. nguy hiểm của bộ máy này là ở chỗ gây bất ngờ. Bây giờ chúng ta biết được cách đối phó. cầm lấy cuộn dây, chập đôi lại và thắt nút để làm thành thang dây đơn giản. - buộc đầu vào cái nhũ đá kia và thả dây xuống. xuống sát bậc đá và đụng chân vào đó rồi lập tức vọt ngay lên. Khi tảng đá nghiêng ra khỏi thành giếng, đứng lên nó. - đứng lên đấy à? - Cứ phải thử xem sao - cười. - Nhưng liệu có được ? - Nếu như tảng đá đó được tính toán có đối trọng lý tưởng nó thể quay về vị trí cũ nếu đứng lên nó. - Em sợ lắm ạ. Có thể lên kịp đâu. - lên kịp mà. - Thế còn em? Em phải làm gì? - Em soi đèn cho , như vậy rảnh tay hơn. Nào, bắt đầu thôi! ném thang dây xuống giếng và buộc đầu vào nhũ đá. Caroline đứng bên miệng giếng, tay cầm lấy sợi dây. - Em bão hiểm cho . Em kéo mạnh dây lên khi nào đụng chân vào bậc đá. gật đầu và cho chân xuống. Đèn pin treo ở thắt lưng chiếu sáng phía dưới. Bây giờ xuống dễ hơn trước và thậm chí còn thấy bóng của dưới mặt nước. Đâu đó có tiếng rì rào của sóng biển. Mặt giếng hơi dao động. Joe tụt xuống từ từ, tay nắm chặt các nút thang dây. thò chân ra, mũi giầy chạm vào bậc đá. dừng lại cân nhắc. Phải đạp vào bậc đá quá mạnh nhưng cũng quá . gãi đầu do dự. Caroline chờ đợi, mặt hơi tái vì lo lắng. đạp chân vào bậc đá và leo vọt lên rất nhanh. Mảng tường đá ngả xuống như làm bằng bông, có tiếng động. Bây giờ đến lúc… rời tay khỏi thang dây, Alex đặt chân xuống mảng tường đá. hồi hộp chờ đợi. Mảng tường đá nằm yên chuyển động. - Nó nằm yên rồi! - hét lên. - Em thấy rồi! - Giọng vui sướng của Caroline vang vang trong lòng giếng - Có gì ở dưới ấy? Joe tháo đèn pin khỏi thắt lưng đứng thoải mái mảng tường đá. Tảng đá nằm ngang choán gần hết cả lòng giếng để lộ bên thành lỗ hổng tối đen. soi đèn pin vào hướng đó. - Có hành lang rẽ về phía bên phải - vọng lên - chúng ta phải chèn tảng đá cho nó quay lại vị trí cũ nữa - soi đèn pin quanh mép của lỗ hổng. ngẩng đầu lên - Em ném cho vài tảng đá. Trong hang có nhiều lắm. Chúng ta chất tải lên đây để giữ. - Vâng! Caroline quay . đợi, đứng thoải mái chiếc cầu đá vừa hình thành. Nhưng trong đầu nghĩ gì về thông minh của người Crêt cổ, mà lúc này nghĩ về Eleftorios Smytrakis, đầu bị dập nát trong nhà đèn bị khóa cửa. Kẻ giết người vẫn còn được tự do… - Em mang đá lại đây! Caroline gọi - Nhưng đưa xuống cho thế nào? cúi người xuống, hai tay giơ hòn đá. cố kiễng chân lên nhưng với tới. - Em hãy thả xuống. bắt lấy và để xuống. ném thêm vài hòn nữa. Cuối cùng Joe cầm lấy thang dây và co người lên. Tảng đá chuyển động. - Được rồi! Em xuống được rồi đấy. đợi khi tụt xuống ngang mặt, giơ tay ôm ngang lưng đỡ xuống bên cạnh . - Lạy Chúa! - Caroline khẽ - Mong cho bà ấy có ở đây. - Ai? - Joe hiểu hỏi lại. - Nữ thần Mê cung. Em đến đảo này vì bà ta đấy. bước vào hành lang tối và ẩm ướt. Lối thấp nên phải cúi thấp đầu mới được. được vài bước và dừng lại. Joe bước sát bên cạnh . Hành lang dốc hẳn xuống. Phía trước thấy tối đen. Họ soi đèn và thấy lối rẽ phía cuối hành lang. Họ im lặng tiếp. Caroline giơ đèn ra phía trước và thận trọng xuống. Ở chỗ rẽ, lòng hang lại bằng phẳng còn dốc nữa. Joe giơ đèn lên bấm vài lần vì tưởng rằng đèn bị hỏng. Mãi lúc sau mới nhận ra là ánh đèn bị phân tán vì họ bước vào động lớn. Trần động cao như vòm mái của nhà thờ. - thấy ? - nghe thấy giọng hồi hộp của Caroline - thấy , Joe? Sau lúc, mắt của họ quen với bóng tối. Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn pin, họ nhìn thấy pho tượng người đàn bà khổng lồ đứng giữa động. đầu pho tượng là đai vàng đó có con chim bồ câu đậu. Hai cánh tay vĩ đại giang rộng, cầm những con rắn với mắt làm bằng những viên hồng ngọc. Chúng giương nhìn những con người bé đứng trước cửa động. Chương XVII VẾT CHÂN - Lạy Chúa - Caroline thào - Đúng bà ta rồi. Nhưng sao lạ vậy? định bước lại gần pho tượng nhưng Joe đặt tay lên vai giữ lại. - Đứng lại ! - khẽ. - Sao thế ? - sao cả, Nhưng em phải nhớ rằng chúng ta phải là những người đương thời đầu tiên bước chân vào đây. Có ai đấy phát ra cái động này trước chúng ta. - Ai? - ngạc nhiên hiểu. - Kẻ giết Robert Gordon. vào đây và lấy pho tượng . Trước hết chúng ta phải kiểm tra xem lấy ở chỗ nào, vào bằng lối nào và ra như thế nào. Còn từ ngày mai - ngừng lại chút - em có thể tiếp tục nghiên cứu được. ấn tay bảo ở lại chỗ cũ, còn từ từ lần về phía pho tượng. Nhưng nhìn lên pho tượng mà lại soi đèn pin xuống mặt đất. Bỗng nhiên đứng lại. - Bây giờ em có thể lại đây được rồi - . Caroline vừa vừa chiếu đèn xuống nền và quanh tường động. Dưới ánh đèn ra vô số những pho tượng bằng đất nung: đàn gà, vũ nữ, chim, bò tót. Phía sát chân tường là hàng nghìn các lọ lớn cao thấp khác nhau và trước bệ thờ đặt ngay dưới chân của pho tượng nữ thần là hàng đống báu vật bằng vàng phản sáng óng ánh mặc dù nằm ở đây từ hàng chục thế kỷ trong bóng tối ẩm ướt. - Đây…. đây quả là thể tưởng tượng nổi - Caroline thầm - có lẽ em nằm mơ chắc? Phải, em nằm mơ đây. Ngay cả ngôi mộ của vua Tut - ech - Amon cũng bằng ở đây. Joe, cấu em cái mạnh vào ! đứng sững, nhắm chặt mắt vào rồi lại mở ra. Mọi thứ vẫn nguyên như cũ. - Chú ý! - Alex lại đặt tay lên vai - Nhìn đây! quay mặt theo hướng đèn của . nền đá phủ lớp cát mỏng của động (chỗ này chắc sắp chữ sai) trông những vết chân. Nhưng đó phải là vết dép của người Crêt cổ, cũng phải dấu giầy của người thời nay. Kẻ vào đây chân đất. Joe cúi xuống nhìn. - Người lớn - lẩm bẩm - mới ở đây lâu, vừa mới đây thôi. Cát ướt thường tự san bằng sau thời gian nhất định. Những vết chân này hoàn toàn mới, chắc là mới có từ hôm qua. ngẩng đầu lên - Em hãy cố quên lúc những gì chúng ta tìm thấy ở trong động này mà hãy nhớ rằng tên giết người trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ giết chết hai người. Và nếu như trong đầu óc cuồng dại của lại nảy sinh ra điều gì mới mẻ hơn, có thể giết người thứ ba. Chúng ta phải nhanh chóng kìm giữ . Đó là điều quan trọng nhất bây giờ, Caroline ạ. Nữ thần Mê cung có thể chờ chúng ta. - Hai người cơ à? - hỏi lại - Hai người nào thế! Chỉ có mỗi Gordon bị giết thôi cơ mà? - Eleftorios Smytrakis bị giết chết sáng sớm nay - Joe - thương cho cậu ấy. cũng đau xót cả cho Gordon nữa. Vì vậy xin em đừng nghĩ tới đền thờ này vội. Nó có ở đây vài nghìn năm rồi và nó cũng tồn tại được vài giờ nữa cần em. Em hãy cố giúp . - Sao?... - Caroline cúi đầu - Smytrakis đáng thương. ta còn quá trẻ . Nếu như em giải mã được cái mảnh giấy cổ và nếu như chúng ta tới đây chắc bây giờ ta vẫn còn sống. - Suy nghĩ kiểu ấy chẳng ích gì đâu. Em cũng như đều hiểu điều đó. Chúng ta hãy dò theo dấu vết của kẻ này. Em thấy . Chắc chắn đến trước bàn thờ và ngắm nhìn pho tượng. Sau đó quay lại. đến chỗ này. Đây rồi, chúng ta thấy từ đâu mà có được pho tượng trong tay của Gordon. chỉ tay. Trong số hàng loạt các pho tượng bằng đất nung có chỗ trống và trước chỗ đó có dấu chân người. - đứng đây, cầm lấy pho tượng và sau đó theo hướng này: vết chân, hai vết, chân trái, chân phải…..Em thấy ? thẳng mà đứng lại. - quay lại chỗ này - Caroline . Vết chân tiến thẳng đến bức tường có khắc hình vẽ. tường có vết ẩm ướt. Từ chỗ này lại có vết chân ngược lại vào giữa động. Họ lần theo các vết đó lại thấy về đúng chỗ cũ, nơi họ trông thấy những vết chân đầu tiên. Cạnh đó là những vết chân của chính họ. Họ lại ngược lại và đến đúng chỗ bức tường cũ. - Chẳng lẽ độn thổ mất? - Caroline cúi xuống dùng đèn pin soi kỹ bức tường - Joe! - Gì vậy? - cũng cúi người xuống. - Lại giống kia: lối bí mật. Chắc là xưa kia đá có dấu vết gì, nhưng bây giờ do thời gian và nước chảy làm lộ đường nứt hình chữ nhật vách đá. Joe tỳ vai ấn mạnh. Khối đá chuyển động cách dễ dàng, xoay quanh trục và để lộ khoảng tối. Đồng thời ngay lúc đó từ khoảng tối đó vang lại tiếng sóng biển. Alex nhìn đồng hồ. Sau đó ra hiệu cho Caroline đứng lại và bước qua cửa đá. thấy mình đứng ở chỗ cao nhất của hang đá. Đáy hang dốc thoai thoải xuống phía dưới và tận cùng là hang thấp, tối, ngập nước. Từ phía xa vọng lại tiếng sóng vỗ. Joe nhìn quanh. Hang tương đối khô ráo, đáy hang phủ lớp cát màu sáng. Ở đây cũng có vết chân người, nhưng cái đó làm Alex chú ý. cúi người nhặt lên đầu mẩu thuốc lá. Cách đấy xa cũng còn vài cái đầu mẩu nữa. Các que diêm châm thuốc vứt quanh hình như có từ khá lâu. que, hai que, ba, bốn que… đứng thẳng dậy, soi đèn vào đầu mẩu thuốc lá. đó có chữ Hy Lạp “VI Sorias”. lặng lẽ rút khăn tay và nhặt các đầu mẩu thuốc lá, que diêm cháy đặt lên, gói lại rồi cho vào túi. - Tại sao chẳng gì cả? - Caroline hỏi. - Khoan ….- đứng im, nhìn quanh, nghe ngóng lúc. Bỗng đưa tay lên vỗ trán - ra là vậy - - Phải, đúng như vậy. Nhưng bằng cách nào? - ngừng và suy nghĩ. Họ quay trở lại lối ban đầu vào đền thờ Nữ thần Mê cung, Caroline qua ánh đèn pin nhận thấy thay đổi nét mặt của Alex. - Joe - gọi khẽ - Có thực là biết hết rồi ? - Phải, biết cả rồi. Chúng ta quay trở về nhà thôi. - Nhưng….. - Chúng ta phải quay về và em được lời nào về những phát của chúng ta. theo và còn cố ngoái lại chiếu lần cuối cùng ánh đèn pin về phía pho tượng nữ thần.