1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ thần kinh đến từ vì sao - Thanh Việt Lưu Ca (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10:

      Cùng lúc đó, vẻ mặt Nhuế Thành ngồi ở vị trí kế bên tài xế khẩn trương nhìn chị cả : "Bình tĩnh, chị, tội gì vì chuyện này mà tức giận!" Sinh mạng đáng quý!

      Nhuế Tuyết Tình tiếp tục tăng tốc độ, mặt biểu cảm : "Chị tức giận."

      "Vâng vâng vâng, chị tức giận, đều là em nhiều chuyện. . . . . . phải chúng ta lái có hơi nhanh sao, bị chú cảnh sát bắt tốt lắm."

      Vẻ mặt Nhuế Tuyết Tình nghiêm túc: "Chút tiền này vẫn đưa ra được."

      "Em biết chị là người có tiền!" Nhuế Thành cũng phải quỳ lạy rồi.

      Nhìn bộ dạng lo lắng của em trai nhà mình, Nhuế Tuyết Tình phát từ bi chạy chậm lại, rốt cuộc tốc độ xe cũng trở về bình thường, Nhuế Thành thở phào nhõm, hỏi: "Chị chạy nhanh từ nhà chính nhà họ Tấn Nhà, đến chợ trung tâm, là dựa vào kỹ năng lái như bay này?"
      Nhuế Tuyết Tình bình tĩnh liếc mắt nhìn: "Ngạc nhiên hả, cái này cũng phải cực hạn của chị đâu đấy." Lúc chuyện, người ngoài hành tinh tự chủ nâng cằm lên, đương nhiên kiêu ngạo, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy khó coi.

      "Chị có sở thích đua xe này từ khi nào?" Vẻ mặt Nhuế Thành đau khổ, cũng chỉ dám oán giận tiếng như vậy, trong lòng lại oán giận rốt cuộc người nhà họ Tấn làm gì, nhiều người giúp việc như vậy, cả ngày vây quanh mình chị cả , lại vẫn làm chị ấy nhàm chán đến mức học đua xe -- coi như quan tâm chị cả , nhưng dù sao chị cả cũng là Tấn phu nhân, chẳng lẽ mấy người kia ngay cả mặt mũi của nhà họ Tấn cũng cần nữa?

      Nghĩ mãi cũng có cách giải thích được, trái lại Nhuế Thành kiên định tin tưởng chị ly hôn thành công, lại cẩn thận hỏi từng câu từng chữ Nhuế Tuyết Tình và Tấn Duệ Dương chuyện thế nào, may là trí nhớ của người ngoài hành tinh cao siêu, gần như sót chữ đoạn đối thoại đó ra.

      Sau khi nghe xong, Nhuế Thành như có điều suy nghĩ : "Xem ra, em đánh giá thấp trình độ sĩ diện của nhà họ Tấn rồi. . . . . . Chỉ là chị, chị mấy lý do đó, trước mặt ta cũng như thế luôn sao?"

      "Nếu còn như thế nào?"

      "Chị là. . . . . . Good Job!" Nhuế Thành cúi đầu, nghĩ đến Tấn tiên sinh con ông trời kia, bị vợ coi trọng ly hôn, lý do quan trọng nhất lại là " còn cảm giác với ta nữa", vừa nghĩ tới vị Tấn tiên sinh phản bác được những lý do của chị , ở ngoài mặt gió nước chảy, ra trong lòng biết dù để ý thế nào, Nhuế Thành cũng rất muốn vỗ tay cười to.

      Nhuế Tuyết Tình càng thấy được biểu của mình tệ, hất cằm lên: "Nếu như phải em nhà họ Tấn tầm thường, thể biểu tốt chút."

      "Cái đó coi như xong !" Khóe miệng Nhuế Thành co giật: "Mặc dù hành động này của chị hả giận, nhưng hình như quá trực tiếp chút."

      "Chị chỉ mà thôi."

      "Nhưng mà làm cho trong lòng người ta rất mất mặt, chị biết, mặt mũi đối với đàn ông mà rất quan trọng, nhất là đàn ông có địa vị càng cao. . . . . ."

      Nhuế Tuyết Tình cau mày, cắt đứt lời em trai : "Cho nên ý của em là, ta đồng ý những lý do ly hôn đó, là bởi vì chị quá trực tiếp?" Bộ não người địa cầu quả nhiên có biện pháp dùng suy nghĩ bình thường để lý giải!

      "Hẳn là có phần thôi, nếu như giống như lời em , Tấn Duệ Dương hề giống biểu ấm áp vô hại của ta, đàn ông có chức quyền cao, càng nhịn được người khác ngạo mạn, nhưng chị nghĩ Tấn Duệ Dương còn chưa đến mức nhàm chán như vậy, nhiều hơn là băn khoăn nhà họ Tấn, nhà họ Tấn là danh môn thế giá, chị điều tra thấy, quả lúc trước bọn họ có tiền lệ ly hôn, có lẽ tại do quy củ sĩ diện hảo của dòng họ mà thôi, ly hôn cũng tính là chuyện gièm pha, cho nên mới đồng ý thôi."

      " quy củ sĩ diện hảo?" Nhuế Tuyết Tình hừ lạnh. " để ý cái này, ban đầu nên đồng ý để Nhuế. . . . . . Chị vào cửa, tin tức tình cảm của Tấn Duệ Dương và nữ minh tinh mọi người đều biết, cái này gọi là quy củ?"

      Nhuế Thành yên lặng nghĩ, ban đầu nhà họ Tấn đồng ý, chỉ là chính chị ôm bụng uy hiếp, hoặc là kết hôn, hoặc là phá thai, chấp nhận khả năng thứ ba. Nhà họ Tấn thấy khó khăn như vậy, hơn nữa còn kiểm tra được trong bụng chị là bé trai, sao bọn họ có thể buông tha? Về phần nữ minh tinh đó, thái độ nhà họ Tấn khác thường như vậy, hoặc là Tấn Duệ Dương có tình cảm với vị minh tinh kia, hoặc là cũng có mưu đồ -- nếu như là lòng mà , chị ly hôn, Tấn Duệ Dương nên vui mừng chạy thẳng đến mời tình của ta lên vị trí này mới đúng chứ.

      Lời như vậy Nhuế Thành chưa bao giờ với chị của , đàn ông và phụ nữ nhìn cùng vấn đề từ điểm xuất phát giống nhau, thứ để ý cũng giống nhau, nếu vị minh tinh kia đáng nhắc tới, theo như tính khí của chị trước kia khẳng định đoạn tuyệt quan hệ chị em với , coi như tại có thể khá hơn chút, nhưng trở mặt vẫn rất có khả năng.

      "Nếu thỏa thuận mà ta đồng ý, ngày mai chị lập tức mời luật sư, cách bình thường."

      Nhuế Thành trợn to cặp mắt: "Chị muốn tờ ly hôn từ tòa án đưa tới nhà họ Tấn sao?!"

      "So với biện pháp kia càng có tác dụng trực tiếp hơn ?"

      "Biện pháp này cũng có tác dụng trực tiếp! Bình tĩnh chị ơi! Cầu xin bỏ qua cho!" Nhuế Thành kích động, có kiến thức cũng nên có chút bình thường được , quy củ nhà họ Tấn lớn như vậy mà hòa bình thỏa thuận ly hôn đều đồng ý, chẳng lẽ vui mừng với cách để mọi người đều biết chuyện ly hôn của nhà họ Tấn trở thành đề tài trong thời gian rảnh rỗi sao? Chớ có đùa, nhà họ Tấn cần chị giúp bọn họ nổi tiếng như vậy đâu!

      "Nhà họ Tấn ràng đặt danh dự dòng họ ở vị trí thứ nhất, chị làm như vậy tuyệt đối là hung hăng xúc phạm vào điểm mấu chốt của bọn họ, nhà họ Tấn ở thành phố này tiếng tay che trời cũng quá đáng, muốn chọc giận nhà họ Tấn, chết thế nào cũng biết được đâu."

      Chỉ là Nhuế Tuyết Tình còn chưa quen thân phận thay đổi, trải qua Nhuế Thành nhắc nhở mới phản ứng được, địa cầu trở thành người phụ nữ phụ thuộc vào người khác giống như dây leo, có lẽ bình thường rất náo nhiệt, nhưng đối với cây to mà dựa vào này, khi nghe lời, muốn bóp chết giống như bóp chết con kiến. Đừng đây là xã hội pháp chế, luôn có địa phương luật pháp vươn tới, mặc kệ ở nơi nào đều tin tưởng và chấp hành nguyên tắc, đều là thực lực tối cao.

      Vừa nghĩ như thế, ngược lại Nhuế Tuyết Tình có thể tiếp nhận tình trạng nay, chỉ là có chút nhức đầu: " có biện pháp khác?"

      "Em nghĩ Tấn Duệ Dương tỏ thái độ rồi."

      Nhuế Tuyết Tình nghĩ đến khi mình rằng trực tiếp mời luật sư thay xử lý Tấn Duệ Dương chắc chắn " có lần sau", chừng là nhắc nhở, hoặc là cảnh cáo thích hợp hơn chút. Nhuế Tuyết Tình gật đầu cái, thêm gì nữa, mặc dù lý trí rất ràng đây phải vấn đề của , nhưng có cảm giác đè nén khi có sức mà lại thể dùng, làm cho rất vui mừng, hơn nữa, lâu rồi chưa nếm cảm giác thất bại này.

      "Chị, nếu như chị ghét cuộc sống ở nhà họ Tấn, rất muốn đổi hoàn cảnh mới lại bắt đầu lần nữa, nhất định phải ly hôn, phải chị mua nhà rồi sao? Dời đến căn nhà đó ở, chỉ cần chị làm ra chuyện phá hỏng thanh danh của nhà họ Tấn, em nghĩ bọn họ cũng đến mức chuyện này cũng muốn trông nom."

      Nhuế Tuyết Tình cực kỳ khẳng định gật đầu, bây giờ vừa nhìn thấy người nhà họ Tấn là thấy phiền, vẫn là ở mình thoải mái chút.

      "Như vậy, có muốn tiếp tục lái tới nhà hàng ?"

      "Dĩ nhiên."

      "Nhưng bây giờ chị có tiền."

      Nhuế Tuyết Tình nhướng mày cười tiếng: "Em cảm thấy thân là Tấn phu nhân lại có đồng nào, chút tài sản cá nhân cũng có, chuyện này khoa học ?"

      "Cho nên?"

      "Thanh toán cho vợ, đây phải là chuyện mà người chồng phải làm sao?" Trong lòng Nhuế Tuyết Tình thay đổi rất nhanh, ly hôn thành, kéo được "tài trợ" đáng kể, nhưng thực ra thân phận Tấn phu nhân này còn có giá trị hơn nhiều.

      Trong đầu Nhuế Thành thoáng qua suy nghĩ hoang đường: "Chị, phải là chị ôm suy nghĩ tiêu tiền của nhà họ Tấn chứ?" Nhanh buông tha cái suy nghĩ ngu xuẩn này , mấy đời chị phung phí cũng hết tiền bạc nhà họ Tấn!

      "Chị là người nhàm chán như vậy sao?"

      Nhuế Thành rất muốn gật đầu, cuối cùng vẫn nhịn xuống, phải lương tâm phát ưu điểm của chị , mà bởi vì chị càng ngày càng khí thế bức người. Nhuế Thành thấy xe rẽ vào ngã khác, nhịn được hỏi: "Chị, đây là muốn đâu?"

      " phải em còn chưa ăn cơm sao?"

      Nhuế Thành cảm động: " cần cố ý mang em mấy nhà hàng cao cấp, ở ven đường tùy tiện tìm quán nào đó là được, em kén chọn."

      "Em nghĩ hơi nhiều rồi, nơi này cách biệt thự nhà họ Tấn xa, vừa đúng lúc chị thu dọn ít đồ, tài nghệ của đầu bếp trong biệt thự tồi."

      Nhuế Thành quen Nhuế Tuyết Tình hùng hùng hổ hổ, hai chị em trò chuyện hài hòa, rất nhanh đến biệt thự nhà họ Tấn, Nhuế Tuyết Tình còn chưa mở xe vào, quản gia Lâm được thông báo, lập tức mang theo người ra cửa đón, đậu xe xong, quản gia Lâm tiến lên tự mình mở cửa ghế lái ra: "Phu nhân, ngài trở lại."

      Nhuế Tuyết Tình mới vừa xuống xe, cùng lúc đó, cửa ngồi kế bên tài xế cũng bị đẩy ra, Nhuế Thành môi đỏ mọng răng trắng vừa bước ra, toàn trường im lặng, ánh mắt của quản gia Lâm đảo qua đảo lại ở giữa hai người lâu, này, chuyện này. . . . . . Quá hoang đường rồi, nếu phu nhân về nhà mẹ đẻ, ra là song túc song tê* với mặt trắng này, bây giờ còn quang minh chính đại mang mặt trắng này về nhà? Mẹ nó, tam quan** cũng bị hủy sạch rồi!

      (*Song túc song tê: túc: ở cùng chỗ, tê: cùng nhau bay lượn, chỉ đôi nam nữ nhau gắn bó rời

      **Tam quan: là bao gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan)


      Quản gia Lâm lâm vào suy nghĩ có nên lập tức thông báo tiên sinh tới đây bắt kẻ thông dâm hay , Nhuế Tuyết Tình lại như đương nhiên phân phó, : "Chúng ta còn chưa ăn cơm, bảo phòng bếp chuẩn bị nhanh lên."

      Tính chuyên nghiệp rất cao, quản gia Lâm phản xạ có điều kiện trả lời: "Vâng!" Nhưng thấy phu nhân mình hơi hài lòng gật đầu cái, mới phản ứng được, lúc này Nhuế Thành cũng tới bên cạnh Nhuế Tuyết Tình, gọi: "Chị."

      "Vào thôi." Khi Nhuế Tuyết Tình đối mặt với Nhuế Thành bảy ra vẻ mặt ấp áp, có lẽ như vậy rất khó nhìn ra, nhưng mà so với nhân viên nhà họ Tấn, cũng rất ràng.

      Quản gia Lâm nghiến răng, khốn kiếp, tên mặt trắng này còn gọi thân thiết như vậy, còn "chị", dáng dấp trẻ tuổi dễ nhìn chút, dạng người ăn cơm chùa, từng phút đồng hồ bị tiên sinh nhà bà bỏ xa biết bao nhiêu con đường.

      Quản gia Lâm chỉ khó có thể tiếp nhận lúc mà thôi, rất nhanh điều chỉnh tâm trạng lại, tiến lên thân thiết hỏi thăm Nhuế Thành: " biết vị tiên sinh là?"

      Nhuế Tuyết Tình lên tiếng, Nhuế Thành cười cười: "Xin chào, tôi tên là Nhuế Thành."

      "Nhuế Thành?" Vừa nghe đến là cùng họ, quản gia Lâm có chút cảnh giác, lại liên tưởng đến câu "chị" Nhuế Thành mới vừa gọi Nhuế Tuyết Tình, cũng mơ hồ nhớ phu nhân nhà bọn họ quả có người em trai . . . . . . Quản gia Lâm hiểu, lập tức thu hồi hoài nghi lộn xộn lung tung, chuyên nghiệp nhiệt tình cười với Nhuế Thành: " ra là Nhuế tiên sinh, chào mừng ngài tới chơi."
      Last edited: 12/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11:

      Mặc dù là thu dọn đồ đạc, Nhuế Tuyết Tình cũng tự mình làm, chỉ cùng với Nhuế Thành ngồi ở sofa lớn trong phòng khách, phân phó quản gia Lâm: "Tìm mấy người giúp tôi lấy những đồ vật thường dùng, tất cả đồ trang sức đeo tay và mỹ phẩm đều lấy đừng để lại."

      Quản gia Lâm nheo mắt: "Phu nhân, ngài đây là. . . . . . Định ra ngoài bao lâu?"

      Tuy giọng của quản gia Lâm rất uyển chuyển, thái độ rất tôn kính với Nhuế Tuyết Tình, nhưng mà ý chất vấn trong lời lại chút cũng thiếu, tính tình của Nhuế Tuyết Tình tốt lắm, kiên nhẫn càng kém, vốn hôm nay bị hai cha con ở nhà họ Tấn chọc tức, bây giờ lại thêm người giúp việc cũng dám chỉ huy? Lông mày dài của Nhuế Tuyết Tình nâng lên, tự có cỗ khí thế giận mà uy, chỉ là còn chưa kịp mở miệng tay bị người cầm, Nhuế Thành ở trước mặt cười tủm tỉm, : "Chị tôi mới vừa mua căn nhà ở bên ngoài, sau này định ở bên kia lâu dài, đổi lại tâm trạng."

      Đổi lại tâm trạng? Mí mắt của quản gia Lâm giật giật, đây là chỉ trích bọn họ chiếu cố tốt làm cho cả ngày tâm trạng của Tấn phu nhân tốt sao? Mẹ nó, đây tuyết đối là lời đáng chém, nào có chủ nhân vì thay đổi tâm trạng mà đổi chỗ ở, người giúp việc lại chim tu hú chiếm tổ chim khách*! Nếu như bị bên ngoài biết nhà họ Tấn lại là hình dạng này còn làm trò cười cho người trong nghề?

      (*Tu hú chiếm tổ. Tu hú là loài chim chuyên đẻ nhờ các tổ chim khác như khách, chim chích,..v.v. tu hú con khỏe, dữ, có thể hất con chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ.)

      Quản gia Lâm như đụng phải cây đinh, mặt càng thêm hết sức lo sợ: "Phu nhân, nếu như chúng tôi làm sai điều gì, ngài trực tiếp trừng phạt là được, cần thiết. . . . . ."

      "Tôi nhìn căn nhà này vừa mắt!"

      Quản gia Lâm có chút khóc ra nước mắt, vốn là muốn hỏi Nhuế Tuyết Tình chuẩn bị mang người nào qua nhà mới bên kia -- Nếu quản gia Lâm mở miệng hỏi như vậy, khẳng định Nhuế Tuyết Tình ít nhất phải mang hai người, muốn mang quản gia Lâm cũng phát huy tài ăn của bà cho đến khi Nhuế Tuyết Tình thỏa hiệp mới thôi, tuy nhà họ Tấn coi trọng vị phu nhân này, nhưng mà đến nỗi trách móc nặng nề , hơn nữa bản thân Nhuế Tuyết Tình đại biểu phần thể diện của nhà họ Tấn, Tấn phu nhân muốn đổi lại hoàn cảnh sống là thành vấn đề, nhà họ Tấn thiếu tiền, nhưng nếu để cho làm chuyện giống chuyện trước khi lấy chồng kia, chính là trách nhiệm của những người giúp việc bọn họ, nhất là bà người quản gia này, đứng mũi chịu sào bị trách mắng. Chỉ là quản gia Lâm kịp nhìn thấy ánh mắt cười như cười của Nhuế Thành, lại bắt đầu do dự, Tấn phu nhân có mấy cân mấy lượng bà ràng, tự nhận là còn đủ để ứng phó, chỉ là vị em trai chưa từng xuất này vừa mới đến bao che khuyết điểm như thế, làm quản gia Lâm dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng nhịn được ở trong lòng than thở, đều là cùng cha mẹ sinh ra, chênh lệch này cũng quá lớn, tuy Nhuế Thành trẻ tuổi, chút nào thiếu suy nghĩ, nếu như Tấn phu nhân có thể học được em trai chút tí tẹo cũng được, cũng đến mức đến nước này.

      Thất thần, trong nháy mắt quản gia Lâm lại suy nghĩ "Tấn phu nhân muốn rời nhà trốn , bà phải làm thế nào để giảm trách nhiệm của mức thấp nhất QAQ" mới là quan trọng, cân nhắc bỏ suy nghĩ trước đó xuống, bởi vì ánh mắt của Nhuế Thành làm bà ý thức được, tuy Tấn phu nhân được coi trọng, cũng phải bà người giúp việc có thể khinh thường! Quản gia Lâm kịp thời điều chỉnh tâm trạng, hướng về phía Nhuế Tuyết Tình mất cung kính nhắc nhở: "Phu nhân, tốt nhất ngài vẫn nên thông báo với tiên sinh chút. . . . . ."

      Nhuế Tuyết Tình biểu cảm liếc bà cái, trong nháy mắt trong lòng quản gia Lâm căng thẳng, ngay cả hít thở cũng khẽ hai phần theo bản năng, cho đến khi nhìn thấy Nhuế Tuyết Tình lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, bà mới thả lỏng, thái độ tự chủ lại cung kính vài phần, : "Phu nhân, Nhuế tiên sinh, tôi sắp xếp người thu dọn đồ đạc rồi, phòng bếp chuẩn bị bữa trưa xong."

      Nhuế Tuyết Tình chỉ phất phất tay, ngược lại Nhuế Thành rất ôn hòa gật đầu với quản gia Lâm: "Phiền toái rồi."

      " khách khí."

      Nhuế Tuyết Tình vừa mới gọi điện thoại được bắt máy, truyền đến giọng dịu dàng như nước của Tấn Duệ Dương: "Tuyết Tình, tìm có chuyện gì ?"

      "Tôi định dọn ra ngoài ở, mình, có ý kiến chứ?"

      Tấn Duệ Dương cười khẽ, xem ra là thay đổi, ấn tượng với người vợ này rất nhàn nhạt, cũng biết chưa bao giờ dùng giọng điệu dứt khoát như vậy tới "xin phép" , thực tế phụ nữ dám dùng thái độ cứng rắn này với , trừ trưởng bối trong nhà, Tấn phu nhân là người đầu tiên.

      Tấn Duệ Dương biết chuyện Nhuế Tuyết Tình mua nhà, đối với cầu này của cũng ngoài ý muốn, đương nhiên cũng cự tuyệt, thực tế mặc kệ Nhuế Tuyết Tình giày vò thế nào, chỉ cần đừng bất chợt có ý nghĩ ly hôn hoặc là làm chút chuyện làm tổn hại đến danh dự nhà họ Tấn, đều nhắm mắt mở mắt: "Được, ở mình phải chú ý an toàn, có thể cho biết địa chỉ ? Hôm nào rảnh rỗi với An Nhiên qua ngồi chút."

      Nhuế Tuyết Tình chê cười: "Còn cần tôi địa chỉ nhà mới cho biết sao?"

      " ra Tuyết Tình cảm thấy có gì là làm được như vậy, cảm động."

      Nhuế Tuyết Tình để ý đến ta, chỉ : "Nếu biết tôi mua nhà mới, cũng biết tôi tiêu hết tiền chứ?"

      Tấn Duệ Dương tốt tính : "Đợi cho người làm cho em tài khoản."

      " chuẩn bị đưa bao nhiêu?"

      Tấn Duệ Dương sững sờ, loại cảm giác cò kè mặc cả này, đúng là mới mẻ, trong giọng lộ ra ý cười nhiều hơn, biết còn tưởng rằng cưng chiều vợ mình: "Như vậy, Tuyết Tình muốn bao nhiêu nào?"

      Nhuế Tuyết Tình quay đầu lại nhìn Nhuế Thành cái, Nhuế Thành nghĩ nếu chị cả muốn mở nhà hàng, hơn nữa còn hạng sang, hơn mười mấy vạn khẳng định đủ, vì vậy đưa ra ngón tay, Nhuế Tuyết Tình hé mắt: "Mười triệu."

      Nhuế Thành trừng mắt đến muốn rơi con ngươi ra ngoài, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, người chị cả này công phu sư tử ngoạm!

      Ngược lại đối tượng bị đòi hỏi, còn bình tĩnh hơn người đứng xem, chỉ nhíu mày, biến sắc hỏi: "Tuyết Tình muốn nhiều tiền như thế, là làm cái gì vậy?"

      Nhuế Tuyết Tình cho biết , dù sao coi như Tấn Duệ Dương cũng biết , sau khi Tấn Duệ Dương nghe xong trầm ngâm : "Em muốn tìm việc cho mình làm, đương nhiên ngăn cản, hệ thống cửa hàng công ty chúng ta đầu tư làm xong, vị trí địa lý cũng tệ, em có thể chọn cửa hàng từ bên trong, về phần tiền riêng, bên này chỉ có thể cho năm trăm vạn, em cảm thấy thế nào?"

      Nhuế Thành ở bên gật đầu ngừng, cửa hàng mà Tấn Duệ Dương nhắc tới kia nghe qua, hai chữ " tệ" hoàn toàn là khiêm tốn, hơn nữa coi như chưa nghe qua, đất đai thuộc quyền sở hữu của công ty Kỳ Hạ nhà họ Tấn vốn là công ty đầu rồng, vừa ra tay tất nhiên đồ sộ, hoàn toàn cần lo lắng. Về phần mười triệu biến thành năm trăm vạn, so với trăm vạn mà Nhuế Thành dự đoán, cũng là khoản tiền lớn.

      Nhuế Tuyết Tình tương đối nghe ý kiến của Nhuế Thành, em trai gật đầu, đương nhiên có dị nghị, chỉ là còn phải cầu đạo: "Cửa hàng chuyển sang tên của tôi."

      Nhuế Thành ở bên chắc lưỡi, khẩu vị của chị ghê gớm , tốn tiền thuê chỗ này rất tệ rồi, khu vực vàng cửa hàng mặt tiền, nếu chuyển sang tên , còn cần phải mở nhà hàng ư, tiền thuê cũng đủ nuôi sống mình. Nhuế Thành bình tĩnh chờ đầu kia cự tuyệt, lại nghĩ rằng Tấn Duệ Dương lại gật đầu: " để trợ lý liên lạc sang tên em, về phần chuyện mở nhà hàng, có vấn đề em cũng trực tiếp tìm cậu ta."

      "Được, có việc gì tôi cúp điện thoại đây."

      Cho đến khi điện thoại bị cúp, Tấn Duệ Dương nhìn điện thoại di động lâu cũng kịp phản ứng, rốt cuộc là ai tìm ai? Hay là đối với , chính là loại dùng xong trực tiếp ném kia?

      Ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tấn Duệ Dương để điện thoại di động xuống, nhướng mày : "Vào ."

      Cửa bị đẩy ra, Tấn An Nhiên chậm chạp vào: "Ba."

      "Con tỉnh rồi?"

      Tấn An Nhiên gật đầu, khuôn mặt nhắn trắng nõn còn có chút đỏ ửng: "Ba, muốn cũng được. . . . . ."

      Tấn Duệ Dương cười khẽ: "Vừa đúng lúc, hôm nay chúng ta nhìn mẹ con."

      Tấn An Nhiên còn ngượng ngùng nhất thời biến thành"= =": "Mới vừa phải nhìn rồi sao. . . . . ."

      "Hôm nay mẹ con dọn nhà, con xem có cần tới giúp tay ?"

      Hàm răng cắn cắn môi dưới, Tấn An Nhiên lặng lẽ ngước mắt nhìn vẻ mặt của ba cậu, mặc dù vẫn cười ôn hòa, nhưng mà đứa trẻ nhạy cảm biết ba cậu quyết định rồi, chỉ là nhớ lại ánh mắt lạnh lùng như nhìn người xa lạ của mẹ cậu hồi trưa, còn có câu "Nó họ Tấn phải họ Nhuế", Tấn An Nhiên cũng có chút chần chờ, rối rắm lúc lâu, mới rất giọng : "Vậy, vậy. . . . . . Hãy thôi. . . . . ."

      " biết nghe lời." Tấn Duệ Dương khom lưng ôm lấy cơ thể bé của Tấn An Nhiên, sau đó cầm tay của cậu, vừa ra ngoài vừa : "An Nhiên định tặng quà gì cho mẹ nào?"

      "Cần tặng quà sao?" Tấn An Nhiên trợn to hai mắt, chờ khi Tấn Duệ Dương ra bốn chữ "niềm vui thăng quan"*, vẫn có chút cái hiểu cái , tuy cậu thông minh từ , nhưng cũng có nghịch thiên đến nỗi còn tuổi hiểu hết đạo lý đối nhân xử thế với người lớn đời được, chỉ là ánh mắt có thể nhìn, có thể hỏi: "Vậy ba tặng đồ gì?"

      (*Câu "niềm vui thăng quan" trong trường hợp này là đến chị nữ chính được dời đến chỗ tốt, chỗ thoải mái)

      "Ba đưa cho mẹ con thứ cần nhất, An Nhiên sao?"

      "Con. . . . . . Con biết mẹ cần gì."

      Ở nhà họ Tấn, hai cha con bàn bạc đưa quà tặng chúc mừng Nhuế Tuyết Tình "niềm vui thăng quan", chị em nhà họ Nhuế dùng bữa, đầu bếp trong biệt thự nhà họ Tấn chút cũng phụ lời khen của Nhuế Tuyết Tình, thức ăn đầy bàn rực rỡ muôn màu muôn sắc đầy đủ hương vị, thấy Nhuế Thành rất động lòng, hai chị em vùi đầu ăn, chỉ là khi Nhuế Thành thấy Nhuế Tuyết Tình cũng ăn như vậy, cau mày hỏi: "Chị ăn cơm ở bên đó?"

      " có khẩu vị, ăn nửa chén cháo."

      Cái này đúng là phải Tấn Duệ Dương ngược đãi chị , ấn tượng tốt với Tấn Duệ Dương hơi tăng lên chút, là người tập hợp đầy đủ tiêu chuẩn, ừm, bạn nghe sai.

      Nhuế Thành lặng lẽ ở trong lòng, trước kia nửa chén cháo phải sức ăn của chị, khi có khẩu vị đều dùng nước trái cây thay thế bữa ăn chính.
      Last edited: 12/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12:

      Khi cha con nhà họ Tấn đến biệt thự nhà họ Tấn, chị em nhà họ Nhuế mới vừa ăn uống no nê ngồi phịch ở ghế sofa, Nhuế Thành dùng ánh mắt quái vật nhìn chị : "Có thể ăn như thế, chị duy trì dáng người cân đối này thế nào vậy?"

      Khóe miệng Nhuế Tuyết Tình nâng lên: "Thiên Phú Dị Bẩm." Cũng chỉ có người địa cầu ngu xuẩn mới lo lắng vấn đề ăn nhiều mập, người hành tinh Sedna bổ sung tất cả năng lượng phần cũng dư thừa đều chuyển hóa thành lực lượng.

      Khóe miệng Nhuế Thành bắt đầu co quắp, ánh mắt vừa rồi của chị là khinh bỉ đúng ? Nhất định là vậy! Nếu như là lần thứ hai có thể dùng để , nội dung chính là "làm sao mà đám người địa cầu ngu xuẩn các người hiểu được", Nhuế Thành đều phải quỳ gối rồi, con trai chị cũng sáu tuổi rồi nếu vẫn hai lời khác nhau như vậy, cứu được!

      ". . . . . . Cái này cũng cần thiên phú sao?"

      Nhuế Tuyết Tình nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nhuế Thành.

      Chính là ánh mắt này! Chính là loại "làm sao mà đám người địa cầu ngu xuẩn các người hiểu được" che giấu chút khinh miệt nào này! Khốn kiếp, chị vượt qua khỏi phạm trù hướng tới bệnh xà tinh (bệnh thần kinh) trở lại này sao!

      Nhuế Tuyết Tình đương nhiên biết, Nhuế Thành sờ lỗ mũi cái, đổi sang đề tài khác: "Đúng rồi, chị, biệt thự bên này chị ở nữa, người có tài để cũng lãng phí, như vị đầu bếp này, có thể để ta đến nhà hàng trổ tài."

      Nhuế Tuyết Tình gật đầu, bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, lúc này, vẻ mặt quản gia Lâm vui mừng chạy từ bên ngoài vào: "Phu nhân, tiên sinh và tiểu thiếu gia tới."

      "Bọn họ tới làm gì?"

      Nhuế Tuyết Tình vừa mới xong, Tấn Duệ Dương cầm tay con trai vào nhà, tự mình giải thích nghi hoặc cho Nhuế Tuyết Tình: "An Nhiên nghe em phải dọn nhà, cố ý bảo mang nó tới đây giúp em tay."

      Quản gia Lâm rất có ánh mắt lui ra, cho người nhà này có gian khó có được.

      Bị ba bán , Tấn An Nhiên mím môi, khuôn mặt nhắn căng thẳng vô cùng, rất ràng bộ dạng tức giận mà dám , nhưng ba cậu cũng có vì vậy mà thu tay lại, Tấn Duệ Dương tuyệt lo lắng con trai phối hợp, cúi đầu xoa xoa Tấn An Nhiên: "Sao chào mẹ, là xấu hổ ư?"

      Tấn An Nhiên bị hại này chẳng những khuôn mặt nhắn căng thẳng, ngay cả cơ thể bé cũng đứng thẳng, đúng là khẩn trương phản ứng theo bản năng, chỉ là người ở chỗ này ai cũng xem lời Tấn Duệ Dương là . Tấn An Nhiên len lén ngước mắt nhìn ba cậu cái, mím môi, cái miệng nhắn lộ ra nụ cười rất nghiêm túc, "Mẹ."

      Ngược lại Nhuế Tuyết Tình gật đầu cái, Tấn An Nhiên để ý, chỉ là Tấn Duệ Dương. . . . . . Bây giờ từ tài trợ tiền thăng chức làm kim chủ, Nhuế Tuyết Tình bảo đảm sau này vẫn còn dùng đến vị kim chủ này hay , bây giờ người ta nhượng bộ, cũng chỉ có thể chiều lòng theo.

      Tấn Duệ Dương chuyển ánh mắt nhìn Nhuế Thành, còn chưa kịp mở miệng, Nhuế Thành đứng lên chào hỏi: " rể."

      Tấn Duệ Dương cười: " biết Tiểu Thành cũng ở đây, nếu sớm tới."

      Nhuế Thành cũng cười : " có việc gì, chỉ là theo chị em tới đây ngồi chút, lập tức ngay."

      Tấn Duệ Dương lại nhìn con trai: "An Nhiên, đây là cậu."

      Tấn An Nhiên khéo léo gọi Nhuế Thành: "Cậu."

      Khi Tấn An Nhiên cười lên là đứa trẻ trắng nõn đáng , có hai phần giống Nhuế Thành, lần đầu tiên Nhuế Thành thấy người cháu này, ấn tượng tốt với người kia tăng thêm chút, mặc dù mới vừa nhìn ra được giữa hai mẹ con này quá mức lạnh nhạt cứng ngắc, hơn người xa lạ bao nhiêu, nhưng quả là chị sinh ra.

      Đánh giá xong, Nhuế Thành yên tâm, cũng nở nụ cười với đứa bé, đôi má lúm đồng tiền như như , làm đứa bé lại ghé mắt mấy lần.

      Cậu cũng có lúm đồng tiền như đúc, trong nhà những người khác có nhưng cậu có, thần kỳ (*^__^*). Tấn An Nhiên cũng đánh giá xong, đây là cậu ruột có sai.

      Đối với lần đầu tiên cậu cháu gặp mặt mắt to trừng mắt lúc lâu, hành trình Tấn Duệ Dương bán con trai lại bắt đầu, hoặc là hoàn toàn chưa dừng lại. Tấn Duệ Dương vỗ đầu của con trai dịu dàng cười: "Khi An Nhiên mới vừa tới, phải có quà muốn tặng cho mẹ sao?"

      Ngay cả Nhuế Tuyết Tình cảm thấy quá hứng thú cũng nhíu mày, nếu quả Tấn An Nhiên chủ động tới thăm còn mang theo quà tặng, Nhuế Tuyết Tình cũng chỉ có thể khích lệ cậu ngừng mà thôi, còn tuổi chừng còn có thể cứu chữa được, dù sao lúc buổi trưa thái độ của Tấn An Nhiên với rất ràng, mới ngắn ngủn thời gian mấy tiếng, người bình thường có chuyển biến lớn như vậy.

      Vẻ mặt Tấn An Nhiên lập tức cứng ngắc, khi ngẩng đầu thấy ba cười với mình, ánh mắt kia đáng tin cậy, Tấn An Nhiên chần chờ chút sau đó cũng thể thỏa hiệp, hàm răng trắng tinh cắn đôi môi xinh, cẩn thận bước mỗi bước về phía Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình cho rằng có thể nhìn thấy chuyện thú vị gì, lập tức nén lại tính tình chờ đứa bé chậm rì rì qua, kết quả, chuyện thú vị chính là cơ thể mềm mại nho nằm ở trong ngực , còn mang theo nhiệt độ và nhịp tim, trong nháy mắt Nhuế Tuyết Tình cứng ngắc cả người, cố nén phản ứng ném "sinh vật" mềm nhũn như con chi chi này ra khỏi người theo bản năng, chỉ là cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, đứa bé nhào vào trong ngực , nhanh chóng hôn mặt cái, sau đó rất tự giác nhanh chóng nhảy xuống, khuôn mặt nhắn trắng nõn đáng đều đỏ ửng cả, ngay cả cổ đều đỏ, lấy hết dũng khí nhìn chằm chằm vào mắt của Nhuế Tuyết Tình: "Mẹ, cái đó chúc. . . . . . Chúc mẹ "niềm vui thăng quan"."

      Phục hồi tinh thần lại mặt của Nhuế Tuyết Tình cũng chút vui mừng hoặc dáng vẻ cảm động nào, ngược lại Tấn Duệ Dương tiến lên cười : " ra đây chính là quà tặng trân quý nhất mà An Nhiên ."

      Ha ha. Nhuế Tuyết Tình chỉ muốn trả về cho Tấn Duệ Dương, chỉ là khi ánh mắt nhìn đôi mắt uất ức của đứa bé có loại cảm giác vô hình, "sinh vật" mềm nhũn như con chi chi địa cầu quả phiền phức! Nhuế Tuyết Tình nở nụ cười tươi tắn: " rất vui!"

      "Đúng vậy, cũng có chút hâm mộ Tuyết Tình, dù sao An Nhiên còn chưa làm hành động thân mật như vậy với người ba này đâu."

      "Vậy chịu thôi, tình cảm của chúng tôi tốt."

      "Hai người ở chung hòa hợp như vậy làm vui mừng."

      Nhìn toàn bộ quá trình Nhuế Thành im lặng, chị rể có phải là cặp vợ chồng trợn mắt lời bịa đặt nhất thế giới hay ! Làm sao bây giờ nhìn nổi nữa QAQ!

      Chờ quản gia Lâm mang theo mấy người giúp việc xách valy lớn valy của Nhuế Tuyết Tình xuống, thấy hình ảnh vui vẻ hòa thuận như vậy cũng có chút sửng sốt, bà mới vừa lên lầu tới nửa tiếng, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tiên sinh nhà bà, và phu nhân với tiểu thiếu gia hợp thành nhà ba người hạnh phúc ngọt ngào ấm áp hòa hài? Chuyện này khoa học!

      Quản gia Lâm hề có điềm báo trước liên tưởng đến dấu vết nứt kỳ lạ bồn rửa mặt trong phòng ngủ của Tấn phu nhân, chợt cũng nhẫn tâm suy nghĩ tiếp, cảm giác có vật gì kỳ lạ vào!

      Quản gia Lâm nhanh chóng khôi phục vẻ mặt chuyên nghiệp, xin chỉ thị hai vị chủ nhân xong, chỉ huy người giúp việc chuyển tất cả đồ vật vào sau cốp xe, còn lại nhét vào được nữa nhét vào chỗ ngồi phía sau xe, tràn đầy cả xe đồ, tài xế Tiểu Vương lái xe, nữ giúp việc Tiểu Trương ngồi ghế lái phụ, đây là Tấn Duệ Dương phân phó, biết tay chân của Tấn phu nhân nhanh nhẹn, rất có khả năng tính toán gọi hai người chở hàng lý nhân tiên dọn dẹp căn nhà mới.

      Cha con nhà họ Nhuế vẫn ngồi ở trong xe khi tới, là hai người bọn họ, Nhuế Thành lái chiếc xe thể thao của Tấn phu nhân chở chị theo ở phía sau, ba chiếc xe sang trọng chạy đường, chở đầy mong ước thắm thiết của người giúp việc trong biệt thự nhà họ Tấn. Tiên sinh câu nào, nghĩ đến phải sau khi xảy ra chuyện lại tự trách mình chứ, quản gia Lâm nghĩ như thế, chỉ huy đám người giúp việc nên làm gì làm cái đó.

      Tiểu Vương và Tiểu Trương bận trước bận sau, khi mồ hôi đầm đìa, Tấn Duệ Dương xem trong trong ngoài ngoài quanh nhà mới của Nhuế Tuyết Tình vòng, bình tĩnh quan sát, Nhuế Tuyết Tình cũng thưởng thức kém, cũng thích hưởng thụ, điểm này từ chuyện xài hết tiền mua tất cả những đồ vật cao cấp là thấy được, căn phòng này ở trong mắt Nhuế Thành tuyệt đối là khu nhà cấp cao, từ loại cửa đến thiết bị lắp đặt đến chi tiết rồi đến hoàn cảnh xung quanh, đều tốt có gì để , ở trong mắt của Tấn Duệ Dương lại chỉ được câu đánh giá "cũng tệ lắm", đây cũng là Tấn Duệ Dương keo kiệt ca ngợi rồi, nếu độc miệng , nên trực tiếp bày tỏ là " lên được mặt bàn", nơi này thể so sánh với nhà họ Tấn, Nhuế Tuyết Tình tự biết mình, cho nên khi Tấn Duệ Dương vừa tiến đến đề nghị dẫn bọn họ tham quan chút, trực tiếp cầm chồng hóa đơn đưa cho Nhuế Thành, mình ngồi ở ghế sofa bằng vải bố xem ti vi, còn vừa ăn trái cây mua từ cửa tiểu khu về, quá hạnh phúc rồi.

      Kể từ khi Tấn An Nhiên chủ động hôn Nhuế Tuyết Tình về sau, khuôn mặt nhắn vẫn căng thẳng, toàn bộ hành trình thăm nhà mới của Nhuế Tuyết Tình, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc, xem xong tất cả, khi Tấn Duệ Dương mang con trai tới ngồi xuống bên cạnh Nhuế Tuyết Tình, lại câu hề có điềm báo trước.

      "Nơi này hoàn cảnh cũng tệ lắm, gian phòng cũng khá lớn, cách trường học An Nhiên cũng rất gần, để An Nhiên ở nơi này thời gian ngắn thôi."

      Nhuế Tuyết Tình bị lời này kinh ngạc thiếu chút nữa nuốt luôn hạt nhãn, vội ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tấn Duệ Dương, phản ứng giống với Nhuế Tuyết Tình còn có Tấn An Nhiên, mặt hai mẹ con đều có biểu cảm vội vàng kịp chuẩn bị gì giống nhau như đúc -- Cái gì?!
      Last edited: 12/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13:

      Khôn kiếp, biết là mặt hàng này tốt bụng như vậy rồi!

      Người ngoài hành tinh nóng nảy, chỉ nháy cái nhìn chằm chằm Tấn Duệ Dương, sâu trong đáy mắt lóe lên ánh sáng, bị Tấn phu nhân dùng ánh mắt thâm tình khẩn thiết n năm nhìn chằm chằm, lúc này Tấn Duệ Dương lại cảm thấy mất tự nhiên, nhưng mà luôn giả bộ quen rồi, dễ nghe chút chính là vui buồn biểu lộ ra, ra chính là mặt than, bí hiểm luôn làm cho người ta hiểu, tại tự nhiên cũng giống vậy.

      Tấn Duệ Dương nhất quán giải thích với Nhuế Tuyết Tình -- tạm thời gọi là vì giải thích !

      "Gần đây khá bận, có thể có thời gian chăm sóc con."

      Giải thích này tuyệt vào lòng người, ngay cả mí mắt Nhuế Tuyết Tình cũng nâng lên, cho là biết Tấn An Nhiên chưa bao giờ được Tấn Duệ Dương tự mình chăm sóc sao?

      cần Nhuế Tuyết Tình lên tiếng phản bác, Tấn An Nhiên ngồi yên, tuy đứa bé này bị dáng vẻ uy nghiêm của ba ép cúi đầu đến bây giờ, nhưng mắt thấy nếu lên tiếng bị ba bán mất! Tấn An Nhiên lấy dũng khí với Tấn Duệ Dương: "Ba, , cần phải chăm sóc, tự con có thể. . . . . . Hơn nữa, hơn nữa còn có quản gia. . . . . ."

      "Ba muốn cái này đấy." Tấn Duệ Dương hề có chút bởi vì con trai phản đối quyết định của mình mà tức giận, mặt vẫn cười tủm tỉm, giọng vẫn dịu dàng, chỉ là khi ra lại làm cho Tấn An Nhiên chìm vào đáy cốc: "Gần đây quản gian cũng có thời gian, có số việc cần chỉnh đốn."

      Tấn An Nhiên ấp úng : "Vậy. . . . . . Vậy thể ngừng được sao?" Giọng đến giống con muỗi vo ve, nghĩ đến Tấn An Nhiên mình cũng biết cái vấn đề này ba cậu cần thiết trả lời.

      Tấn Duệ Dương lại tự mình gật đầu cái: "An Nhiên ở chung chỗ với mẹ sống vui vẻ."

      Tuy Tấn An Nhiên còn tuổi, cũng là đứa bé rất giỏi về suy tính, ba bởi vì công việc bề bộn có rất ít thời gian ở cùng cậu, có thể ở cùng cả ngày với cậu như hôm nay, trong trí nhớ của cậu cũng ít có, cho nên cậu mới vui vẻ như vậy, vốn vẫn sùng bái ba, hôm nay trực tiếp kéo gần khoảng cách ít, hai cha con chung sống vô cùng hài hòa, nhưng kể từ buổi trưa mẹ của cậu về chuyến, ba cậu cũng có chút thay đổi, mặc dù vẫn cười với cậu, lại thể ngờ làm ra quyết định như vậy.

      Mặc dù biết nguyên nhân vì sao ba cậu quyết định những chuyện này, nhưng cứ có cảm giác có liên quan đến thái độ của cậu với mẹ cậu trước đó, cảm thấy được điểm này Tấn An Nhiên cũng dám chuyện nữa, cậu ý thức được sai lầm của mình, tuy biết lỗi cụ thể ở đâu, nhưng ba cậu tức giận.

      #có người ba khi tức giận đều cười đến đẹp mắt, ngày hôm đó quả đều như mỗi ngày đều sống ở trong nước sôi lửa bỏng#-- nếu như lớn chút, chừng Tấn An Nhiên cũng biết dạng châm chọc như vậy ở mạng, nhưng xin lỗi bây giờ cậu còn , ba còn có gì là làm được hơn cả siêu nhân.

      Nhìn bộ dạng của hai cha con này là tính toán vui vẻ quyết định, tình hình Nhuế Tuyết Tình mong đợi hai cha con này bất hòa cũng xuất , vô cùng kinh ngạc nhìn "con trai" , ai nấy đều thấy được tiểu tử này tình nguyện, cậu bé còn ở độ tuổi muốn lấy thứ gì đếu phải có được nếu khóc kiêng dè gì, cũng biết được thỏa hiệp. Nhuế Tuyết Tình thu hồi đánh giá lúc trước, tiểu tử này coi như tồi. Nhưng mà hơn, thỏa hiệp, cũng cần thỏa hiệp.

      "Hai người hỏi qua ý kiến của tôi chưa?"

      Bả vai của Tấn An Nhiên run lên, cúi đầu xuống, Tấn Duệ Dương nghi hoặc: "Tuyết Tình muốn?"

      Vẻ mặt của Nhuế Tuyết Tình chút thay đổi: "A, tôi làm cho có ảo giác tôi vui mừng vô cùng? Xin lỗi là lỗi của tôi."

      "Thái độ của An Nhiên trước đó với em có chút vấn đề, quả là nó đúng, nhưng mà bây giờ nó sửa lại, em thể tha thứ cho nó, cho nó thêm cơ hội sao?" Tấn Duệ Dương rất nghi hoặc, hỏi Nhuế Tuyết Tình.

      Nhuế Thành vốn xem đôi vợ chồng này tới em , quyết định chủ ý xen vào, chợt liếc về hốc mắt ửng đỏ của Tấn An Nhiên, dừng chút, cắt đứt lời chị , : "Nào có mẹ con nào hận nhau, nếu An Nhiên nhận sai, chị em để ở trong lòng, cậu bé đồng ý ở lại đây đương nhiên chị em rất vui mừng, chỉ là rể, cũng biết rồi mà, chị em có kinh nghiệm chăm sóc đứa trẻ, lại gần đây chị ấy bận việc, chỉ sợ cũng có nhiều thời gian."

      Mức độ Nhuế Tuyết Tình dễ dàng tha thứ cho người em trai này rất cao, mặc dù có chút mất hứng đoạt lời của mình, nhưng rốt cuộc vẫn mở miệng phản bác, khi Tấn Duệ Dương cười khanh khách hỏi "là như vậy sao", còn rất tình nguyện gật đầu cái, nụ cười mặt Tấn Duệ Dương càng sâu hơn: "Tuyết Tình để ý, vậy tốt quá, chỉ là coi như em để ý, nơi đó vẫn phải xử lý, An Nhiên còn tuổi, dễ dàng bị người lừa gạt, đây cũng là sơ sót, sau này xảy ra chuyện như vậy nữa."

      Nhuế Tuyết Tình hé mắt, chợt liên tưởng đến Tấn Duệ Dương câu "có số việc cần chỉnh đốn" với Tấn An Nhiên trước đó, nhướng mày, hỏi: "Chuyện gì?"

      Tấn Duệ Dương cười rất vui vẻ: "Tuyết Tình, đợi lúc đưa xuống lầu, cẩn thận cho em biết."

      "Vậy thôi , thong thả tiễn."

      "Như vậy An Nhiên. . . . . ."

      Vẻ mặt Nhuế Thành tươi cười: "Ở chỗ này trước !" xong, đôi mắt tràn ngập mong đợi nhìn Nhuế Tuyết Tình, "Chị, rất hoan nghênh, phải ?"

      Nhuế Tuyết Tình dừng chút, gắng gượng gật đầu cái, còn : "Chỉ là, chỗ này của tôi cũng có đồ dùng của con."

      " cần lo lắng, lập tức phân phó người mang tới đây."

      Chuyện này cuối cùng vẫn vui vẻ quyết định, Tấn Duệ Dương đứng dậy cáo từ, Tấn An Nhiên giương mắt muốn tiễn xuống lầu, lại bị người cậu nhiệt tình lôi kéo thả, Nhuế Tuyết Tình buồn bực muốn để ý tới, bị Tấn Duệ Dương vài ba lời câu ra cửa cùng với .

      Trong thang máy, Tấn Duệ Dương dịu dàng : "Biệt thự bên kia, sắp tới có khả năng thay đổi người giúp việc."

      " quan tâm."

      "Mặc dù gần đầy Tuyết Tình ở bên kia, nhưng chuyện này vẫn phải với em tiếng, dù sao em cũng là nữ chủ nhân của biệt thự kia."

      Nhuế Tuyết Tình tượng trưng giật giật khóe miệng, Tấn Duệ Dương cũng thèm để ý, còn : " người An Nhiên, em phải để tâm nhiều chút, phải nó muốn thân thiết với em, thường nghe tài xế Lưu đưa đón nó học , An Nhiên luôn hâm mộ nhìn những người bạn học được mẹ dắt học, cho nên nó chỉ biết làm sao để thân thiết với em mà thôi, hi vọng trải qua khoảng thời gian ở chung này, hai người có thể hòa thuận hơn."

      Đối với tha thiết dặn dò của Tấn Duệ Dương, Nhuế Tuyết Tình chỉ có bốn chữ: "Nhờ cát ngôn của ." (câu này trong tiếp trung chỉ có bốn chữ)

      Cuối cùng hai vợ chồng tới bãi đậu xe, Tấn Duệ Dương lên xe trước, còn rất lưu luyến ôm lấy Nhuế Tuyết Tình rời, vô cùng nhàng ôm cái, trước khi Nhuế Tuyết Tình động thủ, nhanh chóng rút lui, sau khi buông Nhuế Tuyết Tình ra, Tấn Duệ Dương còn đưa tay vuốt mái tóc trán của Nhuế Tuyết Tình, giống như tất cả cặp vợ chồng bình thường, dịu dàng dặn dò: "Chăm sóc mình tốt."

      Nhuế Tuyết Tình chỉ lui bước, ngay cả ánh mắt cũng lười phải nâng lên: "Hẹn gặp lại."

      Tấn Duệ Dương nhét hai tay vào túi, dáng vẻ tùy tiện chấp nhất: "Đúng rồi, Tuyết Tình, thứ hai cần em tự mình đến công ty làm chút thủ tục sang tên."

      Nhuế Tuyết Tình chỉ gật đầu, sau đó xoay người rời , Tấn Duệ Dương cũng lên xe. Nhuế Tuyết Tình hai bước, thấy hình như là Tiểu Vương và Tiểu Trương mới xuống, hai người cũng cung kính chào , tài xế Tiểu Vương còn mang theo phần thiết tha: "Phu nhân, đồ được sửa sang lại, chúng tôi trở về biệt thự bên kia, có chuyện ngài trực tiếp kêu tôi."

      Nghĩ đến con trai của kẻ tiện nghi kia, Nhuế Tuyết Tình gật đầu cái: "Tiểu Vương, đưa số điện thoại cho tôi."

      "Yes Sir!" Tiểu Vương lấy tờ giấy nhắn, bút, từ trong túi của mình ra, cung kính viết xuống dãy số, hai tay dâng lên, dáng vẻ thành kính: "Phu nhân ngài gọi tôi bất cứ lúc nào, mặc kệ thời gian nào cũng được."

      Nhuế Tuyết Tình nhận lấy giấy nhắn, : "Hai người có thể được rồi."

      Dáng vẻ của Tiểu Vương càng cung kính: "Vâng."

      Đưa mắt nhìn Nhuế Tuyết Tình vào thang máy, Tiểu Trương nhạo báng Tiểu Vương: "Xem bộ dạng của này, lúc nào biến thành ông già đần độn rồi hả?"

      " cảm thấy phu nhân càng ngày càng có hơi thở nữ vương sao?" Tiểu Vương lên vẻ say mê.

      "Nữ vương tôi biết, tôi chỉ biết bộ dạng này của đặc ngu ngốc."

      "Haizz, phải hiểu, ngay cả tiên sinh cũng nằm rạp dưới váy của nữ vương rồi, đừng thấy tiên sinh dịu dàng như nước vừa nãy, vẻ mặt lưu luyến rời. . . . . ." Thao thao bất tuyệt Tiểu Vương để ý đến, khi mình vừa mới câu kia ra khỏi miệng trong mắt Tiểu Trương chợt lóe lên ý vị , chỉ là Tiểu Trương rất nhanh khôi phục lại tự nhiên: "Tôi phu nhân của chúng ta ngang ngược, lạnh máu đến có bạn bè như vậy, thể nào tiên sinh phát được vẻ tốt đẹp của ngài ấy, chứng minh, ánh mắt của tiên sinh vẫn tốt trước sau như !"

      Tiểu Trương chê cười: "Ngoại trừ hai ngày nay đọc mấy câu này, khi nào qua phu nhân có khí thế hả?"

      "Đó là bởi vì trước đó tôi chưa tiếp xúc với phu nhân, hai ngày trước vừa tiếp xúc, phát !" Tiểu Vương ngẩng đầu ưỡn ngực.

      "Được rồi, về sớm chút! Quản gia Lâm vẫn chờ chúng ta trở về báo cáo công việc đấy."

      Nhuế Tuyết Tình vào cửa, phát hai cậu cháu chỉ mới trong thời gian ngắn ngủi, thân mật, Nhuế Thành còn trẻ tuổi, cáu kỉnh càng kiêu ngạo, có lòng muốn gần gũi với người cháu lần đầu tiên gặp mặt, mà Tấn An Nhiên xuất thân thế gia, trong nhà quy củ cực lớn, hoàn toàn có người thoải mái chơi với cậu bé, dù ở trường học, vì duy trì phong phạm người thừa kế tương lai của nhà họ Tấn, chính cậu bé cũng dám buông lỏng, ngược lại ở trước mặt Nhuế Thành cần cố kỵ những thứ này, hơn nữa với người cậu có dáng dấp tương tự này, trong lòng cậu bé vẫn có mấy phần thân thiết. Vì vậy hai người ăn nhịp với nhau, khi Tấn An Nhiên nở nụ cười cần quá rực rỡ với Nhuế Thành, ngay cả khi cười với Tấn Duệ Dương cũng rực rỡ như vậy, dù sao ở trước mặt Tấn Duệ Dương, Tấn An Nhiên là dám buông lỏng như thế.

      Chỉ là vừa ồn ào xong, Tấn An Nhiên thấy Nhuế Tuyết Tình vào, cơ thể bé dừng lại, mặt lại trở nên nghiêm túc, Nhuế Thành bất mãn ngẩng đầu nhìn chị cái, còn chưa lên tiếng, Nhuế Tuyết Tình mang theo vẻ mặt ác độc của mẹ ghẻ ngồi xuống đối diện bọn họ: "Nghe này, tiểu quỷ, con ở nhà ta phải làm theo quy cũ của ta, tắm mặc quần áo gì đó, đều tự mình giải quyết, đừng hy vọng có người giúp."

      Quả Nhuế Thành biết nên cái gì cho phải, chị cả, chị gọi con trai mình là "tiểu quỷ" thích hợp ?! Thấy môi đứa trẻ cũng cắn đến đỏ, vẫn kiên cường gật đầu, Nhuế Thành bỗng nhiên nghĩ đến chuyện: "Đúng rồi, chị, phải ba mẹ vẫn luôn tiếc khi thể gặp được An Nhiên sao, vừa đúng lúc để cho bọn họ tới đây ở, chị cũng cần lo lắng An Nhiên ai chăm sóc."
      Last edited: 12/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14:

      Nếu Nhuế Thành có thể nghĩ tới đề nghị tốt này, đương nhiên cũng do làm, Nhuế Tuyết Tình cho rằng đây là nhiệm vụ hoàn toàn cách nào hoàn thành, "sinh vật" mềm nhũn như con chi chi địa cầu quả phiền, cha mẹ nhà họ Nhuế chắc chắn đồng ý giúp tay chăm sóc, quyết định chủ ý chờ cha mẹ nhà họ Nhuế lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc cự tuyệt cầu của Nhuế Thành, để cho Nhuế Thành lái xe mình đưa Tấn An Nhiên về nhà chính, liền xem như là trừng phạt Nhuế Thành hôm nay tự chủ trương.

      Tuyệt đối ngờ, trừng phạt thế nhưng biến thành phần thưởng, Nhuế Tuyết Tình ngồi ở đầu ghế sofa khác, cũng có thể nghe được thanh hưng phấn kích động trong điện thoại của em trai truyền tới: " ? An Nhiên ở chỗ các con? Được, được, mẹ với ba con lập tức qua. . . . . ."

      Mặt của Nhuế Tuyết Tình trực tiếp = = , thậm chí còn thể chờ đợi như vậy?

      Nhuế Thành còn khuyên can: "Mẹ, mẹ đừng quá nhanh, ba còn chưa đóng quán đâu, mẹ để ba dọn dẹp giang hàng trước , thuận tiện lại chợ mua chút ít thức ăn, ở chỗ chị chút thức ăn nào. Chờ Tiểu Dương tan việc cũng tập hợp ở gian hàng của ba, đến lúc đó chị lái xe đón mọi người."

      Mẹ Nhuế có chút kịp chờ đợi: "Tiểu Dương tan việc còn phải hơn tiếng nữa, đến lúc đó bảo chị con đón nó , mẹ với ba con tới trước."

      "Nhưng mẹ cũng biết địa chỉ mà, hơn nữa ba con chạy xe điện sao mà chạy nhanh được?"

      Cuối cùng mẹ Nhuế vẫn nghe theo đề nghị của con trai, nghĩ đến lời Nhuế Thành , lại bắt đầu kích động: "Được, mẹ chợ mua chút thức ăn, An Nhiên ở đó? Giúp mẹ hỏi cháu chút muốn ăn cái gì."

      Nhuế Thành nhìn Tấn An Nhiên, Tấn An Nhiên bị ánh mắt nghiên cứu của làm cho cả người được tự nhiên, lúc này Nhuế Thành giống như cọng cỏ cứu mạng, cậu trả lời ngay lập tức: "Cháu kén ăn, cái gì cũng ăn được."

      Nhuế Thành vừa định lại với mẹ , Nhuế Tuyết Tình lại trực tiếp ra lệnh, "Đưa di động cho nó." Đồng thời cũng quét mắt nhìn Tấn An Nhiên: "Tiểu quỷ, nhớ gọi bà ngoại."

      Khóe miệng Nhuế Thành lại bắt đầu co quắp, gọi con trai mình là "tiểu quỷ" còn có thể thuận miệng như vậy, chị tuyệt đối là xưa nay chưa từng có. Chị cả, chị ở bên ngoài như vậy, người nhà mẹ đẻ của chị cũng chưa bao giờ biết, quả thực là hủy tam quan! (Tam quan là gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan)



      Tấn An Nhiên hoàn toàn bị khí thế của người ngoài hành tinh dọa sợ ngây người, hoàn toàn nghĩ tới phản kháng, cơ thể nhắn run lên, thuận theo nhận lấy điện thoại di động Nhuế Thành đưa tới, mẹ Nhuế ở đầu bên kia điện thoại đợi lâu mà vẫn nghe thấy tiếng gì, vị vậy rất thân thiết gọi tiếng: "Tiểu Thành?"

      Cũng may, bà ngoại cậu là người bình thường! Tấn An Nhiên giải thích được thở phào nhõm, nhưng bởi vì ánh mắt của người ngoài hành tinh quá mức mãnh liệt, giọng vẫn còn có chút cà lăm: "Ngoại, bà ngoại. . . . . . Cháu... Cháu là An Nhiên. . . . . ."

      Mẹ Nhuế lập tức lên tiếng trả lời, giọng cũng to lên, làm cho người ta tự chủ được tưởng tượng ra dáng vẻ nụ cười rực rỡ của bà. "Ôi, An Nhiên! Cháu muốn ăn cái gì? Bà ngoại lập tức mua thức ăn trở về làm cho cháu ăn."

      "Cháu kén ăn, cái gì cũng. . . . . ." Chữ "được" còn chưa ra khỏi miệng, bên tai cậu vang lên thanh uy hiếp có lực vô cùng: "Cá nấu cải chua, bún thịt, đậu hũ Ma Bà, dầu trộn rau xà lách, canh xương khoai sọ."

      Nghe xong chuỗi tên đồ ăn, ánh mắt của Tấn An Nhiên cũng dần dần dại ra, Nhuế Tuyết Tình thấy cậu có phản ứng, nhíu mày: "!"

      "Chị!" Nhuế Thành nghe nổi nữa: "Có ai đối xử với đứa bé như chị ."

      Nhuế Tuyết Tình chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn cái, Nhuế Thành lập tức yên lặng, dịu dàng nhìn Tấn An Nhiên: " theo như thực đơn mà mẹ cháu vừa ."

      may là trí nhớ của Tấn An Nhiên tệ, sót chữ tên đồ ăn xong, mẹ Nhuế ở bên kia cũng hài lòng cúp điện thoại, kịp chờ đợi khoe khoang với ông già: "Ôi, tiếng gọi bà ngoại của cháu ngoại kia làm cho lòng tôi cũng mềm luôn rồi. . . . . ."


      Nhuế Tuyết Tình chỉ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Tấn An Nhiên cái, tuyệt đối ngờ, tiểu quỷ này thậm chí có tiềm chất người gặp người thích, bộ não của người địa quả nhiên càng ngày càng thể giải thích vì sao.

      Nhuế Thành cố kỵ chút nào dạy dỗ chị cả : "Chị, chị thể đối tốt với An Nhiên hơn chút nữa sao? Nó bò ra từ trong bụng chị đấy, phải nhặt được, coi như trước đó làm sai điều gì, bây giờ còn hoàn toàn có thể kịp giáo dục, đứa bé mới sáu tuổi, là đóa hoa tương lai của tổ quốc, hoàn toàn đáng giá được che chở, nhưng chị đối xử với cháu nó vô cùng trách móc nặng nề như thế sao?"

      Nhuế Tuyết Tình im lặng, mặc dù cường thế cũng phải dã man hiểu chuyện, mặc dù nhìn "sinh vật" mềm nhũn như con chi chi kia rất chướng mắt, nhưng đến địa cầu như vậy rồi nhất định cũng thể quay trở về, vậy còn bằng nhập gia tùy tục, sống hòa nhập vào thế giới này tốt, về phần tên tiểu quỷ trước mắt này, làm cho nó cảm nhận được cái gì gọi là che chở.

      Nhuế Tuyết Tình nghe theo đề nghị của Nhuế Thành, mặt cũng lộ vẻ gì khác thường, điều này làm cho Nhuế Thành có chút chắc, suy nghĩ chút lại tăng thêm câu: "Mặc kệ như vậy, khi có ba mẹ thái độ của chị cũng phải khá hơn chút, đừng làm cho hai người lớn tuổi rồi mà còn phải hao tổn tâm tư vì chị."

      Lần này Nhuế Tuyết Tình lại sảng khoái gật đầu, làm Nhuế Thành dở khóc dở cười: "Chị chở ba mẹ, hay là em?"

      Nhuế Tuyết Tình nhịn được khoát tay: "Em ."

      "Nhưng mà An Nhiên. . . . . ."

      "Chị trông nó."

      Vậy em càng yên tâm, Nhuế Thành chảy nước mắt đầy mặt, vì bản thân gặp phải người chị có chút cứng đờ như sáp, làm cho thể như Nam Thần hưởng khói lửa nhân gian ra ngoài, trở về phải với ba mẹ, đều là công lao của chị cả !

      "Trong chung cư có thiết bị chơi chơi trò, chị mang An Nhiên xuống chơi lát, hoạt động thân thiết có thể kéo gần tình cảm giữa hai mẹ con, thuận tiện dạo vòng tìm hiểu chút hoàn cảnh xung quanh." Nhuế Thành nghĩ chắc ở bên ngoài chị cũng làm loạn được. Vì tìm giải thích hợp lý khuyên chị ra cửa, rốt cuộc là có bao nhiêu dễ dàng! "Đúng rồi, ba mẹ tới đây vậy trái cây đủ, chị thuận tiện siêu thị bên cạnh chung cư mua chút nữa, ba mẹ thích ăn trái Thanh Long và Vải."

      Nhuế Tuyết Tình rất bình tĩnh gật đầu, lần đầu tiên ý thức được em trai của cũng phiền phức như người địa cầu! "Được rồi, em ra ngoài ."

      Đây là tương tự với "tên nhóc Tiểu Thành yên tĩnh quỳ" đến mức chân sưng sao? Khóe miệng Nhuế Thành giật giật: "Em còn chưa xong, chị, em còn muốn siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày, củi gạo dầu muối tương dấm trà cũng đều phải chuẩn bị. . . . . ."

      Nhuế Tuyết Tình trực tiếp lấy tấm thẻ tín dụng nhét vào trong tay Nhuế Thành: "Mật mã là XXXXXX."

      "Em cái này, chỉ muốn hỏi chút hai người có muốn mua cái gì ."

      " cần."

      Nhìn nét mặt cũng biết chị nhịn được nữa, Nhuế Thành chỉ có thể thu hồi lo lắng, cầm chìa khóa ra cửa.

      Nhuế Thành vừa , quả nhiên Nhuế Tuyết Tình ngay cả nụ cười cũng cho, vẻ mặt thay đổi nhìn chằm chằm Tấn An Nhiên: "Tiểu quỷ, con muốn xuống dưới chơi?"

      Tấn An Nhiên rất muốn gật đầu mình cậu cũng có thể , nhưng dưới cái nhìn soi mói mãnh liệt như vậy chỉ có thể lắc đầu: "Tùy... Tùy tiện."

      Nhuế Tuyết Tình đứng lên: "Vậy thôi."

      Vẻ mặt Tấn An Nhiên tràn đầy kinh ngạc, phát cậu theo kịp lối suy nghĩ của mẹ, nhưng mà rất nhanh rồi cậu biết, cậu theo kịp mẹ cậu, chỉ là suy nghĩ, còn có bước chân.

      Nhuế Tuyết Tình ở chung cư sang trọng, mỗi tầng lầu chỉ có hai gia đình, hành lang đều rất xa hoa, từ cửa nhà của Nhuế Tuyết Tình đến thang máy chỉ mấy mét, Nhuế Tuyết Tình bước vừa nhanh vừa dài, chờ thang máy mở ra, thấy bóng dáng của Tấn An Nhiên, Nhuế Tuyết Tình quay đầu nhìn lại, đứa bé bước từng bước ngắn tới. Nhuế Tuyết Tình cau mày, cái gì gọi là tương lai của tổ quốc? Nếu tương lai của tổ quốc đều yếu như vậy đất nước đó phát triển rồi.

      Rốt cuộc đợi đến khi Tấn An Nhiên tới, hai mẹ con cùng vào thang máy, trong thang máy còn có những người khác, Tấn An Nhiên mới sáu tuổi, vừa tới nơi xa lạ vẫn có chút sợ hãi, lúc này có thể dựa vào cũng chỉ có mẹ cậu mà thôi, vì vậy tự chủ từ từ xê dịch về bên cạnh người Nhuế Tuyết Tình, Nhuế Tuyết Tình chỉ biến sắc nhìn, khi thang máy lại mở ra trực tiếp kéo tay Tấn An Nhiên, vẻ mặt chút thay đổi, gương mặt nhắn của Tấn An Nhiên nghiêm túc, gương mặt của hai mẹ con vừa giống nhau như đúc, ngũ quan đều rất tinh xảo, làm cho người qua lại trong chung cư khỏi liếc mắt nhìn.
      Last edited by a moderator: 30/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :