Nữ Thần Báo Tử tập 6: Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn - Rachel Vincent [Kỳ Ảo,tình cảm]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18:

      “TẠI SAO MỌI NGƯỜI thể đến nhà mình hả bố?” – Giọng chị Sophie the thé cất lên lúc tôi và hai em nhà Hudson ra trong phòng ngủ trống của tôi – “Ở

      đó vừa rộng rãi vừa tiện nghi. Chứ cứ phải nheo mắt xem cái TV xíu này làm con đau hết cả đầu.”

      “Hết giờ xem TV rồi, giờ là lúc con phải ngủ.” Bac Brendon lên tiếng.

      “Hoặc nếu muốn tôi có thể giúp bất tỉnh nhân , để khỏi phải đau đầu.” Sabine giọng tỉnh queo.

      “Ôi giời…” Tôi ngao ngán lắc đầu, ra ngoài hàng lang, với Tod và Nash sát phía sau.

      “Kaylee…” – Bố chạy vội tới ôm tôi ngay khi vừa nhìn thấy tôi – “Con vẫn ổn chứ?”

      “Con vẫn ổn.” – Câu hỏi đó càng lúc càng trở nên vô nghĩa. Làm sao chúng tôi có thể trở lại bình thường như xưa? – “Sao mọi người lại tập trung hết ở đây thế này?”

      “Nếu lão Avari có thể tiếp cận Alec, lão ta có thể tiếp cận được bất cứ ai.”

      “Vì thế chúng ta phải ở cùng phòng khách với Kaylee cho tới khi…? Cho tới khi nào?” – Chị Sophie lia mắt nhìn dọc quanh phòng – “Mọi người quên là đám tà ma ấy bất

      tử à? Lão Avari còn hành hạ chúng ta cho tới khi còn ai sống sót mới thôi. cách vĩnh viễn.” Chị khinh khỉnh nhìn qua tôi và Tod.

      “Đây chỉ là tạm thời cho tới khi chúng ta tìm cách ngăn chặn đám tà ma đó qua bên này.” – Bác tôi nhàng giải thích – “Và phải tất cả chúng ta đều ở đây. Nam giới

      dọn qua bên nhà Nash. Harmony đồng ý rồi.”

      Nagy lập tức những tiếng la ó phản đối đồng loạt cất lên.

      “Chúng ta là gì chứ, 12 tuổi chắc?” – Sabine cau có khoanh tay lại trước ngực – “Hơn nữa, phân biệt nam nữ như thế gọi là kì thị giới tính. Và nếu vậy chưa đủ để làm chú

      thay đổi ý kiến, cháu buộc phải thông báo với chú rằng Nash đủ tuổi trưởng thành, còn cháu đồng ý của người giám hộ cho phép cháu ở nhà ấy.”

      “Nhưng cháu chưa được cho phép của Harmony.” Bố tôi thủng thẳng đáp và cơn thịnh nộ của Sabine dường như làm tối sầm cả căn phòng.

      “Cháu nghĩ chúng ta cứ nên ở cùng nhau hơn.” – Sophie đề nghị, mắt nhìn chằm chằm về phía Luca, người cũng nhiệt tình hưởng ứng với chị - “Nếu chúng ta mạnh hơn

      về số đông việc gì phải chia nhau ra?”

      “Để cho bọn cháu chia ra thành từng cặp đúng ạ?” – Sabine liếc từ bố tôi sang bác Brendon – “Để cháu cho hai chú biết điều: Nếu các chú vẫn cố tình tách

      nam riêng, nữ riêng, vậy hãy chuẩn bị tinh thần mà thức cả đêm để canh cho đưa nào lẻn ra khỏi nhà. Trong khi nếu để cho cả đám bọn cháu ở đây với nhau, chẳng ai

      có lý do để đâu hết. Hơn nữa, đông người như thế này cũng có ai làm gì được đâu.” Cuối cùng, cái lý lẽ thể hợp lý hơn của Sabine giành chiến thắng.

      Bố tôi quay sang nhìn bố chị Sophie hỏi ý kiến nhưng chỉ nhận được cái nhún vai. Sau cùng, bố tôi thở dài. “Thôi được. nhưng đây là linh động vì tình huống khẩn

      cấp, chứ phải là buổi tiệc ngủ. Mọi người phải mặc quần áo ngủ đầy đủ và cấm hở hang. được uống bia rượu hay bất cứ đồ uống có cồn nào khác.

      được ngủ chung túi ngủ. được than phiền khi bảy con người phải chia nhau cái phòng tắm vào buổi sáng. Tiện đây cũng luôn, tôi là người tắm đầu tiên.”

      ai phản đối.

      Luca và Sophie theo bác Brendon về nhà lấy thêm đệm hơi và túi ngủ, sau đó quay lại nhà tôi mà có bác Brendon cùng. Vì chưa từng chết hay qua Cõi nên bác

      ấy phải là mục tiêu để các tà ma nhập vào. Hơn nữa, bác ấy phải làm lúc 8 giờ sáng. Chị Sophie mừng ra mặt khi để lại bố ở nhà.

      Tôi thấy mừng vì diện của Luca làm chị ấy quên vụ làu bàu về thiếu thốn khi ở nhà tôi. Từ phòng khách, phòng ngủ cho tới TV và bồn tắm, cái gì cũng xiu

      xiu.

      Sau khi họ khỏi, Tod cũng quay lại bệnh viện – ấy bỏ lỡ ca trực thay cho Mareth để giúp tôi lo chuyện của Alec. Emma đóng cửa phòng ngủ lại và nằm giường

      cạnh tôi. “Chuyện về Alec là à?” – hai mắt cậu ấy long lanh ngấn lệ - “Lão Avari bắt được ấy à?”

      Tôi gật đầu. Ít nhất đó là .

      “Bằng cách nào? Còn Falkor sao?”

      “Lão Avari giết cả Falkor. Mình biết chi tiết, chỉ biết là nếu các tà ma có thể tự do lại bên này, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. ai còn được an toàn nữa” Và những

      người thân của tôi là mục tiêu đầu tiên của lão.

      “Mình có linh cảm rất xấu, Kaylee ạ. Như kiểu lúc nào cũng phải đề phòng nhìn qua vai ý. Nhưng giờ chuyện đó cũng là vô nghĩa khi đám tà ma ấy trông giống y như bạn bè và

      người thân của mình. Làm sao chúng ta có thể chống lại nếu biết chúng ta ở đâu?” – Câu hỏi đó tôi có lời giải đáp. Emma mân mê sợi chỉ gối mất lúc

      rồi ngước lên hỏi tiếp – “ lẽ từ nay về sau chúng ta cứ phải sống mãi như thế này à? Và giờ bọn chúng tìm được cách qua bên đây, thử hỏi còn gì có thể ngăn cản

      được chúng nữa?”

      “Chúng ta làm được, Emma ạ. Mình vẫn chưa biết làm cách nào, ngoài cách lấy lại từg linh hồn tái sinh mà chúng có. Rất có thể đây trận chiến trường kỳ. Mình

      làm mọi cách để cậu phải tham gia vào trận chiến này.” Cuộc đời của Emma phải trải qua quá nhiều biến cố, chỉ vì là bạn của tôi.

      “Đây cũng là cuộc chiến của mình.” – Emma khẽ chớp mắt và hai giọt nước mắt đầu tiên bắt đầu rơi xuống má – “Avari biến nó thành cuộc chiến của mình khi lão nhập vào

      cơ thể mình và đầu độc bạn trai mình.” – Doug chết vì sốc Hơi thở của Quỷ hồi tháng năm ngoái, chỉ vài ngày sau khi Scott bị bắt và nhập viện – “Khi lão ta giết chết bạn

      của mình.” – Emma sụt sùi , và tôi cũng phải đưa đưa tay lên quệt nước mắt của chính mình – “Alec. Cậu có nghĩ… ấy phải chịu đựng lâu ?”

      “Mình nghĩ ấy bị bất ngờ, kịp trở tay và rất nhanh. Mình tin là như thế.” – Mặc dù chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng điều khiến tôi đau đớn nhất chính là hình ảnh cuối

      cùng Alec nhìn thấy và nhận ra – ý nghĩ cuối cùng lên trong đầu ấy – lại là ấy bị giết bởi người bạn.


      Đến nửa đêm, Sabine, Nash, Emma, Luca, và chị Sophie lục đục kéo nhau ra phòng khách nhà tôi, người nằm ghế, kẻ nằm dưới đất. Tôi đứng ở hành lang lúc, lắng

      nghe họ thầm chuyện với nhau như thế cắm trại dưới bầu trời đầy sao. Tiếng thầm của họ chứa đựng đầy đủ mọi cung bậc, sắc thái tình cảm: Buồn bực có, giận

      dữ có, lo sợ cũng có. Nhưng ít ra họ có thể chia sẻ với nhau những tâm thầm kín của mình. Còn tôi, tôi thể ra chuyện của mình với họ. Kể cả nếu tôi có tìm được

      chỗ sàn cạnh Emma, tôi cũng thuộc về họ. Vĩnh viễn thể. Sau tất cả những gì tôi làm với Alec.

      “Em vẫn ổn chứ?” Tod ân cần hỏi, và tôi ngước mắt lên thấy đứng dựa lưng vào bức tường kế bên tôi, bóng đổ dài cái hành lang tối.

      “Ổn là từ quá xa xỉ đối với em nay.” – tôi lắc đầu buồn bã, và khi vòng tay ôm lấy tôi, tôi nghiên đầu dựa vào vai tìm an ủi – “Em còn giống như họ

      nữa.”

      “Đúng là em còn giống như họ nữa.” – giơ tay lên xoa lưng tôi vỗ về - “Những em có thể ở bên cạnh họ.”

      “Bằng cách nào? Làm sao em có thể tiếp tục giả vờ quan tâm tới buổi prom cuối cấp, lễ tốt nghiệp và đại học… khi mà cứ mỗi lần nhắm mắt em lại thấy Alec nằm trong

      vũng máu?”

      “Em đầu cần phải giả vờ với những người bạn kia. Em đâu cần phải giả vờ với . biết giờ em vẫn chưa thể chấp nhận được này, nhưng em là may mắn nhất

      từng gặp. Em có rất nhiều người thương và hiểu em.”

      “Đáy là vì họ biết việc em làm thôi. Nếu biết họ bao giờ tha thứ cho em đâu.”

      “Có thể họ thể hieru hết cảm xúc lúc này của em, nhưng họ biết công việc của em và cuộc đời sau khi chết của em, và họ vẫn muốn được ở bên cạnh để động viên, cổ vũ

      em. Vì thế hãy cứ là chính mình khi ở bên họ, em cần phải giả vờ gì hết. Điều quan trọng nhất, em có bạn bè và người thân để chuyện cùng.”

      ấy đúng. “Thế có ai?”

      có em. Đó là tất cả những gì cần.” rồi nắm tay tôi vào trong phòng ngủ, nơi có ai khadc ngoài chúng tôi.

      “Cảm ơn vì những gì làm cho em ngày hôm nay.”

      “Em biết là sẵ sàng làm mọi thứ vì em mà.”

      “Nhưng em vẫn đồng ý với việc lấy lý do bảo vệ em để che đậy vụ án mạng…”

      “Chúng ta buộc phải đồng ý là bao giờ đồng quan điểm về chuyện này…”

      “… nhưng em rất cảm động khi đưa em tới nơi ở mới của . Cho em nơi để nghỉ ngơi và lấy lại bình tĩnh. thậm chí còn pha nước tắm và chuẩn bị quần áo sạch

      cho em…”

      luôn sẵn lòng làm điều đó bất cứ lúc nào.” nhe răng cười nhìn tôi đầy ý.

      “… và những gì …” Tôi biết phải dùng lời nào để diễn tả cảm kích của mình. Vì thế tôi hôn . Mỗi khi ở bên , tôi lại cảm thấy như mình được tiếp

      thêm sức mạnh. Để vượt qua chuyện như này hôm nay.

      “Cảm ơn . Em cứ nghĩ mình bao giờ còn thấy buồn ngủ nữa cơ, thế mà hôm nay em ngủ say như chết lúc ở nhà .”

      nghĩ đó là vì khi ấy em quá sốc nên mới khiến cho cơ thể mệt mỏi đến như vậy. Trí óc của em cần có thời gian để bắt kịp với trái tim em, và em cần nơi để tĩnh

      dưỡng và lấy lại cân bằng. Chuyện tương tự cũng từng xảy ra với .”

      “Kaylee?” – Bố tôi gọi và tôi ngẩng đầu lên thấy bố tôi đứng ở cửa phòng, mắt nhìn về phía chúng tôi cách vô định – “Con biết là bố lo lắng thế nào khi nhìn thấy

      những vết lõm giường con nhưng lại nhìn thấy cơ thể tạo ra chúng rồi chứ?”

      “Con xin lỗi.” – Tôi ngồi bật dậy và ra cho bố thấy – “Vẫn còn nguyên quần áo, như cầu của bố.”

      “Cảm ơn con vì chưa làm cho bố hóa điên.” – Bố tôi vào phòng và ngồi xuống ghế - “Bố nghĩ con cần thêm ít đồ đạc nữa để có thêm chỗ ngồi hơn là cái giường của con.” –

      Tôi biết là bố đùa nhưng làm sao nhếch miệng lên cười được. Và kh thấy tôi giãy nảy lên cự nự như mọi ngày, ánh mắt của bố bắt đầu chuyển sang lo lắng –

      “Con vẫn ổn chứ? Về chuyện của Alec ý?”

      , con ổn chút nào.” – Tôi rưng rưng nước mắt nhìn bố. Ở bên cạnh, Tod giơ tay xoa xoa lưng tôi vỗ về - “Bố có thể đóng cửa lại ? Con có chuyện cần

      với bố.” Tôi có thể tắt tiếng chỉ để cho mình bố và Tod nghe thấy, nhưng hiểu sao tôi vẫn thấy thoải mái khi cánh cưa rphofng vẫn mở toang hoang thế

      kia.

      Bố tôi đóng cửa lại rồi ngồi xuống giường cạnh tôi, mặt đầy lo lắng. “Có chuyện gì thế Kaylee?”

      “Con giết ấy.” xong, tôi òa khóc nức nở. Như thể tôi chờ giây phút thú tội này từ lâu lắm rồi. Mọi thứ trong phòng bắt đầu nhòe sau làn nước mắt, và tôi chỉ biết

      cuối gằm mặt, nhìn chằm chằm xuống hai tay run rẩy đùi.

      Bố kéo tôi ôm chặt vào lòng, nước mắt của tôi rơi ướt đâm áo bố. “ đâu, Kaylee, con giải thoát cho linh hồn của Alec và ngăn cho lão Avari sử dụng nó như

      bộ trang phục.” – Bố giơ tay lên nhàn vuốt tóc tôi – “Con làm điều con phải làm, và bố biết nó rất khó khăn với con. Nhưng nếu Alec có mặt ở đây, chắc chắn cậu ấy

      cảm ơn con.”

      đâu.” – Tôi vẫn sụt sùi khóc, nước mắt tiếp tục túa ra như suối – “Lão Avari phải sử dụng linh hồn của Alec, mà là thân xác của ấy.” – Tôi khóc nấc lên,

      gần như thốt ra thành lời – “Alec chỉ bị nhập vào thôi, con giết chết ấy.”

      “Kaylee hề biết.” – Tod phân trần, lúc bố tôi nhoài người lấy hộp khăn giấy bàn cho tôi – “Cả hai bọn cháu đều hề nhận ra. Lão ta lừa ấy.

      phải là lỗi của Kaylee.”

      Tôi lắc đầu quầy quậy, cảm giác tội lỗi càng dân cao. Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. “Đáng ra con phải biết mới đúng.” – Hai tay tôi nắm chặt lấy áo bố, và tôi muốn

      buông ra – “ ấy là bạn của con. Lẽ ra con phải phân biệt được bạn mình với con quỷ.”

      “Đừng, Kaylee, đừng giày vò bản thân như vậy mà con.” – Bố hơi đẩy tôi ra để có thể nhìn thấy mặt tôi, và khi tôi giơ tay lên định lau nước mắt, bố liền đưa cho tôi cái khăn

      giấy – “Đây chính là điều ta muốn.” – Mặt bố nhăn lại vì đau đơn, cho tôi. Cho Alec. Cho tất cả chúng tôi, vì bị lôi vào trò chơi của dối trá và dằn vặt của lão Avari –

      ta muốn con phải đau khổ và dày vò bản thân.”

      “Con đán gbij như vậy.” – Lau xong, tôi vo viên cái khăn giấy ướt lại và cần trong tay – “Đáng ra con phải tỉnh táo hơn, bố ạ. Với đám tà ma, luôn lẩn khuất trong những

      điều chúng ra.” – Bởi vì chúng thể dối, chúng tở thành bậc thầy của những câu ý và lái – “Lão ta chưa lần là Alec chết.” – tôi tua

      tua lại hàng chục lần những lời lão Avari chiều nay, lúc nằm giường của Tod – “Đáng ra con phải nhận ra điều đó.”

      “Kaylee, Avari có hàng trăm – thậm chí là hàng nghìn – năm thực hành để hoàn thiện khả năng lèo lái người khác. Và lão ta có hơn ¼ thế kỷ đẻ học cách bắt chước

      Alec.” – Bố tôi cuối đầu xuống để tìm ánh mắt tôi – “Vì thế con có cách nào để nhận ra được. ai có thể.”

      Dù bố và Tod có an ủi tôi thến nào cũng vô ích. Tôi giết Alec. Đó là sựt hật thể chối cãi. Và chừng nào tôi còn tồn tại, nỗi day dứt này còn theo tôi mãi mãi.

      ai, gì có thể gỡ bỏ được gánh nặng ấy giùm cho tôi.

      “Kaylee.” – Qua làn nước mắt, Tod như nhòa trước mắt tôi. Tôi muốn được chạm vào nhưng như thế công bằng với Alec. ấy bao giờ còn

      được chạm vào ai hay bất cứ thứ gì, và đó là lỗi của tôi, vì thế tôi xứng đáng nhận đuợc an ủi – “Alec trách em đâu. Vì thế đừng tự trách bản thân mình. Kẻ

      gây ra chuyện này là lão Avari. Lão ta lợi dụng em và con dao của em, giống như từng lợi dụng cơ thể của Alec. hiểu cảm giác ân hận của em, và hiểu rất khó để

      em vượt qua mặc cảm tội lỗi đó. Nhưng đáng ra em phải nên cảm thấy tức giận mới đúng. Đây phải là tai nạn thương tâm. Đây là tội ác, gây ra bởi lão Avari, chứ

      phải em. biết em thế nào chứ rất sẵn sàng để bắt lão trả giá rồi.”

      Tôi gật đầu. Tôi cũng sẵn sàng. “Nhưng bằng cách nào. định làm thế nào để làm tổn thương tà ma?” Đó là câu hỏi lời giải đáp từ hàng ngàn năm nay rồi.

      “Hãy bắt đầu bằng việc bỏ đói lão ta.” – Tod – “Avari sống bằng các nỗi đau mà em chính là món ăn thishc nhất của lão ta. Vì thể hãy cắt bỏ thức ăn cuar lão. Biến

      nỗi đau thành nỗi tức giận, avf lão ta thê trực lợi từ nó. Trách nhiệm của em là đảm bảo đẻ Avari hưởng lợi được gì từ tội ác của chính .” – nhếch miệng lên

      cười đầy tinh quái – “ giận dữ vẫn luôn là bài thuốc hữu hiệu nhất.”

      Tôi thể nhận ra ánh mắt ngạc nhiên và tôn trọng của bố tôi dành cho Tod. tia hy vọng mong manh vụt lóe lên giữa bầu trời cảm xúc đầy mây đen xám xịt của tôi.

      Trước giờ tôi vẫn luôn mong muốn bố quý Tod nhiều như tôi.

      “Đuợc em?” Tod hỏi và tôi gật đầu. Để quên nỗi đau còn khó hơn rất nhiều so với việc bám lấy giận dữ, nhưng ấy đúng. Lão Avari xứng đáng

      được động vào nỗi tiến thương vô hạn mà tôi dành cho Alec.

      Tôi lại lấy thêm cái khăn giấy nữa để lau mặt. nỗi lo lắng mới mặt bố, khi ông quay sang hỏi Tod. “Chúng ta có gặp rắc rối gì với cảnh sát ?”

      “Hy vọng là ạ.” – Tod giọng chắc nịch – “Cháu lo xong chuyện đó rồi. Họ thể biết là Kaylee có mặt ở đấy.”

      “Cảm ơn cháu.”

      Tôi ném cả hai cái khăn giấy vào thùng rác, rồi quay sang nhìn đồng hồ. quá nửa đêm. “ muộn giờ làm rồi đáy.” Tôi nhắc, nhưng chỉ nhún vai.

      “Hôm nay ông Levi trực thay ca này cho , để được nghỉ ngơi.”

      có lời nào để diễn tả nỗi vui mừng của tôi. Tôi muốn phải thức chong chong cả đêm, mình, với nàng mara ở phòng bên cạnh. “ có ở lại đây ?” –

      Tôi quay sang hỏi bố - “ ấy có thể ở lại đây tối nay được bố? mà? Bọn con để cửa mở, con thề.”

      Bố tôi tặc lưỡi. “Bố mừng là con mở miệng xin phép. Tất nhiên là cậu ấy có thể ở lại rồi. Nhưng cửa phòng lúc nào cũng phải mở đấy.” Bố quay sang dặn Tod, thay vì dặn

      tôi.

      Tod gật đầu.

      Vài phút sau, tôi đứng dậy vào phòng tắm để đánh răng. Và tôi tifhn cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa bố và Tod.

      “Nhìn con bé khóc như thế mà chú đau hết cả lòng.” Bố tôi thở dài tâm .

      “Cháu cũng thế.” – Tod rất khẽ, làm tôi phải căng hết cả tai mới nghe được – “Nó khiến cháu cảm thấy thạt vô dujgn. Cháu sẵn sàng giết bất cứ kẻ nào định làm tổn

      thương tới Kaylee, nhưng cháu thể ngăn em ấy tự trách bản thân.”

      “Cháu sẵn sàng giết người vì Kay?” Đây là câu hỏi thử, và tôi biết câu trả lời chính xác là gì. Nhưng Tod trả lời ngay lập tức.

      chút do dự.” – im lặng bao trùm lấy căn phòng và tôi cố ghé mắt nhìn qua khe cửa, hy vọng có thể nhìn thấy gì đó nhưng vô ích – “Chú Cavanaugh, cháu

      biết đây phải là tương lai mà chú mong muốn cho con mình, và cháu biết cháu phải người mà chú mogn muốn cho Kaylee. Và cháu cũng định gải vờ là

      mình xứng đáng với em ấy. Cháu biết, cháu phạm ít sai lầm và tương lai có thể còn nhiều hơn. Nhưng cháu Kaylee hơn chính bản thân mình. Em ấy là lý do để trái

      tim cháu đập trở lại. có gì là cháu dám làm vì em ấy. Trong lòng cháu, em ấy vẫn luôn giữ vị trí số . Và cháu bao giờ rời xa em ấy, chừng nào Kaylee

      còn cần đến cháu. Kaylee là cam đảm và mạnh mẽ nhất mà cháu từng gặp. mình em ấy cũng có thể vượt qua vĩnh cữu mà cần ai giúp. Nhưng cháu xin lấy

      linh hồn của mình ra để thề, chừng nào cháu vẫn còn ở đây, em ấy bao giờ phải đơn độc mình.”

      Nước mắt bắt đầu chan chứa trong mắt tôi, và trái tim tôi quặn thắt trong lòng ngực. Tôi muốn mở toang cửa ra và chạy vào với điều tương tự. Rằng cũng là tất cả đối

      với tôi. Nhưng đây là cuộc trò chuyện riêng tư giữa Tod và bố. Và tôi cần phải tôn trọng riêng tư này.

      Nhưng tôi cao thương đến mức ngừng việc nghe lén lại.

      “Tod…” Bố tôi mở miệng , và tôi nín thở chờ đợi. Con cần xin bố, làm ơn đừng phá hỏng nó…

      “Cháu cần cho phép của chú để đến với Kaylee.” – Tod tiếp, như thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy – “Em ấy cần cháu và với cháu như thế là đủ. Nhưng

      nếu chú phản đối việc bọn cháu đến với nhau, điều đó rất có ý nghĩa đối với cháu và Kaylee.”

      Bố tôi hắng giọng. “Ngày cháu qua đời là ngày thế giới mất chàng trai tốt, Tod ạ. Và chú biết điều đó hề dễ dàng gì với gia đình cháu. Nhưng mất mát của thế giới

      lại là điều may mắn đối với Kaylee. Chú hy vọng hai đứa có được vĩnh cữu mà mẹ của Kaylee và chú bao giờ có.”

      “Cháu cố gắng hết sức để đem lại điều đó cho Kaylee.”

      “Chú biết là cháu làm được.”

      Nước mắt rơi lã chã mặt tôi và tôi sụt sịt vì xúc động. Ngay lập tức, tiếng từ bên kia hàng lang lập tức im bặt. Tôi vội mở vòi nước để át tiếng sụt sùi của mình và

      nhắc cho họ nhớ rằng tôi chỉ cách họ có cánh cửa. Sau khi chải lại đầu xong xuối, tôi ra phòng tắm và thấy cửa phòng bố đóng kín.

      Tod ngồi chỗ bàn học của tôi, lúc tôi lọet quẹt vào phòng. “Em nghe được bao nhiêu phần câu chuyện?”

      “Cũng kha khá. đáng ghê.”

      cau mặt lại. “ hề đáng . là gã thần chết hung dữ mà người đời luôn khiếp sợ. Người ta còn sáng tác cả bài hát về chuyện đó còn gì.”

      “Đấy là bởi vì họ biết về mấy cái lúm đồng tiền. chẳng ai lại sợ chàng có lúm đồng tiền cả.”

      “Ông Levi là đứa bé 9 tuổi, với mái tóc đỏ rực và khuôn mặt đầy tàn nhang. Họa có kẻ điên mới dám sợ ông ý.”

      “Em cũng bị gọi là điên mấy lần rồi.”

      hỏi đấy, em nghe được những gì rồi?”

      Tôi mỉm cười nhìn đầy bí hiểm. “Em nghe thấy xin phép đồng ý của bố em, theo cách của mình.”

      Mặt Tod đỏ bừng lên và nhanh chóng che giấu ngượng ngùng của mình bằng ánh mắt đầy ý. “Đáng ra em phải nghe thấy điều mà xin phép bố em…”

      “Là điều gì?”

      “Điều chúng ta được phép làm trong nhà của ông.” đứng dậy và tôi để yên cho kéo tôi lại gần. trống trải và lạnh lẽo trong tôi ngay lập tức tan biến hết ngay khi

      chạm vào tôi.

      “Có phải vì thế mà phải tìm mái nhà riêng của mình ?” Tôi trêu .

      “Và vì cần có chỗ để sạc pin điện thoại. Tuần trước vừa có người ở bệnh viện giao nộp nó cho bảo vệ vì tưởng ai đó bỏ quên ở phòng cấp cứu.”

      Hudson, nếu đến cái điện thoại của bản thân mà còn giữ được làm sao tôi có thể tin tưởng giao con duy nhất của mình cho ?”

      “Ý em là cần phải giắt em vào cạp quần, giống như cái điện thoại?”

      “Em nghĩ là mình vừa.”

      “Thử xem nào.” nhấc bổng tôi lên và tội quặp chặt hai chân quanh người . Cũng may là ai nghe thấy, bởi chúng tôi rất cần điều này. chút hạnh phúc

      nhoi giữa bao nỗi đau và mất mát – “ thấy vừa đấy chứ.” Ánh mắt như thiêu đốt của khiến toàn thân tôi cũng như muốn tan chảy.

      rồi cúi xuống đặt lên môi tôi nụ hôn dài


      Chương 19:

      TOD VÀ TÔI bê nguyên chồng đĩa DVD của bố vào trong phòng và xem phim máy tính của tôi.

      Sáng hôm sau, bố tôi là người đầu tiên bước vào phòng tắm , sau đó chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Tôi giúp bố rán bánh còn Tod phụ trách món trứng.

      Emma tỉnh dậy lúc 8 giờ kém 15 và tá hoae vì tưởng bị muộn học. Cậu ấy cuống cuồng đánh thức Nash và chị Sophie trước khi bố tôi kịp giải thích là hôm nay có ai

      phải học hết. Tin này cũng hoàn toàn mới đối với tôi.

      “Hôm nay tất cả mọi người nghỉ ở nhà.” – Bố tôi đứng ở của bếp, dõng dạc tuyên bố, người đeo tạp dề mà tôi tặng nhân dịp sinh nhật – “Lão Avari xuất

      trường học, chứng tỏ nơi đó còn an toàn nữa, ít nhất là trong thời gian này.” – Bố tôi, bác Brendon, Harmony và bà Madeline đều gọi điện xin nghỉ ốm cho tôi, chị

      Sophie, Nash, và Luca. Sau đó, bố dùng sức Ảnh hưởng của mình qua điện thoại để nhờ thư ý thường trực viết giấy nghỉ ốm cho cả Sabine và Emma.

      “Hôm nay chúng ta cùng ra hồ chơi.” – Bố tôi – “Giờ là lúc tất cả chúng ta cần phải ở bên nhau để bảo toàn lực lượng, để chuyện xảy ra với Alec xảy ra với

      người nào nữa.”

      Tod đan các ngón tay vào tay tôi và siết , như muốn nhắc nhở tôi đừng tự trách bản thân – đừng để lão Avari hưởng lợi từ việc làm của mình – nhưng ra dễ

      dàng gì, bởi vì lão ấy phải làm mình. Tôi giúp lão ấy.

      “Chú có nghĩ như thế có hơi… lạnh lùng quá ạ?” – Emma hỏi – “Nghỉ học ngày để di ra hồ chơi trong khi Alec còn chưa được chôn cất?”

      Bố tôi gật đầu và đặt cái xẻng xuống. Tôi có thể đọc thấy quyết tâm đan xen lẫn chút mâu thuẫn trong cái nhíu mày của bố. “Chú biết là các cháu đều rất đau buồn trước

      cái chết của Alec. Bản thân chú cũng vậy. Vì thế chú rất hiểu cảm xúc giờ của mọi người.”

      “Cháu thậm chí còn chưa gặp ta lần nào.” Chị Sophie lẩm bẩm và ngay lập tức bị Sabine quay sang hẩy cho cái vào vai – như lời cảnh báo bảo chị ta tốt nhất hãy

      câm miệng lại và tôn trọng người chết.

      “Nhưng hôm ngay chúng ta hãy cùng nhau ôn lại và tưởng nhớ về cuộc đời của Alec. Có lẽ đó cũng là điều mà Alec mong muốn và chắc chắn là điêu mà Avari và các tà ma

      hề muốn. Cứ coi như đây là cơ hội để chúng ta chọc tức chúng.” – rồi bố liếc qua khẽ mỉm cười với tôi – “Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật của Kaylee.”

      “Khỉ !” – Tôi đạp tay vào trán kêu lên, và bố tôi cau mặt nhìn tôi. 17 tuổi và chết, và tôi vẫn được phép tục trước mặt bố - “Con quên béng mất sinh nhật của

      mình.” lần nữa.

      “Nhưng bố . Bố thuê chỗ cắm trại ở cạnh hồ. Harmony gặp chúng ta ở đó lúc 11 giờ trưa với bánh kẹp thịt, xúc xích, bánh nướng và lượng bánh quy

      đủ cho cả huyện ăn.” – rồi bố tôi giơ cái xẻng lên để nhấn mạnh – “Vì thế mấy đứa hãy ngồi đây, xì hơi mấy cái đệm và cuộn túi ngủ lại rồi tắm di. Nhớ là từng tắm

      thôi đấy. Sau đó thay quần áo rồi vào bếp ăn sáng.”

      “Cháu có thể mời cả Jayson cùng chúng ta ạ?” – Emma hỏi. Bố tôi quay sang hỏi ý kiến tôi. Bởi vì xét cho cùng đây là bữa tiệc của tôi.

      Tôi nhún vai. “Tất nhiên rồi.” Ở ngoài đó có rất nhiều chỗ cho tôi tránh ta, nếu muốn ấy nghe thấy câu chuyện về cuộc đời đầy biến động của mình.

      Trong khi Sabine, Emma và chị Sophie tranh cãi xem ai là người được dùng phòng tắm trước, Tod nhón dải thịt muối và kéo tôi sang bên. “ về tắm ở nhà

      mình để tiết kiệm thời gian.” – – “ quay lại ngay.” – cúi xuống hôn lên môi tôi – “Chúc mừng sinh nhật em.”

      Nhưng thay vì biến mất khỏi phòng bếp, ngồi xuống ghế sô-pha bên cạnh Nash và tôi phải căng tai ra mới nghe được câu chuyện của họ vì ba nàng kia cãi nhau quá

      to. “Em có biết hôm nay là sinh nhật ấy ?”

      “Tất nhiên là tôi biết.” Nash quay sang nhìn thẳng vào mắt ông trai.

      “Tại sao em cho biết?”

      “Tại sao cướp bạn của tôi chỉ ngày trước khi ấy chết?”

      Tôi thở dài, quay trở lại vào bếp. Chuyện gì cũng cần có thời gian.


      Phải tới gần trưa chúng tôi mới ra đến hồ, và lúc chúng tôi tới nơi, Harmony chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ chờ chúng tôi. “Trước giờ toàn chồng em làm.” – chỉ vào

      cái vỉ nướng bằng Thane và đưa cho bố tôi cái kẹp – “Em xong nhiệm vụ rồi. Giờ đến lượt .”

      Brendon có đến ?” Bố tôi quay sang hỏi , làm tôi sững người lại vì ngạc nhiên. Tại sao bố tôi lại hỏi ấy xem trai mình có đến ? lẽ bố tôi và bác

      Brendon cãi nhau?

      ấy đường làm về ghé qua.” Hai má Harmony ửng hồng.

      “Sao thế em?” Tod cầm lấy gói bánh bàn trước mặt tôi.

      Tôi kéo lại và thầm vào tai , mặc dù chẳng ai có thể nghe thấy chúng tôi. “Em nghĩ mẹ hẹn hò với bác em.”

      Tod bật cười. “Ừ. Được vài tháng rồi. Và đừng hỏi tại sao biết.”

      nhìn thấy cái gì muốn nhìn à?”

      “Có thể như thế.”

      “Vì thế mà bác ấy mới chịu để cho chị Sophie ở nhà em tối qua?”

      “Chú ấy rời khỏi nhà em lúc mấy giờ, chín giờ à?” – Tod hỏi và tôi gật đầu – “Mẹ tới 11 giờ đêm mới phải làm.”

      “Chị Sophie có biết ?” Tôi hỏi, nhưng Tod chỉ nhún vai. Nhưng tôi biết câu trả lời còn trước khi câu hỏi kết thúc. Chị ấy biết. Nash cũng . Nếu

      biết, chắc chắn nó trở thành chủ đề nóng bỏng của cuộc trò chuyện đêm qua rồi.

      Trong lúc bố tôi và Harmony chuẩn bị lò nướng, Tod, Emma và tôi ra cầu cảng ngồi đung đưa chân mặt nước, đợi đến giờ ăn. “ kỳ lạ.” – Emma – “Mình

      vẫn chưa thể tin được ấy vĩnh viễn ra .” – Cậu ấy vén tóc ra sau tai rồi ngồi co chân lại trước ngực – “Nếu Alec ở đây, cậu nghĩ ấy làm gì?”

      “Ngồi ở bàn ăn và ăn tất cả chỗ bánh nướng mà chúng ta có.” Tod .

      “Và kể cho chúng ta rằng ở bên Cõi , nhân bánh được làm từ ruột và mật, thay vì kem.” Tôi bổ sung, và tôi biết mình nên khóc hay cười nữa.

      sai.” – Tod nở nụ cười buồn – “Ở bên đó, chúng ta chính là những cái bánh. Bánh nhân thịt người.” Alec luôn biết cách làm cho chúng tôi bật cười với những

      câu chuyện đáng sợ như thế.

      Nước mắt bắt đầu chan chứa trong mắt tôi, và chúng tôi chỉ im lặng nhìn ra mặt hồ, ai thêm câu nào. Đúng lúc đó, con con xe sê-đăng màu xanh đậm tiến vào bãi đỗ

      xe, đậu giữa xe tôi và bố. “Jayson đến rồi.” Emma đứng dậy về phía bãi xe. Tôi thấy mừng vì cuối cùng cũng có người tới an ủi cậu ấy, mặc dù Jayson chưa bao giờ gặp Alec.

      “Em nghĩ là ấu thấy gì ở cậu ta?” Tod hỏi lúc Jayson bước xuống khỏi xe, miệng cười rất tươi. Có vẻ như trốn học như thế này là trải nghiệm rất mới mẻ đối với

      ấy.

      Emma chạy tới ôm chầm lấy Jayson và đặt lên môi nụ hôn dài. Trông ấy có vẻ hơi bất ngờ trước chào đón nhiệt tình của bạn . Nhưng tôi . Suốt 18

      tiếng vừa rồi, tôi biết Emma có cảm giác như mình là người thứ 5 – hay người thứ 7 – làm phiền mọi người.

      “Em biết, nhưng hy vọng đó là vì ấy là người bình thường. Là con người và vẫn còn sống. Năm nay em kéo cậu ấy vào quá nhiều chuyện nguy hiểm và kì quái rồi.”

      “Kể cả nếu em làm như vạy ấy cũn tự nguyện làm mọi thứ vì em.” – Tod lắc đầu khẳng định – “Emma là bạn thân nhất của em. Nếu là em, em cũng sẵn sàng

      làm mọi chuyện vì ấy mà, đúng ?”

      “Đúng.”

      “Vậy đúng rồi.”

      Tôi ngẩn đầu lên nhìn và thấy Emma kéo Jayson ra chỗ chúng tôi ngồi. Emma ngồi xuống cạnh tôi, và Jayson ngồi xuống bên còn lại, gật đầu chào Tod.

      Tod cũng gật đầu chào lại, làm tôi suýt chút nữa bật cười. Cái cách ấy gải vờ như là người bình thường ấy chỉ có thể lừa được những ai biết , chứ Tod chứ

      bao giờ là người bình thường trong mắt tôi. Đúng là ấy học, chơi thể thao, trốn học và hẹn hò như bao người bình thường khác trước khi chết. Nhưng với tôi, Tod

      phải là người bình thường.

      “Chúc mừng sinh nhật em, Kaylee.” – Jayson nhoài người sang với tôi – “ có mang quà cho em, nhưng thấy mọi người chuẩn bị quà nên để nó ở xe…”

      “Ôi phải tặng em cái gì đâu.” – Tôi xua tay – “Hôm nay là buổi tiệc -quà-cáp, ngoại trừ bố em. Bởi vì ông là bố em.”

      Jayson nhún vai. “Nếu em thích có thể tặng cho Emma.”

      “Ha. Kaylee từ chối quà sinh nhật. Đó là điều em muốn.” Emma cười phá lên và đập tay vào vai cậu bạn trai.

      Tod kéo tôi đứng dậy. “ nào, hãy cho họ chút riêng tư.”

      “Thế còn chúng ta sao?” Tôi ngả dầu vào vai , lúc chúng tôi tay trong tay dạo dọc theo cầu cảng.

      “Chúng ta có thể tự tạo riêng tư cho riêng mình mà.” – đan các ngón tay vào tay tôi. Bàn tay ấm áp của trái ngược hẳn so với khí se lạnh của mặt hồ. – “Em

      phải nghiêm túc về chuyện -quà-cáp đấy chứ hả?”

      “Sao? định tặng quà gì cho em à? phải mua gì cho em đâu.”

      “Thực ra nó phải là món quà theo đúng nghĩa. Nhưng đó là thứ chưa từng tặng ai bao giờ, và muốn em là người đầu tiên.”

      “Chúng ta phải về trong tắng của đấy chứ? Bởi vì ca rhai chúng ta đều hiểu chuyện đó là điều tưởng.”

      “Ha ha.” – Chúng tôi rời khỏi cầu cảng, bước xuống cát. Tod buông tay tôi ra và thò tay vào trong túi. “Xin lỗi vì có ruy băng hay giấy bao bọc cẩn thận…” đưa

      cho tôi tờ giấy gập đôi và bồn chồn trong mắt lên tất cả - rằng nó có ý nghĩa như thế nào đối với hy vọng tôi cũng thích nó. Mặc dù bề ngoài

      món quà trông có vẻ sơ sài.

      Tay tôi run run lúc tôi mở tờ giấy ra. Đó là dòng địa chỉ, được viết bằng bút chì, và là nét chữ của Tod. “Đây là cái gì?”

      “Là nơi ở của . Đây là trụ sở thần chết. ai ngoài các đồng nghiệp của được phép biết về địa chỉ này, và có thể gặp rắc rối to nếu có ai đó phát ra việc

      đưa nó cho em. Nhưng phòng của ở tòa nhà này,và muốn nó cũng là phòng của em, bất cứ lúc nào em cần, dù có mặt ở đó hay . Nếu em cần để

      nghỉ ngơi, để trốn chạy, để khóc hay xả stress, em có thể đến đó, dù là ngày hay đêm. ai có thể vào đó. Kể cả ông Levi – ông ấy biết phòng nào là phòng của .”

      Lần đầu tiên sau khi chết, tôi lại cảm thấy chóng mặt. Bụng tôi quặn thắt lại, nhưng là những nút thắt hạnh phúc. “Đây giống như chìa khóa nhà …” Chỉ có điều chẳng có chìa

      khóa nào hét, bởi vì nhà hề có cửa.

      “Ừ. Có điều ở đó an toàn và riêng tư hơn. ai có thể tìm thấy chúng ta. Tối nay dạy em cách tìm ra phòng của trong tòa nhà rộng lớn đó. Từ bây giờ… nó

      cũng là phòng của em. Phòng của chúng ta.”

      tặng em riêng tư. Làm quà sinh nhật.”

      “Ừ, có thể là như vậy. alfm gì sai chứ? Tại thấy em phải là tuýp người thích hoa hoét và đồ trang sức.”

      :Món quà này hoàn hảo. , phải gọi là quá hoàn hảo ý. Có lẽ đời có món quà sinh nhật nào tuyệ vời hơn thế này đâu.” Tôi kiễng chân hôn say đắm –

      cách công khia, lần đầu tiên kể từ sau nụ hôn định mệnh ở trường – nhưng khoảnh khắc ngọt ngào đó nhanh chóng bị cắt ngắn bởi tiếng chửi thề gần đó.

      “Chết cha, có chuyện rồi!” Sabine kêu lên.

      Tôi định quay sang mắng cho chị ta trận thấy Nash và Sabine đúng nhìn chằm chằm về phía bãi đỗ xe, nơi chiếc xe cũ vừa trờ tới và người phụ nữ

      gần gò bước xuống khỏi xe, trong chiếc quần bò và áo phông nhạt màu.

      “Ai đấy?” Tôi hỏi, và Sabine cau mặt lại.

      “Tina. Me nuôi của tôi.” Chị ta nghiến răng kèn kẹt và hầm hầm tiến về phía người phụ nữ kia, bỏ mặc tôi, Tod và Nash đuổi theo phía sau.

      Khi chúng tôi còn cách họ vài mét, người phụ nữ kia hất mái tóc nâu ra đằng sau, hai tay chống hông. “Sabine, ta đặc biệt cấm con đến đây hôm nay cơ mà.” Bà ấy sẵn giọng

      , và Sabine ngay lập tức khựng lại, làm tôi xém chút nữa đâm sầm vào người chị ta.

      “Kaylee, làm ơn với tôi là mang theo con dao ma thuật ấy.” Chị ta quay sang thầm hỏi tôi, tay ôm lấy eo tôi, như thế chúng tôi là bạn thân của nhau.

      “Đó là con dao thép được tôi luyện bởi tà ma, chứ phải ma thuật.” Tôi sửa lại, lén lút nhìn về phía người phụ nữ có tên Tina kia. Bố tôi đưa cái xẻng cho Harmony, sau

      đó cởi tạp dề và tiến về phía bãi cỏ, tới chỗ vị khách lạ mặt.

      “Gì cũng được. lấy nó ngay .” Giọng Sabine đầy khẩn trương.

      Tôi nhớ là lần cuối cùng mình ăn là khi nào, chỉ biết rằng giờ bụng tôi nôn nao và muốn nôn hết ra ngoài. “Tại sao?” Tôi cất tờ địa chỉ của Tod vào túi, nhưng

      cần chị ta tôi cũng đoán ra được câu trả lời.

      “Đó phải là Tina.”

      phải chứ…” – Tôi rền rĩ kêu lên. có quá nhiều người chết. Quá nhiều bi kịch xảy ra – “ phải trong ngày sinh nhật của tôi.”

      “Em có chắc ?” Nash hỏi.

      Sabine gật đầu. “Còn hơn cả chắn chắn ý chứ. còn đứng ngây ra đó làm gì. Mau lấy con dao .”

      Tôi buông tay Tod ra và về phía ô tô. Nhân lúc bà ta quay sang chào bố tôi, tôi vụt biến vào trong xe và lấy con dao găm giấu sàn xe. Tôi vẫn chưa hề động vào nó từ

      khi sau việc xảy ra ở nhà Alec. Đến giờ tôi vẫn chưa muốn động vào nó. Nhưng tôi càng muốn mất thêm người bạn nào nữa. Sau đó, tôi quay trở lại chỗ Tod

      và Sabine với con dao găm giấu ở cạnh đùi.

      Chúng tôi chỉ còn cách bố tôi và bà Tina vài mét Sabine quay sang định giằng con dao ra khỏi tay tôi. “.” – Tôi chỉ để cho mình chị ta và Tod nghe thấy mình –

      “Chúng ta phải chắc chắn .” Chuyên xảy ra với Alec thể lặp lại lần nữa. Tôi cho phép điều đó xảy ra.

      “Tôi chắc chắn mà.” nàng mara rít lên.

      “Chắc chắn cái gì?” Bố tôi nheo mắt nhìn từng đứa.

      Trước khi bọn tôi kịp trả lời, người phụ nữ có tên Tina kia đột nhiên rút từ trong túi ra cái gì đó và vung thẳng về phía bố tôi. Ông vội lùi lại, nhưng nắm tay của mụ ta vẫn kịp

      thời chạm vào đùi ông. Bố tôi rú ầm lên và đổ sụp xuống đất.

      Nash lao tới định tấn công Tina nhưng mụ ta kịp né tránh và cười phá lên khi thấy mất đà ngã sóng xoài ra đất. Tôi chạy vội tới chỗ bố, tay vẫn nắm chặt cán dao găm.

      Tôi quỳ xuống bên cạnh bố, lặng người khi thấy con dao xếp thò ra từ đùi bố.

      Harmony rú ầm lên và lao vội tới chỗ chúng tôi. Bố nắm lấy tay tôi. “Chạy con.” – Bố , lúc Sabine cúi xuống cầm lấy con dao găm trong tay tôi. Nhưng toi chỉ lắc đầu,

      ông quay sang nhờ Tod – “Đưa con bé ra khỏi đây ngay.”

      Lúc định nắm lấy tay tôi, tôi trừng mắt nhìn cảnh cáo. “Giúp em đỡ bố dậy.” có chuyện tôi bỏ lại bố, hay mọi người. Tod và tôi, mỗi người bên, dìu

      bố tránh xa khỏi con quỷ đội lốt mẹ nuôi kia.

      Mụ Tina bật cười ngạo nghễ lúc Sabine cần con dao hai lưỡi hiên ngang đứng trước mặt mụ ta. “Xong tên.” – Mụ liếc về phía bố tôi – “Còn tên nữa.” – Sau đó chuyển

      tập trung của mình sang Harmony, người chỉ cách chúng tôi vài mét – “Ta thấy mấy vị phụ huynh phiền phức, mấy người có nghĩ thế ?”

      “Nash!” Tod hất đầu chỉ về phía Harmony, lúc chúng tôi kéo bố tôi ra chỗ chiếc xe gần nhất, mặc cho bố ra sức phản kháng. Nash ngay lập tức bật dậy và chạy tới

      chặn mẹ mình lại.

      “Sao ngươi lại phát ra?” Kẻ mạo danh Tina hỏi, lúc Tod quay lại chỗ Sabine, hòng đánh lạc hướng gã tà ma khỏi tôi và bố tôi, người vẫn chảy máu đầm đià sàn

      đất.

      Sabine nhún vai. “Ngươi biết những chuyện Tina bao giờ biết. Ví dụ như tên của ta, hay ta đâu và làm gì. Càng có chuyện bà ấy gọi ta là con.”

      Gã tà ma gật đầu ra chiều hiểu chuyện. “Ta ghi nhớ điều đó.”

      “Tod!” Harmony hét ầm lên và tôi ngoái đầu lại thấy Nash giữ chặt lấy mẹ, cho lao ra chỗ Tod và Sabine.

      Bố đẩy tôi sang bên và gượng đứng dậy với con dao xếp vẫn lủng lẳng chân. Tôi có thể đoán bố định làm gì, vì thế tôi chộp vội lấy vai bố và hô biến khỏi

      đó. Sau khi chắc chắn là bố được an toàn ở phía bên kia của khu cắm trại, tôi mới quay trở lại nhập hội với Tod và Sabine.

      “Kaylee!” Từ đằng xa bố tôi hét ầm lên, nhưng tôi lờ như nghe thấy gì.

      Sabine lao tới tấn công kẻ mạo danh mẹ nuôi kia, và mụ Tina giơ chân đạp mạnh vào ngực chị ta, với sức mạnh và tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với bà mẹ nuôi thông

      thường. nàng mara bay cái vèo ra đằng sau – chân chị ta thậm chí còn chạm đất – và rơi phịch xuống đất. Sabine rú lên đau đớn và con dao găm tuột khỏi tay chị ta.

      “Mụ khốn đó làm gãy tay tôi rồi!” Chị ta hét lên.

      Tôi cầm lấy con dao và vụt ra sau lưng Tina trong khi Tod dụ mụ ấy ở hướng ngược lại. Cách đó xa, Harmony quỳ xuống cạnh Sabine để xem vết

      thương tay cho chị ta. Nash hầm hầm lao đến chỗ tôi đứng, mặt đầy giận dữ. Trước khi tôi kịp hiểu ra định làm gì gật lấy con dao tay tôi và

      tóm lấy vai trái của mụ Tina từ phía sau. Sau đó chọc thẳng con dao vào mạng sườn phải của mụ ta.

      Mụ tina đổ sụp xuống đất, hai mắt mở to vì sốc, tay run rẩy huơ qua huơ lại tìm cán dao. Nash cưỡi lên chân mụ ta và dùng hết sức bình sinh ấn mạnh con dao xuống.

      Có vẻ như chừng nào con dao hai lưỡi này vẫn ở trong người, mụ ta thể biến mất. Mụ ta bị mắt kẹp giữa chúng tôi, cho tới khi thân xác mượn kia chết hẳn.

      “Ngươi là ai?” rít lên qua kẽ răng, trong khi tôi vẫn há hốc mồm vì ngạc nhiên.

      Tod kéo Nash ra khỏi người mụ Tina và mụ ta nhếch miệng cười đầy cay độc ngay khi vừa nhìn thấy Sabine với cánh tay trái bị gãy. làn khói mờ bắt đầu dâng lên

      khỏi ngực bà mẹ nuôi và bị hút về phía cán dao. “Ngươi thông minh lắm…” Gã tà ma mấp máy môi, sao đó cơ thể mẹ nuôi của Sabine từ từ biến mất, bỏ lại con dao đầy máu

      nằm chỏng chơ nền đất. Cùng cái cặp tóc cũ, mốt từ những năm 1980, mà cái xác khi nãy vừa đeo.

      “Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra thế này?” Harmony bàng hoàng hỏi, tay đỡ lấy bố tôi, tay lấy giấy ăn ấn vào vết thương chảy máu ròng ròng chân bố.

      cuộc đột kích bất ngờ của đám tà ma ý mà mẹ.” Tod .

      “Em nghĩ là ai làm?” Nash lo lắng nhìn vào cánh tay trái bị thương của Sabine.

      Chị ta nghiến chặt răng cố nhịn đau và nhún vai trả lời.” Chắc chắn phải là kẻ biết đôi chút về em. Chỉ có thể là lão Avari hoặc mụ Invidia.”

      “Hoặc ai đó bắt tay với chúng.” Tod thêm.

      Bố tôi khập khiễn về phía tôi, vòng tay qua vai Harmony. “Bố nghĩ các con hiểu điều này có ý nghĩa là gì.”

      “Rằng mẹ nuôi của cháu chết và giờ cháu trơ thành kẻ vô gia cư?” Sabine đưa cho tôi con dao dính máu và tôi đành miễn cưỡng nhón tay cầm lấy cái cán dao. Tôi

      muốn tay mình phải dính máu thêm lần nào nữa.

      “Mụ ta vừa tìm cách loại bỏ người lớn.” – Tôi nhìn chằm chằm về phía bãi cỏ, nơi cái xác khi nãy vừa chết – “Chứng tỏ lão Avari cuối cùng cũng sắp đặt xong trò chơi mà

      bấy lau nay lão ta dày công xây dựng. Và giờ lão ta sẵn sàng để chơi.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20:

      “OK.” – TÔI HÍT HƠI SÂU, rồi ngồi xuống cái ghế dài cạnh đó, cố gắng tập trung suy nghĩ – “ chung là dù mạo danh Tina là giờ cũng bị hút

      ngược trở lại Cõi rồi, chứ phải ở bên này thế giới. ta còn quay lại, nhưng dưới hình dạng gì chưa ai biết được.” Hoặc cũng có thể là ả tà ma, nhất

      thiết là con trai.

      “Thế kế sách của chúng ta là gì?” Sabine hỏi, mặt méo xẹo vì đau, lúc chị ta đặt cách tay bị thương xuống bàn.

      “Bố rất tiếc…” –Từ phía đầu bàn bên kia, bố tôi cách khó nhọc. Vết thương chân bố tôi vẫn tiếp tục chảy máu và ông phải dùng áo để rịt vào vết thương – “..về

      bữa tiệc sinh nhật của con, Kaylee ạ. Nhưng bố nghĩ chúng ta phải rời khỏi đây thôi. Ngay bây giờ.”

      “Con đồng ý.” – Tôi ngoái đầu nhìn ra phía bên kia hồ, nơi Emma và Jayson, chị Sophie và Luca vẫn lững thững bộ mà hề hay biết gì cả - “ Harmony,

      thể đưa Sabine và bố cháu đến bệnh viện được ạ? Bọn cháu gọi mấy người kia rồi đến sau.”

      được…” Bố tôi định lên tiếng phản đối nhưng bị tôi chặn ngay.

      “Bố có biết bố bị chảy máu nhiều đến thế nào . Bọn con ngay phía sau mà. Con hứa với bố. Ngày hôm nay con tìm kiếm tà ma nào nữa đâu.

      Nguyên cả ngày luôn.”

      cần phải được chạy chữa ngay…” Harmony thêm và bố tôi đành thở dài chịu thua.

      “Con thề là con đến ngay cùng mọi người chứ?”

      Tôi gật đầu. “Có khi nhìn vào gương là bố cũng nhìn thấy xe bọn con ý chứ.” Tod và tôi giúp Harmony đỡ bố vào trong xe, trong khi Nash giúp Sabine cài dây an

      toàn bên dưới cánh tay bị gãy – và giờ sưng vù lên. Sau đó về phía lều để thu dọn đồ đạc. Tod và tôi định chia nhau gọi mấy người còn lại đột nhiên

      thấy Luca chạy thục mạng về phía chúng tôi.

      “Kaylee!” Cậu ta hốt hoảng kên lên, và cả ba chúng tôi quay ngoắt lại nhìn. May mà Tod và tôi chưa kịp biến .

      “Sao thế?”

      “Có cái xác. Mình là nam hay nữ nữa.” – Luca – “Chỉ biết là hề giống cậu hay Tod.”

      cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, kèm theo đó là cơn lửa giận phừng phừng như muốn thiêu đốt toàn bộ ruột gan tôi. lẽ nào lại thêm người nữa…

      “Có khi là xác của mụ Tina.” Tod trấn an tôi, trong khi Nash kể sơ qua cho Luca nghe về chuyện vừa xảy ra. Tôi cảm thấy có chút tội lỗi khi mong rằng lời vừa

      . Mặc dù cảm thấy tiếc cho bà mẹ nuôi của Sabine nhưng thà các xác đó là của bà ấy còn hơn là lại có thêm cái xác chết nữa. “Ở đâu?” Tôi hỏi.

      “Đâu đó đằng kia.” Luca hất hàm chỉ về phía bãi để xe. Thân xác của bà ta tự lái xe đến đây, hèn gì Luca hề cảm nhận thấy điều gì bất thường.

      “Dẫn đường cho bọn tôi .” Tôi , và chúng tôi theo cậy ấy tới bãi để xe. Chỉ đủ rộng cho sáu chiếc xe là cùng. Bốn trong số đó là xe của chúng tôi: Xe của bố, tôi, Tina và

      Jayson.

      Luca dừng lại trước dãy xe đầu tiên và xoay người sang bên phải, như thể có lực hút vô hình nào đó vừa kéo cậu ta. “Ở đây.” Cậu ta vào khoảng giữa hai xe của bà Tina

      và Jayson. Tim tôi đập nhanh đến nỗi tôi gần như muốn ngừng thở . Tôi muốn nghĩ đến cảnh mẹ nuôi của Sabine nằm chết trong xe. Tôi muốn nghĩ tới bất cứ điều

      gì khác. Tôi chỉ muốn tất cả những chuyện này chấm dứt nhanh.

      Đột nhiên Luca rẽ tiếp sang bên phải, càng lúc càng xa khỏi xe của bà Tina. Cậu ấy ngập ngừng tiến về phía cốp xe của Jayson, mắt nheo tít lại vì phải tập trung quá độ. “Nó ở

      trong này. chết. Vẫn chưa có mùi phân hủy, chúng tỏ chỉ vừa mới chết thôi.”

      “Sao lại thế? thể nào!” – Tôi gãy nảy lên. Có gì đó ổn – “Tại sao ai đó lại giấu cái xác ở trong cốp xe của Jayson? ấy đâu biết gì về mấy chuyện này?”

      “Cậu ta biết nhưng có nghĩa là người khác thể giấu xác trong này.” – Tod lượn ra phía trước, trong khi tôi ngoái đầu lại nhìn ra phía mép hồ, nơi Emma

      và Jayson nắm tay nhau tản bộ như hai kẻ nhau bình tường – “Để mở thử cốp xem sao.”

      Tod vụt biến mất và giây sau ra trong xe của Jayson.

      Hai tay tôi run bần bật, đầu óc quay cuồng suy nghĩ. Ai ở trong cái cốp đó? Chắc chắn phải là người mà tôi biết. người rất gần với tôi. Chính lão Avari từng ,

      càng ngày cấp độ càng tăng dần. người lạ. người bạn học cùng lớp. người bạn thân.

      Nếu tính theo cái đà ấy, lần này phải là người thân của tôi. Chắc chắn như vậy. Nhưng tất cả họ hàng và người thân của tôi đều còn sống và ở đây.

      Ngoại trừ bác Brendon.

      “Khôngggg…”

      Bác Brendon chăm sóc và nuôi nấng tôi như người cha trong suốt thời gian bố tôi sống ở Ailen do thể đối mặt với cái chết của mẹ tôi. Bác là người luôn có mặt ở

      các buổi lễ khai giảng của tôi, và sốt sắng đưa tôi đến bệnh viện mỗi khi tôi bị ốm. Bác luôn bật sẵn đèn phòng tắm cho tôi vì biết tôi sợ bóng tối và đổ món súp lơ luộc mà tôi

      ghét cay ghét đắng khi bán Val nhìn.

      Nếu với tôi vậy với chi Sophie bác còn có ý nghĩa nhiều đến mức nào. Bác là tất cả những gì chị ấy có nay. Và cho dù trong quá khứ Sophie có hay có làm gì tôi

      chị ấy cũng đáng phải chịu nỗi mất mát quá lớn này.

      Tod nghiên người bật nút mở cốp. Cái cốp bật mở nhưng tôi vẫn chỉ biết đứng đờ ra đó. Tôi thể nhìn. Tôi muốn nhìn.

      “Kaylee?” Luca quay sang hỏi tôi, nhưng tôi lắc đầu.

      “Chờ mình chút.” Tôi biết sao với bố về việc trai bố mất? Tôi biết thông báo thế nào với chị Sophie về cái chết của bố chị? Và rằng đó là lỗi tại tôi?

      “Kay ơi?” Tod ra bên cạnh tôi và vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau.

      “Em thể. Đó là bác Brendon. Làm sao em có thể nhìn cơ chứ?”

      bóp vai tôi an ủi rồi buông tôi ra và nâng cái cốp lên. Tôi quay đầu dám nhìn. Tôi muốn nhìn thấy xác của bác tôi, và tôi đặc biệt muốn nhìn cái

      xác của bác ấy trong cốp xe của bạn trai Emma.

      Luca há hốc miệng… “Cái quái gì thế này?” – Tôi cứ ngỡ cậu ấy quá sốc nên thốt nên lời – “Mình hiểu.”

      “Kaylee.”- Tod gọi, và có cái gì đó trong giọng của khiến tôi hoang mang vô cùng – “ phải là bác em.”

      Gai ốc bắt đầu lan ra khắp người tôi và tôi còn cách nào đành phải quay lại nhìn. Nhưng mới đầu tôi còn định thần ra là mình nhìn cái gì.

      Tod đúng, phải là bác tôi. Người này trẻ hơn, gầy hơn, với mái tóc màu nâu và…

      Tôi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cái cốp xe. Tod gật đầu trả lời câu hỏi mà tôi thể thốt ra thành lời. “ ta có mang theo quà tặng em.”

      Đúng vậy, đó chính là điều Jayson lúc nãy. Chỉ có điều đó phải là Jayson, bởi vì Jayson nằm chết ở trong chính cái cốp xe của mình.

      “Vậy người cùng Emma là ai?” Luca hỏi, và tôi ngẩng đầu lên tìm kiếm bạn thân và kẻ mạo danh Jayson. Hai người họ chân trần cát, và Emma

      hôn… ta. Cậu ấy hôn kẻ đội lốt Jayson.

      bạn thân nhất của tôi hôn con quỷ Cõi trong hình dáng của bạn trai.

      “Tên khốn đó lừa chúng ta.” Và giờ ta có Emma trong tay.

      Tod nhìn ra ý định của tôi trước khi nó ra trong mắt tôi. “Kaylee, khoan !”

      Nhưng tôi thể đợi. Tôi thể để bắt cậu ấy .

      Tôi điên cuồng về phía cái bàn gỗ, nơi con dao găm dính máu của tôi vẫn nằm đó. “Kaylee.” – Tod theo tôi – “Chúng ta cần lên kế hoạch .”

      “Em có rồi: Giết chết , trước khi động vào Emma.”

      “Đó phải kế hoạch, đó là mục tiêu. Kế hoạch là phải có các buớc chuẩn bị và…”

      Tôi chộp lấy con dao găn nhưng Tod nhất quyết ngăn tôi lại. “Bước thứ nhất: Giết chết . Bước thứ hai: Lặp lại, nếu cần.” – Tôi quay lại bảo Nash và Luca – “Hai

      người phụ trách chị Sophie nhé?” – Sau khi họ gật đầu, tôi quay sang hỏi Tod – “ cùng em ?”

      rồi tôi vụt biến mất mà đợi câu trả lời của . giây sau tôi ra đằng sau kẻ mạo danh Jayson. Qua vai ta, Emma nhìn thấy con dao của tôi và há hốc mồm

      kinh ngạc.

      Jayson quay lại, và bật cười thành tiếng. “Tôi tự hỏi biết phải chờ đến bao giờ nữa.”

      “Đến bây giờ.” Tôi vung con dao lên, lao về phía nhưng Jayson kịp né sang bên và kéo Emma theo. Emma rú lên. Tôi cố thu con dao lại nhưng lưỡi dao vẫn kịp

      sượt qua áo và rạch đường dài hông phải của Emma lúc Jayson lấy cậu ấy ra làm lá chắn.

      Cậu ấy rú lên lần nữa và tôi sững người lại vì kinh hãi và hối hận. “Ối, Emma, mình xin lỗi.”

      “Chuyện gì xảy ra thế Kaylee?” Emma lấy tay rịt chặt vết thương, nhưng bị Jayson lôi xền xệch ra phía sau, tránh xa khỏi tôi.

      “Buông cậu ấy ra.” Tôi hết nhìn Jayson lại nhìn xuống vết thương rỉ máu của bạn thân.

      “Kaylee, bỏ con dao xuống.” – Kẻ đội lốt Jayson . Giọng của run rẩy đầy sợ hãi, nhưng nét mặt hoàn toàn ngược lại. nụ cười của đầy đắc thắng và nham hiểm, có

      điều Emma thể nhìn thấy khi đứng quay lưng lại như thế này. cúi xuống thủ thỉ vào tai cậu ấy – “ vẫn nghe mọi người ta bị điên, nhưng ngờ ta lại

      bạo lực đến thế.”

      Và tới khi ấy tôi mới hiểu ra trò chơi của – gã tà ma vẫn nhập tâm vào vai diễn của mình.

      “Kaylee ơi?” Mặt Emma trắng nhợt vì đau, máu bắt đầu rỉ qua các khẽ ngón tay của cậu ấy. Hơi thở càng lúc càng gấp gáp và khó nhọc.

      “Mình rất xin lỗi, Emma. Mình định nhắm vào .” – Tôi quay sang với gã tà ma – “Hãy để cậu ấy . Chuyện này liên quan gì tới cậu ấy.”

      ấy về cái gì thế?” – Giọng của Jayson run lên với nỗi sợ hãi giả tạo, trong khi ánh mắt sáng bừng lên đầy nghạo nghễ - “Tại sao ấy lại cần cả dao nữa?” ta

      tiếp tục kéo Emma ra xa, giả vờ như để bảo vệ cậu ấy nhưng thực chất là để làm lá chắn cho bản thân.

      “Chuyện gì xảy ra thế?” Emma sẵn giọng hỏi và mạnh mẽ trong giọng của cậu ấy khiến tôi phần nào an tâm hơn. Bởi nếu vết thương nặng quá cậu ấy phải yếu

      rất nhanh, đúng ?

      muốn làm em sợ đâu, Emma.” – Tod ra bên trái tôi – “Nhưng có vẻ như em hẹn hò với con quỷ Cõi .”

      Emma hết nhìn Tod lại quay sang nhìn tôi. “ ấy cái quái gì thế?”

      phải là Jayson. Jayson chết rồi. Xác cậu ấy nằm trong cốp xe.”

      ta vậy là sao?” – Kẻ mạo danh kia hốt hoảng kêu lên – “Bọn họ điên hết rồi, Emma. Làm sao có thể đứng ở đây nếu chết rồi.”

      Tod đảo tròn hai mắt. “Có cần tôi đếm cho nghe có bao nhiêu cách …”

      “Emma, làm ơn nghe mình mà.” – Tôi tiến lên phía trước nhưng ta lại tiếp tục kéo cậu ấy ra sau – “Jayson chết rồi. Xác ấy được giấu trong chính cốp xe của ấy, ở

      bãi đỗ xe. Kẻ đứng cạnh cậu thực chất là Avari. ta phải bảo vệ cậu khỏi mình, ta chỉ dùng cậu làm lá chắn mà thôi.”

      “Ôi …” – Emma cắn răng ôm lấy vết thương. Cậu ấy chứng kiến và trải qua quá nhiều chuyện để bị nỗi sợ hãi và hoang mang – thậm chí là nỗi đau đớn – làm lu mờ

      khả năng phán đoán của mình. Đó là trong những điểm tôi thích nhất của Emma – “Jayson chết rồi à?”

      Tôi gật đầu và chỉ về phía kẻ đứng cạnh Emma. “Hãy hỏi ta. Các tà ma thể dối.”

      Nước mắt tuôn rơi má Emma và tôi biết điều gì khiến cậu ấy đau đớn hơn: Vết thương hông hay cái chết thương tâm của cậu bạn trai mới quen. “ có phải là

      Avari ?” – Cậu ấy nghẹn ngào hỏi – “Có phải giết Jayson ?”

      Đằng sau Emma, lông mày của Jayson nhướn ngược lên đầy khoái chí. “, với cả hai câu hỏi.” ta thách thức tôi. Thách thức tôi chứng minh được chính là kẻ

      giết người.

      “OK. Em tin .” – Emma nhìn chằm chằm về phía tôi. Cậu ấy với tôi, nhưng gải vờ như là với – “Jayson, em bị thương. có thể buông em ra để

      họ đưa em tới bệnh viện được ?”

      “Được chứ, nếu ta chịu bỏ con dao xuống.”

      Nhưng tôi thể làm như thế.

      “Ngươi là ai?” – Tôi nghiêm giọng hỏi – “ ràng ngươi là tà ma. kẻ bắt tay cùng lão Avari.” – Nhưng h có tà ma nào lại chịu giúp ai cái gì. lẽ

      Emma chính là cái giá phải trả? Nhưng nếu vậy sao nắt cậu ấy luôn từ nãy ? Tại sao kẻ mạo danh Jayson kia lại còn cho tôi biết là tỏng xe thứ dành

      cho tôi, và mất công sức dạo quanh hồ với Emma, thay vì đưa cậu ấy sang thẳng Cõi – “Bephegore?” – Giọng tôi đầy nghi hoặc – “Invidia?”

      “Ồ, ngươi cũng đoán giỏi gớm.” Jayson nhếch miệng . Cuối cùng màn kịch cũng hạ.

      “Buông tôi ra.” – Emma căm phẫn lêu lên – “Buông tôi ra, đồ giết người!”

      Jayson bật cười ha hả. “Ta thích này rồi đấy. Mặt mày xinh xắn, lại còn hôn giỏi nữa chứ.” – rồi ta cúi xuống thầm vào tai Emma – “Ngươi nghĩ chúng cứu

      được ngươi sao? Nếu phải giết ngươi để hạ được ta, ngươi nghĩ liệu ta có do dự ?”

      cơn giận mới bùng lên trong tôi. ta đánh vào nỗi sợ hãi trước đây của Emma: Sợ rằng tôi thể cứu cậu ấy lần thứ hai.

      “Kaylee bao giờ làm hại đến tôi. cách cố ý.” Emma dõng dạc tuyên bố, máu vẫn tiếp tục chảy ướt đẫm mấy ngón tay của cậu ấy.

      “Hãy cho ta biết chuyện gì xảy ra với Alec.” - Ả à ma , và cơn giẫn dữ của tôi nhanh chón chuyển thành nỗi khiếp sợ khi ả nhìn vào mắt tôi – “Chẳng phải các bạn

      có quyền được biết sao?”

      “Tôi cần biết nào hết.” – Giọng của Emma càng lúc càng yếu, do mất máu, sợ hãi và có thể là hoang mang – “Tôi chỉ muốn được đến bệnh viện thôi. Làm ơn…”

      ta giết chết .” - Ả tà ma thầm tiết lộ - “Kaylee đâm chết Alec và đó phải là tai nạn, như vết thương mà ta gây ra cho ngươi đâu.” – Jayson gạt tay

      Emma ra và ấn vào vết thương, làm cậu ấy thở hổn hển vì đau. giơ tay lên, khoan khoái liếm từng giọt máu mấy đầu ngón tay, nhưng mắt vẫn đau đáu nhìn tôi thèm khát

      – “ ta cố tìm đâm vào tim . Đó là . Tà ma đâu thể dối.”

      Emma ngẩng đầu lên nhìn tôi qua làn nước mắt, như muốn cầu xin tôi .”

      “Đó phải là chuyện xảy ra.” – Tod vội lên tiếng, khi thấy tôi gì – “Bọn hề biết là Avari chỉ nhập và Alec, chứ phải là giết

      ta. Bọn cứ tưởng là Alec chết và Avari khoác lên người linh hồn của ấy.”

      “Buông cậu ấy ra.” Tôi ra lệnh.

      Jayson ngửa cổ cười khành khạch và tiếp tục liếm nốt chỗ máu dây tay, tay còn lại ôm chặt lấy eo Emma. “Bỏ con dao xuống, bằng ta cắn chết ta ngay tại đây.

      Ta rất thích dạo quanh hô như thê này.”

      Hơi thở của Emma càng lúc càng nhanh, da mặt càng lúc càng nhợt nhạt. Tôi nắm chặt lấy cán dao trong tay và liếc qua Tod. gật đầu như muốn bảo tôi hãy bỏ con dao

      xuống.

      “Hãy bỏ dao xuống và đánh lạc hướng .” Tod mấp máy môi với tôi. Qua phản ứng của Emma, tôi hiểu rằng mình là người duy nhất nghe thấy .

      Tôi giơ con dao lên, úp hai lưỡi dao xuống để thu hút chú ý của Jayson. Sau đó buông tay ra. Con dao rơi phịch xuống cát, cán dao chổng ngược lên trời. “Giờ buông cậu

      ấy ra. Chính bà chỉ cần tôi bỏ con dao xuống, bà thả cậu ấy ra mà.”

      Jayson nghiên đầu sang bên như thể nhớ lại những gì vừa khi nãy. “Đúng thế…” – buông tay Emma ra, và Emma lảo đảo về phía tôi, tay ôm chặt ấy vết

      thương. Tôi vội chìa tay ra đón lấy cậu ấy nhưng ngay khi tay chúng tôi vừa cham vào nhau ả tà ma lập tức giật cậu ấy lại.

      Emma hét ầm lên và ả tà ma bật cười ha hả. “Ta chưa bao giờ giằng ta lại.”

      Tôi quay đầu tìm Tod, nhưng ấy biến mất. Quanh khu vực cắm trại có rất đông người tụ tập nhưng có vẻ như chẳng ai nghe thấy tiếng la hét, nếu hẳn

      phải có người chạy tới giúp bọn tôi.

      “Hãy đánh lạc hướng khỏi con dao.” Tiếng Tod vang lên sau lưng tôi. ra nãy giờ ấy tàng hình để cho ai nhìn thấy hay nghe thấy mình.

      Đánh lạc hướng ư? Bằng cách nào? Giờ cái gì có thể làm ta mất cảnh giác khi mà có trong tay thứ cần? Nhưng nếu quả thực có thứ cần, tại sao

      và Emma vẫn ở đây? Trừ phi cậu áy phải là thứ thực cần…

      “Hãy thay tôi bằng cậu ấy.” – Tôi bước sang phía bên trái – “Bà cần tôi tự nguyện , đúng ?” Bởi vì tôi chết, lấy linh hồn của tôi còn đơn giản như ngày xưa.

      ả tà ma nhún vai. “Tự nguyện hoặc bất tỉnh. Sao cũng được hết.”

      “Tiếp tục di chuyển em…” Tod và tôi lại nhích qua bên trái. Lần này, ả tà ma buộc phải xoay Emma lại để có thể theo dõi được tôi. Đồng thời mụ ta cũng tiến

      gần hơn tới con dao găm.

      “Thôi được. Tôi tự nguyện . Thả cậu ấy ra.”

      “Hãy chứng minh .” – Kẻ mạo danh Jayson giơ chân lên và dậm mạnh xuống con dao găm. Ngay lập tức cán dao gãy làm đôi, còn tôi chỉ chết lặng đứng nhìn – “Hãy

      qua bên kia.”

      “Khốp khiếp!” Tod chửi thề.

      “Cái gì?” Tôi nghe thấy tiếng của Jayson nhưng chưa định thần ra ý ta muốn gì bởi mắt tôi nãy giờ vẫn thể rời khỏi cái cán dao gãy kia.

      “Hãy qua Cõi và ta thả ta ra.” – Jayson – “Ta hứa với .”

      .” – Tod hét lên, và tôi liếc sang phía . Ả tà ma cũng nhìn theo ánh mắt thôi, nhưng hiển nhiên là thể nhìn thấy gì rồi – “Kaylee, em được qua bên

      đó.”

      mau. Ngay lập tức. Nếu ta cắt đứt cổ họng và hút cạn máu của ta. Còn linh hồn ta giữ lại.”

      “Kaylee…” Emma hốt hoảng kêu lên.

      “Kaylee…” Tod cũng hốt hoảng kêu lên.

      Ở bên Cõi , tôi còn bất kỳ lợi thế nào của người chết nữa, ngoại trừ khả năng quay lại thế giới loài người. Nhưng nếu tôi , ả ta giết chết Emma, và tôi

      vẫn phải đuổi theo sang tận Cõi để lấy lại linh hồn của cậu ấy. đời nào tôi chịu để linh hồn của Emma phải chịu kiếp đọa đày ở Cõi hay trở thành thứ trang

      phục để cho bọn chúng tùy nghi sử dụng.

      “Tôi sang bên đó và bà thả Emma ra? Và giữ mạng sống cho cậu ấy?”

      Jayson gật đầu. “Thỏa thuận như thế.”

      Tôi nhìn thẳng về phía Tod và dặn. “Hãy đưa cậu ấy đến bệnh viện. Em quay lại ngay.” rồi tôi vụt biến sang Cõi .

      Ở bên Cõi , tôi đứng mình bên cạnh hồ. Chỉ có điều tôi thực chỉ có mình.

      Khung cảnh vẫn y như thế nhưng cảnh vật khác hẳn. Cát dưới chân tôi giờ chuyển thành màu trắng. Trông giống muối nhiều hơn là cát. Cây cối xơ xác, chỉ còn trơ trọi lại vài

      cành, lác đác có vài cái lá hình thù kì dị mà tôi biết phải gọi tên như thế nào.

      Hồ nước… phải là nước. Tôi biết phiên bản Cõi của hồ nước là gì, chỉ biết rằng đó là thứ chất lỏng đặc quánh, đen ngòm và có mùi hôi thối, khiến tôi phát

      buồn nôn. Ở bên này tôi mất khả năng dịch chuyển tức thời của mình, vì thế tôi thể đủ xa để tránh khỏi cái mùi xú uế này.

      Tôi thực xong phần của mình. Tôi qua bên này. Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị quay lại thế giới loài người để xem Emma được thả ra chưa, đột nhiên nghe

      thấy tiếng ai đó hét gọi tên tôi.

      Tôi quay ngoắt đầu lại nhìn và thấy Emma khập khiễng về phía tôi, những giọt máu đỏ tươi chảy tong tỏng cát. Sau lưng cậu ấy, nhưng con ấu trùn mình dài, đen xì,

      chân mọc tua tủa trườn bò cát và tranh giành nhau từng giọt máu đỏ rớt cát.

      Mụ Invidia đứng phía sau Emma, trong hình dáng thực của mình, bởi bộ cánh mang hình dạng Jayson còn tác dụng sau khi quay lại Cõi . Ả tà ma của lòng

      đố kỵ trong vẫn y như lần cuối cùng tôi gặp mụ ta. Mấy ngón tay khô đét thò ra bên ngoài cánh tay áo dài màu đen. Hai gò má nhô cao hốc hác. Hai trong mắt đen xì nhô ra phía

      trước. ai có thể biết chúng nhìn cái gì.

      Mái tóc đen như dòng suối a-xít sáng lấp lánh dưới ánh nắng xanh xao của Mặt trời Cõi . Mỗi giọt a-xít rớt xuống tạo ra tiếng xèo xèo cát và thay vì đớp lấy đớp để, đám

      ấu trùng kia lập tức co giò tránh xa thứ chất lỏng độc hại đó. con may bị giọt a-xít ấy rơi trúng ngay lập tức bị thiêu rụi thành than.

      “Emma…” Tôi lao vội tới ôm chầm lấy bạn thân, và vôt ình giẫm chết vài con ấu trùng dưới chân. “Đáng ra bà phải thả cậu ấy ở đầu bên kia mới đúng.” Tôi quay lại nạt nộ

      mụ Invidia, nhưng rồi cũng rùng mình trước thanh của chính mình. Hét lên ở bên Cõi giống như đánh vào quả chuông đặt ngay cạnh tai.

      “Ta nhớ là mình thả ta ở đâu.” – Mụ Invidia nhún vai , tiếng cười khúch khích của mụ ta vào xương tôi giống như tiếng móng tay cọ vào bảng – “Hãy đưa

      ta về khi vẫn còn cơ hội. khi nếm thử mùi vị của ta, bọn chúng còn muốn nhiều hơn.” - Mụ ta giơ tay chỉ mấy con ấu trùng cát, vòng qua mấy vũng

      nước a-xít dưới chân mụ để tiến về phía tôi và Emma – “Ta từng chứng kiến cảnh chúng xơi tái người còn to gấp đôi ngươi, chỉ trong vòng chưa đầy năm phút, tính theo

      giờ của loài người các ngươi.”

      Tôi thận trọng kéo Emma tránh khỏi đám ấu trùng bò cả lên nhau để tiến về phía chúng tôi. “Bà chịu để cho chúng tôi á?” Đây là cái bẫy. Chắc chắn là như vậy.

      “Nếu ta còn ở đây thêm 10 giây nữa, ta đảm bảo đám sâu bọ kia…”

      đợi mụ ta nhắc lần thứ hai – à, thứ ba – tôi chộp vội lấy tay Emma và nhắm mắt lại. giây sau, chúng tôi đứng ở bên cạnh hồ, tỏng thế giới loài người, nơi cát

      có màu nâu và có con gì bò ra để ăn chúng tôi.

      Emma đổ hẳn người sang phía tôi, hỏi thở bắt đầu ngắt quãng, cái nắm tay của cậu ấy càng lúc càng yếu . “Thế thôi à? Bà ta cứ để chúng ta thế này à?”

      “Có vẻ như vậy…” – Tôi vậy nhưng tóc gáy vẫn dựng lên vì sợ. Tại soa mụ Invidia lại để yên cho chúng tôi quay lại đây? Như thể mụ ấy chủ ý muốn chúng tôi trở lại

      thế giới loài người bằng – “Chắc chắn có cái gì đó ổn. thể có chuyện dễ dàng như thế được.”

      “Dễ với cậu thôi.”

      “Ôi, Emma…” – Tôi nhàng đặt cậu ấy xuống đất và cậu ấy dịch tay ra cho tôi xem vết thương. Nhưng tôi thể biết mức độ nặng của nó bởi tất cả những gì tôi nhìn

      thấy chỉ toàn máu là máu – “Chúng ta phải đến bệnh viện thôi. Các bác sỹ chữa cho cậu.”

      “Mọi thứ rồi ổn, đúng ?” – Emma ngước mắt lên nhìn tôi, mặt cậu ấy trắng bệch vì đau và sợ - “Mình thể chết nếu có tên trong danh sách đúng ?

      Tod hẳn cho chúng ta nếu biết tên mình có trong danh sách đúng ?”

      “Ừ. Nếu ấy nhìn thấy tên cậu, chắc chắn ấy với bọn mình. Nhưng…” – Tôi muốn phải với cậ ấy điều này – “Con dao đó… thực ra là sản phẩm của tà

      ma. Do tà ma tôi luyện thành.”

      “Nghĩa là sao?”

      “Mọi thứ liên quan đến yếu tố siêu nhiên đền chịu tác động của danh sách thần chết. Vì thế…”

      “Mình vẫn có thể chết.” – Cậu ấy nốt hộ tôi – “ lần nữa.”

      “Ừ.” – Bởi vết thương do tôi gây ra – “Nhưng chúng ta để cho chuyện đó xảy ra. Chúng ta đưa cậu đến bệnh viện.” Tôi thể đưa cậu ấy xa như thế

      trong lần, nhưng Tod có thể.

      Nhắc đến mới nhớ, nãy giờ tôi hề nhìn thấy Tod. ấy đâu rồi? Tại sao ấy qua Cõi cùng chúng tôi? ấy biến mất, cùng với con dao gãy.

      “Khỉ . Cậu đưa tay cho mình nào.” Tôi cúi xuống, Emma giơ bàn tay đầy máu nắm lấy tay tôi, tay còn lại ôm chặt lấy vết thương. Tôi nhắm mắt lại và đưa chúng tôi đến chỗ

      căn lều mà bố tôi thuê, sau đó đỡ Emma nằm lên trong mấy cái ghế dài.

      “Mọi người đâu hết cả rồi?” Cậu ấy thều thào hỏi, và tôi quay đầu nhìn quanh, tự hỏi câu tương tự.

      Harmony đưa bố mình và Sabine đến bệnh viện. Nash và Luca tìm chị Sophie, nhưng nãy giờ mình chẳng nhìn thấy ai cả.”

      “Còn Tod?”

      “Mình cũng biết.” Đột nhiên tôi cảm thấy ớn lạnh, gai óc chạy rần rật dọc hai cánh tay.

      Cái lò nướng nãy giờ vẫn cháy, khiến cho toàn bộ xúc xích và bánh mỳ đó đêu cháy thành than. Cái xẻng nướng bánh của bố tôi nằm chỏng chơ bãi cỏ cách

      đó vài mét. Mấy lon sô-đa uống dở vẫn còn nguyên mặt bàn, chứng tỏ Nash chưa hề thu dọn gì, chứng tỏ ấy và Luca chưa hề quay lại sau khi tôi gặp

      Jayson/Invidia.

      “Kaylee!” Nash gọi ầm tên tôi. Tôi ngẩng lên và thấy là Luca chạy về phía tôi. Tôi thở phào nhõm – cho tới khi sực nhận ra rằng họ chỉ có mình.

      “Emma bị thương.” – Tôi thông báo, lúc họ dừng lại trước căn lều, thở hổn hển vì mệt – “ Tod và chị Sophie đâu rồi?”

      “Bọn thể tìm thấy Sophie.” – Nash “Có vài dấu chân cát – ngoài dấu chân của bọn ra, đoán ấy vào trong rừng. Nhưng

      dám chắc.”

      “Bọn này biết là còn phải tìm Tod nữa.” Luca thêm.

      “Chuyện gì xảy ra thế?” Nash quỳ xuống bên cạnh Emma. Cậu ấy dịch bàn tay ra cho xem vết thương, mũi và trán nhăn tít lại vì đau.

      “Em chẳng may cắt phải cậu ấy lúc định tấn công Jayson, người hóa ra là mụ Invidia đội lốt.”

      “Invidia?” Luca hỏi.

      “Mụ ấy là tà ma của lòng đố kỵ, kẻ từng xúi giục làm cho Sabine và Kaylee quay sang chống lại nhau.” Emma giải thích.

      phải chỉ có bọn mình.” – Tôi khăng khăng – “Cả trường học hóa điên chỉ vì mụ ta.”

      “Cần phải đưa Emma đến bệnh viện ngay.” Nash .

      “Em biết, nhưng em thể đưa cậu ấy xa như thế. Hơn nữa chúng ta thể bỏ chị Sophie và Tod lại.” – Tôi thò tay rút chùm chìa khóa trong túi ra – “ đưa

      Emma tới bệnh viện trước, Luca và em ở lại đây tìm họ.”

      Nash lắc đầu, từ chối nhận chùm chìa khóa tay tôi. “ bỏ em ở lại đây.”

      “Nhưng Emma…”

      “Mình vẫn cầm cự được mà.” – Emma trấn an tôi – “Hơn nữa, nếu tìm thấy Tod, ấy có thể đưa mình tới đó nhanh hơn là xe mà, đúng ?”

      Tôi gật đầu. “Về lý thuyết là thế.”

      Đột nhiên ánh mắt của Emma tập trung vào cái gì đó phía sau lưng tôi và rồi chộp vội lấy tay tôi. “Thôi chết! Chúng ta lại có khách!” – Cậu ấy hết nhìn Nash, Luca rồi quay

      qua nhìn tôi – “Mình biết chuyện gì xảy ra nhưng các cậu cần phải ngăn nó lại. Trước khi ai đó bị lôi vào chuyện này, giống như Jayson.”

      Giống như Emma. Chị Sophie. Brant. Scott. Và rất nhiều người khác.

      Cậu ấy đúng.

      Tôi ngoái đầu nhìn theo ánh mắt của Emma để rồi sững người dám tin vào mắt mình. người phụ nữ dáng người thanh mảnh, trong chiếc quần bò thời trang dọc

      theo con đường mòn dẫn vào trong rừng. Tôi biết mái tóc vàng ấy, và tôi biết đôi mắt xanh biếc ấy, mặc dù đứng ở đằng xa như thế này.

      “Ôi …” – Tôi thào thốt lên, mạc máu trong người gần như đông cứng hết cả lại – “Bác Va

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21:

      “ÔI, !” Nash thào thốt lên, còn Emma mặt cắt còn giọt máu, sững người lại bên cạnh tôi.

      “Đó là mẹ của Sophie à?” Luca hỏi.

      “Ừ. Bà ấy đẫ đổi mạng của mình cho chị Sophie hồi tháng 9 năm ngoái.” Nash gật đầu trả lời, cùng lúc cơn giận mới bùng lên trong tôi.

      “Nhưng là lỗi của bác Val nên chị Sophie mới phải chết.” – Tôi muốn lòng trắc vào phút cuối của bà bác dâu bị nhầm lẫn với hy sinh cao cả của mẹ mình. Họ là hai

      người phụ nữ hoàn toàn khác biệt – “Và , đó phải là mẹ của Sophie. Đó là con quỷ mặc linh hồn của bác ấy.”

      “Vừa nhắc tới thấy…” Emma mấp máy môi và tôi lại ngẩng đầu lên. Từ đằng xa, chị Sophie tất tả chạy con đường mòn, đuổi theo mẹ.

      “Sophie, !” – Tôi quay sang dặn Nash – “Hãy ở lại đây với Emma.” – rồi tôi cùng Luca đuổi theo bà chị họ của mfinh – “Sophie, đó phải là mẹ của chị!”

      Tôi hét ầm lên, và chị giật mình đứng khựng lại. MẶt chị ấy vừa sốc vừa đầm đìa nước mắt.

      “Chị biết, nhưng…”

      Kẻ mạo danh bác Val khoanh hai tay lại trước ngực, liếc mắt nhìn tôi dọc từ đầu đến chân, mà thèm nhìn qua chị Sophie lần nào. “Ngươi chắc hẳn là Kaylee.”

      Tôi dừng lại cách bọn họ vài mét, nhưng Luca còn chạy vượt qua cả mặt tôi và ôm chầm lấy chị Sophie. Cậu ấy gần như nhấc bổng chị ấy lên lúc cậu ấy kéo chị ấy tránh xa

      khỏi tên tà ma.

      “Và ngươi là…?” – Tôi thể ròi mắt khỏi kẻ mạo danh bác dâu mình. Đấy phải là mẹ của chị Sophie. Đó là ai có thể chối cãi. Nhưng cái cách thân

      xác ấy di chuyển giống như là nó biết rất về bác Val, về linh hồn mà mình mặc. Và đột nhiên, tôi sực hiểu ra vấn đề - “Bephegore.” Con quỷ của phù hoa, kẻ đề nghị

      mang lại cho bác dâu tôi sắc đẹp và tuổi xuân vĩnh cữu.

      “Còn ai vào đây nữa?” – Miệng bác Val khẽ mỉm cười, quá rộng, hở quá nhiều răng. Giống như cách bác vẫn thường cười khi còn sống, để thể mình là người

      tốt và giảm thiểu vết nhăn.

      “Mụ ta có linh hồn của mẹ em.” – Sophie nức nở kêu lên, hai tay ôm chặt lấu Luca – “Đừng để mụ ấy qua bên kia.”

      Tôi nhíu mày nhìn ả tà ma.

      “Chị họ được thông báo là khi ta quay trở lại Cõi , linh hồn của mẹ ta tan biến vào thinh , và phân tán giữa hai thế giới cho tới khi chúng tìm lại được nhau.

      Và để làm được điều đó phải mất hàng thế kỷ.”

      “Nghĩa là sao?”

      “Coi như đấy là khoảng thời gian cho linh hồn sám hối.” Tod lên tiếng. Tôi quay ngoắt lại nhìn và thấy đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Tôi định nắm lấy tay

      đột nhiên nhận ra phải chỉ có mình.

      Addison Page, hai tay níu chặt lấy đầy vẻ chiếm hữu. Trông chị ấy vẫn giống y như ngày chị chết. Mái tóc vàng dài óng ả và đôi mắt xanh biếc đẹp hút hồn. Chị ấy đại

      diện cho tất cả những gì mà bác dâu tôi thèm muốn. Nhưng vì quyền lực và nổi tiếng, chị ấy đánh đổi mọi thứ để rồi cuối cùng chị kiếp đày đọa vĩnh viễn bên Cõi .

      Với mỗi điểm yếu của con người, luôn có tà ma để khai thác nó.

      “Có phải…?” – tôi hỏi và Tod gật đầu, quai hàm bạnh lại vì tức giận. Chưa bao giờ tôi thấy giận dữ đến thế - “Avari.” Lời chào đón của tôi nghe giống như câu

      chửi thề.

      “Chú ta lại gặp nhau rồi, Cavanaugh.” – Gã tà ma bằng giọng của Addy. Cảm giác khi phải nhìn lão ta trong thân xác của Addison còn khó chịu hơn rất nhiều so với những

      người khác – ngoại trừ Alec. Avari quét vòng đôi mắt xanh biếc của Addy qua từng người chúng tôi – “Vẫn còn thiếu vài vị khách nữa.”

      “Khách?” – Tôi hỏi, nhưng thay vì trả lời, lão ta vụt biến – “Chuyện quái quỷ gì đan xảy ra thế?” Nưng kẻ duy nhất có thể trả lời – Val/Belphegore – chỉ lẳng lặng mỉm cười.

      “Kaylee, rất xin lỗi em.” – Tod , lúc tôi đón nhận vòng tay mở rộng củ – “ ấy, à , lão ta xuất ngay khi em, Emma và Jayson vừa qua bên kia.

      Và lão ta em sao. Lão ta hứa.” – Các tà ma thể dối – “Nhưng Avari nếu theo em, lão ấy cũng quay lại đó và linh hồn của Addy … bị

      phân tán.”

      Tôi còn chưa kịp hỏi xm thực chất đám tà ma này muốn gì, nghe thấy tiếng thét thất thanh của Emma và tiếng gầm lên đầy phẫn nộ của Nash. Tôi vội quay lại và chỉ

      kịp nhìn thấy Addison xốc cánh tay của Emma và biến mất cùng cậu ấy. Tôi biết có nên chạy về phía đó hay – mặc dù làm vậy cũng vô ích –

      Addison/Avari ra bên cạnh Val/Belphegore, tay túm chặt lấy Emma.

      Emma vừa ôm vết thương vừa khóc nức nở. “Chuyện gì…?” Cậu ấy hốt hoảng nhìn tôi.

      Kế đó là tiếng ré lên của chị Sophie khi bị mụ Belphegore giằng tay ra khỏi Luca cách thô bạo rồi đẩy Luca về phía tôi và Tod. “Ba ngươi đứng im đó.” – Mụ ấy

      bằng giọng bác dâu tôi – “Trong khi chờ người chơi cuối cùng xuất , chỉ cần cử động của các ngươi thôi, hai bạn này phải hứng chịu cái chết đau đớn

      và khủng khiếp nhất mà con người thể tưởng tượng ra.”

      Chị Sophie khóc thút thít còn Emma rên rỉ vì đau và sợ hãi. Đằng sau tôi, Nash cung vừa chạy tới và dừng lại bên cạnh Tod. “Chuyện quái quỷ gì thế này?” Mặt ấy

      cũng bối rối và thất kinh kém gì tôi khi gặp lại toàn những khuôn mặt quen thuộc trong quá khứ.

      Mụ Belphegore lờ ý và chỉ tập trung vào Luca. “Ta có thể đoán được ngươi nghĩ gì. Ngươi nghĩ mình có thể mang họ trở lại sau khi chết, có điều họ còn

      giống như xưa, đúng ? Ngươi nghĩ họ biết ơn kahr năng đặc biệt đó của người sao?”

      Luca lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt long lên sòng sọc vì tức giận, trong khi đám còn lại chúng tôi vẫn bối rối hiểu gì.

      “Sao bọn họ lại ở đây?” Nash thào hỏi.

      “Bác Val là Belphegore còn Addison là Avari.” – tôi trả lời - “Nếu chúng quay lại Cõi , các linh hồn bị đánh cắp phân tán giữa hai thế giới trong nhiều thế kỷ trước khi hợp

      lại với nhau.”

      Lời giải thích của tôi có vẻ như chẳng giúp ích được gì. “ đoán là em hề mời đám tà ma này đến dự tiệc sinh nhật của mình, đúng ? Vậy mục đích của buổi

      hội ngộ này là…?”

      “Chúng ta vẫn chờ màn tiết lộ cuối cùng.” Tod .

      “Xin lỗi, tôi đến trễ.” Tên Thane đột ngột ra với cái kính râm trễ xuống tận chóp mũi. Trước khi tôi kịp lên tiếng chửi về bội ước giao kèo mà chúng tôi thỏa thuận,

      thấy đẩy tóc vàng loạng choạng về phía trước.

      “Lydia?”

      “Kaylee?” Hai mắt Lydia mở to đầy sợ sệt. Quần áo của chị ấy xơ xác và da dẻ xanh xao. Tên Thane tìm thấy chị ấy ở đâu? Suốt thời gian qua chị ấy lang thang phố

      sao?

      “Chuyện này liên quan gì đến Lydia?” Tôi sẵn giọng hỏi, nhưng thay vì trả lời, lão Avari chỉ quay qua nhìn đồng bọn và gật đầu ra hiệu.

      “Nếu muốn biết câu trả lời, ngươi biết phải tìm chúng ở đâu rồi.” Lão ta gật đầu cái nữa và Thane biến mấy cùng Lydia, Belphegore cùng Sophie. Và chỉ như thế, linh hồn của bác

      Val tan biến vào hư vô, phân tán giữa hai thế giới như những hại bụi li ti. ai biết phải mất bao lâu nữa chúng mới hợp nhất lại với nhau và cho bác yên nghỉ cuối

      cùng. Nhưng cũng có thể linh hồn ấy lại phải chịu thêm kiếp đầy đọa khác.

      “Khoan !” – Tod hét ầm lên và lão Avari quay lại nhìn bằng đôi mắt mở to đầy mong đợi của Addison – “Chính ông qua bên đó nếu tôi

      đuổi theo Kaylee mà! Ông thể nuốt lời!” Đối với các tà ma bên Cõi , cái quy định --dối giống như định luật thể thay đổi ở thế giới con người –

      thứ luật lệ thể bị phá bỏ.

      “Đâu có, ta chỉ là nếu ngươi đuổi theo Kaylee, ta qua bên đó. Và ta hề dối.” rồi, lão ta biến mất cùng Emma, tiếng thét của cậu ấy vẫn còn vang vọng mãi

      sau đó.

      Tod gào lên trong nỗi phẫn uất và tuyện vọng. Addison vĩnh viễn ra . Và chúng tôi thể cứu chị ấy. lần nữa.

      Tod, Nash, Luca và tôi chỉ biết đứng nhìn nhau trong câm lặng vì cơn sốc quá lớn. Luca là người đầu tiên lên tiếng trước. “Chúng ta đuổi theo họ đúng ? Chúng

      ta cần phải đuổi theo họ.” Nhưng cậu ấy thể tự mình qua Cõi , và Nash cũng vậy.

      “Ừ, tất nhiên rồi.” Tôi nhắm mắt lại, cố gắng suy nghĩ – “Nhưng lao ngay sang bên đó bây giờ chẳng khác gì tự sát.”

      “Nhưng chúng ta đâu còn cách nào khác!” – Luca sốt ruột kêu lên – “Bọn chúng nắm trong tay Sophie và Emma. Và… kia.”

      “Đó là cái bẫy.” Nash giơ tay lên vò đầu bứt tai. Trông ấy như muốn đấm đá cái gì đó, có điều đám người xấu mất.

      “Sao biết?” Luca hỏi.

      “Bởi vì mọi thứ lão Avari làm đều giăng bẫy người khác, và tôi từng mắc vào đó vài lần.”

      “Bọn chúng bắt bạn bè của chúng ta để buộc chúng ta phải đuổi theo sang Cõi .” – Tod giải thích – “Chúng tìm kiếm những linh hồn tái sinh, giống như tôi và

      Kaylee.”

      “Cxung chưa chắc.” – Nash cãi lại – “Có thể lần này chúng chỉ cần Sophie, Emma và…”

      “Lydia.” Tôi thêm.

      “Hơn nữa…” – tiếp – “Tại sao chúng phải cất công mang Lydia đến đây, khi mà chỉ cần Sophie và Emma cũng quá đủ để làm mồi nhử rồi? Chắc chắn đám tà ma ấy

      cần cái gì đó hơn thế.”

      Hai em nhà Hudson bắt đầu gân cổ lên định lời qua tiếng lại nhưng bị tôi xen vào cắt ngang. Tôi rất mừng khi thấy Nash cai nghiện được và hoàn toàn tỉnh táo. Tôi

      gần như quên mất là thông minh đến nhường nào. “ Nash cũng có lý. Chỉ cần trong số dó cũng đủ làm mồi nhử chúng ta rồi. Và nếu bọn chúng chỉ đơn thuần

      muốn chúng ta sang Cõi , khi nãy mụ Invidia phải giữ em lại và lão Avari phải để cho Tod đuổi theo em rồi.”

      Tod miễn cưỡng gật đầu thừa nhận phân tích của tôi là đúng.

      cần biết bọn họ muốn chúng ta ở đây, ở đó hay ở cõi thiên hà nào đấy. Chúng. có. Sophie. Hãy đưa mình qua đó, nếu mình tự tìm cách.” quyết

      tâm đôi mắt nâu của Luca. Tôi biết cậu ấy định qua đó bằng cách nào nhưng tôi nghi ngờ gì về việc cậu ấy tìm ra cách.

      Việc Luca khăng khăng đòi cứu cho bằng được bà chị họ đỏng đảnh, khó chiều của tôi khiến tôi gần như phải tự vấn lại bản thân – lẽ tôi quá khắt khe với chị ấy.

      Tôi liếc qua Tod và gật đầu. Kế đó, Nash cũng gật đầu. Vậy là chúng tôi cùng nhất trí.

      “OK.” – Tôi – “nhưng chúng ta qua từ đây. – chắc chắn chúng đón lõng chúng ta ở đầu bên kia. Và đừng quên là Tod và mình còn những khả

      năng của người chết bên Cõi . Bọn mình chỉ có thể qua lại giữa hai thế giới, bằng năng lực của bean sidhe, còn tàng hình, tắt tiếng hay dịch chuyển tức đều biến

      mất. Cậu hiểu chứ? còn đường tắt gì hết.” Ý nghĩ ấy khiến tôi lạnh hết cả xương sống, bởi tôi qua Cõi dưới chục lần, trước khi có được những khả năng

      kia.

      “Mình quan tâm đến mấy thứ ấy.” – Luca liếc nhìn xung quanh – “Chúng ta nên từ đâu?”

      Tôi nhắm mắt nhớ lại chuyến chớp nhoáng của mình tới Cõi cách đây ít phút. “Tránh xa nước và cát ra. Đằng kia bên dưới mấy tán cây ý.”

      “Hai người ra đó trước .” – Tod hất hàm bảo Nash và Luca, sau đó quay sang riêng với mình tôi - “Kaylee, chắc chắn chuyện này có kết cục tốt lành

      gì. Có thể nó còn tồi tệ hơn cả chuyện xảy ra với Alec. Vì thế muốn em hãy hứa với điều: Nếu mọi chuyện trở xấu, em phải chạy nhanh ra khỏi đó. Em phải

      ngay lập tức rời khỏi Cõi . ở ngay phía sau em, cùng với Nash và bất cứ ai có thể cứu được.”

      . Em quay trở lại mà có đủ tất cả mọi người.” Cuộc đời sau khi chết của tôi còn có ý nghĩa gì nữa khi mà tôi phải sốn với nỗi day dứt khôn nguôi và

      bỏ bạn thân của mình lại bên Cõi ?

      Tod thờ dài chịu thua. “ cũng biết trước là em vậy mà. Nhưng vẫn phải thử.”

      “Và em vì điều đó.” – Tôi nắm lấy tay và hai chúng tôi vụt biến tới chỗ cái cây hẹn với Nash và Luca – “Mọi người sẵn sàng chưa?” Tod hỏi và chúng tôi

      gật đàu.

      Tôi ngửa cổ hít hơi sâu, tận hưởng bầu khí trong lành của thế giới con người lần cuối rồi nắm lấy tay Luca, còn Tod nắm tay Nash. Sau đó chúng tôi

      cùng qua bên Cõi .

      Phiên bản Cõi của cái cây nơi chúng tôi vừa đứng là những cành cây xù xì nổi cục màu tím, cùng những cái lá vừa dài vừa nhọn và có hình răng cưa. Luca kiễng chân định

      chạm vào đó nhưng nghĩ thế nào rồi lại thôi. Xem ra cậu ấy thông minh hơn tôi với người lần đầu tới Cõi . Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra là cậu ấy từng qua đây, cùng với

      chị Sophie. Cũng tốt, kinh nghiệm là điều cần thiết ở Cõi .

      “Ở đằng kia.” Tod , và tôi nhìn theo ánh mắt tới chỗ chị Sophie, Lydia và Emma, rúm ró lại với nhau cái ghế dài, nước mắt lưng tròng. Cái ghế đó là thứ duy

      nhất chảy qua bên này mà còn nguyen vẹn, ngoài ra tất cả mọi thứ đều rách nát, méo mó và bốc mùi hôi thối y như cái hồ. Công viên này có nhiều người tụ tập thường

      xuyên nên giữ được nguyên vẹn hình dáng khi chảy qua bên này.”

      Phía trước cái ghế, ba tên tà ma đứng cãi nhau. Tôi nghe được chi tiết từng lời nhưng đại ý là chúng tranh cãi xem ai được quyền bắt nào. Mụ

      Belphegore muốn có xinh đẹp – mụ ấy Emma hay chị Sophie – nhưng mụ Invidia ghen tỵ với người mà mụ Belphegore chọn, còn Avari khăng khăng

      đòi mình phải là người được lựa chọn trước, bởi vì lão ta là người lên kế hoạch.

      Nhưng tất cả đều là nhảm nhí hết. Avari muốn là người lựa chọn đầu tiên bởi vì lão ta là con quỷ của lòng tham, và nếu có thể, lão ta vơ hết cả ba người rồi.

      Nhìn từ xa trông chúng tranh cãi với nhau như mấy nhân vật phản diện trong phim hoạt hình, chỉ có điều chúng nắm trong tay thứ quyền lực tuyệt đối và bất tử. Điểm

      yếu duy nhất của chúng chính là khiếm khuyết của thân thân xác mà chúng khoác lên người. Chúng thể bị thương bởi những vật có xuất xứ từ thế giới của chúng tôi và

      chúng càng miễn nhiễm với những thứ hiểm nguy ở bên Cõi .

      tóm lại, bọn chúng chiếm hoàn toàn thế thượng phong.

      Trước giờ tôi chưa từng gặp hình dáng thực của mụ Belphegore và tôi hề bất ngờ khi chứng kiến vẻ đẹp đến mê hồn của mụ ta. Dẫu gì mụ ấy cũng là tà ma của phù hoa.

      Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là ngay khi quay lưng lại tôi hề nhớ gì về khuôn mặt của mụ ấy. phải là vì mụ Belphegore đẹp – mụ ấy quá đẹp là

      đằng khác – mà là vì vẻ đẹp ấy quá hoàn hảo, có nét nào trội hơn nét nào để khiến cho ngời ta có thể nhớ đến. Mụ ấy cao tầm thước với làn da chút tì vết. Mái

      tóc dài cũng ngắn, sẫm cũng nhạt, và dường như thay đổi ở mỗi góc nhìn vào.

      ngờ đời cũng tồn tại thứ sắc đẹp khó có thể định nghĩa như thế. thứ sắc đẹp hoàn hảo đến mức khiến người khác thể nhớ nổi từng chi tiết. thứ sắc

      đẹp có thể coi là hoàn mỹ nhất trong cả vũ trụ này nhưng lại khiến ta quên ngay khi rời khỏi phòng.

      Liệu đó có phải là điều bác Val cảm nhận?

      Luca là người đầu tiên kéo tôi trở lại với thực tại. “Đám quỷ đó tranh giành họ để làm gì?”

      Ngay khi cậu ấy vừa cất tiếng, cả ba con quỷ lập tức quay ra nhìn chúng tôi, như thể đợi giây phút này lâu lắm rồi. Lão Avari biến mất và ra bên cạnh Luca. “Sao ngươi

      tự đến và tìm hiểu xem?”

      Trước khi bọn tôi có thể trả lời – hay suy nghĩ, hay lên kế hoạch, hay bỏ chạy – lão ta tóm lấy Luca và biến mất lần nữa, sau đó ra và đẩy cậu ấy xuống ngồi cạnh

      Emma.

      “OK, kế hoạch của chúng ta là gì?” Tôi thào liếc qua hai em nhà Hudson.

      Nash thở dài. “Đáng ra chúng ta phải lên kế hoạch từ trước khi qua bên này mới đúng.”

      “chỉ hai chisng ta có thể vượt ranh giới giữa hai thế giới.” – Tôi nhìn chằm chằm về phía đám bạn của mình ngồi rúm ró ghế - “Kể cả nếu có đến được chỗ họ, em cũng

      biết là mình có thể mang được bao nhiêu người.” Tôi biết, đám tà ma ấy có thể nghe được mọi lời chúng tôi .

      “Hãy là em tìm thêm người giúp ?” Tod hạ giọng .

      “Mẹ á?”

      !” Cả hai em nhà Hudson nhảy dựng lên.

      “Ông Levi hoặc bà Madeline.” Tod gợi ý.

      “Càng đông, càng vui.” – Lão Avari hào hứng – “Hãy gọi mụ Madeline sang . Ta vẫn chưa có dịp gặp mặt mụ ấy.”

      “Đừng!” Emma dùng hết sức bình sinh hét ầm lên – “Đừng đưa bà Madeline sang đây. Avari cần bà ấy.”

      Tod và Nash quay sang nhìn tôi và tôi biết họ nghĩ gì. Điều gì có thể khiến ba tà ma trước giờ ưa gì nhau cùng liên hợp lại? Tại sao bọn chúng lại cần đến bà

      Madeline.

      Tên Thane tát bốp cái vào má Emma và cậu ấy vùng lên đạp cho cái vào cằm, trong khi tay vẫn ôm chặt vết thương. vun tay lên định tát cho Emma cái nữa

      nhưng Luca kịp thời đứng dậy xô ra, và trừng mắt nhìn cảnh cáo. Gã thần chết thấy vậy liền rụt tay lại và lùi ra phía sau. Hóa ra Tod phải là thần chết duy

      nhất kiêng nể chàng gọi hồn này.

      Chị Sophie vẫn khóc thút thít. Lydia gần như tê liệt bởi nỗi đau và sợ hãi của những người xung quanh. Tôi biết, chị ấy san sẻ và gánh bớt nỗi đau ch Emma, chứ

      họ thể nào trụ được lâu như thế.

      nào.” Tôi biết đám tà ma ấy muốn gì, nhưng chúng tôi thể giúp được ai ở khoảnh cách xa thế này. Tod và Nash lặng lẽ theo tôi.

      “… cần đến mụ Madeline đâu.” – Thane lên tiếng – “Tôi bảo ông rồi, ta có thể làm được mà.” ta nhìn chòng chọc về phía tôi.

      “Tôi có thể làm cái gì?” Tôi hỏi.

      “Thằng khốn dối trá và phản bội.” Tod chửi tên Thane, nhưng chỉ thản nhiên nhún vai.

      “Chúng ta phải làm cái điều cần phải làm để tồn tại thôi. Mấy người hứa lấy lại linh hồn cho tôi nếu tôi chịu giúp mấy người. Nhưng ông Avari đay lại hứa trả lại linh hồn cho

      tôi nếu tôi giúp ông ấy. Điểm khác biệt ở đây là ông ta thể dối nhưng mấy người có thể. Vì thế tôi phải chọn cái gì có lợi cho mình thôi.”

      “Ông muốn trao đổi phải ?” – tôi hỏi Avari – “Ông muốn có tôi phải ? Được thôi. Tôi ở đây. Tôi đổi cho cả bốn người bọn họ.” Tôi hất hàm chỉ về phía

      những người bạn của mfinh.

      “Ồ, làm gì có chuyện trao đổi dễ dàng như thế.” – Mụ Belphegore lên tiếng – “Avari thể giữ cho mình ông ta được và bốn cục thịt này là thứ cần thiết cho dự án nho

      của bọn ta.” Mụ ta vẫy tay chỉ vào cái ghế dài nơi cái ghế nơi các bạn tôi ngồi.

      “Nhưng bọn ta phải là người biết điều.” – Mụ Invidia – “Nếu ngươi chịu làm việc bọn ta cầu, bọn ta thả cho hai chàng kia .” Mụ ta đánh mắt ám chỉ

      Nash và Tod.

      đời nào.” Hai em nhà Hudson đồng thanh .

      “Chúng ta vẫn chưa biết bọn chúng muốn gì àm.” Tôi hạ giọng , mắt dám rời đám tà ma và Thane.

      quan trọng.” – Tod gầm lên – “ để bọn chúng bắt em đâu.”

      chẳng ai bị bắt hết. Các người muốn gì?” – tôi hỏi lại lão Avari.

      “Có lẽ cũng nhận ra là bọn ta đều biết cách qua thế giới của .” – Lão ta thủng thẳng lên tiếng, và tôi gật đầu. Bọn chúng gây ra biết bao nhiêu tội ác chỉ để tôi biết điều

      đó – “Vấn đề là với mỗi chuyến , bọn ta lại phải dùng đến linh hồn con người mới. Bọn ta muốn làm sao để sử dụng nó hiệu quả hơn cơ. giúp bọn ta, và hai em nhà

      Hudson được tự do. Ta hứa với .”

      “Còn họ sao?” Tôi liếc về phía cái ghế dài.

      “Đáng tiếc, họ là phần của cái giải pháp vĩnh viễn mà ta vừa với . Và cũng vậy.”

      đuợc.” Tod nắm lấy tay tôi định kéo lại nhưng tôi giằng ra. Tôi có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt vì tức giận.

      “Ông muốn tôi làm gì?”

      và tên gọi hồn kia gắn kết mạng sống của ta với linh hồn tái sinh mà ta có.”

      trong những thần chết mà lão ta bắt? Nhưng tại sao lại là Luca?

      “Sau đó đặt nó vào trong cơ thể của kia…” – Avari chỉ về phía Lydia – “… để ta có thể dễ dàng lại lại giữa hai thế giới cách dễ dàng. Ta chuẩn bị sẵn

      hết rồi.”

      “Ông cái quái gì thế?” – Tôi nhíu mày nhìn gã tà ma – “Tôi thậm chí còn hiểu như thế có nghĩa là gì. Ông muốn sống trong cơ thể của Lydia sao? Mãi mãi?”

      “Tất nhiên là rồi.” – Lão ta cau mày như thể câu hỏi vừa rồi của tôi ngớ ngẩn lắm bằng – “Chỉ tới khi cơ thể của ta kiệt quệ thôi. Sau đó ta chọn cái

      khác.”

      “Lão ta lảm nhảm cái quái gì thế?” Nash hỏi, nhưng ai trong chúng tôi có câu trả lời.

      làm như ta hướng dẫn.” – Lão Avari tiếp – “Ta thân xác có thể dùng dùng lại nhiều lần trong thế giới con người, và hai người đàn ông của có thể .

      Nếu … ta giết từng người và linh hồn của các ngươi phải chịu kiếp đày đọa vĩnh viễn ở bên này.”

      “Đó là điều tưởng!” – Tôi khăng khăng quả quyết – “Kể cả nếu điều ông nữa tôi cũng thể làm được. Tôi chỉ có thể thu hồi cái linh hồn, chứ

      thể cài đặt lại chúng.”

      “Ngươi có thể làm được cả hai.” – Mụ Invidia khẳng định – “Giống như mụ Madeline.”

      “Bà Madeline?” Tôi hỏi lại và hai mắt Luca lập tức cụp xuống nhìn chằm chằm xuống đất. ràng tôi bỏ lỡ chi tiết gì đó.

      “Mụ Madeline cài đặt lại linh hồn cho .” – lão Avari tiếp – “Sau khi cháu của mụ ấy làm sống lại cơ thể của .”

      “Cái gì? Luca thể làm sống lại người chết, cậu ấy chỉ tìm thấy họ thôi.”

      “Tất nhiên là có thể.” – Mụ Belphegore bật cười phá lên – “Thế nghĩ tự dưng mà người ta gọi là người gọi hồn à?”

      “Mấy người nhầm rồi. Cậu ấy thể làm được những chuyện đó, đúng Luca?” Tôi quay sang hỏi Luca.

      “Bà Madeline sợ rằng nếu cậu biết quá nhiều sữ càng gặp nguy hiểm vì thế bà cho mình với cậu về năng lực thực của mình. Hay năng lực thực của cậu.”

      “Mình có thể đặt linh hồn trở lại xác của người chết sao?” Là bean sidhe, tôi chỉ có thể giúp đặt chúng trở vào những cơ thể chưa-chết-hẳn.

      Luca gật đầu. “Tất cả những trích đoạt viên đều có thể.”

      “Nhưng còn đặc biệt hơn thế, đúng ?” Lão Avari chìa tay ra định vuốt má tôi nhưng Tod kịp thời kéo tôi lại. Sau đó, tôi muốn buông tay ra nữa.

      Nhưng tôi thể tỏ ra yếu đuối trước mặt đám tà ma.

      “Tại sao? Tại sao tôi lại đặc biệt hơn họ? Và tại sao tôi lại là người cuối cùng biết chuyện đó?”

      “Cần phải có năng lực kết hợp của trích đoạt viên và bean sidhe để gắn kết linh hồn con người với mạng sống kẻ phải là con người như ta.” – lão Avari giải

      thích – “Suốt gần thế kỷ qua, chưa có ai đạt được tiêu chuẩn đó. Tính theo lịch của loài người các ngươi.”

      “Lão ấy như vậy là sao? Mình có năng lực đó à?” Tôi vẫn hỏi lại Luca cho chắc, bởi vì mặc dù lão Avari thể dối nhưng tôi tin lão ta.

      “Về lý thuyết là như vậy.” – Luca gật đầu – “Trước giờ chưa có ai làm điều đó với tà ma, nhưng nó từng được làm với người khác, để ta có thể qua thế

      giới của chúng ta và cung cấp lời khai. Việc gắn kết ấy được thực bởi nữ bean sidhe tái sinh. Giống như cậu.”

      . . . Quyển sách Lịch sử Cõi của tôi đâu rồi? Chẳng phải ai đó nên đưa cho tôi đọc qua lúc tôi vừa mới chết sao?

      “Đó là lý do tại sao ta chịu để cho cậu bạn gọi hồn của rời khỏi Cõi khi và chị họ vô tình qua bên đây.” – lão Avari – “Để có thể làm sống lại. Nếu

      chết rồi làm sao ta lấy được linh hồn của .”

      “Ngươi…” Lão Avari sắp đặt mọi chuyện. Có lẽ là từ giây phút tên Thane chỉ cho lão ta cách sang thế giới con người.

      “Cứ cho là thế . Cứ cho là tôi muốn giúp mấy người …” – tất nhiên tôi muốn chút nào rồi – “… tôi cũng thể làm gì. Tôi biết phải làm thế nào.”

      “Ta nghĩ ngươi tìm ra cách thôi. Đầu tiên, hãy luyện tập cách cài đặt trước . Tất cả những gì ngươi cần là chút… động lực.” – Mụ Belphegore lôi Emma xuống khỏi cái

      ghế dài và đạp Luca sang bên khi cậu ấy định kéo Emma lại – “Đây là… Các người dùng từ gì nhỉ? Bạn thân nhất đời chăng?”

      Nước mắt rơi ướt đẫm mặt Emma nhưng gương mặt của cậu ấy đầy kiên định. Cậu ấy dũng cảm hơn tôi rất nhiều.

      Hai tay tôi co lại thành nắm đấm. “Đừng có động vào cậu ấy!”

      “Giờ hãy tập trung nhé.” – Mụ Belphegore gương đôi mắt toàn tròng đen lên nhìn tôi – “Chúng ta chơi trò chơi . Tất cả những gì ngươi cần làm là bắt lấy linh hồn.

      Sau đó chúng ta chuyển sang tiết mục thứ hai.”

      “Khôngggg!” Tôi hét lên thất thanh khi mụ ta nghiên người nhấc bổng Emma lên.

      Và rồi mụ Invidia dùng tay bẽ gãy cổ cậu ấy.

      Toàn thân Emma đổ sụp xuống sàn, và tiếng thét như xé toạt cổ họng tôi. Sophie, Lydia và Luca giơ vội tay lên bịt tai. Ngay đến đám tà ma cũng phải nhăn mặt vì tiếng thét chói

      tai của tôi. Cái lều bạc gần đó cũng bị lật ngửa và lăn lông lốc trước sức mạnh của tiếng thét. Từ đằng xa, các cành cây rung rinh, và thứ quả màu tím rơi lộp bộp xuống đất.

      Tôi vừa hét vừa quỳ sụp xuống bên cạnh Emma. Tôi bắt mạch cho cậu ấy nhưng mạch ngừng đập. Tôi tìm hơi thở của cậu ấy nhưng cậu ấy ngừng thở. Đôi mắt màu nâu

      xinh đẹp của cậu ấy mở to nhìn lên bầu trời màu vàng nhạt của Cõi , những mất hết thần thái.

      Emma chết. phải chết giống như tôi. Cậu ấy ra vĩnh viễn. Cuộc đời cậu ấy bị lấy bởi tà ma của lòng đố kỵ, kẻ mảy may chớp mắt khi kết thúc

      mạng sống của cậu ấy. Và cùng với cậu ấy, tôi mất phần cơ thể có gì thay thế được. Emma là nửa còn lại của tôi. Là em tôi chưa bao giờ có. Là người chị

      họ tôi hằng mong ước. chúng tôi cùng nhau chia mọi niềm vui, nỗi buồn và cả những điều bí mật.

      Tôi hứa bảo vệ cho cậu ấy. nhưng cuối cùng chính tôi hại chết cậu ấy.

      Tôi ôm lấy đầu Emma vào lòng và cất tiếng thét xé ruột xé gan. Tôi chỉ biết hét, hét, và hét. Nước mắt tuôn trào trong mắt tôi. lời nào có thể diễn tả được nỗi đau đớn và

      mất mát quá lớn giờ của tôi.

      Luca buông tay xuống và nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Từ phía đằng xa tôi có thể nhìn ra tai cậu ấy bị chảy máu.

      Hai hàm răng nghiến chặt lại vì giận dữ, Tod rút ra vật gì đó trong túi và đưa cho Nash, nhưng tôi thể nhìn qua làn nước mắt. Và tôi đoán Nash cũng

      vậy. Hai em họ bị ảnh hưởng bởi tiếng hét của nữ bean sidhe. Thứ duy nhất họ nghe thấy bây giờ là khúc hát linh hồn mà tôi dành cho bạn thân nhất của mình.

      Tôi sẵn sàng cất tiếng thét cho linh hồn của Emma mãi mãi. Tôi sẵn sàng hét cho tới khi trời đất đổ sụp dưới chân chúng tôi, miễn sao để mất cậu ấy. Nhưng mụ

      Belphegore quỳ xuống bên cạnh và giơ tay bịt miệng tôi.

      “Làm tốt lắm.” – Mụ ta – “Nhưng ngươi thể cài đặt thứ còn chưa rời khỏi cơ thể.”

      Trong cơn tuyệt vọng và giận dữ, tôi cất tiếng thét quá nhanh và quá lớn khiến cho linh hồn của Emma còn chưa kịp rời khỏi cơ thể. Tôi vẫn nhốt nó lại trong chính cơ

      thể của Emma.

      Ngay khi tiếng thét của tôi tắt cũng là lúc linh hồn của cậu ấy bắt đầu dâng lên. Mụ Belphegore sung sướng há miệng ra và hít mạnh. Linh hồn của Emma bắt đầu trôi dàn về

      phía mụ ta.

      Tim tôi như muốn vỡ ra thành trăm mảnh. Đầu tôi như muốn nổ tung. Cổ họng tôi bỏng rát. tồn tại của tôi giờ chỉ là mà đen kịt, trống trải và lạnh lẽo. Emma thể

      chết được.

      Nhưng quá muộn. Cậu ấy chết. Kể cả nếu đám tà ma chịu để cho tôi trả lại linh hồn về chỗ cũ cũng có gì đảm bảo là cậu ấy tỉnh lại. Cái cổ của cậu ấy bị

      gãy, cơ thể của cậu ấy có cách gì để khôi phục lại như cũ.

      Vì thế lần này tôi cất tiếng thét cho linh hồn của cậu ấy, để mụ Belphegore, Avari hay mụ Invidia thể lấy được nó. kẻ nào trong Cõi được quyền có

      Emma, hay những người còn lại trong nhóm bọn tôi.

      Tôi cất tiếng hát gọi linh hồn Emma lại và khi tôi chìa cái vò hai quai ra, linh hồn cậu ấy chui tọt vào bên trong cái mặt hình trái tim cổ tôi. Ít nhất cậu ấy được an toàn khi ở

      trong đó. Kể cả nếu đám người kia có cướp được nó, chúng cũng thể phá hủy hay gỡ bỏ linh hồn ra khỏi đó.

      “Tuyệt vời!” – mụ Belphegore vỗ tay khen ngợi, miệng cười rạng rỡ - “Giờ hãy gắn kết linh hồn đó vào ta. Hãy lấy nó ra khỏi cái trái tim bé kia và…”

      .” – Tôi nhàng đặt xác của Emma xuống đất, tay nắm chặt cái vì hai quai, trừng mắt nhìn mụ ta – “ đời nào. Bà bao giờ có được cậu ấy. Hay bất cứ

      người nào trong số tụi tôi. Bà có thể giết chết họ nhưng tôi lưu trữ tất cả linh hồn vào trong này, nơi ấy người bao giờ có thể chạm vào chúng.”

      Chị Sophie và Lydia khóc rống lên sau lưng tôi, mặc cho Luca có ra sức an ủi thế nào cũng ăn thua.

      “Và nếu bọn ta giết ngươi?” Lão Avari lên tiếng. Bọn chúng giờ đứng hết cả dậy, mặt kẻ nào cũng bừng bừng tức giận. Cùng với nhau, cơn giận dữ của chúng mạnh đến nỗi tôi

      gần như có thể cảm nhận được nó da thịt mình.

      “Nếu giết tôi, các người bao giờ có được điều mình muốn.”

      Lão Avari còn chưa kịp mở miệng đe dọa từ phía sau tôi nghe thấy tiếng Tod hét lên rất to.

      “Bây giờ!”

      lao thẳng tới chỗ lão Avari, còn Nash nhào tới chỗ mụ Belphegore. Bọn chúng rú lên, toàn thân chới với, nhưng cố với lấy cái gì đó ở sau lưng. Phải tới khi chúng

      quay người lại tôi mới chợt hiểu ra vấn đề. nửa con dao gãy cắm vào lưng lão Avari, nơi lão ta thể với tới được nó. Nửa con dao còn lại cũng kẹt lưng

      mụ Belphegore, nơi mụ ta thể với tới.

      Chỉ có Invidia là vẫn còn nguyên, hề bị hề hấn gì. Nhưng mụ ta quá bất ngờ và bối rối trước tiếng hò hét kêu cứu của lão Avari và mụ Belphegore nên chỉ biết quay

      mòng mòng, biết nê giúp ai trước.

      Nash vòng qua chỗ mụ Belphegore và kéo Luca ra khỏi đó rồi chạy tới chỗ tôi và Emma. Ngay trước khi tôi đưa cả bốn người bọn tôi trở lại thế giới loài người, tôi chợt nhận

      ra là tên Thane biến mất, nhưng biết là từ khi nào.

      phút sau, Tod ra bên cạnh chúng tôi, cùng với chị Sophie và Lydia.

      Tôi ngã sóng xoài ra đất, tay vẫn nắm chặt lấy tay Emma. Mặc dù mọi người ở ngay trước mặt tôi, nhưng tôi nhìn thấy gì khác ngoài Emma. Cho tới khi

      Nash bế cậu ấy lên và tay cậu ấy tuột khỏi tay tôi. ấy đưa Emma ra chỗ bãi xe, trong khi Luca giúp hai người còn lại. Tod dìu tôi đứng dậy. Tôi cứ nhưng biết là

      mình đâu.

      Tôi quan tâm.

      Mới được vài bước đột nhiên Lydia đổ sụp xuống. Tod và tôi chạy vội tới chỗ chị ta. Chị ấy vẫn thở. Mạch vẫn đập. Nhưng hai mắt nhắm nghiền và hề cử động.

      “Chúng ta phải rời khỏi đây thôi.” – Tod dìu Lydia đứng dậy – “Bọn chúng quay lại đây khi rút được lưỡi dao đó ra.”

      , chúng quay lại được đâu.” – Tiếng tên Thane cất lên sau lưng tôi, làm tôi gậy nảy mình – “Tôi dọn sạch kho dự trữ của chúng rồi, trong khi mấy người

      đánh nhau.”

      “Kho dự trữ là sao?”

      là các linh hồn tái sinh đó. Tôi lấy hết rồi, bao gồm cả linh hồn của tôi.” – ta bỏ cái kính râm ra, và chẳng hiểu sao tôi lại thở phào khi thấy mắt của có đồng

      tử và tròng đen trở lại – “ thể để bọn chúng đuổi theo mình được, đúng ? Hơn nữa các linh hồn tái sinh luôn có thể bán được với những cái giá rất hời. Ở bất cứ

      đâu.”

      Tôi định mở miệng cầu Thane đem trả lại các linh hồn về cho nhà chức trách ta nhìn về phía Lydia và . “Nhưng tôi thể lấy được linh hồn của ta.”

      “Cái gì? Linh hồn của Lydia á? Nó ở đâu?”

      “Ở Cõi . Ở đây. Ở khắp nơi thế giới. ta đa ghánh bớt đau đớn cho Emma khi Emma chết, vì thế phần linh hồn của ta theo Emma.”

      phần?” Tôi nắm lấy cái mặt hình trái tim đeo lủng lẳng trước ngực. Đúng là nó ấm cách bất thường.

      “Phần còn lại phân tán hết rồi.”

      “Vậy là cơ thể ta … trống rỗng?” Tod nhìn chằm chằm xuống Lydia, tay nắm lấy tay tôi, quanh cái vò hai quai, như muốn giúp tôi bảo vệ nó.

      Tên Thane gật đầu. “Tôi chỉ mới nhìn thấy chuyện tương tự xảy ra vài lần – cơ thể sống mà có linh hồn. ta chết trong vài phút nữa.”

      “Nếu ấy có linh hồn…” – Tod quay sang nhìn tôi như muốn hỏi ý kiến. Đó là lựa chọn mà tôi cần phải quyết định.

      Tôi gật đầu. Tôi hiểu muốn gì.

      Tôi có thể cứu được Emma, hay đúng hơn là phần cậu ấy. Và tôi cũng có thể cứu được phần của Lydia. Họ bao giờ còn được như cũ nhưng ít nhất họ vẫn

      sống. Tôi nợ hai người họ điều đó.

      Nash đặt Emma nằm xuống bên cạnh Lydia.

      Tôi nhắm mắt lại, hình dung ra hình ảnh của Emma và Lydia trong đầu mình. Chị Sophia vẫn ôm chặt lấy Luca, khóc thút thít. Nash nắm lấy bên tay của

      Emma. Tod cũng sẵn sàng. Sau khi rút linh hồn của Emma ra khỏi cái vò hai quai, tôi cần bean sidhe nam giúp tôi đưa nó trở lại thân xác của Lydia.

      Tôi cất tiếng hát gọi linh hồn Emma và nó từ từ chui ra khỏi cái mặt trái tim cổ tôi. Cùng lúc, Tod hướng nó trôi về phía thân xác của Lydia. Sau đó chúng tôi cùng nín

      thở chờ đợi.

      Thoạt đầu, thấy có gì xảy ra. Và tôi biết mình nên thấy hoảng sợ hay nhõm trước ý nghĩ rằng mình làm sai cách. Rằng đau đớn của Emma cuối cùng cũng

      được kết thúc cùng với cuộc đời của cậu ấy

      Và rồi Lydia mở choàng mắt ra. Nhưng phải là màu mắt xanh của Lydia. Chúng có màu nâu. Màu mắt nâu rất đặc trưng của Emma.

      “Kaylee?” – Emma chớp chớp mắt hỏi tôi bằng giọng của Lydia – “Chuyện gì xảy ra thế? Chúng ta ở đâu?” – Cậu ấy ngồi dậy, và mọi người lập tức lùi ra phía sau

      cho cậu ấy có thêm gian – “Sao giọng mình nghe kỳ cục thế? Sao da mình tái nhợt thế này?” Vừa hỏi cậu ấy vừa giơ cánh tay của Lydia lên, lật qua lật lại để ngắm nghía.

      “Mình cứu được cậu.” – tôi thào thốt lên. Và tôi thấy hổ thẹn khi phải ra những lời đó. Tôi hứa để cho cậu ấy chết. Nhưng tôi làm được –

      “Và đây là điều tốt nhất mình có thể làm cho cậu. Nhưng mình xin lấy linh hồn của mình ra để thề, bọn chúng phải trả giá, Emma. Tất cả bọn chúng.”

      Lão Avari muốn có linh hồn của tôi? Lão ta nhận được nhiều hơn thế nhiều. Tôi cho lão ta biết thế nào là đau khổ. Là mất mát. Là công lý. Lão ta phải trả giá cho mọi linh

      hồn mà lão ta đánh cắp. Cho từng người bạn mà lão cướp khỏi tôi.

      Lão Avari khiến tôi thức tỉnh và mang đến cho cuộc đời sau khi chết của tôi mục đích để tồn tại. gã tà ma ấy đánh thức cơn thịnh nộ trong tôi.

      Và Emma cho tôi mọi lý do để tôi sử dụng nó.



      END.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :