Nữ Thần Báo Tử tập 6: Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn - Rachel Vincent [Kỳ Ảo,tình cảm]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5:

      THỂ TƯỞNG TƯỢNG vừa rồi em sợ đến thế nào đâu.” Tôi nằm phịch xuống giường, thở phào nhõm.

      Tod kéo ghế ra sat giường của tôi rồi ngồi xuống. “ còn sợ hơn em ý chứ. Nếu rời được khỏi Cõi , tại sao Thane vẫn làm việc cho lão Avari nhỉ?”

      Từ phía cuối giường, Styx gầm gừ nhìn Tod rồi chạy tới sà vào lòng tôi, khi tôi chậc lưỡi và vỗ vào đùi gọi. “Em nghĩ câu hỏi lớn hơn là ta làm gì cho lão

      Avari, ngoài việc đánh cắp những linh hồn vô tội?”

      “Ai làm gì cho lão Avari thế?” – Bố tôi hỏi và tôi giật mình nhìn lên thấy bố đứng ở cửa phòng mình tư bao giờ. Nhưng qua cách cách bố đưa mắt quét

      vòngquanh phòng có thể đoán được là ông nhìn thấy bọn tôi – “Giọng và tiếng gầm gừ của Styx làm hai đứa bị lộ rồi, vì thế tốt hơn hết hãy hình ra .”

      “Con xin lỗi.” – Tôi tập trung nguyên hình và cuối cùng ánh mắt bố cũng dừng lại ở chỗ tôi – “Con hề biết là mới làm được có nửa.”

      “Em luyện tập dần rồi cũng quen thôi.” Tod và tôi biết cũng nguyên hình.

      “Chuyện về lão Avari là sao thế?” Bố tôi dựa lưng vào cửa, thể ý định đâu hết cho tới khi biest được câu trả lời. Và vì đằng nào bố cũng biết rồi nên chúng tôi

      còn cách nào khác đành phảo kể hết cho bố nghe. Nếu , lần tới gặp bà Madeline, chắc chắn bố đem vấn đề này ra hỏi bà ấy và chúng tôi gặp rắc rối to.

      Tôi khẽ liếc về phía Tod và bắt gặp ánh mắt lo lắng của . “Gã Thane quay trở lại, và có vẻ như lão Avari là kẻ đứng đằng sau giật dây.”

      Bố tôi nhíu mày. “Thane quay trở lại? Từ cõi chết? lần nữa?”

      Tod gật đầu. “ ta gióng như Rasputin trong giới thần chết. Và hiển nhiên là hề dễ dàng loại bỏ . Nhưng em đừng lo.” – quay sang nắm lấy tay tôi – “

      lo liệu vụ này.”

      Trán bố tôi nhăn lại. “Ý cháu lo liệu là…?”

      “Cháu nhờ ông Levi giúp.” – Sau đó lại nhìn tôi tiếp – “Bà Madeline chẳng phải việc của thần chết hãy để thần chết tự giải quyết còn gì?” – hỏi, và tôi chỉ

      có thể gật đầu – “Hy vọng ông Levi có thể xử lý được tên Thane, trước khi ai đó nhìn thấy và báo cáo trở về của . Chỉ có như thế mới thể tiếp tục thực sứ

      mệnh mà lão Avari giao cho và gây rắc rối cho ông Levi và lén lút giải quyết bằng con đường chính thống lần trước.”

      “Ông Levi giải quyết như thế nào?” Tôi hỏi, và bố tôi trông có vẻ cũng hứng thú muốn biết câu trả lời.

      đoán là ông ấy … kết thúc thôi. Cách duy nhất để làm điều đó mà biết là lấy linh hồn của . nhìn thấy ông Levi làm chuyện ấy vài lần rồi.” Tod

      và cảm giác ớn lạnh trong tôi lại quay trở lại.

      “Em cũng từng thấy rồi.” – Tôi và mới chỉ nghĩ đến lần ấy thôi cũng đủ khiến hai tay tôi run bần bật – “Em thấy ông ấy lấy linh hồn của , và ông ấy vẫn làm lại lần

      nữa nếu bà Madeline buộc ông ấy phải làm.” – Tôi ngồi thẳng dậy và quay sang nhìn bố - “Bố thể kể cho bà Madeline về Thane.”

      Bố tôi khẽ cau mày nhưng rồi vẫn gật đầu.

      là người bắt đầu chuyện này vì thế là người kết thúc nó.” – Giọng Tod đầy kiên quyết – “ có lý do gì để em phải đâm đầu vào nguy hiểm cả.”

      “Bố cũng đồng ý.” Bố tôi lên tiếng.

      “Cũng may là chúng ta bỏ phiếu gì ở đây. Em có mọi lý do để tham gia vào chuyện lần này.” – Tôi khăng khăng – “Thứ nhất, có chuyện em chịu trải qua

      vĩnh cửu mình.” – Tôi lừ mắt nhìn Tod khi định mở miệng cãi lại – “Thứ hai, Thane vẫn nuôi nỗi hận thù với cả ba người chúng ta, và trong đó vẫn có thể

      giết.” – Tôi đánh mắt về phía bố, người có vẻ cũng muốn tranh luận nhưng lại đủ lý lẽ để thuyết phục – “Hơn nữa, và ông Levi cần người giúp tìm ra gã Thane,

      và em tình cờ biết người có thể cảm nhận được người chết.”

      “Cái gã gọi hồn ý hả?” – Tod cau mày – “Sao em biết là có thể tin được ta?”

      Tôi nhún vai. “Vì bà Madeline tin tưởng cậu ấy.”

      “Nhưng tin bà ấy.”

      “Bố cũng thế.” – Bô tôi đế thêm vào – “Bà ta hề thực quan tâm đến con, Kaylee ạ. Bà ta chỉ quan tâm tới việc con có thể làm cho bà ta và phòng Khiếu nại mà thôi.”

      “Đấy bởi vì bà ấy là sếp, chứ phải người hướng dẫn của con.” – Tôi thở dài – “Hai người thử nghĩ mà xem, chúng ta có nhiều thời gian, cũng chẳng có nhiều

      thông tin để tìm ra . Vậy tại sao tận dụng năng lực của Luca? Chỉ vì tin bà Madeline có nghĩa là chúng ta nên bỏ qua cậu ấy.” – Kế đó, tôi

      quay sang hỏi Tod – “Trưa mai đến gặp cậu ấy ở trường cùng với em nhé?”

      “OK, những nếu cậu ta mang theo tấm bảng cầu cơ, có quyền từ chối chuyện với cậu ta.”

      “Đưuọc thôi. Tối nay chuyện với ông Levi , sáng mai em nhờ Luca định vị xem ta ở đâu. Cậu ấy khong biết Thane là ai, lại càng biết kẻ em cần tìm

      chính là gã thần chết cậu ấy nhìn thấy ngày hôm qua.”

      nào có kế hoạch.” Tod thốt lên và bố tôi cau mặt lại.

      “Tốt, bởi vì vẫn còn nữa. Lão Avari và gã Thane biết cách tốt nhất để trả thù chúng ta chính là qua gia đình, bạn bè và người thân. Và bọn chúng biết cần phải tìm họ ở đâu. Vì

      thế chúng ta cần phải để mắt tới từng người . Tod, phụ trách Nash và mẹ nhé?” Hơn nữa họ còn có Sabine, ở đâu có Nash là ở đó có chị ta nên tôi cũng đỡ

      lo.

      Tod gật đầu và tôi quay sang dặn bố. “Bố phụ trách bác Brendon và chị Sophie lúc chị ấy ở nhà nhé, còn con trông chừng Emma và chị ấy lúc ở trường.”

      Bố tôi gật đầu và giờ tôi có thể dễ thở hơn chút. đúng hơn là tôi cảm thấy yên tâm hơn khi có kế hoạch, kể cả nếu kế hoạch đó có mơ hồ và nhiều kẽ hỡ chẳng nữa.


      Sau khi Tod làm và bố tôi trở về phòng, tôi dành thêm tiếng nữa để làm nốt bài tập Hóa, mặc dù tôi cũng chẳng hiểu mình cần phải học các công thức hóa học để làm

      gì nữa. Khi mà tôi chết, và hình ảnh của Scott, Thane và lão Avari nãy giờ vẫn lở vởn nhảy múa trong đầu tôi.

      Sau gần nửa tiếng đồng hồ gõ bút trang giấy trắng và lật qua lật lại cái vò hai quai hình trái tim cổ, tôi đành gấp sách vở lại và thừa nhận bỏ cuộc. Trường học mất

      mọi ý nghĩa đối với tôi bởi vì tôi hiểu rằng mình chẳng cần dùng tới những kiến thức ấy để làm gì.

      Ngay cả nếu tôi quyết định học đại học, thử hỏi tôi làm gì với bằng cấp của mình? Đấy là chưa kể làm gì có ai chịu tuyển bác sĩ, hay luật sư, hay chuyên gia tâm

      lý có khuôn mặt của nhóc 16 tuổi? Chưa hết, tôi thể làm ở nơi nào qúa lâu, bởi vì sớm muộn mọi người cũng nhận ra việc tôi hề già . Và

      chẳng có người sếp nào chấp nhận việc nhân viên của mình thỉnh thoảng lại biến mất để săn lùng linh hồn bị đánh cắp nào đó.

      Đột nhiên tôi thấy tương lai của mình ảm đạm, vô vị và dài đằng đẵng. Và tôi mới chỉ chết được có tháng.

      Chuyện gì xảy ra khi nhàm chán và cảm giác vô dụng ấy trở nên tồi tệ hơn? Chuyện gì xảy ra nếu tôi thực mất bản năng con người của mình và biến thành

      người như Thane, chỉ vì quá buồn chán mà lấy việc làm hại người khác làm thú tiêu khiển?

      Và khi điều đó xảy ra, liệ tôi có biết là nó diễn ra hay ? Thậm chí liệu tôi có quan tâm tới chuyện đó ? Rồi khi gia đình và bạn bè của tôi còn nữa, liệu tôi

      còn thiết tới bất cứ chuyệ gì nữa ? Liệu mình Tod có đủ là lý do để tôi tiếp tục tồn tại và muốn sống tiếp hay ?

      Tôi nhắm mắt lại và lăn ta giường, cố gắng đẩy lùi nỗi sợ hãi và những câu hỏi vô dụng diễu hành quanh bộ não của mình, nhưng tôi sao xóa bỏ được chúng, bởi

      vì tôi chẳng có gì để thay thế chúng ngoài nỗi sợ hãi và những câu hỏi vô ích kia.

      Nhỡ Luca thể tìm ra Thane sao?

      Nhỡ ông Levi chịu giúp chúng tôi giái quyết sao?

      Làm sao tối có thể bảo vệ bạn bè và gia đình mình khỏi gã tà mà sẵn sàng bấp chấp mọi thủ đoạn để bắt được tôi?

      Các câu hỏi đó cứ lặp lặp lại trong đầu tôi giống như danh sách bài hát được đặt ở chế độ lặp lại – những câu hỏi tôi có câu trả lời. Và tôi chợt nhận ra mình nhìn

      chằm chằm vào cái vò hai quai suốt 47 phút mà hề cử động. hề thở. Thậm chí đến cả chớp mắt cũng .

      Mắt mũi và cổ họng tôi khô khốc, nhưng điều kì lạ là tôi khôn hề có nhu cầu muốn duỗi chân hay vươn vai chuyển sang tư thế khác. Tôi có thể dễ dàng ngồi im, làm gì

      thêm 47 phút nữa và thậm chí là lâu hơn.

      Kì lạ hơn, ý nghĩ đó hề khiến tôi bận lòng. Nó cũng làm cho tôi lo lắng hay hoảng sợ. Tôi có cảm giác mình giống như chú gấu ngủ đông, ngoại trừ phần ngủ.

      Chỉ cần ấn nút… tắt là xong.

      Chuyện đó từng xảy ra trước đây. Luôn luôn vào ban đêm, khi tôi chỉ có mình. Khi có việc gì để làm và có ai chuyện cùng. Thông thường tôi thấy

      sợ ngay lúc đó nhưng ngày hôm sau nhớ lại cảm thấy sợ. Và tôi nghĩ lần này cũng vậy.

      Tôi quyết định xem có nên ngồi dậy và tìm gì đó làm hay nghe thấy tiếng thịch vọng từ bên ngoài. Tôi khựng người lại, dỏng tai lên nghe và nghe thấy tiếp

      tiếng thứ hai.

      Ngay lập tức tôi nhay xuống khỏi giường, chạy nhanh ra ngoài hành lang. Sau đó tôi vào trong bếp lấy con dao chặt thịt, cố gắng nhớ lại cảm giác kinh hoàng khi bị

      miếng kim loại sắc nhọn đâm vào bụng và khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ bụng mình. Vừa ra cửa tôi tự nhủ với bản thân rằng chẳng có ai có thể chết hai lần. À, ba

      lần. Và tôi cũng đảm bảo để ai nghe thấy tiếng bước chân mình.

      Làm người chết đời hỏi rất nhiều luyện tập.

      Tôi ghé mắt nhìn qua cái lỗ cửa nhưng chẳng thấy gì hết, ngoài cái sân trước trống , ướt nhẹp vì mưa Xuân. Lại có thêm tiếng thịch nữa và lần này kèm theo

      tiếng rên rỉ quen thuộc. Tôi đặt con dao xuống cuối bàn nước rồi ra mở cửa.

      Nash ngồi bậc thềm, lưng dựa thành cầu thang, tay là chai thủy tinh đế vuông được uống quá nửa. Quần áo ướt sũng, tóc tai cũng bết hết cả lại.

      “Nash, làm gì ở đây thế?”

      từ từ ngẩng mặt lên, có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy tôi. Tại nhà của tôi. “ ngồi uống rượu trước cửa nhà em. Có muốn làm ngụm ?” – giơ chai whiskey

      lên và tôi lắc đầu từ chối. Tôi bước ra ngoài, đóng cửa lại để tránh làm bố thức giấc – “Sao lại ngồi uống trước cửa nhà em thế?”

      “Bởi vì thảm cỏ ướt quá ngồi được.”

      “Đó là bởi vì trời mưa. Đưa cho em nào.” – Tôi giằng lấy chai rượu tay – “ bộ tới đây đấy à? Quần áo ướt hết rồi kìa.”

      Nash bật cười nhưng tiếng cười của đầy cay đắn và có phần nghẹn ngào. “Mẹ ủng hộ lái xe khi say.”

      “Phải là mẹ ủng hộ việc uống say như thế này. nào, lau khô người rồi em đưa về.”

      muốn về nhà.”

      về nhà đâu. nào, để em giúp .” Tôi cố kéo ấy dậy nhưng Nash quá nặng, mà sức tôi lại yếu. Cuối cùng ấy phải tự vịn cầu thang lảo đảo đứng dậy.

      Giờ ấy quá say để có thể giấu những vòng xoáy cảm xúc xoay tròn trong mắt mình – những vòng xoáy của nỗi nhớ nhung và bối rối. Kế đó, từ từ cuối xuống

      như muốn hôn tôi.

      Tôi vội lùi lại và chặn tay lên ngực . Tim tôi nhói đau, tôi đau cho . Cho tôi. Cho bốn người chúng tôi. Và cho cả số phận trớ trêu gắn kết chúng tôi lại với nhau.

      “Đừng. Đừng là,m vậy mà, Nash.” Tôi và hai vai rủ xuống như thể mất hết sinh khí.

      Tôi mở cửa cho vào nhà, nước từ quần áo rỏ tong tỏng xuống sàn nhà gỗ. “Bạn trai em đâu?”

      làm.” – Tôi đóng cửa lại và đặt chai rượu lên bức tường lửng ngăn giữa bếp và phòng khách, sau đó chạy vào bếp mở ngăn kéo lấy cái khăn sạch cho – “Bạn

      đâu?”

      giường.”

      “Của ?”

      “Ừ.” – gật đầu, và tim tôi bỗng thắt lại, phản ứng mà bản thân tôi cũng hề ngờ tới – “Đó là điều em muốn đúng ? Em muốn đến với ấy, để

      thể quên em ?”

      Nash cầm lấy cái khăn tôi đưa cho và lau mặt, nhưng ánh mắt vẫn rời tôi. “Em chỉ mong được hạnh phúc, Nash ạ.” Và còn dính dáng gì tới thứ hơi thở

      độc hại kia.

      “Vậy đúng ý em rồi còn gì.” – vẫn tiếp tục nhìn tôi chằm chằm – “Hãy với điều đó có khiến em cảm thấy đau lòng , Kaylee. Dù chỉ là lần thôi.”

      Tôi thở ra chậm rãi và cầm lấy cái khăn vừa đưa lại cho tôi. “Có, em có thấy đau lòng. Và phải chỉ chút thôi đâu.” – Tôi đau lòng khi nhìn thấy trong bộ

      dạng như thế này, bởi tôi hiểu rằng chính tôi góp phần đẩy rơi vào hoàn cảnh nay. Và tôi luôn dằn vặt bản thân mình vì điều đó – “ vào phòng tắm

      hong khô người . Em lấy cho ít quần áo khô mặc tạm.” Đồ của bố tôi hơi rộng so với nhưng ít ra cũng có cái để mặc.

      muốn mặc quần áo của bố em đâu. Bố em ghét thế mà.”

      lẽ định mặc đồ của em?”

      Nghe thấy vậy, Nash đành cau có cởi giày, lảo đảo về phía phòng tắm.

      Tôi mở máy sấy lấy ra cái quần sóc thể thao và cái áo phông sạch, rồi gõ cửa phòng tắm đưa cho Nash. người Nash ấy lúc này chỉ quấn độc chiếc khăn tắm ở

      quanh thắt lưng.

      “Đây.” Tôi đưa cho bộ quần áo sạch và giơ tay đón lấy, mắt rời khỏi tôi.

      “Tại sao em lại làm như thế này hả Kaylee ?” hỏi, và tôi giơ ngón tay len ra hiệu cho trật tự. Tôi thể tắt tiếng của giống như làm với mình.

      Nhưng tôi biết phải trả lời câu hỏi của thế nào. Tôi thậm chí còn biết hỏi vấn đề gì – bởi vì tôi làm rất nhiều việc đáng tự hào, và phần lớn

      đều liên quan tới . “ thay quần áo rồi chúng ta chuyện. Nhưng sau đó phải về nhà.”

      Nash đóng cửa phòng tắm lại và tôi đứng dựa lưng vào tường, trước cửa phòng ngủ đợi . phút sau, từ trong phòng tắm ra, người chỉ mặc mỗi cái quần sóc của

      bố tôi, còn áo phông vứt nóc toa-lét. Tôi dứng thẳng người, chặn ngang trước cửa phòng, và khi bước lại gần hơn, tôi có thể ngửi thấy mùi nước mưa tên da thịt . “Em

      định cho vào phòng à?” thầm hỏi, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi.

      “Em nghĩ đó là ý hay.” Vì rất nhiều lý do. Hai trong số đó là vì Tod và Sabine.

      chỉ muốn nghe em giải thích ràng mọi chuyện thôi, Kaylee. Em nhĩ là mình còn nợ lời giải thích, sau khi đổ tội giết người cho à?”

      Làm sao tôi có thể khi ấy như vậy?

      Tôi lùi lại ra sau và nhường chỗ cho vào phòng. Nash quay đầu nhìn quanh phòng tôi như thể nhiều năm rồi chưa quay lại đây. Và tôi cũng có cảm giác tương tự.

      quá nhiều thay đổi chỉ trong thời gian ngắn, đến nỗi cứ mỗi lần nghĩ về chúng là đầu óc tôi lại quay cuồng.

      “Em kê lại mọi thứ.” Giọng líu hết cả lại.

      “Vâng. Em thể… Đây là nơi em chết. Nó quá…” - Tôi nuốt nước bọt, mặt cúi gầm xuống đất – “Em cầm thay đổi.”

      Nash bước tới, ngồi xuống mép giường và Styx hé mắt nhìn hờ hững rồi lăn ra ngủ tiếp. Hai mắt nhìn chằm chằm xuống lòng bàn tay, còn tôi lượn qua lượn lại chỗ cửa

      phòng, cách gượng gạo. “ suy nghĩ rất nhiều, cố gắng lý giải xem tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, nhưng tài nào tìm được câu trả lời. Mọi thứ vẫn

      rất ổn, tự nhiên…” – ngẩng đầu lên, cau mày nhìn tôi, như thể vừa sực nhớ ra điều gì đó rất kinh khủng – “ ta động vào em rồi hả?”

      “Mọi chuyện hề ổn, Nash ạ.”

      Nhưng lờ như nghe thấy gì. “ ta được phép hôn em, còn ? hiểu, sao chúng ta lại đến nông nổi này hả Kaylee?”

      Nash…”

      biết, biết. có thể ngồi đây và liệt kê lại cho em nghe toàn bộ những gì xảy ra, những sai lầm mà hai chúng ta mắc phải, nhưng dù thế nào nó cũng

      đáng để có kết cục như ngày hôm nay.”

      “Em hiểu. Bản thân em cũng ngờ thành ra như vậy. Và em rất tiếc về điều đó.” – Tôi biết mình xin lỗi bao nhiêu lần rồi, chỉ biết rằng rất nhiều, sao

      đếm xuể - “Em cũng hề muốn chúng ta chia aty nhau như vậy nhưng mối quan hệ của chúng ta chỉ có thể đến đó mà thôi.” – Tôi kéo ghế ra cạnh giường rồi ngồi xuống –

      “chúng ta chỉ nên làm bạn, Nash ạ. nghĩ vậy sao? Chúng ta quá thân trong khoảng thời gian quá dài để rũ bỏ hết mọi thứ. Nhưng chúng ta thể

      tiến xa hơn tình bạn.”

      “Bởi vì Tod.”

      phải.” – Tôi lắc đầu, ước sao Nash có thể hiểu được điều tôi cố – “Bởi vì em. Bởi vì . Bởi vì chúng ta rất cố gắng nhưng vẫn được. Và cố gắng

      níu kéo ấy suýt chút nữa hủy hoại cả hai chúng ta, và đấy phải là tình , Nash ạ. Tình là thứ chắp cánh cho ta, khiến ta cảm thấy trọn vẹn, kể cả dù đôi khi nó

      làm ta bị tổn thương.”

      Nash thở ra chậm rãi, ahi mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống lòng bàn tay, sau đó ngẩng mặt lên nhìn tôi. Nỗi đau đớn và tổn thương trong mắt khiến tôi như muốn chết

      lần nữa. “ Tod khiến em cảm thấy như vậy à? Trọn vẹn?”

      Tôi gật đầu. “Trọn vẹn hơn bao giờ hết.” Ít nhất là từ sau khi mẹ tôi qua đời và bố tôi bỏ .

      Quai hàm bạnh lại, môi mím chặt, như thể cố kìm nén những lời mà hiểu rằng tốt nhất nên ra. Chưa bao giờ tôi thấy ánh mắt buồn bã và thất vọng

      đến như vậy. “ rất tiếc vì thể mang lại cảm giác đó cho em, Kaylee ạ. rất muốn như vậy. muốn được đủ tốt để xứng đáng với em. Ở góc độ nào đó,

      mọi thứ trở nên dễ dàng hơn sau khi em và ta…” – Giọng đầy đau khổ, ánh mắt như cầu xin mong tôi hiểu cho – “Sau khi nhìn thấy em và ta ở hành

      lang. Bởi vì em cũng mắc lỗi. tưởng rằng nếu em còn hoàn hảo, em hiểu và thông cảm cho , và chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng đấy là vì tưởng

      đó chỉ là nụ hôn bình thường, và…”

      Nash ngừng lại, cúi đầu im lặng mất lúc. Sau đó ngẩng lên, ahi mắt rưng rưng nhìn tôi. “Nếu ngày hôm đó ở bãi để xe, say thuốc – nếu Nash dùng thuốc

      trở lại – liệu chuyện của chúng ta có khác ? Liệu em có cho chúng ta cơ hội nữa ?”

      Tôi trào nước mắt, nghẹn ngào với . “ Nash, đừng bao giờ nghĩ như vậy. Chuyện gì xảy ra cũng xảy ra rồi. Chúng ta chia tay. Tod và em cũng

      đến với nhau.” – Tôi hít hơi sâu rồi tiếp – “ ấy chết vì em, Nash ạ. ấy từ chối chịu làm thần chết của em, vì thế ông Levi đành phải lấy linh

      hồn của ấy.” – thần chết khi còn linh hồn tan biến vĩnh viễn – “Mọi chuyện là như vậy.”

      Hai mắt Nash mở to, sau đó nhíu lại đầy khó hiểu. “Vậy sao ta vẫn…”

      “Em phải thỏa hiệp để cứu ấy.”

      “Và giải oan cho …?”

      “Đúng vậy.” – Tôi ngả người ra sau ghế - “Đó là điều tối thiểu am có thể làm cho , và em rất tiếc vì bà Madeline thể làm gì để xóa tan dư luận.”

      “Ừ, cũng vậy.” Hỏi thở của nồng nặc mùi rượu whiskey.

      biết , nếu Nash côn gkhai tỏ ra ghét em – nếu chúng ta vẫn chơi với nhau như trước đây – mấy cái tin đồn về việc em bị đâm nhanh chóng dập tắt

      thôi. Chẳng có ai điên mà là m bạn với kẻ định giết mình.”

      Nash nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ mất lúc, làm tôi còn tưởng ngủ gật, nếu phải đột nhiên mở mắt ra tiếp. “ có thể làm như thế. Chúng ta có thể

      thử làm bạn, nếu đó là tất cả những gì em có thể dành cho . Nhưng với mình em thôi, còn ta .”

      Nash…”

      “Kaylee, ấy là trai của . Vậy mà ấy nỡ đâm sau lưng như thế. Em là con , vì thế am hiểu được đâu. thể… thể nhìn hai người

      ở bên nhau. Ít nhất chưa phải lúc này.”

      “OK.” – Tôi gật đầu – “Em hiểu. Nhưng theo em vẫn nên chuyện với ấy, kể cả nếu am có mạt ở đó. biết là ấy thương nhiều đến thế nào

      đâu.”

      “Thương mà lại cướp bạn của em mình thế à?”

      “Chẳng có chuyện ai cướp ai ở đây hết Nash ạ.” – Tôi quá mệt mỏi khi mọi người cứ như thể tôi là cái ô tô hay thứ đồ trang sức có chính kiến

      bằng – “Đó hoàn toàn là quyết định của em. Em rất tiếc vì nó diễn ra như vậy, nhưng em thay đổi quyết định của mình đâu.”

      Nash lại nhắm mắt lại. Những lời tiếp theo của líu ríu bởi rượu và cơn buồn ngủ, và tôi tự hỏi hiểu nãy giờ có nghe tôi . “ có thể ở lại đây được

      ? Trời mưa…” Rồi đợi tôi trả lời, ngả người nằm xuống giường, và theo bản năng Styx cũng nhích lại gần để tiếp thêm hơi ấm.

      Tôi đàn thở dài bất lực, kéo cái chăn ở phía cuối giường lên đắp cho Nash. Đột nhiên mắt mở trừng ra và chộp lấy tay tôi, miệng lẩm bẩm . “Tôi nay vừa nhìn thấy

      Scott.” Nếu phải vì tôi chết có lẽ cú sốc vừa rồi cũng đủ để lấy mạng tôi.

      “Cái gì? nhìn thấy lúc nào?” – Nhưng hai mắt của Nash khép lại – “ nhìn thấy Scott ở đâu?” – Tôi tìm mọi cách lay ấy dậy nhưng vô ích – “ Nash!” –

      Tôi cầm hai vai cố lay thêm lần nữa và làn này chịu mở mắt, nhưng ánh mắt hề tập trung vào tôi – “ nhìn thấy Scott ở đâu?”

      “Ở… ngoài…” Sau đó nhắm mắt lại và bắt đầu ngáy.


      “Ở ngoài?” – Tod hỏi, trước khi tôi nhận ra có mặt của – “Ở ngoài chỗ nào mới được chứ?”

      “Em biết. Ở đây? Nhà ấy? Hay đâu đó đường?” – Tôi mở tủ lạnh, lấy ra hai lon soda rồi dùng chân đóng cửa tủ lại – “ ấy bộ từ nhà tới đây, vì thế ấy

      có thể nhìn thấy Scott ở bất kì đâu. Giả sử ấy thực nhìn thấy ta .” – Tôi nhún vai, đưa cho Tod lon – “ nên nhớ là em đến đây trong tình trạng say

      bí tỉ. Ai mà biết được ấy nhìn thấy gì?”

      “Là Scott đấy.” – Tod cầm lấy lon nước và bật nắp lon – “ đường tới đây ghé qua bệnh viện kiểm tra và thấy phòng cậu ta trống . đoán đó là lí do tại

      sao đồ đạc của cậu ta được đóng gói cẩn thận như thế lúc chúng ta đến ngày hôm qua.”

      “Tức là sao, họ thả ta ra ý hả? Họ có thể làm như vậy sao?”

      biết.” – Tod nhún vai tỏ ý xin lỗi – “Em mới là người có kinh nghiệm ở đây.”

      “Khỏi cần nhắc, em vẫn nhớ mà. Em được xuất viện là vì bác Brendon dùng sức Ảnh hưởng để ép bác sĩ kí giấy cho em. Nhưng em đâu có nghe thấy tiếng trong đầu

      và co rúm lại trước những cái bóng. thể tin nổi họ có thể vô trách nhiệm đến nỗi đồng ý ký giấy xuất viện cho bệnh nhân như Scott.”

      Trước khhi Tod kịp trả lời, tôi nghe có tiếng gõ cửa ở ngoài cửa trước. Tôi ra phòng khách và ghé mắt nhìn qua lỗ cửa. “ ấy làm cái quái gì ở đây thế?” Sabine

      sẵn giọng hỏi, ngay khi tôi vừa mở cửa. Chị ta thậm chí còn chẳng buồn chùi chân, cứ thế thẳng qua mặt tôi, vào trong phòng khách.

      “Vẫn như mọi ngày thôi.” – Tod – “Tự hủy hoại bản thân cái từ từ.”

      Tôi lườm cái rồi quay sang với Sabine. “Tôi nghĩ chị cũng biết tại sao rồi.” Để chắc chắn, tôi vẫn ngó đầu qua cửa sổ xem xét bên ngoài có gì bất thường

      nhưng thấy gì, ngoại từ cái xe của Sabine, những đậu ở sai làn đường mà còn đậu trước mặt thùng thư nhà hàng xóm.

      “Để xem…” rồi chị ta quẳng chùm chìa khóa lên bàn nước và thẳng về phía hành lanh, mặc kệ cho Tod gọi với theo.

      “Cậu ấy say quá, ngủ biết gì nữa rồi, Sabine. Tốt hơn hết cứ để yên cho cậu ấy ngủ cho giã rượu .”

      “Thế là thế nào?” – Tôi hỏi , sau khi Sabine khuất – “Họ thả Scott ra, vì lý do gì em biết, nhưng ta tới ngay nhà Nash?”

      “Hoặc nhà em.” – Tod nhún vai – “Chúng ta chưa biết là Nash nhìn thấy cậu ta ở đâu.”

      có nghĩ là ta vẫn bị nhập ?”

      ấy uống bao nhiêu mà say biết trời trăng gì thế?” – Sabine quay ra phòng khách, cau mày nhìn chai whiskey chỉ còn nửa để bức tường lửng – “Ai bị

      nhập cơ?”

      “Chuyện dài lắm.” Tôi ngồi khoanh chân lại ghế cạnh Tod.

      Sabine nhún vai. “Đằng nào cả ba chúng ta cũng đâu cần ngủ.” Mỗi đêm các mara chỉ cần ngủ bốn tiếng là đủ, và Sabine có lẽ cũng ngủ gần đủ khi tôi gọi điện và đánh thức

      chị ta.

      “OK, nhưng chị tiếng xuống cho tôi nhờ.” - Tôi muốn làm bố thức giấc, cũng thể làm tắt tiếng chị ta – “Có chàng tên Scott từng học ở trường chúng

      ta…”

      “Scott Carter ý hả?” – Sabine cắt ngang – “Gã nghiện hơi lạnh chứ gì?” – Khi thấy tôi trố mắt ngạc nhiên, chị ta liền đảo tròn hai mắt – “Kaylee, nên nhớ Nash là bạn thân

      của tôi. Chúng tôi có chuyện mà.”

      Chị ta cũng phải.

      biết được những gì rồi?” Tod hỏi.

      Nash và hai cậu bạn thân nghiện hơi lạnh – Hơi thở của lão Avari, gã tà mà mà tôi gặp ở căn-tin.” – Cũng là lần chị định bán đứng tôi để giành lại Nash cho bản thân

      – “Dough chết, Scott hóa điên còn Nash vì phải là con người nên sao. Nhưng ấy bị người đáng ra phải ở bên cạnh động viên giúp đỡ ý, bỏ rơi

      hoàn toàn.”

      “Tôi hề… Đó phải là…” – Tôi muốn tiếp tục giải thích với Sabine, rằng tôi hề bỏ rơi Nash, rằng hơi lạnh đó phải là thứ chia rẽ chúng tôi –

      “Giờ điều quan trọng là Scott xuất viện, và Nash vừa nhìn thấy ta tối nay.”

      “OK, ấy gặp lại bạn cũ là tốt chứ sao mà hai người cứ làm như là chuyện động trời bằng. Cái chúng ta cần phải quan tâm ở đây là tại sao Nash lại say bí tỉ như thế

      giường của Kaylee kìa.” – Chị ta hậm hực liếc đôi mắt đen sắc lẹm về phía tôi – “Ít ra nên đưa ấy cái áo chứ.”

      “Chị cứ làm như mình thanh cao lắm bằng.” Tôi bật lại. Tôi vẫn chưa quên cái hôm chị ta cởi áo nhảy bổ vào Nash lúc tôi cũng có mặt ở đấy. Sabine giận tím

      mặt nhưng lại được gì tôi.

      “Xem ra đây là chuyện của phụ nữ rồi.” – Tod – “ có nên làm ít bỏng ngô nhỉ?”

      Tôi huých vào mạng sườn cái rồi quay sang trừng mắt lườm nàng mara. “Vấn đề là Scott đáng ra được phép rời khỏi bệnh viện. ra phải chỉ hơi

      có vấn đề về tâm lý đâu Sabine ạ. Não ta bị tổn thương vĩnh viễn do tác động của hơi lạnh. Chưa kể lão Avari thường xuyên tạo ra các thanh và ảo giác để tra tấn và

      hành hạ ta.”

      “Vậy làm sao ta ra được khỏi đó?”

      “Bọn tôi cũng chưa biết.” – Tôi thừa nhận – “Nhưng tối qua lúc bọn tôi tới gặp Scott, thấy đồ đạc của ta được gói gém cẩn thận. Có vẻ như ta được ra viện .”

      Sabine cau mày. “ gặp Scott tối qua ý hả?”

      “Có thể gọi là như thế. Bọn tôi qua đó định nhờ ta hỏi hộ lão Avari vài câu, ai ngờ lúc đến nơi thấy Scott bị lão Avari nhập vào từ bao giờ rồi. Cuối cùng bọn tôi trực

      tiếp tiếp chuyện lão ta.”

      “Vậy là vừa tự trả lời câu hỏi của mình rồi.”

      Tod quay sang nhướn mày nhìn tôi. “ ta lảm nhảm cái gì thế?”

      Sabine lại đảo tròn hai mắt, tỏ vẻ ngán ngẩm trước chậm hiểu của Tod và tôi. “ phát ra Scott bị nhập là bởi vì ta có những hành xử giống với ta

      thường ngày đúng ?” – Chị ta hỏi và cả hai chúng tôi cùng gật đầu – “Vậy lão Avari hoàn toàn có thể nhập vào ta đủ lâu để thuyết phục các bác sĩ là ta hết

      điên.”

      “Tôi nghĩ là như thế.” – Tôi lắc đầu và gạt . Và tôi thấy mừng vì Tod cũng có vẻ gì là tin lời chị ta.

      thể tưởng tượng nổi tình trạng của Scott tệ đến mức nào khi chúng tôi gặp cậu ta hồi mấy tháng trước đâu.” Tod .

      “Cứ cho là thế nhưng khả năng lão Avari giả vờ đủ tỉnh táo và khỏe mạnh trong các buổi khám bệnh với bác sĩ là hoàn toàn có thể đúng ?” Sabine hỏi.

      Tôi tin vào giả thuyết của Sabine nhưng tạm thời tôi chưa tìm ra cách giải thích nào hợp lý hơn. “Nếu Nash nhìn thấy Scott tối nay , rất có thể người ấy thực

      nhìn thấy là lão Avari, trong thân xác của Scott. Và nếu lão ta tìm đến Nash, lão ta còn tìm đến những người khác. Chúng ta cần phải sát cánh bên nhau, khi

      nhà. Ít nhất cũng phải thành từng cặp.” Tôi .

      “Tôi chọn Nash.” Sabine nhanh nhảu giơ tay, quên nguýt qua tôi cái sắc lẹm.

      “Tôi giành bạn trai của chị đâu mà lo.” Cứ cho là ngày mai thức dậy ấy vẫn nhớ những gì chúng tôi với nhau tối nay, trước khi ngủ thiếp , Nash và tôi

      vẫn còn chặng đường xa phía trước để có thể tiến tới tình bạn thân thiết, vô tư thực .

      ấy phải là bạn trai của tôi.” Sabine , và tôi nghe thấy có chút cay đắng trong giọng của chị ta.

      “Nhưng tôi tưởng… ấy …”

      Sabine quay sang hỏi Tod. “ ta còn phải chết bao lâu mới hết ngây thơ thế?” – Và đợi câu trả lời của , chị t tiếp với tôi – “Chỉ có đám trinh mới nghĩ

      sex có ý nghĩa nhiều đến như thế, Kaylee ạ.” – Tay Tod siết chặt lấy tay tôi, trước khi tôi kịp mở miệng tranh luận với chị ta. Chị ta dối. dối. Chắc chắn nó phải

      có ý nghĩa gì đấy với Sabine, kể cả khi chị ta chịu thừa nhận chuyện đó. Nhưng Tod muốn tôi bóc mẽ chị ta.

      Sabine chưa bao giờ dối tôi. Kể cả khi chị ta tìm cách chia rẽ tôi và Nash.

      ấy ngủ với tôi, nhưng hãy nhìn xem ấy tìm đến đâu sau khi tôi ngủ thiếp .” Chị ta thở dài cay đắng., giang rộng hai aty như muốn ám chỉ căn nhà của tôi.

      , Kaylee.” – Sabine buồn bã lắc đầu, còn tôi chỉ biết nắm lấy tay Tod đầy bất lực – “ mới là lựa chọn của ấy. Còn tôi chỉ là thói quen.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6:

      TOD PHẢI QUAY TRỞ LẠI bệnh viện, nhưng Sabine nằng nặc đòi ở lại cùng Nash và tôi chẳng còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý. Hơn nữa, trong hoàn

      cảnh nay chúng tôi an toàn hơn khi ở cùng với nhau. Nếu chỉ có mình Sabine rất dễ là mục tiêu của lão Avari, và tôi thể mạo hiểm để chị ta bị nhập vào, nếu

      Cujo cảnh báo kịp cho chị ta, hoặc bị thương, nếu chị ta nghe được lời cảnh báo và chống trả lại gã tà ma.

      Suốt cả đêm, tôi lượn qua lượn qua lượn lại nhà Emma và chị Sophie vài lần để kiểm tra, và lần nào quay về phòng cũng chỉ thấy Sabine ngồi lặng lẽ ghế nhìn Nash ngủ,

      mặt đầy lo lắng.

      ấy sao đâu.” Tôi ngồi xuống mép bàn cạnh đó cùng Sabine quan sát Nash. Tôi biết, giờ mình còn tư cách gì để với Sabine về . Nhưng tôi thực

      lòng lo lắng cho ấy, với tư cách là người bạn, hơn.

      biết , ấy muốn thăm Scott.” – Sabine , như thể chúng tôi vẫn tâm với nhau nãy giờ - “Tôi với ấy đấy phải là ý hay.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì đó là điều ấy cần phải nghe. Lý do Nash muốn gặp Scott là bởi vì Scott đại diện cho phần cuộc đời bình thường trước đây của ấy. Nash muốn tìm

      lại chút hoài niệm ấy, và lời xin lỗi với Scott bởi vì ấy chính là phần nguyên nhân khiến Scott phải ở trong viện tâm thần như nay. Nhưng đồng thời, Nash lại sợ

      rằng Scott mà ấy từng biết còn nữa, và nếu đó là , ấy mất nốt mối liên hệ cuối cùng với cuộc đời bình thường trước đây. Hai người bạn thân nhất

      của ấy, kẻ chết, người bị điên, còn đám bạn trong trường giờ cũng tránh mặt bởi vì họ biết phải chuyện với ấy như thế nào. Và hơn nửa trong số đó nghĩ

      rằng ấy tìm cách giết . Nhưng…”

      Sabine ngẩng mặt lên nhìn tôi, đau đớn trong đôi mắt đen và giọng của chị ta. “Nhưng tất cả, Nash sợ rằng việc ở gần lão Avari như thế có thể quá mức chịu

      đựng với ấy. Rằng ấy thể cưỡng lại cám dỗ.” – Chị ta nhún vai tiếp – “Vì thế, tôi khuyên ấy đừng . Nhưng cuối cùng mọi nỗ lực của tôi thành công

      cốc, khi mà chỉ vài tuần sau đó ôm hôn trai của ấy ngay giữa trường học và đẩy ấy trượt dài trong cái hố đen ấy lần nữa.”

      “Chẳng ai lại mong muốn điều đó xảy ra cả.” – Tôi . Trong số những câu chuyện mà tôi bao giờ muốn thảo luận cùng với Sabine, đây là chủ đề mà tôi muốn đề

      cập tới nhất – “Những chẳng phải chị có được điều chị muốn rồi còn gì?”

      Chị ta nhăn mặt chỉ về phía Nash, nằm say bí tỉ giường tôi. “ nghĩ đây là điều tôi muốn hả?”

      ấy vừa trải phải trải qua tháng hề dễ dàng gì. Tất cả chúng tôi điều thế.”

      “Chỉ tháng thôi có là gì? Kaylee, tôi mất hàng năm trời mới tìm lại được ấy. Vậy mà giờ tôi nhận được gì nào? xen vào giữa hai chúng tôi. Tôi phải lùi lại,

      đứng nhìn mối quan hệ giữa hai người từ từ đến hồi kết thúc…”

      “Chị đâu có lùi lại, chị tìm cách giết tôi còn gì!” Tôi vặc lại.

      ít ra tỗi cũng phải thử chứ.” – Trần đời tôi chưa từng thấy ai mặt dày đến thế là cùng – “Nhưng ngay cả khi tôi kiên nhẫn chờ đợi như thế, ấy cũng đâ có thiết gì đến

      người bạn thân như tôi đâu. Tưởng rằng sau khi chia tay mọi chuyện khác , nhưng hãy thử nhìn xem ấy làm gì ở đây.” – Sabine lại liếc đầy oán giận về phía

      Nash, làm tôi tự dưng thấy ngại vô cùng, mặc dù chuyện ấy uống rượu say rồi mò đến đây liên quan gì đến tôi – “Đây có lẽ là lần ấy nằm giường được lâu

      nhất.”

      “Đúng vậy.”

      “Tại sao vậy, Kaylee? Tại sao ấy thà nằm mình giường của còn hơn nằm với tôi giường của ấy?”

      Khổ ghê, đối phó với Sabine buồn bã cũng khó ngang nới Sabine cáu giận. Lần trước, do quá quẫn trí với Nash, chị ta bắt cóc cả tôi và xe ôt ô, đê buộc tôi phải

      giải quyết hậu quả giùm chị ta.

      “Nghe này, ấy phải đến đây để leo lên giường của tôi, Sabine ạ. ấy đến đây bởi vì ấy muốn có câu trả lời, và dễ dàng hơn nếu ấy uống say. Hãy cho

      ấy thêm chút thời gian nữa. Giờ ấy bị lạc lối, nhưng người kiên cường như ấy rồi tìm được cách quay trở lại. Và khi đó, ấy nhận ra rằng chị luôn ở

      bên cạnh ấy suốt thời gian qua.”

      thực tin là như thế à?”

      Chưa bao giờ tôi lại thấy Sabine mong manh và dễ bị tổn thương đến như vậy. “Ừ, tôi tin là như thế.” Sabine thực rất Nash. Chắc chắn ấy nhìn ra được điều đó

      sau khi lấy lại được tinh thần và bình tĩnh trở lại.

      Sabine nhìn chằm chằm xuống lòng bàn tay, như thể hơi ngượng vì phải ra những điều chị ta sắp tới đây. Sau đó chị ta ngẩng mặt lên nhìn tôi. “Cảm ơn .” – Sabine

      chớp mắt cái và tổn thương tôi vừa nhìn thấy khi nãy biến mất – “Giờ chúng ta có thể giả vờ như chưa từng có đoạn hội thoại tâm vừa rồi ?”

      Tôi cười. “Tôi cũng mong gì hơn thế.”

      Sau khi tắm xong, tôi vào bếp chuẩn bị bữa sáng, lúc 6 giờ 30 phút. Bình thường tôi chỉ cho vào lò vi sóng vài cái bánh rán đóng hộp sẵn rồi ấn nút hâm nóng lại là xong.

      Nhưng hôm nay tôi quyết định thay đổi bữa, bởi tôi có nhiều thời gian, trong nhà lại có nhiều khách, và ông bố luôn tôn thờ chủ nghĩa “bữa ăn gia đình”.

      Tôi cho vào lò vi sóng nửa cân thịt lợn muối để rã đông trước, sau đó đổ bột ra bát để làm bánh, mặc dù hạn sử dụng ghi bao bì quá ba ngày, nhưng tôi nghĩ chắc nó vẫn

      chưa thể làm ai đau bụng được.

      Mẻ bánh đầu tiên khá là thảm hại, chẳng có cái nào ra hình dạng gì. Nhưng đến cái thứ tư tôi biết phải làm sao để lật bánh mà làm chúng nát bét ra.

      Nash uể oải vào trong bếp lúc tôi đổ thức ăn ra cho Styx và nhóc vẫn còn kịp ngoái lại vẫy đuôi chào cái. Trước giờ Styx vẫn luôn tỏ ra thân thiệt với

      Nash, chứ quàu quạu như với Tod, có lẽ bởi vì ấy chết. Mới đầu tôi còn sợ Styx còn thích tôi sau khi tôi chết, nhưng có vẻ cái chết hề ảnh

      hưởng gì đến sợi dây liên kết của chúng tôi hồi còn sống.

      “Chào .” – Tôi , lúc Nash cuối xuống nựng Styx – “Em có pha cà phê đấy, có muốn uống chút ?”

      “Cảm ơn em.” ngồi xuống cái ghế vẫn luôn là “của ấy” khi chúng tôi còn ở bên nhau và đón lấy cốc cà phê tôi rót cho .

      “Sabine đâu rồi ạ?”

      “Trong phòng tắm.” – Nash giơ hai tay lên xoa mặt – “Kaylee, rất xin lỗi vì…những gì hoặc làm tối hôm qua.”

      còn nhớ mình gì à?” Tôi tự rót cho mình cốc cà phê rồi lấy cục đường cho vào cốc.

      chỉ nhớ vài phần trong số đó.” trả lời. Tôi rất muốn hỏi đó là những phần nào nhưng lại nghĩ có khi nên khơi gợi lại những ký ức vui làm gì.

      nhìn tháy Scott. còn nhớ ?”

      Hai mắt mở to đầy ngạc nhiên, và rồi ấy gật đầu. “ lại cứ tưởng mình nằm mơ cơ đấy. Hóa ra nhìn thấy cậu ấy . Ở phố, bên ngoài bệnh viện.”

      “Ở đâu?”

      biết. Rất tiếc. Những nghĩ là đâu đó từ nhà tới nhà em thôi.”

      ta có ?”

      Nash lẳng lặng lắc đầu. “Cậu ấy chỉ đứng nhìn lúc rồi quay lưng bỏ .”

      “Nhưng chắc chắn đó là ta?”

      “Ừ.”

      Tôi ngồi xuống cái ghế kế bên Nash, và nhấp ngụm cà phê, cố gắng nghĩ xem nên những lời tiếp sau đây thế nào cho phải. “ Tod và em cũng gặp ấy tối

      hôm qua. Ở bệnh viện. Trước vài tiếng. Nhưng ấy bị nhập Nash ạ. Vì thế rất có thể người gặp là lão Avari.”

      “Sao em biết? nghe giọng cậu ấy giống lão Avari lắm à?” Nash nhíu mày hỏi.

      , giọng vẫn là giọng của Scott nhưng các dùng từ và chuyện giống y như lão Avari.” – Thông thường, khi tà ma nhập vào con người, vẫn giữ lại

      giọng của bản thân. Nhưng… - “Lão ta ở trong đầu Scott nhiều tháng nay vì thế cũng có gì lạ nếu lão ta bắt chước được giọng của ấy, giống như cách

      làm với Alec. Hồi lão ta nhập vào Alec, em cũng có nhận ra đâu.”

      “Xong rồi. Đến lượt tắm .” Sabine đủng đỉnh vào bếp, trong chiếc áo choàng của tôi.

      “Cảm ơn em.” – Nash đứng dậy, hết nhìn Sabine lại nhìn tôi, như thể phải biết gì trước mặt cả hai chúng tôi. Cuối cùng, chọn cách vào phòng tắm để phá

      tan bầu khí ngượng ngùng trong bếp. Còn Sabine vồ ngay lấy đĩa thịt xông khói bàn.

      “Xin chào.” – Sabine vừa nhai vừa nhấc tấm thiệp bên cạnh cái lọ hoa bàn lên đọc – “Nhà trường còn gửi hoa tặng cơ à. Tôi đoán họ muốn đền bù cho việc thuê

      gã tâm thần làm thầy giáo dạy Toán để rồi chính ta giết trong phòng nhà .”

      hết lại nổi với nàng mara này.

      Sau khi rán xông mẻ bánh cuối cùng, tôi ra gõ cửa phòng bố. “Ừ, Kay, vào con.”

      Tôi đẩy cửa bước vào và thấy bố ngồi ở mép giường, mặt vẫn còn ngáy ngủ thấy . “Bố thử đoán xem con làm gì nào? Con tự làm bữa sáng.”

      “Con làm…?” – Nhưng chưa kịp hết câu, bố trợn tròn mắt nhìn ra cửa, ngay khi vừa nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm ở cuối hành lang – “Ai

      trong phòng tắm thế?”

      Nash ạ. Tối qua ý ngủ lại nhà mình.”

      “Ở trong phòng con á?” Bố tôi nhảy vội xuống giường, với ngay lấy cái áo khoác choàng lên người.

      “Vâng. Nhưng Sabine cũng ở lại nữa.”

      “Kể cả như thế cũng được phép, Kay…”

      “Bố cứ bình tĩnh nào. Có chuyện gì xảy ra đâu.”

      “Tự dưng sao Nash và Sabine lại đến đây? Rút cuộc có chuyện gì xảy ra thế?”

      Tôi kéo bố ngồi lại xuống giường rồi chậm rãi giải thích. “Scott xuất viện rồi. Nash vừa nhìn thấy ta tối qua. Nhưng bọn con nghĩ người ấy gặp là lão Avari.”

      “Nash đến đây vì cậu ta nhìn thấy lão Avari à?”

      ạ, đường đến đây ấy gặp lão ta. Nhưng ấy cứ tưởng đấy là Scott, và giờ ấy chẳng còn nhớ được nhiều về cuộc gặp gỡ tối qua.”

      “Tại sao ?” Bố tôi cau mày hỏi lại.

      “Bởi vì ấy say.”

      “Nash tới đây gặp con trong tình trạng say khướt ý hả?” – Bố tôi thở dài, giơ tay lên xoa trán – “Sao con gọi bố dậy?”

      “Bởi vì Nash chỉ muốn tới gặp để nghe câu trả lời trực tiếp từ con.”

      “OK, vậy là gã thân chết giết chết vợ bố và định giết cả con bố quay trở lại từ cõi chết, và nghe theo lệnh của tà ma – kẻ luôn bị ám ảnh muốn sở hữu linh hồn của

      con bố, và giờ nhập vào thân xác của bệnh nhân tâm thần trốn viện, người cũng tìm cách lấy mạng con. Bố thế đúng ?”

      “Tất cả đều đúng hết, ngoại trừ việc bọn con nghĩ Scott được bệnh viện cho xuất viện.” Tại sao cuộc đời tôi bao giờ có thể tóm gọn lại trong câu mà lúc nào cũng

      phải kèm theo vài ba mệnh đề nữa?

      “Đáng nhẽ con phải đánh thức bố dậy mới phải…”

      “Bởi vì có đánh thức bố dậy cũng chẳng giải quyết được việc gì.”

      Bố tôi nghiêm mặt lại. “Kaylee, lần sao nhớ đánh thức bố dậy đấy.”

      “Chẳng ai muốn có lần sau đâu ạ.” – Sabine từ đau ngó đầu vào, người vẫn còn mặc nguyên cái áo choàng của tôi – “Chào chú Cavanaugh.”

      “Con biết là chuyện này thể trở thành thông lệ được, đúng Kaylee?” Đợi sau khi Sabine khỏi, bố quay sang thào với tôi.

      “Con nghĩ chẳng ai mong muốn điều đó đâu. Nhưng ít ra hôm nay con làm món thịt lợn muốn mà bố thích.”

      Bữa sáng diễn ra trong khí thể kì cục và ngượng ngùng hơn, tôi bị kẹp giữa ông bố khó tính và chàng bạn trai cũ vẫn chưa tỉnh hẳn rượu, lại còn mặc nhờ

      quần soóc của bố tôi nữa chứ. Sabine quá mải mê với đĩa thịt xông khói và đĩa bánh rán nên chẳng buồn để ý tới ai.

      Sau khi ăn xong, tôi vào phòng lấy bàn chải mới cho hai vị khách bất đắc dĩ kia. Đột nhiên tôi nghe tiếng bố chuyện với Nash vọng ra từ trong bếp, làm khơi lại trí tò

      mò vốn ngủ yên trong tôi từ lâu. Trước đây tôi từng bị Nash bắt quả tang khi tàng hình theo dõi ấy và Sabine, với giúp đỡ của Tod, và tôi hứa

      bao giờ lặp lại chuyện đó. Tôi hoàn toàn có thể mình và đường hoàng vào bếp mà ai phát ra. Nhưng vì lời hứa của mình tôi làm như vậy. Thay vào

      đó, tôi ra sát cạnh cửa, dỏng tai lên nghe, đột nhiên thấy mừng vì phải giáp mặt với họ.

      “Cháu có biết hành động tối qua của mình đáng chê trách thế nào ?” Bố tôi nghiêm giọng hỏi.

      “Cháu xin lỗi, chú Cavanaugh. Cháu hành động mà hề suy nghĩ.”

      “Chú biết, mấy tháng vừa qua rất khó khăn đối với cháu, và chú biết phải tất cả điều là lỗi của cháu. Nhưng ai rồi chẳng phải trải qua vài giai đoạn khó khăn trong

      đời, Nash ạ. Và cái hình thành nên con người phải là những khó khăn mà cuộc đời mang đến cho chúng ta, mà là cách chúng ta đối mặt và vượt qua nó. Có thể

      cháu nghĩ chú đủ tư cách để điều này với cháu, bởi vì bản thân chú cũng mắc nhiều sai lầm, nhưng là người bố, chú cho phép bất kỳ ai làm tổn thương

      hay gây nguy hiểm cho con mình. Cháu hiểu chứ?”

      “Vâng, cháu hiểu ạ.” Nash lí nhí trả lời.

      “Nếu chú còn bắt gặp cháu uống rượu hay có những hành xử đúng mực với Kaylee, chú tha cho cháu đấu. Cháu rồi chứ?”

      “Vâng ạ.”

      Tôi cũng biết mình nên thấy xấu hổ thay cho mìn hay cho Nash nữa, nhưng nghĩ lại tôi thấy vẫn còn may là bố còn chưa cấm cửa ấy khỏi nhà tôi. Hoặc gọi điện

      báo cho mẹ ấy.

      Sabine có sẵn quần áo để thay xe – tôi bắt đầu tự hỏi hiểu tuần chị ta ở nhà Nash mấy lần, và liệu Harmony có biết về chuyện này hay – nhưng

      chúng tôi vẫn phải ghé qua nhà Nash để ấy thay đồ.

      Sau đó tôi cũng Nash và Sabine tới trường để tránh phải đối mặt với đám phóng viên mình. Cũng may hôm nay chỉ còn lác đác vài người trực sẵn ở cổng

      trường, chứ đông đúc như hôm qua. Sabine nếu tôi chịu đứng lại và giây cho học chụp vài bức ảnh để đăng cùng bản tin Nữ sinh bị đâm quay lại trường học, có khi

      họ làm phiền tôi nữa. Và tôi nghe lời chị ta, để yên cho họ chụp ảnh lúc tôi vào trong trường.

      Tôi chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận tràng những câu hỏi tương tự như ngày hôm qua, nhưng thay vì hỏi xem tôi cảm thấy thế nào khi quay trở lại trường học, nữ phóng

      viên của tờ báo địa phương hỏi câu làm tôi sững người, đứng khựng lại.

      “Kaylee, nghe tin về Scott Carter chưa? Chuyện đó có ảnh hưởng gì tới quá trình hồi phục của ?”

      “Đừng có nhìn bà ta.” – Sabine thi thào . Ở bên cạnh, Nash cũng giục tôi – “Tiếp tục , Kaylee.”

      “Sao họ biết là ta xuất viện nhỉ?” – Tôi quay sang hỏi hai người kia, sau khi vào đến trường – “ lẽ nào Avari mở họp báo?”

      biết. Nhưng nếu lần tới gặp Scott, làm mọi cách để tống cổ gã tà ma đó ra khỏi người cậu ấy.” – Nash . Và cách duy nhất để làm chuyện đó là đập

      cho người bị nhập bất tỉnh nhân - “Có lẽ bảo Scott tới ở nhà vài ngày, để Baskerville có thể trông chừng cho cả hai.”

      Sabine tỏ ra khó chịu thấy trước cái ý nghĩ phải chia sẻ Nash với người khác, nhưng ấy thậm chí còn chẳng nhận ra điều đó – “Lát gặp mọi người ở bữa trưa nhé! Giờ

      phải vào phòng y tế xin ít thuốc đây.”

      “Em nghĩ là họ có thuốc giã rượu đâu.” Tôi gọi với theo . Và khi tôi quay lại tìm Sabine thấy chị ta bỏ về hướng ngược lại rồi.

      Vào bữa trưa, tỗi cũng ra lấy cái khay và xếp hàng giống như mọi người, bởi vì đó là việc bạn phải làm khi bữa trưa tới, và tỏ ra bình thường chính là phần công việc

      của tôi. Tôi ngồi xuống cái bàn quen thuộc hằng ngày và mở nắp chai nước khoáng thấy Luca từ đằng xa tiến về phía mình. Thay vì ngồi xuống, cậu ta chống hai tay

      xuống bàn.

      “Xin chào. Mình biết là chúng ta chỉ mới gặp nhau, nhưng mình cần nhờ cậu việc…” Tôi , nhưng Luca cắt ngang lời tôi, trước cả khi tôi kịp nhờ cậu ta tìm hộ Thane.

      “Mình vừa thấy Sophie khóc, và mình cố gặng hỏi ấy xem chuyện gì xảy ra nhưng ấy vừa khóc vừa chạy vào trong phòng vệ sinh nữ ở cuối hành lang. Cậu có thể

      xem ấy hộ mình được ?”

      Tôi phải thú nhận là tôi có chút do dự. Trước giờ chị Sophie vốn ưa gì tôi, và kể cả sau khi biết về bí mật của gia đình, chị ấy vẫn bỏ mặc tôi với bầy sói, ngay

      trong ngày đầu tiên quay lại trường học. Và lần gần đây nhất tôi theo bà chị họ của mình vào trong phòng vệ sinh nữ, tôi chứng kiến cảnh chị ấy dùng kéo cắt phăng mái tóc

      ngọc ngà của bạn thân nhất.

      “Làm ơn giúp mình mà.” Luca , và tôi ngạc nhiên nhận ra rằng cậu ấy thích chị Sophia thực . Hơn thế nữa, cậu ấy còn thực lòng lo lắng cho chị tôi.

      “Thôi được. nhưng trong lúc mình có ở đây, nếu thấy chàng thần chết tóc vàng điển trai xuất đừng có hoảng hồn đấy nhá. Đó là bạn trai của mình, tên

      ấy là Tod.”

      Luca gật đầu, mặt đầy hoang mang. Tôi xuyên qua căn-tin thẳng xuống cuối hành lang, và mở cửa phòng vệ sinh nữ. Cả căn phòng trống , nhưng tôi nghe tiếng ai đó

      khóc thút thít ở vách ngăn cuối cùng.

      “Sophie?”

      Tiếng khóc ngừng lại. “ , Kaylee.” Giọng chị ấy ràng là cái giọng nghèn nghẹn của người vừa mới khóc, có điều nó mất vẻ thù địch thường ngày.

      “Có chuyện gì xảy ra à?” Tôi đẩy cửa ra và thấy chị ấy ngồi nóc toa-lét, hai tay nắm chặt lấy cái điện thoại.

      “Đừng có giả vờ quan tâm.”

      “Nếu quan tâm em vào đây làm gì?”

      “Tôi thực hiểu tại sao lại làm những việc làm, Kaylee a.”

      Tôi khoanh tay trước ngực, bắt đầu mất dần kiên nhẫn. “OK, đây là cơ hội cuối cùng để chị tiếp nhận thông cảm và chú ý cảu em, trước khi em ra ngoài và với Luca

      rằng chị làm um lên chỉ vì cái móng tay gãy.”

      Chị ấy chớp mắt khi nghe tôi tên Luca, sau đó hai mắt lại đẫm lệ. “Có thể chuyện này chẳng có ý nghĩa gì với , nhưng tôi vừa biết tin Scott qua đời ngày hôm qua,

      ok? Sao nỡ đem chuyện đó ra so sánh với cái móng tay gãy cơ chứ? Bận trai cũ của tôi, người bị đẩy vào vòng tù tội, chết trong bệnh viện tâm thần sáng hôm

      qua.”

      Hai tay tôi bắt đầu rung lên bần bật, và tôi phải rất tập trung để ngăn cho tim mình ngừng đập. “ thể nào có chuyện đó được.” – Tôi thào thốt lên, suốt từ sáng

      tới giờ hình ảnh của Scott ngày hôm qua vẫn lởn vởn trong đầu tôi.

      “Tại sao? nghĩ là người duy nhất được phép chết ở đây à? phải tất cả mọi thứ điều liên quan đến , Kaylee Cavanaugh.”

      “Chị có chắc là ấy chết ở bệnh viện ?”

      Sophie bỏ điện thoại xuống đùi, sau đó xé miếng giấy toa-lét để lau nước mắt. “Tất nhiên là chắc rồi. Nếu ở đấy ở đâu được nữa?”

      “Mà chị có chắc là ngày hôm qua ? phải là sáng nay à?” Tối qua Tod và tôi vẫn còn nhìn thấy Scott trong bệnh viện. Và Nash cũng vậy.

      bị làm sao thế hả Kaylee?” – Sophie cau mặt, ngước đôi mắt lem nhem mascara lên nhìn tôi – “Càng lúc càng hỏi những câu kì quặc.”

      Tôi cúi xuống, nhặt lấy cái điện thoại đùi chị Sophie, và mặc kệ cho chị ấy la oai oái phải đối tôi vẫn thản nhiên đứng đọc bài báo điện thoại. Nỗi kinh hoàng trong tôi

      tăng dần theo từng chữ tôi đọc được, và khi nhìn thấy bức ảnh kèm với bài báo, tôi ngừng thở hoàn toàn. Đó là tấm ảnh tôi ngồi trong lớp Hóa, ràng là chụp trộm

      qua cửa sổ ngày hôm qua.

      Tiêu đề của bài báo đại loại về việc tôi quay trở lại trường học vào đúng ngày người tấn công đầu tiên của tôi chết. Và bài báo giải thích tại sao vài tháng trước khi ông thầy

      dạy Toán của tôi tìm cách giết tôi, chàng 18 tuổi Scott William Carter lại bị bắt và dược kết luận là đủ sức khỏe để ra hầu tòa với tội danh cố ý giết người. Theo lời của

      phóng viên, Scott được phát chết giường ở bệnh viện tâm thần Lakeside vào bữa sáng ngày thứ Hai.

      Bài báo kết thúc bằng câu hỏi: Điều gì ở tôi khiến nhiều người muốn giết tôi đến như vậy? Và sau đó ta gọi tôi là người sống sót kiên cường.

      Đây có lẽ là điều mỉa mai nhất mà tôi từng được nghe về cuộc đời mình.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7:

      “SAO LẠI CÓ CHUYỆN ấy chết trước khi cậu gặp ấy được?” Emma thào hỏi. Cậu ấy muốn tranh thủ cập nhật tình hình trước khi Jayson tới, bởi chúng tôi đâu

      thể bảo ấy ngồi ăn mình ở bàn khác được.

      “Mình cũng chịu.” Tôi vừa vừa vặn nắp chai nước khoáng.

      “Mọi chuyện đúng là càng lúc càng khó hiểu.” Tod lắc đầu nhận xét. ấy tới và mang theo hai hộp pizza lúc tôi vẫn ở trong toa-lét an ủi chị Sophie. Tất nhiên,

      ấy phải rời khỏi đây nếu bị thầy nào phát ra rằng ấy phải là học sinh của trường Eastlake. Hoặc chí ít là giả vờ rời khỏi đây.

      có chắc là nhìn thấy ấy tối qua ?” Emma hỏi lại và Nash lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào miếng pizza trước mặt nãy giờ vẫn chưa hề đụng tới. Tod

      cố tình chọn loại pizza mà em trai thích nhất – xúc xích và nấm – nhưng mọi nỗ lực hàn gắn của em họ trở nên vô nghĩa vào giây phút Nash nghe được tin

      Scott chết.

      cũng chắc.” – Nash đáp cách mơ hồ - “ nhớ lắm.”

      “OK, nhưng bọn chắc chắn về điều mình nhìn thấy.” – Tod giọng chắc nịch – “Kaylee và gặp và chuyện với cậu ta ở trong bệnh viện, hơn 12 tiếng sau

      cái thời điểm mà báo chí là cậu ta chết.”

      “À…” – Tôi như sực hiểu ra vấn đề - “hóa ra phải ấy đóng gói đồ đạc dể xuất viện , mà ai đó làm hộ ấy. Bởi vì ấy chết.”

      lẽ tà ma có thể nhập vào xác chết?” Sabine hỏi, miệng nhồm nhoàm nhai pizza.

      Tod nhún vai. “Nếu là trước ngày hôm nay, có lẽ tôi .”

      “OK, cứ cho là chuyện đó có thể , nhưng lẽ lão Avari lại điên đến nỗi nhập vào cái xác trong nhà xác, tự mặc quần áo cho nó, rồi dùng chính thân xác ấy lẻn trở lại

      phòng Scott mà bị ai phát ra? Ở nơi an ninh nghiêm ngặt như Lakeside?”

      Sabine định mở miệng phản bác lại giả thuyết của Emma đột nhiên Nash đẩy hộp pizza ra giữa bàn rồi thở dài cái thượt. “Mọi người làm ơn đừng gọi Scott là xác

      chết này xác chết nọ được ?”

      Tất nhiên là chẳng có ai định tranh luận lại với ấy, rằng từ đó là quá chính xác với người chết như Scott. Lại thêm mất mát nữa trong cuộc đời của Nash và

      chúng tôi muốn xoáy sâu thêm vào nỗi đau của .

      “Em xin lỗi.” Emma lí nhí, và cả bàn im lặng mất lúc, cho tới khi Sabine chịu nổi, đành phải lên tiếng trước.

      “Rút cuộc là ta có trong lịch phải chết ngày hôm qua ? có thể hỏi sếp ?” Chị ta quay sang hỏi Tod.

      cần.” – Tod , lúc Luca băng qua sân tiến tới chỗ chúng tôi – “Lakeside là địa phận của tôi, bởi vì nó gắn liền với bệnh viện. Scott lại chết đúng trong giờ trực của

      tôi. Nếu cái chết của cậu ta được định trước tôi phải là người lấy linh hồn của cậu ta. Hoặc chí ít tôi cũng phải biết về chuyện đó.”

      “OK, Sophie giờ bình tĩnh hơn rồi, nhưng họ vẫn cho ấy về nhà.” – Luca ngồi xuống bên cạnh Sabine – “ ấy văn phòng đợi bố đến đón, bởi vì theo quy

      định của nhà trường nếu ấy đủ sức khỏe để học tiếp tức là cũng đủ sức khỏe để lái xe, và họ cho mình đưa ấy về với lý do mình phải là người

      thân.”

      Emma sửng sốt chớp mắt nhìn Luca, sau đó quay lại nhìn chúng tôi. “Ai thế?”

      Tôi tay chỉ vào Emma, tay chỉ vào Luca. “Emma Marshall, Luca Tedesco. Emma là bạn thân nhất của mình. Còn Luca là người gọi hồn, đồng nghiệp của mình. Cậu ấy

      cũng là bạn trai mới của chị Sophie.”

      “Người gọi gì cơ?” Emma lập bập hỏi lại.

      Sabine nhoài người qua bàn lấy nốt miếng bánh đan ăn dở dĩa của Emma. “Tóm lại cậu ta giống như cái máy dò kim loại, nhưng là để dò người chết.”

      Emma trợn tròn mắt nhìn Luca, đầy vẻ tò mò xen lẫn chút sợ hãi. “Kiểu như là ma ý hả?”

      , kiểu như những người chết mà chết như họ.” – Cậu ấy chỉ về phía tôi và Tod – “Và những người vừa mới chết. Còn ai mà chết vài ngày rồi hoặc được chôn

      sâu dưới lòng đất độ chính xác của tôi được chuẩn lắm.”

      “Nghe hơi ghê, nhưng cũng khá thú vị.” – Sabine gật gù phán – “Tôi thích chàng này rồi đấy. Có điều hiểu tại sao ta lại tốn thời gian với nàng múa cột kia.”

      Tod bật cười phá lên, còn tôi chỉ biết lắc đầu chịu thua. “Sophie học ba-lê và nhạc jazz hẳn hoi. Chị ấy đâu có múa cột.”

      "Nghề múa cột kiếm được nhiều tiền hơn hẳn.” Sabine bướng bỉnh cãi lại.

      “Thực ra Sophie học ba-lê và nhảy cổ điển. ấy bỏ nhạc jazz từ năm ngoái rồi.” Luca chữa lại, và ngay lập tức đám chúng tôi quay sang nhìn cậu ta ngạc nhiên – “Gì

      chứ?” – Cậu ta nhún vai – “ ấy cũng lắng nghe tôi chuyện về người chết và bóng đá mà.”

      Tôi lắc đầu, cố gắng tập trung quay trở lại vấn đề chính. “OK, theo mọi người khả năng lớn nhất là gì? Mình về chuyện lão Avari và Scott, chứ phải chị Sophie.”

      “Scott chết, và lão Avari nhập vào xác của cậu ấy.” Nash lặng lẽ . Nãy giờ tôi để ý vẫn chưa hề nhìn Tod lấy lần.

      “Khả năng đó quá ràng rồi, và cũng khó để kiểm chứng.” Sabine .

      “Bằng cách nào?” Emma hỏi.

      nhòm vào quan tài chứ sao. Nếu trong đó có xác chứng tỏ lão Avari hề nhập vào đó.” Sabine thoáng ngập ngừng khi thấy cái nhíu mày của Nash.

      Tôi liếc sang Tod hỏi ý kiến nhưng chỉ nhận lại được cái nhún vai. “OK.” – tôi lên tiếng – “ người trong chúng ta phụ trách việc đó. Còn khả năng nào khác

      ?”

      “Hay là ấy vẫn chưa chết?” – Emma hỏi – “Mà chỉ giả chết, giống như phim thôi.”

      Lông mày Sabine xếch ngược lên, hất hàm chỉ về phía tôi và Tod. “Hoặc là chết rồi nhưng giống hai người bọn họ.”

      Tôi quay sang hỏi Luca. “Nếu gặp, cậu có thể nhìn ra là ta còn sống hay chết ?”

      Luca gật đầu. “Mình thậm chí còn xác định được vị trí chính xác của ta, nếu đứng đủ gần. Nhưng thú , mình chưa từng chủ động tìm xác sống bao giờ.”

      Sabine bật cười, làm mấy người ở bàn bên cạnh cũng phải tò mò quay đầu lại nhìn.

      “Cậu ngồi cạnh hai trong số đó đấy.” Nash hạ giọng .

      Luca liếc nhìn tôi và Tod, người cậu ấy kịp bắt chuyện lúc tôi ở trong nhà vệ sinh với chị Sophie, sau đó quay lại nhún vai với Nash. “Ừ, nhưng họ là người

      tốt đúng ? Tôi về những kẻ đánh cắp linh hồn kìa. Tôi chưa từng gây hấn hay có xích mích gì với bọ họ.”

      Nash ngẩng mặt lên nhìn về phía Tod , lần đầu tiên kể từ lúc ấy ngồi xuống bàn ăn tới giờ, và qua ánh mắt của tôi hiểu rằng thời gian đình chiến kết thúc, ít nhất là

      lúc này. “Tốt chỉ là khái niệm mang tính tương đối, và linh hồn phải là thứ duy nhất có thể đánh cắp.”

      chẳng ai đánh cắp được cái gì nếu ngay từ đầu nó thực thuộc về mình.” – Tod , nhưng Nash đứng dậy, rằng bỏ thẳng, đúng lúc Jayson

      tới.

      “Sao lần nào đến, ta cũng bỏ thế?” – Jayson ngồi xuống ghế, hỏi Emma – “ lẽ là tại ?”

      phải đâu.” – Sabine – “ ấy chẳng thừa hơi quan tâm tới chuyện hay ở đâu.”

      Sau khi tan học, tôi hô biến về thẳng phòng ngủ của mình – trong những cái lợi của việc chết còn phải tốn tiền xăng – và vứt balo xuống giường. Tôi nằm chơi với

      Styx lúc, cho nhóc giả vờ gặm nhấm ngón tay của mình – nếu nó cắn chắc tôi đời luôn cả bàn tay rồi – sau đó vào trong bếp lấy lon nước ngọt.

      Tôi khát. Nhưng hồi còn sống, việc đầu tiên của tôi sau khi về đến nhà là chạy ngay vào bếp làm lon Coke, trước khi làm bất cứ chuyện gì. Còn bây giờ, nó là cách

      duy nhất để tôi có cảm giác như vẫn sống.

      Tôi mới được khoảng ba bước ra ngoài phòng khách nghe thấy tiếng Harmony, ngồi trong bếp chuyện với bố tôi, tay mỗi nười là cốc trà nóng. Tôi

      định bước tới chào chợt nhận ra rằng họ hề nhìn thấy hay nghe thấy mình.

      “Em xin lỗi, Aiden. Em đảm bảo với , thằng bé hoàn toàn sạch Hởi thở của Quỷ. Em cũng đng động viên thằng bé bỏ rượu và em nghĩ bản thân Nash cũng rất cố gắng

      nhưng hề dễ. Hôm vừa rồi chắc do thằng bé buồn quá nên mới như thế.”

      hiểu. Nhưng đó phải là vấn đề lớn nhất giữa hai cậu con trai em với con .”

      Harmony thở dài cái thượt, mắt nhìn chằm chằm vào cốc trà tay, như chuẩn bị tinh thần đón nhận tin xấu từ bố tôi. “Lại có chuyện gì thế?”

      “Tod và Kaylee càng ngày càng… dính lấy nhau.” Bố tôi , và tôi có thể cảm nhận được hai má mình đỏ bừng lên vì ngượng. Bố tôi làm về sớm và gọi Harmony

      sang chuyện chỉ vì chuyện này sao?

      Harmony bật cười, trong khi hai bố con vẫn ngẩn người ra hiểu vì sao cười. “Hai đứa lúc nào chả dính lấy nhau hả Aiden. Mọi chuyện cũng bắt đầu từ đó

      mà ra mà. quên vụ nụ hôn ở trường rồi à?”

      Cái nhíu mày của bố tôi nhanh chóng chuyển thành cái cau mày khó chịu. “ . về ahi đứa nó tính tới chuyện quan hệ xác thịt cơ.” Bố tôi thốt ra từ

      đó như thể nó là điều gì khủng khiếp lắm bằng và lửa giận trong tôi bốc lên ngùn ngụt.

      Harmony gật gù ra chiều hiểu chuyện và lặng lẽ nghiên cứu thái độ của bố tôi lúc lâu, trước khi mở miệng ra suy nghĩ của mình. Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ ấy về điều

      đó. “OK.” – Cuối cùng đặt cốc trà của mình xuống và – “Vậy là theo chuyện ấy còn tồi tệ hơn cả việc Nash xuất trước cửa nhà trong tình trạng say mèm à?

      Hai đứa lớn rồi mà.”

      Bố tôi thở dài cái thượt. “Thứ nhất, mới chỉ có Tod nhà em lớn thôi…”

      “Nhưng Kaylee cũng còn là trẻ con nữa.” Harmony phản bác lại, và tôi chỉ muốn chạy tới ôm cái. Nhưng như thế lộ ra là tôi nghe lén câu chuyện của họ

      nãy giờ.

      lẽ chuyện này làm em lo lắng chút nào à? Hai đứa chỉ mới bắt đầu được tháng chứ mấy. Em nghĩ là hơi… nhanh à?”

      Hai tay Harmony đan lại mặt bàn, bên cạnh cốc trà vẫn bốc khói nghi ngút. “Thế và chị Darby quen nhau bao lâu trước khi hai người…?”

      Nỗi tức giận của bố tôi chuyển dần sang ngượng ngùng ửng hồng má. Rất hiếm khi tôi thấy bố mình ngượng như thế này, lại càng chưa bao giờ thấy bố đỏ mặt. “Đó

      phải là điều muốn .”

      “Hừm…” – Harnomy mỉm cười – “Em lại nghĩ là thế đấy. Đúng là Kay và Tod mới đến với nhau được có tháng. Và có thể em cũng nghĩ là hơi nhanh , mặc dù lối

      suy nghĩ ấy có hơi giáo điều khi đến từ hai chúng ta. Nhưng đó phải là việc chúng ta có thể quyết định.”

      lại nghĩ khác. Con bé vẫn chỉ là đứa trẻ.”

      , con bé chỉ còn vài ngày nữa là tròn 17 tuổi rồi” – Theo luật Texas là tuổi hợp phát để kết hôn – “Hơn nữa, con bé chết. Và Tod cũng vậy. Em nghĩ là

      các tiêu chuẩn dành cho người bình thường còn phù hợp ở đây nữa, Aiden ạ.”

      nghĩ chúng ta có chút bất đồng quan điểm về chuyện này.”

      “Em xin , Aiden.” – Harmony đột nhiên quay sang nắm lấy tay bố tôi, làm ông khá bất ngờ. Trông ấy có vẻ… sợ hãi – “Đừng đuổi thằng bé . Em xin đấy. Em

      biết chỉ muốn bảo vệ cho Kaylee và em cũng mong muốn điều tương tự cho Tod. Nhưng cũng thấy hai đứa hợp nhau thế nào rồi đấy. Nếu ngăn cấm thằng bé, chỉ vì

      lo sợ muốn con của mình trưởng thành quá nhanh, thử hỏi hai đứa còn lại cái gì? độc vĩnh cữu?”

      “Harmony…” Bố tôi ngần ngừ phân trần, nhưng cắt ngang lời bố và nhất quyết chịu buông tay.

      “Giá như có thể nhìn thấy thằng bé năm ngoái… Khi ấy Tod là người khác hẳn. còn là đứa con trai mà em mất, nhưng cũng chẳng phải là chàng trai mà Kaylee

      chọn. Thằng bé… thờ ơ với mọi thứ. Nó như trượt dần khỏi tay em. Chính con thay đổi điều đó. Tod cần con bé. Và con bé cũng cần Tod. Em nghĩ là

      có thể chia cắt chúng mãi, nhưng vấn đề là chỉ vài năm sống mình thôi cũng đủ làm thay đổi cả hai đứa. Nếu phả hỏng mối quan hệ này, hối hận trong suốt phần

      đời còn lại của mình. Nhưng với hai đứa con chúng ta, hối hận ấy là mãi mãi.”

      Hai mắt bố tôi nhắm chặt lại.

      “Mãi mãi là khoảng rất dài để sống mình, Aiden ạ.”

      Cuối cùng bố tôi siết chặt lấy tay Harmony và mở mắt ra nhìn . “Thế em muốn làm gì?”

      gì cả.” – – “ cần phải làm gi hết, mà hãy cứ để cho hai đứa tự quyết định. cần phải nhắm mắt làm ngơ hay thay đổi quyết định về việc mở

      cửa phòng ngủ. chung là, cứ để cho hai đứa chủ động, tự thỏa thuận mọi chuyện với nhau. Được ?”

      Tôi dám thở vì sợ bỏ sot chi tiết nào đó. hộp của tôi lên đến đỉnh điểm khi tôi thậm chí còn dám nhúc nhích, mặc dù biết rằng họ thể nhìn hay nghe

      thấy tiếng mình.

      Bố tôi hít hơi sâu, sau đó lặng lẽ gật đầu. Còn tôi rón rén quay trở lại phòng ngủ, hồi tưởng lại những gì vừa nghe được.

      Việc kiểm tra quan tài của Scott hóa ra là tưởng, bởi vì ấy chưa hề có quan tài. Sau hồi tìm kiếm các trang báo mạng, cuối cùng tôi tìm ra địa chỉ

      nhà tang lễ mà bố mẹ ấy chọn. Nhưng khi đến đó – tàng hình được đôi khi cũng có nhiều cái lợi – tôi mới phát ra rằng xác chết của Scott phải ngày hôm sau mới được

      chuyển tới.

      Scott vẫn ở trong nhà xác của bệnh viện.

      Tối hôm ấy, để bù lại cho buổi sáng như cái chợ vỡ sáng nay, tôi quyết định dành riêng cả buổi tối ngồi xem phim cùn với bố. Tôi phải giả vờ bất ngờ khi thấy dĩa bánh quy

      Harmony vừa mang sang lúc chiều. Ơn Chúa, bố tôi có vẻ gì là muốn thảo luận về chuyến viếng thăm bất ngờ của . Và tôi cũng hề có ý định hỏi bố.

      Sau bữa tối, tôi ngồi vào bàn học thêm vài tiếng cho bố yên tâm. Tôi cũng đảm bảo để bố nhìn thấy Tod trong phòng mình lúc bố về phòng ngủ. Bố đồng ý

      xen vào giữa chúng tôi – mặc dù đáng ra tôi được biết điều đó – những ông cũng hề thay đổi các quy định trước đây về các chuyến viếng thăm của Tod.

      có biết tối nay là tối gì ?” Tôi hỏi, lúc Tod ngồi xuống các ghế hạt xốp ta đùng ở góc phòng. Đó là nơi duy nhất có thể ngồi mà làm phát ra tiếng động của

      lò xo hoặc kim loại, và để lỗ ra là mình ở đây.

      Tod kéo tôi ngồi xuống lòng , hai tay ôm chặt lấy eo tôi. “Tối nay là tối gì thế? Mà cho dù là tối gì chăng nữa nõ cũng phải đợi .” rồi cúi xuống đặt lên môi tôi

      nụ hôn dài đến ngất ngây.

      “Tối nay là tối đưa-bạn---làm-cùng.” – Tôi thầm vào tai – “Vì thế… nên dắt bạn làm cùng.”

      “Tại sao bạn lại muốn dành cả buổi tói ở bên cạnh những người bị ốm và sắp chết thế?”

      “Bởi vì Scott Carter ở trong nhà xác. Nhưng sau khi chắc chắn là ấy yên nghỉ thực , em ghé qua thăm .”

      Cả hai chúng tôi ngả hẳn ra cái ghế lười. “Thế em thay đổi ý định về việc chơi trò bác sĩ rồi à?”

      “Chưa, nhưng nghe đồng phục y tá còn dễ thương hơn.”

      “Hừm… để xem chúng ta có thể kiếm đâu ra cái nhỉ?” Tod nhíu mày suy nghĩ.

      “Emma có bộ dành cho Halloween. Em tính tới chuyện mượn cậu ấy để cho Halloween năm sau. Nhưng em e là mặc nó lên người em khác hẳn với khi Emm mặc nó.” –

      Tôi nhún vai – “Có thể sau khi xong việc ở nhà xác, em mặc thử bộ đồng phục và có thể giúp em quyết định xem nó có hợp với em hay …?”

      Tod mỉm cười, nháy mắt chọc tôi. “ nghĩ mình cũng lựa chọn nào khác, xét theo Điều luật của Thần chết.”

      “Còn có cái gọi là Điều luật của Thần chết cơ à?”

      “Tất nhiên rồi. ‘Thần chết là người đáng tin cậy, trung thành, thân thiện, dũng cảm, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác…’ ” – dõng dạc tuyên bố - “Còn các phần sau em

      cần phải biết, nhàm chán lắm. Và tình huống này ràng được nhắc tới trong mục “luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác”.”

      Tôi đảo tròn hai mắt. “Em tưởng đó là quy định của đội Hướng đạo sinh nam chứ.”

      “Họ ăn cắp của bọn đấy. tóm lại cần phải kiểm duyệt bộ trang phục Halloween của em trước. muốn bị buộc tội lơi là nhiệm vụ.”

      Tôi bật cười khanh khách. ra chẳng giống tôi chút nào. Trước giờ tôi thậm chí còn chưa từng hóa trang trong buổi lễ Halloween nào, vậy mà giờ tôi lại định lấy đó ra làm

      thú tiêu khiển. Lý do có lẽ là vì tất cả những thứ tôi thích trươc khi chết – sách truyện, phim ảnh, nhạc – đều mất sức hấp dẫn của nó. Mọi thứ dường như trở nên vô

      nghĩa và khoảng thời gian dài từ lúc Tod làm tới khi đồn ghồ báo thức đổ chuông – báo hiệu đến giờ học – càng lúc càng trở nên quá sức chịu đựng đối với tôi.

      Các thú vui cũ còn tác dụng, vì thế tôi cần phải có những trò chơi mới.

      “Hãy với Emma là chúng ta mượn lâu đâu. Và rằng nợ ấy. Và…”

      Tôi nheo mắt nhìn đầy tinh nghịch. “ đừng có mơ. Em với cậu ấy những lời đó đâu. với em xác định lại danh tính cái xác, rồi sau đó chúng ta quay trở

      lại làm cặp đôi bình thường.”

      “Em gọi việc dạo quanh bệnh viện trong trang phục y tá gợi cảm với chàng bạn trai thần chết là bình thường ý hả?”

      “Em đây có là mình dạo quanh bệnh viện? Em mới chỉ là cân nhắc thử mặc nó thôi mà, hơn nữa cũng chẳng có ai nhìn thấy em. nên nhớ bình thường chỉ là

      khái niệm mang tính tương đối. Và em rất cần chút bình thường đây.”

      Tod nhíu mày hỏi tôi. “Có chuyện gì thế?”

      “Chỉ là… em cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh . Em cảm thấy như được sống, rất bình thường và rất . Nhưng mỗi tối, khi làm, và bố em nủ, và em

      thể chợp mắt, em lại bắt đầu có cảm giác vô cùng đơn. Và cảm giác đó càng ngày càng lớn, khiến khí xung quanh em trở nên nặng nề, và em phải mất rất nhiều sức

      để thở, chứ đừng là cử động. Em muốn làm bất cứ chuyện gì. Em muốn xem bất cứ thứ gì. Em muốn ăn bất cứ món gì. Em chỉ quanh quẩn mình với

      các suy nghĩ vẩn vơ. Đầu em lúc nào cũng giống như cái đài bật ở công suất lớn, trong khi mọi thứ xung quanh em đều như… chết rồi. Tối nào cũng vậy, kéo dài từ

      nửa đêm cho tới bình minh, và sáng ra khi đến giờ học em lại hiểu tại sao mình phải quay lại đó.”

      “Chuyện đó bình thường mà, Kaylee.” – Tod an ủi tôi. Nhưng tôi đọc thấy lo lắng xoay tròn trong mắt – “Em vẫn thích ứng dần với cuộc sống của người

      chết. Mới đầu cũng giống như em, cứ đến nửa đêm, khi công việc hết bận, lại bắt đầu quên mất mình cần phải thở. Em nghĩ điều đó quan trọng bởi vì

      cũng đâu cần đến khí nữa đúng ?” – hỏi, và tôi gật đầu. Tôi biết định chuyện gì – “Nhưng thực ra nó rất quan trọng bởi vì khi thở nữa,

      có cảm giác như mình chết thực . Và rằng người chết thể hòa nhập ở đây.” giang ta ra như muốn ảm chỉ thế giới loài người.

      “Chính xác. Nhưng tối qua, khi Nash và Sabine ở đây, em quên bẵng cái cảm giác ấy. Em có vấn đề cần suy nghĩ, có người để chuyện cùng – kể cả nếu người đó là

      Sabine – và cái cảm giác sầu muộn lúc 3 giờ sáng cũng biến mất. Sáng ra, em thậm chí hề nghĩ tới chuyện nghỉ học. Em cứ thế thay quần áo và học, bởi vì em cảm thấy

      như sống lại lần nữa và đó là điều 16 tuổi bình thường cần phải làm. Lần đầu tiên kể từ sau khi chết em mới cảm thấy bình thường thế.”

      “Lần đầu tiên á?” Tod nhíu mày hỏi lại.

      khiến em cảm thấy bình thường. khiến em cảm thấy tuyệt vời, còn hơn cả khi em còn sống.” Tôi cúi xuống hôn say đắm.

      “Đây là quãng thời gian thích nhất của .”

      “Từ trước tới giờ?” Tôi nheo mắt nhìn vào các vòng xoáy màu xanh xoay tròn trong mắt .”

      “Từ trước tới giờ. Đối với đây là quãng thời gian tuyệt vời nhất…”

      Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bố hắng giọng từ phía sau, và cả người tôi như muốn đóng băng. “Tod, đến giờ làm rồi. Kaylee, ngủ con.”

      “Bố em thể nhìn thấy .” – Tod thầm vào tai tôi – “Còn em?”

      . Em tắt cả hình lẫn tiếng rồi.” vậy nhưng tôi vẫn dám cử động, sợ rằng đây chỉ là phép thử của bố dành cho bọn tôi.

      Bố tôi thở dài. “Trong này yên lặng đến đáng ngờ, và có vết lõm hình người Tod ghế xốp. Trong khi vẫn còn kiềm chế được, bố giả vờ như là biết con ngồi

      trong lòng cậu ta. Vì thế con có thể giả vờ như đây vẫn là nhà của bố và con vẫn là con của bố, và bố vẫn có quyền đuổi bạn trai con ra khỏi đây sau 11 giờ đêm được

      ?”

      “Khỉ !” Tôi thầm thốt lên và Tod bật cười ầm lên.

      Tôi có thể cảm nhận được hai má mình nóng bừng lên như hai hòn than, lúc tôi bò xuống khỏi lòng và đứng dậy, sau đó tôi mới ra cho bố nhìn thấy. Có thể bố

      biết chúng tôi làm gì, nhưng có nghĩa là bố cần phải chứng kiến cảnh đó.

      “Con xin lỗi.” Tôi lí nhí . Ở phía sau, Tod cũng lồm cồm đứng dậy, và khi ánh mắt bố tập trung vào , tôi biết cũng ra.

      “Cháu xin lỗi, chú Cavanaugh.” Tod , và mới đầu tôi còn tưởng bố trả lời ấy cơ.

      Nhưng rồi bố hít hơi sâu rồi nghiêm mặt nhìn . “Lâu nay chú vẫn tránh để phải có cuộc chuyện này với cháu, bởi vì xét về hoàn cảnh và việc con chú

      vừa mới chết, hay khi đem chuyện này ra để . Nhưng dù sao Kaylee cũng là con chú. Vì thế nhân đây chú cũng luôn…”

      Bố tôi lại hít thêm hơi nữa, và tôi định lên tiếng ngắt lời bố - để ngăn cái điều mà cả ba chúng tôi đều biết xảy ra – nhưng tôi lại muốn làm cho việc trở nên trầm

      trọng hơn.

      “Chú rất thích cháu, Tod ạ. Thú là trước đây chú chưa bao giờ nghĩ là có ngày mình lại ra những lời này với cháu. Nhưng chú biết cháu trải qua những gì vì Kaylee

      và khi cháu từ chối lấy chịu lấy linh hồn của con bé – mặc dù biết điều gì xảy ra với mình – cháu thể tưởng tượng nổi hành động đó có ý nghĩa với chú như

      thế nào đâu. Nhưng tất cả những cái đó thể thay đổi là nếu cháu vẫn còn sống, cháu mói chỉ… bao nhiêu nhỉ? 20 tuổi chứ mấy?”

      Tod gật đầu, và tôi bắt đầu cảm thấy hơi chột dạ.

      “Theo tiêu chuẩn của loài bean sidhe tuổi ấy vẫn còn là trẻ con. Nhưng trong thế giới chúng ta sống, 20 được coi là trưởng thành hoàn toàn. Và Kaylee thậm chí còn

      chưa đủ 17 tuổi. Trong hoàn cảnh bình thường, có lẽ chú tìm được hàng chục cách để ngăn cản hai đứa rồi. Chú là chú giết bất kỳ chàng trai 20 tuổi nào dám

      động vào con mình. Nhưng chú hy vọng là cháu biết kiểm soát các hành dộng của mình.”

      Tôi chỉ muốn được biến mất. Vĩnh viễn.

      “Kaylee còn là đứa trẻ, chú Cavanaugh ạ.” Tod .

      “Chú biết.” – Bố tôi gật đầu – “Nhưng con bé mãi mãi vẫn chỉ là con bé bỏng của chú. Vì thế chú hy vọng cháu tôn trọng điều đó, ít nhất là khi ở tỏng nhà chú.

      OK?”

      Tod ngập ngừng phân tần. “Bọn cháu hề có ý định làm điều gì bất kính cả.”

      “Chú cũng biết cả điều đó.” – Bố tôi khoanh hai tay trước ngực – “Còn giờ cháu làm .”

      Tod gật đầu, sau đó quay sang trao cho tôi cái ôm đầy gượng gạo. Chúng tôi cũng chẳng buồn đính chính lại với bố rằng phải nửa tiếng nữa mới đến ca trực của .

      “Hẹn gặp lại em khoảng tiếng nữa nhé?”

      Tôi gật đầu và rồi biến mất.

      “Tại sao cậu ấy lại hẹn gặp con sau tiếng nữa?” Bố tôi ngồi xuống cái ghế chỗ bàn học, trong khi tôi bước tới ngồi xuống giường.

      “Bởi vì thoe như lời báo , Scott Carter chết được hơn 12 tiếng trước khi bọn con nhìn thấy ấy bị nhập bởi Avari, và con thể lý giải được điều đó. Vì thế con cần

      phải xác định lại xem ấy có phải chết .”

      “Tại sao con phải làm điều đó?”

      Tôi nhún vai. “Vì ngoài con ra có ai thích hợp hơn. Hơn nữa con có quá nhiều thời gian rãnh rỗi, chẳng biết làm gì cho qua ngày. Bài tập về nhà con cũng làm xong hết

      rồi. Bố có muốn kiểm tra ?” – Tôi chỉ vào chồng sách vở bàn, sau lưng bố - “Và con thể để Tod mạo hiểm mình được. ấy chết vì con lần

      rồi.”

      Bố tôi thở dài. “Con chết rồi có nghĩa là con bất khả chiến bại, Kaylee ạ.”

      “Con biết. Và nó cũng hề khiến Tod bất khả chiến bại.” – Cái chết hề khiến tôi mạnh hơn, thông minh hơn, hay nhanh nhẹn hơn, ngoại trừ khả năng di chuyển

      thần tốc và tàng hình. Nó cũng giúp cải thiệ trình độ lén lút của tôi – “Nhưng con có thể ra vào những khu vực cấm đoán cách dễ dàng hơn.”

      “Con thể chẳng hề khiến bố thấy an tâm hơn tẹo nào.”

      “Con xin lỗi. nhưng con sao đâu. Con còn có Tod. Bố biết ấy làm mọi điều để bảo vệ con mà.”

      “Bố biết. Và bố cũng biết cậu ta làm mọi điều để được ở bên cạnh con, và tận tụy hết lòng ấy đôi khi khiến cho cậu ta hành động thiếu suy nghĩ. Và điều đó cũng đủ

      khiến cho ông bố tội nghiệp này đau tim muốn chết.”

      “Con hiểu.” Tại sao tận tụy lại có thể coi là xấu?

      “Kaylee, bố biết mình sẵn sàng làm những gì để bảo vệ con và bố có thể nhìn thấy điều tương tự ở Tod. Vì con, có gì mà cậu ấy dám làm. Và ai có thể ngăn

      cản được cậu ấy.”

      “Con cũng thế, bố ạ. Con sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì ấy.”

      “Bố biết.” – Bố tôi chớp mắt, sau đó nhắm nghiền hai mắt lại, lâu đến nỗi tôi còn tưởng bố cầu nguyện – “Đó là điều bố lo sợ nhất.”


      Sau khi bố tôi quay trở lại giường, tôi liền nhắn tin cho Emma. Chỉ ba từ thôi.

      Mình qua nhé???

      phút sau tôi nhận được câu trả lời của cậu ấy – OK – và tôi vụt ra trong phòng Emma, đúng lúc cậu ấy với tay bật đfn gnur. Toto, cùng lứa với Styx, vừa đánh hơi thấy

      tôi lập tức nghển đầu lên, sủa inh ỏi. Sau khi chết tôi trở thành nghi phạm trong mắt Toto.

      “12 rưỡi đêm rồi đấy, Kay.” – Emma làu bàu ngồi dậy trong bộ pajama chấm bi – “Trong chúng ta vẫn có người cần phải ngủ mà.”

      “Xin lỗi. Mình muốn qua mược cậu thứ và cũng nhân tiện ghé qua kiểm tra cậu luôn.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì lão Avari biết cậu là ai và cậu sống ở đâu.”

      “Mình biết. Và đó là lý do tại sao Toto ở đây.” – Emma vỗ lên giường và Toto nhảy lên cuộn tròn trong lòng cậu ấy, nhưng hai mắt vẫn gườm gườm nhìn tôi đầy cảnh giác.

      “Ừ, nhưng bọn mình vẫn chưa biết tại sao lại bắt gặp lão ta trong cơ thể của Scott tối qua. Nhỡ chẳng may Toto nhận ra lão ta trong cơ thể của người khác sao?” – Kể

      cả nếu nó có nhận ra chăng nữa, nếu lão ta có thể ra trong thế giới loài người, chẳng có gi đảm bảo là lão ta phang cho Toto cú để bịt miệng. Hệ thốn

      cảnh báo sớm có tác dụng gì khi mà nó thể ngăn chặn được điều nó cảnh báo?

      “Cậu có sợ khi ma thỉnh thoảng mình lại ra kiểm tra cậu trong đêm?”

      Emma nhíu mày. “Tất nhiên là sợ rồi. Nhưng nếu cần phải làm thôi. Mình thà sợ chút còn hơn là bị nhập vào hoặc chết. Mình có ý xúc phạm tới người mới chết

      đâu nhé!”

      Tôi mỉm cười. “ sao.”

      “Thế cậu định mượn gì nào?”

      “Nhưng cậu phải hứa là cười mình…”

      Ngay lập tức nàng lật chăn ra, lồm cồm bò xuống cuối giường. “Mình hứa. xem nào.”

      “Cậu vẫn còn giữ bộ hóa trang Halloween năm ngoái chứ?”

      Hia lông mày của Emma nhướn lên. “Bộ đồ y tá á? Ừ, mình nghĩ là vẫn còn.” – Vừa cậu ấy vừa nhảy xuống giường, tới chỗ tủ quần áo – “Tại sao?”

      “Mình cần dùng nó để hối lộ người.”

      Tod á?” – Cậu ấy mở tủ ra, nheo mắt nhìn tôi và tôi gật đầu – “ phải là mình ủng hộ ý định đó của cậu. Nhưng theo mình thấy, cậu muốn gì mà ấy chẳng

      chiều, đâu cần phải hối lộ.”

      “OK, vậy cứ coi như là thưởng công .”

      “Uầy… Ai đó hẳn phải là cậu bé ngoan lắm đâu.” Emma lục tung chồng quần áo bên phải lên.

      “Mình chỉ nghĩ là…” Tôi cũng biết nên giải thích thế nào cho Emma hiểu. Tôi muốn cậu ấy biết về trống rỗng ngày lớn dần lên trong tôi khi màn đêm

      buông xuống, khi tôi chỉ có mình. Tôi muốn cậu ấy biết rằng việc buông xuôi tất cả còn dễ dàng hơn rất nhiều so với việc chiến đấu chống lại nó. Và cách duy nhất để

      tôi vượt qua trống rỗng đó là phai tiếp tục sống. Tiếp tục học, tiếp tục kết bạn, và tiếp tục làm đứa con ngoan, ngay cả khi những cái đó còn phù hợp nữa.

      Ở bên cạnh Tod là thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy thoải mái, và…

      “Cậu chỉ nghĩ cái gì?” Cuối cùng Emma cũng tìm được bộ đồ hóa trang ở tít tận góc trong cùng của tủ quần áo.

      “Mình chỉ nghĩ là sau tất cả những gì vừa xảy ra, chúng ta nên học cách tận hưởng cuộc sống nhiều hơn. Kể cả chỉ là chốc lát trong căn phòng trống của bệnh viện.

      Nghe có hơi ngớ ngẩn ?”

      “Mình lại thấy điều đó rất lãng mạng.” – Emma chun mũi – “Mình thế làm cậu nghĩ khác về mình chứ?”

      “Điều đó chỉ chứng tỏ cậu dành quá nhiều thời gian ở với mình.” – Tôi khoanh tay nghiên cứu bộ đồ -thể-khêu-gợi-hơn tay bạn thân – “Trông mình chẳng khác

      gi con điêu trong bộ đồ đó.”

      “Cậu trông rất tuyệt là đằng khác. Kể cả khi trái tim của thần chết còn đập nữa, nó cũng phải đập trở lại khi ấy nhìn tháy cậu mặc nó.”

      “Cảm ơn cậu, Emma.”

      có gì. Giờ biến khỏi đây để mình còn ngủ.” – Emma xua tay đuổi tôi. Nhưng trước khi tôi kịp biến mất, cậu ấy lại lật chăn ngồi bật dậy – “À, nhớ đừng quên đôi tất

      trắng!” – rồi cậu ấy chạy lại chỗ tủ quần áo mở ngăn kéo rút ra đôi tất ren màu trắng tinh – “Nhưng nghĩ lại mình thấy tất làm gi cho vướng víu nhỉ. Lại dễ bị rách.

      Thôi, mình giữ lại nó.”

      “Emma cậu cứ giữ lấy . Mình định xa tới thế đâu. phải tối nay.”

      Cậu ấy đảo tròn hai mắt/ “Đừng có trước điều gì. Giờ mau, mình buồn ngủ lắm rồi. Mai lại tiếp. Nhớ kể chi tiết lại mọi chuyện cho mình nghe đấy. “ rồi nàng

      trèo lên giường, kéo chăn trùm lên quá vai.

      chẳng có chuyện gì đâu mà kể.” Tôi giãy nảy lên. Nhưng Emma chìm vào giấc ngủ từ bao giờ. Và trong giây, tôi bỗng thấy ghen tị với bạn thân của mình vô cùng.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8:

      TÔI GẶP TOD ở sảnh phòng cấp cứu, và khẽ xịu mặt khi nhìn thấy bộ đồ ngủ kín như bưng của tôi. “Công việc trước.” Tôi .

      “Nhỡ công việc của là tình sao? có thể…”

      Tôi chặn tay lên miệng . “ cứ thử gọi mình là bác sĩ tình xem, em bỏ ngay cho xem.”

      kéo tay tôi ra và nắm lấy nó. “ định là “Bác sĩ của Tình ”, nhưng đoán cũng như nhau cả.”

      Tôi đảo tròn hai mắt. “ nào, trước khi em đổi ý.” Lần cuối cùng tôi ở trong nhà xác là khi xác tôi nằm cái bàn thiếc trong đó.

      Gai ốc nổi khắp người tôi trước khi chúng tôi bước vào trong căn phòng lạnh lẽo đó. Nhà xác luôn là nơi rùng rợn, kể cả với người chết. Đặc biệt là với vừa chết

      như tôi.

      Tod chăm chú nghiên cứu cái biểu đồ tường trong khi tôi vẫn đứng tụt lại phía sau, cố gắng nhớ lại cái cảm giác tỉnh dậy chiếc bàn thiếc ở phòng bên cạnh,

      người phủ miếng vải trắng. “Theo lịch, cậu ta được khám nghiệm tử thi vào ngày mai. Ngăn kéo thứ ba.” – Tod – “Em có chắc là em muốn làm chuyện này

      ? có thể kiểm tra hộ em.”

      Tôi lắc đầu. “Đến việc nhìn xác chết mà em cũng dám làm sao em có thể đối mặt với đám quái vật xấu xí ở Cõi và đòi chúng trả lại linh hồn cho em?”

      “Em nhìn thấy người chết rồi mà Kaylee.”

      “Đúng thế.” – Và vài người trong số đó thậm chí còn ngồi dậy và lại bình thường – “Nhưng phải trong này. Ở đây em có cảm giác như là kết thức thực .”

      “Hy vọng đó là trường hợp của Scott.”

      Vẫn còn nhân viên làm vệc trong này, vì thế chúng tôi phải ngồi đợi cho đến khi ta làm xong việc và tắm. Tod gợi ý dọa cho chàng tội nghiệp kia

      trận bằng cách đóng mở tất cả các ngăn đựng xác cùng lúc, cho tới khi ta sợ quá phải chạy ra ngoài. Nhưng tôi từ chối thẳng thừng.

      Cuối cùng, khi chỉ còn lại hai chúng tôi trong nhà xác, Tod kéo ngăn kéo thứ ba ra, và tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra. “Kaylee,

      nhìn này.” gọi, và tôi mở mắt ra nhìn.

      Đúng là Scott. Và ấy chết thực . Thanh thản và vĩnh viễn.

      Tôi thở phào nhõm và dành vài giây để nhìn mặt ấy lần cuối. Scott và tôi chưa bao giờ thân, nhưng tôi hề mong muốn những điều này xảy ra với hay bất kì

      ai. Ngoại trừ lão Avari, và tên Beck.

      phần trong tôi thấy mừng vì đau đớn của cuối cùng cũng kết thúc, kể cả nếu nó phải kết thúc bằng cái chết.

      “Nếu ấy chết người chúng ta gặp ở trong bệnh viện là ai?”

      chịu.” – Tod đóng ngăn kéo và đứng dựa lưng vào đó, hai tay khoanh lại trước ngực, như thể hoàn toàn thoải mái khi ở trong nhà xác như thế này – “Phân thân chăng?

      Hay nhân bản vô tính? Hay kẻ trộm xác chết?”

      “Hoặc ấy có em sinh đôi sao?”

      “Hừm… hình như bị sốt rồi. cần y tá.”

      “Ra khỏi đây thôi.” Tôi vẫn chưa đủ can đảm để khoác bộ đồ hở hang đó lên người. Tôi cầm tay vụt biến khỏi nhà xác và ra trong căn phòng trống ở tầng bốn, nơi tôi

      nhắm trước từ lúc nãy và giấu bộ đồ hóa trang đó. Nó nằm ở cuối hành lang, khuất hẳn tầm mắt của mọi người vì thế khả năng ai đó vào đấy lúc nửa đêm gần như bằng

      .

      Tod liếc dọc quanh căn phòng, gật gù hài lòng. “Em chu đáo ghê, nhưng đằng nào cũng có ai nhìn thấy bọn mình đâu.”

      “Em biết, nhưng em vẫn gặp khó khăn trong việc kiểm soát khả năng tàng hình của mình. Và kể cả nếu em có làm được em vẫn có cảm giác như bị mọi người nhìn, mặc

      dù họ chẳng thấy gì hết. Hơn nữa em phải là người thích phô trương, vì thế…” – Tôi giang rộng hai tay ra chỉ quanh phòng – “Cứ riêng tư vẫn hơn.”

      Tod bước tới nhìn sâu vào trong mắt tôi. “Em đúng là người bạn tuyệt vời nhất đời. nghiêm túc đấy.”

      “Vì chuẩn bị sẵn phòng bệnh và mượn bộ đồ hóa trang Halloween?”

      lắc đầu và kéo tôi sát lại gần mình. “Vì ở đây. Vì cứu rỗi cuộc đời sau khi chết của . Vì khiến chờ đợi từng ngày để được gặp em, thay vì khiếp sợ vĩnh

      cữu. Và quan tâm em mặc quần bò áo phông hay bộ đồ y tá khiêu gợi kia, với chỉ cần em có mặt ở đây là đủ.”

      Những lời vừa rồi khiến trái tim tôi lại lần nữa đập rộn ràng. “Vậy là cần mặc bộ đồ đó nữa?”

      Tod nhún vai. “Đừng hiểu sai ý . Bộ đồ đó rất sexy. Nhưng nó phải là em.”

      Tôi nhíu mày. “Bởi vì em đủ sexy?”

      “Ngược lại nữa là đằng khác, em quá thừa sexy rồi. Có những cần phải nhờ đến bộ trang phục như thế để quyến rũ đám con trai, nhưng với em như thế này là quá đủ

      rồi, còn mong muốn gì hơn. Cho dù m mặc gì, hoặc mặc gì…”

      Tôi ngước mắt lên nhìn . “Sao lần nào nở miệng chuyện là em lại…” – thấy hơn – “…thấy mủi lòng nhỉ? Mặc dù nhiều lúc nghe rất sến sẩm, nhưng chẳng hiểu

      sao em lại thích điều đó.”

      thậm chí còn có thể sến hơn thế cơ.” Môi trượt dọc từ sau tai tôi xuống đến cổ.

      “Còn bao lâu nữa phải … làm?” Tôi quàng hai tay ôm lấy cổ , như thể chúng tôi nhảy. Chỉ có điều ai di chuyển và có nhạc.

      biết. quan tâm.”

      sợ gặp rắc rối nếu bỏ lỡ bệnh nhân à?”

      Môi sượt khóe miệng tôi. “Xem lại câu trả lời trước của .”

      “Ừm… Nhưng giờ có vẻ phải là thời điểm thích hợp để làm phật lòng ông Levi.”

      Tod rền rĩ kêu lên. “Em thế chịu rồi.” – rời tôi ra và liếc nhìn đồng hồ điện thoại – “ ca tắc động mạch trong 8 phút nữa. quay lại

      ngay.”

      định giết ai đó rồi quay lại hôn em tiếp ý hả? lẽ đây là cách chúng ta hẹn hò từ đây về sau?”

      “Hơi kì quặc quá đúng ?” Trông có vẻ lo lắng, như thể sợ rằng tôi có. Nếu là tháng trước có lẽ tôi thế , nhưng bây giờ…

      “Em biết. Có lẽ thế, nhưng là giờ rm chỉ muốn được ở bên cạnh thôi, kể cả nếu điều đó đồng nghĩa với việc em phải chờ làm công việc thần chết của

      mình.” – Tôi nhún vai – “Chúng ta đúng là cặp đôi kì quặc nhỉ?”

      “Em chưa xem phim dâu ma à? So với bọn họ mình vẫn còn bình thường chán.” – Tod tủm tỉm cười – “9 phút thôi. hứa.”

      Tôi gật đầu, và vụt biến mất.

      Sau khi , tôi đúng ngây người ra mất lúc rồi mới định thần là mình cần phải làm gì. Tôi cần phải toa-lét – nhu cầu hiếm hoi trong vòng tháng trở lại đây, bởi

      vì phần lớn thời gian tôi chỉ nhớ phải uống nước khi cổ họng khô cong và giọng bắt đầu khàn đặc.

      Sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào trong gương xem điều gì khiến các vòng xoáy trong mẳ Tod chuyển động mỗi khi nhìn tôi, và xoay tròn dữ dội khi chạm vào tôi.

      Nhưng cho dù nó là gì chăng nữa tôi cũng nhìn ra. Ngoại trừ vết sẹo bụng, trông tôi vẫn giống y như hồi trước khi chết. Và thân xác này còn theo tôi cho

      tới vĩnh cữu.

      Ý nghĩ ấy đến giờ vẫn quá lớn đối với tôi để giữ nó trong đầu, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng bắt đầu suy nghĩ tới vĩnh cữu. Khi tôi chỉ có mình. Khi những người khác

      ngủ. Khi tôi nhớ ra được tại sao mình lại muốn sống cuộc đời như thế này sau khi chết.

      Tôi lắc đầu, xua tan cái ý nghĩ vẩn vơ ấy ra khỏi đầu và vặn vòi rửa tay nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa phòng tắm. Tôi vội chạy ra mở cửa và nở nụ cười tươi đón Tod. Nhưng

      người đứng trước mặt tôi phải là Tod.

      Mà là Thane, ta chặn ngang cửa để ngăn cho tôi chạy thoát, người vẫn mặc nguyên bộ quần áo và cái kính râm tôi gặp hôm ở tiệm bánh rán. Chỉ có điều lần

      này trông có vẻ gì là sợ tôi.

      Lông mày của Thane xếch ngược lên khi quan sát sửng sốt khuôn mặt tôi. “Sao nào. phải nghĩ là hạ được tôi đấy chứ?”

      .” Đó là lý do tại sao tôi phải nhờ Luca tìm . Và tại sao tôi thể biến khỏi đó ngay bây giờ. Cũng may là vài phút nữa Tod quay lại.

      Phải đứng gần với gã thần chết giết chết mẹ mình như thế này quả thực khiến tôi nổi gai ốc, nhưng tôi thể lùi lại mà để lộ ra nỗi sợ hãi của mình. Là thần chết,

      hoàn toàn có thể lấy linh hồn tôi và kết thúc cuộc đời sau khi chết của tôi. Nhưng điều ngược lại cũng đúng đối với . Vì thế cuộc đối đầu này giống như trò chơi đá gà –

      chúng tôi chờ xem ai là người chệch hướng trước.

      “Ông làm gì ở đây thế?” Tôi hỏi.

      “Đáng ra tôi mới là người nên hỏi câu đó. làm gì ở đây thế?” – Thane đánh mắt về phía bộ đồ hóa trang treo mắ - “ đến Halloween đâu nhỉ?”

      phải việc của ông. Ông muốn gì?” Tôi có thể nhìn thấy bản thân qua cặp kính râm của nhưng lại biết nghĩ gì đằng sau cặp kính ấy. Và điều đó khiến

      tôi cảm thấy bất an.

      “Tôi muốn lấy lại linh hồn lấy cắp của tôi.”

      “Nó đâu phải của ông.”

      “Cũng đâu phải của .” Thane cãi lại, và tôi gật đầu. Tôi chợt nhận ra là mình nhất thiết phải đứng tiếp chuyện với trong căn phòng chật chội này. Tôi vụt biến mất và

      ra sau lưng .

      “Đó là lý do tại sao tôi hề giữ nó.” – Tôi và Thane quay phắt người lại đối diện với tôi, lông mày xếch ngược lên vì tức tối – “Tôi nộp nó rồi.”

      “Vậy tôi lấy linh hồn của để thay thế.” – Thane tiến lại gần và tôi vội lùi lại ra sau. Trò chơi đá gà hoàn toàn rơi vào quên lãng – “Và nếu chịu nghe lời, tôi

      lấy luôn cả thân xác . Đảm bảo sếp rất hài lòng cho coi.” chìa tay ra định nắm lấy tay tôi nhưng tôi vung tay lên tấn công trước. Cặp kính râm của rơi xuống

      đất và gãy làm đôi.

      Tôi khựng lại mất giây vì quá sốc khi nhìn thấy hai tròng mắt trắn ởn của Thane. Nếu chạm vời tôi lúc tôi biến , cùng với tôi. Và tôi thể để chuyện đó

      xảy ra.

      “Nếu tôi lôi được sang Cõi , chắc chắn gã bạn trai của đuổi theo đúng ?”

      Thane lại giơ tay định chộp lấy tôi nhưng lại bị trượt, và khi tôi lùi thêm bước nữa, chân tôi chạm vào thành giường, và tôi hiểu rằng mình còn đường lui nữa. Thane lao

      tới túm chặt lấy gấu áo tôi và kéo mạnh, làm cúc áo của tôi bật hết cả ra. Nhưng vẫn chịu dừng lại, và cái áo ngủ người tôi bị xé rách quá nửa. Tôi hoảng

      loạn quờ quạng xung quanh xem có cái gì có thể dùng làm vũ khí được và tìm mọi cách để thoát khỏi nắm tay của .

      Đúng lúc đó Tod ra sau lưng Thane, ngay phía bên trái . Hai mắt mở to vì bất ngờ, nhưng mất chưa đầy giây để hiểu ra tình hình và vung tay đấm

      mạnh vào đầu gã thần chết, trước khi kịp nhận ra có mặt của . Thane loạng choạng quay lại và Tod lại vung tay nện cho quả nữa. Nắm đấm của đập

      vào chính giữa thái dương .

      Thane đổ sụp xuống sàn nhà và Tod bồi thêm cú nữa vào đầu cho chắc chắn.

      “Em sao chứ?” – hỏi, và tôi gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cơ thể bất động của Thane sàn – “Chuyện gì xảy ra thế? Sao em trốn ?”

      “Bởi vì chúng ta cần tìm . Đỡ phải nhờ đến Luca.”

      Các vòng xoáy trong mắt Tod xoay tròn dữ dội, làm tôi thể phân biệt nổi giận hay lo lắng nữa. Cũng có thể là cả hai. “Hãy thề với là em lặp lại

      chuyện đó , Kaylee. Thề với lần sau em bỏ chạy .”

      ! phá vỡ các quy định vì em, và em để phải chịu điều đó mình, chỉ vì em quá sợ phải đối mặt với gã thần chết từng lấy mạng mình. Hơn nữa

      từ nay về sau em còn gặp nhiều kẻ xấu xa và độc ác hơn Thane ý chứ. Em cần phải học cách chống trả lại, chứ phải bỏ chạy.”

      “Em cần phải giữ lấy cái mạng mình. Bạn bè và gia đình cần em. cần em.”

      “Em biết.” Nhưng như thế có nghĩa là lần nào cũng phải bỏ chạy.

      “OK, giờ có thể trông em rất quyến rũ trong chiếc áo rách rưới đó ?”

      “Được.” – Tôi thể mỉm cười khi nghe như vậy – “ .”

      “Trông em tuyệt lắm.” bước qua người gã thần chết và tiến lại gần tôi, mắt nhìn tôi đắm đuối.

      “Gã chết tiệt, sớm đến, muộn đến. Nhè đúng lúc này để xuất .” lầm bầm cuối xuống hôn lên môi tôi, giọng đầy tiếc nuối.

      Đột nhiên cái viễn cảnh về cuộc đời vĩnh cữu bên canh Tod phải là quá dài đối với tôi.

      “Chúng ta nên… làm gì đó với .” Tôi thầm , lúc môi trượt dọc xuống cổ tôi.

      “Đợi chút . Em nên tận hưởng sau khi vừa thoát chết.”

      biết là từ ‘thoát chết’ còn phù hợp với chúng ta nữa đúng ?”

      Tôi bật cười, khẽ đẩy ra và rền rĩ kêu lên. “ chưa bao giờ ghét ai như ghét thằng cha đó lúc này.”

      “Em hiểu. Mà nhìn thấy mắt chưa? Chúng trống rỗng hoàn toàn.”

      Lông mày Tod nhướn lên. quỳ xuống bên cạnh gã thần chết nằm bất tỉnh sàn nhà và vạch mắt lên. ‘Cửa số tâm hồn’ của hoàn toàn trống rỗng.

      Bởi vì hề có linh hồn. “Đó là lý do tại sao làm việc cho lão Avari.”

      “Lão Avari nắm giữ linh hồn của à?” – Tôi hỏi và Tod gật đầu đứng dậy – “Thế cái quái gì ở trong cơ thể ?”

      đoán là Hơi thở của Quỷ.”

      “Như chị Addy á?”

      Lại thêm cái gật đầu nghiêm nghị.

      “Em biết là nó có tác dụng với thần chết đấy.”

      Môi Tod mím chặt. “ cũng thế.”

      “Thế chúng ta làm gì với bây giờ?”

      “Hiển nhiên là chúng ta phải gọi ông Levi rồi, nhưng trước đó nghĩ mình nên tra hỏi . dám cá biết lão Avari định làm gì. Nhưng giờ tỉnh dậy là

      vụt biến ngay.”

      “Rút cuộc chúng ta vẫn quay lại câu hỏi: Làm thế nào để giữ chân thần chết đủ lâu để tra hỏi ? Đáng tiếc là chuyện trong khi ngủ…” – Và rồi tôi chợt nảy ra

      ý tưởng – “Sabine. Biết đâu chị ta có thể đọc được suy nghĩ của trong khi bất tỉnh sao.” – Tôi gợi ý – “Nỗi sợ hãi của có thể cho chúng ta

      biết được chính xác lão Avari mưu gì, nhưng chắc chắn chị ta ít nhiều moi được thông tin từ .”

      Tod nhún vai. “Cũng đáng để thử.” – rút điện thoại trong túi ra và bấm nút gọi cho Sabine, đơn giản là vì danh bạ điện thoại của thần chết có mấy người –

      “Sabine à? Bọn này cần giúp việc khá nguy hiểm và hơi điên rồ chút. tham gia ?”

      Ở bên cạnh, tôi nghe được tiếng loáng thoáng câu “Tất nhiên rồi” từ phía đầu dây bên kia.

      “Tôi đoán là giường của em trai tôi?” – Tod và lần này tôi thấy mừng vì nghe thấy câu trả lời của chị ta – “Bọn tôi có mặt sau phút nữa.”

      nên biết là chẳng ai lại hỏi người khác những câu hỏi như thế cả.” Tôi hậm hực , lúc quỳ xuống trói hai tay Thane lại ra đằng sau.

      “Đó là vì họ để ý tới việc mọi người nghĩ sao về mình. Còn quan tâm.”

      Tôi nhíu mày hỏi lại. “Thế quan tâm em nghĩ sao về à?”

      “Em phải là bọn họ.” – liếc mắt nhìn cái áo rách tả tơi người tôi – “Sao em thay quần áo rồi gặp ở nhà Nash?”

      ấy chuyện với đâu.” – Nhất là khi có tôi ở giữa làm người trung gian hòa giải. Và chúng tôi biết bao lâu nữa Thane tỉnh lại. Kể cả nếu

      Tod chịu bỏ tôi lại mình với gã thần chết bất tỉnh này, tôi cũng dán chắc là mình tôi có thể vác theo ta tới nhà Nash. Trò di chuyển trong gian

      này vẫn còn quá mởi mẻ đối với tôi – “Khỉ , cuối cùng em vẫn phải chui vào bộ đồ hóa trang đó.”

      Ở trong phòng tắm, tôi tròng bộ đồ y tá ra ngoài cái áo rách của mình. Ít ra nó cũng giúp tôi đỡ hở hang hơn chút. Mặc dù đáng kể.

      “Uầy…” Tod ồ lên lúc tôi bước ra khỏi phòng tắm.

      có muốn thay đổi ý kiến về bộ đồ này ?”

      lắc đầu. “Em cần mặc nó cũng đủ quyến rũ rồi. Nhưng nó cần phải có em trông mới hắp dẫn.”

      Tôi thể mỉm cười khi nghe thấy lời khen ngợi ấy của . Kế đó xốc hai tay gã thần chết lên rồi dặn tôi. “Hãy thẳng vào phòng khách, nếu em muốn

      nhìn thấy Sabine khỏa thân.”

      nhìn thấy chị ta khỏa thân rồi à?”

      Tod nhắn mặt. “ phải cố tình. Em sẵn sàng chưa?” – hỏi và tôi gật đầu, cúi xuống nhấc hai chân của Thane cao hơn – “Ba… Hai… .”

      Chúng tôi vụt biến khỏi đó và thần kì lần nàu cả hai cùng ra trong phòng khách nhà Nash cùng lúc. Nhờ đó mà tên Thane vẫn còn nguyên vẹn. “Chuyện gì

      xảy ra nếu đến đây trước em?” Tôi buông hai chân gã thần chết ra.

      Tod kéo Thane ra phía cái ghế bành và thả xuống đó. “Em nhìn thấy người ta chặt xương bò thế nào rồi chứ?”

      “Eo…” Tôi đoán chúng tôi chẳng làm được gì với nửa thân của gã thần chết.

      Cửa phòng ngủ Nash bật mở và Sabine bước ra với độc cái áo lót người, tay vẫn loay hoay kéo khóa quần, còn áo sơ mi vắt vẻo vai. Nash ngay phía

      sau chị ta, người chẳng mặc gì ngoài cái quần soóc.

      Sabine bật cười rũ rượi ngay khi vừa nhìn thấy tôi còn Nash đứng khựng lại ở giữa hành lang. “Em mặc cái quái quỷ gì thế này?”

      “Trông như con búp bê bị hỏng ý.” – Sabine vẫn tiếp tục cười sằng sặc, trong khi tôi đỏ bừng mặt vì ngượng. Và rồi chị ta rút điện thoại ra – “Se ai chịu tin tôi nếu

      có bằng chứng.”

      “Bỏ ngay ngón tay ra nếu chị muốn kiếm cái điện thoại mới.” Tôi nghiến răng cảnh cáo.

      “Và ngón tay mới.” Tod đế thêm.

      “Em làm gì ở đây thế?” – Nash hỏi – “Và làm ơn hãy bỏ qua câu chuyện về bộ quần áo của em. muốn biết.”

      “Nhưng em muốn.” – Sabine giãy nảy lên, và chúng tôi lờ chị ta – “Bộ đồ này có bán kèm với bao cao su hay là bán riêng rẽ?”

      “Hãy nhìn mình lại trước khi phán xét người khác.” – Tôi điên tiết vặc lại – “Áo của tôi bị rách trong lúc đánh nhau. Chứ thô thiển như chị nghĩ đâu.”

      “Em muốn gì hả Kaylee?” Nash hỏi lại, hoàn toàn coi như diện của ông trai.

      “Bọn em cần Sabine đọc ta.” – Tôi bước sang bên cho họ nhìn thấy Thane, nãy giờ ta vẫn bất tỉnh chiếc ghế bành – “ nhanh. Trước khi ta tỉnh

      dậy.”

      “Bọn em?” – Nash nhíu mày hỏi, và tôi chợt hiểu ra là ấy hề nhìn thấy Tod – “ đoán là trai cũng ở đâu đó quanh đây?”

      Tôi nhướn mày nhìn Tod và nhún vai giải thích. “ nghĩ la cậu ta muốn nhifnt hấy .” Độ giây sau, mặt Nash bỗng dưng sầm lại, và tôi đoán ấy

      nhìn thấy mình.

      “Ra khỏi đây!” Nash gầm lên.

      “Nash…” Tod mở miệng phân trần nhưng tôi bước tới chặn giữa hai người bọn họ để đề phòng bất trắc.

      “OK, khoan …” – Tôi giơ hai tay lên – “Em biết tình huống này rất ngượng ngùng và khó xử với tất cả mọi người, nhưng…”

      “Với tôi .” Sabine bĩu môi .

      “…nhưng bọn em đến đây nếu phải vì quá khẩn cấp. Vì thế, chúng ta giải quyết như thế này. Sabine mặc áo vào. Em mượn cái áo. Và hai giả

      vờ - chỉ trong vòng 15 phút thôi – là mình vẫn có thể đứng chung trong phòng với nhau.”

      “Để lấy áo cho em.” Nash lầm bầm , nhưng trước khi kịp quay lưng ra hành lang, Tod cởi phăng cái áo người và đưa cho tôi. Từ đằng xa, tôi có

      thể nghe tiếng Nash nghiến răng kèn kẹt.

      Sabine đảo tròn hai mắt, ngao ngán thốt lên. “ ấy có thể mặc áo của em mà.” – Chị ta gào lên với Nash, sau đó quay sang dịu giọng với Tod – “ cần, ấy có

      thể mặc áo của tôi.” – rồi chị ta ngúng ngẩy về phía cuối hành lang – “Tôi có mang dư cái áo mà. thôi Kaylee, trước khi tôi phát buồn nôn với màn kịch ở ngoài

      đó.”

      Tôi miễn cưỡng theo Sabine vào phòng của Nash. Chị ta khép cửa lại rồi rút trong ba-lô chiếc áo phông đưa cho tôi, sau đó quỳ xuống tìm kiếm cái gì đó dưới gần

      giường.

      “Cảm ơn, nhưng tôi thay đồ trước mặt chị đâu.” Tôi .

      “Thoải mái .” – Chị ta cười khẩy – “Tôi cũng có tất cả những gì có mà. Hơn nữa những người muốn nhìn thấy khỏa thân ở ngoài kia hết rồi. Còn nếu căng thẳng như

      thế cứ việc tàng hình.”

      Và thế là tôi làm như lời chị ta . Sau khi chắc chắn là chị ta thể nhìn thấy mình, tôi cởi chiếc váy của Emma ra và thả xuống chân giường Nash.

      “Đây rồi…” – Sabine lẩm bẩm khều đôi tất chân ra từ dưới gầm giường – “Vụ cái váy này là thế nào?”

      “Tôi việc gì phải giải thích với chị.” Tôi quay lưng lại lúc chị ta cũng bắt đầu thay đồ. Và tôi thậm chí còn dám chắc là chị ta có nghe thấy tiếng mình hay cho

      tới khi chị ta trả lời.

      có muốn tôi đọc suy nghĩ của gã nằm bất tỉnh ngoài kia ? Theo tôi nên nghĩ thế nào khi xuất ở đây trong bộ đồng phục thiếu vải như thế kia? Tôi

      quá hiểu cái mánh ấy rồi, bởi tôi cũng từng làm trò đó.”

      “Chẳng có mánh khóe gì ở đây hết. Và tôi cũng đâu có mình.” – Việc họ nhìn thấy Tod đâu có nghĩa là ấy có mặt ở đây ngay từ đầu – “Tôi

      định giành Nash với chị đâu mà lo.”

      “Tốt, bởi vì chúng ta có thỏa thuận với nhau. Sau khi chết, Nash là của tôi. Vì thế nếu định nuốt lời, cần biết chết hay chưa, tôi làm chết

      nhắm mắt luôn.”

      “Chị bị điên à?” – Tôi cố kéo cái áo phông xuống che rốn nhưng nó đủ dài – “Chị có thứ chị muốn rồi còn gì. Giờ chị và Nash có thể yên tâm sống bên nhau trọn

      đời và sinh ra bao nhiêu tiểu mara tùy thích, tôi ngăn cản chị đâu mà lo. Tôi chết, và có gì có thể thay đổi được điều đó. Tôi Tod, và cũng

      có gì có thể thay đổi được điều đó. Chúng tôi cùng nhau đối mặt với vĩnh cửu và cái chết của những người thân của mình. Vì thế chị là ai mà cho cái quyền cấm tôi

      đâu hay mặc gì? Tôi có nghĩa vụ phải trả lời chị, Sabine ạ!”

      Phải tới lúc chị ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, tôi mới hân ra là chị ta có thể thấy mình.

      ấy à? Ý tôi là Tod ý?” Chị ta hỏi lại.

      “Phải.”

      á? Kiểu như là thể sống thiếu ấy, sẵn sàng làm mọi chuyện và ấy á?”

      “Phải. Tôi muốn mở mắt khi ấy có ở đó để nhìn vào mắt tôi. Hai tay tôi thấy trống trải khi được chạm vào ấy. Đó là thứ cảm xúc đáng sợ nhất mà tôi

      từng trải qua.”

      nàng mara gật gù ra chiều hiểu chuyện.

      ấy chết vì tôi, Sabine ạ. ấy thà để ông Levi lấy mạng mình còn hơn phải tự tay lấy linh hồn tôi. Vì thế có gì là tôi dám làm vì ấy. Tốt nhất nên

      hy vọng chúng ta bao giờ bị đặt vào tình huống bắt tôi phải chọn giữa Tod, bởi vì thừa biết là tôi chọn ai rồi.”

      Chị ta nheo mắt nhìn sâu và trong mắt tôi. Và nếu biết có lẽ tôi tưởng chị ta nghiên cứu các vòng xoáy trong mắt tôi. Nhưng Sabine phải là bean sidhe,

      vì thế chị ta thể nhìn được. Chị ta tìm kiếm . Và có vẻ như chị ta tìm thấy nó, bởi vì chị ta chớp mắt và gật đầu đầy hài lòng.

      “Tốt. Đó là điều tôi cần phải nghe. Giờ ra ngoài xem chàng đẹp trai kia sợ những gì nào.”

      “Sabine.” – tôi nắm lấy tay chị ta – “Trông bề ngoài ta đẹp trai thế thôi nhưng đó là kẻ cực kỳ tàn ác. Tôi đấy.”

      Chị ta bật cười, như thể tôi vừa với chị ta điều quá hiển nhiên. “Hoa hồng nào mà chẳng có gai.”

      Trong phòng khách, Nash và Tod ngồi im lặng ở hai đầu sô-pha. Cả hai trông rất khổ sở, kiểu như cố kìm nén để ra những điều mà người kai

      hề muốn nghe.

      Nash đứng dậy lúc Sabine quỳ xuống bên cạnh gã thần chết bất tỉnh. “ ta là ai?”

      “Đây chính là Thane.” – Tôi – “ ta mò tới bệnh viện và tìm cách kéo tôi san Cõi . ta làm thế để dụ cả Tod qua đó nữa, vì thế tôi đoán mục đích của

      phải chỉ nhằm vào mỗi mình tôi. Tôi đoán Thane thể nào cũng biết lão Avari định mưu gì và tái ao lão ta vẫn có thể nhập vào Scott sau khi ấy chết

      được hơn 12 tiếng.”

      “Chuyện gì xảy ra với thế?” Sabine hất hàm chỉ về phái Thane.

      Tod làm đấy.” – Tôi - “Chị khẩn trương lên được ? Chẳng biết ta tỉnh dậy lúc nào đâu.”

      “Tôi ghét nhất ai giục tôi đấy nhé!” – Sabine gắt lên – “Tôi thể điều khiển nỗi sợ hãi của người chết, nhưng tôi nghĩ là mình có thể đọc được chút gì đấy. Có điều tôi chưa

      được thực hành nhiều, bởi vì đám thần chết hầu nhưu bao giờ ngủ. Hơn nữa, tên này thực ra là bất tỉnh chứ phải ngủ, nhưng hy vọng là vẫn ok.” – rồi

      chị ta nắm lấy tay và nhắm mắt lại – “ ta hề nằm mơ. Ai đó… vạch hộ mắt ta ra được .”

      Ơn Chúa, Nash bước tới làm chuyện đó hộ tôi.

      chắc là có tác dụng đâu.” – Tod , lúc em trai cúi xuống vạch cả hai mắt lên cùng lúc – “ ta hề có linh hồn.”

      “Uầy.” – Sabine nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt trắn ởn của gã thần chết – “Em chưa từng thấy ai có đôi mắt kỳ quái như thế này.”

      Nash cau mặt. “Ước gì có thể điều tương tự.”

      đúng, chẳng có ích gì.” – Chị ta Nash buông tay ra – “OK, chúng ta hãy thử cách khác xem. Ý thức của ta có thể ngủ chứ tiềm thức bao giờ

      ngủ. Để xem chúng ta có thể lái suy nghĩ của ta tới chỗ cất giấu các nỗi sợ hãi nhé.”

      “Bằng cách nào?” Tod hỏi.

      “Ừm… bằng cách chạm vào . Chúng ta đều biết lão Avari muốn có linh hồn của Kaylee, nhưng chúng ta biết là lão ta muốn gì ở . Kể cả khi bất tỉnh, Thane

      vẫn biết là chạm vào . Hy vọng rằng nghĩ tới , và từ đó tôi có thể lần ra các nỗi sợ hai liên quan tới .”

      “Tod chỉ là lính mới. Tại sao thn phải sợ ta?”

      “Em là các nỗi sợ hãi liên quan tới Tod, chứ có ta sợ ấy đâu.” Sabine vặc lại, và Nash sầm mặt lại nhưng im lặng gì thêm.

      “OK.” – Tod xắn tay áo Thane lên và cầm lấy cánh tay của – “Thế này được chưa?”

      Sabine nhắm mắt lại và hít hơi dài. Sau đó chị ta bắt đầu , giọng rất , như thể sợ làm kinh động tới gã thần chết bất tỉnh. “ ta sợ thất bại. ta khiếp

      sợ trước ý nghĩ bị lão Avari hành hạ nếu mang được Tod về cho lão ta.”

      “Gì nữa?” Tod thào hỏi, và hai mắt Sabine bật mở, tay vẫn nắm chặt lấy tay Thane.

      gnhe thấy tiếng Nash.” – Sabine và mặc dù hai mắt chi ta mở trừng trừng nhưng chúng mất mọi tập trung. Chị ta như nhìn vào cái gì đó mà chúng tôi

      thể nhìn thấy – “Người lúc nào cũng cảm thấy lạnh. Và khiếp sợ cái cảm giác lạnh lẽo ấy, bởi vì nó là thứ chất lạ. Đáng ra nó được ở trong người ,

      rất muốn lấy nó ra nhưng thể. Mặc dù ghét lạnh lẽo đó nhưng còn khiếp sợ hơn nếu mất nó, bởi vì khi cơ thể còn, thực thuộc

      về lão Avari, Và đó là điều lo sợ xảy ra nếu mang được Tod về.”

      “Sao lại cảm thấy lạnh?” Nash ngồi xuống bên cạnh tôi, như thể chưa hề có cuộc cãi vã trước đó.

      “Hơi thở của Quỷ.” – Tôi rụt rè , biết rằng đây là chủ đề vô cùng nhạy cảm – “Linh hồn bị thay thế bằng Hơi thở của Quỷ. ta muốn thoát khỏi nó nhưng làm như

      thế mất nốt thân xác của mình, và khi ấy lão Avari có thể thích làm gì làm với linh hồn của Thane.”

      Nash lặng lẽ gật đầu.

      “Thế thôi hả?” Tod hỏi.

      Sabine gật đầu, sau đó chị ta . “Kaylee, thử chạm vào .”

      Cả Tod và Nash giật mình định lên tiếng phản đối nhưng tôi nắm lấy tay Thane trước khi họ kịp phản ứng. Và Sabine lại nhắm mắt lại.

      ta rất sợ .” – chị ta gần như ngay lập tức – “ ta sợ rằng có thể lấy linh hồn , nếu tìm lại được nó. Nhưng cũng biết rằng chỉ cần lão Avari tóm

      được , còn phải lo lắn gì nữa. Trước đây, muốn giao nộp cho lão Avari bởi vì sợ lão Avari. Còn giờ muốn nộp bởi vì sợ .”

      “Lão Avari muốn có cả hai chúng tôi?” Tod hỏi, và Sabine gật đầu chậm rãi.

      “Nhưng vì những lý do khác nhau. Thane sợ rằng chừng nào chưa có được , gã tà ma ất bao giờ thả cho . Và theo suy đoán của tôi kể cả khi có được

      , lão Avari cũng đời nào thả Thane ra đâu.” – Sabine với Tod – “Xét cho cùng lão cũng là con quỷ của lòng tham mà, đúng ?”

      Cả đám chúng tôi gật đầu, và nếu phải vì tất cả tập trung nhìn vào Sabine, có lẽ chúng tôi phát ra là Thane tỉnh lại, trước khi giơ tay tóm lấy cổ họng

      Sabine.

      Cảm ơn các bạn đón đọc SS ^^, mình cố gắng up truyện sớm nhất có thể để các bạn chưa có cơ hội mua được SS6 hoặc SS7 được đọc mạng :)

      Lưu ý với các bạn nào muốn lấy truyện ra khỏi blog của mình các bạn hãy comment phía dưới cho mình biết, và khi đăng truyện này các trang khác các bạn vui lòng

      hãy dẫn link về đây. Vì đây cũng là công sức và thời gian của mình bỏ ra nên các bạn cũng hãy tôn trọng mình nhé! Xin cảm ơn

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9:

      TÔI HÁ HỐC MỒM RA và Tod kéo giật tôi lại khỏi tầm với của Thane. Nash cũng vội lao tới cứu Sabine nhưng gã thần chết kịp đứng dậy và lôi chị ta theo. “Ngươi

      là ai?”

      “Điều khủng khiếp nhất từng xảy ra với ông là gì thế?” – Sabine nắm chặt lấy bàn tay siết chặt lấy cổ họng mình – “Những trận đòn roi của bố? Bị mẹ ruột bỏ rơi? Hay là

      chuyện bị bạn sỉ nhục trước mặt mọi người?”

      Hai mắt Thane mở to đầy sửng sốt, và kể từ hồi biết tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy Thane ngạc nhiên đến thốt nên lời như thế này.

      “Dù đó là chuyện gì chăng nữa…” – nàng mara tiếp tục, giọng giờ khản đặc – “… tôi cho ông biết thế nào mới thực là ác mộng, nếu ông chịu thả tôi ra

      ngay lập tức.”

      Thane nheo mắt nhìn Sabine trong vài giây, như thể đấu tranh biết có nên thả chị ta ra hay là bóp chết ngay tại chỗ. Và rồi tôi thấy nắm tay của khẽ nới lỏng

      ra. “Ta nhớ ra ngươi rồi. Ta từng gặp ngươi ở nhà Kaylee.” Đợt đeo bám tôi, trong khi đợi để lấy linh hồn của tôi.

      Sabine cau mày – trước đây chị ta chưa từng gặp Thane – và hai mắt chị ta tối sẫm lại. Mọi bóng đèn trong phòng dường như tối mờ và gai ốc tôi bắt đầu nổi rần rật cánh

      tay tôi. “Ông khôn hồn hãy thả tôi ra ngay.”

      Thane bật cười ha hả, và Nash rón rén vòng qua cái bàn nước tiến về phía họ.

      “Nash…” Tod lên tiếng cảnh báo, nhưng ấy thể tắt tiếng trước thần chết khác. Hơn nữa chuyện đó cũng chẳng quan trọng bởi vì tên Thane cũng nhìn thấy

      Nash.

      “Hãy thử xem, ta giết chết ta ngay tức khắc.” – ta dọa – “Trước cả khi kịp biến mất.” Để giết người, các thần chết cần lấy linh hồn của người đó, và họ có

      thể làm chuyện đó trong tích tắc. Nhanh hơn rất nhiều so với khi tôi lấy lại linh hồn bị đánh cắp.

      Nash đành lùi lại phía sau vài bước, hai tay nắm chặt đầy giận dữ.

      “Thế ông nghĩ mình giữ nó được trong bao lâu giữa phòng đầy bean sidhe như thế này?” – Giọng Sabine đầy thách thức – “Ông nghĩ mình có thể mang linh hồn tôi

      được bao xa?”

      “Hừm… cũng đúng.” – Thane gật gù , và tôi thở phào nhõm. Nhưng rồi ta tiếp – “Thôi ta mang nguyên cả ngươi theo, cho ông Avari lựa chọn muốn lấy

      phần nào lấy.”

      “Tôi giết chết ông.” Nash gầm lên, và Tod nhịch lại gần hơn để yểm tọ cho cậu em trai khi cần thiết.

      Thane bật cười. “Đằng nào ta cũng chết rồi mà.”

      “Vậy tôi khiến ông phải chết thêm lần nữa.” Nash tức giận đến nỗi thể kiểm soát nổi các vòng xoáy trong mắt mình. Tôi có thể đọc được trong mắt nỗi

      sợ hãi lao vù vù như đoàn tàu trật bánh, sao ngăn lại nổi.

      Sabine liếc qua Nash, sau đó nhìn sang Tod như muốn gì đó. Tod gật đầu, rồi lao tới giữ chặt lấy tay Nash. ấy vừa gào thét vùa giằng co với Tod,

      mặc cho tôi ra sức khuyên bình tĩnh lại. ấy vì quá lo sợ cho tính mạng của Sabine mà màng tới mối nguy hiểm sờ sờ trước mắt. Giờ tên Thane chỉ cần với

      tay ra cái là có thể lấy mạng Nash dễ như trở bàn tay. Biết đâu chừng cố tình bẫy ấy để giải quyết cả hai người họ cùng lúc.

      Và nếu điều đó xảy ra, Tod và tôi chỉ có thể cứu trong hai người.

      Cuối cùng, sau khi trấn an được Nash, để ấy còn gào thét và đấm đá xuyên qua người Tod nữa, tôi mới nhận ra là Sabine chuyện. Với Thane.

      “…có nhiều nỗi sợ hãi hơn bất kỳ thần chết nào mà tôi từng gặp, và tôi biết đó là cái gì.” – Chị ta thầm , và Thane nhìn chằm chằm về phía Sabine – “Ông sợ phải

      chết. Trái lại, ông mong đợi điều đó. Ông thèm muốn điều đó. Ông khiếp sợ cái viễn cảnh phải phục tùng lão Avari mãi mãi. Ông sẵn sàng làm mọi thứ để thoát khỏi lão ta, đúng

      ? Nhưng lấy mạng tôi có tích gì đâu. Người lão ta muốn là ta kìa.” Sabine buông tay ra và chỉ về phía tôi. Tôi rùng mình sợ hãi.

      lẽ chị ta định bán đứng tôi lần nữa? Hay đay chỉ là kế hoãn binh của chị ta?

      ta cũng đúng. Vậy trao đổi .” – Thane quay sang đối mặt với Nash – “Ta chỉ lấy người thôi. Ngươi chọn .”

      Hôi thở dường như đông cứng lại trong hai lá phổi tôi, lúc Tod kéo tôi ôm chặt vào lòng. “Đừng hòng!”

      Tôi cố đẩy ra – tôi thể giúp Sabine nếu thể cử động – nhưng Tod nhất quyết chịu buông tôi ra. Và tôi biết lúc này nên cảm thấy được

      thương hay là bị đánh giá thấp nữa.

      “Ngươi muốn lấy lại ta chứ gì?” – Thane vẫn chỉ tiếp tục tập trung vào Nash. thừa hiểu mặc cả với ấy dễ dàng hơn là với Tod – “Vậy hãy giao Kaylee

      cho ta. Hãy ra đó và giằng ta lại từ tay trai ngươi.”

      Nash liếc về phía tôi và Tod, bối rối trong mắt bỗng nhiên khiến tôi chột dạ.

      “Đó là trai của ngươi đúng ? Cain và Abel?” – Thane khẽ nhếch môi – “Xâu chuỗi các việc lại với nhau, ta đoán bọn họ phản bội ngươi đúng ? trai

      và bạn của ngươi? Bọn họ làm tan vỡ trái tim của ngươi và giẫm đạp lên lòng tự trọng của ngươi. Nhưng ngươi có thể chấm dứt điều đó ngay tại đây, ngay bây giờ. Hãy giao

      ta lại cho ta, và ta trả lại ngươi này. Ngươi chọn cứu ai nào?”

      Nash hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Sabine, và ngược lại. Trong mắt , các vòng xoáy màu xanh thể nỗi giận dữ dâng trào, xen lẫn những vòng xoáy màu nâu

      của sợ hãi. Tôi có thể đọc được mâu thuẫn in hằn trán .

      ấy biết phải làm gì.

      Và Sabine cũng nhìn ra được điều đó. Chị ta chờ đợi quyết định của , và chị ta phải là người kiên nhẫn. “Ôi giời ơi!”

      nàng mara giơ cả hai tay đu lấy cổ tay của tên Thane khiến loạng choạng mất thăng bằng.

      ta gầm lên cố hất chị ta ra nhưng Sabine vẫn kiên quyết bám chặt lấy tay , làm lộn nhào về phía trước. Sabine rơi bịch xuống sàn nhà còn Thane ngã đè lên người chị

      ta. Nhanh như chớp, chị ta bẻ ngoặt tay gã thần chết ra đằng sau, và rú lên thất thanh như vừa bị ai chọc tiết.

      lồm cồm bò dậy tránh xa khỏi chị ta, và Sabine đứng bật dậy, hai tay co lại thành nắm đấm, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. “Hãy cút ra khỏi đây ngay, trước khi tôi cho ông

      biết thế nào là đau đớn thực .”

      Thane ôm lấy cánh tay đau, từ từ đứng thẳng dậy, mặt hừng hực nỗi căm thù. Và ngay trước khi vụt biến mất, tôi nhìn thấy nỗi khiếp sợ trong mắt . phải quay

      lại gặp lão Avari với hai bàn tay trắng, và cánh tay bị thương.

      Tôi gần như cảm thấy tội nghiệp cho .

      Chỉ là gần như thôi.

      Ngay khi tên Thane vừa khỏi, ah Nash chạy tới ôm vậy lấy Sabine – “Em nghĩ gì thế?” – thầm vào tai chị ta – “ có thể giết em trong tích tắc.”

      Sabine đẩy Nash ra. “Và cũng có thể cứu em trong tích tắc.” Giọng chị ta đầy giận dữ, nhưng ánh mắt lại lộ đau đớn và tổn thương.

      cố cứu em mà!” Nash phân trần.

      “Đúng, nhưng là khi nghĩ chỉ có mình em gặp nguy hiểm. Còn khi ta bảo chọn chỉ đứng trơ ra đấy.”

      lẽ em muốn giao Kaylee cho ?”

      Sabine đảo tròn hai mắt rồi liếc về phía tôi và Tod. “Họ chẳng đời nào để chuyện đó xảy ra, và em cũng vậy. Em cần phải cứu em, Nash ạ. Em chỉ cần

      chọn em. lần thôi.” – xong, Sabine chộp lấy chùm chìa khóa bàn, hầm hầm ra cửa, với đôi chân trần. Chưa bao giờ tôi lại thấy chị ta bị tổn thương đến như thế.

      Nash…” Tôi lên tiếng, sau khi Sabine khỏi. “Tôi muốn làm gì đó giúp họ.

      Nhưng đáng ra tôi nên làm như vậy.

      hết . Cả hai người. Ra khỏi đây ngay!” Nash đùng đùng bỏ về phòng và đóng cửa sầm lại, bỏ mặc tôi và Tod chưng hửng mình trong phòng khách.


      Tod phải quay lại bệnh viện, vì thế sau khi rời khỏi nhà Nash, tôi ghé qua trả váy cho Emma, cũng may là cậu ấy ngủ nên tôi phải ngồi lại kể chi tiết mọi

      chuyện cho cậu ấy nghe – từ việc tôi ăn mặc như con điếm đến việc Nash hành xử như tên ngốc trước mặt gã thần chết nổi loạn. Nhưng sáng mai thế nào cậu ấy

      chẳng bắt tôi khai a mọi chuyện.

      Tôi biết mình nên cảm thấy mừng vì tối nay có ai bị thương, nhưng ở trong phòng mình và có việc gì làm như thế này – ngoài việc nằm suy nghĩ vẩn vơ và vuốt

      ve Styx – tôi có cảm giác thời gian dường như dừng trôi và đêm càng lúc càng dài đằng đẵng.

      Tôi buồn ngủ, cũng chẳng thấy đói, chương trình TV lúc nửa đêm lại chẳng có gì hay. Với cả tôi cũng xem mọi thứ có thể xem rồi.

      Đến khoảng 4 giờ sáng tôi bắt đầu muốn nhúc nhích gì nữa. Kể cả khi mũi ngứa điên lên, tôi cũng chẳng buồn giơ tay lên gãi. Tôi cứ để mặc cho nó ngứa, bởi ít ra cảm

      thấy ngứa còn hơn là cảm thấy gì, đúng ?

      Và thế là tôi cứ nằm trơ ra đấy, lắng nghe các dòng suy nghĩ chảy dạt dào trong đầu mình, nhanh đến nỗi tôi gần như thể tập trung vào cái gì cụ thể. Tôi tự hỏi

      biết Sabine có thể giận Nash được đến lúc nào, bởi vì tất cả chúng tôi điều biết sớm muộn gì chị ta cũng tha thứ cho ấy. Tôi tự hỏi tại sao Nash thể nhận ra việc

      ta làm với Sabine, và phải mất bao lâu nưa ấy mới hiểu được rằng chỉ lời thôi chưa đủ. ấy cần phải chị ta hơn bất cứ thứ gì đời. Hơn cả tình

      dành cho tôi. Hơn cả tình dành cho Hơi lạnh. Hơn cả tình với bản thân. Và tôi ước gì có thể tất cả những lời đó với làm

      hận tôi thêm.

      Sau đó tôi lại tự hỏi hiểu tại sao lão Avari lại muốn có Tod. thần chết vẫn chưa đủ với lão ta sao?

      Hiển nhiên là rồi. Chẳng có gì là đủ với lão Avari cả, cũng giống như việc hỏi tà ma của lòng tham muốn cái gì là hoàn toàn vô nghĩa. Lão Avari sinh ra là để muốn có

      mọi thứ. Trong cuộc đời mình, chắc hẳn lão ta bị ám ảnh bởi hàng ngàn hàng vạn linh hồn, chứ phải có . Và tôi chỉ là nỗi ám ảnh mới nhất trong chuỗi ám ảnh dài

      dằng dặc của lão ta mà thôi. Tôi tự hỏi lão ta chiếm đoạt được bao nhiêu linh hồn trong số đó rồi.

      Và tôi tự hỏi liệu lão ta có lấy được linh hồn của mình hay .

      Nhưng khi mặt trời mọc cũng là lúc các dòng suy ghĩ của tôi bắt đầu chậm lại, và tôi thậm chí chẳng buồn quan tâm tới chuyện lão Avari định làm gì với linh hồn của mình, nếu

      lão ta lấy được nó. Đằng nào tôi cũng chết rồi. Cùng lắm là lão ta biến cuộc đời sau khi chết của tôi thành địa ngục, sau khi lấy được linh hồn tôi. Nhưng từ hồi tôi còn sống

      lão ta chẳng định làm điều đó còn gì. Vì thế, để dễ dàng hơn cho mọi người, chi bằng tôi nộp quánh mạng mình cho lão ta cho xong.

      Tôi thể chiến thắng lão ta. Tôi thể sống lâu hơn lão ta. Tôi lại càng thể chạy trốn khỏi lão ta. Vậy việc gì phải kháng cự lại điều thể tránh khỏi?

      Bố tôi vào trong phòng tôi lúc 7h15 – tôi biết là vì tôi nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ báo thức từ lúc 0h53. “Kaylee, con đâu rồi?”

      Tôi chợt nhận ra là bố thể nhìn thấy mình. Bởi vì tôi muốn để ai nhìn thấy.

      Tôi thở dài, cố gắng tập trung để hình ra.

      “Tại sao giờ này con vẫn nàm giường? 30 phút nữa là con phải có mặt ở trường rồi đấy!”

      “Con đâu.”

      “Vớ vẩn. Dậy nào. Vào phòng và tắm gội . Trông con như…”

      “Xác chết trôi?” – Tôi chớp mắt vì nhận ra mắt mình khô cong vì mở quá lâu – “Bởi vì đó là cảm giác giờ của con.”

      “Kaylee, thôi mà con.” – Bố tôi gạt Styx sang bên và ngồi xuống giường cạnh tôi – “Mới đầu như thế là bình thường, nên con phải cố gắng vượt qua thôi. Con thể

      cảm thấy như sống cho tới khi con học cách sống như người bình thường. Tod …”

      Tôi nằm ngửa người ra và ngước mắt nhìn bố. “Bố chuyện với Tod sau lưng con à?” Đột nhiên tôi có cảm giác như vừa bị phản bội, bởi hai người đàn ông mà tôi

      nhất đời.

      , bố chuyện với Tod sau khi con vắng. Bố rất lo cho con và cậu ta là chuyên gia trong vấn đề này. Tod con cần phải có ham muốn được sống. Và khi tìm

      thấy lí do để con lưu luyến cõi đời này. Bố biết là bố thể là lý do đó, nhưng con cần phải tìm lý do cho riêng mình. lý do để con muốn rời khỏi cái giường

      này.”

      “Con có rất nhiều lý do để rời khỏi giường. Nhưng trường học nằm trong số lý do đó.”

      “Vớ vẩn!” – Bố tôi sẵn giọng và tôi chớp mắt sửng sốt nhìn bố - “Cuộc đời con vẫn chưa kết thúc.”

      “Thực ra nó kết thúc từ tháng trước rồi bố ạ. Cuộc đời con kết thúc vào cái giây phút trái tim con ngừng đập.”

      “Con hiểu ý bố muốn gì mà. Bố rất hiểu con, Kaylee ạ. Rằng thay đổi trong trạng thái tồn tại của con đủ để lấy quan tâm của con tới nhũng thứ

      khác đời. Vì thế hãy dậy nào. Các bạn ở trường đợi để nhìn thấy con cười và chuyện. Các linh hồn bị đánh cắp đợi để con giải phóng cho họ. Thậm chí

      con có cả thần chết con hơn chính bản thân mình, và nếu như thế vẫn chưa đủ để con có động lực rời khỏi giường tốt hơn hết là con hãy nhắm chặt mắt lại, vì

      bố quay lại ngay với xô nước lạnh…”

      Tôi hề nhận ra là mình khóc cho tới khi nước mắt bắt đầu lăn dài má tôi, ướt đẫm vỏ gối. “Như thế là quá đủ rồi.” – Tôi chống tay ngồi dậy – “Kể cả nếu

      có những thứ kia, chỉ cần có bố là đủ rồi.” – Tôi quàng tay ôm lấy cổ bố và dựa đầu lên vai ông, nước mắt vẫn tiếp tục chan chứa làm ướt cả áo bố - “Con xin lỗi. Cứ mỗi đêm

      xuống là con lại như mất phương hướng, bởi vì mọi thứ quá yên tĩnh, và con chẳng có gì làm, ngoài những suy nghĩ vẩn vơ.”

      “Nhưng giờ con thấy khá hơn chưa?” Bố ôm chặt lấy tôi và tôi có thể nghe thấy trong giọng của ông mong mỏi muốn nghe có câu trả lời là có. Kể cả khi đó

      phải là .

      “Rồi ạ.” – Tôi dối, và nước mắt lại rơi lã chã – “Con thấy khá hơn nhiều rồi.”

      Tôi vẫn muốn học. Tôi muốn tắm, đánh răng hay sấy tóc, nhưng tôi vẫn làm những việc đó, bởi vì mỗi lần nhìn lên tôi lại thấy bố nhìn tôi, mặt đầy lo

      lắng. Trông bố như rất muốn giúp tôi, nhưng lại biết phải làm thế nào. Muốn cứu tôi nhưng lại thể nhìn ra mối hiểm họa.

      Để tiết kiệm thời gian và tiền xăng xe, tôi quyết định dùng phép di chuyển thay vì ô tô. Tôi đến đúng lúc thầy Cumberland bắt đầu điểm danh. “Cậu sao chứ?” Emma

      thào hỏi, và tôi bắt đầu tự hỏi lẽ hôm nay trông tôi tệ đến thế sao mà ai gặp cũng hỏi tôi câu đó.

      “Ừ, chỉ là mình muốn học hôm nay.”

      Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi đầy cảm thông. “Nào có ai muốn học đâu.” – Và rồi cậu ấy nghiêm mặt, nheo mắt lại nhìn tôi – “ phải hai người làm chuyện đó chử hả?”

      . Hóa ra hề dễ ở mình khi mà ngoài kia gã tà ma và tên thần chết tâm thần tối ngày chỉ rình rập lấy linh hồn của cậu.”

      Emma nhíu mày, nhưng trước khi cậu ấy kịp hỏi thêm thầy Cumberland hắng giọng, cầu cả lớp mở sách ra học.

      Sau 15 phút, tôi cỏ cảm tưởng như là cái đồng hồ tường bị hỏng vì mãi chẳng thấy cái kim giây chuyển động gì cả. Tôi có cảm giác như nó còn chết hơn cả tôi.

      Có thể thầy giáo dạy Toán trước đây của chúng tôi là con quỷ incusbus nhưng ít ra cái bài giảng của thầy ấy khiến chúng tôi ngủ gật như thầy Cumberland. Học

      được đến nửa tiết Emma đá vào bàn làm tôi giật bắn mình, ngồi bật dậy. “Mình có thể xuyên qua cánh tay cậu rồi kìa!” Cậu ấy thào nhắc.

      Thôi chết! Tôi quên bén tập trung để nguyên hình – hay đúng hơn là tập trung vào bất cứ cái gì – và suýt chút nữa biến mất ngay giữa lớp học. Phải cố gắng

      lắm tôi mới lấy lại được hình dạng như cũ, trước khi bị mọi người phát ra. Nếu thầy Cumberland cứ tiếp tục dùng cái giọng đều đều này để giảng bài, tôi đảm bảo là

      mình có thể trụ được lâu hơn…

      Hết tiết , Sabine đứng đợi tôi ở ngoài hành lang. mình.

      “Êu, sáng giờ hai người có thấy Nash đâu ?” Chị ta chạy tới hỏi.

      Emma lắc đầu, còn tôi ngạc nhiên quay sang hỏi Sabine. “Thế sáng nay chị qua đón ấy à?”

      “Tôi định dạy cho ấy bài học. Nhưng làm sao tôi biết ấy có ăn năn nếu nhìn thấy mặt ấy.”

      “Hai người cãi nhau à?” Emma hỏi, và Sabine trừng mắt nhìn cậu ấy.

      ấy kịp thời cứu chị ta khỏi tay của thần chết.” Tôi giải thích.

      Sabine quay phắt lại, chộp lấy vai tôi. “Nếu phải vì bị tên Thane làm cho bất ngờ, chắc chắn ấy xông tới cứu tôi.” – Sau đó chị ta quắc mắt cảnh báo Emma – “Biến

      , trước khi tôi lấy thằng bạn trai của ra làm bữa trưa.”

      “Chị ta có ý đó đâu.” Tôi vội giơ tay lên trấn an Emma, người tái mặt vì tức giận và sợ hãi.

      “Đừng có trách tôi! Lâu lắm rồi tôi chưa được bữa ăn nào ra hồn đây, chỉ vì ai đó khăng khăng bắt tôi được ăn ở trường.” Chị ta hậm hực nhìn sang tôi.

      “Nếu chị chịu kiếm ăn vào ban đêm, như mara bình thường…” Nhưng rồi tôi chợt hiểu ra vấn đề trước cả khi tôi dứt lời. Sabine thể kiếm ăn hằng đêm bởi vì

      chị ta còn bận trông chừng Nash. Gần như 24/24, kể từ sau lần ấy tái nghiện lại, ngày trước khi tôi chết.

      Tôi thở dài quay sang với Emma. “Đừng lo, mình để chị ta làm gì Jayson đâu. Hẹn lát gặp hai người ở bữa trưa.”

      Emma đành miễn cưỡng về phía lớp học, và tôi quay lại đối mặt với Sabine, nhưng chị ta mở miệng trước. “Đây là lỗi của , Kaylee ạ. ấy cần tôi và ấy tôi.

      Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt ấy khi chúng tôi ở mình bên nhau. Và Nash cũng biết điều đó, nếu liên tục xuất và làm ấy lung lay. Nếu

      cứ yên lặng mà chết giống như bao người khác, tất cả những chuyện này xảy ra.”

      Tôi chẳng biết phải gì với Sabine nữa. “Tôi xin lỗi vì tồn tại của mình, Sabine ạ. Hơn nữa, nếu tôi ở đây Nash cũng thế. ấy ngồi

      trong tù đợi đến ngày ra tòa vì tội giết người.”

      “Bởi vì đổ tội cho ấy!” – Chị ta rít lên, hai mắt như muốn tóe lửa – “Dù có thanh minh như thế nào chăng nữa tất cả cũng là lỗi tại . Vì thế hãy đưa tôi đến

      chỗ ấy, ngay bây giờ, để tôi cho ấy trậm xem có chịu tỉnh ra tí nào . Đấy là tối qua tên Thane chưa quay lại xử ấy trước.”

      Ôi, ! Thane. Tôi ngĩ tới chuyện đó. Harmony nghĩ là ấy ở trường, nếu làm về thấy ở nhà.

      “Tôi kiểm tra lại xem, nhưng tôi thể đưa chị cùng được.” – Từ trường đến nhà Nash phải là quãng đường ngắn và tôi vẫn chưa đủ thành thạo với

      phép dịch chuyển trong gian để mang theo người khác – “Nhưng tôi nhắn tin cho chị nếu có vấn đề gì. OK?”

      Sabine quắc mắt nắm chặt lấy tay tôi, và lần này chị ta kiên quyết để tôi giật ra. “Đầu bị làm sao thế hả? Nash chỉ vừa mới cai nghiện xong, và lần này chất gây

      nghiện chính là chứ phải cái gì khác. nghĩ ấy nên hạn chế tiếp xúc với nó à?”

      Giờ chị ta còn gọi tôi là chất gây nghiện nữa là sao?

      “Tôi cũng chỉ là muốn giúp ấy thôi.” Dù chị ta đồng ý hay đồng ý tôi vẫn . Sabine sỡ hữu Nash và ấy và tôi là bạn. Có lẽ giữa chúng tôi luôn

      tồn tại ranh giới chạng vạng giữa tình bạn và hơn thế nữa. Chúng tôi phải trải qua quá nhiều chuyện cùng nhau để rũ bỏ tất cả.

      “Thôi được. Nhưng nếu vì ấy có chuyện gì tôi …”

      “Chị nên tìm câu nào hiệu quả hơn di.” – Tôi giằng tay ra khỏi tay Sabine. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ta ngập nhừng khi đe dọa ai đó như thế này – “Dọa nạt tôi giờ

      có tác dụng gì đâu.”

      “Thôi đón ấy . Làm ơn.”

      kẻ kiêu ngạo như Sabine mà chịu xuống nước như thế này chứng tỏ chị ta lo lắng cho Nash thực . Vì thế tôi gật đầu, sau đó vào nhà vệ sinh gần nhất đợi cho

      tới khi còn ai rồi mới vụt biến vào phòng khách nhà Nash. Tôi thả ba-lô xuống sàn nhà và ra hành lang, nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng cốc leng keng trong bếp.

      Tôi từ từ mở cửa bếp, tưởng rằng mình nhìn thấy Nash, nhưng thay vào đó lại thấy mẹ ấy. Trong thoáng, tôi biết phải làm gì. Harmony và tôi vẫn chưa

      có dịp ngồi chuyện riêng với nhau sau vụ tôi lừa dối cậu con út của để đến với con lớn, và đổ tội giết người cho ấy. Qua cuộc trò chuyện hôm trước giữa bố tôi và

      mà tôi nghe lỏm được, tôi chỉ biết rằng thấy Tod và tôi rất hợp nhau, nhưng tôi biết là có tha thứ cho tôi vì những gì tôi gây ra cho Nash hay .

      Và tôi biết cảm thấy thế nào về việc tôi ra giữa trong nhà báo trước.

      Nhưng rồi quay đầu lại và nhìn thấy tôi ở cửa bếp, và cơ hội để tôi chuồn còn.

      “Kaylee!” – vẫy tay gọi tôi và sau khi tôi kép cảnh cửa lại, bước tới ôm chặt tôi vào lòng – “ hy vọng là cháu tới tìm , nhưng muốn thúc ép cháu nếu

      cháu chưa sẵn sàng.”

      “Thế… ghét cháu à?” Và vào giây phút ấy tôi chợt nhận ra rằng trong số tất cả những thứ tôi mất khi tôi chết, ngoài nhịp đập của trái tim mình, Harmony là người

      tôi nhớ nhất. là người gần với hình mẫu người mẹ nhất mà tôi có, nhưng sau những gì xảy ra giữa tôi và hai cậu con trai của , tôi nghĩ… Tôi hy vọng vòng

      tay ấm áp như thế này.

      “Kaylee, bao giờ có thể ghét cháu.” buông tôi ra và kéo ghế cho tôi ngồi xuống, sau đó đẩy dĩa bánh quy về phía tôi.

      Hai mắt tôi rưng rưng vì xúc động. “Nhưng cháu khiến cho Tod phải chết và Nash bị buộc tội giết người.” Tôi xứng đáng được nhận cảm thông của , chứ

      đừng là những chiếc bánh quy thơm ngậy quá dỗi ngọt ngào kia.

      “Cưng ơi, cố biết đó là tuần địa ngục đối với cháu. Và cháu hề cố tình làm những chuyện đó. Cháu cũng đừng quên mình làm được gì cho hai đứa con . Cháu

      cứu sống Tod và giải oan cho Nash.”

      “Đó là điều cháu cần phải làm mà, nhưng” – Tôi bắt đầu sụt sịt, mặc dù rất cố gắng để rơi nước mắt – “… Nash rất hận cháu.”

      phải. Nash muốn hận cháu nhưng thể. Đó chính là vấn đề. Hãy cho Nash thêm chút thời gian.”

      “Để học cách hận cháu?”

      .” – Harmony bật cười – “Để tha thứ. Để làm lại từ đầu.”

      Tod và cháu… Bọn cháu làm rối tung mọi chuyện.”

      gật đầu. “Cái đó đúng.”

      “Nhưng bọn cháu cố tình muốn làm tổn thương ấy.”

      biết. Và tận sâu thẳm trong lòng nghĩ Nash cũng biết điều đó. Nhưng để chấp nhận chuyện đó hề dễ dàng và để tha thứ lại càng khó hơn.” – thở dài, bẻ

      miếng bánh bỏ vào miệng – “ ước gì có thể là mình bất ngờ khi chuyện này xảy ra. Nhưng thực đoán được từ trước.” Ngay từ đầu Harmony cảnh báo

      tôi nên cẩn thận với em nhà bean sidhe. Và tôi cũng nghĩ là mình cẩn thận lăm rồi.

      Nhưng tôi lầm.

      Tod với về cảm giác của mình à?”

      lắc đầu, nở nụ cười buồn. “. người mẹ mà. Cả hai đứa đấy có bao giờ tâm chuyện gì với đâu, nhưng vẫn luôn biết cách lắng nghe, kể cả khi

      chúng ra.” – lại thở dài, và lần này tiếng thở dài của nghe não nề - “Nhưng ngày nào đó, khi Nash bình tĩnh trở lại, cháu và Tod nhớ ghé qua đây

      chơi thường xuyên nhé! rất nhớ hai đứa.”

      “Chắc chắn rồi ạ.” – Tod thường xuyên ghé qua kiểm tra tình hình của mẹ và em trai, nhưng lại hiếm khi ra cho mẹ nhìn thấy – “Còn bây giờ cháu có thể chuyện

      riêng với Nash lát được ạ?”

      cũng muốn như thế. Nash là bị ốm nhưng kiểm tra, thấy bị sốt hay có triệu chứng gì của việc tái nghiện. Theo thấy Nash hoàn toàn tỉnh táo và khỏe

      mạnh.” Trái lại với lo lắng của , tôi cảm thấy vô cùng nhõm khi biết rằng vẫn ở đây, chứ phải ở bên Cõi với lão Avari và Thane.

      “Để xem cháu có thể làm gì.”

      Tôi vừa gõ cửa phòng Nash cái nhận được câu trả lời gần như ngay lập tức. “ , Kaylee.” Chắn hẳn ấy nghe thấy tôi chuyện với mẹ ấy. Đó là cái giá

      tôi phải trả cho việc hình hoàn toàn, thay vì chỉ để cho mỗi Harmony nhìn và nghe thấy mình.”

      .” Tôi tự đẩy cửa vào phòng, lòng thầm hy vọng Nash mặc đầy đủ quần áo. Nhưng mong muốn của tôi chỉ được có nửa – người ấy mặc mỗi chiếc

      quần jeans.

      “Em thể tự tiện bước vào đây như thế.” – Nash nằm gối đầu lên hai tay giường – “Em từ bỏ đặc quyền đó khi em hôn trai .”

      “Nhưng được phép đến nhà em lúc nửa đêm trong tình trạng say mèm và tìm cách hôn em chắc?”

      Nash cau mày. “ xin lỗi về chuyện đó rồi mà.”

      “Nhưng em nghĩ là thực lòng muốn xin lỗi .” – Tôi lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống – “ , có thực lòng xin lỗi ?”

      Nash thở dài cái thượt, sau đó chống tay ngồi dậy và nhìn thẳng và mắt tôi. “. Em hôn ta lúc vẫn là bạn của . Làm sao biết là điều đó có xảy ra với

      trường hợp ngược lại ?”

      Nash…” – Tôi ngập ngừng biết nên bắt đầu từ đâu – “Nếu Sabine, nên thẳng cho chị ta biết. là tất cả những gì chị ta mong muốn.

      tất cả những gì chị ta nghĩ tới. là tất cả những gì chị ta có.”

      ấy mà. Sao có thể ấy được.” – Nash nhún vai trả lời – “Em nghĩ mọi chuyện diễn ra như thế nào hả Kaylee? lẽ em nghĩ rằng chỉ cần em

      đá cái là quay lại ngay với ấy và sống vui vẻ, hạnh phúc như chưa từng có chuyện gì xảy ra? đâu phải là quả bóng bàn để em đẩy qua đẩy lại hả Kaylee?

      Nếu ngày mai Tod đá em, liệu em có quay trở lại với ?”

      Tôi lặng lẽ lắc đầu. Tôi nghĩ chuyện gì xảy ra sau khi chúng tôi chia tay ư? thực là tôi có thời gian để nghĩ về chuyện đó. Bởi vì tôi nghĩ là mình có thể

      sống qua được cái chết vừa rồi của mình.

      “Em nghe này, Sabine, có lẽ mãi mãi là như thế, nhưng có nghĩa là hết em. Tình phải là cái công tắc để thích tắt tắt. Bởi nếu

      tình nguyện bấm nút tắt ngay rồi, để khỏi phải khổ sở như bây giờ. nghĩ là mình còn chút tình cảm nào với em, nhưng lại thể gạt bỏ em ra khỏi đầu

      và mỗi lần nhìn thấy em là lòng lại quặn đau, Kaylee ạ.”

      “Em ngàn lần xin lỗi . Em rất tiếc khi mọi chuyện lại thành ra như thế này. Nhưng vẫn cần phải đến trường, bởi vì chúng ta có thể bảo vệ nhau khi ở bên nhau.”

      sao. Baskerville sủa ầm lên ngay nếu có ai phải là con người hoặc đến từ Cõi tới gần căn nhà này trong vòng vài mét. Thế em nghĩ tại sao lúc nãy

      biết em có mặt ở đây?”

      Hóa ra phải ấy nghe thấy cuộc hội thoại giữa tôi và mẹ ấy.

      “Em lo lắng cho , Nash ạ. Nhưng Sabine và Emma đều ở trường và có con chó canh gác nào bảo vệ. Hay là quên gã thần chết định giết chết bạn

      tối qua rồi?”

      ấy phải là…”

      “Thôi cho em xin.” – Tôi đảo tròn hai mắt và kéo sát ghế lại gần giường – “ chị ta và ngủ với chị ta. Có cần thiết phải tranh cãi xem nên gọi mối quan hệ đó là gì nữa

      ?”

      nghĩ đó phải là việc của em.”

      ấy có chăng nữa cũng chẳng thay đổi được điều gì. “ thay quần áo . Rồi chúng ta đến trường.”

      thích.” Nash lại ngả đầu xuống gối và giờ tôi hiểu cảm giác của bố lúc tôi nhất quyết chịu dậy học sáng nay.

      “Chẳng ai thích học hết. Nhất là em. Nhưng nếu em phải cũng vậy.”

      Nash nhún vai, gối đầu lên tay. “Ai là em phải ?”

      “Bố em. Luật pháp của bang Texas.” – Nhưng khi thấy Nash vẫn cứ nằm ỳ ra, chịu nhúc nhích, tôi bắt đầu nổi cáu – “ muốn hết em chứ gì? Để em giúp .”

      Tôi chộp lấy cái áo phông ở đầu giường, sau đó nhảy lên giường nắm lấy tay . Tôi nhắm mắt lại và hình dung ra con hẻm ở sau tiệm bánh rán, nơi tôi vừa gặp Thane hôm

      trước. Đó là nơi xa nhất tôi có thể đến trong lần di chuyển từ nhà Nash đến trường học – nhất là khi phải kéo theo chàng đô con như thế này – và ở đây cũng ít

      người qua lại nhất.

      “Em làm…?” – Nash cố gằng ra khỏi tay tôi nhưng tôi vẫn kiên quyết nắm chặt và giây sau tôi rơi cái phịch xuống sàn xi măng – “Chuyện quái gì thế này?”

      Tôi mở mắt ra và thấy Nash nằm lăn lóc bên cạnh mình, tay vẫn nằm gọn trong tay tôi.

      “Chúng ta ở đâu thế này?”

      “Sắp tới rồi.” – Tôi lại nhắm mắt lần nữa và hình dung ra căn phòng chứa đồ ở tầng , đối diện với phòng nghỉ của giáo viên. giây sau chúng tôi có mặt ở đó. Trong

      bóng tối, Nash lồm cồm bò dậy bên cạnh tôi.

      “Chuyện quái gì thế này, Kaylee?” giật tay ra khỏi tay tôi.

      “Đợi chút.” Tôi đứng dậy, lần tìm công tắc đèn tường cạnh cửa. Ánh sáng dìu dịu của bóng đèn tròn bắt đầu lan tỏa khắp phòng, rọi xuống khuôn mặt giận dữ của Nash

      – “Đây, áo của đây. Em nghĩ tiết hai chắc cũng sắp kết thúc rồi.”

      “Em điên rồi hả Kaylee?” – giật vội lấy cái áo tay tôi và xỏ nhầm đầu vào bên tay áo – “ thậm chí còn có giày!”

      “Chẳng phải luôn có đôi giày tập trong tủ đựng đồ sao?” Tôi hỏi lúc đứng dậy, nhìn tôi đầy phẫn nộ.

      “Làm sao có thể giày tập cả ngày được?”

      Tôi nhún vai. “Thế đất.”

      “Đưa về nhà mau, Kaylee. Ngay lập tức.”

      .” – Tôi khoanh hai tay lại trước ngực – “ thể trốn ở nhà và phụng phịu hờn dỗi trong khi tất cả những người quan tâm tới gặp nguy hiểm. Đây là lúc

      chúng ta cần phải dựa vào nhau, Nash ạ. , em, Sabine, Emma và Tod. đến lúc thể quan tâm của mình đối với người khác – với tất cả bọn em – như

      cách mọi người lo lắng cho .”

      “Như cách em lo lắng cho khi em hôn trai á?” – vặc lại – “Hay là khi em đổ tội giết người cho ?”

      “Như khi Tod và Sabine tìm cách bảo vệ khỏi Hơi thở của Quỷ. Hoặc khi em chấp nhận thỏa thuận với ông Levi và bà Madeline để giải oan cho . Hay khi Tod

      giải quyết gã cung cấp hơi lạnh cho . có biết ấy làm gì với ta ?” Tôi nghiêm mặt hỏi, và Nash lắc đầu.

      ấy mang thả sang Cõi . Đó là án tử hình đối với con người. trai giết người để bảo vệ cho . Và chỉ có vậy…” – Tôi gần như phải cắn

      chặt lưỡi để buột miệng ra việc Tod làm cho ấy vài năm về trước. Đó phải là bí mật của tôi để kể - “Vấn đề là hề đơn độc, Nash ạ, và

      cần phải bỏ ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Chúng ta đều ngồi chung chiếc thuyền. Tất cả chúng ta. Và bọn em cần nhiều như cần bọn em. Vì thế đừng đẩy

      bọn em ra xa nữa bởi vì bọn em chắc chắn đâu hết.”

      Nash chớp mắt nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Nhưng đó phải là tất cả. Trong ánh sáng lờ mờ của bóng đèn vàng, tôi nhìn thấy thứ gì đó khác trong mắt .

      nghiêm túc và… nhõm. “ rất xin lỗi vì những gì làm với em, Kaylee ạ. Hôm ở bãi để xe. Đáng ra phải với em điều này sớm hơn, nhưng quả thực sau khi suy

      nghĩ thông suốt lại, thể trách em vì ngả về phía ta.” ‘ ta’ ở đây là Tod, tất nhiên rồi. Tới giờ Nash vẫn chịu tên ấy.

      biết đó phải là nguyên nhân mà.”

      nghĩ là có đấy.” – khăng khăng – “Nếu có thể giúp em giải quyết các vấn đề, thay vì là cơn của mọi việc, có lẽ em bao giờ phải nhờ tới ta. Vì thế,

      trách bản thân mình nhiều như trách ta.”

      “Đừng vậy mà.” – mắt tôi lại bắt đầu rưng rưng, lần thứ hai chỉ trong vòng tiếng. Ba tiếng trước, tôi cảm thấy trống rỗng tới mức muốn rời khỏi giường, còn bây giờ

      cả người tôi tràn ngập nỗi ân hận và đau đớn, nhiều đến mức tôi gần như muốn tắc thở - “ đừng tự trách bản thân và ấy. Em chính là người chủ động làm chuyện ấy.

      Em hôn ấy.” – Tôi nhìn chằm chằm xuống mặt đất mất lúc sau đó ngước mắt lên nhìn – “Em ấy, Nash ạ. Em rất tiếc, nhưng đó là .”

      Nash thở ra chậm rãi. “ biết.”

      Đúng lúc đó tiếng chuông báo hiệu vào tiết ba vang lên, làm cả hai chúng tôi giật nảy cả mình. “Em phải quay lại nhà lấy ba-lô.” – Tôi vừa sực nhớ là mình bỏ quên nó

      trong phòng khách nhà Nash – “Em có thể lấy cho đôi giày, nếu muốn.”

      “Cảm ơn em.”

      Chúng tôi chia tay nhau ở hành lang, và tôi tự hỏi biết có ai nhìn thấy bọn tôi cùng ra từ phòng chứa đồ ra hay , với Nash đôi chân trần. Nhưng rồi tôi chợt

      nhận ra là tôi còn quan tâm xem người khác nghĩ gì và gì về bọn tôi nữa. Nash và tôi cùng nhau trải qua quá nhiều chuyện – những chuyện mà có kể ra họ cũng

      bao giờ tin – vì thế nếu họ thể hiểu được những tổn thương mà chúng tôi phải hứng chịu, họ cũng hiểu được chặng đường đến với tha thứ vẫn

      còn dài và khó khăn đến nhường nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :