Nữ Thần Báo Tử(Soul Screamers)Tập 4: Sự Trỗi Dậy của Ác Mộng - Rachel Vincent[Kỳ ảo, tình cảm]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23

      “CHÀO EM!” - Nash chạy tới song song với tôi, lúc tôi đường tới lớp tiếng Pháp vào tiết 5 - “Chúng ta cần...”


      “Em muốn về chuyện đó.”


      nhíu mày, định nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi giằng ra. “Chuyện đó là chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra à?”


      Tôi ôm chặt quyển sách giáo khoa vào lòng và vẫn tiếp tục cắm cúi . “Lúc nào mà chẳng có chuyện xảy ra.” Sau bốn tháng bị cuốn vào vòng xoáy của thế giới tà ma và ma quỷ, giờ tôi thậm chí còn chẳng nhớ cuộc đời mình trước khi biết đến tồn tại của Cõi như thế nào nữa.


      “Cụ thể là...?”


      Tôi thở dài, dừng lại và đứng dựa lưng vào cái tủ đựng đồ gần nhất. Tôi quá kiệt sức, cả về thể xác lẫn tinh thần, và tôi có quá nhiều chuyện phải lo lắng để có thể tập trung vào bài vở ở trường. Hay Sabine. Hay liệu tôi sai khi đổ lỗi cho chị ta về tình trạng lộn xộn gần đây ở trường.


      “Em vừa cãi nhau với Sabine.”


      “Lần nữa ý hả?” - cố mỉm cười nhưng tôi chẳng tin - “Chắc cũng nghiêm trọng lắm đúng , vì thấy mặt mũi em vẫn bình thường mà. Chuyện gì xảy ra thế?”


      Nếu như tôi rút ra được điều gì từ tuần vừa rồi đó là: Cho dù tôi có buộc tội Sabine về chuyện gì chăng nữa Nash cũng tự động bào chữa cho chị ta - lại thêm bằng chứng chứng minh cho luận điểm của Tod về việc “họ sinh ra là để dành cho nhau”. Vì thế tôi cần phải sử dụng bài khác. “ thấy mấy chuyện này có gì kỳ lạ à? Cả trường mình tự dưng hỗn loạn hết cả lên. Ai nấy cũng đều như hoá điên.” - Tôi ngừng lại, cho thời gian để suy ngẫm về điều mình vừa . Nhưng chỉ thấy cái nhíu mày của ý sâu hơn - “Có chuyện đó ổn, Nash ạ. Và em nghĩ nó xuất phát từ con người.”


      là bản thân tôi cũng chưa biết phải lần ra nguồn cơn của mọi chuyện từ đâu. Trong hai kẻ tình nghi lớn nhất mà tôi có, kẻ tiếp cận được trực tiếp vì sống ở thực tăm tối khác, còn kẻ thể giao lưu cùng vì giờ chị ta chỉ muốn chặt phăng cái đầu tôi ra.


      “Đồng ý.” Cuối cùng gật đầu , và tôi gần như thở phào nhõm.


      “OK, em là Sabine đứng đằng sau tất cả những chuyện này.” - Mặc dù tiếng trước tôi vẫn tin là như vậy - “Nhưng chắc chắn chị ấy có liên quan phần nào đó.”


      “Kaylee...”


      “Nghe em . Em nhìn thấy chị ta chuyện với mấy bạn hoá điên hôm trước, trong khi bình thường chị ta đâu phải là kiểu người chủ động kết bạn với người khác.” - Sabine giống kẻ thích chui rúc trong bóng tối và chuyên gây rắc rối đúng hơn - “Chị ta học lớp Địa của thầy Peterson.” - Tôi hỏi chị học cùng lớp tiếng với chị ta - “Còn nữa, em thề là em nhìn thấy chị ta trong lớp của Cook, lúc toa-lét.”


      Cook là giáo mất bình tĩnh và nổi điên trong phòng nghỉ của giáo viên.


      “Kaylee, có hàng trăm bạn khác cũng học lớp của Cook và thầy Peterson mà. Điều đó chứng minh được điều gì.”


      “Đúng thế, nhưng những chuyện này chỉ bắt đầu xảy ra sau khi chị ta chuyển tới Eastlake.” Tôi khăng khăng .


      Nash đặt tay lên tay tôi và nhìn sâu vào trong mắt tôi. “Giờ đến lượt em nghe nhé. Chuyện này liên quan gì đến Sabine hết.” - liếc mắt nhìn về phía cuối hành lang rồi kéo tôi vào góc tường bên cạnh toa-lét - “Đây là cuộc tấn công chớp nhoáng. Cá nhân chưa từng được chứng kiến lần nào nhưng mẹ bảo chuyện này có gì là quá bất thường cả. Tin tức thường gọi đó là những cuộc tự sát tập thể - như vụ án ở thị trấn Jonestown hồi thập niên 1970 - hay tượng rối loạn phân ly tập thể hay hội chứng ngất xỉu hàng loạt ở trường học. Ngoài ra còn có những cuộc săn bắt phù thuỷ hay nạn hành hình kiểu lin-sơ đối với người da đen hay bạo động... Và nếu vụ việc lần này được kiểm soát, Eastlake sớm muộn gì cũng sụp đổ...”


      “Khoan .” - Tôi chớp mắt - “ kể cho mẹ nghe chuyện này ý hả?”


      , hề nghĩ ra, cho tới khi nghe mẹ kể những cuộc tấn công chớp nhoáng từng xảy ra trong quá khứ, lúc hai mẹ con bàn về hành vi bầy đàn của con người trong tâm lý học.”


      “Thế... cái cuộc tấn công chớp nhoáng đó chính xác là cái gì?”


      “Đó là cuộc tấn công tổng lực của thế lực nào đó bên Cõi vào bộ phận dân cư nhất định ở thế giới loài người. Và trong trường hợp này, chính là trường học của chúng ta. Nhưng nó phải được gây ra bởi lực lượng vô cùng hùng hậu, bởi vì... thế nào nhỉ, em biết cách đám tà ma và các sinh vật khác của Cõi hút năng lượng của con người chảy qua ranh giới giữa hai thế giới rồi chứ gì?”


      “Vâng.” may, tôi chẳng còn lạ gì với chuyện đó.


      “Để ủng hộ cho cuộc tấn công chớp nhoáng, thế lực Cõi này cần phải làm được điều ngược lại. ta phải đẩy vào thế giới của chúng ta lượng năng lượng đủ lớn để có thể làm ảnh hưởng tới hành vi của con người. Hay ít nhất là tới trạng thái ý thức của họ.”


      Nghe rất giống với những gì diễn ra ở trường chúng tôi.


      “Thế... ai có thể sở hữu sức mạnh như thế? tà ma chăng?” Hiển nhiên lão Avari là kẻ tình nghi số 1 rồi.


      “Nếu là mình thể. Nhưng nếu có giúp đỡ của người khác dám lắm.” - Nash thở dài và nhìn chằm chằm xuống chân - “Lão Avari là tà ma đứng đầu trong khu vực của chúng ta, hay đúng hơn là phiên bản Cõi của khu vực chúng ta, và tồn tại của được củng cố bởi lòng tham vô đáy. đời nào lão ta chịu để yên cho chuyện như thế này xảy ra mà được lợi gì trong đó. Vì thế nghĩ lão ta chắc chắn là có liên quan nhưng hành động mình.”


      “Chúng ta về loại lợi ích gì?” Tôi hỏi và cái mảnh ghép còn thiếu của câu đố bắt đầu lơ lửng trong đầu tôi, tìm chỗ để lắp vào.


      “Năng lượng, có lẽ thế. Với những gì diễn ra ở quanh đây, hiển nhiên là lượng lớn năng lượng trôi nổi ở đâu đó. Mà có năng lượng là có sức mạnh.”


      “Liệu vụ tấm công lần này có đủ để... tăng thêm năng lực cho lão ta ?”


      đoán là có. Sao em hỏi thế?” Khi thấy tôi trả lời, Nash tiến sát lại gần tôi, và ngoái đầu nhìn xem có bị ai nghe thấy .


      “Em nghĩ năng lực của lão Avari nâng thêm trình rồi. Lão ta vào được trong cơn ác mộng của em. Và em là em nằm mơ thấy lão ở đâu đấy. Lão ta ở trong đó. Kiểm soát nó. Làm em đau. Và em nghĩ lão ta hút năng lượng từ nỗi sợ hãi của em.”


      “Kaylee, thể có chuyện đó được. Các tà ma thể can dự vào giấc mơ của người khác. Và lại càng bao giờ ăn theo cách đó.”


      Tôi nhún vai. “Người duy nhất có thể làm chuyện đấy là Sabine. Nhưng cơn ác mộng ấy giống như của chị ta và chị ta bảo phải là mình làm. Vậy có thể là ai được chứ?”


      Trán Nash nhăn tít lại suy nghĩ và chợt hiểu ra vấn đề. “Thôi xong rồi! Là Sabine. Là lão Avari sử dụng Sabine. Nếu lão ta có thể nhập vào Thần Ngủ hiển nhiên có thể nhập vào mara, và trong khi ở trong cơ thể của Sabine, lão ta hoàn toàn có thể sử dụng các năng lực của ấy. Phần khó nhất chính là làm sao tóm được ấy lúc ngủ.”


      “Ối...” - Lão Avari càng lúc càng mạnh, càng nhanh và chúng tôi biết phải làm sao để ngăn lão ta lại - “Tại sao chị ta gì?”


      nghĩ là ấy biết. Nếu , ấy phải với .” - Nash - “Nếu biết chắc ấy tức hộc máu mất.”


      Ai rơi vào hoàn cảnh ấy mà chẳng tức. Lão Avari lợi dụng Sabine, như lợi dụng tôi. Mặc dù muốn phải thừa nhận nhưng quả thực chị ta cũng là nạn nhân trong chuyện lần này - nạn nhân ích kỷ, điên khùng, thích ăn cắp bạn trai của người khác, nhưng dù sao vẫn là nạn nhân.


      “Nhưng điều thể hiểu được là làm thế nào mà lão ta biết tới tồn tại của ấy để lợi dụng...”


      Ôi ! “Ừm... cái đó là lỗi của em.” - Tôi nhún vai đầy đau khổ khi nhận ra rằng mình vô tình kéo nàng mara đó vào chuyện này và rồi lại quay sang đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chị ta - “Lão Avari đóng giả là Alec được vài lần bọn em mới phát ra, và trong mấy lần đó lão ấy nghe được em và Emma... phàn nàn về Sabine.”


      Lông mày của Nash nhướng lên như thể muốn hỏi thêm chi tiết hơn nhưng rồi hiểu tại sao lại thôi. “Ừ, như thế cũng dễ hiểu.”


      “Nếu lão ta có thể nhập vào Sabine và hút năng lượng qua những cơn ác mộng, hoặc nhập vào Alec và hút năng lượng từ các loại giấc ngủ... liệu như thế đủ năng lượng để tạo ra cuộc tấn công đó chưa?”


      nghĩ là chưa. Bởi vì lão ấy còn phải tiêu tốn khá nhiều năng lượng cho việc nhập vào ai đó. Để tạo ra cuộc tấn công với quy mô lớn như thế này đòi hỏi nhiều năng lượng hơn nhiều.” Nash vừa vừa giang rộng hai tay ra.


      “Thế lão ta điều hành như thế nào?”


      “Sau khi tạo ra được nó cứ thế tự duy trì thôi. hỗn loạn mà lão ta gây ra chảy qua mạnh mẽ hơn năng lượng bình thường của con người và lão ta có thể dễ dàng trích hút từ đó. Nhưng lão ta làm thế nào để đưa được nó vào thế giới của chúng ta ...” - nhún vai - “ cũng chịu. Nhưng chúng ta cần phải ngăn chặn chuyện đó lại.”


      TTT


      TÔI ĐOÁN TRƯỚC ĐƯỢC lại có chuyện chẳng lành xảy ra vào tiết 5, ngay khi Brown tắt điện. Bởi vì những vụ lộn xộn gần đây ở trường - mà ai cũng biết nhưng thể giải thích tại sao - Brown quyết định dạy theo giáo án nữa mà cho chúng tôi xem bộ phim tài liệu về lịch sử kiến trúc Pháp.


      Và đó là thứ lấy chút tỉnh táo cuối cùng của tôi. Hai mắt tôi díp tịt lại trước cả khi cái giọng kể chuyện đều đều cất lên.


      TTT


      NGƯỜI KỂ CHUYỆN thao thao bất tuyệt về trường phái nghệ thuật mới, kèm theo tranh ảnh và đoạn băng minh hoạ về những toà nhà tôi chưa từng được nghe thấy bao giờ. Tôi quan tâm cái gì gọi là nghệ thuật mới, nghệ thuật cũ. Tôi chỉ quan tâm làm sao để tỉnh táo và sống sót qua ngày hôm nay, để tôi có thể tìm ra và xoá sổ nguồn gốc của điên loạn này.


      Lão Avari ngừng xâm nhập vào cuộc sống của tôi, thân xác của tôi và bây giờ là trường học của tôi. “Chết dưới tay con quỷ của lòng tham” - là dòng chữ được khắc bia mộ của tôi, nếu ngày lão Avari quyết định muốn đùa giỡn với tôi nữa.


      Brown đứng ở trước lớp và trong giây tôi tin là ấy phát ra tôi hề tập trung xem phim. Nhưng thay vì xổ ra tràng tiếng Pháp mắng tôi, ấy chỉ đứng nhìn chằm chằm xuống cuối lớp, ánh mắt hề tập trung.


      Và đó cũng là lúc tiếng thét chui tuột ra khỏi miệng tôi. Nó mạnh và nhanh tới nỗi tôi kịp ngậm miệng ngăn nó lại. Và tôi bị chính tiếng thét ấy làm cho nghẹt thở khi nó cào cấu cổ họng tôi để thoát ra.


      Tôi cảm nhận được máu rỉ ra ở cuống lưỡi và mọi người quay ra nhìn tôi chằm chằm. Tôi còn nghe thấy thanh của bộ phim tài liệu hay của bất cứ bạn học nào trong lớp, hoảng hốt tránh xa ra khỏi chỗ tôi ngồi. thanh duy nhất mà tôi có thể nghe thấy là tiếng thét của chính mình.


      ai để ý tới Brown. ai nhìn thấy bóng ấy đổ sụp xuống bàn. Cuối cùng tôi hiểu. ấy chết và linh hồn của ấy gào thét gọi tôi, cố bám lấy cái sống vừa rời bỏ , cầu xin được ở lại nơi trần thế.


      Tôi rất muốn giúp ấy nhưng tôi thể. Bởi tôi phải lấy sinh mạng của người khác để thay thế. Tôi cố ngậm miệng lại, nhưng tiếng thét ấy quá mạnh mà quai hàm của tôi lại quá yếu. Tôi đưa tay lên cào cấu cổ họng của mình cách tuyệt vọng nhưng nó chỉ càng khiến cho tôi đau đớn hơn với đôi tay rớm máu. Tôi vẫn tiếp tục thét, và giờ tôi có thể nhìn thấy linh hồn của Brown, giống như làn khỏi xám, bay lơ lửng xác của . Làn khói ấy chỉ là đại diện của linh hồn thực , như Harmony từng giải thích với tôi. Tôi thể nhìn thấy linh hồn thực , và khẳng định tôi muốn nhìn thấy chúng chút nào.


      Và rồi màn sương mù từ từ buông xuống, nỗi kinh hoàng thực bắt đầu. Tim tôi như muốn ngừng đập. Sương mù bao quanh lấy tôi, len lỏi vào từng chân bàn, từng góc ghế. Tôi lấy tay bịt chặt lấy miệng nhưng tiếng thét vẫn cứ thoát ra. 30 đôi giày lần lượt biến mất vào trong màn sương. Tôi cố lùi lại khỏi nó nhưng còn chỗ nào để nữa. Nó ở khắp mọi nơi.


      ! Tôi qua bên đó đâu! Tôi muốn!


      Nhưng tiếng thét của tôi tự mình quyết định tất cả. Nó muốn tôi phải và màn sương quá dày, tôi thể chống đỡ lại được. Tôi nhắm mắt lại và giả vờ như nó . Và chỉ khi tiếng thét của tôi giảm dần thành tiếng rên rỉ nghĩa, tôi mới dám mở mắt ra.


      Lần này khi tôi cất tiếng thét, thanh nào thoát ra.


      TTT


      TÔI VẪN NHẮM CHẶT MẮT, dám nhìn. Mặt bàn lạnh ngắt dưới cánh tay gập của tôi, và tôi có thể cảm nhận được sần sùi của cái mép ghế cọ vào đùi mình. Cả hai điều đó chứng tỏ mọi chuyện vẫn ổn. Rằng tôi vẫn ở trong lớp học tối om, với 29 bạn khác, giả vờ hứng thú với lịch sử kiến trúc Pháp.


      Nhưng im lặng bao giờ dối.


      có tiếng dậm chân của Courtney Webber lúc cậu ấy chăm chú nghe nhạc trong máy iPod, thay vì xem phim. có tiếng bút chì sột soạt giấy của Gary Yates, tranh thủ làm nốt bài tập Lịch sử trước khi vào tiết cuối. Và hiển nhiên là có cái giọng kể chuyện đều đều như tra tấn về cuộc cách mạng trong nghệ thuật kiến trúc Pháp.


      Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi ngồi thẳng dậy, nắm chặt lấy hai bên mép bàn, và vẫn nhắm tịt mắt. Tôi muốn nhìn. Nhưng tôi hiểu, là dại dột nếu tôi mở mắt ra nhìn. Tôi có thể bị giết chết nếu nhìn. Vì thế tôi mở choàng mắt ra và tìm kiếm khác biệt - những thứ vẫn chưa chảy qua ranh giới giữa hai thế giới để sang cái phiên bản méo mó, vẹo vọ trong thế giới của tôi.


      căn phòng học trống trơn. 22 cái bàn trống, với những cái tên được khắc mặt bàn, bằng com-pa hoặc bút xoá, mang lại cho căn phòng cảm giác bị bỏ hoang - phiên bản trường học của thị trấn ma. Chiếc bàn giáo viên được đặt phía , gần cửa ra vào. có tấm bảng trắng. có những bức tranh vẽ bảo tàng Louvre, tháp Eiffel hay Trung tâm nghệ thuật và văn hoá quốc gia Centre Pompidou. Cũng có màn hình vô tuyến chiếu đoạn băng cổ lỗ sĩ về nghệ thuật kiến trúc Pháp.


      Thế giới Cõi . Nếu khi nãy tôi còn có chút gì ngờ ngợ giờ còn tẹo nghi ngờ nào nữa. Tôi qua bên này. Trong giấc ngủ.


      ! Để qua được Cõi , người cần phải có ý định muốn sang đây mà tôi chưa bao giờ có ý định đó. Ý định của tôi hoàn toàn ngược lại đúng hơn. Vậy mà giờ tôi ở đây, theo ý muốn của người khác.


      Sabine.


      Chị ta rất giận tôi. Chị ta rất cáu. Và tôi cũng thể trách chị ta. Chỉ có chị ta mới có thể đùa giỡn với giấc mơ của tôi như thế. Chị ta và lão Avari. Nhưng giấc mơ vừa rồi giống với Sabine hơn. Nó cay độc và mang đậm màu sắc cá nhân - khiến tôi nằm mơ thấy tiếng thét của tôi muốn tôi phải qua bên đây - và chị ta biết rất nỗi sợ hãi của tôi, rằng tôi luôn khiếp sợ trước ý nghĩ rằng ngày nào đó bị cuốn phăng sang Cõi .


      Hãy tập trung, Kaylee! Tôi cần phải quay lại thế giới của tôi, nhưng tôi thể cứ thế mà quay trở lại ngay giữa lớp học. Có thể ai nhìn thấy tôi biến mất khỏi lớp Pháp, nhờ căn phòng tối như mực và những mái đầu gục xuống vì buồn ngủ hoặc bận làm việc riêng. Đấy là nếu tôi hét inh ỏi lên ngoài đời thực giống như trong giấc mơ. Nhưng cơ hội để cả 30 người kia đều biến mất lúc tôi quay trở lại là gần như bằng , và tôi thể mạo hiểm.


      Tôi cần phải tìm nơi nào đó có người ở cả hai phần thế giới, trước khi có thể quay trở lại. Và tôi làm sao tới được nơi ấy mà bị ăn thịt, bị bắt, hay bị chặt ra thành từng khúc bởi đám người Cõi .


      thành vấn đề! Lần gần đây nhất khi tôi qua Cõi - chưa đầy tháng trước - ở đây hoàn toàn có ai. Để cho chắc chắn, tôi cứ xuống phía cuối hành lang, gần cái kho chứa đồ và cất tiếng thét để quay trở lại thế giới của mình, mà sợ bị con quỷ Cõi nào phát ra.


      Tôi hít hơi sâu, chậm để điều hoà nhịp tim của mình rồi đứng thẳng dậy lặng lẽ về phía cửa phòng học, cách cái bàn giáo viên của Brown có vài mét. Tôi đặt tay lên núm cửa và khẽ xoay - co rúm lại trước tiếng kẹt cửa - sau đó bước ra ngoài cửa.


      Và đứng chết lặng vì kinh hãi.


      Toàn bộ các bức tường ngoài hành lang có màu đỏ như máu và chúng chuyển động.


      Phải mất lúc tôi mới định thần ra mình nhìn vào cái gì nhưng nó chỉ càng khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi. Bản thân các bức tường phải màu đỏ. Tôi thể nhìn ra chúng có màu gì bởi chúng bị bao phủ - hoàn toàn bị che khuất - bởi những cành cây leo dầy cộp màu đỏ, cuốn chặt vào nhau thành từng búi lộn xộn.


      Tôi vịn tay vào thành cửa sổ để lấy lại thăng bằng nhưng lập tức rụt vội tay lại. hoảng loạn siết chặt lấy lồng ngực tôi, như muốn bóp nát hai lá phổi. Tôi thể thở nổi. Tôi thể chuyển động. Tôi chỉ có thể mở to mắt sửng sốt trước những gì diễn ra.


      vài chỗ của cái cây leo chỉ mỏng như đầu bút chì nhưng chỗ khác lại dầy cộp như bắp tay tôi, và tất cả đều nhuốm màu đỏ của những giọt máu khô. Phần gốc của chúng mọc ra tua tủa những cái gai nhọn hoắt cùng những cái lá ở giữa xanh mà ở ngoài rìa lại ngả sang màu nâu sẫm.


      Tôi há hốc mồm, giơ tay chụp vội lấy miệng. Tôi biết những cái lá đó.


      Cây Leo Đỏ.


      Dọc hành lang nhung nhúc thứ cây chết người ấy. Mấy tháng trước, tôi bị châm phải bởi cái gai của cây leo đỏ xíu mọc lên từ kẽ nứt mặt đường và xem chút nữa mất mạng. Cái thứ bám tường và dãy tủ đựng đồ kia thừa sức hạ gục hơn nửa dân số ở Dallas.


      Toàn thân tôi như hoá đá và tôi quá sợ hãi để có thể thở, chứ đừng là nghĩ cách để thoát khỏi đây. Có cái gì đó sượt qua ngón tay trỏ của tôi và tôi rụt vội tay lại khỏi cánh cửa. sợi dây leo mỏng mảnh từ từ trườn xuống thanh kim loại và chỉ còn cách tay tôi độ phân, giống như những cánh hoa nhoài ra về phía Mặt Trời.


      Tôi giật thót mình, nhảy vội ra ngoài hành lang để tránh xa khỏi cánh cửa để rồi bàng hoàng nhận ra sai lầm của mình. Nhưng quá muộn. Lúc tôi định quay trở lại vào trong lớp học, cành cây leo kia vươn sang phía bên kia cánh cửa, cố tình chặn cho tôi vào.


      Quá tức giận và sợ hãi, tôi tuôn ra tràng chửi rủa thầm trong bụng - mà phần lớn là nhằm vào Sabine - rồi rón rén bước ra chính giữa hành lang. Giờ tôi còn đường nào để lui nữa rồi.


      Tôi cố gắng chậm rãi, mắt ngừng liếc ngang liếc dọc đề phòng những sợi dây leo chìa ra mời gọi tôi. nhánh cây leo vừa to vừa dày trườn về phía chân phải tôi. Hoảng hồn, tôi nhảy sang bên và giẫm ngay vào mấy cái lá cây và gai mọc tua tủa ở chân tường.


      Bước thêm vài bước nữa, tôi nhìn thấy cánh cửa của phòng học mở he hé. Tôi rón rén tiến lại gần đó và muốn đứng tim khi nghe thấy có thanh phát ra từ trong đó. Tôi cần phải vượt qua cái cửa này mà để bị ai nhìn thấy. Nhắm mắt lại, tôi hít hơi sâu và suýt chút nữa chết sặc bởi chính hơi thở của mình.


      Đột nhiên, tôi nhận ra có cái gì đó ấm và nhơn nhớt rớt xuống lưng áo tôi.


      Tôi nhảy vội ra phía trước và ngước mắt nhìn lên. thứ chất nhầy nhụa màu da cam chảy tong tỏng từ đám dây leo quấn chặt vào nhau trần nhà. ràng chúng vừa bắt được cái gì đó và nó từ từ bị tiêu hoá bởi những cái lỗ li ti thân cây.


      Tôi rùng mình, chỉ muốn cởi phăng cái áo người mình ra và quẳng ngay xuống chỗ mình đứng, vì lo sợ rằng chất độc của Cõi có thể ngấm vào người mình.


      Lại có tiếng sột soạt trong căn phòng phía trước và tôi tiếp tục nhích thêm vài bước nữa tới gần cửa. Sau đó lại dừng lại khi giọng khàn đục sượt qua, cảm giác giống như bị cái giấy nhám chà vào da.


      Các từ ngữ nghe rất quen nhưng cách chuyện lại rất kỳ lạ, lạ đến nỗi tôi thể luận ra ý nghĩa của những thanh và tiết mà mình vừa nghe được. Chỉ khi chắc chắn là có ai lao ra ngoài hành lang túm lấy mình, tôi mới dám từ từ thở ra.


      Giọng thứ hai cất lên, thậm chí còn cao hơn nhưng cũng kém phần khó hiểu. Tôi có thể nghe thấy tiếng chúng di chuyển bên trong phòng - lớp Toán tầng 2, trong thế giới loài người - và các cơ bắp cơ thể tôi căng thẳng tới mức tôi bắt đầu cảm thấy đau nhức toàn thân.


      Nếu quay lại được thế giới loài người, tôi giết chết Sabine.


      Sau hồi lời qua tiếng lại, bọn chúng lại im lặng. Tiếng động phát ra từ trong phòng càng lúc càng to hơn. Nhân cơ hội đó tôi lao vụt qua cánh cửa mở hé kia và sâu hơn về phía cuối hành lang. Chưa bao giờ tim tôi đập nhanh đến như vậy.


      Tôi vẫn kịp nhìn thấy lưng của hai sinh vật cao lớn, có tóc và da nhăn nheo như hai con chó shar-pei khổng lồ. Chúng có cái đầu bóng loáng và nhẵn thín - phần duy nhất cơ thể mà nhăn nheo - và bộ móng vuốt đen dài cùng biết bao nhiêu là ngón tay. Nhưng điều lạ lùng là chúng ngồi ở bàn học, giống như hai người chơi cờ tìm nước tiếp theo.


      Các phòng học sau đó đều đóng cửa im lìm và có tiếng động nào phát ra từ bên trong, chứng tỏ hề có người. Tôi bước chậm rãi, vừa vừa né tránh những sợi dây leo chìa ra từ hai bên tường.


      Tôi chỉ còn cách cái phòng chứa đồ ở phía cuối hành lang độ chục mét nghe thấy những tiếng cào bới điên cuồng vọng ra từ cái phòng trước đó, như tiếng của hàng trăm cái móng vuốt cào lên mặt sàn nhẵn thín. Kèm theo đấy là giọng the thé rất kỳ quái. Tôi dừng khựng lại, lạnh hết cả xương sống.


      Tôi rón rén tới cánh cửa mở hé ra độ chục phân. Tôi càng tiến lại gần, thanh vọng ra càng to hơn, và khi tôi chỉ còn cách cái cửa chưa đầy nửa mét, tôi nghe thấy tràng những tiếng reo hò đầy phấn khích nhưng phải tiếng người.


      Mồ hôi túa ra trán tôi. Tôi nhè hít vào sâu rồi ghé mắt nhìn qua khe cửa bám đầy cây leo vào bên trong phòng học. Cổ họng tôi bị nỗi kinh hoàng và cảm giác ghê sợ siết chặt lại, sao thở nổi, toàn thân như hoá đá.


      Ban đầu tôi hiểu mình nhìn vào cái gì. Có quá nhiều chân tay, xám xịt như xác chết, nhưng lại ngắn lũn chũn như trẻ con. Có quá nhiều những cái đầu tròn xoe, trơn mượt màu đào. Có quá nhiều những đôi mắt tím bé tin hin. Có quá nhiều cái miệng mọc đầy răng lởm chởm, nhọn hoắt há ra đầy háo hức.


      Và đứng chính giữa bầy tiểu quỷ Cõi đó là người lớn, màu tối hơn và mượt hơn, nhưng kém phần đáng sợ. Mụ ta giơ cái hộp các-tông ra và ngay lập tức đám trẻ con im bặt, ngước mắt nhìn chằm chằm vào cái hộp với vẻ đầy cung kính.


      Ả nhếch miệng và nụ cười của mụ ta làm mạch máu trong người tôi như muốn đóng băng. Và rồi mụ ta lật úp cái hộp xuống, và hàng chục miếng thịt tròn tròn rơi ra.


      Đám tiểu quỷ nhảy loi choi lên. Cả căn phòng tràn ngập những tiếng rít và tiếng gầm gừ, cùng tiếng cào chân của những cái móng vuốt nền gạch. Chúng nhảy lên, tranh cướp nhau để giành lấy miếng ăn, sau đó hả hê dùng bộ vuốt của mình để xé thịt. Các cành cây màu đỏ thẫm vươn ra trong khí lên . Những cái răng dính đầy máu nhọn hoắt nhe ra để lộ đám lợi đen xì.


      Đây giống như bữa ăn xế - bữa tiệc máu - của đám trẻ con mẫu giáo và người lớn đứng nhìn, miệng cười toe toét, mặt đầy tự hào.


      Run rẩy, tôi bước nhanh qua cánh cửa đó và chỉ dám thở phào nhõm khi thấy có cái gì lao ra từ trong phòng bắt lấy mình.


      Tôi thở hổn hển, cố gắng lấy lại bình tĩnh để chuẩn bị tiếp. Cái phòng chứa đồ nằm ở ngay góc tường, kế bên toa-lét. Giờ tôi hoàn toàn có thể tới đó mà sợ gì nữa.


      Nhưng tôi mới chỉ bước được vài bước giọng lạnh lùng, đầy uy quyền cất lên, làm toàn thân nổi hết da gà. Tôi đứng khựng lại.


      Lão Avari. Ngay ở góc tường nối với hành lang.


      Chết tiệt! Bọn chúng làm gì ở đây thế này? Mới vài tuần trước cái trường bên đây còn trống cơ mà! Cái mạng của Sabine giờ chỉ được tính bằng phút, ngay khi tôi quay trở lại thế giới loài người. Nếu điều đó thực xảy ra.


      Sợ hãi là vậy nhưng tôi vẫn tiếp tục tiến lên phía trước - tới gần cái giọng kia - và núp vào cái hốc tối om giữa toa-lét và hành lang. Ơn Chúa, ở đó đám dây leo chưa lan tới nhưng lại bốc mùi hôi thối rất khó chịu.


      Tôi ép sát vào tường, má gần như chạm hẳn vào đó, rồi lén nhìn qua phía góc tường bên kia.


      “... sắp thành công tới nơi rồi...” - Lão Avari và tôi cố nuốt nỗi sợ hãi vào bên trong - “Khi ngươi có được thứ ngươi cần và ta có thứ ta cần, cuộc giao kèo này kết thúc. Ngươi phải quay lại cái xó của ngươi và chúng ta bao giờ gặp lại. Đồng ý ?”


      “Đồng ý.” - giọng thứ hai cất lên, mượt mà và đầy cám dỗ, giống như ban đầu khi nếm thử hạt tiêu bọc sô--la thấy ngòn ngọt để rồi sau đó ta có cảm giác như bị cái vị cay xè bên trong quay chín - “Ta có nhóc con mara còn ông có tiểu bean sidhe cho riêng mình, và linh hồn của chúng mãi mãi thuộc về chúng ta...”




      Chương 24

      BỌN CHÚNG RẼ VÀO HÀNH LANG, và tôi phải nín thở ép dẹt thân mình vào tường, cần biết cái chất chảy ròng ròng tường phía sau lưng là cái gì. Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể rời khỏi đây ngay lúc này.


      Lão Avari ra trước mắt tôi và tôi gần như bắt trái tim mình ngừng đập trong vài giây vì sợ rằng ngay đến tiếng động nhất - và mùi nỗi sợ hãi của tôi - có thể làm tôi bị lộ. Nhưng lão ta buồn liếc mắt về cái hốc tường cạnh toa-lét lấy lần. Có vẻ như các cảm xúc thu được từ cuộc tấn công vào trường chúng tôi giấu nỗi kinh hoàng chạy rần rật trong tôi, và gã tà ma quá tức giận với kẻ vừa bước tới cạnh lão ta, để chú ý tới điều gì khác.


      May quá!


      Mụ ta thấp hơn lão Avari và rất gầy, các ngón tay lẻo khẻo như bộ xương khô thò ra bên dưới lớp váy nhung đen xì rách rưới. Gò má của mụ nhô cao, hai cái hõm mắt tối đen, sâu hoắm. Và vì mụ ta hề có con ngươi hay mống mắt nên tôi thể mụ ta có nhìn về phía mình hay .


      Nhưng đặc điểm nổi bật nhất người mụ ta là mái tóc - giống như suối chất lỏng độc hại ngừng chảy từ đỉnh đầu xuống đến thắt lưng. Chúng vừa dày vừa đen, nhưng khi ánh sáng chiếu vào lại có màu xanh sẫm. Mụ ta hất mấy sợi tóc loà xoà khuôn mặt diều hâu ra đằng sau và vài giọt nước rơi xuống đất lập tức phát ra tiếng xèo xèo.


      Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái gì giống như suối tóc của mụ ta và tôi hề ngạc nhiên nếu nó quật vào mặt tôi và thứ nước đó đốt cháy da thịt tôi tới tận xương.


      Tôi run rẩy trong bóng tối, cố gắng giữ cho hai hàm răng va vào nhau lập cập, trong khi hai tà ma kia di chuyển chậm rãi, vừa vừa chuyện. Tôi phải căng hết tai lên mới nghe được bọn chúng gì.


      “Cơn Ác Mộng xinh đẹp của ta chín, có thể hái được rồi - chín mọng bởi ghen tuông và lòng đố kỵ.” - Ả tà ma , giọng của mụ ta sượt qua da thịt tôi mang theo hơi ấm của ngọn lửa cám dỗ. Đột nhiên tôi muốn đổi giọng của mình với mụ ta, thay cho tiếng thét xé vải của mình. Tại sao con quỷ xấu xí lại được sở hữu giọng đẹp đến như vậy? - “Và ta hái ngay bây giờ.” Tôi chỉ muốn thò tay giật phăng cái cuống họng của ả tà ma, ném xuống đất rồi dùng chân giẫm nát nó ra, để mụ ta có được thứ mà tôi thể có.


      Nhẽ ra tôi phải cảm thấy sửng sốt và sợ hãi với cái ý nghĩ bạo lực ấy của mình nhưng tôi hề. Trái lại, tôi cảm tháy làm như vậy là... chính đáng. Tại sao người khác - hay bất kỳ ai khác - lại có được thứ mà tôi thể có?


      “Ta mệt mỏi với thiếu kiên nhẫn của ngươi lắm rồi đấy, Invidia.” - Lão Avari - “Đành rằng ta chuẩn bị được hai thân xác, nhưng để cùng lúc đẩy chúng vào giấc ngủ đòi hỏi phải rất chuẩn xác, và chỉ cần hành động vội vàng cũng có thể khiến mọi thứ đổ sụp xuống đầu chúng ta.”


      “Vớ vẩn!” - Con quỷ có tên Invidia kia lại hất tóc ra đằng sau, mấy cành cây leo gần đó co rút lại khỏi thứ chất lỏng vừa rớt xuống từ mái tóc của mụ ta - “Ông làm chúng kiệt sức cũng chỉ vì mục đích lần này, và dòng năng lượng trẻ khoẻ đó thể kéo dài mãi mãi. Chúng ta cần phải ra tay ngay khi miếng sắt vẫn còn nóng, trước khi bọn chúng có thời gian làm nguội nó.”


      “Nhanh thôi, Invidia. Ta hứa với ngươi. nhanh thôi...”


      Tôi dám thở cho tới khi chắc chắn là bọn chúng rẽ sang ngã khác và biến mất khỏi tầm nhìn và tầm nghe của tôi. Đoạn hội thoại vừa rồi của chúng tua tua lại trong đầu tôi, và tôi bắt đầu kết nối các việc lại với nhau.


      Cái “dòng năng lượng trẻ khoẻ” quá rồi: Năng lượng con người cuồn cuộn chảy qua ranh giới giữa hai thế giới do cuộc tấn công vào trường Eastlake mang lại. Còn phần còn lại... Tôi cần tham khảo thêm ý kiến của những người khác. Giờ tôi chỉ biết chắc điều: Lão Avari và mụ Invidia - tà ma khác, đồng phạm của lão ta trong vụ việc lần này - lên kế hoạch để bắt tôi và Sabine, cả linh hồn và thể xác, với giúp đỡ của hai “nạn nhân” được chọn sẵn. Và chúng tôi còn nhiều thời gian để chuẩn bị đối phó.


      Trong tình trạng khu vực trường học bên Cõi còn trống như trước nữa, tôi quyết định mạo hiểm quay trở về thế giới của mình qua phòng vệ sinh nữ, đề phòng trường hợp lúc về đến nơi cái kho chứa đồ lại bị khoá trái từ bên ngoài hết hơi.


      Tôi từ từ mở cửa toa-lét và ghé mắt nhìn vào trong. Khi chắc chắn là có người Cõi nào trong đó, tôi mới rón rén vào và khép cửa lại. Dãy bồn rửa tay trông giống như ở bên thế giới chúng tôi, chỉ có điều nước chảy tong tỏng ra từ vòi có màu vàng sền sệt.


      Tôi cắn răng quỳ xuống nhìn qua khe cửa của hai cái phòng đóng kín. Bên thế giới con người, bồn cầu của cái phòng thứ hai từ dưới lên bị hỏng từ sau kỳ nghỉ Đông tới giờ, và có cái biển báo được treo ngay ngoài cửa.


      Căn phòng đó chính là cơ hội tốt nhất của tôi để quay trở lại mà bị ai nhìn thấy.


      Tôi đẩy cửa vào trong, chốt cửa lại rồi dẫm chân lên cái bồn cầu, phòng trường hợp nhỡ có ai ở phía bên kia nhìn thấy chân tôi thình lình ra lúc tôi quay trở lại. Tôi chống hai tay vào hai bên tường, cẩn thận để bị trượt chân xuống thứ nước nhầy nhụa vàng vàng bên dưới.


      Tôi hít hơi sâu rồi nhắm mắt lại, tập trung nghĩ về cái chết để triệu tập tiếng khóc bean sidhe và cái ý muốn quay trở lại của mình.


      Tôi nhớ lại cái lúc Doug tháo cái nút quả bóng màu đỏ của Nash ra trong cái đêm tiệc tùng ở nhà ấy. ấy hít phải nó và tôi lao người về phía ấy, nhưng quá muộn. Chỉ cần hơi thôi là quá đủ. Đồng tử trong mắt Doug giãn ra và ta đổ sụp xuống sàn. Quả bóng tay ta lăn lông lốc sàn và tôi gần như chết sặc bởi chính tiếng thét cào cấu trong cổ họng mình.


      Và cùng với ký ức ấy, tiếng khóc quay trở lại với tôi, vẫn đau đớn và như lần đầu tiên. Cổ họng tôi bỏng rát như nuốt phải lửa. Tiếng thét nhảy tưng tưng trong đầu và trong tim tôi, giãy giụa đòi thoát ra. đau đớn bao trùm lấy cơ thể tôi, nhưng tôi vẫn ngậm chặt miệng lại, chỉ hé môi vừa đủ cho dải thanh xíu lọt qua.


      Tôi nhắm mắt lại và bám chặt lấy tường phòng vệ sinh khi màn sương mù bắt đầu buông xuống, len lỏi giữa hai mắt cá chân, mặc dù tôi thể cảm nhận được đụng chạm của nó. Tôi cố nuốt ngược trở lại cái ham muốn được mở to miệng và cất tiếng thét cho linh hồn tội nghiệp kia - linh hồn mà tôi thể giúp gì ở ngoài đời.


      Và giờ, trong ký ức, Doug và linh hồn của ấy lại giúp tôi. Họ đưa tôi quay trở lại thế giới loài người để tôi có thể cứu bản thân và Sabine khỏi kiếp đoạ đầy vĩnh viễn bên Cõi , cũng như trường học của chúng tôi khỏi bị phá huỷ trong tay của đám tà ma kia.


      Khi tôi nghe thấy tiếng nước chảy - thanh đầu tiên phải phát ra từ cái cổ họng bỏng rát của tôi - tôi liếc mắt nhìn xuống cái bồn cầu trắng toát và sạch bong dưới chân mình, nước chảy trong đó vừa sạch vừa có màu. Tôi thở hắt ra thành tiếng.


      “Cái gì thế?” giọng nữ vang lên bên ngoài phòng toa-lét, làm tôi giật mình, xém chút nữa thọc cả chân xuống bồn cầu. Căn phòng này tôi ngồi có ai nhưng bên ngoài kia có. Hoặc là ai đó trốn tiết, hoặc là tôi quay lại vào đúng giờ nghỉ giữa giờ.


      “Ai đấy?” Lại giọng nữ khác vang lên.


      Tôi nghĩ tới chuyện cứ im lặng trốn cho tới khi họ khỏi nhưng tôi cần phải tìm Sabine và Nash trước khi họ vào tiết 6 nếu tôi chẳng còn cơ hội nào khác, và mọi thứ quá muộn.


      Cuối cùng tôi đành chịu nhục, nhảy xuống khỏi cái bồn cầu và mở cửa ra ngoài. Tôi lò dò ra và bốn đứng trước gương lập tức quay phắt lại nhìn tôi trân trối.


      “Cậu đọc biển báo à?”


      “Khiếp. Cái toa-lét đó bị hỏng rồi mà.”


      “Đó là em của Sophie Cavaugh.”


      “Em họ.” - Tôi sửa lại rồi quay người thẳng ra ngoài hành lang, và vẫn kịp nghe thấy tiếng ré lên - “Eoooo! Cậu ta thậm chí còn thèm rửa tay!”


      “Hay giật nước!”


      Tôi bước nhanh, vừa vừa nhớn nhác tìm kiếm hai khuôn mặt quen thuộc trong biển người lại tấp nập ngoài hành lang. mình tôi thể ngăn lão Avari và mụ Invidia. Tôi cần Nash và Sabine.


      Nhưng người tôi tìm thấy lại là Tod. Ở nơi mà tôi ngờ tới nhất.


      Sau khi ngó đầu vào lớp của Sabine và thấy chị ta đâu, tôi vào phòng vệ sinh nữ dưới tầng để tìm. Tôi kiểm tra ba trong tổng số bốn phòng đều trống và chưa kịp làm gì với cái cuối cùng Tod đột nhiên xuất trước cửa căn phòng thứ tư.


      Tôi rú ầm lên và nhảy vội ra đằng sau, đập cả cái khuỷu tay vào cánh cửa phòng thứ ba. “ thể vào đây được!”


      Tod ngó đầu vào căn phòng cuối cùng rồi nhún vai . “ có ai.”


      làm cái quái gì ở đây thế?”


      “Nash gọi cho .”


      Chắc Emma bảo với ấy là tôi đột nhiên biến mất trong tiết 5.


      “Cám ơn nhưng em thừa khả năng tự biết tìm đường về từ Cõi .” - Mặc dù xém chút nữa bị xơi tái bởi loài cây ăn thị và đám tiểu quỷ khát máu - “Vì thế cứ đánh bóng cái áo giáp của mình để mà giải cứu cho người khác hơn.”


      Tôi vẫn tức ấy vì dám bảo tôi nên từ bỏ Nash.


      Tod nhíu mày và gạt mấy sợi tóc trán sang bên. “Em qua bên Cõi ý hả? Tại sao em lại làm thế?”


      “Em đâu có cố ý làm như vậy!” - Tôi chống hai tay lên hông, hậm hực kêu lên. Mặc dù rất nôn nóng muốn tiếp tục công cuộc tìm kiếm của mình nhưng tôi thể để ai thấy tôi lầm bầm chuyện mình ngoài hành lang được. Nhất là sau vụ mất mặt trong toa-lét khi nãy - “Sabinen trút nỗi tức giận của chị ta lên đầu em, lúc em ngủ gật trong lớp Pháp.”


      có gì đáng sợ bằng nổi giận của mara khi bị cáo buộc sai về những việc mình hề làm.”


      Nash kể cho nghe rồi à? Bằng cách nào, gọi cho ở chỗ làm à?”


      Tod lắc đầu và rút từ trong túi quần ra cái điện thoại , mỏng dính. “Mẹ đăng ký thêm cho số và giờ có tiền để tự trang trải hoá đơn điện thoại của mình. vừa mới mua cái này được mấy ngày.”


      “Và thèm cho em số?” Tôi cố nuốt nỗi thất vọng vào bên trong.


      chàng thần chết chống tay lên tường, và nhe răng cười. “ đợi em hỏi.”


      “Em chỉ có thể hỏi, nếu biết có điện thoại.” Tôi hậm hực .


      nhướn lông mày nhìn tôi. “ tưởng Nash cho em biết.”


      ấy chẳng gì hết.”


      Tod đút cái điện thoại lại vào trong túi. “Thế... em vẫn giận vì vụ hôm trước đấy à?”


      “Nếu là , liệu có cáu nếu em bảo hãy từ bỏ người mà quan tâm? Và... giao ta cho người thậm chí còn hề xứng đáng có được ta?”


      Mặt Tod đột nhiên buồn rười rượi và tôi thể đọc ra các vòng xoáy màu xanh trong mắt muốn điều gì. “Ừ, nghĩ là có.”


      Và hiển nhiên đó là lời xin lỗi duy nhất mà tôi nhận được từ .


      “Nếu phải tới cứu em khỏi Cõi làm gì ở đây?”


      Tod chớp mắt, sực nhớ ra vấn đề chính. “Nash gọi để báo với là Sabine cảm nhận được ai đó ngủ ngoài hành lang - em biết đấy, các mara có thể cảm nhận được giấc ngủ, giống như chúng ta cảm nhận được hơi nóng từ ngọn lửa.”


      Tôi gật đầu, rùng mình trước so sánh chẳng liên quan này của . “Rồi sao?”


      “Nhưng có ai nằm ngủ ngoài hành lang hết. Mọi người đều di chuyển tới lớp học.”


      “Có thể là giác quan của chị ta có vấn đề, hoặc bị hỏng hóc đâu đó.” - Tôi nhún vai - “Trả giá cho việc dám đưa em sang Cõi trong giấc ngủ của em.”


      lại nghĩ là chỉ đơn giản như vậy.” - và tôi cũng đồng ý với suy nghĩ của - “Cách duy nhất mà biết để cho người ngủ mà vẫn hoạt động như thức là nếu ta bị...”


      “Nhập!” - Tôi kết thúc hộ Tod. Lão Avari kiểm soát được trong hai nạn nhân. Hoặc mụ Invidia kiểm soát nạn nhân còn lại - “Sabine có nhắc tới tên của nạn nhân đó ?”


      nhún vai. “ ấy hành lang đông quá, và nghe thấy có tiếng ai ngáy.”


      “Chị ta giúp được nhiều ghê cơ!” - Tôi nhắm mắt lại, cố gắng tập trung suy nghĩ rồi mở mắt ra ngước lên nhìn Tod. Trước khi tôi kịp kể cho ấy nghe về chuyện vừa nghe được ở bên Cõi , tiếng báo vào tiết 6 vang lên làm tôi hoảng hồn nhảy dựng lên.


      “Em gặp rắc rối gì à?” Tod liếc nhìn lên trần nhà.


      Tôi chìa tay nắm lấy cái núm cửa. “Rắc rối gì cũng bằng cái rắc rối chúng ta gặp phải, nếu để lão Avari đạt được thứ lão ta muốn. Lần này lão ta bắt tay với người bạn, và bọn chúng chuẩn bị cho mưu lớn.”


      “Ý em là cuộc tấn công vào Eastlake ý hả?”


      “Đó chỉ là công cụ để đạt được mục đích cuối cùng của chúng thôi. Bọn chúng tìm cách kéo em và Sabine sang Cõi , và mỗi người chọn cho mình thân xác để sử dụng ở bên này. Chúng ta cần phải tìm cho ra đấy là hai thân xác nào trước khi chúng hành động.”


      Lão Avari và mụ Invidia cũng có nhiều lựa chọn. người phải có mối liên hệ với Cõi để chúng có thể nhập vào, và tôi nghĩ ra còn ai khác ngoài tôi, Nash và Emma.


      Và chị Sophie...


      Tiêu rồi!


      Đôi mắt xanh của Tod bừng lên giận dữ thay cho tôi - và có thể là thay cho Sabine. “ có thể làm gì?” theo tôi ra ngoài hành lang, nơi tôi phải hạ giọng xuống để tránh ánh mắt nhòm ngó của mọi người, hối hả vào lớp.


      tìm chị Sophie và bắt chị ấy chuyện. Nếu chị ấy có biểu bình thường, hãy đánh cho chị ấy bất tỉnh. Sau đó gặp em ở cái sân bên ngoài căng-tin.”


      Tod khẽ nhếch miệng cười. “Em cũng biết là bao giờ muốn bỏ qua cơ hội được đánh bà chị họ của em mà.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25

      TOD biến mất, và tôi thẳng tới phòng thể dục, nơi Nash và đám bạn thường tụ tập ở đó vào tiết cuối, sau khi mùa giải kết thúc.


      Tôi liếc lượt khắp phòng tập, nơi mọi người tụ tập thành các nhóm ngồi xem đội bóng rổ luyện tập, nhưng Nash phát ra tôi trước cả khi tôi tìm thấy . “Kay!” – gọi và tôi quay lại thấy từ trong phòng thay đồ nam ra – “Có chuyện gì thế?” – hỏi lúc tôi khoác tay ra hiệu cho theo mình – “Emma em biến mất trong giờ tiếng Pháp. Kiểu biến mất vào trong khí ý.”


      chuyến viếng thăm mong muốn tới Cõi , nhờ phúc bạn mara đáng ghét của .”


      “Khỉ ! Kaylee, rất tiếc.” – giơ tay lên vò đầu, đầy bực bội – “Em sao chứ?”


      Tôi nhún vai, cố gắng tỏ ra là mình rất cáu và… sợ. Sau khi suýt bị bạn cũ điên rồ của ấy làm cho mất mạng.


      “Hơi nhớp nháp chút…” – Tôi với tay ra sau lưng gỡ mảng vữa dính áo – “Nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Và đúng là em buộc tội chị ta đứng đằng sau các cuộc bạo động ở trường. Nhưng em nghĩ đòn trả thù của chị ta hơi quá.”


      chuyện với ấy…” xốc lại cái ba-lô vai và đột nhiên tôi thấy hai vai, hai tay mình trống trải cách kỳ lạ, có gì ngoài gánh nặng của cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi của bản thân. Toàn bộ sách vở và túi xách của tôi đều ở trong lớp Pháp, sau khi rời khỏi thế giới loài người cách chủ đích.


      “Khỏi cần. Chúng ta có hai tà ma cần giải quyết nhanh, trước khi trong hai thả em vào vạc dầu sôi. Hoặc Sabine.”


      “Hả?”


      “Em giải thích khi chúng ta tìm được Sabine.” – Tôi dựa lưng ra bức tường phía sau – “Còn giờ, làm ơn với em là tìm ra cái người bị mộng du.”


      hề.”


      “Tuyệt.” – Tôi giơ tay gạt mấy mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt ra đằng sau – “Vậy là giờ chúng ta phải tìm tới tận hai con rối. giống lão Avari, và giống ả tà ma có tên là Invidia. Em nghe bọn chúng bàn bạc với nhau lúc qua bên đó. Và em đoán mụ ta là tà ma của lòng đố kị.”


      Nash trố mắt ra nhìn tôi. “Dựa cơ sở nào…?”


      “Dựa là mụ ta bị ám ảnh với Sabine, bởi đố kị và ganh ghét chồng chất trong người chị ta.”


      đố kị.” – Cuối cùng Nash dường như hiểu ra vấn đề - “Vậy là mụ Invidia đó giúp truyền năng lượng cho cuộc tấn công vào trường chúng ta?”


      “Vâng” – Tôi nhún vai và liếc nhìn cánh cửa kính ngăn cách giữa phòng Thể dục với hành lang. Tôi rất muốn ra khỏi đây nhưng thảo luận về Cõi ở giữa cái hành lang vắng tanh, ngay giữa tiết cuối, những có thể khiến cho chúng tôi gặp rắc rối mà còn bị phạt. Phòng Thể dục này tuy hơi ồn chút nhưng lại bị ai để ý – “Em đoán là cái năng lượng mà mụ ta đẩy vào thế giới chúng ta chính là đố kị của con người.”


      “Thế nên mọi người mới đánh nhau và đập phá như thế.”


      “Chính xác. Và em tin là bọn chúng cố tình muốn em đổ lỗi cho Sabine.”


      “Bởi vì em đố kị với ấy?” Nash gật đầu như đúng rồi, làm tôi lại sôi hết cả máu.


      “Em hề đố kị với chị ta! Em chỉ nghĩ là chị ta được phép ngồi giường lúc hai giờ sáng.” – OK, có thể tôi có hơi đố kị chút – “Ý em muốn là bọn chúng gài bẫy chị ta. Và em đoán đố kị của Sabine kéo ả tà ma đó tới khu vực này. Và lão Avari nhìn thấy cơ hội của mình. Có lẽ lão ta biết việc bạn cũ của dọn tới đây còn trước cả chúng ta. Lão ta giết chết các giáo viên đó để khiến em nghĩ rằng chị ta là thủ phạm, còn mụ Invidia kích động những người em nhìn thấy Sabine chuyện cùng, để em nghĩ rằng chị ta cũng đứng đằng sau mấy chuyện đó.”


      “Tại sao?” – Nash nhíu mày hỏi – “Tại sao họ quan tâm xem em đổ lỗi cho ai?”


      “Em vẫn chưa hiểu lắm chuyện đó. Có lẽ là để đánh lạc hướng tập trung của em khỏi Alec chăng?” – Tôi liếc mắt nhìn phía cái đồng hồ treo tường và giật thót mình. Tiết cuối cùng trôi qua được 15 phút và chúng tôi sắp hết thời gian – “Em cần tìm Sabine và gặp em và Tod ở sân trong. Chúng ta cần phải tìm ra bọn chúng nhập vào ai và đuổi chúng ra khỏi cơ thể của họ.”


      thành vấn đề. Bọn có mặt ở đó.”


      Nash và tôi chia tay ở hành lang, nơi rẽ sang phải để tới lớp học của Sabine, còn tôi rẽ trái để quay lại lớp tiếng Pháp gặp Brown xin lại sách vở và nhận phiếu phạt.


      Sau đó tôi về phía lớp Lịch sử để kiểm tra tình hình của Emma. Cũng may là thầy Rundell lúc nào cũng chỉ ngồi im bàn giáo viên suốt cả giờ nên tôi có thể ghé mặt nhòm qua cửa sổ mà bị nhìn thấy. Giống như số thầy khác, thầy Rundell cho cả lớp xem phim tài liệu, thay vì dạy học. Nhưng cũng khó trách thầy ấy, nhất là khi văn phòng của thấy vừa bị quật tung lên và liên tiếp có các cuộc ẩu đả xảy ra trong trường.


      Emma ngồi cái ghế quen thuộc, hai tay khoanh lại trước ngực và nhìn chằm chằm về phía cái màn hình trước lớp. Hơn nửa lớp ngủ gật, số còn lại hí hoáy làm việc riêng.


      Thở phào vì thấy Emma vẫn an toàn, tôi cất sách vở vào tủ rồi chuồn ra ngoài qua đường bãi để xe. Cái sân trông vắng tanh bóng người, nhưng trước khi tôi kịp ngồi xuống cái bàn gần nhất, Tod từ đâu ra.


      phải là Sophie.” – – “ ta ở trong văn phòng, khóc tu tu như đứa trẻ con, thanh minh về chuyện vừa cắt trụi tóc của ai đó.”


      “Tốt.” Ít ra điều đó cũng tạm thời giúp cho chị ấy được an toàn khỏi tay của lão Avari.


      Lại thêm có tiếng bước chân cỏ phía sau tôi, và tôi quay lại thấy Nash tiến về phía bọn tôi. mình.


      “Sabine đâu?” Tôi ngồi xuống cái ghế gần nhất và hỏi.


      Nash cau mày và ngồi xuống cái ghế đối diện với tôi. “ thấy ấy đâu.”


      “Ở lớp Địa á?”


      “Ở trường, theo như được biết.” – nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay nắm chặt lại vì nỗi sợ hãi. Cho chị ta – “ tìm khắp nơi ấy có thể đến, nhưng thấy đâu. Sách vở của ấy vẫn còn nguyên trong tủ để đồ, nhưng như thế cũng có nghĩa gì hết, và ô tô của ấy vẫn ở trong bãi. bao giờ có chuyện Sabine rời khỏi trường mà có xe.”


      biết cả mã tủ của chị ý hả?” – Tôi hỏi và cả hai em nhà Hudson quay sang nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhún vai – “Em chỉ hỏi thôi mà!”


      “Hai người có nghĩ là ấy qua bên kia ?” – Tod ngồi xuống đầu bàn bên cạnh và hỏi.


      “ Em nghĩ thế.” – Nash lắc đầu – “ ấy có thể qua bên đó, hiển nhiên rồi vì ấy là mara. Nhưng ở bên đó ấy cũng mất hết mọi năng lực, giống như chúng ta. Dù mọi người có nghĩ sao về ấy Sabine phải là người ngu ngốc.”


      “Chuyện ấy chắc chắn rồi.” – Tôi miễn cưỡng thừa nhận. Nếu chị ta ngu dễ đối phó rồi – “Nhưng nếu chị ta tự mình sang…” – Tôi bàng hoàng nhận ra khủng khiếp mà nãy giờ tôi nghĩ tới – “Lão Avari có thể nhập vào chị ta.”


      “Nãy giờ chúng ta về chuyện đó rồi mà.” – Nash – “Lão ta sử dụng ấy để gieo vào đầu em cơn ác mộng về việc lão ta kéo em sang Cõi trong giấc ngủ đấy thôi.”


      sai.” – Tôi đứng phắt dậy – “Lúc nhập vào Sabine, lão Avari có thể điều khiển được năng lực của chị ta. Vậy … liệu có khi nào lão ấy nhập lại vào chị ta lần nữa và bắt chị ta sang bên đó ?”


      Ý nghĩ ấy khiến đám tóc sau gáy tôi dựng hết cả lên vì sợ. Nhưng điều đáng sợ hơn là, nếu lão ta có thể bắt Sabine qua Cõi bằng cách ấy lão ta hoàn toàn có thể làm điều tương tự với tôi.


      Vậy tại sao lão ấy làm? Tại sao lão ta vẫn cần dùng đến thân xác của người khác, nếu có thể bắt chúng tôi tự qua Cõi ?


      nghĩ là điều đó có thể.” – Tod và tôi gần như thở phào nhõm khi nghe thấy lời phân tích của – “Em cần phải có ý chí muốn qua bên đó mà thứ lão ta có thể kiểm soát được là thân xác em chứ phải ý chí của em. Lão ta thể bắt em muốn qua bên đó, nếu em muốn.”


      “Nhưng chẳng phải Sabine làm được đấy thôi.” Tôi cãi lại.


      “Sabine bắt em nằm mơ thấy em muốn qua bên đó, đúng ?” – Nash hỏi, và tôi gật đầu – “ ấy có nhiều năm thực hành với các cơn ác mộng nhưng lão Avari . Tạm thời nghĩ là em vẫn an toàn khỏi chuyện đó. Nhưng chúng ta cần phải tìm cách để ngăn cho nhập vào chúng ta, bằng những chuyện này bao giờ chấm dứt.”


      Tod nhún vai. “Chết cách.”


      Tôi trừng mắt lên lườm và khoanh tay lại trước ngực. “Em nghĩ chúng ta phải tìm ra giải pháp nào ít cực đoan hơn.”


      Nash hắng giọng, nhắc chúng tôi quay lại với vấn đề chính. “OK. Chúng ta cần phải tìm Sabine. Và người thứ hai mà chúng nhắm tới.”


      “Em có đoán ra là ai ?” Tod hỏi.


      Tôi lắc đầu. “Em chỉ biết là lão Avari chuẩn bị được hai thân xác. Chứng tỏ lão ta bằng cách nào đấy phải nhập vào người họ, khiến cho kiệt sức và phải ngủ gật ở trường ngày hôm nay.”


      “Vậy lão ta nhầm to rồi.” – Nash – “Mọi người biết đều có thể ngủ gật ở trường hằng ngày.”


      “Điều đó chẳng giúp được gì cho chúng ta hết” – Tôi gắt lên, càng lúc càng thấy áp lực cần phải làm cái gì đó – “Nhưng cái điều kiện phải là ai đó có liên quan tới Cõi lại thu hẹp phạm vi quá. Em chịu, nghĩ ra được còn ai nữa.”


      “Ta có thể cho biết…” – cái giọng nghèn nghẹt, lạnh lùng quen thuộc vang lên và tôi quay lại thấy Alec đứng quan sát chúng tôi từ ngoài sân – “Nhưng như thế mất hết cả bất ngờ.”


      Tôi đứng bật dây, nhanh tới nỗi suýt vấp phải chân của chính mình. “Thả ta ra!” Tôi ra lệnh, nhưng ước gì tôi có được nửa cái uy quyền trong giọng giống như gã tà ma.


      Lão Avari thản nhiên tiến về phía chúng tôi trong cái thân xác cao lều nghều của Alec, với tự tin chết người. “Ta ở trong này gần 12 tiếng rồi, nhờ vào cái bể chứa đầy ắp đố kị và ganh ghét ở trường các ngươi, và giờ ta quen với cái thân xác này đến độ chẳng nỡ rời bỏ nó nữa.”


      “12 tiếng…?” Nhưng 12 tiếng trước, Alec là…


      Nỗi giận dữ bao trùm lấy cơ thể tôi, tôi có cảm tưởng như các lỗ chân lông của mình phát ra những tia lửa điện tí xíu và có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. “Hóa ra suốt thời gian đó là ông, trong phòng Emma hả? Cùng cái hũ kem?”


      Cả Tod và Nash lo lắng quay sang nhìn tôi, mặt đầy thắc mắc nhưng tôi lờ họ .


      “Ông chỉ giả vờ thả ta ra thôi.”


      Lão Avari nhún vai. “Dạo gần đây, khiến ta vất vả lắm mới nhập được vào cái thân xác này. Chẳng tội gì mà ta thả nó ra sớm như vậy.”


      “Nhưng câu hỏi bí mật… Sao ông biết câu trả lời về cái xe đạp?” Tôi hỏi, và cả hai em nhà Hudson càng nhíu mày tợn hơn vì chẳng hiểu bọn tôi gì.


      “À… Đâu có khó để khai thác thông tin từ Marshall.”


      Lão ta lừa Emma chơi cái trò hỏi đáp nhanh của bọn tôi rồi từ đó suy ra được câu trả lời thôi. Khỉ ! Chuyện này xảy ra nếu ngay từ đầu tôi chịu kể hết mọi chuyện cho cậu ấy nghe.


      Nhưng… “Tôi nhìn thấy ông.” – Tôi tiến lại gần hơn và cả Nash và Tod vội nhổm dậy, đứng sang hai bên cạnh tôi – “ tiếng trước, bên Cõi . chuyện với mụ Invidia. Lúc đó ông đâu phải là Alec.”


      Lão Avari nở nụ cười quái đản môi Alec, làm tôi rùng hết cả mình. “Ta nhốt trong… ngày nay các ngươi gọi là gì nhỉ? Trạng thái Limbo?”


      “Ông nhốt ấy vào tầng viễn thức?” Như thế còn tồi tệ hơn cả việc bị nhập vào thân xác. Alec đâu khi cả ta và lão Avari đều sử dụng cái thân xác này? nhà tù vô hình khiến người ở trong đó dần quên đâu là giấc mơ, đâu là thực.


      “Chính xác. Và ta bao giờ có thể làm điều đó nếu có nguồn năng lượng lớn như thế này, để kiểm soát cơ thể của và của ta cùng lúc.”


      “Thả ta ra!” Nash tiến lên phía trước, sẵng giọng . Nhưng lão Avari tới là để thỏa hiệp và lão ta đâu hết cho tới khi đạt được thứ mình cần.


      Hoặc bị đuổi khỏi cái thân xác mượn.


      “Ông muốn gì?” Tôi hỏi, cố gắng nghĩ cách để thoát khỏi tình huống nguy hiểm này.


      “Ta muốn .” – Đôi mắt nâu kia đích thực là của Alec nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi hoàn toàn là của gã tà ma – “ với ta bây giờ, cách tự nguyện, và ta hứa với bao giờ nhập vào bất kỳ người bạn nào của nữa.”


      “Hãy kéo dài thời gian.” – Tod , và tới lúc ấy tôi mới nhận ra rằng lão Avari hề nhìn thấy hay nghe thấy – “Cứ để cho , càng lâu càng tốt. Hãy chớp mắt nếu em hiểu gì.” Và tôi chớp mắt, cố gắng liếc về phía để làm lộ ra thân phận của .


      quay lại ngay.” và tôi lại chớp mắt. Và Tod vụt biến mất vào trong khí.


      đời nào.” – Tôi , căm ghét từng giây từng phút phải đứng tiếp chuyện với gã tà ma trong cơ thể của bạn mình như thế này – “Ông phải cho tôi cái gì hơn thế nếu muốn tôi tự nguyện nộp mình cho ông.”


      Lão Avari nghiêng đầu Alec sang bên, tỏ vẻ thích thú. “Đây phải là cuộc thương lượng, Cavanaugh ạ. Nếu chịu hợp tác, phải tự trách bản thân mỗi khi ta nhập vào cơ thể này và hút năng lượng khắp nơi, hoặc thử vào vai Marshall để xem ta có cái gì hay ho .”


      Tôi nuốt nước bọt, phải cố gắng lắm mới thốt lên được thành tiếng. “Ông đúng là điên rồi.”


      “Ở bên Cõi bọn ta dùng cái từ đó bởi đó là khái niệm quá hiển nhiên và dư thừa. Giờ … nếu chịu sang đây ngay lập tức, ta xin thề người tiếp theo là bạn trai . Để xem thích tới mức nào khi ta là người kiểm soát.”


      “Đừng nghe lời lão ta, Kaylee” – Nash khăng khăng – “ bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu.”


      Lão Avari bật cười phá lên, khác hẳn với tiếng người bình thường của Alec. “Chúng ta đều biết ngươi thể ngăn được ta.”


      “Nhưng tôi có.”


      Tôi nghe thấy tiếng của Tod trước cả khi ra, cùng cái lò nướng bánh tay và vung mạnh vào sau gáy Alec.


      Mắt Alec mở trừng ra, giật giật vài cái rồi nhắm nghiền lại. Cả người ta đổ sụp xuống đất, bất tỉnh nhân , nhưng vẫn còn thở và tạm thời được giải phóng khỏi kẻ-đánh-cắp-thân-xác đến từ Cõi .


      “Xong tên.” – Tod , nhe răng nhìn cơ thể nằm bất động bãi cỏ - “Chúng ta đuổi tiếp tên thứ hai nào.”




      Chương 26

      TOD NHÌN CHẰM CHẰM về phía tôi qua cơ thể nằm bất động bãi cỏ của Alec, tay vẫn cầm cái lò nướng bị móp hẳn bên. “Kaylee? Em sao chứ?”


      “Tất nhiên là có sao rồi.” – Tôi giơ tay hất tóc ra đằng sau – “Nhưng từ sau khi quen hai , em dần quen với câu hỏi đó rồi.”


      Nash mỉm cười nhìn tôi, trong khi Tod chỉ tặc lưỡi gì.


      “OK, em cần tới nhà Sabine kiểm tra xem chị ta có ở nhà . Nếu có gọi ngay cho bọn em.” – Tôi , và Tod gật đầu. Tôi nghĩ là chị ta rời khỏi trường, vì xe của chị ta vẫn còn nguyên trong bãi xe, nhưng với Sabine, tôi rút ra được điều: Hãy chờ đợi những điều mong đợi. Những điều bốc đồng. Những điều điên rồ.


      “Nếu ấy ở nhà, thử qua nhà em xem.” – Nash dặn thêm, trước khi ông trai biến mất – “ tìm khắp những nơi ấy lui tới, khi có tiết.” , lúc chúng tôi vào căng-tin.


      Tôi nhún vai. “Thế chúng ta tìm lại lần nữa. Và nếu vẫn tìm thấy chị ta ở đây, chúng ta phải qua bên kia.”


      Nash ngập ngừng gật đầu, có thể thấy ấy sẵn sàng đặt cả hai chúng tôi vào nguy hiểm để cứu Sabine, hơn hẳn so với hồi cứu chị Addison.


      mở cửa và giữ cửa cho tôi vào trước. Tôi bước vào trong và chỉ có thể đứng trố mắt ra nhìn. Cả cái căng-tin giống như bãi rác khổng lồ.


      “Chuyện gì xảy ra thế này?” Tôi nhăn mặt trước chỗ thức ăn bôi choe choét tường, cửa sổ và bàn ghế, nước cam và sữa tươi chảy lênh láng sàn nhà.


      cuộc chiến thức ăn! cũng biết ai là người khơi mào nhưng ít nhất có vài chục người trèo lên bàn ném thức ăn, trước khi Goody ổn định lại trật tự. 38 người bị phạt. Mấy người làm trong căng-tin tỏ ý hài lòng khi ấy cầu họ dọn dẹp chỗ này và đồng loạt xin nghỉ việc. Vì thế toàn bộ 38 người kia phải dành cả ngày mai cọ rửa lại chỗ này. Đó chính là lý do tại sao bữa trưa hôm nay pizza được bán ở ngoài hành lang. Em biết à?”


      Tôi lắc đầu, vẫn chưa hết bàng hoàng. “Lúc đấy em còn bận buộc tội Sabine.” Sau đó tôi chui vào trong xe để hạ hỏa, cho tới khi tiếng chuông vào tiết 4 vang lên. Kết quả là tôi bỏ lỡ toàn bộ màn kịch có 1-0-2 vừa xảy ra trong căng-tin.


      Bình thường tôi vẫn nghĩ rằng các cuộc chiến thức ăn là trò trẻ con chỉ dành cho học sinh phổ thông, nhưng chiếu theo cái bãi chiến trường tôi nhìn thấy đây phải gọi là cuộc bạo động, chứ phải trò phá phách thông thường. “Sáng mai cả cái căng-tin bốc mùi chua loét lên mất…” – Tôi lắc đầu ngán ngẩm – “ thôi .”


      Nhưng tôi mới được vài bước bị tay Nash kéo lại. “Khoan . Em có nghe thấy gì ?”


      Tôi chỉ nghe thấy tiếng đế giày của mình kêu ken két mặt sàn bẩn thỉu, vì thế tôi dừng lại và lắng nghe. giọng nhàng, mượt mà và rất nữ tính.


      Tim tôi thắt lại trong lồng ngực. Tôi biết cái giọng đó, mặc dù mới chỉ nghe có lần. “Mụ Invidia.” – Tôi thào – “Mụ ta ở đây.” Và có lẽ Sabine cũng ở với mụ ta.


      Đột nhiên tôi ước gì mình phân tán lực lượng bằng cách cử Tod tìm chị ta.


      Nash giơ tay lên miệng và tôi gật đầu, theo vào trong bếp, xuyên qua cái mê cung toàn nồi niêu xoong chảo, máy rửa bát và bồn rửa bát. Ở phía cuối bếp, đứng bên cạnh cái giá cao vút bằng kim loại, đựng toàn chai lọ là Sabine.


      Và Emma.


      “Emma ơi?” Tôi gọi.


      Cậu ấy quay lại và mỉm cười nhìn tôi, đầu nghiêng sang bên đầy thích thú. Cuối cùng tôi hiểu… Emma ngủ gật trong giờ Lịch sử, lúc ngồi xem phim tài liệu và mụ Invidia kịp ra tay. bạn thân nhất của tôi chính là cái xác mượn thứ hai.


      Thân xác của Emma đứng nép sau lưng Sabine, áp sát vào người nàng mara, miệng chỉ cách tai chị ta có vài phân. Mụ ta cong môi, giương đôi mắt nâu trong veo của Emma lên nhìn tôi, như thể tôi vừa làm ngắt lời mụ ta trò chuyện với Sabine.


      nàng bean sidhe bé đây hả?” – Mụ Invidia hỏi, giơ tay của Emma vuốt dọc cánh tay trần của Sabine – “Ngươi thấy cái cách ta chế nhạo ngươi chưa? ta biết ngươi cảm thấy thế nào. ta biết ta cảm thấy thế nào. ta đâu có cần tới ta, vậy mà vẫn nhất quyết chịu buông tay. Vì sao à? Vì ta muốn kéo ta ra khỏi ngươi.”


      “Sabine, đó phải là …” Tôi tiến lại gần, đảo mắt nhìn xung quanh xem có dùng được cái gì để chống lại mụ Invidia mà làm bị thương tới Emma .


      “Các tà ma thể dối.” Sabine và chị ta nhìn tôi với ánh mắt hừng hực nỗi căm hờn. Và đố kị, đến nỗi tôi gần như cảm nhận được vị đắng của nó trong bầu khí giữa hai chúng tôi. Sao chị ta có thể đột nhiên trở mặt ghét tôi đến như vậy, khi mà mới vài tiếng trước vẫn còn gọi tôi là bạn? lẽ chỉ vì lời buộc tội sai của tôi với chị ta? Hay vì khích bác của mụ Invidia và cơn bão của đố kị mà mụ ấy mới thả vào trường chúng tôi?


      Và giờ đây khi đứng cạnh kẻ trực tiếp gây ra cơn bão ấy, hiển nhiên là mức độ của đố kị trong lòng chị ta càng đậm đặc hơn rồi.


      “Các tà ma thể cố tình dối.” – Nash chữa lại và bước tới cạnh tôi – “Nhưng bọn chúng vẫn có thể tự do đoán mò và đưa ra các giả định, giống như bao người khác.”


      “Hãy xem cái cách bọn họ vào hùa với nhau để chống lại ngươi kìa…” Mái tóc vàng của Emma rơi xuống vai Sabine, và giọng của ả tà ma sượt qua da thịt tôi, ngọt ngào và mềm mại như mật ong nơi đầu lưỡi. Nếu đến tôi còn thấy khó cưỡng lại cám dỗ của mụ ta làm sao Sabine có thể, khi mà chị ta thực rất muốn có được thứ mà tôi có.


      ta làm thay đổi ta. Khiến ta hèn hẳn .” – Mụ Invidia tiếp và tôi có thể thấy Sabine chăm chú lắng nghe. Lời của mụ ta đánh trúng mục tiêu – phải đôi tai của Sabine, mà là trái tim của chị ta – “Chỉ cần còn ta ở bên cạnh, ngươi có thể thay đổi lại mọi chuyện. Ngươi có thể có lại được ta và mọi thứ quay trở lại giống như ngày xưa. Và còn ả bean sidhe nào chắn ngang đường ngươi nữa.”


      “Sabine, đừng làm như vậy.” – Tôi bước tới van nài chị ta – “Hãy bảo mụ ta để cho Emma yên. Cậu ấy có liên quan gì tới mấy chuyện này.”


      “Con Emma này ý hả?” – Mụ Invidia phá lên cười – “Emma Marshall có liên quan tới tất cả mọi chuyện.” – Mụ ta ghé tai thầm vào tai Sabine nhưng đủ to để tất cả chúng tôi có thể nghe thấy – “ ta là phần của vấn đề. ta là chỗ dựa tinh thần vững chắc của nàng bean sidhe kia, trong khi cuộc đời chỉ đem lại cho ngươi khó khăn và nhọc nhằn.”


      “Bina, làm ơn …” Nash cầu xin và ánh mắt đầy mâu thuẫn của Sabine lập tức quay sang nhìn . Nhưng điều đó chỉ càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, bởi vì chị ta thể nhìn thấy ấy mà nhìn thấy tôi, thấy chúng tôi đứng cạnh nhau.


      ta cũng là phần của cuộc đời quá nhiều đặc ân của ta.” – Tay Emma lại chạm vào các ngón tay của nàng mara rồi vuốt ngược lên , và cánh tay của Sabine khẽ giật giật – “Người bạn trai hết mực thương, những người bạn trung thành, người bố luôn bao bọc và che chở cho con . ta có tất cả mọi thứ, còn ngươi chỉ có những cơn thèm ăn, luôn cào cấu và hành hạ ngươi từ bên trong, cả ngày lẫn đêm.”


      Tôi lại nhích thêm bước nữa và Nash cũng di chuyển theo tôi. “Sabine, chị cũng có thể có tất cả những cái đó!” – OK, ngoại trừ người bố, nhưng đấy phải là lỗi của tôi – “Và chị cần phải mặc cả với tà ma để có được những điều đó!”


      ta dối.” – Mụ Invidia cong môi lên , và Sabine khẽ rùng mình khi môi Emma sượt qua tai chị ta – “Mọi người bị cuốn hút vào nàng bean sidhe bé bởi ngây thơ, trong trắng của ta. Nhưng khi ngươi bước vào phòng, tất cả đều run lẩy bẩy và co rúm lại. Ngươi phải cố gắng để che giấu nỗi kinh hoàng mỗi khi họ nhìn vào mắt ngươi còn ta chỉ việc mỉm cười. Tự mình ngươi thể có được những thứ mà ta có, cái gì hết! Nhưng ta có thể mang chúng lại cho ngươi. Ta có thể mang cho ngươi tình chấp nhận, và nụ cười rực rỡ hơn cả Mặt Trời. Ta có thể mang cho ngươi bạn bè và chú ý. Ta có thể đều đặn cung cấp cho ngươi những con người luôn sẵn sàng ngủ để ngươi thỏa mãn cơn thèm ăn của mình.”


      “Mụ ta thể làm điều đó, Sabine ạ.” – Tôi bước tới khẳng định, và giờ tôi chỉ còn cách họ chưa đầy ba mét – “Kể cả nếu mụ ta nghĩ là mình có thể làm được chăng nữa chúng cũng phải là những thứ chị thực muốn. Mụ ta thể thay đổi giống loài của chị, mụ ta thể mang đến cho chị những người bạn thực . Cho dù mụ ta có hứa gì chăng nữa.”


      ta biết gì về nỗi đau của ngươi? Về đơn của ngươi?” – Mụ Invidia rít lên, làm tôi dựng hết cả tóc gáy – “ ta chẳng hiểu gì về tăm tối của cuộc đời ngươi nhưng vẫn sẵn sàng dập tắt ngọn lửa duy nhất mà nó có.” Ánh mắt của Emma liếc nhìn về phía Nash đứng cạnh tôi và Sabine cũng nhìn theo.


      “Ngươi chỉ cần qua Cõi …” – mụ ta luồn cánh tay của Emma vòng qua eo Sabine cách đầy chiếm hữu – “Giao cho ta cơ thể trẻ trung và căng tràn sức sống này của Emma rồi ký vào tờ hợp đồng bán linh hồn của ngươi. cái giá quá rẻ cho cuộc đời bình yên và hạnh phúc.”


      “Sabine! được!” – Nash hốt hoảng kêu lên và tôi nhìn thấy các vòng xoáy của nỗi sợ hãi và phẫn nộ chuyển động dữ dội trong mắt – “Nếu em qua bên đó, em bao giờ quay lại được nữa. Mụ ta thả em ra đâu.”


      chàng bean sidhe si tình…” - Ả tà ma tiếp tục rót những lời hứa hẹn đường mật vào tai Sabine – “ ta vẫn muốn bảo vệ cho ngươi. Nếu phải vì ta, ta là của ngươi. Hãy qua bên đây, và ta hứa với ngươi, ngươi có thể quay trở lại ngay sau khi đặt bút ký. Ngươi sống cuộc đời thực ở đây, với mọi thứ mà ta có, mà ngươi xứng đáng được hưởng.”


      Tôi có cảm giác như trời đất chao đảo trước mặt tôi. Mụ Invidia có thể mang lại những thứ đó cho Sabine nhưng thể lấy chúng khỏi tôi, đúng ?


      Tôi nhìn thấy quyết tâm trong ánh mắt Sabine chỉ giây trước khi chị ta biến mất. Chị ta quá Nash – và quá ghen tị với tôi – để mà có thể cưỡng lại lời đề nghị đó. “!” Tôi nhào tới túm lấy Emma để kéo cậu ấy khỏi Sabine trước khi chị ta qua Cõi . Nhưng tôi quá trễ. Các ngón tay của tôi chỉ kịp sượt qua mái tóc vàng của Emma và rồi cả hai người đó biến mất.


      !” Nash kéo tôi lại bằng cả hai tay và ôm chặt lấy tôi.


      Emma ở bên Cõi . Và tôi để chuyện đó xảy ra. Con người thể tồn tại ở Cõi và kể cả nếu Emma có thể sống sót được cậu ấy cũng mãi mãi bao giờ trở lại được như xưa. Cậu ấy thế nào khi nhìn thấy những sinh vật hung hãn và đáng sợ ở bên đó, những kẻ chỉ tìm mọi cách để ăn tươi nuốt sống cậu ấy?


      “Kaylee, chúng ta cần phải cứu họ ra khỏi đấy. Em cần phải đưa chúng ta sang bên đó. Ngay lập tức!”


      Và đó là khi tôi hiểu ra mục đích thực của mụ Invidia. Mụ ta thể lấy được những thứ mà tôi có và giao chúng cho Sabine. Hiển nhiên cái đó vượt quá khả năng của mụ ta. Nhưng nếu tôi qua Cõi , mụ ta – hoặc lão Avari – có thể vĩnh viễn biến tôi thành nô lệ ở bên đó. Hoặc chúng có thể giết chết tôi và lấy linh hồn của tôi – giống như cái kết mà chúng định sẵn dành cho Emma.


      Bọn tôi bị gài bẫy. Mụ Invidia cố tình để chúng tôi nghe thấy mụ ta chuyện với Sabine, cố tình để chúng tôi nhìn thấy bọn họ qua Cõi . Và muốn chúng tôi phải theo sang bên đó.


      Nhưng kể cả biết là hai tà ma ấy đứng đợi sẵn chúng tôi vẫn phải qua. Tôi thể để Emma – hay thậm chí là nàng mara đầy mâu thuẫn kia – phải chịu đày đọa của đám tà ma. Nếu muốn phần đời còn lại của mình sống trong ân hận và dày vò.


      “Em biết.” – Tôi thều thào trả lời, vẫn chưa hết sốc trước những gì vừa diễn ra. Tỉnh táo lại nào Kaylee! – “OK, hãy thử suy nghĩ chút.”


      , hãy ngay sang đó và đưa họ về. thể qua bên đó mà có em, Kaylee ạ. Chúng ta phải thôi…”


      “Đợi chút.” – Tôi kéo Nash về hướng ngược lại, cố gắng quá sát tường, phòng trường hợp đám cây leo đỏ lan vào tới trong bếp – “ là dại dột nếu chúng ta qua bên đó tại chính cái điểm mà bọn chúng nhìn thấy mình. Chắc chắn bọn chúng đứng đấy đợi sẵn để tóm chúng ta.”


      “Em nghĩ cũng phải.” Nash gật đầu tán thành, trông có vẻ hơi bất ngờ trước nhanh trí của tôi.


      Bình thường Nash là người rất điềm đạm, suy nghĩ cái gì cũng chín chắn và bình tĩnh, nhưng ràng lần này ấy hề suy nghĩ thông suốt và cuống hết cả lên. Vì Sabine. ấy muốn cứu chị ta nhiều như tôi muốn cứu Emma, và tôi thể tự hỏi phải chăng Tod đúng. Rằng Nash và Sabine sinh ra là để dành cho nhau? Rằng tôi là người duy nhất cản đường họ?


      Giờ phải là lúc suy nghĩ tới mấy chuyện này… “Đưa tay của cho em.”


      Các ngón tay của nắm chặt lấy tay tôi và tôi cảm thấy có chút cay đắng. Sabine cần ấy và ấy cần phải để cứu chị ta. Và ấy cần tôi đưa sang bên đó. Nhưng còn tôi, tôi cần gì ở ?


      “Kay ơi?” – Trán Nash nhăn tít lại vì lo lắng và sợ hãi – “Em sẵn sàng chưa?”


      Tôi thở hắt ra đầy khó nhọc. “Chưa. Nhưng… thôi.”


      Lần này tiếng thét của tôi đến quá dễ dàng, bởi vì tôi chỉ cần hình dung ra cảnh Emma chết – lần nữa. Tôi hứa với cậu ấy để chuyện đó xảy ra, bằng bất cứ giá nào. Và tôi phá vỡ lời hứa của mình.


      Khi tiếng thét dần trong tai tôi, và nỗi đau đớn trong cổ họng tôi cũng giảm dần, tôi mở mắt ra và quan sát phiên bản Cõi của căn bếp trường tôi. Các sợi dây leo lan ra khắp hai bên tường và sàn nhà, ngoe nguẩy vươn về phía chúng tôi. Nhưng cũng may chưa đủ để bao phủ kín cả căn phòng.


      thứ chất lỏng đục ngầu chảy tong tỏng từ cái vòi ở chậu rửa bát, và số dụng cụ khác trong bếp cũng chảy qua hàng rào ngăn cách giữa hai thế giới.


      Emma và Sabine đứng giữa phòng bếp, tại đúng cái vị trí mà họ vừa qua, chỉ có điều bạn thân của tôi quay trở lại với thân xác của mình – và hiển nhiên là rất sốc. tay Sabine nắm chặt lấy khuỷu tay của Emma và tôi cũng biết chị ta muốn bảo vệ hay khống chế bạn tôi nữa.


      Lão Avari và mụ Invidia đứng ở hai bên tường khác nhau, để Sabine thể lúc theo dõi được cả hai.


      “Kaylee ơi…?” – Đôi mắt nâu của Emma mở to hết nhìn tôi lại nhìn mụ Invidia. Giờ suối tóc của mụ ta chảy siết vì phấn khích tột độ. Những giọt nước lăn dài quần áo của mụ ta, nhưng hề làm hỏng chất liệu áo, sau đó rơi xuống tấm vải sơn lót sàn và cháy xèo xèo, tạo thành những cái lỗ sâu hoắm. Emma co rúm lại khi nhìn thấy cảnh đó – “Chúng ta ở đâu thế? Đây là địa ngục đúng ? Mình ở địa ngục đúng ?”


      “Là Cõi , Emma ạ.” – cái tên khác của địa ngục – “Mọi chuyện ổn thôi. Mình đưa cậu ra khỏi đây.”


      “Mình chết rồi hả Kay?” – Emma run rẩy hỏi và tim tôi như muốn vỡ vụn. Cậu ấy ngủ gật trong giờ Lịch sử và tỉnh dậy thấy mình ở dưới địa ngục. Cậu ấy nghĩ là tôi để chuyện đó xảy ra. Rằng tôi để cho cậu ấy chết trong khi hoàn toàn có thể cứu được cậu ấy.


      “Sắp rồi, cưng ạ…” – Mụ Invidia ngân nga trả lời – “Rất nhanh thôi.”


      “Đừng nghe lời mụ ta, Emma. Cũng đừng nhìn vào mắt mụ ta.” Tôi quay sang dặn Emma. Tôi băn khoăn hiểu tại sao hai tà ma ấy vẫn chưa hề xông vào tóm lấy bọn tôi.


      “Sabine, quay lại em!” – Nash – “Trước hết hãy đưa Emma quay lại thế giới loài người , rồi chúng ta giải quyết mọi chuyện ở bên đó. Em cần phải bán linh hồn của mình để có cuộc đời tốt đẹp hơn.”


      đúng!” – Mụ Invidia lắc đầu . Ở phía đối diện, lão Avari chỉ im lặng đứng nhìn. Có vẻ như lão ta muốn đợi xem mọi chuyện diễn ra thế nào rồi mới hành động – “Ngươi tự thử cố gắng rồi đấy thôi, nhưng kết quả thế nào?”


      “Mọi chuyện đều ổn!” – Nash hét ầm lên, và tiến về phía trước. Tôi cũng vội bước theo bởi tôi muốn buông tay ra, phòng khi phải quay trở lại bên kia gấp – “Em có thể tự mình làm chuyện đó, Sabine ạ, và giúp em. chưa bao giờ ngừng giúp em.”


      vứt bỏ em.” – Tay chị ta siết chặt lấy tay Emma và cậu ấy nhăn mặt lại nhưng tìm cách giãy ra – “ đuổi em ra khỏi nhà và bảo em đừng bao giờ quay lại.”


      Nash ngập ngừng và tôi đọc được mâu thuẫn trong mắt . ấy thể chối bỏ những gì xảy ra, nhưng giờ trách cứ Sabine chỉ càng đẩy chị ta xa hơn về phía đám tà ma kia mà thôi. Mặc dù chuyện xảy ra hôm đó hoàn toàn là lỗi của chị ta – “ rút lại lời đó.” – Cuối cùng Nash lên tiếng – “ quá thất vọng và giận dữ nên xử hơi nóng vội, trong khi đáng ra có nhiều cách để xử lý tình huống đó tốt hơn.”


      , và tôi tự hỏi biết có phải ấy học được câu đó từ mẹ mình .


      ta lặp lại chuyện đó.” – Mụ Invidia vén tóc ra đằng sau và thêm vài giọt a-xít nữa rơi xuống sàn nhà – “Chừng nào ta còn xen vào giữa hai người, ta còn tiếp tục bỏ rơi ngươi, hết lần này đến lần khác. Hãy trao linh hồn lại cho ta và ta làm cho mọi nỗi khổ sở ấy biến mất. Ta làm cho ta biến mất.”


      Và đột nhiên tôi mất hết kiên nhẫn với cái trò vờn qua vờn lại này của mụ ta.


      “OK, nghe này.” – Tôi lên tiếng và tất cả lập tức quay đầu nhìn về phía tôi. Và tôi phải cố nuốt nỗi khiếp sợ của mình vào bên trong, trước khi mở miệng tiếp – “Linh hồn của chị là việc của chị, Sabine ạ.”


      “Kaylee…” Giọng Nash đầy cảnh cáo.


      “Chị ta lớn rồi mà Nash.” – Tôi khăng khăng – “Chị ta cần phải tự đối mặt với .” – rồi tôi quay sang nhìn Sabine, cảm thấy rợn tóc gáy khi trở thành tâm điểm chú ý của cả hai tà ma – “Chị muốn làm gì với linh hồn mình tùy. Cá nhân tôi thấy chị ngu ngốc khi định đem bán nó cho chính kẻ có kế hoạch tra tấn và hành hạ chị cho tới ngàn đời. Và đó chính xác là kế hoạch của mụ ta. Cứ thử hỏi mụ ta mà xem, nếu chị tin tôi. Nhưng tôi tuyệt đối để chị lôi Emma theo.”


      Tôi chống hai tay lên hông và vênh mặt nhìn Sabine đầy thách thức. “Hãy thả Emma ra, và nếu khi chị vẫn muốn bán linh hồn của mình đích thân tôi chích ngón tay cho chị để chị có thể ký cái hợp đồng đó bằng máu. Chị thấy sao?”


      “Kaylee!” Nash gắt lên nhưng tôi chỉ có thể nhún vai, thầm hy vọng rằng chiêu tâm lý học nghịch đảo của mình phản tác dụng. Sabine trước giờ luôn thích làm ngược lại những gì tôi . Nếu tôi bảo chị ta được làm cái gì chị ta càng phải làm cho bằng được. Vì thế, nếu chị ta nghĩ tôi mong chị ta bán linh hồn của mình – hoặc ít nhất là việc đó hề khiến tôi bận tâm – có lẽ chị ta làm theo hướng ngược lại.


      “Cứ để cho ta .” – Lão Avari thọc hai tay vào trong túi áo khoác – “Ta thấy thành của ta… khá là hỗn loạn.” Lão ta ăn mặc giống như bao nhân viên văn phòng khác, trông hoàn toàn vô hại và… bình thường. Ngoại trừ đôi mắt của lão…


      Tôi dám nhìn vào hai con ngươi đen sẫm và sâu hoắm đó. Chúng dường như hút hết cả ánh sáng trong phòng, thay vì phản chiếu nó. Đôi mắt của lão Avari phải là cửa sổ của tâm hồn – thứ mà lão ta hề có – mà là cửa sổ của trống rỗng, vừa sâu vừa tối.


      “Tốt thôi. Nào, chúng ta hãy cùng kết thúc chuyện này ở đây.” Tôi tiến thẳng tới chỗ Sabine đứng, hy vọng rằng chủ động của tôi khiến chị ta hành động.


      Sabine lùi lại và kéo Emma theo chị ta. Nash gọi tên tôi nhưng tôi vẫn dừng lại. Và khi tôi được nửa đường tới chỗ Sabine đột nhiên tôi cảm nhận được chuyển động rất nhanh, thoáng vụt qua phía bên phải. Tôi quay ngoắt đầu sang …


      Lão Avari biến mất.


      Kế đó, tôi nghe thấy tiếng Nash kêu lên thất thanh sau lưng mình. Tôi hoảng hốt quay lại thấy lão Avari tóm lấy tay bằng tay. Phải tới khi ấy tôi mới chợt hiểu ra tại sao cả lão Avari và mụ Invidia nãy giờ hề nhúc nhích hay có động thái gì, mà chỉ đứng yên chỗ - Kỹ thuật di chuyển giữa hai thế giới của tôi ngày càng tiến bộ. Cả tôi và Sabine đều có thể di chuyển trong nháy mắt. Và hai tà ma đó dám mạo hiểm làm gì có thể khiến chúng tôi quay trở về bên kia và mất hết cả bốn nạn nhân.


      Nhưng khi Nash rời khỏi tầm với của tôi, cuộc chơi mới chính thức bắt đầu.


      Tôi đứng khựng lại, kẹt giữa người gần-như-là-bạn-trai-tôi và người chắc-chắn-là-bạn-thân-tôi, biết phải làm sao.


      cử động thôi, và ta giết chết .” Lão Avari , và vì tà ma thể dối, nên tôi dám chắc đó phải là lời đe dọa suông.


      “Kaylee, em!” – Nash hét ầm lên, mặt nhăn nhúm vì đau, và tôi biết rất cái cảm giác đau đớn ấy – “Hãy đưa họ !”


      Nhưng tôi bao giờ bỏ ấy hay Emma lại, và lão Avari quá biết điều đó.


      Lão ta liếc về phía Sabine. “Hãy cùng thương lượng , Campbell.”


      !” – mụ Invidia rú lên và Emma giật thót mình. Tôi nhìn theo ánh mắt kinh hoàng của cậu ấy và phát ra ả tà ma của lòng đố kị nhe hàm răng vàng khè, nhọn hoắt hình răng cưa ra – “ thương lượng gì hết. Con nhóc mara là của ta, cả thân xác đẹp đẽ kia của Emma nữa. Của ta!”


      “Kaylee ơi…!” – Emma run lập cập, ôm chặt lấy tay Sabine.


      “Sabine, đưa cậu ấy ra khỏi đây!” – Tôi gắt lên, cùng lúc phải chia tập trung của mình ra làm ba hướng: Mụ Invidia, Sabine và Emma, lão Avari và Nash.


      “Nếu ngươi , ngươi bao giờ được gặp lại nữa.” Lão Avari và Sabine hốt hoảng nhìn sang Nash. Chắc chắn chị ta để cho Nash chết, nhưng chị ta làm những gì để cứu ấy, đó mới là điều tôi lo sợ.


      “Đề nghị của ông là gì?” Sabine hỏi và mụ Invidia lồng lộn rít lên.


      ! Của ta! Ta tìm ra nó trước. Ta cho nó ăn. Ta nuôi dưỡng đố kị trong lòng nó thành nỗi khát khao, cay đắng và nỗi tức giận. Và giờ nó chín mọng và ta là người hái nó!”


      Ánh mắt của lão Avari lần rời khỏi Sabine. “ trao đổi. Của ta…” – Lão đẩy Nash ra phía trước, nhưng tay vẫn tóm chặt lấy lại rên lên vì đau đớn – “… đổi lấy của ngươi.” Lão ta hút năng lượng của Nash, giống như lần trước, khi ấy bị bắt tới Cõi .


      , Sabine.” – hổn hển , mặt trắng bệch – “Kaylee, đừng để ấy làm chuyện đó.”


      Tôi biết phải gì lúc này. Tôi thể lựa chọn giữa Nash và Emma. Tôi thể!


      “Ông sẵn sàng từ bỏ bean sidhe để đổi lấy con người?” – Sabine nghi ngờ hỏi lại lão Avari – “Tại sao?”


      chỉ cần biết là nếu giao cho ta đó, ngươi có thể nhận lại người của mình và quay trở về bên kia.”


      Nhưng tôi hiểu điều lão ta hề ra. Lão ta phải từ bỏ Nash vì Emma. Lão ta từ bỏ Nash vì tôi. Bởi vì chỉ cần có Emma trong tay, lão ta có thể ép tôi đổi tự do của mình cho cậu ấy.


      “Kaylee ơi…?” Emma, run bần bật bên cạnh Sabine, hốt hoảng mở to mắt nhìn tôi.


      !” Mụ Invidia giờ gần như điên loạn vì bị lão Avari hớt tay . Mái tóc của mụ ta chảy nhanh tới nỗi tạo thành vũng nước lớn dưới chân mụ ta. Đôi mắt cháy rực lên như hai hòn than xanh, và các móng vuốt sắc nhọn tay mụ ta chìa ra như muốn ăn tươi nuốt sống mấy người chúng tôi.


      Sabine hết nhìn mụ Invidia, tôi, lão Avari rồi lại quay về tôi và tôi có thể đọc được mâu thuẫn mặt chị ta. Chị ta muốn hại Emma. Nhưng chị ta cũng muốn mất Nash và đề nghị của lão Avari ràng là hấp dẫn hơn nhiều so với lời đề nghị của mụ Invidia.


      Cuối cùng chị ta quay sang nhìn Nash, và thấy nỗi đau đớn quằn quại trong mắt . Và tôi biết câu trả lời của chị ta trước cả khi chị ta thốt ra thành lời.


      “Thôi được. Đây!” Sabine đẩy Emma sang bên phải. Và lão Avari thả Nash ra, đẩy về hướng ngược lại. Tôi lao nhanh tới chỗ Emma. Cậu ấy loạng choạng và ngã khuỵu xuống đất. Ở phía bên kia phòng, Nash cũng đổ sụp người xuống vì đau. Sabine lao vội tới và giang rộng hai tay ra để đỡ .


      Và trước khi trong hai người tụi tôi tới được đích, mụ Invidia rít lên lao vụt tới chỗ tôi – tôi ở gần với chỗ mụ ta nhất – và giương móng vuốt ra.


      Tôi vội né người sang phía bên trái và mụ ta cũng lập tức chuyển động theo tôi, mái tóc a-xít bay phấp phới trong khí. Mụ ta chỉ còn cách tôi chưa đầy 5 mét.


      Lão Avari gầm lên, nổi khùng lên khi thấy tà ma khác sắp đụng được vào món đồ của mình. Lão ta dừng lại – cách Emma chừng nửa mét – và dậm cái chân phải mạnh xuống đất, giống như gã khổng lồ muốn làm rung chuyển trái đất. Băng giá đột nhiên phóng lên từ dưới đất, lao thẳng về phía mụ Invidia và càng lúc càng lan nhanh hơn mặt sàn. Chúng chạm vào được mụ ta đúng lúc mụ ta nhào vào người tôi. Tôi hoảng hồn lùi vội ra đằng sau và mụ Invidia lập tức đóng băng. Theo đúng nghĩa đen.


      Da mụ ta được bao phủ bởi lớp băng màu xanh nhạt. Mái tóc cũng ngừng chảy và đóng băng ngay lập tức, tạo thành những trụ băng màu xanh lá cây, mọc lờm chờm lên nhau. Móng vuốt của mụ ta vẫn chìa ra phía tôi, cách mặt tôi độ chục phân. Cũng may là mụ ấy bị đóng băng kịp lúc.


      “Kaylee!” Tod gọi ầm lên và tôi ngẩng mặt thấy ấy đứng ở phía bên kia phòng, sẵn sàng đợi lệnh của tôi.


      “Đưa Emma !” Tôi gào lên. gật đầu và vụt biến mất. Lão Avari tiến tới chỗ Emma, và cậu ấy lồm cồm lùi vội ra khỏi lão. Đúng lúc đó, Tod ra bên cạnh cậu ấy và Emma bám chặt lấy cánh tay rồi cả hai người họ biến mất.


      Lão Avari lại gầm lên, và lần này ánh mắt lão quay sang tìm tôi. Bên tay phải tôi, mụ Invidia giãy giụa tìm cách thoát ra khỏi khối băng. Tôi nhắm mắt lại và cố gắng triệu tập tiếng thét. Nhưng trước khi tôi kịp phát ra bất kỳ thanh nào, tôi nghe thấy tiếng Nash hét ầm lên từ phía bên kia phòng.


      “Hãy tới mà bắt bọn tao !”


      Tôi mở mắt ra và thấy giữ tay Sabine lại, từ chối chịu cho tới khi biết chắc rằng tôi an toàn.


      Lão Avari dừng lại, vuốt phẳng lại cái áo khoác. Lão ta hết quay sang bên phải nhìn tôi lại quay sang bên trái nhìn Nash và Sabine, và tôi nhận ra cái nhìn đó.


      Lòng tham. lòng tham vô đáy. Lão ta muốn có cả ba chúng tôi. Nhưng kể cả tà ma đầy quyền năng như lão cũng thể ở hai nơi cùng lúc. Lão ta phải chọn.


      Và rồi tôi nghe thấy tiếng băng kêu răng rắc ở bên còn lại và tôi biết lão ta có cơ hội.


      Bàn tay trái của mụ Invidia phóng về phía tôi. Chỗ băng bám tay mụ ta nứt ra và rơi lả tả xuống sàn nhà. Theo bản năng, tôi vung chân đạp thẳng vào bụng mụ ta, làm mụ ta quỳ sụp xuống sàn, hơn nửa phần thân vẫn bị kẹt cứng trong băng. Tôi lại đá thêm phát nữa và mụ ta đổ kềnh ra đất, mặt đập xuống sàn. Khi ba cái răng nhọn hoắt và dài bằng ngón tay út của tôi rơi xuống cũng là lúc mấy cột băng đầu mụ ta rụng ra, bắn về phía Nash và Sabine.


      “Sabine, !” Tôi hét lên. Chị ta liếc về phía lão Avari, sau đó quỳ xuống và bẻ lấy cột băng sàn. Rồi chị ta gật đầu với tôi và nắm lấy tay Nash.


      !” gào lên, lúc chị ta túm chặt tay quay trở về bên kia.


      Tôi cố gắng triệu tập tiếng thét. Lão Avari lao nhanh tới chỗ tôi. Móng vuốt của mụ Invidia nắm chặt lấy cổ chân tôi. Tôi cố giằng chân ra nhưng tay mụ ta bám quá chắc. Tôi cuống cuồng nhoài người nhặt lấy cái răng gẫy của mụ ta. Lão Avari cách tôi còn xa nữa.


      Tôi dùng hết sức bình sinh cắm phập cái răng vào mắt trái của mụ Invidia.


      Mụ ta rú lên và buông vội tay ra ôm lấy mắt. Tôi lồm cồm lùi vội ra đằng sau, cố gắng triệu tập tiếng thét. Nhưng thanh nào thoát ra. Tôi quá sợ hãi để có thể nghĩ về cái chết nào khác, ngoài cái chết của bản thân.


      Đúng lúc đó, bàn tay chắc khỏe ôm vòng lấy tôi từ đằng sau. “Có đây rồi!” Tod thầm vào tai tôi, cùng lúc lão Avari nhào về phía tụi tôi.


      Chưa đầy giây sau, tôi thấy mình đứng trong bếp của nhà trường, Tod vẫn ôm tôi từ phía sau. Bên dưới chân phải tôi là chai nước sốt mayonnaise bị bật tung nắp. Cách đó mét là Emma, mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.


      Phía bên kia phòng, Nash gập người lại vì đau đớn và kiệt sức, trong vòng tay của Sabine. sàn nhà, cạnh chân chị ta là cái cốc nhựa đựng cột băng chị ta lấy được khi nãy bên Cõi . Tôi thậm chí còn chẳng muốn biết tại sao chị ta lại lấy nó.


      Tod siết lấy tôi rồi thả tay ra, và tôi quay lại đối diện với . “Cảm ơn . Em nợ .”


      , em nợ cái gì hết.” , và các vòng xoáy màu xanh trong mắt khẽ chuyển động.


      Kế đó, Emma đứng dậy ôm chặt tôi vào lòng.


      “Cậu vẫn ổn chứ?” Tôi hỏi.


      “Mình nghĩ thế.” – rồi cậu ấy giơ tay lên gạt mấy sợi tóc mặt. Ánh mắt cậu ấy vẫn chưa hết hoảng hốt, da cậu ấy vẫn tái nhợt, nhưng được quay trở lại với gian quen thuộc như thế này khiến cậu ấy bình tĩnh hơn rất nhiều – “Vậy là đấy chính là Cõi ?”


      “Ừ.” Tôi với lấy cái tạp dề treo móc và lau chỗ nước sốt dính giày.


      “Chuyện gì xảy ra thế? phút trước mình còn ở trong lớp Lịch sử, vậy mà nhoằng cái thấy bản thân nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc vét và mụ đàn bà nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình.”


      “Chuyện kể ra dài lắm, Emma ạ. Mình hứa kể hết mọi chuyện cho cậu nghe. Nhưng giờ mình cần giây để… thở lại .”


      Emma gật đầu và tôi ngồi xuống cái ghế gần đó. Trong vài phút, năm người bọn tôi ngồi lặng lẽ nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy…


      Choáng váng. nhõm. Và vẫn còn sống.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      .




      Chương 27

      “THẾ CÁI MỤ CÓ BỘ TÓC kỳ quái đó là ai?” Emma vừa hỏi vừa nhấc cái khay ra khỏi lò nướng.


      “Cái mụ có bộ tóc chảy nước tong tỏng ý hả?” Tôi đặt cái lót nồi lên bàn.


      Emma gật đầu, hít hà cái khay bánh rồi đặt xuống bàn. Để bù đắp cho cơn khủng hoảng ngày hôm trước của nàng, tôi hứa trả lời tất cả mọi câu hỏi liên quan tới Cõi của Emma.


      “Tên mụ ta là Invidia. con quỷ của lòng đố kị.”


      Cậu ấy bỏ cái lót tay xuống bệ bếp. “Người gây ra mâu thuẫn giữa cậu với Sabine ý hả?”


      “Và hơn nửa trường học.” – Tôi cất lót tay vào trong ngăn kéo cạnh lò nướng – “Đó là phần của cuộc tấn công chớp nhoáng của bọn chúng vào thế giới loài người, cậu hiểu chưa?” – Emma gật đầu, nhưng trông có vẻ chắc chắn cho lắm, vì thế tôi lại giải thích thêm – “OK, hãy tưởng tượng nó giống như cái bánh xe nước. khi nó quay, nó tạo ra rất nhiều năng lượng, đúng ? Nhưng cần phải có cú hích ban đầu để làm cho nó quay. Trong trường hợp này, cú hích đó chính là nguồn năng lượng lớn được đẩy vào trường chúng ta bởi lão Avari, con quỷ của lòng tham, và mụ Invidia, con quỷ của lòng đố kị. Và nó làm bùng lên những xích mích vốn tồn tại giữa mọi người. Vì nó được bắt nguồn từ lòng tham và đố kị, thứ nó sản sinh ra cũng là lòng tham và đố kị.”


      “Thế nên… Sophie cắt tóc của Laura bởi vì ta ghen tỵ với cái vương miện Nữ Hoàng Tuyết ngu ngốc kia.”


      “Chính xác.” Tôi mở tủ lạnh lấy hộp sữa tươi, trong khi Emma với tay lấy hai cái cốc giá.


      “Và nó khiến Sabine ghen tỵ điên cuồng với cậu, còn cậu khăng khăng đổ lỗi cho chị ta về mọi chuyện.”


      Tôi hừ cái rồi rót sữa vào cốc. “Có thể như vậy. Ngoài ra lão Avari và mụ Invidia còn bày ra nhiều trò khác nữa để bọn mình quay ra chống lại nhau, bởi vì mình và chị ta chính là mục tiêu cuối cùng.”


      “Sợ nhỉ.”


      “Cậu thể tưởng tượng nổi đâu.” Tôi nhấp ngụm sữa và quan sát bạn thân.


      chung là Emma hồi phục khá nhanh sau những gì được nghe và được chứng kiến về Cõi . Phản ứng đầu tiên của cậu ấy khi biết chuyện bị nhập là “Lúc đó đầu mình có lúc lắc ?” nhưng tôi biết cậu ấy chỉ cứng thế thôi, chứ tận sâu thẳm bên trong rất sợ hãi. Tôi biết cảm giác của Emma bây giờ - mất kiểm soát, sợ hãi và bị lợi dụng - bởi vì tôi từng trải qua chuyện đó.


      Và tôi luôn ở bên cạnh để giúp cậu ấy vượt qua. Và chiến đấu lại.


      Tất cả chúng tôi làm như vậy.


      Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên ngoài phòng khách, và tôi chạy ra mở cửa, trong khi Emma cắt bánh. Nash đứng ở trước cửa, và ngay khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, các vòng xoáy trong mắt lập tức chuyển động chậm rãi. Và trái tim tôi lại lần nữa thổn thức.


      “Chào em.”


      “Chào .” Tôi nhoẻn miệng cười, rồi để yên cho ôm mình vào trong lòng và đặt lên môi tôi nụ hôn. Tôi muốn được hôn nhiều hơn nữa, nhưng giờ phải lúc. Và tôi thể tự hỏi liệu điều tốt lành đó có bao giờ xảy ra bởi vì…


      định bắt tụi này đứng ngoài cửa cả đêm đấy hả?” – Sabine từ phía sau Nash ngó đầu ra hỏi – “Tôi chết cóng rồi đây này, và tôi cần phải chuyện với Emma.”


      Tôi bước tránh sang bên để cho ta vào trong nhà rồi đóng cửa lại, và nắm lấy tay Nash lúc chìa tay về phía tôi. rủ tôi chơi vào tối thứ Sáu tới – cuộc hẹn hò thực , đảm bảo phá đám của các thế lực Cõi hay mara – và tôi đồng ý. Mặc dù tôi vẫn chưa biết phải thuyết phục bố thế nào để bố cho tôi . Nash rất cố gắng để lấy lại niềm tin của tôi và tôi cũng sẵn sàng cho ấy cơ hội để chứng tỏ điều đó, miễn là ấy dứt hẳn được hơi thở độc hại kia. Nhưng lập trường của bố tôi rất vững chắc, nhất là khi nó có liên quan tới chuyện tái hợp của Kaylee/Nash.


      Thậm chí có khi bắt Sabine từ bỏ Nash còn dễ dàng hơn bắt bố tôi chấp nhận ấy.


      Sabine chạy xồng xộc vào trong bếp, nơi Emma vẫn lúi húi với mấy cái bánh. Chị ta xin lỗi tôi về chuyện đưa tôi sang Cõi và gần như bán tôi cho lão Avari. Và tôi chấp nhận lời xin lỗi của chị ta bởi vì tôi biết chị ta lòng – Sabine bao giờ xin lỗi ai nếu chị ta thực có ý đó. Và tôi cũng xin lỗi Sabine vì đổ lỗi cho chị ta về cái chết của mấy thầy điên loạn của gần nửa trường học. Và trong thế giới quan méo mó của nàng mara, chúng tôi hòa nhau và mối quan hệ giữa tôi và chị ta lại quay trở về điểm xuất phát ban đầu. Chị ta vẫn tìm mọi cách chinh phục trái tim Nash – thỏa mãn với việc chỉ làm người bạn tốt – và tôi tiếp tục đẩy chị ta ra nếu thấy chị ta quá xa.


      Nhưng bởi vì Emma từ chối chấp nhận lời xin lỗi của Sabine và hề nợ chị ta bất kỳ lời xin lỗi nào, nên chị ta gần như bị ám ảnh với việc phải có được tha thứ của Emma cho bằng được.


      Và chuyện đó hề diễn ra thuận lợi như chị ta muốn.


      “Emma ơi?” Sabine tiếp tục lởn vởn bên cạnh Emma để xin lỗi, trong khi tôi và Nash ngồi xuống ghế trong phòng khách.


      thấy thế nào rồi?” Tôi hỏi, và nhìn sâu vào trong mắt để tìm kiếm . hơn ngày trôi qua nhưng phải tới hôm nay trông da dẻ mới hồng hào trở lại, sau khi bị lão Avari hút cạn năng lượng. lần nữa. Được cái, giờ ấy phải đau đầu lo nghĩ về chuyện tôi và Sabine cãi vã nhau nữa. Chúng tôi phải là bạn thân – có lẽ tôi bao giờ có thể thích được nàng mara đó – nhưng giờ chúng tôi có thể ở chung trong phòng mà cần có trọng tài phân xử.


      Phần lớn thời gian.


      khá hơn nhiều rồi.” - ở trong bếp Emma tìm mọi cách né tránh đeo bám của Sabine, bằng cách đưa cho chị ta mấy cái bánh để chị ta có thể im lặng ngồi ăn – “Mẹ chắc cũng sắp tới.”


      “Mẹ đường rồi.” Tod xác nhận lại, và tôi ngẩng mặt lên thấy ấy ngồi vắt vẻo trong cái ghế bành của bố. Theo dõi chúng tôi.


      “Em tưởng phải giao pizza chứ?” Nash hỏi.


      chàng thần chết nhún vai. “Làm sao bỏ lỡ màn này được.”


      Tôi cau mày. “ nhìn thấy rồi à?”


      “Ừ… Và còn nghe thấy. Ngửi thấy và…”


      “Là cái gì vậy?” Nash sốt ruột hỏi lại, nhưng ông trai của ấy chỉ nhe răng cười đầy bí hiểm.


      Sau chuyện xảy ra hồi tháng trước, Harmony nghiên cứu tìm ra cách ngăn cho đám tà ma nhập vào người chúng tôi và sáng nay ấy gọi điện báo với mọi người rằng cuối cùng cũng tìm ra được cách. Đó cũng là lý do duy nhất khiến Emma chịu ở chung trong phòng với Sabine nhanh như vậy, chỉ ngày sau chuyến viếng thăm đầu tiên của Emma tới Cõi .


      “Bố em đâu rồi?” Tod ngó đầu ra hành lang, như thể bố tôi có thể thình lình xuất bất cứ lúc nào.


      “Bố em giúp Alec ổn định chỗ ở.” Có vẻ như sau những lần bị lão Avari nhập vào người giúp Alec và bố tôi hiểu nhau và trở nên thân thiết hơn. Bố tôi thậm chí còn vét sạch chỗ tiền tiết kiệm ít ỏi của mình cho Alec mượn để đặt cọc và trả tiền thuê nhà tháng đầu tiên.


      “Cốc! Cốc!” – Tiếng Harmony vọng vào từ bên ngoài và tự đẩy cửa vào nhà mà cần ai ra mở. tay cái hộp các-tông lớn – “Tod, giúp mẹ tay nào.”


      chàng thần chết miễn cưỡng đứng dậy bê lấy cái hộp từ tay mẹ. Ngay khi tay ấy vừa chạm vào nó, cả cái thùng lắc lên dữ dội và phát ra những tiếng gầm gừ nghe rất chói tai.


      “Cái gì thế ạ?” Tôi vội đứng dậy, lúc Tod đặt cái hộp xuống bàn nước. Emma và Sabine cũng từ trong bếp ngó đầu ra, mắt đầy nghi hoặc.


      “Đó…” – Harmony – “… là phần trong cái kế hoạch giúp cho các cháu bị đám tà ma nhập vào nữa. Nhưng trước tiên…” – rút từ trong túi áo khoác ra cái túi nhựa đựng đầy những sợi dây màu xanh trông rất cứng – “Emma, đưa tay của cháu đây cho .”


      Emma ngập ngừng chìa tay ra, trong lúc Harmony rút sợi dây từ trong cái túi kia ra. Nhìn kỹ hóa ra nó được bện lại từ những sợi li ti khác.


      “Đây là tơ của loại cây ở Cõi gọi là dissimulatus. Nó rất hiếm vì thế phải mất rất lâu mới tìm được nó, nhưng cũng rất chắc chắn.” – buộc sợi tơ vào cổ tay Emma rồi thắt tới ba cái nút. Cái vòng quá rộng để có thể tuột ra, cũng quá chặt để máu lưu thông được – “Nó bị co, bị bẩn hay bị đứt đâu, vì thế cháu có thể đeo nó mọi nơi mọi lúc. Kể cả khi tắm.”


      “Dissimulatus nghĩa là gì hả ?” Emma sờ tay vào cái vòng tay, trong khi Harmony lại mở túi rút ra sợi thứ hai.


      “Nó có nghĩa là “che giấu”. Chừng nào mấy đứa còn đeo sợi tơ này người, nó giúp che giấu tần số năng lượng của các cháu cả ở đây lẫn ở Cõi .”


      “Tức là sao ạ?” Emma có vẻ vẫn chưa hiểu. Nhưng tôi có.


      “Hãy tưởng tượng cháu là cái điện thoại di động…” – Harmony buộc sợi dây thứ hai vào cổ tay trái Sabine – “… liên tục phát ra tần số riêng. Và tần số ấy xác định cháu là Emma Dawn Marshall, giới tính nữ, 16 tuổi và là con người. Cái vòng này…” – lại giơ lên cái nữa và vẫy tay gọi tôi, trong khi Sabine nhíu mày ngắm nghía món phụ kiện mới tay – “… giống như thiết bị nhiễu sóng. Nó làm nhiễu cái tần số của cháu. Còn các bạn còn lại…” – nhìn về phía tôi, Nash và Sabine rồi buộc sợi dây vào cổ tay tôi – “… nó che giấu thân phận thực của các con.”


      “Vậy là… chúng biết cháu là bean sidhe đúng ạ?” Tôi hỏi lúc thắt cái nút đầu tiên.


      “Ừ, nếu chỉ dựa vào tần số năng lượng của cháu.”


      “Và nó giúp ngăn chặn lão Avari nhập được vào bọn con nữa à?” Đến lượt Nash chìa tay ra để mẹ đeo vòng.


      “Nó giúp ngăn cho lão ta tìm ra được con. Mà nếu tìm thấy làm sao lão ta nhập được vào con, đúng ?”


      “Nhưng lão ấy biết nơi bọn cháu sống.” – Sabine nhíu mày – “Đâu có khó để tìm ra bọn cháu, nếu lão ấy biết tìm đúng chỗ.”


      Harmony gật đầu. “Và đó là lý do vì sao chúng ta cần tới cả cái này.” mở cái hộp các-tông ra và thò tay vào bên trong, lấy ra cục bông xíu run lẩy bẩy.


      Tôi nhíu mày nhìn về phía sinh vật tí hon kia và ngửi thấy mùi thiu thiu bốc ra từ nó. Và khi Harmony chìa tay đưa nó cho tôi, tôi vội lùi lại ra đằng sau.


      “Nó cắn cháu đâu mà sợ.” – mỉm cười và lại đẩy nó về phía tôi. Và lần này tôi chìa cả hai tay ra để yên cho đặt nó vào trong lòng bàn tay của mình – “Đây là người bạn thân mới của cháu.” – vén mấy sợi tóc ra sau tai rồi lại thò tay vào trong hộp bế ra cục bông thứ hai và đưa cho Nash – “Tên của chúng đến cũng chịu phát nổi. Vì thế mấy đứa cứ coi như đây là mấy con cún con là được. loài cún con rất đặc biệt.”


      “Ơ thế hóa ra đây là chó ạ?” Emma thắc mắc, và Harmony mỉm cười.


      hoàn toàn. Chúng được lai giữa giống chó Pô-mê-ran và loài động vật ở Cõi . Chúng rất đắt và khó gây giống. Vì vậy mấy đứa phải chăm sóc cẩn thận đấy nhé.”


      “Chăm sóc ý ạ?”


      “Ừ. Và quan trọng nhất là trong vài tuần tới, mấy đứa phải tìm cách làm thân được với chúng.”


      “Vì sao ạ?” – Emma lại hỏi – “ lẽ các tà ma bị dị ứng với lông chó ạ?”


      Harmony bật cười và vuốt ve sinh vật tí hon tay tôi ngửi ngửi ngón tay tôi bằng cái mũi ươn ướt, xíu xiu của mình. “. Đây là loài chó canh gác Cõi . Chỉ cần ngửi thấy có tà ma nào lượn lờ quanh mấy đứa, ở đầu bên này thế giới, chúng sủa lên rất to. Vì thế… nếu cháu ngủ mà có chúng ở trong phòng, chúng có thể đánh thức cháu dậy trước khi bị tà ma nhập vào.”


      “Vậy ra… cách chữa bệnh ma nhập là nuôi con thú nuôi hả ?” Tôi dùng ngón tay vuốt dọc cái sống lưng bé tí teo của chú chó.


      “Thực ra đây giống như biện pháp phòng ngừa hơn là chữa được dứt điểm. Nhưng đó là những gì tốt nhất có thể làm.”


      “Mẹ cháu cho cháu nuôi chó đâu ạ.” Emma ôm cục bông xíu của mình vào trong lòng, mặt đầy lo lắng.


      Harmony nhún vai. “Tod có thể thuyết phục được mẹ cháu, đúng Tod?” – chàng thần chết gật đầu – “Và Sabine, chắc chắn là Nash có thể thuyết phục được mẹ nuôi của cháu.” Năng lực Ảnh hưởng của hai em nhà Hudson lần này quá hữu dụng rồi.


      “Nhưng cháu thích nuôi chó.” – Sabine nhìn chằm chằm vào con vật nuôi tay mình như thể nó sắp cắn chị ta tới nơi rồi. Hoặc ngược lại – “Cháu thậm chí còn thích đeo cái vòng này.”


      Harmony cau mày. “Thế cháu có thích lão Avari ở trong cơ thể mình ?”


      ạ.”


      “Vậy cháu phải đeo cái vòng ấy và nuôi con chó này thôi. Hãy đặt tên cho nó. Cho nó ăn. Và làm thân với nó. Nó là thứ duy nhất có thể ngăn chặn việc tà ma nhập vào người cháu. Hiểu rồi chứ?”


      Sabine miễn cưỡng gật đầu và tôi thể nhịn được phá lên cười khi Harmony vừa vừa nhún nhẩy đôi giày cao 7 phân của mình.


      “Còn Alec sao ạ?” Tôi kéo cái vòng lên cao để con cún nhai được nó.


      vừa mang qua nhà mới cho cậu ấy con rồi. Sophie cũng con, nhưng biết bác cháu giải thích như thế nào về chuyện đó với con .”


      “Thế thôi hả mẹ?” – Nash hỏi – “Bọn con chỉ cần dùng mấy cái vòng và mấy con cún này là tránh được ma quỷ à?”


      Harmony gật đầu. “ tại mấy cái vòng và mấy con cún này là thứ duy nhất ngăn cách mấy đứa với Cõi . Và vì lý do nào đó, gã tà ma của khu vực này nhắm vào trường học của các con, và lão ta chỉ có mình. Mức độ tập trung năng lượng như thế giống như ngọn hải đăng giữa đêm tối, thu hút chú ý của các tà ma và sinh vật Cõi khác. Và trường Eastlake, nơi các con dành phần lớn thời gian trong ngày ở đó, trở thành tâm điểm của mọi rắc rối có thể xảy ra. biết, vài người trong các con quyết tâm chiến đấu cho đến cùng với đám người Cõi . Nhưng để làm được điều đó, ít nhất các con cần phải biết mình có gì trong tay. Hãy nhìn lại lượt quanh phòng . Đây chính là thứ mà các con có. Những người có mặt trong căn phòng này. Vì thế ta khuyên mấy đứa hãy tìm cách mà chung sống hòa thuận với nhau. Ta có linh cảm ngày nào đó tính mạng của các con phụ thuộc điều đó.”


      Tôi liếc mắt nhìn vào từng khuôn mặt có mặt trong phòng khách nhà mình, và nghĩ về những điều chúng tôi trải qua cùng với nhau, để chiến đấu và tồn tại. Các tà ma. Các thân xác mượn. Cây leo độc. Hơi thở của Quỷ. Những cơn ác mộng biết . lẽ Harmony muốn rằng từ đây chúng tôi còn gặp nhiều chuyện nguy hiểm hơn thế?


      Và tôi thoáng rùng mình trước cái ý nghĩ đáng sợ ấy.


      Nhưng khi tôi nhìn Sabine nhìn Nash nhìn tôi, tôi chợt nhận ra điều – mà đáng ra tôi phải hiểu ra sớm hơn – rằng điều đáng sợ nhất mà tôi phải làm phải là đối mặt với những mối đe dọa ở Cõi , mà là học cách tin tưởng trở lại, trong thế giới của chính mình.


      The end volume 4

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :