Nữ Thần Báo Tử(Soul Screamers)Tập 1: Đoạt Hồn - Rachel Vincent [Kỳ ảo, tình cảm]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 17

      VÀI PHÚT SAU, thông tin chi tiết được truyền tới tai chúng tôi thông qua đám đông giờ chuyển mọi chú ý sang vừa ngã xuống kia. Đó là bạn học khóa dưới. thành viên của đội cổ vũ tên là Julie Duke. Tôi biết cái tên đó và lờ mờ nhớ ra khuôn mặt của bạn ấy. Julie rất xinh đẹp và được nhiều người quý mến, và nếu tôi nhớ nhầm bạn ấy thân thiện và dễ chấp nhận hơn hẳn so với hầu hết các nàng vẫy-pom-pom-cổ-vũ.


      Khi thấy vẫn thể bắt mạch được cho Julie sau vài phút ngã xuống, người lớn bắt đầu khẩn trương lùa học sinh ra ngoài cửa. Nash và tôi được phép ở lại vì Emma cùng xe với bọn tôi, nhưng các thầy khăng khăng bắt cậu ấy phải để cho nhân viên y tế kiểm tra cẩn thận rồi mới được về. Tất nhiên, việc cấp cứu cho Julie là ưu tiên hàng đầu nay nên khi các nhân viên đến, hiệu trưởng lập tức dẫn họ tới thẳng chỗ Julie nằm.


      Nhưng quá muộn. Ngay cả nếu tôi biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần nhìn thái độ và cái cách họ hề khẩn trương đưa bạn ấy lên cáng cấp cứu là hiểu. nhân viên y tế mặc quần đen, áo trắng bước tới chỗ chúng tôi ngồi, tay xách túi cứu thương. Chú ấy khám cho Emma rất kỹ nhưng tìm thấy nguyên nhân gây ra tình trạng suy sụp vừa rồi của cậu ấy. Mạch, huyết áp, và nhịp thở đều rất ổn. Da dẻ cậu ấy hồng hào và khoẻ mạnh, hai mắt và các phản xạ đều... phản xạ tốt.


      Cuối cùng họ kết luận là Emma chỉ đơn giản là bị ngất, nhưng vẫn khuyên Emma nên tới bệnh viện để kiểm tra lại kỹ hơn, phòng trường hợp có biến chứng nào khác. Emma cố tìm mọi cách để thoái thác nhưng hiệu trưởng lập tức nhấc máy gọi điện cho Marshall, mẹ Emma và ấy đến đón con mình ở bệnh viện.


      Sau khi chắc chắn là chị Sophie có ngươi đưa về, tôi và Nash theo xe cứu thương đến bệnh viện, nơi Emma được đưa vào phòng chờ xét nghiệm. Và đợi mẹ cậu ấy đến. Ngay khi y tá vừa đóng cửa, ra ngoài, Emma lập tức quay sang nhìn bọn tôi đầy hoang mang và lo lắng.


      ‘‘Chuyện gì xảy ra thế?” - cậu ấy khoanh tròn chân ngồi giường bệnh - “Và mình muốn biết .”


      Tôi liếc qua Nash, người loay hoay rút đôi găng tay y tế ra khỏi cái hộp giấy treo tường, nhưng ấy chỉ nhún vai và gật đầu về phía Emma, ra hiệu cho tôi cứ tự nhiên. “Ừm…” - tôi ngập ngừng biết nên kể đến đâu, hoặc diễn đạt thế nào cho dễ hiểu - “Cậu chết.”


      “Mình chết á?” - Emma trợn tròn mắt nhìn tôi. Hiển nhiên đây phải là câu trả lời cậu ấy mong đợi.


      Tôi gật đầu. “Cậu chết và bọn mình đưa cậu quay trở lại.”


      Emma nuốt nước bọt cái ực, hết nhìn tôi lại quay sang nhìn Nash – người chu miệng thối phồng cái găng tay dùng lần kia - “Hai ngươi cứu sống mình á? Kiểu như là hô hấp nhân tạo ý hả?" - Tay và vai cậu ấy thả lỏng nhõm, ràng là cậu ấy nghĩ phải có chuyện gì đó… kỳ dị hơn cơ. Tôi định cứ thế gật đầu cho xong, nhưng rồi chợt nhớ ra là có ai đồng tình với câu chuyện này của bọn tôi. Cần phải cho cậu ấy biết - hay ít nhất cũng phải là phiên bản khác của .


      hẳn là như thế.” Tôi quay sang nhìn Nash cầu cứu.


      thở dài và ngồi xuống mép giường của Emma. Tôi ngồi phía trước, dựa lưng vào ngực . Suốt từ lúc cất tiếng linh hồn cho Emma tới giờ, tôi gần như rời Nash lấy nửa bước và tôi cũng hề có ý định làm như vậy. “OK, bọn kể cho em nghe chuyện gì xảy ra...” - Tuy nhiên, khi khẽ bấm vào tay tôi, tôi hiểu rằng ấy kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện, và ấy muốn tôi cũng vậy - “Nhưng trước tiên em phải thề là kể chuyện này với bất kỳ ai. ai. bao giờ. Kể cả khi em sống thêm 90 năm nữa và muốn được xưng tội trước lúc lâm chung.”


      Emma nhe răng cười nhăn nhở và đảo tròn hai mắt. “Gớm, làm như em vẫn còn nhớ đến hai người khi em 106 tuổi và trút hơi thở cuối cùng ý.”


      Nash tặc lưỡi cuời rồi vòng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau. Tôi dựa hẳn người vào lòng , cảm nhận được trái tim đập ở chỗ lưng mình. Khi mở miệng, hơi thở của thổi lên tóc tôi, xoa dịu mọi cảm giác bất an trong tôi. Mặc dù tôi biết người ấy muốn trấn an tinh thần là Emma, chứ phải tôi.


      “Vậy là em thề chứ?” - hỏi lại và Emma gật đầu - “Em biết là Kaylee có thể tiên đoán được khi ai đó sắp chết, đúng ?” - Emma lại gật đầu, trông mặt cậu ấy có vẻ tò mò nhiều hơn là sợ hãi. Hoặc cũng có thể cậu ấy chỉ cố che giấu sợ hãi đó thôi - “Thỉnh thoảng, trong số hoàn cảnh cụ thể... Kaylee còn có thể đưa họ quay trở lại được.”


      “Với giúp đỡ của ý.” Tôi hấp tấp bổ sung thêm, nhưng rồi giật mình biết Nash có muốn bị lôi kéo vào trong chuyện này , hay là muốn giữ bí mật đó mình. Nhưng hôn lên sau gáy tôi, trấn an tôi là sao.


      “Ừ, với giúp đỡ của ” - đan tay vào mấy ngón tay tôi để đùi - “Cùng với nhau, bọn làm cho em tỉnh dậy. Có thể hiểu nôm na là như thế. Giờ em sao rồi. Bác sỹ chắc kết luận là em bị ngất do quá căng thẳng hoặc quá đau buồn thôi. Giống như kết luận khi nãy của nhân viên y tế.”


      Trong gần phút, Emma im lặng gì. Mặc dù Nash sử dụng năng lực ảnh hưởng lên Emma để phòng xa, nhưng tôi vẫn cứ thấy lo lo, sợ rằng cậu ấy hoảng hốt hoặc bật cười chế nhạo bọn tôi. Nhưng cậu ấy chỉ chớp chớp mắt và lắc đầu. “Mình chết à?” - Emma lại hỏi lại - “Và hai người mang mình quay trở lại. Đáng ra mình phải gắn con chíp đo sức khỏe xíu vào trong đầu, để biết được khi nào sắp ngỏm củ tỏi mới đúng.”


      Tôi mỉm cười, thở phào nhõm vì Emma vẫn có thể đùa trong hoàn cảnh nay, và Nash bật cười, rung hết cả người. “Chết hụt như thế là sống thọ lắm đấy.”


      Emma cười xòa cái rồi gương mặt trở nên nghiêm trọng hơn. “Lần này có giống như những lần khác ? Mình chỉ tự dưng đổ sụp xuống thôi à?”


      “Ừ” - tôi chẳng thích phải ngồi chuyện về cái chết của cậu ấy tẹo nào - “Cậu còn chưa kịp hết câu.”


      “Tại sao?”


      “Bọn cũng biết” - Nash vội cướp lời tôi. lý thuyết, đúng là như thế mà, mặc dù có thể phải là toàn bộ. Nhưng tôi muốn Emma có bất cứ dính dáng gì tới ả thần chết tâm thần, nham hiểm kia.


      Emma đưa tay vuốt dọc theo mép ga trải giường, suy nghĩ lúc rồi bật hỏi. “Làm sao cậu linh cảm được chuyện đó vậy?”


      “Chuyện ý… phức tạp lắm. Mình cũng biết phải giải thích thế nào cho cậu hiểu nhưng chuyện đó quan trọng.” – Với tôi, điều quan trọng là Emma vẫn còn sống - “Điều quan trọng là cậu bị làm sao.”


      Emma bấm vào mấy cái nút điều khiển và đầu giường từ từ dựng lên. “Chuyện gì xảy ra với Julie thế?”


      Đó chính là câu hỏi tôi sợ nhất. Tôi nhìn chằm chằm xuống mấy ngón tay xoắn xuýt vào nhau đùi, sau đó ngoái đầu ra sau nhìn Nash, hy vọng rằng ấy có câu trả lời nào nhàng và đỡ đau lòng hơn câu “Bạn ấy chết thay cho cậu.”


      Nhưng xem ra câu trả lời của cũng chẳng khá hơn gì tôi. “Bọn cứu sống em và nếu cần bọn vẫn làm lại điều đó. Nhưng cái chết cũng giống như cuộc đời vậy, Emma ạ, cái gì cũng có giá của nó.”


      “Có giá á?” - mặt Emma trắng bệch, tay nắm chặt lấy cái điều khiển - “Hai ngươi giết Julie để cứu em á?”


      !” - tôi nhoài người sang nắm lấy tay Emma, nhưng cậu ấy lùi vội ra đằng sau mấy cái gối, mặt mày thất kinh - “Bọn mình dính dáng gì tới cái chết của Julie hết! Nhưng khi bọn mình cứu sống cậu, bọn mình vô tình tạo ra khoảng trống và phải có người lấp vào chỗ đó.” Mặc dù phải hoàn toàn là như vậy, nhưng tôi thể giải thích với Emma về chuyện đáng ra mạng sống của cậu ấy chẳng phải đánh đổi với bất cứ thứ gì hết, mà nhắc tới bean sidhe, thần chết, và những loài hắc ám hơn mà bản thân tôi còn chưa hiểu hết.


      Nguời Emma thả lỏng hơn chút, nhưng vẫn hể có ý định xích lại gần chỗ tôi và Nash. "Cậu có biết điều đó lúc cậu cứu mình ?” Lại lần nữa tôi bất ngờ trước nhạy bén và những câu hỏi sắc sảo của bạn thân. Cậu ấy mà là bean sidhe chắc khá hơn tôi rất nhiều.


      Nash hắng giọng, trả lời. “Bọn biết khả năng đó có thể xảy ra. Nhưng trường hợp của em là ngoại lệ, vì thế bọn hy vọng rằng điều đó xảy ra. Hơn nữa bọn thể biết được ai là người thay thế.”


      Emma nhíu mày. “Vậy là cậu có linh cảm gì về cái chết của Julie à?”


      , mình-..” hề. Tôi thậm chí còn chưa hề nghĩ về chuyện ấy cho tới khi Emma đặt câu hỏi – “Tại sao em có linh cảm gì về Julie thế ?” - tôi quay ra hỏi Nash.


      “Bởi vì lý do ấy phải chết…” hay đúng hơn là lý do thần chết quyết định bắt lấy linh hồn của bạn ấy – “… hề tồn tại cho tới khi chúng ta đưa Emma quay trở lại. Như vậy cũng có nghĩa là Julie đáng ra chưa đến số phải chết.’’


      “Bạn ấy đáng ra chưa đến số phải chết à?” Emma ôm lấy cái gối vào trong lòng.


      “Đúng vậy” - tôi dựa người vào lòng Nash và ngay lập tức cảm thấy có lỗi, bởi vì Julie ra khi vẫn chưa có ai để dựa vào. Vì thế tôi ngồi thẳng dậy, nhưng tay vẫn nắm lấy tay - “Có chuyện gì đó bình thường xảy ra. Bọn mình cố gắng tìm hiểu nhưng chưa biết phải bắt đầu từ đâu.”


      “Thế mình đến số phải chết chưa?” Chưa bao giờ tôi thấy bạn mình lại mong manh và sợ hãi đến như vậy.


      Nash quả quyết lắc đầu. “Đó là lý do tại sao bọn đưa em quay trở lại. ước rằng bọn cũng có thể cứu được cả Julie.”


      Emma nhíu mày. “Tại sao lại thể ạ?”


      “Bọn mình... trở tay kịp” - tôi xịu mặt xuống, cảm thấy thất vọng và giận dữ với chính thất bại của bản thân - “Mình dồn tất cả vào cho cậu.”


      “Ý cậu là sao…” Nhưng trước khi Emma kịp hỏi xong cửa phòng bật mở, bác sỹ và Marshall, mặt cắt còn giọt máu, vào.


      “Emma, xem ai tới đón cháu này?” bác sỹ, tay cầm bệnh án, mỉm cười .


      Marshall lao tới ôm chầm lấy con , ghì chặt cứng vào trong lòng. Đột nhiên cái giường bên dưới bọn tôi trĩu hẳn xuống, làm tôi và Nash giật mình nhảy vội xuống đất. “Ối, cháu xin lỗi. ngồi ạ.” Emma nhanh tay giấu vội cái điều khiển xuống dưới chân.


      “Ừm... bọn mình về trước đây” - tôi vừa vừa giật lùi ra phía cửa - “Tối nay bố mình đến. Mình cần phải chuyện với bố.”


      “Ơ... hôm nay bố cậu về à?” Emma, vẫn kẹt cứng trong vòng tay của mẹ, vội đưa tay gạt tóc mẹ sang bên để có thể nhìn thấy mặt tôi, và tôi gật đầu.


      “Mai mình gọi cho cậu, OK?”


      Emma gật gật đầu, cuối cùng mẹ cậu ấy cũng chịu buông ra và ngồi xuống giường, và bác sỹ mở cửa cho Nash và tôi. Cậu ấy ổn thôi. Dù gì tụi tôi cũng cứu sống được cậu ấy. Ít nhất là cho tới lúc này. Và nếu may mắn, cậu ấy phải gặp lại thần chết trong thời gian rất rất lâu nữa.


      Marshall vẫy tay chào tôi và thanh cuối cùng tôi nghe thấy vọng ra từ sau cánh cửa là tiếng Emma than phiền với mẹ về việc bất tiện khi có điện thoại trong những tình huống khẩn cấp như hôm nay.


      Chúng tôi qua dãy phòng trực của y tá và tới phòng chờ của khoa cấp cứu. Bây giờ mới là 4 giờ chiều, và tôi gần như kiệt sức. Cảm giác nhồn nhột trong cổ họng nhắc tôi nhớ ra rằng giọng mình vẫn giống như tiếng con ễnh ương.


      Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy giọng quen thuộc gọi tên tôi từ cái hành lang trắng phía sau lưng. Tôi đứng khựng lại, còn Nash chỉ dừng lại khi nhận thấy tôi tiếp.


      nghĩ em cần phải uống thứ gì đó ấm ấm cho cổ họng của mình. Có vẻ như hôm nay em dùng nó hết công suất rồi.”


      Tôi quay đầu lại và thấy Tod cầm tay cái cốc giấy bốc hơi nghi ngút.


      Bên cạnh tôi, mặt Nash trở nên căng thẳng. “Có chuyện gì thế?” - hỏi. Nhưng nhìn tôi, phải nhìn Tod.


      Tôi nhướn mày nhìn vế phía gã thần chết. Tod nhún vai và nhe răng cười toe toét - “ ta nhìn thấy đâu. Cũng thể nghe thấy giọng , trừ phi muốn” - Sau đó quay mặt về phía Nash và tôi hiểu rằng Nash nghe thấy những câu tiếp theo đây của Tod - “Và cho tới khi ta chịu mở miệng xin lỗi, em và tiếp tục chuyện mà ta.”


      Nash sững người lại, nhìn theo ánh mắt tôi ra chỗ hành lang vắng tanh bóng ngươi kia. “Khốn kiếp! Tod!” - thào đầy giận dữ - “Để ấy yên.”


      Tod càng được thể ngoác miệng cười to hơn, như thể hai bọn tôi có chung điều bí mật mà Nash hề biết. “Tôi thậm chí còn chạm vào ấy.”


      Nash nghiến răng, trong khi tôi đảo tròn hai mắt và quyết định lên tiếng trước khi ấy thốt ra những lời mà cả hai chúng tôi phải ân hận. “Hai thôi ngay ! Nash, hãy bình tĩnh lại. Tod, hãy thân ra . Nếu em mặc kệ hai người ở đây đấy.”


      Nash vẫn im lặng gì, nhưng răng còn nghiến kèn kẹt nữa. Và tôi biết Tod xuất trước mặt ấy bởi vì thấy cau mày nhìn chằm chằm vào mặt thần chết. “Ông làm gì ở đây thế?”


      “Tôi làm việc ở đây”. Tod thong thả tiến về phía trước, chìa tay đưa cho tôi cốc nước vẫn còn nóng nguyên. Tôi lập tức cầm lấy cốc nước, chút ngần ngừ - cổ họng tôi đúng là đau , và chút nước ấm khiến cho nó đỡ hơn. Tôi nhấp ngụm và ngạc nhiên khi phát ra nó có vị sô--la nóng hương quế.


      Tôi mỉm cuời đầy biết ơn. “Em thích uống ca cao lắm.”


      Tod nhún vai và đút hai tay vào túi quần, ánh mắt ấy thể hài lòng. “ dám là em có thích cà phê hay , nhưng sô--la chắc chắn.” Quai hàm Nash bạnh ra, tay nắm chặt lấy tay tôi. “ thôi, Kaylee.”


      Tôi gật đầu, rồi nhún vai xin lỗi Tod. “Vâng, em phải về đây.”


      “Để gặp bố em à?” Gã thần chết nhe răng cười ranh mãnh và bao nhiêu công ghi điểm với tôi bằng cốc sô--la nóng vừa rồi trở thành công cốc khi ta dám xâm phạm vào đời tư cá nhân của tôi.


      theo dõi em đấy hả?”


      Cánh cửa bên phải hành lang bật mở và cụ già ngồi xe lăn được y tá đẩy từ trong ra. Cả hai quay qua nhìn bọn tôi lát rồi lẳng lặng về hướng ngược lại. Để đề phòng bất trắc, Tod vẫn hạ giọng và bước tới gần hơn. “ phải theo dõi. Mà là lắng nghe. bị kẹt ở đây 12 tiếng ngày cơ mà, làm sao có thể giả vờ là nghe thấy chuyện gì được.”


      nghe thấy những gì?”


      Tod nhìn tôi rồi nhìn Nash, sau đó liếc về phía quầy lễ tân ở cuối hành lang, nơi giao nhau giữa hai cái hành lang khác. hất hàm về phía cánh cửa đóng im ỉm bên tay trái và ra hiệu cho tôi và Nash theo vào đó.


      Thấy tôi , Nash đành miễn cưỡng theo tôi. Tod lịch chìa tay “Mời em trước” và nhường đường cho tôi.


      “Nó bị khóa rồi.” Tôi đưa tay mở cửa nhưng sao xoay được núm cửa.


      “Ối thế à.” Tod biến mất và chỉ giây sau cánh cửa được mở ra từ bên trong. ấy đứng lù lù trong cái kho vừa vừa tối, giá chất đầy thuốc, xi-lanh và các dụng cụ y tế chuyên dụng khác.


      Tôi ngần ngừ, sợ rằng nhỡ có ai bước vào và bắt gặp tụi tôi trong đó. Thần chết có thể nháy mắt biến mất và thoát khỏi mọi rắc rối, nhưng bean sidhe tụi tôi . Đúng lúc đó, từ đằng xa có tiếng bước chân về phía tụi tôi, Nash vội đẩy tôi vào trong và đóng cửa lại.


      Mọi thứ trở nên tối đen như mực, nhưng chỉ độ hai giây sau tôi nghe có tiếng “tách” cái và cái bóng đèn đầu tụi tôi lóe sáng. Nash vừa tìm thấy công tắc đèn. “OK, ông có chuyện gì toẹt ra ” - Nash cau có giục - “Tôi muốn phải giải trình với bố Kaylee tại sao tụi tôi lại bị bắt quả tang đột nhập vào cái kho đựng thuốc cấm khóa kín của bệnh viện đâu.”


      “Cũng đúng” - Tod đứng tựa bên vai vào cái giá ở sau lưng, nhường chỗ cho tôi và Nash nhiều nhất có thể, nhưng giỏi lắm cũng chỉ được độ nửa mét vuông là cùng – “Tôi đợi tay bị dao đâm vào ngực đấy chứ. Cứ tưởng nhanh và đơn giản, thế mà chỉ mới chạy ra ngoài nghe điện thoại của ông chủ lát thôi, quay lại thấy bác sỹ cứu sống ta được ba lần rồi. Bằng cái máy sốc điện gì ý?”


      “Thế là ông tha cho người đó được sống hả?” Giọng Nash ngạc nhiên kém gì tôi.


      “Ừm… ” - Tod nhăn mặt lại - “ ta có tên trong danh sách của tôi mà. tóm lại là sau khi kết thúc xong nạn nhân bị dao đâm đó, ra ngoài sảnh, tính uống cốc cà phê nghe thấy tiếng của em” - ánh mắt ấy giờ chuyển hẳn qua nhìn tôi, hoàn toàn lờ lớ lơ Nash - “Thế là theo em vào trong phòng của bạn em. Công nhận bạn đấy trông hơi bị ngon.”


      hãy tránh xa... bạn ấy ra.” Cũng may tôi kịp dừng lại đứng lúc, buột miệng ra tên của Emma. Tôi rút ra được bài học từ trường hợp của bản thân: nên tiết lộ tên tuổi của bất cứ ai cho thần chết biết. Mặc dù nếu muốn biết, ấy cũng thừa sức tự tìm ra. Nhất là khi tên của Emma có trong danh sách buổi chiều hôm nay.


      Tod đảo tròn hai mắt. “Em nghĩ là loại thần chết gì thế? Mà tự dưng giết ấy có gì vui?”


      “Để ấy yên" - Nash quắc mắt nhìn Tod – “Chúng ta thôi.” rồi vặn tay nắm cửa và xô cửa ra, cần biết bên ngoài có ai hay . Hoảng hồn, tôi vội chạy ra theo , cả kịp ngoái lại nhìn xem phản ứng của thần chết. Bọn tôi tới gần hết hành lang rồi đột nhiên tôi nghe thấy tiếng của Tod.


      “Em muốn biết nội dung cú điện thoại đấy à?” Giọng ấy như thầm, nhưng tôi có cảm giác ấy chỉ đứng cách mình có vài phân.


      Tôi vội dừng lại làm Nash cũng đứng khựng lại theo. bối rối nhìn tôi và tôi chợt bàng hoàng nhận ra rằng Nash hề nghe thấy cái câu vừa rồi của Tod - và đáng ra tôi cũng vậy. Gã thần chết vẫn đứng trưóc cửa nhà kho, cách tụi tôi ít nhất cả chục mét,.


      “Cú điện thoại của ông chủ á?” - tôi thử thầm hỏi lại, xem Tod có nghe thấy tiếng mình .


      Gã thần chết gật đầu, mỉm cười đầy tự mãn.


      ta gì thế?” Nash giận dữ gầm lên.


      nào ” - tôi quay đầu nhìn ngang liếc dọc hồi để chắc chắn là có ai để ý, rồi kéo tay Nash quay ngược trở lại hành lang và vào trong cái kho sau lưng Tod - “Tại sao bọn em cần phải biết nội dung cuộc điện thoại giữa và ông chủ của ?” Tôi mở miệng hỏi to, để Nash có thể nắm bắt được câu chuyện diễn ra.


      “Bởi vì ông ấy có giả thiết về vụ bắt giữ linh hồn có trong danh sách” - Tod dựa vào cái giá bên tay trái, nhe răng cười nhăn nhở, để lộ cái lúm đồng tiền bên má phải. Sao trước giờ tôi nhận ra nhỉ?


      “Giả thiết gì?” Nash hỏi. Giờ ấy lại nghe thấy tiếng của Tod.


      “Cái gì cũng có giá của nó. Hẳn hai người hiểu điều đó rồi chứ.”


      “Rồi” - tôi sốt ruột gắt lên, mặc kệ cái siết chặt tay của Nash - “Hãy cho tụi em biết điều biết, và tụi em cho biết điều tụi em biết.”


      Tod cười phá lên, lấy cái bô nhựa từ giá xuống và nhìn vào trong, như thể mong đợi con thỏ của ảo thuật gia nhảy ra bằng. “Em dối. Em biết chuyện gì mà .”


      “Bọn em nhìn thấy thần chết khi Emma chết” - tôi , và nụ cười môi Tod vụt tắt. ấy đặt ngay cái bô trở lại giá và tôi biết mình thu hút được chú ý của - “Giờ bắt đầu .”


      “Tốt hơn hết là hai người nên ”. Tod đưa mắt nhìn tôi và Nash cảnh cáo.


      “Tôi với ông rồi, Kaylee bao giờ dối.” Nash và tôi thể nhận ra rằng ấy hề đả động gì tới bản thân trong câu khẳng định vừa rồi.


      Tod ngập ngừng suy nghĩ mất lúc, rồi gật đầu. “Ông chủ của tôi là thần chết lâu năm tên là Levi. Ông ấy làm công việc này được hơn 150 năm rồi” - ấy khoanh hai tay trước ngực, dựa hẳn lưng ra cái giá phía sau - “Ông Levi , chuyện tương tự từng xảy ra khi ông ấy mới trở thành thần chết. Hồi đó mọi thứ chưa được sắp xếp quy củ như bây giờ, và cho tới khi họ phát ra có kẻ bắt những người có tên trong danh sách - hai người có thể tưởng tượng nổi hồi đó họ vẫn viết tay từng cái tên - tổng cộng có sáu linh hồn bị mất trong khu vực của ông Levi.”


      “Ông đấy à?” - Nash vòng tay qua eo tôi và tôi để yên cho kéo mình sát lại gần - “Hay là ông chỉ bịa chuyện để gây ấn tượng với Kaylee thế?”


      Tod quắc mắt hằm hè nhìn Nash nhưng tôi thấy câu hỏi đó của hoàn toàn hợp lý. “Từng câu từng chữ đều do chính miệng ông Levi kể ra mà. Nếu hai người tin có thể tới trực tiếp hỏi ông ý.”


      lầm bầm câu gì đó, đại loại như là cần thiết phải làm như thế.


      “Thế tại sao mấy người đó lại chết?” Tôi quay trở lại chủ đề chính.


      Đôi mắt xanh của gã thần chết lại quay sang tập trung vào tôi và ấy hạ giọng thào đầy bí . “Các linh hồn của họ bị săn trộm.”


      “Bị săn trộm ý ạ?” - tôi nhướn bên lông mày nhìn Nash nhưng ấy chỉ nhún vai, môi mím chặt lại - “Tại sao lại có kẻ đánh cắp các linh hồn?”


      “Câu hỏi rất hay” - Tod búng tay cái tách - “Những linh hồn bị tách rời ra có mấy hữu dụng trong thế giới này...” ấy ngừng lại tiếp, và tự dưng tôi bỗng thấy buồn nôn.


      “Nhưng lại hữu dụng trong thế giới của Cõi đúng ?” Tôi kết thúc nốt câu dở của Tod và ấy gật đầu, nét mặt ấn tượng với kiến thức của lính mới như tôi.


      “Các linh hồn là vật hiếm đối với thế giới đó. món ăn xa xỉ và khó kiếm. Nhu cầu về mặt hàng này rất cao và thỉnh thoảng trong quá trình vận chuyển lại có lô hang bị thất lạc dọc đường.”


      ‘‘Vận chuyển linh hồn ý ạ?” - tôi lạnh hết sống lưng trước ý nghĩ linh hồn con người bị coi như thứ hàng hóa được mua bán lại - “Dọc đường từ đâu? Tới đâu?”


      Nash miễn cưỡng trả lời. “Từ đây tới nơi họ... tái sinh.”


      “Ý là đầu thai lại ý ạ?”


      “Ừ’ - Tod đứng thẳng người dậy và đập đập đầu ra phía sau - “Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những đợt vận chuyển đến được đích và những linh hồn ấy được tiếp. Họ được thay thế bằng những linh hồn mới, đó là trong những lý do tại sao đôi khi em bắt gặp linh hồn mới toanh.”


      Tôi tự nhắc với bản thân phải hỏi lại ấy xem làm thế nào để phát ra linh hồn mới. “Vậy là những linh hồn bị săn trộm này bị đưa tới Cõi hả ?” - tôi cần phải làm vấn đề này trước – “Ý là Meredith, và Julie, và những người khác bị giết để loài quái thú nào đó trong cái thế giới hắc ám kia dùng làm bữa ăn đêm, bằng linh hồn của họ sao?” Tôi bám vội lấy cái gìá bên cạnh để giữ thăng bằng, đầu vẫn chưa hết choáng váng trước những thông tin vừa được nghe từ Tod.

      “Đó là giả thiết của ông Levi” - Tod tung gói gạc tiệt trùng lên rồi lại bắt lại - “Ông ấy lần trước khi chuyện này xảy ra, các linh hồn bị đánh cắp để trả nợ cho tà ma.”


      Tôi gần như để ý là ngón tay bị cái đinh chòi ra giá đâm phải, bởi nỗi hoảng sợ ùn ùn kéo đến trong tôi, như màn sương dày đặc. “ tà ma ý ạ?”


      Nash thở ra đầy khó nhọc. “Loài người vẫn thường gọi chúng là quỷ sứ nhưng thực ra là chính xác, bởi vì chúng chẳng có liên quan tới bất kỳ tôn giáo nào hết. Chúng sống bằng nỗi đau đớn và hỗn loạn. Nhưng chúng thể rời khỏi Cõi .”


      “OK...” - tim tôi đập thình thịch, và tôi nhớ lại hình ảnh mấy sinh vật có hình thù quái dị màu xám xịt mà tôi nhìn thấy trong lúc cất tiếng hét linh hồn cho Emma. Liệu chúng có phải là những tà ma mà Tod tới ? - “Nhưng mà là trả nợ cho cái gì thế ạ?”


      Tod nhún vai. “Có thể là bất cứ thứ gì. Thỉnh thoảng có những giao dịch được thỏa thuận ngầm. Tất nhiên là lén lút rồi. Nhưng ông Levi giải quyết chuyện ổn thỏa, ngay khi tìm ra gã thần chết gây ra những vụ này” – ấy lại tung gói bông gạc lên cao rồi bắt lấy. Và đó là tất cả những gì ấy biết - “Thế... cái gã thần chết mà hai người nhìn thấy là thế nào?”


      hãy với ông Levi, người ông ấy cần tìm là ả chứ phải gã.” Tôi nhích sang đứng nép vào người Nash và vô tình va phải cái giá phía sau làm mấy hộp giấy rơi xuống lả tả.


      “Là con á?” Tod trợn tròn mắt.


      Và tôi gật đầu.


      “Cao, gầy, tóc nâu dợn sóng” - Nash - “Ông nghe có thấy quen ?”


      Tod lắc đầu. “Nhưng ông Levi biết tất cả các thần chết trong bang, ông ấy xử lý vụ này” - rồi ấy có vẻ hơi ngập ngừng, biết có nên ra nốt phần còn lại - “Nhưng ông ấy nghĩ rằng linh hồn của hai người bị đánh cắp trước khi ông ấy có thể đưa mọi thứ trở lại tầm kiểm soát.”


      có nghĩ thế ?” Tôi cũng lý giải được tại sao ý kiến của Tod lại quan trọng với mình như thế.


      Tod nhún vai. “ nghĩ rằng đó là khả năng hoàn toàn có thể xảy ra. Nhất là khi em cứ ngọ nguậy ngón tay trước mõm con hổ như thế.”


      “Bọn em còn lựa chọn nào khác” - tôi cúi xuống nhặt mấy cái hộp mình vừa làm rơi - “Ai bảo con hổ đó định ăn thịt người bạn thân nhất của em.”


      “Nhưng em lại khác, Kaylee Cavanaugh à” - Tod thầm , và qua nét mặt giận dữ lúc này của Nash tôi biết hề nghe thấy mấy câu vừa rồi của thần chết, mặc dù vẫn nhìn thấy môi ta mấp máy - “Đó đáng ra có thể là em, thay vì bạn trong đội cổ vũ kia. Hoặc có thể là lần tới. Hoặc cũng có thể là cậu ta.” Tod đánh mắt sang phía Nash rồi lại quay về nhìn tôi, mặt đầy nghiêm trọng.


      “Hãy để cho ông Levi giải quyết chuyện này” - ấy tiếp - “Nếu em làm điều đó vì , hay thậm chí là vì em, cũng hãy vì Nash. xin em đấy.”


      Tod trông sợ hãi thực , và tôi hiểu còn điều gì có thể khiến thần chết phải sợ hãi đến như vậy. Vì thế tôi gật đầu. “Bọn em dính dáng gì tới mấy chuyện này nữa. Em cũng hứa với bác em rồi.” Tôi nắm lấy tay Nash, và Tod gật đầu. Sau đó biến mất, tay vẫn cầm gói gạc tiệt trùng, chỉ còn lại mình tôi với Nash trong cái kho chật hẹp.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 18

      TA GÌ VỚI EM THẾ?” Nash nhấp nhổm ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc chúng tôi qua ngã tư. Bọn tôi về gần đến nhà tôi, và đây là những lời đầu tiên kể từ lúc bọn tôi rời khỏi hầm để xe của bệnh viện.


      “Còn điều gì khác em cần biết về các thần chết ?” - tôi giấu nổi khó chịu trong giọng của mình. Tôi quá mệt mỏi với việc luôn phải ở trong bóng tối, chẳng biết chuyện gì rồi - “Họ có đọc được suy nghĩ của em hay nhìn xuyên thấu qua quần áo của em ? Hay là có thể bắt em chổng ngược đầu xuống đất và há miệng kêu quang quác lên như gà chẳng hạn?”


      Nash thở dài, cuối cùng cũng chịu quay sang đối diện với tôi. “Các thần chết có năng lực siêu nhiên, làm được rất nhiều thứ cùng lúc. Họ có thể xuất ở bất cứ đâu họ muốn và lựa chọn cho phép ai được nhìn thấy và nghe thấy mình. Đấy là nếu họ muốn được nhìn thấy hoặc nghe thấy. Ngoài ra họ còn có số năng lực khác nữa nhưng có cái nào gây ức chế như cái khả năng nghe-nhìn-chọn-lọc này” - Nash hậm hực - “Rút cuộc gì với em thế?”


      Tôi ngập ngừng muốn trả lời, vì nếu Tod muốn Nash nghe thấy, ấy tự phát ra các tần số rồi. Nhưng dù sao ấy cũng bắt tôi phải hứa mà... “ ấy bảo em đừng làm gì để bị giết. ấy tìm cách bảo vệ .”


      Tôi thấy hai mắt Nash đảo tròn, tin. “ phải đâu. ấy chỉ cố bảo vệ em thôi, và ấy biết là em cẩn thận hơn vì , hơn là vì bản thân em.”


      “Sao biết chắc điều đó?”


      “Bởi vì nếu là , cũng làm như vậy.”


      Tự dưng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, mặc dù tôi biết là Nash sai. Tod ràng là dõi theo bảo vệ cho Nash, ít nhiều.


      Mặt Trời bắt đầu lặn, tôi lái xe từ từ vào trong sân. Xe của bác Val nằm ngay ngắn bên cạnh chỗ để xe quen thuộc của tôi. Bác Brendon hôm nay xin nghỉ cả ngày vì cứ tưởng bố tôi có mặt ở đây từ sáng. Và hiển nhiên là chị Sophie cũng ở trường về từ lâu. Vậy là cả nhà có mặt ở đây...


      Nash theo tôi vào trong phòng khách, nơi bác Brendon ngồi cái ghế hoa được kê ở góc mà vừa có thể xem TV - bật kênh tin tức - vừa có thể nhìn ra ngoài cửa sổ trước. Bác ấy đứng bật dậy ngay khi nhìn thấy bọn tôi, hai tay đút vào túi quần, lo lắng nhìn nét mặt của tôi xem có dấu hiệu gì của việc lại bị vướng vào rắc rối .


      “Sophie kể cho bác nghe về chuyện xảy ra. Cháu sao chứ?”


      “Vâng ạ.” Tôi thả người cái phịch xuống ghế sô-pha và kéo Nash ngồi xuống theo.


      “Bác Val... được khỏe ngày hôm nay. Bác vừa bảo bác ý nằm nghỉ rồi.”


      Bây giờ á? Tôi ngó ra ngoài cửa sổ nhìn những tia nắng cuối cùng của buổi chiều trải dài mái nhà đối diện bên đường. Bây giờ thậm chí còn chưa tới 5 rưỡi chiều.


      “Bác nghĩ giờ phải lúc thích hợp để mời khách...” Bác khẽ liếc về phía Nash.


      “Cháu muốn ấy gặp bố” - tôi khăng khăng, và trông bác Brendon có vẻ định phản đối nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Bác ấy gật đầu chịu thua và ngả người ra sau ghế - “Chị Sophie kể những gì với bác rồi ạ?” Tôi hỏi bác. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy bác gọi cho tôi. Khi nãy ở ngoài xe tôi kiểm tra điện thoại, hề có cái tin nhắn hay thư thoại nào hết.


      Nhưng cũng có thể vì bác ấy còn bận chăm sóc cho bácVal.


      Bác Brendon với lấy lon Coke ở phía cuối bàn rồi . “Con bé Emma bị ngất và trong khi mọi người mải tập trung lo cho Emma bạn trong đội cổ vũ ngã xuống và tắt thở. Cả trường bây giờ rất sốc. Các báo đài đều đưa tin.”


      Tôi nuốt nước bọt quay sang nhìn Nash. Và hiển nhiên là hành động đó lọt qua được mắt của bác Brendon.

      “Emma chết, đúng ?” - nét mặt bác ấy đau đớn, dường như muốn chấp nhận cái đằng sau đấy - “Bạn ấy chết và hai đứa đưa bạn ấy quay trở lại.”


      Nghe những lời ấy của bác Brendon, nước mắt tôi lại chỉ chực trào ra, khi nhớ lại những điều khủng khiếp mà mình phải chứng kiến và làm trong mấy ngày vừa qua. Tôi chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.


      Cơn giận dữ, giống như màn sương mù trước cơn bão, xuất mặt bác Brendon và bác ấy đứng bật dậy, tay nắm chặt lấy lon nước. Cũng may là nó được uống gần hết, chứ nếu vẫn còn đầy chắc hẳn phụt ra tưới đẫm cả người bác rồi. “Bác bảo cháu tránh xa chuyện này ra cơ mà, Kaylee. Chẳng phải bác bảo bố cháu và bác tìm hiểu còn gì. Cháu có thể bị chết, và giờ hãy nhìn xem, cháu khiến người khác phải chết.”


      Giận run người, tôi đứng bật dậy cãi lại. “Như thế công bằng. Đó có phải là lỗi của bọn cháu đâu!”


      “Chẳng có gì gọi là công bằng ở đây hết” - bác Brendon gầm lên, và qua cái lượng đó của bác, tôi hiểu rằng chị Sophie có nhà -“Nếu tin, cháu có thể hỏi bố mẹ của bé trong đội cổ vũ tội nghiệp kia.”


      Nash đứng dậy bên cạnh tôi, ánh mắt đầy kiên định. “Bác Cavanaugh, cái chết của Julie hề liên quan gì tới bọn cháu. thực tế, bọn cháu cố gắng cứu cả bạn ấy nữa, nhưng…”


      Ngay lập tức cả hai chúng tôi đều hiểu Nash vừa thốt ra cái điều nên . Tôi bóp chặt lấy tay để bảo im lặng, nhưng quá muộn.


      “Hai đứa lại còn định lặp lại chuyện đó lần nữa á?” Cơn thịnh nộ của bác Brendon giờ chuyển thành nỗi sợ hãi tột độ.


      “Bọn cháu phải làm như vậy!” – giờ đến lượt tôi cũng hét lên, nước mắt giàn dụa má - “Cháu thể để thần chết bắt thêm linh hồn nào nữa mà thử cố gắng ngăn lại.”


      Mặt bác Brendon dịu lại, đầy thông cảm, nhưng vẫn giấu được nỗi sợ hãi và lo lắng. “Nhưng cháu lựa chọn nào khác. Cháu thể can thiệp vào công việc của thần chết, mỗi khi người quen của cháu phải chết, trừ phi cháu muốn chết theo họ!” - rồi bác quay sang trách móc Nash - “Nếu cháu định cho con bé biết về khả năng của nó, cháu cũng nên có trách nhiệm khuyên can con bé, cho nó biết việc gì nên làm, việc gì nên làm chứ.”


      ấy hết với cháu rồi” - tôi xen vào trước khi Nash kịp trả lời - “Nhưng Emma chưa đến số phải chết.”


      Bác Brendon nhíu mày nghi ngờ. “Làm sao cháu biết?”


      Lần này đến lượt Nash cướp lời tôi, có lẽ ngăn cho tôi tiếp tục tự đào hố chôn mình sâu hơn. “ Tod xem cái danh sách tổng, bác ạ. Thần chết đó đúng là làm sai, tất cả những ấy đều chưa đến số phải chết.”


      “Bác thấy chưa?” - tôi tiếp lời Nash. Xem ra ấy hề có ý định tiết lộ hết những điều mà bọn tôi vừa nghe được từ Tod - “Bọn cháu phải cứu bạn ấy. Bạn ấy chưa đến số phải chết.” Hơn nữa, đấy còn là người bạn thân nhất của cháu. “Nếu là bác, bác có dám là mình làm điều tương tự ?”


      “Bác ấy làm đâu” - giọng trầm ấm phát ra từ phía cửa trước làm cả ba bác cháu tôi vội ngoảnh đầu ra nhìn. Bố tôi đứng ở bậc cửa, hai tay xách hai cái vali - “Nhưng bố có.”


      Đáng ra tôi phải câu gì đó. Đáng ra tôi phải chạy ra chào đón người bố mà hơn năm rưỡi nay tôi chưa được gặp. Nhưng tôi sao mở miệng được, và càng đứng lâu trong im lặng, tôi càng hiểu ra vấn đề. phải tôi có chuyện gì để với bố. Mà là tôi có quá nhiều điều muốn .


      Tại sao bố lại dối con? Bố ở đâu? Điều gì khiến bố nghĩ rằng việc quay trở lại bây giờ thay đổi được mọi thứ? Nhưng tôi lại biết phải bắt đầu từ đâu.


      Nash gặp khó khăn như tôi. “ đoán đây là bố em đúng ?” nghiêng đầu thầm hỏi tôi.


      Bố tôi gật đầu. Tóc bố dài hơn nhiều so với lần cuối tôi gặp bố. biết bố nghĩ gì khi nhìn thấy tôi? Trông tôi có khác nhiều so với tưởng tượng của bố ?


      “Chắc cháu là con trai của mẹ Harmony hả?” - bố tôi hỏi. “Bác Brendon là có thể cháu có mặt ở đây.”


      “Dạ vâng ạ” - Nash trả lời. Sau đó quay sang tôi - “Nghe giọng bố em chẳng có vẻ gì là người Ai-len cả”


      Bố tôi đặt hai cái vali xuống. “Bác phải sinh ra ở Ailen. Bác chỉ sống ở đó thôi.” Sau đó bố quay ra đóng cửa lại, chùi chùi hai chân xuống thảm chùi chân rồi bước vào trong phòng khách. Bố nhìn tôi từ đầu tới chân, và quai hàm bố cứng lại khi nhìn thấy bàn tay phải tôi nắm lấy tay Nash. Và rồi ánh mắt bố dừng lại khuôn mặt tôi, rất nhiều cảm xúc thoáng vụt qua khuôn mặt bố.


      Đầu tiên là đau buồn. Tôi cũng lường trước được điều này. Càng lớn tôi càng giống mẹ. Mẹ tôi qua đời khi mới chỉ 23 tuổi - ít ra đó là những gì mọi người vẫn với tôi - và đôi lúc đến bản thân tôi còn thấy sợ khi nhìn vào mấy tấm ảnh cũ, vì giống nhau đến kinh ngạc giữa mẹ và tôi. Ngoài ra trông bố có vẻ buồn, và hơi lo lắng, có lẽ tại bố mải suy nghĩ về cuộc trò chuyện sắp tới với tôi.


      Nhưng cái biểu cảm cuối cùng - thứ duy nhất ngăn tôi lao thẳng ra khỏi nhà và nhảy lên con xe mà bố mua cho tôi, và lái thẳng - chính là tự hào. Mắt bố sáng bừng lên đầy hãnh diện, mặc dù nỗi đau cũ vẫn in hằn khuôn mặt trẻ trung của bố.


      “Chào nhóc con” - bố hít hơi rồi thở ra mạnh - “Bố có thể ôm con mình cái nhỉ?”


      Tôi từng có ý định ôm hôn đón chào bố. Tôi vẫn giận bố đến nỗi thể nghĩ tới cái gì khác. Tuy nhiên, tôi buông tay Nash ra và tiến lên phía trước như cái máy. Bố bước tới giang tay ôm chầm lấy tôi, đầu tôi chạm vào ngực bố, cảm giác giống như hồi tôi con bé.


      Mặt bố có thể trông khác nhưng mùi của bố vẫn y như xưa: Mùi cà phê cộng với mùi len của cái áo khoác và mùi nước hoa duy nhất bố thường dùng. Đứng ôm bố như thế này khiến bao bóng ma kỷ niệm xưa chợt ùa về trong tôi, làm cho tôi thể tập trung suy nghĩ được bất kỳ chuyện gì khác.


      “Bố rất nhớ con” - bố thầm vào tóc tôi, như thể tôi vẫn còn là đứa trẻ.


      Tôi lùi lại bước và khoanh hai tay trước ngực. Những cái ôm thể sửa chữa mọi chuyện được. “Bố hoàn toàn có thể tới thăm con mà.”


      “Đáng ra bố phải làm như vậy” Đó chưa hẳn là lời xin lỗi, nhưng ít nhất hai bố con tôi cũng đồng quan điểm về điều gì đó.


      “Chú đến rồi đấy à” - bác Brendon quay ra nhìn về phía phòng bếp - “Ngồi Aiden. Tôi lấy gì cho chú uống nhé?”


      “Cà phê , cám ơn ” - bố tôi cởi cái áo khoác len màu đen ra và vắt lên thanh ghế - “Vậy là…” - bố ngồi xuống ghế, còn tôi ngồi sô-pha đối diện với bố, cạnh Nash - “Nghe con phát ra “tài sản thừa kế” của mình. Và con thậm chí thử sử dụng nó, bố có thể nhìn thấy điều đó. Con cứu người bạn sống lại đấy à?”


      Tôi nhìn bố đầy thách thức, chờ xem bố có dám mở miệng phê phán quyết định của mình hay , trong khi ngay từ đầu người ra quyết định sai lầm là bố. “Emma chưa đến số phải chết. ai trong số họ đáng phải chết cả.”


      ai trong số họ á?” - bố nhíu mày nhìn vào trong bếp; ràng là bác Brendon chưa hề kể cho bố nghe chi tiết về phát của tôi - “Chúng ta còn về những ai khác nữa à?”


      “Còn có ba người nữa bố ạ. Mỗi ngày người, trong ba ngày liên tiếp” - ngón tay cái của Nash xoa xoa mu bàn tay của tôi, cho tới khi bắt gặp ánh mắt khó chịu của bố tôi, vội bỏ tay tôi ra và ngả người ra sau ghế - “Và thần chết bắt người nữa ngày hôm nay sau khi bọn con cứu Emma.”


      Tôi chủ động nắm lấy tay và đặt hai bàn tay đan chặt vào nhau lên đùi mình, như để trêu ngươi bố. Các ông bố vắng mặt có quyền phản đối bạn trai của con mình. “Cả bốn người đó - năm nếu bố tính cả Emma - tự dưng ngã sụp xuống và tắt thở mà lời cảnh báo nào. Thời gian của họ chưa tận. Đáng ra họ chưa phải .”


      “Làm sao con biết?”


      Tôi ngả đầu vào vai Nash, nhe răng cười rất ngây thơ khi thấy quai hàm của bố bạnh lại. “Nhờ Tod, người bạn của Nash và cũng là thần chết ạ.”


      Lông mày bố xếch ngược lên vì bất ngờ, trong thoáng bố quên béng cả việc lừ mắt nhìn Nash “Bạn của cháu là thần chết hả?”


      Nash nhún vai. “Cháu quen ấy từ trước khi ấy… chết ạ.”


      Bố nhoài người ra phía trước, chống hai khuỷu tay lên đùi, nhíu mày lại. “Và tay thần chết ấy với hai đứa là các đó có tên trong danh sách của ?”


      “Họ có tên bất kỳ danh sách nào đúng hơn” - tôi mở miệng giải vây cho Nash - “Ông chủ của Tod nghĩ rằng ngoài kia thần chết săn trộm các linh hồn rồi bán cho Cõi . Hay đại loại là như thế.”


      Bác Brendon đứng khựng lại trưóc cửa phòng khách, hai tay cầm hai cốc bốc khói nghi ngút. “Ai đó bán linh hồn cho Cõi ý hả?” - nỗi khiếp sợ và lo lắng lên khuôn mặt của bác và bố tôi - “Cháu biết được những gì về Cõi ?”


      “Chỉ là có tồn tại thế giới như thế và số kẻ dưới đấy có nhu cầu mua bán linh hồn con người” - tôi nhún vai, cố trấn an lại hai người lớn - “Nhưng điều đó liên quan gì tới chúng ta đúng ạ? Ông chủ của Tod rằng ông ấy lo liệu mọi chuyện.”


      căng thẳng mặt bác Brendon giờ mới chịu giãn ra tí. “Thế tốt rồi. Các thần chết nên tự giải quyết những vấn đề của họ. Đây phải là việc của các bean sidhe.”

      Nhăn mặt, tôi di di mũi chân lên cái thảm trải sàn. “Ngoại trừ việc tên điên đó định bắt người bạn thân nhất của bean sidhe. Và biến nó thành việc của cháu.”


      Bác Brendon cau mày lại định mở miệng tranh luận với tôi nhưng bố tôi lên tiếng trước. “Mọi người có nhìn thấy con cứu Emma sống lại ?” Bố xoay xoay cốc nước trong tay để giữ ấm.


      Nash vội ngồi thẳng lưng dậy, đỡ lời cho tôi. “ ai biết chuyện gì xảy ra đâu ạ. Lúc Emma ngã xuống, mọi người nghĩ rằng Kaylee vì sợ quá nên hét ầm lên vậy thôi. Vì thế khi Emma tỉnh lại, họ đều tưởng bạn ấy chỉ bị ngất ạ.”


      Nash sai, nhưng cũng hoàn toàn đúng. Giờ cả trường đồn ầm lên là trái tim Emma thực ngừng đập trong phút. Có lẽ bà béo tròn kia chính là người tung ra cái tin này. thể trách được ấy, vì đó chính là . E rằng sau vụ này, tinh thần ấy bị chấn động mạnh đến mức phải gặp bác sỹ tâm lý mất.


      Mà có khi cả tôi, và Emma cũng cần ý.


      Bố tôi nhún vai, quay sang nhìn ông trai. “Xem ra chưa có chuyện gì đáng tiếc xảy ra.”


      “Trừ việc của Julie.” Tôi lẩm bẩm, nhưng vừa dứt lời tôi thấy hối hận vì ngậm miệng lại.


      Bố tôi đưa cái cốc lên miệng chực uống dừng khựng lại giữa chừng. “Bạn ấy là người thay thế à?”


      “Vâng ạ.” Mặc dù trong thâm tâm tôi hiểu rằng cái chết của Julie phải là lỗi của bọn tôi, nhưng tôi vẫn sao tránh khỏi cảm giác tội lỗi đè nặng ngực mình.


      Bác Brendon ngồi xuống cái ghế bành khác và lắc lắc đầu đầy tiếc nuối. “Đó chính là lý do tại sao hai đứa nên đứng ngoài công việc của thần chết. bé tội nghiệp đó đáng ra giờ vẫn còn sống, nếu hai đứa xen vào chuyện này.”


      “Vâng, nhưng như thế Emma phải chết” - tay còn lại của tôi bám chặt lấy thành ghế - “Hơn nữa chúng ta làm sao chắc chắn là ta bắt linh hồn khác. Tod rằng về nguyên tắc việc cứu sống người chưa đến số phải chết bị trừng phạt.”


      ta á?” - bố tôi giờ đặt hẳn cái cốc xuống miếng lót bàn - “Bố có cần phải biết làm cách nào mà đến việc thần chết là con con cũng biết ?”


      Tôi ngọ nguậy ghế, rất thoải mái và liếc nhìn Nash, nhưng ấy chỉ nhún vai để cho tôi tự quyết định. Và thế là tôi đành quay sang nhìn bố. “Bọn con... nhìn thấy ta.”


      Bác Brendon nhổm hẳn dậy, mặt đầy căng thẳng. “Bằng cách nào?”


      “Tự dưng ta xuất thôi ạ” - tôi nhún vai - “Lúc mọi ngươi xúm lại hô hấp nhân tạo cho Julie. ta đứng ở phía cuối phòng, ngay đằng sau đám đông. ta thậm chí còn mỉm cười với bọn cháu.”


      ta mỉm cười với hai đứa ý hả?” - bố tôi nhíu mày - “Tại sao ta lại cố tình xuất như thế?”


      “Chuyện đó giờ quan trọng nữa” - bác Brendon - “Các thần chết tự giải quyết vấn đề với nhau. Chúng ta đừng có xía vào.”


      Trong thoáng, tôi nghĩ là bố lên tiếng phản đối cơ đấy, bởi vì trông mặt bố phẫn nộ kém gì tôi. Nhưng rồi nghĩ thế nào bố lại chỉ gật đầu. “Bố đồng ý với bác Brendon.”


      “Nhưng nhỡ bọn họ thể tìm ra ta sao?” Tay Nash vẫn nắm chặt lấy tay tôi.


      Bố tôi lắc đầu và dựa lưng ra sau ghế, khoanh hai tay trước ngực. “Nếu hai đứa có thể tìm thấy ta các thần chết cũng có thể.”


      “Nhưng...”


      “Bác em và bố em đúng đấy, Kaylee ạ” - Nash - “Bọn mình thậm chí còn chưa biết người tiếp theo ta định bắt là ai mà. Hoặc liệu ta có định ra tay thêm lần nào nữa .”


      ta còn lặp lại chuyện đấy. Cái giây phút ta mỉm cười nhìn tôi, tôi biết ta vẫn chưa có ý định dừng tay. ta lấy mạng sống của khác, sớm thôi, trừ phi ai đó chịu đứng ra ngăn ta lại. Nhưng có vẻ như ngoài tôi ra còn ai khác muốn thử.


      Bố tôi quay sang nhìn ông trai, mọi suy nghĩ của bố được giấu kín đằng sau lớp mặt nạ bình tĩnh bên ngoài. “Chị và cháu nhà thế nào rồi?” Và chỉ đơn giản như vậy thôi, chủ đề cuộc chuyện của chúng tôi được khép lại.


      “Họ đón nhận chuyện này được tốt lắm” - bác Brendon thở dài nặng nhọc – “Sophie ra ngoài với mấy đứa bạn. bé mới chết ngày hôm qua là bạn cùng đội khiêu vũ với con bé. Giờ cả đội tụ tập để tiễn đưa bé ấy lần cuối. Còn chị Val của chú ... chiều nay vừa nốc nguyên phần tư chai brandy, trước khi tôi kịp phát ra và ngăn lại. Giờ ấy nằm ngủ trong phòng rồi.”


      Uầy. Xem ra người cần gặp bác sỹ Nelson bây giờ chính là bác Val.


      “Em rất tiếc, Bren ạ.”


      Bác Brendon nhún vai, như thể chuyện đó quan trọng, nhưng căng thẳng đè nặng vai bác ấy lại điều ngược lại. “ ấy vẫn luôn dễ bị căng thẳng mà. Sophie cũng vậy. Hai mẹ con ấy rồi ổn thôi, sau khi mấy chuyện này kết thúc.”


      Nhưng chuyện này còn lâu mới kết thúc, và tôi phải là người duy nhất trong cái phòng này hiểu được điều đó.


      Bác Brendon đứng dậy và cầm cái cốc của mình lên. Từng cử động của bác cho thấy bác vô cùng mệt mỏi và lo lắng. “Tôi vào trong xem vợ tôi thế nào cái nhé. Sáng nay Val dọn dẹp phòng khách cho chú rồi đấy. Nếu chú cần thứ gì cứ hỏi Kaylee.”


      “Cảm ơn ” - sau khi cánh cửa phòng ngủ của bác Brendon khép lại, bố tôi đứng dậy và quay sang nhìn Nash - “Nash, chú biết phải sao để bày tỏ lòng biết ơn của mình với cháu vì giúp đỡ con chú.”


      Nash lắc lắc đầu. “Cháu thể làm được gì nếu Kaylee có mặt ở đó và níu giữ linh hồn lại.”


      “Ý chú muốn về những việc cháu làm cho Kaylee. Brendon chính việc cháu ra với Kaylee cứu con bé khỏi trận suy sụp tinh thần trầm trọng.” - rồi bố tôi chìa tay ra và Nash ngại ngùng đứng dậy bắt tay bố tôi.


      “Bố ơi…” Tôi mở miệng định nhưng bố lắc đầu.


      “Chính bố làm hỏng mọi chuyện và cậu Nash đây sửa chữa được phần nào cái sai lầm đó của bố. Cậu ấy xứng đáng được nhận lời cảm ơn.” Bố tôi bắt tay Nash cái chặt sau đó buông ra và đứng lùi lại bước, dọn đường ra cửa trước cho ấy.


      Tôi đảo tròn hai mắt trước ý đồ lộ liễu vừa rồi của bố. “Con công nhận. Nhưng Nash ở lại đây. Dù sao ấy cũng biết về mấy chuyện này nhiều hơn con.” rồi tôi luồn tay vào tay Nash và đứng nép sát vào người ấy.


      ngạc nhiên, mặc dù mặt bố tỏ ra khó chịu thấy , nhưng bố cũng hề phản đối. Ánh mắt bố hết nhìn tôi lại nhìn Nash, rồi lại quay lại nhìn tôi. Cuối cùng bố đành gật đầu chịu thua. “Thôi được, nếu con tin tưởng cậu ấy bố cũng thử tin lần xem sao.” Sau đó bố tôi lùi lại ngồi vào ghế, mặt đối diện với chúng tôi. Dù câu chuyện bố sắp ra là gì chăng nữa, tôi cũng sẵn sàng lắng nghe. Câu hỏi đặt ra lúc này chỉ là liệu bố sẵn sàng ra chưa.


      “Bố biết, đáng ra bố phải kể cho con nghe chuyện này từ nhiều năm trước” - bố bắt đầu - “Nhưng là cứ mỗi lần bố quyết định đến lúc phải kể cho con nghe về mẹ của con - về thân phận của con - bố lại sao mở miệng ra được. Con trông giống mẹ vô cùng…”


      Giọng bố khản đặc và bố cúi gằm mặt nhìn xuống đất. Khi bố ngẩng lên nhìn tôi, hai mắt bố rưng rưng nước mắt.


      “Con giống mẹ đến nỗi mỗi khi nhìn vào con, trái tim bố luôn đập rộn ràng vì hạnh phúc, để rồi sau đó lại vỡ vụn thành trăm mảnh. Có lẽ mọi chuyện dễ dàng hơn, nếu ngay từ đầu bố cứ để con sống cạnh bố, nhìn con khôn lớn từng ngày và chứng kiến con trưởng thành độc lập như bây giờ, chứ phải là bản sao của mẹ. Nhưng khi bố nhìn vào con, bố lại nhìn thấy mẹ và quả thực điều đó rất khó khăn đối vói bố…”


      Nash tỏ ra lúng túng bên cạnh tôi, còn tôi chỉ biết cúi mặt nhìn chăm chăm xuống thảm, trong khi bố đảo mắt nhìn quanh phòng khách, tránh nhìn vào mắt hai đứa tụi tôi, cho tới khi tâm trạng bố ổn định lại. Sau đó bố thở dài và đưa tay lên lau nước mắt.


      Uầy. Bố khóc . Tôi biết phải làm gì với ông bố khóc cả. Đến với ông bố bình thường tôi con biết phải làm thế nào nữa là.


      “Ừm… có ai đói ạ? Từ trưa tới giờ con chưa được cái gì vào bụng.”


      cũng thế.” Nash hưởng ứng và tôi biết thừa là ấy chỉ cố giúp tôi phá vỡ bầu khí căng thẳng trong căn phòng này mà thôi. Hoặc cũng có thể là ấy đói .


      “Mỳ ống và phô-mai được ạ?” Tôi đứng dậy vào bếp trước cả khi nhận được gật đầu ủng hộ của Nash. Bố và theo tôi vào trong bếp, nơi tôi mở tủ lấy ra túi mỳ ống, sửa soạn nấu bữa tối.


      Tôi nghĩ rằng mình sẵn sàng. Rằng tôi có thể đối mặt với bất kỳ chuyện gì bố sắp ra. Nhưng là tôi thể ngồi im và nhìn bố khóc. Tôi cần phải tìm cái gì đó cho tay có việc để làm, trong khi trái tim tôi như muốn vỡ ra thành trăm mảnh.


      “Con biết nấu ăn à?” Bố có vẻ bất ngờ khi thấy tôi lấy nồi đặt lên bếp và mở tủ lấy tảng phô-mai Velveeta ngăn đồ ăn của bác Brendon.


      “Chỉ món mỳ ống thôi ạ. Bác Brendon dạy con làm.” Và bác ấy còn dạy tôi cách thỉnh thoảng giấu mấy gói sô--la ra đằng sau hộp tóp mỡ của bác ý, thứ mà bác Val bao giờ động tới, kể cả trong những cơn điên cuồng thanh lọc đồ ăn vặt ra khỏi tủ lạnh.


      Bố ngồi xuống ghế, tiếp tục quan sát tôi bật bếp và rắc muối vào nồi nước luộc mỳ. Nash ngồi cách bố hai ghế, hai tay khoanh lại bàn.


      “Thế con muốn biết chuyện gì trước nào?” Bố nhìn tôi bóc gói phô-mai và đặt lên thớt.


      Tôi nhún vai, mở ngăn kéo lấy dao. “Con nghĩ con đón nhận khá ổn cái vụ bean sidhe, nhờ Nash” – bố khẽ rụt người lại và tôi bỗng cảm thấy có lỗi khi tỏ ra dửng dưng như thế trước nỗ lực muốn sửa sai của bố - “Nhưng tại sao bác Val lại con sống bằng thời gian mượn ạ? Bác ý như vậy nghĩa là sao?”


      Lần này mặt bố đanh lại như vừa bị tôi tát cái vào mặt. ràng là bố chờ đợi câu hỏi khác cơ - câu hỏi mang tính hướng dẫn kỹ thuật, đại loại như là Làm thế nào để trở thành bean sidhe.


      Bố tôi thở dài và đột nhiên trông mặt đầy mệt mỏi. “Đó là câu chuyện dài, Kaylee ạ. Và là chuyện mà bố muốn riêng với con.”


      ” - tôi kiên quyết lắc đầu, và xé toạc gói mỳ ống ra - “Bố bay nửa vòng Trái Đất để tới đây bởi vì bố nợ con lời giải thích.” - Đấy là còn chưa kể lời xin lỗi nữa - “Và con muốn được nghe ngay bây giờ.”


      Bố nhướn lông mày tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó bố nhăn mặt . “Giọng điệu của con nghe giống y như mẹ.”


      Hiển nhiên tôi phải kế thừa cái xương sống ấy từ ai đó chứ. “Dù đó là chuyện gì chăng nữa con tin chắc là mẹ cũng muốn bố kể cho con nghe.”


      Giờ trông bố sốc toàn tập, như thể vừa bị ăn cú đấm trời giáng vào mặt. “Bố cũng biết nữa. Nhưng có lẽ con đúng. Con được quyền phải biết .” Bố nhắm nghiền mắt lại, thu hết can đảm để ra những lời sau đây.


      “Mọi chuyện bắt đầu từ cái đêm con bị chết.”




      CHƯƠNG 19

      “CÁI GÌ CƠ Ạ?” - tôi bóp chặt lấy miếng phô-mai thớt, mạch máu ở cổ tôi giật mạnh đến nỗi tôi tưởng chừng như cổ họng mình sắp nổ tung ra tới nơi rồi – “Ý bố muốn


      là cái đêm mẹ con mất á?”


      Bố tôi gật đầu. “Mẹ con cũng mất đêm hôm đó. Nhưng con là người trước.”


      “Ôi…” – Nash hết nhìn bố lại quay qua nhìn tôi – “Kaylee từng chết ạ?”


      Bố tôi thở dài. “Chuyện xảy ra vào đêm tháng Hai, năm con 3 tuổi. Hầu hết mọi con đường đều bị đóng băng, ở Texas rất hiếm khi có mùa Đông, vì thế mọi người thường biết phải xử lý ra sao trong những ngày thời tiết xấu như vậy. Bao gồm cả bố.”


      “Hồi trước con được nghe chuyện này rồi” – tôi thả mỳ ống vào trong nồi nước sôi sùng sục và khói bốc lên vào mặt tôi nóng rẫy – “Bố lái xe bị cái xe khác va phải do đường quá trơn. Con bị gãy tay và chân phải còn mẹ qua đời.”


      Bố tôi đau khổ gật đầu, sau đó nuốt nước bọt đầy khó nhọc rồi tiếp. “Cả nhà mình đường tới nhà bác Brendon để dự sinh nhật chị Sophie. Mẹ con can bố nên vì thời tiết bên ngoài quá xấu nhưng bố cứ khăng khăng là sao. Hơn nữa, nhà bác cũng quá xa với nhà mình, và chị họ của con rất thích chơi với con. Tất cả đều là lỗi của bố.”


      “Chuyện xảy ra thế nào ạ?” Tôi thậm chí còn chẳng buồn chùi cái tay dính đầy phô-mai của mình.


      Bố tôi chớp chớp mắt, như để ngăn cho nước mắt trào ra. “ đường đột nhiên xuất con hươu. Bố hề phóng nhanh nhưng vì đường khi đó quá trơn, và con hươu lại quá to. Bố bẻ ngoặt tay lái để tránh nó làm xe nhà mình trượt mặt đường, và bị cái xe từ hướng ngược lại đâm vào. Toàn bộ băng ghế sau, chỗ con ngồi, bị đâm nát bét.”


      Tôi nhắm chặt mắt lại, tay vịn vào bệ bếp để giữ thăng bằng. . Mẹ tôi chết trong cái tai nạn đó, phải tôi. Tôi chỉ bị thương nặng thôi, nhưng vẫn sống.


      Tôi chính là bằng chứng sống của điều đó!


      Tôi mở mắt ra và nhìn thẳng về phía bố. “Bố ơi, con còn nhớ mang máng chuyện xảy ra mà. Con phải nằm viện nhiều tuần liền và bó bột tay, chân. Con vẫn còn giữ mấy bức ảnh hồi đó. Nhưng con sống đấy chứ. Bố nhìn xem này?” - tôi nhoài người chìa hai tay ra huơ huơ trước mặt bố để chứng minh - “Vậy rút cuộc chuyện gì xảy ra? Các nhân viên cứu hộ cứu con sống lại ạ?”


      ra lờ mờ, như đám mây đen khổng lồ, trong đầu tôi. Tôi gần như có thể nhìn thấy nó, nhưng lại muốn tập trung vào nó. Tôi từ chối muốn thừa nhận về cơn bão sắp ập tới, cho tới khi nó trút xuống đầu tôi những cơn mưa câu trả lời lạnh lùng và tàn nhẫn mà tôi từng nghĩ rằng mình muốn được biết.


      Bây giờ tôi còn muốn biết nữa.


      Nhưng bố tôi chỉ đau đớn lắc đầu. “Họ đến kịp. Người lái chiếc xe đâm vào xe chúng ta là bác sỹ, nhưng vợ ông ấy cũng bị thương ở đầu và vì thế ông phải cấp cứu cho vợ. Lúc ông ấy chạy tới giúp nhà mình mọi chuyện kết thúc rồi.”


      đâu.” Tôi khuấy cái muỗng mạnh tới nỗi nước trong nồi bắn tung toé ra bếp, tạo thành các tiếng xèo xèo, nổ lép bép.


      Nash nhàng nắm lấy tay tôi, hiểu ấy đứng dậy ra chỗ tôi từ lúc nào. “Em chết, Kaylee, em biết đó là mà.”


      Bố tôi gật đầu và khi bố nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt thầm lăn dài má bố. “Bố phải chui qua cái cửa bên tay lái chính và lôi toàn bộ ghế ra ngoài. Khi bố bế được con lên con còn cử động nữa, tay phải và chân phải con mềm oặt ra” - tôi như bị hút vào những vòng xoáy bi thương trong mắt bố - “Bố bế con tay như bế em bé và con chỉ mở to mắt nhìn bố. Và rồi mẹ con bò được ra khỏi xe, nắm lấy bàn tay con lành lặn của con. Mẹ khóc nức nở và thể thốt lên được lời nào. Và bố nhìn thấy nét mặt mẹ. Bố biết bố mẹ sắp sửa mất con.”


      Tôi đứng im như tượng, sợ rằng chỉ cần tôi cử động chút thôi bố dừng lại kể tiếp. Nhưng còn sợ hơn nữa cái mà tôi lờ mờ đoán được ra. phần trong tôi muốn bố dừng lại. “Con trút hơi thở cuối cùng ngay bên vệ đường đêm hôm đó, tóc vẫn còn dính đầy tuyết.”


      “Thế tại sao giờ con vẫn còn ở đây?” - tôi hỏi, nhưng gần như biết trước câu trả lời - “Khi đó số con tận đúng bố?” - tôi gạt vòi nước và để tay dưới làn nước ấm kỳ cọ chỗ phô-mai dính nhoe nhoét giữa các kẽ tay - Con đến số phải chết nhưng bố mẹ đưa con quay trở lại ”


      “Đúng vậy” – nước mắt tiếp tục rơi lã chã má bố - “Bố mẹ thể chấp nhận được nỗi đau quá lớn ấy. Mẹ cất tiếng hát cho con, và đó là khúc hát đẹp nhất mà bố từng được nghe. Bố gần như thể nhìn thấy gì xung quanh mình bởi nước mắt mặt bố làm nhòe hết mọi thứ. Nhưng rồi bố nhìn thấy con. Linh hồn của con. Như làn khói trắng bé lơ lửng giữa trời đêm. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Bố thể để con như vậy được.”


      Tôi tắt vòi nước và lau tay vào cái khăn khô gần đó. Sau đó tôi chống hai tay xuống bàn, nhoài hẳn người về phía bố và hỏi. “Bố kể cho con biết chuyện đó xảy ra như thế nào .”


      Lần này bố còn ngập ngừng nữa. “Bố bắt mẹ nhìn vào mặt bố để chắc chắn là mẹ hiểu được những gì bố sắp . Bố bảo mẹ hãy cố gắng níu giữ lấy con và bố đưa con quay trở lại. Mẹ con vẫn khóc, nhưng gật đầu, và tiếp tục cất tiếng hát. Sau đó bố dẫn dắt linh hồn con quay trở lại với cơ thể bé kia của con. Rồi con chớp mắt nhìn bố. Và con cất tiếng hát, bằng chính cái hơi thở đầu tiên mà con có.”


      “Con... hát á?”


      “Khúc hát linh hồn” – bố giơ hai tay lên ấn chặt vào mắt, như để ngăn dòng lệ chảy chứa chan mặt nhưng dường như mấy hiệu quả - “Bố cứ nghĩ khúc hát ấy dành cho mình. Con cần mẹ hơn cần bố và bố sẵn sàng để ra . Nhưng khi bố đứng đó bế con tay, thần chết thân ngay trước mặt bố.”


      để cho chú nhìn thấy ạ?” - Nash ngạc nhiên hỏi. Tôi gần như quên bẵng mất là ấy đứng cạnh mình.


      Bố tôi gật dầu. “ đứng vệ cỏ ven đường, nhìn bố và mỉm cười đầy nham hiểm, như thể biết bố nghĩ gì. Bố với rằng bố sẵn sàng ra . Và bố trao con cho mẹ, trong khi con vẫn cất tiếng hát thánh thót như chú chim non. Bố cảm thấy vô cùng thanh thản, khi nghĩ rằng thanh cuối cùng bố được nghe chính là khúc hát linh hồn con dành cho bố” - bố dừng lại lúc để kiềm chế cơn xúc động - “Nhưng đáng ra bố phải đoán ra được khi thấy mẹ con cất tiếng hát cùng con.”


      Tôi cứ đứng đơ người ra như vậy nhìn chăm chăm về phía bố, còn nhớ gì về bữa tối sôi sùng sục bếp đằng sau lưng.


      “Tên khốn đó bắt mẹ con để thay thế”- cả cái bàn rung rinh trước cú đấm đầy giận dữ của bố xuống mặt bàn - “ chỉ tia mắt sang nhìn Darby cái và mẹ con đổ sụp xuống. Bố phải lao tới chộp lấy con, trước khi con rơi xuống đất, sau cú ngã của mẹ.”


      “Kaylee, thở em” - Nash xoa xoa lưng tôi và . Có vẻ như trong suốt cả câu chuyện của bố, tôi hề thở và chỉ nhận ra điều đó khi được Nash nhắc.


      “Mẹ phải chết vì con đúng ạ?” - tôi nắm chặt tay lại, móng tay in hằn trong lòng bàn tay.


      . Con ơi, phải đâu” - bố tôi lập tức nhoài người ra phía trước, nhìn vào mắt tôi - “Mẹ chết bởi vì bố” - bố nắm lấy tay tôi và nhất quyết chịu buông ra, mặc dù tôi cố giật ra bằng được - “Bởi vì bố cứ nhất quyết lái xe trong thời tiết xấu như thế. Bởi vì bố bẻ quặt tay lái để tránh con hươu. Bởi vì bố đủ mạnh để buộc đưa bố thay mẹ. Mọi chuyện đều phải là lỗi của con.”


      Dù bây giờ bố có chăng nữa cũng thể khiến tôi cảm thấy khá hơn. Đáng ra người chết là tôi, và bởi vì tôi chết nên mẹ mới phải chết. Ngay cả nếu phải là mẹ cũng là bố. Hoặc ai đó khác chiếc xe còn lại. tóm lại là tôi vẫn sống, trong khi đáng ra phải chết, còn mẹ tôi là người phải trả giá.


      “Vậy là… thời gian mượn…” - theo thói quen, tôi đưa tay tắt bếp và ngâm cái nồi vào chậu nước mát - “Con sống bằng thời gian mượn của mẹ đúng bố? Ý của bác Val là như vậy đúng ạ?”


      “Ừ” - bố buông tay tôi ra và ngồi lại xuống ghế - ‘"Con sẽsống cho tới khi thời gian của mẹ kết thúc. Nhưng conkhông phải lo. Bố chắc chắn là mẹ con có cuộc đời rấtdài.”


      Và khi ấy tôi oà khóc.


      Tôi vẫn kiềm chế được cho tới lúc đó, bởi nỗi đau buồn của tôi bị che phủ bởi mặc cảm tội lỗi là nguyên nhân gây ra cái chết của mẹ. Nhưng khi nghĩ về cuộc đời vẫn còn rất dài của mẹ... Điều đó khiến tôi thể cầm lòng được.


      Nash hắng giọng hỏi. “Bác ấy biết trước những nguy cơ có thể xảy ra đúng , bác Cavanaugh?” - ánh mắt nhìn bố tôi đầy hy vọng - “Mẹ của Kaylee biết bản thân mình làm gì đúng ạ?”


      “Tất nhiên rồi” - bố tôi gật đầu khẳng định - “Mẹ con sẵn sàng trả giá cho việc làm của mình, bằng mẹ cất tiếng hát linh hồn cho con. Bố chỉ... ước rằng cũng có thể cứu được cả mẹ con. Đáng ra người chết nên là bố mới phải. Nhưng buổi tối hôm đó, bố đánh mất cả hai mẹ con con. Bố bao giờ thực có lại được con, đúng Kaylee?”


      Tôi đưa tay lên quệt nước mắt. Phải công nhận càng ngày tôi càng giỏi trong việc kiềm chế cảm xúc của mình. “Con vẫn luôn ở đây mà bố” - tôi đặt cái rổ vào trong bồn rửa và dốc nguyên cả nồi mỳ vào đó cho ráo nước, sau đó tôi quẳng cái nồi đánh rầm xuống bệ bếp - “Chính bố mới là người bỏ .”


      “Bố cần phải ” - bố tôi lắc đầu và thở dài - “Ít ra bố nghĩ là mình cần phải làm như vậy. Gã thần chết đó lại săn lùng con lần nữa, Kaylee ạ. rất tức tối khi bố mẹ cứu sống con. Mặc dù bắt mẹ con , nhưng vẫn quay trở lại tìm con chỉ hai đêm sau đó. Bố thể biết được chuyện này nếu bà nội từ Ai-len bay sang thăm con. Trong suốt thời gian con nằm viện, bà gần như chỉ ở trong bệnh viện, luôn cùng với bố túc trực bên cạnh con. Và bà có linh cảm về cái chết của con.”


      “Khoan , vậy là đáng nhẽ ra con lại phải chết lần nữa à?” - hai tay tôi run bắn lên.


      ” - bố lắc đầu quầy quậy - “. Bố mẹ khiến thần chết nổi giận khi quyết định cứu sống con. quay lại bắt con chỉ vì thù hằn mà thôi. Mẹ con hề bị thương trong vụ tai nạn và con sống bằng thời gian mượn của mẹ, thể có chuyện mẹ con phải chết chỉ sau con có hai ngày được. Vì thế khi mò tới tìm con lần thứ hai, bố chủ động gọi ra.”


      “Thế thân ạ?” - Nash hởi.


      Bố tôi gật đầu. “ đúng là tên quỷ kiêu căng và hợm hĩnh.”


      “Rồi chuyện gì xảy ra ạ?”


      “Bố đấm cho trận.”


      Trong giây, cả tôi và Nash lặng ngưòi nhìn bố. “Bố dám đấm thần chết ý ạ?” Tay tôi buông thõng sang hai bên.


      “Ừ” - bố tủm tỉm cười làm tôi cũng nhoẻn miệng cười theo. Tôi còn nhớ lần cuối cùng tôi thấy bố cười là khi nào nữa - “Làm gãy cả mũi .”


      “Chuyện đó có thể xảy ra ý ạ?” Tôi quay sang hỏi Nash, dù gì ấy cũng từng giao du vói Tod.


      “Được chứ. Bọn họ thể bị giết thôi nhưng vẫn biết đau.”


      “Và biết chuyện đó là vì…?” Tôi hỏi nhưng biết thừa câu trả lời là gì.


      Nash nhe răng cười. “ Tod và phải lúc nào cũng hợp nhau.” - nhưng rồi quay sang nhìn bố tôi, mặt lại đầy nghiêm trọng –“Tại sao gã thần chết đó lại tìm Kaylee lần thứ hai ạ?”


      “Bác cũng biết, nhưng bác rất lo là lặp lại điều đó lần nữa” - bố dừng lại, nụ cười khi nãy nhường chỗ cho cái nhìn đầy nuối tiếc - “Bố gửi con đến nhà bác Brendon để giữ cho con được an toàn. Bố lo rằng nếu bố vẫn tiếp tục ở bên cạnh con, còn quay lại tìm con. Vì thế bố gửi con xa. Bố xin lỗi, Kaylee.”


      “Con hiểu.” Tôi vẫn chưa hẳn là chấp nhận lời xin lỗi của bố, nhưng thành tâm trong câu chuyện của bố có tác động tới tôi. Tôi đổ lại rổ mỳ ống ráo nước vào trong nồi cùng hai vốc phô-mai thái vuông. Sau đó tôi bật bếp để lửa riu riu và thêm muối, ít sữa và thìa đầy bơ thực vật ít calo của bác Val.


      Tôi vừa đảo mỳ vừa hỏi bố. “Bố định ở lại bao lâu ạ?”


      “Tới chừng nào con còn cần bố ở đây.”


      Có cái gì đó trong giọng của bố khiến tôi phải ngẩng đầu lên. Liệu điều bố vừa có giống như những gì tôi nghĩ ?


      “Thế còn công việc của bố?”


      Bố nhún vai. “Bố có thể tìm việc ở đây mà. Hoặc nếu con thích, con có thể quay về Ai-len với bố. Chắc chắn ông bà nội rất vui khi được gặp con.”


      Tôi vẫn chưa hề gặp lại ông bà sau cái lần cuối cùng gặp bố, và tôi cũng chưa bao giờ được ra nước ngoài. Nhưng...


      Tôi quay sang nhìn Nash. Khi thấy tôi nhìn , liền gật đầu. Nhưng tôi đâu dễ bị lừa. ấy hề muốn tôi , và như thế là đủ đối với tôi.


      “Nếu có dịp con cũng muốn được tới thăm Ai-len lần, nhưng con sống ở đây, bố ạ” - tôi rắc thêm ít hạt tiêu vào trong nồi và tiếp tục khuấy - “Con muốn rời khỏi đây” - thất vọng gương mặt bố khiến tôi cảm thấy áy náy vô cùng — “Nhưng ta có thể ở lại đây. Nếu bố muốn.”


      “Bố...”


      Tôi hy vọng được nghe câu trả lời đồng ý của bố. Rằng bố cân nhắc về ngôi nhà dành cho hai bố con tôi, hy vọng nó quá xa nhà Nash nhưng xa khỏi nhà chị Sophie và những thói đỏng đảnh của chị ta. Có điều, tôi bao giờ biết được bố định gì khi ấy, bởi trước khi bố kịp hết câu cánh cửa trước bật mở và tiếng chị Sophie rền rĩ kêu lên.


      “Ai để mấy cái túi dở hơi này trước cửa thế?”


      Tôi ngoái cổ nhìn qua vai Nash đầy thích thú. Bà chị họ của tôi có vẻ như vừa bị vấp phải mấy cái vali của bố và giờ lồm cồm bò sàn. Tôi bật cười ầm lên, nhưng ngay khi ánh mắt tôi bắt gặp chị Sophie, bao nỗi thích thú vừa rồi lập tức bị rút cạn khỏi cơ thể tôi, để lại trong tôi nỗi trống trải và lạnh lẽo đến rợn người. Khuôn mặt chị ấy bị bóng tối che phủ, toàn thân chị ấy tối tới mức tôi gần như thể nhìn ra, mặc dù đèn phòng vẫn mở sáng choang.


      Thẩn chết chọn được nạn nhân tiếp theo.


      Chị Sophie sắp phải chết.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 20
      “SOPHIE ĐẤY À?” - bố tôi đứng dậy, hồ hởi quay ra chào đón cháu - “Ôi trông cháu càng lớn càng giống mẹ, ngoại trừ mỗi đôi mắt. Đấy ràng là mắt của Brendon mà. Chú dám cá là như vậy.” Nếu bố chịu nhìn về phía tôi dù chỉ là lần, bố nhìn thấy số phận của chị ấy. Nhưng bố làm vậy.

      Ngay đến cả Nash cũng quay ra nhìn bà chị họ của tôi.

      Nỗi sợ hãi cùng đau đớn trong lồng ngực khiến toàn thân tôi chao đảo, và tôi phải bám chặt lấy cái bệ bếp để giữ thăng bằng. “Chị Sophie...” Tôi cố thào với lượng to nhất có thể, để cảnh báo cho chị ấy trước khi cơn hoảng sợ thực ập tới. Nhưng ai nghe thấy tôi.

      Chị Sophie ngay lập tức đứng bật dậy đầy duyên dáng và vuốt lại cái váy đen mà chị ấy vừa mặc tới buổi lễ tưởng niệm chiều nay. “Chú Aiden” - mặc dù mặt chị ấy trông mệt mỏi thấy , nhưng vẫn gượng cười tươi khi nhìn thấy hai vị khách ngồi trong bếp - “ Nash. Hai người đàn ông thích của tôi trong cùng căn phòng.”

      Nếu trong hoàn cảnh bình thường, chắc tôi ghen điên lên rồi, nhưng bây giờ tôi hầu như thể cảm thấy được gì ngoài thôi thúc cào xé trong cổ họng. Đúng là tôi vẫn hay cầu mong cho chị Sophie ngậm bớt miệng lại, vì chị ấy lải nhải quá nhiều, nhưng có nghĩa là vĩnh viễn.

      “Bố ơi!” Tôi khò khè thốt lên, tay vẫn phải bám chặt lấy bệ bếp. Nhưng lại lần nữa, ai để ý tới tôi.

      Ngoại trừ chị Sophie.

      “Em ý bị làm sao thế ạ?”– chị Sophie chống nạnh hùng hổ vào trong phòng ăn –“Kaylee, trông em như sắp sửa nôn vào... Món gì thế?” – chị ấy nhìn gói phô-mai Velveeta vơi nửa – “Mỳ ống phô-mai à?”

      Nash quay ngoắt người sang phía tôi, nhanh tới nỗi bản thân cũng suýt bị mất thăng bằng. “Kaylee ơi?” – Nhưng tôi chỉ có thể nhìn , quai hàm tôi cắn chặt lại để ngăn cho tiếng khóc than cho linh hồn của chị Sophie thoát ra – “Lại nữa hả em?” Tôi gật đầu và kéo tôi sát lại gần bên , thào những câu mà tôi thể tập trung nghe được, má áp vào má tôi.

      “Kay ơi?”– bố vội quay lại nhìn tôi và mặt bố dần chuyển sang trắng bệch khi nhận ra nỗi thất kinh khuôn mặt tôi. Bố từ từ đưa mắt nhìn theo ánh mắt tôi về phía chị Sophie, như thể sợ hãi muốn nhìn cái điều mình sắp phải thấy - “Là Sophie hả con?” - bố hỏi, và tôi gật đầu, răng nghiến chặt tới nỗi hai thái dương của tôi đau buốt tới tận óc - “Còn bao lâu nữa?”

      Tôi lắc đầu. Lại thêm điều tôi chưa biết về năng lực của mình. Hoá ra nó còn có thể đo dược thời gian, nhưng phải làm thế nào tôi .

      Brendon!" - bố hét ầm lên, mắt vẫn rời khỏi tôi.

      Chị Sophie bước tới, nhoài người qua cái bàn ăn và nhăn mặt nhìn tôi đầy bối rối.

      Nash vẫn thầm chuyện với tôi, ôm chặt tôi trong lòng. Môi chạm vào tai tôi, giọng lướt qua má tôi cùng với hơi thở của sức Ảnh hưởng, giúp tôi kiểm soát được cơn hoảng sợ. Tôi thở đầy khó nhọc, cố gắng kìm nén tiếng khóc, cho nó thoát ra, trong khi vẫn nhìn qua vai Nash, mắt dán chặt vào bà chị họ tối tăm cách kỳ dị của mình.

      “Có chuyện gì thế ạ?” - chị Sophie nắm lấy hai đầu ghế, nhìn tôi chớp mắt - “Em ấy lại bị cơn hoảng sợ đúng ạ? Mẹ cháu vẫn giữ số điện thoại của ông bác sỹ đấy ở đâu đó.” rồi chị ấy định vào trong bếp nhưng bố tôi giơ tay chặn lại.

      “Đừng, Sophie!” - bố nhìn vội ra phía hành lang và gọi ầm lên - “ Brendon! Ra đây mau!” - sau đó bố quay sang với chị Sophie - “Kaylee sao đâu.”

      phải đâu chú ơi” - chị Sophie lắc đầu và giật tay ra khỏi cái nắm tay của bố tôi, đôi mắt xanh mở to. quan tâm của chị ấy là có . Và chị ấy rất sợ tôi - “Cháu biết chú lo cho em ý, nhưng Kaylee cần phải được giúp đỡ, chú Aiden ạ. Có chuyện gì đó ổn với em ý. Cháu với bố mẹ cháu là chuyện này rồi lại xảy ra, nhưng có ai chịu tin cháu bao giờ đâu. Đáng ra họ phải để cho ông bác sỹ ấy dùng liệu pháp sốc để chữa cho em ý mới phải.”

      “Sophie...” Hai vai của bố tôi căng cứng lại, nét mặt vừa giận dữ vừa lo lắng. Nhưng bố còn chưa kịp gì chị ấy Nash lên tiếng trước.

      “Em có thôi ngay Sophie. ấy tìm mọi cách giúp em, còn em...” quát ầm lên, và các vòng xoáy trong mắt xoay tít mù. Nhưng ngay khi tay rời khỏi tôi, cơn hoảng sợ trong tôi lập tức ào tới như vũ bào. Tôi vội giơ tay níu chặt lấy hiểu ngay ra vấn đề, tiếp tục quay lại thầm vao tai tôi.

      Có tiếng bước chân chạy dồn dập ngoài hành lang, và tôi mở mắt ra nhìn thấy bác Brendon đứng khựng lại giữa phòng khách. Bác ấy nhìn từ tôi, sang bố tôi và lần theo ánh mắt của bố tới chị Sophie. bàng hoàng, đau đớn đến cùng cực, lên khuôn mặt bác Brendon.

      Trong vài giây, ai dám cử động hay thậm chí là thở, vì lo sợ rằng chỉ cái nhíu mày thôi cũng có thể khiến thần chết chui ra khỏi nơi nấp và làm cái điều chắc chắn phải xảy ra. Chị Sophie bối rối hết nhìn người này đến người khác, hiểu chuyện gì diễn ra. Kế đó, bố tôi thở dài và nhàng hỏi tôi. “Con vẫn ổn chứ?” Tôi run rẩy gật đầu. Dẫu sao tôi cũng phải là người sắp đối mặt với cái chết. Hay đúng hơn là chưa.

      “Có chuyện gì xảy ra thế ạ?” Câu hỏi của chị Sophie xé toạc bầu khí căng thẳng trong bếp, giống như tiếng súng vang lên tại đám tang. Nhưng ai trả lời chị ấy. Chị ấy là nguồn gốc của rắc rối, vậy mà lúc này thay vì chú ý tới chị Sophie, mọi con mắt lại đổ dồn về phía tôi.

      “Là Sophie hả cháu?” - bác Brendon chậm rãi tiến về chúng tôi, như thể vẫn chưa muốn tin vào diễn ra. Tôi gần như nghe thấy câu hỏi của bác bởi tiếng thét vô thanh quần đảo trong đầu tôi. Tôi gật đầu và bác nhắm nghiền mắt lại, hít hơi sâu rồi thở ra - “Cháu có chắc ?” - bác mở mắt để nhìn thấy cái gật đầu của tôi, và quai hàm bác cứng lại - “Cháu giúp bác chứ?” - đau đớn khiến cho khuôn mặt bác gần như biến dạng - “Bác thề là để ta bắt cháu đâu.”

      Đáng buồn thay, sau câu chuyện vừa kể của bố, tôi e rằng bác Brendon thể kiểm soát được việc thần chết bắt ai để thay thế. Khi thần chết dám lấy hồn của người có tên trong danh sách mụ ta chẳng ngần ngừ lấy mạng bean sidhe dám ngáng đường mụ ta đâu. Hay bất cứ ai có mặt trong căn phòng này.

      Nhưng tôi thể để chị Sophie chết được, mặc dù bình thường chị ấy đối xử với tôi cũng chẳng ra gì.

      “Mọi người về chuyện gì thế ạ?” - chị ấy hoang mang nhìn mọi người như thể ngoài chị ấy ra, tất cả đều hóa điên - “Có chuyện gì xảy ra thế này?”

      Bác Brendon bước nhanh tới chỗ cái ghế sô-pha trong phòng khách và vẫy tay gọi chị Sophie lại. Chị ấy ngần ngừ lúc rồi miễn cưỡng ra ngồi xuống cạnh bố. “Con , bố có chuyện này cần với con và bố có nhiều thời gian để giải thích cặn kẽ cho con hiểu.” Bác nắm lấy hai tay chị Sophie và trái tim tôi như vỡ ra thành trăm mảnh khi phải chứng kiến cảnh đó.

      “Trong vài phút nữa con chết” - bác Brenden . Chi Sophie nhăn mặt nhìn bố đầy khó hiểu - “Nhưng bố muốn con đừng lo lắng, bởi vì Kaylee và bố mang con quay trở lại. Con sao đâu. Bố cũng dám chắc chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng bố chỉ muốn con biết điều là con sao.”

      “Con chẳng hiểu bố cái gì cả” - bối rối khiến cho khuôn mặt đẹp của chị Sophie dần biến thành cau có. Thế giới của chị ấy bỗng chốc bị đảo lộn và chị ấy biết phải làm gì với những thông tin mà bản thân nghe xong cũng vẫn hiểu. Tôi rất thông cảm với cảm giác bây giờ của chị Sophie - “Tại sao con lại sắp chết? Và điều đó liên quan gì tới Kaylee?”

      Bác Brendon lắc đầu. “Giờ chúng ta có thời gian cho mấy chuyện đó. Bố cũng biết là chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa, vì thế bố muốn con hãy tin bố. Bố đưa con quay trở lại.”

      Chị Sophie gật gật dầu, mặt trắng bệch ra vì sợ hãi. Có lẽ giờ chị ấy nghĩ bố chị ấy cũng bị mắc chứng hoang tưởng giống như tôi. Chị ấy trừng mắt nhìn tôi giận dữ, như thể trách tôi vì lây bệnh tâm thần cho bác. Nhưng tôi hề thấy khó chịu với điều đó – nhất là khi chị ấy sắp chết như thế này.

      “Khôngggg.”

      Tất cả mọi ngươi trong phòng giật mình quay đầu nhìn ra hành lang, nơi bác Val vịn chặt lấy thành cửa để giữ thăng bằng, mặt mày thất kinh. “Đáng ra phải là Sophie chứ.”

      “Cái gì?” - bác Brenden đứng phắt dậy, trân trối nhìn vợ - “Valerie, em làm gì vậy?”

      Bác Val á? Bác ấy có liên quan gì tới các thần chết và bean sidhe? Bác ấy là con người mà!

      Trước khi bác dâu tôi kịp trả lời, cơn sóng hoảng sợ mới lại ập tới bao trùm lấy cơ thể tôi, khiến cho tôi loạng choạng. May mà có Nash đỡ kịp và dìu tôi ngồi xuống trong mấy cái ghế gần đó. Tôi có thể cảm nhận được thời khắc đó còn xa nữa.

      Chị Sophie bắt đầu run rẩy, và tôi cũng vậy. Nỗi hoảng sợ gào thét trong tôi, bóp chặt lấy trái tim tôi. Cổ họng tôi bỏng rát như thể sẵn sàng khạc ra lửa bất cứ lúc nào.

      Ngoài nỗi đau đớn về thể xác khi phải kìm hãm khúc hát linh hồn của chị Sophie, tôi còn cảm nhận được mãnh liệt cái cảm giác sắp mất chị ấy, mặc dù thần chết vẫn chưa thực xuống tay. Giống như việc nhìn thấy bàn taymình đặt thớt với con dao chuẩn bị bổ xuống và biết rằng bao giờ lấy lại được nó. Việc hai chị em tôi chưa bao giờ thân thiết với nhau quan trọng. Tôi cũng đâu thích gì đôi chân của mình, nhưng tôi chưa bao giơ muốn mất chúng.

      “Mẹ ơi?” - chị Sophie hốt hoảng hét ầm lên - “Có chuyện gì thế ạ”

      “Đừng lo, con ” - bác Val đứng giữa phòng khách, mắt dáo dác nhìn quanh phòng như muốn tìm ai dó - “Mẹ để ta bắt con đâu.” Mắt bác hề nhìn về phía con . Và rồi bác ấy ngửa đầu ra đằng sau, dùng hết sức bình sinh gào ầm lên.

      “Marg!” – tiếng thét của bác ấy khiến tôi rúm ró người loạng choạng suýt ngã - “Tôi biết là ở đây, Marg!”

      Marg ư? Tôi chưa từng kể cho bác Val nghe về việc mình nhìn thấy thần chết, và rằng đó là người phụ nữ. Tôi thậm chí còn hề biết tên của ả thẩn chết đó. Cho tới tận lúc này.

      Và đột nhiên tôi hiểu ra. Bác Val biết tên của ả thần chết ấy bởi vì bác chính là người thuê mụ ta.

      ! Tôi muốn và cũng thể tin được điều đó. Bác Val là người mẹ duy nhất mà tôi có trong suốt 13 nám qua. Bác ấy quý tôi và hiển nhiên là bác chị Sophie và bác Brendon vô cùng. Người như bác Val đời nào chịu thoả thuận với thần chết, chứ đừng đến chuyện thương lượng bằng linh hồn của những ngươi vô tội.

      Nhưng còn những cốc rượu và những câu hỏi… Vậy là… ngay từ đầu bác ấy biết tại sao các kia lại chết!

      “Đây phải là thỏa thuận của chúng ta!” - bác Val gào lên, hai tay nắm chặt lại, đầy giận dữ. Hoặc sợ hãi. Hoặc cả hai - “Hãy ra , đồ hèn nhát! thể làm chuyện này!”

      Nếu quả thực bác Val nghĩ như vậy bác ấy quá sai lầm.



      CHƯƠNG 21
      TIẾNG GÀO THÉT CỦA BÁC VAL vẫn còn chưa dứt khỏi tai tôi thấy cả người chị Sophie đổ sụp xuống. Khi gáy chị ấy bị đập vào mép bàn và máu từ tóc chị chảy ròng ròng tấm thảm trắng.

      Nhưng cả hai bác đều nhìn thấy. Bác Brendon mải dò xét cẩn thận mọi ngóc ngách trong phòng, như thể thần chết có thể trốn đâu đó sau lưng ghế, hoặc bên trong mấy chậu cây cảnh. Còn bác Val vẫn ngửa cổ nhìn lên trần nhà, gào thét cầu thần chết Marg xuất và có lời giải thích cho thỏa đáng.

      Bác ấy cứ làm như các thần chết lượn từ đó xuống bằng.

      Nhưng cái thời khắc khi chị Sophie vừa chết, khúc hát linh hồn của chị ấy sục sôi trong cổ họng tôi, làm tôi xém chút nữa tắt thở trong lúc tìm cách kìm nén nó lại, theo thói quen.

      Bác Val nghe thấy tiếng ú ớ của tôi lập tức quay ngoắt ra tìm con . “!” - bác hét ầm lên. Chưa bao giờ tôi nghe thấy tiếng con người có lượng ngang ngửa với tiếng thét của mình như thế.

      Bác quỳ sụp xuống sàn. “Dậy con, Sophie ơi!” - bác đưa tay gạt mấy lọn tóc vàng mặt chị Sophie sang bên và các ngón tay của bác dính đầy máu - “Marg, hãy sửa lại chuyện này ! Đây đâu phải là thỏa thuận của chúng ta!”

      “Sophie!” Bác Brendon chạy vội tới cơ thể còn sống của chị Sophie, trong khi Nash và tôi chỉ biết lặng người quan sát, quá sốc để có thể nhúc nhích hay cử động được. Qua vai vợ, bác Brendon nhìn tôi cầu cứu, nhưng tôi hiểu bác ấy muốn gì ở tôi. Tôi vẫn còn bận kìm nén tiếng thét trong cổ họng mình.

      Nash ngồi xổm xuống trước mặt tôi và nắm lấy hai tay tôi, ánh mắt đầy mạnh mẽ và quyết tâm. “Hát em” - thầm - “Hãy chỉ cho bọn thấy linh hồn của Sophie để bọn có thể dẫn đường cho chị ấy.”

      Và tôi mở miệng cất tiếng hát cho chị Sophie.

      Tôi hát cho linh hồn bị bắt trước khi thời khắc của nó tới, cho cuộc đời tươi trẻ vừa bị mất . Cho cặp vợ chồng vừa mất con, và cho còn được quyết định xem mình muốn trở thành người như thế nào trong tương lai. Cho người chị họ, người chị em thay thế của tôi.

      Ngay khi tôi cất tiếng thét, ánh sáng trong phòng lập tức trở nên mờ đục, mặc dù tôi biết phải do bóng đèn. Cả căn phòng bắt đầu chuyển sang gam màu xám, giống như lúc chiều nay ở phòng thể dục, và tôi ngập ngừng liếc mắt nhìn quanh, lo sợ bắt gặp những bóng tối có hình thù quái dị lẩn khuất trong chính căn nhà của mình.

      Nhưng tôi nhìn thấy ai hết. ràng là tôi nhìn vào cái thế giới của Cõi nhưng hiểu sao nó hoàn toàn… trống rỗng.

      Và điều khiến tôi thấy chưng hửng nhất chính là thanh. Hay đúng hơn là biến mất của thanh. Khi tôi hát, tôi nghe thấy các tiếng động khác xung quanh mình, như thể ai đó ấn phải cái phím câm bảng điều khiển vũ trụ. Sau vài giây, ngay đến tiếng thét chính mình tôi cũng chẳng còn nghe thấy, mặc dù cứ chiếu cái cảm giác bỏng rát trong cổ họng và hai lá phổi lúc này của tôi, tôi hiểu rằng mình vẫn gào thét rất to.

      Nash vẫn ngồi cạnh tôi, vòng tay ôm chặt lấy tôi màng tới tiếng thét đinh tai nhức óc. Còn bố tôi đứng nhìn chằm chằm vào linh hồn của chị Sophie, làn khói màu hồng nhạt, hình dạng lơ lửng cơ thể của chị ấy, phấp phới như cánh diều bầu trời lồng lộng gió.

      Khoảng cách giữa linh hồn và thân xác của chị ấy cách xa nhau hơn so với Emma và phần trong tôi hiểu rằng đó là lỗi của tôi. Bởi vì Nash phải giục tôi cất tiếng khóc than cho linh hồn chị Sophie.

      Bác Brendon đứng đó, hai tay nắm chặt lại và gồng mình lên. Tôi thể nhìn thấy khuôn mặt của bác ấy, nhưng tôi có thể hình dung ra nó giống như khuôn mặt của Nash khi dẫn đường cho linh hồn của Emma lúc chiều nay: Đỏ bừng, căng thẳng, và nhễ nhại mồ hôi.

      Bác Val vẫn khóc ngất sàn, bên cạnh xác của con . Bác ấy là người duy nhất trong căn phòng này nhìn thấy được linh hồn của chị Sophie và ở góc xa xôi nào đó trong tôi, tôi hiểu rằng đó chính là bi kịch.

      Hai vai của bác Brendon trùng xuống và bác kiệt sức quay sang nhìn tôi. “Cố giữ lấy Sophie!” - bác ra hiệu cho tôi và tôi gật đầu, miệng vẫn tiếp tục hét. Tôi cố gắng làm hết khả năng của mình, nhưng cổ họng tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau khúc hát linh hồn dành cho Emma chiều nay, và tôi dám chắc mình còn có thể giữ chị Sophie lại được bao lâu nữa.

      Bác Brendon ra hiệu cho bố tôi. Và mặc dù nghe thấy tiếng bác nhưng tôi có thể đoán được: Bác ấy thể làm mình. Vì lý do nào đó, bác ấy thể khiến linh hồn của con nhúc nhích.

      Bố tôi gật đầu và cả hai cùng quay lại giúp linh hồn của chị Sophie.

      Bác Val quỳ sàn, tay đặt lên xương ức của chị Sophie, mặt nhìn thẳng về phía trước. Bác ấy hề nhìn vào bất kỳ ai trong số chúng tôi. Bác ấy chuyện, với cả căn phòng chung. Gương mặt bác thấm đẫm nước mắt và đỏ bừng vì nỗi đau đớn cùng cảm giác tội lỗi. Tôi hiểu hết những lời bác Val , nhưng có thể luận ra được bốn từ, được lặp lặp lại nãy giờ môi bác.

      “Hãy bắt tôi !”

      Và tôi chợt hiểu. Bác ấy chuyện với thần chết - Marg - cầu xin mụ ta tha mạng cho chị Sophie và đổi bằng mạng của bác ấy.

      Đúng lúc đó mọi thứ đột nhiên thay đổi. Bầu khí của căn phòng bỗng dưng dịch chuyển, như thể các góc bị thay đổi, các tỷ lệ được phân chia lại. Giống như xem phim qua cái màn hình có tỷ lệ sai be bét.

      thân hình tối tăm, mảnh khảnh xuất ngay chính giữa phòng khách, cách bố tôi và bác Brendon chưa đầy nửa mét.

      Tôi nhận ngay ra mụ ta từ lễ tưởng niệm của Meredith. Marg. Mụ ta vẫn mặc chiếc áo len dài màu đen, làm tôn lên thân hình mảnh mai, và đôi giày búp bê chân mụ ta lún sâu xuống tấm thảm dày cộp của bác Val.

      Ả thần chết nhíu mày, liếc tôi cái rồi quay sang nhìn bác Val. “ có chắc ?” Tiếng mụ ta nghe như kim loại nấu chảy, mượt mà và chậm rãi, nhưng đủ nóng để làm cháy sém nếu chạm tay vào.

      Tôi bị bất ngờ đến nỗi gần như ngừng hát và linh hồn chị Sophie bắt đầu trôi về phía mụ Marg. Nhưng Nash kịp bóp lấy tay tôi và tiếng hát tôi lại được tiếp tục. Linh hồn của chị Sophie cũng ổn định trở lại.

      Ả thần chết dường như để ý. Mụ ta còn mải nhìn bác Val, người tiếp tục những câu gì đó mà tôi thể nghe thấy. Tôi chỉ có thể nghe thấy giọng của mụ Marg – chứng tỏ ả thần chết vẫn chưa quên tôi, và vì lý do nào đó mụ ta muốn tôi nghe thấy những lời mụ ta .

      Đáp lại câu hỏi vừa rồi của thần chết, bác Val gật đầu đầy quyết tâm, môi bác mấp máy câu gì đó rất nhanh.

      Ả thần chết nhìn bác Val hồi lâu rồi lắc đầu, nhếch miệng cươi nham hiểm. “Linh hồn của đủ” – mụ Marg , khiến tôi gai hết cả người - “ hứa với bà Belphegore những linh hồn trẻ trung và xinh đẹp, còn linh hồn của , cũng giống như cơ thể của , già nua và xấu xí . Bà ấy chấp nhận nó đâu.”

      Bác Val lại mở miệng, giận dữ huơ tay câu gì đó, làm bác Brendon nghe thấy cũng phải rúm hết ngươi lại, hai tay nắm chặt đầy khó khăn. Tôi ước gì có thể nghe được câu chuyện từ cả hai phía.

      “Chúng ta đâu có thỏa thuận về từng linh hồn cụ thể bị bắt ” - ả thần chết tỉnh bơ trả lời. Chỉ nghe thấy giọng của ả thôi cũng đủ khiến tôi muốn ngạt thở rồi - “Ta thu thập được bốn linh hồn đầu tiên, mặc dù bị mấy đứa bợ đỡ trẻ ranh nhà phá bĩnh...”

      Bợ đỡ á? Mụ ta dám gọi tôi là kẻ bợ đỡ á?

      “…và ta bắt đứa thứ năm khi thấy chán trò chơi này. Ta có tiền của , bà Belphegore có các linh hồn của bà ấy, còn có được tuổi trẻ và sắc đẹp cho riêng mình.”

      Tuổi trẻ ư? Bác Val thuê thần chết săn trộm các linh hồn vô tội để đổi lấy tuổi trẻ cho bản thân ư? đời thực có ngươi hão huyền đến thế sao?

      Giờ bác Val quát ầm lên, mạch máu cổ bác ấy như muốn nổ tung ra. Nhưng mụ Marg chỉ ngửa cổ cười khành khạch. “Ta sở hữu bốn linh hồn trẻ khỏe, và chừng nào chúng vẫn còn ở trong tay ta dù có đến nửa tá bean sidhe cũng thể đoạt được linh hồn này từ tay ta.” Để chứng minh, mụ ta ngửa tay giơ lên trời và vẫy cái. Nỗi đau đón như muốn xé toang lồng ngực tôi, và linh hồn của chị Sophie bay vụt lên, mặc dù tôi vẫn ra sức hát và hai ông bố vẫn nỗ lực dẫn đường cho chị.

      Thấy vậy, Nash lập tức đứng dậy nhập hội, trợ giúp cho hai vị bean sidhe tiền bối. Mặt bừng bừng lên đầy căng thẳng.

      Linh hồn của chị Sophie chao đảo, sau đó tụt xuống chút và rồi lại giữ nguyên.

      Phải đến khi ấy ả thần chết mới chịu quay đầu lại, gầm lên nhìn tôi và Nash. “Hai đứa…”

      Toàn thân tôi run bần bật với mỗi bước chân của mụ ta tiến lại gần tôi, và tiếng hát của tôi bắt đầu lại. Tôi dần mất giọng hát của mình và khi tiếng khóc ấy mất , còn linh hồn nào để dẫn dắt.

      “Có cái gì đó...” - cái áo len của mụ ta phấp phới sang hai bên khỉ mụ ta bước , khiến cho người đối diện cảm nhận được ràng hơn diện của mụ ta. Ánh mắt mụ ta nhìn như muốn khoan thủng lồng ngực tôi và nụ cuời cay độc khi nãy lại xuất - “Ngươi sống bằng cuộc đời mượn. Bà Belphegore hẳn rất thích thử mùi vị của kẻ mượn cuộc đời của người khác cho mà xem. Nếu ngươi vẫn còn muốn nhìn thấy Mặt Trời sáng mai, hãy câm ngay miệng lại và thả linh hồn đó ra. Bằng cả gia đình ngươi phải chứng kiến cảnh ta bắt linh hồn ngươi thay thế cho con bé kia đấy.”

      rồi mụ Marge há miệng cười sằng sặc ra chiều đắc thắng. “Và ngươỉ phải chết trong câm lặng, nhóc con ạ. Chẳng còn ai cất tiếng hát linh hồn cho ngươi nữa.”

      “Ta hát cho con bé.” giọng nhàng cất lên, và trong bầu khí yên lặng đến rợn người này, nghe nó cũng kỳ quái kém gì giọng của ả thần chết. Tôi quay ngoắt đầu lại nhìn.

      Tod đứng trước cửa ra vào, hai chân choãi ra đầy vững chãi, hai bàn tay nắm chặt, còn cái cằm bạnh ra vì tức giận. ấy ở tư thế sẵn sàng chiến đấu với ả thần chết. Có điều, giọng của Tod đâu có giống cái giọng tôi vừa nghe thấy.

      bóng người bước ra từ sau lưng Tod, và tim tôi đập rộn ràng, tràn trề hi vọng. Harmony Hudson. Mẹ của Nash. Và trông nét mặt ấy có vẻ cũng rất điên tiết.

      “Cháu nghe thấy tiếng ?” - cất tiếng hỏi tôi và tôi gật lấy gật để. Quá mừng rỡ trước xuất của Harmony, tôi thậm chí còn buồn thắc mắc làm thế nào mà ấy biết được bọn tôi cần - “Giọng của cháu tắt dần, nhưng yên tâm, có thể hát cả đêm” - rồi mẹ Nash sang đối diện với mụ Marg, trông cao hơn hẳn ả thần chết kia - “ lấy linh hồn của bé này, hay bé kia.” Vừa vừa liếc về phía cái linh hồn bay lơ lửng xác của chị Sophie.

      Mụ Marg rít lên như con mèo điên, miệng há to, và răng nhe ra. Trong thoáng, tôi cứ ngỡ rằng mụ ấy sắp sửa lao tới cào cấu mẹ Nash cho hả cơn tức nhưng cuối cùng mụ lấy lại được bình tĩnh. “Ngươi cũng khá hơn con đó đâu” - môi mụ ta cong lên đầy giễu cợt - “Ba người đàn ông của ngươi gộp lại cũng thể giành được với ta, trong khi ta vẫn nắm giữ bốn linh hồn khỏe mạnh kia.”

      “Nếu là bốn người đàn ông sao?” Tod rít qua kẽ răng. nhìn tôi rồi nhìn qua Nash, người vừa gật đầu đồng ý, cho phép Tod làm cái việc mà tôi hiểu là việc gì. Tod nhắm mắt lại tập trung tinh thần và linh hồn của chị Sophie chao đảo, tụt xuống thêm chút nữa.

      Tôi trợn tròn mắt sửng sốt. Tod là thần chết. Vậy mà ấy ràng vừa giúp ba người kia dẫn đường cho linh hồn chị Sophie.

      Đôi mắt của ả thần chết tối sầm lại vì giận dữ, kế đó mụ ta quay ngoắt sang phía chị Sophie, hiển nhiên định bắt chị ấy trước khi tuột mất cơ hội.

      Đúng lúc đó tiếng hát của tôi tắt ngúm.

      !” - tôi hoảng hồn kêu lên, nhưng thanh nào được thốt ra.

      Tuy nhiên, ngay khi tiếng thét của tôi vừa lịm dần trong khí, tiếng thét khác kịp cất lên thế chỗ. Và cùng với đó là khúc hát du dương thoát tục, đẹp nhất mà tôi từng được nghe trong cuộc đời mình.

      Mẹ Nash cất tiếng hát cho chị Sophie.

      Cả bốn người đàn ông giành giật lấy linh hồn của bà chị tôi từ tay của ả thần chết, với tiếng hát của Harmony níu giữ lấy nó. Linh hồn chị Sophie lại bắt đầu nhô lên và lần này hơi nghiêng về phía mụ Marg, hai cánh tay mụ ta mở rộng để đón lấy nó.

      “Marg, tôi cầu xin đấy!” - bác Val gào lên - “Hãy bắt tôi . Linh hồn tôi có thể còn trẻ nhưng vẫn khỏe mạnh. thể mang Sophie được!”

      thể cứu nó...” - ả thần chết ngân nga hát, và đưa mắt nhìn xung quanh đầy tự mãn. Phải công nhận, vói bốn linh hồn dự trữ, mụ Marg quá mạnh, cho dù bốn bean sidhe nam có hợp sức lại cũng khó thắng nổi mụ ta. mỉa mai, khi mà mụ ta trông bé và yếu đuối như thế kia...

      Khoan ... Mụ ta đúng là yếu đuối mà. Bố tôi từng các thần chết phải thân để tương tác với môi trường xung quanh. Chứng tỏ mụ Marg cũng có những nhược điểm về cơ thể giống như gã thần chết từng cố săn lùng giết tôi. Gã thần chết từng bị bố tôi đấm gãy mũi…

      Đầu óc tôi chao đảo, mạch máu cổ đập thình thịch, tôi chạy nhanh vào trong bếp. Tôi liếc về phía giá đựng dao nhưng rồi lắc đầu. Tôi dám chắc có thể ngăn mụ ấy lại chỉ bằng nhát dao hay .

      Nhưng tôi có thể phang cho mụ ý nát như tương.

      Tôi mở ngăn tủ bên dưới lò nướng, chộp lấy cái chảo gang mà bác Brendon vẫn thường dùng để nướng bánh ngô rồi chạy thục mạng ra ngoài phòng ăn. Tôi chạy qua mặt Nash, Harmony, Tod, và dừng lại ngay bên cạnh bố, vung chảo lên chuẩn bị giáng xuống đầu ả thần chết.

      Mụ Marg chắc hẳn nghe thấy tiếng bước chân của tôi của hoặc đoán ra khi nhìn thấy nét mặt của bác Val, nên đúng vào phút cuối cùng mụ quay đầu lại. Hậu quả là cái chảo đập trúng vai mụ ta, thay vì trúng đầu, và tôi chỉ có thể quật ngã mụ ấy chứ làm cho mụ ấy bất tỉnh nhân như dự định ban đầu được.

      Nhưng được cái mụ ta ngã xuống rất mạnh, với cú đập hông cái rầm xuống sàn nhà.

      Tôi thể giấu được nụ cười đắc thắng môi, mặc dù hai cánh tay đau ê ẩm sau cú đánh trời giáng kia.

      Trong phút, ả thần chết nằm chết lặng sàn, mái tóc đen xõa sượi đất, hai tay xoè sang hai bên. Và tôi nhìn thấy linh hồn chị Sophie nhanh chóng trôi tuột xuống cơ thể của chị ấy. Kế đó, bác Val gào ầm lên đầy phẫn nộ và lao thẳng về phía ả thần chết. Tôi chưa từng nghĩ bác tôi lại có thể có những hành động đầy bản năng và kém duyên dáng như lúc này - và tôi ngưỡng mộ bác ấy hơn bao giờ hết.

      Bác cưỡi thẳng lên thân hình xíu của ả thần chết, dùng tay đè nghiến hai vai mụ ấy xuống. Hai mắt bác trắng dã, tóc tai xõa sượi, giống như người mất trí.

      bắt con tôi đâu hết!” - bác Val hét lên, mặt chỉ còn cách mặt mụ thần chết có vài phân - “Vì thế bắt tôi , hai là quay về và chấp nhận thiếu mất linh hồn.”

      Môi mụ Marg cong lên đầy giận dữ, trong khi tôi nhích lại gần, hai tay vẫn nắm chặt lấy cái chảo. Mụ ta liếc vội về phía linh hồn của chị Sophie và điên cuồng nhận ra rằng linh hồn ấy biến mất và chị Sophie thở được trở lại, mặc dù vẫn bất tỉnh.

      Quay đầu lại nhìn bác Val, nỗi khiếp sợ chợt lóe lên khuôn mặt tái dần của ả thẩn chết. Tôi biết người có tên Belphegore kia là ai, nhưng ràng đó là người mà mụ Marg hề muốn làm phật lòng.Chưa đầy giây sau, mụ ta gật đầu. “Linh hồn của ngươi đáp ứng được cái thỏa thuận mà ngươi đưa ra, nhưng cứ coi như đó là cái giá phải trả cho kiêu căng và thói cao ngạo của ngươi.” Và chỉ như vậy thôi, bác Val gục xuống người ả thẩn chết, hai mát bác mở to, đờ đẫn nhìn vào hư vô.

      Trong nháy mắt, toàn thân bác Val đổ sụp xuống sàn, và mụ Marg biến mất.

      Tôi đứng chết lặng nhìn mọi thứ vừa xảy ra giống như thước phim quay chậm đến hồi kết.

      “Kaylee, em sao chứ?” - Nash nắm lấy bàn tay trái của tôi, và tôi giật mình nhận ra rằng tay phải tôi vẫn nắm khư khư lấy cái chảo gang và tôi vội quẳng nó ra xa.

      “Em sao” - tôi thều thào trả lời, cổ họng vẫn bỏng rát.

      Bác Brendon hấp tấp chạy chỗ tôi, quỳ xuống bên cạnh chị Sophie, bắt mạch cho chị ấy và thở phào nhõm. Sau đó bác cẩn thận kiểm tra lại vết thương đầu, chỗ chị Sophie vừa đập xuống mép bàn khi nãy, rồi bế chị ấy đặt lên ghế sô-pha, chú ý tới chuyện máu tóc chị ấy dính đầy ra cái đệm trắng muốt.

      Nếu bình thường chắc bác Val làm loạn lên khi thấy vết bẩn ấy. Nhưng giờ bác Val chết.

      Sau khi chắc chắn là chị Sophie an toàn, bác Brendon quay lại chỗ vợ nằm và đưa tay bắt mạch cho bác ấy. Nhưng lần này, còn tiếng thở phào nhõm. Thay vào đó, bác ngồi phịch xuống sàn, dựa lưng vào thành ghế, hai khuỷu tay chống lên đầu gối và đầu gục vào lòng bàn tay. Toàn thân bác rung lên cùng những giọt nước mắt khóc thầm.

      Brendon ơi?" - bố choàng tay lên lưng tôi.

      “Sao ấy có thể làm chuyện ấy?” - bác Brendon ngước mắt lên nhìn mọi ngươi, hai mắt đỏ hoe - “ ấy nghĩ gì biết?”

      “Em biết." Bố tôi bước tới ngồi xuống bên cạnh ông trai.

      “Tất cả là lỗi của tôi. Việc sống cùng chúng ta quả là quá khó khăn đối với con người. Đáng ra tôi phải hiểu điều đó mới đúng” - bác Brendon ngậm ngùi, đưa tay lên quệt nước mắt - “ ấy muốn bị già có tôi bên cạnh.”

      “Đây phải là lỗi của ” - bố tôi khẳng định, tay nắm chặt lấy vai ông - “ phải là chị ấy muốn bị già , Bren ạ. Chị ấy chỉ đơn giản là muốn bản thân bị già mà thôi.”

      Bác Valerie của tôi thỏa thuận với tà ma và lấy sinh mạng của bốn vô tội. Bác dối tất cả mọi người và suýt chút nữa hại chết nốt cả đứa con duy nhất của mình. Việc làm của bác tạo ra lỗ hổng quá lớn trong gia đình chúng tôi.

      Nhưng khi thời khắc tới, bác ấy hy sinh mạng sống của chính mình để đổi lấy tính mạng cho con cần phải suy nghĩ, giống như mẹ tôi. Liệu hành động đó có đủ để tha thứ cho những tội lỗi mà bác gây ra ?

      Tôi rất muốn là có - rằng hy sinh quên mình của ngươi mẹ là việc làm tốt, đủ để xóa bỏ mọi lỗi lầm trong quá khứ - nhưng hề đơn giản như vậy.

      Cái chết của bác tôi thể khiến Heidi, hay Alyson hay Meredith, hay Julie sống trở lại. Nó thể bù đắp cho những tổn thương về tinh thần mà chị Sophie phải trải qua trước ra đột ngột của bác. Nó thể trả lại cho bác Brendon người vợ quý của mình.

      hy sinh của bác Val quá bé, và quá muộn màng. Bác ấy ra , để lại mọi hậu quả cho những người bác ấy thương nhất phải tự đối mặt và tự giải quyết.

      ***

      “ĐÂY, KAYLEE. Cái này giúp cho cổ họng của cháu." Harmony Hudon đặt lên bàn cốc trà mật ong nóng và tôi nhoài người ra hít hà mùi thơm bốc lên từ cốc nước. ấy định quay trở vào trong bếp, nơi mùi bánh nướng tỏa ra ngào ngạt - liệu pháp giải tỏa căng thẳng đặc trưng của mẹ Nash - tôi vội đặt tay lên tay .

      “Chắc cháu mất chị Sophie nếu có mặt ở đây.” Giọng tôi vẫn khản đặc và cổ họng tôi có cảm giác như vừa nuốt phải quả thông. Cơn sốc cuối cùng cũng qua, bỏ lại trong tim tôi cảm giác trĩu nặng và đầu tôi tràn ngập những chi tiết khủng khiếp về vừa xảy ra.

      Harmony mỉm cười buồn bã, và kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi. “Nghe giọng hát của cháu lúc nãy, có vẻ như ngày hôm nay cháu phải cất tiếng hát quá sức của mình.”

      Tôi gật đầu và nhấp ngụm trà nóng, mừng rỡ khi thấy cổ họng đỡ đau hơn hẳn. “Nhưng mọi chuyện giờ kết thúc rồi đúng ? Cái bà Belphegore đó thể rời Cõi , và mụ Marg quay trở lại đây nữa đúng ạ?”

      “Khôn hồn ta nên làm như vậy. Giờ các thần chết khác đều biết ta là ai, và họ lùng bắt ta cho bằng được.” Harmony liếc mắt sang bên trái và tôi nhìn theo ánh mắt ra ngoài phòng khách, nơi bác dâu tôi vừa mất, chị họ tôi vừa được cứu sống, và tôi vừa phang cho ả thần chết tâm thần phát bằng chiếc chảo gang.

      ngày thứ ba. Kỳ quặc nhất. Từ trước tới giờ.

      Các nhân viên cứu thương rời khỏi đây được gần nửa tiếng, và tấm thảm trắng trong phòng khách vẫn còn in hằn dấu bánh xe của cái cáng. Họ đưa bác Val ra khỏi đây chiếc cáng phủ khăn trắng, và bác Brendon cùng chị Sophie theo xe cứu thương đến bệnh viện, nơi chị ấy phải khâu vài mũi sau gáy và mẹ chị ấy chính thức được công bố tử vong.

      Chị Sophie hề biết chuyện gì xảy ra; tôi có thể nhận thấy điều đó ngay khi chị ấy vừa tỉnh lại. Nhưng điều ngờ nhất chính là chuyện chị ấy đổ lỗi cho tôi về cái chết của mẹ chị ấy. Về lý thuyết chị Sophie chết khi bác Val mặc cả với thần chết để đổi lấy mạng sống cho con mình, vì thế chị ấy hề nhớ gì về thời điểm xảy ra trước đó. Tất cả những gì chị ấy biết lúc này là mẹ chị ấy chết và tôi có liên quan tới cái chết ấy. Cũng giống như mẹ tôi.

      Chị Sophie và tôi giờ có thêm điểm chung mà trước giờ chúng tôi chưa hề có - nhưng đồng thời chưa khi nào chúng tôi lại trở nên xa cách đến như vậy.

      “Sao lại biết mà đến đây thế ạ?” - tôi hỏi Harmony. Nhưng ấy chỉ nhíu mày, bối rối biết nên trả lời câu hỏi của tôi như thế nào cho phải.

      “Là đấy.”

      Giật bắn mình, tôi ngẩng mặt lên và thấy Tod ngồi đối diện tôi, hai tay khoanh lại để mặt bàn, lọn tóc vàng xõa xuống trước trán. Harmony mỉm cười với , chứng tỏ ấy cũng nhìn thấy Tod, sau đó đứng dậy xem mẻ bánh nướng dở trong lò.

      “Sao có thể làm chuyện đó?” - tôi cầm cốc trà nóng lên và nhấp thêm ngụm - “Sao có thể dẫn đường cho linh hồn chị Sophie thế? Em tưởng là thần chết cơ mà.”

      ấy là cả hai” - tiếng Nash vang lên sau lưng tôi, tôi quay lại và thấy cùng bố tôi từ ngoài cửa vào, vừa vừa kéo tay áo xuống. ấy và bố tôi bê cái ghế sô-pha trắng bỏ lên thùng sau xe tải của bác Brendon, để lát nữa khi bác ấy cùng chị Sophie từ bệnh viện trở về, phải nhìn thấy vết máu đó - “ Tod rất có tài.”

      Tod đưa tay gạt lọn tóc kia ra khỏi trán, mặt mày cau có.

      Tiếng lò nướng bật mở và Harmony từ trong bếp với ra. “Cả hai con trai của mẹ đều giỏi.”

      “Cả hai ý ạ?” - tôi hỏi lại, cứ ngỡ là mình nghe lầm.

      Nash thở dài, ngồi xuống cái ghế lúc này mẹ vừa ngồi, và giơ tay chỉ về phía Tod. “Kaylee, giới thiệu với em, trai , Tod.”

      trai á?” Tôi hết nhìn Tod lại quay sang nhìn Nash, để tìm kiếm giống nhau giữa hai người, nhưng tất cả những gì tôi có thể tìm thấy là hai cái lúm đồng tiền. Mặc dù giờ nhắc tôi mới nhớ, Tod đúng là có mái tóc xoăn màu vàng giống Harmony…

      Và rồi đột nhiên mọi thứ dần trở nên sáng tỏ. Những câu cãi cọ, kèn cựa vô nghĩa. Việc Nash biết Tod “từ rất lâu”. Việc Tod quanh quẩn ở nhà Nash. Việc Nash biết rất nhiều về thần chết.

      Sao tôi nhận ra điều đó sớm hơn nhỉ?

      “Xin cảnh báo trước...”- Harmony mỉm cười với tôi, sau đó quay sang nhìn bố tôi - “Hãy cẩn thận với em nhà bean sidhe. Họ hề dễ đối phó đâu.”

      Bố tôi hắng giọng và nhìn chỗ khác.

      tiếng sau, gia đình Hudson ra về và bố tôi đứng đối diện với tôi trong phòng bếp, nhai nốt miếng bánh ngọt cuối cùng đĩa. Tôi bỏ cái đĩa trống trơn của bố vào trong bồn rửa bát và xả nước.

      Bố vòng tay qua vai, kéo tôi sát về phía bố. Và tôi để im cho bố làm như vậy. Bố vẫn chưa hề biết thêm được gì về tôi và cuộc đời tôi, so với tiếng trước - đó là điều vẫn chưa thay đổi. Nhưng mọi thứ khác đều thay đổi. Giờ bố có thể nhìn thẳng vào mắt tôi, và cho dù tôi trông có giống mẹ đến đâu, bố vẫn nhìn thấy tôi, chứ phải mẹ tôi. Bố có thể nhìn thấy thứ bố có, chứ phải thứ bố mất.

      Và bố ở lại đây với tôi. Bố con tôi có lẽ còn phải tranh cãi nhiều về giờ giới nghiêm và khiến cho người kia phải tức điên lên, nhưng ít ra như thế mới giống người bình thường. Sau tuần bão tố vừa xảy ra, “bình thường” chính là thứ tôi cần nhất nay.

      Tôi thở dài gần như kiệt sức, và đứng ngây người ra nhìn chằm vào cái vòi nước mà nghĩ tới chuyện tắt nó .

      “Sao thế con?” - bố đưa tay tắt vòi nước.

      có gì ạ” - tôi nhún vai, rồi quay lưng lại dựa lưng vào cái bồn rửa - “Thực ra là có ạ. Chỉ là... trước giờ con mới chỉ gặp ba bean sidhe người lớn và cả ba người đều... độc” - Hay chính xác hơn là góa bụa - “Liệu các bean sidhe có bao giờ có kết cục hạnh phúc bố?”

      “Tất nhiên là có chứ con” - bố tôi đầy quả quyết, rồi vòng tay ôm lấy vai tôi - “Ít nhất là giống như bao người khác” - điều ngạc nhiên là trông mặt bố hề có chút hoài nghi nào khi thốt ra những lời đó, mặc dù sau những gì bố phải trải qua - “Bố hiểu, điều đó có vẻ như là tưởng, sau những gì con vừa nghe và chứng kiến tối nay. Nhưng đừng phán đoán tương lai của mình dựa vào sai lầm của người khác con ạ. Sai lầm của bác Valerie hay của bố đều có liên quan gì tới tương lai của con hết. Con có được kết cục hạnh phúc nếu con sẵn sàng nỗ lực cố gắng vì nó. Và theo như những gì bố quan sát được ngày hôm nay, con phải là người chịu chùn bước trước khó khăn.”

      Tôi gật đầu, biết nên đáp lại như thế nào cho đúng.

      “Hơn nữa, việc là bean sidhe cũng tệ lắm đâu, Kaylee ạ.”

      Tôi nhướn mày nhìn bố đầy hoài nghi. “Thế ạ, vậy mà tất cả những gì con thấy chỉ toàn là chết chóc và những tiếng thét thôi.”

      “Ờ, ngoài hai thứ ấy ra. Nhưng..." - bố nắm lấy hai vai xoay người tôi ra đối diện với bố. Tôi nhìn thấy những vòng xoáy màu sô--la, đồng và ca-ra-men xoay tròn chậm rãi và đều đặn - “Chúng ta được ông trời ban cho món quà và nếu con sẵn sàng đối mặt với các thử thách kèm theo món quà ấy, đôi khi cuộc đời mang lại cho con những điều bất ngờ, và thậm chí là những phép màu.” Đôi mắt bố lại chuyển động nhanh hơn và tay bố khẽ siết chặt lấy cánh tay tôi.

      “Con chính là phép màu của bố, Kaylee ạ. Và của mẹ con nữa. Mẹ con biết bản thân mình làm gì buổi tối hôm dó. Mẹ cứu lấy phép màu của hai bố mẹ. Mặc dù bố vẫn nhớ mẹ vô cùng, nhưng bố chưa bao giờ ân hận với quyết định của mình. Dù là trong giây” - bố rưng rưng nước mắt - “Con cũng đừng bao giờ cảm thấy ân hận vì điều đó.”

      đâu ạ” - tôi nhìn bố, hy vọng rằng ánh mắt tôi trông đủ chân thành mặc dù là tôi hề dám chắc. Tại sao tôi lại được sống trong khi số phận định là tôi phải chết vào cái đêm định mệnh đó?

      Bố tôi nhíu mày lại, như thể đọc được trong mắt tôi. Mấy cái vòng xoáy đáng ghét! Nhưng trước khi bố kịp thêm câu gì, tiếng động cơ quen thuộc vang lên ngoài sân, sau đó tắt ngúm.

      Nash.

      Tôi nhìn bố đầy hy vọng và bố cau mày lại. “Cậu ta thuờng xuyên đến chơi muộn thế này à?”

      Tôi đảo tròn hai mắt. “Mới có 9 rưỡi mà bố.” Mặc dù phải thừa nhận là tôi có cảm giác khác gì như 2 giờ sáng.

      “Thôi được rồi. Con ra chuyện với cậu ta , trước khi cậu ta vào nhà, và bố phải giả vờ như là có vấn đề gì xảy ra.”

      “Bố thích ý à?”

      Bố tôi thở dài. “Sau tất cả những gì cậu ấy làm cho con, làm sao mà bố thích cậu ta được? Nhưng bố nhìn thấy cái cách cậu ta nhìn con. Cái cách hai đứa nhìn nhau.”

      Tôi mỉm cười, có tiếng cửa xe vừa đóng lại. “Ôi giời ơi, bố ở thời nào thế? Bố quên hồi bố bằng tuổi con như thế nào rồi à?”

      “Bố hơn 100 tuổi rồi, và bố vẫn còn nhớ mọi chuyện. Đó là lý do tại sao bố lo lắng” - mặt bố thoáng buồn, sau đó bố phẩy tay xua tôi về phía cửa ra vào - “Nửa tiếng thôi đấy."

      Tự dưng tôi thấy khó chịu vô cùng. Bố mới về nhà chưa được ba tiếng vậy mà lập ra nội quy rồi cơ đấy. Nhưng nghĩ phải nghĩ lại, thà bị bó buộc bởi giờ giới nghiêm vô lý của bố vẫn còn hơn phải làm khách trọ dài hạn trong nhà bà chị họ của tôi.

      Nash rất ngạc nhiên khi tôi chạy ra mở của trước cả khi kịp gõ của. “Chào em”.

      “Chào ” - tôi khép cửa lại và đứng dựa lưng vào của - “ bỏ quên cái gì à?”

      nhún vai. “ chỉ muốn chúc em ngủ ngon mà bị mẹ hay bố em nhìn qua vai.”

      “Hoặc trai ” - tôi nhe răng cười, nhưng Nash chỉ nhăn mặt.

      muốn chuyện về Tod.”

      “OK” - tôi bước xuống cầu thang, Nash đứng dưới tôi bậc và giờ hai đứa bọn tôi ở ngang tầm mắt nhau - “Thế muốn về chuyện gì nào?”

      nhướn bên mày và mỉm cười nhìn tôi đầy âu yếm. “Ai muốn chuyện?”

      Và tôi để cho hôn tôi - cho tới khi bố tôi gõ gõ vào cửa sổ phía sau lưng. Nash rền rĩ kêu lên và tôi kéo xuống khỏi cầu thang, ra ngoài sân.

      “Vậy là em ok với tất cả những chuyện này chứ?” - giang rộng hai tay trong bóng tối - “Đa số các phát hoảng khi biết thân thế thực của .”

      “Em có thể gì đây? Giọng của điều kỳ diệu.” Chưa kể bàn tay của . Và đôi môi của .

      lần nữa, nhức nhối ấy lại xâm chiếm lấy tôi làm dấy lên nghi ngờ trong trái tim tôi. Liệu tháng nửa sau khi cảm giác mới lạ của những nụ hôn với “đồng nghiệp” bean sidhe qua , Nash có đá tôi ?

      “Sao thế em?” - nâng cằm tôi lên, nhìn vào mắt tôi, nhưng trong bóng tối như thế này tôi chẳng đọc được điều gì trong mắt .

      Tôi gạt bỏ những nỗi lo âu và nghi ngờ kia sang bên, đứng dựa lưng vào thành xe. “Sau những chuyện vừa xảy ra, em thấy quay trở lại trường học cứ thế nào ý. Làm sao em còn có thể quan tâm tới môn lượng giác hay lịch sử thế giới khi mà em vừa mới đưa bạn mình từ cõi chết trở về và giành giật với ả thần chết để đòi lại linh hồn bị đánh cắp của bà chị họ mình?”

      “Em phải quan tâm thôi, bởi vì nếu em bị phạt cấm túc do thi trượt môn kinh tế, em còn được làm thế này nữa…” cúi xuống và môi đùa nghịch với môi tôi, cho tới khi tôi kiễng chân lên đòi hỏi nụ hôn thực .

      “Ừm... Công nhận đây là động lực khá ổn đấy” - tôi thầm vào má .

      “Và nếu may mắn, chúng ta bao giờ phải chứng kiến lại điều đó nữa” - hất đầu chỉ về phía ngôi nhà - “Mọi chuyện kết thức.”

      Tôi rùng mình trước nhắc nhở vừa rồi của . “Nếu mọi chuyện vẫn chưa kết thúc sao hả ?” Dù sao mụ Marg vẫn ở đâu đó ngoài kia và người có tên Belphegore đó hiển nhiên là vẫn chưa hài lòng với kết quả đạt được.

      Nhưng Nash hề bị lung lay. “Mọi chuyện kết thúc rồi. Nhưng chúng ta mới chỉ bắt đầu, Kaylee ạ. Em biết là chúng ta đặc biệt như thế nào khi ở bên nhau đâu. thần kỳ khi chúng ta tìm thấy được nhau” - vuốt dọc hai cánh tay tôi và cần nhìn tôi cũng đoán đưọc các vồng xoáy trong mắt có lẽ xoay tít mù - “Và chúng ta còn cả cuộc đời dài phía trước. Còn thời gian để làm mọi thứ mà chúng ta thích. Trở thành bất cứ người nào chúng ta muốn.”

      Thời gian. Đó chính là mấu chốt của vấn dề. Đó chính là điều Nash muốn . Đó chính là điều bố tôi muốn .

      Cuối cùng tôi hiểu. Cuộc đời của tôi phải là của riêng tôi. Mẹ tôi phải chết để nhường lại cuộc đời ấy cho tôi.

      Và cho dù sắp tới có chuyện gì xảy ra chăng nữa, tôi cũng quyết phụ hi sinh của mẹ.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :