1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nữ thượng cấp hung tợn của tôi - Tây Sương Thiếu Niên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.4

      ấy nhìn tôi kinh ngạc, kinh ngạc đó tôi có thể hiểu là: Cái tên phạm tội cưỡng dâm kia phải nên bị đày sao? Sao lại quay lại thế này?

      Lâm Tịch đưa cái chân người mẫu của mình ra, dùng gót chiếc giày cao gót giẫm cho tôi mấy phát mà tôi cũng tỉnh lại. Đó là nữ thần tôi ngày đêm mong nhớ mà! Trái tim tôi lại bắt đầu lo sợ, đôi mắt khó hiểu lại đầy ý nhị đó định trước kiếp này tôi phải luân hồi vì ấy...

      Lâm Tịch lại giẫm thêm phát nữa, cuối cùng tôi cũng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, chúng tôi vẫn phỏng vấn người. Tôi vội vàng lấy lại tinh thần, hắng giọng che giấu thất thố của mình. “Mất hồn rồi hả?” Giờ Lâm Tịch thỉnh thoảng lại đả kích tôi , hai câu kỳ lạ.

      Ứng viên phỏng vấn là người cuối cùng rồi, trước đó tuy là cưỡi ngựa xem hoa nhưng tôi cũng thầm đánh giá họ. Với những người sau này có thể trở thành đồng nghiệp, tôi thích ai gương mặt tươi cười giả tạo. Người cuối cùng này luôn tươi cười, nhưng lại giả tạo, ta giới thiệu rất chân thành, rồi đĩnh đạc : “Người tìm việc làm trước tiên phải suy nghĩ đến tiền lương, con người sống là vì bản thân, nhưng lại có trái tim biết hàm ân, báo đáp.

      Lâm ma nữ chỉ bút vào ta: “, dừng lại!” khiến ta bối rối, sắc mặt hơi tái .

      Lâm ma nữ quay sang tôi: “Phó quản lý Ân, Ân phó...” Sao tôi nghe thế nào lại giống như gọi tôi là “dâm phụ” nhỉ?

      “Chuyện... chuyện gì?” Tôi vẫn chưa tiếp thu được cách gọi “Ân phó”.

      “Phỏng vấn nhiều người như vậy rồi có ý kiến gì ?”

      Hỏi tôi làm gì? Đúng là, chuyện tuyển người đều là do phòng nhân mà. “Lâm tổng giám, ừm...

      Tại sao... tại sao lại là hai chúng ta phỏng vấn?”

      “Vương tổng , kho bãi vô cùng quan trọng, phải trò đùa. Ông ấy bảo đích thân phỏng vấn để tìm , hai người trung thành giống . hỏi nhiều người như vậy rồi rốt cuộc nhắm được ai chưa? Tôi rất bận! Có phải tâm tư của để hết ở người phụ nữ nào đó rồi?” ta bực mình .

      ... người này .” Tôi chỉ ứng viên bên dưới, ra là tôi chỉ bừa, bộ dạng khí thế bức người của ta khiến người ta dám xu nịnh, chẳng may khiến ta bùng nổ lại tự chuốc họa vào thân.

      “Ừm, đưa cậu ta đến phòng nhân nhập hồ sơ, rồi xuống kho làm quen với trình tự quản lý. Nếu đủ người báo cáo với tôi. Thế nhé!” Lâm Tịch đứng dậy khỏi phòng.

      Tôi nhìn người trước mặt. cao thấp, dáng người cũng được, so với những ứng viên trước, chỉ người này là ăn mặc com lê chỉnh tề hơn chút. Người này ấy mà, cũng ăn mặc thoải mái giống tôi, dáng vẻ nổi bật nhưng cho người ta cảm giác khá thà.

      “Cậu theo tôi.” Tôi cũng là nhân viên mới phục chức hôm nay, ngờ có cấp dưới rồi.

      Cậu ta theo sát sau tôi, chạm chạm vai tôi hỏi: “Giám... giám đốc, em có chuyện muốn hỏi .”

      “Tôi phải giám đốc, tôi chỉ là quản kho, cứ gọi tôi là Ân Nhiên.”

      “Ân đại ca, em học giáo dục từ xa... thông báo tuyển dụng có ghi học lực chính quy... đến phòng nhân có phải phỏng vấn lần nữa ?”

      đâu, cậu được nhận rồi.”

      Cậu ta bỗng gập người với tôi: “Cảm ơn Ân đại ca, cảm ơn Ân đại ca!”

      Tôi cúi nhìn hồ sơ, tên cậu ta là An Tín.

      Sau khi nhập hồ sơ tôi đưa cậu ta đến kho, hướng dẫn việc quản kho, số việc cũng khó dạy, chủ yếu là tự học, lâu dần rồi hiểu. Cậu ta cũng rất nhanh nhẹn, ngay sau đó đến chỗ công nhân làm thêm giúp chuyển hàng.

      Tôi lấy chồng giấy tờ ra, đúng là chỉ có thể hình dung bằng từ “loạn tùng phèo”. Tôi còn phải chạy đến phòng hành chính tìm tài liệu, đến cửa văn phòng Bạch Khiết, tôi đứng lại xem ấy có trong đó . ấy xuất quỷ nhập thần, lúc nãy tôi ở phòng họp phỏng vấn ấy tình cờ qua sao? Lẽ nào ấy được điều sang bộ phận khác? Tôi rất muốn hỏi đồng nghiệp nào đó, nhưng họ coi tôi ra gì đâu, aiz, lòng người nóng lạnh dễ đổi thay, sau này tôi phát đạt, tra khảo từng người !

      Khi tôi ngó nghiêng phía sau có người, mùi hương dịu quen thuộc, đúng, đây chính là mùi nước hoa của Bạch Khiết. Khứu giác con người có chức năng rất lạ, theo các nhà khoa học nghiên cứu, chỉ có khứu giác là mãi mãi baoC giờ quên, giống như mười năm trước bạn rất quen thuộc với mùi nào đó, ví như mùi thuốc lá, mùi rượu, hoặc mùi nước hoa, mười năm nay hề dùng, hôm nay là ngày sau mười năm bạn lại ngửi thấy mùi hương đó, trong não lập tức lên những cảnh tượng quen thuộc gắn liền với mùi hương đó. Cảnh tượng diễn ra giữa tôi và Bạch Khiết như cuốn phim quay chậm, từ từ lên, Bạch Khiết với ngũ quan tinh tế, dáng người thướt tha, khí chất nho nhã, từng bôi thuốc giúp tôi ở nhà ấy, từng đến kho ở ngoại thành thăm tôi. Chúng tôi từng thân thiết như thế...

      Tôi từ từ quay đầu lại, đúng là ấy, nhưng tôi sợ nhìn vào mắt ấy, dù rằng ấy hiểu lầm tôi, nhưng lạnh lùng trong ánh mắt là thứ vũ khí đáng sợ nhất thế gian.

      Tim tôi đập thình thịch, người dù là nam hay nữ, có thể rất nhiều người, nhưng chỉ có người có thể khiến ta ( ta) tim đập như thế này.

      Tất cả giấy tờ đều phải đối chiếu lại, thế cũng tốt, có thể tìm được lỗi nào đó của Hoàng Kiến Nhân, chơi cho chết luôn...

      Nhưng giờ tôi toàn nghĩ về Bạch Khiết, tôi cứ nghĩ mãi, ánh mắt vừa rồi ấy nhìn tôi thế nào? Là ghét bỏ? Ghê tởm? Khó chịu? Thất vọng? Hay thể tin nổi? Có rất nhiều khả năng, nhưng chung phải mong chờ.

      Nhìn cậu An Tín bận rộn chuyển hàng, tôi nhớ đến mình trước đây. Trước đây tôi rất cừ, mình làm việc của mấy công nhân liền. Sao bây giờ lại được?

      Cứ bảo mấy công nhân kia phải đến nữa, tự mình làm là được rồi. Nhưng giấy tờ nay nhiều hơn trước rất nhiều, e là mình làm nổi...

      “An Tín, cậu lại đây!” Tôi gọi An Tín.

      Cậu ta quệt mồ hôi chạy lại: “Ân đại ca, gọi em A Tín là được rồi.”

      “A Tín, chỗ hàng họ chuyển cậu vào sổ chưa?”

      “Em ghi chép hết rồi.”

      “Tại sao cậu lại chuyển hàng?” Tôi hỏi.

      “Vì... bình thường em làm những việc này quen rồi... Thấy họ làm vất vả thế, bèn... Có phải kho có quy định được giúp chuyển hàng ?” Tôi bỗng có ấn tượng tốt với cậu nhóc này.

      “A Tín, cậu chịu được khổ ?”

      Cậu ta trả lời tôi, : “Ân đại ca, em muốn... muốn mời ăn cơm...”

      “Tại sao?”

      “Đây... đây là công việc đầu tiên trong đời em. Nếu phải giúp có lẽ... Ân đại ca, em muốn mời ăn cơm.”

      Tôi vốn định từ chối nhưng cậu ấy rất kiên quyết, ánh mắt như rực cháy, dường như để ra lời mời này cậy ấy phải hạ quyết tâm rất lớn. Tôi nhẫn tâm từ chối, liền nhận lời, cậu ấy lại tiếp tục vui vẻ chuyển hàng.

      Sao cái tên Hoàng Kiến Nhân chết tiệt kia vẫn chưa đến? Chắc bọn chúng biết tin tôi quay lại rồi. Chắc là chuẩn bị đối phó với tôi. Tôi nhất định được lơ là...

      Xem giấy tờ đến phát mệt, tôi nằm lăn ra bàn làm việc nghĩ ngợi, tôi thấy mình lăng nhăng, thấy Sa Chức thích Sa Chức, thấy Bạch Khiết lại gạt Sa Chức sang bên...

      Cứ nằm thế đến lúc ngủ mất...

      Khi tỉnh lại tám giờ tối, công nhân chuyển hàng về hết từ lâu, tôi vẩy vẩy hai cánh tay tê rần, rồi đứng dậy đá đá chân.

      Nhưng, đây là kho hàng sao? Từng thùng hàng được xếp ngay ngắn, gọn gàng, kho hoàn toàn sạch . Tôi định làm xong giấy tờ quét dọn, nhưng có người làm trước rồi.

      A Tín tay cầm chổi lau nhà ra, thấy tôi tỉnh cười nhe hai hàm răng trắng bóng: “Hì hì, Ân đại ca dậy rồi à?”

      “Cậu dọn dẹp đấy à?”

      “Vâng... rảnh rỗi có việc gì.”

      phải... cậu có thể về từ lâu rồi sao?”

      “Em... đợi ăn cơm, thấy kho được sạch lắm, chưa được đồng ý của quét dọn chút.”

      sao, chuyện này cần tôi đồng ý.” Trong lòng tôi thấy ấm áp, đến cái thành phố lạnh lẽo này lâu như vậy, cuối cùng gặp được người...

      Cậu ta gọi cái taxi, tôi cũng biết cậu ta đưa tôi đâu. Cậu ta đưa thuốc cho tôi, tôi xua tay: “Tôi biết hút...”

      Taxi ra tận ngoại thành, tôi càng ngày càng thấy khó hiểu, phải ra tận đây ăn cơm sao?

      “Đến rồi!” A Tín nhảy xuống, trả tiền xe.

      Tôi cũng xuống theo, đến rồi? Đây là đâu? vùng tối mù, đưa tay ra cũng khó nhìn được năm ngón tay.

      “A Tín... Cậu đưa tôi đến đâu đây?”

      “Em ở đây.”

      Nghĩa địa ư? Đây là đâu? Ở phía xa là từng đống từng đống nhấp nhô, .

      A Tín lấy di động ra soi đường dẫn tôi đến bên dưới chân cây cầu. Ở đó có túp lều đơn sơ, bên dưới túp lều đó là rất nhiều thứ rách nát, cậu ta đưa tôi lên cái cầu thang ngắn làm từ những sợi thép. Vào đến bên trong tôi sững sờ. Bên ngoài nhìn rách nát như thế nhưng bên trong có quét lớp sơn hồng, lại còn có cả điều hòa!

      bé ít tuổi hơn chúng tôi, ngồi ở bàn ăn, bàn bày những món ăn nhìn rất ngon.

      bé thấy A Tín nhảy lên: “ về rồi à!”

      “Ân đại ca, ngồi , ngồi ...” A Tín vội bảo tôi ngồi xuống.

      bé kia cười với tôi: “Chào Ân đại ca...”

      Tôi sững sờ, dưới gầm cầu nơi ngoại thành hoang vu lại có hai em đặc biệt thế này sống...

      Tôi cầm bát lên, gắp mấy miếng, món ăn thơm ngon, lâu lắm rồi tôi được ăn bữa cơm gia đình thế này.

      A Tín lấy răng bật nắp chai bia, tôi lấy đũa gảy cái nút chai: “A Tín, cậu ở đây sao?”

      “Để Ân Nhiên đại ca chê cười rồi... Bọn em, bọn em sống như vậy. Hồi , khi mới có em , nhà nghèo quá có gì ăn, bố em đành trộm nhà trưởng thôn, bị người trong thôn đánh chết... Hai em và mẹ cùng sống trong những lời chê cười của người đời. Mẹ em chịu được nghèo khổ đó, chạy theo người khác rồi. Khi ấy em năm tuổi, cùng em ăn xin mấy tháng trời... thường xuyên bị ức hiếp. Mẹ nỡ bỏ hai em nên quay về thôn đón chúng em lên thành phố Hồ Bình. Đây là bãi rác lớn nhất Hồ Bình, từ đó ba người nhà chúng em sống dựa vào bới rác, nhặt đồ trong đống rác này bán cho các cửa hàng thu mua phế liệu. Năm mẹ qua em mười ba tuổi, chỉ còn có hai em nương tựa vào nhau...”

      “Chúng em cũng như những đứa trẻ khác, cũng muốn được học hành. Chúng em thường xuyên nhặt được sách cũ, thế là mang về nhà đọc. Dù có tách biệt với thế giới, hàng ngày chỉ chuyện với những người thu nhặt phế liệu, nhưng đọc sách dần dần cũng hiểu biết được chút ít. Sau này em nghĩ, người có tri thức vô dụng. Em mua rất nhiều sách giáo khoa, sáng nhặt rác chiều học bài. Hai năm trước đăng kí học từ xa...”

      “Cái gầm cầu này là bọn em tình cờ phát được, bèn làm thành thế này, tốt hơn nhiều so với cái lều trước đây... Điện là em kéo trộm từ chỗ máy bơm nước tưới tiêu ở ruộng, đường dây điện chôn dưới đất, người khác phát ra... Mùa hè nóng, khi có đủ tiền em tiêu xa xỉ lần, mua cái điều hòa... Hai em tuy nhặt rác nhưng cũng biết vi khuẩn là ngọn nguồn của vô số bệnh tật, mỗi lần về nhà đều phải tắm sạch chỗ con suối ngoài ruộng, nhưng về đến đây vẫn phải tắm thêm lần nữa! Vì thế, chỗ ở rất sạch , Ân đại ca có thể yên tâm... Nhặt rác ở đây mỗi tháng cũng kiếm được nghìn tệ, nhưng dù sao ... tìm việc năm rồi nhưng có công ty nào chịu nhận cả...”

      Cậu ấy cứ , rất nhiều, rồi cuối cùng lại kéo em quỳ xuống cảm ơn tôi nhận vào công ty...

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.5

      Hôm sau làm, tôi đuổi những công nhân làm việc làng nhàng , rồi cùng A Tín làm công nhân khuân vác. Mỗi tháng có thể thêm nghìn rưỡi tệ... Cứ bận rộn suốt đến chiều, xếp xong xe hàng cuối cùng, A Tín rót nước cho tôi. Tôi ngồi xuống lấy di động ra xem mấy giờ thấy tin nhắn, của Bạch Khiết! Nội dung chỉ ba chữ: Cậu khỏe ?

      Bao nhiêu cảm xúc phức tạp trào dâng trong tôi, thế này là có ý gì? Tin nhắn gửi lúc hơn hai giờ, bây giờ gần sáu giờ rồi, tôi nghĩ có cần trả lời .

      Nhưng trả lời cái gì bây giờ? “Tôi rất khỏe, chị cần lo lắng” sao? Chẳng có gì đáng trả lời cả.

      A Tín ngắt mạch suy nghĩ của tôi: “ Ân Nhiên, hết giờ làm rồi ạ?”

      “Ừ.”

      “Vậy em có thể dọn giường ?” Nhà A Tín quá xa, đành để cậu ấy ở cùng tôi trong kho, nhưng cậu ấy lại ở cùng phòng tôi, chỉ xếp chỗ ở góc...

      .”

      “Cảm ơn Ân Nhiên.” Cậu ấy cúi người lễ phép. Cậu ấy chỉ hơn tôi mấy tháng, tôi muốn cậu ấy gọi là , gọi Ân Nhiên là được rồi, nhưng cậu ấy chịu.

      Lúc này Hoàng Kiến Nhân lộ diện, đúng là ta sớm biết tôi trở về, bộ dạng lấy lòng người khác: “Ân Nhiên, cậu đến rồi à? Tôi biết mà, cậu có trình độ cao như vậy, nhất định lãnh đạo nỡ để cậu đâu mà.” Nhìn , tôi chỉ hận là thể lôi vào góc lấy gạch đập cho trận.

      “Đúng vậy, trưởng ban Hoàng, cũng cừ, mới gặp thời gian ngắn mà thay đổi nhiều thế này!” Tôi cũng cười phụ họa.

      Hoàng Kiến Nhân châm thuốc cho tôi: “Ân Nhiên, được biết cậu trở về tôi vui mấy ngày liền!” Mở to mắt những lời giả dối đến mức buồn nôn thế này, đúng là tôi phải phục sát đất.

      “Vậy sao?” Hoàng Kiến Nhân mày mong chờ tao về sao?

      “Đương nhiên rồi! Tôi còn đặt cả nhà hàng để chào mừng cậu nữa!” Nhìn bộ dạng chẳng có chút thành ý nào của kìa, là Mạc Hoài Nhân sắp xếp chứ gì?

      “Tiệc Hồng Môn sao?” Tôi hỏi.

      “Tiệc gì cơ?” Đồ mù văn hóa, ngay tiệc Hồng Môn cũng biết, Ức Vạn đãi ngộ rất tốt, danh tiếng vang xa, chế độ kiện toàn, tuyển nhân viên cũng vô cùng nghiêm khắc. Tất cả các mặt về nhân phẩm, năng lực đều phải suy xét kỹ càng. Vì thế tất cả nhân viên trong Ức Vạn đều là tinh trong tinh ! Đương nhiên cái tên Mạc Hoài Nhân vô năng kia cũng có điều đáng cho tôi nghiên cứu. Còn về bộ phận kho bãi, công ty quá dễ dãi rồi, chỉ cần đủ người là có thông báo tuyển dụng ngay, có người đến ứng tuyển, chọn mấy người đến đầu tiên là xong. Nào ngờ, xảy ra chuyện thôi, chứ có là thành lớn chuyện!

      mời tôi?” Tôi giả vờ hỏi có phải ta bỏ tiền , thực tế ý là muốn hỏi chỉ có hai người sao?

      “Đương nhiên là tôi mời rồi, đón cậu mà! Mấy người trưởng ban Mạc cũng đợi cậu...” Tôi biết mà, là chủ ý của Mạc Hoài Nhân, chắc chắn tên chó Đàm Đào Sênh cũng có mặt.

      , tôi sợ kho xảy ra chuyện. lại tiếc nuối vào hang cọp bắt được cọp con.

      Đúng rồi, còn có A Tín mà. “A Tín, khóa kỹ cửa kho, cậu ở đây đừng đâu cả. Tôi gọi đồ ăn cho cậu.”

      “Ồ, cảm ơn Ân Nhiên.” Tôi rất tin tưởng A Tín, cậu ấy thông minh nhanh nhẹn, quan trọng nhất là rất chất phác thành .

      Tôi cũng muốn xem mấy lão quái kia định giờ trò gì nữa!

      Trong cái thế giới này, chỉ cần có tiền, những nơi hủ bại nhiều vô kể. Hoàng Kiến Nhân đưa tôi đến khách sạn cao cấp, vào gian phòng bao, quả nhiên Mạc Hoài Nhân đợi tôi ở đó. Thấy tôi, nắm chặt tay, những lưỡi dao sắc nhọn giấu đằng sau nụ cười toe toét: “Ai da... Ân Nhiên đến rồi à, thế là bắt đầu tiệc được rồi!”

      Tôi im lặng để xem muốn giở trò gì. “Chỉ có ba người chúng ta uống khoái lắm. Đợi tí, đợi tí nhé...” rồi lấy điện thoại gọi cho tổng đài, mấy phút sau có ba vào ngồi cạnh ba người chúng tôi.

      “Em qua bên kia ngồi cùng người em Ân Nhiên của .” Mạc Hoài Nhân kéo xinh đẹp nhất ngồi xuống chỗ tôi.

      Tôi cũng thấy nhiều tiếp khách ở quán rượu rồi, chỉ là Mạc Hoài Nhân dùng bàn đầy thức ăn ngon, rượu ngon, và các , chỉ để lấy lòng tên phó quản kho nhoi là tôi, có đáng ? phải bị tôi đánh sợ rồi chứ? Hoặc là vì nguyên nhân khác.

      Chúng tôi khó lòng từ chối thịnh tình của các , uống ba tuần rượu, chỉ các to gan hơn mà ngay Mạc Hoài Nhân và Hoàng Kiến Nhân cũng to gan hơn, tay bắt đầu thò vào trong sờ sờ nắn nắn. bên cạnh tôi cũng muốn đơn, đặt tay lên đùi tôi, thấy tôi có phản ứng chủ động cầm tay tôi đặt lên đùi mình. Tôi cười: “Uống say rồi tôi có cảm giác được bay bổng lên chín tầng mây rồi.”

      “Ừm...” kia ngượng ngùng.

      Hoàng Kiến Nhân nhịn nổi nữa, kéo ngồi đùi mình ra ngoài.

      bên cạnh ghé tai tôi: “ đẹp trai ... em cần tiền...”

      “Ừm, thế sau này, khách quen có được giảm giá ?" Tôi cũng bắt đầu đùa.

      ngờ... người em Ân Nhiên của chúng ta lại sành sỏi như vậy, ngờ đó!” Mạc Hoài Nhân .

      “Tự cổ gấu chó khó qua ải mỹ nhân, cũng như nhau cả thôi...” Tôi kính ly, nhìn cười dâm đãng, giống hệt như khi sàm sỡ Bạch Khiết, chỉ hận thể cho mấy cú đấm. “Trưởng ban Mạc, có việc gì thẳng .”

      “Ân Nhiên à, nhớ hồi đó chúng ta có nhiều chuyện, nhớ lại chúng tôi ấu trĩ... Nay cậu quay về, đó cùng là chuyện tất yếu. Điều đó cho thấy duyên phận của chúng ta chưa hết, cậu xem có phải ? Trước đây tôi hiểu nhầm cậu, còn hại cậu mất việc. Đó là lỗi của tôi, tôi xin chịu phạt ba ly!”

      rồi ta tự rót cho mình ba ly rượu. Tôi ngăn cản, uống uống , rượu vào lời ra.

      Tôi cũng thu lại dáng vẻ đường hoàng, hư hỏng lần vậy, đưa tay đặt lên đùi mặc váy ngắn bên cạnh: “Trưởng ban Mạc, nếu trước đây chúng ta cũng ngồi với nhau vui vẻ thế này, ly tôi ly, tôi cũng có , có đến mức đánh nhau sứt đầu mẻ trán ?”

      “Tôi ngu ngốc, có mắt mà nhìn thấy Thái Sơn, cũng nhìn ra cậu là nhân tài! Tôi ở công ty cũng chẳng có hy vọng gì nữa, sau này cậu phất lên đừng quên tôi đấy!” ta cứ tâng bốc nịnh nọt tôi, như thế có tác dụng gì ?

      “Trưởng ban Mạc, tôi chỉ là quản kho nhoi, dù có hi vọng, nhưng có lẽ đến tuổi cũng lên nổi văn phòng...”

      “Ân Nhiên, tôi trước đây là vì người phụ nữ. Cậu cũng biết, cùng văn phòng cả, Bạch Khiết quyến rũ đừng hỏi, tuy ta mê hoặc đàn ông, nhưng cái thuần khiết đó lại hơn hẳn mọi thứ nhân gian. Nhưng giờ nghĩ lại thấy vậy, chỉ cần có hai, ba trăm tệ đàn bà thế nào chả có. Cùng lắm bảo hai đây mặc đồng phục công ty vào, cảm giác phải như nhau sao? Huống hồ đây đều là những sành sỏi qua hàng trăm trận chiến, hưởng thụ đó... lẽ nào Bạch Khiết lại cho được sao?” Nghe hạ thấp Bạch Khiết như thế, ngữ khí cũng tiếc nuối, xem ra chưa đạt được mục đích, tôi thở phào.

      ta ngừng chút rồi t : “Aiz, chú em Ân Nhiên, phải cậu và Bạch Khiết rất thân nhau sao? Sau đó tôi lại thấy ta muốn dính dáng đến cậu nữa lại theo tên gì đó tôi biết, nhưng cũng khá đẹp trai, lái xe con nữa...” Người ta là Trần Thế Mỹ.

      “Chú em, Bạch Khiết thể nào để ý tới những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta! Người cao quý như ta, chúng ta chỉ nghĩ đến trong mơ còn được. Muốn chạm vào, có trăm vạn xong, cậu đúng ?” Tôi rất khâm phục Mạc Hoài Nhân, dù tôi có địch ý sâu sắc với , nhưng chỉ mấy câu kéo tôi sang chiến tuyến của .

      “Sau này chúng ta đừng mất thời gian đối đầu nữa! Tôi cũng sợ cậu rồi, nắm đấm cứng như Võ Tòng ấy. Sau này chúng ta nương tựa nhau cùng tiến bộ, cùng kiếm tiền!”

      Tim tôi đập mấy cái: “Cùng kiếm tiền?”

      có gì... chính là chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến bộ, phấn đấu vì chức vị cao hơn, đúng ?” Ánh mắt Mạc Hoài Nhân giảo hoạt như vậy, câu cùng kiếm tiền đơn giản vậy đâu.

      Tôi khinh thường , nhưng tôi thể đối địch với được. Tôi được lĩnh giáo những chiêu độc của bọn chúng rồi. Chúng có thế lực lớn, đối địch chính diện với chúng là thể. Từ câu cùng kiếm tiền mà Mạc Hoài Nhân buột miệng ra lúc nãy, tôi cho rằng việc lôi kéo tôi đơn giản, nhất định có liên quan đến kho hàng. Thế chi bằng thuận theo ý , giả vờ theo , rồi tìm cơ hội xử lý cũng chưa muộn.

      Mạc Hoài Nhân và kia đùa giỡn nhau, ta nũng nịu: “Háo sắc!”

      háo sắc sao? Tay có chạm vào em đâu...”

      “Đáng ghét... chỗ kia kìa! Từ lúc uống rượu ...”

      Tôi vội nâng ly nịnh nọt: “Trưởng ban Mạc dũng mãnh, khiến tiểu bối hổ thẹn...”

      “Chú em Ân Nhiên, sau này hãy theo chúng tôi! Tốt hơn nhiều so với đám công nhân hỗn loạn kia! Đảm bảo rất nhiều lợi ích! Này, nghe uống rượu với Red Bull lượng vừa đủ có thể biến Hawking thành Arnold, cậu xem là hay giả?”

      “Ha ha, tôi cha thử.” Khốn nạn, ta cũng nghiên cứu sâu về chức năng sinh lý của con người quá nhỉ!

      ta : “Là đấy, tôi thử rồi, ở tuổi tôi uống đêm có thể ba lần! Nhưng với thanh niên trai tráng như cậu có lẽ bên cạnh cậu ba ngày cũng rời nổi giường... Ha ha ha...” ta cười dâm đãng.

      bên cạnh tôi cũng hợp với Mạc Hoài Nhân, gọi phục vụ mang rượu và Red Bull vào.

      “Chú em, tối nay ăn uống ngủ nghỉ do tôi chi hết! Cứ yên tâm mà làm tới !” rồi bắt đầu cùng bên cạnh vừa uống vừa bật mấy bài hát tục tĩu...

      bên cạnh tôi cũng sán lại, bầu ngực kia, cái rãnh kia, lẳng lơ kia, tôi muốn... cứ thế này, dù tôi là Liễu Hạ Huệ cũng nổ tung mất thôi!

      Uống xong mấy chai Mạc Hoài Nhân chịu nổi nữa, lảo đảo dựa vào kia đứng dậy: “Chú em, tửu lượng của tôi kém quá, thực ... ... uống nổi nữa, chúng ta... thôi. Lên nào... Để tôi đưa cậu lên!”

      Lúc này tôi cũng còn sức lực gì nữa, cùng lên tầng . Bên là phòng nghỉ, Mạc Hoài Nhân thuê cho tôi phòng, phòng, cởi quần áo kia ngay ở cửa rồi kéo ta vào...

      Tôi và kia cùng dìu nhau vào trong, tôi nhịn được nữa đẩy ta ra giường, định cởi quần áo ta cong người nôn hết ra giường... Khốn kiếp...

      Nhìn đống tởm lợm đó tôi chịu nổi, chạy vào nhà vệ sinh nôn...

      , mau dọn sạch !”

      ta gọi phục vụ lên dọn.

      Nhưng lúc này tôi còn hứng thú nào nữa...

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.6

      Khi ta tấn công, tôi muốn đánh cho ta ngất . Tôi suy nghĩ những lời Mạc Hoài Nhân , có lẽ nào cái máy tám mươi vạn bị mất là do làm? Nếu có ý định chắc chắn làm được. Nếu là rất đáng bị xử bắn!

      Trong bè lũ bốn tên này, phó tổng giám Tào tôi h nữa, người ta là phó tổng, chắc cũng chả có thời gian cả ngày bày trò cùng tay trưởng ban Mạc, nhưng còn tâm phúc Đàm Đào Sênh sao? Tôi lấy điện thoại gọi cho A Tín, sau khi chắc chắn kho xảy ra chuyện gì tôi mới suy nghĩ lời của Mạc Hoài Nhân. Kiếm tiền? chuyện kiếm tiền với quản kho bé? thể nghĩ ra điều gì. Từ từ vậy, nhất định có ngày chúng đích thân với tôi. kia giờ bùng cháy dục hỏa. cứ nằm rên hư hử. Tôi nhìn áo ta còn dính thứ ta vừa nôn mọi ham muốn tan thành mây khói. Tôi đậy chăn lên người ta, còn mình chạy ra sô-pha...

      Sáng dậy tôi lại gọi cho A Tín, chắc chắn kho hàng sao bảo cậu ấy mở kho. Trưởng ban Mạc gõ cửa, thấy tôi cười ha ha: “Thế nào, đó xuống nổi giường chứ hả?”

      Tối qua ta nằm rên rồi tự ngủ rồi, nếu ta nôn ... Aiz, nghĩ lại mất hứng! Lại tiêu tiền rồi, dù là phải tiền của tôi! “Trưởng ban Mạc, của sao?”

      “Nhắc đến con đàn bà đó là tôi lại tức! Ba tiếng liền mà ta chỉ câu “Đừng dừng lại...” khiến ông đây mệt chết! Ai lấy ta, nếu có khả năng của bọn súc sinh đừng nghĩ nữa ! Chẳng có chút khả năng biểu diễn gì cả! Nếu chuyện này mà cũng kiện được tôi kiện lâu rồi!”

      “Đúng rồi, trưởng ban Mạc, tư lệnh phòng như tôi có ràng buộc gì thôi, sao cũng có thể tùy ý qua đêm bên ngoài như vậy? Lẽ nào vợ con?”

      “Aiz, vấn đề gia đình, đừng nữa! nào, ăn sáng rồi chúng ta về công ty...”

      Qua mấy ngày, hôm mới sáng sớm tôi phải ra ngoài xử lý công việc, khi về tên nhóc A Tín xếp được nửa xe hàng, thấy tôi cậu ấy cười hì hì: “Lão đại, vừa rồi có tiên nữ đại mỹ nhân đến tìm .”

      “Hử? Ai cơ?”

      “Cùng phải tìm , chỉ nhìn vào trong cái, em thấy ấy đáng nghi chặn lại, sau đó nhìn kỹ mới biết, là người của !” Tên nhóc này năng ràng, người của tôi? Tôi có người sao?

      “Rốt cuộc là ai?” Tôi cuống lên.

      “Chính là tiên nữ tỷ tỷ mà hôm phỏng vấn em, nhìn thấy là người ra ấy.”

      Tôi hiểu rồi, là Bạch Khiết. “ ấy có ?”

      “Chẳng gì cả, chỉ nhìn vào trong cái, em chặn ấy lại, nhận ra đó là người của cũng hỏi gì cả.”

      Tiên nữ tỷ tỷ... biết tiên nữ tỷ tỳ tìm tôi có việc gì? Chắc chắn phải chuyện gì tốt, có lẽ Trần Thế Mỹ của ấy có quan hệ với Trần Thế Mỹ trong lịch sử, có lẽ ta chính là Trần Thế Mỹ chuyển thế, hậu sinh khả úy, Trần Thế Mỹ đệ nhị chỉ đá ấy mà còn lừa tiền. Lần này ấy biết sai nên đến tìm tôi? Có lẽ là vậy. Nhưng cũng có thể là ấy nhìn tôi thuận mắt. chung khả năng nào cũng có thể xảy ra.

      Hừ, nhi nữ tình trường, hùng khí đoản... Nghĩ nhiều quá vô vị, đúng là quá vô vị. Nhưng... vừa nghĩ như vậy phía trước, trước mặt xuất đẹp tựa đóa phù dung, tôi thà mình là hùng khí đoản: “Hà Khả...” Tôi khẽ gọi tên ấy.



      biết tên tôi?” Hà Khả, chính là thư ký của Lâm Tịch. Bộ trang phục công sở bó sát người làm nổi bật dáng người thon thả tôn lên từng đường cong hoàn hào.

      “Lần trước chúng ta từng gặp mà, quên rồi à? Lần đó bảng tên của đeo trước ngực cao cao, vừa nhìn là...” Tôi thể hết được.

      ấy hơi bực mình: “Cái gì chứ... Lâm tổng giám bảo lên gặp.”

      Tôi còn muốn đối chiếu xong giấy tờ muốn tìm ra dấu vết sai phạm của bọn Hoàng Kiến Nhân, liền hỏi: “ ấy tìm tôi sao gọi điện thoại?”

      “Điện thoại của có gọi được ?” Hà Khả hỏi.

      Tôi lấy di động ra, hết pin rồi...

      Hà Khả có thân hình tuyệt , tôi cứ lén nhìn ấy suốt, từ tầng hầm lên tầng , rồi lên thang máy. Còn nhớ tối hôm ra ngoài cùng Mạc Hoài Nhân, cái con đàn bà kia khuấy dục vọng trong người tôi lên rồi... Tôi thể nào ôm ta người toàn bãi nôn để làm chứ? Nếu làm trận phong vân với thư ký Hà Khả đây tốt biết bao. Nhìn ấy kìa, cái váy ngắn thế kia, bất cứ lúc nào cũng có thể ..nhấc váy lên cái là...

      “Hừ... xem ra, những gì người ta .” Hà Khả hừ mũi, nhìn tôi khinh bỉ.

      “Người ta gì?” Tôi nhận ra thất lễ của mình, ho khan.

      “Họ nhìn trộm đồng nghiệp nữ thay quần áo, còn lấy trộm nội y.” Tôi nhớ là khi tôi còn ở đó ấy chưa đến mà.

      mới đến sao lại biết?” Có lẽ, văn phòng có tuyệt đại dâm ma, công việc trong văn phòng lại khô khan, có lời đồn cũng phải nguấy lên, họ hiểu nhầm tôi là tuyệt đại dâm ma, còn truyền cho đời sau, tôi vừa trở về là chuyện này lại thành chủ đề bàn tán rồi.

      Mấy lần trước lên vãn phòng tôi quen với những ánh mắt dị nghị của đồng nghiệp, nhưng khi Hà Khả nhìn như vậy tôi vẫn vô cùng mất tự nhiên. Chắc là vì ấy là mỹ nhân, chẳng có thằng đàn ông nào muốn để lại ấn tượng đẹp trong mắt mỹ nhân cả. Nhưng mất tự nhiên này cũng chưa bằng phần mười khi đứng trước Bạch Khiết.

      Lâm Tịch đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía xa, ngón tay khẽ nâng cằm như suy nghĩ điều gì. Tôi gõ cửa mấy cái, ta bừng tỉnh gọi tôi lại: “ lại đây.”

      Tôi muốn nhìn vào cửa sổ tâm hồn của ta để đoán xem chuyện tiếp theo là tốt hay xấu, nhưng lại thể xuyên qua cặp kính râm kia được.

      ngồi , Hà Khả, đóng cửa vào!” Lâm Tịch gọi với ra Hà Khả ở bên ngoài.

      Đóng cửa sao? Tôi ngồi trước bàn làm việc, ta ở bên trong. “Nghe đuổi hết công nhân khuân vác rồi?” Lâm Tịch khẽ nhướn môi hỏi.

      Mấy việc nhặt ở kho mà Lâm tổng giám cũng phải hỏi đến sao? “Việc vận chuyển hàng ở kho mà Lâm tổng giám cũng phải đích thân sắp xếp sao?”

      Lâm Tịch trả lời thẳng câu hỏi của tôi: “Tôi ngờ lại tài giỏi như vậy, họ tiền vận chuyển hàng đều chuyển cho cả, thu nhập cũng tồi.”

      Công việc hạ thấp thân phận như thế trong công ty này ai muốn làm chứ? Nhưng tiền chuyển hàng của Ức Vạn cao hơn nửa so với mấy nơi bên ngoài như bến xe, hơn nữa mấy thùng hàng ở đây tuy to nhưng nặng, nhìn bề ngoài có vẻ mệt nhọc, nhưng thực ra cũng giѮg tôi, quen rồi là ổn, còn rèn luyện được thân thể, lại ảnh hưởng tới công việc hàng ngày. Tính ra lương còn cao hơn mấy công việc hành chính, khó tránh việc những người đó có ý kiến, trước đây có, bây giờ chắc chắn cũng có. Nhưng mà, ghen ghét là chuyện bình thường, chỉ cần ảnh hưởng đến công việc họ cũng chẳng làm gì được.

      “Đêm... hôm đó....” Lâm Tịch đỏ mặt, rồi ngừng lại. “Tôi cứ cảm thấy có gì ổn. Bình thường tửu lượng của tôi kém như vậy, hôm đó chúng ta uống rượu gì vậy?”

      “Mấy cốc sau cùng vị có gì đó là lạ...” Tôi cũng nghĩ, có phải mấy người đó cho thứ gì vào rượu , uống mấy ngụm thấy choáng váng.” Cuối cùng Lâm Tịch cũng thông suốt rồi, chỉ bằng tôi bọn họ cho xuân dược vào rượu, như thế ... ta cũng canh cánh trong lòng việc đó nữa! Aiz, sao giờ tôi mới nghĩ ra chứ, thông minh muộn quá mất, có điều muộn còn hơn ! “Sau khi tôi uống vào toàn thân nóng rực, đầu cứ thấy ong ong, chỉ muốn, muốn... cởi quần áo của ...”

      Lâm Tịch để tôi hết, gương mặt như phủ lớp băng lạnh lùng nhìn tôi, rồi nghiến răng quát: “Tôi khiến chúng phải trả giá!”

      Mượn gió bẻ măng, tôi tiếp: “Tối hôm đó tôi dám vứt lại mình, dìu ra xe nhưng lại nôn khiến toàn thân tôi bẩn hết, cùng hết cả sức lực, thế là nghĩ đến việc đưa thuê phòng, cũng chẳng có ý nghĩ nào khác. Lâm tổng giám, nghĩ xem, người có thân phận thấp kém như tôi, lại là cấp dưới của , có cho mười lá gan tôi cũng dám chạm vào . Nhưng lúc đó lại động tay động chân trước, sau đó, trước mê hoặc của tôi thực kiềm chế được... là, trước mặt có mấy người đàn ông có thề kiềm chế chứ...”

      “Đủ rồi!” ta nổi điên, “Ra ngoài!”

      Kế hoạch thành công, đổ tội được cho đám người kia, thực ra tôi cũng rất hận chúng, chỉ đêm đó đem đến đống phiền phức cho tôi. “Tối đó vốn là bắt đầu trước mà, nếu biết sau này có nhiều phiền não thế, dù có cho tiền tôi cũng chẳng dám.” Tôi vừa đứng dậy vừa lầm bầm.

      Có lẽ câu này của tôi hơi to, hoặc có thể Lâm ma nữ phải người, thính giác vượt xa giới hạn của người trái đất, chiếc giày cao gót lập tức nhắm thẳng đũng quần tôi mà giẫm. Chết tiệt, định thiến tôi chắc! Cũng may trúng! Tôi cuống cuồng lấy tay chặn lại, cũng tóm được cẳng chân của ta. ta rút chân lại, tất và chiếc giày tuột ra...

      “Á!” Tôi kinh ngạc kêu lên, “Tôi cố ý...”

      “Giờ cũng vẫn muốn cởi quần áo của tôi chứ gì?!” ta nổi giận, nổi giận rồi, bầu ngực cao cao cứ nhấp nhô lên xuống, đại hay rồi!

      Tôi vội vàng đứng dậy, đường đường là giám đốc bộ phận tiêu thụ lại cởi nốt cái giày bên kia ném tôi, tôi tránh được, ta càng nổi điên, cầm cái ghế ở phía sau ném, tôi cũng tránh được. Hà Khả ở bên ngoài nghe thấy tiếng động trong văn phòng, đẩy cửa vào. Lúc này tôi nấp trong góc tường, thấy cửa mở ra vội xông tới. Lâm ma nữ vẫn chưa xả hết giận, cầm ống bút ném tới. Vốn dĩ tôi có thể tránh, nhưng nếu tôi tránh ném thẳng vào Hà Khả. Tôi ôm lấy Hà Khả, nhưng ai ngờ ống bút lại làm bằng thủy tinh, bốp tiếng đầu óc tôi choáng váng, cái ống bút đó đập ngay giữa trán và huyệt thái dương, đuôi lông mày tôi có máu chảy ra.

      Nhìn thấy máu, Hà Khả kêu lên kinh hãi. Tôi giận dữ, quay lại đứng trước mặt Lâm ma nữ, tôi giơ nắm đấm lên, nhưng đáng hận là ta vẫn có dáng vẻ vương giả vững như Thái Sơn hề sợ hãi. Tôi rất muốn đánh nhưng dần dần lại thu tay về. Lần trước lúc mới đánh ta đúng là rất thoải mái, nhưng sau đó tôi tự mắng mình chỉ lần, lại động thủ với người phụ nữ, còn là người phá thai vì mình. Nghĩ vậy tôi hạ tay xuống, nhưng tôi vẫn chưa thể nuốt được cơn giận này. Thế là tôi cầm cái di động bàn ném mạnh xuống đất. người đàn ông bị người phụ nữ đánh cho vỡ đầu chảy máu? Cái điện thoại thành đối tượng trút giận của tôi, ném như thế tôi vẫn chưa hả, tiện tay ném luôn ra ngoài cửa sổ, ở độ cao này có lẽ tan xương nát thịt, cái điện thoại tàn cũng phế.

      “Có lúc, tôi chỉ hận, hận thể ăn thịt, nhai xương !” Máu xuống bàn làm việc, tôi đứng nhìn Lâm ma nữ, nhìn mãi nhìn mãi, trước mặt dần trở nên mơ hồ, cuối cùng tôi ngất ...

      Khi tỉnh lại thấy mình nằm tại nơi đầy mùi thuốc kinh tởm, bệnh viện, An Lan, em An Tín, tôi nghe An Lan gọi: “ nhìn kìa, Ân Nhiên tỉnh...”

      “Lão đại, tỉnh rồi à!” Thấy ánh mắt quan tâm của A Tín, bỗng dưng tôi muốn khóc.

      Nhớ lại chuyện vừa xảy ra trước đó, tôi hỏi: “A Tín, tôi... có bị nặng ?” Tôi sờ trán, có lớp băng quấn kín mít, chỉ là bôi thuốc rồi dán mấy miếng băng dính lên.

      “Lão đại, tỉnh dậy là tốt rồi! Bác sĩ sao, chỉ bị ngã đập đầu thương ngoài da và hơi chấn động não chút...” A Tín phấn khích . “Ngã?”

      ra Lâm ma nữ với cậu ấy, lúc đó Hà Khả vừa mới lau nhà, sàn còn ướt, khi tôi bước vào cẩn thận nên ngã đập đầu xuống khiến cái ống bút thủy tinh bàn vỡ tan...

      Lâm ma nữ, đúng là biết cách bịa chuyện.

      “Lão đại, Lâm tổng giám còn , sau khi tỉnh dậy hãy gọi cho chị ấy.”

      Đúng là nên gọi cho ta. Tôi ấn số của ta, di động bị tôi ném ra cửa sổ, giờ vẫn tắt máy...

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.7

      Tôi gọi đến văn phòng: “Tại sao lại với người khác như vậy? Tôi tự ngã? tưởng là chơi bịt mắt bắt dê à?” Nếu biết mình ngất lúc đó nên đánh ta phát, giờ càng nghĩ càng tức.

      tỉnh rồi à? Tỉnh rồi tốt! Kẻ xấu sống nghìn năm, tôi cũng tin chết dễ thế đâu. Nếu muốn tôi bồi thường tiền viện phí tốt nhất nên an phận chút!” Đây là loại phụ nữ gì? xin lỗi thôi lại còn lí lẽ hùng hồn như thế, đặc biệt là cái giọng đó, tôi nghe mà nghiến răng kèn kẹt.

      “Mẹ kiếp, chỉ vài trăm tệ tôi trả nổi chắc?”

      “Tôi tự ngã chính là tự ngã. Nếu muốn với đồng nghiệp khác là tôi đập đầu có lẽ ai tin đâu. Loại người hạ đẳng như chẳng cần quan tâm danh tiếng, nhưng với tôi vô cùng quan trọng...”

      Cái giọng quái gở của ta thực khiến tôi chịu nổi: “Lâm Tịch! Lão câm mồm vào cho tôi!”

      “Tôi cảnh cáo , đừng có chửi tôi lần nữa! Từ tới giờ chưa có ai dám chửi tôi, đánh tôi đâu! nhịn tôi rất lâu rồi, tôi cũng nhịn rất rất lâu rồi! Nếu tôi và mà tính sổ có lẽ chẳng tốt đẹp gì đâu!”

      “Lão bà, chết cho tôi! Loại phụ nữ lòng dạ độc ác như rồi có ngày gặp báo ứng!” Tôi thể kiềm chế bản thân được nữa.

      “Tôi gặp báo ứng? Được, rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt hả?!” ta ngắt máy.

      Tôi nhắm mắt lại: “A Tín, cho tôi điếu thuốc!”

      “Ồ.” A Tín đưa thuốc cho tôi.

      Rít mấy hơi, nhìn di động thấy tám giờ tối, tôi nhận ra có gì đúng: “A Tín, sao tôi lại ở đây?”

      ngất công ty gọi cấp cứu, trưởng ban Hoàng Kiến Nhân gọi cho em. Em chạy tới thấy trước văn phòng Lâm tổng giám có rất nhiều người, em còn tưởng chết rồi... Em cuống lên, chạy vào trong cõng xuống dưới nhà, vừa hay xe cấp cứu tới... Ân Nhiên, những người đó nhìn thấy ngất mà chẳng dìu .”

      Trong lòng tôi dấy lên niềm cảm kích, dù gì đời này vẫn còn người tốt. “A Tín, đừng mong những người khác cũng như chúng ta, vì phải tất cả những người thế giới này đều là người. Tôi ngất là Hoàng Kiến Nhân gọi cho cậu? ổn. A Tín, mau về kho xem sao, nhanh lên!” Hoàng Kiến Nhân gọi cho A Tín, nếu vào văn phòng họp cùng tầng với văn phòng giám đốc, nhất định làm Mạc Hoài Nhân báo cho Hoàng Kiến Nhân dụ A Tín ! Trước đây chúng muốn ép tôi chết, tôi tin chúng lại có lòng tốt cứu mình. Gọi A Tín làm gì? Chắc chắn là làm chuyện mờ ám.

      “Lão đại... nhưng giờ ... sao em được?” A Tín nhìn tôi lo lắng.

      “A Tín, trước đây tôi làm ở kho thời gian dài, sau đó bị bọn Hoàng Kiến Nhân đá ! Bọn chúng và tôi đội trời chung, cậu hiểu ? Bao giờ có thời gian tôi cho cậu nghe. Giờ cậu về kho ngay cho tôi! Nhớ là đừng coi chúng là kẻ thù, phải luôn tươi cười! Còn nữa, bất cứ ai cũng được động vào đồ trong kho, bất luận là trưởng ban, phó ban, giám đốc gì đó. Chỉ có tổng giám đốc Vương Hoa Sơn là được. Khi về cậu kiểm lại hàng, xem kỹ từng thùng hàng, có thể có thùng bị thiếu hoặc bị tráo đổi. Được rồi, cậu mau về ! Có chuyện gì gọi cho tôi trước! Mau... gọi taxi mà về!”

      “Lão đại, hôm nay hai chúng ta đều ra ngoài. Nhưng trong kho vẫn phải xuất nhập hàng, trưởng ban Hoàng gọi người đến chuyển hàng, chúng ta thể cho ta động vào.”

      “Vậy cậu đối chiếu giấy tờ cẩn thận rồi mới xuất hàng.”

      Nhất định đơn giản vậy đâu, nhất định bọn chúng có mục đích gì thể cho người khác biết. Cứ nghĩ đến gương mặt đáng ghét chẳng có chút ý tốt nào của Mạc Hoài Nhân là toàn thân tôi lại lạnh toát. Tôi còn định lập kế hại chúng, xem ra bây giờ sắp bị chúng hại nữa rồi! An Lan : “ Ân Nhiên, đừng giận nữa được ? có đói để em mua đồ ăn.”

      “Cảm ơn em, An Lan.” Lời của An Lan tựa làn gió xuân ấm áp thổi qua lòng tôi.

      bé này hơn A Tín hai tuổi, cũng giống trai, là người hiền lành lương thiện, đôi mắt sáng, dung mạo xuất chúng. Nhưng dung mạo có xinh đẹp thế nào cũng thể sánh được với trái tim nhân ái thuần khiết. “An Lan, nghe A Tín em cũng đăng ký học từ xa.”

      “Vâng ạ, bảy giờ sáng ra bãi rác trước... trưa học bài, chiều sáu giờ ra bãi rác, tối lại học...”

      Điều tôi may mắn hơn hai em họ đó là tôi còn có gia đình để gửi gắm tâm tư. Nhưng họ sao, chỉ có thể nương tựa vào nhau... “An Lan, thế tối em có phải về gầm cầu ?”

      “Tối mười giờ vẫn còn xe buýt về đó mà.”

      “Em sống mình ở nơi hoang vu đó sợ sao?”

      “Trước đây, vì cái gầm cầu này mà em bỏ ra rất nhiều công sức, từng đánh nhau giành giật với người khác. Người của ban quản lý đường từng phải dỡ, em quỳ xuống xin cũng được, sau đó phải đưa họ ít tiền, rồi họ thấy bọn em làm ảnh hưởng gì đến cầu đường, cũng rất kín đáo, sợ cấp điều tra, cầm tiền rồi đồng ý cho bọn em ở đây. Từ đó em bận rộn dựng nhà, tối ấy về muộn, sáng lại sớm, nên làm rất kiên cố, có mấy cái cửa chống trộm thể mở cạy được. ấy bảo có dùng thuốc nổ cũng ăn thua gì.”

      “An Lan, nhưng sau khi xuống xe, trời tối mù mịt như thế em sợ sao?”

      Ân Nhiên, hôm đến là buổi tối nên nhìn , cách chỗ bọn em xa là thôn trang, trong thôn mọi người thấy bọn em đơn độc nơi nương tựa đều đối xử với bọn em rất tốt. em kéo trộm điện từ đó, cứ nghĩ họ biết, nhưng ra họ biết hết, chỉ là mà thôi. ấy đăng ký dịch vụ hai số điện thoại gọi cho nhau mất tiền, khi ấy có ở nhà, tối ngủ em gọi cho ấy, cứ để thế cho đến sáng...”

      Đây là hai em thế nào... nước mắt tôi kìm được mà trào ra. An Lan cuống lên : “ Ân Nhiên, có phải rất đau ?”

      , sao... Nhưng sao hai người về nhà? Về quê ấy.”

      em họ hàng đều coi thường bọn em, trở về sợ ị người trong thôn ức hiếp. Mấy năm trước hai em về quê làm chứng minh thư, sau khi thắp hương lễ bố mẹ, ông bà tổ tiên, muốn ngủ nhờ đêm ở nhà chú, nhưng chú ấy bóng gió cạnh khóe, em chịu được, dắt tay em cả đêm lên huyện, ở trong nhà trọ mấy hôm, nhận chứng minh thư rồi quay về ngay. em , bao giờ em có công việc như ấy có thể sống trong thành phố, cần phải sống ở bãi rác nữa.”

      “An Lan, gọi bác sĩ giúp .” Tôi bảo An Lan , rồi thầm khóc, tôi buồn cho họ, cũng buồn cho chính tôi, tôi giống người đàn ông... Bác sĩ tới vết thương của tôi nghiêm trọng, có thể về bất cứ lúc nào, nhưng cũng kiến nghị ở lại bệnh viện đêm sáng mai kiểm tra lại lần nữa. Có gì mà phải kiểm tra chứ? Tôi cởi bỏ bộ quần áo bệnh nhân, mặc quần áo mình vào, nhưng khi nhìn sững sờ. Quần sao, còn áo lấm tấm đầy vết máu.

      An Lan cứ khuyên tôi ở lại đêm, tôi : “An Lan, mua giúp bộ quần áo. tùy bộ nào cũng được, tầm ba bốn chục tệ.”

      Ân Nhiên... mai kiểm tra rồi về!”

      “Đúng thế, nhưng mai cũng phải mua chứ!” Bác sĩ : “Gần đây có chỗ bán quần áo.”

      “An Lan, em đến kho công ty , tìm A Tín bảo cậu ấy lấy bộ cho !” Tôi muốn ở lại đây chút nào.

      Tôi gọi điện cho A Tín bảo với cậu ấy An Lan tới lấy quần áo cho tôi, bệnh viện này cách công ty tôi xa. A Tín báo cáo: “Lão đại, em kiểm tra lần, giờ kiểm tra lần hai, dường như có gì khác thường, nhưng em phát hàng xuất kho hôm nay phải hàng để trong kho lâu nhất. Trưởng ban Hoàng xuất hàng mới nhập rồi.”

      “Tại... tại sao?” Bình thường đều xuất hàng để trong kho lâu nhất, hôm nay Hoàng Kiến Nhân lại xuất hàng mới cho khách hàng?

      “Lão đại, em cũng biết, vừa rồi em hỏi tại sao lấy hàng cũ công nhân họ trưởng ban Hoàng sắp xếp như thế. Hơn nữa có bốn công nhân khuân vác mà hôm nay Hoàng Kiến Nhân lại gọi thêm bốn người nữa, nhưng bốn người kia trước rồi!”

      Có vấn đề! Tôi nghĩ chút, hàng trong kho đều có đủ có nghĩa là bị trộm. Nhưng Hoàng Kiến Nhân lại đổi ngược thứ tự, lại còn gọi nhóm người khác chuyển hàng, có phải đổi hàng rác rưởi với hàng của công ty ? Hơn nữa hàng giả lại được xuất cho khách hàng rồi? Có rất nhiều xưởng sản xuất máy thông tin liên lạc, các thiết bị nhìn có vẻ khác nhau là mấy nhưng chất lượng có thể là trời vực.

      Chất lượng của Ức Vạn là thể bắt bẻ được, đó cũng là lý do tại sao sản phẩm của Ức Vạn bán nhiều hơn hẳn các công ty khác mà cung vẫn đủ cầu. Lấy ví dụ, mỗi bộ điện thoại có dây tiết kiệm tiền của công ty tôi giá bình quân là ba trăm tệ, nếu Hoàng Kiến Nhân đổi bằng sản phẩm của xưởng khác, điện thoại cùng loại của công ty khác cũng chỉ khoảng trăm rưỡi tệ...

      Như thế lời to rồi!

      “A Tín, số hàng mà mấy công nhân khác chuyển hôm nay được chuyển tới đâu?”

      “Ra ngoài tỉnh...”

      Thôi, nếu muốn dỡ ra kiểm tra tôi bắt buộc phải ra ngoài tỉnh, nhưng giờ tôi và Lâm ma nữ đối đầu đến thế này tôi được sao? Người phụ nữ đó, ràng là dễ dàng tha cho tôi. Hoàng Kiến Nhân! Nhất định là giở trò! Chắc chắn có liên quan đến Mạc Hoài Nhân, tôi biết chắc chắn, nhưng thể làm được gì! Được rồi, tôi từ từ canh chừng, tôi tin chúng có thể làm gọn gàng như thế! Tôi nhất định khiến chúng phải trả giá!

      Cửa phòng bệnh mở ra, người tôi muốn gặp nhất bước vào - Lâm Tịch. ta vẫn cái dáng vẻ lạnh băng băng đó, phía sau còn có người đàn ông đeo kính, xách cặp. Vừa vào ta mỉa mai: “Thấy nằm giường bệnh vốn dĩ tôi nên giậu đổ bìm leo, nên tìm tính sổ, nhưng dám chửi tôi?! Ân Nhiên, đúng là có dũng khí, mạnh mẽ, nhưng có óc! Dám đối đầu với cấp , tôi khâm phục ! dám chửi tôi! Tôi khiến được yên thân! Đây là luật sư của tôi, chuyện !”

      Tôi chửi lại: “Làm sao?! đánh vào đầu tôi mà giờ đòi kiện tôi?”

      “Ân Nhiên tiên sinh, có ai nhìn thấy tôi đánh vỡ đầu ?! ràng là tự ngã, muốn tống tiền tôi chắc? Ân tiên sinh, kiện cáo phải tốn rất nhiều tiền và dựa vào quan hệ mới thắng được, hiểu chưa?” Nhìn cái bộ dạng khí thế bức người kia có khác gì bà chủ nhà trong phim “Công phu” chứ?

      Vị luật sư phía sau ta phất phơ tấm chi phiếu trước mặt tôi, : “Nhãn hiệu điện thoại hạng sang nhất thế giới Vertu phiên bản cuối cùng, di động Vertu bạch kim, giá bán ba mươi hai nghìn đô la Mỹ!”

      cho tôi xem cái này làm gì? có bệnh à?” Tôi chửi Lâm Tịch.

      Lâm Tịch cười khẩy tiếp: “Ân tiên sinh, đừng có giả ngốc nữa. còn nhớ sau khi ném điện thoại của tôi nhặt lên rồi ném ra ngoài cửa sổ ? Nhớ rồi chứ gì? Chiếc điện thoại của tôi khác với mấy điện thoại của hạng người hạ đẳng như ! Ba mươi nghìn đô! Tôi vốn thấy đáng thương, muốn tính toán với , nhưng tôi thấy lợi hại như thế, chắc cần người khác thương hại. Luật sư, nếu tôi hạn cho ta ba ngày trả tôi ba mươi hai nghìn đô, à ba mươi nghìn là được rồi, nếu trong ba ngày ta thể trả tôi ba mươi nghìn đô nghĩ ta ngồi tù bao lâu?”

      “Hì hì... cái này phải xem Lâm tổng giám muốn ta ngồi bao lâu.” Luật sư cười, .

      Tôi sững sờ, ba mươi nghìn đô la Mỹ, hai mươi vạn nhân dân tệ. cái điện thoại giá ba mươi nghìn đô? Tuy tôi bán tín bán nghi nhưng lại nghĩ người có thân phận như Lâm ma nữ lẽ nào lại giống người như tôi? Phụ nữ như ta, chiếc điện thoại năm trăm nghìn tệ cũng chẳng có gì lạ. Tôi nhìn ta, giày da Ferragamo, trang sức Cartier, quần áo Chanel... di động ba mươi nghìn đô, rất bình thưởng thôi!

      Thấy tôi sững sờ ta càng đắc ý: “Ân Nhiên, ba ngày! Ba ngày trả tiền chúng ta gặp nhau tại tòa! À, đúng rồi, tôi làm người bao giờ tuyệt tình, tiền viện phí, tiền thuốc tôi trả cho . Tiền lương tháng này của tôi cũng tăng thêm hai ba nghìn tệ, tính ra tôi vẫn thiệt! Nhưng dù có thiệt tôi cũng muốn nhìn thấy bộ dạng cầu xin của !

      Nhưng tôi biết nhất định cầu xin tôi, khí khái như thế cơ mà, đúng ? Hoặc là trả tôi ba mươi nghìn đô, hoặc là gặp nhau tại tòa! Hãy dưỡng thương cho tốt, đừng có chết vì bệnh đấy. chết rồi thế giới này còn ai dám ngông nghênh với tôi nữa. Luật sư, chúng ta thôi!”

      Họ vừa khỏi là người tôi mềm nhũn, nằm vật ra giường. Ba mươi nghìn đô, ba mươi nghìn đô! Chi bằng lấy luôn mạng tôi ! Lâm Tịch, cái con người này , hai là hai. Nhỡ ta gọi tôi lên tòa , phải tôi ... ngồi tù sao? ta đánh vỡ đầu tôi, đương nhiên tôi có thể kiện ta, nhưng đúng như ta , ai nhìn thấy ta đánh tôi chứ? Hà Khả sao? Buồn cười! Hà Khả giúp tôi chắc? Hơn nữa, đúng là kiện mất rất nhiều tiền lại còn phải có quan hệ! Cho dù Hà Khả tốt bụng giúp tôi sao chứ? Chỉ sợ chưa đánh gục được ta tôi sạt nghiệp rồi...

      Vậy tôi phải quỳ xuống cầu xin ta? Nếu phải quỳ tôi thà bóp chết ta rồi treo tự tử! được thực tế cho lắm, ra cũng thừa. Vậy chỉ có thể... vay tiền trả ta? Rất tự nhiên, tôi nghĩ tới người đó: Sa Chức...

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.8

      Nếu lần đó nghe lời khuyên của Sa Chức, theo ấy làm vài chuyện phi pháp giờ chưa chắc rơi vào tình cảnh này, có lẽ còn có thể kiếm được rất nhiều tiền cho bố mẹ tiêu... Nếu tiết kiệm được mấy trăm vạn cho bố mẹ và em tôi có chết cũng nhắm mắt!

      lâu lắm rồi liên lạc với Sa Chức, tôi cũng dám gọi cho ấy, cứ cảm thấy động cơ trong sáng...

      Nhiều lúc tôi cảm thấy mọi thứ đều là ảo giác, Mẫu Đơn vì tiền mà chạy theo người đàn ông khác, đó là ảo giác đau xé tâm can; Lý Bình Nhi bán đứng tôi, đó là ảo giác khiến người ta nghẹt thở; xuất của Chi Lan, đó là ảo giác đẹp đẽ về mái tóc dài phấp phới trong biển người; dân tộc thiểu số Sa Chức là ảo giác hoa lệ tựa cánh bướm bay dập dìu dưới ánh nắng...

      Tôi day mắt, có lẽ tôi bị đánh thành ngốc rồi, người trước mắt đây là y tá? Bác sĩ? An Lan? Hay Lâm ma nữ? Đều phải... là Sa Chức!

      Tôi há mồm nhưng thể thốt được lời nào. Đúng thế, ấy bước vào rồi, đúng là ấy. Mùi hương mỗi người phụ nữ đều khác nhau. Tôi nhìn nhưng mũi ngửi rất .

      ấy nhìn tôi thờ ơ cứ như chưa từng quen biết tôi vậy, ngồi bên cạnh giường bệnh tôi, ấy chính là Sa Chức mà tôi ngày đêm tưởng nhớ. Tôi muốn hỏi tại sao ấy lại biến mất lâu như vậy, tại sao lại biết tôi ở đây, nhưng tôi dựa vào cái gì mà hỏi ấy chứ?

      Nhiều lúc phụ nữ rất kỳ lạ, ràng họ chuyện với bạn nhưng lại hề nhìn bạn mà nhìn khoảng trước mặt: “Có phải dù chết cùng gọi cho tôi ?”

      Lòng tôi trùng xuống, ấy vẫn chờ tôi tìm ấy sao? Điều này khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa xúc động, nhưng tôi vẫn giấu phấn khích của mình. Tôi biết nếu tôi theo Sa Chức cuộc đời chuyển biến thế nào, nhưng lẽ nào theo ấy tôi sống tốt hơn sao? Tôi nhìn lưng ấy, mái tóc buông ngang vai, bờ vai gầy và cái eo thon.

      “Phong diệp thiên chi phục vạn chi, giang kiều yểm ảnh mộ phàm trì. Ức quân tâm tự Tây Giang thủy, nhật dạ đông lưu vô yết .” Tôi khẽ đọc.

      ấy vẫn bình thản với khí: “Nếu nhớ sao tìm tôi?” Thấy tôi mãi chẳng gì, ấy tiếp: “Nếu thích gặp tôi tôi đây.”

      ấy kiên quyết đứng dậy ra cửa, cái bóng lưng ấy khiến tôi nghĩ đến vĩnh biệt. Sa Chức có tính cách mạnh mẽ, lần giận dỗi có lẽ đối đầu đến chết sống lại, giận dỗiần cách xa nhau, sau đó là chia xa . Tôi nhảy lên đuổi theo kéo ấy lại.

      Nhìn ấy như tiên nữ thế này, tự ti của tôi dần biến mất, thay vào đó là cảm giác lãng mạn. Tôi ôm ấy mà hôn, ấy bỗng quay người quàng tay ôm đầu tôi, tiếp đó là những nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng.

      Dù sao làm chuyện này trong phòng bệnh cũng hay lắm, tôi đón những nụ hôn của Sa Chức nhưng lại nhìn thấy phía sau ấy là Bạch Khiết đứng ở cửa... Phụ nữ đều là động vật ngành tinh, lại chút tông ảnh, ngay lúc bước cùng có tiếng động. Nếu Bạch Khiết đứng ở cửa lâu như vậy sao tôi biết gì. Sa Chức thấy tôi ngừng lại, liếm môi tôi : “Ân Nhiên, cởi quần áo tôi !”

      Bạch Khiết tay xách hoa quả, có lẽ là đến thăm tôi, ấy ngại ngùng quay người . Sa Chức thấy tôi cứ nhìn về phía sau quay lại, vừa hay lúc đó Bạch Khiết biến mất ở chỗ ngoặt, Sa Chức thấy lạ: “ sao vậy?” Tôi vội che giấu bất an của mình: “... sao... vừa rồi hình như có bác sĩ qua.”

      Sa Chức vội vàng chỉnh lại đầu tóc, quần áo: ‘Thế à?”

      Tại sao Bạch Khiết lại đến thăm tôi? Lẽ nào ấy hận tôi nữa?

      Sa Chức căng thẳng nhìn vết thương của tôi, hỏi: “Sao vậy, có phải đau đầu ?... , rốt cuộc thế nào rồi?”

      sao, bác sĩ bảo có thể xuất viện bất cứ lúc nào. Nhưng tôi có quần áo, dám ra ngoài...”

      Sa Chức thở phào, cười : “ bị ngã thành ngốc rồi à? biết ra cửa bệnh viện gọi taxi mà về sao?”

      Đúng rồi, sao tôi ngốc thế nhỉ? Lẽ nào, tôi bị... chấn động não?

      “Vậy chúng ta thôi.”

      sao chứ?”

      sao.”

      “Áo toàn là máu... sao chứ?”

      “Phụ nữ ai cũng thích lải nhải thế à?”

      “Vậy .”

      Chiếc xe Benz đỏ tà tà đường, tâm trạng tôi cũng nhàng tựa làn gió, xe còn bật nhạc của Tô Đả Lục, mà lần này tôi hề cảm thấy chút bi thương nào, ngược lại có cảm giác nhõm: nhõm khi được gặp lại sau bao ngày đêm mong nhớ.

      Tôi cởi trần, gọi cho A Tín bảo An Lan cần mua hay mang quần áo cho tôi nữa, dặn dò cậu ấy trông kho cho tốt. Sau khi ngắt máy, Sa Chức hỏi: “Giờ làm gì?”

      “Công nhân khuân vác trong kho.”

      ngã trong kho à?”

      “Ai bảo tôi ngã trong kho?”

      “Hôm nay tôi gọi cho , người đàn ông nhận điện, ở bệnh viện. Tôi vội hỏi là hay giả vậy, ban đầu tôi tin, cho rằng trốn tôi. Nhưng rồi ta bị ngã khi làm việc, đầu bị đập vào thứ gì đó bằng thủy tinh, chảy máu ngất . Nghe giọng ta giống đùa, tôi vội từ thành phố bên cạnh đến đây.”

      Tôi cứ tưởng ấy quên hẳn tôi rồi, nhớ ấy từng , tôi cũng chỉ là trong vô vàn con kiến đời này, gặp mặt xong quay người là biến mất trong đàn kiến, nhưng ấy vẫn nhớ tôi.

      Sa Chức đỗ xe ở trước trung tâm thương mại, mình xuống xe vào trong mua mấy bộ Versace, Armani, Valentino. Tôi nhìn chỗ quần áo đó mà biết cảm động hay là tự ti... Xe lái vào khu hoa viên nhà ấy. Vào nhà, ấy quay lưng lại phía tôi, nhìn ra cửa sổ, “Có phải nếu tôi tìm có chết cũng gọi cho tôi ?” ấy khẽ hỏi lại câu lúc nãy.

      “Tôi từng gọi cho lần, nhưng tắt máy. Sau đó tôi gọi nữa.” có biết gọi cú điện thoại đó tôi cần bao nhiêu dũng khí ?

      “Lẽ nào biết gọi lần nữa sao?” Thắp sáng căn phòng là chiếc đèn cây có chụp, trong lòng còn có tiếng nhạc du dương, ánh đèn khiến gian trở nên mơ hồ. Gió ngoài cửa sổ khẽ lay động mái tóc ấy. xong ấy chỉ đứng yên ở đó, dường như chờ đợi điều gì...

      Chúng tôi cứ đứng trong khí nghẹt thở đó, thời gian như ngừng lại. Tôi thấy trái tim mình trống rỗng. Nếu vẫn là thời đại học có áp lực thế này, tôi sớm ... ... ấy thấy tôi có động tĩnh gì, chủ động tiến lại gần, khẽ dựa đầu lên vai tôi.

      tiếp xúc này khiến tôi giật mình, đây ràng là tín hiệu cho thấy tôi có thể thoải mái. Từ bệnh viện về đến đây, ngọn lửa ham muốn trong lòng thể kiềm chế được nữa, tôi quay người ôm lấy cơ thể mềm mại của Sa Chức. Khi bị tôi ôm, cơ thể ấy run lên trong lòng tôi, tôi cũng vậy. Môi tôi ẽ ép lên làn môi hồng khêu gợi khẽ rung động.

      Hôn là lúc linh hồn của nam và nữ gặp nhau môi. Linh hồn của tôi và ấy giao nhau môi, rồi gặp nhau trong tim.

      Tôi tham lam mút mát cánh môi ươn ướt mềm mại ấy, mùi hương dịu đầy nữ tính theo tiếng rên rỉ xuyên thẳng vào tim tôi. Dưới vuốt ve của tôi, thân thể vốn hơi cứng ngắc của Sa Chức rất nhanh trở nên mềm mại, thân thể nóng bỏng ngừng run rẩy, sắc hồng lan tỏa từ đôi gò má đến chiếc cổ thon, lúc này vành tai cũng đỏ ửng lên.

      Đôi tay mát lạnh của Sa Chức di chuyển lưng tôi, dục vọng tựa thủy triều nhấn chìm chúng tôi. Chúng tôi hôn điên cuồng trước cửa sổ, bên tai chỉ có hơi thở gấp gáp và tiếng gào thét của dục vọng, chiếc lưỡi của ấy tung hoành trong vòm miệng tôi...

      Cứ thế chúng tôi hôn nhau từ phòng khách đến hành lang, để lại tràng tiếng vỡ của chai và ly rượu, chúng tôi lại hôn từ hành lang đến phòng ngủ, để lại quần áo đầy đất và những tiếng rên rỉ đầy hưng phấn...

      Khi tỉnh lại là sáng hôm sau. Trong tiếng chim ríu rít, hương hoa phảng phất và huyên náo kỳ lạ của thành phố, tôi cố gắng nhớ lại tối qua. Sao tôi lại ngủ chiếc giường lạ này? Khi tôi vẫn mơ hồ cánh tay bé của ấy vươn ra từ sau lưng ôm lấy tôi, cho tôi câu trả lời tốt nhất.

      Rất tự nhiên tôi lại nằm đè lên ấy, nhìn mỹ nhân bên dưới mình, mịn màng, mềm mại, cần gì hết, tiếp tục chiến đấu...

      Ham muốn của ấy mạnh hơn tất cả những người phụ nữ tôi từng có quan hệ, hơn nữa ấy cũng rụt rè như họ, điều này khiến tôi vô cùng kích thích. Chúng tôi cứ điên cuồng chỉến đấu đến tận chiều tối.

      ấy dậy lúc nào tôi cũng biết, khi tỉnh dậy. dựa vào ánh sáng chiếu từ ngoài vào tôi mặc quần áo. Sa Chức từ phòng khách vào hỏi: “ tỉnh rồi à.”

      “Ừm.” Thấy ấy mặc tạp dề, tôi hỏi: “Làm gì thế?”

      Sa Chức khẽ ghé sát tai tôi: ‘Trương Ái Linh , thông tới trái tim người phụ nữ là đạo; thông tới trái tim người đàn ông là dạ dày.”

      Nhìn dáng vẻ tinh nghịch của ấy, tôi bật cười. Ngồi xuống, tôi ăn ngấu nghiến hết cả bàn thức ăn và cả nồi cơm. Sa Chức mở to mắt nhìn tôi: “Woa... mười em cũng ăn được bằng .”

      Người lao động chân tay như tôi, suốt từ hôm qua đến giờ chưa có cái gì vào bụng, lại còn... còn để bụng đói làm cái việc mất rất nhiều sức kia nữa, nghĩ cũng có thể biết. “Mười thằng đàn ông cũng so sánh được với . Sa Chức, ... phải làm rồi.”

      Sa Chức nắm lấy tay tôi , nghiêm túc : “Đừng rời xa em...”

      “Ừm, rời xa, rời xa em nuôi nhé!” ra tôi cùng nghĩ nghỉ việc theo Sa Chức là xong, dù có lên trời xuống biển cũng được. Nhưng tại vai tôi còn có thêm gánh nặng, đó là tên nhóc A Tín chưa hiểu thế , bọn khốn kiếp kia làm gì cậu ấy, bọn lão quái đó bây giờ làm chuyện đơn giản, hơn nữa nếu tôi đích thân xử trí chúng ô nhục cả đời!

      “Em có tiền, em nuôi !” ấy càng nghiêm túc hơn.

      Nghe vậy lòng tôi trùng xuống, tim tôi dâng lên cảm giác tự ti, có tiền... có tiền... “Sa Chức, bám váy phụ nữ, phải trai bao.” rồi tôi có chút hối hận, tiền tiền tiền, tôi nhớ đến ba mươi nghìn đô la Mỹ.

      em ?” ấy nhìn tôi ngây thơ như bé.

      em có gì lạ? Em là nữ thần xinh đẹp có hàng chục triệu. Em mới là lạ ấy, em ?” Tôi hy vọng lần này tôi phải nghe ấy muốn thân thể tôi. “Sa Chức, chỉ là tay bảo vệ nhoi, bây giờ công nhân khuân vác.”

      “Em cảm thấy tiền đồ của vô cùng rộng mở. giống những người em từng gặp, rất có chừng mực. phải loại ham mê tửu sắc, có khí khái, hơn nữa rất lương thiện.” Cũng may ấy ấy thích thân thể tôi. Niềm an ủi lớn nhất với người đàn ông là người phụ nữ ta tin tưởng vào tương lai của ta. Tôi tin lời ấy, hơn nữa còn rất cảm động, cảm động của “kẻ sĩ chết vì tri kỷ”.

      “Sa Chức, xin lỗi em, vẫn phải làm. có chừng mực, em đừng đánh giá quá cao. muốn vay em ba mươi nghìn đô.” Tôi .

      ấy gật đầu rất thoải mái: “ nợ em tiền biến mất, cũng đến tìm em.”

      trả em.” Ba mươi nghìn đô la Mỹ, cũng biết bao giờ mới trả hết được. Nhưng tôi vẫn mơ, tôi còn phải báo thù, tôi muốn bị giày xéo như vậy ở Ức Vạn này!

      “Em tin ! có trả em quan tâm, tình khiến người ta quên thời gian, thời gian cũng khiến người ta quên tình .” ấy tiến lại gần tôi, đôi mắt mơ màng thổi vào tai tôi: “Em quan hệ với đàn ông, chỉ có hai người dùng bao. là tên cầm thú của đêm đầu tiên; hai chính là ... Những người khác em đều dùng cả.”

      Tôi ôm lấy ấy, hôn khắp người ấy, nhàng cẩn trọng, tràn đầy tình thương như nghệ thuật gia thưởng thức kiệt tác của chính mình. ấy đáp lại tình của tôi bằng chấp thuận và những cơn run rẩy...

      nhớ em chứ?” Sa Chức nhìn tôi lưu luyến.

      “Dù sao tương tư bằng gặp mặt, lẽ nào lại muốn lúc nào cũng được ở bên em sao? Lúc nào rảnh gọi cho em.” Cảm giác như đôi vợ chồng trẻ ly biệt, khiến người ta chua xót.

      ấy ôm chặt lấy tôi, tôi gỡ tay ấy ra, cười với nụ cười tươi sáng nhất: “Sa Chức, chúng ta còn là trẻ con nữa, đúng ?”

      Sa Chức bỗng nhớ ra điều gì, quay người chạy vào trong, đưa tôi mấy bộ quần áo hàng hiệu: “Em biết muốn nhận ân nghĩa của người khác, nhưng phải biết rằng, muốn nổi bật trong biển người mênh mông kia ăn mặc là vô cùng quan trọng.”

      “Ừm, vậy đây.”

      Sa Chức nhìn vết thương trán tôi, lo lắng : “Còn nữa. sau này cẩn thận chút!”

      biết rồi.”

      ----------------------------------------------

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :