1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nữ thượng cấp hung tợn của tôi - Tây Sương Thiếu Niên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      5.5

      Ngồi trước quầy bar uống rượu, quản lý cười dâm đãng hỏi tôi: “Ân Nhiên, giàu có đó thích cậu, đời này cậu phải buồn rầu nữa rồi, lại còn xinh đẹp như thế nữa, tôi khâm phục đấy!”

      Tôi ngẩn người nhìn phục vụ đem cốc Vodka cho ở góc, đó dựa người vào tường, ràng say lắm rồi, nhìn hơi quen phải, tôi tiến lại gần, rất quen! Là Lâm Tịch! Đúng là có duyên , còn bảo cả đời này muốn nhìn thấy mặt tôi nữa.



      Quản lý với tôi: “Ân Nhiên, đúng lúc, dìu vị khách này ra ngoài !”

      Dìu khách say ra đại sảnh ngồi ra là sợ ảnh hưởng tới quầy bar, nhưng tôi chẳng muốn chạm vào người phụ nữ này chút nào: “Quản lý, lát nữa tự ta được.”

      “Tôi bảo cậu dìu ta ra ngoài!” Chủ quản hạ lệnh.

      “Ồ vâng.” Tôi vội gật đầu.

      Dìu Lâm Tịch cao bằng tôi, mùi hương quen thuộc khiến tôi nhớ lại đêm hôm đó. Lâm ma nữ lúc này bất tỉnh nhân , cũng biết có chuyện gì bế tắc thế, nhiều tiền như vậy rồi mà vẫn phiền não? Lâm Tịch khẽ hé môi : “Có thể đưa tôi về nhà ?”

      Câu này khiến ba hồn bảy vía của tôi bay mất sáu, tim đập loạn nhịp. Đưa ta về nhà, về chỗ tôi sao? Tôi dìu ta đến cửa, ta đẩy tôi ra, lấy trong ví ra mấy trăm tệ nhét cho tôi: “Cảm... cảm ơn, nhà tôi ở...Chưa hết ta gục xuống, tôi vội đỡ lấy. ra ta muốn tôi đưa về nhà ta, vậy mà tôi còn tưởng ta muốn về nhà tôi chứ.

      Tôi đỡ ta lên taxi, tôi vốn muốn nhiều chuyện, nhưng ta thế này có thể về nhà được ? Tôi theo vào taxi, phía sau có người gọi: “Ân Nhiên!”

      Vừa hay Sa Chức ra khỏi phòng bao tìm tôi, vẫn theo tôi suốt. Sa Chức lạnh lùng : “ ngờ lại ăn khách tới vậy, lẽ nào ta cho nhiều tiền hơn tôi?”

      Nghe thế người tôi lạnh toát, tôi đáp, bảo lái xe .

      Lâm Tịch dựa vào cửa xe, mấy cái khuy phía cố tình cài, để lộ ra rãnh ngực quyến rũ. Dục vọng của tôi bỗng nhiên bị kích thích, tôi cảm thấy mình vô sỉ, lúc này muốn say sưa chìm đắm cùng ta như lần trước.

      Tôi từng đến nhà ta nên quen đường, dìu đến trước cửa mới thấy sầu: quẹt thẻ còn cần mật mã nữa.

      Tôi gọi Lâm Tịch mấy tiếng, ta chẳng phản ứng gì, nghĩ bình thường ta nghênh ngang như thế, tục ngữ nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, tôi tàn nhẫn với bản thân sao? Tôi đưa ta về nhà làm gì? Tôi vứt ta trước cửa rồi , vào thang máy lại thấy nỡ đêm làm vợ chồng, ta còn từng mang cốt nhục của tôi...

      Nhưng tôi vẫn quay lại, mua chai nước áp lên mặt ta cho tỉnh, dường như chẳng có tác dụng gì, vẫn say bí tỉ. Lẽ nào... lại phải thuê phòng? Thuê phòng trong khách sạn để ta ở đó là được.

      Khi tôi dìu ta lên cửa mở, Vương tổng?

      “Cậu làm gì vậy?” Vương tổng quát lên.

      “Vương... Vương tổng, tôi... tình cờ... gặp ở quán rượu... Lâm ma... à , Lâm tổng giám lúc đó.. .say quá, tôi, tôi…” Trong lòng có ý nghĩ đen tối, tôi cũng tự nhiên nữa. Nếu chuyện cùng Lâm ma nữ mà để Vương Hoa Sơn biết được ông ta giết tôi sao? Nhân viên khuân vác của công ty động vào người phụ nữ của mình, thế thành ra cái gì chứ?

      “Tiện thể à.”

      Tôi dìu Lâm Tịch vào trong, thả xuống sô pha rồi quay người . Vương tổng đuổi theo: “Ân Nhiên!”

      “Có... chuyện gì, Vương tổng?”

      “Cứ thế sao?” Ngữ khí của ông ta rất nhàng, nhưng mà?

      “Đúng, tôi...có việc.”

      Vương tổng chầm chậm tiến lại chỗ tôi, tôi nhìn gương mặt hỷ nộ thường thể ra, tim đập thình thình, chắc chắn là chuyện đó rồi, nếu tại sao ông ta vẫn còn muốn dính dáng tới tôi?

      “Nếu cậu có việc hôm khác chúng ta chuyện vậy.”

      “Cậu để lại số cho tôi.” Ông ta lấy điện thoại ra đợi tôi.

      Hôm khác chuyện? chuyện gì chứ? Chuyện cuộc sống? Lý tưởng? Tôi muốn cho ông ta số, nhưng chẳng còn cách nào, hồi vào công ty có tư liệu gì là viết chứ?

      Tôi ủ rũ ra khỏi khu nhà của Lâm Tịch, nhưng cái phải đến rồi cũng đến. Lâm Tịch và Vương Hoa Sơn rốt cuộc có quan hệ gì? Hai năm liền qua đêm với nhau... thế là bạn tình cái kiểu gì?

      Dù tôi và Lâm Tịch có ngủ với nhau đó cũng là chuyện giữa hai chúng tôi, liên quan gì đến người khác. Tôi sợ Vương Hoa Sơn làm gì chứ? Nhưng mà phiền phức tránh được rồi.

      Tôi rất muốn tiền của Sa Chức, tôi rất muốn cầm hai vạn của ấy cho bố tôi trả nợ. Chỉ câu thôi, nhưng tôi dám mở lời với Sa Chức, phải da mặt tôi đủ dày, ngoài việc tôi muốn ấy coi thường ra tôi cũng muốn qua lại với Sa Chức lắm.

      “Cánh cổng thiên đường” từng có trai bao có cuộc làm ăn thân xác với Sa Chức, tên trai bao này khó khăn lắm mới câu được con cá béo, muốn buông tay, tự cho mình thông minh tìm người chụp lén ảnh phòng the của mình với Sa Chức.

      Sau khi bị Sa Chức đá, ta dùng những tấm ảnh kia uy hiếp Sa Chức, nếu cho cậu ta năm mươi vạn phí chia tay số ảnh này được gửi đến cho bố mẹ . Kết quả là ta thê thảm, bị chặt mất ba ngón tay.

      Xem ra, Sa Chức và tôi cũng cùng thuộc thế giới, vẫn nên ít dính dáng hơn. Sa Chức lòng muốn tôi theo ấy chẳng qua là vì vừa mắt với dáng vẻ của tôi. Giống như những người đàn ông giàu có nhắm những phục vụ trong quán ăn vậy. ấy muốn tôi cùng vui chơi thời gian rồi đá , tôi được tiền, ấy được niềm vui...

      Giao dịch như thế tôi cũng từng động lòng. xinh đẹp lại nhiều tiền như vậy, chơi cùng ta thời gian là được mấy chục vạn, khỏi cần phấn đấu rất nhiều năm, có ai động lòng chứ?

      Nhưng thực, những người có tiền đều thông minh hơn người nghèo nhiều. Tiền của họ dễ lấy thế sao? Sa Chức phải loại người hiền lành, đó cũng là trong những nguyên nhân tôi nhận lời ấy.

      Nhưng ấy lại rất kiên trì, kiểu có được tôi là chịu thôi khiến tôi cảm thấy bị sỉ nhục. Nếu lần đó ngồi cùng ta trong phòng bao, là tính hư vinh khiến tôi vui vẻ giờ cảm giác nhục nhã khiến tôi thấy mình đáng thương.

      đoán xem tôi là người dân tộc nào?... Ân đẹp trai, nghĩ gì thế?”

      ấy ngồi sát lại, ngón trỏ nâng cằm tôi lên, điều này khiến tôi giận dữ, cứ như bọn công tử thời xưa trêu ghẹo các nhà lành vậy.

      “Sa Chức, tôi biết tại sao chúng ta vẫn ngồi uống rượu với nhau…” Tôi chán nản .

      “Tại sao? Tôi thích .”

      “Sa Chức, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Tôi nhìn ấy .

      “Tại sao?”

      “Tôi muốn bị người khác coi thường, coi tôi là loại bám váy đàn bà. Mỗi lần đến ngồi cùng là cảm giác nhục nhã lại tăng lên chút. Đồng nghiệp cũng coi thường tôi, giờ trước mặt họ tôi thể ngẩng nổi đầu. Chúng ta kết thúc tại đây, sau này tôi làm việc chăm chỉ, cũng đừng làm phiền tôi nữa!”

      Tôi nghiêm túc nhưng ấy lại cười khanh khách, khẽ vén lọn tóc rủ xuống mắt: “ nỡ rời xa tôi ?”

      Đúng là tôi nỡ, dù gì ấy cũng là người đẹp, đàn ông ai chẳng thích người đẹp. Ngay Lâm Tịch tôi hận đến thấu xương tôi cũng nỡ. Thậm chí có lúc tôi ngốc nghếch nghĩ được nhìn người đẹp như thế cũng là hạnh phúc.

      Năm xưa vó ngựa Thành Cát Tư Hàn đạp đổ giang sơn Đại Tống, tràn qua Trung Á, Đông Á, những nơi mặt trời chiếu tới, chim ưng bay qua chính là thảo nguyên của người Mông Cổ.

      Nhưng người Mông Cổ có khai thác quản lý những vùng đất xâm lược được ? ra mục tiêu chiến tranh của người Mông Cổ rất ràng, cướp tiền, cướp lương thực, cướp đàn bà.

      Tôi cũng vậy, thích tiền, thích phụ nữ. Dù là Lâm Tịch dung mạo tuyệt sắc, Bạch Khiết đoan trang nho nhã, hay Sa Chức khí chất bất phàm...

      Nhưng hình như tôi đều kém họ tầng thứ, đứng trước mặt họ tôi đều cảm thấy bất an, chứ đừng đến việc tay nắm tay dạo phố mua đồ, ăn cơm.

      Sa Chức giơ ly rượu lên: “Ân Nhiên, có biết tôi làm gì ?”

      “Kinh doanh sòng bạc.” Tôi đoán vậy, dù phải sòng bạc chắc chắn cũng có liên quan. Nhưng là làm kinh doanh hợp pháp ở Ma Cao hay lén lút ở lục địa tôi biết.

      “Tôi sinh ra trong ngồi làng nghèo đói của dân tộc thiểu số, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đường cũng có, chỉ có thể bộ. Trong thôn có mười hộ, sống bằng nghề làm ruộng, trồng rau, chăn bò.

      mạng năm nào cũng có bầu chọn mười thôn trang đẹp nhất, nếu có bình chọn mười thôn nghèo nhất nơi tôi sinh ra nằm trong top mười. Bọn trẻ con chúng tôi học tiểu học ngày nào cũng phải qua đường núi gập ghềnh, trèo qua hai ngọn núi mới đến trường, năm nào cũng mưa về gió. Hồi còn biết khổ, giờ nghĩ lại mới thấy phải khổ bình thường.”

      “Học hết tiểu học phải học cấp hai ở thị trấn, điều kiện các gia đình trong thôn đều rất kém, đành phải bỏ học ở nhà phụ việc nông, tôi cũng vậy. Sau này lớn lên, mấy năm trước nhà nước thực chính sách thông thôn, chính là thông điện, thông đường, thông điện thoại.

      Vị trí của thôn chúng tôi rất đặc biệt, muốn làm đường rất tốn kém nên đường được thông.

      Nhưng thông điện có tivi, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở thành phố, những bộ quần áo đẹp đẽ của nam nữ thanh niên, tôi sốc. Trước khi có tivi tôi tưởng thành phố cũng chỉ như thị trấn, chỉ to hơn mà thôi.” “Sau đó tôi cứ suy nghĩ mãi vấn đề, con người chỉ có cuộc đời. Người trong thôn chúng tôi đều giống nhau, cả đời làm kiến khổ sở, bệnh chịu đựng, bệnh nXcũng chịu đựng, đến khi thể chịu được nữa người trong thôn mới khênh lên trung tâm y tế thị trấn, rồi có tiền đến bệnh viện lớn, thế là chết, sau đó làm pháp mấy ngày rồi chôn. Hang núi vắng vẻ, hoang sơn lạnh lẽo, sau khi chết mặc cho sâu bọ cắn xé. Tôi muốn giống như họ, có lý tưởng, có mục tiêu, sống đời chỉ vì cái ăn. Tôi nghĩ thông rồi, sau đó lén trộm ba nghìn tệ duy nhất của nhà, để lại bức thư rồi bỏ .”

      Sa Chức nghẹn ngào: “Trước khi đến thành phố tôi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, có nỗi khổ nào tôi chịu đựng được chứ? Nhưng ở đây, chịu được khổ có nghĩa là sống được tử tế sao? Đương nhiên là . Đầu tiên tôi làm phục vụ cho quán mỳ , nhưng tháng chỉ sáu trăm tệ, thực thể khiến tôi hài lòng được. Được người quen giới thiệu tôi làm phục vụ cho khách sạn, lương nghìn bao ăn ở, rồi quen được nhân viên tiếp tân quầy bar, ta rất tốt với tôi, tôi mãn nguyện rồi.”

      Sa Chức nhấp ngụm rượu rồi tiếp: “Sau thời gian xác định quan hệ đương, ta muốn chỉ nắm tay tôi. Tôi gật đầu , em cho nhất định phải lấy em, ta bảo được. Biết người biết mặt biết lòng, buổi tối ta đưa tôi thuê phòng, tôi tưởng sau đó xảy ra chuyện giữa hai chúng tôi. ta cho tôi uống cốc trà là tôi bất tỉnh. Sáng hôm sau tỉnh dậy, người ôm tôi lại là người đàn ông trung niên trọc đầu to béo...

      ta bán lần đầu tiên của tôi. Tôi báo cảnh sát, người đàn ông kia hốt hoảng chạy trốn, bạn trai tôi nhận năm nghìn tệ của ông ta xong biến mất tông tích. Chuyện này lan truyền trong cả khách sạn tôi làm việc, tôi còn mặt mũi nào nữa, đành phải chuyển sang thành phố khác.

      Ở thành phố khác tôi càng tệ hơn, vẫn làm ở khách sạn nhưng lại là công việc quét dọn. Cuộc sống hồi đó của tôi đầy rẫy bi kịch và thảm kịch. Thấy những trẻ mặc những bộ quần áo đẹp đẽ xách túi da hàng hiệu, tôi cứ nghĩ mãi tiền của họ từ đâu ra vậy?

      Trong lần tình cờ tôi biết được cách kiếm tiền dề dàng của những ấy, đúng, chính là bán thân. Tôi dùng hết tiền tiết kiệm để mua quần áo, đeo trang sức, làm tóc, đổi mỹ phẩm cao cấp. Cởi bỏ bộ dạng của nhà quê chân đất, tôi làm phục vụ rượu. Tôi có dung mạo xuất chúng, rất nhanh có chút danh tiếng trong khách sạn.”

      “Thu nhập hồi đó của tôi rất khá, cao hơn cả nhân viên văn phòng giờ. Nhưng nhìn tình nhân của những ông chủ tôi mới biết thế nào mới là có tiền. Tặng là phải tặng xe, tặng nhà, trong túi mà có dăm ba ngàn là mất mặt...

      Tôi cứ suy nghĩ mãi làm sao để câu được đại gia, nhưng các đại gia lại thích bao tôi lắm, chỉ là chơi bời thôi.

      Tôi suy nghĩ rất lâu rồi mới phát ra rằng. Những người đàn ông đó phải thích cơ thể, dung mạo của tôi, mà là do tôi thiếu quá nhiều thứ. quê mùa cộng với dung tục của phụ nữ phong trần, dù có đẹp như Tây Thi chưa chắc có đàn ông tình nguyện quỳ dưới gấu váy. phục vụ trong quán rượu và vợ bé của các đại gia cùng đều bán thân, nhưng người sau lại là cao cấp, ngoài bán thân còn có cái gọi là khí chất.

      Sau đó tôi vào học Học viện nghệ thuật, học múa hát, học văn hóa, buổi sáng học, tối phục vụ.

      Thỉnh thoảng tôi còn tham gia số hoạt động cấp cao, triển lãm sách, nghe hát.

      Trời phụ lòng người, các đại gia tranh nhau bỏ tiền muốn bao tôi, nhưng tôi thuận mắt những người đó. phải tôi với cao, mà là tôi nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông trung niên kia, tôi thấy ghê tởm!”

      “Liên tục nâng cao tố chất tu dưỡng của bản thân đợi cơ hội, cuối cùng cũng có ngày, Học viện chúng tôi tổ chức cuộc thi hát, tôi được giải nhất, trường vừa hay tham gia buổi tiệc trong thành phố, tôi được cùng.

      Bài hát “Đường núi mười tám ngả rẽ” của tôi khiến tất cả xúc động. Sau đó doanh nhân Ma Cao có mặt ở đó bảo thư ký đưa tôi danh thiếp bảo tôi liên hệ. Đương nhiên ông ấy biết chuyện của tôi trước đây, đến lúc chết vẫn tưởng tôi là sinh viên trong sáng chưa biết đời. Sau khi mắc bệnh nặng qua đời, ông ấy để lại cho tôi gia tài lớn. Tôi gửi về cho bố mẹ phần, xây nhà mái bằng, mở đường cho thôn. Tôi muốn đón bố mẹ ra đây nhưng họ sống chết chịu.”

      “Trước đây làm thân phận thấp kém, đàn ông có tiền tìm , phụ nữ có tiền tại sao lại được tìm trai? Tôi khắp nơi tìm trai bù đắp lại sỉ nhục trước đây của mình. Dù tôi có nhiều tiền như vậy rồi nhưng tôi muốn dừng lại, tôi sợ nghèo khó, tôi quen tiêu pha rồi, nhưng tôi cũng biết miệng ăn núi lở. Vì thế tôi dùng những kiến thức học được từ đại gia Ma Cao kia để mở sòng bạc. Có người mở sòng bạc chính là in tiền. ra nó còn nhanh hơn cả in tiền.” Tôi xen vào: “Nhưng như thế là phạm pháp!” “Phạm pháp? Dù tôi làm cũng có người khác làm!

      Có gan có tiền, đạo lý này chắc Ân Nhiên phải biết chứ? Hơn nữa tôi cũng sắp xếp, có cả kẻ chết thay rồi. Cho ai đó vài chục vạn làm phí an gia để ta đứng đầu sóng ngọn gió. Nếu cảnh sát phá sòng bạc người ngồi trong tù cũng phải tôi.

      Tiền mở sòng bạc đều là tôi vay từ ngân hàng. Nếu kiếm được chưa đến ba tháng tôi hoàn vốn. Còn nếu bị cảnh sát kéo sập, ngân hàng đòi nợ, tôi lên máy bay là có thể thoát đến bất cứ chỗ nào trái đất.”

      Tôi phục hoàn toàn rồi...

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      5.6

      Mãi lâu sau tôi tò mò hỏi: “ với tôi những điều này sợ tôi ra ngoài sao?”

      “Ân Nhiên, tôi phải người phụ nữ trong sạch. Tôi thích nhìn mặt người khác, mọi gương mặt đều giả dối, tôi bị lừa rất nhiều, từ lâu học được cách nhìn mặt biết lòng.

      Mỗi lần tôi lại đến những quán bar khác nhau, đàn ông đều giả dối như vậy, phải vì tiền là vì cơ thể tôi, thằng nào cũng giả vờ là người quân tử. Nghệ thuật tu dưỡng ra là nghệ thuật láo. Bảo tiền bạc là tội ác vậy mà ai cũng kiếm tiền; phụ nữ là hiểm họa vậy mà ai cũng muốn có; cao lạnh vậy mà ai cũng muốn trèo cao; rượu bia thuốc lá có hại cho sức khỏe nhưng chẳng ai chịu cai.

      Còn bọn trai bao, miệng nam mô bụng bồ dao găm lại càng đáng ghét. Lần đầu tiên nhìn thấy nhảy, thấy dáng người cao to đẹp trai, tưởng làm nghề đó, gọi lại uống rượu cùng lại từ chối. Sau đó tôi lại mời, nhưng lại từ chối tiếp. Tôi thừa nhận ban đầu tôi tìm vì mục đích trao đổi, nhưng khi gặp tôi ngờ chỉ là bảo vệ, nhưng gương mặt tôi lại nhìn thấy chân thành chất phác của những người trong thôn chúng tôi, còn cả chút ngạo khí chịu khuất phục cuộc đời, cũng rất thông minh nữa. Tôi bỗng rất muốn ở cùng , thương lẫn nhau, dạy số thứ, cùng dựng nên nghiệp oanh liệt.

      Tôi cầu chỉ có mình tôi là bạn , có thể người . Nhưng tôi phản bội . Ân Nhiên, đồng ý , nhiều lúc tôi rất đơn.” Sa Chức vô cùng nghiêm túc nhìn tôi.

      Sa Chức ? Tôi có tin được ?

      Tôi nghĩ ấy có điện thoại, ấy ra nhà vệ sinh chuyện.

      Nhạc dừng, tôi nghe thấy tiếng Sa Chức: “Đúng vậy... tìm trai... phải lần trước, đổi rồi...

      chàng đẹp trai, còn hơn cả Kim Thành Vũ... Đem ta ra ngoài để giám định? Được, sao lại chứ... Có thời gian đưa đến, đến Hồ Bình rồi ... Thế nhé, giờ phải chuyện với Kim Thành Vũ ca ca rồi…”

      Sa Chức ra, tôi đứng phía trước giận dữ nhìn ấy: “ coi tôi là trai bao?”

      Sa Chức có phần bối rối giải thích: “Ân Nhiên, đó là người bạn của tôi, chỉ là chuyện... tôi thế là khách sáo thôi...”

      “Khách sáo? nghĩ tôi ngu à? Nếu muốn tìm trai ngoài kia đầy rẫy... đừng có bịa ra những lời tỏ vẻ đáng thương đó!” Tôi nổi điên, sập cửa ra.

      “Ân Nhiên, tôi lừa ! Tôi tỏ vẻ đáng thương, những gì tôi đều là ! Tôi muốn cùng làm nên nghiệp cùng là !” ấy đuổi theo kẻo tôi lại.

      “Làm nên nghiệp? Làm ở giường chứ gì? Sa Chức, đủ rồi đấy!”

      giả dối của thế giới này khiến người ta thấy tâm can lạnh lẽo, tôi đẩy ấy ra. Nước mắt rớt xuống từ đôi mắt đẹp, tôi càng nổi giận: “ còn biết diễn kịch nữa cơ à? Sa Chức, thế giới này có cả đống đàn ông muốn quỳ dưới chân , thêm tôi chẳng nhiều hơn, thiếu tôi cũng chẳng ít . Vậy nhé. tạm biệt!”

      ấy quệt son môi , run rẩy : “Lần đầu tiên tôi chuyện của mình với người khác, lần đầu tiên thoải mái được ra, chỉ là tôi bị đè nén quá lâu rồi, ra thoải mái chút. Sao... sao tin tôi?...”

      Dáng vé yếu đuối của Sa Chức khiến người ta thấy thương xót, tôi muốn tiến lại ôm ấy chặt, vuốt tóc an ủi ấy, những lời ngọt ngào. Nhưng tôi nhẫn nhịn, quay người .

      Đến phòng thay đồ, thay bộ đồng phục bảo vệ vào, điện thoại để trong tủ thay đồ có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Ba cuộc đầu tiên là của Vương Hoa Sơn, mười mấy cuộc đằng sau là của Lâm Tịch.

      Mẹ kiếp! Lẽ nào chuyện của tôi với tình nhân của ông ta, cũng chính là Lâm Tịch, bị phát rồi? Đắc tội với những quỷ nhân như thế, dù có chín cái mạng cũng bị họ lấy hết. Lòng rối như tơ vò, tôi cũng chẳng dám nhận điện, tắt luôn máy.

      Mặc đồng phục bảo vệ ngồi trước quầy bar uống rượu, những người khác chăm chỉ giám sát tôi lại ngồi đây uống rượu nhìn đám nam nữ vui vẻ cách giả dối. Cũng có cảm giác lạ, cSa Chức vẫn chưa , gương mặt có dấu vết của nước mắt, lẽ nào khóc ?

      Thế mới tốt, ai bảo ta đáng ghét như vậy!

      Tôi hòa vào đám người tránh ánh mắt đáng thương của ta. Mấy phút sau thấy ta nữa tôi quay lại góc quầy bar uống tiếp. Từ trong đám người mỹ nhân tiến lại chỗ tôi, mái tóc dài bay phấp phới, lần thứ ba, lần thứ ba nhìn thấy ta rồi, ta đúng là mỹ nhân đẳng cấp.

      ta ngồi cạnh tôi, liếc nhìn tôi hỏi: “Sao lần này chạy?”

      Người phụ nữ tôi từng định cướp, lúc đó tôi đúng là ngu ngốc, “Trước đây sợ báo cảnh sát bắt tôi,giờ tôi hiểu ra, làm gì có chứng cứ? Chỉ dựa vào lời của cảnh sát có tin ? báo , tôi chạy nữa, ngồi ở đây đợi!”

      ta cười khanh khách: “ ngốc sao? Từ vẻ mặt của tôi nên biết tôi tìm phải để báo cảnh sát chứ?”

      Tôi nhìn ta, hiểu ta nghĩ gì, chẳng nhìn ra được điều gì hết, nhưng lại thấy dung nhan tuyệt vời, đôi mắt long lanh phát sáng. Tôi nuốt nước bọt, vẻ mặt thiếu tự nhiên khiến ta bật cười: “Tôi rất xinh, đúng ?...”

      Đương nhiên là vậy, nhưng như thế quá thiếu khiêm tốn rồi phải sao? “ xinh đẹp liên quan gì đến tôi?!”

      Tôi gắt, trong lòng vốn bực tức, nghe lời thiếu khiêm tốn đó lại càng khó chịu, cứ như ta tự tin với sắc đẹp của mình hấp dẫn được mọi đàn ông thế giới này vậy.

      có động lòng ?” ấy khẽ hất tóc, .

      .”

      “ừm.. .tại sao? Tôi đẹp thế này cơ mà.”

      “Tôi sờ túi, chỉ có mười lăm tệ, mời uống cốc nước lọc cũng đủ, lòng chết rồi động cái nổi gì?” Tôi lại muốn biết ta tìm tôi để làm gì, tối đó tôi trả túi hình như ta rút tiền . Có lẽ có việc gì đấy, nếu sao lại tìm mà phải để bắt tôi?

      “Tìm bàn nào ngồi , tôi mời !” Chi Lan kéo gấu áo tôi.

      “Có chuyện gì luôi , có phải muốn cho tôi tiền để giết người giúp ?...” Nhờ tên cướp giúp đỡ lẽ nào lại là chuyện gì tốt sao?

      “Tìm bàn nào đó ngồi .”

      chịu nổi, hơn nữa tôi cũng rất tò mò. Sau khi ngồi xuống, ta chỉ vào quần áo của tôi: “Bảo vệ, từ bảo vệ trong từ điển có nghĩa là gì?”

      “Cái này...Tôi nhất thời nghẹn lời, ta muốn , tôi bảo vệ đương nhiên là người bảo vệ an toàn cho mọi người, bất luận là bảo vệ ai, thể vừa làm bảo vệ vừa làm phạm nhân. “Ngại quá, tôi thiếu tiền...”

      “Tôi trách , còn phải cảm ơn nữa, nếu phải cũng thuận tiện định cướp tôi giờ tôi còn cái túi này nữa rồi, đúng ?” Chi Lan cười hiền.

      Cũng biết ta chân thành cảm ơn hay chọc ngoáy nỗi khổ của tôi.

      “Có chuyện gì nhanh !” Tôi vội hỏi.

      “Đúng là tôi có việc muốn nhờ, sau hôm đó tôi biết phải tìm ở đâu, nhưng tôi vẫn nhớ dường như thấy ở đâu đó, thế là tìm đến đây. Nhưng lại sợ, trốn tôi, đúng là buồn cười!”

      chuyện chính ! Chuyện gì đáng hai vạn tệ?” “Rất đơn giản, giả làm bạn trai tôi, mười lăm phút!” “Mười lăm phút... quá nhanh phải? ... À ... tôi có ý đó.” Tôi đỏ mặt, đừng để ta nghĩ sang ý khác. “ Chi Lan, xin hỏi trong mười lăm phút làm gì mà đáng tiền vậy?”

      “Tôi muốn chia tay với người , nhờ diễn vở kịch, tôi mình người khác, muốn chia tay với ta. ta nản lòng là được.” Đơn giản vậy sao?

      Chi Lan, chỉ đơn giản là muốn chia tay với người chứ? Tôi đoán xem, nhất định là có người mới, mà người cũ của lại biết người này. Để mọi người trở mặt đánh nhau, tìm người khác giả làm người mới, đúng ?” Tôi phân tích.

      Chi Lan ngạc nhiên: “ làm bảo vệ đúng là lãng phí nhân tài! Đáng tiếc sau khi giúp tôi, chúng ta thể liên lạc nữa, nếu tôi muốn giới thiệu đến công ty, như thế mới thể được tài năng.”

      “Cảm ơn ý tốt của Chi Lan, tôi muốn biết, người cũ của phải xã hội đen đấy chứ? Tôi đóng giả người cướp mất người của ta, liệu ta có giết tôi ? Nếu thế chiêu giá họa cho người khác của độc đấy, hai vạn đủ đâu.”

      thể tự nhiên có miếng bánh rơi từ trời xuống.

      yên tâm, người tôi căn bản có khả năng công kích. Tôi còn hy vọng, sau khi việc này thành công có thể giữ bí mật cho tôi.” Chi Lan xán lại gần .

      “Tại sao lại là tôi? tìm bừa người là được mà.” Chuyện này tìm người bạn nào đó phải xong sao?

      “Vì đáp ứng được điều kiện mà, đẹp trai, cao ráo, thân mật với tôi mới khiến người tôi nản lòng.” Chi Lan vừa vừa mở túi.

      Chi Lan đặt hai vạn tệ vào tay tôi, tôi đẩy lại: “Chỉ vậy mà đáng hai vạn sao? Tôi tin!” Tôi , rất muốn cầm, gửi về cho bố để ông trả cho cái tên họ hàng khốn nạn kia!

      “Có đáng hay mai là biết thôi. Cũng phải chuyện gì phạm pháp, cũng nguy hiểm đến tính mạng. sợ gì chứ?”

      Chi Lan đặt lại tiền vào tay tôi.

      Tôi suy nghĩ nhanh... Mình sắp thể ở lại Hồ Bình nữa rồi, chọc giận Sa Chức, cũng chọc giận Vương Hoa Sơn, ở đây cũng chẳng còn gì lưu luyến nữa. Cầm số tiền này, mai làm xong việc cho Chi Lan lập tức rời xa nơi đây, đó mới là thượng thượng sách!

      “Được, tôi đồng ý.” Tôi cầm tiền xem xem có tiền giả , sau khi chắc chắn hết phân ra mấy phần cất vào mấy chỗ. “Đợi , tại sao tin tưởng tôi như vậy? Chẳng may tôi nhận tiền rồi nhưng đến làm sao?”

      Chi Lan trả lời, cầm ly rượu chạm vào ly của tôi: “Có tên ngốc cướp, cướp rồi còn trả lại cho người mất, còn rằng mình cũng là cướp. cướp chỉ là nhất thời kích động, phải người xấu. Tôi rất muốn làm bạn với . Cho dù khi cướp được túi từ tên cướp kia, cẩn thận gặp phải tôi, tại sao dối bảo lấy lại giúp tôi? Nếu giúp tôi…”

      Đoạn sau Chi Lan gì tôi chẳng nghe được, tất cả đều như giấc mộng, gương mặt trắng mịn với mái tóc dài thướt tha, nụ cười quyến rũ tỏa ra những vầng sáng như trong mơ khiến người ta đắm chìm.

      ấy đẹp, đẹp tựa bài thơ trữ tình, toàn thân toát lên phong thái trong sáng tươi mới của thiếu nữ. Đôi mắt sáng trong như mặt hồ và hàng lông mi dài, tựa như dò hỏi, như quan tâm như hỏi han. Tôi buộc miệng: “Liêm hà thương thương, bạch lộ vị sương. Sờ vị y nhân, tại thủy nhất phương.”

      “Cái gì cơ?”

      biết tôi nhìn ấy rất lâu, chìm đắm trong đôi mắt dịu dàng đó, nhưng khi thấy ấy nhìn mình trong lòng lại hoảng loạn, dám nhìn thẳng vào mắt ấy: “... có gì.”

      “Liêm hà thương thương, bạch lộ vị sương. Sờ vị y nhân, tại thủy nhất phương. Bảo vệ như đơn giản. Được rồi, ba giờ chiều ngày kia gặp trước Starbucks đường Thâm Lam.” rồi ấy đứng dậy rời .

      Tôi bỗng muốn ấy nhanh như vậy, chỉ nhìn thêm chút cũng thoải mái...

      chưa uống hết rượu.” hiểu tôi lấy đâu ra dũng khí câu đó.

      Chi Lan cười: “ nỡ xa tôi à?”

      Tôi gật đầu... rồi lại vội lắc đầu...

      Vuốt vuốt tóc mái, động tác nho nhã đó khiến tôi nghẹt thở, ấy ngồi lại: “Được, uống hết rồi tôi .”

      Sa Chức bỗng xuất khiến tôi bất ngờ, còn ôm tên trai bao. ta say đứng vững nữa rồi, tên trai bao kia ôm chặt lấy ta tay tiện thể sàm sỡ.

      Sa Chức chỉ tôi : “Chẳng có giỏi giang gì cả, đúng ? Tôi nhiều đàn ông thế này, mà phải...phải uống rượu giải sầu vì ? Tôi có ngu ngốc ?”

      Chi Lan thấy vậy, muốn gây rắc rối, đứng dậy cáo từ, lúc ra cẩn thận ( biết do cẩn thận đá phải chân Sa Chức, hay Sa Chức cố tình ngáng chân) vấp vào chân Sa Chức, người loạng choạng, tôi nhanh tay túm được tay ấy. Sau khi đứng vững, Chi Lan rất nho nhã, rất lịch quay lại cúi đầu xin lỗi Sa Chức: “Xin lỗi...” rồi quay sang tôi, “Cảm ơn .” người phụ nữ từ bên cạnh đẩy tôi cái: “ nhận điện của tôi?!”

      Loại phụ nữ chẳng có phép lịch này ngoài Lâm Tịch ra còn là ai được nữa? Tôi chẳng có chút thiện cảm nào với ta: “Tôi nhận sao nào?”

      ta là ai?” Sa Chức nhìn Lâm Tịch tò mò, tôi rất muốn thấy Sa Chức và Lâm Tịch đại chiến trận, nhưng tôi lại có được sức hấp dẫn ấy...

      Tôi thường xuyên được lĩnh giáo ngông cuồng tự cao tự đại của Lâm Tịch, tôi tưởng ta chỉ như vậy với những người hạ đẳng như tôi, ngờ với hạng người biết trời cao đất dày như Sa Chức kia cũng vậy, gì, liếc nhìn Sa Chức cái rồi quay sang tôi: “Tìm có việc, ra ngoài lát.”

      Tên trai bao bỗng bóp mông Sa Chức, ta quay phắt lại tát vào mặt : “Chết tiệt, tránh xa tôi ra!” Rồi ta vung túi, loạng choạng bước . giờ là thời đại gì vậy? Phụ nữ ai cũng vậy đàn ông biết trốn vào đâu?

      Tôi vô cùng bất an theo Lâm Tịch ra ngoài, đến cạnh cái Cadillac sang trọng, Lâm Tịch mở cửa sau bảo tôi vào, tôi căng thẳng: “Làm gì…”

      Nhưng lại thấy Vương Hoa Sơn xuống xe, bắt tay tôi: “Ân Nhiên, lại gặp rồi.”

      Xem ra, chuyện hoang đường xảy ra rồi. lão tổng của công ty lớn đâu cần khách khí với tôi như vậy. Tôi nhìn quanh quất xem có vệ sĩ ?

      Có tùy tùng ? Có sát thủ ? Tôi sắp phát điên lên rồi.

      Thấy tình thế hay, tôi học theo Lý Bình Nhi, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Nhắc đến Lý Bình Nhi là tôi lại thấy ngứa ngáy, tôi chỉ muốn cắn ta mấy phát, uổng công tôi ngu ngốc tin người đê tiện như thế!

      Nhớ hồi mới đến thành phố Hồ Bình, tôi lòng tràn đầy chí hướng, tưởng rằng với khả năng và nỗ lực của mình nhất định có chỗ đứng vững chắc ở đây, mở ra cho mình bầu trời riêng. Nhưng ngờ chưa đến nửa năm tôi sẵn sàng chạy trốn khỏi đây, nực cười!

      -------------------------------------

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      CHƯƠNG 6 – VẬN MỆNH THAY ĐỔI

      6.1

      Vương Hoa Sơn đưa tôi đến nhà hàng sang trọng mà cả đời tôi chưa từng đến, tôi biết ông ta tìm tôi có việc gì, ngồi trước mặt Vương lão tổng mặt tôi căng cứng lại, như ngồi bàn chông vậy.

      “Căng thẳng thế làm gì? Gọi ít đồ ăn .” Ông ta cười.

      Cho dù nụ cười đó nhìn rất hiền từ nhưng tôi càng căng thẳng hơn. Đây có phải tĩnh lặng trước cơn giông tố ? Đồ ăn nhìn rất ngon, nhưng cho vào mồm chẳng khác nào sáp nến, tôi căn bản chẳng còn tâm tư nào mà thưởng thức đồ ăn nữa. Liếc nhìn Lâm Tịch xem ta có nét mặt thế nào, vậy mà ta bình tĩnh như , dường như chẳng phải chuyện liên quan đến ta. Quả nhiên tài giỏi, sắp chết thế nào cũng biết mà vẫn còn trấn tĩnh như thế được. Lâm Tịch hơi nhướn mắt nhìn tôi dịu dàng, toàn thân tôi lạnh toát, đó là nét đẹp gì vậy? ta đeo kính, tròng mắt ta màu xanh biếc. Tại sao lại là màu xanh biếc? Tôi chưa bao giờ nhìn kỹ mắt ta, đôi mắt biết cướp hồn đoạt phách, tôi rất hiếm khi dám nhìn thẳng vào ta đương nhiên chưa từng nghiên cứu mắt ta rồi...

      “Ân Nhiên.” Vương Hoa Sơn lên tiếng.

      “Á!” Tôi giật mình, thậm chí đánh rơi cả đũa, cuống cuồng cúi người nhặt.

      “Dùng đôi mới .” Ông ta đưa tôi đôi đũa mới.

      “À... để tự tôi lấy. Cảm ơn Vương tổng... Tôi tự lấy được rồi.”

      Vương Hoa Sơn lại thở dài rồi : ‘ ra, cậu là nhân viên tốt, nhưng tại sao cậu lại để xảy ra chuyện lớn như vậy, khiến tôi khó xử.”

      Tôi chẳng hiểu gì: “Vương tổng, sao... sao ạ?”

      “Lâm tổng giám, phó tổng giám Tào, trưởng ban Mạc Hoài Nhân, Đàm Đào Sênh, thậm chí Hoàng Kiến Nhân cùng làm trong kho với đều chắc chắn việc cậu nhìn trộm đồng nghiệp nữ thay quần áo, còn lấy trộm nội y. Nhân chứng tang chứng đều có cả.” Vương Hoa Sơn . phải chuyện liên quan đến ngoại tình sao? Ông ta chuyện này với tôi làm gì?

      Cây ngay sợ chết đứng, câu này sai, sai rồi! Chỉ có câu của tiền bối Lỗ Tấn mới đúng: Thế gian có đường, người ta nhiều thành đường.

      Nhiều người cùng lời dối thành .

      “Vương tổng, tôi giải thích rồi, tôi bị người khác hãm hại, nhưng công ty ai tin tôi. Có điều tôi cũng chẳng quan tâm họ có tin tôi , dù sao giờ tôi bị đuổi rồi, cũng chẳng có gì phải nữa.” Vương Hoa Sơn cũng nghiêm túc, đích thân điều tra vụ này. ra Vương Hoa Sơn chuyện giữa tôi với Lâm Tịch tôi cảm tạ trời phật rồi. Cầu trời đừng bao giờ Vương Hoa Sơn biết chuyện đó.

      “Ân Nhiên à, trước đây ở công ty, thế nào cậu cũng là trung thần, còn nổi danh dũng cảm chỉến đấu với trộm. Nhưng lại gặp phải chuyện này, chỉ trách tôi làm tròn chức trách, chưa điều tra ràng họ đuổi cậu rồi. Tôi tin chắc, nhân viên như cậu sao có thể....” Rốt cuộc Vương Hoa Sơn làm sao vậy? Tiêm thuốc kích thích cho tôi à?

      “Vương tổng, cảm ơn tin tôi.” Tâng bốc tôi như vậy là có mục đích gì? Tôi dám lơ là, đồng thời nghe xem vì chuyện gì mà ông ta tìm tôi gấp như vậy.

      “Ân Nhiên, lần trước tôi gặp cậu ở quảng trường trung tâm thương mại Vạn Đạt? Ở chỗ rửa xe, đúng ? Giờ cậu là...”Vương Hoa Sơn vừa vừa chỉ vào bộ đồng phục bảo vệ người tôi.

      “Giờ tôi là bảo vệ của quán Cánh cổng thiên đường.”

      “Ồ, thanh niên năng nổ, rất tốt rất tốt! Nhưng đáng tiếc, làm ở đó làm mai nhân tài như cậu!”

      Mai ? Thà bị mai ở nơi khác tôi cũng muốn ở Ức Vạn để bị hủy diệt...

      “Ân Nhiên, có việc lên Tam Bảo Điện, tôi thẳng nhé.”

      Tim tôi thịch cái, ngẩng lên nhìn Lâm ma nữ cái, ta vẫn giữ nguyên nét mặt trời có sập cũng chẳng liên quan đến tôi.

      “Bộ phận tiêu thụ của công ty do Lâm tổng giám quản lý, nhưng ấy lại rất bận. Ở công ty nào tiêu thụ cũng là bộ phận quan trọng nhất, do vậy còn gì nghi ngờ rằng giám đốc bộ phận này là bận nhất, cũng là chức vụ khó làm nhất.” đến đây, Vương Hoa Sơn bỗng nhiên lên giọng: “Mấy nhân viên quản kho đều là lũ ăn hại, quản lý nhập được, xuất kho cũng xong! Báo cáo mớ hỗn loạn! Quản lý phòng cháy, chống trộm càng ổn!”

      Nghe đến đây tôi dần thấy vui, đến chuyện giữa tôi và Lâm ma nữ, có nghĩa là ông ta chưa biết chuyện đó. chuyện quản kho, có lẽ nào bọn Hoàng Kiến Nhân, Đàm Đào Sênh làm kho rối tinh rối mù lên rồi? Khiến lão tổng giận dữ thế này chắc là bị lột da ấy nhỉ?

      “Tháng trước, hút thuốc trong kho gây cháy, cũng may dập kịp thời. Tôi xuống phê bình trận, trừ lương tháng đó của mấy tên, đuổi việc vài tên. ngờ tối qua kho lại xảy ra chuyện, bị trộm mất thiết bị viễn thông tám chục vạn! Tám chục vạn! Con Cadillac của tôi cũng chỉ vậy thôi! Mẹ kiếp, lũ bị thịt!” Vương Hoa Sơn càng càng tức, đập bàn rầm rầm.

      Vương Hoa Sơn lấy thuốc lá ra: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi hơi kích động...”

      Ông ta rít vài hơi, nhìn tôi rồi lấy thuốc ra mời tôi, tôi nào dám nhận: “Cảm ơn Vương tổng, tôi... cai thuốc...”

      “Hôm nay tôi báo cảnh sát giam hết mấy tên khốn đó lại. Lật xem mấy bản báo cáo xuất, nhập, sử dụng nguyên liệu, hàng tồn kho, danh sách nguyên liệu, hóa đơn tiêu thụ hàng, tất cả... tất cả đều rối tinh! Giờ tôi nghi ngờ có phải những tên đó giở trò ?”

      Tôi nghĩ, mấy tên mà Vương Hoa Sơn chắc là bọn Đàm Đào Sênh, Hoàng Kiến Nhân rồi, đúng là ông trời có mắt! Tinh thần tôi dần được thả lỏng, aiz, là sợ chết được! Còn tưởng chuyện tôi và Lâm ma nữ. Lúc này tôi mới có tâm tư thưởng thức đồ ăn trong nhà hàng cao cấp này, ngẩng lên nhìn gian rộng rãi sáng sủa, người có tiền biết cách hưởng thụ.

      “Ân Nhiên, trước đây tôi nghe cậu từng nhắc đến việc đổi khóa, nếu họ tiếp thu ý kiến đó có lẽ có chuyện thế này. Mấy người trực ban đêm tên quá nhát gan, dao kề cổ là vãi đái ra quần; tên ngủ say như lợn, kho bị mất nhiều như thế cũng biết gì hết! Tay gác cổng khỏi , lại còn đeo tai nghe trùm áo ngáy khò khò trong trạm gác. Nhưng cũng chẳng biết làm sao, gác cổng là người của công ty cung cấp vật tư, chúng ta quản được... Nhưng nếu cậu còn ở đó đâu xảy ra chuyện này! Tôi xem các loại giấy tờ bảng biểu, cũng chỉ có khi cậu còn làm là cẩn thận nhất.”

      ra là... hối hận rồi? Hối hận vì đuổi tôi? Tôi thầm đắc ý, mặc kệ ông ta gì, tôi tiếp tục ăn pít-tết. Tay trái cầm dao, phải cầm dĩa, hay là trái cầm dĩa phải cầm dao?

      “Ân Nhiên, bộ phận tiêu thụ đuổi việc cậu như vậy là quá vội vàng, tôi thay mặt công ty trịnh trọng xin lỗi cậu…” Vương Hoa Sơn cúi đầu với tôi.

      Hở... xin lỗi? Nếu phải còn cần đến tôi ông có xin lỗi ? Nhưng câu xin lỗi này tôi cũng đợi từ rất lâu rồi. Trong lòng tôi bỗng thấy chua xót, còn sợ tôi chịu nổi mà rơi nước mắt. dưng bị chụp tội rồi bị đá khỏi công ty, công ty đá tôi với cách ti tiện, đáng thương nhất, tôi chỉ khó chịu bình thường đâu, trong lòng khó chịu nhưng mặt vẫn tươi cười: “ sao, chuyện qua lâu rồi.”

      “Ân Nhiên, tôi biết trong lòng cậu vẫn còn khúc mắc, đều trách công ty xử lý thỏa đáng, khiến cậu thiệt thòi rồi. Cũng muộn rồi, tôi thẳng, công ty muốn mời cậu trở về, phó quản lý bộ phận kho bãi, lương tính theo phó giám đốc bộ phận tiêu thụ, bảo hiểm toàn bộ, thưởng quý, cậu thấy sao?”

      Cái gì mà phó quản lý? Ai chả biết đó chỉ là cái tên mà thôi, nhưng đãi ngộ của Ức Vạn rất tốt, mọi người đều biết điều đó. Giờ Vương Hoa Sơn phát lương theo cấp phó giám đốc, lại còn rất nhiều thưởng...

      “Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa? Suy nghĩ kỹ rồi sáng mai làm! Nhưng tôi có điều kiện, đó là cậu phải ngủ tại kho... Tôi cho người cải tạo căn phòng trong kho, lắp thêm điều hòa, ti vi, thế nào?”

      “Vương tổng, tôi nghĩ... câu xin lỗi của công ty, tôi muốn đích thân Lâm tổng giám .” Tôi cứ thế trở về phải tiếp tục bị Lâm ma nữ giày xéo sao?

      “Ân Nhiên, sau này cậu do tôi quản lý, chỉ tôi mới có quyền quyết định cậu ra hay ở lại.” Vương Hoa Sơn nhấn mạnh quan trọng của tôi.

      “Vương tổng, tôi hy vọng được nghe thấy lời xin lỗi của Lâm tổng giám.”

      Lâm Tịch liếc xéo tôi: “Hồi đó đuổi , tưởng mình tôi tự ý ra quyết định sao? Việc gây ra ảnh hưởng rất lớn tới công ty...”

      Lâm Tịch chưa hết Vương tổng ngắt lời: “Cái gì mà ảnh hưởng với ảnh hưởng? Tôi tin chắc cậu ấy làm!” Chẳng qua Vương Hoa Sơn muốn lấy lòng tôi, tôi nhìn Lâm Tịch muốn ta xin lỗi tôi, nhưng ta cũng là loại cứng đầu, muốn ta nhún nhường đâu đơn giản.

      Quả nhiên, ta đầy vẻ bất cần: “Hừ, chẳng qua chỉ trông coi cái kho bé tẹo, chẳng nhẽ cứ phải ta làm? Tôi tin người khác trông nổi cái kho ấy!”

      “Lâm tổng giám!” Vương Hoa Sơn bỗng quát, Lâm Tịch giật mình ngồi thẳng lên, lườm tôi đến rách mắt. Tối nay tôi được vận đào hoa nhưng gặp mấy mỹ nhân này trong lòng cũng thầm so sánh họ với nhau. Kết luận cuối cùng là Lâm Tịch nổi bật nhất, chẳng còn cách nào, dáng vẻ nhàng dịu dàng của Sa Chức thể bằng cái lườm của đôi mắt xanh biếc của Lâm ma nữ: Khiến tim tôi muốn bay ra ngoài...

      “Muốn tôi xin lỗi ta, trừ phi mặt trời mọc đằng tây!” Lẽ nào Lâm ma nữ hận tôi đến tận xương tủy? Tôi khiến ta tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác, lẽ nào lại dễ chịu hơn tôi? Nghĩ thế tôi lại định tha cho ta. được, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình!

      Tối nay Vương Hoa Sơn giống như con bò tót của Tây Ban Nha được tiêm thuốc kích thích, sức chiến đấu vô cùng: “Lâm tổng giám, cũng phải, trông coi cái kho bé tẹo lẽ nào nhất định phải để Ân Nhiên làm? Tôi cũng tin người khác làm được, nhưng chẳng may số người tuyển vào lại nhu nhược vô dụng, như thế cái giá phải trả hề ! Tôi phải nhà mạo hiểm, tôi muốn lấy tám chục vạn ra đánh cược lần nữa! có hiểu ?”

      “Vương tổng, phải tôi nể mặt ngài, giờ tôi quay về vẫn là Lâm tổng giám quản lý, hồi đuổi tôi, lý do của công ty là tôi nhìn trộm đồng nghiệp nữ, lấy trộm nội y, công ty tuyên bố chuyện này, giờ tôi cũng chẳng có mặt mũi nào quay lại…”

      “Vậy được rồi, cậu cứ về suy nghĩ cho kỹ, nếu thay đổi ý kiến có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Ân Nhiên, tương lai phát triển của công ty chúng ta là vô hạn, tương lai của nhân viên cũng là vô hạn, cậu nên trân trọng.” Ông ta đứng dậy, vỗ vai rồi đưa tôi danh thiếp.

      Đây là giấc mơ sao? Tưởng rằng cuộc sống ở thành phố Hồ Bình kết thúc tại đây, tưởng rằng tôi phải tiếp tục khăn gói lên đường, nhưng giờ có người thu nhận tôi, dù biết phía trước có bao nhiêu chông gai, nhưng ít nhất điều này cũng cổ vũ tôi. ra tôi phải người vô dụng. Tôi dùng chăm chỉ và nghiêm túc để lấy được tự tin. Ở kho của Ức Vạn, tôi chỉ bỏ ra nhiều chăm chỉ và nghiêm túc hơn những kẻ kia mà thôi, chẳng có gì khác đáng người ta khâm phục cả.

      Màn đêm buông xuống, tôi vừa thay đồng phục vừa huýt sáo, đồng nghiệp bên cạnh thấy thế hỏi: “Ân Nhiên, có chuyện gì mà vui thế?”

      có gì, chỉ thấy bộ đồng phục này rất đáng , tôi rất thích bộ đồ này.”

      ta im lặng...

      Nghĩ đến việc sắp chào tạm biệt bộ đồng phục này trong lòng tôi lại nở hoa. Bộ quần áo này chất vải kém, lại vừa người, mặc vào cứng ngắc.

      Đám người nhảy múa lúc này cũng đáng ghét, chướng mắt như trước. Trở về Ức Vạn tôi giống như họ, thỉnh thoảng đến đây nhảy thả lỏng tâm trạng, thế mới là cuộc sống chứ!

      ngày nữa qua , đến hôm Chi Lan hẹn tôi giả làm bạn trai. Tôi ăn mặc chỉnh tề đúng giờ có mặt tại Starbucks đường Thâm Lam, Chi Lan ở đó đợi tôi rồi. Trong quán cà phê yên tĩnh, mùi hương đậm đặc, ánh đèn dịu nhạt. Chi Lan chống cằm suy tư, thấy tôi ngồi phía trước mặt, ấy cười: “ đến rồi à... Lát nữa dù ngạc nhiên thế nào, dù thấy kỳ lạ thế nào cũng được thể ra mặt! Cũng được hỏi tôi gì hết! hãy nhớ là bạn trai tôi, phối hợp chút là được!”

      xong, nét mặt ấy trở nên phiền muộn, tôi cũng muốn gì, lần này đến đây phải để gặp ấy mà là vì tiền, tôi chẳng cần quan tâm chuyện của ta. Tại sao tôi phải kinh ngạc, tại sao tôi phải thấy kỳ lạ?

      Chi Lan gọi cho tôi tách cà phê, đắng ngắt, tôi rất thích vị ngọt sau vị đắng. mỹ nhân... còn là mỹ nhân ăn mặc vô cùng khêu gợi ngồi trước mặt tôi và Chi Lan, vẻ mặt chút cảm xúc nhìn tôi rồi quay sang Chi Lan: “ , có việc gì?” Chi Lan còn thoải mái nho nhã, hai tay ôm cốc cà phê mắt nhìn cà phê trong cốc, cùi trỏ huých vào tôi : “ phải muốn gặp ấy sao? ấy là bạn trai tôi.”

      Tôi tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Ân Nhiên.”

      đó trừng mắt nhìn tôi: “Tôi hỏi tên à?”

      Ớ...

      đó đập bàn quát: “Là ta? Loại người thế này cũng nhận?”

      Tôi hiểu rồi. Chi Lan... là người đồng tính! Sao... sao có thể? Tôi nhìn kỹ lại hai này, xinh đẹp nhường vậy sao lại đều là đồng tính?

      kia nắm lấy tay Chi Lan: “Tôi làm điều gì sai sao? Tôi chẳng làm gì sai cả, tại sao…”

      Chi Lan hất tay kia ra, tôi sững sờ, sao lại giống như người cãi nhau chia tay thế này, nhưng hai người này đều là nữ mà!

      Chi Lan cười khảy: “Xin lỗi, tôi ấy!”

      kia giận dữ: “ ta có gì tốt? phải chỉ được cái mẽ ngoài sao? ta mặc đồ Armani sao? ta lái BMW? Ở biệt thự?”

      Chi Lan lắc đầu: “Chỉ là tôi ấy!”

      “Tại sao?”

      “Cái gì mà tại sao? Giờ tôi thích đàn ông, còn cần phải giải thích gì sao?”

      “Ý là gì? Trước đây khi theo đuổi tôi, thích đàn ông! Còn đàn ông đời toàn lũ khốn nạn!”

      Tôi kinh ngạc, thế giới này thay đổi quá nhanh hay là tốc độ thích ứng của tôi quá chậm?

      kia càng chửi càng lớn tiếng, cuối cùng hét lên: “ tưởng ta tốt đẹp sao? ta toàn nhìn tôi thôi! Sớm muộn gì cũng đá !”

      Giọng ta rất lớn, nhiều người quay sang nhìn, tôi tê dại. Cuối cùng kia hằm hằm bỏ , tôi vẫn há hốc mồm kinh ngạc. Chi Lan đẩy tôi, : “Đừng hỏi, cũng đừng gì hết! cần thiết phải lên tiếng. Tạm biệt!” ấy đứng dậy đến cửa đứng lại, nhìn tạm biệt tôi với ánh mắt bất lực. Tôi biết đây là cái nhìn trước khi vĩnh biệt giữa tôi và ấy. Sau này thể gặp lại với mái tóc dài này nữa, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng.

      Tìm người xa lạ giả làm bạn trai, trả hai vạn tệ, lý do là sợ người khác biết mình là người đồng tính. Xem ra nực cười và khó tin, nhưng là tôi có hai vạn... Có phải cạm bẫy ? Vừa mơ hồ vừa khó tin, nghĩ đến đây tôi lao ra khỏi quán cà phê về “Cánh cổng thiên đường”, để lại giấy nghỉ việc rồi thu dọn! Dù sao có hai vạn tệ, công việc mới cũng có, nghìn tệ lương tháng này và ba trăm tiền cọc cần cũng được.

      Gửi hai vạn về cho bố, khi chuyện điện thoại cảm nhận được ràng nhõm của bố, tôi cũng vui lên phần nào.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.2

      Vừa ngắt máy bài nhạc chuông “Quỷ vào làng” vang lên, bài này tôi đặt riêng cho Lâm ma nữ, ai ngờ được đến thành phố Hồ Bình lâu như vậy, người gọi cho tôi nhiều nhất lại là ta. Trong lòng vui nên tôi nhận điện: “A lô.”

      “A lô, à... Ân Nhiên, tôi ở quán trà đường Quảng Châu!” Giọng ta dễ nghe , nhưng lời lúc nào cùng khiến người ta ghét, căn bản là mệnh lệnh.

      ở quán trà đường Quảng Châu? ... liên quan gì đến tôi?” Tôi muốn trở về kho, muốn xung đột với ta, nhưng ta có thể dung nạp tôi ? Tôi muốn biết ta muốn tôi làm gì.

      qua đây chút, ở tầng hai Phi Phụng Các, tôi có chuyện muốn .” Rồi ta ngắt máy.

      Lẽ nào, Lâm ma nữ mời tôi uống trà để xin lỗi? Có thể lắm chứ? , sao lại ! Dù sao sau này còn chạm mặt nhiều, thể tránh được.

      Lần này tôi nhìn thẳng vào mắt, ta tỏ vẻ ngại ngùng, gương mặt hơi ửng hồng... Tôi cứ nhìn thẳng nghiên cứu mắt ta, đúng là màu xanh biếc ! Có phải con lai nhỉ? ta rất ít khi cho người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình khi đeo kính, lẽ nào có liên quan đến đôi mắt xanh biếc câu hồn đoạt phách này? Đúng là thế, nhắm mắt là tôi chết, mở mắt ra là tôi lại sống, chớp mắt là tôi chết sống lại...

      Lâm ma nữ lắc đầu, đeo kính vào, thực ra là ngượng rồi. ta cũng biết ngượng ngùng sao?

      Phục vụ đưa menu, Lâm ma nữ nhìn lấy cái: “Hai cua bể, canh nấm, ngỗng quay…”

      Phục vụ lên tiếng: “Quý khách, ngỗng quay là cho bốn người.”

      “Tôi chọn món đó! Còn nữa... suất gà nhồi, cả con...”

      ta cứ gọi món mãi, tôi nghĩ đây phải tiệc Hồng Môn là tiệc tạ tội rồi: “Lâm... Lâm tổng giám, gọi tôi đến... chuyện gì?”

      ta nhìn menu: “Ừm…” nghĩ xem nên gọi gì tiếp.

      “Lâm tổng giám... có phải chỉ hai chúng ta ? Nhiều như thế ăn sao hết?” xong tôi thấy hối hận, người ta gọi món liên quan quái gì đến mình, nhưng mà chỉ hai người thôi thế này là đốt tiền à?

      “Tôi vui, tôi thích!”

      “Ồ, vậy cứ gọi !”

      Thức ăn được đưa lên, tôi động đũa, ta tôi kiên quyết động, nhưng mà ta chẳng gì chỉ cắm cúi ăn. ta làm sao vậy? chuẩn bị cơn bão tố lớn hơn à? Ngồi ăn mãi thấy tôi động đậy gì, ta ngẩng lên hỏi: “Uống rượu ?”

      “Ờ...”

      Lâm Tịch gọi phục vụ đem rượu trắng lên, phục vụ rót rượu cho tôi, nhưng ta ăn nữa mà bắt đầu quan sát tôi. Nhìn mãi khiến tôi mất tự nhiên, thông qua cặp kính râm dày cộp kia tôi thậm chí có thể cảm nhận được đôi mắt xanh biếc của ta như thiêu cháy tôi. Tôi nâng ly rượu lên cúi đầu uống ngụm.

      ăn à?” Đây là quan tâm sao? Đôi môi lấp lánh ánh son cùng với ngữ khí ân cần khiến tôi run rẩy. Làn môi nóng bỏng kia từng khiến tôi hồn bay phách lạc trong đêm đó...

      “Ồ, có ăn.” Tôi cầm đũa lên gắp thức ăn để giấu bất an của mìnhˮ Tôi làm gì vậy? Sao lại nghĩ đến điều đó? Nhưng càng cảnh cáo bản thân được nghĩ lại càng nghĩ theo hướng đó. Phía dưới đôi môi hồng kia chính là chiếc cổ trắng mịn... xuống chút nữa là chiếc cổ áo chữ V mở rộng...

      Tôi cúi đầu, mặt nóng bừng.

      ta cắn môi: “ có biết tôi ghét nhìn thấy đến mức nào ? có biết tôi hận thế nào ?”

      “Thế gọi tôi ra ăn cơm làm cái gì?” Trước mặt Bạch Khiết, Sa Chức, Chi Lan tôi đều rất thận trọng, mà thấy tự ti là nhiều. Nhưng trước mặt Lâm ma nữ tôi hoàn toàn phải để ý, có lẽ vì tôi từng quan hệ với ta, cũng có thể do tôi chưa từng nghĩ phải để lại cho ta ấn tượng gì tốt đẹp.

      “Hôm nay tôi hẹn ra ăn cơm hoàn toàn vì công việc. từng làm chuyện khiến tôi hận cả đởi này, tôi khó tránh khỏi ý nghĩ lấy việc công trả thù riêng. Hôm qua tôi xem kỹ những giấy tờ quản kho, đúng là chỉ có của ràng ngăn nắp nhất, công việc của ở kho là ổn định nhất. Tôi cũng muốn gọi trở về, nhưng muốn tôi xin lỗi sao? Chuyện làm với tôi lẽ nào cũng xin lỗi ư?” Khi ta đạo lý gì cũng vô dụng.

      Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở ta, tôi chưa từng trốn tránh lỗi lầm mà mình gây ra, tôi vẫn luôn cố gắng bù đắp: “Lâm tổng giám, lẽ nào tôi phải trả giá cho chuyện đó còn ít sao? Nếu thời gian có thể quay ngược lại, dù có cho tôi tiền, tôi cũng ...”

      “Chúng ta chuyện riêng nữa. làm ở kho cũng có cống hiến, bắt trộm giúp công ty bị tổn thất, là tấm gương rất tốt. Nhưng rồi sau đó sao? Lấy trộm nội y, nhìn trộm đồng nghiệp nữ thay quần áo, những chuyện biến thái như thế mà cũng làm được, khiến cả công ty lo lắng, nó ảnh hưởng xấu đến mức nào chứ?”

      điều tra chưa? Có phải Bạch Khiết với là tôi lúc nào cũng nhìn trộm phòng thay đồ của đồng nghiệp nữ?” Bạch Khiết! Tôi tốt với chị như vậy, tiếc thân mình chống lại cả lãnh đạo cấp cao, vậy mà chị lại đối xử với tôi như thế? Lẽ nào Bạch Khiết bỏ sáng theo tối, câu kết với trưởng ban Mạc rồi? phải chứ.

      “Ân Nhiên, có chuyện này có lẽ biết, đó chính là chứng cứ nhìn trộm! Sau này cũng ai với , cũng bị đuổi rồi nên cần thiết phải nhắc lại.” Lâm Tịch ung dung .

      “Chuyện gì?”

      “Ân Nhiên, tưởng lãnh đạo cấp cao chúng tôi đều ngốc hết sao? Lẽ nào chỉ dựa vào lời của mấy nhân viên quèn mà có thể tùy tiện đuổi nhân viên khác sao? Chắc chắn ngờ, trước khi chúng ta chuyển về đây, phòng thay đồ của đồng nghiệp nữ là phòng tài vụ của công ty trước. Họ lắp cái máy quay ở góc bên trái cửa ra vào. Khi chúng tôi chuyển đến tiện thể dùng nó, chúng tôi lấy tư liệu trong thời gian vừa qua từ đó. Từ khi kho các chuyển về đây người mặc quần bộ đội thường xuyên nấp ở góc trái cửa ra vào để nhìn trộm, còn thường xuyên vào phòng thay đồ khi có người.”

      “Cái này... lẽ nào nhìn thấy mặt tôi?”

      .”

      nhìn được sao lại dám chắc là tôi?”

      “Độ phân giải của máy quay vốn rất kém, hơn nữa điều chỉnh góc máy cũng tốt, chỉ quay được nửa người dưới, nên thấy là chiếc quần bộ đội của .”

      Mẹ kiếp... Chiếc quần bộ đội thời thượng lại khiến tôi over.

      “Sức hấp dẫn của Bạch Khiết với cũng lớn , lần nào cũng là ấy vào rồi mới nhìn trộm. Hơn nữa cũng chưa từng nhìn người khác. Còn nội y càng chuẩn hơn, đồng nghiệp nữ khác chỉ lấy mỗi người cái, nhưng của Bạch Khiết có cái nào là đều bỏ qua...”

      Trong Ức Vạn tầng làm việc nào cũng có phòng thay đồ để các đồng nghiệp nữ tan làm phải mặc bộ đồng phục vừa ngắn vừa nửa trong suốt đường. Nhân viên nữ trong công ty quen để vài bộ quần áo trong tủ của mình, đương nhiên có cả nội y nữa.

      “Tôi làm! Tôi làm!” Giá họa, nhất định là bọn chúng giá họa cho tôi!

      Bạch Khiết hận tôi như thế, ra là vậy, sao ấy có thể chấp nhận việc đứa em trai mình nhận lại nhìn trộm thân thể của mình.

      “Nếu có thời gian, cùng tôi đến phòng giám sát xem tư liệu là ngay thôi. Ở công ty mặc quần bộ đội, thường xuyên ra vào khu chứa đồ, có lẽ chẳng còn ai khác đúng ? Hơn nữa nhân viên nam ở công ty toàn mặc đồng phục, có ai mặc quần bộ đội đâu?”

      “Nếu tôi họ đổ oan cho tôi, có tin ?”

      “Đổ oan? Chứng cứ đâu? Lần đó tôi đuổi có đầy đủ chứng cứ, chỉ có nhân chứng vật chứng...”

      Tôi nghẹn lời, hoàn toàn nghẹn lời...

      muốn tôi xin lỗi, tôi xin lỗi thế nào? Xin hỏi tôi làm gì sai mà phải xin lỗi ?” Lâm Tịch đúng, nhân chứng, vật chứng đều có đủ, ta xin lỗi tôi cái gì chứ? “Tôi biết và mấy người Mạc Hoài Nhân hòa thuận, bảo họ đổ oan cho , nhưng có chứng cứ ?”

      Bọn khốn nạn, chỉ khiến tôi mất việc mà còn hạ thấp nhân phẩm của tôi xuống mức thấp nhất. Bạch Khiết cũng vì thế mà hiểu lầm tôi, lần này quay lại tôi thể kích động nữa, tôi chỉ có thể từ từ nghĩ cách tránh đả kích của chúng, rồi tìm cơ hội phản kích. Cứ thua như thế đáng!

      “Khi nào làm?”

      “Có tính ba tháng trước là thời gian thử việc ?

      ta nhìn tôi khó tin mấy giây, : “Ngày mai làm, tính thời gian thử việc.” Đùa tôi à...

      Thấy ta đứng dậy, cầm túi xách lên, kéo thẳng lại quần áo, tôi vội : “Nhiều món thế này còn chưa ăn hết...”

      gói về , hy vọng sau này đừng chọc giận tôi nữa!”

      Hừ... là tự cáu kỉnh chứ liên quan gì đến tôi.

      Sau khi Lâm Tịch , tôi nhìn cả bàn đầy thức ăn nghĩ bụng, ta phải thần kinh có vấn đề là có vấn đề về thần kinh... Gọi nhiều thế này mà ăn, lại đắt như thế, ăn quá phí. Tôi ngồi ăn ngấu nghiến...

      Chai rượu Đỗ Khang bàn khiến tôi nhớ đến bài Đoản Ca Hành của Tào Tháo: Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong. Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang...

      Tôi cảm khái cửa Phi Phụng Các mở ra, thời thượng mặc chiếc váy trắng thướt tha bước vào, bước đến bên tôi hề khách khí cầm chai rượu rót cho mình cốc rồi uống.

      Tôi nhìn lúc lâu mới thấy bóng dáng và quầng sáng quanh người ta hợp lại làm , miễn cưỡng nhận ra Sa Chức: “Sao... sao lại biết... tôi ở đây? Ồ... ngại quá, tôi quên mất, vừa rồi... gọi à?”

      làm gì vậy?”

      “Uống rượu chứ làm gì? Tâm trạng... vui!”

      nghỉ việc rồi?”

      biết rồi sao phải đến hỏi tôi làm gì?” Nhất định là ta hỏi nhân viên trong “Cánh cổng thiên đường”.

      Rượu là thứ rất tốt... có thể giúp người ta quên phiền não, cũng có thể khiến người ta mơ màng ảo tưởng, rượu cũng như thuốc phiện, khiến người ta phải say mê.

      Sa Chức dìu tôi lên chiếc xe thể thao đỏ của mình, tôi muốn nhìn chiếc xe chỉ có thể lái trong mơ nhưng trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Xe chầm chậm chuyển động, những làn gió thổi qua, nhạc êm tai, mùi hương dịu từ cơ thể Sa Chức. “Tôi hút thuốc được ?” Tôi hỏi.

      ấy trả lời, coi như chấp nhận, tôi châm thuốc, nhắm mắt lại, xe thơm người đẹp, mọi thứ tuyệt...

      Sa Chức gì, tôi cũng dám chủ động chuyện. Tôi sợ ấy dừng lại bảo tôi xuống xe... Vẻ đẹp của Sa Chức cho tôi cảm giác đặc biệt, tôi muốn từ chối từ lâu, nhưng tôi sợ nhìn thấy tự ti của mình, tôi dám đối diện với khoảng cách thân phận giữa hai chúng tôi.

      Dòng Bình Giang chia thành phố Hồ Bình làm hai, trong thành phố có tất cả mười ba cây cầu nối liền Giang Bắc và Giang Nam. Sa Chức đưa tôi đến bên đình nhìn ra sông cạnh cây cầu con đường ven sông, tôi biết là cây cầu thứ mấy, mọi thứ tôi nhìn thấy đều rất mơ hồ.

      Con đường ven sông này vô cùng sạch , thẳng tắp, đèn đường chỉnh tề, mặt sông phản chiếu ánh đèn tòa nhà cao tầng phía đối diện, tôi nghĩ đến hoa dưới nước, trăng trong kính...

      Sa Chức vào đình, ngồi xuống chiếc ghế dài tựa vào lan can, mái tóc buông chạm vai, tôi xuống xe, nhưng hai chân lại nghe lời tôi, bước loạng choạng vững.

      “Ân Nhiên, trong xe có bia, mang ra đây .”

      Tôi quay lại, lấy ra két bia... Sa Chức ngay từ đầu muốn tìm tôi uống cùng sao?

      Ngồi chỗ đối diện cách ấy rất xa, ấy khóc, dưới ánh trăng bàng bạc, làn gió trong lành thổi bay mái tóc ấy, hai khóe mắt trào ra hai hàng nước mắt, những giọt nước mắt đẹp nhất, gợi cảm nhất, khoa trương, cầu xin thương hại.

      Tôi muốn gì cả, muốn hỏi ấy tại sao lại khóc, tôi muốn biết, muốn biết điều gì cả. Tôi chỉ muốn lặng yên như thế nhìn ấy, thưởng thức vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở. Con người ai cũng thích nhìn những thứ đẹp đẽ, những gì quá đẹp được mọi người gọi là tác phẩm nghệ thuật, Sa Chức chính là tác phẩm nghệ thuật.

      Quệt nước mắt, ấy uống hết lon này đến lon khác... lon, hai lon, ba lon...

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      6.3

      Gió lạnh thổi qua, tôi dần tỉnh táo được chút, thấy ấy uống vui vẻ như vậy tôi cũng lấy lon, định mở ấy ném cho tôi lon khác: “Mở lon này !”

      Tôi biết có mưu, bật lon Sa Chức vừa ném sang, ai ngờ ấy lén lắc lon bia đó, phụt tiếng bia bắn ra ướt hết mặt tôi. ấy bật cười, tiến lại ngồi bên cạnh lấy giấy ăn lau cho tôi.

      Mặt tôi và ấy rất gần nhau, lần này tôi phạm tội rồi, tôi ôm chầm lấy ấy mà hôn điên cuồng. Đôi môi nóng bỏng của ấy, dịu dàng của ấy... Lúc này đây cả thế giới này chẳng liên quan đến tôi...

      Tay tôi luồn vào trong áo ấy, chiếc xe con chạy qua, đèn pha chiếu thẳng tới, tôi và Sa Chức cùng lúc dừng lại...

      “Về nhà!” ấy cài lại áo, .

      Sa Chức sống trong Hoa viên Luân, tôi nhớ là Lâm ma nữ cũng sống ở đây, nhưng Hoa viên Luân của Lâm ma nữ ở khu mới Tiểu Phố. Nhưng cũng giống nhau cả thôi, đều là nhãn hiệu bất động sản nổi tiếng, đều là nơi ở của nhà giàu.

      Sa Chức dừng xe, tôi xuống xe cười với ấy: “Sa Chức, sống ở đây à?”

      ấy gật đầu.

      về nhà rồi, vậy tôi... tôi cũng về đây.”

      “Cái gì? Tại sao lại về?” ấy nghi hoặc nhìn tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc như hiểu tôi gì.

      về đến nhà rồi, vậy tôi cũng về nhà!”

      “Nhưng tất cả đàn ông đưa tôi về đến cửa đều hỏi Sa Chức, lên nhà em lát được ? Họ lấy đủ mọi cớ để vào nhà tôi ngồi lát. Nhưng tôi chư từng cho ai lên cả. Còn ... thế này , tôi mời cốc cà phê!” Sa Chức nghiêng đầu cười khiến tôi lạnh gáy. Căn bản có dũng khí để từ chối, thế là tôi theo ấy lên nhà.

      Nhà ấy rất rộng, thua kém gì nhà của Lâm ma nữ, trang trí vô cùng xa xỉ, trong phòng khách là bộ sô pha bằng da rất to, chiếc bàn trà rất rộng, đối diện với bộ sô pha là chiếc ti vi màn hình rộng siêu mỏng và dàn thanh màu vàng kim. Phía sau ti vi và dàn thanh là bức tường được ghép từ đá trắng Đại Lý, trần treo chiếc đèn chùm pha lê. ra thế giới này nhiều người thượng đẳng đến thế... Giống như ở nhà Lâm ma nữ, tôi bắt đầu có cảm giác tự ti, cúi xuống nhìn chiếc tất rách lộ ra trong đôi dép lê.

      “Nhà tôi có máy pha cà phê, đợi lát, để tôi cho nếm thử cà phê Lam Sơn chính gốc!” biết ấy vui cái gì, lúc quay còn mở nhạc.

      Tôi cảm thấy mọi thứ trước mặt mình là giấc mơ, giấc mơ gì đẹp bằng.

      Từ sau khi bước vào nhà ấy, trong lòng tôi bắt đầu dâng lên cảm giác tự ti, đột nhiên tôi nhớ ra mình chỉ là tay bảo vệ mới nghỉ việc, chuẩn bị bước lên tầm cao mới, mặc quần bộ đội, áo may ô đen làm nhân viên khuân vác. Nhớ ra tôi là người đàn ông vật lộn dưới tầng đáy xã hội, nhớ ra trong túi tôi có mười lăm đồng tiêu vặt hàng ngày, nhớ ra cái ổ chó của tôi, nghĩ đến việc sau khi tôi ấy dùng khăn lau chỗ tôi vừa ngồi, nghĩ đến đôi dép tôi có lẽ ấy vứt vào thùng rác ngay sau khi tôi ra khỏi đây...

      Xem ra tôi có cả tư cách làm bạn với ấy.

      Từ khi nào mà tôi lại tự ti như thế? Bắt đầu từ khi Mẫu Đơn phản bội tôi chạy theo ông chủ có tiền, từ khi chuyển xuống ở dưới tầng hầm, từ khi Lý Bình Nhi chửi tôi có tiền, từ khi Lâm ma nữ cứ mở mồm là chửi tôi người hạ đẳng...

      Khi Sa Chức bưng cà phê ra. tôi quyết định, trong lòng chua xót: “Tôi phải rồi, ngày mai còn làm nữa.” rồi tôi đứng dậy chuẩn bị thay giày.

      phải nghỉ việc rồi sao?” Dường như ấy rất tò mò về tôi.

      “Tôi... tìm được việc mới rồi, tốt hơn làm bảo vệ chút...”

      “Sao ngồi lại?” ấy ngạc nhiên. “ muốn ở lại sao? Cà phê tôi pha ngon lắm!” ấy nhìn tôi với ánh mắt quyến rũ.

      “Thôi.” Tôi vẫn nghĩ bảo vệ và nhân viên khuân vác bên nào tốt hơn, lát nữa khi ấy lau sô pha, chắc chắn bị ấy lau cho còn chút lòng tự tôn nào nữa...

      Tôi thay giày, nhân lúc ấy chú ý cúi xuống ngửi đôi dép vừa , có mùi lạ, nhưng tôi vẫn nghĩ đến việc ấy vứt đôi dép này .

      “Đợi ! Uống xong cốc cà phê rồi về, còn chưa tỉnh rượu.”

      Đợi tôi đứng ở cửa uống hết cốc cà phê, ấy đưa tôi tờ chi phiếu: “ gọi taxi mà về.”

      Tôi nhận, dù trong túi tôi chỉ có mười lăm tệ, đủ để ngồi taxi về: “ cần, tôi có tiền... Có thể tặng tôi đôi dép này ?”

      ấy kinh ngạc nhìn tôi cầm đôi dép lê , đứng ở cửa tiễn tôi, trước khi đóng cửa ấy : “Về nhà nhớ gọi cho tôi.” ràng tôi nhìn thấy trong mắt ấy lóe lên tia sáng kỳ quái, nhưng tôi biết rốt cuộc đó là gì... Nó gắn chặt lấy tôi, thể xóa nhòa...

      Khi xuống dưới nhà, tôi bỗng thấy thôi thúc muốn về nhà - Từ sau khi đến thành phố Hồ Bình chưa ai với tôi “về nhà nhớ gọi điện”, dù là Bạch Khiết từng đối xử với tôi tốt nhất. Nghe câu đó, lòng tôi bỗng thấy ấm áp, nhưng tự ti cuối cùng gạt suy nghĩ đó của tôi.

      mình đường trở về cái ổ chó ở khu Đại Phố, ánh mắt phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn, tay cầm đôi dép lê, tôi cảm thấy mình giống như những người thu gom phế liệu vậy, chỉ có điều tôi nhiều hơn họ thứ, bên tai luôn văng vẳng câu của Sa Chức: “Về nhà nhớ gọi cho tôi.”

      Có lẽ ông trời trêu ngươi, khi bạn thích người, đồng thời suy nghĩ cho người ấy đến mất ăn mất ngủ ấy lại biến mất chút tông tích... Rất nhiều đêm mất ngủ tôi hồi tưởng lại dung mạo, nụ cười của ấy tối hôm đó. Biết bao đêm mơ màng chìm vào giấc ngủ, ấy xuất trong giấc mơ cho tôi biết tại sao ấy lại khóc...

      Tôi giống như chàng trai trẻ biết lần đầu, ngày nào cũng nhìn màn hình điện thoại, mong mỏi điều: màn hình lên số của ấy. ấy dườngbiến mất hoàn toàn, tôi thử gọi cho ấy, nếu ấy nhận điện tôi dối là ấn nhầm, lý do ấu trĩ... nhưng ấy lại tắt máy rồi.

      xa vời quá, chuyện trước mắt .

      Ngày hôm sau tối hôm đó, tôi dọn về kho của Ức Vạn. Tôi trở về rồi đây! Chạy thẳng vào kho sắp xếp mọi thứ. Vương Hoa Sơn nuốt lời, gian phòng được cải tạo, tường trắng phau, còn có ti vi, điều hòa, tôi bỗng chốc được thăng mấy cấp liền, từ người thu gom phế liệu thăng lên tiểu tư sản rồi! Tốt xấu gì cũng có được căn phòng ngủ rất đẹp.

      Trong kho chỉ thuê mấy người công nhân khuân vác tạm thời, lương hôm nào nhận hôm đó luôn. Tại sao chẳng có lấy quản kho? Có phải lại làm tròn chức trách ? Tôi lên báo cáo với Lâm ma nữ, lúc qua văn phòng của Bạch Khiết, tôi dừng lại nhìn vào trong, thấy ấy đâu. Có phải... từ chức rồi? Trong lòng bỗng thấy hoảng hốt cách khó hiểu, aiz, hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình, hà tất phải mệt óc vì người phụ nữ biết đúng sai.

      Lâm ma nữ đổi thư ký rồi, còn sắp xếp nhân viên tiếp đón ở cửa văn phòng, đặt chiếc bàn làm việc... thư ký ngồi đó.

      “Chào , tôi là nhân viên mới ở bộ phận kho.”

      “Chào , giám đốc dặn dò, chị ấy bận, sáng nay gặp bất cứ ai.” thư ký trả lời, trước ngực ấy gắn biển tên: Hà Khả. Cái tên rất hay.

      “Ồ, vậy chiều tôi quay lại.”

      Cửa phòng giám đốc mở ra, Lâm ma nữ nghe thấy tôi đích thân ra mở cửa, tay cầm giấy tờ chỉ vào tôi: “Vào .”

      “Tuy là phó quản lý bộ phận kho nhưng chẳng qua cũng chỉ là cái tên, trước đây công ty còn có bộ phận này, giờ kho ngày lớn nên lập thêm, vốn dĩ chức quản lý là thừa, phó quản lý lại càng thừa hơn. Thêm cái chức này chỉ để khi nhận lương, bộ phận phát lương yên tâm chút mà thôi.”

      Tôi biết ta mở miệng thốt được lời gì tốt đẹp mà.

      “Công việc của quản lý và phó quản lý khác nhau, bình thường họp, truyền đạt quyết định bên đều do quản lý đảm nhận. Còn phó quản lý phụ trách trông coi kho, điều động công nhân, làm giấy tờ.

      thế có nghĩa là thêm chữ phó là thêm đống việc như vậy. “Giám đốc... quản lý là ai vậy?”

      “Hoàng Kiến Nhân.”

      “Hoàng Kiến Nhân?” Con chim đần đó sao lại trèo lên vị trí này được? Mấy ngày gần đây tôi còn sung sướng nghĩ chắc ta vì chuyện kia mà bị đuổi rồi. “Giám đốc, phải Vương tổng đuổi hết nhân viên trong kho rồi sao? Tay Hoàng Kiến Nhân này...”



      “Hoàng Kiến Nhân trông kho, cũng phải ta thất trách.”

      Xem ra sau này vẫn bị giày vò kiểu “mày chết tao chết” rồi...

      “Chiều nay tuyển mấy công nhân chuyển hàng, theo tôi phỏng vấn họ.”

      “Á!” Nhiệm vụ quan trọng như thế lại phân đến tôi sao? Tôi nhìn kỹ nét mặt Lâm Tịch, giống như đùa. Thường những người được phỏng vấn người mới đều có khả năng cấp trung đẳng trở lên. Tôi là người có khả năng sao? Tôi là người có khả năng, rất có khả năng trong “chuyện đó”...

      “Từ tối hôm nay trở , hàng ngày bắt buộc phải có mặt trong kho từ mười hai giờ đêm đến sáu giờ sáng.”

      “Vâng.”

      “Công việc trong kho cũng chẳng có gì phải bàn giao, những người kia bị đuổi hết rồi, hãy chỉnh lý lại giấy tờ của mấy tháng sau khi .”

      Cái quái gì... Giấy tờ trong mấy tháng tôi ở đây? Chỉnh lý lại bắt buộc phải tìm tư liệu từ tất cả các phòng ban có liên quan để đối chiếu, như thế phải tôi bận chết sao?

      Thấy sắc mặt tôi khó coi, Lâm Tịch ngạo mạn ngẩng lên: “Lẽ nào chỉnh lý giấy tờ rất khó sao?”

      ...” Tôi rất muốn khóc.

      Lâm Tịch có thành kiến với tôi, nhưng ta có lấy việc công trả thù riêng tôi . Tôi thấy ta đối xử với tôi như thế là bất công, nhưng ta cũng rất nghiêm khắc với người khác, chỉ có thể đó là bản chất của ta thôi.

      Loanh quanh thế nào Hoàng Kiến Nhân lại leo lên được chức q bộ phận kho? khiến người ta phải suy nghĩ. Tôi ngã ra giường, nằm quay mặt vào tường suy nghĩ.

      Tôi biết ta, năng lực bằng nửa tôi, làm việc nghiêm túc, chăm chỉ, qua loa hời hợt, chẳng qua được cái mồm mép, con người khá đê tiện, biết cách nịnh hót... Nịnh hót? Tôi nhớ bố từng , số kẻ quan trường như cá gặp nước phải vì chúng có trình độ cao. chẳng qua là chúng biết cách ăn , biết lấy lòng mọi người.

      Xem ra đầu tiên tôi nhất thiết phải đứng vững . giờ có Vương tổng đỡ lưng, tôi giống như có được Miễn Tử Kim Bài vậy, bọn chúng dễ gì đá tôi đâu. Nhưng chúng có dung nạp được kẻ thù đội trời chung ? Tạm thời gọi chúng là “Bốn tên đê tiện” vậy, từ dưới lên lần lượt là: Hoàng Kiến Nhân, quản lý bộ phận kho, từng hãm hại tôi; Đàm Đào Sênh, nhân viên bộ phận tiêu thụ, cùng trưởng ban Mạc Hoài Nhân bày mưu hãm hại trung lương, trừ bỏ những kẻ theo mình; Mạc Hoài Nhân, trưởng ban tiêu thụ, tên đáng để trời tru đất diệt này cần phải giới thiệu nhiều; phó tổng giám Tào, mối quan hệ giữa tôi và lão này khá thâm sâu, tuy tôi và Lý Bình Nhi cho lão mấy viên gạch vào đầu nhưng đó là lén lút, phải tác phong của nam tử hán. Tôi tin trong công ty này có ai dám chống lại đám người tà môn ngoại đạo Mạc Hoài Nhân này. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tôi tập hợp từng người , sau đó sống chết với chúng phen... Thôi vậy, từ giờ về sau bị Hoàng Kiến Nhân giày vò rồi, xử lý xong rồi tính tiếp vậy.

      Cũng biết trong thời gian tôi có ở đây, thiên thần Bạch Khiết tỷ tỷ của tôi có bị tay Mạc Hoài Nhân kia làm gì rồi .

      Lần đầu tiên phỏng vấn người khác, tôi còn căng thẳng hơn những người đến tuyển, chỉ có tôi và Lâm Tịch. Chết tiệt! Trước đây phỏng vấn tôi có cả bàn dài toàn người phỏng vấn, cứ như tôi lên sân khấu diễn kịch vậy.

      Lâm Tịch đưa hồ sơ cho tôi: “ hỏi, tôi quan sát.”

      Người đến phỏng vấn rất đông, biết phỏng vấn bao nhiêu người nữa khiến đầu óc tôi quay cuồng. Trong lần vô tình ngẩng lên, tôi nhìn thấy ngoài cửa là bóng dáng thướt tha, kiều quen thuộc của Bạch Khiết, chiếc áo sơ mi nửa xuyên thấu vừa gợi cảm lại vừa dịu dàng, cộng với chiếc châm cài đầu màu bạc thu hút ánh nhìn nhưng quá phô trương, tất cả toát lên khí chất quý phụ dịu dàng nho nhã.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :