1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nữ thượng cấp hung tợn của tôi - Tây Sương Thiếu Niên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.7

      Mười mấy phút sau, ba chiếc ô tô lao tới phanh két bên cạnh tôi. Cửa mở ra, mười mấy tên côn đồ cầm gậy vây lấy tôi, tôi còn ngẩn người đứng đó: “Làm gì vậy?”

      “Có người bảo mày nhận điện thoại!” tên đưa di động cho tôi. Tôi hiểu.ã

      “Mau nghe !” quát.

      Tôi cầm lấy: “A lô?”

      “Ân Nhiên, mày giỏi lắm, người đàn bà của tao mà mày cũng dám động!” giọng trung niên vọng ra.

      “Ai là người đàn bà của ông?”

      “Tao cảnh cáo mày, tốt nhất là mày biến mất khỏi tầm mắt ấy !”

      Hình như liên quan đến Lý Bình Nhi. Tôi cãi: “Ông tưởng ông là ai? Hoàng thượng à? Hay là tổng thống?”

      “Ồ, mày dám cãi, mày giỏi lắm hả? Mày muốn chơi tao chơi với mày! Cho mày mười phút tìm người!”

      Tôi nhận ra rồi, là phó tổng giám Tào! vẫn bám lấy Lý Bình Nhi phải. “Tên họ Tào kia, đông người giỏi lắm sao? Ông có giỏi xuống đây đứng trước mặt tôi!”

      Lão ta cười mỉa: “Hồi tao hai mươi ba thằng như mày cũng phải là đối thủ của tao!”

      Lý Bình Nhi vốn dĩ là tiện nhân, nếu vì tranh giành người đàn bà như thế mà lấy trứng chọi đá với loại người như tay họ Tào đáng. Nhưng ở Ức Vạn từng ức hiếp sỉ nhục tôi, từng lấy giấy đập vào mặt tôi, đổ cho tôi tội lấy trộm nội y phụ nữ, đuổi tôi ra khỏi công ty. Giờ lại cho rằng nhiều tiền có thể tùy ý chèn ép người nghèo. Tôi biết bọn có chút tiền này nghĩ gì, chúng lúc nào cũng coi những người địa vị thấp kém, làm công việc vất vả, thu nhập thấp là những thằng ngốc, làm việc cho bọn nhà giàu chúng. Chúng thích nhất là việc: Tôi ăn thịt, ăn cá, còn người khác gặm xương.

      Càng nghĩ tôi càng ức chế:

      “Tên họ Tào kia, mười mấy tên côn đồ vây quanh tao, đến gan đứng trước mặt tao mày cũng có, mày là cái thá gì?”

      “Mày muốn chết hả?” Lão ta gầm lên rồi ngắt máy.

      Tôi ném điện thoại cho tên cầm ống sắt đứng trước mặt tôi, : “Nhãi con, giỏi quá nhỉ?”

      Tôi trả lời, nghĩ xem nếu bọn chúng động thủ tôi phải chạy theo lối nào đây.

      Ngắt máy chưa đến phút phó tổng giám Tào vác cái bụng phệ xuống, đến trước mặt tôi : “Tao vốn chỉ định cảnh cáo mày, nhưng nếu mày muốn làm tao khách khí nữa!”

      Lý Bình Nhi chạy ra kéo tay họ Tào: “Tào đại ca, đừng, đừng!” Tào đại ca, đúng là nực cười, lão ta già như bố ấy chứ!

      Lão ta quát: “Được thôi, đừng hả? Vậy xem, theo hay theo tôi?”

      Lý Bình Nhi cúi đầu, lát sau ngẩng lên : “ đợi em lát.”

      Rồi ấy kéo tôi ra ngoài, được ba, bốn mét tôi dừng lại: “Lý Bình Nhi, em và ta làm gì vậy? Hôm nay phải giải quyết xong với !”

      ấy hất tóc rồi : “Ân Nhiên, nghe em , về trước , lát nữa về em với .”

      “Về cái gì? Tay họ Tào đó hỏi rất hay, nếu em theo hãy ngoan ngoãn theo , bất luận là vì tiền hay vì cái gì khác! Nếu em theo hãy ngoan ngoãn theo , ghét nhất là loại phụ nữ ỡm à ỡm ờ giữa nhiều người đàn ông khiến họ đánh nhau vì ghen tuông!”

      Tay họ Tào gật đầu: “Đúng, rất hay, tôi cũng muốn hỏi cho .”

      Tôi chỉ vào lão chửi: “Mẹ kiếp, bọn tôi chuyện ai cho ông chen vào!”

      “Mẹ kiếp, mày dám cứng mồm hả?” tên đứng bên cạnh đá vào mông tôi, tay phải tôi tóm lấy cổ , thấp bé nên tôi kéo cái là túm được. Tôi lên gối, nằm vật ra đất.

      “Khốn kiếp! Lên!” Cả lũ cầm gậy hét.

      “Đừng gây chuyện nữa!” Lý Bình Nhi sợ hãi.

      Tay họ Tào : “Đợi ! Để bọn nó xong đánh cũng chưa muộn!”

      Chúng dừng lại, mắt tóe ra tia lửa.

      Tôi quát Lý Bình Nhi: “Em theo ai !!!”

      ấy ấp úng: “Em… em…”

      “Thần kinh!” Tôi chửi xong, quay lại hét vào mặt tay họ Tào: “Tên họ Tào kia! Loại đê tiện này cũng chỉ có ông mới thích!”

      Lão ta nhịn được: “Đánh gãy chân nó !!” Cũng lúc ấy Lý Bình Nhi hét lên: “Ân Nhiên, em theo !”

      Tôi mặc kệ, xong câu kia là chạy mất. Não tôi vẫn chưa hỏng đâu, điên đến mức ra oai để bọn chúng đánh cho bố mẹ cũng nhận ra đâu.

      Cả lũ đuổi theo sau tôi, nhưng đám côn đồ cả ngày uống rượu hút chích sao có thể đuổi kịp tôi? Rẽ mấy phố là đằng sau chẳng thấy ai nữa. Tôi quành trở lại, nấp trong góc nhìn bọn chúng thở hồng hộc quay về trước mặt tay họ Tào.

      Bọn chúng vài câu rồi lên xe .

      Sau khi chúng , tôi lần theo tường đến gần chỗ Lý Bình Nhi và lão kia. Thấy lão quàng tay lên vai Lý Bình Nhi, ta hất ra: “Đừng có động vào tôi!”

      Lão ta nổi xung: “Ồ, cứng gớm nhỉ? Lúc cầu xin sao biết liêm sỉ mà bò lên người tôi?”

      “Đúng! Lúc đó đồng ý cho tôi làm giám đốc, tôi mới ngốc nghếch để lừa! Nhưng có giữ lời hứa ?” Lý Bình Nhi nghẹn ngào.

      “Em , sao nhanh được thế chứ? Tuy là người đầu tư cho bộ phận ăn uống, sắp xếp cho em làm giám đốc bộ phận đó cũng khó, nhưng vấn đề là chỉ có là người đầu tư! còn phải thương lượng với hai người nữa. Việc này cần có thời gian, em hiểu ?” Tay họ Tào lại khoác lên vai Lý Bình Nhi, lần này ta khách khí nữa, lật tay “bốp” cái vào mặt lão. Lão ta gầm lên rồi đánh ngã Lý Bình Nhi…

      ra giữa họ có mối quan hệ xác thịt mờ ám như thế.

      phải đàn ông!” Lý Bình Nhi bò dậy chửi.

      “Mày tưởng mày làm bằng vàng à? Nếu thấy mày có chút sắc đẹp , mẹ kiếp tao cũng thèm nhìn! Muốn tao tranh giành với tên ăn mày họ Ân đó sao? Bố mày thèm!” Lão ta đá cái, Lý Bình Nhi kêu lên ngã lăn ra đất. Giờ là hơn giờ sáng, xung quanh chẳng có ai, đường chỉ có mình Lý Bình Nhi nằm khóc.

      Tôi động lòng trắc , thấy ta đáng thương, bị tên cầm thú đó đá mấy phát chết cũng trọng thương. Tôi nhặt cái túi ni lông trong thùng rác lên, lén tiến lại phía lão, chụp cái túi lên đầu lão rồi đấm cho cái. Lão ta lập tức ngã lăn ra đất, vùng vẫy muốn lôi cái túi ra khỏi đầu, Lý Bình Nhi nhịn đau bò dậy lấy chân giẫm lên túi cho lão bỏ ra. Quay sang với tôi: “ Cương, mọi người mau đánh chết lão !”

      “Mấy vị đại ca! Xin tha mạng… Bình Nhi, tha cho !...” Tay họ Tào vẫn tưởng có mấy người đánh mình, cuống cuồng khóc lóc xin tha.

      Cũng may chưa đập chết lão, tôi vội kéo Lý Bình Nhi dậy rồi chạy mất. Lên xe Lý Bình Nhi bảo đến chỗ ấy. Về nhà ấy rằng, lập tức dọn đồ chưa đến phút rồi luôn, còn có rất nhiều quần áo, mỹ phẩm đều mang theo.

      Tôi xách hai cái va ly, ấy đeo ba lô. Hai người vội vàng chạy xuống nhà, sau khi qua bên kia đường thấy ba chiếc ô tô lái tới trước nhà Lý Bình Nhi. Hai chúng tôi vội nấp . Mấy cái xe dừng lại, mười mấy tên côn đồ lần này cầm gậy nữa, thay vào đó là dao…

      “Mẹ kiếp để nó chạy mất rồi? Hai người ở lại canh, thấy nó chém chết! Còn lại chia ra tìm!” Cả bọn lên xe, ba chiếc xe lái theo ba hướng.

      Tôi và Lý Bình Nhi theo ngõ , ấy cười buồn: “Xem ra em ở lại thành phố này được nữa rồi.”

      tin tay họ Tào đó có thể tay che cả bầu trời!” Tôi phẫn nộ .

      “Lão ta thể tay che cả bầu trời, nhưng dù có gây lớn chuyện nữa người chịu thiệt thòi vẫn là những kẻ nghèo hèn chúng ta thôi.”

      Lý Bình Nhi câu này đúng quá mất!

      “Ân Nhiên, cảm ơn !” Lý Bình Nhi cảm kích .

      Tôi gì.

      “Ân Nhiên, có biết tại sao lúc nãy chụp đầu lão, em lại gọi Cương ?”

      “Em muốn biết lão ta biết đó là ?”

      “Ừm, đúng vậy. Cương là đầu bếp khách sạn, ta thích em, theo đuổi em, nhưng em đồng ý. Sau đó để làm giám đốc, em bán thân xác mình. ChuyệnỠnày cả bộ phận đều biết hết rồi. Cương tức điên cãi nhau với lão Tào, dọa cho hơn chục khách hàng ăn phải chạy mất, thế là bị lão ta dạy cho bài học. Lão ta bảo Cương phải rời khỏi thành phố, nếu lão chém chết. Cương nhát gan, ngay hôm đó rời khỏi thành phố, mãi đến hôm qua gọi điện em mới biết ấy chạy đến Tây Bắc. Hì hì, đồ nhát gan! Vừa rồi bị chụp đầu lão ta nhìn thấy , em kêu “ Cương”, lão tưởng ta quay lại báo thù, nghĩ là đánh, cũng thể ngờ quay lại.” Bộ não của bé suy nghĩ còn nhanh hơn tôi. Tôi thể khâm phục Lý Bình Nhi.

      Lý Bình Nhi tiếp: “Chắc chắn em thể ở lại thành phố Hồ Bình này nữa rồi, em còn nhiều thứ chưa thu dọn, vội như vậy, đến cái thẻ ngân hàng dưới gối cũng kịp cầm. Ân Nhiên, có thể cho em vay hai nghìn ? Em báo mất thẻ, lĩnh tiền rồi trả .”

      Thấy tôi gì, ấy tiếp: “Có phải cũng mang theo thẻ?...” Vẻ mặt đầy thất vọng.

      Tôi mềm lòng: “Có mang theo thẻ, đợi lát, rút tiền.”

      Lý Bình Nhi nhìn xung quanh: “Đừng, em sợ bóng tối… hay là để em lấy, ở đây trông hai cái va ly.”

      “Ừm, thế cũng được…”

      “Trong thẻ đủ hai nghìn ?”

      “Đây chỉ có hai nghìn, tiền thắt lưng buộc bụng tiết kiệm trong này hết cả, mật mã là…”

      Sau khi biết mật mã, Lý Bình Nhi men theo bờ tường chạy ra đường lớn. Tôi thấy lạ, sao lại chạy ra hướng đó? phải cuối con ngõ này có ngân hàng sao? ấy lên chiếc taxi, đột nhiên tôi bừng tỉnh, mẹ kiếp, Lý Bình Nhi lừa tiền của tôi.

      Tôi đuổi theo, nhưng chỉ thấy cái bóng taxi ngày càng xa…

      Tôi chặn cái taxi khác, đến ngã tư tôi sững sờ, Lý Bình Nhi rẽ đường nào?...

      Lấy di động ra gọi ta tắt máy.

      Tôi điên cuồng ấn số, nhưng đều vô ích. Tôi như kiến bò chảo nóng, chuyện này phải đùa đâu. Tiền trong thẻ là học phí của em tôi, nó sắp vào học rồi, mấy ngày nay tôi định gửi tiền, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.ọ

      Tôi thẫn thờ đường, thấy ngân hàng là tôi chạy vào xem. Đường xá lúc nửa đêm tối tăm ảm đạm giống với tâm trạng tôi lúc này. Báo cảnh sát! Đúng, báo cảnh sát! Tôi vào đồn công an, đường nhận được tin nhắn từ số lạ: “Ân Nhiên, xin lỗi ! Em muốn làm vậy đâu. đối với em tốt như thế, em đáng bị trời tru đất diệt! Nhưng thực em còn cách nào khác. Bạn trai em ở nước ngoài bị tai nạn nằm viện. Em đủ tiền, em từng muốn nhiều thứ từ tay họ Tào đó, lão đồng ý với em, còn cho em làm giám đốc em mới chịu theo lão, ai ngờ lão ta lừa em, em nổi giận thế là cãi nhau với lão. Sau đó em nghĩ đến , muốn làm lại với để lừa tiền. đối với em tốt như thế, vậy mà em lại cướp hết tiền của . Bạn trai em sắp xong rồi, em mang tiền sang ấy chỉ có thể đợi chết thôi. Em ấy, rất , em nguyện hy sinh mọi thứ vì ấy. Đời này em chỉ có lỗi với mình , em mong tha thứ. bạn Mẫu Đơn của để lại cho chuyện buồn nhất cuộc đời, mà em lại nhân đôi nó lên. Em nghĩ cách gom tiền trả , nhưng thể trong thời gian ngắn được. xin lỗi …”

      Tôi gào lên: “Lý Bình Nhi…”

      Lý Bình Nhi, số tiền đó rất quan trọng với , chả lẽ với tôi nó quan trọng? Em tôi làm sao học được đây? Số tiền đó là tôi phải thắt lưng buộc bụng, ăn uống tằn tiện mới gom góp được, lấy như thế được sao?

      Tôi đến đồn, cảnh sát trực ban dậy, ta bực bội: “Có chuyện gì?”

      Tôi kể lại chi tiết việc Lý Bình Nhi lừa tiền, ta vươn vai uể oải :

      “Xin lỗi, phải đến đồn nơi xảy ra việc, khu đó thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi.”

      Lòng vòng mãi cuối cùng chỉ nhận được câu: “Được rồi, về đợi tin ! Có tiến triển gì chúng tôi gọi điện thông báo cho !”

      Tôi lòng dạ u ám ra khỏi đồn cảnh sát, biển người mênh mông như thế, dù cảnh sát có dốc toàn lực lượng ra phá án cũng đâu thể xong trong dăm ba ngày? Bọn họ chỉ biết những lời tốt đẹp trước mặt những người bị hại, dù dăm ba năm sau chưa chắc bắt được kẻ tình nghi.

      Trời sáng , đến chỗ làm tôi bị muộn, tay giám đốc bắt được lỗi liền tha cho tôi, bắt tôi đến văn phòng ký tên lên giấy nhận lương, tính tiền mấy vừa qua rồi bảo tôi nghỉ việc luôn.

      Tất cả giống như cơn ác mộng, tôi mơ màng trở về địa lao của mình, nằm giường, nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy tiền đồ của mình, cả cơ thể chìm đắm vào giấc mộng.

      ------------------------------------------

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      CHƯƠNG 5 – NGƯỜI PHỤ NỮ DẠY TÔI BIẾT TỰ TIN

      5.1

      Sau khi tỉnh dậy, nhận ra mọi việc tồi tệ đó đều phải nằm mơ tất cả đều là thực, tôi phải dũng cảm đối mặt với nó. Tôi gọi về nhà thể gửi tiền được, đương nhiên tôi bị lừa hết tiền mà chỉ là tiêu hết rồi. Mãi lâu sau bố tôi mới : “Có phải công việc gặp khó khăn ?”

      “Bố, có gì.... có.”

      Bố tôi ý tứ sâu xa : “Ân Nhiên, năm đó bố bị kẻ khác hãm hại, ngày nào cũng phải chiến đấu với tuyệt vọng, hụt hẫng và chán nản. Có lúc bố sụp đổ, tự than rằng “ ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này”.

      “Nhưng sau khi vượt qua rồi, nhìn lại thấy mình lúc đó ngu ngốc, có thời gian tuyệt vọng bằng dùng khoảng thời gian đó cố gắng phấn đấu. sợ kẻ khác chặn đường mình, sợ nhất là tự mình chặn đứng trái tim mình, con hãy nhớ, đừng bao giờ dễ dàng từ bỏ!”

      Ngắt máy, tôi cố gắng kiềm chế cho nước mắt rơi. Giờ phải ngày tận thế, tôi còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác, tôi vẫn còn rất trẻ, còn có chí tiến thủ. Ra khỏi địa lao, khí trong lành, ánh nắng chan hòa, lần nữa tôi lại gia nhập đội quân tìm việc, đoàn người này còn đông đúc hơn cả khi xếp hàng mua vé buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân.

      Vất vả năm năm tiểu học, cần cù ba năm cơ sở, quên ăn quên ngủ ba năm trung học, vào trường cố gắng lấy được cái bằng đại học, giờ bằng đại học là cái quái gì chứ? Lơ mơ học hành bốn năm, lấy chứng nhận tiếng cấp bốn, chứng nhận tin học, có bằng tốt nghiệp, giấy chứng nhận học vị nhưng chẳng thể tìm được công việc như ý, thậm chí có người còn tìm được việc, vừa tốt nghiệp thất nghiệp. Bốn năm trời cầm trong tay vài cái bằng, cảm giác như bị lừa vậy, sinh viên bây giờ đáng mấy đồng chứ?

      Thế giới này có quy luật thải hồi, thích ứng được với xã hội xã hội đào thải . Nếu muốn bị đào thải hãy tự tin đạp lên mọi trở ngại mà bước tiếp.

      Sau mấy ngày khổ cực trận tuyến tìm việc, đơn vị quyết định nhận tôi, vị trí làm nhân viên văn phòng. Khi về đãi ngộ với bộ phận nhân tôi mới trố mắt, doanh nghiệp vốn đầu tư nước ngoài, còn nằm trong top 500 các doanh nghiệp mạnh thế giới, làm trong doanh nghiệp như vậy áp lực rất lớn, ngày nào cũng làm, tháng nghìn hai trăm tệ, ra ai tin được chứ? Tôi vừa có chút vui là ông nước ngoài đập bàn: “Cậu là cái thá gì? Sáng tôi fire cậu, chiều có thể tìm ngay người khác!”

      Tôi trở về địa lao, nghĩ tới nghĩ lui, chần chừ biết có nên đến làm ở cái công ty thuộc top 500 thế giới, lương tháng nghìn hai lại còn có cả bảo hiểm . Hơn nữa ký cái là ba năm luôn, cũng có nghĩa là trong ba năm đó tôi từ chức bình quân mỗi tháng được nghìn rưỡi tệ. Ba năm liền như thế, cái khác chưa , ngay việc ăn thôi cũng thành vấn đề.

      Ở cái thành phố chi tiêu đắt đỏ như Hồ Bình này, chút lương đó chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Chưa làm mà tôi nhìn thấy bộ dạng tuyệt vọng hơn của mình trong tương lai rồi. Thế thà vác xi măng còn hơn!

      Chỗ tôi ở thấy được bầu trời trong xanh, những căn nhà xiêu vẹo và đống dây điện chằng chịt che lấp cả bầu trời, ngẩng đầu cảnh vật tiêu điều, cúi đầu lại là cảnh tượng khác của nhân gian.

      Ở đây giá cả rẻ mạt, tiền thuê nhà cũng rẻ, quá nhiều chỗ treo đầu dê bán thịt chó, có quá nhiều đứng đường, thu hút những người lao động chân tay từ mọi ngóc ngách của thành phố nghe danh mà đến. Với những người công nhân giá trị con người rẻ mạt đây đúng là thiên đường.

      Tôi sống ở địa lao, chính là tầng hầm, khi lên tầng phần khách thuê nhà đều là mại dâm. Nửa đêm hai, ba giờ sáng còn nghe được những thanh dâm đãng, biết có hưng phấn đến mức đó .

      Còn có cả những cuộc cãi vã mặc cả, tiếng đánh mạt chược thâu đêm, tiếng kêu phấn khích của những kẻ thắng tiền và tiếng kêu gào chửi bới của những kẻ mất tiền...

      Hàng ngày ra vào chỗ tôi ở còn có những đứa trẻ bán sách báo, băng đĩa khiêu dâm và hoa hồng, trai có cả, thường là con của những người công nhân từ thành phố khác, có tiền học, bố mẹ cũng muốn để ở nhà. Bố mẹ tôi cả đời vất vả, các cụ vẫn bảo chăm chỉ giàu có, nếu cho ba đứa trẻ chúng tôi học có khi bố tôi bước vào ngưỡng cửa những gia đình hàng đầu rồi.h

      Tôi lại hiểu được tàn khốc của thực, lương nhận được ở chỗ rửa xe, những tờ trăm tệ toàn là tiền giả. Chẳng trách mà tay giám đốc đó bảo vài ngày rồi tính lương lần, ra mưu từ trước.

      qua quán bar, “Cánh cổng thiên đường" tuyển bảo vệ, cầu ít nhất tốt nghiệp cấp ba, cao mét bảy nhăm trở lên, cơ thể cường tráng, vẻ ngoài ưa nhìn. Tôi vào xem.

      Cạnh tranh với tôi còn có vài chàng cao to khác, nhưng may mắn học lực, sức khỏe và vẻ bề ngoài giúp tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình hơn người khác. Đường đường là sinh viên tốt nghiệp đại học cầm mấy cái bằng chứng nhận ứng tuyển bảo vệ, hầy hầy, nực cười nhỉ?

      Nhưng công việc này khá tự do, muốn lúc nào cũng được, hơn nữa lương cũng thấp.

      Công việc của tôi là giám sát từ mười giờ tối đến hai giờ sáng hôm sau, nếu thấy khách có xích mích hoặc gây chuyện lập tức ngăn chặn, kiêm việc giúp các thoát khỏi những người bám dính lấy mà chịu bỏ thêm tiền.

      Hàng ngày, tôi phải giám sát tại nơi mù mịt khói thuốc, ăn tục tĩu, nhìn những kẻ có tiền đùa giỡn các : ép uống rượu hút thuốc, uốn éo uống thuốc lắc, sờ sờ dưới, thậm chí còn véo nọ nhéo kia hoặc tát cho mấy cái. Các những được thể đau đớn mà còn phải tỏ ra lẳng lơ thích bị ngược đãi để lấy lòng bọn chúng. Tôi giống như con chó giữ nhà, vì sinh tồn mà bán sức lao động, nhưng lại nhìn người khác sống để phát tiết tinh lực dư thừa. Tôi nghĩ mình suy sụp rồi, hoặc có thể là, tôi hư hỏng rồi...

      Tôi sợ gặp phải bạn học hoặc đồng nghiệp trước đây, sợ nhìn thấy tất cả những ai mình quen biết...

      Hôm đó tôi nghĩ, ngoài “Cánh cổng thiên đường” ra tôi chẳng còn chỗ nào để , tôi muốn mốc meo trong cái địa lao này, vì vậy tôi thay bộ quần áo bò sạch thoải mái đến “Cánh cổng thiên đường”.

      Tất cả các ở đó nhìn thấy tôi đều rất kinh ngạc, họ thể ngờ Ân Nhiên mặc bộ đồng phục bảo vệ nhem nhuốc thường ngày lại cường tráng, lại đẹp trai thế này, lại có chút phong trần khoáng đạt.

      Các vây quanh tán tỉnh tôi, kể toàn truyện cười người lớn.

      Trước tối hôm nay, tôi mặc bộ đồng phục xám, đội mũ xám chưa bao giờ dám gì với những xinh đẹp lả lướt kia, phải tôi thích, mà là người ta coi loại bảo vệ bé ra gì. Tuy họ bán thân thể nhưng nếu may mắn thu nhập đêm của họ có thể còn nhiều hơn lương cả tháng của tôi.

      Những thoải mái còn nhảy những điệu gợi cảm với tôi. Bình thường tôi chỉ có thể đứng trong góc tường nhìn họ vui vẻ với khách dưới ánh đèn, ngờ tôi cũng có lần như vậy, tôi quên luôn bản thân mình vui vẻ cùng họ nhảy.

      Khi tôi cuồng nhiệt nhảy người bảo vệ khác đưa cho mảnh giấy, đó có dòng chữ ngay ngắn: “Nhảy rất đẹp, có thể nể mặt đến gặp tôi tại ‘Athena’ ? Thưởng thức người đẹp của .” “Athena” là tên gian phòng bao trong “Cánh cổng thiên đường”. Những người vào đó đều là loại giàu có, họ phải bỏ ra ít nhất hai nghìn tám để bao. Đương nhiên tổng tiền uống rượu gọi đồ ăn chỉ có vậy.

      Thưởng thức người đẹp của tôi?

      Hề hề, nực cười, tự coi mình là người đẹp, đúng là quá tự tin. Tôi nhìn mảnh giấy, cười cười rồi vứt . Các ngạc nhiên nhìn tôi: “Ân Nhiên, có người đẹp mời sao ?”

      “Lương tháng của tôi ngay tiền thuê phòng cũng đủ, tôi dám .”

      Các đều cười bất lực.

      Nhìn thấy ca sĩ mặc đồng phục học sinh, hở đùi, áo có mấy cái khuy cài uốn éo điên cuồng sân khấu, tôi nghĩ tới hai đứa em, ban đầu tôi với bố lo học phí cho em, nhưng...

      Khi tôi gọi điện bố tôi ngủ vì uống say quá rồi, em lớn đến trường, em khóc rằng, học phí của hai chị em là bố vay được từ người họ hàng. Lúc đầu người đó cho vay, nhưng bố quỳ trước nhà người đó hai ngày liền, vì thể diện người đó mới cho bố vay. Người này hồi xưa nghèo rớt mồng tơi, hồi bố vẫn làm ở huyện dùng tên mình bảo đảm ở ngân hàng ông ta mới có cơ hội giàu lên. Ai ngờ bố vừa thất thế là ông ta lập tức trở mặt nhận người nhà nữa.

      Sau khi ngắt điện thoại, tôi tát mạnh vào mặt mình hai cái, trong óc có tiếng “u u”. Tôi ngồi ở bar gọi chai Nhị Oa Đầu, cậu phục vụ cười hi hi :

      “Này, Nhị Oa Đầu nặng như thế, hay là tôi pha cốc Thành phố bầu trời cho lê tê phê nhé!”

      “Hừ, có rượu gì phê được như Nhị Oa Đầu?”

      Rượu và đồ ăn trong quán bar thường đắt hơn bên ngoài đến N lần, N tương đương với năm. Tôi bực bội uống hết nửa chai Nhị Oa Đầu, người ta bảo nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, tôi càng uống càng ngẩn ngơ... nhìn những người trong này, ai cũng mang mặt nụ cười tẻ ngắt, đó là nụ cười sao?

      xinh đẹp ngồi bên trái quầy bar thu hút tôi, ra tôi nhìn thấy gương mặt ta mái tóc dài che mất rồi, nhưng chiếc vòng vàng lấp lánh cổ ta thu hút tôi. Khi ta trả tiền, lấy ví ra từ cái túi Prada, trong ví là đống thẻ ngân hàng, còn cả sấp tiền đỏ chót. Những người có tiền thế này, nhẫn hay vòng đeo người đều là xa xí phẩm.

      Đột nhiên tôi lại có ý định cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cướp của ta để chia cho tôi, tại sao lại có người giàu như thế, có người đến nhu cầu thiết yếu là ăn no mặc ấm cũng thành vấn đề?

      Tôi cần hai vạn tệ! Tôi phải đưa hai vạn tệ cho bố tôi. Tôi dám tưởng tượng cảnh ông hơn năm mươi lại phải quỳ trước cửa nhà của người kia! Tôi thà người phải quỳ là tôi, phải ông! Nghĩ thế tôi muốn mình sinh ra đời này. Người đẹp kia xem ra tâm trạng rất tồi tệ, tay chống lên trán uống ít rượu, cuối cùng ấy định ...

      Tôi phải theo ta! Hôm nay tôi phải cướp của ta, rượu đúng là thứ khiến gan lớn hơn hẳn. Tôi nhảy xuống khỏi ghế, người vừa đưa tôi mảnh giấy lại nhét tờ nữa vào tay tôi, vẫn là dòng chữ ấy: “ nể mặt sao? Người đẹp vừa đưa giấy cho .”

      Hừ! Người đẹp...

      Người đẹp giống như loài rắn độc nhiều màu sắc, người đẹp đều có độc cả. Tôi “roạt” tiếng xé đôi tờ giấy, chàng bảo vệ kia ngạc nhiên nhìn tôi, tôi vỗ vai ta: “ đừng cho ta biết tôi là bảo vệ ở đây, nếu người ta thất vọng lắm.”

      Nếu người đẹp kia mà biết tôi chỉ là bảo vệ bé của “Cánh cổng thiên đường”, bạn có nghĩ ta muốn gặp tôi ? Tôi mặc bộ đồng phục bảo vệ, đội cái mũ to tướng đứng ở đây lâu như thế rồi, có quý nào nhìn tôi chưa?

      theo giàu có kia ra khỏi quán, ta đường lớn mà lại rẽ vào ngõ, đúng là trời giúp tôi rồi. Trong con ngõ tối om chẳng có ai, ánh đèn đường lờ mờ chiếu lên đường tạo nên cái bóng nghiêng nghiêng dài dài, u ám.

      Tôi tấp tểnh , cảnh vật trước mắt cứ lắc qua lắc lại, thể say vào lúc này được. trước mặt để tóc ngang vai, dáng người thướt tha, chân dài eo thon, mông đầy đặn, chân đôi giày cao gót đỏ chót, mỗi bước mông lại đánh qua đánh lại, còn nghe được tiếng bước lộp cộp. Tôi lập tức tỉnh được quá nữa, lắc mạnh đầu cái, mơ màng hoàn toàn biến mất.

      Tôi nghĩ mình đúng là đồ háo sắc, tôi bước nhanh hơn, đương nhiên nhanh nhưng tôi vẫn cố gắng để phát ra tiếng động, tôi nhón chân để kia phát ra. Khi đến gần, tôi chậm lại, bước cùng nhịp với ta. Cũng may tiếng bước chân của ta rất to, át được tiếng tim đập và tiếng thở của tôi. Tôi bắt đầu thử quan sát này từ các góc độ khác nhau.

      Đầu tiên tôi ngó bên phải nhìn gương mặt, gương mặt rất đẹp, dưới ánh đèn tờ mờ của đèn đường có chút ửng hồng, mái tóc dài che mất phía bên trái của ta.

      Rồi tôi nhìn ngực, ngực ta rất to, rất hấp dẫn, có sức mê hoặc khiến người ta muốn sờ. Bầu ngực lớn đó phập phồng lên xuống ngừng, ràng là thở rất gấp, có lẽ là đêm nên sợ hãi, cũng có thể là phát ra tôi theo.

      Địa điểm gây án rất quan trọng, đầu tiên là xung quanh được có người, nếu ta mà hét lên là tôi bị bắt xử bắn. Tiếp nữa là phải tối, nếu bị ta nhận mặt tôi chỉ có hai con đường: hoặc giết người diệt khẩu, hoặc bị xử bắn. Nghĩ đến xử bắn là tôi run lên. Nghe trong nước nhiều tỉnh xóa bỏ hình phạt xử bắn, thay vào đó là dùng thuốc ngủ. biết tỉnh này xóa bỏ xử bắn chưa? Nhưng nếu bị bắt, chết luôn lại tốt, tòa, thẩm phán mà gạch dấu nhân, bố tôi tức chết cũng thành bại liệt.

      Có điều, nghĩ tới việc bố tôi vì hai vạn tệ mà chịu nhục, tôi lại kiên quyết ý định cướp tiền.

      Thủ đoạn gây án đương nhiên cũng rất quan trọng. Tôi có thể đánh ngất ta trước rồi cướp ví, cướp dây chuyền? Hoặc lấy gì đó trói ta lại, đánh ngất , nhưng nếu làm thỏa đáng thành hai cái mạng rồi. Vì tôi suy nghĩ do dự quá nhiều nên chỉ có thể theo ta suốt như thế, may là con đường này càng ngày càng sáng, gan tôi càng ngày càng .

      Phía trước, bỗng nhiên sáng trưng, đầu người nhấp nhô qua lại, chúng tôi vào khu buôn bán tấp nập. Đáng chết! Biết thế mình ra tay sớm, giờ chỉ có thể tiếp tục theo dõi ta thôi.

      Để bị phát mất dấu, tôi cố gắng duy trì khoảng cách nhất định. Đôi mắt tinh tường của tôi xuyên qua dòng người tấp nấp khóa chặt lấy ta. Chỉ thấy mái tóc dài của ta bay lên trong gió, vô cùng xinh đẹp. Vào khoảnh khắc ấy trong lòng tôi bỗng nhiên có cảm giác lo lắng kỳ lạ.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      5.2

      Cứ theo như thế đến ngã tư, tôi thấy bên đường có cảnh sát. Tôi giật mình, toàn thân sởn gai óc, tôi vô cùng căng thẳng sợ cảnh sát nhìn ra tôi là tên lưu manh có xu hướng phạm tội. Nếu bị bắt, theo luật tôi thuộc giai đoạn có ý định phạm tội, xử lý theo tội hiếp dâm bất thành, theo điều khoản nào đó, ít nhất bị xử ba đến mười năm tù.

      Thế là tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, hơn nữa còn nhìn quanh quất như rất nhàn rỗi, nhưng thực tế toàn thân tôi run lẩy bẩy. Khi đến gần cảnh sát đó tôi dám ngẩng đầu lên.

      “Đồng chí, đứng lại!” ta bỗng chỉ tôi, .

      “Có nghe thấy , bảo đứng lại kìa!” Tôi giả vờ gọi tên ăn mặc như lưu manh ở bên cạnh, “Chú cảnh sát gọi con hoang cậu kìa!”

      “Mẹ kiếp, cút , là gọi con hoang mày ấy.” Tên lưu manh chửi tôi.

      “Đồng chí cảnh sát, nó chửi tôi, có quản ?” Tôi .

      sao, cậu , tôi gọi ta.” Tay cảnh sát thả cho tên lưu manh , giữ tôi lại.

      “Đồng chí, tôi là dân lành, được bắt tôi.” Tôi run rẩy, nghĩ bụng, quả này xong rồi, bị xử bắn mất.

      đưa chứng minh thư đây!”

      “Đây, xem, tôi là người tốt, cái ảnh này rất đẹp trai đúng , làm gì có kẻ xấu nào đẹp trai như tôi?”

      ít thôi, có biết phạm lỗi gì ?”

      Tôi nghĩ bụng, lẽ nào ta nhìn ra tôi là tội phạm cướp của, dù thế nào tôi cũng thể thừa nhận, bèn lắc đầu quầy quậy: “Tôi có phạm lỗi gì đâu, đổ oan cho tôi rồi!”

      “Cảnh sát nhân dân bao giờ đổ oan cho người khác! Cho biết, vừa vượt đèn đỏ!”

      Nghe thế tôi thở phào: “Khụ, chỉ là vượt đèn đò thôi mà, có gì đâu. Nào nào, mời điếu thuốc.”

      “Đừng có giả vờ với tôi, có biết vượt đèn đỏ nguy hiểm thế nào ?

      “Đúng đúng, phải, sau này tôi dám nữa.”

      “Được rồi, nộp phạt năm mươi tệ rồi .”

      Tôi đành buồn bực lấy tiền nộp phạt, sau nghĩ lại bị xử bắn coi như may mắn rồi, còn bận tâm năm chục tệ sao?

      “Cảm ơn , tôi được chưa?”

      Bị dằng dai lúc, tuy bị bắt nhưng đối tượng của tôi biết biến đâu rồi.

      Tôi hơi chán nản biết làm sao, nhìn biển người biết tìm ta ở đây bây giờ. Tôi đành cứ thế mục đích, nhưng được cái tôi cũng may mắn, lại nhìn thấy mái tóc dài kia ở góc đường, nhưng rồi chớp mắt cái lại biến mất trong bóng tối.

      Tôi liều mình chạy sang mặc kệ có nguy cơ bị phát , đuổi theo ta đến con ngõ tối om, nhưng ở đó chẳng thấy gì, ta lại biến mất rồi.

      Lần này tôi thất vọng hoàn toàn, cảm giác đơn tột cùng xộc thẳng vào tim tôi. Tôi châm điếu thuốc, rít vào từng hơi dài, trong đầu cứ lởn vởn mãi bóng dáng của đó.

      Mình làm sao vậy? Có phải thích ta rồi ? Tôi nghĩ.

      Tại sao lúc này điều hấp dẫn tôi lại là con người ta chứ phải dây chuyền vàng, túi Prada, ví tiền?

      Đúng lúc tôi suy nghĩ mông lung đó đột nhiên xuất . ta ra từ cửa hàng bán quà tặng.

      ta bất ngờ xuất khiến tôi trở tay kịp, cuống cuồng vứt đầu thuốc . Trong đêm tĩnh mịch, tiếng “lộp cộp” từ gót giày của ta vô cùng ràng, dáng người thướt tha đó cũng dần biến mất con đường tối tờ mờ, mái tóc bay phấp phới theo gió. Có lẽ đúng là ta uống rất nhiều rượu, túi xách khoác vai kẹp vào nách mà là treo ở bàn tay đung đưa theo từng bước . Tôi động thủ đây!

      Tôi sải bước lại gần, chỉ cần cướp cái túi là được, trong túi của ta ít nhất phải có vài nghìn tệ, cướp đồ trang sức hơi khó, tôi chỉ cần giật lấy túi rồi chạy, chắc chắn ta đuổi kịp.

      “Soạt” cái, có kẻ từ con ngõ bên trái chạy ra nẫng tay của tôi. giật lấy cái túi rồi chạy mất.

      Mẹ kiếp! Lại còn thế này, con mồi tôi nhắm cả ửa ngày trời lại để kẻ khác nẫng mất! giật được cái túi rồi chạy mất, khốn kiếp, tôi phải đuổi theo cướp lại cái túi. ta người thấp bé có lẽ chạy thoát được tôi đâu.

      Tôi chạy vượt qua người kia, nghe thấy ta hét lên: “Á! Ăn cướp!”

      Tên kia tay cầm túi, chạy hết con ngõ này lại vòng sang ngõ khác, chắc chắn thể ngờ tôi là đồng liêu của , nghĩ cướp được cái túi rồi, nào biết được bọ ngựa bắt ve sầu lại có chim sẻ đứng sau? Tôi cũng có thể coi là chim sẻ?

      Thôi, là bọ ngựa vậy.

      Hồi học, ở trong khoa, với các hạng mục chạy ngắn trăm, hai trăm, bốn trăm mét, chạy cự ly trung và dài, tôi ít khi có địch thủ. Tên cướp kia chưa chạy hết con ngõ thứ hai bị tôi đuổi đến sau lưng, cũng dự đoán trước có người đuổi đằng sau, đột nhiên vung tay lên, tôi thấy trong tay con dao găm. May mà tôi đứng quá gần, nếu bụng bị rạch rồi.

      Nhãi con, dám giết tao?

      Tôi nhanh tay tóm lấy cánh tay cầm dao của kéo về phía mình, thuận thế đưa chân lên đá . Túi và dao đều rơi ra, tôi xông lên túm lấy tóc đập đầu xuống đất mấy phát. Lần này toàn thân mềm nhũn, từ các con ngõ khác có mấy tên đồng bọn của chạy ra, tôi nhặt cái túi rồi chạy.

      Chạy qua vài con ngõ, vừa chạy vừa nhìn về phía sau, khi chắc chắn còn ai đuổi nữa tôi mới chậm lại. Cúi nhìn cái túi trong tay, phía trước đụng phải người, tôi vội vung túi lên định đập, nhưng... người đó lại là bị giật túi.

      ta vẻ mặt đầy cảm kích cầm lấy túi từ tay tôi: “Cảm ơn , cảm ơn lấy lại giúp tôi!”

      Tôi sững sờ...

      Khi bình tĩnh lại, tôi cúi đầu nghĩ xem có nên cướp , nhưng ta lại tò mò nhìn tôi, nhìn mặt tôi rồi. Nếu tôi cướp, ta báo cảnh sát khả năng bị bắt là rất lớn.

      cảm ơn , tôi là Chi Lan, tên gì?”

      Khi ngẩng lên nhìn ta, tôi sững sờ, Chi Lan, quả nhiên là tiên nữ xinh đẹp diễm lệ thướt tha... Bỗng cảm giác kỳ lạ khiến tôi được gì, đôi mắt to tròn trong sáng càng khiến ý định cướp giật của tôi tan thành mây khói. Tôi tự chủ được quay người, vẫy tay: “Tạm biệt!” rồi ngẩn ngơ bước .

      Tôi châm điếu thuốc, chán nản ra khỏi ngõ, ngờ ta vẫn theo, dùng tay khẽ chạm vào mu bàn tay tôi: “Này, sao vậy?”

      “Con buổi tối đừng có vào những con đường thế này! Chút thường thức đó cũng biết sao?!” Tôi đột nhiên quát lên, bản thân cũng thấy giật mình.

      “Đến trung tâm thương mại Hoa Nhuận đường này gần mà.”

      ngốc à? Đừng có theo tôi!”

      Tôi ra khỏi ngõ, đến con đường ăn vặt đầy náo nhiệt, ta kéo tay tôi : “Tôi mời ăn chút gì được ?”

      Tôi nhìn thẳng vào mắt ta : “ Chi Lan, tôi vốn là tên cướp! Vừa rồi tôi định cướp của nhưng lại bị tên khác ra tay trước, tôi phải bắt cướp giúp mà chỉ vì cái túi kia thôi! Tôi cho hay, đừng có tin người có vẻ ngoài lương thiện đoan trang, đặc biệt là loại người như tôi!” Gương mặt thiên thần, dáng người ác quỷ, Chi Lan chính là kiểu người đẹp đó, tôi bất giác kìm được cho ta biết tôi là trộm cướp. Tôi muốn cho biết rằng bao giờ được tin những người có vẻ ngoài xinh đẹp. Dù sao tôi chạy rồi ta cũng đuổi được, hơn nữa tại sao tôi lại phải chạy, dù ta báo cảnh sát cũng chẳng có chứng cứ!

      Tôi quay người định , ta sững người đứng im tại chỗ.

      cơn gió lạnh thổi tới, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.

      “Thế tại sao sau đó cướp nữa?” này đúng là sợ chết, lại đuổi theo tôi.

      “Lúc nhìn thấy , mọi ý định của tôi trước đó đều tan biến. Tôi cảm thấy mình tàn nhẫn, thậm chí khinh bỉ chính mình, bản thân là nam tử hán có chân có tay, tại sao lại có ý nghĩ đáng ghê tởm như thế?”

      “Thế tại sao lại định cướp?” này chi có gương mặt thiên thần mà giọng cũng lảnh lót dễ nghe.

      “Hừ, tôi cần tiền.”

      "Bao nhiêu?”

      “Hai vạn!”

      “Được, để tôi rút tiền cho , ở đây đợi tôi!”

      ấy kéo tôi lại, kiên quyết .

      “Ừm được, tôi đợi .”

      “Được, đợi tôi đấy!” ấy chạy tới chỗ máy rút tiền ở ngân hàng đối diện.

      Đợi ? nghĩ tôi là thằng ngu à? mà báo cảnh sát tôi lại phiền phức to, ai tin được vô duyên vô cớ lại cho tiền tên cướp chứ? Tôi nhấc chân chạy mất.

      Tối hôm đó, tôi mặc đồng phục đứng dựa tường, mơ màng nhìn các chàng trai vui vẻ. Tôi kéo mũ sụp hẳn xuống, sợ người ta nhận ra tôi, vừa sợ những người tôi từng quen biết, vừa sợ Chi Lan mà tôi định cướp tối qua.

      tờ giấy đưa ra trước mặt tôi, tôi khựng người, gì vậy? Tôi ăn mặc thế này cũng có người đưa giấy sao?

      Cũng phải người hôm qua đưa giấy, mà là cánh tay ngọc ngà, trắng trẻo. Tôi ngoảnh sang, người phụ nữ xinh đẹp, xinh đẹp đến thần thánh cũng thể xâm phạm, mái tóc đen nhánh buộc cao, đôi mắt bồ câu đa tình, ngũ quan hài hòa, đôi môi hồng óng ánh gợi cảm, làn da trắng mịn màng tì vết... vẻ đẹp của ấy là vẻ đẹp của thanh khiết, hoàn toàn khác biệt với những ngoài kia. Tôi choáng váng, vội thụt lùi mấy bước, cúi đầu nhìn ấy.

      ấy tiến tới hai bước, huơ huơ tờ giấy trước mặt tôi: “Tôi có phải người đẹp ?”

      Tôi nhìn vào mắt ấy, gật đầu.

      tên là Ân Nhiên?” Giọng của ấy vừa dễ nghe vừa có sức hút.

      “Xin lỗi nhận nhầm người rồi.” Tôi trả lời.

      “Hì... có thể uống với tôi ly rượu ?”

      “Xin lỗi người đẹp, tôi làm việc.”

      “Vậy để tôi với quản lý.”

      ấy , quản lý tới với tôi: “Ân Nhiên, ngồi chuyện với vị khách đó ."

      “Quản lý, chuyện tiếp khách phải của các và bọn kia sao?” Bọn kia mà tôi chính là bọn trai bao.

      “Ân Nhiên, cậu ngốc à? Khách kiểu đó vừa phú vừa quý, tiêu tiền ở chỗ chúng ta nếu vui là trả từng vạn từng vạn!”

      Tôi sững người... Từng vạn từng vạn? hay giả đấy?

      Tôi từng thấy những khách nam cho các hàng nghìn hàng vạn, nhưng khách nữ cho bọn trai bao từng đó chưa thấy. Tôi có thể chống cự lại mọi thứ, trừ mê hoặc, đúng, tôi cũng là loại dung tục như vậy, rất tiền, rất thực tế.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      5.3

      ấy ngồi trong phòng “Athena”, khi tôi gõ cửa có phục vụ ra mở cửa cho tôi. Căn phòng to, chỉ có mỗi mình ta ngồi sô pha, tay cầm ly rượu chân cao rót đầy rượu nho.

      ta cười với tôi, giả dụ như đó là nụ cười khinh miệt hay cao ngạo tôi quay người ngay, nhưng nụ cười của ấy lại vô cùng chân thành.

      “Xin hỏi, tôi có thể làm gì cho ?” Tôi bình tĩnh hỏi.

      lại đây, lại đây ngồi!” Đôi mắt sáng trong, hàm răng trắng bóng, nụ cười hút hồn.

      Tôi bất an vặn vẹo tay, ngồi xuống góc sô pha. ấy bật cười: “Dịch lại đây chút !”

      Tôi dịch tí, ấy đứng dậy ngồi xuống bên cạnh dựa vào tôi, tôi vội vàng ngồi dịch ra. phải ấy coi tôi là bọn trai bao đấy chứ?

      “Phục vụ, cho tôi hai ly cocktail.” ấy với cậu phục vụ đứng sau cửa.

      bỏ mũ ra được ?” ấy hỏi nhàng.

      “À, được.” Tôi vẫn kiềm chế được căng thẳng và khủng hoảng.

      tốt nghiệp đại học sao?” Vừa ấy vừa quay sang nhìn tôi với đôi mắt đầy kinh ngạc.

      “Cái này.. . cũng biết sao?” Điều khiến tôi ngạc nhiên là ấy chỉ biết tên tôi mà hình như còn xem cả lý lịch của tôi hay sao ấy.

      “À, tôi cho họ tiền, cái gì họ cũng hết.”

      “Có phải thấy có tiền là giỏi lắm ?” Tôi bỗng hỏi.

      ấy hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên tại sao tôi lại tự nhiên bực mình. Tôi dám rằng, trong mười người đàn ông có đến chín người ánh mắt ngạc nhiên của ấy, đôi lông mày tỉa gọn gàng hơi cong lên, chiếc lưỡi lướt nhanh qua hàm răng trắng, rồi lại mỉm cười lấy lại tôn nghiêm vốn có của .

      “Với tôi mà tiền đúng là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá giá trị sống”.

      “Theo phải chỉ những người giàu có như mới vui vẻ, còn người nghèo chúng tôi rất thảm sao? Thế giới này phần lớn là người nghèo, vậy người nghèo chúng tôi chỉ có thể sống cùng người giàu các ? Chúng tôi cần chơi nữa, chết hết là xong, đúng ?”

      ấy cười:

      “Thực ra, niềm vui của rất nhiều người đều liên quan đến tiền bạc. ngay lúc này đây, sau khi cuộc khủng hoảng tài chính nổ ra, có phải có rất nhiều người nhăn nhó khổ sở ?”

      ấy cũng phải, cả ngày tôi khổ sở phải vì tiền bạc sao? Tình hình việc làm bây giờ vốn thể lạc quan nổi, trong tình hình khủng hoảng tài chính nữa càng khó khăn. Nghĩ đến việc tôi đường đường là sinh viên tốt nghiệp đại học mà lại khuân vác, rửa xe...

      cũng phải. Cứ giở báo ra xem, báo kinh tế , ngay báo giải trí cũng toàn viết minh tinh này kia thu nhập bao nhiêu, báo thể thao viết phí chuyển nhượng của cầu thủ bóng đá này là bao nhiêu bao nhiêu đó, xếp thứ mấy trong bảng xếp hạng lương tuần. Chúng ta xem bóng đá chứ ai quan tâm họ chuyển nhượng bao nhiêu? Nếu ở đâu đó bị sập nhà hay xảy ra tai nạn ô tô lại công ty bảo hiểm phải đền bù bao nhiêu bao nhiêu nữa.”

      “Chẳng còn cách nào cả, đó chính là thực xã hội. Chúng tôi đến quán rượu là để quên mọi phiền não, quên sinh lão bệnh tử, tiền quyền tài thế . Đừng những chuyện đau đầu ấy nữa, chuyện khác . Ai ya, lâu lắm rồi tôi chuyện với người đàn ông nào thông minh thế này.” ràng là ấy rất vui.

      Khen người khác là nghệ thuật, người đẹp này sử dụng nó điêu luyện, nhưng biết ấy khen tôi làm gì, ngoài cái thân thể này ra tôi chẳng còn gì để người ta lừa nữa.

      “Theo tôi thấy, muốn mọi người thế giới này vui vẻ cách, cho số người giàu trước rồi tiêu diệt hết những người giàu được, cuối cùng thực chính sách cùng giàu có!”

      ấy cười, vừa giống bông hoa đào trong gió xuân, lại giống thiên thần trong màn đêm.

      Tôi nhìn mà say đắm. Thấy tôi ngẩn ngơ, ấy ngoảnh sang nhìn thẳng vào mặt tôi như nghiên cứu cái gì...

      Rất nhanh tôi ý thức được tình huống khó xử này, vội vàng rời mắt .

      đúng chàng rất đẹp trai!” Cuối cùng ấy cũng nghiên cứu ra đáp án.

      cũng là rất xinh đẹp!” Tôi nghĩ thầm, nên là phụ nữ hay , nhưng rồi tôi vẫn dùng .

      ấy nghe thấy hừ tiếng: “ ? Tôi lớn hơn đấy.”

      “Thế sao? rất trẻ! có dáng vẻ kiều xinh đẹp trưởng thành, nhưng cũng mang hơi thở của tuổi thanh xuân. Gương mặt nét sầu muộn của thiếu nữ.” Tôi đều là lòng cả.

      Đôi môi hoa đào của ấy nở nụ cười - trong lòng tôi cũng nở hoa...

      “Tôi là Sa Chức.”

      “Đồ Ngốc?”

      “Chữ Sa có bộ Thảo đầu. Chức trong Chức Nữ.”

      “Tên đẹp y như người.”

      Người với người quen nhau đơn giản vậy thôi.

      Đêm hôm đó tôi và ấy ngồi đến hai giờ sáng, rượu uống nhiều, thuốc hút nhiều, chuyện cũng rất nhiều. Đương nhiên ấy cho tôi tiền nhưng tôi cầm. Chủ đề chuyện của tôi chỉ dừng lại ở cuộc sống và những chuyện vui thời sinh viên, về thân thế của ấy tôi chẳng biết chút gì.

      Sau đó cứ cách hai ngày ấy lại đến “Cánh cổng thiên đường”, vẫn là “Athena”, và đối tượng chuyện luôn là tôi.

      Các cứ lấy chuyện đó ra trêu chọc tôi, bảo tôi câu được nhà giàu, còn bọn trai bao càng ngày càng oán giận tôi.

      Từ các , tôi dần dà biết được chút về ấy. Có lúc thậm chí tôi tưởng tượng ấy là chị mình, còn quan hệ nam nữ tôi chưa từng nghĩ đến.

      Từ đó về sau, mỗi ngày làm tôi đều cảm thấy vô cùng vui vẻ phấn khích, đàn ông lúc nào cự tuyệt được những người phụ nữ xinh đẹp. Tục ngữ , dùng lửa thử vàng, dùng vàng thử phụ nữ, dùng phụ nữ thử đàn ông. Ngày nào tôi cũng chờ ấy đến. Nhưng tôi biẴ mình với ấy là thể, chúng tôi làm bạn bè cũng được, được chuyện với ấy là tôi thấy mãn nguyện rồi.

      Con người ai cũng thích hư vinh, huống hồ tôi lại là người đàn ông chưa va chạm nhiều với đời, hơn nữa lại là người có tiền nhưng có gan. chuyện với Sa Chức khiến tôi quên hết mọi phiền muộn của thế gian, gạt bỏ được hết mọi điều vui.

      Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp khoa Nghệ thuật, Sa Chức lấy doanh nhân Ma Cao giàu có. Ông chồng giàu có hơn sáu chục tuổi, có lẽ biết trân trọng bản thân. Sa Chức lấy chưa được năm ông ta lăn đùng ra chết, để lại vợ xinh đẹp và mấy chục triệu tệ. Từ đó, dưới ánh đèn đô thị ban đêm có thêm chiếc xe thể thao màu đỏ, rất nhiều quán rượu cao cấp có thêm thiếu phụ ngồi uống rượu giải sầu, bọn trai bao lại có thêm mục tiêu. Nhưng ấy lại nhìn trúng tôi, tay bảo vệ chẳng có gì nổi bật.

      Vì Sa Chức mà những tay bảo vệ khác và bọn trai bao đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, biết tại sao tôi đến đâu cũng thể hòa nhập được. Đội trưởng đội bảo vệ khi đến trước mặt cố ý huých tôi cái: “Đứng thẳng lên!”

      Tôi đứng thẳng đây rồi còn gì? Tại sao những tay bảo vệ khác có thể lung tung khắp nơi còn tôi lại ? Đáng bực hơn đó là tiếp đó tay bảo vệ ngang qua cố ý giẫm vào chân tôi, tôi kêu lên lùi lại bước, ta lập tức chỉ vào mặt tôi: “Mày chửi tao hả?”

      “Tôi chửi! Tôi chỉ hỏi thăm người nhà !”

      “Được, mày có giỏi cứ đợi đấy! Sau khi tan làm gặp tao!” rồi cười nham hiểm bỏ .

      Mẹ kiếp, lũ người khốn nạn! Buổi tối khi Sa Chức đến, tuy tôi làm nhưng quản lý biết vì tôi mà Sa Chức đến nhiều hơn hẳn nên ta cũng có ý kiến gì. “Athena” là trong những phòng bao đắt nhất “Cánh cổng thiên đường”, ngược lại còn khuyến khích tôi chơi cho vui. Khi câu đó khóe miệng ta còn cười cách dâm đãng.

      Đồng nghiệp, đặc biệt là các thường xuyên lấy tôi là làm trò đùa, bảo tôi bám váy bà giàu có, lại là xinh đẹp, tôi rất có phúc, có phúc hơn họ. ra phụ nữ thông minh làm bao cũng có thể đạt đến cảnh giới rất cao. Có vài người dựa vào trí thông minh và tài ăn , cộng với dáng người khiến các ông chủ đến “Cánh cổng thiên đường” tâm trạng vui sướng gì bằng, những như thế rất nhanh được thăng cấp thành vợ bé.

      Nhưng những tay bảo vệ khác lại cảm thấy khó chịu - “ lần ta cho mày bao nhiêu tiền? cẩn thận chịu thiệt thòi đấy!” Rồi chúng cười mỉa mai. Tôi coi thường chúng, cũng chỉ cười cho qua. Tôi biết để chúng thắng trong cuộc đấu võ mồm giúp tôi bớt rất nhiều phiền phức. Bọn trai bao mới khiến tôi hận nhất. Thậm chí tôi còn nghe chúng tìm người thiến tôi, tôi cũng chẳng thấy sợ chút nào. Có lẽ đội trưởng đội bảo vệ nhận tiền của chúng?

      Tôi hậm hực nhìn bóng lưng bọn chúng, biết phía trước có người đẹp xách túi nghiêng đầu quan sát tôi. Mái tóc dài của ấy lay động theo tiếng nhạc xập xình cách kỳ lạ, xinh đẹp vô cùng. Chính là đối tượng tôi định cướp hôm đó, Chi Lan.

      Tôi vừa nhìn là nhận ra ấy, vội vàng kéo sụp mũ xuống chen vào biển người rồi đến đứng cạnh cái cột ở góc khác. Chi Lan ngó đông ngó tây trong biển người để tìm tôi. Tôi vòng qua ấy, nấp sau mấy cái cột để che khuất tầm nhìn của ấy. ấy nóng lòng tìm tôi như thế phải muốn báo cảnh sát bắt tôi đấy chứ? ấy mà báo cảnh sát tôi rắc rối to. Có lẽ có ấy vẫn chưa nhận ra tôi, nếu giữ lấy tôi rồi, chắc chỉ phân vân xem có phải tôi .

      Tôi tiếp tục chơi trò bịt mắt bắt dê với Chi Lan, nhưng ngay khi tôi nhìn ấy chằm chằm lại thấy mái tóc dài của ấy bay lên trong biển người, tôi sững sờ đứng tại chỗ, biết nghĩ gì.

      “Này!” phía trước mặt dọa tôi giật thót.

      “Chi... Chi Lan... tôi phải... phải...” Người tôi run lên.

      “Người đẹp kia là gì của ?” Người trước mặt tôi phải Chi Lan, mà là Sa Chức...

      ấy... là... là bạn học.”

      “Bạn học” Sa Chức đầy vẻ tin.

      “Đúng, là bạn học. Tôi sợ bạn bè nhìn thấy bộ dạng này của mình, mất mặt lắm!” Tôi dối.

      Chi Lan vòng lại, tôi kéo Sa Chức chạy vào gian “Athena”. Vào trong tôi nhìn ra ngoài cửa kính, còn may, ấy tìm được tôi, nếu ấy mà báo cảnh sát rắc rối.

      “Sao lại căng thẳng thế?” Sa Chức cười. “Tôi thấy tám mươi phần trăm đó là bạn cũ của .”

      , phải. Vì tôi rất sợ bạn đại học biết tôi làm bảo vệ ở quán bar, tôi sợ người ta coi thường mình. Đứng trước mặt người khác tôi cứ có cảm giác tự ti lan tỏa từ trái tim ra toàn thân, dường như nó nuốt chửng cả người tôi.” Bảo Chi Lan là bạn học đương nhiên là dối, nhưng cảm giác tự ti đúng là .

      “Hứ, tôi cho hai, ba mươi vạn, xem bạn còn dám coi thường !” Sa Chức .

      Tôi ngạc nhiên, rồi : “Cảm ơn, tôi nhận ý tốt của !”

      “Để tôi viết chi phiếu cho .”

      “Đừng! Tuy tôi cần tiền nhưng có công nhận lộc, tôi hiểu điều đó chứ. Nếu tôi nhận tiền của chúng ta còn là bạn bè ? Như thế tôi có khác gì bọn trai bao bám váy nhà giàu chứ? cũng coi thường tôi thôi.” ra đứng trước mặt ấy thôi cũng khiến tôi vô cùng tự ti rồi.

      “Tôi có ý đó, chỉ là tôi thấy lúc nào cũng thẫn thờ, lại cứ như có thâm thù đại hận gì ấy. ra cười rất đẹp, sao cười nhiều hơn chút? Dùng nụ cười đối mặt với cuộc đời, cuộc sống của thay đổi!” ấy gật đầu với tôi.

      “Cười? Nếu chúng ta đổi cho nhau, nếu là tôi, khóc là rất kiên cường rồi.”

      lại đến vấn đề tiền nong rồi.”

      “Tôi cũng thấy lạ, cứ tiêu tiền bừa bãi như thế, dù có núi vàng núi bạc sớm muộn gì cũng hết thôi.” Tôi .

      Sa Chức đứng dậy tiến ra cửa: “ theo tôi, tôi muốn dạy vài thứ.” Tôi theo ấy ra ngoài, ấy vừa vừa gọi điện thoại, hẹn rất nhiều người.

      Ra khỏi “Cánh cổng thiên đường”, ấy :

      “Biết ở đâu có sòng bạc ?”

      Tôi đáp: “Ở đây khách sạn, quán bar nào cũng có sòng bạc.”

      “Sòng bạc của “Cánh cổng thiên đường'” các liệt tôi vào danh sách đen, cho tôi vào nữa rồi. Chúng ta đến nơi khác.”

      Tôi kinh ngạc: “ còn mê đánh bạc sao? Tại sao sòng bạc lại cấm cửa ?”

      “Lúc nào cũng thắng thế chứ sao?”

      Tôi lắc đầu: “Tôi tin.”

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      5.4

      Trước cửa khách sạn năm sao Hồng Tường, người Sa Chức hẹn mười phút sau có mặt, sáu người đều còn rất trẻ, hơn nữa còn như thủ hạ của ấy vậy. ấy dặn dò lượt rồi mấy người đó phân tán ra mà vào. Sa Chức đưa tôi xuống sòng bạc dưới hầm, sòng bạc ở đây rất cao cấp, cao cấp đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi. Vào sòng bạc cũng phải dễ, có rất nhiều vòng kiểm tra, còn có máy quay an ninh, máy kiểm tra đồ kim loại.

      Sa Chức tiến tới cái bàn, ở đó có tám người, sáu người là thủ hạ mà ấy gọi đến. Tôi ngạc nhiên, lẽ nào ấy lại đánh bạc với thủ hạ của mình?

      Sa Chức nhàng với tôi: “Bàn này quy định mỗi người lấy ra năm mươi vạn, thua hết mới được rút lui, cùng có nghĩa là người may mắn thắng hết tất cả.”

      Đúng là trước mặt mọi người bàn đều có số tiền. Tôi cứ cho rằng đó là mấy cọc giấy mà thôi, ít nhất là trong mắt những người này, số giấy kia dường như chẳng có chút giá trị nào. Nhưng ý nghĩa của những cọc giấy kia lại đơn giản như thế. Giờ được tận mắt chứng kiến cảnh tượng thường thấy trong phim, tôi phải trố mắt ra.

      Tôi hiểu ảo diệu trong đó, cứ nhìn Sa Chức đánh thôi. Quanh bàn kể cả sáu thủ hạ của Sa Chức, còn hai người nữa, tất cả là chín người. Mà những thủ hạ của Sa Chức làm như quen biết nhau vậy, còn dùng kỹ xảo vờ như thua Sa Chức. Khi dùng những chiêu đó họ đều rất nghiêm túc, chẳng ai nhìn ra được sơ hở gì. Thời gian chầm chậm trôi , cuối cùng tiền của sáu người kia đều thua cho Sa Chức hết. Hết người này đến người khác ảo não đứng dậy, chỉ còn lại Sa Chức và hai người kia. Sa Chức nhìn hai ông chủ đó cười : “Hai vị... chi bằng tôi làm cái nhé, cứ đánh từng lượt thế này lãng phí thời gian quá!”

      Trước mặt Sa Chức có hơn ba trăm vạn, còn hai người kia chỉ còn lại mấy chục vạn, họ đều lắc đầu. Vì thua là họ thua sạch luôn, còn Sa Chức thua cũng thua chưa hết nửa. Cũng có nghĩa là Sa Chức có vài cơ hội, còn họ mỗi người chỉ có lần. Sa Chức ỏn ẻn : “Hay là thế này , nếu tôi thua hết tối nay cùng vui vẻ với hai vị, thế được ?”

      Hai người kia nhìn Sa Chức, dường như động lòng. Hồi đó Sa Chức lọt vào mắt ông chủ lớn người Ma Cao kia chắc cũng đơn giản, chính là vì ấy có vẻ đẹp gì sánh bằng, ai nhìn cũng phải động lòng.

      Hai người kia gật đầu. Sa Chức lại : “Chúng ta tung hết bài ra, mỗi người rút lá, Át to nhất. Hai nhất, bài ai to nhất thắng.”

      Nhân viên chia bài trٮ hết bài lên, ba người mỗi người lá, hai ông chủ kia tay run rẩy. Sa Chức cười lật bài, lá to lắm. Mười Cơ, tôi chán nản thở dài...

      Sa Chức với tôi: “Ân Nhiên, trong mọi hoàn cảnh phải giữ nụ cười, nụ cười giúp tự tin, khiến đối thủ sợ hãi, khiến người khác đoán được nghĩ gì, nó đem may mắn đến, đẩy phiền não . Nào, cười cái!”

      “Tôi cười nổi, căng thẳng thế này.”

      Tuy vậy nhưng tôi vẫn cố nặn ra nụ cười gượng ép.

      “Nụ cười khó coi nhất mà tôi từng thấy.” ấy đẩy đầu tôi.

      Hai ông chủ kia lần lượt từng người đều thở dài tiếng, bài của họ cộng vào cũng lớn hơn mười, hậm hực rời khỏi bàn...

      ra khỏi sòng bạc, tôi có cảm giác như lạc trong mây mù, mọi việc là sao? Chỉ hơn nửa tiếng mà Sa Chức có được trăm vạn, ấy thưởng cho mồi thủ hạ hai vạn...

      “Sau này theo tôi .” ấy .

      “Để tôi suy nghĩ.” Tôi biết cồ ấy làm gì, có thủ hạ như vậy có lẽ cũng chẳng phải người tốt. Chưa biết tôi dám mạo hiểm, tôi hiểu thế nào là sai li dặm.

      thôi, chúng ta về uống rượu tiếp.”

      Trong “Athena”, Sa Chức dạy tôi những đạo lý lớn làm người cách sinh động, tôi cũng biết có thể coi là đạo lý lớn , nhưng vừa rồi ấy đánh bạc như thế đủ để tôi bái làm thầy rồi.

      “Gia tài của tôi là chồng tôi để lại. Chồng tôi mồ côi cha mẹ từ , họ hàng thân thích, hồi vượt biên đến Ma Cao, từ tay sai hèn mọn làm đến ông chủ của sòng bạc, cầm lá bài nát còn gì nát hơn đánh đến lá bài tốt nhất, đó chính là lợi hại, cũng chính là điểm người ta thích nhất ở ông ấy. Cuộc đời giống như ván bạc, muốn thắng phải có ba thứ: vận, khí, thế. Ngại quá, lại những điều ảo diệu này.

      Tôi chi muốn bảo hãy tự tin lên chút. Thế gian này có chuyện gì là thể, hiểu ? phải học cách dũng cảm đối diện với những khó khăn trắc trở đường đời! Phụ nữ cần lòng tin cần biết nó có phù hợp với thực hay , nhưng đàn ông khác, đàn ông thể tự tin mù quáng được.”

      cũng phải.

      “Sa Chức, tôi muốn biết tại sao lại làm bạn với tôi?”

      “Lần đầu tiên bị cự tuyệt lời mời, tôi cam tâm. là người đầu tiên làm bạn được với tôi. cũng là người đầu tiên tôi coi là bạn.”

      “Sa Chức, tôi chỉ là bảo vệ hèn kém, tôi tự thấy mình xứng được làm bạn với . Hơn nữa khoảng cách giữa chúng ta lại quá lớn. Hai người cùng trình độ, cũng có chung tiếng , cứ thẳng mục đích của mình .” phải tôi uống say rồi lung tung mà là mượn rượu hỏi cho ràng.

      “Ân Nhiên, tôi . Tại sao chỉ có đàn ông có tiền là chơi đùa phụ nữ? Đàn ông có dục vọng, tình , lẽ nào phụ nữ chúng tôi có? nhìn đám trai bao ngoài kia, ưỡn à ưỡn ẹo, chẳng có chút nam tính nào. Vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười những lời nịnh hót bản thân họ cũng thấy ghê tởm để mấy bà nhà giàu nhét tiền vào túi mình. Loại đàn ông đó tôi cần!” Đúng, đó chính là suy nghĩ của Sa Chức khi tiếp cận tôi, cũng giống như các vĩ nhân , đời này có mối thù vô duyên vô cớ, cũng chẳng có tình vô duyên vô cớ.

      Đàn ông và phụ nữ đều giống nhau, đều là con người, đều có dục vọng, có khát vọng, chỉ là tiền mà còn có tình , tình dục.

      thích tôi ?”

      Sa Chức là người rất biết dùng ngôn ngữ cơ thể, tay ấy khẽ luồn qua cổ tôi, ngực chạm vào người tôi, dục hỏa trong lòng tôi lập tức bùng cháy.

      “Sa Chức, tôi uống nhiều quá rồi, muốn nôn...” Tôi chạy khỏi “Athena”, tôi thừa nhận khả năng miễn dịch của tôi với “ tinh” như thế rất yếu, có lẽ tôi hề ấy nhưng tôi lại rất muốn có được cơ thể ấy, cũng giống như những người cùng tuổi tôi vậy, huống hồ tôi N tháng rồi chạm vào phụ nữ.

      Tôi tưởng tượng thân thể đẹp đẽ của ấy. Nhưng tôi muốn ấy coi tôi như bọn trai bao, quá ghê tởm!

      Tối hôm đó bị tay đội trưởng bảo vệ cảnh cáo, tôi cẩn thận đề phòng hơn. Trong quán có dãy phòng cho nhân viên ngủ, tối đó tôi cầm con dao dài để dưới chăn. giờ... hai giờ... sao, tôi ngủ mất, cũng chỉ nửa tiếng sau cửa bị đạp mở, lũ người xông vào tay đấm chân đá vào tôi nằm trong chăn, tên hét lên: “Bọn mày ngu thế, lật chăn ra đánh!”

      Khi lật chăn ra thấy tôi tay cầm dao bật dậy, vài tên phá cửa chạy ra ngoài. Tôi kề dao lên cổ tay đội trưởng: “Chạy , tao xem mày chạy thế nào!”

      Nhưng ta lại rất bình tĩnh: “Có giỏi vứt dao !”

      “Đội trưởng, tưởng tao ngu à?” Tôi đấm vào đuôi mắt , loạng choạng rồi ngã ra. “Đội trưởng, tao dùng dao, bọn mày dùng tay, có phải rất bất công ? Vậy , tao người, bọn mày lại đám, như thế có công bằng ?”

      “Có giỏi mày vứt dao, đánh ! lần là xong, bất luận là ai thắng ai thua, trận là xong!” quát lên.

      Kết quả bất ngờ, đội trưởng học ba năm đấm bốc trong trường an ninh, được trường gửi đến chùa Thiếu Lâm Tung Sơn học năm lại chịu được những cú đấm của tôi, khi bị tôi túm tóc đập đầu vào tường, nếu phải có người kéo ra có lẽ ta qua nổi đêm nay...

      Khi chúng hết, bạn cùng phòng tôi cảm thán: “Cậu cừ !” Cậu này là nhân viên phục vụ bàn, bình thường cũng bị bọn bảo vệ kia ức hiếp.

      “Người hiền bị ức hiếp, ngựa hiền bị người cười. Ra ngoài xã hội mềm mỏng quá được, cứng nhắc quá cũng được, phải biết uyển chuyển giữa nhu và cương.”

      Tối hôm sau, Sa Chức dẫn theo đám bạn đến “Athena”, cũng gọi tôi đến. Tôi vốn muốn , dù sao đám bạn cũng giống ấy, ăn mặc sang trọng lộng lẫy, tôi đứng bên cạnh họ tôn lên vẻ đẹp của họ, miêu tả cách hoàn hảo khoảng cách giàu nghèo của thế giới này.

      Nhưng người phụ nữ tôi từng định cướp, Chi Lan, người này có ánh mắt giảo hoạt vô cùng, dù xinh đẹp thế nào cũng thể che giấu được giảo hoạt của ta. ta tìm tôi nhất định có mục đích, nhưng có phải muốn bắt tôi biết, tốt nhất vẫn nên tránh xa chút.

      Thay quần áo, tôi bước vào “Athena”. Trong đó có ba nữ, bốn nam, đều là người có tiền ăn mặc sang trọng, ít nhất bề ngoài là vậy.

      Sa Chức giới thiệu: “Đây là bạn tôi, Ân Nhiên.”

      Hai người đàn ông đứng dậy cười cung kính: “Xin chào.” Tôi gật đầu lịch .

      Sa Chức nhìn tôi cười khảy: “Tối qua trốn mất tung tích, có cá nhỉ!”

      Đúng là tối hôm qua thất lễ, lúc đó tâm trạng rối bời, chỉ thấy nếu làm chuyện đó với ấy chẳng khác gì trai bao.

      “Có biết tôi gọi có việc gì ?” Sa Chức hỏi.

      Tôi lắc đầu.

      Sa Chức cúi đầu : “ nhìn , những người đàn ông kia đều có thân thế bất phàm, bất luận thân thế cao quý thế nào cũng chịu thần phục dưới chân tôi... đừng vội!” Tôi đứng dậy định ấy kẻo lại.

      thế theo họ phải là xong sao. Gọi tôi đến đây để khoe sức hấp dẫn của chứ gì?”

      “Tôi cũng biết tại sao nhìn thấy là trong lòng thấy hỗn loạn rối như tơ vò. Tôi muốn khoe sức hấp dẫn của tôi, muốn cho biết mình biết tốt xấu ra sao. Nhưng tôi gọi đến đây là muốn hãy học số thứ cần phải học trong cuộc sống. Chúng rất có ích cho sau này, hiểu ? thông minh như vậy, vẻ ngoài cùng xuất chúng, nếu biết linh hoạt chút cuộc sống của chán ngán thế này.”

      Sa Chức đợi tôi quay sang chuyện với mấy người kia.

      Mấy người đàn ông kia đều phải nhân vật tầm thường, địa vị cao, nhà lại giàu. Mấy người phụ nữ giống như bồ nhí vậy. Sa Chức bàn chuyện làm ăn với họ, bảo hai người bạn ra mặt vay tiền ngân hàng.

      Vị giám đốc ngân hàng suy nghĩ, hai người bạn nam của Sa Chức vừa lên tiếng là ông ta vội gật đầu bảo được. Sa Chức nhét tấm chi phiếu vào tay ông giám đốc kia, rồi tất cả lại uống rượu. Sa Chức quay sang hỏi tôi: “ có biết tại sao tôi lại vay tiền ngân hàng ?”

      “Tôi biết, nhiều tiền thế rồi.”

      “Đồ ngốc, dùng tiền người khác kiếm tiền mới là thông minh. Nào, uống !”

      ấy rất vui, tôi bực bội, nhìn bọn họ thoải mái về tiền bạc như thế trong lòng khỏi thấy phiền muộn. Cộng số tiền lương nghìn tháng của cả đời tôi lại cùng bằng chiếc xe họ tiện mồm ra.

      bồ nhí khẽ với người đàn ông bên cạnh: “Cánh cổng thiên đường đúng là rất tốt, trai bao ai cũng đẹp trai như thế.” Ánh mắt liếc nhìn tôi, tuy ta rất khẽ nhưng tôi vẫn nghe thấy, tôi làm như biết gì tiếp tục uống rượu.

      Người đàn ông kia : “Sao? Em cũng muốn bao cậu ta à? nghĩ tối nay Sa Chức bao toàn bộ rồi.”

      Những lời đằng sau quá tôi nghe được, lát sau, người đàn ông đó vẫy tay với tôi: “ bạn, lại đây lát.”

      “Làm gì?” Tôi hỏi.

      có gì, muốn uống với cậu ly.”

      Tôi tiến lại, ta rót tôi ly: “ giờ của cậu bao nhiêu tiền?”

      Lúc đó tôi muốn đấm cho ta phát, tôi quay lại: “Sa Chức, tôi có việc ra ngoài lát.” “Sao thế? Đừng mà! Lại đây uống với tôi.” Sa Chức hơi say rồi.

      Nghe thấy câu đó tồi càng cảm thấy bị sỉ nhục: “Tôi còn có việc!”

      “Việc gì chứ?”

      Tôi ra ngoài, nhìn thấy bên phòng đối diện tên trai bao ve vãn tán tỉnh , bà ta nhét tiền vào thắt lưng , người sa ngã phải bọn trai bao mà là người có tiền.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :