1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nữ thượng cấp hung tợn của tôi - Tây Sương Thiếu Niên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.2

      Vừa sáng sớm tôi đến chợ việc làm, chạy đôn chạy đáo khắp nơi nộp được hơn chục bản sơ yếu lý lịch. Tôi ứng tuyển hết mọi công việc gian khổ của các đơn vị tuyển người ở đây. Giờ lương tháng là nghìn, các cử nhân tốt nghiệp đại học tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, tôi dám trèo cao như thế, chỉ ứng tuyển mấy chỗ tám trăm.

      Bận rộn cả ngày trời cũng chưa thấy hy vọng gì, ngồi nhìn màn hình trong sảnh nhảy liên hồi Lý Bình Nhi gọi điện bảo tôi đến chỗ ấy ăn cơm. Tôi lập tức đến đó, ấy ngồi trong phòng, mỉm cười giở đồ ăn ra: “Lại ăn !”

      Tôi ngồi xuống, ngửi thấy hương nước hoa đậm đặc người ấy, cảm thấy trong lòng khó chịu. Người phụ nữ của mình danh nghĩa là trưởng bộ phận ăn uống nhưng lại giống như bao ngày nào cũng trang điểm lòe loẹt chơi cùng các ông chủ lớn vậy.

      “Tâm trạng tốt à?” ấy hỏi.

      “Bình Nhi, …” Tôi vốn định là nghỉ việc rồi, nhưng câu đến đầu lưỡi lại bị nuốt vào. Để ấy biết công việc lương hơn sáu nghìn tệ mất rồi, biết liệu ấy có buồn hơn tôi ?

      “Muốn !” ấy .

      Điện thoại bỗng đổ chuông, tám phần là hôm nay rải đóng sơ yếu, có người bên tuyển dụng gọi rồi. Tôi vội vàng chạy ra ngoài nhận điện thoại.

      “Ân Nhiên, công việc bận lắm ?” Là bố tôi.

      , bận lắm ạ.”

      “Thời tiết lúc nóng lúc lạnh, phải chú ý sức khỏe đấy!”

      “Vâng, con biết rồi, bố cũng giữ gìn sức khỏe. Ở nhà vẫn tốt chứ ạ?”

      “Vẫn tốt. Ân Nhiên à, hai đứa em con thi đều đạt kết quả tốt, đứa em lớn đỗ trường tốt bố cũng vui, nhưng học phí khiến bố đau đầu. Nó cũng rất hiểu chuyện, học nữa, nhưng như thế sao được? học giàu được lâu, nghèo lại càng khó thoát. Đời này bố cũng chẳng có kỳ vọng gì nhiều, bố chỉ muốn ba em con đừng bị người ta coi thường như bố. Học phí của đứa út sao, nhưng đứa lớn…”

      “Bố, học phí của em để con lo.”

      “Ân Nhiên, con hiểu chuyện, bố cũng thêm nữa, còn phải cho lợn ăn.”

      “Bố, chuyển lời hỏi thăm của con tới mẹ và hai em.”

      Bố tôi sợ tiền điện thoại đắt nên vội vàng ngắt máy. x

      Tôi hiếm khi thấy ấm áp thế này, vừa cất điện thoại vào túi Lý Bình Nhi chạy ra: “Học phí của em để con lo? Điện thoại của nhà à?”

      “Ừ, sao?”

      có nhiều tiền lắm sao? Tháng nào cũng gửi tiền về cho hai đứa em, lại còn phải lo học phí, đúng là trai tốt!”

      Lý Bình Nhi châm chọc mỉa mai thế này, rốt cuộc tôi chọc vào chỗ nào của ấy? “Làm sao?”

      “Ân Nhiên, tháng chỉ có mấy nghìn tiền lương, gửi hết về nhà chúng ta sống thế nào?”

      “Sao lại sống được? Giờ chúng ta vẫn sống rất tốt đấy thôi? Lẽ nào bây giờ em có cái ăn à?”

      “Đồ ăn? Đều là em lén lấy từ khách sạn về cả. Nếu giờ em giống những khác đòi mua cái này cái nọ, có mua được ?”

      “Bình Bình, em sao vậy?”

      “Nếu giờ em muốn mua chiếc đồng hồ có mua được ? thà để tiền cho em chứ mua cho em đúng ?” Vừa ấy vừa lắc lắc cái đồng hồ mới trong tay.

      “Ai mua cho em?”

      “Liên quan gì đến ? Dù sao cũng phải mua.”

      Tôi biết lý do ấy giận rồi, là do sinh hoạt phí hàng tháng tôi gửi về cho em .

      Tôi gì nữa, chỉ lặng lẽ ăn cơm. Lý Bình Nhi cũng cảm thấy vừa rồi mình quá kích động, ngồi xuống khẽ : “Ân Nhiên, mỗi tháng chỉ có sáu nghìn, gửi về nhà hơn nghìn, thế là được rồi, lại còn lo học phí cho các em, thế tiền kiếm được cho người nhà hết rồi. cũng nên nghĩ cho hai chúng ta chút, chúng ta tiết kiệm chút tiền sau này nếu muốn mua nhà hay gì đó làm thế nào?”

      Lý Bình Nhi rất nhiều, phân tích N lợi ích của việc gửi tiền về nhà. Khi thấy tôi chẳng có phản ứng gì, thẹn quá hóa giận, vung tay gạt bay hộp cơm tôi ăn, giận dữ hỏi: “ điếc rồi hả?”

      Tôi nổi điên: “Em muốn thế nào?”

      “Có phải nhất định phải nộp học phí cho em ?”

      “Đúng!”

      ấy giận đến rơi nước mắt: “Em còn nghĩ chúng ta sống tốt, cố gắng vì tương lai của chúng ta. Nhưng giờ em thể hy vọng được phấn đấu cùng em rồi. Nếu bắt chọn, chọn em hay người nhà ?”

      Tôi cần suy nghĩ, trả lời luôn: “Người nhà.”

      !” ấy quay lưng về phía tôi, vai rung lên, tôi biết ấy khóc.

      Tôi nhẫn tâm, tiến lại ôm ấy từ phía sau: “Bình Bình.”

      ấy hất mạnh ra: “Cút!”

      Tôi cắn răng: “Da thịt người đều là của bố mẹ, gia đình vẫn là căn bản, với , gia đình luôn ở vị trí hàng đầu.”

      “Tôi chịu đủ rồi! có chí khí! hiếu thuận! Nhưng có tiền, vì thế bạn mới chạy theo người có tiền! Đáng đời!”

      “Mẹ kiếp!” Tôi vung tay lên, nhưng đến nửa chừng dừng lại.

      ấy trừng mắt nhìn tôi, vừa quệt nước mắt vừa vào nhà vệ sinh gọi điện thoại. Mấy phút sau chiếc xe con đỗ trước nhà, người đàn ông trung niên khá quen mặt đợi ở dưới nhà, tóc cũng thưa thớt rồi, mấy sợi dài còn bện lại với nhau như xúc tu bạch tuộc.

      “Người dưới kia là ai?” Tôi nổi điên.

      ấy thèm để ý tới tôi, chạy xuống nhà, lên xe rồi mất. Đó chính là chiếc Audi màu đen lần trước đưa Lý Bình Nhi về, người đàn ông kia khá quen, hình như gặp ở đâu rồi, là ai nhỉ?

      Đó nhất định chính là trong các ông chủ của Lý Bình Nhi. Lý Bình Nhi gọi cho ông ta, ông ta đến đón ấy, cần , buổi tối chắc chắn làm chuyện mờ ám rồi. Tôi và Lý Bình Nhi coi như là chia tay rồi nhỉ? Thế là có còn gọi là bị cắm sừng được ? Ngày chó chết! Tôi sập cửa ra, trở về cái ổ chó của mình, uống vài chai rượu trắng rồi ngủ như chết.

      Khi tỉnh lại ba giờ chiều rồi, đầu váng vất, nhìn di động, hôm qua gửi hơn chục bản sơ yếu mà chẳng có nổi công ty gọi. Căn phòng dưới hầm này tuy rách nát nhưng tín hiệu điện thoại vẫn tốt. Xuống giường thay quần áo, tôi bị mùi hôi thối xộc vào mũi, muốn ói! cái bàn gỗ là đống chất lỏng màu xanh lá, đào mua mấy ngày trước lên men chảy nước, mốc meo, trở thành bữa tiệc thịnh soạn cho lũ kiến và gián. biết chúng nó ăn no quá bội thực hay trúng độc thực phẩm mà chết ngay tại đó.

      Tôi cố gắng chịu đựng để dọn đống đó , rồi nằm giường hút thuốc. Cuộc sống của tôi, có tàu điện ngầm, có kế hoạch họp hành, công tác, có cà phê chiều, có hồng trà, có hẹn hò sau giờ làm, nhạc chuyến xe về nhà ban đêm.

      Chỉ có mình tôi, lặng lẽ nằm đó, giống như cái cây già nua đợi khô chết. Tôi oán hận cái thế giới này bất công. Oán niệm giống như vi rút, từ mặt đất lạnh lẽo bò lên tận trần nhà, thể tiêu diệt, gió xuân thổi lại sinh sôi, tôi nghĩ tôi nên ra ngoài, nếu tôi tuyệt vọng mà treo cổ ngay tại đây mất. Khi còn sống phát ngấy cái căn hầm này, tôi muốn chết ở dưới này. Căn hầm này có ai đến, vẫn còn mấy căn phòng giống chỗ này cho thuê được, có lẽ chỉ có loại người như tôi mới chịu sống ở nơi thế này. Chủ nhà cũng đến đây, nếu tôi treo cổ xác tôi cũng giống như mấy quả đào, tôi thấy rất nhiều động vật buồn nôn đến ăn thịt của tôi, đến dịch thể lên men cũng bỏ qua, chỉ còn trơ lại bộ xương trắng treo lơ lửng…

      vô định đường, tôi nhận ra buổi chiều phải làm đáng sợ. đường có đồng loại của tôi, đường ngoài các bà các và những người bán hàng rong ra là công nhân, thỉnh thoảng có những người trẻ tuổi vội vội vàng vàng qua tôi. gương mặt họ có lo lắng giống tôi. Nhưng hai lo lắng đó lại có điểm khác biệt, vì trong tay họ còn có cặp tài liệu, điều đó có nghĩa là họ còn có việc để làm, còn tôi làm gì đây? chung phải là viết di chúc.

      Bọn họ giống tôi, đều là những chú chim non nớt mới thoát khỏi cái tổ đại học nhưng lại chưa mọc được đôi cánh cứng cáp trong công việc, phần lớn rất nghèo, phần lớn rất tự ti, phần lớn mặc quần áo rất rẻ tiền, vì thế phần lớn xấu xí. Xin lỗi, xin hãy lượng thứ cho kẻ yếu đuối như tôi vẫn dũng cảm thế này. Nhưng thể thừa nhận, chúng ta bước vào thời đại coi trọng vẻ bề ngoài nhất, cũng là thời đại ghét người thất nghiệp nhất.

      Chúng ta cau đôi lông mày lại, vẻ mặt đầy bi ai, bình thường đầy ưu phiền chờ đợi cơ hội đến, nhưng cứ khi nào gặp người khác là ta lại nở nụ cười mang đầy chuyên nghiệp cộng với chút khiêm tốn và thản nhiên rẻ tiền, ánh mắt ngập tràn công danh lợi lộc, tính hiếu thắng hiển gương mặt.

      Tôi vào trung tâm thương mại, khá vắng vẻ, nhóm những người già ngồi ghế hóng gió mát. Trước đây tôi hề để ý đến họ, nay tôi mới chợt hiểu, nhất định là họ đến đây từ trưa, mỗi người ngồi vào chỗ quen thuộc của mình rồi cứ ngồi thế cả ngày, đến khi mặt trời xuống núi. Dường như tôi nhìn thấy vùng sa mạc rộng lớn bóng cây ngọn cỏ, dàn trải ra ở đó chỉ là những mảng màu bạc lấm tấm. Những chiếc đồng hồ rẻ tiền và chiếc gậy chống trong tay họ cũng đáng tiền hơn thời gian của họ.

      Nhìn sang góc khác, hai trẻ tuổi ăn mặc thời trang ngồi uống trà chuyện rất vui vẻ. Ánh nắng len qua tán cây nửa lá vàng, nửa lá xanh chiếu lên người họ tạo nên vầng kim quang huyền ảo. Thế giới vẫn còn những cảnh tượng đẹp như thế, sao tôi lại phải biến mình thành cái xác cứng đờ tỏa ra khí lạnh được kéo ra từ tủ đông cơ chứ? Chỉ vì công việc thôi sao? Vì vài tên tiện nhân? Hay vì mấy người phụ nữ muốn mà được?

      Mẹ kiếp! Ông nhất định phải nghĩ cách để sống!

      Ở đây có tấm bảng viết tuyển nhân viên làm thêm thường xuyên, nó cũng được đặt ở đây từ rất lâu rồi, màu sắc bạc nhiều.

      Dù sao cũng có việc làm, làm thời gian khi có công việc chính thức rồi tính tiếp. Tôi ứng tuyển rất thuận lợi, vốn nghĩ làm việc trong khu buôn bán, nhưng người của phòng nhân lại dẫn tôi đến bên cạnh bãi đỗ xe, chỉ vào khu rửa xe, mặt chút biểu cảm :

      “Nhân viên rửa xe, ngày sáu mươi tệ, từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối, làm thêm tiếng năm tệ, cậu có làm ?”

      ký hợp đồng lao động gì sao?”

      cần, muốn đến đến, tối trả luôn lương ngày hôm đó.”

      Còn có việc tốt vậy sao?

      Nhìn có vẻ vất vả nhưng vẫn hơn so với việc ngày nào cũng ngồi trong địa lao than thở về cuộc đời.

      Thế là tôi làm, ngày nào cũng mặc đồng phục làm nhân viên rửa xe. Tuy vất vả bằng chuyển hàng trong kho nhưng càng ngày càng xa rời với lý tưởng hồi học đại học rồi. Hồi còn trong trường, những điều thầy dạy khiến chúng tôi cảm thấy xã hội này tốt đẹp, chúng tôi đều mong ước rời khỏi cổng trường đón chào tương lai tươi sáng. Chưa tốt nghiệp mà mọi người đều muốn trường phát bằng sớm chút, ngày tốt nghiệp ném bát ném nồi phải chỉ để từ biệt cuộc sống sinh viên hạnh phúc, mà còn vì tưởng rằng dựa vào nỗ lực của mình có thể rời con suối hẹp đến với đại dương bao la hùng vĩ.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.3

      Giờ nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy nực cười. Tôi vừa lau xe vừa chìm đắm trong ký ức, từ phía sau bỗng có giọng quen thuộc: “ Tào, chúng ta mua đồ lâu như vậy mới quay lại mà sao xe vẫn chưa rửa xong?”

      Tôi quay lại nhìn, là Lý Bình Nhi, tay cầm túi quần áo, tay kia khoác tay người đàn ông trung niên. Ông ta đáng tuổi bố ấy, chính là ông ta, người đàn ông bện tóc lại như vòi bạch tuộc, phó tổng giám Tào? Kẻ đập đống giấy tờ vào mặt tôi.



      Tôi muốn để Lý Bình Nhi nhìn thấy tôi thế này nên kéo sụp mũ xuống.

      nhanh lên chút được ? Chúng tôi để xe ở đây gần tiếng rồi đấy!” Phó tổng giám Tào hét lên với tôi.

      Tôi gật đầu.

      Sao Lý Bình Nhi lại cùng với phó giám đốc ma quỷ họ Tào của công ty tôi, à nhầm, tôi bị đuổi khỏi công ty rồi, là của công ty Ức Vạn? Lẽ nào đây chính là trong các cổ đông của khu ăn uống và tắm hơi của công ty ấy? Tôi nhìn lại cái xe con màu đen mình rửa, đúng rồi, chính là chiếc xe này!

      Lý Bình Nhi và phó tổng giám Tào, đúng là hình tượng người đẹp và quái vật thịnh hành thế giới. Người đẹp thích quái vật sao? nhau cả đường lối về, tiền của quái vật tiện thể luôn quái vật. Đứng trước sinh tồn tôn nghiêm, thể diện, khí phách, tất cả đều dẹp hết sang bên ! Nhưng đàn ông được, rất ít đàn ông có thể ăn bám phụ nữ, tôi bỗng cảm thấy Trần Thế Mỹ đúng là rất có bản lĩnh…

      Tuy tôi kéo mũ xuống rất thấp che khuất gương mặt, nhưng Lý Bình Nhi vẫn nhận ra dáng người tôi. Phó tổng giám Tào vừa vòng sang bên kia xem xe sạch chưa ấy nóng lòng mỉa mai tôi, vung vẩy túi quần áo mới: “Tục ngữ , đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, ngủ với ai đó nhiều lần như vậy mà cũng chưa từng được nhận thứ gì ra hồn. Ở đường nhặt bừa người đàn ông còn tốt hơn là tỉ mỉ chọn lựa.” Ngữ khí rất chua chát, từng lời đâm thẳng vào tim tôi.

      “Này này, cậu lại đây! Chỗ này cậu rửa thế nào vậy hả?” Phó tổng giám Tào hét lên.

      Tôi tiến lại nhìn, sạch lắm rồi, biết ông ta muốn tôi rửa chỗ nào nữa? Tôi hiểu nhìn xuống gầm xe, ông ta chỉ vào chỗ nào đó. Tôi đành cúi người chui vào lấy khăn lau.

      “Rửa lần mất hai chục tệ mà còn sạch, biết các cậu làm ăn kiểu gì? Xe tôi đắt lắm đây!” Phó tổng giám Tào nhận ra tôi nhưng vẫn khiêu khích như thế, lẽ nào ông ta cũng coi mình là người thượng đẳng?

      Lý Bình Nhi cố tình đóng cửa mạnh, nhìn tôi với ánh mắt coi thường đầy khinh bỉ, ưỡn à ưỡn ẹo đầy vẻ tiểu thư nhìn chướng mắt.

      Phụ nữ thực tế đến mức này chẳng trách mà đàn ông liều mạng vì nghiệp như vậy, chẳng trách mà nhiều đàn ông lại hướng tới hình mẫu nam chính oai phong như trong tiểu thuyết Kim Dung như thế. Chiếc Audi A6 lao , tay họ Tào kia còn cố tình lướt qua vũng nước khiến nước tóe hết lên người ông cụ xe đạp. Khốn kiếp, đừng để ngày nào đó rơi vào tay tôi, nếu lão ta chết được yên đâu!

      Tôi sang bên kia đường lấy chiếc khăn sạch lau quần áo ướt cho ông cụ kia. Ông vừa cảm ơn vừa lầm bầm người này lái xe kiểu gì vậy. Khi quay lại thấy chủ tiệm chống nạnh nhìn tôi, đôi mắt rực lửa: “Mấy cái khăn lau xe đó đều mua từ Thượng Hải đấy! Ai bảo cậu mang lau người hả?”

      “Mẹ kiếp, chết cho tôi!” Tôi chỉ vào đầu ta mà gầm lên.

      ta hơi sững người rồi nghiến răng: “Có phải cậu muốn làm nữa ?” đến

      Tôi gì, tiến lại chiếc xe khác bắt đầu rửa. ta nổi giận chạy về văn phòng, tôi nghĩ kế sinh nhai của mình lại sắp mất rồi.

      Điện thoại reo, sau khi rải rất nhiều hồ sơ cuối cùng cũng có nơi gọi tôi: “Xin chào Ân, mời bốn giờ hôm nay đến phỏng vấn tại phòng nhân , tầng bốn, công ty Vạn Đạt.”

      Nhớ rồi, công ty Vạn Đạt, tôi ứng tuyển ở việc quản lý vật tư. Vào công ty lớn ít nhất nhìn thấy hy vọng có thể thăng tiến dần dần. Kiểu công việc tạm thời thế này người ta có thể đá bất cứ lúc nào, thể ở lại lâu.

      Sau khi xin nghỉ, tôi quay về địa lao ăn mặc cho chỉnh tề, ngồi xe buýt đến công ty Vạn Đạt. xe có điện thoại, tưởng công ty khác gọi, nhưng vừa nhìn thấy số là tôi tắt máy, của Lâm Tịch. Đồ đàn bà đáng chết, còn tìm tôi làm gì? Tôi tắt máy điện thoại lại reo, tắt, lại reo. Cứ thế mấy lần liền tôi bực mình, Lâm Tịch cũng kiên nhẫn, tôi chuyển sang chế độ im lặng cho ta tức chết.

      Thấy tôi nhận điện thoại, ta đổi sách lược, nhắn tin: nhận điện ngay cho tôi!

      Đến việc xin người khác nhận điện thoại cũng dùng ngữ khí mệnh lệnh, đáng ghét! Ai lấy phải loại phụ nữ bề ngoài như hoa như ngọc nhưng bên trong như đậu phụ thối này bất hạnh!

      Tôi mặc kệ, đến Vạn Đạt, màn hình điện thoại hiển thị hai mươi mốt cuộc gọi của ta, còn có tin nhắn: “ muốn tôi chết phải ?”

      Tin nhắn này đúng là dọa tôi vừa, phải chuyện của chúng tôi trước đây bị lão tổng Vương Hoa Sơn của Ức Vạn phát rồi đấy chứ? Bảo tôi nghĩ cách giúp ta sao? Tôi cuống cuồng gọi lại cho ta, nhạc chờ bi ai, là bài “Đánh mất chính mình” của Trương Bá Chi: Em gắng gượng được nữa, sắp ngạt thở rồi, em trở nên ngốc nghếch vì , em chỉ là phần mấy của ấy, tình của ba người liệu có phải quá chật chội

      Tôi vốn thích Trương Bá Chi lắm, nhưng tình khắc cốt ghi tâm gần như điên cuồng của chị với Đình Phong khiến tôi nhìn bằng con mắt khác. Chị ấy xăm tên tiếng của Phong chân mình, dù khoa học kỹ thuật có phát triển thế nào việc xóa bỏ hoàn toàn vết xăm là rất khó. Mà dấu ấn của Phong trong trái tim chị Bá Chi thể xóa bỏ được rồi.

      Lâm Tịch chọn cho mình bài nhạc chờ này là muốn cho mọi người biết Vương Hoa Sơn bỏ rơi mình hoặc tình giữa họ sâu sắc đến thế nào sao? Tôi nghĩ nhiều quá rồi, người phụ nữ này có hấp dẫn chí mạng với đàn ông, chỉ có tôi là chẳng cảm nắng gì hết, thậm chí tôi còn muốn tát ta mấy phát… ta nhận điện, nhưng lên tiếng. Sao vậy? Muốn tôi hỏi ta có chuyện gì trước sao? Tôi cũng gì.

      chết rồi chắc?” Tiếng hét đột ngột khiến toàn thân tôi run lên, cứ như tiếng thẩm phám thẩm vấn phạm nhân vậy, tôi suýt nữa quỳ xuống kêu lên “đại nhân tha mạng.”

      “Có chuyện gì ! Tôi có thời gian chuyện điện thoại với !” Lúc này tôi mới nhớ ra mình còn là nhân viên dưới quyền ta nữa. Tôi bị đá khỏi công ty lâu rồi, tuy Lâm ma nữ phải loại đê tiện như Đàm Đào Sênh hay Mạc Hoài Nhân, nhưng tôi ghét ta ít hơn hai tên thổ phỉ kia.

      “Bệnh án đâu?” Giọng ta yếu ớt, lạnh lùng.

      “Bệnh án nào?” Bệnh án nào cơ, Có phải bệnh án lần nạo thai ? Tôi nhớ là mình cầm, nhưng biết sau đó vứt đâu rồi.

      phải cầm sao?” ta lo lắng.

      “Đúng. Có phải… có di chứng sau khi nạo thai ?” Tôi đọc báo thường thấy có người sau khi nạo thai bị bệnh gì bệnh gì đó. Tuy Lâm Tịch mạnh mẽ, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nhưng dù sao cũng là động vật, phải người máy bằng sắt bằng thép.

      “Ai bảo tôi nạo thai?” ta vừa cuống, vừa giận.

      “Á? Lần trước đến bệnh viện phải làm phẫu thuật nạo thai sao?”

      đọc bệnh án ! Mau đem đến cho tôi! Tôi ở bệnh viện!” ta kết thúc cuộc chuyện bằng tiếng thét.

      Cái gì vậy? Lần trước làm phẫu thuật ta vào đó làm cái trò quỷ gì? Hừ! Tôi thèm bận tâm loại đàn bà quái này! Tương lai của tôi quan trọng hơn! Nhìn đồng hồ, hai rưỡi, còn hơn tiếng nữa mới tới giờ phỏng vấn.

      Tôi ngồi chiếc ghế bên dưới công ty, châm điếu thuốc, lấy ra cuốn “Bí quyết phỏng vấn thành công”, cuốn sổ bệnh án kẹp trong cuốn sách rơi ra. Tôi nhặt lên mở ra nghiên cứu “Sĩ thư”. Cái gì mà viêm, mà lây nhiễm, mà cung…

      Hết cách, chữ quá mức rồng bay phượng múa, mùng sáu gì gì đó… ngày mười ba chấm chấm chấm… ngày hai mươi chấm chấm chấm…Ngày mùng sáu là hôm tôi cùng ta đến bệnh viện tuần trước. Hôm nay là mười ba, thế nghĩa là trò chơi này chưa kết thúc? Vẫn chưa giải quyết? Lần này tôi đau đầu rồi, cái bệnh viện chết tiệt chơi trò gì vậy, nạo thai mà cứ như tiêm phòng dại cho chó mèo, mỗi tuần lần…

      Tôi lưỡng lự giữa với , phiền phức chưa hết, thậm chí sau này còn rắc rối hơn. Nhưng nếu kịp quay lại ai gọi tôi đến phỏng vấn nữa? Ngẩng lên vừa hay thấy bên kia đường có phòng khám. Tôi lấy hết dũng khí vào đó hỏi bác sĩ, bà bác sĩ hiền từ lật giở bệnh án đọc, rồi đẩy gọng kính : “Ai dà, bạn cậu có nhiều bệnh phụ khoa quá!”

      “Bệnh gì?” Giờ vấn đề tôi quan tâm là việc nạo thai! Nếu sinh nó ra chắc chắn cuộc đời tôi bị đóng lên quan tài rồi. phải tôi vô trách nhiệm, mà là nghĩ đến việc sống với Lâm ma nữ cả đời, tuy kể đến tính cách cơ thể người mẫu kia khiến tôi khoái cảm tột cùng, nhưng cứ nghĩ đến tính cách của Diệt Tuyệt Sư Thái ấy tôi rét mà run. “Diệt Tuyệt Sư Thái đúng là có dung mạo tuyệt mỹ, đến tuổi trung niên vẫn phong nhã đến vậy, có thể thấy hai mươi năm trước chắc chắn là đại mỹ nữ làm điên đảo chúng sinh. Vốn là nhu mì dịu dàng Kỷ Hiểu Phù, tình nghĩa nặng sâu với Hồng Tử. Cuối cùng vì cái chết của Hồng Tử mà tính tình thay đổi hoàn toàn trở nên vô cùng tuyệt tình, căm hận đàn ông, tính cách lầm lì, tàn nhẫn độc ác, tâm lý biến đổi gần như mất hết nhân tính.” Nghĩ kỹ Lâm ma nữ vẫn chưa đến mức như Diệt Tuyệt Sư Thái, nhưng lại khiến tôi nghĩ tới người phụ nữ khác.

      Ai? Lý Mạc Sầu, đúng! ta giống Lý Mạc Sầu hơn… “Lý Mạc Sầu biệt hiệu Xích Luyện Tiên Tử, thần thái kiều mị, mắt sáng răng trắng, làn da trắng mịn, là tuyệt thế mỹ nhân. Bản tính phải vốn dĩ hung tàn. Lý Mạc Sầu vốn là đại đệ tử đời thứ ba của phái Cổ Mộ, võ công cao cường, nhân phẩm, dung mạo đều xuất chúng, lại có tấm lòng Bồ Tát. Hiểu nhầm người thương là Lục Triển Nguyên lấy người khác, hiểu nhầm này khiến ta vừa suy sụp vừa phẫn nộ, giết chết tình lang và tình địch, chôn tro cốt của người đỉnh Hoa Sơn, đổ tro cốt người kia xuống biển Đông để cả hai mãi mãi bao giờ gặp lại nhau. ta còn giết cả nhà của người cướp đoạt tình của mình. Bản thân tính tình thay đổi hoàn toàn, vì mà sinh hận, trở nên vô cùng độc ác.”

      So sánh thấy Lâm ma nữ giống với Lý Mạc Sầu hơn. Tối hôm đó, cái hôm mà tôi và ta nảy sinh nghiệt tình, câu “tên cầm thú Vương Hoa Sơn” khiến tôi canh cánh mãi, làm gì có người phụ nữ nào gọi tình lang là cầm thú? Nếu Lâm ma nữ như ta hai năm rồi chưa chạm vào đàn ông cũng có nghĩa là có quan hệ với tình lang, đương nhiên thể loại trừ khả năng Vương Hoa Sơn bất lực, nhưng dáng vẻ khí thế như bò mộng của ông ta thế kia cơ mà…

      Vậy là Vương Hoa Sơn có niềm vui mới rồi? Vì thế Lâm ma nữ xinh đẹp thiên hạ vô song mới mang tính cách của Lý Mạc Sầu? Có khả năng đó, có lẽ câu chuyện của Lâm ma nữ còn hấp dẫn hơn của Lý Mạc Sầu ấy chứ.

      Vừa nghĩ vài thứ vô vị, vừa nghe bác sĩ rất nhiều, đại ý là Lâm ma nữ vốn bị bệnh phụ khoa có tính truyền nhiễm, phải trị khỏi rồi mới phá thai được. Hôm mùng sáu là lần đầu tiên, hôm nay mười ba lại tiếp, đến ngày hai mươi kiểm tra. Bác sĩ bảo OK rồi mới phá thai được. Đến cuối bà ấy còn thêm câu: “Phụ nữ phải chú ý giữ gìn sức khỏe!”

      Lời này khiến tôi nghĩ đến rất nhiều ý, bèn hỏi: “ ấy bị bệnh như hoa liễu gì đó đấy chứ?” Bị giang mai phải đùa đâu, người bạn của tôi từng bị dính. Người đó cũng chưa thể coi là bạn, chỉ là có duyên bèo nước gặp nhau, là bạn đánh bài ở phòng bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh ký túc chúng tôi. Cậu ta vô cùng dâm đãng, ham muốn lắm, nhà lại giàu, thường xuyên quan hệ với nhiều phụ nữ.

      Có thời gian cậu ta hút thuốc, uống rượu, ăn ớt, cũng tìm phụ nữ. Hỏi cậu ta cũng chỉ bình thản mình chuẩn bị xuất gia, pháp hiệu là “ thể cai”, cai thuốc cai rượu cai đàn bà. Cậu ta cai bài bạc, nếu cạo trọc đầu có thể dùng đầu lọc thuốc lá in sáu điểm lên đầu, lấy dầu bôi bóng, pháp hiệu “sáu lỗ” cũng có thể thành đề tài chọc cười hay ho. Bị ép hỏi, cậu ta khai , khi quan hệ, cậu muốn dùng bao, bảo dùng bao bằng tự giải quyết cho xong. Hậu quả khi dùng cậu ta cũng nghĩ tới, thậm chí còn viết cả di chúc coi cái chết tựa lông hồng, vốn tưởng bệnh tật chê cậu ta, ai ngờ nó cũng biết đến đạo lý giết gà dọa khỉ.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.4

      đêm lắm có ngày gặp ma, dính lần, chưa chữa khỏi lại đổi người khác, dính lần thứ hai chưa khỏi lại tiếp người khác, cứ thế trúng đến bảy loại giang mai, đến bác sĩ chuyên nam khoa tuổi nghề bốn chục năm cũng phải cảm thán đúng là vô tiền khoáng hậu, chàng trai này đúng là dũng mãnh chả kém hổ báo, đến cầm thú cũng phải thua. Được biết cậu ta bị mắc đến bảy loại giang mai, chúng tôi lên QQ bày tỏ chia buồn, cậu ta cười thoải mái: “Cũng phải AIDS, sợ gì chứ?” Nếu ở thời cổ đại, y học chưa phát triển chắc cậu ta bắt đầu thối rữa từ bên dưới rồi, dù có tự thiến cũng chẳng cứu được. Dù sao cũng chẳng có Quỳ Hoa Bảo Điển hay Tịch Tà Kiếm Phổ cho cậu ta nâng cao nội lực để chống lại vi-rút, đến Hoa Đà tái thế cũng phải bó tay, cuối cùng cậu ta chết trong đêm trăng, làm ma cũng rất phong lưu.

      “Những bệnh mà ấy mắc phải có rất nhiều con đường lây truyền, có thể do quan hệ tình dục, cũng có thể do vệ sinh cá nhân cẩn thận.”

      “Trong này viết ngày này kia là ý gì?”

      “Tuần trước là khử trùng, tuần này, là hôm nay cũng khử trùng, tuần sau kiểm tra, nếu được làm phẫu thuật phá thai.”

      vậy tôi còn phải gặp ta hai lần nữa, đau đầu, nhìn thấy ta là muốn đánh rồi…

      Ra khỏi phòng khám tôi do dự rất lâu, rồi cuộc phỏng vấn của tôi phải làm sao? nhỡ ta làm sao phải chỉ là việc của ta mà thành của tôi rồi! Loại phụ nữ đó có chuyện gì mà làm được chứ? Dù tôi có chạy trốn ai biết được ngày nào đó ta ôm đứa bé đến gặp bố mẹ tôi, hậu quả khôn lường…

      Nhắn tin cho ta: “Năm giờ tôi đến.” Rồi tôi tắt máy.

      Tôi vào đợi phỏng vấn, đến lượt tôi bốn rưỡi rồi. Đầu óc lơ mơ bước tới trước mặt giám khảo, đối phương đọc hồ sơ của tôi rồi : “Thường những người được gọi đến phỏng vấn có 80% khả năng thông qua. Điều kiện của cậu rất tốt, nhưng có điểm thể .”

      Phỏng vấn kiểu gì vậy? cần cả tự giới thiệu sao?

      “Trong hồ sơ có điểm chúng tôi chú ý, cậu từng làm việc ở Viễn thông Ức Vạn đúng ?”

      “Vâng.”

      “Xin lỗi chúng tôi cần nhân viên từ Ức Vạn.” Người ngồi bên cạnh thẳng.

      Tôi ngạc nhiên: “Tại sao?”

      “Ức Vạn trước nay luôn có cầu rất cao với nhân viên, làm việc được ở đó từ ba tháng trở nên mới là nhân viên chính thức. Cậu bị đuổi đúng ?”

      Tôi cúi đầu, lúc viết sơ yếu, cứ nghĩ viết từng làm ở Ức Vạn có ích chút, dù sao các công ty giờ thích sinh viên mới tốt nghiệp có kinh nghiệm làm việc. Ai ngờ kinh nghiệm làm việc này lại là tảng đá ngáng đường tôi.

      Tôi ảo não ra khỏi đó, đó là cái quy tắc gì thế?!

      Khi đến bệnh viện gần năm giờ rồi, đứng trong khoa sản tầng ba, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm ma nữ: “Tôi ở khoa sản.”

      Vừa ngắt máy ăn cái tát. Tôi ngẩng lên nhìn thấy bộ mặt giận dữ của ta: “Tôi ghét nhất người khác nhận điện thoại của tôi! giỏi lắm, dám dập máy với tôi!”

      “Sao tôi lại dám?”

      Lại cái tát nữa bay tới, tôi nhanh tay tóm được, hầm hầm : “ đừng có gây với tôi, hôm nay tôi bực, dám chạm vào tôi tôi trả lại gấp đôi!”

      Tôi cúi xuống nhặt điện thoại, thấy có rất nhiều người quây lại chỗ chúng tôi, khi đứng thẳng dậy “bốp” cái, đầu tôi nghẹo hẳn sang bên. Tôi lập tức dùng mu bàn tay trái đánh trả ta. “Bốp” cái lên má trái của ta! Chiếc kính râm bay vút . ta ôm mặt, tôi xoa má, nửa bên mặt nóng như lửa thiêu. Tôi giơ tay định cho ta phát nữa nhưng ta nhanh tay che mặt. Xem ra ta cũng rất đau, nước mắt rơi cả ra rồi. Tôi chầm chậm hạ tay xuống, biết cái tính cách lạnh lùng, hung hãn, cao ngạo, cách ly với thế giới này của ta là từ đâu ra.

      Thế mà lại có dáng mỹ miều, kiều mị thế kia, ngay lúc tức giận cũng xinh đẹp như thế. ngờ ta lại vung tay tát tôi, tôi túm lấy tay ta: “ mà còn đánh nữa tôi bóp chết!”

      Các y tá chạy lại kéo hai chúng tôi ra: “ nhìn thấy chữ giữ yên lặng đó sao? Muốn cãi nhau về nhà!”

      xếp hàng!” ta hét lên.

      “Cái gì?”

      “Xếp hàng! Bệnh viện hết giờ rồi!” ta nhìn mọi người xung quanh quát: “Nhìn cái gì mà nhìn?!”

      Tôi cầm bệnh án xếp hàng, đến lượt gọi ta, ta vào, rồi ra, hai người xuống, ai câu nào. ta lấy xe phải ra bãi đỗ xe, tôi xe buýt phải ra bến chờ xe buýt. ta với tôi: “Chuyện này chưa xong đâu!”

      Chuyện gì chưa xong? Lẽ nào ta còn muốn tôi phải nhận lỗi, hay muốn tìm người trừ khử tôi?

      “Thế muốn thế nào?”

      “Tuần sau nếu đến tôi để yên đâu!”

      dọa tôi đấy à? Nếu phải tôi có lương tâm chạy từ lâu rồi, việc gì phải chịu đày đọa thế này?”

      “Nếu phải , nếu phải có lương tâm chứ gì? Nếu phải tôi có phải chịu đày đọa thế này ?” ta lại bắt đầu hét ầm lên.

      “Việc nên làm cũng làm rồi! Cái nên có cũng có rồi! còn muốn thế nào? Đồ phụ nữ hiểu lý lẽ, mong thượng đế phù hộ tuần sau là lần cuối tôi gặp !” Chẳng trách mà Vương Hoa Sơn cần ta. Với cái tính chỉ câu hài lòng là động dao động kiếm dù có xinh hơn Trần Viên Viên, hơn Tây Thi rồi cũng bị đá thôi!

      ta đáp trả rồi mất như cơn gió.

      Tưởng thế là kết thúc ngày xui xẻo ai ngờ lúc ra bến chờ xe buýt nghe tiếng ô tô lao tới. Tôi theo phản xạ có điều kiện nhảy sang bên. Con xe tuần dương hạm lục địa phanh cái két ở ngay chỗ tôi vừa đứng! Tôi vốn đường cho người bộ, hai cánh bánh xe bên phải lại chèn hết vào đường bộ, thân xe nghiêng nghiêng, xe chính là Lâm Tịch!

      muốn đâm chết tôi đấy à?!” Tôi điên lên.

      ta xuống xe tiến lại trước mặt tôi: “Trả tôi điện thoại!”

      “Tôi cầm điện thoại của khi nào?”

      Tay sờ túi áo, ồ, ra có cầm . Khi ta vào trong trị liệu ném điện thoại cho tôi. Tôi lấy ra ném cho ta.

      Vì xe Lâm ma nữ đỗ ở giữa chỗ rẽ, chiếc xe đen ra được đường cái, ở bên cạnh bấm còi inh ỏi, thò đầu ra hét: “Xe việt dã oách lắm sao?”

      Giọng này rất quen, tôi nhìn người vừa hét, đeo cái kính râm to tổ chảng, tóc bết thành mấy lọn như bạch tuộc, Audi, chính là phó tổng giám Tào. ghế phụ là Lý Bình Nhi bực tức nhìn xe Lâm ma nữ chắn đường.

      Lâm ma nữ tiến lại: “ hét cái gì mà hét? Hét lại xem!”

      Phó tổng giám Tào lúc này mới nhìn kỹ Lâm ma nữ, vội vàng xuống xe xin lỗi: “Lâm tổng giám, ngại quá, tôi có mắt như mù, nhận ra Lâm tổng giám, mong chị lượng thứ, tôi đường khác!” Lão ta khúm núm.

      Lý Bình Nhi bực mình rồi, mở cửa hét về phía chúng tôi: “ nhiều thế làm gì, cứ đâm tới !”

      “Em ngậm mồm lại!” Bạch tuộc mắng Lý Bình Nhi, Lý Bình Nhi giật thót, vội vàng chui vào xe, nhìn thấy tôi lại chui ra, nhìn tôi với ánh mắt khó tin, có lẽ cho rằng tôi câu được bà giàu có là Lâm ma nữ.

      “Lâm tổng giám, xin lỗi, con hiểu chuyện, xin lượng thứ. Tôi quay đầu ngay, sang bên kia, Lâm tổng giám cứ đỗ lâu hơn chút nhé!” Người đại ấy mà, toàn đeo mặt nạ giả tạo. Con ? Lý Bình Nhi thành con của lão ta? tồi, tồi…

      cút cho tôi!” Nhưng Lâm Tịch đeo mặt nạ cũng chẳng đáng chút nào.

      Trong tiếng thét của Lâm ma nữ, Bạch Tuộc run rẩy cúi mình lên xe, vừa gật đầu vừa quay xe, xe đâm “rầm” cái vào bên đường, cột đèn rung mấy cái nghiêng hẳn . Bạch Tuộc xuống xe xem xét, xe bị nát góc nhưng mặt vẫn tươi cười: “Ngại quá, ngại quá, khiến Lâm tổng giám sợ hãi rồi. Tôi ngay, ngay đây!”

      Sau khi chiếc Audi rồi, tôi tự cười mình, cười mình đáng buồn, đáng thương? Hay là cười mình đáng hổ thẹn vậy.

      Lâm ma nữ cũng gì thêm nữa, quay người về xe mình. Lúc này cái cột đèn bị đâmg nghiêng từ từ đổ xuống, nhìn sắp đổ xuống đầu ta rồi! Chết! Tôi xông tới lôi ta về phía sau, cột đèn lúc đó rầm cái đổ xuống đúng chỗ ta vừa đứng. Nếu đổ xuống đầu chết cũng thành người thực vật.

      Tôi căn bản chú ý rằng mình kéo tóc ta. Khi bị kéo tóc ta ngửa mặt nhìn lên nên thấy cột điện đổ. Tôi thả tóc ta ra, tưởng tôi đánh nên đúng lúc đó ta quay lại cách đẹp mắt, tung chân đá thẳng vào bụng tôi. Tôi kịp trở tay, bị đá ngã ra đất.

      “Này, có nhầm vậy?” Tôi ôm bụng kêu.

      mà chạm vào tôi lần nữa tôi khiến thể ở lại thành phố Hồ Bình này nữa.”

      Đồ nữ! Biết thế để cái cột đè chết ta cũng trừ được nỗi lo trong lòng tôi…

      ta quay người bị cột đèn ngáng chân. ta loạng choạng nhưng ngã, nghi hoặc nhìn cột đèn rồi quay lại xe. Đồ đàn bà đáng chết, cuối cùng cũng rồi…

      Nghĩ lại cũng thấy lạ, Bạch Tuộc giàu như thế, còn có nghiệp của mình sao lại ở Ức Vạn làm chức phó giám đốc nhoi? Làm phó giám đốc cũng chẳng có gì, nhưng ngày nào cũng chịu ấm ức, làm bạn với vua như chơi với hổ…

      Con ?

      Đồ đàn bà đáng chết Lý Bình Nhi lại thành con lão ta, phó tổng giám Tào cũng biết bịa chuyện nhỉ?

      Lão ta cùng với bọn Mạc Hoài Nhân bày mưu đá tôi ra khỏi công ty. Vốn dĩ tôi cũng có thể coi là người có công với công ty, vốn tưởng rằng với lần lập công đó tôi được an lành ở kho nhận lương sáu nghìn tệ, nhưng giờ sao?

      Tôi cũng từng nghĩ đến việc lợi dụng Lâm ma nữ đá bọn chúng ra khỏi công ty, nhưng điều đó là thể, con người cố chấp mà điên cuồng như Lâm Tịch tôi làm s mà dắt mũi được?

      Đắc tội giám đốc chỗ rửa xe này chắc là cũng chẳng làm được mấy ngày nữa, là bi ai! Hồi còn học, tôi lòng muốn học hết đại học, sau đó tìm công việc được người ta tôn trọng lại có thể diện. Thế giới này là vậy, có tiền chẳng ai coi trọng cả. Tôi thề với bản thân ngày tôi mở mày mở mặt, quật ngã hết bọn từng ức hiếp tôi, coi thường tôi, giẫm đạp lên tôi. Tôi biết làm thế này chẳng có tác dụng gì, chẳng có được niềm vui, nhưng tôi có thể có khoái cảm, bạn biết được mùi vị của nghèo khó nó thế nào đâu. Bạn cũng biết làm người ở tầng lớp dưới đáy xã hội nó thiếu tự trọng thế nào đâu. Tôi là người đàn ông, thể để kẻ khác coi thường. Đặc biệt là đàn bà. Tôi hiểu tại sao Mẫu Đơn, Lý Bình Nhi lại phản bội, người vì mình trời tru đất diệt.

      ngày, tôi khiến các người phải trả giá!

      Tôi quay lại tiếp tục rửa xe, nhưng từ những lời châm chọc mỉa mai của tay giám đốc kia, tôi biết mình ở lại được bao lâu nữa. Làm ơn phù hộ cho tôi nhanh chóng tìm được công việc tử tế ! Bất luận khổ sở, mệt mỏi thế nào tôi cũng nhẫn nhịn được, làm bừa nữa.

      Tôi rửa xe, cảm thấy phía sau có người nhìn tôi lâu lắm rồi. Tôi quay lại nhìn, ông ta dáng người cao lớn, đường hoàng, là lão tổng của Ức Vạn, Vương Hoa Sơn. Ông ta đứng phía sau nhìn tôi rất lâu, khi tôi quay lại ông ta nhìn tôi hơn: “Bảo sao tôi cứ thấy quen, ra là .” Xúc động quá… nhân viên quèn như tôi lại được lão tổng nhớ tên.

      “Ừm, đúng vậy, tổng giám đốc Vương.”

      Ông ta do dự hỏi: “Tôi nhìn cậu cả nửa ngày rồi, ngờ là cậu . Nhưng sao cậu lại ở đây rửa xe? Làm thêm à?”

      “Tôi… tôi làm ở kho nữa rồi. Bị… đuổi.” Tôi tiếp tục rửa xe.

      “Tại sao?” ràng là ông ta rất ngạc nhiên.

      Tôi ấm ức kể lại chuyện bị lãnh đạo công ty nghi ngờ lấy trộm nội y phụ nữ. Đương nhiên tôi phòng kinh doanh có mấy kẻ ức hiếp mình. Phải biết là nếu Vương tổng và bọn chúng cùng giuộc cũng chẳng tác dụng gì. ra tôi rất hy vọng Vương tổng giúp tôi xả hận! Nhưng dường như rất khó, phó tổng giám Tào và Mạc Hoài Nhân đều có địa vị cao trong bộ phận kinh doanh. Leo lên được vị trí cao như thế chỉ có khả năng quản lý mà quan hệ giao tiếp cũng phải rộng rãi. Nếu chẳng may tôi chọc phải tổ ong vò vẽ càng chẳng có ích lợi gì.

      “Tiểu Trương, về tôi phải đích thân điều tra việc này!” Vương Hoa Sơn nhìn vào mắt tôi vỗ vỗ vai.

      Tôi xúc động biết nên gì. Nhưng cảm giác mình xúc động thế là hơi sớm quá. Vương tổng quản lý cả sản nghiệp lớn như thế, ngày nào cũng bận tối mắt, đợi ông ta có thời gian điều tra việc này biết đến mùa quýt năm nào? Vả lại dù có điều tra có ra được gì ? Bọn người đó lấy tay che cả bầu trời sao? Thủ đoạn đó có ai biết?

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.5

      Lâm Tịch tay xách mấy cái túi to tiến lại, đeo kính đen, tóc bay theo gió, rất nổi bật. Điều này cũng chẳng có gì lạ, Lâm Tịch là người phụ nữ của Vương Hoa Sơn, đây là trung tâm thương mại, họ chính là những cặp đôi đến mua sắm.

      “Xe vẫn chưa rửa xong sao?” Lâm Tịch hỏi Vương Hoa Sơn.

      “Chuyện của ta là sao?” Vương Hoa Sơn chỉ vào tôi, hỏi Lâm Tịch.

      Tôi vội vàng tiếp tục rửa xe, dám nhìn Lâm Tịch. Lâm Tịch hỏi lại: “Cái gì là sao?”

      ràng là ta chưa nhận ra tôi dưới cái mũ. Tôi liếc nhìn ta, ta nhìn kỹ lại nhận ra tôi, với Vương Hoa Sơn: “Có phải ta bị tôi đổ oan ?”

      Vương Hoa Sơn gì.

      “Việc này (ý việc lấy trộm nội y) còn ai trong công ty làm được chứ? Hơn nữa còn có nhân chứng vật chứng, tại sao tôi lại thể đuổi việc ta?”

      Vương Hoa Sơn vẫn gì. Nhìn họ chuyện, Lâm ma nữ căn bản chẳng coi Vương Hoa Sơn ra gì, thậm chí còn vô cùng khinh thường ông ta. Vốn dĩ tôi và Lâm ma nữ chẳng có thâm thù đại hận gì, chỉ là tôi muốn nhìn thấy ta, ta càng muốn nhìn thấy tôi, luôn muốn đuổi quách tôi . Tôi bị điều ra kho ở ngoại thành ta thở phào, nhưng rồi kho lại chuyển về địa chỉ mới, sao ta có thể chịu được việc ngày nào cũng thấy cái gai là tôi đây? Chắc hẳn từ khi về địa chỉ mới là ta muốn đá tôi rồi. Nhưng sau đó tôi lại lập được công bắt trộm, ta chẳng có cách nào. Sau đó may mắn lại có cớ đá tôi , thế là lập tức đuổi việc tôi luôn.

      Hai bọn họ rồi, có lẽ Vương Hoa Sơn cũng chẳng để tâm chuyện này, tôi tự cười mình, làm việc tiếp thôi.

      “Đúng rồi, quên mất cho cậu, cấp có quyết định, từ tuần sau cậu cần đến làm nữa.”

      “Là tự quyết định chứ gì?”

      “Cậu rửa xe kiểu gì vậy? Ngay việc đơn giản này mà cậu cũng làm nên hồn? Cậu còn làm làm gì?” Vẻ mặt ta đầy khiêu khích như muốn “Ai bảo mày động vào tao”.

      Tôi thở dài: “Tôi biết rồi.”. Tôi tin tôi đến nơi khác sống nổi… Nhưng tiền đề phải là còn nơi nào tiếp nhận tôi ?

      Hôm nay lại có công ty gọi tôi đến phỏng vấn làm quản kho, trùng hợp, là siêu thị Liên Hoa, chính là siêu thị Liên Hoa mà Trần Thế Mỹ là cổ đông.

      Tôi muốn đến đó xem sao, tiện thể hỏi xem có ai biết Trần Thế Mỹ .

      Đợi ở văn phòng nhân rất lâu, người đến phỏng vấn xếp hàng đến tận cầu thang. Tình hình tìm việc làm rất khắc nghiệt, việc làm ở khu hỏa táng hai nghìn tệ tháng cũng trở thành miếng bánh ngon lành trong mắt những người tìm việc chúng tôi. Đương nhiên bao gồm cả tôi nữa, nếu họ chịu nhận tôi…

      Khi đến lượt tôi trước đó biết có bao nhiêu người rồi. Người phỏng vấn hươ tay bảo tôi nộp sơ yếu lý lịch chi tiết, rồi bảo tôi tự giới thiệu. Tôi nhanh chóng giới thiệu mình, cảm thấy rất tốt, nhưng người phỏng vấn lại cau mày: “Từng làm việc ở công ty Ức Vạn?”

      “Đúng vậy.” Lẽ nào từng làm ở Ức Vạn các công ty khác kỳ thị thế này sao?

      “Ức Vạn cầu rất nghiêm khắc, chỉ mấy tháng cậu trụ lại được. Xin lỗi, chúng tôi muốn nhân viên mà Ức Vạn cần.”

      Lời này là…

      Ức Vạn cầu nghiêm khắc? Ai vào người đó biết, nhìn bọn người Mạc Hoài Nhân hay phó tổng giám Tào, ngày nào cũng dựng nên cảnh phồn vinh giả tạo. Thực tế kéo bè kết phái, công kích nhân tài để ngồi vững cái ghế của mình. Vương Hoa Sơn đúng là mắt mù rồi, người mù mắt nhất chính là Lâm ma nữ, lẽ nào ta biết mấy tên đó tâm tư để trong công việc mà toàn bày mưu hãm hại đồng nghiệp, ép những người tài có khả năng uy hiếp đến vị trí của chúng phải bỏ sao? Lẽ nào Lâm ma nữ biết? ta cũng mù mắt rồi!

      Ra khỏi đó, tôi quyết định thay đổi phần kinh nghiệm làm việc trong hồ sơ. viết từng làm cho Ức Vạn nữa, viết bừa công ty khác, kinh nghiệm làm việc hơn năm, lý do thôi việc là vì nguyên nhân gia đình.

      Suýt nữa quên mất chuyện quan trọng, chính là hỏi nhân viên Liên Hoa xem có biết Trần Thế Mỹ . Hỏi người trong siêu thị đương nhiên là họ biết rồi. Tôi vào phòng kinh doanh, phòng này cấp trực tiếp là tổng giám đốc, chắc chắn họ biết tổng giám đốc của mình. Tôi vào trong lịch hỏi chị: “Chào chị, giám đốc Trần Thế Mỹ có ở đây ? Tôi có bức thư cần chuyển cho ấy.” Tôi dám là tổng giám đốc, là giám đốc thôi có vẻ hợp lý hơn.

      “Trần Thế Mỹ?” Bà chị đó nghi hoặc quay sang hỏi đồng nghiệp: “Văn phòng chúng ta có ai tên là Trần Thế Mỹ ?”

      Mọi người đều lắc đầu, chị ấy cười: “Chắc ở phòng khác rồi, chàng trai trẻ, cậu sang phòng khác hỏi xem.”

      “Cảm ơn chị.”

      có người này? Còn bảo mình là tổng giám đốc? Làm gì có chuyện cả bộ phận ai biết tổng giám đốc cơ chứ? Đồ lừa đảo! Để chắc chắn, tôi lại dùng cách đó hỏi phòng tài vụ. Tài vụ là bộ phận quan trọng, cấp trực tiếp cũng là tổng giám đốc, họ cũng đều bảo biết người này. Tôi lại vài tầng khác, phòng tổng giám đốc đóng cửa, nhưng giờ tôi có thể khẳng định là ta lừa gạt. Bạch Khiết quá ngốc, Trần Thế Mỹ tùy ý bảo nhân viên bốc vác quèn trong siêu thị gọi vài tiếng là thành tổng giám đốc thôi. Chủ yếu là kỹ năng lừa gạt của ta quá cao siêu, vẻ mặt từng trải cộng với ngữ khí kiên định, bất luận nhìn từ phương diện nào cũng giống người thành đạt.

      Ra khỏi văn phòng của Liên Hoa, tôi gặp dáng người quen thuộc, sơ mi trắng, váy công sở đen, tóc buông xõa xuống vai, tay cầm túi đứng đó với dáng vẻ tuyệt đẹp. Trước đây khi đến tìm tôi ở kho ngoài ngoại thành ấy cũng mặc như vậy. Thế nhưng chỉ mấy tháng sau chúng tôi như người xa lạ, ấy nhìn thấy tôi, quay sang bên cạnh làm như nhìn thấy.

      Tôi liều mình tiến lại, tôi thích gặp trở ngại, tôi biết là Bạch Khiết hiểu tình cảm của tôi với ấy. ấy biết, ấy phải đồ ngốc, trong tình phụ nữ luôn sáng suốt hơn đàn ông. Tôi muốn ấy hiểu lầm rằng tôi bám dai như đỉa, tuy rằng trước đây tôi đơn thuần chỉ muốn ngày nào cũng nhìn thấy ấy mà thôi.

      Tôi muốn ấy biết giờ ấy bị lừa gạt, người đàn ông đó còn biết lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng để lừa ấy. Tôi mong là Trần Thế Mỹ lừa gạt tình cảm của Bạch Khiết, lừa được rồi ta lòng đối tốt với ấy. Nhưng tôi thấy Bạch Khiết có quyền được biết ta chẳng phải tổng giám đốc gì hết!

      “Chị Bạch.” Câu khó khăn nhất cũng được rồi.

      ấy quay lại: “Ân Nhiên, tôi xin cậu, đừng theo dõi tôi nữa có được ? Ngày nào cũng theo tôi thế cậu thấy vui lắm sao?”

      Ngày nào tôi cũng theo ấy? biết ấy nhìn nhầm hay nhận nhầm người rồi. “Tôi đâu có ngày nào cũng theo dõi chị?”

      “Ân Nhiên, cậu thấy thần kinh mình có vấn đề sao?”

      Tôi sững người, thần kinh tôi có vấn đề? Ban đầu Bạch Khiết coi tôi là ân nhân, sau đó là em trai, sau nữa là kẻ biến thái nhìn trộm ấy thay quần áo, rồi là kẻ vô sỉ trộm nội y, đến bây giờ trong mắt ấy tôi là thằng thần kinh…

      Tôi mặc kệ ấy coi tôi là người thế nào, trước mặt ấy tôi chỉ là tên hề, trò cười của thiên hạ. Tôi định xong , tôi dám nhìn ấy, tim tôi đau lắm!

      “Bạch Khiết, Trần Thế Mỹ phải tổng giám đốc của siêu thị Liên Hoa, ta là tên lừa đảo chuyên nghiệp, trước đây là trai bao trong quán bar, sau này bám váy những bà giàu có, chị nhất định phải…”

      ấy ngắt lời tôi: “Cậu linh tinh gì vậy? Tôi biết cậu cái gì hết! Cậu cút !...”

      “Bạch Khiết, chị nghe tôi hết !”

      “Cậu tôi ! Tôi cảnh cáo cậu, đừng có theo dõi tôi! Nếu tôi báo cảnh sát đây! Tôi bảo Trần Thế Mỹ gọi bảo vệ…”

      “Đánh tôi chứ gì? Được thôi, chị gọi !” Lẽ nào ấy quên trước đây vì ấy mà tôi bỠđánh sao?

      ấy nữa, quay lưng lại để tâm tới tôi nữa. gì cũng vô ích, thôi vậy, tùy ấy, tôi nghiến răng, bỏ

      Lý Bình Nhi gọi cho tôi làm gì? phải lại châm chọc tôi đấy chứ?

      “Có chuyện gì?” Tôi có chút phản cảm với ta, cứ nghĩ tới lời mỉa mai hôm đó, thực tôi thể tin người xinh đẹp như ta lại ăn như vậy.

      quên đồ chỗ tôi.” ta .

      “Cái gì?” Tôi quên cái gì ở đấy được chứ? Mẹ kiếp, đừng ta có con!

      đến đây biết.”

      “Tôi chẳng quên gì ở chỗ hết. Thế nhé.” Tôi ngắt máy, loại phụ nữ này tránh càng xa càng tốt.

      ta gọi lại: “ cần tôi vứt.” ta ngắt máy.

      Tôi vắt óc nghĩ càng biết có thứ gì quên ở đó. Nhưng vô duyên vô cớ ta gọi bảo tôi quên đồ, phải vì ta buồn chán quá muốn tôi đến đấy chứ? Lẽ nào, tình nhân của ta, chính là phó tổng giám đốc Tào, lại muốn bày trò hại tôi? Cũng có khả năng lắm.

      Cứ đến xem sao, cũng chết người được.

      Gõ cửa nhà Lý Bình Nhi cửa mở rồi. ta trốn sau cửa, tôi cảnh giác nhìn quanh phòng.

      “Vào !” ta kéo tôi vào rồi đóng cửa lại.

      “Có đẹp ?” Lý Bình Nhi chỉ vào người mình, tôi nhìn quanh thấy ai nấp rồi mới quay lại nhìn ta, tôi giật mình…

      Lý Bình Nhi mặc bộ nội y đen đầy khêu gợi. ra nó thể gọi là quần áo được nữa rồi, căn bản là tấm lưới… Làn da gợi cảm bên dưới những cái lỗ to tướng, đúng là cực phẩm quyến rũ, thậm chí còn nhìn cảm phần tam giác phía dưới. ta định làm gì vậy? Dù ăn mặc như thế kia kích thích dục vọng trong tôi, nhưng tôi lại nghĩ, có phải ta được thỏa mãn ?

      Tôi nhìn sang chỗ khác: “Tôi quên cái gì ở đây?”

      bỏ em mình ở đây.”

      “Hừ, buồn cười. Bên cạnh muốn có bao nhiêu đàn ông cũng có, tôi chẳng qua là món đồ chơi trong tay thôi.”

      ra em bị ta lừa rồi…” ta ai oán , “ bảo mua xe, mua nhà cho em, em thể cự tuyệt sức hấp dẫn của nhà và xe, em rất tham lam, rất hạ tiện, em tin . Nhưng tối qua em nhắc đến chuyện đó bị tát cho mấy cái.” Mặt ta đúng là sưng lên.

      “Đáng đời!” Tôi hề che giấu phẫn nộ.

      “Em muốn làm lại với , những cái khác em nghĩ đến nữa!”

      được.”

      “Em xin lỗi…”

      xong chưa? Tôi đây.” Tôi nhấc chân .

      ta ôm lấy tôi từ đằng sau: “Em biết dễ dàng tha thứ cho em, đánh em, mắng em ! Em cũng là người phụ nữ đáng thương, mình phiêu bạt bên ngoài, có hơi ấm, có gia đình, ở căn phòng mà tháng nào cũng bị chủ nhà thúc trả tiền. Vì thế mới ma xui quỷ khiến muốn đường tắt có được những thứ đó.” ta khóc tu tu.

      Tôi thể chịu được tiếng khóc của phụ nữ, cứng đờ đứng ở đó, nghe ta nức nở: “ mắng em , đánh em ! Em hạ tiện, em tham lam, em ghét bản thân mình! Sau khi bạn trai bỏ em muốn sống nữa, nhưng ông trời cho em gặp cũng đáng thương như em. Ông trời thương cho hai ta gặp nhau, em muốn mình ăn cơm, mình ngủ, mình đường, mình làm, mình tan làm…”

      Tôi thừa nhận khả năng miễn dịch của tôi với phụ nữ rất yếu, tôi quay lại, ôm lấy ấy…

      làm đây.” Tám giờ sáng, tôi dậy với Lý Bình Nhi.

      “Ân Nhiên, mặc thử xem sao.” ấy bò dậy, lấy từ trong tủ bộ quần áo mới, ném vào tay tôi.

      Tôi mở ra xem, chất vải rất tốt, giống hàng thùng. “Bình Bình, đột nhiên đối xử tốt với thế này, em muốn gì hả?” Suốt từ tối qua vấn đề này cứ khiến tôi suy nghĩ mãi.

      “Em hạ tiện, em muốn thân thể , thế được chưa?” Nước mắt ấy tuôn “rào rào”.

      “Bình Bình, có ý đó, bảo em hại , chỉ là đột nhiên chưa kịp phản ứng em vẫn đối tốt với thế.”

      phải tối qua em rồi sao? Người em nhất bỏ rơi em, em thể ta, em thực muốn sống nữa! Chỉ mới khiến em tạm thời quên ta! tin em ! rồi đừng bao giờ quay lại nữa!”

      “Bình Bình, nghĩ như thế, chỉ là em đột nhiên tốt với , khiến rất…”

      “Mặc vào thử xem.” ấy ngắt lời tôi.

      Tôi thử mặc, rất vừa người: “Vừa khít.”

      “Em đặt may đấy.”

      “Bao nhiêu tiền, trả.”

      “Trả cái gì? Trong mắt em là loại người đó sao? Sao lại nhen như vậy? Hôm đó ở bãi đỗ xe, em chỉ vài câu, có cần phải nhớ kỹ thế ?” ấy trở nên nghiêm túc.

      “Em xem?”

      “Xin lỗi mà, hôm đó tâm trạng người ta tốt…” ấy chu môi bám lấy tôi nũng nịu.

      làm đây.”

      “Tối nay có đến ?”

      “Để xem .”

      Lý Bình Nhi từng làm tổn thương tôi, giờ tôi tin ấy, nhưng tôi thể chống cự lại được. Áp lực thất nghiệp ngày nào cũng khiến tôi thở nổi, nếu tìm được việc chắc tôi nổ tung mất. Thế là tôi ma xui quỷ khiến thế nào chọn ấy làm công cụ giải phóng áp lực. Tôi và ấy chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      4.6

      Hôm nay là ngày cuối cùng quyết chiến cùng Lâm ma nữ, tôi cứ đợi điện thoại của ta suốt, nhưng lần này ta gọi điện mà lái thẳng con xe tuần dương hạm lục địa đến chỗ tôi rửa xe, Cửa kính xe từ từ hạ xuống, ta vẫn cái bộ dạng lạnh lùng đó: “Lên xe!”

      “Đợi tôi xin nghỉ.”

      biết tại sao hôm nay tay giám đốc từng thề đội trời chung với tôi thái độ cũng rất tốt: “Nghỉ nửa ngày, được thôi.”

      “Cảm ơn giám đốc!”

      “Ân Nhiên, tiền công lấy hàng ngày hơi phiền phức. Tối tôi về sớm, có thời gian đưa tiền cho cậu, sau này cứ hoặc hai tuần cậu lấy lương lần !”

      Cũng được thôi, nhưng công việc này chẳng có hợp đồng gì, mỗi ngày làm xong việc cũng chẳng có ghi chép, đến lúc đó ta trả lương phải tôi hố sao?

      ta nhận ra lo lắng của tôi: “Tôi có bảng đây, mỗi ngày cậu ký tên vào, tôi cũng ký, như thế là được mà. ngày hơn hai chục tệ, chẳng nhẽ tôi lại quỵt của cậu, đó cũng chẳng phải tiền của tôi.”

      “Ừm, vậy được.”

      Lâm ma nữ sốt ruột lắm rồi, ta gọi điện cho tôi mà hét: “ làm trò gì vậy hả? Mấy giờ rồi? Tí nữa xếp hàng, lề mà lề mề để sinh con à?”

      Cứ nhìn thấy bệnh viện là khó chịu, đặc biệt là khi đến cùng Lâm ma nữ. Có điều, may mà hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Qua hôm nay, đám khí đen đủi bao trùm đầu tôi tan hết!

      Kiểm tra xong, bệnh của Lâm ma nữ khỏi rồi, hôm nay là giải quyết được rồi.

      Trước quầy thu ngân, tôi càng nghĩ càng vui, thậm chí còn cười ngây ngô mấy lần, người đứng trước mặt tôi hỏi: “ bạn, đến phá thai à?”

      Ồ, bạn này sao giỏi vậy? “Sao biết?”

      “Ngoài việc phá thai, thấy mấy người đàn ông đến bệnh viện nộp tiền lại cười vui như thế?”

      cũng phải, nhưng chắc cũng vậy?”

      “Aiz… nhất thời kích động.”

      Tôi luôn nghi ngờ có phải cái bệnh viện nát này ăn nhè cả xương , sao lại đắt thế chứ? Từ các loại kiểm tra đến trị bệnh phụ khoa, đúng rồi, bệnh là của ta, tôi cũng trả giúp rồi… biết ta có thanh toán chi phí này . Hừm, ta thà đốt tiền chơi cũng muốn cho tôi.

      Tiền phẫu thuật, tiền thuốc, cộng lại hơn hai nghìn tám, tôi đau lòng chết được! Trước đây khi còn học, có cậu bạn đưa bạn nạo thai nhiều nhất là sáu trăm tệ. Với những gia đình nông thôn có tiền khám bệnh như tôi mà bệnh viện đúng là hắc điếm quang minh chính đại nhất quả đất…

      Lâm ma nữ lo lắng hỏi bác sĩ chẩn đoán: “Có đau ?”

      “Có thuốc tê, đau, nhưng sau khi làm phẫu thuật, thuốc hết tác dụng ít nhiều cũng đau.”

      Tôi chen vào: “Ít nhiều là có ý gì?”

      “Chính là rất đau.”

      Chúng tôi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật.

      ràng là Lâm Tịch rất sợ hãi, vì ai ra từ phòng phẫu thuật sắc mặt cũng tái nhợt, toàn thân còn sức lực. Tôi cũng dám an ủi ta.

      Trước khi vào, ta nhìn tôi đầy oán hận, ném chiếc kính râm cho tôi. Đây mới là ta, lạnh như băng tuyết, khuynh nước khuynh thành.

      Khi ra ta còn kiên cường nữa, bám lấy cửa, rồi bám lấy tường ra, đầu cúi xuống, sắc mặt nhợt nhạt, bước chân rối loạn, loạng choạng. Tôi vội tiến lại đỡ. “Tự tôi được!” ta đẩy tôi ra.

      “Có đau ?” Tôi nhìn gương mặt trắng bệch còn hột máu của ta, đau khổ vạn phần.

      cần giả vờ thương hại! Đàn ông toàn lũ giống nhau! Đặc biệt là , nhìn thấy là tôi chỉ muốn tát cho vài phát!”

      Đàn ông có lợi hại thế nào, gặp Lâm ma nữ đều trốn bằng sạch, lại còn biểu dương tôi?

      ta gượng được nữa, mềm nhũn ngã ra sàn.

      “Nghỉ lát rồi !” Tôi .

      đỡ làm sao tôi được?” ta nhẫn nhịn .

      Tôi đỡ ta xuống cầu thang, tuy tôi đỡ nhưng là ta kéo tôi đến bãi đỗ xe.

      “Tôi biết lái xe.”

      “Tôi cho lái sao? có tư cách lái xe của tôi chắc?” ta mỉa mai.

      Tôi lập tức nổi giận, đeo cái kính râm lên mặt ta: “Tạm biệt!”

      Quay người được mấy bước, tôi nhìn ta qua cửa kính của xe đỗ trước mặt. ta dựa vào xe, dường như còn chút sức lực nào nữa. Tôi mềm lòng, quay lại đỡ ta.

      “Cút!...” ta gắng gượng quát.

      “Để tôi đưa về nhà trước .” cho ta về nhà an toàn tôi yên tâm.

      … cút… …”

      “Được, tôi cút! Để xem làm thế nào mà lái xe về!”

      ta mặc kệ tôi, mở cửa lên xe, khởi động rồi đạp ga lao .

      “Này!” Tôi hét lên. Con người này bất cần đời, ta chết mất! Tôi cuống cuồng chạy theo xe ta.

      ta dừng lại trước cổng bãi đỗ xe để trả tiền.

      Tôi chạy ra trước xe ta: “Này, chết đấy!”

      ta nghe, lại đạp ga lao tới, tôi nhảy tránh sang bên, gọi cái taxi theo sau. ta lái rất nhanh, nhưng chẳng có chút quy luật gì, lạng sang trái lạng sang phải, thậm chí có lúc suýt nữa quệt vào xe khác.

      Thấp thỏm theo hơn nửa tiếng, xe ta vào khu Luân Hoa Viên. Khu chung cư cao cấp dành cho những người có tiền.

      Tôi xuống xe chạy vào trong, ta đỗ lại, xuống xe rồi yết ớt bám vào xe lê từng bước. Tôi chạy lại đỡ ta còn sức để gì nữa.

      Dìu ta vào thang máy, nhà của đại gia, trình tự mở cửa cũng phiền phức. Sau khi ra khỏi thang máy, dùng thẻ và mật mã qua cánh cửa thép, đến cỡ nhà ta còn phải đối chiếu bàn tay, nhập mật mã…

      Cửa mở ra, căn phòng khang trang rộng rãi y như trong tưởng tượng của tôi. Đỡ ta tháo giày nhưng tôi dám tháo giày của mình.

      Vì rửa xe nên tôi cái giày cao su tồi tàn, bỏ ra chắc chắn bốc mùi. Tôi buông ta ra: “Tạm biệt!”

      “Bịch” tiếng, Lâm Tịch ngã ra sàn.

      ta nằm giường, gương mặt xinh đẹp tèm lem nước mắt, có lẽ rất đau. “Thuốc đâu?” Tôi hỏi.

      “Thuốc để ở đâu?” Tôi hỏi lại.

      Chắc là ở trong xe, tôi ném thuốc vào xe ta. Cầm chìa khóa lấy thuốc, quay lại thấy trước cửa có thêm đôi giày da, chắc là người nhà ta. Nếu tôi lén lút vào liệu có bị coi là trộm ? Nhìn bộ dạng tôi lúc này, khả năng bị đánh là rất cao.

      Tôi dựa vào cửa, vào cũng phải, cũng phải. do dự bên trong vọng ra tiếng cãi nhau. Trước tiên là tiếng của Lâm ma nữ: “Cút!!!...” ta cũng hung hăng như thế với người nhà mình sao?

      “Lâm Tịch, chúng ta đừng cãi nhau nữa được ?” Giọng này hơi quen.

      “Tôi lại, cút…”

      “Lần này gạt em đâu, đấy, em phải tin , đảm bảo sau này…”

      “Cút!...” Lâm Tịch để ta hết.

      lát sau người đó ra, tôi nấp trong hành lang, nhìn dáng đằng sau, là Vương Hoa Sơn, người đàn ông của Lâm ma nữ trong lời đồn đại.

      Lâm ma nữ ôm bụng, mặt lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt có vẻ như rất khó chịu. “Sao vậy?” Tôi vội hỏi.

      … tại sao… chưa ?” Lâm Tịch nghiến răng.

      Tôi gì, lấy thuốc ra, rót cốc nước ấm: “Uống thuốc .”

      “Tránh ra!” ta hất tay, cái cốc vỡ tan,

      Tôi đành lấy cốc khác, lần này ta cầm hẳn cái cốc mà ném .

      Tôi lại lấy cốc khác, ta hầm hầm nhìn tôi: “Tôi bảo !”

      uống thuốc rồi tôi !”

      ta trừng mắt nhìn tôi nửa phút, giằng lấy thuốc trong tay tôi nhét vào mồm, nhai mấy cái rồi nuốt: “Giờ được chưa?”

      uống nước sao?”

      “Cút...!!!” ta trùm chăn lên đầu.

      Tôi hậm hực để cốc xuống, dọn những mảnh cốc vỡ, lấy chổi lau nhà lau sạch, ra đến cửa định nghe thấy ta rên lên đau đớn. Tôi yên tâm, quay lại ngồi bên ngoài phòng ta.

      Lúc này tôi mới có thời gian quan sát căn nhà, bài trí đồ đạc rất tinh tế. Tranh tường, lọ hoa, đèn chiếu sáng, sô pha các loại đủ màu sắc, có mấy chậu hoa tươi tỏa hương thơm ngát, cả căn phòng rất tươi sáng, tráng lệ. Chẳng trách mà ta cứ gọi người hạ đẳng, người hạ đẳng suốt, so sánh nơi này với cái ổ chó của tôi, gọi tôi là người hạ đẳng cũng là đánh giá cao tôi rồi…

      Ngồi sô pha, lơ mơ ngủ lúc nào biết, sáng hôm sau thấy cẳng chân nhói cái, mở mắt ra thấy cú đá thứ hai của Lâm ma nữ: “Dậy mau!”

      “Ồ.” Tôi cuống cuồng.

      “Tại sao còn chưa ?”

      “À, vì, vì tôi sợ …”

      “Cút!!!”

      Tôi nghĩ như thế này cũng tốt, xem khí sắc của ta cũng tốt hơn nhiều rồi, cần phải lo lắng nữa: “Mấy ngày nữa nhớ kiểm tra lại, tôi sợ ảnh hưởng đến sau này…”

      “Tôi cho biết, từ hôm nay trở , tôi quen biết ! cút ra ngoài cho tôi! Loại người như xứng được ở trong nhà tôi sao?”

      Đúng là tự gây rắc rối cho mình, tôi ra khỏi nhà ta…

      Hôm nay tôi làm ca sáng, tôi bận rửa xe từ sáng đến tận chiều,ho vô tình ngẩng lên thấy bên kia đường, mặc áo trắng cười vẫy tay với tôi, tim tôi run lên, Mẫu Đơn?

      Nhìn nhầm rồi, là Lý Bình Nhi, ấy cười chạy lại, tóc bay phấp phới trong gió, rất xinh đẹp. ấy chạy đến bên cạnh kéo tay tôi: “ ăn cơm chưa?”

      Toàn thân tôi ướt mèm, tôi rút tay lại: “Sao hôm nay lại đến thăm ?”

      “Em làm ca tối, muốn gặp đến, ăn cơm chưa? Chúng ta ăn chút gì đó !”

      “Ừm, đợi chút.”

      Trong quán ăn, Lý Bình Nhi lấy ra cái hộp đặt trước mặt tôi. “Cái gì vậy?” Tôi hỏi.

      “Giày da.”

      “Sao lại mua, lãng phí, đâu phải có giày.”

      “Em thích mua cho mà…”

      Tôi rất sợ người khác tốt với mình, tôi là người rất dễ cảm động: “Cảm ơn em!”

      “Nước mắt lưng tròng à? Mất mặt chết được! Mau ăn !”

      “Ừm.”

      “Này, hôm nay em làm đến mười hai giờ, đến đón em nhé!” Lý Bình Nhi bón cho tôi miếng thịt.

      “Ừ, được rồi.”

      ấy cười hài lòng.

      Hơn mười giờ tối, tôi mua bó hoa đứng ở cửa khách sạn đợi Lý Bình Nhi. Sau mười hai giờ, ấy tung tăng chạy ra đón tôi rồi hôn cái. ấy nhận hoa, cười: “Đợi lát nhé, em còn họp.”

      Tôi gật đầu, ấy lại chạy vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :