1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nữ thượng cấp hung tợn của tôi - Tây Sương Thiếu Niên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      12.6

      Tôi vừa chửi thầm ta trong lòng, nhưng vẫn lo lắng cho ta, chỉ sợ ta thực bị con cầm thú đó ăn mất.

      Tôi lại lại chỗ góc quanh ở gần căn phòng VIP trong khách sạn, lòng nóng như lửa đốt, làm thế nào đây? Sao mà tôi nóng lòng thế cơ chứ?

      Có nên xông vào , nhưng nhìn mấy gã hộ pháp đứng ngay ngoài cửa, thôi bỏ , tôi thắng được bọn nó.

      Thế làm thế nào?

      Đúng rồi, gọi di động cho ta! Dọa cho bọn họ sợ chết khiếp ... Cầm di động, tôi tìm số của Lâm Tịch, nhưng tôi lại đơ người ra, nếu ta thực muốn sa đọa như thế làm thế nào để cứu được ta?

      Nhưng nếu gọi ... tôi thực , thực phát điênmất, phát điên vì lo lắng.

      Từ lúc tôi ra tới giờ gần hai mươi phút trôi qua, con mẹ nó, hai mươi phút, có thể làm khối chuyện rồi.

      Tôi làm sao thế này?

      Mặc kệ nó! ta thích thế kệ.

      Tôi quay , hạ quyết tâm bỏ , sải chân về phía trước.

      được ba bước sau lưng vang lên tiếng rầm, tôi quay đầu lại, Lâm Tịch mở cửa chạy ra, mấy gã hộ pháp đứng ngoài cửa ngây người nhìn Lâm Tịch chạy ra.

      Sau đó, mấy người dường như ý thức được điều gì đó, vội vàng lao vào căn phòng, gã quan thối tha trong phòng hét lên:

      “Ồi, đau chết mất, đau chết mất... Mau! Mau lên! Cướp di động của nó lại, mau lên!”.

      Lâm Tịch chạy tới trước mặt tôi, nhét di động vào tay tôi rồi hét:

      “Mau! Cầm lấy cái này, chạy, chạy , còn đứng đực ra đó làm gì! Chờ chết à?”.

      “Tôi... Sao tôi lại phải chạy?”. Tôi cầm di động của , ngơ ngác nhìn hỏi.

      kéo mạnh tôi:

      “Trong di động có clip làm lão già kia chết được đấy!”.

      Lúc này tôi mới hiểu ra, muốn tôi cầm di động chạy , tôi lập tức quay người... Nhưng tôi cầm di động chạy được phải làm thế nào?

      Tôi nắm chặt lấy tay , kéo lao tới chỗ cầu thang bộ của khách sạn. Chạy thình thịch xuống dưới, được hai tầng lầu chân bị trẹo, hét lên tiếng.

      Đứng lên được bàn chân đau nhói khiến Lâm Tịch còn sức mạnh như ban nãy nữa.

      đá văng đôi giày cao gót, sau đó bị tôi vừa lôi vừa chạy thêm mấy tầng nữa.

      Chạy mãi, chạy mãi, tôi đứng khựng lại, kéo , hỏi dồn:

      “Sao thế?”.

      Tôi :

      nghe thấy , có tiếng bước chân?”.

      Lâm Tịch giỏng tai nghe ngóng, đúng là có tiếng bước chân.

      Nghe thêm lúc nữa, có! Có tiếng bước chân.

      Lâm Tịch kéo tôi định chạy tiếp, tôi :

      “Chỉ có người!”.

      “Đúng, chỉ có người”. Lâm Tịch cũng nhận ra.

      Cái gã giảo hoạt, xảo quyệt này bảo người đuổi theo chúng tôi bằng đường thang bộ, mấy gã khác chia nhau tìm, còn có kẻ ở dưới chờ sẵn.

      rất thông minh, nhưng ngờ rằng: Lâm Tịch phải người bình thường, hơn nữa lại còn cùng với tôi.

      Tôi thoát được... Lâm Tịch chân trần, ngồi bậc cầu thang xoa chân, thích chí nhìn gã thuộc hạ của lão quan già đuổi tới.

      Gã đó nhảy xuống trước mặt Lâm Tịch, vừa thở hổn hển vừa :

      “Đưa tôi! Đưa di động đây!”.

      Tôi từ đằng sau lao ra, đấm mạnh cái lên gáy , tôi dùng toàn bộ sức mạnh của mình cho đòn này, gã đó ôm lấy gáy rồi ngã lăn vào góc tường.

      Tôi lao tới, tay trái túm tóc , tay phải nắm lại rồi thọi vào mặt, vào bụng .

      khóc lóc than trời, đấm mấy chục cái, tôi cũng chẳng còn sức, chỉ nằm rên rỉ, mềm nhũn nép mình vào góc tường, mặt mũi be bét máu.

      Ko Lâm Tịch đứng lên, xuýt xoa: “ được nữa rồi”.

      Bây giờ biết đâu đây? đâu nhỉ? Dưới kia có người chờ sẵn, chắc chắn bọn chúng lục soát lên tận đây, chẳng nhẽ lại báo cảnh sát sao?

      Đề nghị của tôi lập tức bị Lâm Tịch gạt . Báo cảnh sát? Nếu cảnh sát “phục vụ cho nhân dân” nhưng lại bẩn thỉu như gã kia người ấy khiến chúng tôi càng chết thê thảm hơn, việc này phải thận trọng mới được.

      Lâm Tịch thông minh cầm chiếc di động của cái gã dở sống dở chết kia, nhanh chóng nhắn tin: bắt được nó rồi, bị tôi khống chế rồi, di động ở chỗ tôi, lên sân thượng !

      Sau đó ấn nút gửi .

      Tôi biết là có lừa được , nhưng ít nhất cũng có thể làm rối loạn sắp xếp của chúng.

      Tin nhắn group gửi chưa lâu di động đổ chuông.

      Tôi nhìn Lâm Tịch: “Bây giờ phải làm thế nào?”.

      “Dìu tôi quay về phòng bếp ở tầng ban nãy”.

      “Vì sao?”.

      ... Ba đầu bếp đẩy cỗ xe được phủ khăn trắng đựng đầy “bát đũa” từ thang máy chuyên vận chuyển hàng xuống, rồi ra từ cổng sau khách sạn.

      Ba đầu bếp, hai người là đầu bếp , còn tôi mặc quần áo của đầu bếp. Lâm Tịch ngồi trong lòng chiếc xe đẩy được phủ khăn trắng kín mít.

      Cái lão hồ ly giảo hoạt đó quả nhiên vẫn để người giữ ở cửa sau, thấy mấy đầu bếp mặc quần áo trắng tinh, đội cái mũ đầu bếp cao cao ra, nhìn cái rồi lại tiếp tục ngồi chờ ở cửa sau, thi thoảng lại gì đó vào di động.

      Hai người đầu bếp này là đầu bếp xịn. Lâm Tịch dùng 1000 tệ để mua chuộc họ.

      Ra khỏi cửa sau là tới bãi đỗ xe, xe của Lâm Tịch để ở đây, đẩy xe tới cạnh xe của Lâm Tịch, tay thuộc hạ của lão cẩu quan cầm di động vừa vừa nhìn đông ngó tây dường như phát ra điều gì đó bình thường nên về phía chúng tôi.

      Chẳng bao lâu sau, tới trước mặt chúng tôi, vén tấm vải trắng ra.

      Nhìn thấy Lâm Tịch ngồi thu lu bên trong, Lâm Tịch với lấy cái bát chuyên dùng để đựng canh màu trắng to đùng lên đập vào đầu , lập tức gã đó lăn lộn đất.

      Lâm Tịch đưa chìa khóa cho tôi từ lúc còn ở trong khách sạn, tôi móc chìa khóa ra mở cửa xe, hai viên đầu bếp dìu ngồi vào ghế sau, tôi đóng cửa, khởi động xe, đạp côn, rồi thoát... Tối nay chắc chắn khó ngủ lắm đây. *********

      bên kia!”. Lâm Tịch chỉ huy tôi.

      Tới tiểu khu, Lâm Tịch sai tôi dừng xe vào trong tiểu khu, sau đó lại bảo tôi dìu ra khỏi tiểu khu, đón chiếc taxi.

      Tới bên dưới công ty, tôi thấy lạ, sao lại tới công ty?

      Xuống xe, tôi lại dìu .

      “Vào bãi đỗ xe”.

      “Vào bãi đỗ xe là để trốn trong công ty sao? Cái gã đó có thể “thông hành" trong cả thành phố này đấy”. Tôi lo lắng .

      “Sao biết có thể “thông hành” trong cả thành phố?”.

      “Tôi... tôi biết từ trước rồi. Trong tivi có thấy...”.

      Ngày trước nghe các đồng nghiệp chuyện phiếm, tôi biết gã đó phải là người dễ dây vào, trong thành phố này, tay che kín bầu trời, cấp dưới bị đàn áp, cấp chắc cũng như .

      Tới trước con tàu tuần dương lục địa màu đỏ, lấy chìa khóa trong túi xách ra.

      Khởi động xe, đạp côn, lái ra khỏi bãi đỗ xe.

      “Bây giờ đâu?”, tôi hỏi.

      “Lái về phía tây, tới tỉnh bạn, cứ lái thẳng! Tìm trạm xăng nào để đổ xăng ”, .

      “Được”.

      Đổ đầy xăng, tôi nghe lời , cứ lái thẳng về phía tây.

      vào đường cao tốc được khoảng nửa tiếng mà tâm trạng tôi vẫn vô cùng căng thẳng, hai tay vẫn run rẩy, tôi hỏi: “Tôi hút điếu thuốc được ?”.

      “Tới trạm phục vụ dừng xe”.

      Mười mấy phút sau, chúng tôi tới trạm phục vụ đường cao tốc, vào đó đỗ xe lại.

      “Xuống mua gì ăn ”. Lâm Tịch .

      “Được”.

      Xuống xe, vào cửa hàng mua ít đồ ăn.

      Mang về, hai người gặm bánh mì, uống nước ngọt, lúc này tôi mới phát ra tay tôi bị sưng lên, toàn là vết máu, biết là của ai.

      Chân Lâm Tịch cũng sưng, tay phải toàn là máu, cũng biết là máu của ai, lúc ở trong phòng ăn, cố ý tiếp cận gã kia, sau đó dùng di động lén quay lại những cái này, quay lại toàn bộ cuộc trò chuyện nhạy cảm với .

      Sau đó, lúc gã đó định thò tay vào áo đẩy mạnh ra, thế là bị phát ra cái điện thoại lén quay phim thu giấu ở cổ . Lâm Tịch lập tức đập cái đĩa lên đầu . ngờ người đàn bà lại giở chiêu này, cái đĩa đập thẳng vào mặt , lập tức hét lên, ngã về phía sau, Lâm Tịch bèn chạy ra ngoài... Lòng bàn tay Lâm Tịch có mấy vết thương, có vết đứt khá sâu, tôi lại vào cửa hàng lần nữa.

      Lúc quay về, tôi dùng nước sạch rửa tay cho , sau đó dùng miếng dán dán lên vết thương ở tay , dùng gạc băng lại, rồi lại dùng dầu hoa hồng bôi lên chân , sau đó bôi lên mu bàn tay phải của mình, cảm giác đau đớn bớt khá nhiều.

      “Chạy tiếp sao?”, tôi hỏi.

      Lâm Tịch tựa lưng vào ghế, lắc đầu :

      có giảo hoạt đến đâu cũng tìm được chúng ta đâu”.

      “Thế giờ chúng ta chạy về hướng này là có mục đích gì?”, tôi hỏi, châm điếu thuốc, rít sâu hơi, cuối cùng trái tim đập cuồng loạn nãy giờ của tôi cũng dần dần bình thường trở lại.

      “Bỏ trốn”. cười lạnh, sau đó gương mặt sa sầm xuống, “ngày trước tôi muốn bỏ trốn với người đàn ông nhưng ta dám, đúng là tạo hóa trêu ngươi, vở kịch vẫn diễn ra trong giấc mơ cuối cùng cũng thành thực, nhưng nhân vật chính phải người đàn ông đó. , ta phải đàn ông, mà là gã nhu nhược, đê hèn, đáng thương”.

      Tôi hiểu lẩm bẩm cái gì, chẳng buồn đếm xỉa gì tới nữa.

      tiếp tục : “ to gan đấy”.

      “Tôi cũng biết vì sao tôi lại cùng kẻ thù của mình chạy tới tận đây, có thể... ha ha, gấu chó cứu mỹ nhân chăng?”. Tôi bật cười giễu cợt.

      “Tôi khiến gã kia phải khốn đốn! Khiến phải mất chức! Tôi vốn chẳng muốn dính vào , nhưng lại coi tôi là người, dám đắc tội với tôi, thế tôi khiến phải sống dở chết dở!”. hằn học .

      quen với lão đó lắm hả?”, tôi hỏi.

      “Ai mà biết kẻ ác số của thành phố này chứ? Đương nhiên, tôi với bước vào con đường này cũng quay đầu lại được nữa, cho dù có đưa được gã đó vào tù chúng ta quay về cũng bị bọn đàn em của “làm thịt”. Chúng ta quay về được nữa được đâu...”. Lâm Tịch cười nhạt.

      Tôi hiểu nổi , cứ như nghị sĩ trước khi ra tòa vậy, điềm nhiên, điềm tĩnh.

      “Tôi chẳng có gì cả, vài bộ quần áo rách và căn phòng rách nát”, tôi , “ tiếp ?”.

      , lát nữa có chỗ xuống khỏi đường cao tốc, xuống rồi vào đường vành đai 2”. vừa vừa xem chiếc máy dẫn đường.

      “Được”, tôi lái xe ra khỏi trạm phục vụ, tiếp tục lên đường.

      quá nửa đêm, chiếc xe lao như bay đường cao tốc, rẽ xuống đường vành đai 2, lúc nộp phí tại trạm thu phí, Lâm Tịch mở lon Red Bull đưa cho tôi, tôi đón lấy uống cạn, trong lòng thấy nhiều cảm xúc.

      Nộp phí xong, chúng tôi tiếp, châm cho tôi điếu thuốc... Đời người là đầy tính kịch, hai người trước kia lúc nào cũng đối đầu với nhau như lửa với nước, ngờ hôm nay lại cùng “gặp nạn ngao du tới tận chân trời”.

      Mở nhạc lên, giọng ca của Lưu Đức Hoa: chờ đợi người con . Hay chờ đợi trầm luân bể khổ.

      khúc tình ca được tưới ướt đẫm, chẳng ai quan tâm hoa tàn hoa nở, tình thể nào khẳng định được, lung lay vững, chỉ cần chôn sâu những nỗi đau trong lòng... Thành phố tiếp theo có cái gì khiến tôi nỡ từ bỏ ? còn nữa, rất nhiều người mà tôi quen biết, có người bỏ chạy, có người vẫn kiên trì ở lại. Tất cả mọi người thế giới này đều chạy trốn, chỉ khác nhau ở cách bỏ trốn mà thôi. Có người chạy trốn cách giả tạo, tưởng rằng mình có thể lãng quên quá khứ. Chạy trốn từ người biết cách che giấu đau thương tới bên người lạnh lùng nhuốm đầy máu tanh. Chạy trốn từ nơi quen thuộc tới nơi xa lạ, chờ đợi lần chạy trốn tiếp theo, nhút nhát, nhu nhược, nhạy cảm.

      Lâm Tịch ngủ thiếp , tôi liếc nhìn cái.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      12.7

      Bộ quần áo che giấu được vẻ gợi cảm của càng trở nên quyến rũ khi được khoác ra ngoài cái thân thể ma quái đó, là hóa thân của dục vọng, dễ dàng chiếm cứ linh hồn người khác, bất luận là nam hay nữ.

      Cái khí thế dữ dằn và đôi mắt sắc bén kiêu ngạo, thân hình khêu gợi, đôi gò bồng đào thi thoảng lại rung lên mỗi khi xe vào chỗ xóc, tư thế ngủ của khiến tôi nhìn muốn nảy lửa.

      Tôi tưởng tượng giả sử cánh cửa phòng ngủ khép hờ, mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, lười biếng nằm nghiêng so-pha, mái tóc dài hơi rối buông xõa trước ngực, sau đó dùng đôi mắt như lưỡi câu với tôi: “Lại đây...”, sau đó...렮ghĩ nhiều quá, toàn những thứ thực tế có thể khiến người ta phát điên.

      Uống hết ba lon Red Bull, lái xe suốt đêm mà tôi hề cảm thấy mệt mỏi.

      Hơn 6 giờ sáng, cứ lái xe thẳng về phía tây, sau đó nhìn thấy vệt đỏ nơi chân trời trong kính chiếu hậu, mặt trời mọc.

      Đường vành đai 2 có ngã rẽ, sau vài tiếng còi để vượt qua chiếc xe tải Lâm Tịch tỉnh giấc.

      Sau khi tỉnh dậy, dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó ngồi dậy, bên phải xe là con sông rất rộng, men theo đường quốc lộ qua con sông, từ đây có thể nhìn thấy phong cảnh vô cùng đẹp: Bên dưới con đường quốc lộ rộng lớn là dòng sông trong vắt, sau đó là cánh đồng vàng óng trải dài, mùa đông phương Nam là thế, ruộng lúa mạch thu hoạch vẽ nên bức tranh kỳ lạ của màu vàng cam và vàng óng ả, những cái cây xanh ngắt điểm tô cái nền vàng ấy.

      Lâm Tịch nhìn vệt nắng đỏ rực như lửa nơi chân trời, : “Dừng xe, dừng xem, xem mặt trời mọc”.

      “Được”, tôi .

      Dừng xe bãi cỏ khá rộng sát bờ sông, tôi quay đầu xe lại, hướng về phía đông.

      Sáng sớm trời khá lạnh, tôi muốn phải bước ra khỏi xe.

      “Tôi cũng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng ngắm mặt trời mọc, bây giờ cứ như nằm mơ”, gác tay phải ra sau đầu.

      “Hồi còn học, tôi ngắm mấy lần”, tôi .

      Mặt trời chầm chậm nhô lên, mặt trời mọc, đồng ruộng, sông suối, cây xanh, con người, bức tranh sơn dầu hoàn hảo.

      Khi tôi cầm thuốc lên bao thuốc cẩn thận rơi xuống gần chỗ ngồi, định nhặt giúp tôi, quên mất chân mình bị thương, vừa dịch chân cau mày kêu lên tiếng.

      Tôi vội vàng cúi xuống nhặt bao thuốc, khi tôi nhặt lên, mái tóc dài từ chiếc đầu cúi của chạm vào trán tôi, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt đẹp như trong mơ của , hàng lông mi dài chớp chớp, đẹp quá.

      hiểu dũng khí ở đâu ra mà tay phải tôi níu lấy cổ , rồi hôn lên đôi mắt đẹp của .

      đẩy tôi ra nhưng được, tôi chỉ sợ mình gặp phải thảm cảnh như gã quan vô lại kia: cái đĩa đập thẳng vào mặt, máu me be bét.

      Hôn xong, lập tức buông ra.

      Tim tôi đập thình thịch, tôi lén nhìn cái, phát ra còn xấu hổ hơn cả tôi, mặt đỏ bừng.

      Tôi thấy như thế kìm nén được, lại nắm lấy tay trái , kéo lại gần, cả người mềm mại đổ về phía tôi, tôi ôm lấy đầu , hôn lên môi .

      Sau đó, tôi trèo về phía ... như đóa hoa hồng nở rực, nhụy hoa phả ra hương thơm thoang thoảng, dễ chịu khiến tôi chìm đắm vào đó, thể rút ra được.

      theo em, nếu sau này hối hận làm thế nào?”, đột nhiên lên tiếng hỏi.

      “Sao phải theo em?”.

      ...”.

      Tôi ngắt ngang lời : “Em là chim phượng, là cát...”.

      Tới lượt ngắt lời tôi: “Là gió chứ phải là chim phượng”.

      “Ừm, là kẻ điên, em là kẻ ngốc, quấn lấy nhau tới chân trời góc bể...”

      “Hồi học tiểu học ai dạy môn văn hả? Bình thường cũng tán thế này sao?”, chất vấn tôi.

      “Em quan tâm làm gì! Em là bà xã của , sau này quản lý em!” tôi .

      !”.

      ?”.

      “Thế ...”

      Tôi đưa tay ra: “Em hét , em hét rách họng cũng chẳng có ai để ý tới em”.

      Chưa chờ tôi hết. “Em đâu có định hét!”, ép sát người vào tôi, chiếc lưỡi mềm mại dính chặt lấy lưỡi tôi, nóng bỏng, đam mê, tôi cũng nhiệt tình hôn đáp lại , lưỡi thi thoảng lại nghịch ngợm định trốn thoát khỏi miệng tôi, tôi si tình đuổi theo, cuốn lấy, như có hàng ngàn ngọn sóng dâng trào.

      Buổi sớm nay đẹp... tiếp tục về phía trước, giữa trưa, chúng tôi tới thành phố. thành phố , khung cảnh rất đẹp, tôi hỏi Lâm Tịch vì sao lại tới thành phố này, vì tiền sữa cho con của chúng tôi sau này, tôi ngờ người phụ nữ này cũng biết đùa như thế.

      Lái xe tới trước sạp hàng , Lâm Tịch bảo tôi xuống xe mua cho đôi giày, tôi xuống chọn đôi, xỏ vào chân, khen: “Cũng có mắt phết”.

      “Ha ha, biết mua thế nào...”

      Tới khách sạn năm sao, thuê căn phòng.

      Vào phòng, tôi tắm cái, thực thể chịu nổi nữa, Lâm Tịch làm gì đó trước máy tính xách tay, mắt tôi mở ra nổi, cả người cứ như bị rút kiệt, đầu óc nặng trình trịch, nằm lên giường ngủ thiếp .

      Khi tỉnh dậy là sáng sớm ngày hôm sau. Lâm Tịch dùng tay tôi làm gối, đúng như nằm mơ, tôi rất thích lông mi , hôn lên đó cái làm mở mắt ra: “ làm em tỉnh giấc...”.

      “Á!”.

      “Chỗ này của cứ chọc vào em, khó chịu quá! Em phải bẻ nó !”, đưa tay ra giữ lấy, bẻ .

      “Đừng mà! Thế em biết làm nó mềm ra à?”.

      “Em làm sao mà biết?”, hỏi.

      “Làm thế này này”, tôi ôm chặt lấy . Suốt mấy ngày, cả hai đều ra ngoài, cứ quấn quýt lấy nhau rồi gọi cơm hộp.

      Lâm Tịch muốn ra ngoài, tôi hỏi rốt cuộc định làm gì? mệt mỏi bao nhiêu năm, muốn sống phóng túng vài hôm, tôi tin là người như thế.

      Người ta đàn bà càng kiêu ngạo lại càng dịu dàng, câu này đúng sai, tôi lún sâu vào dịu dàng của Lâm Tịch rồi.

      Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại hoàn toàn thay đổi chỉ trong mấy ngày này, cứ như thể gã công nhân nghèo khổ mua xổ số và trúng mấy triệu tệ, cuộc sống hoàn toàn đổi khác.

      Ngày thứ mười ba, sau cuộc mây mưa, tôi ngày nào cũng như thế này, sắc mặt em càng ngày càng nhuận, sắc mặt ngày càng héo hon như cái xác chết, bật cười: “Xác chết cũng được, xác chết chỗ nào cũng cứng”.

      “Đồ dâm đãng...”.

      “Dậy , ra đây xem”, đưa tôi tới trước chiếc laptop.

      mạng là clip vô cùng nóng bỏng do Lâm Tịch quay, tự làm nhòe mặt mình nên là ai, giọng của cùng được xử lý, sau đó được post lên mạng, trong phút chốc, cái clip “ vị quan cao cấp của thành phố nào đó xxx” gây chấn động toàn bộ cư dân mạng.

      Lâm Tịch còn với tôi, thu thập rất nhiều tài liệu, bỏ vào bức thư tố cáo rồi gửi tới mấy cơ điều tra, lão già đó hôm qua nhảy lầu tự sát... Còn Vương Hoa Sơn và phó tổng Tào cũng bị nàng chơi cho vố thê thảm, sau khi giao nộp những tài liệu tố cáo mà Lâm Tịch thu thập suốt thời gian dài, phó tổng Tào và Vương Hoa Sơn đều phải vào nhà lao ăn cơm.

      Nữ chủ nhân của công ty Ức Vạn thành phố Hồ Bình chính là Lâm Tịch.

      Tôi nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, cảm thấy rét mà run, sau này tôi mà làm gì , mà hận tôi liệu thầm khiến tôi biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian này .

      “Sao lại nhìn em như thế?”, hỏi tôi.

      Tôi gì.

      “Có phải cảm thấy em rất tàn nhẫn ?”.

      sợ sau này em dùng thủ đoạn đối phó với ”, tôi .

      “Sao em lại nỡ làm thế? Trừ phi... trừ phi phụ lòng em”, lườm tôi cái.

      làm sao mà nỡ?”.

      “Tùy , nếu thích em nữa với em tiếng. Mọi người chia tay vui vẻ, chắc chắn em gây khó dễ cho ”, bắt đầu giờ tính nhõng nhẽo của con ra rồi.

      Tôi ôm lấy , hỏi: “Chúng ta ra ngoài nhé, mốc cả người lên rồi”.

      dạo phố, nhé”.

      Quá khứ của Lâm Tịch tôi biết, cũng muốn biết, còn về tương lai, tôi tràn đầy hy vọng, nhưng tôi lo lắng về Lâm Tịch, rất nhiều thứ tới ngày nào đó, chẳng ai biết là trở nên như thế nào. Cũng giống như tôi tuần trước còn định mua chiếc xe second-hand, bây giờ tôi lái chiếc xe trị giá hàng chục triệu phóng vun vút phố.

      Tôi : “ luôn ngưỡng mộ Hứa Tiên có người vợ “Văn võ song toàn”... ngờ mình cũng tìm được người còn hơn như thế, em phải do Bạch Xà hóa thân thành đấy chứ?”.

      Tư duy của Lâm Tịch vô cùng kín kẽ, lúc xuất phát tới đây, lên kế hoạch cho từng bước trong tương lai.

      em là gì là nấy. Ngày trước các chửi em là hồ ly tinh, sau đó lại em mặt người dạ thú. Rồi là nữ ma vương, nữ long vương, bây giờ lại là Bạch Xà Tinh. thế nào cũng được”.

      Tôi cười hi hi: “Hỏi: Thời gian giao phối của rắn có thể duy trì được 12 tiếng đồng hồ, em có suy nghĩ gì về vấn đề này? Đáp: Hứa Tiên lợi hại”.

      ... dê xồm”.

      Rất nhanh sau đó, Lâm Tịch tiếp quản toàn diện tập đoàn Viễn thông Ức Vạn, bỏ ra khoản tiền lớn để thuê người trang hoàng lại bộ mặt công ty, cải tạo văn phòng làm việc, chi phí vô cùng tốn kém, Lâm Tịch làm Tổng giám đốc, còn tôi vẫn là trợ lý .

      Ha ha, tạo hóa trêu ngươi.

      Đời người luôn trải qua rất nhiều tình cờ, trùng hợp, tôi chẳng buồn quan tâm tới cuộc sống của người khác nữa, đó phải là việc của tôi. Những việc tôi cần làm chính là làm tốt mọi việc, bao gồm cả việc trân trọng hạnh phúc mà tôi và Lâm Tịch có... Xem ra ông trời thực đối xử với tôi rất tốt, tôi và Lâm Tịch quanh co những con đường mới lên đèn, tôi rất thích thú bầu khí của thành phố này, nhưng tôi cảm thấy cảnh sắc đêm nay trở nên đẹp nhất là vì có Lâm Tịch ở bên cạnh tôi.

      Chúng tôi cùng tới siêu thị Parkson, trước khi vào cửa, tôi nghĩ ra nên tặng Lâm Tịch cái gì, tôi mua chiếc nhẫn tặng , tôi đưa Lâm Tịch tới thẳng cửa hàng trang sức và chuyên tâm chọn chiếc nhẫn.

      Lâm Tịch dường như cũng biết ý đồ của tôi, mỉm cười rạng rỡ. Tôi cầu nhân viên bán hàng lấy chiếc nhẫn kim cương có vẻ rất đẹp, nhìn Lâm Tịch bằng ánh mắt thăm dò, giây phút Lâm Tịch e thẹn cúi đầu như mới lớn, cái thần thái đáng đó khiến tôi bất giác rung động. Tôi nhanh nhẹn đặt nụ hôn nhàng lên đôi môi căng mọng của , Lâm Tịch giơ nắm đấm về phía tôi, tôi nhanh tay nhanh mắt, chộp lấy bàn tay nhắn của Lâm Tịch, nhàng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay vô danh của .

      “Em , em thích ?”. Tôi cảm thấy vô cùng tự tin, gu thẩm mỹ của tôi khá tốt, chắc chắn Lâm Tịch thích chiếc nhẫn này.

      đẹp là được, tóm lại ngoài cũng chẳng có người đàn ông nào khác nhìn em”, Lâm Tịch tinh nghịch với tôi.

      “He he, em khiêm tốn quá, em biết là em đẹp thế nào đâu, bây giờ chỉ hận là thể nuốt em...”, tôi giả bộ nheo mắt nhìn đầy say đắm.

      “Thưa , bạn đeo chiếc nhẫn này hợp quá, đây là kiểu nhẫn thịnh hành nhất năm nay...”, nhân viên bán hàng góp chuyện.

      ấy là vợ tôi, hôm nay là kỷ niệm ngày chúng tôi kết hôn”, tôi khoác vai Lâm Tịch, với bán hàng, “Phiền cho vào hộp cho tôi. Chúng tôi lấy chiếc này”.

      “Ai là vợ hả? Hôm nào là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta?”, đẩy tôi ra, bất mãn .

      “Có em ở bên hôm nào cũng là kỷ niệm ngày cưới”.

      đường về nhà, Lâm Tịch nhàng tựa vào vai tôi, vui vẻ như chú chim non, cứ ríu ra ríu rít. Lúc qua tiệm hoa, tôi bảo tài xế dừng xe lại, mua bó hoa hồng rất to tặng Lâm Tịch.

      Chúng tôi về tới nhà rồi, vừa vào tới nhà, tôi nhàng đóng cửa phòng lại, quay người tới bên Lâm Tịch: “Lâm Tịch, em có sẵn sàng sống với suốt đời , mãi mãi em”.

      Lâm Tịch nhìn tôi, đôi mắt đẹp của tràn đầy tình , giây phút đó, chúng tôi nhìn nhau rất lâu.

      Đời người như mộng, mộng như cuộc đời.

      ---------------END----------------

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :