1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nữ thượng cấp hung tợn của tôi - Tây Sương Thiếu Niên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      11.1

      Trưa hôm sau, tôi lại xuống kho, lần này thấy Mạc Hoài Nhân và A Tín tranh cãi về vấn đề sắp xếp hàng. Mạc Hoài Nhân mình là lành đạo của công ty, lại là bạn tốt của trưởng ban bộ phận kho Hoàng Kiến Nhân, theo Hoàng Kiến Nhân thị sát kho chỉ ra những điều chưa hợp lý là điều đương nhiên. A Tín lại Mạc Hoài Nhân ngày nào cũng đến bắt cậu ấy làm những việc lãng phí thời gian.

      “A Tín, cậu làm gì vậy?” Tôi quát lên.

      An Nhiên, mấy người này chèn ép người quá đáng!” A Tín .

      Tôi tới, họ đều dừng lại. nhưng họ ngờ tôi lại đánh A Tín trận: “Cậu có hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo hả?”

      A Tín nằm ôm đầu dưới đất động đậy, chỉ là đôi mắt ấy có chút phẫn nộ, chỉ nhìn tôi đầy khó hiểu. Tôi đá thêm vài phát, mắng cậu ta tay quản kho bé tí dám cãi lãnh đạo...

      An Lan lao tới đẩy tôi: “Tại sao lại đánh em? được đánh!”

      Mạc Hoài Nhân vội tiến lại: “Kìa chú, đâu cần phải vậy, bọn tôi cãi nhau chút thôi.”

      Tôi chỉ A Tín mắng: “Nhóc con, có bọn tôi làm gì có các cậu, dám cãi nhau với lãnh đạo, muốn làm nữa đúng ?”

      Hoàng Kiến Nhân kéo tôi ra khỏi kho: “Chú em, để lớn chuyện hay đâu. Cậu ta là bạn tốt của cậu, sao lại làm thế?”

      “Hừ, bạn tốt? Các cũng là bạn tốt của tôi, tại sao cậu ta tôn trọng bạn của tôi? Là tôi hồi trước nhận cậu ta vào đây đấy!” Tôi nổi giận.

      Về văn phòng tôi bình tĩnh lại, nhắn tin cho A Tín: “A Tín, xin lỗi cậu..Có thời gian tôi giải thích với cậu.” Tôi chỉ muốn có được tin tưởng của Mạc Hoài Nhân, cả ngày đến kho xem xét, hành vi rất bình thường, nhưng giờ chưa hoàn toàn tin tôi, tôi có thể làm gì chứ?

      Lâm ma nữ lại triệu kiến bảo tôi cùng xem quảng cáo với ta. Chỉ phút quảng cáo ngắn ngủn, Lâm ma nữ cứ khen suốt: “Hai người phối hợp rất tốt, hoàn toàn có thể sánh ngang với người mẫu chuyên nghiệp.” “Cảm ơn Lâm tồng giám cho tôi cơ hội tốt như vậy.” biết tại sao mà gần đây thái độ của Lâm ma nữ với tôi lại quay ngoắt 180 độ như thế.

      làm rất tốt, tiền thưởng trợ cấp cuối tháng tôi bảo tài vụ gửi vào tài khoản cho . Ba mươi nghìn đô la đưa trước đây tôi trả lại .” Lâm ma nữ rộng rãi .

      Con người này lại bày mưu gì đây, tôi cẩn thận : “Cảm ơn Lâm tổng giám, chỉ có điều đó là tiền tôi đền di động cho , tôi dám nhận lại.”

      sao, sao. cống hiến nhiều cho công ty như vậy, vui, tôi cũng vui! Chiều tan làm ta cùng ăn, tôi có chút chuyện muốn .” Lâm ma nữ nghiêng đầu với tôi.

      Tôi gãi đầu, ta lại định làm gì đây?! Lần nào gặp ta, phải sấm sét đùng đùng là động đất rung chuyển, lẽ nào lần này chiến trường chuyển sang nhà hàng có sức chấn động hơn sao?

      Tôi huýt sáo đầy đắc ý ra khỏi văn phòng. Aiz, tài vận khi đến cũng như những điều xui xẻo, thể ngăn nổi. Thấy Hà Khả, tôi huýt sáo tiếng, ấy cười thẹn thùng.

      Cố tình qua văn phòng Bạch Khiết, tôi nhớ hôm thứ bảy ấy làm cơm đợi tôi ở nhà để cảm ơn tôi giúp đỡ Vũ Hàn, còn bảo mặc kệ tôi có ấy cũng đợi, có nhỉ? Hôm đó tôi và Sa Chức, An Duyệt về nhà tôi, biết Bạch Khiết có đói méo mặt ngồi đợi tôi trước mâm cơm ?

      Nhìn vào trong văn phòng, đói méo mặt á? Còn sinh khí dồi dào hơn tôi ấy chứ. ấy gọi điện thoại, dường như chuyện ngọt ngào tình tứ với ai đó. Thấy tôi, Bạch Khiết khựng người chút, rồi che điện thoại tiến lại chỗ tôi: “Ân Nhiên, có chuyện gì ?”

      , có gì, ngang qua thôi.”

      “Sao sắc mật cậu xấu vậy?” Bạch Khiết hỏi.

      “Thấy người phụ nữ mình thích chuyện tình tứ với người khác, tôi ghen thôi.” Tôi buông câu chua hơn giấm rồi mất.

      Về văn phòng, quên Bạch Khiết, quên tất cả, tôi nghĩ tới ba mươi nghìn đô la. Aiz, nếu có được số tiền ấy cách thanh thản tôi gửi về nhà ngay.

      Số tiền gửi về nhà lần trước để trị bệnh cho mẹ và xây nhà, chỗ này để trang trí nhà cửa, để bố mẹ phải liều mạng làm việc nữa là được rồi.

      MSN có tin nhắn, của Bạch Khiết: Cậu có khỏe ?

      Tôi nhận ra câu “cậu khỏe ” của Bạch Khiết khiến tôi thấy dễ chịu hơn bất cứ lời nào thế gian này.,

      Tôi trả lời: Tôi khỏe, có việc gì ?

      Mấy phút sau ấy mới nhắn lại: “Tôi thấy mấy ngày nay cậu bận rất nhiều việc, cũng dám làm phiền cậu. Cậu giữ gìn sức khỏe nhé!”

      ấy quan tâm tôi à? Người như tôi cũng có người quan tâm? Tôi trả lời chữ: “ừm.”

      Tôi tiếp tục nhìn màn hình, xem ấy gì, khung cửa sổ chat cứ thấy ấy gõ suốt, nhưng đợi đến hơn nửa tiếng cũng chẳng thấy gì. Tôi viết xong bản báo cáo rồi, hết giờ làm rồi, tôi vẫn nhìn màn hình.

      Cuối cùng ấy hỏi: “Ân Nhiên, có phải tôi làm chuyện gì sai ?”

      Tôi chống cằm nghĩ xem nên trả lời thế nào.

      Đằng sau có ai đó đứng rất lâu, tôi biết có người nhưng mặc kệ, nghĩ là người đồng nghiệp rỗi hơi nào đó. Nhưng mùi nước hoa cao cấp đó càng ngày càng khiến tôi hoài nghi, lẽ nào...

      Tôi quay lại: “Chào Lâm tổng giám.”

      Lâm Tịch tối sầm mặt lại: “Ân Nhiên, làm là làm những việc này sao?”

      “Hết giờ làm rồi mà!” Tôi nhìn đồng hồ.

      “Nhưng tôi thấy thời gian chuyện với người ta là trong giờ làm việc.”

      Tôi chỉ đành than thở mình xui xẻo: “Lâm tổng giám, bình thường tôi thế này.”

      “Công ty trả lương cho phải để chơi. Lần sau tôi mà còn thấy làm việc riêng đừng trách tôi vô tình. Nhưng lần này tôi cũng tha cho , ghi lỗi lần, nếu để tôi thấy làm muộn thưởng chuyên cần tháng này còn nữa đâu!” Nhân viên tinh trong bộ phận tiêu thụ của Ức Vạn là nhờ kỷ luật thép của Lâm ma nữ.

      thôi!” ngờ ta đợi tôi cùng ăn.

      Tôi theo sau Lâm ma nữ như con cún, nhưng ta ra cầu thang mà sải bước vào văn phòng của Bạch Khiết, lớn: “Giám đốc Bạch, cũng là nhân viên lâu năm của công ty, sao lại phạm lỗi như thế, chuyện MSN trong giờ làm việc? Giám đốc phải làm gương cho nhân viên, tôi thấy muốn làm nữa phải? Trừ toàn bộ thưởng chuyên cần tháng này, có ý kiến gì ?”

      “Tôi xin lỗi.” Bạch Khiết ngẩng lên nhìn tôi ở phía sau Lâm ma nữ, ánh mắt đầy nghi hoặc. Lòng tôi rối như tơ vò.

      Theo Lâm ma nữ xuống cầu thang, tôi muốn đá cho ta lăn xuống kia.

      Trong nhà hàng cao cấp chuyên dành cho người thượng đẳng, tôi ngồi bắt chân, châm thuốc hút nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm ma nữ khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn tôi chớp mắt. sống mũi vẫn là cặp kính râm, chỉ là màu sắc có nhạt hơn: “Có phải gần đây trúng sổ số ?” Lâm ma nữ quét mắt quanh người tôi.

      Tôi châm chọc: “Chỉ có người thượng đẳng các mới được mặc quần áo hàng hiệu, ăn sơn hào hải vị, xe hạng sang sao? Người hạ đẳng chúng tôi lẽ nào phải chịu cả đời thấp hơn người ta bậc?”

      ta hề nổi giận: “Có muốn có nhiều tiền hơn ?”

      Tay tôi khỏi run lên, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn, tôi nhớ lại lời Vương Hoa Sơn: Lâm Tịch và bọn Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân lấy tiền của công ty cách phi pháp. “Ai muốn có nhiều tiền chứ...”

      “Dạo này phó An ở trong công ty cũng rất tốt nhỉ, quan hệ với ai cũng rất thỏa đáng đâu vào đấy. Tổng giám như tôi sau này phải nhờ vả phó ban An nhiều mới được” Lâm ma nữ cười khẩy.

      “Có gì cứ thẳng ! Tôi có thời gian dông dài với !” Tôi quát khiến ta giật mình. Tại sao đột nhiên tôi lại nổi giận, vì tôi thấy Bạch Khiết và tay giám đốc tiền tệ kia cũng ngồi trong nhà hàng này.

      “Được, vậy tôi thẳng. có biết trong bộ phận thị trường này có bao nhiêu thế lực, ai là người của ai ?”

      Tôi tưởng chị Bạch Khiết mà tôi thích “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Mẹ kiếp! Có tiền là Chúa! Có tiền là lão đại! Tôi hầm hầm dụi tắt đầu thuốc, xả giận lên người Lâm ma nữ: “ biết! Có gì thẳng !... Phục vụ đâu, cho vài chai rượu, rượu gì cũng được, say càng nhanh càng tốt!”

      Lâm ma nữ nhận ra bất thường của tôi, nhìn ra xung quanh cũng thấy Bạch Khiết. Lâm ma nữ trí thông minh vượt xa người Trái đất vừa nhìn là biết tại sao tôi nổi giận, ta lấy giày cao gót chọc vào cẳng chân tôi: “Người đàn ông đó là giám đốc tiền tệ của tổng bộ. thích giám đốc Bạch đúng ?”

      “Lẽ nào lại thích ?” Khi nổi điên là tôi cũng rất bất lịch .

      tiếp chủ đề ban nãy, giờ nhìn bề ngoài có vẻ rất được nở mày nở mặt. Nhưng ra, khi có biến, những người như chắc chắn bị loại trừ đầu tiên. Dù có Vương Hoa Sơn bảo vệ vẫn khó lòng leo cao trong công ty, trừ phi đường tắt. Trong công ty có rất nhiều thế lực, chọn ai cũng được, chọn tôi chắc chắn là sai! thấy đấy, giám đốc tiền tệ với tôi có là cái gì? giám đốc tiêu thụ bé trong bộ phận thị thường chúng tôi, riêng tiền hoa hồng nghiệp vụ cũng nhiều hơn lương người ta. Nếu hợp tác với tôi, đảm bảo trong nửa năm, vị trí giám đốc tiền tệ kia lọt nổi mắt . Thế nào hả?” Lâm ma nữ chiêu an tôi sao?

      “Tôi chẳng phải nhân vật gì lớn, sao lại với tôi những điều này?” Tôi cảnh giác.

      “Thu hút nhân tài, bồi dưỡng tâm phúc, tiêu diệt kẻ địch, bài trừ đối lập, duy ngã độc tôn. Mục tiêu cuối cùng chính là kiếm tiền. phải biết là, thông tin doanh số tiêu thụ năm của Ức Vạn lên đến hàng trăm triệu, nhưng thực tế chỉ có vậy. Bộ phận tiêu thụ lớn như vậy, nếu chúng ta kiếm được lợi gì từ nó, doanh số có nhiều gấp chục lần nữa cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.” Suy nghĩ của Lâm ma nữ ràng.

      “Hì hì... Tôi động lòng rồi đấy. Nhưng biết người hạ đẳng như tôi có thể làm gì?”

      “Người ngoài thấy Ức Vạn là doanh nghiệp lớn kiếm được nhiều tiền, nội bộ đoàn kết keo sơn. Nhưng ra bên trong chứa đầy nguy cơ. Giả dụ sau này có ngày nào đó công ty xảy ra chuyện, thậm chí là phá sản, vậy chúng ta còn lại gì, đấy mới là điều quan trọng nhất.”

      đùa gì vậy? Công ty xảy ra chuyện? Ức Vạn là doanh nghiệp lớn của thành phố chúng ta, hơn nữa còn là lớn nhất, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

      ta hỏi ngược lại tôi: “Tam Lộc lớn hơn chúng ta sao? Những ngân hàng phá sản ở Mỹ có cái nào lớn hơn chúng ta chứ? Công ty trong top 500 thế giới còn sụp đổ được, Ức Vạn bé của chúng ta là gì?”

      Câu hỏi này khiến tôi cứng họng. Người phụ nữa này tầm nhìn là rộng quá thể.

      “Thế... định làm gì?”

      với , tôi và Vương Hoa Sơn từng là đôi, sau đó ông ta phản bội tôi! Đây cũng là lý do hơn hai năm nay tôi có cuộc sống về đêm. Sau khi Vương Hoa Sơn phản bội, nghĩ rằng là người tính cách mạnh mẽ, nhất định tôi báo thù khiến ông ta thân bại danh liệt. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đó. Ông ta phản bội tôi, tôi hận ông ta là chuyện, công ty lại là chuyện khác. Nhưng ông ta hoàn toàn coi tôi là kẻ địch, hơn nữa còn đội trời chung, phải tôi ra ông ta bị hạ bệ. So sánh với thâm thù đại hận giữa tôi với Vương Hoa Sơn, mối thù của chúng ta chẳng đáng nhắc đến. Những việc tôi làm tốt ở công ty ông ta chỉ coi đó là giả dối, cho rằng tôi bày mưu làm gì đó bất lợi cho ông ta. Ông ta sắp xếp ít người theo dõi tôi, kiểm tra tài khoản của tôi. Tôi tin nổi người đàn ông từng luôn miệng có ân tất báo lại đối xử với tôi như thế. Năm đó khi ông ta sa sút, là bố tôi giúp đỡ ông ta mới có ngày nay! Cuộc chiến của tôi và ông ta bắt đầu từ đó, nhưng có lẽ chúng tôi ngờ ngoài hai bè phái của mình còn có bè phái khác cũng nhắm vào công ty. Bè phái này phải của tôi, cũng phải của Vương Hoa Sơn. Nhưng ông ta nghĩ đó cũng là của tôi, giờ ông ta tin người đáng tin, rồi có ngày ông ta phải hối hận. Tôi và Vương Hoa Sơn đấu với nhau giống như nội chiến trong nước, bất luận ai thắng cũng là người của mình. Nhưng thế lực kia khác, có thua Vương Hoa Sơn tôi cũng có gì để , nhưng tôi thể để Ức Vạn rơi vào tay người ngoài được.”

      Tôi nghe mà đầu óc mù mờ: “Lâm tổng giám, tôi căn bản hiểu gì…”

      “Ba mươi nghìn đô la Mỹ và quần áo hàng hiệu người, có phải Vương Hoa Sơn cho ?”

      Ặc... Lâm ma nữ làm bà bói đúng là lãng phí nhân tài. Tuy số tiền và quần áo là của Sa Chức nhưng nghĩ kỹ người thanh toán cuối cũng đúng là Vương Hoa Sơn.

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      11.2

      Tôi im lặng coi như mặc nhận.

      “Ông ta bảo giả vờ hòa hảo với Mạc Hoài Nhân đúng ? Ông ta cho rằng Mạc Hoài Nhân là người của tôi, đúng ? Thậm chí ông ta còn cho rằng tôi muốn lấy hết chỗ hàng đáng giá hàng chục triệu trong kho, đúng ? Ông ta cho rằng tôi lấy tám mươi vạn kia, muốn làm gián điệp lấy chứng cứ cho ông ta, tống tôi vào tù, đúng ?”

      Lâm ma nữ, có phải người vậy?

      có bản lĩnh như vậy, hoàn toàn có khả năng đối phó với ông ta. Tôi nghèo khó, ai cho tôi tiền người đó là chủ, tôi làm cho người ấy. Việc này nếu tôi làm ông ta cũng tìm được người khác làm.” Tôi .

      “Tôi ngờ Vương Hoa Sơn lại nhẫn tâm như vậy. Năm đó nếu có bố tôi đâu có Viễn thông Ức Vạn như ngày nay, qua cầu rút ván ít nhất cùng phải đợi qua hẳn cầu chứ. Tôi và ông ta tuy có danh phận nhưng cũng là tình nhân thời gian, vậy mà ông ta lại đối với tôi như vậy. Ông ta muốn tôi chết! Vậy tôi khiến ông ta sống bằng chết!!!” Lâm ma nữ nghiến răng. “ việc chính, tôi và Vương Hoa Sơn chơi từ từ, việc quan trọng bây giờ là lão hồ ly Tào Sắt kia, tôi nhất định phải loại bỏ lão!”

      Đây là công ty gì chứ? ràng còn kinh hồn động phách hơn cả Tam quốc diễn nghĩa.

      “Phó tổng giám Tào? Liên quan gì đến ông ta?” Tôi tò mò hỏi.

      “Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân, đều là tay sai của lão! Lão chính là kẻ đứng chỉ huy đằng sau, muốn kéo sập Ức Vạn. Thủ đoạn tôi , nhưng tôi biết lão ra tay từ kho hàng. Còn tại sao lại ra tay từ kho hàng tôi điều tra rất lâu nhưng có manh mối gì.”

      “Phó tổng giám Tào Sắt? Lâm tổng giám, hình như tôi nghe Vương Hoa Sơn Tào Sắt là em tốt của ông ấy.” Là thế nào đây, tôi thành người của Lâm ma nữ rồi sao?

      em tốt? Đúng, họ là em tốt. Ban đầu công ty rất khó khăn, nghiệp vụ của Vương Hoa Sơn mở rộng đến khoảng trăm triệu tệ là dừng lại, tiến lên được nữa. May nhờ có lão ta Ức Vạn mới tiến được đến mức huy hoàng như vậy. Dã tâm của Tào Sắt quá lớn, lại là khai quốc công thần, nghĩ mình có công nên vô cùng cao ngạo, coi Vương Hoa Sơn ra gì. Vương Hoa Sơn sợ lão ta công lớn nảy sinh dã tâm nên điều lão đến làm cấp dưới của tôi. Vương Hoa Sơn nghĩ từ ông chủ quán ăn bé thăng lên địa vị cao như thế Tào Sắt cũng biết đủ. Tuy ngoài miệng Tào Sắt tỏ ra rất hài lòng, mãn nguyện nhưng thực ra rất phục, lão nghĩ “Mình là công thần giúp Vương Hoa Sơn có được cả giang sơn, công lao lớn như vậy, thế mà Vương Hoa Sơn có xe sang, nhà to. có mình, có Vương Hoa Sơn ngày nay ? bất công”. Tào Sắt gặp Vương Hoa Sơn là thường phải đại ân nhân Vương Hoa Sơn có tuệ nhãn nhận ra ngọc báu lão vẫn là ông chủ của cửa hàng vật lộn với cơm áo gạo tiền, còn thường xuyên tặng quà Vương Hoa Sơn, Vương Hoa Sơn rất tin tưởng Tào Sắt. Tôi từng nhắc nhở Vương Hoa Sơn về Tào Sắt, ha ha, nhưng nực cười là Vương Hoa Sơn lại nghi ngờ tôi chia rẽ họ. Như tôi , ba thế lực, tôi muốn loại bỏ Vương Hoa Sơn, Vương Hoa Sơn muốn loại bỏ tôi, nhưng kẻ địch lớn nhất của chúng tôi là Tào Sắt, lão muốn loại bỏ cả hai chúng tôi. Nhưng Vương Hoa Sơn lại coi lão là người của mình, còn liên kết với lão để đối phó tôi.”

      “Nghe rắc rối... giống như đống chỉ rối vậy.” Tôi gãi đầu.

      “Vương Hoa Sơn nghĩ Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân là người của tôi, sai theo Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân tìm chứng cứ hại công ty của tôi. Nhưng ông ta đâu biết chúng là người của Tào Sắt? Tào Sắt vô cùng giảo hoạt, lợi dụng mâu thuẫn giữa tôi và Vương Hoa Sơn. đẩy hết đầu mối về kẻ chủ mưu làm việc bất lợi cho công ty lên đầu tôi.”

      vậy, nếu Vương Hoa Sơn với Tào Sắt phải Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân biết tôi là gián điệp sao?”

      “Điều này tôi cũng lắm…”

      đúng... Nếu tôi là Vương Hoa Sơn, tôi khai trừ hai bọn chúng là xong!” Tôi .

      “Ông ta khai trừ được, tôi đoán Tào Sắt nắm được thóp của Vương Hoa Sơn. Tôi vẫn điều tra nhưng được gì. Hơn nữa ông ta rất sĩ diện, muốn người khác chỉ ra điều sai trái của mình. Ví dụ, Tào Sắt có cổ phần, Vương Hoa Sơn có thể đuổi lão, nhưng nếu trước đây có Tào Sắt làm gì có Vương Hoa Sơn ngày nay? Vương Hoa Sơn vừa ghi nhớ ân tình của Tào Sắt nhưng cũng sợ Tào Sắt phản bội, cả đời ông ta bị phản bội ít lần, ông ta tin bất cứ ai. Bản thân ông ta rất mâu thuẫn.”

      vậy có cổ phần trong Ức Vạn?”

      “Đúng vậy. Ức Vạn chỉ có tôi và Vương Hoa Sơn có cổ phần, nhưng tôi ít hơn ông ta. Trước đây Vương Hoa Sơn có chia cổ phần cho Tào Sắt, nhưng đến giờ chưa thực , tôi nghi Tào Sắt vì thế mà ôm hận trong lòng.”

      Tôi trầm tư lúc lâu, : “Lâm tổng giám, lòng, Vương tổng có ơn với tôi, tôi thể giúp . Nhưng nhiệm vụ đầu tiên Vương tổng giao cho tôi chính là bắt được bọn người Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân. cũng biết tôi vẫn luôn hận bọn chúng, giờ tôi lấy lòng chúng chẳng qua để tiếp cận chúng. Tên khốn Tào Sắt từng muốn trừng trị tôi, phải đá tôi khỏi công ty mà là muốn đánh chết tôi. Thù này tôi nhất định phải báo!”

      Lâm ma nữ xen vào: “Thù cũ hận mới, xem ra thù hận của với chúng cũng ít. Thù cũ còn chưa xong giờ lại thêm Bạch Khiết, lại có ít chuyện.”

      Tối hôm sinh nhật Bạch Khiết đúng là tôi đắc tội với Tào Sắt, nhưng điều này sao Lâm ma nữ lại biết?

      “Mạc Hoài Nhân hay Tào Sắt đều thèm thuồng Bạch Khiết. Bạch Khiết là bảo vật khó tìm của thế gian. Phó tổng giám Tào vì Bạch Khiết thậm chí tiếc đối địch với tay giám đốc tiền tệ kia, nhân vật như sao lão ta coi ra gì? Nhiều người theo đuổi Bạch Khiết như vậy, còn , liệu Bạch Khiết coi ra gì? Chuyện giữa tôi và Vương Hoa Sơn cần quan tâm. Tôi chỉ mong có thể giúp tôi nhổ cái gai trong mắt là Tào Sắt là được. phải biết là giờ lão ta lợi dụng , nếu lão sớm cho đời rồi.”

      “Điều này yên tâm, tôi cũng làm.”

      Bộ phận tiêu thụ chiếm giữ địa vị quan trọng thế nào, trong công ty ai cũng biết. Trong nội bộ đấu đá trời long đất lở tôi thể đứng ngoài. Đây chính là bàn đạp tốt nhất cho cuộc đời tôi, tôi thể để mất cơ hội này. Trừ bỏ được phó tổng giám Tào, tốt nhất gió chiều nào che chiều ấy, Lâm Tịch thua thiệt tôi đứng về phía Vương Hoa Sơn, nếu Vương Hoa Sơn thua thiệt tôi đứng về Lâm Tịch. Tuy Vương Hoa Sơn là lão tổng, tôi vốn định bán đứng Lâm ma nữ giúp Vương Hoa Sơn, nhưng nghe Lâm Tịch phân tích rành rọt như vậy. Vương Hoa Sơn nghĩ gì ta cũng biết, tôi cảm thấy Vương Hoa Sơn tỉnh táo hơn người phụ nữ này bao nhiêu. Vả lại tuy tôi và Lâm ma nữ đối đầu nhau, nhưng nghĩ kỹ nơi yếu đuối nhất trong tim tôi vẫn nhớ ta. chung tôi muốn nhìn thấy Lâm ma nữ thất bại.

      “Ân oán trước đây giữa tôi và coi như xóa hết. Tôi rộng lượng hơn Vương Hoa Sơn nhiều, ông ta cho dăm ba vạn đô có là gì? theo tôi, mười lần chỗ đó tôi cũng có thể cho chớp mắt lấy cái!” Lâm ma nữ .

      “Lâm tổng giám, tôi biết nghĩ gì. Sau khi loại bỏ phó tổng giám Tào tôi thành tâm phúc của Vương Hoa Sơn. muốn tôi tiếp cận Vương tổng, bán đứng ông ấy, báo cáo tường tận kế hoạch của ông ấy cho , đúng ?”

      Lâm ma nữ cầm ly rượu vang chạm ly tôi: “Ân Nhiên, trước đây tôi biết nhân tài đấy.”

      “Lâm tổng giám, đúng là tôi rất cần, rất cần tiền, nhưng tôi muốn làm việc trái với lương tâm, có thể cho tôi suy nghĩ ?”

      Lâm ma nữ cười, nụ cười vô cùng kỳ quái, có phải người mẫu nào cũng có nụ cười ma mị như thế ? Nụ cười đó vô cùng kỳ diệu, đóng băng được cả khí, từ mắt chạy thẳng vào tim bạn, ngay huyết dịch trong người cũng sôi sục. Tôi đỏ mặt, nâng ly lên uống hơi cạn.

      “Yên tâm, có đủ thời gian để suy nghĩ, sau khi loại bỏ được bọn Tào Sắt, trả lời cũng được.” Lâm ma nữ đầy tự tin, dường như đến lúc đó tôi nhất định ngả về phía ta vậy. Nhưng nếu Lâm ma nữ biết dùng mỹ nhân kế, tôi nghĩ... tôi căn bản thể kháng cự, cũng... muốn kháng cự. “Ân Nhiên, nghe sáng nay đánh người em tốt A Tín của mình?”

      “Điều này cũng biết?” Tôi cảm thấy mình giống như quân cờ bị bọn họ nắm gọn trong tay.

      diễn quá tồi, người ta nhìn là biết giả. Cùng lắm chỉ có thể qua mặt được Hoàng Kiến Nhân, qua được phó tổng giám Tào và Mạc Hoài Nhân đâu.” Lâm ma nữ phân tích rất đúng. Hừ, lẽ nào A Tín lại bị đánh vô ích?

      “Đúng là... có chút giả. Đánh có ác liệt nữa vẫn là giả.” Tôi bất lực .

      “Nếu là diễn cứ tiếp tục diễn ! Tối nay về bàn với A Tín, bảo sáng mai cậu ấy hùng hổ đến văn phòng tìm tính sổ, rồi hai người đánh nhau ngay trước mặt tất cả đồng nghiệp, đánh càng ác liệt các tốt, cần phải sứt đầu mẻ trán, chỉ quần áo rách tơi tả là được. Tôi cho hai cảnh sát đến, rồi bảo A Tín và em cậu ấy đòi kiện . Gây chuyện càng lớn càng tốt, như thế chúng mới tin. Sau khi chúng tin , với Mạc Hoài Nhân rằng thể nuốt được cục hận này, hỏi xem có cách nào đá em họ ra khỏi công ty ? Như thế Mạc Hoài Nhân với Tào Sắt, chắc chắn Tào Sắt bảo cấp dưới tìm cớ loại bỏ em A Tín. Cấp dưới của Tào Sắt đến tìm tôi ký tên, tôi ký, như vậy đuổi hai em ra khỏi công ty cách thuận lợi. Như vậy Mạc Hoài Nhân và Tào Sắt tin rồi bàn chuyện lớn hơn với .” Tôi nghĩ, chắc công ty chẳng có người thứ hai có trí thông minh như của Lâm ma nữ. “ phải lo cho hai em họ, tôi cho tiền trả cho họ gấp đôi tiền lương. Đợi khi chuyện Tào Sắt qua gọi họ về, thấy sao?”

      “Lâm tổng giám, xem làm thế nào mới có được đầu óc như ?” Tôi phục ta sát đất, muốn đấu với Lâm ma nữ đúng là lấy trứng trọi đá.

      “Vương Hoa Sơn cũng tin , ông ta nghĩ tôi và đối đầu theo phe ông ta, nhưng thế gian này tiền vẫn là lớn nhất!”

      “Xin lỗi, tôi chưa nhận lời giúp … Có thể tôi lại những chuyện này với Vương tổng.”

      “Ân Nhiên, trong đầu nghĩ gì tôi biết cả. Nếu đối đầu với tôi, nghĩ xem, những người bạn của , Trần Vũ Hàn, An Tín, An Lan, Bạch Khiết, tôi có thể khiến họ yên ổn chút nào. Cũng đâu bảo làm chuyện gì táng tận lương tâm như giết người phóng hỏa, sợ gì chứ? lấy lòng cả hai bên, Vương Hoa Sơn cho tôi cho gấp đôi! Hơn nữa bạn , tăng lương thăng chức đều được, chỉ cần trừ được Tào Sắt, tùy ý !”

      là tôi rất động lòng.

      “Những ngày sắp tới, chúng ta ít liên hệ là hơn, tôi đưa tiền tôi giữ lời.” ta thở dài: “ ngờ tôi và Vương Hoa Sơn lại đến bước đường này. Tôi và ông ta đều biết chúng tôi thể hòa thuận với nhau được. Ông ta phụ tôi trước, còn muốn trừ bỏ tôi, ông ta bất nhân tôi bất nghĩa. Tôi lòng muốn giành lại Ức Vạn, biết , trước đây vốn ban đầu xây dựng Ức Vạn là của bố tôi, ngờ ông ta lại chơi chiêu Càn Khôn Đại Na Di!”

      Tôi tò mò:

      “Trước đây hai người là đôi, vậy chắc trong lòng hai bên vẫn còn tình cảm mới phải, việc gì nhất định phải thế này?”

      “Hừ, đùa à, hoặc là tôi tay trắng rời khỏi Ức Vạn, tôi chịu sao? Hoặc là tôi và ông ta ở bên nhau yên ổn, cả hai cùng sở hữu tài sản của Ức Vạn, ông ta chịu chắc? Ông ta chỉ nghĩ đến mình mà thôi, ông ta cũng giống Lưu Bang, là đồ rác rưởi vô lại, nhưng ông ta biết cách lợi dụng người khác, đến khi công thành danh toại cũng như Lưu Bang, trừ bỏ hết công thần là Trương Lương, Hàn Tín, Tiêu Hà.”

      Tôi tưởng mình nghèo nhiều phiền não, ngờ những người có tiền như họ, mở mồm là hàng vạn hàng triệu, còn nhiều phiền não hơn tôi.

      Bạch Khiết và tay giám đốc tiền tệ kia rồi, mắt tôi tóe lửa nhìn bọn họ.

      ra, tôi biết họ đến đây nên mới cùng tới.” Lâm ma nữ .

      “Đúng, tôi tin , rất biết cách công phá nhân tâm. Bình thường gương mặt lạnh lùng hung dữ của là cố ý bày ra cho chúng tôi nhìn đúng ?" Lần đầu tiên tôi ăn nhàng như vậy với ta.

      “Trước đây tôi phải như vậy, nhưng sau khi vào công ty dần dần trở nên thế.” ta ngồi thẳng lên nhìn tôi: “Tôi với những điều này làm gì chứ?! Ăn xong chưa, xong rồi về!... Hay là chúng ta uống Remy Martin?”

      “Có phải rất đắt ?”

      biết.”

      Thế là tôi kéo được quan hệ với hai đại cổ đông của doanh nghiệp lớn, tôi biết tương lai là họa hay phúc, đầu óc của họ còn nhìn ra được, tôi dựa vào cái gì mà biết chứ? bước nào hay bước ấy vậy, chỉ cần kiếm được tiền, chỉ cần phạm pháp là tôi làm! Những việc khác tôi có thể do dự, nhưng với lão Tào Sắt kia, xử được lão tôi để yên.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      11.3

      “Lâm tổng giám... tôi muốn hỏi chuyện, Bạch Khiết thuộc bè phái nào?” Tôi lấy hết dũng khí hỏi.

      ấy chẳng thuộc phe nào cả. Cuộc sống ấy rất tốt, nhiều người bao bọc như vậy mà. vẫn nên lo cho bản thân .” ***

      Vừa ra khỏi nhà hàng, định tìm A Tín bàn chuyện diễn kịch di động đổ chuông, Vũ Hàn tìm tôi, ấy lao tới như cơn gió, kéo tay tôi: “.”

      Tôi cùng ấy đến trước cửa hàng độc quyền của Ức Vạn, ngạc nhiên vô cùng, tất cả cửa sổ quảng cáo đều là ảnh của tôi và Vũ Hàn, ngờ thân hình tôi lại đẹp như vậy, đứng cạnh Vũ Hàn cool chết người ấy!

      “Này, nếu nhờ nỗ lực của sao chúng ta lại may mắn thế này chứ! Đây, tặng , cảm ơn nhé!” Vũ Hàn đưa cho tôi cái hộp.

      “Cái gì vậy?” Tôi mở ra xem. “Di động? Tặng di động sao? Di động đôi?”

      Vũ Hàn đỏ mặt: “Điện thoại của toàn nhận được tín hiệu, em tìm được , cũng biết tặng gì cho , thế là nghĩ đến điện thoại. ăn chưa?”

      “Ừ, ăn rồi, em sao? Cảm ơn em, Vũ Hàn.”

      “Em nghĩ, sau này chúng ta đừng cảm ơn gì nữa. Giữa chúng ta câu cảm ơn thể biểu đạt hết cảm kích trong lòng, nghe cứ giả dối thế nào ấy.”

      “Ồ, vậy nữa.”

      Vũ Hàn mời tôi xem phim, trong rạp phim tối mịt mờ, ấy dựa vào vai tôi, tay đan vào tay tôi, tay ấy rất lạnh, có lúc tôi rất tò mò tại sao thời tiết ấm áp như vậy cơ thể ấy lại lạnh như thế.

      “Vũ Hàn, sao thân nhiệt em lúc nào cũng lạnh như vậy?”

      “Trái tim lạnh thân thể ấm áp được sao?... Có phải chê em còn trong sạch?” ấy ngẩng lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm.

      “Vũ Hàn, sao em lại hỏi vậy?”

      “Nếu sao cứ từ chối em suốt?”

      “Vũ Hàn, em phải biết là có người mình rồi. Chúng ta lại nhau, nếu xảy ra quan hệ gì đó chúng ta biết đối đãi với nhau thế nào?”

      “Ân Nhiên, em nghĩ nhiều như thế, chỉ cần khiến em cảm thấy ấm áp.” Vũ Hàn cố chấp .

      “Lẽ nào... cứ phải làm chuyện ấy mới thấy ấm áp?” Tôi có chút vui.

      phải... lên giường. Chỉ cái ôm, hoặc nụ hôn, hoặc chỉ cái nắm tay em cũng thấy đủ rồi.”

      ấy tựa vào ngực tôi như chú thỏ con. ***** Tối đó về tiểu khu, sau khi chào tạm biệt Vũ Hàn, tôi lên nhà, mở cửa vào nhà, tiện tay đẩy cửa nhưng cửa dừng hai ba giây sau mới đóng lại, ủa?...

      Tôi quay lại, ngờ Vũ Hàn lại lén lút theo lên đây mà tôi hề biết. “Vũ Hàn, sao vậy?”

      “Ngủ mình... lạnh.”

      “Vũ Hàn, như thế này hay đâu. Để người trong công ty biết được, mọi người này nọ đều tốt cho cả em lẫn .”

      “Em biết thích Bạch Khiết, em gây ảnh hưởng gì cho đâu.”

      “Dù thế nào người lấy cớ để sa đọa cũng thể tha thứ được, càng có người nào càng phải yếu lấy bản thân mình.”

      ấy cứ nhất quyết, vậy là hai người mặc quần áo chui vào chăn, lúc ngủ ấy ôm chặt lấy cứ như sợ tôi chạy mất vậy. ấy lầm bầm: “Hạnh phúc ở rất gần em, có thể đưa tay ra là chạm tới, nhưng cũng có thể mất bất cứ lúc nào. Em từng bị tổn thương, trái tim em được chữa lành, em cẩn thận bảo vệ trái tim yếu đuối của mình, nhưng cũng biết xông pha bão tố. Tiến lên bước là cảnh hoàng hôn của Hồ Bình, lùi bước là thực cuộc sống.” Vẻ bình tĩnh của ấy thể che giấu được những vết thương ấy từng phải chịu đựng. Tôi dịu dàng vuốt ve mái tóc đen mềm mượt của đáng thương này, dần dần chìm vào giấc ngủ... **** Sáu rưỡi sáng hôm sau, tỉnh dậy, bên cạnh có ai, cảm giác như nằm mơ thấy tối qua Vũ Hàn ngủ cùng tôi. Hừm... ấy như ma nữ ấy! Nhưng ràng đó phải giấc mơ mà là thực. Tôi cúi xuống ngửi chiếc gối, đúng, gối còn lưu lại mùi hương từ tóc ấy. Trong chăn vẫn còn hương nước hoa của ấy, còn có mấy sợi tóc nữa. Di động có tin nhắn: “Có phải em phải phụ nữ? Có phải phải đàn ông? Tại sao ôm em mà trái tim lại đập cách bình tĩnh như vậy?”

      Thời gian gửi tin nhắn là bốn giờ sáng, tôi giật mình, vội gọi cho ấy, ấy nhận điện: “Ân Nhiên, sao vậy?” Nghe giọng dường như ấy vẫn ngủ.

      “Em ở đâu vậy? Đừng có dọa !”

      “Làm sao thế?”

      phải tối qua em ngủ cùng sao? Sao đột nhiên nửa đêm lại bỏ ?”

      sợ bị ảnh hưởng còn gì?”

      “Cái này... Vũ Hàn, lần sau đừng như thế, sợ đấy!”

      lo cho em à?”

      “Hỏi thừa, dậy ! mời em ăn sáng.”

      “Được.”

      Bỗng nhiên tôi muốn trêu ấy: “Vũ Hàn, phải em hỏi có phải đàn ông sao?”

      “Lẽ nào em phải phụ nữ?”

      “Đó là vì lúc nào em cũng lạnh toát, tuy xinh đẹp nhưng cứ có cảm giác như ma nữ ấy. Nếu em cười nhiều hơn chút, có thêm chút ấm áp của người phụ nữ, nghĩ, nhất định trái tim đập thình thình thể chết!”

      “Em chẳng hiểu cái gì.” ấy làm như hiểu.

      “Nào, cười cái cho tên háo sắc nghe !”

      cười.” ấy cứng, nhưng tôi nghe thấy ấy tiếng cười lén lút của ấy. ***********

      A Tín tìm đến văn phòng tôi , vừa vào là đẩy tôi, thế là hai người xông vào nhau, An Lan ở giữa khuyên bảo: “, Ân Nhiên, đừng đánh nữa!” Đương nhiên A Tín diễn kịch, nhưng An Lan lại biết, vừa khóc vừa kéo chúng tôi ra.

      Đồng nghiệp đều vây lại, ngay những người ở văn phòng khác cũng tới, tôi và A Tín đánh nhau lâu như thế mà chẳng ai ra khuyên can...

      Cuối cùng bảo vệ tới tách hai chúng tôi ra. Cả hai tóc tai bù xù, quần áo xộ xệch, nhìn nhau hằm hè mấy phút rồi có hai cảnh sát đến dẫn .

      Tôi tưởng hai người này do Lâm ma nữ sắp xếp, ai ngờ lại là cảnh sát . Họ dẫn chúng tôi vào đồn, chúng tôi bèn là đùa thôi, bị họ chửi cho trận rồi thả về.

      Trong nhà vệ sinh của đồn cảnh sát, tôi nhìn gương mật sưng vều của A Tín, trong lòng đau xót: “A Tín, mong cậu có thể hiểu cho tôi.”

      A Tín cười hì hì: “ trước rồi, giờ thế làm gì? soi gương xem, chúng ta bằng nhau mà.” Tôi nhìn mình trong gương, khóe mắt phải cũng sưng rồi: “Trời ạ... nhóc, cậu ra tay cũng nhỉ?!”

      Khổ nhục kế này còn cần Lâm ma nữ phối hợp nữa. Về công ty, tôi ngồi trong văn phòng kêu ca: “Lần này hay rồi, bị ghi vào hồ sơ rồi!”

      Lão hồ ly Mạc Hoài Nhân trúng kế trước, đưa thuốc cho tôi: “Chú em, uổng cậu là người tốt mà người ta lại vì chuyện như thế khiến cậu ra thế này.” “Đúng vậy, tên khốn vong ân phụ nghĩa! Biết thế ban đầu tôi nhận thằng đó vào công ty! Giờ cũng phiền phức thế này! Lần này thảm rồi, nhất định Lâm tổng giám tha cho tôi đâu!” Mạc Hoài Nhân ghé lại : “Chú có cần đây giúp ?”

      có thể giúp tôi đá thằng đó ?” Tôi vội hỏi.

      Mạc Hoài Nhân cười nham hiểm: “Có gì khó đâu chứ?”

      “Nhưng mà... đuổi người phải qua Lâm tổng giám phê duyệt mới được!”

      “Việc này cậu cần lo, tôi làm được.” Lão hồ ly mắc bẫy rồi.

      Mạc Hoài Nhân xử lý việc này. Đến chiều Lâm ma nữ mở cuộc họp khẩn cấp, chửi bới trận nên hồn, tuyên bố đuổi An Tín, An Lan. Chức phó ban tổng hợp của tôi cũng bị cắt, chỉ còn lại cái danh phó ban quản kho, tôi lại bị đuổi về kho hàng rồi...

      Tôi trở về văn phòng thu dọn đồ đạc, đồng nghiệp bàn tán xôn xao, thậm chí có người chế giễu ngay trước mặt tôi: “Aiz, tôi bảo mà, với năng lực của cậu ta đảm bảo làm nổi ba tháng.” “Công ty sắp xếp cậu ta lên đây là sai lầm lớn nhất!”

      Nhưng cũng có đồng nghiệp khá tốt, vài câu an ủi tôi. Về kho, A Tín cũng thu dọn đồ, An Lan vẫn chưa biết nguyên nhân, cứ khóc mãi, thấy tôi hỏi: “ Ân Nhiên, tại sao lại đối xử với bọn em như thế? Tại sao chứ?”

      “Tại sao cái gì mà tại sao? Hai em cút cho tôi! Nhanh lên chút, đừng có ở đây chướng mắt người ta!” **********

      Tối hôm đó Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân lại mời tôi ăn cơm. Điều này cũng trong dự liệu của tôi. Nhà hàng này rất sang trọng đường hoàng, giá tiền đắt cắt cổ. Tôi nghĩ chúng làm thế này là để thả dây dài bắt con cá to. Tôi lén gọi cho Lâm ma nữ, cho điện thoại vào túi để ta nghe chúng tôi chuyện. Rồi lấy chiếc điện thoại khác mở chức năng ghi , sau này có ích.

      Đích thân Mạc Hoài Nhân rót trà cho tôi: “Cậu đừng khách sáo! Nào nào, nhà hàng hải sản này là đệ nhất Hồ Bình đấy, phải hư danh đâu, lát món ăn đưa lên cậu biết thế nào là sơn hào hải vị thực !”

      Tôi cứ cúi đầu ủ dột suốt: “Tiền đồ tốt như thế, vậy mà tự nhiên lại bị hủy hoại rồi!”

      Mạc Hoài Nhân cười, : “Cái chức phó ban tổng hợp bé tí là tiền đồ gì tốt chứ?”

      “Đó phải tiền đồ tốt là cái gì?”

      giấu gì cậu, An Tín và An Lan là do chúng tôi đẩy , chức phó ban của cậu cũng là chúng tôi lấy mất!”

      Tôi đập bàn: “Trưởng ban Mạc! Hôm nay ăn thế nào với tôi đây! bảo có thể đuổi An Tín, An Lan , nhưng tôi đâu muốn trả giá cho điều đó!”

      Mạc Hoài Nhân vỗ vỗ tay tôi: “Chú em đừng nóng, đừng nóng. Từ từ nghe tôi .”

      Tôi nhìn với vẻ mặt giải thích tử tế tôi để yên.

      “Tôi với cậu bao nhiêu lần rồi? tháng lương chưa đến vạn là gì chứ? Ngay tiền cho chúng ta uống trà cũng đủ.”

      Tôi quát: rất nhiều lần, tôi cũng muốn phát tài, nhưng làm sao để phát tài đây? Phát tài phải là thăng chức tăng lương sao?”

      “Ha ha ha... “thăng chức tăng lương” mà cũng gọi là phát tài? Cậu thăng cấp lương cùng lắm tăng được ba bốn nghìn, như thế cũng là phát tài sao? Nếu như vậy là phát tài giám đốc Bạch Khiết theo người khác rồi, chú em ạ!”

      Tôi trầm mặc.

      Mạc Hoài Nhân nhìn tôi đầy gian xảo: “ ra tôi biết cậu là người của Vương Hoa Sơn.”

      phải là... Vương Hoa Sơn để lộ thân phận của tôi với phó tổng giám Tào rồi chứ?

      “Vương Hoa Sơn cho cậu vài vạn để cậu trông nom kho cho ông ta đúng ?”

      Tôi gì, cũng biết nên đáp lại thế nào, rốt cuộc Mạc Hoài Nhân biết được những gì rồi?

      “Hừ, mấy vạn tệ chỉ đủ cho cậu mua vài bộ quần áo tử tế bao thôi, có tác dụng gì chứ?”

      “Đúng vậy, Vương tổng , nếu tôi trông coi kho hàng tốt mỗi tháng ông ta trợ cấp vạn, còn các là kẻ xấu, được qua lại.”

      “Đúng, chúng tôi là kẻ xấu, Vương Hoa Sơn đoán sai. Tôi và trưởng ban Hoàng Kiến Nhân vẫn luôn muốn nhằm vào kho hàng. Chú em, đừng thấy đây ăn mặc ra sao, lái con Focus ghẻ. Nếu tôi tôi kiếm được từ kho của Ức Vạn hàng trăm vạn tệ, cậu tin đâu.” Mạc Hoài Nhân cười nham hiểm.

      Tôi giật mình, Mạc Hoài Nhân từng lấy trăm vạn tệ từ kho hàng? “Sao... sao có thể? Trưởng ban Mạc, làm thế bị xử bắn đấy!”

      “Xử bắn? Cậu đùa gì thế? Giờ Vương Hoa Sơn có mời Cục điều tra liên bang Mỹ cũng tra được gì hết.”

      Thấy tôi sững sờ, Mạc Hoài Nhân tiếp: “Cậu nghe tôi , đừng hy vọng phát tài vào mấy nghìn tệ tháng như thế, theo lão ca !”

      “Có phải việc làm phi pháp ?”

      “Đương nhiên thể coi là vậy... người có gan có tiền mà. Cậu cũng nghĩ xem, giờ cậu nhà xe mà đòi tranh giành Bạch Khiết với phó tổng giám Tào, với giám đốc tiền tệ bọn họ? Ân Nhiên, có lúc tôi thấy cậu đúng là quá ngây thơ. Có gì tôi thẳng, cậu đừng trách tôi! Tôi chỉ cho cậu con đường sáng mà , cứ theo tôi, tôi hứa bao lâu phát tài, từ ngày mai là cậu có thể phát tài rồi!!”

      ? Nếu có được con xe, ngôi nhà tử tế, giết người tôi cũng làm!”

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      11.4

      Mạc Hoài Nhân thấy tôi sáng mắt cười: “Giết người? nghiêm trọng đến thế đâu. Cậu phải làm gì cả, chỉ cần mở mắt nhắm mắt là được! có chuyện gì xảy ra đâu! Trước đây chúng tôi làm dưới hai chục lần, chưa ai phát ra cả.”

      Tôi vội : “Trưởng ban Mạc, thẳng đừng lòng vòng như thế! cũng biết tôi rất cần, rất cần tiền mà!”

      “Hoàng Kiến Nhân, đóng chặt cửa lại.” Mạc Hoài Nhân .

      Chắc chắn có gì nguy hiểm xong. Mạc Hoài Nhân trở nên nghiêm túc: “Chúng tôi dùng chiêu Càn Khôn Đại Na Di đổi hết hàng giả lấy hàng trong kho của Ức Vạn.”

      “Hàng là hàng nào? Hàng giả là hàng nào?”

      “Hàng chính là sản phẩm của đại lý Ức Vạn, hàng họ nhập chất lượng tốt, tuổi thọ cao, giá bình thường phải ba bốn trăm. Hàng giả chỉ năm sáu chục, đổi lấy hàng Ức Vạn bán hàng giả, còn bọn tôi kiếm được hai trăm chênh lệch! Cậu tính thử xem, thùng có hai chục bộ điện thoại, đổi thùng là kiếm được bốn nghìn. Trong kho nhiều hàng như thế, có con số thế nào? Cậu hiểu chưa? Có phải rất hấp dẫn ?”

      Mẹ kiếp... quả nhiên như tôi dự đoán.

      Tôi kêu lên: “Đúng đúng đúng. Bán được chỗ hàng đó là lời to rồi! Nhưng... làm sao tẩu tán được chỗ hàng đó? Với cả, nhân viên tiêu thụ nhận ra hàng giả sao?”

      “Tẩu tán thế nào cậu cần phải lo. Sản phẩm giả có bao bì giống hệt sản phẩm của Ức Vạn, tên xưởng sản xuất, địa chỉ, thương hiệu đăng kí đều giống hệt. Quan trọng là chúng tôi giở trò bên trong máy. Hàng giả trọng lượng , nhưng bên trong đều có thêm vật nặng thể nhận ra được. Bộ phận máy và đầu nối bên trong hàng giả khá thô, có những chỗ cần dùng vật liệu cách nhiệt để lót nhưng lại dùng xốp, linh kiện là hàng rẻ tiền thậm chí là hàng giả, có rất nhiều tôi kể hết được. chung hàng giả chính là ăn bớt nguyên vật liệu giảm chi phí.”

      “Nhưng... phải sản phẩm của Ức Vạn có tem chứng nhận gì đó sao? Nhân viên tiêu thụ vừa nhìn là biết ngay mà!” Tôi hỏi.

      “Ha ha ha! Chắc cậu biết, Vương Hoa Sơn tự cho mình thông minh làm cách đó, như thế mới khiến tôi có thể lách luật. ra mỗi chúng loại sản phẩm vào tiêu thụ đều bắt buộc phải được Trung tâm kiểm định chất lượng của Bộ Thông tin quốc gia, chỉ sản phẩm đủ chất lượng mới được phát tem đạt tiêu chuẩn. Nhưng thực tế, số xưởng sản xuất được kiểm tra chất lượng nhưng vẫn đường hoàng dán tem đạt chuẩn. Đó là tem giả có thể dùng vài đồng là mua được. Vương Hoa Sơn quen thân với người của bên kiểm định, muốn kiếm được nhiều hơn, lại cho rằng chất lượng sản phẩm công ty mình là đệ nhất, vậy là kiểm định nữa. Nhưng lão ta ngờ chuyện này chúng tôi lại biết được. Việc phòng chống hàng giả lão cũng làm, vì thế tôi mới có cách lách.”

      Tôi ngạc nhiên: “Mẹ kiếp... tôi còn tưởng, tưởng công ty lớn nghiêm chỉnh.”

      “Công ty lớn nghiêm chỉnh? Tam Lộc có lớn ? thẳng với Vương Hoa Sơn rằng bọn tôi đổi hàng trong kho lão ta cũng dám báo cảnh sát. Nếu chúng tôi phơi bày việc công ty kiểm định chất lượng sản phẩm tổn thất có lớn ? Cùng lắm lão dùng tiền xử lý bọn tôi, nhưng liệu có được ? Đợi khi mỗi người chúng ta cầm trong tay mấy trăm vạn, chúng ta biến mất lâu rồi, còn ở lại chơi với lão chắc? Hơn nữa gia sản Vương Hoa Sơn đến hàng mấy trăm triệu, chỉ vì mấy trăm vạn mà khiến gia nghiệp sụp đổ, lão làm đâu! Dù sao cứ cho là lão biết chuyện này cũng chẳng làm gì được chúng tôi!”

      Mạc Hoài Nhân vỗ ngực oai phong lẫm liệt.

      “Nhưng... nhưng hàng giả chúng ta bán , lẽ nào khách hàng lại biết?”

      “Chẳng lẽ khách hàng cầm máy kiểm tra chất lượng? Chức năng của hàng giả cũng tương tự hàng , chỉ là hàng dùng được năm, sáu năm còn hàng giả chỉ hơn năm là hỏng... Giờ những người dùng thiết bị viễn thông có ai dùng đến năm sáu năm? Còn ai thấy đồ trong nhà hỏng là đem chữa nữa? Cho dù có người mang sửa, sờ lần chút chữa mấy chục tệ là lại được. Chỉ cần quá nửa năm hạn bảo hành, còn ai gây khó dễ được cho Ức Vạn? Mà sản phẩm giả tuổi thọ đều được mười tháng! Hề hề, chuyện này sắp xếp kín lẽ lắm rồi. Thế nào, cậu có câu hỏi gì ?”

      Tôi khâm phục hoàn toàn rồi.

      “Những chuyện bọn tôi làm cậu cần nhúng tay vào, cứ làm như chẳng biết gì hết. Chuyển hàng có người của chúng tôi làm, chúng tôi chuyển hàng tới đổi hàng trong kho. Có biết tại sao máy quay quay được gì ? Ngay máy quay tôi cũng giở trò rồi. Mỗi thùng hàng chúng tôi chia cho cậu năm trăm, tuần lần, lần khoảng năm trăm thùng. Cậu tính xem... lần là năm vạn đấy, tháng bốn lần là hai mươi vạn rồi!”

      Tôi gãi đầu: “ tháng hai mươi vạn, vậy tháng là tôi có xe rồi?”

      tháng có xe? Cậu đừng ngốc nữa, cậu phải biết thân phận của mình, cậu là quản kho, làm tháng tự nhiên có con xe hai mươi vạn, qua mấy tháng lại mua nhà, cậu sợ người ta nghi ngờ à? Cậu nhìn tôi đây này, che giấu tốt như thế, chuyển hết tiền rồi, rửa sạch liên quan đến tôi luôn! Như thế mới là thông minh. Cho dù có mấy trăm vạn cũng phải giả nghèo giả khổ, cậu hiểu ?”

      “Ồ ồ, Mạc đại ca dạy phải, tôi đúng là ngu ngốc! Nhưng mà... thùng tôi chỉ có năm trăm? lần năm vạn? tháng hai mươi vạn?” Nếu việc này phạm pháp tốt biết bao!

      “Có phải cậu chê ít ?”

      “Bảy trăm, thế đủ chưa? Đừng có tham quá! Cậu tưởng có mình tôi với cậu thôi à? Còn rất nhiều người nữa, nếu chỉ có ba người chúng ta thùng cho cậu nghìn tôi cũng cần chớp mắt.”

      Đúng như Lâm ma nữ dự đoán, Mạc Hoài Nhân và Hoàng Kiến Nhân chỉ là con tốt, đứng đằng sau chính là phó tổng giám Tào. Nhưng Mạc Hoài Nhân hề nhắc đến lão ta, còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện của tôi và Bạch Khiết, nếu tôi có tiền sao tranh giành với Tào Sắt được.

      Tôi nâng ly rượu cao: “Vì kế hoạch phát tài của chúng ta, cạn ly!”

      Mạc Hoài Nhân uống cạn ly rượu trắng: “Chú em Ân này, cậu là người của Vương Hoa Sơn, tôi biết lâu rồi, tôi luôn cố lôi kéo cậu. Cậu cũng nghĩ xem, lương vạn tháng có là gì? Theo chúng tôi, tiền đến theo số mấy chục vạn, đó mới gọi là kích thích. Chuyện này cậu cũng có thể với Vương Hoa Sơn, cùng lắm là cậu được thăng lên chức giám đốc, lương tháng cộng thưởng cả năm nhiều nhất là hai mươi vạn. thể bằng chúng tôi được, Vả lại dù cậu có vạch trần bọn tôi với Vương Hoa Sơn bọn tôi cũng có đối sách rồi. Vương Hoa Sơn tìm được chứng cứ, hơn nữa bọn tôi có thể khiến lão ta thân bại danh liệt! Trong tay bọn tôi nắm rất nhiều chứng cứ về những việc làm mờ ám của lão, tiết lộ bất cứ chuyện gì cho bên công an đều có thể khiến lão phiền não cả đời!”

      ngờ đám lão hồ ly này lại giảo hoạt hơn Vương Hoa Sơn như vậy. Ngay nhược điểm của Vương Hoa Sơn chúng cũng nắm được, lần này ông ta khó khăn rồi.

      “Trưởng ban Mạc sao lại vậy? Tôi phải vì tiền sao? Có tiền mà kiếm, cho tôi là ngốc sao?”

      “Chúng ta là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Trước đây bọn tôi đá cậu khỏi kho tưởng có thể làm ăn dễ dàng. ngờ bọn người mới bị người ta trộm mất tám mươi vạn mà biết gì. thằng bị dao kề cổ quên luôn cả cách động đậy. Thế là Vương Hoa Sơn gọi cậu trở về, lão ta tin tưởng cậu như thế, chắc chắn thể ngờ cậu lại phản bội mình. Sau này chúng ta thoải mái chơi!”

      “Số hàng tám mươi vạn đó bị trộm sao?”

      “Lẽ nào cậu cho rằng bọn tôi lấy? Bọn tôi ngu thế đâu! Số hàng đó đúng là bị bọn trộm lấy mất. Thời gian đó thành phố Hồ Bình thường xuyên có những tin tức bị trộm như vậy. ngờ kho hàng của Ức Vạn mà chúng cũng dám động vào... Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ cho kỹ.”

      Tôi bắt đầu thấy loạn, rốt cuộc trong Ức Vạn ai mới là lão đại? Sao Mạc Hoài Nhân còn đa mưu quỷ kế hơn cả Vương Hoa Sơn vậy? ********

      Sau khi tạm biệt chúng, tôi lấy chiếc điện thoại gọi suốt gần hai tiếng đồng hồ: “ ngủ chưa?”

      Đầu dây bên kia, Lâm ma nữ gầm lên: “Hai tên khốn! qua đây!”

      “Qua đâu?”

      “Nhà tôi!”

      Đến nhà Lâm ma nữ, ta ra mở cửa. Hôm nay ta cũng lịch tao nhã, bày ra bàn trà, ngâm cho tôi cốc trà Phổ Nhĩ. “ có nhận ra ý tứ của chúng ?”

      Lâm ma nữ vừa tắm xong, mới cắt tóc ngắn kiểu Hàn Quốc, mái tóc mềm mại uyển chuyển khiến ta thêm phần phóng khoáng, ngang tàng, nhưng làm mất nét quyến rũ thường ngày. ta để lộ ra chiếc cổ thon gọn ngay phụ nữ nhìn cũng phải động lòng, đôi mắt đeo kính râm càng câu hồn đoạt phách. Vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn đó, dáng vẻ ung dung quý phái lại phóng khoáng đó quả thực ai có thể sánh bằng. Ở đâu ta cũng là con công đứng giữa đám gà.

      “Tôi chỉ thấy... ngay Vương Hoa Sơn chúng cũng sợ, biết chúng mạnh đến mức nào.”

      “Vương Hoa Sơn làm quá nhiều việc ám muội, có hiểu ? Ngay tôi cũng biết, nhưng Tào Sắt lại biết hết. Chủ nhân của hai tên Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân chính là Tào Sắt. Ngay tôi cũng biết tem tiêu chuẩn của công ty lại là giả.”

      “Lâm tổng giám, bước tiếp theo định thế nào?”

      “Bước tiếp theo? Cho Vương Hoa Sơn nghe đoạn ghi . tiếp tục gọi điện để tôi nghe xem ông ta có gì chột dạ.”

      Tôi kiên quyết : “ được, Lâm tổng giám, như thế tôi quang minh chính đại phản bội Vương tổng... tôi muốn.”

      ta vừa nghe thế lập tức ngồi xuống sát cạnh tôi, trừng mắt giận dữ: “ được? Vương Hoa Sơn tưởng tôi làm những chuyện đó, phái đến tiếp cận Mạc Hoài Nhân, đuổi tôi khỏi Ức Vạn, muốn thế sao?”

      ... ra, như Vương tổng , nếu phải lôi hết tất cả vào đồn cảnh sát tôi cũng... cũng muốn làm.”

      muốn nhưng làm rồi.”

      “Tôi có. Vương tổng nghĩ đứng đằng sau Mạc Hoài Nhân là , nhưng tôi chắc chắn phải, lúc đó tôi bảo ông ta Tào Sắt mới là kẻ đứng đằng sau, nhưng chưa hết ông ta mắng tôi. Ông ta rất tin tưởng Tào Sắt. Tuy tôi thấy mưu mô độc ác, nhưng tôi cũng tin làm những chuyện trộm cắp lén lút như thế.”

      ta nửa như cười nửa như , trong ánh mắt mang nét thần bí người ta khó hiểu được: “Tôi biết tôi mưu mô độc ác, người khác cũng nghĩ như vậy, nhưng sao lại chắc chắn tôi làm những chuyện đó?”

      Đúng là nụ cười điên đảo chúng sinh, tam cung lục viện cũng sánh được. ta cứ nhìn tôi chăm chăm, cũng sợ tôi kìm chế được, tôi đâu phải Liễu Hạ Huệ, tôi mà là hạng hạ lưu ấy...

      Tôi ngồi sang phía đối diện, nâng chén trà lên: “Phổ Nhĩ ngon nha!”

      “Trả lời câu hỏi của tôi!!!” Cái bá đạo hề xung đột chút nào với gương mặt đẹp chết người kia, ngược lại càng khiến người ta bị cuốn hút.

      “Ít nhất ... tôi biết lâu như vậy, tuy chúng ta thường xuyên cãi vã, công kích lẫn nhau, ai cũng có thù oán với đối phương, nhưng cũng như tôi, khá chính trực mà.”

      “Hứ, mà chính trực? chính trực tối đó động vào tôi rồi."

      “Cái đó... sao trách tôi được? soi gương xem, với nhan sắc kia có thằng đàn ông nào cự tuyệt được chứ?” Câu này của tôi có chút nịnh nọt, ta sau này thành thần tài của tôi, đâu cần thiết phải khó khăn với thần tài, đúng nào? Khó khăn với ai chứ thể khó khăn với tiền được!

      Nghe tôi thế, đôi mắt có chút ý cười lại mang nhiều ý tứ dường như hơi dịu lại: “ hôm có việc gì, tôi lên mạng bói toán, nhập ngày giờ tháng năm sinh của mình vào, có biết ai hợp với tôi ?”

      “Tại sao lại điều này?” Đúng thế, sao tự nhiên lại cái này?

      “Chính là . Tôi vốn tin lắm chuyện bói toán, nhưng như thế dường như rất có lý... Tôi với mấy chuyện linh tinh này làm gì chứ?” Gương mặt hơi ửng hồng của ta lập tức trở lại bình thường. “Rốt cuộc có cho tôi nghe Vương Hoa Sơn những gì ?”

      “Lâm tổng giám, điều này đúng là hay cho lắm... Tôi muốn phản bội Vương tổng, giờ tôi làm thế này là đại nghịch bất đạo rồi. Tôi muốn... ra hai người đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, có phải ? Sau khi đuổi tận giết tuyệt hội bọn phó tổng giám Tào, rồi hai người hòa bình sống với nhau phải là được sao?”

      đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm? Tôi với cũng có đêm, thế cũng cần tình nghĩa trăm năm hả?!!!” ta đột nhiên quát lên.

      Hình như tôi sai rồi à?

      phải... Ý tôi là công ty chỉ có cổ phần của hai người, dù thể thành đôi như xưa cũng cần thiết phải tàn sát giẫm đạp lên nhau, mọi người cùng phấn đấu đưa công ty lên, như thế phải tốt sao?”

      biết cái gì? biết cái quái gì? Tên cầm thú Vương Hoa Sơn phản bội tôi! Tôi thể tha thứ cho ông ta được! Vả lại ông ta sợ tôi báo thù, lòng muốn trừ bỏ tôi, chúng tôi đâu phải mới đấu nhau mấy ngày, sao có thể hòa bình được nữa?”

      “Lâm tổng giám, vấn đề này... mọi người cùng ngồi xuống uống miếng nước, ăn miếng bánh chuyện cho ràng là được mà.”

      “Ý là như thế là xong? đùa chắc? Năm đó Vương Hoa Sơn sa sút, bố tôi cung cấp vốn cho ông ta lập nghiệp, giờ ông ta thành đạt rồi, chút cổ phần này chính là tiền năm đó bố tôi cho! Thế là gì? Còn nữa, tại sao tôi phải tốt với ông ta như thế? Ông ta lúc nào cũng sợ tôi trèo lên đầu ông ta, còn đồng thời qua lại với rất nhiều loại đàn bà ra gì, còn giấu tôi nhiều năm như vậy! Sao tôi có thể nhịn được cơn giận này?

      tóm lại ông ta chết tôi chết! Tôi thề phải giành lại được Ức Vạn! được ít nhất lưỡng bại câu thương, chẳng ai được gì hết!” Lâm ma nữ càng càng giận, nhắc đến nỗi đau là nghiến răng trèo trẹo.

      “Lâm tổng giám, mối thù giữa và Vương tổng tôi muốn dính vào, giờ tôi chỉ muốn báo thù của mình, giải quyết bọn Mạc Hoài Nhân, Tào Sắt. Những vấn đề kia đợi đến khi đó rồi suy nghĩ được ? Có khi đến lúc đó Vương tổng biết Tào Sắt mới là kẻ muốn hại mình, chưa biết chừng ông ta lại tốt với .”

      “Ân Nhiên, nhất định phải giúp tôi! Tôi chỉ muốn loại trừ Tào Sắt, tôi còn muốn giúp Vương Hoa Sơn nghĩ cách đối phó với chúng. giờ Vương Hoa Sơn bị chúng che mắt, mù mờ lắm!”

      Tôi suy nghĩ lúc, cảm thấy Lâm ma nữ cũng đúng. Như thế cũng phải bán đứng, cũng có thể coi là giúp Vương Hoa Sơn. Chỉ là để Lâm ma nữ nghe cuộc đối thoại giữa tôi với Vương Hoa Sơn thôi mà.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      11.5

      “Sau khi nghe đoạn ghi thể nào Vương Hoa Sơn cũng cho rằng tôi mang chỗ hàng đó đến thành phố khác. Nhưng ông ta đâu biết kẻ làm những chuyện đó lại chính là Tào Sắt, tên cấp dưới cùng hội cùng thuyền trung thành nhất của mình. Tào Sắt vô cùng khôn khéo, biết ăn , dã tâm thua kém Vương Hoa Sơn, ta an phận với chức phó tổng giám nhoi sao? Chúng đổi hàng, mục đích đầu tiên là doanh lợi, sau đó là phá hủy Ức Vạn. Nếu tôi đoán nhầm chắc chắn Tào Sắt lập công ty viễn thông ở thành phố khác, bán sản phẩm của công ty chúng ta, hàng giả của chúng đổi cho chúng ta. Cứ thế này chưa đến hai năm, thương hiệu Ức Vạn bị hủy hoại hoàn toàn, thay vào đó chính là công ty của Tào Sắt.”

      phức tạp, tôi chỉ tưởng chúng bán cho người khác, ngờ chúng lại có kế hoạch mũi tên trúng hai đích như vậy. Lâm tổng giám, vậy xem phải làm sao?”

      Lâm ma nữ suy nghĩ lúc rồi : “ ra tôi rất muốn làm vậy, đừng báo cáo với Vương Hoa Sơn vội, hãy dụ bọn kia mắc bẫy trước , rồi khi chúng động thủ báo cảnh sát bắt chúng! Đến lúc đó chúng toàn lực liều sống liều chết với Vương Hoa Sơn, tất cả cùng vào tù ngồi, thế là lợi cho tôi rồi!”

      “Lâm tổng giám... mưu mô độc ác!”

      vậy, Vương Hoa Sơn quen biết nhiều quan chức như thế, sản phẩm qua kiểm định chất lượng đến mức phải vào tù. Nhưng Mạc Hoài Nhân vô duyên vô cớ mà “Dù cậu có vạch trần bọn tôi với Vương Hoa Sơn bọn tôi cũng có đối sách rồi. Vương Hoa Sơn tìm được chứng cứ, hơn nữa bọn tôi có thể khiến lão ta thân bại danh liệt! Trong tay bọn tôi nắm rất nhiều chứng cứ về những việc làm mờ ám của lão, tiết lộ bất cứ chuyện gì cho bên công an đều có thể khiến lão phiền não cả đời”. Tôi nghĩ thế nào cũng ra Vương Hoa Sơn có thể làm được những chuyện mờ ám gì. Mục tiêu cuối cùng của Vương Hoa Sơn là trừ bỏ tôi, quan hệ giữa ông ta với Tào Sắt, Mạc Hoài Nhân cũng bình thường, ông ta cũng muốn gây mâu thuẫn với hai tên đó.”

      “Lâm tổng giám, theo dù có bắt được bọn Mạc Hoài Nhân Vương Hoa Sơn cũng bảo vệ chúng, chúng ta thể làm gì chúng?”

      “Trừ bỏ Tào Sắt lại càng khó hơn, vì tự tay làm, chúng cũng tuyệt đối để lộ ra Tào Sắt, chắc chắn Tào Sắt cho chúng tiền bịt miệng rồi. Trừ bỏ Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân khó lắm, đến khi chúng ra tay, nếu để việc thành lớn chuyện cả công ty ai cũng biết dù Vương Hoa Sơn để chúng những nguyên lão trong công ty cũng liên danh mà đuổi chúng . Lão Vương Hoa Sơn ngu ngốc cùng Tào Sắt thương lượng đối phó với tôi, cho rằng hai tên bỏ kia là người của tôi.



      Tào Sắt từ lâu có cách đối phó với và Vương Hoa Sơn, chỉ thế còn nghĩ được cách ly gián tôi và Vương Hoa Sơn. Điều duy nhất nghĩ tới đó chính là hai chúng tôi lại cùng con đường. nghĩ xem, dùng tiền chiêu hàng , nếu giả đầu hàng chắc chắn với Vương Hoa Sơn. Vương Hoa Sơn lại với Tào Sắt, mọi thứ đều nằm trong kiểm soát của . Chiêu thăm dò này của Tào Sắt vô cùng cao minh!”

      “Vậy tại sao lại tin tôi? Nếu tôi là người của Tào Sắt sao?”

      làm việc cho Tào Sắt, vì cũng giống tôi, thù rất dai. Hơn nữa đó là việc phạm pháp, chắc chắn do dự. Vương Hoa Sơn có ơn với, trọng nghĩa khí, phản bội ông ta. Còn nữa, chỉ có tôi là hứa với chăm sóc tốt nhất đối với những người bạn của , chỉ có tôi hứa cho nhiều tiền nhất! có giúp ai cũng giúp Tào Sắt, dù có cho nhiều tiền hơn nữa cũng phản bội tôi.”

      cũng rất hiểu tôi, chính tôi còn hiểu bản thân mình. , khi nghe chúng mỗi tháng có hai mươi vạn là tôi động lòng rồi.”

      ngốc à? xảy ra chuyện đương nhiên là tốt, nhưng khi có chuyện bọn chúng lấy ra làm bia đỡ đạn. Nếu có chuyện chắc chắn Tào Sắt vạch ranh giới với Mạc Hoài Nhân, đến lúc đó vẫn là mấy tên lau nhau ngốc nghếch bọn phải gánh họa.”

      Lâm ma nữ lại rót cà phê cho tôi rồi chuyện tiếp, cuối cùng bàn được kế hoạch tốt nhất...

      Bốn giờ sáng, tôi định trở về, Lâm ma nữ hỏi: “Kho có ai trông coi?”

      “A Tín, tôi bảo cậu ấy lén trông giúp tôi. Nếu tôi đâu dám ra ngoài thế này? Đúng rồi... còn việc đồng ý cho em họ gấp đôi lương?”

      “Tôi là làm, hôm nay tôi đích thân gửi tiền lương tháng này và tháng sau cho họ. Nếu tháng sau họ chưa quay lại được tôi lại gửi tiền.”

      “Nếu tốt thế tôi hy vọng họ phải làm nữa...”

      nghiêm túc cho tôi! Chuyện tôi dặn nhớ cho kỹ vào! Để xảy ra sai sót gì đừng mơ đến tiền tôi !”

      “Ờ”

      Khi ra khỏi cửa mới biết bốn giờ sáng trời lạnh thế nào. Lâm ma nữ sập cửa cái, tôi đút tay vào túi run rẩy bước . Được mấy bước cửa lại mở, ta gọi: “Này, tôi bảo.”

      Tôi quay lại: “Còn muốn gì nữa? Chưa hết sao?”

      về thế nào?”

      gọi xe, nếu bộ về.”

      “Trời lạnh lắm, hay là ở lại đêm ?” Trời ạ, người ra câu này là Lâm ma nữ sao? Tôi nhìn ta với vẻ khó tin, thấy ta đỏ mặt.

      Tôi đùa: “Rất lâu, rất lâu trước đây, tôi ở với đêm, đêm hôm đó là đêm tuyệt vời nhất đời tôi, nhưng lại khiến tôi phải trả giá đắt.”

      “Tôi có lòng tốt mà nhận, vậy thôi!” Rầm! Cửa lại đóng.

      Tôi định , ai ngờ cửa lại mở: “Rốt cuộc có ở lại ?”

      “Có được hút thuốc ?” Ngồi trong nhà ta tôi nhịn thuốc lâu lắm rồi. ta gật đầu, làn da mịn màng tựa sứ, đôi môi tựa hoa đào.

      “Tôi ngủ ở sô-pha? Ngày mai tôi rồi chắc chắn vứt nó , chăn gối cho tôi mượn cũng đem giặt, thậm chí là vứt, đúng ?”

      ta gật đầu, cũng gì, coi như mặc nhận.

      “Vậy thôi.” Trước đây tôi mặc quần bộ đội, áo phông bó sát, có khi nào người ta nhìn tôi, mở mồm là người hạ đẳng, giờ mặc bộ quần áo đáng tiền, thân giá cũng lên mấy bậc. Tôi bước quay lại... *********

      Bị cách chức rồi nên tôi lên văn phòng nữa, tôi nằm bừa xuống thảm cỏ trước cửa kho ngắm vầng mặt trời lặn. mái tóc suôn dài, chiếc váy trắng lọt vào tầm nhìn của tôi. Mái tóc bay theo làn gió thoảng qua, thảm cỏ bỗng được tô lên vẻ đẹp tươi mới khoáng đạt. Đây là? Hoa khôi của trường đại học?

      Tôi ngồi bật dậy, là Bạch Khiết. Bạch Khiết có mới nới cũ, Bạch Khiết đâu cũng tìm đàn ông hợp với khẩu vị của mình, tìm khắp cả thế giới này để ra được người chữa được bệnh trở ngại tình dục của mình. Mỹ nữ như Bạch Khiết dung mạo như hoa, giọng như chim hót, thần thái tựa nhật nguyệt, cốt cách như ngọc, làn da tựa băng tuyết, dáng dấp tựa làn nước mùa thu, tâm hồn là thơ ca. Trước đây tôi tưởng rằng, nếu cuộc đời tôi là bài thơ hay Bạch Khiết chính là câu thơ hay nhất của bài thơ ấy. Nhưng đáng tiếc...

      “Sao lại như vậy?” ấy lên tiếng.

      “Cái gì sao lại như vậy?” Tôi lạnh lùng hỏi lại, cũng chẳng biết ấy muốn hỏi điều gì.

      “Sao cậu lại đánh nhau với bạn tốt của mình? Cả hai người đều bị phạt nữa?” Dường như dáng vẻ lo lắng của ấy là .

      “Ngứa tay ngứa chân đánh thôi. Cũng giống , buồn chơi với đàn ông khắp nơi!" Tôi xả nỗi ức chế dồn nén lâu ngày.

      ấy giận mà còn cười: “Ý cậu tôi và giám đốc tiền tệ đúng ? Tôi tưởng cậu giận gì tôi, ra là vì điều này.”

      Tôi nghiêm túc: “ phải vậy sao? Tuy tôi và chị có quan hệ gì, có tư cách gì để chị, nhưng trong mắt người khác, trong mắt tôi, chị thành cái gì chứ? Trước đây chị cùng Trần Thế Mỹ, tôi gì được. Rồi chị cùng tên cầm thú họ Tào, chị là vì Vũ Hàn. Nhưng giờ chuyện với lão ta vừa hết chị lại với người đàn ông khác. Chị muốn người khác nhìn nhận mình thế nào đây?”

      “Cậu nghĩ như vậy tại sao với tôi?” Lời trách mắng dịu dàng của Bạch Khiết giống như làn gió mát mùa hè khiến mọi cơn giận tiêu tan.

      “Tôi có thể gì được chứ? Có gì đáng đâu? Tôi mà phải thành ra xía vào chuyện người khác sao?”

      Bạch Khiết lại mỉm cười: “Giám đốc tiền tệ đó tên là Quang Cương, vợ ta tên là Mai Tử. Trước đây Mai Tử là người bạn tốt nhất của tôi, chính là ấy cướp chồng tôi.”

      Bạch Khiết vừa nở nụ cười là tôi đầu hàng rồi: “Hử? ấy cướp chồng chị? Giờ chị lại cướp lại chồng ấy, chị báo thù đúng ?”

      ấy tên Mai Tử, là bạn hoạt bát, vui vẻ nhất trong tất cả bạn bè của tôi. Trước đây, lần tôi đưa ấy về nhà ăn cơm, gặp mặt chồng tôi, ngờ tôi lại thành bà mối cho họ. Sau khi chúng tôi ly hôn, ấy và chồng tôi ở với nhau thời gian, nhưng rồi lại quan hệ với chồng của người bạn khác. Người bạn đó có con ba tuổi, vợ chồng họ ly hôn, cuộc sống rất vất vả. Đó là sở thích của Mai Tử, cướp chồng của người khác, ngủ với chồng của người khác. Rồi làm việc khiến người ta khinh thường, đó là gửi ảnh giường của người đàn ông đó cho vợ ta để chứng minh sức hấp dẫn của ấy. Nhìn thấy ảnh chồng ngủ cùng người phụ nữ khác, trái tim như bị cứa từng nhát từng nhát dao vậy. người bạn của tôi uống thuốc ngủ tự sát, tuy chết nhưng chuyện đó để lại vết thương thể tưởng tượng nổi.“ Bạch Khiết cứ bình thAn như chứ đâu có giống đau như tim bị cứa từng nhát dao.

      “Mẹ kiếp... còn có loại phụ nữ như thế sao? Có phải trước đây các chị cướp chồng của ta nên ta mới làm thế ?”

      ấy phá tan nát bốn gia đình, cũng biết tại sao ấy lại thành người như vậy. Sau đó ấy gặp người chồng tại, Quang Cương. ấy rất ta, nhưng sau khi kết hôn rồi ấy vẫn lén lút qua lại với người đàn ông khác. Bạn bè thể đứng nhìn, liền cho chồng ấy biết, nhưng Mai Tử rất thông minh, hề để lại bất cứ dấu vết gì. Quang Cương những nghi ngờ mà còn người khác cố tình chia rẽ vợ chồng họ.”

      Tôi tiếp lời: “Sau đó chị đứng ra quyến rũ chồng ta để ta nếm mùi vị bị cắm sừng? Đúng ?”

      “Ân Nhiên, cậu là đàn ông, cậu xem tôi làm vậy là đúng hay sai?”

      “Người phụ nữ như thế trời tru đất diệt! Các chị muốn chụp ảnh ta cùng người đàn ông khác giường nhưng chụp được, đúng ?”

      “Đúng vậy, khi đó là người bạn bị hại của tôi làm, chỉ chụp được ảnh ta và người khác dạo, ăn cơm. Nam chính của những bức ảnh đó lại là chồng của người bạn khác. Chúng chứng minh được điều gì cả. Quang Cương xem rồi mắng chúng tôi chia rẽ vợ chồng họ.”

      “Thế rồi, bạn bè chị ủy thác cho người xinh đẹp tuyệt trần là chị quyến rũ Quang Cương, chụp lại số bức ảnh có nội dung mờ ám cho Mai Tử, để ta thức tỉnh, đúng ?”

      “Mai Tử thấy tôi và Quang Cương cùng ăn cơm, nhưng Quang Cương chúng tôi chỉ là đồng nghiệp, Mai Tử cũng chẳng dám gì, chỉ là nhìn thấy bộ dạng hậm hực của ta tôi dường như thoải mái hơn nhiều. ngờ hại người tôi lại thấy vui như thế.” Bạch Khiết bỗng bật cười, nắm lấy tay tôi, : “Có thể tôi báo được thù là tôi khỏi bệnh?”

      Đây có phải ngầm gợi ý rằng nếu bệnh ấy khỏi... có thể cùng tôi ? “Chị Bạch, tại sao gửi cho Quang Cương những bức ảnh trước đây của ta với chồng các chị? Dù sao cũng chỉ ta và chồng các chị mất mặt.”

      “Có người gửi rồi, nhưng Quang Cương ... quá khứ ảnh hưởng tới cuộc sống trong tương lai.”

      ta cũng rộng lượng. ra là vậy... chị Bạch, tôi còn tưởng chị cũng như những khác trong công ty, thấy người ta quyền cao chức trọng là bám lấy.”

      “Cậu ấy à, vẫn là đứa trẻ chưa lớn được, lúc nào cũng khiến tôi lo lắng. Thôi chuyện tôi nữa, cậu sao, sao lại thành ra như vậy?”

      “Chỉ là... cãi nhau, cãi nhau rồi thành đánh nhau, đơn giản vậy thôi. Ai ngờ lại bị Lâm tổng giám cách chức chứ?”

      Bạch Khiết thở dài: “Ân Nhiên, tôi nghĩ đến tám chín phần mức phạt đó là do phó tổng giám Tào đưa ra. Trước đây công ty cũng có ngườiđánh nhau nhưng phạt nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa biết cậu đắc tội gì với Lâm tổng giám mà ấy toàn nhằm vào cậu như vậy.”

      “Chị Bạch cần phải lo cho tôi, tôi sao. Tôi lại muốn gặp Mai Tử kia lần.”

      “Để làm gì?” Bạch Khiết vén lọn tóc trước trán, mái tóc dài buông đến thắt lưng, thân hình mảnh mai, đôi chân thon gọn, những sợi dây thanh mảnh của đôi giày cao gót vắt qua mắt cá chân hồng hào, tà váy lay động theo từng động tác cơ thể, trái tim tôi lại rung động rồi.

      “Chị Bạch, người tên Mai Tử này hại người ít, khiến tôi nhớ đến người bạn Lý Bình Nhi trước đây phản bội tôi. Loại người đó nhất định phải trừ bỏ!” Rồi tôi qua với Bạch Khiết về quá trình xử lý Mai Tử.

      “Nhưng chị Bạch này, nếu chuyện này truyền ra ngoài ảnh hường xấu đến thanh danh của chị.” Tôi lo lắng .

      “Ân Nhiên, thanh danh của tôi còn tốt nữa sao? Trong công ty còn có tin gì chưa lan truyền?” Bạch Khiết cũng đúng, ấy là thiếu phụ xinh đẹp ly dị, người đời vô cùng nhạy cảm với những người như vậy. Bạch Khiết có bất cứ động tĩnh gì là bất luận nam hay nữ đều nghĩ đến lĩnh vực người lớn kia. *************

      Bạch Khiết rời , để lại cho tôi số điện thoại của người tên Mai Tử. Tôi mượn di động của công nhân gửi tin nhắn cho ta: “Công ty thám tử Tín Thành, chuyên cung cấp dịch vụ điều tra theo dõi ngoại tình. Khách hàng có nhu cầu xin hãy liên hệ giám đốc Tạ” (Sau đó là số điện thoại của tôi).

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :