1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nữ thượng cấp hung tợn của tôi - Tây Sương Thiếu Niên

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      10.1

      Phó ban Liêu dường như vẫn muốn vùng vẫy, đứng dậy : “Lâm tổng giám, chị đuổi tôi luôn !” rồi nhìn sang tôi: “Ân Nhiên, lần này chúng ta ai nợ ai, tôi đến nỗi cần thương hại!” Tôi ngửa mặt lên thở dài, biết thế ra mặt.

      Lâm ma nữ cười khẩy: “Mọi người đều là đồng nghiệp, đâu cần phải tôi sống chết mới thôi phải ? Có cần tôi tác thành cho hai người ?” Con người Lâm ma nữ mâu thuẫn, càng hiểu ta càng cảm thấy ta cao thâm khó lường...

      Thấy chúng tôi gì, ta : “Tôi chỉ cần nghe lời xin lỗi có thể bỏ qua tất cả.”

      Tôi muốn vì thể diện mà chịu chết, liền đứng dậy: “Lâm tổng giám... tôi xin lỗi!”

      phải ! Ngồi xuống!” Lâm ma nữ quát. phải tôi? Vậy là phó ban Liêu rồi? Tôi ngồi xuống thấy phó ban Liêu đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng cũng muốn chết vì giữ thể diện: “Lâm tổng giám, tôi xin lỗi!”

      phải tôi!” Lâm ma nữ đanh mặt .

      Phó ban Liêu quay sang tôi, Lâm ma nữ lại quát: “ phải ta!”

      Thế là sao? bắt phó ban Liêu xin lỗi Lâm ma nữ, cũng phải tôi, vậy xin lỗi ai đây?

      Mãi lâu sau phó ban Liêu mới chợt hiểu, cung kính nhìn sang Bạch Khiết: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”

      Bạch Khiết ngạc nhiên mãi, rồi mới đáp: “Chị Liêu, chị sai...”

      Lâm ma nữ lại bắt đầu: “Còn trở về vị trí làm việc. Công ty trả lương để các các chị ở đây diễn kịch chắc? Về vị trí hết cho tôi!”

      Ra khỏi phòng họp, phó ban Liêu chân thành bắt tay tôi cái: “Tôi muốn nhiều lời thừa thãi, sau này mọi người quan tâm lẫn nhau nhé!”

      Lâm bà này, tôi sống từ thế kỷ hai mươi đến thế kỷ hai mốt rồi, mà đây là lần đầu tiên thấy người phụ nữ cực phẩm như ta.

      Hết giờ làm, trong văn phòng trống huơ trống hoác, tiếng giày cao gót gấp gáp vang lên. Trần Vũ Hàn đến: “ đói à?”

      Tôi ngẩng lên: “Vũ Hàn.”

      ấy vẫn lạnh lùng như thế: “Tôi nghe chuyện hôm nay rồi, tôi rất cảm động, nhưng lòng tốt của với tôi thể chỉ dùng câu cảm ơn là có thể báo đáp. cũng biết tôi biết thể tình cảm lắm. Ân Nhiên...”

      Đây là lần đầu tiên ấy gọi tên tôi, Trần Vũ Hàn rất ít khi gọi tên người khác, cũng biết vì sao.

      “Cả đời này tôi quên những gì làm cho tôi. nhiều lời cảm kích quá lại thành ra giả dối, tôi đây, còn phải gặp khách hàng nữa. Đúng rồi. có đợi !” rồi ấy bỏ như cơn gió...

      Có người đợi tôi về? Ai vậy? Lâm ma nữ sao? Ặc, sao tôi lại nghĩ đến ta chứ?

      Mấy giây sau tôi chìm đắm trong đống ý tưởng quảng cáo...

      Văn phòng ngày yên tĩnh, có lẽ mọi người về hết rồi. Những người như tôi khác với những đồng nghiệp khác, họ còn có bạn bè, người thân đợi, tan làm có thể về tận hưởng niềm vui bên gia đình. Cuộc sống của tôi là cái vòng luẩn quẩn, sáng dậy làm, đến kho rồi lên ban tổng hợp, khi tan làm cùng lắm đến kho chuyện ăn cơm với An Tín, An Lan rồi cũng chẳng có tiết mục gì khác, chỉ đành nằm trong nhà đợi chết già thôi. đơn quá lâu thấy mệt mỏi, sợ hãi đơn. Có lẽ đây là lý do tôi mong chờ được gặp Bạch Khiết đến thế. Cũng chỉ có Bạch Khiết có thể khuấy động cuộc sống bình lặng của tôi.

      Mong chờ phụ nữ cảm kích bạn chỉ bằng khiến họ cần bạn. Có lẽ nếu tôi và Bạch Khiết cứ tiếp tục thế này dần dần ấy thể rời xa tôi được nữa, đến lúc đó là tôi thành công rồi.

      Mọi suy nghĩ và nguyện vọng đều rất đơn giản, nhưng để biến thành thực vô cùng khó khăn. Vừa nghĩ thế tình địch xuất rồi. Đâu chỉ có dăm ba người Bạch Khiết cơ chứ?

      “Tôi... có thể mời cậu ăn cơm ?” Bạch Khiết đứng ở cửa văn phòng, chẳng trách Trần Vũ Hàn có người đợi tôi, là Bạch Khiết đấy.

      Tôi cất mấy bản kế hoạch : “ nào.”

      Cùng ấy xuống lầu, ấy khoác tay tôi: “Tôi nghĩ mình nên ghét em trai của mình.”

      coi tôi là em trai sao lại khoác tay như tình nhân thế này? ấy khoác tay tôi, chúng tôi như đôi tình nhân xuống cầu thang. Trong lòng tôi vô cùng ngọt ngào, muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này...

      “Ân Nhiên, chồng tôi đến tìm tôi. Cậu có thể giúp tôi thoát khỏi ta ? Tôi muốn khiến ta nản lòng.” Bạch Khiết như cầu xin.

      “Ồ.” Nhiệm vụ này chị nhờ tôi cũng tự động làm.

      Trước cổng công ty, quả nhiên chồng trước của Bạch Khiết đứng đó. Vừa nhìn thấy người đó là tôi đầu hàng, ta chỉ điềm tĩnh, từng trải mà còn lái BMW, đẹp trai bức người. Điều khiến tôi tự tin chút chỉ có bộ quần áo này mà thôi...

      Bạch Khiết thấy ta, quay đầu luôn, tôi quay lại nhìn, thấy trong mắt ta đong đầy sám hối.

      Bạch Khiết , ra sau hôm bỏ nhà , ấy cũng từng quay lại cầu xin chồng lần, nhưng những lời tuyệt tình và ánh mắt cương quyết của ta khiến khóc cả ngày, ốm nằm bẹ giường trận. Thế nhưng chồng này vẫn tìm người phụ nữ khác, thèm đến thăm Bạch Khiết lấy lần.

      Sau khi ly hôn, ta điên cuồng với khác, dần dần nhận ra ba bữa cơm trong ngày có nổi bữa đúng giờ. Hơn nữa người phụ nữ bên cạnh ta cũng rất lười nhác, chịu xuống bếp. Bất luận về nhà lúc nào bếp cũng lạnh ngắt, ngay nước nóng cũng có, có lúc còn phải mang đồ ăn về cho người ta. Có thể mấy năm trước được Bạch Khiết hầu hạ quen rồi, cuộc sống thế này ta kìm được nhớ lại cảnh tượng về nhà là có cốc trà nóng đưa đến tận tay...

      Cuối cùng hối hận tột cùng, mấy ngày trước là sinh nhật Bạch Khiết quay về tìm, nhưng quyết tâm rồi. Tôi nghĩ người phụ nữ như vậy lấy được về chỉ hận thể cất vào trong túi, cho người khác nhìn cái cũng được. Chồng ấy đâu chỉ hối hận thôi? Người phụ nữ như vậy đâu tìm được đây?

      “Tôi nhận ra mình hận ta, cũng thấy đau lòng nữa, chỉ là trong đầu cả ngày chỉ có hình bóng ta.” Bạch Khiết say ngả lên vai tôi, gương mặt phiền muộn như vẫn kể những nỗi u oán trước đây.

      Tôi đưa ấy về nhà, trong cơn say nhìn ngôi nhà của mình ấy mơ màng : “Ngôi nhà có hơi người dù có bài trí đẹp thế nào cũng chẳng khiến người ta thấy ấm áp.”

      Tôi nhàng đặt ấy xuống giường, ấy bỗng ngồi lên:

      “Thay áo ngủ giúp tôi...”

      Tôi sững người nhìn tuyệt thế giai nhân trước mặt, ấy lại :

      “Thay áo ngủ giúp tôi..”

      Bạch Khiết mặc váy, nếu tôi thay áo giúp ấy phải tôi nhìn hết sao? Điều đó cùng chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là tôi uống ít rượu, biết khi nhìn thấy thân hình thon thả nảy nở kia liệu tôi có thể khống chế được bản thân . Hay là nhân lúc ấy say... tôi hưởng thụ?

      Nếu hưởng thụ cùng lắm chỉ được đêm phong lưu khi tỉnh dậy chắc chắn ấy trở mặt với tôi. Vậy tôi giúp ấy thay, nếu ấy muốn, định quyến rũ tôi cũng trách tôi được...,

      “Thay áo ngủ giúp tôi..”

      Tôi lấy bộ đồ ngủ đầu giường, nhắm mắt lại, tay khẽ chạm lên người Bạch Khiết, chiếc váy được cởi xuống, mùi hương phụ nữ đầy gợi cảm đầy khiêu khích lan tỏa. Làn da của Bạch Khiết mịn màng, mát lạnh, trơn láng mềm mại. Ôm trong lòng khiến khí huyết trong người tôi sôi sục, cứ thế này ổn... tôi bùng nổ mất thôi.

      Lý trí của tôi vẫn áp đảo được dục vọng, tôi trùm chiếc áo ngủ vào cho Bạch Khiết, ấy đẩy đẩy tôi:

      “Rót cho tôi... cốc nước...”

      Khi mang nước đến giường ấy ngủ say rồi. Lúc này hoàng hôn buông xuống, gian phòng có chút mờ ảo, gương mặt Bạch Khiết đầy quạnh hiu, phiền muộn, tâm trạng của tôi cũng bị ấy Ảnh hưởng. Thế gian này có hai loại tình cảm có thể gọi là lãng mạn, là hoàn toàn quên nhau, hai là bên nhau đến giây phút cuối đời. Nhưng nếu tiến thể bên nhau, lùi lại thể hoàn toàn quên được, thể ở bên người thương, cũng thể hoàn toàn quên người ấy, với đương đúng là hai kiếp nạn. Khoảng thời gian lãng mạn với Sa Chức tôi mãi mãi bao giờ quên, đó là dấu ấn hằn sâu trong trái tim tôi.

      Bên nhau đến phút cuối đời? Giữa nam và nữ, có lúc chính là cái cửa sổ giấy, chọc thủng rồi, hoặc là rất bối rối, hoặc là chuyện gì nên làm cũng làm, cuối cùng chẳng có gì phải ngại nữa. Vì thế với Bạch Khiết, tôi thà “ chọc thủng”, thà cứ ám muội thế này, lại có chút như ve vãn, quan hệ sạch , trong sáng, hai bên đều thoải mái. khi có loại quan hệ kia điều tốt đẹp bị phá vỡ.

      Tâm trạng hỗn loạn, tựa bên giường nhìn Bạch Khiết, tôi bất giác chìm vào giấc ngủ...

      Tôi bị cái lạnh đánh thức, hơn năm giờ sáng, tôi dựa vào giường ngủ mấy tiếng rồi. Bạch Khiết vẫn ngủ say, cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, hạnh phúc như đứa trẻ. Tôi rất muốn hôn lên gương mặt trắng nõn mềm mại đó, nhưng lại sợ khiến ấy tỉnh giấc. Tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi lặng lẽ rời ...

      Trời vẫn chưa sáng hẳn, sương sớm vẫn mù mịt, gió thổi lành lạnh. Tôi châm điếu thuốc con đường vắng lặng, nhưng trong lòng tôi lại thấy hạnh phúc. Nếu có thể tôi nguyện ngày nào cũng được bảo vệ ấy. Tôi ngồi xe buýt mà bộ đến công ty, lúc đến kho An Tín và An Lan bắt đầu bận rộn.

      Tối qua dựa bên giường ngủ được ngon, đến văn phòng tôi buồn ngủ, nhìn những người được gọi là tinh của công ty đều ngồi giết thời gian, việc gì cũng làm, chỉ là chẳng có được mấy người làm việc. Do họ có động lực vươn lên hay muốn vươn lên quá khó? An Tín vào ban tổng hợp của chúng tôi, thấy tôi khoan thai vui vẻ: “Lão đại, em cảm thấy tâm trạng dạo này rất tốt.”

      “Ừ, ủa, cậu đến tìm tôi à? Có phải kho có chuyện gì ?” Tôi căng thẳng hỏi.

      “Lão đại, em muốn hỏi chuyện... Bộ quần áo mặc, bao nhiêu tiền vậy?”

      Tôi cười: “Cậu cũng muốn mua à?”

      A Tín đỏ mặt: “Vừa rồi em chuyển hàng sang đây, trưởng ban Mạc “Bất cứ nhân viên của phòng ban nào cũng đại diện cho hình tượng công ty, sau này tôi muốn nhìn thấy có người mặc quần áo rẻ tiền đến văn phòng.” A Tín bối rối, dường như việc nghèo là lỗi của cậu ấy vậy, Mạc Hoài Nhân đúng là tên khốn.

      Tôi bỗng nhớ ra, phải trước đây tôi cũng như A Tín bây giờ sao? “A Tín, ai xem thường cậu đều phải con người, cậu đừng so đo với loài động vật phải người. Người đẹp vì lụa, trong thời đại toàn coi trọng mẽ bề ngoài này, chúng ta có thể xe nhà, nhưng thể có hình tượng. Giờ nghỉ trưa tôi đưa cậu mua mấy bộ quần áo.”

      Mẹ kiếp, tên Mạc Hoài Nhân này, có rất nhiều chuyện tôi đều nhẫn nhịn , nhưng loại người như biết cái gì gọi là quá đáng, là vô sỉ! Mấy ngày nay lại bắt đầu làm chuyện đáng ghê tởm, rất nhiều nhân viên muốn giải quyết vấn đề hộ khẩu bắt buộc phải lấy danh nghĩa công ty. Việc này thuộc quyền quản lý của ban tổng hợp chúng tôi, còn cái tên Mạc Hoài Nhân đó, nhìn ai thuận mắt thu chút tiền hoa hồng, thuận mắt thu nhiều hơn. Nếu là đồng nghiệp nữ, bị quấy rối vẫn phải tươi cười.

      Khi có mặt tôi biết điều chút, khi tôi vắng mặt là chỉ hận thể tường thuật trực tiếp ngay cuộc chiến giường chiếu với nữ đồng nghiệp trước mặt tất cả nhân viên...

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      10.2

      “Em bảo em mua cũng được... Có cần thắt cà vạt ạ?”

      “Thắt cà vạt? Thắt làm cái gì? Cậu nhìn tôi còn thắt. Cà vạt là chuẩn bị cho tự sát thôi, ví dụ như công ty phá sản này... Người ngồi cao bỗng bị đuổi, trong cơn bế tắc vắt cà vạt lên xà nhà kết liễu mạng sống. Hoặc là chuẩn bị cái cà vạt dài, tìm bạn hung hăng hơn cả Lâm ma nữ, rồi dắt ta như chó ấy.”

      Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng chan hòa, gió thổi dịu , nhưng cả văn phòng đột nhiên lặng như tờ, hàn khí lan tỏa. Câu vừa rồi quả tôi to quá, cả văn phòng đều nghe thấy.

      đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt thương cảm. Lâm ma nữ vẻ mặt u ám: “Theo tôi vào văn

      phòng...”

      Con người này...

      Bình thường rất ít khi thấy ta lên tầng chúng tôi, nhưng sao hôm nay lại xuất đúng lúc tôi xấu ta chứ?

      “Tôi thành đại từ thay thế cho ác ma rồi hả?”

      Lâm ma nữ cười nham hiểm.

      “Lâm tổng giám giỏi quản lý, toàn thể nhân viên chúng tôi vừa kính trọng vừa khâm phục, đương nhiên cũng có chút sợ.” biết vì sao, sau khi từ kho lên văn phòng này, dù là Bạch Khiết hay Lâm ma nữ, ngay rất nhiều đồng nghiệp quen biết cũng tốt với tôi hơn. Lẽ nào vì tôi theo bọn Mạc Hoài Nhân sao?

      sợ tôi sao? Hình như luôn lợi hại hơn tôi nhiều ấy chứ?” Lẽ nào vừa rồi Lâm ma nữ đến văn phòng là để tìm tôi? ta ngày càng coi trọng tôi rồi phải? “ đừng tưởng có Vương Hoa Sơn nâng đỡ là giỏi lắm, tôi mà muốn chơi có thể khiến chết kịp ngáp.”

      “Ồ... Cảm ơn Lâm tổng giám giết!”

      ta nhất thời nghẹn họng, chuyển giận dữ sang nụ cười, rồi lập tức thu lại. Vì sao hoa quỳnh quý, biết ?

      Vì đẹp đó! nụ cười làm điên đảo tòa thành, cười thêm lần nữa nghiêng ngả cả quốc gia, dù ta còn đeo cặp kính đen.à

      Tôi ngây ngốc rỏ cả nước miếng nhìn ta chớp mắt, linh hồn tôi bay về phía ta rồi.

      “Vừa rồi tôi quanh văn phòng vòng, nghe được rất nhiều tin đồn tốt liên quan đến bạn tốt Trần Vũ Hàn của .” Lâm ma nữ bỗng .

      “Có gì tốt?”

      “Trần Vũ Hàn trước đây từng làm gì?” Chết rồi, lão họ Tào kia, nhất định là lão biết Trần Vũ Hàn từng làm ở vũ trường quán bar rồi tung tin khắp công ty. Mục đích chính là cho ấy làm người đại diện cho công ty.

      Tôi và Bạch Khiết cố gắng giúp Trần Vũ Hàn như thế, thứ nhất là vì chúng tôi thương ấy, thứ hai là vì cảm thấy trong công ty có người của mình làm gì cũng rất thuận lợi. Còn nguyên nhân riêng tư của tôi nữa, chính là Bạch Khiết vui tôi cũng vui. Chỉ câu cảm ơn của ấy cũng đủ khiến tôi sung sướng mấy ngày liền.

      “Báo cáo Lâm tổng giám, Vũ Hàn trước đây tiếp khách ở quán bar.”

      “Tiếp khách? Có khác với tiếp khách ở ban quan hệ đối ngoại ?”

      “Có khác chút...”

      “Hai người gặp nhau trong lần phong hoa tuyết nguyệt phải ?” Điều này ai ta biết? phải là tên Mạc Hoài Nhân đấy chứ?

      “Góp vui chút thôi... hôm cùng trưởng ban Mạc uống rượu bất ngờ quen biết.”

      “Bất ngờ quen?”

      “Đúng thế. Sau đó tình cờ ấy đến công ty chúng ta ứng tuyển... rồi... tình cờ vào ban quan hệ đối ngoại.” Cái lý do này đến chính tôi còn tin, sao lừa nổi Lâm ma nữ chứ. Nhưng tôi thể vì Bạch Khiết hoặc lý do khác được.

      “Cái tình cờ này chứ như trong tiểu thuyết ấy nhỉ? Rồi bây giờ tình cờ trở thành bạn của đúng ?”

      “Lâm tổng giám... người nhà ấy gặp chuyện bất ngờ chết hết mới sa cơ đến mức này, sau đó tôi gặp thấy đáng thương...”

      “Rầm”, đống giấy tờ đập xuống bàn: “ tưởng đây là trại tế bần chắc? thế giới này nhiều người đáng thương như vậy đều nhận hết về bộ phận thị trường sao?” Hung dữ như vậy làm gì chứ? Trước đây phải biết tôi và Mạc Hoài Nhân sắp xếp Trần Vũ Hàn vào ban quan hệ đối ngoại sao, lúc đó có nổi điên thế này đâu. Đúng là đồ bà nóng lạnh bất thường!

      Tôi vẫn luôn để ý biểu của Trần Vũ Hàn trong công ty, dư luận về ấy cũng tồi, tuy có bằng tốt nghiệp, tuy vào công ty nhờ cửa sau nhưng người chỉ cần có thực lực, có tư cách đảm nhận công việc còn cần bằng cấp nữa ? Còn cần tìm hiểu ấy vào công ty thế nào ?

      “Tôi cũng phải loại người đầu óc bảo thủ, hùng cần hỏi xuất thế, bất luận trước đây ta từng làm gì cũng Ảnh hưởng đến việc trở thành người đại diện của công ty. Nhưng cũng biết, người cạnh tranh rất nhiều, có tin đồn mà vẫn để Trần Vũ Hàn làm chắc chắn mọi người phục. Vả lại, nếu khách hàng từng gặp Trần Vũ Hàn mà nhận ra, thấy quảng cáo của công ty nghĩ gì về Ức Vạn? Chắc chắn khách hàng chất vấn tại sao Ức Vạn tiếp khách lại làm người đại diện?”

      Xem ra có hy vọng gì làm người đại diện rồi, tôi thở dài: “Lâm tổng giám đúng, chỉ trách Trần Vũ Hàn có phúc. Nghe Lâm tổng giám từng lên trang bìa, từng quảng cáo mỹ phẩm, tự quay là được rồi.” Sao ta quay chứ? Sợ mất giá chứ gì?

      Dường như ta nghe thấy lời tôi : “Cũng phải còn cách nào, về tin đồn ai muốn , những người đố kỵ nhiều vô kể, lẽ nào giết được hết sao? Chỉ cần Trần Vũ Hàn bất cứ điều gì, dần dần yên ổn thôi. Khách hàng bên ngoài biết Trần Vũ Hàn, tôi nghĩ cũng chẳng mấy người nhận ra đâu. Hơn nữa trước đây tiếp khách chắc Trần Vũ Hàn cũng lấy tên đúng ? Tôi xem ý tưởng quảng cáo của , ý tưởng về cuộc thám hiểm ngoài trời khá được. Khi quay quảng cáo cho Trần Vũ Hàn đeo kính râm, vừa hợp với gương mặt vừa cho khách hàng nhận ra. thấy sao?”

      Tôi mừng húm : “Lâm tổng giám, vậy là chọn ý tưởng của tôi?”

      “Lời tôi lẽ nào lại tùy tiện như ? Ý tưởng của đúng là tồi, trước đây đẩy xuống kho đúng là lãng phí, hãy làm cho tốt!”

      Tôi mừng rỡ, với Lâm ma nữ, trong lòng tôi cũng rất mâu thuẫn, vừa hận độc ác vô tình, nhưng cũng thích công tư phân minh của ta. “Cảm ơn Lâm tổng giám khen!”

      giải thích về ý tưởng quảng cáo cho tôi xem nào.”

      nhóm bạn mạng hẹn nhau cùng thám hiểm rừng sâu. may xảy ra điều ngoài ý muốn, vì rất nhiều nguyên nhân mà đoàn người chia thành hai nhóm, trong đó nhóm rơi vào tình cảnh nguy hiểm. ai ngờ lúc này di động mất tín hiệu hoàn toàn. Có người mang bộ đàm, nhưng cách nhau đến hai ngọn núi cao, bộ đàm cũng có tín hiệu. đôi tình nhân, người nữ nằm trong nhóm gặp nguy hiểm, người nam lấy ra máy bộ đàm của Ức Vạn, cách đến mấy ngọn núi mà chất lượng đường truyền hề bị Ảnh hưởng, cứu được những người gặp nguy hiểm. Chàng trai và hạnh phúc ôm lấy nhau... ra hình như rất kỳ cục, nhưng đại khái là vậy. Đương nhiên còn rất nhiều chi tiết cần sửa. Ví dụ như việc gì khiến họ chia làm hai nhóm, rồi vì sao mà nhóm lại gặp nguy hiểm.

      Lâm ma nữ ngắt lời tôi: “Dù nghe chưa hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng hơn nhiều đám ngươi chỉ biết huênh hoang kia!”

      Tôi tiếp lời: “Đúng vậy, ý tưởng của họ tôi cũng xem qua, tôi nghĩ nếu quay quảng cáo của họ khá lợm giọng, dung tục như người đàn ông đứng ở văn phòng khoe khoang khả năng tình dục của mình tốt thế nào ấy!”

      giờ dung tục sao?” Lâm ma nữ quát.

      “À... tôi vốn nghĩ vậy.”

      “So sánh rất dung tục, nhưng cũng rất xác đáng. Công ty chọn nhân viên của công ty làm người đại diện vừa để tiết kiệm vừa giúp nhân viên hoàn thiện bản thân hơn. Nhưng quảng cáo của cần phải có nam nữ. Thế này , nữ là Trần Vũ Hàn, còn nam !” Lời của Lâm ma nữ thốt ra khiến tôi giật mình. “Á...? Tôi?”

      “Sao, vui lòng à?”

      ... phải, tôi có làm được ? Tôi...”

      “Vậy thôi, ngay cũng thể tin bản thân mình tôi sao có thể tin được?!”

      “Tôi có lòng tin, trăm phần trăm tự tin!” Tôi hét lên. Người đại diện của công ty, lợi ích vô số, chỉ có tiền mà ngay thăng quan tiến chức cũng có ưu thế hơn người khác. Sao tôi lại làm chứ? “Cảm ơn Lâm tổng giám, cảm ơn Lâm tổng giám!”

      Chỉ thị của tổng bộ, tuyển người đại diện chỉ ở trong công ty, cũng nên thu hút nhân tố mới cách hợp lý cùng cạnh tranh, vẻ ngoài có vẻ công bằng nhưng ai chẳng biết Lâm bà có thể tay che cả bầu trời, muốn thế nào thành như thế. Aiz, chẳng trách mà ai cũng muốn trèo cao.

      Trở về văn phòng, đồng nghiệp đều nhìn tôi với ánh mắt chia buồn. Chỉ có Mạc Hoài Nhân, vừa nghe Lâm ma nữ triệu kiến tôi là cuống lên, cũng biết muốn tôi bị đuổi hay được ở lại làm?

      “Chú em, thế nào, thế nào rồi?” Mạc Hoài Nhân tiến lại.

      “Chẳng thế nào cả, chỉ là xấu ta câu thôi mà, lẽ nào ta lại đuổi tôi được?” Tôi cười.

      “Ai chà... dọa tôi chết mất. Chú Ân, ở đây đắc tội ai cũng sợ, nhưng Lâm tổng giám thể đắc tội được đâu! Lần sau chú phải cẩn thận chút!” Mạc Hoài Nhân vỗ lưng tôi quan tâm, .

      “Cảm ơn trưởng ban Mạc quan tâm!”

      Ngồi trước bàn làm việc, trước khi hết giờ tôi dâng tràn nhiệt huyết hẹn Bạch Khiết ăn cơm. Nhắn mấy tin MSN, ấy chỉ đáp câu: Xin lỗi cậu, lần sau được , hôm nay tôi rảnh.

      Nhắn xong câu đó là ấy thoát khỏi mạng.

      Tôi ngẩn ngơ ngồi nhìn màn hình, mấy phút sau Mạc Hoài Nhân đến bên cạnh, thấy phần đối thoại của tôi và Bạch Khiết, hắng giọng mấy tiếng rồi : “Chú em, người ta là thiên nga, sao có thể cùng đội ngũ với chúng ta chứ?”

      “Ồ, trưởng ban Mạc.” Tôi sực tỉnh.

      “Cậu lại đây nhìn xem.” Mạc Hoài Nhân kéo tôi ra cửa sổ, “Nhìn xem kia là ai?”

      Dưới cổng công ty, Bạch Khiết cười với người đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe con hạng sang. Đột nhiên thứ khí lạnh từ mắt tôi lan tỏa ra toàn thân, vào tận đến tim tôi.

      “Chú có biết người đó là ai ? Giám đốc tài chính của tổng bộ. Quản tiền đấy, biết tại sao ở công ty Bạch Khiết muốn gì được nấy ? Ở đây có phó tổng giám Tào, ở tổng bộ còn có người này, có thể thuận buồm xuôi gió sao? Cậu nghĩ thoáng !” Mạc Hoài Nhân an ủi tôi.

      Tình ích kỷ, chẳng ai muốn nhìn thấy người mình ve vãn tán tỉnh với người khác cả, cho dù ấy phải của mình.

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      10.3

      Nhìn Bạch Khiết lên chiếc xe đó, tôi siết chặt nắm tay, thở dài hơi, chán nản ngồi xuống ghế.

      “Chú em, phụ nữ ngày nay ai cũng tìm đối tượng với suy nghĩ cần tốt hơn chứ cần tốt nhất! Càng có tiền họ lại càng thích! Cậu thoáng chút !” Mạc Hoài Nhân đưa tôi điếu thuốc.

      chán nản, trước đây biết Bạch Khiết và phó tổng giám Tào, nghĩ ấy cũng như Lý Bình Nhi, mặc cho con bạch tuộc khốn kiếp đó giày xéo... dù sau đó được biết họ chưa phát sinh quan hệ... nhưng lúc đó nghĩ đến cũng khiến tôi nổi da gà, giờ lại thấy ấy lên chiếc xe hạng sang khác, sao tôi có thể buồn chứ? Phụ nữ hướng về đàn ông có tiền cũng như loài ong bị hương hoa hấp dẫn vậy, động cơ . nhưng phương hướng ràng vô cùng. Có thực lực kinh tế nhất định rồi tôi mới biết phụ nữ đều rất thực tế. Họ muốn tìm người có thể nương tựa cả đời, mà ràng là tôi đạt tiêu chuẩn. Tôi có xe, có nhà, chẳng có gì cả, thể cho người ta cảm giác an toàn. Họ cũng biết có thể đợi tôi bao lâu. Tôi biết, dù họ có ở bên tôi cũng chỉ cho vui, chứ ra hề muốn lâu dài.

      “Ân Nhiên, cậu phải nghĩ thoáng , kiêm nhiệm hai chức vụ nhưng lương quá vạn, đâu thể sánh được với những lãnh đạo cấp cao kia?” Mạc Hoài Nhân đúng, tháng tôi vất vả khổ sở, đừng sánh được lãnh đạo cấp cao, ngay nhân viên nghiệp vụ bình thường cũng bằng. Nhân viên nghiệp vụ tinh của bộ phận nghiệp vụ, chỉ riêng tiền hoa hồng cũng cao hơn lương mấy lần. Hàng tháng tôi còn phải trích tiền cho hai đứa em, còn phải gửi về nhà cho bố mẹ, cơ bản chẳng còn lại bao nhiêu. Giờ nghĩ lại, đừng mua xe, ngay mua vài cái bánh xe cũng phải đau đầu.

      “Chú em, hãy theo đây làm cho tốt, đảm bảo cho cậu xe xịn, ở nhà sang! Đến lúc đó cậu muốn Bạch Khiết, chỉ cần lái xe đến trước mặt người ta, cậu gọi ta cùng liều mạng bò lên xe cậu, cậu có tin ?” Tôi dần ý thức được rằng, Mạc Hoài Nhân lợi dụng Bạch Khiết để kéo tôi vào bẫy. Nguy hiểm nhất là tôi lại tự nguyện để lôi tôi vào cái bẫy đặt sẵn đó...

      “Tối nay chúng ta uống ly nhé? Ở Thành Đông mới mở quán bar, tôi quen ông chủ ở đấy, bảo ta cho mấy em xinh đẹp phục vụ chúng ta, thế nào hả?”

      Tôi lắc đầu: “Tối qua tôi ngủ, mệt lắm, để hôm khác .”

      “Đừng vậy mà... chúng ta là đàn ông, sao lại bảo thủ như thế. Như tôi đây này, tôi thích lên giường nhiều lần với người phụ nữ mà thích lên giường lần với nhiều người phụ nữ hơn. có được Bạch Khiết đương nhiên trong lòng ngứa ngáy, nhưng cậu biết người ta để ý đến mình việc gì phải làng phí thời gian cho ta? phải cậu còn có Trần Vũ Hàn sao... nào. nào, uống rượu.”

      “Lần sau, lần sau .”

      “Vậy có gì nghĩ thông gọi cho tôi! Tôi về trước đây.” Mạc Hoài Nhân cười cười rồi rời . Vào khoảng khắc ta ra khỏi cửa tôi nhìn thấy nụ cười đắc ý khi mưu đạt được của .

      Tôi nghĩ tôi vẫn chưa biết cách điều tiết tâm trạng mình, ủ ê thất thần, tối mua vài chai bia với mấy món nhắm, về uống cùng A Tín...

      “Lão đại, phụ nữ cũng chẳng có gì giỏi giang, có phụ nữ có sao chứ?”

      Khuyết điểm lớn nhất của con người phải ích kỷ, đa tình, ngang tàng, ương bướng, mà là cố chấp người mình. Tôi thà như A Tín, có ai khiến cậu ấy hy vọng cũng chẳng tuyệt vọng. biết như thế gọi là thoải mái hay bất lực?

      Vũ Hàn tìm tôi, hỏi sao di động của tôi cứ có tín hiệu báo cuộc gọi đến như thế. Lúc này tôi mới biết hiểu từ bao giờ mà tín hiệu của máy tôi ngày kém.

      bar .” Vũ Hàn .

      phải em thích quán bar sao?” Tôi hỏi. chỉ Vũ Hàn. cảm tình của tôi với quán bar cũng rất phức tạp.

      biết tối đó khi tôi hát có nghe ?” Vũ Hàn hỏi. Tối hôm đó tâm trí tôi để hết chỗ Bạch Khiết, chỉ nhìn Vũ Hàn vài lần, chỉ biết ấy hát rất hay, ấy cùng lạnh lùng mà xinh đẹp, giống như cánh bướm có hơn mười hai màu trong bài hát của ấy vậy. “Tôi muốn hát cho nghe.”

      Trước rắt nhiều ánh mắt, Vũ Hàn hát bài “Bỏ nhà ra ” của Vệ Lan, tiếng hát làm rung động trái tim của tất cả thính giả, rất nhiều người còn kìm được mà ngân nga theo ấy. Tối nay Trần Vũ Hàn này bỗng khiến tôi có cảm giác đau lòng, đôi mắt phượng lẳng lơ điên đảo chúng sinh đó quấn quít lấy ánh mắt tôi. Trước tiếng ca lảnh lót tựa sáo trời kia, linh hồn tôi vượt qua màn đêm u tối bay về phía ấy...

      Có phải những người được như ý rất dễ cảm thấy trống rỗng, rất muốn dùng rượu bia, ni--tin, tình dục, thậm chí ma túy để khiến những cơn đau trong tim trở nên tê dại? Tôi vẫn chưa phải quá trống rỗng, vào khoảnh khắc tạm biệt Vũ Hàn ở khu nhà tập thể, đôi mắt phượng của ấy quyến rũ tôi, nó cho tôi biết ấy có thể khiến tôi quên hết mọi phiền não đời, tôi từ chối đôi môi lạnh lẽo của ấy, cũng dám nhìn vào đôi mắt long lanh ánh nước kia... Say mèm gắng gượng bò lên nhà mình.

      Khi quyết định của Lâm ma nữ về người đại diện và ý tưởng quảng cáo vừa ra, cả công ty đều lên tiếng kháng nghị. Ai cũng tại sao lại trọng dụng hai người mới như vậy, từ người đại diện hình tượng đến ý tưởng quảng cáo, rồi đến quay quảng cáo đều là tôi và Trần Vũ Hàn đảm nhận vai chính.

      Nhưng dù phản đối cũng chẳng ai dám đối kháng với Lâm ma nữ.

      Công ty thuê đoàn quay phim quảng cáo với toàn quay phim, stylist chuyên nghiệp... Tôi chưa từng thấy trận thế nào hoành tráng như vậy, nhất thời thấy lúng túng.

      Ra đến ngoại thành, người ta hóa trang cho tôi thành nhà thám hiểm. Mặc quần quân đội, áo phông đen khiến cơ thịt lộ ra từng bắp từng bắp cuồn cuộn, đeo cặp kính râm vào, đội chiếc mũ lên, khoác thêm cái ba lô nữa.

      Có phải Lâm ma nữ đánh giá cao dáng người của tôi nên mới bảo tôi quay quảng cáo ?

      Vũ Hàn càng tuyệt, ấy mặc chiếc quần quân đội tạo cảm giác vô cùng đại, phóng khoáng bất phàm. Chiếc áo phông trắng bó sát người tôn lên từng đường cong cách hoàn hảo. Gương mặt lạnh băng băng, mái tóc đen dài thướt tha, tựa vào chiếc Hammer đoàn quay phim mang tới, cool chết được! Có lúc tôi nghi ngờ có phải mình nằm mơ, tôi quay quảng cáo với người mẫu...

      Chỉ đoạn quảng cáo phút cộng với mấy bộ ảnh mà mất cả ngày trời. Họ được ăn cơm trưa, còn người mẫu chúng tôi được ăn, cũng chẳng được uống bao nhiêu nước. Trời ạ, ra những người mẫu bề ngoài có vẻ sáng chói lại có cuộc sống thê thảm thế này. Lại còn phải phơi nắng giữa trưa, người ta bảo ánh nắng mang lại hiệu quả thị giác tốt nhất, còn phải dùng cái máy bơm để tạo mưa...

      chung là thảm dám nhìn nữa. Vũ Hàn học diễn xuất, có lẽ ấy cảm thấy diễn rất nhàng, còn rất vui vẻ nữa. Nhưng tôi khác, chỉ hy vọng kết thúc nhanh nhanh chút.

      Tám giờ tối. cuối cùng cũng kết thúc, tôi vừa lên xe là đói đến ngã gục. Ở nơi hoang vu hẻo lánh này chẳng có hơi người, cũng chẳng có gì ăn, bắt buộc phải gắng gượng đến khi trở về thành phố. Nhưng mà chỗ này cách Hồ Bình đến tiếng xe chạy. Biết thế này tôi mang theo vài cái bánh bao...

      Mơ màng biết ngủ được bao lâu xe dừng, có người : “Chúng ta ăn chút gì rồi tiếp.”

      Tôi tỉnh dậy thấy Trần Vũ Hàn ôm tôi, tôi nằm trong lòng ấy, chẳng trách mà tôi lại ngủ ngon thế. Vũ Hàn cười: “Xuống xe thôi, ăn cơm .”

      Vừa nghe thấy hai chữ ăn cơm là tôi như con hổ đói nhảy khỏi xe. Ở đây... sao quen vậy.

      Đây phải “Cung điện Phỉ Thúy” của Sa Chức sao? Sao lại đến tận đây? Tôi với trưởng đoàn: “Giá cả ở đây đắt lắm...”

      ta lườm tôi: “Cậu ngốc à? Có phải chúng ta trả tiền đâu, sợ gì chứ? Tôi chỉ hận thể ăn chỗ đắt hơn thôi. Công ty bao mà cậu còn nỡ ăn à?”

      ‘‘Đắt vậy mà công ty cũng bao sao?” Tôi hỏi.

      “Cậu nghĩ mấy người chúng ta ăn bữa mất bao nhiêu? Cùng lắm là mấy vạn. Công ty chúng ta là gì chứ? Viễn thông Ức Vạn! Ở Hồ Bình này, công ty chúng ta là hàng đầu trong lĩnh vực viễn thông đấy! Tiền cho mấy đợt du lịch cuối năm, Hy Lạp, Hà Lan, Nhật Bản, Hàn Quốc, Xing-ga-po, Ma-lai-xi-a, Thái Lan đều chẳng là gì!”

      “Trưởng đoàn... khiến chê cười rồi, tôi là nhân viên mới nên biết.”

      “Nào, vào !”

      phải tôi chê đắt, tôi biết công ty thiếu tiền, nhưng tôi sợ gặp Sa Chức, tôi lấy thân phận gì đứng trước mặt ấy đây? Kẻ đào tẩu khỏi tình sao? Nhưng rất nhiều lần trong tiềm thức tôi tưởng tượng Sa Chức tựa như nữ thần xuất trước mặt tôi.

      Đoàn người vào trong, Vũ Hàn kéo tôi cái, tôi nhìn bộ quần áo quay quảng cáo bẩn thỉu, nếu vào trong mà Sa Chức cũng ở đó có phải rất mất mặt ? Tôi đeo kính đen lên, đội cả mũ vào, dù Sa Chức có nhìn thấy cũng nhận ra tôi.

      Khi chúng tôi đến là sáng sớm, nhà hàng đóng cửa, gian vô cùng yên tĩnh. Lúc này xứng đáng là giờ vàng, cả khu nhà hàng rộng rãi hầu như đều còn trống, cũng may trưởng đoàn gọi điện đặt trước. Chúng tôi vào chỗ đặt trước, món ăn cũng được đưa lên ngay. Tôi ăn như hổ đói, còn Trần Vũ Hàn như vợ dịu dàng xới cơm chan canh giúp tôi.

      Ánh đèn chiếu sáng trong nhà hàng dần tối lại, đèn màu bắt đầu được bật lên, sân khấu được ngọn đèn chiếu sáng, thướt tha bước lên sân khấu hát bài “Áng mây phương nam” của Từ Thiên Nhã. Giọng hát lanh lảnh ngân vang khiến thần người nghe xao động. Từng bước lại khiến cặp chân thon thả thấp thoáng dưới tà váy, mọi người ngẩn ngơ nhìn người mỹ nữ, kích động tựa như rơi vào tiên cảnh. Thân thể gợi cảm kia khiêu khích chiếm hữu của đàn ông, ham muốn tựa con suối bắt đầu tuôn trào.

      Bài hát kết thúc, thính giả bên dưới ngẩn ra cả nửa phút mới cùng vỗ tay rào rào. đó với giọng yểu điệu: “Bài hát này tôi dành tặng chàng đẹp trai họ Hình.”

      Vũ Hàn ở bên cạnh kìm được tán thưởng: “Giọng ấy hay !”

      Đúng vậy, đúng vậy, đó chính là Sa Chức!

      ấy mặc chiếc váy hở vai gợi cảm, chầm chậm tiến lại về phía chúng tôi ngồi. Tôi vội đeo kính vào, kéo mũ xuống thấp, chúi đầu ăn. Vũ Hàn thấy tôi căng thẳng : “ ấy có phải chiếc Benz đỏ ?”

      Tôi gật đầu.

      Rất nhiều thực khách đều chào ấy: “Xin chào bà chủ!”

      Sa Chức tiến lại ngồi ở bàn phía sau chúng tôi, cách tôi chỗ. Những người ngồi ở đó đều mặc com-lê chỉnh tề, sang trọng. Sa Chức thỏ thẻ với người đàn ông trung niên bên cạnh: “Hình đại ca. xem em hát có hay ?”

      “Hay hay hay! Ha ha ha ha... ngờ bà chủ của “Cung điện Phỉ Thúy” lại tài sắc vẹn toàn thế này!” Tay họ Hình vừa cười vừa nâng ly lên mời Sa Chức.

      Tôi ngồi phía sau Sa Chức, hơi nghiêng người để nhìn xem ấy lại quyến rũ ai thế.

      “Vậy... Hình đại ca, có muốn nữa ... có muốn nghe nữa ?”

      “Muốn, muốn chứ!”

      Tôi càng nghe càng thấy khó chịu, cảm giác như bị mắc cái xương cá, càng cố nuốt lại càng đau.

      người ở bàn tôi : “Người đàn ông đó là phó thị trưởng, cục trưởng Công an thành phố Hồ Bình chúng ta. Hình Đạt. Còn kia chính là bà chủ ở đây.”

      Vừa dứt lời, mọi người lập tức đầy hứng thú túm lại bàn tán về chuyện của bà chủ “Cung điện Phỉ Thúy”.

      Tôi tựa người nghe lén cuộc chuyện giữa họ. Sa Chức sử dụng ngôn ngữ cơ thể rất hoàn hảo, tay phải nâng ly với Hình Đạt, tay trái ở dưới gầm bàn chỗ người khác nhìn thấy vẽ vòng tròn lên đùi ông ta: “Hình đại ca... cái miếu này của em sau này phải trông cậy đại Phật là chiếu cố tới đó.”

      “Yên tâm, sau này bà chủ em có chuyện gì cứ tìm , bất cứ lúc nào cùng được. Việc của “Cung điện Phỉ Thúy” chính là việc của . Như thế hài lòng chưa?” Hình Đạt đầy chắc chắn, đầu gối vẫn ngừng ma sát lên đùi Sa Chức.

      Tiếng nhạc dập dìu vang lên, thực khách lần lượt lên sân khấu khiêu vũ Hình Đạt nháy mắt với Sa Chức: “Lâu rồi hoạt động gân cốt.

      Sa Chức hiểu ý. chầm chậm đứng dậy theo Hình Đạt.

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      10.4

      Tôi châm điếu thuốc, rít hơi đuổi ức chế trong lòng . Sa Chức vừa được mấy bước bỗng nhiên quay lại nhìn tôi. Tôi vội giơ cao bát lên che mặt rồi cắm đầu ăn. Sa Chức nhìn chằm chằm mấy giây, có lẽ vì tôi đeo kính đội mũ nên ấy nhận ra, quay người cùng Hình Đạt ra khiêu vũ.

      Tôi từng tưởng tượng ra hàng nghìn hàng vạn trường hợp chúng tôi gặp lại nhau, nhưng ngờ lại gặp ấy trong hoàn cảnh này. chút tương tư trong lòng bỗng chốc mang theo mùi vị của đắng chát dấy lên trong lòng tôi.

      Trong biển người mênh mông, có ai là mãi mãi của ai đâu, chẳng qua là người khách lướt qua cuộc đời của ai đó mà thôi. Tôi là người đơn, tôi luôn khắc ghi trong tim tất cả những ai từng xuất trong cuộc đời mình. Khi chia tay họ tôi lại nhớ đến từng người bọn họ, trong mỗi buổi tối có sao băng rơi, tôi lại ngồi đếm đơn của bản thân.

      Trong thời gian sau đó. Bạch Khiết thường xuyên hẹn tôi ăn, tôi toàn tìm những lý do kỳ quái để từ chối. A Tín đúng, tôi và những người như Bạch Khiết, Sa Chức quá khác nhau. Chúng tôi ở hai thế giới hoàn toàn khác hẳn, giống như hai cây hoa được trồng trong hai chậu cây khác nhau, vì chất đất và dinh dưỡng khác nhau nên được chủ định thành hai loại người khác nhau. Bất luận là bên nào thay đổi chỗ sống đều thể mọc lên tươi tốt được.

      Hơn nữa, nếu người bạn bạn, nhất định bạn phải kiên quyết chia tay, dù sao chia tay cũng tốt hơn là bám lấy nhau cách nhu nhược. Tôi từng cố gắng, lúc này cũng phải tôi nhận thua, nhưng thực tôi thể nhìn ấy lên xe của bọn lắm tiền nhiều của đó được.

      Ngày nào tôi cũng tìm việc làm cho mình bận đến mệt nhoài, thà gặp ấy, nhớ ấy, dần dần xóa được hình ảnh ấy trong tôi, coi như tôi chưa từng thích ấy.

      Nếu trong lòng người mình cũng có mình liệu có ai cự tuyệt sức hấp dẫn của vật chất ?

      Nếu có thể nắm tay người mình đến đầu bạc răng long liệu có ai bận tâm đến tiền bạc ?

      Câu trả lời của phụ nữ: .

      Vì thế tôi cũng muốn vùng vẫy nữa, cuộc đời mà, cứ để nó diễn ra tự nhiên. Tình cảm đơn phương của tôi có thể hình dung bằng từ “vội vàng”. Nghĩ kỹ lại trong cuộc sống này thiếu những chàng trai ngốc nghếch chìm đắm trong tình , thậm chí từng hữu tình hoặc vô ý khiến si mê của mình mang màu sắc bi thương. Gần như dùng toàn bộ trái tim để , sau này có ai có thể thay thế vị trí của người đó trong lòng mình. Nhưng thực tế, chỉ cần chúng ta lớn lên chút, trưởng thành chút, cuối cùng nhận ra quá khứ chỉ là đóa hoa trong cuộc đời mình, làn sóng trào dâng khi đó rồi cũng tan . Cứ thế, sau nhiều ngày gặp Bạch Khiết, tôi cũng còn nhung nhớ điên cuồng như trước, cùng nghĩ đến nhiều vấn đề hỗn loạn nữa.

      Bạch Khiết hẹn tôi mấy lần thấy tôi ừ hừ nhiệt tình, dần dần tôi thấy số lần tay giám đốc tiền tệ đến đón ấy ngày nhiều.

      Thứ bảy, Bạch Khiết nhắn tin cho tôi: “Cậu vẫn khỏe chứ?”

      “Ừm. chị sao.” Tôi trả lời.

      “Cảm ơn cậu giúp Vũ Hàn nhiều như vậy. Tôi muốn mời cậu ăn cơm nhưng chắc cậu từ chối. Có phải cậu lại ghét tôi ? Bất luận cậu có đến , tôi làm cơm đợi cậu ở nhà.” ấy gửi cho tôi tin nhắn khiến lòng tôi xáo trộn. Đàn ông đều thể kháng cự được dịu dàng của phụ nữ. Trái tim kiên quyết bao ngày nay của tôi bắt đầu lung lay.

      Tôi suy nghĩ mấy lần liền, thôi, nên tham gia hoạt động có ý nghĩa khác hơn. Mấy tháng nay, tháng nào tôi cũng trích từ lương hai ba trăm tệ quyên góp quỹ học bổng cho học sinh nghèo. Sáng nay người phụ trách quỹ gọi mời tôi tham gia lễ trao học bổng cho trường tiểu học.

      Lên xe của người ta, tôi đến ngôi trường tiểu học ở vùng xa tham dự lễ trao học bổng, tôi tưởng chỉ có vài người làm từ thiện và người của quỹ, ai ngờ rất đông, còn có rất nhiều người giàu lái xe con đến dự.

      Những người quyên góp nhiều lên sân khấu phát biểu, những người góp ít như tôi phụ trách phát đồ dùng hàng ngày cho học sinh như sách vở, bút thước, quần áo. Nhìn những đứa trẻ da dẻ vàng vọt, người ngợm gầy gò tự động xếp hàng nhận được cái bút, quyền vở mà vui mừng hớn hở tôi cảm thấy mình hạnh phúc hơn chúng hàng trăm lần.

      đứa trẻ rất đáng , đôi mắt to tròn long lanh, tóc buộc thành hai túm như sừng dê, gương mặt tròn ngây thơ ngẩng lên nhìn tôi. Tôi phát đồ xong kìm được cúi xuống thơm cái lên má bé. Tôi bật cười xoa xoa đầu bé khi thấy bé có chút sợ sệt.

      Nữ thần Sa Chức xuất trước mặt khi tôi hề hay biết. Lúc đứng thẳng dậy tôi sững người, ngờ ấy cũng đến đây. Chiếc áo khoác dài màu xám bạc bay bay trong gió, mái tóc cũng được búi rất kiểu cách, ấy đứng trước mặt tôi tựa tiên nữ giá lâm.

      Tôi cười: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. thấy chúng ta đúng là duyên chưa hết, tình chưa cạn.”

      Sa Chức tiến lại bên cạnh tôi, lấy đồ ra phát cho các em học sinh, vừa phát vừa : “Em ngờ mình cũng có ngày bị người ta đá, hơn nữa còn bị đá cách uất ức, thể hiểu nổi như thế.”

      “Sa Chức, đâu có bản lĩnh để đá em. Em biết chúng ta là người của hai thế giới khác nhau mà.”

      “Ân Nhiên, em bắt phải hứa hẹn gì sao? Lẽ nào trong lòng , em có cũng được, có cũng chẳng sao?” Sa Chức đột nhiên giận dữ .

      “Em đừng to như vậy... các em học sinh sợ.”

      “Khi lẽ nào có chút luyến tiếc nào sao? Lẽ nào vô tình như vậy, thấy buồn chút nào sao?” ấy hầm hầm nhìn tôi, trong ánh mắt đầy oán hận, oán hận của tình . “Lẽ nào giờ gặp em, thấy vui chút nào?”

      “Ly biệt và trùng phùng là chuyện vẫn thường xuyên diễn ra trong cuộc đời con người, quen rồi cũng chẳng thấy đau lòng nữa.”

      ấy định gì đó bỗng nhảy ra trước mặt tôi: “!!!”

      Tôi quay lại, phấn khích kêu lên: “Ân Duyệt! Sao em lại ở đây?”

      Em lớn của tôi. Ân Duyệt!

      , đúng là !” Ân Duyệt ôm lấy tôi, nước mắt trào ra: “Suốt từ mùng ba Tết đến giờ gặp , em nhớ lắm!”

      “Ân Duyệt, sao em lại ở đây?”

      Ân Duyệt tham gia hội học sinh của trường, được sắp xếp đến đây tham gia hoạt động. Tôi biết trường Ân Duyệt học cách Hồ Bình xa, mất ba giờ xe, nhưng tôi chẳng có thời gian để thăm nó.

      “Ân Duyệt, tại sao hồi trước gọi về nhà, mẹ cứ giành nghe điện thoại còn gần đây hỏi mẹ làm gì bố cứ úp úp mở mở?” Có thời gian tôi được chuyện với mẹ, trong lòng cứ lo lắng bà xảy ra chuyện.

      “Em cũng biết nữa. gọi cho Ân Hỷ xem, nó thường xuyên về nhà chắc biết đấy.” Ân Duyệt lo lắng .

      Tôi gọi cho đứa em thứ hai Ân Hỷ, trong tiếng khóc nức nở của nó, tôi được biết nhà tôi xảy ra rất nhiều chuyện. Mẹ tôi bị bệnh, nhưng để tiết kiệm tiền nên bà cố chịu đựng. Sau đó chịu được nữa mới viện, hết tiền đành phải bán đất bán ruộng. Vì bán ruộng mà lại cãi nhau với hàng xóm vì mấy mét vuông. Hàng xóm cùng họ với chúng tôi, lại người đông thế mạnh, bố tôi dùng rìu đánh khiến người ta sứt đầu mẻ trán, người ta gọi người đánh lại, mẹ tôi chắn cho bố bị đánh gãy chân, có tiền phẫu thuật, chỉ có thề nằm yên giường. Bố sợ tôi và Ân Duyệt biết lo lắng, bảo Ân Hỷ được nửa lời nếu đánh gãy chân nó. Đương nhiên ông chỉ dọa nó thế thôi...

      Ân Duyệt tay cầm điện thoại quỳ dưới đất vừa nghe vừa khóc.

      Tôi thấy toàn thân lạnh toát, cảm giác như nghe chuyện của người khác vậy, câu chuyện khiến người ta đau lòng.

      Tôi nắm lấy tay Ân Duyệt: “Đừng khóc, đừng khóc nữa! nào, chúng ta về nhà!”

      được mấy bước. Sa Chức hỏi: “Hai người về nhà thế nào?”

      Tôi ngoảnh lại, lúc này mới nhớ còn Sa Chức ở đây.

      , em báo với thầy .” Ân Duyệt chạy tìm thầy.

      “Sa Chức, em cũng thấy rồi đấy... còn có việc. ra, trắng ra vậy, chúng ta cứ dây dưa với nhau cuối cùng cũng tự sinh tự diệt. Chi bằng.”

      Sa Chức ngập ngừng chút: “ nào, em đưa hai người về.”

      “Em đưa bọn về?” Tôi hỏi với vẻ tin nổi.

      “Giờ xe đến tối cũng về được.” Sa Chức đúng, chúng tôi phải ngồi xe chạy xuyên tỉnh, giờ về Hồ Bình cũng mua được vé.

      Thế là Sa Chức lái xe đưa tôi và em về, đường tâm trạng tôi và Ân Duyệt đều vô cùng suy sụp, đương nhiên cũng chẳng muốn gì. Sa Chức ít những lời an ủi chúng tôi.

      suốt mấy tiếng đồng hồ, chiều tối, đứng trước cánh cửa nhà quen thuộc, tôi chạy vào trong. Trong nhà thiếu mất ấm áp quen thuộc, thay vào đó là lạnh lẽo đơn.

      “Mẹ..” Tôi và Ân Duyệt quỳ trước giường mẹ tôi bị giày vò bởi bệnh tật, khóc ra tiếng nữa.

      Mẹ thấy tôi và Ân Duyệt giật mình: “Các con... sao các con lại về?”

      “Mẹ, tại sao mẹ lại giấu bọn con?”

      Bố tôi vừa từ ruộng về, đặt quang gánh xuống tiến lại bên cạnh tôi: “Sao con lại về?”

      Tôi chỉ vào mẹ hỏi: “Mẹ thành thế này sao bố còn giấu bọn con?”

      Bố tôi ra nỗi khổ của mình, chân của mẹ bị trọng thương, cần hơn vạn tệ làm phẫu thuật, trong nhà tạm thời có từng đó tiền, lại dám ở viện lâu, chỉ đành đón mẹ về đợi bao giờ góp đủ tiền rồi lại vào viện.

      Tôi gì, lập tức bế mẹ , gọi chiếc xe, cả nhà vào viện...

      Sau khi sắp xếp cho mẹ xong, bố và tôi ngồi ngoài hành lang hút thuốc: “Con trai, con thành đạt rồi, con biết bố mừng thế nào đâu! Nhưng bố có thể thấy cuộc sống của con cũng phải tốt!”

      “Sao lại tốt? Giờ con xe Benz, làm giám đốc của công ty!” Tôi dối.

      Bố tôi cười khan: “Hà hà... Con xe Benz mà hút thuốc chưa đến mười tệ sao? Chiếc xe đó là của kia đúng ?”

      “Đúng ạ.”

      “Ân Nhiên, đó nhìn có vẻ dễ dính vào đâu. Thân phận như chúng ta quá khác họ, ở cùng ta con vui đâu.”

      “Bố điều này làm gì... Giờ con chỉ mong mẹ khỏi bệnh. Bố, nhà chúng ta có vẻ kém nhà người ta quá nhiều. Con muốn đưa bố ít tiền, xây lại nhà, sau này con lo hết học phí cho em, bố cần làm nữa.” Nhớ đến ngày nào bố mẹ cũng sống trong ngồi nhà rách nát đó, trong lòng tôi lại thấy chua xót.

      “Con trai... con có tấm lòng như vậy là bố mãn nguyện rồi, số tiền đó con định mượn tiền từ kia đúng ? Sao bố nhận ra chứ? Điều này con đừng lo lắng, bố mẹ ở nhiều năm như vậy cũng quen rồi, giờ chỉ cần mẹ khỏe lại là gì bằng nữa. Con cứ về làm việc chăm chỉ kiếm tiền .”

      “Kiếm tiền, kiếm tiền, cũng biết kiếm tiền vì ai, trong Thánh Kinh có đoạn thế này: Quả , mỗi người bước khác nào như bóng; Ai nấy đều rối động luống công; Người chất chứa của cải, nhưng chẳng biết ai thu lấy. Bố mẹ sống tốt liệu con có tâm trạng làm việc ? Nhờ bố mẹ có gặp bất trắc gì con kiếm tiền làm gì? Nhà nhất định phải xây lại! Bố, mỗi khi nghĩ bố mẹ phải sống khổ như thế con chịu nổi...”

      Bố tôi rưng rưng : “Bố có đứa con trai ngoan! Nhà con cần lo, chúng ta cứ làm từ từ, rồi có ngày có ngôi nhà ba bốn tầng như người ta thôi.” “Bố, nếu bố hứa con đâu có tâm trạng gì làm nữa?”

      Bố giữ lấy vai tôi: “Con muốn vay tiền đó sao? Người ta coi thường chúng ta! Con mượn của ta, thế con và ta có quan hệ gì?”

      “Đúng, giờ con muốn vay tiền ấy, nhưng trong năm nay nhất định con trả được!” Tôi vô cùng tự tin.

      Bố tôi bỗng nghiêm nghị: “Ân Nhiên, con hãy nhớ, người đàn ông có thể xấu, có thể có tiền, nhưng thể có trách nhiệm. Lẽ nào con chỉ nợ người ta tiền thôi sao? Con còn nợ rất nhiều tình nghĩa, thế gian này khó trả nhất chính là món nợ nghĩa tình!”

      Lời của bố như cú đấm giáng thẳng lên tim tôi, nhớ lại những vướng mắc xảy ra với Sa Chức trong thời gian qua, tôi bỗng thấy sợ hãi. Tôi coi Sa Chức là gì chứ?

      Tôi vẫn suy nghĩ làm sao để thuyết phục bố Sa Chức tiến lại. ấy vẫn ở trong phòng nghe cuộc chuyện của chúng tôi. Sa Chức với bố tôi: “Cháu chào chú, cháu là bạn của Ân Nhiên, cũng là đồng nghiệp. Cháu là giám đốc khu vực, Ân Nhiên là nhân viên nghiệp vụ, cháu có thể coi là cấp của ấy. Là thế này ạ. Ân Nhiên giúp công ty có được đơn hàng lớn từ Mỹ, kiếm được ít. Tiền hoa hồng của ấy khoảng ba mươi nghìn đô la Mỹ, nhưng tạm thời chưa thể thanh toán ngay, phải chờ qua rất nhiều lượt lãnh đạo ký duyệt mới được. Nhưng cháu có thể cho ấy vay tạm.”

      Sa Chức dối như , bố tôi sững người nhìn tôi: “... sao?”

      Tôi lừa được bố, ông chỉ cần nhìn mắt là biết tôi dối hay . Sa Chức cho tôi cơ hội để : “Trong xã hội này chẳng ai giúp đỡ ai cách vô tư cả, cháu giúp ấy đương nhiên cũng có mục đích của mình!”

      Bố tôi có thể nhận ra quan hệ bình thường giữa tôi và Sa Chức, cũng gì nữa.

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      10.5

      Bố và Ân Duyệt trông mẹ, An Hỷ cũng tới, nửa đêm rồi tôi nỡ để Sa Chức phải ở cùng chúng tôi, bèn đưa ấy đến khách sạn. Ngồi giường tôi với ấy: “Em lại giúp , biết nên cảm ơn em thế nào.”

      Sa Chức cởi áo ngoài: “Em lại giúp sao? Nhớ lần em mua quần áo cho , cho vay tiền, quá mấy ngày trả lại cả vốn lẫn lãi. Em cho hai mươi ba vạn, chưa được mấy ngày kiếm được hai vạn tiền lời. Em còn phải cảm ơn giúp em kiếm tiền mới phải.” Sa Chức giận dỗi .

      “Ân Nhiên.” Khi ấy bỏ quần áo ngoài ra, chỉ mặc bộ nội y gợi cảm yên lặng ngồi trước mặt tôi, ánh mắt vẫn có quyến luyến ngày xưa, giọng vẫn dịu dàng như trước. Khi rót trà ngón tay ấy vô tình chạm vào tôi, vẫn là ấm áp ngày nào. Cuối cùng tôi cũng hiểu trái tim mình vẫn đủ trưởng thành, đủ lý tính. vài thứ gì đó trong cơ thể đột nhiên thoát ra, tXàng nghìn hàng vạn đóa hoa lê nở thể kiểm soát.

      Tôi cúi xuống tìm đến bờ môi ấy, tìm thấy rồi, vậy là tôi lưu luyến hôn lên đóa hoa ngọt ngào đó, mùi hương tỏa ra khiến tôi say đắm. Hương thơm quen thuộc từ cơ thể ấy khiến tôi đắm chìm, nhịp thở ngày gấp gáp. Cả hai chúng tôi nóng rực toàn thân, chỉ đợi khoảnh khắc tan chảy. Mọi đường gân người Sa Chức tôi đều quá quen thuộc, thứ dầu thơm trơn tuột khiến tôi say, thân thể ấy tan ra thành vũng nước xuân, chảy đến đâu cũng đầy sức mê hoặc. Tôi tin thân thể cũng có ký ức của nó. Vì dục vọng của chúng tôi rất giống nhau, khi bay lên tận tầng mây, ấy mơ màng : “Chỉ có người tên An Nhiên... mới đem lại cho em cảm giác bay lên như thế này.”

      Tưởng rằng che mắt lại là có thể nhìn thấy thế giới này; tưởng rằng bịt tai lại là có thể nghe thấy bất cứ điều phiền não nào; tưởng rằng dừng bước là có thể xa thêm nữa, ra hơi ấm tôi cần chỉ là cái ôm. Cứ thế, tôi ôm ấy, như hai cá thể động vật ôm chặt để lấy hơi ấm từ nhau trong ngày đông giá rét.

      Phụ nữ đều như vậy, thích thủ thỉ ngọt ngào sau khi lên cao trào: “Ân Nhiên, em cũng tưởng chỉ là vị khách qua đường trong đời mình, nhưng khi rồi, tim em đau lắm. sao?”

      “Sa Chức, mối tình tình bao giờ xấu . Vì thế chúng ta tán tỉnh nhau, tình tứ với nhau, nhưng tốt nhất đừng bao giờ nhau.” Tôi giúp ấy suy nghĩ của mình, ấy nhớ thân thể của tôi, hay là thích vẻ ngoài của tôi? ấy đều thích cả, chỉ là có tình .

      “Hứa với em, đừng để em tìm thấy nữa. cần bao nhiêu tiền em cũng có thể cho .”

      Nghe thấy lời đó tim tôi lạnh toát, lại là tiền, tiền, tiền. Có lẽ trong mắt ấy tôi từ đầu chí cuối chỉ là thứ đồ chơi cao cấp. Nhưng tôi cũng thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần có tiền gửi cho bố, đồ chơi sao chứ?

      Sáng dậy là tôi đến bệnh viện, mua đồ ăn cho mọi người. Nhìn mái tóc bạc hơn nhiều của bố. có lẽ vai trò trụ cột trong nhà đến lượt tôi đảm nhận rồi...

      “Ân Nhiên, trong thẻ có ba mươi vạn, đưa cho bố .” Sa Chức với tôi.

      “Sa Chức... cảm ơn em!”

      Tôi nhận lấy, cầm tấm thẻ trong tay , nhưng nó lại đè nặng lên tim tôi.

      hãy chăm sóc mẹ cho tốt, em phải trước.” Tôi vội : “Em đâu?”

      “Về chứ đâu. Cung điện Phỉ Thúy còn rất nhiều việc phải làm.” Thấy tôi cuống ấy khẽ cười.

      “Thế..” Chưa hết cú điện của Vương Hoa Sơn khiến tôi giật mình, ông ta hét bên đầu dây: “An Nhiên, có phải cậu cầm tiền của tôi chạy mất rồi ?”

      Sao ông ta lại nghĩ vậy chứ? “Vương tổng... nhà tôi có việc, mẹ tôi bị bệnh.”

      “Vậy tại sao xin nghỉ?” Xem ra người của Vương Hoa Sơn trong bộ phận thị trường phải nhiều bình thường, mà là rất nhiều. Cả bộ phận thị trường chia thành mấy bè phái lớn, tôi cũng ai cùng phái với ai nữa. Những bang phái này khiến cả bộ phận thị trường trở nên thâm sâu dò thấy đáy. Trong mấy bè phái này, rốt cuộc ai xây dựng, ai phá hủy Ức Vạn chẳng ai biết được.

      “Chuyện xảy ra đột ngột quá. Tôi xin lỗi.”

      “Mẹ cậu ốm nặng ?” Ông ta lịch hỏi thăm.

      “Rất nghiêm trọng.”

      “Ân Nhiên, cậu bắt buộc lúc nào cũng phải có mặt trong văn phòng. Tôi cũng còn cách nào khác, cậu nhất định phải tóm lũ chuột đó cho tôi! Tôi đợi được nữa rồi! Có thể tìm người chăm sóc mẹ cậu ?”

      Vương Hoa Sơn vừa như đe dọa vừa như cầu xin, tôi bất lực, nhận tiền phải trừ tai họa cho người ta. Hồi đầu khi Vương Hoa Sơn gọi tôi về Ức Vạn.

      Trước khi hoàn thành nhiệm vụ ông ta giao, tôi và ông ta chẳng ai yên tâm được.

      Tôi lưu luyến tạm biệt bố mẹ. mua cho An Hỷ chiếc di động để nó báo cáo tình hình của mẹ cho tôi. Ân Duyệt kêu ầm lên muốn về trường học nữa, tôi nổi giận: “Em gì? Em điên à? và bố vất vả kiếm tiền đóng học mà em lại bảo học nữa?”

      Bố và tôi tính tình đều dễ nóng giận, mắng trận khiến nó khóc sụt sùi. Sa Chức khuyên: “Ân Duyệt, có bằng cấp tìm được công việc tốt, tìm được công việc tốt kiếm được tiền, đó là thực. Em nghỉ học chỉ là biện pháp trước mắt, em nhất định phải học hết đại học như trai, lấy bằng rồi làm ở công ty tốt, như thế mới gánh vác được cho gia đình.”

      Lại cùng lên đường, đời người đúng là cuộc hành trình đầy phiêu bạt, chỉ cần bạn chưa chết... đến đâu cùng phải nơi thích hợp với bạn.

      Đưa Ân Duyệt về trường, tôi cũng mua cho nó cái di động, cho nó ít tiền, tôi bảo hàng tháng gửi tiền cho, đừng nghĩ lung tung.

      “A... mệt quá !” Sa Chức vừa lái xe vừa vươn vai.

      Tôi bật nhạc: “Nghe chút nhạc cho thư giãn, có muốn kể chuyện ?”

      “Chưa bao giờ em lái xe trong thời gian dài thế này. Hay là em dạy lái xe!” Sa Chức .

      đường bao nhiêu xe qua lại thế kia mà lại dạy lái xe?” Tôi ngạc nhiên.

      Tôi ngồi lên ghế lái, lần sờ lúc là có thể lái vững ở tốc độ bốn năm chục cây: “Sa Chức, đây là đường cao tốc... liệu có bị phạt ?”

      “Phạt phạt, bao nhiêu tiền chứ?” Sa Chức vẻ bất cần.

      “Ừ, em có tiền, em cái gì cũng thiếu, chỉ tiền là thiếu.” Tôi .

      sao đâu, hôm qua hình như em chạy hai trăm cây giờ mà cũng có bị phạt đâu. Em lấy báo che biển số xe . An Nhiên, có ai là khi nghiêm túc rất hấp dẫn ?” rồi ấy như con rắn trườn tới, tay phải thò vào quần tay trái ôm lấy cổ tôi, chiếc lưỡi liếm lấy tai, cổ, vai tôi...

      “Sa... Sa Chức, lái xe, nguy hiểm!” Tôi rồi đẩy ấy ra.

      “Dừng xe!” ấy nũng nịu ra lệnh. đến

      Xe dừng lại bên đường, ấy bổ nhào tới, khi cảm xúc dâng tràn giống như tức nước vỡ bờ, thể ngăn cản nổi. Cơ thể gợi cảm của phụ nữ chính là hưởng thụ tuyệt vời nhất với đàn ông, cảm giác ham muốn lập tức bùng cháy. Dưới ánh mặt trời thân thể thon thả dần lộ ra của ấy khiến tôi thể nào rời xa. Những tiếng rên rỉ hề kìm nén trong chiếc xe Benz, với tôi đó là bài hát hay nhất thế gian này...

      Mất ít thời gian đường, khi về đến Hồ Bình đường lên đèn, tâm trạng tôi vẫn phiêu bồng, phiêu trong ấm áp mà Sa Chức đem lại.

      Buổi hoàng hôn tiêu hồn này khiến trái tim tôi trở nên rối loạn.

      Cả hai đều vội trở về chỗ ở của mình mà đến nhà hàng ấm cúng ăn cơm. Đáy mắt Sa Chức như gạn lên những làn sóng mùa thu lăn tăn dịu , đôi mắt đảo quanh tràn đầy thoải mái sau khi được thỏa mãn của phụ nữ.

      Ăn xong cơm, tôi châm thuốc hút, ấy hỏi: “Có hôm ở Cung điện Phỉ Thúy em ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc vẫn hút, em quay sang nhìn thấy người đó đội mũ đeo kính, em nghĩ chắc đó là đúng ?”

      “Mùi của thứ thuốc lá rẻ tiền rất đặc biệt phải ?" Tôi gật đầu.

      “Thấy em và người đàn ông khác khiêu vũ có khó chịu ?” ấy hỏi.

      Tôi cười: “Cũng như em nhìn thấy ôm người phụ nữ khác thôi.”

      “Người đó là phó thị trường thành phố, cục trưởng Cục Công an, sau này ông ta rất có ích cho em, hơn nữa em cũng thể đắc tội ông ta được.” Dường như Sa Chức giải thích việc ấy ở bên ông ta là chuyện bất đắc dĩ.

      “Có lợi ích gì?” Tôi tiện mồm hỏi câu, ra tôi cũng muốn biết, biết rồi cũng chẳng để làm gì.

      “Mở nhà hàng biết phải phục vụ bao nhiêu ông Phật ở cả hai xã hội trắng và đen, có người này có thể gạt được bọn lưu manh sang bên. Ông ta chính là thần bảo vệ của em.”

      Tôi ngắt lời ấy: “Bị ta sở hữu rồi đúng ?”

      Sa Chức cười khổ: “Đúng vậy, từ sau khi , đó là lần duy nhất của em, hơn nữa còn đeo bao, quá trình đến năm phút. Đàn ông có tiền thành kẻ xấu, phụ nữ trở nên xấu xa có tiền. Em có lựa chọn nào khác, đây chính là em, hy sinh bản thân, khom người quỳ gối bán linh hồn mới thay đổi được cuộc đời, số em là làm nhân tình của người khác, em là người đàn bà bị nguyền rủa, chủ định cả đời này chẳng có kết cục tốt đẹp, thể thay đổi được đâu.”

      “Em phải giải thích với . Em đúng, chúng ta chỉ có hôm nay, có ngày mai. Từ ngày người bạn thanh mai trúc mã, thề non hẹn biển thiên trường địa cửu vì tiền mà bỏ , trái tim trống rỗng, cảm giác như luôn thiếu thứ gì đó, trong cơn mù mờ tìm được đường ra để bù đắp thiếu hụt ấy. Chỉ khi quấn quýt bên thân thể em linh hồn mới tạm thời được lấp đầy. Chúng ta chỉ đến tình dục chứ có tình . Đạo lý đó hiểu. Tiền cố gắng trả em sớm nhất có thể.” Tôi cúi đầu, lại châm điếu thuốc khác. Gặp được Sa Chức là may mắn hay bất hạnh của tôi? Nếu chúng tôi nhau tốt biết mấy. Tình nên sa đọa, phóng đãng như vậy, tình đích thực phải để tâm hồn mình trong sạch, dính bụi bẩn. Giữa tôi và Sa Chức, phải tình .

      “Em biết có lý tưởng, có tâm huyết. thể mãi mãi thuộc về em, bên cạnh có rất nhiều cơ duyên. Nhưng em thể khống chế được bản thân mình muốn cảm nhận cảm giác đắm chìm trong vòng tay . Nằm trong lòng , thậm chí em còn tưởng tưởng ra cảnh mình nắm tay người dạo con đường mùa lá rụng. Giống như trong thơ của Tịch Mộ Dung: Em vẫn muốn cùng con đường núi ấy, có gió , mây trắng, có người thương bên cạnh, lắng nghe từng nhịp đập rộn ràng mà xúc động của em... Hãy hứa với em. đừng để em tìm được ..” Sa Chức tiến lại ngồi cạnh khẽ dựa vào vai tôi.

      Người ta có thể cảm nhận được bi thương từ con người Sa Chức, ấy giống như những giọt nước tí tách kiên trì xuống xuyên thủng viên đá, thẳng vào trái tim người khác. Tôi cũng rất khát khao cảm giác ý hợp tâm đầu: “Sau này em muốn tìm là thấy .”

      lòng, từ sau khi Mẫu Đơn bỏ tôi nhận ra mình còn tin cái gọi là thiên trường địa cửu nữa. Với Sa Chức, tôi chỉ mang suy nghĩ méo mó có hơn , có người bên cạnh vẫn hơn là chứ? Tôi bỗng cảm thấy hạnh phúc của chúng tôi quá tạm bợ, lại đáng tin, Cái gọi là hạnh phúc này dường như còn xa niềm hạnh phúc thường ngày mà tôi vẫn mong muốn, nhưng thực tế xa vời vạn dặm: thực luôn tàn khốc. Nghĩ đến đây, tôi dần nở nụ cười chua xót. Sa Chức lần nào nhìn thấy nụ cười của tôi là ấy lại thấy đau lòng.

      Tôi : “Vì biết chúng ta sớm muộn gì cũng kết thúc.”

      Hai chúng tôi nhiệt độ cơ thể của nhau, ấy dùng cơ thể sưởi ấm đơn trong tôi, tôi dùng cơ thể xoa dịu niềm đau thương cho ấy. Chúng tôi nên chúc mừng cho cuộc gặp gỡ hay than vãn cuộc đời bất công đây? Nếu phải vì thực có lẽ chúng tôi trở thành cặp đôi khiến người đời ngưỡng mộ tới chết...

      Hôn tạm biệt nhau trong luyến tiếc, chiếc Benz đỏ của Sa Chức lướt khỏi cửa công ty chúng tôi biến mất trong màn đêm.

      Tôi gọi điện thoại cho bố mẹ báo mình đến nơi an toàn, vào trong kho A Tín đối chiếu sổ sách: “Lão đại. về rồi ạ!”

      “Hà hà... A Tín, cậu ăn cơm chưa?”

      “Em ăn rồi. À lào đại. biết tại sao mấy ngày nay Mạc Hoài Nhân thường xuyên vào kho ngó nghiêng.”

      Mạc Hoài Nhân... Lão tinh này có vô số vấn đề, nhưng giờ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. Trong đầu mưu gì cũng . Chỉ khi tôi giúp Vương Hoa Sơn tóm được đám người này, để ông ta trọng dụng tôi cuộc đời tôi mới nhìn thấy được tia sáng hy vọng. Chỉ khi tôi có đủ tiềm lực kinh tế, tôi mới có thể sống trong cùng chậu cây với Sa Chức, Bạch Khiết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :