Nữ Tử Phúc Hắc

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Qũy Tuyết Ảnh

      Lăng Qũy Tuyết Ảnh New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      4.Kí Ức
      Trước cửa sơn động, hai lão già đứng bàn luận điều gì đó với nhau, nhìn nét mặt của hai người dường như chuyện này rất quan trọng..

      " Bà lão! Ngươi nghĩ kỹ rồi?" Lão đầu hơi nhíu mày nhìn vào Bà lão hỏi

      " Nếu như làm vậy, chúng ta.... chết mà cam lòng" Bà lão nhìn trời và trả lời Lão đầu, trong mắt của ông che dấu được hi vọng.

      " Vậy được rồi, chúng ta liền làm như vậy ! Ta cũng muốn sau này khi chết ... được nhắm mắt. Chúng ta thôi!" Lão đầu nghe vậy đôi mắt xuất ưu thương và có lỗi, sau đó ông quyết định làm theo Bà lão, hai người cùng nhau vào sơn động.

      " Chẳng lẽ, mình phải sống trong Tuyệt cốc này cả đời hay sao?" Tiếng mang theo buồn bã vang lên trong sơn động, Tuyết Tiểu My hai tay ông lấy đầu gối ngồi giường đá, vẻ mặt mang ưu sầu sức sống.

      Hai hôm nay, trong ký ức của Tuyết Tiểu My có thêm đoạn ký ức của cơ thể này. Chắc do tác dụng của Tẩy Cốt Quả nên hai ngày trước sau khi ngủ đêm tỉnh dậy, nàng liền có được thêm phần ký ức của thân thể này nhưng chỉ mập mờ thấy .

      Nàng xuyên về triều đại có trong lịch sử, nơi này được chia thành bốn nước: Đông là Đông Tây quốc , Tây là Yến Sở quốc, Nam là Tiêu quốc , cũng là quốc gia nàng ở. Còn phía Bắc là Băng Sơn quốc.

      Thân thể này tên là Thiên Ảnh Tuyết My, mười 14 tuổi, là con của Tướng Quân đương triều Thiên Ảnh Tư Đồ. Mẹ nàng cũng do sinh khó nên vừa sinh nàng ra liền chết , sau đó nàng được giao cho nhị phu nhân nuôi nấng. Bởi vì mẫu thân nàng là người phụ nữ mà phụ thân nàng nhất nên nàng chính là bảo bối của Tướng quân phủ. Nàng chỉ biết được bấy nhiêu về thân thể này, còn lại tất cả như sương mù, thể nào nghĩ tới được.

      Haizzz! Tuổi còn như vậy mà chết rồi. Nàng mong sao đứa này cũng giống như nàng, cũng xuyên đến thân thể của nàng, như vậy nàng ấy náy vì chiếm thân thể này. Ba mẹ cũng buồn vì chuyện nàng mất .

      Chiếm thân thể của người ta, cũng nên chịu trách nhiệm với người ta. Được rồi Thiên Ảnh Tuyết My! Nếu như ngươi cũng xuyên , ngươi hãy thay ta làm Tuyết Tiểu My , ta thân ngươi sống tốt và quan tâm thân thể này, cho bất kì ai làm hại! Ta, giờ đây chính là Thiên Ảnh Tuyết My!!

    2. Lăng Qũy Tuyết Ảnh

      Lăng Qũy Tuyết Ảnh New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      5. Xuất Cốc.

      lúc Tuyết Tiểu My, , bây giờ là Thiên Ảnh Tuyết My mới đúng. lúc nàng " độc thoại nội tâm " hai người bước vào, ngồi lên bàn trà trong sơn động. Bà lão nhìn nàng hỏi, " Nha đầu! Ngươi thức dậy rồi sao? Sao hả, sao lại ngồi trầm ngâm giường rồi? tìm cách ra cốc nữa sao?..khụ..khụ..!" Hai ngày nay, nha đầu này hễ thức dậy , lung tung tìm đường ra cốc, hôm nay chắc muốn bỏ cuộc rồi..

      " Nha đầu, ngươi qua đây ngồi chúng ta có chuyện muốn với ngươi!" Lão đâu nhìn Bà lão lại trêu chọc nàng, ông đưa tay bảo nàng qua ngồi chung với họ.

      Lão đầu thấy Thiên Ảnh Tuyết My ngồi xuống ghế, liền nhìn sang Bà lão. Bà lão hiểu ý nên nhìn vào nàng hỏi, " Nè, nha đầu! Nếu chúng ta chúng ngươi biết cách ra cốc, nhưng ngươi phải làm theo cầu của chúng ta, ngươi có đồng ý hay ?"

      Thiên Ảnh Tuyết My nghe vậy liền vui mừng, sau đó vẻ mặt ỉu xìu lại gục xuống, vui , " Hai vị tiền bối, hai người đừng gạt con! Nếu có cách ra cốc tại sao hai người lại ra, mà vẫn còn ở trong này!"

      " Ha ha ha, khụ..khụ..nha đầu, ngươi có biết lý do tại sao chúng ta ra cốc hay ?" Bà lão cười lớn ra tiếng, sau đó lại ho khan hỏi nàng.

      " Bà làm sao con biết!" Nàng bất đắc dĩ nhìn Bà lão , nàng đâu phải con giun trong bụng bà ta đâu mà biết chứ, thiệt là.

      Bà lão khóe miệng hơi run rẩy chút khi nghe nàng như vậy. lát sau, Bà bưng lên cốc trà do Lão đầu vừa rót cho mình, uống hớp xong, đặt lại bàn rồi mới quay sang nhìn nàng , " Ta tên là Lăng Phi Cơ, Cung chủ của Nguyệt Sát Cung. Ông ấy là Chưởng môn phái Băng Thanh, Âu Dương Đông."

      " Nha đầu! Sao mặt lại ỉu xìu thế hả?! Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe uy danh đỉnh đỉnh của chúng ta giang hồ? Mà cũng phải thôi, ngươi chỉ mới có 14 tuổi đầu, biết là chuyện phải." Lăng Phi Cơ thấy vẻ mặt của nàng như vậy, tức giận liền gõ lên đầu nàng cái, sau khi suy nghĩ lại nàng dù sao vẫn còn , lại là tiểu nương chắc thường xuyên ra ngồi, nên bà chấp nhất với nàng.

      " Chúng ta có thù nên đánh nhau cuối cùng bị rơi xuống cốc. Muốn xuất cốc chỉ có cách duy nhất là tìm được Tủy Tủy Quả nhưng chỉ có quả, hai ta nhường qua nhường lại cuối cùng ai ăn hết. Nếu chỉ người còn sống ra khỏi cốc, người còn lại phải biết làm thế nào đây? Vì thế, ngươi mới có cơ hội ăn Tẩy Tủy Quả....khụ...khụ.." Nếu như có Tẩy Tủy Quả cho dù có ra khỏi Cốc cũng sống được canh giờ, bởi vì ở Tuyệt Cốc có linh khí nên mới giúp bọn họ bảo vệ kinh mạch và nội lực suốt mười mấy năm.

      " Hai người nãy giờ mà vẫn chưa cho ta biết làm sao mới ra khỏi cốc " Nàng nóng vội với bọn họ.

      " Cách ra khỏi cốc là, chúng ta truyền hết công lực cho ngươi, sau đó ngươi dùng khinh công bay ra khỏi cốc. Nhưng ngươi phải hoàn thành nguyện vọng của chúng ta, như vậy chúng ta mới chết nhắm mắt được...khụ.." Âu Dương Đông thấy nàng vội liền thẳng điều kiện.

      " Nguyện vọng gì? Hai vị tiền bối cứ thẳng, ta đáp ứng! Nhưng mà nếu truyền hết công lực cho ta hai người có bị làm sao ? Nhìn hai người yếu như vậy..." Nàng nghe họ truyền hết công lực cho mình, liền lo lắng cho sức khỏe họ.

      " Nha đầu, ngươi lương thiện! Nếu có người nghe được truyền công lực mừng rỡ reo lên, chứ như ngươi còn lo lắng cho người khác như vậy." Lăng Phi Cơ gật đầu khen nàng, rồi lại tiếp, " Chúng ta bị nội thương nghiêm trọng..khụ..chống đỡ đến bây giờ là kỳ tích rồi. Nếu bây giờ làm như vậy, ai hoàn thành nguyện vọng của chúng ta ".

      " Lăng lão bà đúng vậy. Tiểu nha đầu, ngươi qua đây! Đúng rồi ngươi tên là gì?" Âu Dương Đông đứng lên bước qua bên giường đá ngồi xuống, sau đó kêu nàng qua.

      " Ta tên Tuyết...Thiên Ảnh Tuyết My." Nàng định tên mình là Tuyết Tiểu My, nhưng chợt nhớ lại mình sống thân thể người khác rồi, cho nên ra tên của bản thể này.

      " Nha đầu, chúng ta cuối đời gặp được ngươi là có duyên, ngươi có thể nhận chúng ta làm người thân ngươi được ? Vì chúng ta thề rằng suốt đời này nhận đệ tử " Lăng Phi Cơ tha thiết và thành khẩn nhìn nàng.

      Thấy họ đều là người tốt, lại còn giống nàng rất nhiều, nàng liền quyết định đồng ý. Dù sao, nàng cũng chưa biết cảm giác có gia gia , bà bà là ra sao, bởi vì ở đại, gia gia, bà bà của nàng đều mất khi nàng chưa ra đời.

      " Tuyết My bái kiến Lăng bà bà, Đông gia gia!" Nàng quỳ xuống dập đầu ba cái.

      " Ngoan, ngoan..khụ..My nhi, con lên đây ngồi xếp chân, sau đó nhắm mắt lại!" Âu Dương Đông thấy nàng quỳ lạy, miệng ngọt ngào kêu họ, liền vẻ mặt vui mừng, từ ái cười nhìn nàng.

      Sau khi truyền hết nội lực cả đời cho Thiên Ảnh Tuyết My, Lăng Phi Cơ và Âu Dương Đông lập tức trở nên già yếu hơn rất nhiều, tuy rằng tới mức lập tức chết nhưng cũng tốt hơn được bao nhiêu, tựa như ngọn đèn trước gió cố gắng duy trì chút sinh khí còn lại để chỉ dạy võ công cho Thiên Ảnh Tuyết My.

      Thời gian này, mỗi ngày sau khi luyện công nàng liền xuống bếp nấu ăn cho họ, giặt quần áo buổi tối còn rửa chân xoa bóp, hiếu thuận với họ giống như là thân gia gia , bà bà của mình.

      Họ cũng vui vẻ cảm nhận cảm giác có cháu hiếu thuận là ấm áp và hạnh phúc cỡ nào, xem như cũng vô cùng tiếc nuối như lúc trước. Dù có rời khỏi nhân thế, hai người họ cũng vẫn còn hy vọng được con mình đến bái tế, bởi vì họ đặt hết hy vọng cuối cùng lên người Thiên Ảnh Tuyết My.

      Hai tháng sau, Lăng Phi Cơ và Âu Dương Đông cùng lúc qua đời, trước khi trút hết hơi thở cuối cùng hai người đem bí kiếp mình cất dấu cả đời trao lại cho nàng, sau đó ngậm cười vĩnh viễn nhắm mắt. Thiên Ảnh Tuyết My khóc, bởi vì nàng biết ở nơi nào đó hai vị tiền bối cuộc sống an tường và vui vẻ.

      Sau khi chôn cất hai vị tiền bối đàng hoàng, Thiên Ảnh Tuyết My rời Tuyệt Cốc, rời nơi nàng sống hai tháng với hai vị tiền bối.

      " Hai vị gia gia , bà bà My nhi nhất định hoàn thành tâm nguyện của hai người sau đó trở về bái tế hai người. Tuyệt Cốc, tái kiến.!"

      Lưu luyến nhìn về hang động và khung cảnh xung quanh, sau đó nàng quay lưng bước . Chính thức bước lên con đường xuyên việt cổ đại của mình. , đúng hơn là bước con đường hoàn thành tục thế nhân duyên của mình..


    3. Lăng Qũy Tuyết Ảnh

      Lăng Qũy Tuyết Ảnh New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      6. Nha Đầu Tú

      " Woa! Ha ha ha! Yeah! !Cuối cùng ta ra khỏi cốc được rồi! Ha ha ha...."

      bóng người từ dưới vách núi bay lên, đầu tóc xõa dài tự nhiên đến phần mông, mái tóc đen tuyền mượt mà, làn da mịn nõn nà nhìn ra lỗ chân lông, mặt mày như họa, ngũ quan tuyệt mỹ giống phàm nhân, đôi mắt sâu thẩm như thủy đàm, đôi mắt hơi dài nhếch lên ít, mang theo chút mị câu dẫn lòng người. Toàn thân nàng mặc váy màu hồng nhạt, tuy nhìn hơi nhăn nhó ít nhưng vẫn giảm được khí chất cao quý thanh nhã của nàng.

      Kiều mũi cao thẳng nhắn, đôi môi mộng xinh xắn vừa nhìn làm cho người ta muốn nhấm nháp ngay, trán nàng còn có đóa hoa Mạn Châu Sa Hoa vừa tiên diễm, vừa mị. Nàng chính là Thiên Ảnh Tuyết My, sau hai tháng cố công luyện tập, nàng dùng khinh công bay ra khỏi cốc.

      " Ô...ô....ô...tam tiểu thư! Tiểu thư ở đâu vậy? Tú tin người chết...ô...ô...tiểu thư ở đâu vậy chứ? Tiểu thư người mau xuất ..ô ...ô!"

      " Ủa ai khóc?" Thiên Ảnh Tuyết My vừa bay tới vách núi, vui mừng cười lớn như người điên nghe tiếng nữ nhân khóc, nàng lập tức bước đến nhìn xem thấy đứa bé khoảng 11,12 tuổi vừa khóc vừa , thấy Thiên Ảnh Tuyết My xuất trước mặt, nàng liền nín khóc mở to mắt khó có thể tin nhìn nàng.

      " Ngươi...ngươi...ngươi là...tam..tiểu thư sao? Sao mặt của người...tam tiểu thư, là ngài rồi...ô...ô...nô tỳ tìm được ngày vất vả ! Chúng ta...chúng ta về nhà thôi, lão gia tìm ngài suốt nửa tháng, sắp đổ bệnh luôn rồi!" Thiên Ảnh Tuyết My chưa kịp phản ứng bị nàng lôi kéo tay hướng xuống chân núi.

      Kịp định thần lại, nàng liền lên tiếng ngăn nàng ta, " Khoan , khoan " Thiên Ảnh Tuyết My kéo nàng dừng lại.

      " Sao vậy tam tiểu thư " Thấy Thiên Ảnh Tuyết My kéo mình lại chịu , nàng ta mở mắt to hỏi.

      Thiên Ảnh Tuyết My nhìn nàng chịu đứng lại, nàng liền giơ tay xoa xoa thái dương của mình, ninh mi hỏi nàng," Tiểu nương! Ngươi chắc chắn ta là tiểu thư của ngươi chứ, ngươi tên là gì? " Lỡ như nhận nhầm người phiền phức rồi, nàng muốn mình biến thành trò cười trước mặt gia đình người ta!

      " Tiểu thư, ngài nhận ra nô tỳ sao? Nô tỳ là Tú đây mà! Nô tỳ hầu hạ ngài từ , mặc dù bây giờ mặt người đẹp hơn lúc trước, nhưng dù ngài biến thành bộ dạng gì nữa nô tỳ cũng nhận ra..Sao tiểu thư lại xinh đẹp như vậy! Nô tỳ biết rồi là tiểu thư tìm vị thần y để trị mặt cho mình đúng ? Vậy mà đám người đáng ghét chưa lại tiểu thư tự tử!" Nữ tử tự nhận mình là Tú mở to mắt nhìn vào Thiên Ảnh Tuyết My.

      Nhìn nàng cứ lung tung, sau đó lại khóc nữa, Thiên Ảnh Tuyết My càng đau đầu hơn," Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa! Ngươi tên là Tú đúng ?" Thấy nàng ta cười gật đầu như gà mổ thóc, Thiên Ảnh Tuyết My tiếp, " Tú , do ta bị thương ở đầu nên quên mất rất nhiều ký ức, ta chỉ nhớ được danh xưng Thiên Ảnh Tuyết My, là tam tiểu thư của Tướng quân phủ, mẫu thân ta mất sớm, sau đó ta còn nhớ được gì nữa, ta đúng là tiểu thư của ngươi sao?".

      nghe xong liền ngạc nhiên, sau đó lại khóc tiếp , " Tiểu thư đúng là Thiên Ảnh Tuyết My, tam tiểu thư của nô tỳ...ô..ô... Tiểu thư, ngài sao lại bị thương ở đầu vậy, hai tháng đây người ở đâu? Ngài mau cho nô tỳ biết , ngài gặp chuyện gì, sao lại mất trí nhớ...ô...ô!"

      " Ta cẩn thận bị trượt chân rớt xuống vách núi, sau đó được hai vị cao nhân cứu, sau khi tỉnh lại ta bị mất trí nhớ, họ tốt bụng chữa hết vết sẹo mặt còn giải luôn độc cho ta, sau đó ta vừa lên đến đỉnh núi này gặp được ngươi. Bây giờ ngươi hãy cho ta biết về chuyện của ta !" Thiên Ảnh Tuyết My bất đắc dĩ nhìn vào Tú .

      im lặng nghe nàng kể, sau đó hoảng sợ mở miệng hỏi," Tiểu thư ngài bị trúng độc sao? Sao lại trúng độc? Ngài trúng độc lúc nào? Có phải..có phải là những vết lốm đốm màu tím mặt ngài hay , đó..đó phải là...đại phu ngài là bị dị ứng mà. Đúng rồi tiểu thư, trán ngài sao lại xuất đóa hoa vậy, đóa hoa này đẹp nhưng rất lạ, là ngài vẽ lên sao".

      Thiên Ảnh Tiểu My trợn mắt, há hốc miệng nhìn Tú , sau đó nàng có trả lời câu hỏi của Tú mà chỉ đứng đó trầm ngâm, như suy nghĩ điều gì.

      Đúng vậy, nàng trúng loại độc màu, mùi, vị. Lăng bà bà , khi bọn họ gặp nàng, nàng ngất xỉu. Do tác dụng của Tẩy Tủy Quả nên độc trong cơ thể bị bài trừ, lúc đó Lăng bà bà nhìn thấy chất dịch tiết từ trong cơ thể nàng và biết được đó là Độc Hóa Nhan, là trong mười kỳ độc của Thiên hạ, do là độc nên nó chỉ tác dụng với nữ nhân.

      Người trúng độc ban đầu cảm thấy hơi ngứa, sau đó mọc lên những lốm đốm màu tím như phát ban, nếu lâu ngày giải độc, sau năm chất độc ngấm vào lục phũ ngũ tạng, mặt từ từ biến dạng dẫn đến thối rữa. Mặc dù chết, nhưng mang bộ mặt như quỷ để sống hết quãng đời còn lại, còn phải chịu dày vò nhức nhói. Là kẻ nào mà hận " Thiên Ảnh Tuyết My " sâu nặng đến nỗi phải hạ độc tàn nhẫn như vậy với " nàng " ? Nếu để ta biết được hung thủ là ai, ta cho kẻ đó sống bằng chết!

      " Tiểu thư...tiểu thư...ngài làm sao vậy? Nhìn mặt ngài đáng sợ?" Tú thấy Thiên Ảnh Tuyết My gì chỉ nheo mắt lại, hung ác nhìn về phía trước nên sợ hãi run sợ hỏi. Sao nàng cảm thấy tiểu thư khác rất nhiều? Tiểu thư tuy rằng cũng ít nhưng luôn biểu ra vẻ mặt mềm mại, nhu nhược. giống tại, vừa lạnh lẽo, vừa nhu.

      " có gì! Đóa hoa này sau khi hai vị cao nhân giải độc xuất , ta cũng hiểu vì sao xuất . Đúng rồi Tú , bây giờ chúng ta về nhà, nhưng ngươi phải hứa với ta, đừng cho người khác biết mặt của ta xinh đẹp. Ngươi cứ mặt ta dù hết những đốm màu tím, nhưng vết sẹo càng thêm dữ tợn hơn." Nàng phải dụ kẻ hạ độc xuất , còn về việc tại sao trán nàng xuất đóa hoa Mạn Đà Châu Sa nàng cũng nữa.

      " Sao tiểu thư cho người khác biết mình trở nên xinh đẹp? Để cho những người cười nhạo tiểu thư phải sáng mắt và ghen tị. Họ luôn tiểu thư là bao cỏ, xấu nữ, là tức chết nô tỳ!" Nàng rất hận bọn người nhiều chuyện kia, bọn họ là đáng ghét, lúc nào cũng làm cho tiểu thư khóc.

      " Tạm thời ta thể cho người khác biết được! Mặc kệ bọn họ chê cười , ngươi chỉ cần nghe lời ta ...có người đến!".


    4. Lăng Qũy Tuyết Ảnh

      Lăng Qũy Tuyết Ảnh New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      7 . Về Nhà

      " Tam tiểu thư! Ngài ở đâu?"


      " Tam tiểu thư...?"

      Trong lúc hai người chuyện, Thiên Ảnh Tuyết My phát có nhiều người đến gần, sau khi nghe kỹ mới biết được họ đến tìm nàng, nàng liền xoay người sang nhìn Tú hỏi, " Tú , người có dải lụa hay khăn tay ?"

      " Tiểu...tiểu thư...ô..ô..ô..sao ngài lại muốn tìm cái chết nữa rồi? Chẳng phải mặt ngài trở nên xinh đẹp hơn rồi sao?" Tú nghe nàng muốn dải lụa liền hoảng hốt khóc lên..

      " Tú ngốc! Ai ta muốn tìm chết?! Ta chỉ muốn lấy để che mặt mình lại thôi." Nha đầu này thiệt là, nàng chỉ muốn lấy dải lụa che hết mặt mình lại thôi mà!

      " Vậy sao tiểu thư, ngài làm nô tỳ sợ gần chết à!" Tú nghe vậy liền nín khóc lau nước mắt, sau đó lấy khăn tay đứa cho nàng.

      * Tướng Quân Phủ

      " Tiểu thư! Nhanh rời giường thôi, trời sáng rồi! Ủa, tiểu thư, sao hôm nay ngài thức sớm vậy?" Tú vừa bước vào phòng, thấy Thiên Ảnh Tuyết My ngồi xếp bằng ở giường nên vô cùng ngạc nhiên. Bình thường chẳng phải tiểu thư ngủ đến khi mặt trời lên đỉnh mới chịu ngồi dậy hay sao?

      " Hôm nay ta có việc phải làm nên dậy sớm. Đúng rồi Tú , muội hãy làm cho ta vài bộ nam nhân màu trắng ." Thiên Ảnh Tuyết My thấy Tú vào liền dừng lại việc luyện công, bước xuống giường mang hài vào.

      " Tìm quần áo nam nhân? Ngài cần quần áo nam nhân để làm gì?" Tú nghe nàng tìm quần áo nam nhân liền ngạc nhiên hỏi, khi sao tiểu thư tìm quần áo nam nhân, chẳng lẽ...?

      " Muội đừng hỏi, cứ lấy đến , ta có chuyện phải ra ngoài! Trong phòng ta cũng có dấu nam nhân đâu!" Thiên Ảnh Tuyết My thấy Tú nhìn mình với vẻ mặt nghi hoặc sau đó liền đảo mắt nhìn xung quanh phòng, nàng liền biết ngay nha đầu này thiệt là hiểu lầm nàng dấu nam nhân phòng nên bất đắc dĩ nhìn Tú .

      nghe nàng vậy liền ngượng ngùng cười cười, sau đó liền nhanh chóng ra ngoài lấy quần áo cho nàng.

      vừa ra ngoài, nàng liền tự súc miệng và lấy khăn lau mặt, sau đó ngồi nhuyễn tháp đợi Tú .

      Nàng trở về phủ Tướng quân được ba ngày, đều là ở trong phòng luyện công ra khỏi sân nửa bước, nơi nàng được gọi là Nhã Vũ Các. Nàng nhớ được ngày đầu tiên về nhà, nàng cứ tưởng lão cha nghiêm khắc trừng phạt nàng vì nàng bỏ nhà , nhưng ngờ lão cha đại tướng quân của nàng liền ôm nàng khóc lóc thảm thiết! Ông ấy những mắng mà còn kêu nàng nghỉ ngơi dưỡng bệnh tốt, còn cho bất kì ai quấy rầy nàng.

      Nàng nghe Tú kể lại, tuy nàng là tam tiểu thư nhưng nàng lại là con của đại phu nhân, là đích nữ của Tướng quân phủ. Lão cha có ba vị phu nhân, người ông ấy nhất là đại phu nhân Lý Sở Sở, vì vậy sau khi đại phu nhân mất đến giờ, ông ấy vẫn để trống vị trí Chủ mẫu. Nhị phu nhân Lâm Xảo Hương, sinh ra nhị thiếu gia, năm nay mười chín tuổi tên là Thiên Ảnh Tuấn Bảo, tam phu nhân Lam Uyển sinh ra tứ tiểu thư, năm nay mười bốn tuổi là Thiên Ảnh Nhi.

      Lão cha còn nhận nuôi nghĩa tử nữa, là đại thiếu gia Thiên Ảnh Tuấn, năm nay hai mươi tuổi, đến Bắc Sơn học võ, về nhà vài năm rồi. Còn Nhị phu nhân và Nhị ca nàng về nhà mẹ đẻ chịu tang từ năm trước, đến nay vẫn chưa về.

      Haizz! Lão cha Tướng quân này của nàng là biết hưởng phúc!

      Còn về phần nàng?

      Lúc , do lão cha luyện kiếm cẩn thận làm cho mặt nàng bị thương, bởi vì cảm thấy có lỗi nên ông ấy càng thương nàng hơn, biết được nàng thầm Tiêu vương gia nên cầu xin Hoàng thượng tứ hôn. Nhưng ngờ, Tiêu vương gia lại muốn cưới Tứ muội của nàng, vì thế cầu phải cưới luôn Thiên Ảnh Mị làm bình Vương phi. Trong ngày thành hôn, Thiên Ảnh Tuyết My bị vu oan tư thông với nam nhân, bị Tiêu vương gia đuổi ra khỏi Tiêu vương phủ, vì đau lòng quá nên "nàng" tìm đến cái chết.

      Haizzz! là bi ai! Thần nữ hữu ý nhưng Tương vương lại vô tâm, cuối cùng còn phải hồng nhan bạc mệnh!

      Sáng nay khi tỉnh dậy, nàng có được toàn bột trí nhớ của " Thiên Ảnh Tuyết My" nhưng mà nàng vẫn còn cảm thấy vẫn chưa nhớ đủ, dường như vẫn còn ít ký ức được chôn sâu nữa trong tâm thức của cơ thể này!

      " Thiên Ảnh Tuyết My" Ngươi yên tâm , ta đòi lại cả vốn lẫn lời cho ngươi! Lam Uyển, Thiên Ảnh Mị, Tiêu vương gia Tiêu Kinh Kha! Các ngươi hãy từ từ mà đợi quà mà ta tặng cho các ngươi vào ngày xa!

      nàng là bao cỏ, là si tình, là biết liêm sỉ? Vậy hãy xem thử nàng "si tình"_"ngu ngốc" và "dâm loạn" đến mức nào !

      Cũng đến lúc, nàng nên hoàn thành nguyện vọng của hai vị tiền bối rồi....

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :