1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ tổng thống - Cố Lạc Bắc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 29: Nhịp tim và hơi thở

      Trans: Xiêu Xiêu

      Chỉ cần nghe những thanh đứt quãng kia là đủ để biết phía sau cuồng nhiệt thế nào! Tiếng liếm, mút... Hình như là nụ hôn lưỡi... đặc sắc quá!

      phải Tứ thiếu còn "tem" sao? Thế mà kỹ thuật hôn lại thành thạo đến thế!

      Tư Đồ cậu rất muốn học hỏi, nhưng nghĩ đến sống còn của đôi mắt, liền dám nhúc nhích.

      Tiếng động sau lưng vẫn cứ ngày nóng bỏng, cậu nghe đến mức sắp chảy máu mũi. Tư Đồ tôi vẫn là mầm non đấy nhớ!

      Cảm nhận được tay cầm vô lăng càng lúc càng bất ổn, cậu thở cũng dám thở nữa rồi.

      Tư Đồ lái mạch đến khi gặp đèn đỏ phía trước mới dừng lại, cậu chậm chạp thở hắt hơi, tay lén lút mở cửa sổ. Nếu còn để khí lưu thông nữa , hai vị kia sao chứ cậu sắp chết ngạt đến nơi rồi.

      Làn gió tươi mới tràn vào khoang xe, Tư Đồ mới cảm thấy dễ thở hơn chút ít. Cậu nhìn chòng chọc về phía trước, dám quay đầu, dáng lưng thẳng như trúc.

      ghế sau lúc này, Dạ Tư Hàn đặt Hạ Lâm lên đùi, vắt qua người . Bàn tay xoa đầu , rồi ấn về phía trước, nụ hôn trở nên càng sâu, cho chút cơ hội tránh né.

      Hạ Lâm cảm thấy bản thân lúc này hoàn toàn mất toàn bộ công sức huấn luyện bao nhiêu năm! Hormone giống đực của khiến người ta thần hồn đảo điên, cơ thể dường như cũng mất khống chế mà lạc lối.

      Cảm giác lạ lẫm từng đợt đánh chiếm lấy . Hạ Lâm lập tức chiếm thượng phong, nhướn người lên cao.

      Đây là trải nghiệm trước giờ chưa từng thử qua, mỗi tế bào trong cơ thể đều trở nên rung động.

      Dạ Tư Hàn ngừng lại nụ hôn, buông tha chiếc lưỡi nhắn, nhưng bờ môi mỏng vẫn chịu di dời, lúc nặng lúc ma sát bờ môi Hạ Lâm, đôi đồng tử cũng buông tha chút nào.

      Hạ Lâm nhắm mắt, chủ động đáp lại.

      Dạ Tư Hàn đè lên vai , "Đợi về . Có những chuyện tiện để người thứ 3 nhìn thấy"

      Giọng của người đàn ông tựa như thanh tửu, mang theo hơi thở của trào ra từng đợt hormone nam tính khiến người ta trầm mê.

      Hạ Lâm "ừm" tiếng, giọng cũng mềm yếu, mê người tựa như tiếng mèo kêu.

      Môi Dạ Tư Hàn người chà lên môi , nhịp tim cùng hơi thở của hai người hòa tan lại với nhau khiến nhiệt độ khoang xe trở nên nóng bỏng lạ thường.

      Cả người Tư Đồ cứng ngắc, ngừng thôi miên chính mình. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh đê!!!

      Cậu ta đạp chân ga tăng tốc độ, trong mắt tràn đầy khát vọng được giải thoát. Đây là lần đầu tiên Tư Đồ cảm thấy lái xe cũng là cực hình.

      Xe lăn bánh vào tư dinh nhà họ Dạ, tốc độ chiếc Lincoln thân dài cũng giảm lại, từng ngã lại từng ngã rẽ phi như bay về phía vương cung.

      Ngay cả vệ binh của Dạ gia cũng khỏi liếc mắt cái. Xe Tứ thiếu làm gì mà chạy vội như ma đuổi thế nhỉ?

      Giây đầu tiên Dạ Tư Lăng nhận được tin tức còn dẫn toàn bộ lực lượng vũ trang đến trước cổng vòm. Mà chiếc Lincoln đến trước cổng cũng giảm tốc, trực tiếp lái xe vụt qua.

      Dạ Tư Lăng lẹ chân né cái, nhưng vẫn bị chiếc xe va vào cánh tay.

      Xe dừng bánh ngoài vương cung, Tư Đồ xuống xe vòng ra phía sau giúp Dạ Tư Hàn mở cửa.

      Dạ Tư Hàn cởi áo, khoác lên vai Hạ Lâm, "Em lên trước "

      Hạ Lâm nhìn Dạ Tư Hàn, tối nay liệu có phải thành công ?

      Ông ngoại nhìn thấy , cũng biết được tung tích của rồi, nhất định ông cho người lưu ý đến. Chỉ cần ra khỏi tư dinh nhà họ Dạ, ông ngoại chắc chắn đưa ngay tức khắc.

      Hạ Lâm gật đầu, đôi giày cao gót nện nền đất, dọc theo cầu thang đá bạch ngọc bước lên lầu.

      Dạ Tư Hàn nhìn về phía Dạ Tư Lăng, đôi chân từng bước từng bước đến.

      Dạ Tư Lăng nhìn cậu Tứ bình yên vô , vừa thất vọng lại vừa kiêng kị.

      Ánh mắt Dạ Tư Hàn rơi người ta, đôi đồng tử đen như mực, “Chuyện gì?”

      Dạ Tư Lăng, “Vừa nãy nghe người xe của cậu phóng về nhà với tốc độ cao, tưởng cậu xảy ra chuyện nên…”

      Dạ Tư Hàn, “Thế à?”

      Chương 30: nam tính của

      Trans: Xiêu Xiêu

      Giọng u ngấm khí lạnh khiến sâu trong nội tâm người ta cảm nhận được nỗi sợ hãi.

      Dạ Tư Lăng nhìn Dạ Tư Hàn, thanh trúc trắc, " ta suy cho cùng cũng là thích khách, còn chúng ta là người nhà. lo cho an nguy của cậu"

      Ánh mắt Dạ Tư Hàn sắc bén, "Thế giờ yên tâm chưa?"

      Dạ Tư Lăng hô hấp khó khăn, "Cậu sao là tốt rồi. Nghỉ ngơi sớm "

      ta quay lưng toan rời , nhưng lại bị giọng của Dạ Tư Hàn ngăn trở, "Đứng lại"

      Dạ Tư Lăng dừng bước, lưng vẫn đưa về phía , quay người lại.
      '
      Dạ Tư Hàn với Chu sỹ quan đứng sau ta, "Quy củ ở nơi này ông có hiểu ?"

      Chu sỹ quan mặt mày nhợt nhạt gật đầu, tay cầm súng bắn ngã gã vệ binh theo.

      Dạ Tư Hàn, "Lần sau đơn giản thế này đâu"

      Chu sỹ quan nhấc tay tự vả lên mặt mình, "Tứ thiếu, tôi "

      cười nhàn nhạt, "Sợ rằng trí nhớ ông tốt lắm"

      Chu sỹ quan cười khổ, "Suốt đời quên"

      Dạ Tư Hàn thêm gì nữa mà quay người trở vào.

      Dạ Tư Lăng vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng, tay siết chặt khẩu súng đeo bên hông, thở phì phò, nhưng đến cuối cùng cũng dám rút ra. Nếu như ta rút ra người trước tiên trúng đạn chắc chắn phải là Dạ Tư Hàn.

      lâu sau Dạ Tư Lăng mới bình tĩnh lại, đôi giày quân nhân nặng nề dẫm lên nền gạch mà rời .

      Biết cậu chủ nhà mình tại vui nên Chu sỹ quan dám gì thêm, lẳng lặng theo sau. Những người đằng sau cũng vội vã nâng thi thể của vệ binh kia lên mà rời khỏi vương cung.

      ... ......

      Dạ Tư Hàn trở lại phòng ngủ. nhìn đôi giày cao gót ngã xiêu vẹo trước cửa, thêm mấy bước, lại trông thấy bộ lễ phục vứt ngả ngốn giường.

      lại nhìn về phía phòng tắm, cửa mở, từ ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy bóng người thiếu nữ ở bên trong.

      Dạ Tư Hàn cởi áo vét vứt chồng lên bộ lễ phục kia. Ngón tay rơi hàng cúc áo sơ mi, vừa cởi vừa bước vào phòng tắm.

      Hạ Lâm quay đầu nhìn , " về rồi à?"

      Dạ Tư Hàn lên tiếng, chân vẫn tiếp tục bước, mắt nhìn chăm chú vào dưới vòi sen. bỗng vươn tay kéo về phía mình, bàn tay lớn áp lên vùng eo, "Đêm đó, những lời tôi còn được tính ?"

      Hạ Lâm nhìn , ngón tay mềm mại lướt qua bờ môi mỏng của người đàn ông. Dạ Tư Hàn cắn lên tay , bị đau, rên khẽ tiếng.

      Dạ Tư Hàn cúi đầu nhìn vào những giọt nước trượt dài khuôn mặt , ánh mắt lướt qua bờ môi hồng vì dòng nước ấm mà càng thêm ướt át kiều diễm, tựa như nụ hoa chớm nở, hương thơm nồng nàn khiến người ta say mê.

      áp sát lại gần hơn hôn lên môi , siết chặt vào lòng.

      Đôi mắt xanh sâu thẳm của cũng nhìn , mông lung tựa sương mù. ngờ gã xử nam này chỉ cái hôn mà luôn khiến người ta đắm say như thế. Thậm chí, mỗi động tác đều đều toát ra nam tính mạnh mẽ.

      Có điều...

      Hạ Lâm giữ lấy bàn tay dần trượt xuống dưới của .

      Dạ Tư Hàn chợt cảm đầu ngón tay nóng ấm, tay còn lại của đè lên gáy ấn mạnh, kiên cố ghì lấy. nhìn chăm chú, lâu sau mới lùi lại, ánh mắt rơi bàn tay kia.

      tay dính đầy máu!

      Hạ Lâm nhìn nước da quyến rũ qua vạt áo của , đầu ngón tay chạm lên bắt đầu vuốt nhè , "Xin lỗi nhớ, để lần sau "

      Dạ Tư Hàn "ừm" tiếng. nhìn vào chiếc bồn tắm bên cạnh, tay mở van nước, ôm lên rồi đặt vào bên trong.

      Hạ Lâm nhìn , bởi vì vừa rồi bị bọt nước dính lên người mà lớp áo sơ mi trắng của dính vào da thịt, cảnh tượng đúng là khiến người ta kích thích đến phát điên.

      thể , quả thực có hình thể quá mê người, quá nam tính!

      Dạ Tư Hàn quay người bước ra khỏi phòng tắm, nhấc điện thoại lên gọi cho Tư Đồ, " mua bịch băng vệ sinh"
      SiAm, 1900thuyt thích bài này.

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 31: Mặc đồ của

      Trans: Xiêu Xiêu

      Nửa tiếng sau Tư Đồ vẫn chưa tìm thấy cửa hàng nào còn mở cửa, cậu ta gấp gáp gọi điện cho Tư Yên, “Đại tiểu thư ơi, còn băng vệ sinh ?”

      Dạ Tư Yên, “ hỏi băng vệ sinh làm gì đó?”

      Tư Đồ, “Tôi hỏi cho Tứ thiếu ấy mà”

      Dạ Tư Yên buồn bực, “ tôi cần cái này để làm gì chứ?”

      Tư Đồ, “Mấy ngày nữa bên quân khu tổ chức huấn luyện dã ngoại. Nếu dùng băng vệ sinh làm lót giày, chỉ thấm hút mồ hôi tốt, mà còn có tác dụng ngăn chừa vi khuẩn sinh sôi phát triển…”

      Dạ Tư Yên vừa nghĩ đến việc món đồ dùng cho nơi bí mật của chị em phụ nữ bị cánh đàn ông thối đem ra làm lót giày, vẻ mặt nhăn nhó, “ cho!”

      Tư Đồ sợ Dạ đại tiểu thư ngắt máy liền vội vàng bổ sung, “ phải hôm đó đến nhìn thấy hết rồi à? Hôm nay lại hơi quá độ, chảy nhiều máu quá. hiểu mà tiểu thư”

      Dạ Tư Yên, “…” câm nín. Tư mạnh mẽ quá ! Có điều người phụ nữ đó đúng là rất đẹp. Nếu Tư, có lẽ cũng nhịn được!

      Đợi lúc lâu sau mới cất tiếng, “Đến đây mà lấy”

      Tư Đồ, “ đừng có để Tứ thiếu biết đấy nhớ”


      Dạ Tư Yên, “Biết rồi”

      ………….

      Gần nửa tiếng sau, Tư Đồ xách theo túi băng vệ sinh to bước về phía phòng ngủ tầng 2.

      Dạ Tư Hàn nghe thấy tiếng gõ cửa liền bước ra, mở cửa nhìn Tư Đồ, “Bốn mươi lăm phút ba mươi hai giây…”

      Tư Đồ, “…”

      3 giờ sáng bảo cậu ta mua băng vệ sinh biết mua đằng nào chứ! Cái này còn là ăn xin được đấy. Tư Đồ cậu chỉ xin bịch, nhưng đại tiểu thư lại tốt bụng cho cả túi to. Còn mất máu phải dùng nhiều, cho đến mấy ngày dùng hết!

      Dạ Tư Hàn cầm lấy, liếc mắt nhìn cái rồi đóng cửa lại.

      Tư Đồ đứng trước cửa, chóp mũi cơ hồ bị mặt cửa sát qua! Lớn đến từng này cậu còn chưa từng mua băng vệ sinh cho mẹ đâu. ngờ “lần đầu tiên” lại phải dâng hiến cho người phụ nữ của Tứ thiếu thế này…

      Đột nhiên Tư Đồ cảm thấy cuộc đời sao nguy nan quá. Cậu hồi thần lại, tức tốc trốn khỏi trường.

      ………………

      Dạ Tư Hàn xách cái túi vào phòng vệ sinh, vứt bên cạnh bồn tắm.

      Hạ Lâm nhìn , “Cảm ơn, cơ mà tôi đói rồi”

      Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm.

      vừa tắm xong, nên đôi mắt xanh lam kia lúc này tựa như ngọc bích ngâm trong nước, tuyệt đẹp và hấp dẫn: “ phải ăn , tôi muốn ăn cơm”

      Dạ Tư Hàn, “Mấy đêm hôm trước em cũng ăn cơm?”

      Hạ Lâm cười rộ lên, “Dở , mấy hôm ăn để chết toi à”

      Dạ Tư Hàn, “…” im lặng, ánh mắt nhìn chăm chú.

      Hạ Lâm ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm của quấn quanh người, giọng rất tự nhiên, “Tôi ăn hết đồ có thể ăn trong phòng rồi”

      Sắc mặt Dạ Tư Hàn hơi đen.

      Hạ Lâm nhìn , “Nghe Tư Đồ hôm em đến đây mang cho ít đồ ăn. Những thứ đó cũng bị tôi ăn rồi”

      để ý vẻ mặt của , giọng hơi ngừng lại, sau đó lại bổ sung câu, “Tôi… tôi lục đồ của đâu đó”

      Dạ Tư Hàn, “Những thứ bị em nuốt vào bụng phải đồ của tôi?”

      Hạ Lâm sát lại gần , “Thế nếu như mà mấy hôm nữa người ta “ăn” trộm , thế có được coi là lục đồ của ?”

      ngón tay nhắn rơi vai Dạ Tư Hàn, móng tay khẽ khảy lên cần cổ.

      Dạ Tư Hàn hất tay của ra, vừa định gì, điện thoại reo lên. nhìn vào màn hình, thấy người gọi đến là Tư Yên liền nhấc máy.

      Dạ Tư Yên khoanh chân ngồi giường, “, chúng ta làm giao dịch

      Dạ Tư Hàn, “ quay người ra khỏi phòng tắm.

      Hạ Lâm thấy ra ngoài liền mặc quần lót cùng đóng băng vệ sinh. đưa tay mở cửa tủ tường tìm bộ quần áo ở nhà của mặc vào.

      Vừa ra khỏi phòng tắm, Hạ Lâm liền nghe thấy giọng thanh lãnh vang của , “Cho nên em hy vọng làm trái ý cha và ngài tổng thống, bỏ mặc Đường Uyển, giúp em dọn dẹp tình địch?”

      Chương 32: ga lăng nhất được chưa!

      Trans: Xiêu Xiêu

      Dạ Tư Yên vui vẻ, “Bingo, Tư, ý em là vậy đó”

      Dạ Tư Hàn ngồi đầu giường, rủ mi mắt nhìn đầu ngón chân xinh, đôi chân thướt tha, đầu ngón tay trắng nõn thoa lên môi lớp kem dưỡng cách đó xa, “Em trúng độc của tên bê đê kia nặng đấy”

      Dạ Tư Yên vừa nghe cảm thấy hài lòng, giọng nghiêm túc, “ Tư, sao lại có thể dung tục như lũ đàn ông khác thế được! Chồng em đâu có bê đê, ấy rất man…”

      Nghe thêm mấy chục câu khen ngợi tương tự thế, Dạ Tư Hàn liền khép mắt lại, “ với cha, với ngài tổng thống ấy”

      Dạ Tư Yên uy hiếp, “, nếu thế nhớ, em kể cho mọi người biết chuyện đêm nào cũng miệt mài quá độ đấy nhớ”

      Dạ Tư Hàn, “Với đàn ông đó cũng là chuyện vẻ vang”

      Dạ Tư Yên, “…” hoàn toàn chịu thua, lúc lâu sau cũng thêm được gì.

      Dạ Tư Hàn đè giọng , “Cảm ơn băng vệ sinh của em”

      Dạ Tư Yên lại năn nỉ, “ Tư, xin đấy, em ấy đến cơm nước màng, thương em mờ…”

      Dạ Tư Hàn cười nhạt, “Thế mà còn tưởng em mới lên 2 cân cơ”

      Dạ Tư Yên, “…” Tư dùng Wechat đấy à, còn lén theo dõi Moment* của nữa đấy!

      *Moment wechat gần giống như dòng thời gian Fb

      Lời dối bị bóc trần, mất mặt!

      Ánh mắt Dạ Tư Hàn vẫn nhìn chăm chú vào đôi chân của Hạ Lâm, “ với cha , nếu cha đồng ý được”

      Cha còn đồng ý thích Hạ Lâm, Tư nào phải biết chứ! hừ tiếng.

      Dạ Tư Hàn, “…”

      Dạ Tư Yên bĩu môi, “Em nghe đến giờ vẫn chưa tìm được Đường Uyển, có khi bị bọn bắt cóc giết rồi cũng nên”

      Dạ Tư Hàn cất lời nhàn nhạt, “Ngủ sớm

      Dạ Tư Yên, “ Tư…”

      Dạ Tư Hàn ngắt máy nhìn vào thiếu nữ đứng nghe trộm đằng kia, “Nghe đủ chưa?”

      Hạ Lâm bước đến gần ngồi lên đùi , ngước mắt lên nở nụ cười duyên dáng, “Em thích đệ nhất công tử Hạ Lâm đấy à?”

      Ngón tay Dạ Tư Hàn niết cằm , ánh mắt chăm chú.

      Đôi đồng tử xinh đẹp của Hạ Lâm lướt qua khuôn mặt khỏe khoắn của , “ thể thừa nhận, tên bê đê kia có duyên với phụ nữ hơn nhiều”

      Dạ Tư Hàn, “Thế à?”

      Hạ Lâm nghiêm túc gật đầu, “ thế nào ấy cũng ga lăng lắm đó, đâu giống , năm lần bảy lượt ném người ta lên giường”

      Ánh mắt Dạ Tư Hàn lạnh lẽo, “ ta ga lăng thế nào với em?”

      Lời vừa dứt, bàn tay giữ lấy liền ném lên giường, “Tôi để ý chuyện em đến tháng đâu"

      Hạ Lâm vội vàng xin tha, “ ga lăng nhất được chưa!”

      Dạ Tư Hàn nghiêng người nhìn . Hạ Lâm nằm đó, người mặc bộ đồ ngủ bằng tơ đen tuyền. Bởi vì tư thế nằm mà lớp áo ngủ thũng xuống, để lộ ra hai đầu nhọn ngực. Ánh mắt tối vài phần, “Còn muốn ăn bữa khuya ?”

      Hạ Lâm nghĩ đến việc ta trước giờ vẫn luôn ga lăng tý nào, bèn : “Muốn, muốn chứ”

      Dạ Tư Hàn im lặng.

      nhanh chóng bật dậy ngồi thẳng tắp, “Thank you, Darling!”

      quan tâm đến nữa mà ra ngoài hiên gọi điện cho Tư Đồ, “Đưa phần cơm hai người đến phòng tôi”

      Tư Đồ, “…” Đệ vừa mới ngủ được có vài phút thôi mà o(╥﹏╥)o Bà kia là cú đêm rồi còn muốn mọi người phải làm cú đêm giống ta nữa à?

      Nghĩ vậy những cơ thể vẫn bò dậy mua bữa khuya.

      tiếng sau, đồ ăn được đích thân Tư Đồ đưa lên lầu.

      Dạ Tư Hàn mở cửa nhận lấy hộp cơm trang trí theo phong cách Cloisonné* trong tay Tư Đồ rồi đóng cửa lại.

      * PHONG CÁCH CLOISONNE: Là lối sử dụng xen kẽ để lộ các mảng cốt thai giữa các mảng men màu khi trang trí món đồ.

      Tư Đồ phát sau khi bị dày vò trận cậu cũng đói cồn cào cả ruột. Cũng may cậu lén lút gói thêm phần mang về. Tư Đồ vừa nghĩ vậy, tinh thần thoải mái hơn chút ít, cậu quay người xuống lầu chuẩn bị ăn cơm.

      ……….

      Dạ Tư Hàn đặt hộp cơm lên trà kỷ, mở nắp ra, sắp xếp đừng ngăn từng ngăn lên bàn. cầm hai đôi đũa bằng ngọc bích vân nổi bên cạnh lên, đưa đôi cho Hạ Lâm, “ đói nữa à?”


      (XX reply bạn cmt vì sao tốc độ ra chương chậm: Bản gốc hoàn nhưng bản chuyển ngữ đâu có hoàn đâu o(╥﹏╥)o)
      thuyt thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 33: "Băng vệ sinh" siêu bự


      Trans: Xiêu Xiêu

      "Đói chứ, rất rất đói!"

      Hạ Lâm nhào đến ngồi đối diện với chiếc sô pha nhung đen tuyền. nhận lấy đôi đũa, bắt đầu ăn.

      Vì quá đói nên tướng ăn được đẹp mắt cho lắm.

      Dạ Tư Hàn nhìn , tùy ý gắp mấy đũa, thấp giọng hỏi: "Em biết cơ thể em gặp vấn đề gì ?"

      Động tác gắp rau của Hạ Lâm ngừng lại chút. mấy ngày trôi qua ta hề đề cập đến chuyện này, hôm nay cuối cùng cũng hỏi rồi.

      Hạ Lâm nhai hết mỹ thực trong miệng mới ngẩng đầu lên nhìn , "Biết chứ, dạo gần đây tôi cứ bị ngày đêm đảo lộn, đúng 6 giờ sáng thiếp , tròn nửa đêm tỉnh lại"

      Ngón tay Dạ Tư Hàn niết thân đũa, nhìn , ánh mắt u tối.

      Hạ Lâm lại yếu ớt bổ sung câu, "Chuyện này hình như hơi lạ, mỗi lần như vậy thời gian đều vô cùng chính xác, chệch lấy giây"

      Dạ Tư Hàn nhìn ra được gì từ vẻ mặt của . im lặng, gắp miếng thức ăn, nhai chầm chậm.

      Hạ Lâm thấy hơi nhíu mi, vừa gắp thức ăn vừa hỏi: "Đũa này làm bằng ngọc đấy à?"

      Dạ Tư Hàn, "Ờ"

      Hạ Lâm, "..." xa xỉ!

      và cha còn chưa từng dùng đũa ngọc bao giờ đâu!

      Hạ Lâm nhìn , cười nịnh nọt, "Nếu chẳng may làm rơi vỡ có phải đền ?"

      Dạ Tư Hàn hỏi lại, "Em đoán xem"

      "Tôi có tiền đâu" Hạ Lâm lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

      Dạ Tư Hàn, "Tôi thiếu tiền"

      ngẩng đầu lên, "Nếu được lấy thân gán nợ tôi nghĩ đến việc cố ý làm rơi"

      Dạ Tư Hàn, "Tùy em"

      Hạ Lâm chăm chú nhìn vào nét mặt , giống như đùa. như vậy chuyện đè ta lên giường cũng đâu có gì là khó nữa?

      Nghĩ đến "bà dì" biết thời thế mà đến ngay lúc này, Hạ Lâm nhịn được dựng ngón tay thối.

      ... ...... ...

      Ăn xong bữa khuya, Hạ Lâm liếc nhìn đồng hồ treo tường. 5 giờ rồi. Chỉ còn tiếng nữa lại ngủ mất.

      Nhưng... nhưng mà có chuyện rất phiền toái. Nếu ngủ rồi có phải "bà dì" vẫn "dào dạt" như cũ ?

      Nếu như mà làm bẩn giường rồi, có phải đợi đến lúc tỉnh dậy bị hạ độc thủ?

      Hạ Lâm nhìn Dạ Tư Hàn, lí nha lí nhí, "Sau khi tôi ngủ tỉnh lại giữa chừng đâu. Hay... hay là bảo Tư Đồ mua giúp tôi ít bỉm ngoại cỡ ?"

      Ánh mắt rơi mặt , lông mày nhíu lại thành đường, "Bỉm?"

      Mặt Hạ Lâm đỏ bừng bừng, khẽ ho khan tiếng, "Lỡ như có làm bẩn giường cũng đừng trách tôi, cũng được hành hung* tôi"

      Dạ Tư Hàn vẫn nhìn . Người phụ nữ này miệng lưỡi lúc nào cũng xử nam này xử nam kia, còn đòi ngủ với cũng chưa từng biết đỏ mặt. Thế mà lúc này chỉ vì cái bỉm mà mặt búng ra máu, " dùng thô* dùng cái gì?"

      *用粗 (Dụng Thô): Hai câu đều dùng 2 chữ này. Trong lời của HL nó có nghĩa là hành hung. Còn DTH lại nghe hiểu thành dùng bỉm thô- bỉm mịn

      Hạ Lâm nhìn trân trân, ... có phải vừa nghe nhầm ? Ý ta là...?

      Dạ Tư Hàn mặc người bộ đồ ngủ màu đen, ánh mắt tối lại đứng ở đó, tựa như vị vương xuyên đến từ thời trung cổ, "Nếu chỉ có bỉm thô làm thế nào?"

      Hạ Lâm, "..." ta thực nghĩ vậy kìa!!!

      Nhớ đến lần đầu gặp mặt, tìm đủ mọi cách nhào vào, tìm đủ mọi cách ném ra... Chẳng lẽ TMD đều là ảo giác?

      Dạ Tư Hàn thu lại tầm mắt gọi điện cho Tư Đồ.

      Tư Đồ, "..." Cậu mới vừa ăn cơm xong, nghe thấy lời phân phó của Tứ thiếu, trong lòng liên tục chửi bậy muốn tăng xông!

      Bắt cậu mua băng vệ sinh thôi , lần này còn bảo mua bìm!

      Thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn*, Tư Đồ cậu chỉ có thể nhẫn!

      *Đến chuyện này tôi còn nhịn được đời này có việc gì tôi nhịn được nữa :))

      ... ...... ......

      Bốn mươi phút sau, Tư Đồ tay xách bịch bỉm cỡ XXXL đến trước cửa phòng. Khó có thể tưởng tượng được bà kia mỗi tháng mất bao nhiêu lít máu mới có thể sử dụng "băng vệ sinh" siêu bự thế này!

      Dạ Tư Hàn mở cửa, ánh mắt quét qua vẻ mặt Tư Đồ, " vui à?"

      Tư Đồ, " ạ"

      Dạ Tư Hàn, "Phí sửa xe thêm vào tiền thưởng tháng này của cậu"

      Chương 34: đời này làm gì có phụ nữ nào như thế

      Trans: Xiêu Xiêu

      Tư Đồ, “…”

      Mấy giây sau Tư Đồ mới phản ứng lại, lập tức cười toe toét, hai khóe miệng ngoạc ra hết cỡ, “Tứ thiếu, huynh xem đệ vui thế nào này!”

      Dạ Tư Hàn nhận lấy bỉm ngoại cỡ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Đồ, “Nếu vui khấu trừ vào tiền thưởng

      Tư Đồ khóc ra nước mắt, “Vui đấy ạ, vui lắm ấy, vui từ trong ra ngoài. Lẽ nào huynh thấy được sao?”

      Lời vừa dứt, bên trong phòng ngủ liền vọng ra tiếng cười, “Darling, ức hiếp nhà lành đấy à!”

      Tư Đồ, “…” Quá chuẩn, đây phải “ức hiếp nhà lành” là cái gì!

      Dạ Tư Hàn thuận tay đóng cửa. Tư Đồ lẹ chân lùi ra sau, tâm tâm niệm niệm về số tiền trợ cấp còn cao hơn cả lương quân khu phát mỗi tháng kia!

      Băng vệ sinh xin rồi, bỉm cũng mua rồi, nhưng sao lại khấu trừ vào tiền thưởng mỗi tháng của cậu chứ?!! được, cậu ta phải tìm nơi nào đấy khóc trận mới được.

      ……………..

      Dạ Tư Hàn ném bịch bỉm cho Hạ Lâm, tay cầm đồng hồ quả quýt lên nhìn, “Năm giờ năm mươi lăm phút năm mươi lăm giây”

      Hạ Lâm còn mải cười Tư Đồ. Vừa nghe thấy giọng bất thình lình của , đầu vội cúi xuống nhìn bịch bỉm nằm chỏng chơ giường. Tay thành thạo bóc ra, cầm gói vào nhà tắm.

      Dạ Tư Hàn, “Thường dùng?”

      Hạ Lâm, “…” quay lưng về phía , bờ vai run . Sao ta biết thường dùng chứ?

      Dạ Tư Hàn nhìn bóng lưng Hạ Lâm rồi bước đến, tiện tay rút chiếc bỉm ra xem, “Chỗ bị xé ra nhìn rất gọn ghẽ, phải lần đầu”

      Hạ Lâm, “…” Sao lại quên béng mất chuyện này chứ!

      lớp bọc ngoài của gói bỉm có miếng dán nằm bên trong, chỉ cần xé cái là mở ra rồi. Mấy giây sau liền quay đầu, “Chữ OPEN to thế này Tứ thiếu ngài nhìn thấy à?”

      Dạ Tư Hàn lên tiếng, đôi mắt đen láy nhìn buông.

      Hạ Lâm thầm chột dạ, bởi vì lúc cầm lấy bọc bỉm, còn chẳng thèm nhìn vị trí miếng dán lấy lần. Phụ nữ bình thường có ai dùng bỉm ngoại cỡ thay băng vệ sinh đâu chứ?

      Có những lúc đến kỳ phải tham gia những cuộc hội nghị, hoạt động quan trọng, nếu dùng băng vệ sinh thường rất dễ bị tràn, phải thay thường xuyên. Dùng bỉm chính là cách giải quyết hoàn mỹ nhất. Mặc thêm quần tây, căn bản để lộ gì cả.

      Hạ Lâm vào phòng tắm, quay người liếc nhìn Dạ Tư Hàn cái rồi mới nặng nề đóng cửa.

      Dạ Tư Hàn cúi đầu nhìn chiếc bỉm trong tay, đặt sang bên rồi gọi điện cho Dạ Tư Yên, “Loại phụ nữ nào khi đến kỳ dùng bỉm?”

      Dạ Tư Yên nghe thế liền giật mình, “Có phải bị rong huyết đâu chứ? đời này làm gì có phụ nữ nào như thế!”

      Dạ Tư Hàn nghe xong gì, lập tức cúp máy, ánh mắt dõi về phía nhà tắm.

      đời này làm gì có phụ nữ nào như thế? Thế vị trong phòng tắm kia là giống gì?

      Đương lúc thất thần, Hạ Lâm ra ngoài. leo lên giường nhìn Dạ Tư Hàn, “Tôi ngủ đây”

      Dạ Tư Hàn lại liếc nhìn đồng hồ quả quýt, năm giờ năm mươi tám phút bốn mươi bảy giây.

      Hạ Lâm nằm giường, gối đầu lên tay nhìn . Dạ Tư Hàn cũng cả đêm ngủ, tinh thần hơi mệt, liền lên giường.

      Hạ Lâm, “Này, Dạ Tư Hàn”

      Dạ Tư Hàn khép mi mắt, đưa tay lên tắt đèn tường.

      Vẫn còn chút thời gian, Hạ Lâm nằm đó rất tỉnh táo, “Dạ Tư Lăng là trai , nhưng sao ta lại sợ thế?”

      Dạ Tư Hàn, “…”

      Hạ Lâm nhào lên người , “Tôi hỏi đó”

      Dạ Tư Hàn nắm cổ tay , “Em bình thường cũng ồn ào thế này à?”

      Hạ Lâm, “…” bình thường cũng lạnh lùng lắm đấy nhớ! Những lúc như thế hoàn toàn có thể so sánh với vào cái đêm 69 kia đấy.

      Nhưng Hạ Lâm là phụ nữ, đối xử với những người khác phái muốn theo đuổi ga lăng hơn nhiều, ít nhất cũng ném người ta lên giường!

      Vừa định lên tiếng, cơ thể Hạ Lâm đột nhiên bẫng, ngã rạp người .
      thuyt thích bài này.

    4. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 35: Ngượng!

      Trans: Xiêu Xiêu

      Đôi môi mềm áp lên bờ môi Dạ Tư Hàn, cả người cũng mềm nhũn.

      Dạ Tư Hàn nhíu mi giữ lấy khuôn mặt , răng cắn mạnh cái, nhưng nhận được chút phản ứng nào. nắm eo Hạ Lâm, đặt sang bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt say giấc kia.

      Trong bóng đêm, an tĩnh nằm đó tựa như đưa trẻ ngây thơ chưa trưởng thành. lâu sau, Dạ Tư Hàn mới rời mắt, đưa tay đặt báo thức rồi nhắm mắt lại.

      ………….

      Mười hai giờ trưa, tại phòng ăn dưới lầu , Dạ Tư Hàn dùng xong bữa, đưa tay cầm lấy chiếc khăn lụa lên khẽ lau miệng, “Bên bác sĩ Phong chuẩn bị xong chưa?”

      Tư Đồ còn chưa tỉnh ngủ, gắng gượng lấy tinh thần lên tiếng, “Xong rồi ạ”

      Dạ Tư Hàn, “Lái xe được ?”

      Tư Đồ nhìn , “ vấn đề”

      Dạ Tư Hàn, “ lấy xe

      Tư Đồ uống cạn ly cà phê đặc bên cạnh, thu dọn xong bát đũa mới ra ngoài lấy xe.

      Dạ Tư Hàn trở lên lầu hai, nhìn Hạ Lâm ngủ mê mệt, nhíu mày. lát sau, Dạ Tư Hàn bế lên, cởi bỏ bộ đồ ngủ người . nhìn vào chiếc bỉm ngoại cỡ căng phồng, tay đưa sang bên hông Hạ Lâm cởi ra. Vừa định bỏ xuống nhìn thấy “cảnh sắc” bên trong…

      Tay sững lại, đặt về vị trí cũ. Dạ Tư Hàn nhấc điện thoại lên gọi cho Dạ Tư Yên, “Mang đến đây bộ đồ của em, bình thường chút”

      Dạ Tư Yên, “…”

      Câu trước nghe rất ổn, nhưng câu sau “bình thường chút” nghe cứ là lạ? Chứ mọi ngày phong cách ăn mặc của đều bình thường à?!! Nhớ lại hôm qua, Tư còn để tâm đến thỉnh cầu của , Dạ Tư Yên liền giọng, “ được đâu sói ạ!”

      Dạ Tư Hàn, “Hình như có tin tức của Đường Uyển rồi”

      Dạ Tư Yên nghe xong, vẻ mặt thoắt cái thay đổi, phấn chấn vui vẻ , “Ok Ok, đến ngay đến ngay”

      Dạ Tư Hàn ngắt máy, mắt nhìn Hạ Lâm, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng đầy “huyết nhục” bên trong liền nhíu mày. cầm điện thoại, lên mạng nghiên cứu cách thay bỉm cho trẻ con.

      Dạ Tư Hàn tìm kệnh xem hết lượt, ánh mắt liền rơi người “đứa bé” giường. vào nhà tắm tìm quanh nhưng thấy thứ gì giống cái chậu, nhớ đến phòng bếp có, liền xuống lầu.

      Dạ Tư Hàn vào bếp nhìn mấy chiếc chậu rửa rau, thuận tay nhấc chiếc lên. trở lại lầu hai lấy đầy chậu nước ấm rồi đặt lên bệ tủ đầu giường, thả vào bên trong chiếc khăn lông trắng muốt.

      Nghĩ đến việc có miếng lót thấm nước tiểu, Dạ Tư Hàn liền dùng khăn lông trắng, lại trải lớp giấy vệ sinh. ôm Hạ Lâm đặt lên , chiếc mông vừa khéo đặt ngay lên lớp giấy. Tay nắm lấy mắt cá chân, tách đôi chân ra, sau đó xé vội chiếc bỉm, nhíu mày vứt vào thùng rác.

      Dạ Tư Hàn quay đầu lại nhìn những vết máu vương đùi Hạ Lâm, với lấy chiếc khăn lông thấm nước ấm tủ đầu giường, vắt cho ráo rồi cẩn thận chà lau.

      Sau khi lau sạch đùi, ánh mắt dừng ở nơi nào đó, đôi mày lại nhíu lại. Dạ Tư Hàn có cảm giác như xâm nhập chốn riêng tư của người khác.

      Nghĩ hồi, mới thả chiếc khăn lông vào chậu, vò sạch, lại lấy ra vắt ráo, lau chùi nơi nào đó.

      Dạ Tư Yên tay cầm quần áo vừa đến trước cửa. nhìn cánh cửa mở, câu “ Tư” còn chưa kịp cất lên, ánh mắt bắt gặp Dạ Tư Hàn. Mắt trợn trừng, cả người cứng ngắc.

      làm cái gì thế kia?

      Mấy giây sau Dạ Tư Yên mới nhìn thấy ràng, giúp bị ấy xxx biết tiết chế đến mức rong huyết, lau sạch nơi tư mật.

      Ui, ngượng quá! Người đàn ông vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ như Tư vậy mà còn có khía cạnh dịu dàng đến thế.

      Dạ Tư Hàn nghe thấy tiếng động phía sau lưng, liền buông lời nhàn nhạt, “Quay đầu

      Chương 36: Cậu ở lại chịu trách nhiệm về chuyện của Đường

      Trans: Xiêu Xiêu

      “Dạ!” Dạ Tư Yên vội vã quay người, dáng lưng thẳng tắp. Có lẽ do tư thường ngày đều ở quân khu nên giọng giống như quân lệnh, mang theo khí tràng khó thành lời, khiến người ta lập tức chấp hành mệnh lệnh.

      Có điều, đâu phải lính của tư?

      Dạ Tư Hàn lau xong, khuôn mặt u ám cầm lấy chiếc bỉm sạch bên cạnh. giữ hai chân Hạ Lâm, kéo phần trước của tã lên giữa hai chân, cố định xong, lại lật người lại, vuốt phẳng phần phía sau, “Quần áo đâu?”

      Dạ Tư Yên “Dạ” tiếng, nghĩ đến việc cho nhìn, biết giờ có được quay mặt lại đây?

      “Thế em quay mặt lại nhé tư!”

      Dạ Tư Hàn, “Ừm”

      Dạ Tư Yên quay người bước đến, đưa túi đồ trong tay cho Dạ Tư Hàn, “Đây nè”

      Dạ Tư Hàn nhận lấy mở ra, bên trong là bộ quân phục rằn ri màu xanh lục.

      Dạ Tư Yên liếc nhìn Dạ Tư Hàn, “ tư, đây có coi như là trang phục bình thường ?”

      Dạ Tư Hàn gật gật đầu, cầm lấy cái quần mặc vào cho Hạ Lâm.

      Quả nhiên! sớm lường được chỉ có thứ quần áo này mới là “bình thường” trong mắt tư! Cũng may mang váy đến.

      Dạ Tư Yên lén lút nhìn cái. Hóa ra đời này có loại phụ nữ đến tháng đóng bỉm cơ đấy! Hơn nữa còn là người phụ nữ của tư!

      Nghĩ đến những lời mình từng , bất giác rụt rụt cổ, trong lòng chợt cảm thấy số mệnh u ám.

      Dạ Tư Hàn quay đầu liếc nhìn Dạ Tư Yên. vội vàng lên tiếng, “ tư có cần em giúp gì ?”

      Dạ Tư Hàn rủ mắt, cầm chiếc áo rằn ri lên, “ cần”

      Dạ Tư Yên, “Thế em nhá?”

      Dạ Tư Hàn, “Ờ”

      nuốt nước miếng chạy biến. Về đến phòng ngủ mới giật thót vì bản thân quên mất chính . Chuyện của Đường Uyển còn chưa hỏi được!!!

      Tư đúng là gian trá, quần áo đưa đến rồi, thế mà chuyện Đường Uyển cũng thèm với chữ. Nhưng mà lúc này, dám quay lại đó nữa.

      …………..

      Dạ Tư Hàn mặc quần áo cho Hạ Lâm xong mới tự mình thay quân trang, cả người tuấn. quay đầu nhìn Hạ Lâm, tay nhấc lên vai, chân bước ra khỏi cửa.

      Tư Đồ đỗ xe đợi ngoài cổng, nhìn thấy Tứ thiếu mặc quân trang khiêng bà kia xuống…

      Lạ, phải nên ôm sao? Lòng nghĩ thế, nhưng tay lại chẳng chút chậm chạp, Tư Đồ mở sẵn cửa chờ hai người lên xe.

      Dạ Tư Hàn lên xe liền đặt Hạ Lâm lên ghế, cố định thân người, cẩn thận giúp thắt đai an toàn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.

      Tư Đồ ngồi vào vị trí ghế lái, lái xe về phía Tổng viện quân y.

      Xe đến nơi liền đỗ tại vị trí chuyên dụng dành cho thượng khách của Dạ gia, Trình Ngôn Khoản cũng bác sĩ Phong đứng đợi ở đó.

      Trình Ngôn Khoản bước lên phía trước, đưa tay mở cửa ghế sau.

      Dạ Tư Hàn ôm Hạ Lâm xuống xe, theo bác sĩ Phong vào lối riêng, trực tiếp lên tầng chuyên dụng dành cho người nhà họ Dạ.

      Sau khi giao Hạ Lâm cho bác sĩ Phong, mới nhìn Trình Ngôn Khoản đứng bên, “Lấy được chưa?”

      Trình Ngôn Khoản nhìn Dạ Tư Hàn, “ lấy được, mẫu máu được lấy từ kho máu mà ba năm trước Đường hiến”

      Dạ Tư Hàn ngồi xuống ghế, gì thêm.

      Trình Ngôn Khoản, “Ngày nghỉ của ngài sắp đến rồi, có cần kéo dài thêm ?”

      Dạ Tư Hàn, “ cần”

      Trình Ngôn Khoản đứng bên, “Ba ngày sau, quân khu sắp xếp cho ngài thi hành nhiệm vụ khẩn ở nước ngoài, danh nghĩa là duy trì hòa bình liên hợp quốc”

      danh nghĩa?

      Dạ Tư Hàn nâng mắt nhìn Trình Ngôn Khoản, “Có nhiệm vụ đặc biệt?”

      Trình Ngôn Khoản, “Vâng”

      Dạ Tư Hàn, “Biết rồi, cậu ở lại chịu trách nhiệm về chuyện của Đường
      SiAmthuyt thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 37: Đè

      Trans: Xiêu Xiêu

      Trình Ngôn Khoản đứng bên, dáng lưng thẳng tắp, “Hôm nay ngày 23, lễ trưởng thành của ngài vào ngày mùng 7 tháng 7, vẫn còn hai tháng mười ba ngày nữa, thời gian hẳn quá gấp gáp”

      Dạ Tư Hàn chỉ ừ tiếng, thêm gì nữa. Trình Ngôn Khoản cũng im lặng đứng bên.

      Tư Đồ kìm được liếc mắt nhìn Trình Ngôn Khoản. Hai người cùng là sỹ quan bên người Tứ thiếu, nhưng cậu ta vẫn luôn bì được với vị này. Bởi khuôn mặt của Trình sỹ quan vĩnh viễn bất biến, sừng sững bất động!

      Rạng sáng ngày đó, nếu như đổi lại là sỹ quan Trình, cậu ta tin rằng chuyện tai nạn xe cộ chắc chắn xảy ra.

      Trình Ngôn Khoản đứng đó, khẽ liếc về phía Tư Đồ. Tư Đồ cười lại cái, đột nhiên cảm thấy trình độ chuyên nghiệp của bản thân rất cần thiết được update!

      …………………..

      Sau ba tiếng, bác sĩ Phong cuối cùng đẩy Hạ Lâm ra ngoài. Ông nhìn về phía Dạ Tư Hàn, xấu hổ lên tiếng: “Tứ thiếu…”

      rồi chợt nhận ra biết nên xưng hô với vị tiếu thư này thế nào.

      Dạ Tư Hàn quét mắt qua vẻ mặt an tĩnh của Hạ Lâm, nhớ đến ngày đó mình họ Đè, tên Chết , “Họ Đè, Đè”

      Bác sĩ Phong nghe xong, hiển nhiên nghe nhầm, “Tình trạng cơ thể của Đẹp rất kỳ lạ, thể kiểm tra ra được bất cứ bất thường nào”

      Dạ Tư Hàn nâng mắt nhìn ông, bác sĩ Phong liền thận trọng lên tiếng, “ biết Tứ thiếu từng nghe đến Cổ chưa?”

      Lông mày Dạ Tư Hàn nhíu lại.

      Trình Ngôn Khoản nhìn bác sĩ Phong, cười khẽ: “Bác sĩ Phong, ông cũng là người có học vấn, loại chuyện mê tín lạc hậu như vậy cũng tin”

      Bác sĩ Phong nhìn Trình Ngôn Khoản, “Trước đây tôi cũng tin, nhưng mấy năm gần đây có từng gặp trường hợp có triệu chứng giống như Đẹp. Đích thân từng trải, thể tin”

      Trình Ngôn Khoản tuy rằng miệng cười, nhưng ánh mắt lạnh toát, “Vậy chỉ có thể chứng minh rằng trình độ của bác sĩ Phong vẫn chưa đủ”

      Bác sĩ Phong, “…”

      Nếu như đổi lại là mấy năm trước ông nghe thấy loại chuyện thế này, thái độ của ông chắc chắn cũng giống như sỹ quan Trình giờ. Nhưng…

      Ông nhìn Dạ Tư Hàn.

      Dạ Tư Hàn nhớ đến giám định DNA, liền thấp giọng, “Bao giờ có kết quả?”

      Tuy rằng bác sĩ Phong cũng hiểu mẫu máu kia có gì bất thường, nhưng cũng dám hỏi vấn đề nên hỏi, “Tôi đích thân theo vào phòng thí nghiệm, sau năm tiếng nữa có”

      Dạ Tư Hàn liếc mắt nhìn Tư Đồ.

      Tư Đồ, “Tứ thiếu, đệ chuẩn bị xe”

      Dạ Tư Hàn đứng dậy nhìn Hạ Lâm nằm xe đẩy. nhấc tay xách lên ôm vào lòng, chân về phía cửa thang máy.

      Trình Ngôn Khoản bước theo sau.

      Dạ Tư Hàn, “Có tin gì mới ?”

      Trình Ngôn Khoản, “Tạm thời chưa có”

      ta liếc mắt nhìn Hạ Lâm trong lòng Dạ Tư Hàn, đại úy sao lại lấy máu của ấy giám định với máu của Đường? “Lẽ nào Đẹp chính là Đường?”

      Dạ Tư Hàn lạnh lùng liếc nhìn Trình Ngôn Khoản. Chỉ bằng ánh mắt này, Trình Ngôn Khoản cũng tự biết mình nhiều lời. ta cúi đầu, hỏi thêm nữa. Có điều ta hơi lo lắng, hơn hai tháng sau chính là lễ trưởng thành của đại úy, lúc đó công bố với bên ngoài về chuyện kế thừa vương vị. Vào thời điểm này, tư lệnh để đại úy tiếp nhận chuyện của Đường Uyển, ý đồ rất ràng, chính là muốn trước khi đại úy thượng vị, để ngài lần đầu gột rửa kim quang với bên ngoài.

      Thế nhưng chuyện Đường Uyển mất tích quá kỳ lạ. Đến bây giờ, dường như có lấy chút dấu vết. Người hạ thủ có năng lực trinh thám quá mạnh, đầu mối bị loại bỏ quá mức sạch .

      Huống hồ bên Tam thiếu hiển nhiên cũng chịu để đại úy xuôi chèo mát mái, chắc chắn ngừng cản trở.

      đến trước cửa thang máy, Trình Ngôn Khoản sải bước lên phía trước ấn thang. Sau lúc thang máy đến. ta bước vào trước, sau đó vươn tay chặn lên cửa thang, cho đến khi Dạ Tư Hàn ôm Hạ Lâm bước vào mới thu tay lại ấn lầu .

      Dạ Tư Hàn nhìn Trình Ngôn Khoản, “Sau khi tôi , nếu Dạ Tư Lăng dám xông vào Bạch Hán Cung, trực tiếp nổ súng”

      Chương 38: Đại úy, kết quả có rồi

      Trans: Xiêu Xiêu

      Trình Ngôn Khoản, “

      Dạ Tư Hàn, “Để Tư Đồ ở lại tôi yên tâm. Cậu ta theo tôi, lúc trước cậu ta điều tra Dạ Tư Lăng, sau cậu tiếp quản chuyện này

      Trình Ngôn Khoản nhìn Dạ Tư Hàn, ta hiểu đại úy bảo ta tra cái gì.

      Dạ Tư Hàn cúi đầu, đôi mắt sâu hút nhìn Hạ Lâm, “ Đè chạy thoát ra từ chỗ đó”

      Trình Ngôn Khoản nghe thế, hai hàng mày nhíu lại, ta chợt cảm thấy chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng. Nếu Đẹp là Đường, vậy lại càng phức tạp hơn nữa. Lẽ nào là Tam thiếu tính kế đại úy?

      ta nhìn về phía Dạ Tư Hàn.

      Dạ Tư Hàn ngẩng đầu lên, để ý đến vẻ mặt lúc này của Trình Ngôn Khoản, “Cậu nghĩ nhiều rồi, Dạ Tư Lăng vì để bắt ta trở lại, từ thủ đoạn”

      ta nhìn người phụ nữ trong lòng đại úy, tuy rằng ta có nét giống với người trong ảnh của Đường Uyển, nhưng nhìn kỹ lại thấy giống lắm!

      ta mang khuôn mặt oval chỉ lớn chừng bàn tay, ngũ quan chỉ tinh tế, mà còn tràn đầy sức sống, quá đẹp, đẹp đến mức rung động lòng người.

      ……………..

      Về đến Bạch Hán Cung, Dạ Tư Hàn liền bế Hạ Lâm về phòng ngủ.

      Trình Ngôn Khoản theo hai người đến cửa, đứng đó nhìn đại úy đưa tay đóng cửa lại, hơi kinh ngạc.

      Tư Đồ thưởng thức vẻ mặt của ta, trong lòng cuối cùng cũng sảng khoái hơi mấy phần, “Tâm trạng tôi giờ sướng quá”

      Trình Ngôn Khoản liếc nhìn Tư Đồ cái, sau đó liền quay người .

      Tư Đồ bước theo sau, mãi đến khi xa khỏi phòng ngủ của Tứ thiếu, cậu ta mới dám tiếp, “ nghe nè, ấy chính là người phụ nữ muốn đè Dạ đại úy nhà đấy”

      Trình Ngôn Khoản nghe thế liền nghiêng đầu nhìn Tư Đồ.

      ấy Dạ đại úy nhà là xử nam già” Tư Đồ hề đề cập đến việc làm cậu chảy máu mũi, chuyện đó quá mất mặt.

      Trình Ngôn Khoản, “…”

      Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt đặc sắc như thế của ta, Tư Đồ tinh thần sảng khoái, “Hơn nữa, ấy còn ngủ với Dạ đại úy nhà những mấy đêm rồi cơ”

      Trình Ngôn Khoản, “…”

      nghe nhớ, ấy ở trước mặt Dạ đại úy là như thế này này” Tư Đồ học Hạ Lâm, nhấc tay đặt lên vai Trình Ngôn Khoản, ánh mắt xẹt xẹt.

      Trình Ngôn Khoản đập mạnh lên tay Tư Đồ. Cậu đau đến nhe răng, “Xuống tay mạnh thế…”

      Tư Đồ vừa nghiêng đầu, chợt trông thấy bóng người ở thang gác, cậu ta nhìn Dạ Tư Hàn trân trân, “Tứ thiếu, đệ… đệ uống say”

      Dạ Tư Hàn phát khí lạnh.

      Tư Đồ, “ ổn rồi, đầu đệ đau quá, đệ phải nghỉ” Tư Đồ dám nhìn sắc mặt Tứ thiếu nhà mình thêm nữa, chân lủi nhanh.

      Trình Ngôn Khoản đứng đó nhìn Tư Đồ lắc lắc đầu. ta quay đầu nhìn Dạ Tư Hàn, “Đại úy”

      Dạ Tư Hàn bước xuống lầu, mắt nhìn về phía Tư Đồ, “Quay lại đây”

      chân Tư Đồ lúc này đặt lên ngưỡng cửa phòng ngủ, vừa nghe thấy tiếng của Tứ thiếu nhà mình, chân cứng ngắc. Cậu quay người, bước nặng nề như bước con đường đến pháp trường.

      Dạ Tư Hàn vẫn nhìn Tư Đồ.

      Tư Đồ cúi gằm mặt đến bên cạnh , dám ngẩng mặt.

      Dạ Tư Hàn, “Trước ngày mai hãy chuyển toàn bộ tư liệu cậu tra được cho Trình Ngôn Khoản”

      Tư Đồ, “Dạ”

      Dạ Tư hàn, “Ra ngoài chạy 10,000m”

      Tư Đồ đứng nghiêm, quay sang phải bắt đầu chạy đến phía sau khu vườn.

      Dạ Tư Hàn nhìn Trình Ngôn Khoản, “Đợi cậu ta quay lại, bắt cậu ta trồng cây chuối tiếng”

      Trình Ngôn Khoản, “, đại úy”

      Thế là tiếng sau, Trình Ngôn Khoản ngồi trong phòng khách tầng , tay cầm đồng hồ bấm giờ, ánh mắt đăm chiêu nhìn Tư Đồ trồng cây chuối ngoài kia…

      9 giờ tối, tại phòng ăn, Dạ Tư Hàn dùng xong bữa. nhìn Tư Đồ, “Sáng sớm mang lên phần cơm khuya, 5 giờ sáng mang thêm phần cơm 2 người nữa”

      Tư Đồ, “, Tứ thiếu”

      Dạ Tư Hàn cầm đồng hồ quả quýt, ánh mắt dừng người Trình Ngôn Khoản.

      Trình Ngôn Khoản nhấc di động gọi điện cho bác sĩ Phong. Mấy phút sau, ta ngắt điện thoại, “Đại úy, kết quả có rồi”


      (XX: Dạo này bận quá nên tốc độ ra truyện hơi chậm, mong cả nhà thông cảm nha nha nha!!!)
      SiAm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :