1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ tư tế - Dạ Tử Vũ (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 53: Kiếp Sau Của Anck-Su-Namun



      Vẻ mặt cực kỳ tiếc hận cùng kinh ngạc, bỗng : “Mâm bên phải tôi nhớ là ngày hôm qua phòng đọc sách bị cháy, thiêu chết mấy con chuột, tôi để lại cho chó ăn, thế nào lại đem lên tiếp khách được cơ chứ…”


      Vừa xong Hafez ngã thẳng ra đất, mà Daoud ngồi xổm xuống nôn điên cuồng.


      Sau đó, có mấy người cũng theo đó nôn mửa.


      “Nhanh đưa nước cho khách, giúp bọn họ ói hết ra.” Aisha chỉ huy Beni . Chờ đến lúc Beni đem nước lên mấy người đó làm sao còn dám bỏ thứ gì vào miệng nữa, người người trợn mắt há mồm nhìn về phía chủ nhà.


      Aisha lập tức tức giận chỉ vào Beni: “Trí nhớ kém, phạt tháng có tiền lương, xin lỗi khách mau.”


      Beni sửng sốt, bi thương liếc nhìn mấy người khách cái, tất cả ánh mắt đều dồn người Beni. Beni yên lặng gì, xoay người lại, hai mắt hướng nhóm khách : “Mọi người, là Beni đúng, xin thứ lỗi.”


      Hafez nhíu mày : “Quên .” Sau đó ông ta mang người rời khỏi.


      Mà Imhotep nhìn vợ của mình ý : “Bây giờ biết Made giống ai rồi!”


      Aisha trừng mắt : “Ờ? Con giống ai?”


      Imhotep đưa tay sờ đầu : “Aisha quý, em làm rất bất ngờ đấy. Cho dù là ba ngàn hay ba vạn năm, người em luôn có những điều vẫn chưa khám phá ra.” Từ đầu cảm thấy con có những tính cách đặc sắc, đầy bụng đen, nhưng vẫn là thế nào, giờ xem ra là do di truyền đây.


      Mặt Aisha đỏ lên, tự nhiên hiểu được ý của Imhotep, lôi kéo cánh tay : “Sao nào, hối hận?”


      Imhotep ôm lấy mặt , cười : “Làm sao có thể? Aisha của chỉ cần là chính mình là tốt rồi, chỉ cần em thích cứ làm!” Dù sao cũng cái, hai cái sao nào.


      Aisha cầm lấy tay Imhotep : “Ừ, em luôn ngoan.”


      Imhotep biết vì sao hôm nay mặt trời chói chang, sờ đầu trọc của mình, : “Trở về dạy đổi kênh !” Từ khi có TV, học được rất nhiều, dù vậy, muốn đổi kênh này qua kênh khác, luôn bấm sai.


      Aisha thở dài, lúc trước mình đổi kênh là dùng từ điển từ xa, nhưng thời kỳ này chỉ có thể dùng phím TV đổi kênh. Cũng chỉ có vài kênh truyền hình, nhưng tốt là, có mấy cái quảng cáo đáng ghét.


      Hai người tìm hiểu cách để chuyển kênh truyền hình, hoàn toàn quên chuyện của những người vừa rồi, Imhotep quan tâm, cảm thấy bản thân lúc này vô cùng bận rộn, cho nên dù bọn người đó có ép buộc thế nào cũng mặc kệ!


      Nhưng Aisha lại có tâm , vì nhớ đến tồn tại của người — kiếp sau của Anck-Su-Namun.


      Cái đó biết có phải ở trong đoàn người kia , nếu ta nằm trong đó, để bọn người đó dễ dàng rời như vậy.


      Suy nghĩ như thế đến tối vụng trộm chuồn ra ngoài xem tình hình, kết quả phát những người đó rời Hamunaptra.


      Aisha cưỡi ngựa định đuổi theo, kỳ cũng có mục đích gì, chỉ là muốn nhìn xem kiếp sau của Anck-Su-Namun có đó hay mà thôi. Vừa lên ngựa dây cương bị kéo lại, lớn đứng ở dưới ngựa.


      “Em muốn đâu?”


      “Mẹ muốn đâu?”


      lớn này là, ngay cả vẻ mặt đều giống nhau như thế?


      quấn đuôi tóc : “Em muốn xem những người kia, Ardeth Bay trước giờ chưa từng khẩn trương như thế.”


      Imhotep : “Như thế, cũng .”


      “Mẹ, con cũng .” Made nhấc chân .


      “Hai người…..” Xem ra hai cha con lúc này vô cùng rãnh rỗi.


      Imhotep cười : “Cho dù làm cái gì, nhà ba người chúng ta luôn ở cạnh nhau.”


      Aisha : “Đành vậy.” Ai bảo lời cảm động thế làm gì? Cũng phải đánh nhau, nhưng lời đó có ích gì chứ?


      Lại nghĩ đến, động tác của bọn người Hafez lại nhanh như vậy. Buổi tối ngày hôm sau bọn họ đến Hamunaptra phát những người đó đào bới phần mộ!


      Ước chừng có hơn ngàn nhân công, từ xa thấy bóng dáng của , tóc đen dài, trong đám đàn ông rất nổi bật.


      Vừa nhìn thấy đó, Imhotep vô cùng tức giận, giơ tay lên chuẩn bị đem cát đá chôn vùi ta.


      “Chờ chút, chúng ta có lẽ nên….” từ phía sau vọng lên tiếng người hoan hô, do bọn họ đào được vật gì đó.


      “Là hắc kinh, cuối cùng cũng tìm được….” người đàn ông .


      Đoàn người liền nhanh chóng hướng về phía hắc kinh, vây quanh nhìn xem nó như thế nào. Đúng lúc này, bỗng nhiên tăng lữ của Imhotep xuất , bọn họ chính là nhóm xác ướp có nhiệm vụ bảo vệ nơi này.


      là tẫn trách, hiểu nổi vì sao bọn họ chậm chạp.


      Vào lúc này, những người đó đưa hắc kinh cho Anck-Su-Namun kiếp sau, biết ta dùng cách nào mà có thể mở hắc kinh ra cần đến chìa khóa.


      tốt, ả ta muốn chế bọn họ.” Imhotep xong, vươn tay quát to tiếng. Tiếng la của như dã thú, làm Aisha đứng bên khóe miệng co rút, tiếng quát vừa rồi phá vỡ hình tượng ôn nhu của .


      Lúc này , xem ra những người này muốn tìm hắc kinh hồi sinh Imhotep, hơn nữa còn muốn khống chế nhóm xác ướp.


      Có điều, trong nháy mắt hắc kinh bị cát đánh bay, làm Anck-Su-Namun thối lui bước, cùng lúc đó đám thánh bọ cánh cứng từ trong hầm mộ bay ra, chúng nó lâu ngày có đồ ăn, bây giờ rất thích thú, điên cuồng bay về phía những người đó.


      Bất quá Hafez có Daoud đối với loại tình huống này sớm chuẩn bị, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất nằm xuống mặt đất, dùng súng lửa.


      Bọ cánh cứng sợ lửa, Imhotep lúc này xuống ngựa, biết đọc loại chú ngữ nào, chỉ thấy cát tập hợp bầu trời như dòng thác lao thẳng xuống, dập lửa.


      Thánh bọ cánh cứng sống ở trong mộ phần ba ngàn năm, số lượng rất nhiều, chúng nó thấy có nguy hiểm lại tiếp tục bay ra.


      Bọn người Hafez nghĩ xảy ra tình huống như vậy, nhất thời hoảng hốt. Mắt thất có người từ xa đến, nhóm người hoảng loạn chút do dự chạy về hướng người tới, cho rằng nơi đó an toàn.


      Đến lúc ngẩng đầu nhìn, đất đứng người đàn ông to lớn, sau lưng ta có trẻ cùng đứa bé , nhìn bọn họ.


      Nhìn thấy nhà ba người, người có lòng tốt kêu lên: “Mau chạy …..”


      Nhưng kỳ tích xuất , thánh bọ cánh cứng cách bọn họ còn mấy thước bỗng nhiên dừng lại, cánh đập phành phạch, giống như cái gì.


      Chỉ vài giây sau, đám thánh bọ cánh cứng đều quay hướng bên này nhìn. Xem ra, chúng nó phải nhắm vào người đàn ông phía trước mà là, cùng đứa bé ở phía sau ta. Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ, tập thể bọ cánh cứng nhe răng sắc nhọn, sau đó giống như ‘đau răng’ bay loạn, cuối cùng là thánh bọ cánh cứng nào đầu, tập thể chúng nó lại chạy vào bên trong hầm mộ.


      Ardeth Bay giả trang nhân công ở bên, lập tức giọng hô: “Đây là chuyện gì? Phép thuật của Imhotep sao?”


      Aisha giọng : “ phải, vài năm trước chúng nó có cắn qua tôi, chắc là chúng nó nhớ đến chiến tích sau khi cắn qua tôi thôi.”


      Ardeth Bay ho tiếng, kéo xuống khăn trùm đầu của mình, dù biết phải thời điểm nhưng vẫn mỉm cười.


      Nhưng khi nhìn thấy nhìn trộm mình, tức khắc liền cười nổi, khóe miệng co quắp lùi về phía sau mấy bước.


      Xác ướp tăng lữ đến, quỳ xuống hành lễ trước Imhotep, trong đó có xác ướp ôm hắc kinh đưa cho .


      Imhotep phất phất tay, bọn họ lại ngoan ngoãn trở về mộ.


      Cứ nghĩ tất cả người ở đây sợ mà chạy mất, ai ngờ còn có mấy người . Trong đó có Hafez, ông ta quỳ xuống mặt đất, dùng tiếng Ai Cập : “Chủ nhân, chủ nhân Imhotep, rốt cục tìm được ngài.”


      Imhotep vẫn còn thói quen ở Ai Cập cổ, người chỉ cần quỳ xuống đối với xưng chủ nhân, nghĩa là đầu hàng, cần đuổi tận giết tuyệt.


      Do lòng tin của bọn họ đặt thần linh, trước mặt thần bao giờ dám dở trò phản bội. Nhưng bây giờ hoàn toàn khác, quan niệm về thần linh bị mấy ngàn năm tha hóa, những người này có thể vì lợi ích của mình mà quỳ lạy.


      “Nô lệ, ngươi muốn thứ gì từ ta?” Imhotep cao cao tại thượng , thích nhìn giống Anck-Su-Namun kia, nhưng ta cũng quỳ lạy nên cũng muốn ra tay làm gì ta.


      Hafez cung kính : “Tôi có thể giúp chủ nhân bá chủ thế giới, năm nay là hạt năm.”


      “Hử?” Imhotep nhíu đầu mày. Đại khái là lo lắng, chóc sau : “Tôi phải người các người muốn tìm, đại tư tế Imhotep, cần phải ở lại nơi này, mau rời !”


      Hafez lập tức : “, khi chúng tôi nhìn thấy năng lực của ngài biết ngài chính là đại tư tế kia, chúng tôi biết ngài tái sinh, cứ nghĩ tìm được hắc kinh sống lại ngài. Hơn nữa, này chính là kiếp sau của Anck-Su-Namun, ấy có thể cảm giác được ngài chính là đại tư tế ấy kiếp trước. Chúng tôi thể ngờ rằng, ngài sống lại.”


      “Kiếp sau?” Imhotep nắm chặt nắm đấm.


      Aisha cảm thấy mấy người này cho là Imhotep ba ngàn năm trước Anck-Su-Namun, mà chuyện kiếp trước kiếp sau này cũng chỉ là nhớ người ta là Imhotep, hoàn toàn nhớ đến những chuyện Imhotep làm với ta.


      Thế này cũng thảm.


      suy nghĩ, Imhotep bỗng nhiên kéo cổ áo Anck-Su-Namun, : “Ngươi nhớ cái gì?”


      Anck-Su-Namun kiếp sau giật mình: “Tôi chỉ nhớ người tôi là ngài, Imhotep. Nhưng tôi cũng biết, ngài tôi. Cho nên ở nhà của ngài, tôi có để lộ ra thân phận của mình.”


      Imhotep cười lạnh : “Đúng, ta ngươi, thậm chí hận ngươi….” xong phẫn nộ dùng sức đẩy ngã kiếp sau của Anck-Su-Namun.


      Hafez quỳ gối trước mặt Imhotep : “Chủ nhân Imhotep, hãy quên ngài muốn tìm kiếp trước ! Chúng ta chỉ cần vài thứ nữa là có thể thống trị thế giới, chẳng lẽ ngài muốn sao?” Chỉ cần có ta hỗ trợ, có được thế giới dễ như trở bàn tay.


      Imhotep quay đầu nhìn Aisha cái : “ cần để tôi lại nhìn thấy các người, rời khỏi nơi này .” xong liền nhảy lên ngựa, cũng đưa hắc kinh cho Aisha ngựa.


      Lạnh lùng nhìn những người còn quỳ mặt đất cái, trực tiếp thúc ngựa rời khỏi.


      ra có hứng thú thống trị thế giới.” Aisha .


      Imhotep ôm hai mẹ con vào lòng: “Chỉ cần hai người là đủ, cái gì thế giới, thần giới, đều quan tâm.” Imhotep nghiêng đầu hôn Aisha, vừa vừa xem mặt trời mọc.


      được lúc, Aisha cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, : “Ơ, Made của chúng ta đâu?”
      linhdiep17thuyt thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 54: Truy Tìm Con



      Imhotep lập tức nhìn quanh, dừng chút, lại nhìn xuống lắc đầu : “ có ở đây.”


      Aisha hoảng hốt, : “Nhất định là vừa rồi mặt trời mọc nên biến thành rắn, sau đó chúng ta….” Vừa rồi hôn kịch liệt, kết quả…. Kết quả để con rắn ngã khỏi ngựa?


      Đây đúng là cha mẹ vô lương tâm, Imhotep nhăn chân mày lắc đầu: “Hẳn là ngã xa bao nhiêu, trở lại tìm thôi!”


      Bọn họ lại quay ngựa trở lại tìm, kết quả tìm hồi cũng thấy bóng dáng của con đâu.


      Aisha thiếu chút nữa khóc lớn, tuy Made giống với những đứa bé cùng tuổi khác, nhưng trong sa mạc mênh mông này, còn chưa tìm được bị chết khát.


      Imhotep : “Con có thể là biết đường về nhà, bằng về nhà nhìn xem.”


      Imhotep vừa xong lời này, nhóm người Hafez đến, bọn họ rời nơi này, trong đó có Anck-Su-Namun vì bị đẩy ngã còn ngất xỉu, được người nâng .


      Aisha có thời gian quan tâm đến bọn họ, suy nghĩ lúc liền gật đầu : “Được, trở về nhìn cái.”


      Hai người lại nhanh chóng ngồi lên lưng ngựa, chạy nhanh trở về nhà, nhưng vẫn thấy Made đâu. Mắt thấy trời sắp tối, đứa bé này còn có thể đâu chứ?


      Aisha gần như phát khóc, đạp đá mặt đất, nhìn ai cũng thuận mắt.


      Imhotep ngược lại vô cùng bình tĩnh, an ủi : “Aisha, em bình tĩnh chút .”


      Aisha lớn tiếng : “Làm sao có thể bình tĩnh được?”


      Đúng lúc này Beni đến: “Chủ nhân, phu nhân, có điện thoại…..”


      Aisha quát: “ nghe, cúp máy.”


      Beni hoảng hốt nhưng vẫn kiên trì thêm câu: “Dù là chủ cũng nghe sao?”


      Aisha vội vàng chạy đến cầm lấy điện thoại : “Made, Made con chạy đâu?” Bởi vì quá nóng nảy lời ra trở thành rống to.


      Nhưng đối phương lại nhàn nhạt : “Mẹ, mẹ cùng ba thương nhau chẳng thèm để ý đến con, còn để con ngã khỏi ngựa trong sa mạc. Chuyện này, làm Made rất đau buồn.”


      Aisha biết chuyện này là sai lầm của bậc làm cha làm mẹ đây, ho tiếng : “Khụ……. Ngoan, có lần sau, con lúc này ở đâu ba mẹ đến đón con về.”


      “Ah, con lúc này xe lửa từ Cairo Luân Đôn.” Đối phương càng lạnh nhạt ra câu khiến người ta dựng tóc gấy.


      “Cái gì?” Aisha hét lớn.


      Thế nhưng Made lại ủy khuất : “Cũng là do mặt trời nắng gắt quá nên con mới tìm chỗ trốn, ai biết được đó lại là túi xách của chú Ardeth Bay đâu, con bị chú ấy mang theo cùng lên xe lửa.” Suy nghĩ chút lại thêm câu, “ thể xuống.”


      Cùng với Ardeth Bay? Như thế cũng yên tâm.


      Đánh chết Aisha cũng tin Made vì bị phơi nắng mới trốn vào trong túi, con bé căn bản chính là cố ý, nhất định là như vậy.


      “Bảo chú Ardeth Bay nghe điện thoại.” Aisha vì được Ardeth Bay chăm sóc qua, biết người rất có trách nhiệm, nếu ở cạnh cũng có thể yên tâm mấy phần. Chỉ sợ là dọc đường ăn ít khổ, dù sao cũng là nghĩ như vậy.


      “Ừm, Aisha. Con là kẻ dở hơi, tôi vừa lên xe lửa túi đột nhiên mở ra, tiếp đó con bé xuất , có biết lúc đó người xe lửa nhìn tôi như thế nào ?” Giọng Ardeth Bay mang theo băng giá, có chút tức giận.


      Aisha : “ xin lỗi, làm phiền . Có thể đưa con bé trở về , biết ơn .”


      Ardeth Bay đáp: “Tôi mặc dù muốn nhưng vẫn phải đưa con bé cùng Luân Đôn, vì O’Connell nhà gặp nguy hiểm, tôi nghe được mưu của bọn người kia, muốn báo cho nhà bọn họ biết. Chờ chuyện đâu vào đấy trở về.”


      ra là vậy, làm phiền vậy.” Aisha lại rất nhiều lời khách sáo sau đó mới buông điện thoại ra.


      Imhotep theo cuộc đối thoại của cũng biết được chút ít tình của con , sờ tóc Aisha: “Quên , để con bé ra ngoài chơi cũng tốt. Cùng lắm chúng ta đến tìm bọn họ.”


      Aisha hơi nhếch khóe miệng: “ ra em cảm thấy Ardeth Bay có bao nhiêu đáng thương, ta có thể an toàn mà trở về sao?”


      Imhotep khẽ cười: “Yên tâm, Made hại chết người đâu.”


      Aisha vỗ vỗ tay : “ nhà O’Connell cũng gặp chuyện chẳng lành rồi.”


      Imhotep ôm vào lòng: “ cần lo cho bọn họ, chúng ta cũng lâu có thế giới riêng hai người rồi, kinh nguyệt của em cũng qua rồi , bằng bây giờ uống chút rượu?”


      Aisha vỗ lên ngực : “Còn , nếu phải do chúng ta làm con bé ngã khỏi ngựa, con bé cũng có cơ hội chạy chơi thế này.”


      Imhotep đem đặt lên giường, hôn lên môi : “Do đó chúng ta mới có khoảng gian riêng thế này phải sao? Con bé có ở đây, cũng có ai dám đến phá chúng ta, đúng à?” Vừa vừa thoát quần áo của Aisha, vốn mặc cũng rất gợi cảm.


      Loại chuyện này dù là trước đây hay sau này, lúc tiến, nhập kia luôn có chút thoải mái. Aisha có hơi chau mày, Imhotep cảm nhận được dừng chút.


      luôn cho rằng có loại thói quen này, nhưng hôm nay Imhotep lại hỏi: “Vẫn là thoải mái sao? hơn tám năm rồi.”


      Aisha thế này mới biết nguyên do vì sao cho tới nay luôn dừng lúc, ra vì thấy được thoải mái cho nên muốn giúp thích ứng. cảm thấy cuộc sống của từng chút đều bị Imhotep ăn mòn, thậm chí còn bao giờ nghĩ đến việc trốn hay trở về nữa.


      lắc lắc đầu : “ có, là cảm thấy thoải mái. Chỉ cần là Imhotep, em chưa bao giờ cảm thấy khó chịu.”


      Imhotep có chút rối bời đem tâm ra: “Dù là như vậy, lúc nào cũng cảm thấy mình khi dễ em. Khác xa với Aisha trước kia, thân thể này của em với vẫn còn rất , biết nếu em mang thai có bao nhiêu gánh nặng?” hôn môi , công kích bên trong cùng bên ngoài khác nhau, mang thai có thể phá hư thân thể .


      Aisha đáp lại nụ hôn của , chủ động vặn thân thể : “Imhotep, em , em muốn sinh con cho , cho dù có nảy sinh vấn đề gì chăng nữa.” Nhất thời kích động ra những lời này, bỗng nhiên lại cảm thấy hối hận, nếu như sinh mười đứa tám đứa bản thân chẳng phải rất đáng thương sao?


      Imhotep cảm động, dùng phương thức trực tiếp biểu tình cảm của mình, dùng toàn bộ sức lực ‘chăm sóc’ .


      Trong lúc bọn họ biển tình mênh mông, Made lúc này nhìn Ardeth Bay dựa vào cửa sổ ngủ, cảm thấy hình xăm mặt Ardeth Bay rất quái lạ, phía chỉ cần vẽ vài nét có hình chim ưng. Phía dưới vài nét lại biến thành hình rùa.


      đến bên cạnh chàng trai ngồi vẽ tranh, kêu tiếng: “ ơi.” Mẹ , gặp người lạ cần phải lễ phép chút.


      Chàng trai ngẩng đầu thấy bé mặc quần áo người lớn, cậu tưởng là người nhà sợ bị lạnh mới cho mặc thêm lớp quần áo lớn bên ngoài.


      Vì lẽ đó cậu chỉ cười hỏi: “Em có chuyện gì sao?”


      Made đưa bàn tay trắng như tuyết ra: “ ơi, có thể cho em mượn bút dùng lát , rất nhanh trả lại cho .”


      Cậu cảm thấy bé rất ngoan lại lễ phép vì thế đưa bút cho mượn, trong chốc lát quả bé đem bút trả lại cho cậu, còn lễ phép cảm ơn.


      Trong lòng cậu còn nghĩ, chỉ là chút chuyện như vậy lễ phép, cha mẹ của là biết cách giáo dục!
      linhdiep17thuyt thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 55: Chỉ Mình Anck-Su-Namun Chuyển Kiếp



      Đến lúc chàng trai xuống xe, nhìn thấy mặt người đàn ông ngồi cùng bé, khóe miệng lập tức co rúm, : “ xin lỗi.” Sau khi xong liền nhanh chóng chạy , hệt như chạy trốn cái gì đó.


      Ardeth Bay ngẩn người, chuyện gì lại xảy ra đây? Nhìn vào ghế ngồi bên cạnh, Made ngủ êm đềm, còn chép miệng, con bé lại chọc phải chuyện gì nữa sao?


      Thẳng đến khi xe lửa dừng ở nhà ga, cảm thấy người xung quanh đều nhìn mình cười rất quái dị, thế mới nhìn vào gương lớn của nhà ga, phát phía mặt vẽ hai con chim ưng, phía dưới lại thêm con rùa.


      Hình xăm là vì thần mà họa, con bé này thế nhưng dám vẽ bậy lên, nổi điên, đời này chưa từng giận dữ đến như vậy.


      Thế nhưng đối phương căn bản là biết gì hết, nằm lưng ngủ ngon lành. Chẳng những ngủ say còn nằm mơ, mớ: “Mẹ……”


      Ardeth Bay thở dài, dù sao mẹ con bé cũng ở đây, mình cũng là người lớn, dù có uất ức cỡ nào cũng phải chịu thôi!


      tại mẹ bé cảm giác có cái gì đúng, Hafez rời , nhìn ra bọn đều Luân Đôn.


      Hình như lần này bọn họ bắt cóc Evelyn, đưa Cairo. Sau đó Ardeth Bay cũng trở lại, Ardeth Bay trở lại con cũng trở về. Cho dù là cầm cái gì trở về, chắc chắn Imhotep đều thèm liếc mắt nhìn dù chỉ là cái.


      Đến lúc đó, nhà ba người bọn họ cũng chỉ cần quan tâm thương nhau là được rồi.


      Bỗng nhiên Aisha cảm thấy có chút là lạ, Imhotep quán bar mua loại rượu nho mới cho . Do Beni muốn về nhà với bà xã đương chút, vì vậy mà vị chủ nhân này phải tự mua, cũng thấy có vấn đề gì .


      Vì sao đến tận bây giờ vẫn chưa về?


      cảm thấy mình nên đến quán bar chuyến, ở nơi nào mà thể uống, cũng nhất thiết phải ở giường ? Cùng lắm uống xong rồi trở lại là được, cũng chỉ có mấy bước chân mà thôi.


      Kết quả khi đến cửa quán bar, Aisha ngẩn ra.


      ngồi người Imhotep, ôm đầu của , hôn mãnh liệt. Cái này…… Cái này phải chính là mình sao?


      Nhưng lại phải mình của tại mà là mình trước kia, Aisha ở Ai Cập cổ.


      Tim Aisha như ngừng đập, rốt cục vào lúc Imhotep đẩy kia ra mặt ươn ướt, bỏ chạy.


      Tình cảnh lúc này làm Aisha hoảng loạn, cảm giác giống như vụng trộm nhìn ‘bản thân’ ân ái cùng Imhotep, rất囧 đó?


      vừa nhấc chân chạy Imhotep nhanh chóng đuổi theo, giữ chặt lấy : “Aisha cần bỏ , chỉ là nhất thời bị mê hoặc mà thôi, mà cũng hề chủ động, là ta tự mình đến.”


      Aisha cũng phải tin Imhotep, nhưng vẫn khá rối rắm: “ ra, là thích hình dáng nào?”


      Imhotep ôm lấy : “ phải hình dáng, cho dù em biến thành thế nào chăng nữa cũng chỉ mình em.”


      Aisha mỉm cười, vừa ngẩng đầu liền thấy kia. ta tựa lưng vào vách tường, cười : “Ngài cũng phải phép, thế nhưng hương vị cũng tốt lắm, bằng lại đến ?”


      Imhotep nhăn mày: “ cần, đây là vợ của tôi.”


      kia nhìn Aisha vài lần, ánh mắt ta giống như rất đau khổ?


      Hai người phải là lần đầu gặp mặt sao? Chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết!


      Imhotep sợ Aisha hiểu lầm mình, muốn kéo trở về. Đến lúc vào đến nhà vợ cũng cái gì, mà còn rất bình thản, còn hỏi biết con làm cái gì?


      cảm thấy hối hận về hành động vừa rồi của mình, muốn xin lỗi, nhưng vợ lại nhắc lại chuyện vừa rồi, sợ nếu mình nhắc đến, nhỡ sai sót gì lại càng tức giận.


      Thẳng đến lúc có thể kéo trở về giường, vẫn biết nên mở lời thế nào. Aisha bên rốt cục cảm thấy có gì đó đúng, câu ngón tay giọng: “Kỳ quái, hôm nay thế nào lại chủ động chạm đến em? Ngày hôm qua còn là, hôm nay…….” xong mặt đỏ lên.


      Thế Imhotep mới biết thực chất vợ hề để ý, ôm chặt, : “Aisha, Imhotep chỉ mình em, dù cho biến thành hình dạng nào, là rắn cũng được, là người cũng được.” Đêm nay nhất định phải làm hài lòng.


      Aisha hài lòng, mà Imhotep còn hài lòng hơn, nằm giường ngủ say, mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc.


      Aisha chậm rãi ngồi dậy định gột rửa thân mồ hôi rồi trở về ngủ tiếp, cũng muốn để thân mồ hôi thế này nằm bên cạnh .


      Mới vừa bước ra phát trong sân có người, ngẩng đầu, kéo lại áo ngủ giọng: “Beni?”


      Bóng người kia quay lại, dĩ nhiên là lúc trước ở quán bar. ta ngoắc ngón tay với Aisha, lạ là Aisha cảm thấy ta hề có ý xấu.


      Aisha vẫn cảnh giác, về phía trước vài bước : “ muốn làm gì?” Sân nhà rất lớn, người ngoài cũng dám tự tiện vào. Chủ yếu là do năng lực của Imhotep, có mấy ai dám vào đây cơ chứ?


      Xem ra này vừa đến đây, cũng biết chuyện của Imhotep.


      “Tôi nghĩ muốn nhắc nhở , người đàn ông đó đáng tin.” Aisha ‘trước kia’ cười .


      là ai, tên là gì?” Aisha cảm thấy này chỉ đơn giản là lớn lên nhìn giống mình trước kia.


      “Aisha…..”


      “Sao lại khéo trùng tên tôi chứ?”


      “Đương nhiên phải trùng hợp, tôi là cố ý, cho dù chuyển kiếp tôi cũng quên cái tên này.” ta đến trước mặt Aisha nâng cằm lên.


      ta so với Aisha cao hơn, cho nên động tác làm rất tự nhiên làm người ta cảm thấy người này là đàn ông chứ phải phụ nữ.


      Aisha cảm thấy cỗ hàn băng từ lòng bàn chân chạy đến tận cổ, nheo mắt lại: “Musar.”


      kia cười hắc hắc, biểu cảm cực kỳ giống Musar. Vốn em bọn họ trước kia nhìn giống nhau, nay càng làm cho người ta cảm nhận được chính là .


      “Em quả nhiên nhận ra tôi, em quý.” ta muốn ôm lấy Aisha, nhưng Aisha lại ra sức lùi về ba bước.


      “Sợ?” Musar đột nhiên lạnh mặt .


      Aisha : “, chỉ là chuyện trước kia qua rồi, còn muốn đến quấn quít lấy tôi làm gì?”


      Musar bỗng nở nụ cười: “Đúng vậy qua rất lâu, có điều tôi cũng biết tại sao còn nhớ . Nếu nhớ suy nghĩ gì, nhưng nhớ ít nhiều cũng phải đến gặp chào hỏi em.”


      Aisha tin, : “Có cái kiểu chào hỏi thế này sao, trực tiếp đánh chủ ý lên người chồng em ?”


      Musar cười: “Chỉ là đùa thôi, tôi cũng chỉ muốn biết Imhotep là thích em của nay hay quá khứ mà thôi.”


      ra là ngươi.” Imhotep nắm chặt hai tay, chỉ thấy tường bên bị hủy bay thẳng về phía Musar.


      Aisha co rút khóe môi, đây là muốn phá sân sao? Cứ ngỡ Musar bị thương, ai ngờ chỉ nhàng đánh cái lên bức tường, nó lập tức bị đập nát.


      Imhotep lại ném thêm mấy cái bàn đá về phía , cũng chỉ dùng hai tay gõ , những thứ đó đều bị đập nát.


      Cuối cùng Aisha nhịn được nữa, quát: “Dừng ngay cho tôi, các người muốn phá nhà của tôi?”


      Imhotep dừng tay, Musar cũng dừng lại, y như ngươi phạm ta, ta phạm người, Musar cười : “Là chồng em động tay động chân trước, em à.”


      Imhotep lạnh nhạt : “ ra ngoài đánh, ta nhất định phải đánh ngươi trở lại địa ngục.”


      Musar vẫy vẫy tay: “Quên , tôi là đến nhìn em chứ phải đến đánh nhau, người cũng gặp tôi cũng nên , tạm biệt.”


      Hai người đều nghĩ có phản ứng như vậy, khỏi ngẩn người.


      Aisha bất đắc dĩ thêm câu: “Cứ như vậy mà ?” Cái này cũng thể trách , năm đó đâu có dễ dàng buông tha như thế, ràng là đời tha, cái này phải rất kỳ quái?


      Musar tiêu sái quay người: “Các người nghĩ tôi còn có thể có ý nghĩ gì? Cho dù có thân thể này có thể sao? Cũng chỉ có thể buông tay thôi, chờ kiếp sau lại đến!” xong Musar rồi.


      Aisha nắm đuôi tóc, tuy là đến giờ vẫn tin, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng tốt. Imhotep lại : “Sức mạnh thần bí của tử thần, biết lấy được tin em là Aisha từ ai, lời của đáng tin.”


      “Được rồi, giống như trước đây xuất cũng chỉ làm người khác kinh diễm chút thôi!” Nhớ lại năm đó, chính là nhảy vào biển lửa nguyện bị thiêu chết cùng , người đàn ông đó đúng là nghiệt, nhưng lại si tình.


      “Aisha, từ nay về sau đừng nghĩ đến chuyện của nữa, và Made chính là toàn bộ thế giới của em.” xong ôm vào lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng Musar rời . Ba ngàn năm trước ôm Aisha cùng bị thiêu chết, sau khi hỏa hình kết thúc lại cách nào tách hai thi thể ra được.


      Lúc đó rất ghen tị, cỡ nào hi vọng người ôm Aisha chết chứ phải . tại tên đó tìm đến cửa, Aisha có phải hoài niệm đôi chút.


      Dù sao, thế giới này có thể tìm được người đồng sinh cộng tử với mình cũng dễ dàng.


      Aisha ở trong lòng cười : “Imhotep nghĩ nhiều rồi, ta tại biết còn có thể đè người ta hay ấy chứ.”


      Imhotep run lên cái, sau đó nâng đầu Aisha cuồng hôn, vừa hôn vừa : “Người đàn ông duy nhất có thể đè em chỉ có mà thôi.”


      Aisha đẩy ra giọng: “ phải vừa mới đè xong đó sao, cần lại suy nghĩ về chuyện này, chúng ta trở về nghỉ ngơi !” kéo vào nhà, hi vọng suy nghĩ nhiều nữa, tại cái gì cũng là viễn vong, người ta cũng chưa có làm gì cả.


      Ngoài cửa, Musar cười khẽ, lầu bầu: “Em có phải rất hạnh phúc? Tôi quả muốn buông tay, đáng tiếc mục đích là cho Imhotep của em có được quân đội tử thần. xin lỗi, e là tôi phải giết chết .”


      xong cũng thở dài hơi, từ từ rời khỏi.


      Aisha cùng Imhotep vừa vào phòng, liền nhận được điện thoại từ Luân Đôn. Bên kia truyền đến giọng khẩn trương của Ardeth Bay: “Aisha…..”


      “Là tôi, đưa con tôi đâu rồi?” Tiếp điện thoại là Imhotep, Aisha bị ôm trong lòng ngực chuẩn bị lần thứ hai nằm sấp giường.


      Ardeth Bay giống như sợ hãi cái gì : “ tốt lắm, Made cẩn thận mang vào vòng tay tử thần rồi.”


      “Cái gì?” Imhotep đặt Aisha xuống khẩn trương hỏi.


      nghe thấy tiếng người cãi nhau từ đầu dây bên kia, hình như là hai đứa trẻ.


      Đứa bé trai : “Mình làm sao biết cậu tự nhiên xuất ?”


      Made hừ lạnh: “Chả nhẽ đột nhiên xuất là có thể ném vòng tay vàng qua sao? Cậu thể lịch chút à.”


      Bé trai lại : “Tóm lại xin lỗi, cùng lắm mình chịu trách nhiệm…… đúng, là ba mình chịu trách nhiệm tìm cách tháo nó ra.”


      Made : “Vòng tay là do cậu ném lên tay mình, vì sao muốn ba cậu chịu trách nhiệm, là thiếu trách nhiệm. Đàn ông thiếu trách nhiệm là được, biết ?


      Tác giả có chuyện muốn : Tiểu la lị giáo huấn tiểu chính thái.
      thuyt thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 56: Cairo



      “Hai đứa mau câm miệng!” Từ sau lưng, O’Connel quát.


      Hai đứa trẻ lập tức im bặt, Imhotep : “Mau dẫn con bé về.”


      “Chúng tôi lập tức Cairo, nhưng phải cứu người, đến lúc đó…….”


      “Được rồi, tôi đến gặp mặt với các người.”


      “Imhotep, con của đeo vòng tay, sau bảy ngày phải tìm được kim tự tháp ở Ahm Shere, đến lúc đó trận chiến. Hi vọng …..”


      “Tôi quan tâm, tôi chỉ cần con bình an trở về.” Imhotep vẫn cứ chuyện nhàn nhạt, nhưng có thể nghe ra tức giận.


      Aisha nghe thấy vòng tay đeo tay con chỉ biết lắc đầu, con bé kia đúng là bướng bỉnh, thời còn xảy ra chuyện như vậy? Nhắc mới nhớ, diễn biến trong phim vẫn còn nhớ khá . Vì thế : “Con trong bảy ngày mà đến được kim tự tháp chết đó.”


      Imhotep thế này nóng nảy : “Các chờ đấy tôi lập tức đến Cairo.” treo điện thoại với Aisha: “Chúng ta xuất phát thôi.”


      Aisha ý kiến, chuẩn bị chút đồ và tiền liền cùng Imhotep ngồi xe lửa đến Cairo. Mà Imhotep tuy rằng gì, nhưng có thể nhìn ra rất lo lắng. Aisha an ủi : “ sao đâu, nhất định có thể cứu con.”


      “A, con của hai người bị bắt cóc hả?” Giọng của vang lên bên người Aisha.


      Aisha kinh ngạc, trực tiếp tựa vào ngực Imhotep, cũng nhanh chóng ôm lấy vào trong ngực lạnh lùng : “Có chuyện gì?”


      Musar cười : “Ờ, tôi chỉ là trở về Cairo mà thôi.”


      Aisha hỏi: “Nhà ở Cairo sao?”


      Musar cười: “Đúng, các người có thể đến làm khách của tôi.”


      Aisha lắc lắc tay: “Cảm ơn, cần.”


      Musar lại hỏi: “ , con em bị bắt cóc sao? Tôi có thể giúp.”


      Imhotep vươn tay, chứa đựng uy hiếp nhìn : “Musar, đây là chuyện trong nhà ta, liên quan đến ngươi, nếu muốn nhúng tay vào ta đây nể tình.”


      Aisha vội kéo tay lại, đến giờ vẫn thèm để ý tình huống chung quanh, nơi này nhưng là xe lửa, vừa ra tay chết cũng có người bị thương. Tuy nhiên lòng rất ràng, vợ mình có chuyện, mình cũng có chuyện, cho nên càng ngày càng muốn làm xằng.


      Imhotep nhẫn nại, thu tay lại nhưng sắc mặt cũng mấy tốt.


      Musar chỉ cười : “Được rồi được rồi, thích tôi làm.”


      Ba người rốt cục bình tĩnh ngồi xuống, khí vẫn có chút được tự nhiên. Vì bảo vệ chính mình, Aisha như cũ tựa vào ngực Imhotep. ra là Imhotep từ đầu đến cuối cũng nới tay, giống như chỉ cần buông tay chạy mất.


      Aisha cảm thấy cách làm của tin tưởng , thế mới , nếu người đàn ông quan tâm mình, có lý do gì để phiền não chứ. bằng như tại, ngược lại khẩn trương phải an tâm.


      Tựa đầu lên trước ngực Imhotep, cho rằng nếu hai người thân mật như vậy Musar biết khó mà lui, nhưng người đàn ông này……. tại phải gọi là này mới đúng, thèm để ý, ngồi ở đối diện cười tươi như ánh mặt trời sáng lạn, thế nào cũng .


      Khóe miệng Aisha co rút, ta là cố ý?


      Imhotep buông tay, ngồi thẳng đến lúc xe lửa dừng ở bến Cairo, Musar lúc này bỗng mở miệng cười hỏi: “Ngài Imhotep xuống sao?”


      Imhotep trấn định đứng lên nắm chặt tay Aisha, dáng cao lớn còn mặc bộ quần áo màu đen nhìn rất cá tính, lôi kéo , từ sau lưng nhìn cứ như cha dắt tay con .


      Musar ở phía sau bọn họ, cứ nghĩ còn dây dưa, ai ngờ đến cửa nhà ga nhìn bọn họ vẫy vẫy tay câu bảo trọng sau đó tự mình rời .


      Sau khi hai người đến Cairo, người vẫn thấy đâu, thời đại này vẫn chưa có điện thoại di động, tự nhiên liền khó mà liên lạc. Tuy nhiên, hai người lại biết bảo tàng Cairo trưng bày rất nhiều đồ khai quật từ Hamanaptra, vì thế cách đó xa tìm khách sạn ở tạm.


      Khách sạn có tất cả mười lăm tầng, hai người ở tầng cao nhất, chỉ cần cúi đầu có thể nhìn thấy viện bảo tàng. Aisha cảm thấy mình càng lúc càng tiêu tiền như nước, thế nhưng vẫn hồ nháo theo , chỉ ở ngày khoa trương thế này?


      Đại tư tế của chúng ta là loại người nào? Trước kia ở Ai Cập cổ, chỗ ngồi cũng là bên cạnh vua Pharaoh, luôn là nhân vật chức cao quyền trọng, tuyệt đối hạ thấp thân phận của mình mà cùng những người ở tầng lớp thấp hơn. Ngồi xe lửa cũng là muốn mua hết cả toa xe, nhưng vé bán hết mà Aisha cũng cản lại nên mới buông tha cho.


      tại đứng ở cửa sổ to nhìn xuống bảo tàng bên dưới : “Em ở nơi nào nghe qua nếu đeo vòng tay tử thần chỉ có thể sống bảy ngày?”


      Aisha thể là trước kia xem qua phim ảnh nên mới biết, tuy tại cũng có phim ảnh nhưng nếu ngồi giải thích cho Imhotep, sợ là phát cuồng, đúng, nhất định cho phép mình chỉ là nhân vật hư cấu trong phim.


      Trước kia Aisha cũng nghĩ mình nhân vật hư cấu, nhưng lúc này đứng bên cạnh cách sinh động, đầy cảm xúc, hết thảy lý do đều bị nuốt xuống chậm rãi tiêu hóa.


      Sau khi tiêu hóa xong, cảm thấy tại cũng rất hạnh phúc.


      “Trước kia từng nghe Musar qua, nhưng biết sau khi ta chuyển kiếp có nhớ hay .” Loại giải thích này mặc dù đề cập đến người thích, nhưng tốt hơn ngồi giải thích vòng vo nhiều.


      Imhotep hơi híp mắt, đứng lưng luôn thẳng, nhưng lúc này ngón tay ở bên hông ngừng động.


      phải con rất mạnh mẽ sao?” Aisha từ phía sau ôm lấy , hai người lúc ở gần nhau luôn tìm cách an ủi đối phương.


      Imhotep gật đầu : “Đúng, con bé so với ai càng kiên cường hơn, tin tưởng con bé.”


      Bọn họ cứ như vậy đứng trước cửa sổ, cùng đợi người xuất .


      Trời dần về đêm, từ xa đám người vào bảo tàng Cairo. Mà trong đó nhìn lên khách sạn, mỉm cười với tầng cao nhất, chạy đến bên người Hafez cái gì đó.


      Hafez lên tiếng, hướng khách sạn mà .


      Đương nhiên, những điều này Aisha đều thấy được, là Imhotep cho biết. Mắt phải thiên lý vạn nhãn, nhưng chuyện này từ xa đều nhìn thấy .


      “Anck-Su-Namun hình như có thể cảm ứng được vị trí của . ta là chấp nhất với tình hay là quá mức lấy làm trung tâm? ta, nhưng ta trước sau như vẫn truy đuổi . Em ghen tị!” Aisha vốn muốn chuyện để thay đổi khí, nhưng Imhotep giống như nghe thấy lời , : “ gọi là Evelyn kia vừa bị người nâng vào bên trong.”


      “Cái gì?” Aisha cũng mấy ngạc nhiên, dù sao kịch tình vẫn luôn vĩ đại như vậy. Tuy người đeo vòng tay từ con trai của Evelyn thành con .


      Hai người nhìn về phía bảo tàng, có người bỗng nhấn chuông cửa, có vẻ là Hafez.


      Imhotep mở cửa phòng Hafez liền quỳ xuống: “Chủ nhân Imhotep, chúng tôi lấy được vòng tay tử thần, mời ngài đến bảo tàng bên dưới, tôi tự tay dâng lễ vật cho ngài.”


      Imhotep liếc mắt nhìn Aisha cái, vòng tay tử thần phải ở tay Made sao, vì sao lại ở trong tay ta?


      Aisha lúc này nhớ ra cái bọn lấy được là giả, nhưng vì Evelyn ở bảo tàng cho nên người cũng nhanh đuổi tới.


      Imhotep lại biết, cảm thấy theo bọn người này có thể tìm được con . Do đó, gật đầu : “Được, ta cùng các ngươi, xem xem lòng trung thành các ngươi là hay giả.” đưa tay, Aisha nắm lấy tay .


      Ở Ai Cập cổ, khi tham dự bất cứ ngày hội nào, vợ chồng đều như vậy nắm tay nhau cùng đến. Đây là phong thức chính quy, cũng có thể là cách đạt được tôn trọng cùng tán thành của người xung quanh.


      Imhotep nắm lấy tay , đột nhiên có loại cảm giác kiêu ngạo, ở Ai Cập cổ mơ cũng mơ đến ngày như thế này.


      Aisha cũng có cùng cảm thụ, ngẩng đầu nhìn cười.


      vào bảo tàng, nơi này bày trí rất nhiều đồ cổ Ai Cập, cũng có rất nhiều người. biết Hafez làm cách nào mà có thể vào tự do thế này? Hình như trong phim có từng làm bảo vệ bảo tàng, xem ra là có nhân mạch.


      Những người đó nhìn thấy Imhotep đều quỳ xuống, cho dù là Anck-Su-Namun cũng quỳ theo. Imhotep vào bên trong, Hafez tiếp lấy cái hộp trong tay người da đen mày rặm mắt to. quỳ xuống mặt đất đem hộp giơ cao : “Chủ nhân, người xem.”


      Aisha muốn cười, nhưng cảm thấy làm như vậy mất hình tượng nên nhịn xuống. Chờ đến lúc Imhotep mở hộp ra, bên trong nhưng là găng tay bằng đồng kỵ sĩ. cầm nhìn chút, gần đây cũng có học chút tiếng , cho nên đọc: “Made in London?”


      Cái này đủ, Aisha cười mà ngừng được, ôm bụng : “Đúng là lỗi thời, cũng là đồ mười năm hơn ấy chứ!”


      Hafez kinh ngạc lớn tiếng : “Sao có thể như vậy, vì sao lại như vậy?” cầm lấy găng tay kỵ sĩ mà nhìn, quả nhiên nhìn thấy chuỗi từ ngữ làm người ta quẫn bách.


      đối với tên mày rậm mắt to kia : “Lock-Nah, chuyện này là thế nào?”


      Lock-Nah : “Chuyện này, tôi cũng . Nhưng tôi nghĩ nhất định là Ardeth Bay giở trò.”


      Aisha cười đủ, nhìn Lock-Nah cảm thấy thân phận của ta có chút khả nghi, nhớ được hình như luôn nhằm vào Ardeth Bay, xem ra là có quen biết.


      là?” Aisha rất hiếu kỳ hỏi.


      Lock-Nah nhìn thoáng Imhotep cái, trong mắt Imhotep như vậy nhưng là có chút tôn kính hoặc là có chút e ngại. cúi người : “Phu nhân, tôi gọi là Lock-Nah, từng là hộ vệ của Pharaoh.”


      Aisha giật mình, trách được những người này lại quen thuộc Hamunaptra như vậy, còn lấy được nhiều đồ. Lại có Anck-Su-Namun có thể cảm ứng được Imhotep, trách sao trong điện ảnh có thể hồi sinh Imhotep. Tuy nhiên, tại tất cả đều thay đổi.
      linhdiep17thuyt thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 57: Nội Chiến Viện Bảo Tàng



      Aisha gật đầu, đột nhiên nghĩ đến vấn đề giao thông, nếu như muốn đưa con đến Ahm Shere trong vòng bảy ngày, lợi dụng những người này cũng sai, cầu bọn họ chuẩn bị xe lửa riêng hoặc Imhotep đều có thể làm.


      bằng tạm thời chờ xem, gật đầu tỏ vẻ mình biết.


      Hafez lúc này cung kính : “Chủ nhân cần lo lắng, chúng tôi vì ngài mà tìm ra vòng tay tử thần.” Ông ta trừng mắt nhìn Lock-Nah, : “ biết vòng tay ở đâu ?”


      Anck-Su-Namun lúc này đột nhiên mở miệng: “Chủ nhân Imhotep, xin ngài xem xét nên xử lý này như thế nào, tôi nghĩ ngài thích ta.” xong kéo Evelyn qua, tay chân bị trói còn kịch liệt giãy dụa.


      Imhotep : “ ấy có can hệ gì với tôi, thả ấy ra.”


      Anck-Su-Namun lại : “Nhưng ta chính là con Pharaoh, mà ngài lại bị Pharaoh định tội, nhận hình phạt bị trùng cắn, tại ngài nên báo thù.”


      Imhotep nhìn ta cái: “Nếu như phải báo thù kiếp trước, người đầu tiên tôi ra tay hẳn là .”


      Anck-Su-Namun hiểu, ta : “Trong trí nhớ của tôi, Anck-Su-Namun ngài, là người cao cao tại thượng ai với tới.”


      Imhotep : “Đó cũng là sao? thế giới này chỉ có Aisha là lòng tôi, có hiểu hay ? Nếu còn định giở trò, cũng sống được bao lâu đâu.” Vừa các ngón tay nắm chặt, xác ướp cổ được trưng bày bên cạnh lập tức bị cắt làm hai đoạn.


      Aisha vội giữ Imhotep lại: “Dừng, vừa mới hủy cái xác ướp cổ đó.”


      Imhotep ôn nhu nhìn : “Chúng ta sửa nó lại là được.”


      Aisha trừng mắt, khóe miệng co quắp: “Được rồi, em biết thông minh sức lớn.”


      Lúc này Hafez : “Nhưng này có thể trở thành trở ngại của chúng ta, cần phải diệt trừ.”


      Imhotep vừa nhấc tay, lập tức tay chân Evelyn được tự do, nhanh chóng chạy đến phía sau Imhotep, giống như bọn họ là bạn bè.


      “Là các người chứ phải tôi.” tự tin .


      Tự nhiên là có người dám phản bác Imhotep, vào lúc này người đàn ông đột nhiên tiến vào, ta cũng để ý tình huống xung quanh, trực tiếp ôm lấy Evelyn, mà những người thân phía đối diện cũng bắt đầu nổ súng.


      Súng bắn loạn, Imhotep bảo vệ Aisha, từng tiếng súng nổ vang lên từ hai phía đối diện, cùng lúc đó thanh non nớt bên trong đám người vang lên: “Ba, mẹ…”


      Aisha vừa nghe thấy tiếng của con , quay đầu nhìn thấy con từ cửa sổ nhảy xuống, ngồi người xác ướp vẫy tay.


      “Mau xuống.” Nơi đó rất dễ trúng đạn…


      , quả súng bắn về phía Made. Cũng may Ardeth Bay nhanh tay ôm lấy bé chạy , Aisha với Imhotep: “ giúp bọn họ, em tìm con.”


      Imhoteo vung tay đánh bay đám người, Ardeth Bay chạy đến cửa ra vào lại bị người chặn lại, đánh bay ra ngoài. tên áo đen bắt lấy Made, chỉa súng vào đầu bé, : “Imhotep.”


      Imhotep dừng tay, lớn tiếng : “Dừng lại, ngươi muốn làm gì?”


      Aisha cũng dừng tay, tuy con là kim cương bất hoại, nhưng lúc này nhìn thấy con bị súng chỉa vào đầu vẫn cảm thấy run rẩy.


      Ardeth Bay lắc người đứng dậy, xem ra bị đánh .


      Thế này là sao, tại sao kịch tình lại thay đổi? tại phải làm thế nào? Aisha muốn tiến lên cướp người, nhưng người kia lại : “ được cử động.” Giọng của khàn khàn, có chút thê lương.


      Tên đó lại với Imhotep: “Imhotep ngươi dù gì cũng là người chết, hãy trở về nơi ngươi nên trở về , bằng con bé phải chết.”


      Imhotep vội vàng : “ được.” cũng biết hiệu quả của súng, cho nên có chút lo lắng.


      Mà Aisha so với trấn định hơn, khá hiểu con , vì thế : “Mặc kệ con bé.” ra, con cũng cần người khác bảo vệ.


      Made bị người kiềm chặt trong tay, nghe mẹ thế cảm thấy rất rối rắm: “Mẹ, Made đau lòng.”


      Aisha : “Con im miệng.”


      Tên kia lắp bắp kinh hãi, trong lúc phân tâm đột nhiên hòn đá đánh lên đầu .


      Imhotep la to tiếng, cỗ quan tài đá lập tức đánh vào ót ta. Tên kia chấn kinh dùng Made làm lá chắn.


      Nhưng Made cũng yếu thế, nhanh chóng cắn vào cánh tay cái.


      Aisha nhắm mắt, cái này đúng là tai nạn chết người. Đúng vậy, Made của dù bề ngoài nhìn rất đáng nhưng răng nanh lại có độc rắn, cho dù biến thành người độc tính giảm xuống nhưng vẫn có thể làm người mạnh khẻo ngã xuống, nếu có bệnh tim lập tức chầu diêm vương.


      Lúc này người kia cạch oành ngã xuống, Made nhân cơ hội đó chạy ra ngoài. Quan tài đá đánh lên tường, phát ra tiếng nổ lớn.


      thở ra hơi, Aisha chạy đến bên cạnh Made ôm lấy bé. Made thế này mới : “Mẹ, con lúc nãy diễn tốt .”


      Aisha trừng mắt cúi đầu : “Mẹ cứ nghĩ con đau lòng cơ đấy.”


      “Làm sao có thể…con…lúc này rất đau lòng mà, oa nhiều chú xác ướp.” Made chỉ vào sau lưng Aisha .


      Aisha quay đầu nhìn, nhìn thấy các xác ướp trong bảo tàng những tỉnh lại còn bị biến dị, đầu có sừng, còn có cơ ngực.


      Đây phải là Imhotep triệu hồi, bởi vì lúc triệu hồi xác ướp đều để nguyên hình thể ban đầu của họ. Những xác ướp này bằng gọi là binh lính tử thần Anubis. ngơ ngẩn, Imhotep chợt kêu lên: “Nhanh đến bên người .”


      Aisha ôm Made chạy đến bên người Imhotep, đường thấy cậu bé bị xác ướp đuổi giết, phía sau còn có người kêu to: “Alex đừng chạy loạn.”


      “Cháu là con của O’Connell?” vừa chạy vừa hỏi.


      Cậu bé gật đầu: “Đúng ạ, dì khỏe, tuy rất muốn lễ phép hỏi thăm dì, nhưng…A…Thả ra.” Chân cậu bị xác ướp bắt được, có xu hướng ngã về phía sau.


      Aisha thích cậu nhóc này, dù chỉ mới tám năm gặp, cha mẹ cậu lại có thể dưỡng cậu thành cậu bé đáng như vậy. Trong phim cảm thấy đáng , lúc này nhìn thấy còn dễ thương hơn!


      nắm tay cậu bé, đá văng xác ướp kia, sau đó : “Mau cùng chị qua bên kia.” vừa vừa chỉ hướng Imhotep.


      Alex định buông tay ra, nhưng Made lại giữ tay cậu lại: “Có nghe , chị mới là chị nhé.”


      Alex : “Hơn hai tháng cũng thể xem là chị.”


      Made : “Lớn chính là lớn, chút cũng là lớn, nhóc con còn mau .” bé dùng toàn bộ sức kéo người , phía sau bọn họ lại có xác ướp đuổi theo.


      Aisha nghĩ đến xác ướp còn tiếp tục đuổi theo, bằng cơ thể tại của cũng chỉ có thể đá lùi vài bước, băng vải cơ thể xác ướp cũng chỉ rớt vài mảnh .


      đau…” suy nghĩ lại nghe xác ướp đó .


      Mà Imhotep lúc này cũng nhàn rỗi, niệm chú, toàn bộ đánh về xác ướp kia.


      Cứ như thế hai thế lực khác biết đấu pháp với nhau, người bình thường tất cả đều bị bức lui về phía sau. Aisha lúc này mới thấy được bộ mặt của xác ướp kia, sau khi áo choàng rớt xuống mới phát đó phải là xác ướp gì, mà là , còn là người mang khuôn mặt của Aisha trước kia, Musar.


      Vì sao lại ở đây? Xem ra vẫn có buông tha cho .


      “Musar….” Aisha cảm thấy mình bị lừa, định xông lên chửi , nhưng lại có thêm hai xác ướp nữa đánh tới .


      Từ xa nghe người với : “Bên này, bên này…”


      Aisha nhìn Imhotep bên kia cùng hai đứa bé xem ra gặp nguy hiểm gì, mới theo bọn họ lui về phía sau, tìm nơi có thể ra ngoài. Bởi vì hai lực lượng đánh nhau, bảo tàng bị phá hủy.


      bị người giữ chặt chạy ra ngoài, còn : “O’Connell….” Đúng vậy, phía sau bọn họ còn bị xác ướp đuổi theo, O’Connell cầm súng mở đường, để bốn người đều có thể chạy khỏi bảo tàng.


      Evelyn : “Alex.”


      O’Connell giữ lấy : “Vợ à, nghĩ con xảy ra chuyện gì, nhưng chúng ta cần phải chạy.” Có xác ướp đuổi theo, cùng với bảo tàng sụp đổ nếu chạy kịp.


      Aisha lại bị kéo chạy ra ngoài, kêu to: “Đừng lo, Imhotep bảo vệ hai đứa bé.”


      Thế này bọn họ mới tiếp tục chạy , O’Connell nhìn xe mình bị khóa. Lúc này giống như trong kịch tình, xe bus hai tầng, Jonathan đến đón bọn họ.


      ta còn vẫy tay chào Aisha: “Aisha lâu gặp.”


      Aisha cũng chào hỏi: “ lâu gặp.”


      O’Connell hét to: “Xe của tôi gặp chuyện gì?”


      Jonathan cũng hét lên: “OMG, phía sau, phía sau, lên xe trước .”


      Phía sau xác ướp đuổi theo, bọn họ đành lên xe bus tiếp tục chạy. Nhưng cũng được bao lâu, xác ướp đuổi kịp xe bus.


      O’Connell bắn súng rất tốt, nhưng lúc này nổ súng, cũng chỉ có thể đẩy lùi chúng nó chút thôi. Rất nhanh, xác ướp phá cửa kính xe, lọt vào.


      Ardeth Bay đưa Aisha cây đao: “Tự bảo vệ mình.” xong cùng nhau đánh xác ướp. Aisha nhìn cây đao lại nhìn xác ướp : “Từ trước đến giờ tôi chưa từng xem xác ướp là kẻ địch, muốn đánh.”


      Evelyn đánh gậy lên xác ướp, sau lại : “Xem ra hôm nay phải đánh thôi”


      Aisha cũng cảm thấy vậy, nâng đao lên ra sức đánh về phía trước, các xác ướp trực tiếp ngã xuống, phải là chỉ ngã nửa người, nữa người nó vẫn bóp chặt cổ Evelyn.


      Aisah lại xoay cây đao, hay tay nó lập tức bị cắt. Xác ướp bị chặt tay có vẻ thương tâm, nó nhìn hai tay của mình bị chém.


      Evelyn đem bàn tay nó kéo xuống, Aisha cũng đem bàn tay kia ném khỏi xe, lại nghe Evelyn : “Tôi ghét xác ướp.”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :