1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ tư tế - Dạ Tử Vũ (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 48: Hành Trình Trưởng Thành Của Con



      tốt, con rắn vẫn là uống sữa, càng thêm tốt là cho dù răng có dài có sắc đến mấy cũng thể thương tổn kim cương bất hoại thân của mẹ Aisha.


      Imhotep cuối cùng quyết định, tên con là Made.


      Made tuổi có thiên phú săn thú, rắn hổ mang bình thường sau tuần là có thể bắt mồi, Made sau khi qua tuổi mới bắt đầu


      Mỗi ngày Aisha cùng Imhotep đem theo con du lịch khắp nơi, vì hai vợ chồng muốn tình chàng ý thiếp nên để Made ở bên chơi đùa.


      Kết quả lúc hai người nồng nhiệt hôn môi tiếng kêu hoảng sợ vang lên, bọn họ cả kinh chạy đến nhìn, lại thấy trong miệng Made là con chim , còn đắc ý nuốt xuống.


      Nhìn thế nào, cũng là ăn sống, mà còn là nuốt sống…


      Aisha cầm lấy cổ con chim : “Con thể ăn sống, đúng, là được ăn đồ tiêu hóa.”


      Imhotep cũng : “Made mau đem chim nhả ra……” Những lời này cảm thấy có chút kì dị, vì Aisha có đôi khi gọi cái kia của là chim!


      Made nghe lời, tình nguyện nhả con chim ra, nhưng do nọc độc ngấm vào thân thể của nó, nó tại chết.


      Aisha cầm con chim hỏi Imhotep: “Làm sao bây giờ?”


      Imhotep suy nghĩ lát: “Dù sao cũng phải dạy con cách nhóm lửa nướng đồ ăn.” Do đó, Imhotep đốt củi, muốn đem con chim đáng thương kia nướng, nhổ lông, kế tiếp lấy ra nội tạng, sau đó đặt lên lửa.


      Aisha ở bên dạy bảo : “Nhớ kỹ, đây là nhóm lửa, cái này là thịt nướng, nhất định phải chờ nó chín mới có thể ăn.”


      Made nghe hiểu, bé gật gật đầu rắn của mình, đối với con chim tê tiếng, Imhotep nhìn vợ con mình mỉm cười, cho dù trước đây xảy ra chuyện gì, tại vợ con đều ở đây!


      Sau khi thịt chín, Aisha nhíu mày hỏi: “ có thể ăn sao? Con bé mới tuổi….”


      Imhotep : “Thổi cho nó nguội, em cho con nó cũng đoạt thôi.”


      Aisha nghĩ, con bé đến cùng là kế thừa thiên phú từ đâu nha! Đem toàn bộ những hiểu biết của về cách chăm sóc trẻ đều bị đánh vỡ, vừa mới tuổi có thể ăn thịt.


      Thổi thổi thịt, sau đó xé ra miếng : “Cẩn thận chút, coi chừng nóng.”


      Phách…….


      Made tìm tòi, sau đó đem miếng thịt ngậm trong miệng, nhai hai ba lần liền nuốt. Sau đó quơ quơ đầu , ý bảo đủ.


      Aisha mặt đỏ tim đập : “ manh…..”


      Imhotep hiểu : “Mông cái gì?” Ý cho Made ăn mông sao?


      Aisha xua tay : “Em là con đáng .”


      Imhotep cười, tay ôm lấy mặt hôn : “Aisha, em cũng rất đáng .” Aisha cũng yếu thế, hôn lại , cười : “Imhotep, cũng thế.”


      Hai vợ chồng bọn họ ở bên tâm tình, để ý chim nướng bị Made lấy . thông minh, sợ ba mẹ mình giật lại nên liền ngậm chạy.


      Aisha nóng nảy : “Đứng lại, con mới tuổi đừng có chạy loạn.”


      Made hơi quay đầu lại, rồi vẫn cong đuôi tiếp tục chạy, Imhotep chạm tay xuống mặt đất, bức tường cát liền ra trước mặt Made, phanh cái đầu đụng vào bức tường, đầu bé liền có chút choáng váng.


      Do cơ thể cũng là kim cương bất hoại, cho nên Made cũng gặp chuyện gì nghiêm trọng.


      Aisha chỉ vào Made : “ biết nghe lời, con tại sao lời mẹ cũng nghe, đừng nghĩ con còn muốn làm gì làm, đừng nghĩ người khác làm gì được con làm xằng làm bậy, mẹ…..”


      Imhotep tới giữ lấy Aisha : “Bình tĩnh, bình tĩnh.” Sau đó ngồi xổm xuống quất ngón tay : “Made lại đây.”


      Made tại cúi thấp đầu rắn nghe Aisha giáo huấn, thấy Imhotep thế liền trườn lên tay , ở trong lòng bàn tay nằm sấp xuống, tỏ vẻ biết sai rồi, giả bộ thành .


      “Mình thế nào lại sinh ra đứa con như thế, Imhotep em xin lỗi !” Aisha lấy tay lau những giọt nước mắt vô hình, kỳ tình vì chuyện của con đặc thù mà cảm thấy thực có lỗi với Imhotep nhiều năm chờ đợi.


      Imhotep dùng ngón tay vuốt đầu Made : “Con có thể sống ở bên cạnh hai chúng ta cũng may mắn, Aisha chúng ta làm ba mẹ phải nhẫn nại dạy con, em phải ?”


      Aisha gật đầu, sau đó : “Imhotep em lại phát mặt khác của , từ lâu muốn có gia đình?”


      Imhotep cười : “ gia đình ấm áp như thế này ai lại muốn?” giữ chặt tay Aisha, đem Made ngủ thả lên giường trẻ con, hai người lại tiếp tục cuộc dã ngoại tình chàng ý thiếp.


      Đến buổi tối, bọn họ phát cách giáo dục của mình có hiệu quả, giống như tại bé Made dùng sức đặt Beni mặt đất, nắm tóc , miệng ra chuỗi tiếng của trẻ con bọn họ nghe hiểu.


      Tuy nhiên, nhìn thấy hành động kế tiếp của , vợ chồng Imhotep liền ràng, nhóc con kia ràng nhóm lửa!


      Sau đó…….


      Sau đó trong lúc Made chuẩn bị đem Beni đặt lên lửa nướng bọn họ chạy vào ngăn cản, bé Made tương đối hiểu, là học theo nha, vì sao lại cho nướng?


      Vì thế Made nhìn thoáng qua Beni, cảm thấy nhất định là người này sai.


      Cho nên bất tri bất giác Made đối với Beni hình thành cừu hận, bé lớn dần lên, đối với ai đều thân mật, nhưng chỉ đối Beni là ngược đãi.


      Made nếu học được thứ gì mới đều đem Beni ra làm thí nghiệm, thế cho nên lúc bé ba tuổi Beni chịu nổi nữa muốn trốn .


      Mà đối với Imhotep khi còn chưa quen thuộc với chế độ đại, hành vi này của Beni là phản bội. Imhotep có năng lực rất mạnh, chỉ cần điều khiển vài hạt cát ngoài mấy mét liền có thể cuốn Beni trở về, tức giận gầm lên: “Ngươi là kẻ phản bội, ngươi phải trả giá cho quyết định này.”


      Imhotep vẫy tay hai xác ướp tăng lữ liền xuất , bọn họ ấn Beni xuống, xác ướp cầm kìm sắt hướng mũi Beni…….


      muốn làm gì đấy?” Aisha tò mò hỏi.


      Imhotep : “Nô lệ nghe lời chúng ta biến thành xác ướp, đến lúc đó cũng chỉ có thể trung thành với chúng ta.”


      Aisha chỉ cảm thấy tim giật nhịp : “Chờ .” Vì là nữ chủ nhân, cho nên xác ướp liền nhu thuận ngừng lại, nhưng bọn họ vẫn duy trì động tác kiềm mũi, hoàn toàn để ý tiếng la thảm thiết của Beni nhìn về phía Imhotep.


      Imhotep cười : “Ngoan, nếu sợ đem Made rời , nhanh kết thúc.”


      Aisha lôi kéo : “ phải lý do này, ta……”


      Imhotep thản nhiên : “Phản đồ phải bị trừng phạt.” Cảm nhận của vẫn duy trì phép tắc của ba ngàn năm trước, dân chúng và nô lệ được phép dù chỉ chút có tâm tư phản bội Pharaoh cùng đại tư tế, bằng nhất định trở thành xác ướp hoặc bị xử tử.


      Aisha suy nghĩ làm sao để thay đổi ý nghĩ lệch lạc của Imhotep, con Made ở bên mở miệng, mắt pp lôi kéo chân Imhotep : “Ba, con muốn Beni trở thành bộ dạng của mấy chú xác ướp.”


      Tác giả có chuyện muốn : Vừa manh vừa đáng con -rắn con .
      thuyt thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 49



      Aisha rốt cục sau ba năm dưỡng dục lúc này mới có chút kiêu ngạo của người mẹ, dùng sức gật gật đầu, con trưởng thành, còn tốt bụng như thế.


      Imhotep ngẩn ra, hỏi: “Tại sao?”


      Made nhìn Beni : “Ba suy nghĩ xem, con muốn học võ, mà cái túi cát cứng như thế nào?


      Aisha đắc ý trong lòng, khi hiểu gần như ngã nhào đất, bên miên man suy nghĩ: Đứa con này đến tột cùng là giống ai?


      Aisha lập tức liền biết Made giống ai, vì người cha sau khi con như thế nựng má trắng noãn của pp mỉm cười, : “Nếu Made thế ta vẫn còn có chỗ dùng, vậy để sống !”


      Beni cuối cùng được đặt xuống đất, nhưng lại cảm thấy có lý do gì để cao hứng cả. Cũng may là bị biến thành xác ướp, vẫn là cảm kích nhìn về phía Made cái. Đương nhiên cũng có gan lại chạy trốn lần nữa, vì chủ có khả năng máu huyết dâng trào cầu xin cho lần thứ hai.


      Mà nhân vật chính Aisha của chúng ta nay bị kích, vẫn quỳ rạp đất, cảm thấy cuộc sống còn hi vọng gì, hành vi của con cùng chồng mình phương diện nào đó là quá mức chịu đựng. Điều này làm trở nên buồn bực.


      Imhotep khó hiểu, Made dùng bàn tay bé chạm mặt Aisha : “Mẹ vui sao?”


      Aisha bị hành động quan tâm của con làm cho tỉnh táo lại : “ có, mẹ tại sao lại vui chứ?”


      Made chỉ tay ra ngoài : “Mẹ, con chơi với Beni nha?”


      Aisha trong mắt mang theo ý cười: “ , nhớ trước khi trời tối phải trở về.” Sau đó xoa đầu bé, mình như thế nào lại cảm thấy tuyệt vọng chứ?


      Sau khi Made rời , Imhotep ôm lấy Aisha cười : “Con , thể tốt bằng em.”


      Aisha bắt đắc dĩ thở dài, đối với có biện pháp.


      “Em muốn uống gì đó trước khi trở về nghỉ ngơi ?” Với Imhotep thế giới này nơi duy nhất quen thuộc là quán bar địa phương, do là chủ nhân bí mật của thành phố, mỗi khi đến đó đều được miễn phí thậm chí là nhiệt liệt chào mừng.


      dễ say có thể uống được khá nhiều, nên cũng thường hay .


      Mà thân thể này của Aisha lại có tật xấu, chỉ cần uống rượu thời điểm làm chuyện kia ngoài ý muốn rất kích tình.


      “Chỉ là uống chút gì đó thôi sao?” Cũng xem như là vợ chồng già, mỗi lần Imhotep muốn làm chuyện vợ chồng Aisha vẫn cảm thấy rất thẹn thùng.


      Tuy nhiên có việc Aisha luôn lo lắng, lúc nào cũng quan tâm, phải là ba bốn năm dì cả của có đến. Vì nguyên nhân này cần lo lắng ngoài ý muốn mang thai, mà hoài nghi mình phải chân chính là phụ nữ.


      Tốt rồi, trong tình huống này có thể làm từ đầu đến đuôi, kích tình ngừng.


      Trước khi quán bar Aisha cầu Imhotep phải thay quần áo bình thường, vài năm nay chuẩn bị rất nhiều quần áo cho , nhưng vẫn có thói quen ăn mặc như thế.


      Nhưng khi mãnh liệt cầu, mỗi lần ra ngoài vẫn ăn mặc chỉnh tề. Giống như lúc này, ăn mặc rất đạo mạo. Áo sơ mi màu xám, áo khoác màu đen, làm cả người càng thêm thần bí. Hơn nữa còn có quần dài và giày da, Aisha thiếu chút nhận định người đàn ông này thuộc tầng lớp văn minh đại.


      Có điều sai lầm rồi, vì người này vừa ra ngoài : “Hi vọng hôm nay các nô lệ đem rượu tốt nhất của bọn họ ra.” xong còn cười cách chững chạc.


      Aisha có bất kỳ suy nghĩ gì, đại khái sau 2 năm có lẽ quen với cuộc sống nơi này hơn.


      Hai người cùng nhau đến quán bar, hôm nay nơi này cực kỳ náo nhiệt, trừ bỏ bọn họ còn rất nhiều người từ nơi khác đến, có thể là thương nhân hoặc cũng có thể là khách du lịch.


      Vì Aisha là Phương Đông, nên lúc vừa tiến vào bị rất nhiều người chú ý. Phần lớn là đàn ông, bọn họ đối với da trắng nõn nà lại nữ tính nổi lên thú tính, nhất là sau khi say rượu.


      Imhotep chọn vị trí bọn họ thường hay ngồi, gọi rượu, cần người phục vụ ông chủ quán rượu tự mình đem rượu đến. Chỉ lát sau, hai loại thức ăn khác nhau cũng được bưng lên. Aisha cảm thấy Imhotep thay đổi, ít nhất bây giờ cũng thích ăn đồ ăn nơi này.


      Khi quay đầu thấy người đàn ông bảnh trai về phía bọn họ, ta đứng ở phía sau Aisha giơ ly rượu lên uống ngụm, sau đó hơi cúi người với : “Xin chào, xinh đẹp.”


      Aisha nghĩ ta hẳn là uống say, vì bình thường những người này bắt chuyện với đàn ông hay phụ nữ. mỉm cười : “Xin chào.”


      Người đàn ông kia tự ngồi xuống bên trái , cười : “ là người Phương Đông à?”


      Aisha sợ Imhotep ra tay đánh người, vội : “Đúng, chỉ là tôi gả cho người nơi này, nên cũng xem là người địa phương.”


      Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Imhotep, mặt tươi cười nhạt mấy phần, : “ quấy rầy.” xong ta chao đảo đứng lên rời .


      Aisha cảm thấy người này có say, uống say làm sao còn có thể tự chủ như thế — lịch thiệp.


      chậm rãi uống rượu, vẻ mặt Imhotep cũng thả lỏng: “Đêm nay trời rất mát, em uống nhiều thêm chút.” Imhotep rót thêm ly cho Aisha, thường sợ nóng nên uống nhiều nhất là ly.


      Aisha cười : “ là muốn chuốc say em hả?” xong nghịch ngợm chớp chớp mắt.


      Đột nhiên bàn tay to vỗ lên mặt bàn, người đàn ông thân thể so với Imhotep cường tráng bằng, lại ốm, biết từ lúc nào đến đây. tay ta cũng cầm ly rượu.


      “Em , tôi thấy em rất khêu gợi, buổi tối ở cùng tôi đêm thấy thế nào, cam đoan làm em hài lòng. Cơ thể bé của em, trai đảm bảo làm em bay lên tận trời.”


      Lời này là bất lịch , Aisha nghe thấy mặt đỏ lên. Vì sao? Vì cơ hồ mỗi ngày đều bay!


      Imhotep cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục Aisha, bỗng đứng dậy, nắm lấy cổ áo tên đàn ông kia liền giơ lên nắm đấm.


      còn chưa kịp đánh, tên đó bị người đàn ông lịch thiệp khi nãy quật ngã đất, ta lạnh lùng : “Mày đúng là tên chó má, phải bảo cho người khác yên tĩnh chút sao? này có chồng mà mày còn giở trò lưu manh.” xong cho tên kia mấy cú đấm vào mặt.


      Tên kia bị ta gọi là chó má còn bị ăn mấy cú đấm, giọng : “Mày cũng thấy, hành động của này rất hấp dẫn, làm tao bị lửa đốt.”


      ta nghe xong lại cho tên kia mấy đá rồi quay sang nhìn Imhotep, cười : “ cho tôi xin lỗi tên này cũng do say rượu nên mới thất thố như vậy, vì đền tội hai người cứ để tôi trả tiền.”


      Aisha vội : “Ông chủ nhớ nha, bàn này là bọn họ trả tiền.” Bản thân đến đây chưa bao giờ trả tiền, có người muốn thay bọn họ trả, ông chủ nơi này chắc chắn muốn lấy.


      Imhotep cũng phải rảnh rỗi lo chuyện người khác, hừ tiếng ngồi xuống : “Bảo ta cẩn thận chút.”


      Người đàn ông lịch thiệp cười : “Tôi gọi là Daoud, là thương nhân ngang qua đây.” ta tự giới thiệu bản thân.


      Aisha liếc mắt nhìn Imhotep, cái tên Daoud này rất quen thuộc. Nhưng lại là hai người khác nhau, ngay cả màu da cũng bất đồng.


      Nhưng ta bảo ta là thương nhân bọn họ căn bản tin, những người này đều mang theo mấy người còn có hướng dẫn du lịch biết tiếng Ai Cập, cho nên trăm phần trăm bọn họ là tìm kiếm thành phố chết – Hamunaptra!
      linhdiep17thuyt thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 50: Kẻ Trộm Mộ



      Kho báu đối với những kẻ bên ngoài luôn là dụ hoặc vô tận, cho nên mấy năm gần đây cũng ít người tìm đến Hamunaptra. Chỉ có điều thành phố bị nhấn chìm trong cát, rất ít người có thể tìm kiếm được vị trí đích thực của nó, những người này sợ là sớm cũng có kết cục như vậy.


      sao?” Aisha hỏi.


      Daoud cứ nghĩ nghe bọn họ giới thiệu về bản thân, nhìn ra được hai người này địa vị hẳn là rất cao trong thành phố. Mà người đàn ông kia hình như rất khó chịu về có mặt của , kéo kia cái : “Trở về thôi, nơi này nhiều ruồi bọ.”


      Tên đàn ông nát rượu khi nãy nghe Imhotep thế rất tức giận, vừa muốn tiến lên bị Daoud ngăn lại, : “Vậy tạm biệt hai người.”


      tại Aisha cảm thấy tâm cơ người đàn ông này rất sâu, lúc đầu chỉ nghĩ ta là người lịch thiệp, nhưng xem ra ta cũng chỉ là giỏi chịu đựng.


      Sau khi về đến nhà, buổi sáng ngày thứ hai liền có khách đến, người tới lại chính là Daoud kia. ta cầm theo rất nhiều quà gặp mặt, là đến gặp Imhotep.


      Người dân trong thành phố đều biết người này, có cảm giác ta có liên quan đến Hamunaptra. Bằng thế nào lại cùng tên với đại tư tế kia, sớm tìm hiểu, biết được đại tư tế Ai Cập cổ kia có liên quan đến Hamunaptra, nhưng liên quan thế nào hoàn toàn .


      Tra ra chỉ có thể đến hỏi, tự tin bằng nhạy bén của mình có thể hỏi được tung tích của Hamunaptra, chỉ cần biết người Ai Cập cổ Imhotep kia có liên hệ như thế nào là được.


      Vừa vào lại thấy xinh đẹp ngồi bên bờ hoa sen đọc sách, ăn mặc rất giản dị, lại rất gợi cảm.


      Mà người đàn ông gọi là Imhotep ngồi phía sau , đôi tay ôm lấy từ phía sau. Khi thấy ta đến, Imhotep vẫy tay chỉ chỗ ngồi bên cạnh, : “Ngồi !”


      Đến thế giới này cũng hơn ba năm, cho nên chuyện phải mời khách ngồi chậm rãi cũng tiếp thu.


      Daoud ngồi xuống, ta cho người đem quà lên, đó là cái đài radio.


      Imhotep quan tâm, căn bản biết nó là cái gì, nhưng vợ mình lại run cái, ngay sau đó lại cười : “Oa, dễ để người đưa thứ này đến, mà có kênh sao?” Tự tay mình mở ra, phát có kênh, nhưng lại là kênh Ai Cập.


      Từ bên trong nhạc phát ra, Imhotep thế này mới : “Nhận.”


      Khóe miệng Aisha cong lên, cầm radio rời , lại khỏi thở dài. Tuy rằng, rốt cục cũng chịu tiếp khách, nhưng lại nhận quà như thế, cho khách mặt mũi gì, biết là phải chờ bao lâu mới có thể hòa nhập vào thế giới này nữa.


      Daoud cắn răng chịu đựng, tiếp tục cười : “Tôi có hỏi qua, người ta là Imhotep, phú thương của thành phố.” Mọi người đều bảo ta là phú thương, lại biết ta buôn bán cái gì. Thế nhưng ta lại là người có tiền, chỉ cần nhìn khu nhà xa hoa này liền biết.


      Đương nhiên còn có cái kia, biết tên là gì, nhưng hai tay hai chân đều đeo trang sức làm bằng vàng rồng. Lỗ tai cũng là đeo bông tai làm bằng bảo thạch, đầu càng là trang sức làm người ta phải hoa cả mắt.


      Mà theo sau lại là người giúp việc, người ta cũng đeo mấy món bằng vàng. người giúp việc như thế, nhà này phải giàu có cỡ nào?


      sao?” Imhotep tựa vào ghế dựa, nhàn nhã trả lời.


      Daoud nhìn thân váy xa hoa đính vàng, hai chân đeo vòng vàng. Nếu là ở Ai Cập cổ đại, cái này chính là tượng hình của quý tộc. Càng làm người ta phải buồn bực là, cho dù là kia hay người đàn ông này, người đều là đồ cổ. Chẳng lẽ ta sợ bị người xông đến cướp sao?


      chắc cũng sống ở đây thời gian dài, cũng biết đến truyền thuyết của Hamunaptra chứ?”


      Imhotep mỉm cười : “ là muốn biết Hamunaptra nằm ở đâu?”


      Daoud nghĩ Imhotep trực tiếp vào trọng điểm, khỏi : “Thực dám giấu diếm, tôi tuy là thương nhân nhưng đối với lịch sử Ai Cập cổ rất có hứng thú, càng muốn nhìn thấy thành phố chết trong truyền thuyết kia.”


      Imhotep : “ sao? Beni…..”


      Từ xa Beni nghe tiếng chạy nhanh đến, Imhotep : “Đem bản đồ Hamunaptra ra đây, đưa cho ta.”


      Beni liếc mắt nhìn Daoud cái, sau đó run run khóe miệng nghĩ: ta sắp gặp chuyện hay rồi.


      Beni rất nhanh cầm bản đồ đến, giao cho Daoud. Daoud chăm chú nhìn chiếc nhẫn tay Beni, ước chừng có ngàn năm lịch sử!


      “Như vậy được ? Có rất nhiều người muốn có bản đồ của Hamunaptra.” Daoud chỉ là đến hỏi vấn đề liên quan đến Hamunaptra, lại ngờ mình thế nhưng nhận được bản đồ, biết bản đồ này là hay giả.


      “Nếu muốn có thể trả lại, có thể trả lại cho tôi.” Imhotep dù sao cũng là đại tự tế, người chỉ có uy nghiêm mà còn có loại tự nhiên làm người khác phải tín nhiệm.


      Aisha từ xa xem mà mỉm cười, chồng mình chắc chắn là đưa ta cái bản đồ giả rồi.


      Daoud cầm bản đồ trong tay, : “Tất nhiên muốn, cảm ơn .” xong ta còn muốn biết thêm nhiều chuyện của Imhotep, nhưng Imhotep mở miệng : “Mục đích đạt được, Beni tiễn khách.”


      Daoud : “Vậy cảm ơn , gặp lại.” ta đứng lên rời . Vừa nhấc chân liền phát bên chân đứng con rắn hổ mang .


      Cho dù chỉ là con rắn , ta cũng phải phát hoảng quát to tiếng lui mấy bước.


      Mà con rắn hổ mang căn bản để ý đến ta, trườn đến đùi Imhotep rồi lên cổ nằm xuống, giống như ngủ.


      Gia đình này rốt cục là cái gia đình gì, vì sao người người đều kì lạ như vậy? cảm thấy mình đúng là làm trò, chủ nhân sủng vật độc xà làm sao có thể nào nguy hiểm.


      Nhìn thân ảnh của ta hoảng sợ mà , Aisha đến : “Hai người là, lớn đúng là hai cái trứng thối.” người dùng bản đồ giả, người dùng thân thể để dọa người.


      Imhotep : “ chẳng qua là tạo cơ hội cho bọn họ mà thôi, có thể hay sống sót trở về phải xem năng lực của họ.”


      Aisha : “Chưa vào được, cũng bị nhóm xác ướp của dọa chạy mất.” Vài năm nay, người vào trong đó, phải bị trùng ăn là bị xác ướp dọa chạy , rất ít người có thể vào hầm mộ.


      Imhotep ôm vợ vuốt đầu con : “Nơi đó thể bị bọn họ quấy rầy, nơi này càng thể.”


      Aisha gật đầu, cuộc sống tại của bọn họ rất thỏa mãn, cũng muốn bị người ngoài quấy rầy. Sau này tin tức của những người trộm mộ lại đến, bọn họ nghe cũng chỉ cười mà thôi.


      Vì là người có tiền, lại là địa chủ, bọn họ rất nhanh nối đường dây quốc tế, những có TV còn có điện thoại.


      Con tám tuổi, vẫn như trước nghịch ngợm.


      Beni kết hôn, vợ là người địa phương, chuyển ra bên ngoài ở nhưng vẫn trở về hầu hạ bọn họ.


      Thế nhưng Aisha vẫn than thở, Imhotep hỏi: “Em nghĩ cái gì?”


      Aisha : “Con rất tệ, ban ngày biến thành rắn lại luôn chạy ra ngoài chơi. Buổi tối lại muốn học bổ túc, làm em thấy con đâu cả.”


      Imhotep vuốt đầu , : “ ra là nhớ con, con cũng chỉ muốn học tập thêm, đối với tương lai sau này rất tốt.”


      Aisha : “ ra, em rất muốn sinh thêm đứa, có phải trách em thể lại sinh con?” Cũng tám năm, hai người tình thú giảm, lại cách nào thụ thai.
      thuyt thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 51: Xác Ướp Trở Về



      Imhotep ôm , giọng : “Làm sao có thể trách em được? đứa con là món quà đối với chúng ta rồi, rất hạnh phúc.”


      Aisha vuốt cơ ngực của Imhotep : “Nhưng em muốn….”


      “Thế cố gắng hơn.” Imhotep cười ôm Aisha vào trong phòng, lúc này cũng có gì phải xấu hổ, chỉ có chịu thua Imhotep hôn lại cái. vừa hôn vừa nghĩ, cho dù có cố gắng hơn, có vẫn là có.


      Lúc hai người kịch tình bay lên, Imhotep đột nhiên ngửi được cỗ mùi máu tươi, giơ tay thấy tất cả đều là máu.


      “Ah?” lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng nâng Aisha ngồi dậy quan sát cái.


      Aisha khóe môi co rút, ngẫm lại người này cũng là đại tư tế cao quý của Ai Cập cổ đại, làm sao có thể biết đến loại chuyện này của phụ nữ? Tuy là sống lại lần nhưng cuộc sống vẫn bình thường như trước, chỉ có thêm Aisha bên cạnh, dì cả của cũng chưa từng tới qua, đương nhiên biết phải làm cái gì.


      “Em cần băng vệ sinh.” phải băng bó….


      Imhotep nhanh chóng nhảy xuống giường, hướng bên ngoài kêu: “Người đâu….”


      Aisha vội kéo lại mặt đỏ bừng : “Vẫn là nên nhờ người khác, bằng lát nữa em tự mua.”


      Imhotep làm sao có thể đồng ý? Cho dù là vợ mình có kim cương bất hoại thân chăng nữa, nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên chảy máu. Vì thế vỗ mặt : “Chờ ở giường, rất nhanh quay trở lại.” Do đó, đại tư tế vĩ đại của chúng ta mặc vào váy chạm vàng của mua băng vệ sinh.


      Chuyện này làm Aisha ở giường đứng ngồi yên, nghĩ: Như thế được, người ta dù gì cũng là đại tư tế. Trái lại: Cũng có gì đúng, cũng chỉ là chồng mua băng vệ sinh cho vợ, hơn nữa vẫn có mấy ông bố mua băng vệ sinh cho con mà!


      chờ bình tâm lại, Imhotep trở về. Trong tay ôm chồng các loại băng vệ sinh.


      Thời này dù có băng vệ sinh, nhưng cũng phải có rất nhiều người dùng, ấy thế nhưng mua về tất cả các loại chẳng lẽ cảm thấy phí phạm sao?


      Quên , trước cần phải dùng rồi .


      “Nhân viên cửa hàng đây đều là băng vệ sinh, biết em dùng cái gì mới tốt, cho nên đều mua hết.” Imhotep đem tất cả bày trước mặt cho chọn lựa.


      Aisha dùng ba giây chọn ra loại liền nhanh chóng chạy vào toilet, toilet nơi này mặc dù vẫn dùng nước dội bồn cầu, nhưng ngày ngày đều có Beni chà rửa sạch .


      Sau khi ra ngoài, khỏi : “Cái này có thể xem như là lần hành kinh đầu tiên ? Sao em hề cảm thấy đau bụng?”


      Imhotep lôi kéo : “Vậy nghỉ ngơi, được chạy lung tung.” Mặc dù có chút tình nguyện, nhưng vì an toàn của vợ, cần phải ‘nhẫn nại’.


      Aisha nghe lời trèo lên giường, tự lại giống như châm chọc Imhotep: “ xem, sau khi con tám tuổi kinh nguyệt mới đến phải rất khó hiểu sao?” Đột nhiên nghĩ đến con cũng tám tuổi, đó phải là qua tám năm sao. Tám năm, chính là thời gian xảy ra kịch tình của xác ướp phần hai, nhưng điều kiện tiên quyết là Imhotep phải trở về địa ngục mới xảy ra.


      lúc này cũng cần trở thành bá chủ thế giới hoặc cần hồi sinh tên Anck-Su-Namun, có người nhà muốn bảo vệ, mấy chuyện này bọn họ cứ tự mà làm! cảm thấy mình có thể an tâm trải qua cuộc sống hạnh phúc, cho nên cần vội.


      Lại thêm lần dì cả này, thậm chí có thể cảm nhận được sinh mệnh lại vừa bắt đầu nảy mầm.


      Trước kia khi mang thai Made cũng chỉ trải nghiệm bước đầu mà thôi, cũng chưa trải qua toàn bộ quá trình. Nếu lúc này lại có, tin rằng có thể làm người mẹ đúng nghĩa.


      Nghĩ đến những chuyện tốt, từ từ thiếp .


      Bỗng dưng, Imhotep quay đầu lại lớn tiếng : “Kẻ nào?”


      Aisha tỉnh lại, hỏi: “Có chuyện gì thế?”


      Trong phòng nhất thời xuất người mặc áo đen, mặt ta có hình xăm màu đen. ta liếc nhìn Aisha, cảm thấy so với tám năm trước hề thay đổi, dù là chút.


      “Ardeth Bay?” ta tại sao lại xuất ở đây?


      Imhotep chuẩn bị ra tay, rất ghét bị người khác đến quấy rầy cuộc sống của mình. Mà Ardeth Bay cũng biết tại Imhotep thích yên tĩnh, chút dã tâm cũng có. Nếu như có, thế giới này lúc này lộn xộn.


      “Chờ chút, tôi đến đây có ác ý gì, chỉ là muốn với hai người có nhóm người đến đây, bọn họ hình như tìm vị trí chính xác của Hamunaptra, hơn nữa còn mang rất nhiều vũ khí, tôi nghĩ hai người cần biết chuyện này nên mới đến đây báo tin.” ta là muốn mượn sức của Imhotep, ta biết Imhotep có thể giải quyết nhóm người đó trong nháy mắt.


      Kỳ ta cũng muốn giết người lung tung, mấy năm nay những người đó đều bị xác ướp của Imhotep dọa chạy mất, cũng đỡ rất nhiều gánh nặng cho ta.


      sao, nhưng tôi cũng muốn hợp tác cùng mấy người.” Imhotep làm ra cái tư thế mời , đây là lễ phép học được từ những người ở đây.


      Đại tư tế ở Ai Cập cổ chỉ duy nhất hành lễ với Pharaoh, cho nên tiếp thu được đến mức này cũng dễ dàng gì. Aisha lúc này cảm thấy rất vui, tại cảm thấy tư thế của dùng chẳng ra làm sao cả, đúng là học chưa đến.


      Ardeth Bay : “Tôi cảm thấy bọn họ đơn giản, cho nên cần giúp đỡ của .”


      Nếu đoán sai, kiếp sau của Anck-Su-Namun ở cùng những người đó. Nhưng bọn họ đến đây để làm gì? phải là đến tìm Imhotep thống trị thế giới chứ?


      Thống trị thế giới có gì tốt đâu? hiểu đầu óc bọn họ có cái gì trong đó. ngồi dậy, chợt nghe Imhotep : “em , em thể cử động, chuyện này cứ giao cho giải quyết.”


      Aisha lại nằm trở lại, còn biết Imhotep có thiên phú đàm phán đấy. Imhotep với Ardeth Bay: “Tôi giúp bất kỳ ai, nhất là những người bảo vệ Pharaoh, nhưng nếu bọn họ có ý đồ làm hại gia đình tôi, tôi khiến cho bọn họ xuống địa ngục.”


      Ardeth Bay trong tám năm cũng gặp Aisha vài lần, ta cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi. ta gật đầu, nếu bản thân có thể giải quyết cũng nên làm phiền đến cuộc sống bình thản của bọn họ. Lúc quay đầu muốn rời , lại thấy về phía mình.


      bé nhìn rất giống Aisha, hai má phúng phính tinh nghịch, tóc buộc đuôi ngựa nhìn rất đáng .


      “Chào chú.” lễ phép .


      Ardeth Bay kinh hãi lắp ba lắp bắp : “Đây là quả trứng kia?”


      Aisha gật đầu, cười : “Gọi là Made.”


      ra mình cho nó là trứng thối nhưng lại có thể ấp ra Aisha cơ đấy, Ardeth Bay cúi đầu : “Bé con có thể gọi chú là chú Ardeth Bay.”


      “Cháu tên là Made, chào chú Ardeth Bay.” Made cười đến vô hại, triệt để làm cho Ardeth Bay cảm thấy là ‘bé ngoan’, cảm thấy rất thích.


      “Made thực ngoan, bình thường thích làm cái gì?” Ardeth Bay tùy ý hỏi, dù sao trước kia cũng ôm qua bé rất nhiều lần, dù lúc đó chỉ là vì chọc Aisha.


      Made tiếp tục cười vô hại : “Bắt cá, bắt chim, khi dễ Beni!”


      Tác giả có chuyện muốn : Made tiếp tục cười vô hại : “Bắt cá, bắt chim, khi dễ Beni!” Haha….
      thuyt thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 52: Là Biết Hợp Tác!



      “………” Đây là những việc thích làm sao? Trong đó còn có ‘khi dễ Beni’, con bé khi dễ như thế nào?


      tại Ardeth Bay cũng có thời gian làm , còn phải ngăn cản bọn người kia. Theo hành động của bọn họ có thể thấy được, bọn họ là muốn khai quật Hamunaptra.


      Nựng má Made, Ardeth Bay cười : “Chú phải rồi, tạm biệt.”


      Made nhanh chóng lấy ra cái bọc giấy, cười : “Chú, cháu có quà cho chú nè, nhớ ăn lúc còn nóng nha.”


      Ăn?


      Ardeth Bay nhận lấy bọc giấy : “Cám ơn Made nhé.” Thế này mới rời khỏi.


      Aisha lúc này vỗ trán bi kịch : “Chính con còn ăn lại đưa người khác ăn, như thế tốt đâu Made.”


      Made vô tội : “Là ba mẹ cho con ăn, con nướng rất ngon, ăn rất đáng tiếc, đưa người khác chẳng lẽ bắt Beni nuốt hết?”


      Aisha thế này mới ý thức được Beni đáng thương nhường nào, do đó : “Con thích sau này cứ đưa, nhưng tuyệt đối được đưa cho chú Ardeth Bay.”


      “Tại sao?” Lần này là cả cha và con đều mở miệng hỏi.


      Imhotep cái gì cũng tốt nhưng khổ nổi rất bao che khuyết điểm, con khi dễ nửa số dân chúng trong thành phố cái gì cũng , thậm chí còn ở bên cạnh khẽ cười, ở những lúc quá mức chỉ : “Lần sau được như vậy nữa.” Nếu lần sau con bé còn tái phạm, cũng chỉ lập lại: “Lần sau được như vậy nữa.”


      Chẳng phải người đều cha hà khắc mẹ hiền lành sao, thế nào trong nhà này lại đảo ngược?


      Aisha cảm thấy thể giáo huấn Made chút, vì thế : “Con , con phải biết rằng chú ấy đối nhà chúng ta có ân, đối với ân nhân của mình làm sao có thể đùa giỡn như vậy được? Cho nên, thể làm như vậy nữa, hiểu ?”


      biết.” Cha và con hai người trăm miệng lời.


      Aisha định với Imhotep: Em phải với . Nhưng sau đó lập tức ngậm miệng lại, thái độ của cũng có ý tốt gì, vừa nhìn thấy!


      Lại đến Ardeth Bay sau khi rời khỏi nhà của Imhotep, còn suy nghĩ, con của Aisha ngoan hiền. thế còn tặng quà cho , bộ dáng so với mẹ còn hiểu chuyện hơn.


      Ardeth Bay mở cái bọc giấy ra, nhìn bên trong là miếng thịt nướng. Vì được nướng chín tốt, vàng óng ánh, nhìn ra là loại thịt gì, nghĩ chút liền bỏ miếng vào miệng.


      Chỉ miếng lập tức cảm thấy hương vị rất đúng, có chút kỳ quái, cũng phải là ăn được, chỉ là mùi vị của thịt rất khác lạ.


      nghiêm túc nhìn miếng thịt, thoạt nhìn như thịt chim, lại giống như thịt thỏ. Cầm lên sợi lông còn dính miếng thịt, lại có màu nâu, đến cùng là con gì.


      Dưới chân bỗng có con vật chạy ngang qua, vừa nhìn thấy Ardeth Bay khóe môi co giật vài cái, cuối cùng ngồi xổm, nôn mửa, nôn đến ngày đêm .


      Chờ đến lúc ta nôn hết ra, mới vô lực thầm: “Aisha, con rắn nhà có việc gì lại nướng chuột tặng người khác sao? Cũng quá rồi.” Thiết chút nữa đùa chết .


      Đương nhiên chuyện này Aisha và Imhotep đều biết, con bọn họ có sở thích tặng chuột nướng cho người khác, bọn họ cũng quen rồi, nên cũng hay quên nhắc nhở. Hoặc có thể Aisha là quên, Imhotep lại cảm thấy con nghịch ngợm chút mà thôi, làm cha tất nhiên có thể dễ dàng tha thứ.


      Hoặc có thể lúc đầu nghịch ngợm, chờ lớn lên nhất định ngoan.


      Aisha tương đối lo lắng cho tương lai con , đem drap giường bẩn gói lại ném qua Imhotep : “ xem Made khi nào ngoan hơn chút?”


      Imhotep cười : “Chờ đến khi con bé có người trong lòng sau hãy .”


      Aisha : “Đúng nha, chời đến lúc con bé kết hôn, có chồng nghịch như thế nữa, hi vọng đến lúc đó thích nướng các loại động vật như vậy chơi.”


      Imhotep bỗng nở nụ cười, : “ nghĩ ngày này đến khá trễ.”


      Aisha hiểu : “Tại sao?”


      Imhotep ngồi giường ôm Aisha : “Em nghĩ xem, thể chất của con bé cùng người thường khác nhau, nếu có nọc độc, chúng ta cũng cần lo lắng có người nào đối với con làm chuyện gì.”


      Aisha miệng há to, nữa ngày cũng khép lại, cuối cùng vỗ trán : “Con bé thảm, đúng, là người đàn ông của con bé thảm.”


      Imhotep hôn Aisha, hai người ôm nhau nghĩ đến tương lai của con , càng nghĩ càng cảm thấy nhà bọn họ có thể an tâm nhiều hơn so với nhà người khác đây? Con thể chất là kim cương thể phá!


      Đương nhiên, ngày này con rất xa, Imhotep hỏi Aisha: “Còn cảm thấy khó chịu?”


      Aisha lắc đầu : “ có.”


      Imhotep vuốt bụng , bỗng nhiên : “Lúc này, có nên cầu nguyện đứa con nữa ?” Vẻ mặt có chút chờ mong, giống như đây là chuyện vô cùng xa vời.


      Aisha cười : “Chỉ là đứa bé mà thôi, em sinh cho là được, cần cầu nguyện, lần này nếu được còn lần sau…….Ưm……”


      Imhotep ôn nhu hôn , : “Aisha, cảm ơn em.”


      Aisha cũng : “Imhotep, cảm ơn em.”


      Hai người triền miên lúc, nhưng cũng thể tiếp tục, đành nhẫn nại ngủ.


      Hôm sau, hai người đều dậy sớm.


      Aisha vì có dì cả nên dậy trễ, Imhotep sợ làm tỉnh giấc nên chỉ nằm chờ tỉnh lại.


      Chờ bọn họ đứng lên làm mọi chuyện cần làm, bên ngoài có rất nhiều người đến. Những người này bọn họ quen biết, Beni tiếp khách đem trà, cùng thức ăn lên.


      Điểm lấy lòng này có chút cần thiết, dĩ nhiên là còn có thịt do Made nướng.


      Khách cũng hỏi đây là thịt gì, bọn họ chỉ cảm thấy mùi vị cũng tệ, hơn nữa còn mềm, lại được cắt thành những miếng dễ ăn.


      Bọn họ đến ăn uống nửa ngày, lúc này mới nhìn thấy nam nữ chủ nhân xuất . Trong đó người khá lớn tuổi bước ra, : “Ngài là Imhotep?”


      Imhotep thấy cái bàn đầy thịt liếc mắt nhìn vợ cái, hai má phiếm hồng, thở phì phò, ràng là tức giận.


      ho tiếng, giọng : “Tha thứ cho con bé lần , cam đoan lần sau lại như vậy.” Sau đó kêu lên: “Beni, tại sao lại dùng cái này tiếp đãi khách, mau đem .” Vì khách ăn phải thức ăn nên ăn do con làm ra, cũng trở nên khách khí vài phần, đối với câu hỏi của khách trả lời: “Đúng vậy.”


      Người đàn ông lớn tuổi đó cao hứng, ông ta lên phía trước hai bước : “Tôi tên là Hafez, muốn hợp tác với .”


      “Hợp tác?” Imhotep ngồi vị trí chủ nhà, Aisha cũng chặm rãi ngồi bên người . Những người này phải là người trong bộ thứ hai xác ướp trở về chứ, nghĩ đến bọn họ xuất trước khi kịch tình xảy ra.


      Nếu là bọn họ, những trò đùa dai của con dùng đúng rồi. Nhìn Beni chuyển những mâm thịt nướng, khóe miệng co rút, bị con rắn tiếng người sai khiến cũng dễ dàng gì.


      Ngẫm lại ta chăm sóc con [bị con khi dễ] tám năm nay, có thể từ những hành động của con bé đoán được con bé muốn gì?


      Nhưng đến cùng mấy con chuột được ai chuẩn bị, tốc độ phải chỉ có nhanh.


      Hafez cười : “Chúng tôi là tìm kiếm hắc kinh, kim kinh, còn có xác ướp bên dưới Hamunaptra, mà ngài Imhotep hẳn là có thể giúp được?”


      Imhotep : “ phải biết vị trí chính xác của Hamunaptra sao?”


      Hafez : “, chúng tôi biết vị trí.”


      Imhotep khẽ nhăn ừ tiếng, sau đó người đàn ông có râu đứng lên, ta cười với Imhotep: “Từ tám năm trước, tôi Daoud từ ngài cầm được bản đồ.”


      Aisha nhìn chăm chú người mặc đồ đen bên cạnh ta, trùm áo choàng từ đầu đến cuối, phân là nam hay nữ, nhưng cảm giác về người này so với những người khác rất khác biệt.


      Imhotep mỉm cười : “ ra là , biết vị trí, vậy chắc biết bản đồ phải giả.”


      Daoud nghe như thế, khóe miệng co rút, muốn tiến lên giết người đàn ông này. Nhưng vẫn là nhẫn, vì thù năm đó nhất định phải nhẫn nại.


      Vài năm trước, đem theo người tìm kiếm Hamunaptra, nhưng khi quyết định khai quật mộ bị đám bọ cánh cứng nhào đến.


      Bọn cũng biết chúng nó là cái gì, nhưng đến đâu người ngã đến đó- chỉ còn lại xương. Chạy thoát, bị đám xác ướp xuất đuổi theo.


      lại là người duy nhất còn sống sót, nhiều năm luôn muốn trở về đây, cuối cùng đụng phải đám người. Imhotep cho bản đồ, nhưng lại nguy hiểm trong đó, ràng là cố tình.


      Cứ nghĩ Imhotep khẩn trương chút, dù sao họ cũng là kẻ thù của nhau. Nhưng ngược lại suy đoán của , người đàn ông này chỉ nhàn nhạt cười, căn bản biết là ai.


      “Bản đồ phải giả, nhưng bên trong lại nguy hiểm trùng trùng.” Daoud .


      Aisha lập tức : “ biết nguy hiểm còn ?’


      Hafez : “Nơi đó dù sao cũng có cổ vật, là giấc mộng của biết bao nhà khảo cổ, cho nên tôi mới muốn cùng hợp tác với ngài Imhotep đây, đến lúc đó quốc gia rất cảm kích cống hiến của ngài.”


      Imhotep đột nhiên cười ha ha, : “Nhưng Imhotep tôi là người có gia có nghiệp, muốn mạo hiểm, các người phải tự mình thôi.”


      Cứ nghĩ Hafez còn cưỡng ép, ai biết ông ta thế nhưng chỉ : “ khi như thế tiện làm phiền ngài Imhotep, chúng tôi phải rồi, cảm ơn tiếp đãi tận tình của ngài.”


      Nhắc đến tiếp đãi, Aisha bỗng vỗ tay : “Ai nha, Beni vừa xuống bếp lấy mâm thịt bên phải sao?”


      Beni bên cạnh ngẩn ra, mấy thứ này đều là chủ bảo nướng, nào có phải trái gì? Nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời, : “Là bên phải.”


      Aisha vỗ tay cái đứng lên, sắc mặt đúng : “ thế nào lại lấy thứ đó cho khách ăn chứ?”


      Beni dùng sức gật đầu, cũng đâu muốn lấy ra cho khách ăn, nhưng chủ lại nhất định phải làm. tại sợ Aisha và Imhotep, chỉ sợ mình bé tám tuổi – Made, trong tối ngoài sáng!
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :