Chương 55: tiếng lòng kêu gọi
Thế ngoại đào nguyên trong miệng Mạc Uyên, ra là trang viên đầy tớ ngăn cách với đời.
Ngày qua ngày, đàn ông bị phụ nữ xua đuổi ra đồng ruộng xung quanh Cổ bảo làm việc tay chân. Nếu như phạm sai lầm, đàn ông mới có thể trong buổi trưa lấy được thức ăn thô ít đến thương cảm. Sau khi mặt trời lặn, bốn phía sáng lên ánh đèn, như ban ngày, phụ nữ giám công thay ca nghỉ ngơi, đàn ông bụng đói kêu vang mệt mỏi rã rời lại phải tiếp tục làm việc tay chân nặng nhọc. Cho đến đêm khuya, đàn ông mới bị đuổi về phòng dưới đất, vải che giấu chỗ kín bị thu hồi thống nhất, biểu tốt đẹp mới được bàn thức ăn chó tính là đồ ăn. Sáng sớm hôm sau, đàn ông người trần truồng, lỏa, thể lần nữa bị nước lạnh xối tỉnh.
Tất cả đàn ông chỗ này đều là đầy tớ, bị phụ nữ cửa coi là súc vật công cụ. Trừ Băng Diễm, đàn ông còn lại đều là sống ở đây từ khi biết chuyện. Bọn họ biết thế giới bên ngoài, bọn họ quen bị nô dịch tàn phá như vậy. Bọn họ nhát gan mềm yếu, bọn họ biết chữ, bọn họ chỉ từ lao động chân tay đơn giản bẩn mệt, bọn họ đều là phụ nữ dạy dỗ. Bọn họ sợ hãi bị phụ nữ từ trong xương.
Băng Diễm dần dần biết ít chuyện, cũng có thể đoán được nghe hiểu ý tứ lời người khác, đáng tiếc còn cách nào tiến hành trao đổi với người khác. Phụ nữ cũng nghe lời đàn ông , họ chỉ cần đàn ông tuyệt đối phục tùng. Đàn ông thường cùng lao động nghỉ ngơi với Băng Diễm kia kiến thức thiển cận ngu muội ngu ngốc, tuần hoàn quy củ ít châu đầu ghé tai với người khác.
Việc tay chân bao giờ ngừng nghỉ và quy củ nghiêm khắc, Băng Diễm cũng có thể thích ứng, nhưng cách nào nhịn được nội tâm độc khủng hoảng. muốn thoát chỗ này, thể chết lặng ngu ngốc như người khác, ngây ngô dại dột sống qua ngày. thuộc về nơi này, có thê chủ, có nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Đến tột cùng là nhiệm vụ gì đó?
Thê chủ của , là ảo tưởng hay là chân thực từng tồn tại?
Theo thời gian chuyển dời, dần dần lại dám khẳng định trí nhớ tan tành của mình.
Chiều nay, như thường ngày, bị đuổi về phòng dưới đất. Bởi vì đội bọn họ chiều nay có người đàn ông phạm sai lầm, phòng tất cả mọi người bị miễn cơm tối. Đàn ông có thức ăn bồn chồn yên, vẻ mặt khổ sở.
Băng Diễm chịu đựng mệt mỏi đau đớn, bụng đói kêu vang co rúc ở góc, nhắm hai mắt nhưng cách nào ngủ. biết là kinh nghiệm từ đâu tới mà biết, nhưng có thể xác định thức ăn chó buổi tối phát ra có tác dụng an thần thôi miên, ăn nhiều còn có thể nghiện. Sau lần đó dám ăn thức ăn chó kia nữa, có lúc là cố ý phạm ít sai lầm có thức ăn, có lúc là tặng thức ăn cho đàn ông khác ăn. Tóm lại, phải bảo đảm của mình thần trí bị người khác khống chế.
Cũng may, giám sát nơi này có lẽ là quen đàn ông ngu xuẩn, tính cảnh giác cũng cao, vẫn phát Băng Diễm mờ ám.
Nhưng Băng Diễm hiểu đây tuyệt phải kế hoạch lâu dài, chỉ dựa vào ít phần ban ngày căn bản ăn đủ no, lao động cường độ cao kéo dài ngừng và bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có đòn roi, thân thể từ từ tiêu hao. nội tức ổn, thể lực cực độ hao tổn tiêu tan, tinh thần thấp thỏm lo âu khốn hoặc rối rắm, sợ là kéo càng lâu càng nguy hiểm, bị mệt chết đói chết cũng bởi vì thức ăn hấp dẫn bỏ qua ý thức con người, biến thành cái xác hồn.
Cho nên mỗi tối, Băng Diễm đều thừa dịp tỉnh táo, cố gắng nhớ lại từng ly từng tý mình có thể nhớ tới khác với nơi này. Từng lần gia tăng ấn tượng, bắt buộc mình được quên, bắt buộc mình tin tưởng trong trí nhớ đều là , nơi này mới là ác mộng là giả dối kết thúc. Sau đó mới có thể nhàn nhạt ngủ, nếu căn bản ngủ được.
Mấy ngày gần đây trong mộng, cảnh tượng trở nên càng ly kỳ. nằm mơ thấy mình sống trong tòa thành trì lớn, kiến trúc trong thành nguy nga vững chãi, rường cột chạm trổ đình đài lầu các san sát nối tiếp nhau. Những kiến trúc kia dạng hoàn toàn bất đồng Châu Âu Cổ bảo, mọi người mặc quần áo khoan bào đại tụ, bất kể nam nữ đều để tóc dài, tất cả đều là tóc đen mắt đen da thịt màu vàng như .
Chỉ là trong mộng, vẫn là đầy tớ như cũ. Phụ nữ cầm roi da xua đuổi đàn ông mỗi đêm ngày làm việc tay chân, hơi lười biếng bị hung hăng quất.
Trong mộng và thực tế còn có chỗ bất đồng, những người trong mộng gọi Băng Diễm.
nghĩ, Băng Diễm, có lẽ là tên của .
Đầy tớ tại sao có thể có tên?
Đàn ông ngủ trong phòng với có tên, người của bọn họ cũng bị dấu ấn ký hiệu, phụ nữ dùng con số đánh số cho bọn họ. cổ tay cũng bị ấn ký hiệu như vậy.
Đúng, ở trong mộng và ở thực tế đều là đầy tớ.
nên có tên.
"Băng Diễm!"
Trong mơ mơ màng màng, nghe có người cứ gọi như vậy. kinh ngạc nhìn chung quanh, phát mình đặt chân trong thành trì trong mộng.
Đúng rồi, lại nằm mơ.
"Băng Diễm, em nghe được tiếng của chị rồi hả?" giọng nữ quen thuộc dịu dàng gọi.
"Ngài là ai?" Trong đầu Băng Diễm đặt câu hỏi.
"Chị trong mộng của em, chị là chị của em." Giọng kia lo lắng , "Băng Diễm, em ở đâu? Chị cảm thấy em đói khổ lạnh lẽo, em có quần áo, em bị giam trong hình phòng sao? Vì sao cổ tay chân em bị khóa xiềng xích, đầu vai của em bị xích sắt xỏ xuyên qua?"
"Chị ?"
Phản ứng nghi ngờ của Băng Diễm khiến Thất hoàng nữ vô cùng lo lắng, khẩn trương : "Băng Diễm, em quên chị? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Lần trước liên lạc, em em tìm được thê chủ rồi. Em ở Thần Tiên Thánh Thổ, mới qua ba tháng. Cảnh ngộ của em giống như thê thảm hơn lần trước."
"Tôi quên mình là ai, xin lỗi." Băng Diễm theo thói quen tự trách, dưới ý thức thân thể co rút thành cục.
"Băng Diễm đừng sợ, chị là chị sanh đôi của em. Ở Đại Chu, chị là Thất hoàng nữ, em là nhi tử của mẫu hoàng." Thất hoàng nữ kiên nhẫn giải thích, "Nước gặp đại nạn, em theo Thiên mệnh đến Thần Tiên Thánh Thổ, thê chủ mệnh định của em là Cứu Thế Chủ Đại Chu ."
Thất hoàng nữ rất đơn giản sáng tỏ. Lời của giống như là ánh sáng, xuyên qua hắc ám đục ngầu, trí nhớ Băng Diễm vốn mơ hồ bởi vì chút ánh sáng này hướng dẫn dần dần ràng.
nhớ tới tới, là người Đại Chu, là đệ đệ sanh đôi của Thất hoàng nữ điện hạ, là vận mệnh chi tử. xuyên qua thời tới Thần Tiên Thánh Thổ, may mắn gặp được thê chủ mệnh định của , khuyên thê chủ về Đại Chu, cứu vớt dân chúng Đại Chu.
Thê chủ của . . . . . . Phó Chỉ Lan, mặc dù chưa đồng ý cưới , lại nguyện ý cùng trở thành bạn bè trai .
, muốn rời khỏi .
Như vậy tại, là bị ném bỏ rồi hả?
"Băng Diễm, em bị ngươi thê chủ từ bỏ?" Thất hoàng nữ từ trong cảm xúc lo lắng của cảm ứng được lời , ưu thương : " Băng Diễm, em thê chủ của em thương em vô hạn, vì sao. . . . . ."
"Em tìm được ấy. Em biết ấy ở nơi nào." Băng Diễm nhịn được bi thương trong lòng, uất ức và đau đớn mấy ngày liên tiếp vỡ đê mãnh liệt, "Em rất sợ, người nơi này ngôn ngữ em nghe hiểu. Tất cả đàn ông đều là đầy tớ, cũng bị ép làm thô trọng lao động. Em muốn chạy, em muốn tìm thê chủ."
"Băng Diễm, đàn ông sinh nhi làm nô, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Có phải em phạm sai lầm, chọc giận thê chủ của em. ấy sủng ái em nữa, mới nhốt em ở chỗ này tỉnh lại ? Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, em có cơ hội gặp lại được thê chủ của em đúng ?" Thất hoàng nữ suy đoán chuyện Băng Diễm gặp phải.
" phải vậy, đàn ông Thần Tiên Thánh Thổ phải đầy tớ. Em nhớ mình phạm sai lầm gì, là có người hại em , thê chủ đối với em rất tốt, ấy vứt bỏ em. Có lẽ thê chủ cũng bị làm hại, ấy gặp nguy hiểm, em phải bảo vệ ấy." Những suy nghĩ này của Băng Diễm cũng biết từ nơi nào đến, kiên trì, chịu buông vứt bỏ.
"Băng Diễm, em bị bệnh, mê sảng thế nào? nên nóng lòng nên oán hận, đừng sinh quá nhiều vọng niệm. Nếu như em sai, thê chủ của em nhất định tới tìm em." Thất hoàng nữ thở dài , "Thời gian có hạn, biết nên an ủi em ra sao. Nhưng em phải nhớ kỹ chúng ta vứt bỏ em. Đừng quên thời gian trở về, dù mời được thê chủ của em, chính em cũng phải về. Người khác quan tâm sống chết của em, nhưng chị chỉ có mình em là em trai ruột, chị rất nhớ nhung em, chị mong đợi em có thể bình an trở về."
Lúc giọng quen thuộc dịu dàng đó biến mất, Băng Diễm biết mình khóc, đủ loại chuyện cũ ở Đại Chu lên trái tim. Đau đớn giá rét, tận lực quên, chỉ ghi nhớ ấm áp vui sướng trong lòng. Nếu như có chị của là Thất hoàng nữ điện hạ chăm sóc, có lẽ sớm chết với cưỡng bức lao động nặng nề và khi dễ ngược đãi. Chị của nhớ , phải người độc. phải về, về Đại Chu. Dù bị thê chủ vứt bỏ, chị của vẫn ghét bỏ .
phải thoát khỏi động ma này, cho tới bây giờ cũng có chỗ để về.
Mục tiêu ràng ra, tìm kiếm có thể cơ hội thoát .
Băng Diễm phát đàn ông dịu ngoan khéo léo, bị chọn trúng ở ban đêm miễn trừ cưỡng bức lao động, mang gian phòng hào hoa trong thành đảm đương dụng cụ vật kiện, hầu hạ phụ nữ vui đùa. Còn những Mỹ Thiếu Niên yếu ớt cũng cần đồng ruộng lao động, bọn họ bị nhốt trong lâu đài phục vụ phụ nữ gần người, giặt quần áo nấu cơm quét dọn gian phòng.
Rốt cuộc có ngày, "Vinh hạnh" bị chọn làm ghế ngồi, vào đại sảnh hình tròn trong thành. Đầy tớ tráng kiện giống , đều bị ra lệnh quỳ rạp dưới đất nằm sấp vững vàng, xích, sống lưng để đệm dầy. Sau đó phụ nữ lục tục tiến vào, chọn chỗ ngồi của mình.
Băng Diễm nhận ra bên trong đại sảnh phần lớn cũng là giám sát, còn có mấy phụ nữ xa lạ quần áo hoa lệ, chắc là nhân viên quản lý cao cấp trong pháo đài cổ, bình thường rất khó thấy ở vùng đồng ruộng.
Vậy mà những phụ nữ này đều phải là chủ nhân của nơi này, họ cung kính chờ đợi chủ nhân xuất .
Tiếng nhạc ưu nhã vang lên, tất cả phụ nữ nghiêm nghị đứng dậy, cửa đại sảnh hình tròn mở ra, tám thị nữ vây quanh bé vào.
Băng Diễm dám ngẩng đầu nhìn dung mạo những người đó, vị trí của chỉ có thể sơ lược thấy giầy những phụ nữ kia, hơn nữa dựa vào thính lực phán đoán, mới suy đoán ra vào là những người nào.
Căn cứ trận thế trước mắt, ở giữa là chủ nhân chỗ này.
kia đường hoàng lịch thông suốt, Băng Diễm cơ hồ là câu cũng nghe hiểu.
Chợt tiếng kia chuyển cái, chỉ vào Băng Diễm hỏi "Đầy tớ đó là nơi nào tới, vì sao trước kia chưa từng thấy qua? ta tóc đen mắt đen giống ta, có ý tứ, bảo ta bò qua đây để cho ta nhìn kỹ chút."
Giám sát bên cạnh Băng Diễm biết nghe hiểu họ chuyện, lại e sợ cho chậm trễ chủ nhân phân phó, lập tức vung roi quất vào Băng Diễm đứng lên, dùng ngôn ngữ hô quát thô lỗ bình thường bảo nhanh chóng bò đến trước mặt chủ nhân.
hào hứng bừng bừng nâng gò má của Băng Diễm, nhìn kỹ diện mạo.
Lúc này Băng Diễm cũng có đầy đủ cơ hội nhìn chút bộ mặt chủ nhân chỗ này. là rất kỳ lạ, tất cả mọi người gặp trong tòa thành trước kia là tóc vàng mắt xanh hoặc là làn da màu đen, mà thế nhưng tóc đen mắt đen, da lại trắng nõn như tuyết mà phải là màu vàng.
là con lai?
Suy đoán to gan này nhô ra từ đáy lòng Băng Diễm, hơn nữa còn mơ hồ cảm thấy mặt mày dung mạo bé này giống như từng quen biết. Hình tượng người đàn ông mơ hồ đầu đung đưa trong.
Thị nữ bên cạnh giải thích: "Hồi bẩm công chúa điện hạ, tiện nô này là món đồ chơi mấy ngày trước Mạc đại nhân đưa tới. Tụi nô tỳ cảm thấy dung mạo ta xấu xí khó coi, sợ hù Điện hạ, an bài làm khổ nô."
"Là quà tặng Mạc đại nhân đưa tới sao?" Trong con ngươi ngây thơ của thoáng qua tia mừng rỡ, "Mặc dù tên đầy tớ này dáng dấp cao lớn, dung mạo cũng so được với nam nô tế tuyển trong bảo, nhưng nếu là tâm ý Mạc đại nhân, phụ thể nào? Mẫu Hoàng thích Mạc đại nhân nhất, ta cũng vậy thể nể mặt mũi của ta. Tên đầy tớ này sau này ở lại hầu hạ bên cạnh ta ."
_hết chương 55_
Chương 56: Nhân Quả tuần hoàn
Mạc Uyên ở đêm hôm khuya khoắc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, ta đẩy nữ nhân nhắn nằm ở người ra, cầm điện thoại đầu giường lên.
Cho dù động tác Mạc Uyên cũng thô lỗ, nhưng mấy ngày gần đây lương tâm Vương Vân Vân bất an dám ngủ, hơi có vang động tỉnh táo lại. ta len lén nhìn đồng hồ đeo tay, là hai giờ khuya. Loại thời giờ này, nếu là thuộc hạ Mạc Uyên, lý thuyết dám tới quấy rầy Mạc Uyên nghỉ ngơi. Huống chi nơi này là trụ sở Mạc Uyên mới mua ở thủ đô, người biết điện thoại cố định cũng nhiều lắm. Đến tột cùng là người nào nửa đêm quấy rầy Mạc Uyên đây?
Mạc Uyên cũng có để cho Vương Vân Vân tránh, Vương Vân Vân nương nhờ giường, giống như là con mèo được sủng ái, bướng bỉnh trêu chọc chủ nhân, câu được câu nghe.
Mạc Uyên nhiều lời, đều là dùng ngữ tiêu chuẩn ngữ trả lời.
Vương Vân Vân suy đoán, chỗ khác điện thoại chắc là thành viên cao tầng gia tộc Rogers, nếu thái độ Mạc Uyên tuyệt đối kính cẩn như vậy. dám chơi quá mức, lấy tay mình từ người Mạc Uyên ra, biến thành bộ dáng khéo léo.
Thời gian trò chuyện lâu, sau khi Mạc Uyên để điện thoại xuống vẻ mặt nghiêm túc : "Vân Vân, nhà có số việc, lập tức chạy về. ‘tang lễ Băng diễm ’ an bài thỏa đáng, nhưng là sợ cách nào tự mình tham gia. Xin thay tạ lỗi với Tiểu Lan."
Vương Vân Vân hiểu : " đột nhiên rời khỏi, chẳng phải là thác thất lương cơ. Tiểu Lan cần có người cùng vượt qua cửa ải khó trong lòng, nếu như ở, ngộ nhỡ có người khác thừa lúc vắng mà vào, vậy phải làm thế nào?"
Mạc Uyên tự tin : "Có vết xe đổ Đỗ Thuần, giờ người đàn ông nào dám dễ dàng đến gần Tiểu Lan? Theo xem xét, tính tình Tiểu Lan vô cùng độc lập kiên cường, giờ cùng ấy hiệu quả cũng ràng, thậm chí có thể phản tác dụng. Em mật thiết chú ý ấy, tâm chuyện phiếm với , giúp thư giẫn tâm tư. Đợi cảm xúc ấy ổn định, lại tham gia từ tầng diện bạn bè bình thường và nghiệp vụ lui tới, nhiều ngày sinh tình ổn thỏa hơn chút. ấy rất thông minh, nếu như mà làm quá mức, ấy cũng hoài nghi."
Vương Vân Vân cau mày : "Xác thực, hôm đó giao ‘tro cốt Băng diễm ’ cho Tiểu Lan, trong ánh mắt của ấy hình như cất giấu tâm . ấy còn cố gắng lựa mảnh vụn cháy hết trong vò tro cốt. Em thầm uyển chuyển hỏi thăm câu, ấy thuận miệng giải thích ấy trước kia từng bảo bạn hóa nghiệm qua dòng máu Băng Diễm hàng mẫu. . . . . . Tóm lại em cũng vậy hiểu ấy muốn làm gì."
Ánh mắt của Mạc Uyên rét lạnh: " Chẳng lẽ ấy hoài nghi những tro cốt phải là Băng Diễm, ấy muốn dùng Di Cốt tiến hành so sánh DNA với mẫu máu sao? Vân Vân, chuyện này sao em cho biết sớm chút, suýt nữa làm trễ nãi chuyện lớn! Bạn bè Tiểu Lan có ai làm việc ở bệnh viện, hoặc là cảnh vụ, em cho biết nhanh lên."
"Kiểm tra đo lường DNA? Trong tro cốt có thể tìm tới hàng mẫu hữu dụng đối lập sao? Mạc Uyên đừng lo lắng, Tiểu Lan chỉ là như vậy, em thấy ấy đảo trận cũng có lấy cái gì từ trong tro cốt, hình như là bỏ qua." Vương Vân Vân xem thường , " quá khẩn trương rồi? Chẳng lẽ muốn lau hết dấu vết của Băng Diễm thế giới này sao?"
Mạc Uyên hừ lạnh : "Cẩn thận chút có sai. Theo điều tra trước, trong vòng bạn Tiểu Lan, công việc bệnh viện cũng nhiều, giống như có người tên là Đổng Thanh Hạo – bác sĩ đồng tính luyến ái."
Vương Vân Vân kinh ngạc : "A, Đổng Thanh Hạo cũng biết? ta lại là đồng tính luyến ái? thể nào, ta kết hôn rồi mà, nghe vợ ta vào lúc này mang thai từ chức công tác ở nhà chờ sanh."
"Thụ tinh nhân tạo, cũng phải kỹ thuật ly kỳ gì." Lo lắng trong mắt Mạc Uyên càng thâm trầm, " Mấy ngày nay trong nước, em làm chuyện của em xong, chớ lộ chân tướng, có chuyện gì đừng tự chủ trương, kịp thời hồi báo cho ."
Dặn dò xong, Mạc Uyên bắt đầu lập tức dọn dẹp hành lý, vội vàng rời trụ sở đến phi trường.
Mới vừa rồi điện thoại nhận được là cao tầng gia tộc Rogers đánh tới, chỉ là cũng phải mấy lão già cao cao tại thượng, mà là Nhị Nữ Nhi lão đầu.
Gia tộc Rogers phụng hành trưởng tử thừa kế, hôm nay Chưởng Môn Nhân lại là con . Trưởng nữ bộc lộ tài năng ở thương giới rất sớm, mấy năm gần đây dần dần đón lấy gia tộc vụ, oai phong cõi. Người khác đều phỏng đoán tương lai đại tiểu thư thừa kế toàn gia tộc, nuôi con kết hôn như lão đầu tử, cùng viết huy hoàng gia tộc Rogers.
Mà vị nhị tiểu thư bừa bãi vô danh thương giới kia, ra là thiên tài hiếm thấy. Tục truyền chưa đầy mười tuổi tinh thông sáu thứ tiếng, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác trí nhớ siêu quần, chỉ quen thuộc lịch sử chính trị các quốc gia, trước 18 tuổi vẫn còn có thành quả nghiên cứu số học, vật lý, sinh vật các lĩnh vực khác làm người ta sợ hãi than. Thậm chí được Giới Khoa Học vinh danh nữ Einstein, chìa khóa vàng mở ra tuyến đầu khoa học kỹ thuật tương lai. Nay chưa đầy ba mươi tuổi, thống lĩnh lực lượng nghiên cứu khoa học mà gia tộc Rogers khống chế, cơ hồ có thể ảnh hưởng phát triển khoa học kỹ thuật toàn thế giới.
Mạc Uyên thông minh ra ngoài phạm vi người bình thường, nhưng ở trước mặt nhị tiểu thư, thể thừa nhận mình nông cạn.
Máy bay đến châu Âu, trực thăng tư nhân sớm chờ ở phi trường Luân Đôn. Mạc Uyên ngựa ngừng vó lại lên máy bay trực thăng, cuối cùng sau giữa trưa chạy tới tòa Cổ bảo Châu Âu trong quần sơn.
Bãi đậu máy bay nằm ở tầng chót Cổ bảo, bốn phía là thị nữ thanh nhất sắc, họ mặc đồng phục cung đình cách thức Châu Âu cổ điển, động tác cử chỉ ưu nhã.
Mạc Uyên theo những thị nữ này đến gian phòng khách, tắm rửa thay quần áo, bỏ giày tây, đổi lại trường bào màu trắng tương tự trưởng lão thời La Mã dùng, lúc này mới bị mang gian phòng tiếp khách hoa lệ.
Bên trong phòng tiếp khách ngồi ngay thẳng tóc vàng đầu đội vương miện .
kia phất tay đuổi tất cả người làm, chỉ chừa mình Mạc Uyên.
Mạc Uyên quỳ chân đất, lấy lễ tiết truyền thống châu Âu thăm hỏi: "Nhị tiểu thư vội vã như vậy gọi tôi có chuyện gì quan trọng?"
Nhị tiểu thư khẽ mỉm cười: "Mạc Uyên, ta khi có người ngoài ở đây, phải xưng hô ta là tôn kính Nữ Hoàng Bệ Hạ. Trí nhớ của nhất định tốt, hành lễ cũng theo thần chúc tham kiến hoàng tộc, vì sao ngoài miệng lại đổi được?"
" xin lỗi, tôn kính Nữ Hoàng Bệ Hạ, tha thứ thần gu dốt." Mạc Uyên nhẫn nại tính tình bồi vị nhị tiểu thư này chơi trò chơi nhân vật.
Nhị tiểu thư trong tươi cười rốt cuộc có tia ấm áp: "Gọi tới, là bởi vì con ta có chút vấn đề ."
Mạc Uyên ánh mắt của híp lại thành đường, cũng ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế quỳ gối xuống, hình như là hơi khẩn trương hỏi thăm : "Tôn kính Nữ Hoàng Bệ Hạ, công chúa điện hạ luôn luôn thông minh cơ trí, lại có chỗ nào biết ngài tự mình dạy, tại sao có thể có vấn đề?"
Nhị tiểu thư cũng trực tiếp trả lời, mà là cảm khái : "Trong chin đứa con nuôi lão đầu tử, là người thông minh nhất. Vậy cũng là ông trời chú định số mạng an bài, trứng ta và xứng đôi tinh tử chín người các người, nhưng chỉ có cùng ngươi sinh ra con . Con trừ dáng ngoài thượng thiên về người da vàng làm ta quá hài lòng, còn lại vô luận trí khôn thể năng đều vượt xa ta mong đợi, vậy cũng là chỗ tốt hỗn huyết. lý thuyết, nghiêm túc thi hành kế hoạch trường học kín đáo, con của ta gặp phải khốn hoặc gì, từng bước trưởng thành người thống trị hợp cách. Vậy mà vấn đề hoàn toàn là khó lòng phòng bị, khởi nguyên là món đồ chơi vài ngày trước đó đưa cho nó."
"Ở trong vương quốc ngài, đàn ông đều là đầy tớ có nhân quyền, người thiếu niên tôi đưa , rửa trí nhớ, chẳng lẽ ta nghe lời sao? Mặc dù vậy ngài theo quy củ của ngài xử phạt ta là tốt rồi. Điều kiện ya làm chỉ hi vọng là chết, còn sống chịu tội là được." Mạc Uyên hiểu đặt câu hỏi.
Nhị tiểu thư có thâm ý khác : "Ta vô cùng hoài nghi trí nhớ của ta có hay bị tẩy , vẫn là bị cố ý lại cho vào cái gì."
Mạc Uyên càng phát ra khốn hoặc: "Chỉ giáo cho? Thôi miên chặn người đối trí nhớ quá khứ dễ dàng, nhưng muốn cắm trí nhớ mới vào càng khó hơn. Ý của ngài là. . . . . ."
Nhị tiểu thư nhìn Mạc Uyên, hiển nhiên cũng tin tưởng lời giải thích của ta, chỉ tiếp tục : "Con của ta bởi vì ci tiện nô đó cũng là tóc đen mắt đen, nhất thời vui mừng giữ ya ở bên người hầu hạ. Cái tiện nô đó cần thầy dạy cũng biết, lúc hầu hạ người chỉ có hèn mọn khiêm nhường còn rất săn sóc chu đáo, đảm đương dụng cụ vật kiện bưng canh dâng nước lanh tay lẹ mắt tự giác chủ động, so nam nô huấn luyện nhiều năm trong thành bảo càng làm cho người ta hưởng thụ. ta khiến cho con của ta sủng ái hoan tâm rất nhanh, con ta ngay cả lúc ngủ cũng đặc biệt chấp thuận tiện nô đó hầu ở dưới giường."
Mạc Uyên cắn răng : " Tiện nô đó trước kia là dạng ăn cơm chùa, chuyện này cũng lạ. ta biểu kính cẩn nghe theo, sợ là muốn chịu roi chịu hành hạ. Nếu ta nhớ lại quá khứ, há có thể an tâm ở lại trong thành bảo? Chẳng lẽ ya len lén xúi giục công chúa điện hạ học cái xấu, còn là thầm trù tính muốn chạy trốn sao?"
Nhị tiểu thư nghiêm mặt : "Đây cũng là chỗ ta thấy rất kỳ lạ. Theo ta xem xét, tiện nô đó hề giống thiết tưởng thể chịu đựng khuất nhục nam nhân. ya thích ứng rất nhanh, ya rất thông minh, tránh khỏi bị tự dưng khi dễ đến mức tối đa, vì vậy ya tuần hoàn theo tất cả theo đãi ngộ công bình và nghiêm khắc quy củ với đàn ông. Vừa bắt đầu ta rất vui mừng, vì vậy vật thí nghiệm bằng chứng chút lý luận của ta. Tựa như đàn ông trong nước ta, nếu như từ bọn họ bắt đầu có trí nhớ, tiến hành huấn luyện nô lệ hoá, để cho bọn họ học chữ tiếp xúc thế giới bên ngoài, bọn họ dần dần quen phụ nữ thống trị, căn bản phản kháng. Như vậy vào lúc này, gia nhập nhân viên ngoại lai, người này cũng bởi vì hoàn cảnh quanh bóng dáng hưởng, dần dần chết lặng quen khuất phục."
" xin lỗi, trọng điểm ngài muốn biểu đạt, tôi còn chưa ." Mạc Uyên cố làm như hiểu cắt đứt Nhị tiểu thư bàn luận viễn vông. ta biết, nhị tiểu thư tới lúc vương quốc nữ tôn của thường thường lâm vào loại hăng hái bộc phát thao thao bất tuyệt trạng thái, xem như đây là biểu bệnh hoạn của Nhị tiểu thư. Thiên tài và kẻ điên chỉ có đường chỉ, chuyện người điên khoa học cố chấp, phải Phàm Phu Tục Tử có thể hiểu. Tóm lại, nhị tiểu thư có tư cách nổi điên, ta thể can thiệp, vì cầu tự vệ nhiều năm như vậy ta cũng chỉ có thể là lá mặt lá trái. Dĩ nhiên ứng phó qua loa cũng cần kỷ xảo, tránh cho rước họa vào thân kết thúc tốt.
Nhị tiểu thư nhìn ra Mạc Uyên hơi nhịn được, cũng ràng cùng khi câu thông với kẻ tôn thờ chủ nghĩa nam nhân, truyền thụ quá nhiều lý niệm của , nửa khắc hơn khắc khó có thể tiếp nhận. tại buộc ta trước, lưu bên ngoài thế giới tiếp tục mấy năm, cung cấp đầy đủ kinh tế chống đỡ vương quốc, tương lai. . . . . . Lúc dùng tới , lại buộc ở bên cạnh là được.
Nhị tiểu thư điều chỉnh trạng thái, nghiêm túc : "Có ngày, nữ nhi đột nhiên với ta, tiện nô kia biết kể chuyện xưa. Trước kia đàn ông trong thành bảo đều là ngu muội ngu ngốc lời lưu loát, từ khi hiểu cho là đàn ông chỉ là động vật thông minh hơn súc vật chút, là công cụ trời sanh cho phụ nữ sai sử. Nhưng tiện nô biết kể chuyện xưa, làm sinh ra hoài nghi."
"Nếu như vậy, ngài vì sao để cho cách xa công chúa điện hạ, tránh cho ta giải thích bất lợi với vương quốc ngài đây?"
"Con biết là cha đẻ , cho nên rất hứng thú với văn hóa và ngôn ngữ Á châu. Thời gian trước nắm giữ Trung văn, trong thành bảo có người có thể dùng Trung văn chuyện với , trong lúc nhàm chán phát tiện nô đó chỉ có thể nghe hiểu Trung văn, còn có thể dùng Trung văn chuyện xưa mới mẻ cho . Nếu đổi lại là ta, cũng tò mò nghe gì trước."
" ta đến tột cùng cái gì chuyện xưa?" Nét mặt Mạc Uyên rốt cuộc nén được vẻ khẩn trương.
Nhị tiểu thư hào hứng bừng bừng : "Tiện nô đó chuyện xưa rất thú vị, thậm chí xây dựng chế độ hoàn thiện trong tương lai của nước ta, có thể có rất nhiều dẫn dắt tốt. . . . . ."
_hết chương 56_
Last edited by a moderator: 22/9/16