Chương 51: thiết kế tỉ mỉ
Sau bữa tiệc, bình an vô .
Cha mẹ của Phó Chỉ Lan bởi vì chánh xí nghiệp mà nấn ná ở các nước châu Âu, chưa từng trở về Quốc Nội. Mặc dù quyết định báo chuyện giữa mình và Băng Diễm cho cha mẹ, nhưng trái lo phải nghĩ cảm thấy tốt nhất vẫn là trực tiếp , so điện thoại thậm chí là video ổn thỏa hơn chính thức hơn.
Vì để cho Băng Diễm có thể có biểu xuất sắc trước mặt cha mẹ, những ngày qua sau khi Phó Chỉ Lan tan việc đều nắm chặt thời gian cùng Băng Diễm luyện tập, phân tích các loại tình huống nên ứng đối thế nào. Về mây đen chuyện Đỗ Thuần mang tới, dần dần tiêu tán trong bận rộn.
Lại cái Chủ nhật, Phó Chỉ Lan vốn có kế hoạch cùng Băng Diễm chỗ trai, cho và chị dâu diễn cha mẹ, thực tế thao luyện thành quả ngã bài, chợt nhận được điện thoại của Vương Vân Vân.
"Vân Vân, gần đây bạn rất ít liên lạc mình... mình còn tưởng rằng bị bạn từ bỏ đấy." Phó Chỉ Lan vui mừng nghe, như trước kia lời chọc cười.
Giọng của Vương Vân Vân cũng như ngày đó, dịu dàng : "Phó tổng à, ngài ka2 quý nhân bận rộn, lại có tân sủng, quên người cũ, tôi nào dám quấy rầy?"
Phó Chỉ Lan chút giấu giếm, cười : "Chuyện mình và Băng Diễm bạn biết? mình trước tiên cho mình công khai, chúng mình gần đây chuẩn bị ngã bài, chuẩn bị qua cửa ba mẹ mình, công diễn cho mọi người biết. Bạn có rãnh rỗi ? Chủ nhật tới giúp chúng mình giữ nhà cửa?"
"Ai, là Mạc Uyên cho mình biết." Vương Vân Vân sâu xa , "Bữa tiệc ngày đó, Mạc Uyên uống rất nhiều rượu, say bất tỉnh nhân . Vốn mình muốn trêu chọc ta nữa, nhưng ông chủ kia chỉ để lại mình và ta cùng nhau, thể làm gì khác hơn là lại dìu khách sạn mở phòng chăm sóc. ta rất nhiều lời say, xem ra ái mộ với ban tiêu tán nhanh đâu. Sau khi ta tỉnh táo, mình chất vấn ta, ta thừa nhận chuyện Đỗ Thuần là ta tay bày ra. Còn tất cả thẳng thắn với bạn, kết quả chậm bước, bạn có người ."
"Xem ra Mạc Uyên cũng là người trọng tình, hi vọng ta có thể sớm ngày tìm được mến. Vân Vân, bạn giúp ta chút, chừng ta ý thức được ưu tú của bạn. . . . . . Bạn cũng nên suy tính tìm chỗ quy túc cả đời, đừng lưu luyến cỏ lạ nữa." Phó Chỉ Lan cảm thán câu.
điệu Vương Vân Vân trở nên mơ hồ, trả lời: "Mặc dù mình hoa tâm háo sắc, chỉ là cũng tự biết . Mạc Uyên từ sớm ám chỉ qua muốn tìm môn đăng hộ đối kết hôn, người như mình nhiều nhất chỉ làm tình nhân, chờ ta tìm được người thích hợp, mình kịp thời rời khỏi."
Phó Chỉ Lan kỳ lạ : "Nghe ý của bạn, nếu có ý định gả cho ta, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục cùng sao? Bạn giới thiệu người khác cho , tự bạn vội vàng rút người ra được sao?"
Vương Vân Vân thần bí : " Mình cũng cần có người giải sầu tịch mịch mà. , người ta đẹp trai có tiền như vậy, giường dưới giường đều rất dịu dàng săn sóc, bạn trai trước kia của mình cũng sánh nổi ta, mình cần gì phải rời khỏi ta nhanh như vậy đây? Tiểu Lan, bạn hiểu loại tâm tư phụ nữ này, mình và cùng nhau, mình thua thiệt, bọn mình an ủi lẫn nhau."
"Ừ, được rồi, dù sao phương diện tình cảm mình cái gì cũng hiểu, bạn cảm thấy vui vẻ là tốt rồi, mình chúc phúc cho bạn." Phó Chỉ Lan xác thực biết tâm cảnh của Vương Vân Vân, nếu đổi lại là , có thể dây dưa lâu như vậy với người đàn ông mình nhất định cách nào kết hôn.
Trong hoảng hốt, lại khỏi tự chủ nghĩ tới chuyện mình và Băng Diễm. cố chấp ở chung chỗ với Băng Diễm như vậy, hoàn toàn so đo tương lai. Đến nay chưa quyết định có cùng Băng Diễm Đại Chu , cũng cách nào chắc chắn hai người có kếàt hôn , cũng có thể là mù quáng đầu nhập tất cả, kinh doanh tình cảm của hai người, vành tai tóc mai chạm nhau, bản chất và Vương Vân Vân cũng giống nhau phải sao?
Đây là , hay là ngu si của phụ nữ đây?
"Tiểu Lan, mình gọi điện thoại có việc quan trọng chưa đấy." Vương Vân Vân đổi đề tài.
"A, chánh gì?"
"Chủ nhật du lịch với mình có được ? Mục đích là đảo tư nhân trước Nam Hải, dưới tên Mạc Uyên, tương lai mở địa điểm du lịch, giờ thử đưa vào hoạt động, miễn phí chiêu đãi chúng ta thể nghiệm hai ngày." Nghe ra tràn đầy mong đợi trong giọng của Vương Vân Vân.
Phó Chỉ Lan lại hơi do dự : "Mời những ai hả ? Nếu như mình , cũng cần cùng Băng Diễm."
"Tiểu Lan yên tâm, Mạc Uyên mời mấy vị quản lý cao cấp công ty mình, người ta đều vướng bận gia đình. Giờ mình đảm đương bạn tạm thời Mạc Uyên thơm lây được theo. ta hi vọng bạn và Băng Diễm cũng có thể cùng , coi như ta nhận lỗi với hai người. Đến đây đến đây , nghe nơi đó cảnh sắc kém Maldives, hơn nữa có du khách khác quấy rầy. đảo có ngọn núi , phía mới vừa xây xong biệt thự sang trọng, còn có du thuyền có máy bay trực thăng, chúng ta chơi ở đâu liền, điều kiện tốt vô cùng."
"Quả rất có lực hút, nhưng mình sợ Mạc Uyên. . . . . ."
"Cơ hội khó được, bạn đừng do dự. Bạn và Băng Diễm cùng nhau, mình quấn Mạc Uyên, ta có cơ hội quấy rầy bạn. Lại Mạc Uyên cũng phải là loại người quấy nhiễu đó, mình khuyên ta rất nhiều lần, ta cũng tỏ thái độ mau chóng quên đoạn tình cảm này. Để cho ta tận mắt thấy bạn và Băng Diễm như keo như sơn, có lợi cho ta mau chết tâm." Vương Vân Vân bày ra lưỡi xán hoa sen khuyên nhủ, "Tương lai Mạc Uyên muốn phát triển nghiệp vụ cả khu Á Châu trong nước, bây giờ dốc sức, công ty Phó thị cũng coi như là khách hàng lớn, nhìn từ góc độ chuyên nghiệp lâu dài, ta cũng muốn bởi vì tình cảm rối rắm mất ủng hộ hợp tác của bạn. Tóm lại, nếu như bạn tránh ta, có lẽ bạn tỉnh tâm, nhưng giống như quá lợi cho phát triển nghiệp tương lai. Dù sao phạm vi thế lực của gia tộc Rogers rất rộng khắp . . . . . ."
Vương Vân Vân hợp tình hợp lý, Phó Chỉ Lan suy nghĩ lát quyết định hay là cự tuyệt chuyến này trước, thương lượng với Băng Diễm và người trong nhà hãy trả lời chắc chắn.
Cúp điện thoại, Phó Chỉ Lan hỏi Băng Diễm: " muốn hải đảo kia chơi đùa ? Chúng ta muốn cùng , buông lỏng chút."
Tâm thần Băng Diễm của lý do khẩn trương, do dự : "Lan, cuối cùng cảm thấy Mạc Uyên kia vô cùng. . . . . . Bí hiểm, hơi sợ ta, Chúng ta có thể ?"
" ." Phó Chỉ Lan cười , "Em nghe . Chẳng qua em muốn chuyện này cho trai, có lẽ ấy và chị dâu muốn nơi đó trăng mật lần nữa."
Kết quả hề giống Phó Chỉ Lan tưởng tượng, điện thoại liên lạc trai, trai lại cho biết, cha mẹ có khoản buôn bán lớn dưới tác hợp của gia tộc Rogers. Cha mẹ hi vọng có thể làm thân với người của gia tộc Rogers. Nếu như luôn cự tuyệt Mạc Uyên, sợ rằng ảnh hưởng tốt.
Phó Chỉ Lan hơi khó khăn lần nữa thương lượng với Băng Diễm: "Băng Diễm, bằng chúng ta chuyến . Võ công của tốt như vậy, hai người chúng ta như hình với bóng, cho dù Mạc Uyên có ý xấu, cũng còn cơ hội."
"Ừ." Băng Diễm cũng muốn bởi vì mình thầm sợ hãi liên lụy , du lịch nghỉ phép ràng là chuyện rất tốt, sợ cái gì?
"Ha ha, em biết rồi, chưa từng ngồi máy bay, chưa từng thấy biển khơi, cho nên hơi khẩn trương đúng ?" Phó Chỉ Lan cười khuyên : " Băng Diễm, ngồi máy bay qua Đại Hải nhất định phải thể nghiệm chút, nếu đến Thần Tiên Thánh Thổ uổng công rồi."
Băng Diễm bừng tỉnh hiểu ra, tạm thời xua tan mây đen hợp thời trong trái tim: " Đúng là đạo lý này, ra cũng muốn ngồi máy bay, tư vị bay trời có phải rất mỹ diệu ?"
Phó Chỉ Lan lại nghiêm túc : "Chỉ là nghe máy bay cũng quá an toàn, gần đây luôn có kiện rơi phi cơ. Trước tiên em hỏi sắp xếp hành trình, chúng ta làm chuẩn bị đủ."
"Lan, ngộ nhỡ máy bay rớt xuống làm thế nào?" Băng Diễm khẩn trương hỏi, "Lan, còn hơi sợ hãi. ngồi máy bay, ngồi xe lửa hoặc là ngồi thuyền được sao?"
"Đừng sợ, còn nhớ lần trước em công tác đến thành phố Tuyền ? Khi đó vé máy bay khẩn trương, ngày hôm sau em về ngồi máy bay riêng của công ty, đường lắc lư, rất treo. Nhưng bình an vô , bởi vì trong lòng em nhớ , nghĩ sớm nhìn thấy chút. Lần này chúng ta ngồi chung máy bay, em ở bên cạnh , dù xảy ra chuyện gì, cũng sợ."
Băng Diễm mỉm cười, trong lòng hài lòng, hạnh phúc, xen lẫn lo lắng.
thực tế, lúc lữ trình mới bắt đầu tất cả thuận lợi.
Mạc Uyên làm xong các loại thủ tục tham gia du lịch trước, Phó Chỉ Lan và Băng Diễm an toàn ngồi máy bay phi trường gần hải đảo nhất. Mạc Uyên an bài thuyền bè đúng lúc đưa mọi người lên đảo, đúng giữa trưa, nhóm hơn mười người sung sướng liên hoan trong trong biệt thự xa hoa mới xây.
Sau khi ăn xong, Mạc Uyên đề nghị mọi người ngồi du thuyền riêng của ta Hải Vực gần đó hóng gió, nghe là có phiến đá san hô xinh đẹp, thừa dịp thời tiết tốt lặn xuống nước đến lúc đó còn có thể chụp hình lưu niệm dưới nước.
Lúc mới bắt đầu ngồi thuyền Băng Diễm cảm thấy đầu choáng váng, Phó Chỉ Lan cho là là say tàu, cầm thuốc say tàu thuyền cho ăn vẫn thấy khởi sắc. Sau bữa cơm trưa nghe lại muốn thuyền du lịch, Phó Chỉ Lan kiên quyết chịu , muốn ở lại nghỉ ngơi tốt với Băng Diễm.
ra Băng Diễm chỉ là buồn nôn đầu choáng váng, loại bệnh này căn bản cách nào sánh được với ngày trước còn ở Đại Chu bị thương còn phải lao động nặng nhọc. Bất đắc dĩ Phó Chỉ Lan đau lòng , muốn gượng cười cùng du ngoạn, cũng mừng rỡ an tâm, ở lại trong biệt thự, ngoan ngoãn nằm ở giường "Nghỉ ngơi" , chuyện phiếm giết thời gian với Phó Chỉ Lan.
"Lan, trước kia chưa bao giờ ngồi thuyền, chưa từng thấy biển rộng, biết sao say tàu. Ai, hại em thể chơi cùng bọn họ. Vương Vân Vân em rất am hiểu bơi lội, lặn nước cũng là việc em rất chờ mong. Đều tại tốt, liên lụy em." Băng Diễm khó tránh khỏi tự trách.
Phó Chỉ Lan an ủi: " có chuyện gì, bây giờ bọn họ cũng thuyền chơi, trong biệt thự chỉ còn hai người chúng ta tồi. Lặn nước sau này còn có cơ hội mà, em và ở chỗ phong cảnh như tranh vẽ đơn độc chung đụng bị quấy rầy là việc hết sức khó có được. Sao rồi, còn choáng váng đầu ? Theo đạo lý uống thuốc xuống thuyền chỉ chốc lát nữa tốt, chẳng lẽ là thể chất của tương đối đặc biệt?"
" cũng biết là thế nào, từ lúc vừa mới bắt đầu lên thuyền cảm thấy choáng váng đầu, bây giờ còn có cảm giác buồn nôn."
Phó Chỉ Lan kỳ quái : "Lúc ngồi máy bay có khó chịu ? Người say tàu cũng có khả năng say máy bay."
"Ngồi máy bay có cảm giác gì tốt, rất hưng phấn, chưa từng nhìn xuống thế giới từ chỗ cao như vậy." Băng Diễm đánh mạnh tinh thần , "Có thể bây giờ là quá khẩn trương, hoặc là thuốc say tàu hiệu quả lắm."
Phó Chỉ Lan thở dài cái: "Cũng đúng, đầu năm nay thuốc giả hung hăng ngang ngược, chừng là thuốc có vấn đề. Chờ bọn họ trở lại, em hỏi Mạc Uyên tìm bác sĩ xem cho . Ngộ nhỡ phải say tàu, là tác dụng phụ của thuốc, vậy tệ hại."
Hai người chuyện phiếm, chợt nghe tiếng gõ cửa dồn dập, an ninh trong biệt thự tại bên ngoài kêu gọi: "Phó tiểu thư, ngài có ở đây ? Bọn Mạc tổng gặp phải nguy hiểm."
_hết chương 51_
Chương 52: nhân họa khó liệu
Phó Chỉ Lan vừa nghe, vội vàng đứng lên mở cửa phòng.
An ninh kinh hoảng giải thích: "Cận vệ Mạc tổng gọi điện thoại trong du thuyền có gian tế lẫn vào, bọn họ ở chỗ cách xa bờ biển bị phục kích, động lực du thuyền hư nên thả neo rồi. Cũng may theo thuyền có năm hộ vệ võ trang đầy đủ, tạm thời khiến kẻ phục kích thể tới gần, bảo vệ mọi người an toàn, chỉ có người có vết thương . Bọn họ thỉnh cầu chúng tôi nhanh trợ giúp."
"Chỗ chúng ta còn có thuyền ?"
"Có hai chiếc ca nô lên đường chạy tới viện thủ trước, bây giờ còn có máy bay trực thăng mô hình có thể điều động. Nếu như chúng tôi đều xếp người cứu viện, phòng vệ biệt thự xuất sơ hở. Xin ngài cẩn thận, sợ rằng còn có sát thủ núp phụ cận, chúng tôi cố ý tới thông báo chút."
Tài sản bối cảnh Mạc Uyên hấp dẫn sát thủ cũng kỳ lạ, ban đầu ở bãi đậu xe cố cung, sợ rằng tên sát thủ kia cũng là tìm Mạc Uyên. tại đột phát nguy hiểmlại ở đất bằng, coi như Mạc Uyên võ công cao cường, có thể tự vệ hay cũng rất khó . ra Phó Chỉ Lan lo lắng cho Vương Vân Vân cùng với Mạc Uyên hơn, còn có quản lý cao cấp vô tội trong công ty bọn họ. Nhưng nếu xảy ra mạng người, tử thương rồi ai cũng tiện khai báo. Hơn nữa, nếu quả là có tổ chức ám sát, chừng bọn sát thủ sớm có mai phục đảo, người khác đều viện thủ, và Băng Diễm hai người yếu hơn nhiều, có lẽ trở thành con tin.
Quyền hành liên tục, Phó Chỉ Lan quả quyết : " Tôi và Băng Diễm cùng ngồi máy bay trực thăng cứu viện. Như vậy đảo cần để lại quá nhiều người, tập trung lực lượng coi trọng cảng khẩu và bãi đậu máy bay là được."
An ninh gật đầu liên tục, tật bệnh loạn chạy chữa liên tục ngừng đồng ý: "Như vậy tốt nhất, xin mời tiểu thư và Băng Diễm tiên sinh theo tôi."
Máy bay trực thăng hơn tưởng tượng, tải trọng cố định nhiều nhất 5 người, còn mang theo chút súng ống. Nhân thủ an ninh cũng có hạn, trừ hai chính phó lái máy bay, cũng chỉ có Phó Chỉ Lan, Băng Diễm thêm an ninh nhét vào.
Phó Chỉ Lan và an ninh chọn súng ống tiện tôiy, Băng Diễm biết dùng súng, chọn thanh chủy thủ sắc bén làm vũ khí.
Tốc độ máy bay trực thăng nhanh hơn ca nô, mặc dù lên đường sau, cơ hồ là cùng ca nô đồng thời tới chỗ gặp chuyện may.
Phó Chỉ Lan từ cao nhìn xuống mặt biển, chỉ thấy du thuyền Mạc Uyên lơ lửng chừng, hướng đông nam có hai chiếc thuyền bè xa lạ rục rịch ngóc đầu dậy. Ca nô đảo phái ra ngoài nhanh chóng tiếp cận du thuyền Mạc Uyên, hình như gặp quá nhiều trở ngại, thể tích thuyền , người chở có hạn, hai chiếc ca nô chỉ có thể để trước mang mấy tên an ninh đổi mấy tên quản lý cao cấp về.
thuyền phục kích ánh lửa lóe lên, biết là vũ khí gì đánh trúng du thuyền Mạc Uyên, du thuyền kịch liệt đung đưa rồi mất trọng tâm nghiêng về phía mạn sườn, quản lý cao cấp và vợ con thuyền kêu khóc thút thít, loạn thành đống.
An ninh máy bay trực thăng liên lạc đồng đội du thuyền, đề nghị cho máy bay trực thăng che chở bắn càn quét chiếc thuyền phục kích trước, như vậy có lẽ có thể cản người phục kích tổn thương người vô tội.
Hộ vệ du thuyền trở lại là người ca nô có thể mang có hạn, đề nghị máy bay trực thăng nắm chặt thời gian sơ tán người già phụ nữ và trẻ con trước. Nếu du thuyền chìm mất, số người chết càng thêm cách nào khống chế.
Thời khắc mấu chốt, Phó Chỉ Lan gặp nguy loạn, trấn định : "Thả tôi xuống, tôi bơi lội rất tốt, đổi người khác lên máy bay."
Băng Diễm kéo tay Phó Chỉ Lan, nghiêm mặt : "Lan, mang chung, cũng biết bơi."
An ninh biết chuyện này cấp bách, dám trì hoãn, lập tức liên lạc người du thuyền, để cho bọn họ nhanh chóng chuẩn bị, ưu tiên người bị thương và phụ nữ trẻ em lên máy bay trực thăng.
Thời gian cứu người giành giật từng giây, lát sau Phó Chỉ Lan, Băng và người an ninh kia theo thang dây lên du thuyền nghiêng nghiêm trọng , giúp những quản lý cao cấp và thân nhân hoang mang sợ hãi kia dìu đỡ lên thang dây đến máy bay trực thăng.
Nghiễm nhiên Mạc Uyên là người chỉ huy tỉnh táo nhất trong những người này, ta sắp xếp hộ vệ phòng thủ hướng đông nam thuyền lúc nào cũng có thể xuất đánh lén ngay ngắn ràng, lại dặn dò mọi người đừng loạn, ưu tiên người bị thương và phụ nữ trẻ con. Vậy mà hai chiếc ca nô cộng thêm máy bay trực thăng cũng vẫn là đủ mang tất cả người bị thương, phụ nữ, trẻ con du thuyền rời khỏi.
Những quản lí cao cấp khuyên khiến Mạc Uyên trước, ra Mạc Uyên cũng bị đạn lạc đả thương cánh tay coi như là bị thương.
Mạc Uyên là trấn định : "Các người rút lui trước . Bây giờ còn biết ai là nội gian, chắc hẳn mục tiêu của bọn họ là tôi. Nếu à tôi cùng với mọi người, chừng còn đưa tới tai họa đuổi giết cho người vô tội, đến lúc đó tất cả mọi người thế nào?"
"Ca nô còn có vị trí, lên người nữa, hoặc là hai phụ nữ cũng có thể." Người lái ca nô lớn tiếng kêu.
Mạc Uyên nghiêm mặt : "Vương Vân Vân và Phó tiểu thư, hai người rút lui trước, tôi, bọn cận vệ, còn có mấy vị nam sĩ, có vấn đề gì. Hai người lên bờ lại phái thuyền và máy bay trực thăng tới đón chúng tôi là được."
Mặc dù Vương Vân Vân cố gắng trấn định, mặc dù muốn ra vẻ quan tâm Mạc Uyên, nhưng tánh mạng nguy hiểm lại tay trói gà chặt, vạn bất đắc dĩ vội vã lên ca nô, : "Tiểu Lan, mau tới, hai người chúng tta có thể chen xuống."
"Cho Băng Diễm trước." Phó Chỉ Lan có thể nhìn ra sắc mặt Băng Diễm tái nhợt, đầu khó chịu sợ rằng nên ở lại thuyền sắp chìm, "Băng Diễm, trở về trước."
Sao Băng Diễm chịu cho mình Phó Chỉ Lan ở lại cảnh hiểm nguy? Trong lòng hiểu sao lo lắng, tràn đầy dự cảm chẳng lành mãnh liệt. cố chấp : ", muốn ở lại bảo vệ em. Hoặc là em trước, có thể kiên trì."
Phó Chỉ Lan tự nhiên muốn Băng Diễm nhét vào hiểm địa này mình rời khỏi, hạ quyết tâm, lớn tiếng : "Ca nô trước , đừng trì hoãn, chúng tôi ở lại chỗ này nhiều người sức mạnh lớn."
Người phục kích bắt đầu bắn càn quét lần nữa, mọi người núp chỗ khác mép thuyền, chỉ là đạn lạc có mắt, phụ cận ca nô đều là có ngăn cản, lại dám trì hoãn, nhanh chóng rút lui.
Du thuyền có hơn phân nửa chìm vào nước, thuyền bè phục kích phách lối tiến tới gần.
Đầu óc Mạc Uyên thanh tỉnh phân tích : "Tôi đoán đối phương cũng muốn muốn mạng của tôi, nếu có nhiều vũ khí có thể hoàn toàn khiến du thuyền và mọi người chết hết. lát chìm thuyền, kẻ địch đến gần. Bọn họ bất động, chúng ta hao tổn chờ viện binh, nhưng nếu bọn họ muốn gian cầm chúng ta, tôi giả vờ đầu hàng. Mọi người thừa cơ hành động, tranh thủ giành chiếc thuyền chạy trốn."
xong những chuyện này, Mạc Uyên cởi áo cứu sinh người mình xuống đưa cho Phó Chỉ Lan: "Áo cứu sinh du thuyền hết, mặc dù biết bơi, chỉ là chỉ có mình là nữ, thân là đàn ông chúng tôi có nghĩa vụ ưu tiên bảo vệ an toàn."
Phó Chỉ Lan nhận lấy áo cứu sinh mặc ngược lại đưa cho Băng Diễm, nghiêm túc ra lệnh: "Băng Diễm, phải mặc cái này. vẫn còn ở ngã bệnh, em cũng chưa từng thấy bơi lội, đừng làm cho em lo lắng."
Ở Đại Chu, lúc theo Ảnh Vệ tập võ, mặc dù Băng Diễm tiếp nhận qua huấn luyện bơi lội, nhưng kỹ thuật thường thường, chưa từng thấy qua sông ngòi sóng lớn, càng thêm có xuống biển. dám sơ ý, buồn nôn đầu choáng váng cũng tiêu hao thể lực tinh thần của , nhận áo cứu sinh mặc xong, theo sát bên người Phó Chỉ Lan, giọng ra: " xin lỗi, lại liên lụy em. Nếu như chìm thuyền, áo cứu sinh này có thể giữ hai người ay ?"
Phó Chỉ Lan cố buông lỏng : "Băng Diễm, thủy tính của em rất tốt, hơn nữa loại áo cứu sinh này cũng thể cứu người nữa. chú ý an toàn. . . . . ."
Trong lúc chuyện, bên du thuyền lần nữa trúng đạn, ánh lửa ngút trời, thân thuyền kịch liệt đung đưa chia năm xẻ bảy.
May mà Phó Chỉ Lan phản ứng nhanh chóng, trước khi nổ tung bị dòng biển cuốn bắt được tấm ván, tay khác nắm Băng Diễm chặt.
Bởi vì nổ tung, mặt biển nhấc lên sóng lớn, mảnh vụn du thuyền bắn nhanh, mọi người rối rít nhắm mắt né tránh.
người Băng Diễm mặc áo cứu sinh màu vàng, mục tiêu ràng, đám người bị tản ra tự nhiên tụ lại chỗ . Trong tay Mạc Uyên ôm phiến gỗ, la lớn: "Thuyền phục kích nhích tới gần!"
Lời còn chưa dứt, thuyền phục kích bắn ra mảnh giảm thanh.
Mạc Uyên mạnh mẽ lặn vào trong nước biển mới tránh thoát nguy cơ.
Bọn cận vệ nhanh chóng phản ứng, súng ống còn có thể sử dụng lập tức nổ súng đánh trả. Bản thân Phó Chỉ Lan cũng tinh thông súng ống, lúc du thuyền nổ súng sớm rời khỏi tay .
Mắt thấy hai chiếc ca nô địch quân đánh bọc sườn, Băng Diễm đưa chủy thủ vẫn nắm chặt nơi tay cho Phó Chỉ Lan, ân cần : "Lan, em dùng cái này phòng thân, chờ thuyền kẻ địch gần thêm nữa chút, có thể nhảy lên từ trong nước, bằng vào khinh công xông về chiếc thuyền trước. dung vũ khí cũng có thể chế phục hai kẻ địch, đến lúc đó mọi người hẵng xông lên."
Mạc Uyên ló đầu ra từ dưới nước, mặt mũi cương nghị tuấn trấn định như cũ, hình như ta nghe thấy đề nghị của Băng Diễm trước, tiếp lời : "Biện pháp tốt, tôi cũng có thể mượn lực nhảy lên thuyền. Băng Diễm, tôi và đánh trước, đoạt thuyền lại ."
Băng Diễm đề cập tới bản lĩnh Mạc Uyên tốt vô cùng, thậm chí là tu luyện nội công cao thâm, thời khắc này Mạc Uyên tình nguyện ý cùng Băng Diễm giành công, phải là tuyệt đối tự tin với thực lực của mình. Phó Chỉ Lan thoáng thở phào nhõm, cũng cậy mạnh, nhận chủy thủ dặn dò: " Hai người cẩn thận làm việc. Băng Diễm, chú ý tránh đạn."
"Ừ, hiểu ." Băng Diễm hít sâu hơi, đè xuống khó chịu thân thể, tự tin gật đầu. Trong tiềm thức, muốn chịu thua, muốn bị Mạc Uyên hạ thấp. cũng có năng lực bảo vệ Phó Chỉ Lan, thể co lại.
hai chiếc thuyền đều là súng đạn , Mạc Uyên dặn dò hộ vệ tập trung hỏa lực tập kích chiếc khác, dời tầm mắt kẻ địch, nhìn thấy cơ hội tốt ta kêu Băng Diễm, phi thân nhảy ra từ trong nước.
Khinh công Băng Diễm tự nhiên , tốn sức chút nào từ trong nước nhảy lên đỉnh thuyền mục tiêu, khắc ngừng nhanh chóng ra tay, tập kích mấy tên lưu manh sử dụng súng máy đỉnh thuyền.
Vào lúc này Mạc Uyên cũng che giấu công phu , khinh công của ta mặc dù lanh lẹ như Băng Diễm, nhưng là đạp bả vai hộ vệ, thuận lợi nhảy lên thuyền địch quân. ta ra tay như điện, cận thân bác đấu, kẻ địch cơ hồ là kịp bóp cò bị ta đánh trúng ngã xuống đất.
Kẻ địch thuyền nhất thời loạn thành đoàn. chiếc thuyền địch khác phát có biến, lại dám tùy tiện bắn càn quét thuyền bè nữa.
Lợi dụng lúc này, Phó Chỉ Lan quả quyết bảo bọn cận vệ nhấc người thể trọng nhất là ra khỏi mặt nước, cũng thành công leo lên mép thuyền, lập tức bỏ dây thừng xuống, trợ giúp những người còn lại lục tục lên thuyền.
Giành thuyền thành công, đám bắt cóc bị bản lĩnh mạnh mẽ của Mạc Uyên và Băng Diễm chấn nhiếp, cuối cùng sợ đến bỏ thuyền rối rít nhảy vào trong biển.
Phó Chỉ Lan nhấc chân hung hăng đá người cuối cùng xuống nước, nhất thời trong tim thở phào nhõm. Ngẩng đầu nhìn thấy hình như Băng Diễm có bị thương, càng thêm vui mừng.
Mạc Uyên vừa vặn ở chỗ tương đối gần bên cạnh , giống như là hưng phấn đại nạn chết sau, kích động : "Tiểu Lan, chúng ta thành công. Tôi biết lái thuyền, , buồng lái này. . . . . ."
chiếc thuyền địch khác hình như ý thức được mọi người phe mình bỏ thuyền thoát , bọn họ cố kỵ nữa, hoặc là bởi vì sợ nhiệm vụ thất bại, định buông ra can đảm, cũng quản chết sống, bắn càn quét chiếc thuyền bọn Mạc Uyên mới vừa đoạt lấy.
Bắn càn quét đột nhiên bùng nổ tập trung từ phía vội vàng kịp chuẩn bị, Phó Chỉ Lan trơ mắt nhìn bên cạnh Băng Diễm rơi xuống mấy đóm lửa, sợ những thứ kia là rơi xuống đất nổ tung giảm thanh, sợ áo cứu sinh màu vàng người Băng Diễm trở thành mục tiêu, la lớn: "Băng Diễm, mau tránh đến bên này. . . . . ."
Lời có la xong, ót nhất thời đau xót mất tri giác.
Khóe môi Mạc Uyên dâng lên tia cười lạnh dễ phát giác, thuận thế ôm Phó Chỉ Lan vào trong ngực, trấn định tự nhiên mà vân vê chiếc nhẫn tay trái. Trong nhẫn cất giấu cơ quan tinh xảo, có thể bí mật mang theo hai loại độc tố. Loại thứ nhất rất sớm cũng hạ trong đồ uống Băng Diễm trước, người trúng độc có triệu chứng như say tàu, cảm thấy buồn nôn, đầu choáng váng, thân thể khó chịu còn chút sức lực nào nhưng trí mạng. Loại thứ hai là đủ khiến cho con voi ngủ mê man mấy ngày, dù là cao thủ như Băng Diễm dính vào chút cũng tuyệt đối lập tức ngã xuống.
Quả nhiên, Băng Diễm thấy Phó Chỉ Lan té xỉu, vô cùng khẩn trương, để ý tới tránh đạn, nhanh chóng chạy tới chỗ ta.
Mạc Uyên có thể điều chỉnh vẻ mặt đến ân cần, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm Băng Diễm giấu được tia sáng khát máu, giống như dã thú xảo trá chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới. Băng Diễm, ràng là nam sinh trẻ trung chỗ nào cũng sánh nổi ta, tại sao có thể làm Phó Chỉ Lan khuynh tâm say đắm? ta hiểu, ya cũng muốn hiểu, bởi vì lập tức có thể làm cho người kia sống bằng chết, có thể đùa giỡn Phó Chỉ Lan trong lòng bàn tay.
_Hết chương 52_
Last edited by a moderator: 22/9/16