1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38. Vỗ bàn

      Editor: Trang

      Quả thực Cảnh Phi muốn Tây Cương, thay thế cho Cảnh Nhiên, dẫn đầu đại quân Tây Cương.

      Chỉ có điều trước khi phụng chỉ, phải trù khoản mua lương trước, sau đó theo đám người Thẩm Như Lượng và Mạnh Khách vào kinh, sau khi ra mắt hoàng thượng lại đến Tây Cương.

      trận này rất là quanh quẩn ngoằn ngoèo.

      Ngay cả Dung Dung đến chỗ của tôi, sau khi chuyện với tôi xong, cũng thở dài: "Vương gia là vất vả."

      Tôi nhìn mặt nàng, cười : "Tỷ tỷ đau lòng sao?"

      Mặt Dung Dung ửng hồng lên, : "Ta biết rất thân phận của mình. Chẳng qua là lo nghĩ cho thôi."

      Tôi cười : "Vất vả là chút khổ cực, bất quá nếu như lần này lập được công lớn, cũng đáng."

      Tôi cẩn thận nhìn nàng. mặt Dung Dung quả nhiên lộ ra vui vẻ.

      Nàng thấy tôi nhìn nàng, liền cúi đầu cười : "Ta hiểu những việc này. Nhưng nếu như nương , vậy chính là đối tốt với Vương gia."

      Tôi cũng cười cười, đáp.

      Thâm tình cuồng dại đến hoàn cảnh như thế, đều chỉ nguyện phối hợp nghĩ về hướng tốt.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

      Cảnh Phi trù khoản hề thuận lợi. Hàng dệt kim dân gian, khu vực Miên thành, đều ở trong tay Hạ gia.

      Nhưng dường như Hạ Dung hề mua trướng của Cảnh Phi.

      Mấy lần qua lại, thương nhân phú thứ* ở vùng Giang Nam đều bắt chước Hạ gia giả câm vờ điếc, mặc cho Cảnh Phi thân là khâm sai vắt hết óc lấy lòng bọn họ, bọn họ vẫn than nghèo, tiền lời mua bán năm nay hề tốt, có tiền dư thừa dốc sức vì triều đình, phân ưu cho khâm sai đại nhân ngài. (*: giàu có và đông đúc)

      Nhưng Hạ gia, lại vẫn có tiền đầy đủ, ở trong nhà xếp đặt tiệc rượu.

      Đại thọ sáu mươi của nhị di nãi nãi Hà gia.

      Hạ Dung quả nhiên hiếu thuận.

      tiệc rượu này bày đến khí thế. Người có uy tín danh dự ở Miên thành đều được mời tới. Nhân tiện, cũng mời cả ta.

      Qua ba tuần rượu, trong lương đình có người hát lên khúc: "... Vừa đúng ba tháng mùa xuân điều tốt người nhìn, đề phòng chim sa cá lặn điểu kinh huyên, tu hoa bế nguyệt lại sợ hoa ưu sầu run rẩy. Hành lang có vẽ tranh kim phấn nửa vụn vặt. Trì quán thương đài mảnh thanh..."

      thanh xa xăm, đau khổ, réo rắt.

      Nhất thời mảnh trầm trồ khen ngợi.

      Chỗ ngồi của Hạ Dung, có gã sai vặt bước nhanh vào, ghé vào lỗ tai thầm vài câu. Chỉ thấy Hạ Dung hơi hơi biến sắc : " hôm nay bổn công tử đãi khách quý, có thời gian chiêu đãi bọn họ."

      Gã sai vặt khó xử : "Nhưng, nhưng khâm sai đại nhân , nếu như người gặp , gọi quan binh địa phương ở Miên thành, cùng nhau tiến vào nơi này."

      Hạ Dung cười lạnh : "Quan binh địa phương, mạnh mẽ xông vào nhà dân. Vương gia , cư nhiên lại hiểu pháp luật mà phạm luật sao?"

      Dường như gã sai vặt ngẩn người, mới : "Người tới, trừ bỏ Vương gia, còn có người là Mạnh đại nhân gì đó."

      Mạnh Khách?

      Hạ Dung dừng chút, lại : "Để cho bọn họ
      vào .

      Tôi ngồi cách bọn họ hơi xa chút, lúc này lại càng nhích vào bên trong.

      Chỉ chốc lát sau, Cảnh Phi và Mạnh Khách đến.

      Hạ Dung cười : "Vương gia và Mạnh đại nhân đến thăm, là bồng tất sinh huy*. Đến, đại thọ gia mẫu, kính xin hai vị nể mặt, nếm chút đồ ăn." (*: vẻ vang cho kẻ hèn này)

      phân phó hạ nhân mang ghế đến cho Cảnh Phi và Mạnh Khách ngồi.

      Dường như Cảnh Phi còn do dự, Mạnh Khách vui vẻ ngồi xuống.

      Trong bữa tiệc nhất thời yên tĩnh rất nhiều.

      Chỉ nghe Mạnh Khách : "Nơi này của Hạ công tử chính là hát khúc?"

      Hạ Dung cười : "Ồh? Chẳng lẽ Mạnh đại nhân cũng có nhã hứng như thế?"

      Mạnh Khách : "Cũng thường nghe khúc. biết khúc ban nãy tên là gì?"

      Có khác mời tiếp lời : "Là trong khúc Mẫu Đơn đình."

      Mạnh Khách cười : " tệ, tệ."

      Cảnh Phi lại đột nhiên : "Trong thọ yến, hát khúc ngả ngớn này, dường như thích hợp."

      Hạ Dung nhìn cái, : "Ồh? Vương gia lại cho là như thế? Nữ tử trong Mẫu Đơn đình này, chân tình ý thiết, hứa cả đời, cho dù là luồng hương hồn , cũng oán hối. Có gì ổn?"

      Cảnh Phi lãnh đạm : "Chuyện trong hí kịch, phải là ."

      Hạ Dung uống hớp rượu, vừa cười : "Vương gia nhìn quen kỳ trân dị bảo kỳ nhân dị , đương nhiên xem thường những ca khúc phố phường. Chuyện nữ tử si tình trong hí kịch này, đương nhiên vào được trong mắt Vương gia. Đáng thương nữ tử kia si tình đến bước này, lại có người thương cảm."

      Mạnh Khách cười : "Hạ huynh, ngươi uống say rồi."

      Hạ Dung cười : "Ta có say, chỉ vài chén rượu, làm sao có thể làm cho ta say? Ta vô cùng tỉnh táo. Vương gia, ngươi có phải ?"

      Cảnh Phi mím chặt môi, lên tiếng.

      Nhị di nãi nãi Hà gia ở trong tiệc : "Dung ca nhi, được chuyện với Vương gia như vậy."

      Cảnh Phi đứng lên, châm chén rượu, hướng về phía nhị di nãi nãi Hà gia khom người, : "Chúc di nãi nãi phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."

      Mạnh Khách cũng đứng lên theo, rót rượu cúi người.

      Nhị di nãi nãi Hà gia run rẩy đứng lên, : "Ai nha, cái này sao có thể nhận. giờ người là...là Vương gia đấy! Sao, sao có thể nhận!"

      Hạ Dung ở bên trầm tĩnh : "Di nãi nãi, người đừng quản ."

      Nhị di nãi nãi Hà gia nhìn quát: "Con im miệng." Rồi nhìn Cảnh Phi : "Được, được, được, ta cũng uống chén rượu với ngươi, các ngươi, ma ngồi xuống ."

      Cảnh Phi đáp, uống hơi cạn sạch.

      Người hát hí khúc trong đình sớm dùng lại.

      Hạ Dung đột nhiên kêu lớn: "Tại sao hát? Hay là ngại tiền thưởng ít?"

      Nhạc công cuống quít kéo .

      Người trong đình còn chưa mở miệng hát, Hạ Dung bên này ném chén rượu mắng: "Kéo gì run lẩy bẩy như vậy. Các ngươi chọn khúc lưu loát chút."

      Nhạc công lại sửa .

      Người trong đình cất cao giọng hát: ".....Cảnh tốt trời đẹp, trăm hoa đua nở tươi đẹp khắp nơi. Mãn điêu lan bảo thế, vân thốc hà tiên. Đốc xuân công trân hộ phương phi, miễn cho gió sớm thổi run rẩy. Khiến giai nhân tài tử ít vương vấn..."

      nghe khúc, lại thấy Hạ Dung : 'Lúc nãy Vương gia sai, sầu triền miên như vậy, quả thực thể lọt vào tai. Chọn khúc vui vẻ ."

      phân phó gã sai vặt vài câu.

      Gã sai vặt lĩnh mệnh rời . Sau lúc lâu, lại nghe thấy trong đình bắt đầu hát: "......Lâm li khâm tụ đề hồng lệ, tỷ tư mã thanh sam cánh thấp. Chim bách thanh về hướng đông chim yến bay về hướng tây, chưa khởi hành trước hỏi ngày về. Tuy rằng trong mắt người ngàn dặm, vả lại tận khi còn sống rượu ly. Chưa uống tâm say trước trong mắt chảy máu, trong tâm thành tro."

      Uống rượu Thiên Hưng, nghe khúc thê lương bi ai này, nội tâm lại nhất thời lạnh lẽo.

      Hạ Dung khẽ cười : "Nghe khúc này, Vương gia thấy như thế nào? Thảo dân nhất, chính là câu 'Trong mắt chảy máu, trong tâm thành tro' kia, rất chuẩn xác."

      Cảnh Phi : "Ngươi thọ yến, vô cớ cố tình chọn những khúc này, hà tất phải như vậy."

      Hạ Dung cười ha ha : "Hạ phủ ta, tiệc rượu trong Hạ phủ ta, do người Hạ phủ ta chọn khúc người Hạ phủ ta thích nghe. Vương gia, thảo dân đúng là đắc tội."

      Tôi nhìn nhị di nãi nãi Hà gia. Lão nhân gia chỉ yên lặng ngồi ở chỗ kia, lời nào.

      Hát khúc sâu kín oán hận. Trong bữa tiệc cũng lặng ngắt như tờ.

      Hết khúc, tiếng đàn vẫn còn y y nha nha, dường như đem câu cuối cùng cam lòng mà quanh quẩn.

      Cảnh Phi đột nhiên đứng dậy, phất tay áo bỏ .

      Mạnh Khách theo sát phía sau.

      Lại qua lúc lâu, lúc này trong bữa tiệc mới có khách nhân giọng thầm.

      Hạ Dung ho tiếng, : "Đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta uống rượu của chúng ta."

      Nhạc công lại bắt đầu khẽ chạm cầm huyền.

      Hạ Dung lại đột nhiên vỗ bàn, lớn tiếng quát: "Hát cái gì mà hát? Đừng hát nữa. Cầm tiền thưởng rồi mau nhanh !"

      Vừa dứt lời, chỉ nghe "phốc" tiếng.

      Nhạc công bị giật mình, dây cầm nhất thời đứt đoạn.
      Last edited by a moderator: 29/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39. Giới nạn

      Editor: Trang

      Rời khỏi bữa tiệc, tránh né mọi người tôi lặng lẽ ra cửa.

      Mùa này, Miên thành đặc biệt náo nhiệt. Có lẽ mấy ngày gần đây thương nhân đối đầu với khâm sai đại thần, cho nên thể diện của những hộ thương nhân này lên cao. đường phố dài, tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác, dường như cũng lộ ra hưng phấn.

      được xa, A Chức giọng với tôi: " nương, dường như có người theo chúng ta."

      Tôi cười : "Ồh, là hạng người gì?"

      A Chức lắc đầu: "Nhìn , dường như mười bảy mười tám ruổi, gầy tom teo."

      Tôi nhìn quán coi bói cách đó xa, trước quán có treo rèm vải " ngàn vạn vận mệnh như vậy", theo gió khẽ bay.

      Tôi cười khổ cái, trong lòng có bảy tám phần tính toán.

      Dứt khoát thu chân, xoay người, nhìn người mới vừa tới.

      Tằng Duyệt thân áo bào xanh rì, dừng chút, mới chậm rãi tiến lên, hướng về phía tôi làm cái vái chào, : "Hạ quan Tằng Duyệt, bái kiến..."

      Tôi cắt đứt lời : "Tôi còn là nữ quan, gọi tôi Châu Lăng là được rồi."

      Tằng Duyệt chớp mắt, nhưng hề truy vấn. Điểm này tôi vô cùng tán thưởng.

      Tôi nhìn sang bên cạnh, cười : "Nếu Tằng đại nhân rảnh rỗi, bằng chúng ta cùng đến trà lâu ngồi chút? Tôi biết nơi này có chỗ tệ."

      Tằng Duyệt gật đầu.

      Lên lầu, gọi bình trà Long Tĩnh. A Chức biết điều ngồi cách xa chúng tôi.

      Tôi và Tằng Duyệt ngồi đối diện nhau. Ngăn cách ngoài cửa sổ chính là "Lê Hoa viện".

      Hương vị của trà Long Tĩnh rất thơm, hạt đậu phụng cũng xốp giòn vừa phải. Sắc mặt Tằng Duyệt cũng thoải mái, hơi có hứng thú nhìn ba chữ "Lê Hoa viện".

      Các nương của Lê Hoa viện ôm khách ở trước cửa.

      Tôi nhìn , hé miệng cười : "Tằng đại nhân có biết điển cố ngọn nguồn tên Lê Hoa viện này ?"

      Vẻ mặt Tằng Duyệt mờ mịt.

      Tôi đem phen khổ tâm của tú bà, vì danh kỹ "Dung Dung" nương, đặc biết lấy ý nghĩ "Lê hoa viện dung dung nguyệt" sửa lại tên thanh lâu, còn trồng cây lê trước sân lần.

      Vẻ mặt Tằng Duyệt khâm phục, : " là dụng tâm."

      Tôi cười : "Tú bà cũng tính là thương nhân. Dụng tâm, chính là bản sắc của thương nhân. Nếu thương nhân dụng tâm, ai cũng làm gì được."

      Tằng Duyệt hăng hái gật gật đầu, : "Quả thực chính xác."

      Tôi châm cho ly trà, : "Chẳng lẽ Tằng đại nhân cũng qua lại với thương nhân?"

      Tằng Duyệt ngừng chút, : "Cũng là vì chuyện trù khoản. Hạ gia ầm ĩ rất dữ dội."

      Tôi cười : "Duyên Hỉ Vương gia và Hạ gia dường như có chút giao tình, theo lý, hẳn là khó."

      Tằng Duyệt lắc đầu, : "Lúc đầu hạ quan tiếp ý chỉ, cũng từng nghị luận cùng Thẩm đại nhân và Mạnh đại nhân, đều năm xưa Duyên Hỉ Vương gia sống ở Hạ gia. Ai có thể ngờ tới, ầm ĩ rất dữ dội, đối lập với Vương gia, chính là Hạ gia."

      Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Lập tức vào đông rồi."

      Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sắp vào đông rồi."

      Tằng Duyệt thở dài: "Đúng vậy. Cho nên mới khẩn cấp như thế. Năm nay khắp nơi đều khá giả, vốn trông cậy vào các hộ thương nhân ở Miên thành có thể kiếm thêm chút lực. giờ, đường đường là Hạ gia cũng nhả ra, những nhà khác, lại càng có dự định quyên góp."

      Tôi thấp giọng, : "Chiến ở Tây Cương thực khẩn cấp như thế?"

      Tằng Duyệt nhìn tôi liếc mắt cái, : "Đại... nhân, ngươi ở kinh thành rất lâu, ở bên cạnh thái tử rất lâu, chắc hẳn ngươi phải ràng vô cùng."

      Tôi đương nhiên ràng. Cho nên mới mâu thuẫn đến cực điểm.

      Tôi nhớ đến mùa đông của năm kia, chiến Tây Cương cũng căng thẳng như vậy. Ngày đó, ta còn ở trong thư phòng của phủ thái tử giúp Cảnh Thành sửa sang lại bản thảo công văn, bỗng nhiên cửa phòng mở ra, trận gió lạnh phần phật tiến vào thổi loạn cả án thư.

      Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cảnh Thành trầm mặt, chẳng câu nào vào trong thư phòng.

      Tôi đuổi theo lên, giúp cởi áo choàng xuống. vẫn đứng thẳng chút nhúc nhích, bỗng nhiên : "Tây Cương, chống đỡ được rồi."

      Tôi lắp bắp kinh hãi, : "Mang binh phải là lão tướng Triệu Khước sao? Ông ta có nhiều kinh nghiệm, tại sao lại?"

      Cảnh Thành lắc đầu, : " biết có phải Triệu Khước thực hồ đồ hay , cư nhiên bị quân địch trộm kho lương. Trời như vậy, trong kinh thành cũng chịu nổi, huống chi là Tây Cương khổ lạnh! Liên tục vận chuyển lương thảo cũng đủ, ba mươi vạn đại quân của Đại Cảnh ta, phải chôn vùi ở nơi gió tuyết ấy."

      Tôi suy nghĩ chút, hỏi: "Đinh Hữu như thế nào?"

      Cảnh Thành thở dài: "Đương nhiên Đinh Hữu có phương pháp. Chuyện lương thảo, còn phải dựa vào Hộ bộ. Hộ bộ hỗ trợ dụng tâm làm, tinh nhuệ gì gì đó, có kết cục giống như Triệu Khước."

      Bỗng nhiên tôi nghĩ tới điều gì đó, cả kinh : "Chẳng lẽ..."

      Cảnh Thành gật gật đầu, : "Đại Cảnh bất hạnh. Gặp phải Binh bộ và Hộ bộ lục đục với nhau. Đinh Hữu và Đỗ Nguyên Vân, mặt ngoài đồng tâm hiệp lực, nhưng sau lưng lại lục đục với nhau gay gắt. Ta thấy Đỗ Nguyên Vân này, chính là muốn cho Đinh Hữu xuống đài."

      năm kia chuyện lương thảo Tây Cương cấp
      báo, cuối cùng, là thái tử Cảnh Thành hùng hồn xin chỉ thị, lấy danh hiệu "Thượng tướng quân Đại Cảnh", tự mình áp giải lương thảo cấp bách điều phối đến Tây Cương, sau đó đầu xuân năm sau, cùng với Triệu Khước, suất binh chiến thắng Tập quốc, thuận lợi khải hoàn.

      Chuyện lâu như vậy từ lâu trước kia, đến sau này mới đây, lặp lặp lại suy nghĩ mấy lần, rốt cục càng hiểu hơn.

      Đỗ Nguyên Vân và Đinh Hữu, năm đó làm như vậy, chính là vì để thái tử lãnh binh, Tây Cương.

      Chỉ có thái tủ Cảnh Thành suất binh, Hộ bộ và Binh bộ mới có thể toàn lực phối hợp, có lời nào để .

      phen giày vò kia của Đỗ Nguyên Vân và Đinh Hữu, chừng bọn họ sớm nhín trúng thái tử Cảnh Thành.

      Cho dù Cảnh Thành có nguyện ý hay , đều ở trong bàn cờ do Đỗ Nguyên Vân và Đinh Hữu bày ra, càng càng xa.

      giờ Tây Cương, Cảnh Nhiên thủ được, Cảnh Thành bệnh nằng được, tất cả thế cực này, chính là muốn thúc đẩy để Cảnh Phi .

      Tây Cương này, đối với người , là phúc hay là họa?

      Chỉ là nay trạm kiểm soát trọng yếu nhất, chính là lương thảo, chính là Hạ Dung.

      số ý niệm, càng đáng sợ lạnh tâm, lại càng dễ hiểu thấu đáo.

      Càng muốn ra.

      Tôi nhìn sang Tằng Duyệt, cười : "Nếu Vương gia có lương thảo lại nhậm chức đến Tây Cương, chuyện lương thảo này, e rằng giải quyết dễ hơn chút."

      Tằng Duyệt ngẩng đầu lên nhìn tôi.

      Tôi cười cười lại : "Vương gia ở Miên thành, chỉ sợ còn có ít chuyện muốn làm, lát này, chỉ sợ cũng Tây Cương được. Chuyện Duyên Hỉ Vương gia muốn Tây Cương có thể còn có chỗ trống cho lương thảo hay ?"

      Tằng Duyệt dừng chút, : "Chẳng qua Tây Cương thiếu chủ nhân ổn định lòng quân, nếu như Vương gia thoát thân ra được, chắc hẳn những hoàng tử hoặc là tướng quân khác cũng có thể ."

      Tôi gật đầu.

      Nếu như Tằng Duyệt nghe hiểu, người ở sau lưng , nhất định có thể nghe hiểu.

      Lần đầu tiên ở trong nhà Hạ Dung nhìn thấy tình cảnh của Cảnh Phi, tôi nhớ . Hạ Dung và Cảnh Phi hai người thân nhau như thế nào, tại sao lại ở Miên Thành, ở trước mặt Thẩm Như Lượng Mạnh Khách, Tằng Duyệt, hát ra tiết mục cự tuyệt hợp tác cùng triều đình, hai người ầm ĩ túi bụi?

      Cảnh Phi thông minh sáng dạ, chắc hẳn nhìn ra số chuyện rối loạn ở Tây Cương, Hạ Dung là phối hợp diễn trò cùng .

      Chỉ cần thay đổi Cảnh Phi, tìm người khác Tây Cương, nhất định Hạ Dung sẵn lòng phối hợp, chuyện lương thảo nhất định vài hôm nữa được giải quyết.

      Dùng xong bình trà, đậu phụng cũng ăn hết sạch. Tôi nhìn mây đen dày đặc ở ngoài cửa sổ hồi lâu, cười : " còn sớm. Tôi còn phải trở về, Tằng đại nhân, cáo từ."

      Nửa chén trà trong tay Tằng Duyệt hơi lắc chút, suýt chút nữa văng vài giọt nước trà ra ngoài.

      ngẩng đầu, chớp mắt, mấp máy môi, giống như muốn cái gì đó.

      Tôi đứng dậy, : "Còn phải đa tạ Tằng đại nhân ban nãy truy vấn tôi vì sao lại đổi tên, vì sao lại tới nơi này. Nếu Tằng đại nhân muốn trở về bẩm báo, chỉ thỉnh bẩm báo lại cho người của ngươi, Nhậm Lan Châu sớm chét rồi, từ nay về sau chỉ có Châu Lăng."

      Nếu như hỏi, hẳn là ràng mọi thứ. Nhưng nếu như ngay cả chuyện Cảnh Phi cứu tôi như thế nào vì sao cứu tôi, tôi cũng hiểu , vậy tại thêm Tằng Duyệt, ngược lại cũng sao, cần gì phải suy nghĩ nhiều.

      Nhậm Lan Châu, hay là Châu lăng, người mù mịt như hạt bụi . Trong thiên hạ hay là vương thổ. Muốn bắt tôi muốn hại tôi, là rất dễ dàng.

      Nhưng sợ hãi rụt rè mà sống tạm qua ngày ngược lại hợp tính cách của tôi, chút cũng cảm thấy nên sống tiếp.

      Thản nhiên thừa nhận có lẽ còn có tia sống sót.

      Tôi cười, chắp tay : "Châu Lăng cảm tạ "

      Tôi xoay người, gọi A Chức, bước nhanh xuống lầu.

      đường người đến như mắc cửi, đủ loại thanh huyên náo, có thể khiến cho người ta nhanh chóng quên chuyện ban nãy.

      Tôi quên chuyện ban nãy, trong đầu xoay chuyển nhanh đến chuyện lương thảo, Tây Cương, lãnh binh, làm Nhậm Lan Châu trong cái chớp mắt.

      Trong cái chớp mắt kia, là tôi nhịn được. Thậm chí nghĩ đến những lời Tằng Duyệt với tôi, rốt cuộc có tâm tư hoài nghi phỏng đoán cái gì. Nếu như Tây Cương như Tằng Duyệt như Cảnh Phi , nguy cấp như thế, việc trù khoản thực là trọng yếu, Nhậm Lan Châu trong chớp mắt đó, chắc chắn suy nghĩ đến chuyện như vậy.

      Suy nghĩ chịu trách nhiệm, cho dù ở phía xa ngoài ngàn dặm Biên cảnh nguy cơ, trì hoãn được.

      năm kia, thanh của , tôi vẫn nhớ như cũ: "Tây Cương, chống đỡ được rồi."

      Đáy lòng yên lặng thở dài. Tôi lắc lắc đầu.

      Nghĩ đến những việc qua rất nhiều năm, thói quen nhiều năm như vậy, muốn bỏ cũng bỏ được.
      Last edited by a moderator: 29/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40. Tinh minh

      Editor: Trang



      Gần đây Dung Dung học nấu ăn, chiếc thuyền , hồ nước, mời tôi cùng nhau du hồ.

      Quả nhiên Cảnh Phi cần Tây Cương. Thánh chỉ ở kinh thành mất mấy ngày liền đến Miên thành, Cảnh Phi tiếp chỉ, vì thế chỉ cần chuyên tâm làm khâm sai trù khoản của .

      Miên thành tuy , nhưng tin tức truyền ra rất nhanh. Lại qua mấy ngày, rốt cuộc Hạ gia cũng quyên góp khoản tiền. Những thương gia khác cũng ào ào rộng rãi giúp đỡ.

      Dung Dung nghe thấy những chuyện này, cười với tôi: "Vẫn là Vương gia có biện pháp."

      Ánh mắt nàng lưu chuyển, kiều mỵ vô hạn, vui tả siết.

      Mùa đông ở Miên thành cũng lạnh lắm, lúc hà hơi ra sương trắng cũng quá dày đặc. Chỉ cần khoác áo choàng mỏng cũng có thể ngăn cản được khí lạnh ở ngoài thuyền. A Chức bận trước bận sau, giúp đỡ Dung Dung xếp đặt bữa sáng tinh xảo. Ngồi ở mũi thuyền, nhìn trời xanh như nước, cực kỳ thích ý.

      Dung Dung là danh kỹ, thuyền hoa sửa thành thuyền lại tận dụng khả năng mà trở nên khiêm tốn, hoa, tơ lụa gì gì đó đều tháo hết xuống, thuyền trống vắng, ở hồ khiến người ta chú ý đến.

      Ăn thức ăn, tôi nhìn bức tranh cổ treo ở thuyền, liền cười : "Chắc hẳn tỷ tỷ đánh đàn rất tốt, biết hôm nay tôi có diễm phúc được nghe hay ?"

      Dung Dung cúi đầu cười, : "Lâu rồi đánh, chỉ sợ quen tay."

      Nhưng cũng bị tụt lùi, chỉ là muốn đánh đàn ở trong khoang thuyền.

      Leng keng leng keng, tiếng đàn lượn lờ phiêu tán, mặc dù ràng nhưng lại càng câu hồn. Tiểu khúc lưu luyến, biết người ở nơi nào.

      Tiếng đàn ngừng lại, tôi vừa định tiếng ‘hay’, lại nghe thấy phía sau thuyền có nữ tử cao giọng : "Hay cho khúc 《 Giang Sấu Nguyệt 》."

      Dây cầm "đăng" tiếng. Tôi thấy Dung Dung dường như bị kinh ngạc, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

      Dung Dung nhíu chân mày lại, : "Khúc nhạc này, có nhiều người biết."

      Tôi hỏi: "Chẳng lẽ là tỷ tỷ sáng tác?"

      Nàng lắc đầu, dừng chút, : " phải. Là khúc phổ của bằng hữu cũ tặng cho, phải là thân thích nhà sáng tác. Chỉ có mấy vị hảo hữu vô cùng thân thiết mới có cơ hội nghe thấy. Lại nghĩ vừa vặn lại có người cư nhiên nghe được..."

      Tôi thò đầu ra ngoài khoang thuyền, chỉ thấy phía sau có chiếc thuyền , so với thuyền của Dung Dung hơn chút, cũng có trang trí gì, nhưng sạch thanh nhã.

      Tôi quay đầu lại, nhìn Dung Dung cười : " ngại thỉnh người kia lại đây chuyện chút?"

      Lúc người đó đến, lại là vị phụ nhân trung niên mặc trang phục cực kỳ trắng trong thuần khiết, dung mạo tinh tế, tóc mai cài cây trâm bạc, còn phục sức nào khác. theo bên cạnh là nha hoàn, bộ dạng nhu thuận, khéo léo.

      Bà nhìn chung quanh khoang thuyền, nhìn thấy bên trong khoang thuyền của Dung Dung tuy rằng bố trí đơn giản, nhưng sử dụng đồ vật đều là tinh tế tỉ mỉ sang trọng, vì thế cười : " biết là tiểu thư nhà ai, lúc nãy lão thân là mạo phạm rồi."

      Dung Dung mỉm cười, tiếp đón bà ngồi xuống, sau đó : "Vãn bối họ Liễu, biết nên xưng hô tiền bối như thế nào?"

      Bà cẩn thận nhìn Dung Dung, : "Lão thân phu gia họ Triệu."

      Bà lại nhìn nhìn về phía tôi, cười : "Vị này là.."

      Tôi vội cười : "Vãn bối họ Châu."

      Bà nhìn tôi, gật gật đầu, : "Hai vị tuổi còn trẻ, vì sao phải tấu khúc bi thảm như vậy? Tuy rằng khúc hay, nhưng dù sao..."

      Dung Dung : "Lúc nãy vãn bối tấu khúc này, vãn bối cũng biết khúc này được truyền lưu rộng rãi. Nhưng tiền bối lại có thể nhận biết, như vậy tiền bối biết người soạn nhạc sao?"

      Triệu phu nhân sửng sốt, : "Chẳng lẽ, các ngươi biết người soạn nhạc kia?"

      Tôi và Dung Dung liếc nhau cái, lắc lắc đầu.

      Triệu phu nhân nhìn hai người chúng tôi, thở dài : "Cũng đúng cũng đúng. Ta sớm nên nghĩ đến. Chuyện nhiều năm như vậy, chắc hẳn, nàng cũng còn..."

      Bà nhìn Dung Dung, : "Nếu ngươi biết nàng, vậy khúc phổ này từ đâu mà có?"

      Dung Dung : "Trước kia được vị bằng hữu tặng cho, nhưng cũng là người phương nào sáng tác. Rất nhiều năm, còn liên hệ với vị bằng hữu kia rồi."

      Ánh mắt của Triệu phu nhân sáng lên, : "Vậy vị bằng hữu kia của ngươi họ gì."

      Dung Dung : "Họ Phỉ."

      Triệu phu nhân nhướng mày, : "Vậy kỳ lạ."

      Bà cúi đầu trầm tư chút, lại ngẩng đầu cười : "Chắn qua tay nhiều người. Bất quá, người sáng tác khúc này, lão thân cũng quen biết."

      Tôi cười : "Vãn bối may mắn, có thể có duyên gặp được tiền bối. Nếu như tiền bối ngại, có thể cho tôi biết tên ngươi sáng tác là gì ? Ca khúc tuyệt vời như thế, đối với người sáng tác lại càng vô cùng kính ."

      Ánh mắt của Triệu phu nhân tối sầm lại, thở dài: "Chuyện qua rất nhiều năm, là rất lâu rồi có nghĩ đến."

      Bà nhìn đàn tranh, đưa tay nhàng gẩy gẩy dây đàn, thở dài: "Thôi thôi, gặp được các ngươi, quả thực chúng ta có duyên. Ta cho các ngươi nghe, ừm, tạm thời cho là kể chuyện xưa ."

      Trong khoang thuyền chẳng biết đốt hương nhang lúc nào. Triệu phu nhân xuất thần nhìn chằm chằm đàn tranh lúc lâu, mới chậm rãi .

      Miên thành này, từ xưa đến nay sản xuất gấm dệt. Ở Miên thành phàm là nhà có con , từ lúc nhận thức với gấm dệt, làm ra nhiều loại gấm dệt.

      Sau khi Đại Cảnh dựng nước, danh tiếng gấm dệt ở Miên thành càng vang dội hơn, nhiều năm trước, có con phố được xưng là "Thập bát gấm". Hai bên phố đều là mười tám cửa hiệu gấm dệt lớn nhất Miên thành. Toàn bộ phố gấm tập hợp, ánh bình minh soi chiếu, vô cùng huyên náo sầm uất.

      Mười tám cửa hàng gấm dệt này, độc quyền toàn bộ buôn bán gấm dệt ở Giang Nam. Nhưng bọn họ, cũng cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

      Rất nhiều năm trước, có phong tục, tết Nguyên Tiêu mỗi năm, mười tám cửa hàng gấm dệt con phố này đều tổ chức thi đấu hội gấm, thêu công (công nhân thêu) tốt nhất của mười tám cửa hàng gấm dệt vẽ ra các kiểu hoa văn đẹp nhất, sau đó lại chế tạo thành gấm, treo ở ngoài mười tám cửa hàng, do dân chúng địa phương bình chọn ra gấm tốt nhất.

      Phương pháp bình chọn vô cùng đặc biệt, là các dân chúng ở ngoài cửa hàng treo đèn hoa sen ở vách đá, cửa hàng được treo nhiều đèn hoa sen nhất lập tức trở thành đầu danh (tên đứng đầu) năm đó. Thêu công đầu danh nhận được hoa sen phỉ thúy từ quan phủ địa phương, cài trâm ở búi tóc, nhận được lời chúc mừng của tất cả mọi người trong thành.

      Tết Nguyên Tiêu hai mươi năm trước, là tết Nguyên Tiêu náo nhiệt nhất. Năm đó mười tám cửa hàng gấm dệt đều lấy ra bản lĩnh xuất chúng, gấm dệt kia, cuộn so với cuộn sáng lạn hơn, cuộn so với cuộn tuyệt đẹp thể tả.

      Nhưng dân chúng nhìn gấm dệt, đều , năm nay gấm dệt của cửa hàng ‘Thu Tố’ chiến thắng rồi.

      Lại tiếp, gấm dệt của cửa hàng Thu Tố này làm ra, thêu công hề lấy màu sắc rực rỡ tươi đẹp để giành chiến thắng, từ trước đến nay đều nổi tiếng, gấm dệt nhà bọn họ, bày ra cuộn, đều giống như bức tranh. Mỗi đóa hoa đều đa dạng kinh diễm, nhìn cả cuộn gấm, lại là bức hoạ cuộn tròn có ý nghĩa xảo diệu.

      Lão bản của cửa hàng gấm dệt này sinh con . Nhà bọn họ rất khác với những nhà bình thường, chính là công tử vẽ tranh, tiểu thư dệt gấm. Hai huynh muội nhà này đều là người vô cùng tài hoa, ở gấm, phối hợp với nhau chê vào đâu được.

      Trong lần tết Nguyên Tiêu của hơn hai mươi năm trước, cửa hành Thu Tố treo gấm dệt tham gia bình luận lên, đặt tên là "Tinh minh".

      Vũ qua thiên thanh sắc, sông xuyên cảnh vô hạn.

      (mưa qua trời trong xanh, phong cảnh bầu trời sông núi giới hạn)

      Mấy ngày tết Nguyên Tiêu đó, quả nhiên cửa hàng gấm dệt Thu Tố chiếm được nhiều đèn hoa sen nhất.

      chiếc đèn hoa sen , càng khiến "Tinh minh" nổi bật xinh đẹp hơn, xinh đẹp đến trong mắt trong lòng mọi người.

      Cuối cùng, đúng là cửa hàng Thu Tố giành được chiến thắng.

      Con của lão bản cửa hàng Thu Tố, duyên dáng kiều ra nhận hoa sen phỉ thúy. Nữ trang phỉ thúy xanh biếc điểm tóc mai của nàng. Nàng thân màu xanh da trời, tay nâng "Tinh minh" lên, hướng về phía dân chúng toàn thành hoan hô, khẽ cười nhợt nhạt, giống như hoa sen mới nở.

      năm kia, nàng mới mười ba tuổi.

      Lứa tuổi đẹp nhất đời.

      Đậu khấu sáo đầu nhị nguyệt sơ, nhất dạ ngư long vũ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41. Linh bí

      Editor: Trang


      Chỉ là cửa hàng gấm dệt của bọn họ bình xét bình xét (bình luận so sánh), nhìn thế nào cũng chỉ là cửa hàng được dân chúng thích nhất, nhưng trong bụng, đám cửa hàng gấm dệt này trang giành, chính là thân phận hàng dệt kim quốc doanh.

      Ở Miên thành này, tên tự đụng chạm với tục danh của lão hoàng đề, cho nên gần trăm năm trôi qua, đều tới phiên xuất quan* Miên thành lo liệu hàng dệt kim. Nhưng hơn hai mươi năm trước, đột nhiên triều đình hạ mệnh lệnh xuống, gấm dệt của Miên thành vô cùng tốt, muốn trong mấy cửa hàng gấm dệt của Miên thành chọn ra nhà, làm hàng dệt kim quốc doanh của Đại Cảnh. (*: quan ở kinh thành bị điều về làm quan địa phương)

      Chuyện vui đột nhiên từ trời rơi xuống, hiển nhiên danh tiếng hàng dệt kim quốc doanh đều khiến mười tám cửa hàng gấm dệt đỏ mắt, hết sức cạnh tranh.

      Vì thẩm định chọn hàng dệt kim quốc doanh, triều đình phái khâm sai đến Miên thành. Vì thế những cửa hàng này đều tranh nhau tặng đồ cho khâm sai.

      Nhưng bọn họ đều đụng phải cây đinh. Tuy rằng khâm sai kia trẻ tuổi, cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng lại là nhân vật , nhất định chịu hối lộ.

      dứt khoát ở cửa nha môn treo tờ bố cáo, ở bên viết rất ràng: Bổn quan phụng ý chỉ triều đình, thể hối lộ, nếu như có người nào tiếp tục hối lộ, lập tức hủy tư cách cạnh tranh hàng dệt kim quốc doanh.

      Mười tám cửa hàng gấm đều mềm xuống, đành phải im ắng chờ đợi tin tức.

      Lại qua vài ngày, trong lúc tất cả mọi người đều rối rít suy đoán rốt cuộc khâm sai này vừa ý gấm dệt nhà nào, khâm sai này lại hạ mệnh lệnh , là gấm thể chỉ nhìn vào tay nghề, phải xem ý nghĩ, cho nên tài nghệ của thêu công và thợ vẽ đặc biệt quan trọng.

      nhìn gấm chọn tay nghề, cư nhiên ở trong phủ nha mở tiệc rượu.

      Trong tiệc rượu, từng cuộn từng cuộn gấm mở ra, khâm sai trẻ tuổi kia chỉ nhìn lướt qua chút, sau đó hướng về phía thêu công thợ vẽ của mỗi cửa hàng gấm phái tới đứng ở phía dưới, : "Ta ra vế , các ngươi đối vế dưới. cần ra, chỉ viết giấy, sau đó trình lên là được."

      mỉm cười, cao giọng : "Mĩ cẩm sơ trương thu vũ qua."

      Ở bên dưới sau trận minh tư khổ tưởng, lần lượt trình tờ giấy lên.

      Khâm sai kia híp mắt liếc nhìn từng tờ giấy , tờ giấy nào để vào mắt liền bị trực tiếp vo lại thành đoàn, ném xuống đất.

      Lặng ngắt như tờ.

      Đột nhiên, chỉ nghe khâm sai kia đột nhiên : "Sơ nhụy trang hoa xảo tâm nghiên. Cái này cũng tệ lắm, chữ cũng tốt. Là của cửa hàng nào thế?"

      Công tử của cửa hàng Thu Tố đứng dậy, giọng cao đáp: "Là vế đối của thảo dân. Chữ, cũng là thảo dân viết."

      Ngồi ở đây đều là tiểu thư, chỉ có công tử của cửa hàng Thu Tố là nam tử, cho nên vô cùng bắt mắt.

      Khâm sai cẩn thận đánh giá từ xuống dưới, : "Ngươi cũng dệt gấm?"

      Công tử lắc đầu, chỉ chỉ muội muội ngồi ở bên, : "Thảo dân chỉ phụ trách vẽ tranh, gấm, là muội muội của ta làm. Muội muội của ta cũng thường xuyên thiết kế bố cục gấm, thương lượng cùng với thảo dân."

      Khâm sai nghiêng đầu, nhìn nhìn tiểu thư của cửa hàng Thu Tố, gì.

      Ngày đó, cũng cho ra kết quả gì. Qua hai ngày, khâm sai đại nhân ra lệnh, trúng tuyển hàng dệt kim quốc doanh, chính là cửa hàng gấm lớn nhất Miên thành, "Thụy Thái" .

      Dân chúng Miên thành xôn xao cả lên. Người nào cũng biết, ngày đó khâm sai khen ngợi văn thơ đối ngẫu, là của cửa hàng Thu Tố.

      Trong khoảng thời gian ngắn, cửa hàng Thụy Thái được dân chúng hình dung thành, thương gia vụng trộm biết bao nhiêu cách thức.

      Dựa vào lương tâm , cửa hàng Thụy Thái này bằng cách thức nào cả.

      Bất quá trời cho phúc lớn, cửa hàng Thụy Thái này cũng cảm tạ tái đức, giữ vững tinh thần chuẩn bị đảm nhiệm làm hàng dệt kim quốc doanh.

      Cửa hàng Thu Tố ù ù cạc cạc mất chỗ ngồi hàng dệt kim quốc doanh, thực là đáng tiếc.

      Ngày ngày im ắng qua, chuyện tuyển chọn hàng dệt kim quốc doanh dường như tất cả đều kết thúc. Nhưng ai ngờ, lại qua hai tháng, cửa hàng Thu Tố truyền ra đại .

      Tiểu thư của cửa hàng Thu Tố được chọn làm thư đồng của Tam hoàng tử - Nhạc Khang Vương bảy tuổi. bao lâu nữa tiến cung.

      nữ tử, thế nhưng có thể trở thành thư đồng, đây vốn là chuyện vui lớn. Nhưng đối với cửa hàng Thu Tố mà , lại khiến cho bọn họ mặt ủ mày chau.

      Con của lão bản cửa hàng Thu Tố, là công thần làm ra gấm dệt tốt nhất nhất định thể thiếu, giờ lại phải đến kinh thành xa xôi ngàn dặm, sinh ý của cửa hàng Thu Tố nhất định bị ảnh hưởng .

      Nhưng thánh mạng thể làm trái.

      Trong ý chỉ hoàng thượng : Tiểu thư của cửa hàng Thu Tố, tuy rằng xuất thân hiển hách, nhưng tài hoa xuất chúng.

      Tiểu thư của cửa hàng Thu Tố, cứ như vậy mà lên chiếc xe ngựa, nhàng linh hoạt rời khỏi Miên thành, rời xa cố hương.

      Sinh ý của cửa hàng Thu Tố, quả thực sau khi tiểu thư của nhà bọn họ rời , nhận lấy đả kích rất lơn. May mà công tử của cửa hàng Thu Tố, tài hoa hạng nhất, về sau lại từ ở nông thôn chiêu mộ ít thêu công mới, sinh ý của cửa hàng Thu Tố mới có thể chậm rãi khôi phục.

      Sau khi tiểu thư của cửa hàng Thu Tố vào kinh, qua hai ba năm, lại trở về cửa hàng Thu Tố chuyến. Nhưng mấy tháng sau, tiếp tục quay lại kinh thành.

      khúc 《 Giang Sấu Nguyệt 》này, chính là khúc tiểu thư kia làm ra trong quãng thời gian trở về nhà.

      Mọi người ở Miên thành , tuy rằng tiểu thư của cửa hàng Thu Tố rời khỏi quê hương từ , nhưng có mệnh tốt. Bởi vì, Tam hoàng tử nàng theo làm thư đồng, cư nhiên ở trong đông đảo các hoàng tử của lão hoàng đế bộc lộ tài năng, đầu tiên là phong làm thái tử, về sau lại thành Hoàng đế của Đại Cảnh. Chính là đương kim hoàng đế Đại Cảnh.

      Nhưng cũng có người ta tướng mạo của tiểu thư cửa hàng Thu Tố như thế, cũng là người đáng thương, bởi vì nàng thể trở thành tần phi của đương kim hoàng thượng, sau khi hoàng thượng đăng cơ, chỉ có thể từ nữ quan tứ phẩm trong phủ thái tử, thăng thành nữ quan tam phẩm.

      Mặc dù đối với nữ tử mà , xuất thân bình dân lại đảm nhiệm chức nữ quan, thực là quang vinh. Nhưng dân chúng Miên thành đều thích mỹ mạo tài hoa của tiểu thư cửa hàng Thu Tố, mà nàng lại chỉ có thể độc mình, đáng tiếc đáng tiếc.

      Sau đó tiểu thư cũng trở lại Miên thành.

      Về sau, lão bản của cửa hàng Thu Tố chết, công tử cửa hàng Thu Tố kế thừa gia sản, trông nom gia sản làm nên Thu Tố rất thịnh vượng.

      Nhưng biết tại sao, cửa hàng Thu Tố lại tiếp tục tham gia cạnh tranh thẩm định chọn hàng dệt kim quốc doanh ba năm lần. phố đều truyền , là vì cửa hàng Thu Tố luôn luôn được triều đình xem trọng, cửa hàng Thu Tố sớm hết hy vọng.

      Ngược lại sau khi Kim thượng đăng cơ, có năm, Kim thượng tặng cho cửa hàng Thu Tố ít đồ vật, thậm chí cũng có thiếu kỳ trân dị bảo trong cung đình, hoặc là những món đồ quý giá do phiên ban cống nạp. Từng xe từng xe ban thưởng vào cửa chính của cửa hàng Thu Tố. Quan địa phương ở Miên thành rối rít đến cửa chúc mừng.

      Điều này khiến cho cửa hàng Thu Tố nở mày nở mặt, làm cho những cửa hàng gấm dệt khác đều đỏ mắt lên.

      Trong những đồ vật ban thưởng này, có tấm tự, là bộ câu đối, là đương kim thánh thượng tự tay viết. năm kia, lão bản của cửa hàng Thu Tố, cũng chính là công tử trước kia, sai người đem bức tự này khắc gỗ Hoàng Hoa Lê làm đồ trân quý ở trong nhà, sau đó đem câu đối này treo ở trong lương đình của hoa viên.

      năm kia, gấm dệt của cửa hàng Thu Tố đưa ra, tên là là "gấm Vũ Thu".

      Câu đối khắc xong chưa được bao lâu, công tử của cửa hàng Thu Tố liền qua đời.

      Câu đối khắc lên gỗ Hoàng Hoa Lê kia, chính là: mĩ cẩm sơ trương thu vũ qua, li nhân trang hoa xảo tâm nghiên.

      Từ sơ nhụy, đến li nhân. Sửa lại hai chữ, để lộ lòng người nóng, cũng để lộ lòng người lạnh.

      Triệu phu nhân đến đây, lại vươn tay gẩy gẩy dây cầm, sau đó đặt tay để ở dây cầm, thở dài hơi sâu.

      Dường như tôi đoán được cái gì đó, nhưng nghe xong cũng mông lung thấp giọng hỏi: "Triệu phu nhân, cửa hàng Thu Tố kia, là cửa hàng gấm dệt nào trong Miên thành? Lão bản của bọn họ có họ gì?"

      Triệu phu nhân ngẩng đầu, : "Lão bản của cửa hàng Thu Tố này họ Hạ. nay do công tử Hạ Dung dòng duy nhất lo liệu việc nhà. rất nhiều năm còn gọi là cửa hàng Thu Tố nữa rồi. Cũng khó trách các ngươi biết."

      Bà khẽ lắc đầu, lại : " đến Hạ công tử này, cũng là người dễ dàng. vô cùng thông minh, đọc nhiều thi thư. Chỉ tiếc, chỉ tiếc quy cũ được lập mười mấy năm trước của Hạ gia bọn họ..."

      Tôi nhịn được tiếp lời, : " được tham gia khoa cử, được làm quan, được... dốc sức vì đương kim hoàng đế?"

      Triệu phu nhân nhìn tôi, chậm rãi gật gật đầu.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      HAPPY NEW YEAR. Chúc mọi người năm mới vui vẻ - an khang thịnh vượng - vạn như ý - hạnh phúc tràn đầy : "> : ">
      --- ---

      Chương 42. Vạch trần

      Editor: Trang

      Thuyền trong hồ lẳng lặng lắc lư hồi lâu mới cập bờ. Những lời của Triệu phu nhân cũng lắc lư đung đưa trong đầu, đến mức cho đến khi tôi lên bờ, tôi vẫn có chút hư thoát bước thuận lợi.

      Hạ gia. Câu đối. Gấm. Kim thượng.

      Trước lúc chia tay, Triệu phu nhân còn cho chúng tôi biết chuyện. Khi còn Hạ Dung công tử luôn luôn cố chấp suy nghĩ đọc sách tốt để thi đậu công danh, nhưng phụ thân của lại cho phép, đánh trận. Cho nên lỗ tai của Hạ Dung tốt, từ nô bộc sử dụng nhất định đều phải có giọng lớn.

      Tỷ như Vương Bá. Hay tỷ như là người trong kinh thành.

      Sau khi tạm biệt Dung Dung và Triệu phu nhân, đường tôi đều suy nghĩ. Trời tối, nhìn xa liền thấy đèn trong sân tính là lớn ở nơi tôi ở sáng lên, xe ngựa quen thuộc dừng ở trước cửa.

      Tôi vừa mới xuống xe, Cảnh Phi liền ra, ở trong bóng râm của cửa chính thấp giọng : " trở lại?"

      Tôi gật gật đầu, cùng nhau vào cửa.

      A Chức đốt ấm lô, mang đồ ăn lên, lại hâm nóng bầu rượu. Tôi uống trước ly, thân mình ấm dần lên, lúc này mới chú ý tới Cảnh Phi vẫn còn khoác áo choàng, lẳng lặng ngồi suy nghĩ, dường như căn bản để ý đến.

      Tôi cười : "Tại sao còn khoác áo choàng? tự nhiên."

      Thân thể cứng lại chút, ngẩng đầu lên, khẽ cười : "Luôn đợi ngươi ở bên ngoài cho nên quên mất."

      A Chức hé miệng cười tới giúp cởi áo choàng. Cảnh Phi ngồi đối diện tôi, cũng uống ly rượu, sau đó bắt đầu ăn thức ăn.

      Tôi ăn được lát, : "Hôm nay ở cùng với Dung Dung."

      gật đầu: "Ta biết."

      Tôi lại : "Dung Dung rất vui khi ngươi cần Tây Cương."

      để đũa xuống, đột nhiên : "Như vậy, ngươi có vui hay ?"

      nhìn tôi.

      Câu này, giọng điệu này của , trong lúc nhất thời khiến tôi nhớ tới lúc còn , có lần các hoàng tử thi đấu cờ vây, Lạc sư phụ ra đề mục cực kỳ khó, các hoàng tử minh tư khổ tưởng mấy ngày, lúc này mới có mấy người lần lượt giải thích.

      Ngày đó tôi ở trong thư phòng của Cảnh Thành, bỗng nhiên có cung nữ chạy tới cười : "Giải ra rồi giải ra rồi, thái tử điện hạ giải ra rồi. Hoàng thượng khen ngợi điện hạ đấy."

      Đương nhiên là tôi thích. Tôi đem sách dạy đánh cờ của Cảnh Thành tỉ mỉ xếp thành chồng, lại đem giá sách dính hạt bụi nào lau lại lần nữa, lúc này mới xếp từng cuốn sách lên giá.

      Lúc tôi dọn dẹp Cảnh Phi tới. Khi vào lại tiếng nào. Tôi nghe thấy động tĩnh còn tưởng là Cảnh Thành, xoay người cười : "Chúc mừng điện hạ giải được vấn đề khó khăn kia."

      Lúc cúi đầu nghe được tiếng phì cười, ngẩng đầu lên lại phát ra là Cảnh Phi. cười : "Xem ngươi cao hứng thành cái dạng gì này!"

      Tôi cười : " ra là Vương gia. Tôi còn tưởng rằng là thái tử điện hạ trở lại đấy."

      nhàn nhã dựa vào án thư, cười : "Tạm thời thái tử ca ca vẫn chưa về được. Hoàng hậu nương nương cũng hay tin, vui mừng lôi kéo huynh ấy."

      Cũng chỉ là ván cờ, hoàng hậu nương nương cũng rất coi trọng rồi.

      Tôi gật đầu cười : "Ừm, Lạc sư phụ ra đề rất khó, tôi cũng nghĩ hồi lâu nhưng vẫn giải ra được."

      Ánh mắt của Cảnh Phi chợt lóe, : "Ngươi giải ra?"

      Tôi lắc đầu.

      giương mi lên, cười lớn: " phải Lạc sư phụ thường khen ngươi, thực tế tài đánh cờ của ngươi tốt hơn so với các hoàng tử, ngươi cư nhiên giải ra?"

      Quả nhiên thể giấu được.

      Mặc dù đề này của Lạc sư phụ rất khó, ngàn quay vạn nhiễu, nhưng lại vô cùng thú vị. Tôi vừa biết đề bắt đầy suy nghĩ. Mấy ngày đó, Cảnh Thành cũng minh tư khổ tưởng, mình im lặng ngai ngốc trong thư phòng suốt cả đêm, chân mày cau chặt.

      Tôi biết có áp lực lớn. Lần này nhất định phải tranh được đầu danh. Nhưng lại là người có sĩ diện vô cùng cố chấp, có chết cũng thảo luận cùng với tôi.

      Tôi ngồi mình ở trong ánh nến trầm tư đêm. Lúc trời gần sáng tôi lại đem toàn bộ bản nháp mình ghi lúc trước tiêu hủy tất cả, tiếp tục nghĩ cách giải đề bài kia nữa.

      Tôi thể nghĩ ra trước Cảnh Thành được.

      Nhưng bây giờ, Cảnh Phi vừa đoán cảm thấy kỳ quái.

      Tôi thấy hỏi vội né tránh ánh mắt của , : " có gì. Gần đây bận rộn nhiều chuyện, trong lúc nhất thời có nhiều thời gian để suy nghĩ. Đâu nhàn rỗi giống ngươi."

      "hừ" tiếng, lại : "Bổn vương nhàn rỗi, nhàn rỗi hơn so với các ngươi. Nếu , sao có thể là người thứ nhất giải ra."

      Tôi cả kinh, ngẩng đầu nhìn , vẫn híp mắt lại, ý cười mặt hơi phai nhạt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm tôi như trước.

      thấy tôi sửng sốt lời nào khôi phục lại ý cười, : "Giật mình sao?"

      cười khanh khách: "Ngươi, mất hứng?"

      Ngày đó tôi trả lời.

      giờ hồi tưởng lại, khi đó giọng điệu của cũng giống như bây giờ.

      Tôi nhấp ngụm rượu, : "Tây Cương lạnh rét, cần đương nhiên là chuyện tốt."

      Cảnh Phi : "Phụ hoàng hạ ý chỉ này ngược lại ngoài dự đoán của ta. Hẳn là có người gì đó với phụ hoàng trước đó. Tâm tư của phụ hoàng là đoán ra. chốc muốn ta Tây Cương, chốc lại cần ta , giống như bị chơi xỏ vậy. Thôi thôi, ông ta thích làm cái gì làm cái đó thôi. Ta còn có thể có biện pháp gì chứ?"

      Tôi rũ xuống mắt, nhìn vào .

      chợt : "Lan Châu."

      Giọng mơ hồ.

      Tôi "Ừm" tiếng.

      lại thay đổi cách gọi: "Nhậm Lan Châu, ngươi nể tình chúng ta cũng coi như là cùng nhau lớn lên, chỉ điểm cho ta chút ."

      Tôi gì.

      có ý định buông tha, tiếp: "Ngươi thể giống như lúc giúp thái tử ca ca cho ta chủ ý sao? Ta phải là thái tử ca ca, lo lắng ngươi chạy đến trước mặt ta."

      Tôi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt . Con ngươi của sáng sủa, ánh mắt mỉm cười. Giống như ngày đó của nhiều năm trước, ngày đầu tiên tôi thấy .

      Rốt cuộc tôi cũng nhịn được nữa.

      Tôi : "Mấy ngày nay lúc nào tôi cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao người hầu Vương Bá của nhà Hạ Dung công tử lại giống như lão Trương Đầu trong phủ thái tử đều có thói quen chuyện lớn giọng."

      Ý cười trong mắt của tản ra.

      Tôi lại : "Mấy ngày nay tôi vẫn khó hiểu, trong buổi thọ yến của Hạ gia ngày đó, vì sao Hạ Dung công tử lại diễn trò với người và Mạnh đại nhân như vậy?"

      mím chặt môi, cuối cùng cũng đè ra hai chữ: "Lan Châu!"

      Tôi thở dài, : "Vương gia. Từ lúc nãy Vương gia quên, chính miệng Vương gia ngươi với tôi, giờ tôi cần phải quên chuyện cũ trước kia, cần tiếp tục làm Nhậm Lan Châu, chỉ cần làm
      Châu Lăng ở Miên thành. Tại sao hôm nay Vương gia lại luôn miệng gọi tôi là Lan Châu. Rốt cuộc Vương gia muốn tôi quên chuyện cũ trước kia hay muốn tôi nhớ chuyện cũ trước kia?”.

      Tay khẽ run, nhưng vẫn vươn tay ra rót rượu.

      Tôi nhìn chậm rãi rót đầy chén rượu nhỉ. Lúc chảy giọt rượu cuối cùng, ta : “Lúc trước tôi cũng chỉ mơ hồ cảm thấy kỳ quặc, vì thế những chuyện này luôn quấy nhiễu trong đầu. Nhưng hôm nay tôi nghe được chuyện xưa, rốt cục cũng đem toàn bộ manh mối và bất an xâu chuỗi lại”.

      Cảnh Phi buông bầu rượu ra, nắm chặt chén rượu đưa lên miệng, nhưng lại uống cạn.

      rũ xuống mắt : “Nếu là chuyện xưa, tất nhiên là để nghe.”

      Tôi nhớ Cảnh Thành có qua, Cảnh Phi, nhị hoàng đệ của Cảnh Thành, mẹ ruột của sau khi sinh Cảnh Phi ra bao lâu sau qua đời. Từ Cảnh Phi được nuôi dưỡng ở ngoài cung, thẳng cho đến khi lớn hơn chút mới về cung.

      Cảnh Phi, chính là hoàng tử của vị nữ quan sinh hạ ở Hạ gia.

      lần hồi hương của nữ quan kia, chính là vì sinh hạ Cảnh Phi. Cho nên, từ Cảnh Phi mới lớn lên ở Hạ gia.

      và Hạ gia, cùng với Hạ Dung, có tồn tại quan hệ thiên ti vạn lũ (ngàn dây vạn sợi). Ở Miên thành vạch trần Đỗ Nguyên Vân, chừng cũng có phần công lao của Hạ gia.

      Nhưng khiến người ta đáng sợ nhất, chính là lão Trương Đầu. Ai có thể nghĩ đến, lão Trương Đầu ở phủ thái tử chăm chỉ làm bánh đình đình thế nhưng là người của Hạ gia phái tới. Nếu phải tôi vẫn cảm thấy giọng và ngữ khí rất đặc biệt của Vương Bá cực kỳ giống với lão Trương Đầu nghĩ đến suy nghĩ này.

      Nhưng vừa rồi nhìn thấy phản ứng của Cảnh Phi, suy đoán này liền được chứng thực. Lão Trương Đầu và Vương Bá đều là người xuất thân từ Hạ phủ, nghe theo lệnh của Cảnh Phi.

      Như vậy, và Hạ gia mưu đồ từ nhiều năm nay, chắc hẳn thái tử Cảnh Thành cũng hoài nghi. Bọn muốn cho Cảnh Phi Tây Cương chính là muốn dập nát lưới lớn của Cảnh Phi và Hạ gia. Vì thế, Cảnh Phi và Hạ Dung cùng nhau diễn tiết mục hai người hòa hợp.

      Ngày thọ yến ở Hạ gia, Hạ Dung để người ta hát mấy khúc kia cho bọn Mạnh Khách nghe, dường như là Hạ Dung nhắc nhở Cảnh Phi, thân thế của ngươi đáng thương, mẹ ngươi đáng thương, cần dốc sức vì đương kim hoàng thượng. Bọn cứ như vậy mà nhấn mạnh lần nữa là hai người bọn họ hề hòa thuận. Thẳng cho đến khi Cảnh Phi cần Tây Cương, Hạ Dung mới khảng khái giúp đỡ chuyện trừ khoản. là thuận ý thành chương (rành mạch; hợp lô-gích), che dấu tai mắt người đời.

      Bên môi lên chút tiếu ý: “Ta sớm biết, đến bao lâu ngươi đoán ra được”.

      lại : “Hôm nay ngươi gặp Triệu phu nhân, Dung Dung cũng lại cho ta biết. Trước đó nàng cũng biết chuyện Triệu phu nhân, nhưng mà, chỉ cần ở cũng chỗ với ngươi, hành tung của các ngươi, nàng đều lại cho ta nghe.”

      Tôi cười khổ: “Vương gia mưu đồ nhiều năm như vậy, vất vả.”

      nâng mắt kên nhìn: “Thân thế của ta như thế nào, ngươi cũng ràng. có người làm chỗ dựa vững chắc cho ta, ta chỉ có thể tự mình mưu đồ.”

      Tôi hơi run giọng : “Quả nhiên các ngươi đều giống nhau.”

      cười: “Tại sao lại giống nhau? Trong triều, bên người thái tử ca ca có hoàng hậu, có nhạc phụ của , có…ngươi, mà ta, lúc nào cũng chỉ có mình. Ta là hoàng tử có thân thế , trừ chính ta ra có thể dựa vào người nào?”

      bỗng nhiên cười lớn: “Thôi thôi, ngươi cũng đúng. Chúng ta làm sao thể giống nhau?”

      nhíu mi lại, thở dài tiếp tục : “Có phải ngươi còn hoài nghi ta , lần ngươi chịu hình phạt kia vốn là ám hại thái tử, nhưng cuối cùng lại rơi xuống người ngươi, đều là chủ ý của ta? Đều là kết quả ta mưu đồ nhiều năm?”

      Tôi nhìn , đáp.

      Án Đỗ Nguyên Văn được dựng lên ở Miên thành, kết thúc cũng ở Miên thành. Miên thành lại có lưới lớn của Cảnh Phi mưu đồ nhiều năm mà thành.

      nhìn chằm chằm vào tôi: “Ta hàm hại thái tử ca ca thành nên hại tới ngươi. Có phải ngươi suy đoán thế hay ?”

      cười tiếng gật đầu, lại lắc đầu, mới : “Lúc trước ta chen vào chỗ hở đem ngươi ra khỏi thành Hộ bộ đưa đến Miên thành. Kỳ trong lòng ta rất ràng. Ngươi ở đây, tất nhiên dần dần biết tất cả.”

      Giọng của chậm rãi thấp xuống.

      Tôi mờ mịt.

      khi như vậy, tại sao dấu tôi? Tôi ở Miên thành có thể tùy ý lại. Chuyện nhiều năm trước đó tuy rẳng bị người dần dần phai nhạt, nhưng ngày có thể bị tôi biết được.

      Huống chi, tại sao lúc đầu lại cứu tôi?
      Last edited by a moderator: 20/2/15
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :