1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33. chết

      Edit: Trang



      Ngủ mê đêm. biết Cảnh Thành từ lúc nào. Sau khi tôi tỉnh lại, mặt đất có thêm cái ghế , bên chồng bánh đình đình.

      Tôi cầm lên ăn. Quả là đói bụng. Hơn nữa, tin tưởng hẳn là có bỏ thuốc độc vào.

      Đây là tín nhiệm sau cùng còn lại củ tôi đối với .

      Suy nghĩ của Cảnh Thành trước sau luôn luôn chu toàn, nếu như bây giờ hạ độc tôi như vậy có người lấy ra uy hiếp , cần thiết....

      Mùi vị của bánh đình đình vẫn quen thuộc như cũ.

      Giang Nam có thể hái hoa sen, lá sen làm nên đình đình.

      Trong miệng ngậm bánh đình đình, tôi nghĩ tới thái tử phi. Cảnh Thành , ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy thái tử phi, thái tử phi Đinh Hương thân xiêm y màu vàng nhạt, trang điểm, đầu chỉ có cây trâm phỉ thúy. Vàng nhạt kết hợp với phỉ thúy, hoạt bát sáng ngời, duyên dáng kiều.

      Vốn là đôi tài tử giai nhân, mới vừa có giai thoại của bánh đình đình này, cứ như vậy mà ngọt ngào ngon miệng.

      Nhìn căn phòng , có ấm nước, bánh ngọt này cũng có chút khó nuốt xuống.

      vất vả nuốt xuống khối bánh ngọt này, tiếp tục cố gắng nuốt xuống chút nước miếng, thong thả lại sức. Lại đột nhiên nghe thấy hơi có tiếng ồn ào, dường như là người nào đó muốn to tiếng, nhưng lập tức lại bị người nào đó ngăn cản.

      Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy cánh cửa của căn phòng bị mở ra, sao đó nhìn thấy cái choàng màu xám, vành mũ áo choàng rộng thùng thình che khuất khuôn mặt ung dung kia.

      Là hoàng hậu.

      Tôi mấp máy môi, cổ họng rất khô rát, tôi phát ra tiếng được. Ta chỉ có thể cố gắng xê dịch hai chân sớm chết lặng, tiếp tục cố gắng khom người xuống, cúi lạy sát đất.

      Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và hoàng hậu.

      Tôi khom người cúi lạy mất rất nhiều sức lực. Sau đó nghe thấy hoàng hậu thở dài.

      Bà ta : " cần. Ngươi cứ ngồi đây ."

      Tôi vẫn ngồi ở đệm cỏ như cũ. Tôi ngẩng đầu nhìn bà ta. Bà ta nhìn quanh bốn phía, dường như phát ngoại trừ cái đệm cỏ ở dưới người tôi ra còn nơi có thể ngồi, vì thế nhíu mày.

      Cuối cùng coi như tôi cũng trở lại bình thường, cười : "Tội thần ở nơi này, có chỗ nào có thể ngồi được, thỉnh nương nương thứ tội."

      Giọng khàn khàn.

      Bà ta nhìn tôi, mặt có biểu cảm gì, chỉ kéo kéo khóe miệng, : " sao."

      Bà ta cởi áo choàng xuống để mặt đất, sau đó ngồi lên áo choàng thượng hạng.

      Sau khi bà ta làm xong tất cả chuyện này, lại ngẩng đầu lên nhìn tôi.

      Bà ta nhìn tôi như vậy khiến tôi có chút mờ mịt, chỉ có thể lảng tránh ánh mắt của bà ta, cúi thấp đầu. Tôi nhìn chuỗi châu Phật quanh năm ở tay bà ta bị bà ta chà xát đến sáng bóng, ở trong căn phòng u này thầm phát ra ánh sáng dịu dàng, nổi bật lên bàn tay non mềm xinh đẹp được bảo dưỡng cực tốt của hoàng hậu nương nương.

      Lại nghe thấy hoàng hậu : "Tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?"

      Tôi lắc đầu.

      Chuyện lần này của thái tử, với hoàng hậu, cũng thể tránh được.

      Bà ta lại : " giờ ngươi bị tội này, bọn họ cần phải định ngươi tội chết, ngươi cũng biết?"

      Tôi ngẩng đầu, cười : "Biết."

      Nếu như tôi chết, làm sao có thể khiến cho những người hao hết tâm tư định tội danh này cho tôi an tâm.

      Chết rồi, xong hết mọi chuyện.

      Tôi rũ mắt xuống, tiếp tục nhìn chuỗi châu Phật trong tay hoàng hậu. Nhớ Thu bà bà từng với tôi, kiếp này làm điều ác, sau khi chết có thể luân hồi đầu thai, cả đời này tích thiện tích đức, lúc đầu thai có thể vào được nhà tốt.

      Vặn vặn ngón tay tính toán, vô cùng may mắn đoạn đường này tôi làm bạn với thái tử, đúng là chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lí gì. Cho nên, Nhậm Lan Châu tôi hẳn là có thể gửi hồn người sống vào nhà trong sạch rồi. Trước năm tuổi sống lang thang hề có, kinh hoàng khiếp sợ sau năm tuổi, lại càng hề có, giờ lại bị hạ xuống tội danh này.

      Hơn nữa, đường hoàng tuyền, muốn thỉnh cầu chén canh Mạnh Bà. Hoàn toàn sạch đầu thai.

      Tôi nghĩ ngợi, lại đột nhiên nghe thấy hoàng hậu lên tiếng: "Nhậm Lan Châu, ngươi thể chết được."

      Tôi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn bà ta. Hai mắt hoàng hậu sáng ngời, chăm chú nhìn tôi.

      Bà ta nhìn chằm chằm tôi hồi, lúc này lại cười lạnh : "Ngươi thể chết được. Bổn cung cho ngươi chết."

      Tôi nhìn bà ta buồn bả cười, : "Nương nương, tội thần thể tiếp tục hầu hạ thái tử điện hạ nữa rồi. Nương nương cần gì phải lưu lại mạng của tội thần?"

      Bà ta hừ tiếng, : "Lúc ngươi năm tuổi, mạng cũng còn là của ngươi. Ngươi hỏi bổn cung vì sao phải lưu lại tính mạng của ngươi? Điều này ngươi cần biết. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, muốn lưu lại mạng hoặc lấy mạng của ngươi, đời này, chỉ có bổn cung có thể làm chủ, chỉ có bổn cung có thể định đoạt Những người khác, Hình bộ Hộ bộ gì đó, thậm chí là thái tử, thậm chí là hoàng thượng, tất cả đều làm chủ được."

      Bà ta kề sát mặt lại gần tôi. Tôi có thể nhìn thấy tôi trong con ngươi nho của bà, dường như ở trong đôi mắt của bà run run chút.

      Bà ta khẽ cười. Nhìn gần như thế, vẻ mặt này của bà hết sức quỷ dị.

      Bà ta : "Bổn cung dễ dàng lấy được ngươi, nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, sao có thể chết là chết?"

      Thân thể của bà ta nghiêng về phía sau, rốt cuộc cũng đứng dậy.

      Hoàng hậu cầm áo choàng mặt đất lên, giũ cái. Áo choàng màu xám sớm dính đầy bụi bặm mặt đất, cái giũ này khiến tôi hít ít bụi. Tôi chịu nổi ho khan vài tiếng.

      Trong lúc ho khan, lại nghe thấy bà ta hỏi: "Mấy ngày nay có ai tới nhìn ngươi ?"

      Tôi : "Chỉ có thái tử điện hạ."

      Bà ta nhìn tôi nữa, vành mũ áo choàng rộng thình sớm hoàn toàn che khuất khuôn mặt của bà. lúc lâu, mới nghe thấy giọng buồn bực ở dưới áo choàng truyền tới: "Nhớ kỹ lời của bổn cung, ngươi được chết. Bổn cung dặn dò mọi người ở đây, để ngươi ăn ngon ngủ ngon. Ngươi dưỡng thân thể cho tốt, sau đó sống tốt cho bổn cung."

      Bà ta kêu to: "Người đâu."

      Lập tức có người mở cửa cho bà ta.

      Hoàng hậu hơi cong người, ra ngoài…

      Cánh cửa lập tức đóng lại. Mang theo gió lạnh vào khiến cho tôi khỏi rùng mình cái.

      Ở trong đầu, tôi liên tục nhớ tới lời ban nãy của hoàng hậu.

      cho tôi chết, cái này là có ý gì?

      nghĩ ra, nhưng tôi biết, mạng của tôi quả thực là nằm trong tay hoàng hậu và thái tử. Hơn nữa, hoàng hậu chần chừ mạng của tôi, dường như lại lớn hơn chút.

      Tôi nhớ mùa đông của năm kia, Cảnh Thành bị bệnh nặng, sao khi hoàng hậu đến thăm Cảnh Thành đều cả đám người trong phủ thái tử đều buồn bả khóc lóc, chỉ có Nhậm Lan Châu là giọt nước mắt nào, vì thế mang tôi đến cung Vĩnh Khang của thái hậu. Dưới băng tuyết ngập trời, bà ta phạt tôi, để cho tôi quỳ ở sân trước của cung Vĩnh Khang đêm, cho đến khi sau cùng tôi ngất .

      Bông tuyết bay tán loạn, toàn bộ cung Vĩnh Khang vô tình lạnh lẽo bao phủ ở trong tuyết lớn.

      Tôi nhớ ngày đó, trước khi tôi bất tỉnh, trong sương mù trước mắt, thấy hoàng hậu khoác áo choàng đứng ở trước mặt tôi. Tôi lờ mờ nghe được lời của bà: "Dìu nàng vào trong phòng , cho nàng uống chút rượu để ấm trở lại. Bổn cung cũng muốn giết chết nàng."

      Sau đó tôi được các cung nữ dùng rượu ấm để sưởi ấm. Tôi bọc ở trong cái chăn dày, mâm mê rượu.

      Khi đó Văn công công tới thăm tôi. Xưa nay Văn công công đối với tôi rất tốt. Lúc ông ta đến thăm tôi, sờ sờ trán của tôi, khuôn mặt nếp nhăn đều mang theo nụ cười hiền lành: "May mắn may mắn, bị bệnh gì nặng. Ấm áp có chuyện gì."

      Tôi hỏi Văn công công: "Công công, tại sao hoàng hậu nương nương lại phạt Lan Châu vậy?"

      Công công thu lại nụ cười. Ông ta thở dài hơi, mới : " phải với ngươi, cả phủ thái tử mọi người đều khóc, chỉ có Lan Châu ngươi là khóc. Hoàng hậu lo lắng đến bệnh của thái tử, ngươi như vậy, tất nhiên là chọc giận người rồi."

      Ông ta lại rót cho tôi ly rượu, muốn tôi từ từ uống. Sau đó, ông ta nhìn tôi, lại : "Ngươi xem, hoàng hậu vẫn rất mềm lòng, mới để cho người quỳ có lát lại phạt ngươi nữa, còn cho người chăm sóc ngươi."

      Tôi bọc ở trong chăn, giọng : "Tôi biết."

      Văn công công lại thở dài, : "Lan Châu, làm người cần phải tri ân đồ báo. Ngươi cũng biết, mạng này của ngươi là thái hậu cho ngươi. Năm đó hoàng hậu để cho ta mang ngươi vào cung, đưa đến điện thái tử. Ngươi cần phải trung thành với thái tử, trung thành với hoàng hậu nương nương."

      Tôi nhấp ngụm rượu, gật gật đầu: "Văn công công, Lan Châu biết."

      Cửa của căn phòng có khe hở. Tôi co lại ở trong góc nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

      Mười mấy năm này, năm tôi nhận lời, tôi luôn luôn nhớ kỹ.

      nghĩ ngợi đến xuất thần, đột nhiên trong bụng quặn đau trận.

      Tôi lại hôn mê bất tỉnh.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34. Tiệc rượu

      Editor: Trang


      Ánh trăng mênh mông, lưu động trong khí chính là mùi hương của hoa quế. Bóng cây ảnh hoa mặt đất, ở trong mùi hương lúc nhạt lúc đậm.

      Sân viện nho , tiếng kêu sột soạt của côn trùng có thể nghe ràng.

      Tôi ngồi đối diện với mỹ nhân châm ly rượu, cười : "Trời lạnh như vậy, lại phải phiền tỷ tỷ đến thăm tôi."

      Mỹ nhân cười nhạt: "Muội muội khách khí rồi. Chỉ hy vọng muội muội ngươi ghét bỏ chỗ của ta. Muội muội ở trong phủ thái tử tráng lệ quen, ngàn vạn lần đừng ghét bỏ chỗ sơ sài của ta."

      Tôi cười : "Tỷ tỷ có thể thu nhận tôi, là phúc khí vô cùng lớn đối với tôi rồi? Huống chi, cái sân này vô cùng tao nhã lịch , trong lòng Lan Châu cũng vô cùng thích."

      Mỹ nhân cười : "Muội muội thích nơi này là tốt rồi. Biết muội muội thích yên tĩnh, huống chi lo lắng bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cho nên nơi này tổng cộng chỉ có hai ba hạ nhân, để cho muội muội ngươi sai sử. Nếu như muội muội cảm thấy hạ nhân đủ, nhất định phải cho ta biết, ngàn vạn lần nên khách khí."

      Tôi cười : "Tỷ tỷ thông minh như vậy, người do tỷ tỷ cấp cho, tất cả đều cực tốt. Hôm trước tôi chuyện với A Chức, ra người của tỷ tỷ đều có tri thức hiểu lễ nghĩa như thế."

      Ánh mắt của mỹ nhân lưu chuyển: "Muội muội chê cười. Nàng giống ta, cũng chỉ nhận biết vài chữ thôi. Muội muội mới là khuê trung cẩm tú, rất phi phàm."

      Nàng ở lại chuyện với tôi hồi, lúc này mới cáo từ rời .

      Tôi trở lại trong phòng. A Chức điểm xong đèn, nghiền xong mực.

      Tôi tạ ơn với nàng. Nàng hé miệng cười : " nương lại khách khí. Biết mỗi đêm nương đều muốn viết chữ. Hôm nay ta nghiền mực theo cách nương dạy, nương mau nhìn xem chút, có hợp ý hay ?"

      Tôi dùng bút lông thấm chút, cẩn thận nhìn coi, : "Nghiền rất tốt. Đa tạ."

      A Chức cười toét miệng, rót cho tôi ly trà nóng.

      Tôi trải giấy Tuyên Thành ra, nhất thời tìm thấy đồ chặn giấy, bèn lấy hộp mực tập cẩm ở kệ từ phía sau ra, rút khối đặt ở phía bên phải của giấy Tuyên Thành, xem như làm đồ chặn giấy.

      Mực tập cẩm tỏa ra hương thơm, cùng với hương thơm của mực nước vờn quanh bốn phía, vô cùng dễ chịu.

      Mấy ngày trước đây, tôi xem bản dập*《 Thục tố thiếp 》của Mễ Phất, rất là thích, mỗi ngày đều phỏng theo mà viết. (*: dùng giấy phủ chặt ở văn tự hoặc hoa văn của bia đá hoặc đồ dùng bằng kim thạch, dùng mực hoặc thuốc nhuộm đánh ra văn tự, hoa văn của nó)

      A Chức thấy tôi phỏng theo viết đến vô cùng cần mẫn, khó hiểu hỏi: "Vì sao nương lại thích tấm tự này như vậy?"

      Tôi cười : "Thục tố này, ở thời Bắc Tống là hàng dệt tơ lụa cực kỳ hoàn hảo do Thục Địa làm ra, lại dệt có giới hạn, màu sắc đen nhánh, lại gọi là Ô Ti Lan, có thể cung cấp cho nhà sách viết. Nhưng bởi vì thân của hàng dệt tơ lụa thô sáp, cũng dễ dàng viết, người có công lực bình thường căn bản là dám hỏi thăm. Thẳng đến trong thời kỳ Nguyên Hữu Bắc Tống, Mễ Phất được bạn bè thỉnh mời tham gia viết thượng thư, khúc tận biến hóa, thế bút sinh động, tuấn dật tiêu sái. có thể là thần tiên diệu phẩm."

      Mặt A Chức đỏ bừng nghe xong thập phần say mê: "A Chức cũng biết diệu dụng (nơi kỳ diệu) của thư pháp. Nhưng nương thích như vậy, nhất định là vô cùng tốt. Nhưng Mễ Phất này là nam tử, nương luyện tập có phải thích đáng hay ?"

      Tôi cười, ở giấy ra sức viết xuống hàng, mới : "Chữ của nam tử, khuê phòng cũng có thể tập, cũng có thể có rất nhiều niềm vui."

      Dường như A Chức nghe hiểu những cũng hỏi tới nữa. Nàng chịu khó hiểu chuyện, càng hiếm thấy chính là hiểu lúc nào nên nhiều, lúc nào cần phải nhìn ánh mắt. Cho nên nàng rất hợp với tâm ý của tôi.

      Mô phỏng viết được ném nhang, cảm thấy có chút mệt mỏi bèn ngủ.

      Ngày thứ hai, tôi nếm bánh đình đình cùng trà Long Tĩnh Tây Hồ do A Chức bày ra giúp tôi, lại với A Chức vài chuyện, sau đó ra ngoài.

      Đoạn đường từ chỗ ở đến thị trấn có chút xa. Cũng may, A Chức sớm giúp tôi chuẩn bị xe ngựa. Uốn lượn đường, chỉ trong chốc lát liền tới trong thành.

      Hôm nay có tụ họp trong tửu lâu "Yên Vũ Thu Sảng các" lớn nhất trong thành.

      Tôi vừa đến trước cửa tửu lâu có người ra nghênh đón, lớn giọng hét lên: "Châu nương, rốt cuộc ngài cũng tới. Công tử nhà ta và Triệu công tử đều đến. Chỉ đợi Châu nương ngài đến."

      Tôi cười : "Vương Bá, giọng của ngươi vẫn lớn như vậy, cẩn thận có ngày

      dọa sợ công tử nhà ngươi, mất hứng, đuổi ngươi ra ngoài."

      Vương Bá cười hắc hắc, vẫn lớn giọng như cũ ồn ào kiêng nể gì: " sao sao, công tử nhà ta ngược lại vô cùng quái gở, khăng khăng thích những người có giọng lớn. Giọng này của ta, rong đám hạ nhân ở trong phủ chúng ta còn tính là đấy. Nếu như ngày nào đó ta đột nhiên giọng, công tử nhà ta nhất định mắng ta, ta phải người Hạ gia bọn họ."

      Tôi lắc lắc đầu, theo lên lầu hai.

      vào nhã phòng, tôi hướng hai vị công tử ở trong phòng chắp tay, : "Châu Lăng ra mắt hai vị công tử gia."

      Triệu Diệc Chiêu cười : "Châu nương lại đến trễ, nên phạt."

      Tôi cười tiếng, nghiêng đầu nhìn công tử áo lam ngồi ở đối diện chính giữa cười : "Hạ công tử, ngươi tới bình luận phân xử, tôi hảo tam mời các người cùng nhau thưởng thức bản dập Thục tố thiếp do tôi vất vả làm ra, lại bởi vì tới muộn chút mà Triệu công tử liền nhất định phải phạt ta. Rất công bằng."

      Hạ Dung cười : "Triệu huynh, chúng ta đừng làm khó dễ Châu nương. Châu nương vốn là có ý tốt, để cho chúng ta có thể nhìn thấy phong thái của "Thục tố thiếp" mà người người đều mong muốn nhìn thấy. Ngươi muốn phạt người ta, quả thực quá vô lý rồi."

      Triệu Diệc Chiêu khẽ cười, kéo cái ghế cho tôi ngồi xuống ở bên cạnh . Sau trận tiệc rượu, chính là lúc thưởng thức "Thục tố thiếp".

      Hai công tử này là hai công tử phong nhã nhất của bổn thành, lúc này đều tụ tập ở trước bản dập 'Thục tố thiếp' của ta, tấm tắc tán thưởng thôi.

      Cả khuôn mặt của Triệu Diệc Chiêu đều gục ở bản dập, trong miệng thào: " là tuyệt diệu. là tuyệt diệu."

      Tôi kéo qua bên, : "Cẩn thận cái miệng bẩn của ngươi, làm dơ bản dập của tôi."

      cười hắc hắc, hơi thối lui, nhưng hai mắt vẫn chằm chằm nhìn vào tác phẩm thư pháp như cũ, lấp lánh ánh sáng.

      Tôi nhìn Hạ Dung ở bên cạnh vẫn luôn luôn khẽ quạt chiết phiến lời nào, cười : "Hạ công tử, dường như ngươi để ý đến vật của Châu Lăng làm ra?"

      Hạ Dung giương lông mi lên, nhàng cười : " phải vậy. Vật này của Châu nương làm ra, quả thực là tuyệt diệu."

      Tôi muốn hỏi vì sao vẫn bình tĩnh như vậy, lại nghe thấy Triệu Diệc Chiêu : "Cho tới bây giờ rất ít thứ có thể vừa mắt Hạ huynh. Người nào biết Hạ gia là nhà giàu số của bổn thành, trong phủ trân bảo quý báu nhiều vô số kể. Chẳng lẽ, Hạ huynh, trong Hạ phủ có bản dập tốt hơn?"

      Hạ Dung cười : "Triệu huynh, ngươi cho Hạ gia ta là cái gì? Đừng lời như vậy. Hạ gia ta cũng chỉ là thương nhân, bình luận những bản vẻ đẹp bị người ta là người học đòi văn vẻ dung tục tầm thường. Nào dám trông ngóng còn có vật gì trân quý hơn?"

      Triệu Diệc Chiêu hạ giọng, : "Hạ huynh, chúng ta là thế giao, hà tất giả vờ những lời như vậy? Người nào biết mấy năm trước Hạ gia ngươi thu lưu hoàng tử? Sau đó hoàng tử này được Kim thượng tìm thấy, phong Vương, từ đó Hạ gia ngươi được hoàng ân chiếu cố, bảo đảm nhất định mấy đời sau vinh hoa phú quý. Những món đồ quý báu này, được tính là cái gì?"

      Nụ cười mặt Hạ Dung thay đổi, nhưng lại lạnh lùng : "Triệu huynh như thế, chẳng lẽ muốn đem gia sản của Triệu gia ngươi hoán đổi với Hạ gia ta? Hạ gia ta sao có thể so được với Triệu gia ngươi, là hàng dệt kim quốc doanh trong cung khâm định. Hạ gia ta, cũng chỉ là hàng dệt kim dân gian nho sống tạm qua ngày mà thôi."

      Tôi vội cười : "Hai vị cần gì phải vì vật của Châu Lăng mà tổn thương hòa khí? Gấm dệt Triệu gia cũng tốt, 'gấm Vũ Thu' của Hạ gia cũng được, đều là trân bảo và vinh quang của Miên Thành ta. Từ khi Châu Lăng đến Miên thành cho tới nay, tai nghe mắt thấy dân gian ca tụng gấm dệt của hai quý phủ làm ra. Nếu may mắn có thể tận mắt nhìn thấy, cuộc đời này chắc chắn có gì đáng tiếc."

      Triệu Diệc Chiêu cười : "Ta cùng tổn thương hòa khí. Châu nương, nếu như ngươi muốn nhìn thấy những gấm dệt này, ngày khác đến quý phủ của ta, để cho ngươi nhìn mắt. Hạ khuynh, như thế nào?"

      Triệu Diệc Chiêu quay đầu, nhìn ta cười : "Nếu như ngươi vào được Hạ phủ, trừ bỏ 'gấm Vũ Thu' khắp thiên hạ kia, còn có thể nhìn thấy khổ tự, viết đình trong hoa viên của nhà bọn họ, "Mĩ cẩm sơ trương thu vũ qua, mỹ nhân trang hoa xảo tâm nghiên". Hạ huynh, có đúng ?"

      Hạ Dung mỉm cười, gật gật đầu.

      Tôi vỗ tay cái, cười : "Đó chính là vinh hạnh vô cùng lớn đối với Châu Lăng. Vừa nhìn thấy gấm dệt thượng hảo, vừa nhìn thấy đề tự tuyệt diệu kia. Hạ công tử, nhất định phải sớm mời ta đến nhìn xem chút."

      Hạ Dung cười : "Đó là đương nhiên."
      Last edited by a moderator: 26/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35. Chết

      Editor: Trang



      chuyện với Hạ Dung và Triệu Diệc Chiêu hơn nữa ngày, lúc này mới chia tay.

      Tôi cũng vội trở về, để xe ngựa ngừng lại ở bên cạnh tửu lầu, tự mình lòng vòng ở trong thành.

      Lúc ở trong kinh thành, thường xuyên nghe Cảnh Phi kể về phong cảnh của Miên thành, Miên thành hoa tốt lúa tốt, vì thế tâm tư hướng về nơi này. Thành lũy cũng phải là lớn, nhưng khắp nơi lên khí thế giàu có và đông đúc. đường người hối hả, cẩm y hoa phục, lúc nào cũng có thể nhìn thấy, hổ là làng của hàng dệt kim nổi danh Giang Nam ở Đại Cảnh. Tửu lâu san sát, ca múa thanh văn.

      lâu ở góc đường, vô cùng lịch tao nhã. Trước lâu có tấm biển, tấm biển có ba chữ lớn phiêu dật: "Lê Hoa viện" .

      Bên cạnh lâu có cái cây, là cây lê.

      công tử mặc cẩm y hoa phục dừng lại trước cửa, lập tức có nữ tử ra nghênh đón: "Ôi chao đại gia, bao lâu rồi chưa đến đây vậy. Các nương rất nhớ thương ngài đấy."

      Đó là thanh lâu.

      Tôi đứng ở trước lâu trong chốc lát, có nữ tử luôn luôn nhìn vào tôi, hình như rất vui. Chỉ thấy nàng thầm vài câu với gã sai vặt, gã sai vặt kia liền tới.

      Tôi thấy sắc mặt của gã sai vặt kia dường như tốt, vội vàng xin lỗi cười cười rồi thối lui đến bên. Đối diện chính là trà lâu, lên lầu, gọi bình trà Long Tĩnh, ngối đối diện với thanh lâu kia. Nhìn trước lâu kia đông như trẩy hội, thanh lâu làm ăn rất tốt.

      Bàn bên cạnh, nghe giọng , giống là người của bổn thành. Chỉ nghe người trong đó : " 'Lê Hoa viện' này phải là thanh lâu nổi danh Giang Nam sao? Tại sao lấy cái tên 'Lê Hoa viện' dung tục như vậy?"

      Lại có người cười : "Lý huynh, vậy là ngươi hiểu rồi? 'Lê Hoa viện' này, vốn gọi là 'Lê Hoa viện'. Chỉ vì sau đó bên trong có danh kỹ tên là 'Dung Dung'. Vì thế tú bà liền lấy ý của câu thơ 'Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt' này, vì vị nương tên 'Dung Dung', liền đổi tên thanh lâu thành 'Lê Hoa viện'. Còn cây lê trồng ở trước cửa, để cho nó chân chính xứng với cái tên."

      Lê hoa viện lạc dung dung nguyệt.

      Tôi khỏi bật cười, ngẩng đầu nhìn cây lê mang trách nhiệm trọng đại ở trước cửa thanh lâu.

      Bàn bên cạnh lại có người : " ra Dung Dung lại xuất thân từ 'Lê Hoa viện' này. Xưa nay nghe đại danh Dung Dung nương lâu, nếu có thể nhìn thấy phương nhan..."

      Có người cắt đứt lời của : "Trần huynh, chúng ta là thư sinh bần hàn, cái này cần phải nghĩ tới. Có nghĩ tới cũng vô dụng. Dung Dung nương người ta, vang danh Giang Nam, làm sao có thể nhìn đến chúng ta? Nghe vương công quý tộc ở trong cung cũng có quan hệ thân thiết với Dung Dung nương này."

      Người lúc đầu lại : "Òh? Kinh thành xa như vậy, tại sao cũng có người ngàn dậm xa xôi đến Miên thành này?"

      Lại có người cười : "Diên Hỉ vương gia, đất phong của phải là Miên thành sao? thường xuyên đến Miên thành này. Chẳng lẽ Trần huynh chưa từng nghe qua?"

      Người nọ lại cười : "Ha ha, ra là thế. Diên Hỉ Vương phong lưu như thế, chắc hẳn cùng với Dung Dung nương kia... Ha ha..."

      Mệt cho những người kia mặc trang phục thư sinh, lời ra lại càng khó nghe.

      Tôi nghe nổi nữa liền lấy tiền trà ra đặt ở bàn. với tiểu nhị tiếng sau đó xoay người bước nhanh xuống lầu.

      Trở lại tửu lâu ban nãy, tôi vẫy tay cái xe ngựa liền lại đây.

      Về đến chỗ ở, A Chức lập tức tới đón, cười : "Buổi sáng tiểu thư nhà ta lại cho người đưa giấy và mực tới, tặng cho nương."

      Tôi cười : "Làm phiền tiểu thư nhà ngươi rồi. Nếu như trở về nhìn thấy tiểu thư nhà ngươi, nhất định phải hảo hảo tạ ơn tiểu thư phen."

      A Chức hé miệng cười tiếng: "Tiểu thư nhà ta dự đoán được chắc chắn nương những lời này. Tiểu thư , nương cần khách khí như thế. Nàng , được người nhờ vã, nhất định phải chăm sóc nương tốt."

      Tôi đem giấy và bút mực bày ra ở án thư, gật đầu mỉm cười.

      Đều là giấy Tuyên Thành thượng hạng, đoan nghiễn* thượng hạng, bút lông Hồ Châu thượng hạng, mực tập cẩm thượng hạng. [*: nghiên mực Đoan Khê ( loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, TrungQuốc)]

      Dựa vào ánh sáng của cây nến, tôi tinh tế thưởng thức hoa văn tỉ mỉ mực tập cẩm. Tranh cảnh là Tây Hồ bốn mùa, phong cảnh là biên tái*, hoa viên phú quý, đình các lầu lang, hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương... nhiều hoa văn tinh xảo phức tạp như vậy. giờ ta sưu tầm mực, mấy ngày nay, coi như là góp nhặt ít. (*: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương)

      Trong lòng tôi hiểu , giá cả của những thứ này hề rẻ chút nào.

      Tôi lắc đầu, trong lòng thầm thở dài. Mấy thứ này, mặc dù mỗi ngày tôi chăm chỉ chịu khó mô phỏng viết sách thiếp, cũng quả quyết là biết muốn dùng đến năm nào tháng nào, lúc nãy mới có thể đem cho bọn họ xem, mọi thứ đều dùng xong.

      Sắc trời dần dần tối, bụng bắt đầu ầm ĩ, tôi muốn hỏi A Chức về cơm tối lại thấy A Chức vội vàng chạy tới, chớp chớp đôi mắt to, : " nương, có khách đến."

      Tôi đến Miên thành này mấy tháng, trừ bỏ tiểu thư nhà A Chức ra, có lẽ là lần đầu tiên có khách đến thăm.

      Tôi cau mày, : "A Chức, phải tiểu thư nhà ngươi phân phó rồi sao? Ngoại trừ nàng ra, bất cứ ai đến đây cũng được mở rộng cửa để tôi gặp."

      Ánh mắt của A Chức vẫn chớp chớp như cũ, có chút luống cuống, : "Là lỗi của A Chức. A Chức quên mất lời lúc trước của nương. Sáng nay lúc tiểu thư nhà ta phái người đến tặng đồ người đó cũng có , là tối hôm nay có khách đến nơi này bái phỏng nương."

      Tôi suy nghĩ chút, : "Nếu như tiểu thư nhà ngươi dặn, cũng được, ngươi để cho vào ."

      Lúc này mặt A Chức mới lộ ra nụ cười, nhàng linh hoạt xoay người muốn xuống.

      Tâm niệm của tôi khẽ động, kêu lên: "A Chức."

      Nàng xoay người lại, nhìn tôi, đợi tôi phân phó.

      Tôi mím chặt môi, nghĩ nghĩ, lúc này mới : "Ngươi dẫn khách đến tiền thính ."

      A Chức xoay người rời .

      Tôi lại lẳng lặng ngồi trong chốc lát, lúc này mới đứng dậy đến tiền thính.

      người toàn thân thanh sam, đưa lưng về phía tôi, nhàn rỗi đứng xem tác phẩm thư pháp tôi mô phỏng viết hôm trước treo ở tường.

      Tôi nhìn bóng lưng của , mấy tháng gặp, nhìn nhìn lại cũng giống như trong quá khứ.

      Tôi nghĩ đến ngày đó, lúc tôi tỉnh lại phát mình còn ở trong phòng giam nho của Hộ bộ nữa.

      Tôi ngạc nhiên phát mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là .

      Khi đó mặt có nụ cười nào, dường như thấy tôi thực kinh ngạc hiểu chuyện gì mới mở miệng : "Ngươi cần phải kinh ngạc như vậy."

      Khi đó bụng tôi sớm còn đau, những cứ nghĩ đến là đầu đau nhức, nghĩ ra được biện pháp gì.

      thở dài: " cần nghĩ, sau này ngươi tự hiểu ra."

      lại : "Sau này ngươi thể tiếp tục làm Nhậm Lan Châu nữa. Ngươi tên là Châu Lăng."

      cho người đưa tôi đến Miên thành. , Miên thành là đất phong của , có hảo hữu chăm sóc, tôi nhất định có chuyện gì.

      Lúc này, tôi nhìn vào bóng lưng của , khẽ gọi: "Châu Lăng vấn an Duyên Hỉ vương gia."

      Cảnh Phi quay đầu lại, mỉm cười.

      : "Nơi này trừ ngươi ra, ai biết ta là Duyên Hỉ Vương. Ngươi cứ lèm nhèm gọi ta như vậy, sợ bị người khác nghe được sao?"

      Tôi cười : "Ban nãy phân phó hạ nhân, cho phép có người tiến vào."

      khẽ cười ngồi xuống, : "Nếu như thế, ngươi cũng cần xưng mình là Châu Lăng, giống như trước , gọi mình là Lan Châu."

      Tôi châm cho ly trà nóng, để ở trước mặt , cười : "Ngày đó, Vương gia sửa tên cho tôi thành Châu Lăng, tôi còn tưởng rằng, Vương gia cũng muốn giống như tôi."

      giương mắt nhìn tôi.

      Tôi : "Nhậm Lan Châu chết. Được Vương gia cứu cũng thế, khi đó bị phán quyết tội chết cũng vậy, dù sao cũng là chết. Từ nay về sau đời còn Nhậm Lan Châu nữa, chỉ còn Châu Lăng."

      Cảnh Phi đưa tay cầm ly trà, chậm rãi dùng cái nắp gạt lá trà. rũ mắt xuống, hề nhìn tôi, lại : "Ngươi thực nghĩ như vậy?"

      Tôi : "Vâng."

      Khóe miệng hơi nhếch lên, nhấp ngụm trà, lại ngẩng đầu nhìn tôi.

      Tôi nhìn cười : "Vương gia ngươi để Dung Dung nương tặng tôi nhiều giấy và bút mực như vậy, dùng cũng dùng hết, phải là vì để cho ta lẳng lặng sống ở chỗ này, tu thân dưỡng tính, quên hết những chuyện trước kia sao?"

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36. Thuốc độc

      Editor: Trang

      Cảnh Phi cười : "Biết mấy ngày nay ngươi chuyên cần luyện chữ, cho nên tìm cho ngươi những thứ đồ tốt, ngươi cũng cần phải cảm kích." thở dài, : "Nếu như ngươi có thể lẳng lặng sống ở chỗ này, tu thân dưỡng tính, quên hết những chuyện trước kia, như vậy cũng tốt."

      Tôi cười : "Ngươi tin tôi?"

      nhàng lắc đầu, : "Lúc nãy ta mới tỉ mỉ nhìn bức tự trường kia của ngươi, nhìn kiểu chữ, quả thực có bảy tám phần tương tự với Mễ Tương Dương, nhưng nét vạch này, hiển nhiên chính là bút tích của thái tử ca ca."

      Chén trà trong tay run lên. Có lẽ là nước trà rất nóng.

      Tôi đặt ly trà xuống, tay vuốt ve vách ly trà ấm áp, muốn dùng ấm áp kia sưởi ấm lòng bàn tay lạnh như băng.

      Tôi : "Ngươi như vậy, ngược lại đem vất vả của mấy tháng nay tôi luyện chữ, đều hóa thành hư ảo."

      Cảnh Phi cười tiếng, lại : "Lúc trước ta thông báo cho Dung Dung, để nàng thường xuyên tới thăm ngươi chút. Ngươi ở chỗ này, vẫn sống tốt chứ?"

      Tôi : "Dung Dung nương hổ là hồng nhan tri kỷ của Vương gia ngài, làm hảo hữu của Vương gia, đương nhiên là vô cùng tốt. Vương gia cứ yên tâm ."

      Tôi tiếp tục cười : "Nhờ có Vương gia dặn dò Dung Dung nương, mỗi ngày đều dầy vò tôi phải uống thuốc, Dung Dung cấp nha đầu A Chức cho tôi sai sử, mỗi ngày cũng đều dựa theo phân phó phải bắt ta uống."

      Rốt cuộc cười nữa, ánh mắt dừng lại ở mặt tôi.

      Hồi lâu, mới hơi mở miệng : "Làm sao ngươi biết được?"

      Tôi khẽ cười tiếng, lấy tay gõ gõ hoa đèn, hoa đèn kia trong nháy mắt nhảy đến gay gắt. Tôi khỏi híp mắt lại.

      Tôi : "Hơn mười năm nay, mỗi ngày đều dùng thuốc, cho dù nhắm mắt, tôi vẫn có thể dựa vào chút mùi vị mà phân biệt ra. Tại sao lại thể phát được?"

      Cảnh Phi thở dài, : "Ta để Dung Dung cho ngươi dùng thuốc kia, là vì tốt cho ngươi. Thuốc kia ta cẩn thận nghiên cứu qua, phân lượng biến hóa, dược tính khác nhau. Dung Dung là.. là nữ tử thanh lâu, thuốc này, nàng... cũng là biết ."

      Tôi gật gật đầu, vẫn nhìn hoa đèn như cũ, : "Tôi biết. Lượng thuốc chỉ cần giảm ba phần, vốn là thuốc hại người, nhất thời trở thành thuốc tẩm bổ thân thể."

      Tôi cười lắc đầu, lại : "Chỉ tiếc, tôi biết được quá muộn, quá muộn rồi. Huống chi, biết rồi như thế nào? Bổ dưỡng có sao?"

      Tôi quay đầu lại nhìn Cảnh Phi. mím chặt đôi môi, nhìn tôi.

      Tôi nhìn , chữ chữ ra: "Thuốc này, mỗi ngày theo như phân lượng cay nghiệt nhất dùng liên tục, liên tục dùng hơn mười năm, độc sớm nhập vào xương tủy, rốt cuộc tiêu giảm được. Kỳ từ mấy năm trước, có thể cần tiếp tục dùng thuốc này. Độc tính của thuốc này sớm có tác dụng. Nhậm Lan Châu, sớm người có khả năng sinh con."

      Rốt cuộc cũng ra lời này. Cả đời lần đầu tiên ra.

      Tôi cư nhiên có thể được từng chữ từng chữ ràng như vậy.

      chút cảm tình cũng có.

      Miệng Cảnh Phi hơi mở ra, rốt cục thở dài: "Lan Châu..."

      Tôi cười tiếng, lắc đầu, : "Tại sao Vương gia lại quên? phải ban nãy , Nhậm Lan Châu chết rồi. Ở trước mặt ngươi, là Châu Lăng."

      Dường như hít hơi sâu, lại : "Thuốc này có thể làm cho ngươi... Ngươi thể... Làm sao ngươi biết được?"

      Tôi khẽ cười : "Hoàng hậu nương nương tự mình với tôi."

      ngây người.

      Đúng, quả thực là hoàng hậu nương nương tự mình .

      Hơn nữa, là ngay trước mặt thái tử Cảnh Thành.

      Năm đó tôi mười tuổi. Thái tử Cảnh Thành mười hai tuổi.

      Năm đó, dường như Cảnh Thành rất thích tôi, mang tôi dạo khắp nơi. Vì thế hoàng tử hoàng tôn vương công quý tộc ở kinh thành Đại Cảnh đều biết bên cạnh thái tử Cảnh Thành có tiểu nương, tên là Nhậm Lan Châu.

      Nhậm Lan Châu này, mỗi ngày đều theo bên cạnh thái tử, tấc cũng rời.

      Những ngày đó, Cảnh Phi rất thân thiết với chúng tôi. Ba người chúng tôi thường xuyên đến ngự thiện phòng trộm đồ ăn.

      người là thái tử, người là hoàng tử, vì sao phải trộm?

      Tôi hỏi Cảnh Thành.

      Khi đó Cảnh Thành cười nghiêng cười ngả ở giường, : "Như vậy mới thích thú."

      Những ngày đó, mặt của vốn cực kỳ tái nhợt, cuối cùng cũng có thể nổi lên chút huyết sắc.

      Tôi vui mừng nhìn Cảnh Thành cao hứng, mặc dù cảm thấy trộm đồ ăn trong ngự thiện phòng cực kỳ vất vả, nhưng vì để cho Cảnh Thành cao hứng, cũng làm biết mệt, luôn ầm ĩ thèm ăn, xúi giục hai người bọn họ cùng nhau trộm.

      Tuy rằng Cảnh Thành muốn trộm, nhưng lại có phương pháp, nghĩ ra được phương pháp, lúc nào cũng được vài câu liền bị tôi và Cảnh Phi bác bỏ.

      Khi đó Cảnh Phi rất bất đắc dĩ. lén lút với tôi: "Thái tử ca ca ở trong cung buồn bực quá lâu rồi."

      Ta gật đầu. Mỗi ngày

      Cảnh Thành đều phải cẩn thận làm trò ở trước mặt mọi người, có thể nghĩ “trộm”, là tương đối khá rồi. Tôi trông cậy vào có thể nghĩ ra ý kiến gì hay.

      Cảnh Phi ra chủ ý, mang theo chúng tôi đến ngự thiện phòng trộm vài lần, chúng tôi vui mừng vô cùng.

      Nhưng có đêm, tôi vẫn còn ngủ ở trong phòng của mình, trong lúc ngủ mơ cảm thấy có người lay lay thân thể tôi.

      Tôi mở mắt ra nhìn, là Cảnh Thành.

      hì hì cười : “Nha đầu, chúng ta lại trộm.”

      Tôi nhịn cười, : “Đợi ngày mai Nhị hoàng tử đến đây, chúng ta cùng .”

      Cảnh Thành bĩu môi, : “Ta là thái tử, vì sao phải chờ đệ ấy đến? Ta cũng có thể mang ngươi . Ta cũng có thể mang người trộm thành công.”

      Tôi biết Cảnh Thành cực kỳ cố chấp, bất đắc dĩ, đành phải theo .

      Nhưng lần này, chúng tôi thất bại. Hoàng thượng và hoàng hậu đều biết.

      Chúng tôi bị đưa đến chỗ hoàng hậu. Hoàng thượng cũng ở đó. Chúng tôi đều quỳ mặt đất.

      Hoàng thượng chậm rãi uống trà, đột nhiên bật cười, ra Thành nhi lại nghịch như vậy.”

      Cảnh Thành lẳng lặng quỳ, gì.

      Hoàng thượng quay đầu nhìn hoàng hậu, : “Hoàng hậu, nàng xem, trẫm phải xử phạt thái tử như thế nào?”

      Hoàng hậu : “ trộm đồ ăn ở ngự thiện phòng, mặc dù là trẻ con đùa nghịch. Nhưng Thành nhi thân là thái tử, việc trộm cướp, có chăng nữa, cũng thể làm. Thần theeisp cho rằng, hẳn nên phạt nặng.”

      Hoàng thượng ha ha cười, : “Cũng được. Trẫm giao Thành nhi cho nàng. Hoàng hậu nàng thấy nên xử lý như thế nào xử lý như thế đó .”

      Hoàng thượng xong rồi .

      Lại nghe thấy hoàng hậu : “Thành nhi, con đứng dậy.”

      Cảnh Thành vẫn quỳ, giọng : “Nhi thần chịu phạt, đứng dậy.”

      Hoàng Hậu : “Con biết sai? Mẫu hậu dạy con như thế nào, tại sao con lại quên?”

      “Cảnh Thành : “Nhi thần biết sai. Nhi thần nên quên lời dạy bảo của mẫu hậu. Nhi thần cần phải thường xuyên thận trọng, làm thái tử tốt.”

      Hoàng hậu thở dài: “Làm thái tử vô cùng dễ dàng. Mẫu hậu cũng biết. Con làm rất vất vả, trong lòng mẫu hậu cũng ràng. Nhưng Thành nhi, con phải nhớ kỹ, con là thái tử, vậy có những việc nên làm và những việc nên làm.”

      Cảnh Thành dập đầu, : “Thành nhi nhớ kỹ.”

      Hoàng hậu lại : “Thành nhi, mặt đất rất lạnh, thân thể con từ trước đến nay đều được tốt, may dậy .”

      Cảnh Thành quay đầu nhìn sang tôi, lại quay đầu nhìn hoàng hậu : “Có phải mẫu hậu phạt Thành nhi ?”

      Hoàng hậu thở dài: “Ừm, con biết sai là tốt rồi. Mẫu hậu sao có thể phạt con?”

      Cảnh Thành lại : “Mẫu hậu, vậy có phải người cũng xử phạt Nhậm Lan Châu hay ?”

      Hoàng Hậu thở dài: “Ừm, con biết sai là tốt rồi. Mẫu hậu sao có thể phạt con?”

      Cảnh Thành lại : “Mẫu hậu, vậy có phải người cũng xử phạt Nhậm Lan Châu hay ?”

      Trong phòng yên tĩnh tiếng động. Thở mạnh tôi cũng dám thở ra.

      Hoàng hậu : “Thành nhi, con, tốt với Nhậm Lan Châu như vậy?”

      Cảnh Thành cúi đầu, : “Nhậm Lan Châu luôn luôn làm bạn bên cạnh nhi thần, từ cùng nhau lớn lên.”

      Hoàng hậu cười lạnh, qua hồi lâu lại : “Cũng được. giờ các con đều lớn, có số việc, cũng ngại để cho hai người các con biết.”

      Bà vê châu Phật trong tay rất nhanh: “Thành nhi, con thích Nhậm Lan Châu như thế, nhưng con cũng biết, mặc dù Nhậm Lan Châu thân là nữ tử, nhưng nàng bị bệnh, nàng thể sinh con?”

      Tôi đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt.

      Khuông mặt của hoàng hậu vẫn ung dung lộng lẫy như trước, bà khiêu mi, nhìn tôi và Cảnh Thành. Bên môi của bà ta, có tia mỉm cười.

      Cảnh Thành cũng ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, kêu lên: “Mẫu hậu!”

      Hoàng hậu cười : “Thành nhi, Nhậm Lan Châu, giờ hai người cũng lớn, hẳn hai người cũng biết, nữ tử thê sinh con, là có ý gì?”

      Mỗi chữ mỗi câu, ràng, thấu xương, lạnh buốt.

      Tôi há to miệng nhưng lại phát ra thanh. Giống như muốn nôn ra thứ gì đó, nhưng căn bản nôn được. Nhất thời dạ dày cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, khó chịu khiến tôi khỏi khom lưng xuống. Vốn là quỳ dùng hai tay chống đỡ thân thể, nhưng dường như cũng thể chống đỡ được nữa rồi. Tôi chỉ có thể nghiên người qua bên, ngã ngồi mặt đất.

      Hoàng hậu đứng lên, đến trước mặt tôi, mặt lại hướng về phía Cảnh Thành, : “Thành nhi, con cũng nên biết, con thân là thái tử, muốn cưới phải là nữ tử như thế nào?”

      Cảnh Thành cấp cho hoàng hậu cái dập đầu nặng nề.

      lâu sau, cũng ngẩng đầu lên.

      Hoa nến tích tích tích vang lên.

      Tôi phục hồi lại tinh thần, nhìn Cảnh Phi vẫn ngơ ngác nhìn tôi như cũ, nhàng cười tiếng, : “Chuyện tôi thể sinh con, thái tử và tôi, sớm biết .

      Cho nên, Cảnh Thành muốn thành thân với Đinh Hương, tôi hiểu .

      giờ Cảnh Thành đối đãi với tôi như vậy, tôi cũng hiểu .

      trăm phương ngàn kế muốn bảo trụ vị trí thái tử của .

      Nữ nhân của , thể giống như tôi.

      Giống như tôi, nữ nhân có khả năng sinh con.

      Cảnh Phi hỏi: “Có hận ?”

      Cười khẽ.

      người, hận người, làm sao có thể là chuyện dễ dàng như vậy.
      Last edited by a moderator: 25/1/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37. Bạn cũ

      Editor: Trang


      Phía Tây Miên thành, chính là phủ đệ của Hạ gia.

      Vương Bá phụng mệnh Hạ công tử dẫn tôi vào. Hoa rơi lả tả điểm xuyến loạn thạch, đường uốn lượn xuyên qua hoa cỏ. Mặc dù Hạ phủ thể xưng là tráng lệ, nhưng quả thực là am hiểu sâu về tình thơ ý hoạ.

      Trước mặt có núi đá giả, sống động đoạt thế. Cho dù có nước, cũng tĩnh mịch thú vị. Huống chi vòng qua núi giả, chính là ao nước xanh cạn, khoan thai ở trước mặt.

      Gió mát chậm rãi thổi qua, ao nước xanh cạn kia nhất thời tựa như mất thần phách.

      Tôi thể lên tiếng tán thưởng: "Đẹp!"

      Vương Bá nhìn tôi cái, lớn giọng : "Châu nương, hoa viên này năm đó khiến lão gia nhà ta tốn ít tâm tư. Sau khi lão gia qua đời, công tử nhà ta lại chiếu theo tranh cảnh Tây Hồ, mua thêm bao nhiêu thứ tốt, hoa viên này mới có được bộ dáng như ngày hôm nay."

      lại chỉ vào cái đình hình bát giác cách đó xa : "Ngài xem, tấm biển đình kia, chính là do công tử nhà ta viết. Người nhìn thấy, đều công tử nhà ta khéo tay chữ tốt."

      mặt tấm biển ở đình kia viết bốn chữ "Thủy ba bất hưng"*, đoan chính nội liễm. (*: mặt nước chẳng gợn sóng)

      đình còn treo bộ câu đối, nhìn lại, nếu so với tẩm biển kia lâu năm hơn chút. Nhưng kiểu chữ vẫn xinh đẹp duyên dáng trâm hoa như cũ.

      Tôi khen: "Tâm tư của Hạ công tử quả nhiên nhanh nhạy."

      Vương Bá vui mừng hớn hở : "Cái này là đương nhiên. Nếu công tử nhà ta có thể thi đậu công danh, Châu nương, phải là ta thổi phồng chủ tử nhà mình, công tử nhà ta nhất định có thể cao trung, mặc dù được Trạng Nguyên, nhưng bảng nhãn thám hoa có thể."

      vừa dứt lời, chợt nghe thấy thanh của Hạ Dung ở phía trước: "Vương Bá, ngươi lại bậy bạ cái gì đó."

      Cuối hành lang, Hạ Dung thân xanh nhạt, chiết phiến nửa mở.

      Vương Bá cười hắc hắc. Tôi cười : " sao sao. Còn làm phiền Hạ công tử ra."

      Hạ Dung cười : "Hạ nhân hiểu chuyện, để Châu nương chê cười. Châu nương vốn ở kinh thành, gặp nhiều nhân vật lớn ở Đại Cảnh. Người ở chỗ của ta chung quy vẫn là ánh mắt nông cạn, kính xin Châu nương bỏ qua cho."

      Tôi chỉ có thể "Đâu có đâu có", theo Hạ Dung đến lương đình.

      Gấm vóc được bày ra. Hôm nay, là tôi ứng với thịnh tình của Hạ Dung, đến Hạ phủ thưởng thức "gấm Vũ Thu" mới ra năm nay.

      Dưới ánh nắng mặt trời tính là rực rỡ, từng cuộn từng cuộn gấm Vũ Thu nhanh chóng mở ra, liễm diễm ánh sáng, càng loá mắt hơn.

      Tôi cười : " 'Mĩ cẩm sơ trương thu vũ qua'. Gấm Vũ Thu quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, cuộc đời này đáng tiếc rồi."

      Hạ Dung lay chiết phiết, hé miệng cười khẽ. Có thể thấy phen khen ngợi này của tôi nghe nhiều lắm rồi, cũng có gì lạ.

      Tôi lại : "Chỉ tiếc gấm tốt như vậy, lại thể trở thành quan dụng, chỉ có thể dân dụng. Hạ công tử, cứ như vậy, có thể Hạ gia mất ít tiền thu vào."

      Hạ Dung cười : "Chí hướng của ta ở chỗ này. Lê dân bách tính có thể dùng được gấm tốt, chính là vinh quang to lớn của Hạ gia ta."

      Tôi : "Hạ công tử hỏi thăm con đường làm quan, cầu công danh, là khiến người ta khâm phục thôi."

      Hạ Dung cười tiếng, cũng đáp lời.

      Tôi ngắm nhìn bốn phía, đưa mắt nhìn thấy tấm biển của đình bát giác do Hạ Dung viết mới thấy lúc nãy, vì thế chuyển đề tài : "Hạ công tử viết bốn chữ 'Thủy ba bất hưng', quả nhiên tinh diệu, chắc hẳn được lương sư truyền thụ."

      Hạ Dung cười : "Gia phụ thích văn chương, cũng từ lương sư."

      Tôi cười : "Mặc dù Hạ lão gia thích đồ vật văn chương, nhưng lại thích bức câu đối kia."

      Hạ Dung nhíu mày: "Hửm? Sao Châu nương lại như thế?"

      Tôi : "Châu mỗ bất tài, nhưng trước kia lại quen biết với lão bá khắp hang cùng ngõ hẻm thu thập đồ cổ, theo học ít tạp nham. Đầu gỗ của câu đố kia, chính là Hoàng Hoa Lê thượng hạng, phía chữ còn tô vàng, chỉ có điều lâu năm, màu vàng biến nhạt."

      Hạ Dung gật đầu: " sai, quả thực là gỗ Hoàng Hoa Lê."

      Tôi cười : "Lúc trước Tiên đế mệnh lệnh ràng* gỗ Hoàng Hoa Lê là vật ngự dụng (đồ cùng của vua). Lệnh này vừa ra, trừ phi là cất dấu trước đây, dân chúng bình thường đều được sử dụng gỗ Hoàng Hoa Lê. Gỗ này hiếm thấy như thế, lệnh tôn lại cam lòng khắc thành chữ, làm thành vật thể sử dụng chỉ có thể thưởng thức, đủ thấy rất quý câu đối kia." (*: mệnh lệnh được tuyên bố công khai)

      Ánh mắt của Hạ Dung đảo qua mặt tôi, : "Ngươi như thế, gia phụ quả thực... Chỉ đáng tiếc gia phụ qua đời lâu, ngược lại thực có cách nào biết được vì sao lại có được nó."

      Tôi vội : "Châu mỗ biết. Trong lúc vô ý chạm đến chuyện thương tâm của Hạ công tử."

      Hạ Dung khoát tay, : " sao sao."

      , Vương Bá lại dẫn đến người. Thanh sam như cũ, chỉ là liếc mắt nhìn ta cái trước, sau đó mới hướng về phía Hạ Dung chắp tay thi lễ, : "Tam đệ."

      Tôi đưa tay sờ vào cuộn gấm bên cạnh.

      Hạ Dung cười : " biết Vương gia đến tìm thể tiếp đón từ xa. Châu nương, vị này là đương kim Nhị hoàng tử, Diên Hỉ Vương gia."

      Ngược lại Cảnh Phi ở chỗ này giấu họ giấu tên.

      Tôi nhìn Cảnh Phi cười tiếng, làm lễ.

      cũng vui vẻ tiếp nhận.

      Dường như Hạ Dung biết tôi và Cảnh Phi quen biết nhau. Ba người bình luận về gấm, trong chốc lát sắc trời dần dần tối.

      Tôi và Cảnh Phi cùng nhau ra cửa.

      Hai cái kiệu , trước sau, tới chỗ rẽ nhìn thấy Hạ phủ nữa liền hạ kiệu, lên xe ngựa Cảnh Phi mang đến.

      Tôi nhìn Cảnh Phi chế nhạo : " ra lúc ngươi sống trong Hạ phủ."

      Cảnh Phi nhướng mày, : "Như thế nào? Bố trí của núi đá giả kia, là năm đó ta vẽ tranh cảnh Tây Hồ, để Tam đệ dựa theo bản vẽ mà bố trí."

      Ta mân môi cười : " tệ. Vương gia thăm lại chốn xưa, có cảm tưởng gì?"

      Đột nhiên ngừng cười, nhìn tôi, : "Nếu nhàn rỗi thăm lại chốn xưa tốt rồi. Vốn là muốn mượn bạc Tam đệ, nhưng vì ngươi cũng ở đó nên đành phải để ngày khác lại đến ."

      Tôi hỏi: "Bạc gì?"

      Cảnh Phi khẽ thở dài, : "Chiến ở Tây Cương căng thẳng. Cảnh Nhiên ở nơi đó liên tục bị bại chiến. Mắt thấy sắp vào đông rồi, nhiều tướng sĩ đóng ở nơi đó, lương thực trú đông lại nhất thời cầm cự được, đành phải trù khoản mua lương."

      Tôi cúi đầu ‘Òh’ tiếng.

      Cảnh Phi nhìn chằm chằm vào tôi, lại thở dài.

      Xe ngựa xóc nảy, tôi bị lắc lư đến khó chịu, muốn xuống xe nghỉ ngơi lát xe ngựa đột nhiên dừng lại vào lúc này.

      Cảnh Phi vén rèm xe lên, hỏi: "Chuyện gì?"

      Gã sai vặt mang tới giọng đáp lời: "Vương gia, có người ở phía trước ngăn cản, qua được."

      Cảnh Phi nhìn tôi, tôi gật đầu, tiếp tục vén mành lên chút, nhìn về phía trước.

      Tôi nhìn sống lưng của chút.

      Cảnh Phi : "Thẩm đại nhân, Mạnh đại nhân, Tằng đại nhân."

      thanh cung kính của Thẩm Như Lượng truyền tới: "Hạ quan vấn an Vương gia. Vương gia, hạ quan cùng Mạnh đại nhân, Tằng đại nhân phụng ý chỉ của Thánh Thượng, công vụ trong người, đặc biệt đến Miên thành tiếp kiến Vương gia."

      Cảnh Phi : "Ta muốn đến nhà của bằng hữu, thỉnh chư vị đại nhận trước tiên đến chỗ của ta đợi lát. Ta lập tức trở về."

      Dường như Thẩm Như Lượng dừng chút, lúc này mới đáp: "Cũng được."

      Buông mành xuống, Cảnh phi lùi về chỗ ngồi.

      Xe ngựa từ từ qua.

      Lúc này mới tôi hỏi: "Trong kinh xảy ra chuyện gì sao?"

      Cảnh Phi : "Xem chừng cũng chỉ vì chuyện trù khoản."

      Tôi cười : "Chiến Tây Cương tất nhiên là trọng yếu, nhưng chỉ vì trù khoản, trong triều liền phái hai viện chính sử tri gián, tri thư ngàn dậm xa xôi đến Miên thành bàn bạc cùng Vương gia ngươi, thể tưởng tượng nổi rồi."

      Trong xe u ám, Cảnh Phi cúi đầu cười tiếng, : "Đúng là cái gì cũng thể gạt được ngươi."

      lặng im trong chốc lát, thở dài hơi, mới : "Thái tử ca ca bị bệnh."

      thấy tôi trả lời, liền tiếp: "Chiến Tây Cương bất lợi, ý của phụ hoàng vốn muốn để thái tử ca ca Tây Cương giúp Cảnh Nhiên giải vây. Nhưng hôm nay thái tử ca ca lại bị bệnh, Tây Cương tất nhiên là được. Chiến căng thẳng, lòng quân tan rả, mấy vạn đại quân ở biên cương xa xôi lại có người nào giảm áp được."

      Mấy vạn đại quân ở Tây Cương. Quân đội tinh nhuệ của Đại Cảnh.

      Tiếng vó ngựa ‘lọc cọc’.

      Đường núi quả nhiên quanh co rất khó đoán được.

      Tôi hỏi: "Cho nên, giờ ý của Thánh thượng, là để ngươi ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :