1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Mê cục
      Edit: nhuandong

      Sáng sớm, còn chưa thanh tỉnh, gã sai vặt theo thái tử gia lâm triều trở lại, giao cho tôi tờ giấy Cảnh Thành viết:

      Chuyện Tây biên.

      Lần này mang binh Tây Cương chính là Cảnh Nhiên.

      Nhìn giấy xong, lập tức đốt lửa, đốt tới tro bụi.

      Thái tử chưa trở về phủ, theo lời của gã sai vặt, là thái tử muốn trực tiếp Hộ bộ.

      Tôi đứng ở thư phòng. Chuyện tình mấy ngày nay quá mức phức tạp, nghĩ kỹ muốn để ý chút, lại nhìn thấy Thụy Phương nhàng tới, cười : “Thái chiêu đại nhân, thái tử phi hỏi đại nhân, mấy ngày nay có phải Hộ bộ ?”

      Tôi lắc đầu cái, : “ hề nghe điện hạ nhắc tới.”

      Mắt Thụy Phương đảo qqua bên trong phòng, mới : “Đêm qua thái tử từ thư phòng qua, là mệt mỏi, nằm ngủ luôn. Sáng nay lại vội vã vào triều, thái tử phi , sợ rằng mấy ngày nay thái tử lại muốn ở Hộ bộ, có ai chăm sóc. Nhưng nếu thái chiêu đại nhân tới Hộ bộ, xin mời thái chiêu đại nhân tiện thể mang chút quần áo thay đổi qua đó.”

      Tôi đồng ý. Thụy Phương lại cười : “Thái tử phi nhờ ta khen ngợi thái chiêu đại nhân, là hôm qua thái chiêu đại nhân chỉ điểm lấy được rượu cực ngon, xũng xin thái chiêu đại nhân mang qua cho thái tử chút.”

      Tôi vốn muốn tuy rượu kia tốt, uống qua lần hai lần được, Cảnh Thành yếu ớt, nên uống nhiều. Lời môi dừng lại lát, cuối cùng vẫn là nuốt xuống.

      Tôi cười : “Tỷ tỷ đúng lắm, nhưng nếu ta đến Hộ bộ, chắc chắn mang tới tấm lòng của thái tử phi.”

      Nụ cười của Thụy Phương thay đổi: “Đó là vô cùng tốt.”

      Chờ Thụy Phương rời , tôi tiếp tục khuấy động giấy hồi, cuối cùng muốn Hộ bộ chuyến hay , là tâm loạn như ma.

      Hôm nay giải quyết chuyện binh, vụ án Hộ bộ chính là vũng nước đục.

      Vụ án Đỗ Nguyên Vân này, liên lụy đến hoàng tử hiển quý trong triều. Hoàng thượng lại phái thái tử, còn phái Mã Ngưng, Thẩm Như Lượng, Mạnh Khách.

      Thái tử, Hữu thừa tướng, Tri gián viện, Tri thư viện.

      Ngành quan có quyền thế nhất trong kinh thành, tất cả đều tham dự vào việc phúc tra vụ án Đỗ Nguyên Vân tham ô.

      Quan hệ rắc rối như thế, kim thượng lại biết?

      Mấy người chủ thẩm án kiện này, cho dù liên lụy trong án kiện này, bản thân cũng là kiềm chế lẫn nhau.

      Càng nhiều người tham dự điều tra án kiện này, vụ án càng thể sớm ngày thẩm lý sạch . Quan lại bao che cho nhau, từ xưa có.

      Thánh thượng thánh minh chiếu sáng, chẳng lẽ ràng.

      Đột nhiên tôi cả kinh: sáng nay thái tử vào triều đề nghị sai Cảnh Nhiên mang binh xuất chinh Tây Cương, tại sao lại có thể thuận lợi được Thánh thượng phê chuẩn như vậy?

      Huống chi, người khởi xướng vụ án Đỗ Nguyên Vân này, Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi ở kinh thành.

      Nếu Thánh thượng gọi trở lại, cũng an bài bất cứ chuyện gì cho , cũng để tham dự phúc tra vụ án Đỗ Nguyên Vân, vừa để cho mang binh đánh. Mấy ngày nay Cảnh Phi đều rảnh rang đợi ở Duyên Hỉ vương phủ, cho chim ăn ngắm chút hoa.

      Hết sức giống tác phong ngày thường của kim thượng.

      Kim thượng, chẳng lẽ quân cờ cực quan trọng sao?

      Người mượn vụ án Đỗ Nguyên Vân, tình hình bàn cờ trong đám người quan trọng, cũng như mạng lưới trong kinh thành Đại Cảnh, đều dưới chân vị thiên tử Đại Cảnh người.

      chiêu của người như vậy, đến tột cùng là nước cờ hiểm, hay là tìm tòi trước khi hành động, hoặc là chiêu rách lưới, quấy rối trận long trời nở đất, sau đó người chầm chậm thu lưới?

      Tôi chống đầu, thư phòng vô cùng tĩnh mịch.

      Đột nhiên nghĩ đến, nếu như lúc này Cảnh Thành ở bên người, cùng tôi mỗi người câu từ từ tìm ra manh mối, là vô cùng tốt,

      Nhưng là, lúc này Cảnh Thành lại quyết thể dễ dàng rời khỏi Hộ bộ.

      Tôi nghĩ ngợi liên tục, rốt cuộc tới phòng của thái tử phi.

      Thái tử phi Đinh Hương nghiêng người giường uống trà, trà hoa đinh hương thượng hạng, phòng đều thơm ngát.

      Kể từ khi Đinh Hương vào phủ thái tử, là nàng từ liền thích trà hoa đinh hương. Cảnh Thành liền sai người chung quanh tìm tòi hoa đinh hương thượng hạng, lại mệnh lệnh cho Trương lão đầu tự mình tỉ mỉ làm trà hoa đinh hương, cung cấp thái tử phi uống mỗi ngày.

      Ngày đó Trương lão đầu nhận lệnh của Cảnh Thành, giọng vui rạo rực: “Lão nô còn có thể chế ra bánh ngọt hoa đinh hương, cháo hoa đinh hương, còn có mì hoa đinh hương.”

      Cảnh Thành cười mắng: “Hoa đinh hương thanh nhã như thế, chế là tram xanh là thích hợp nhất. Bánh và cháo đinh hương thôi . Mau thu hồi lòng riêng muốn làm mì hoa đinh hương của ngươi .

      Trương lão đầu phẫn nộ, trong miệng trề môi hồi lâu.

      Sau lại, trong lúc vô tình tôi bắt gắp ông giống như là chưa chết tâm, khi ông ở trong phòng bếp đảo đảo lại làm mì sợi hoa đinh hương, rốt cuộc đành lòng, : “Cái người này nếu chế xong, nếu bọn họ nhìn thuận mắt, ta có thể nếm thử chút ?”

      Trương lão đầu trợn trắng mắt, : “Thái chiêu đại nhân nơi nào để ý tới tay nghề của Trương lão đầu ta, đừng tới chế giễu lão nô.”

      Trong lòng tôi rất là than thở, biết tại sao tôi lại đắc tội với Trương lão đầu chứ.

      Chỉ là, tay nghề của Trương lão đầu vẫn rất tốt, giống như vào giờ phút này, mùi thơm mỹ diệu của hoa đinh hương như thế, cho dù là chế ở trong hoa trà, vẫn đều thanh nhã lâu dài.

      Thanh của thái tử phi Đinh Hương cũng thanh nhã kéo dài, tự nhiên truyền đến: “Thái chiêu miễn lễ, ban thưởng ngồi.”

      Tôi cung cung kính kính ngồi xuống.

      Đinh Hương vẻ mặt cười khanh khách nhìn tôi: “Vừa rồi Thụy Phương mới qua chỗ thái chiêu, vừa mới về báo. Sao lúc này ngươi lại tới đây?”

      Tôi cười : “Hạ quan liên tục suy nghĩ, nghĩ tới thái tử phi rất đúng. Mấy ngày nay sợ rằng thái tử lại tiếp tục cực khổ ở Hộ bộ. Liền muốn cin chỉ thị của thái tử phi, cho phép mang quần áo thay đổi tới cho thái tử.

      Đinh Hương cười : “Đúng vậy. Mấy ngày nay quả thái tử khổ cực.”

      Nàng chậm rãi cầm ly trà bên cạnh lên, nhấp tiếng, lại giương mắt cười : “Lại hôm qua, mới ở đây ăn cơm lát cùng với ta, lại gấp tìm ngươi, buổi tối cũng được ngủ bao lâu, sáng sớm hôm nay lại đứng dậy viết bản tấu, vội vội vàng vàng vào triều.”

      Tôi gật đầu cái, : “Trong triều vụ phức tạp, vụ phức tạp.”

      Nàng cười : “Thái chiêu đại nhân cũng cực khổ, chờ thái tử trở lại, ta bẩm thái tử, để cho cũng nên trọng thưởng ngươi phen mới đúng.”

      Tôi quỳ xuống : “Hạ quan dám nhận. Hạ quan nhận đại ân đại đức của thái tử, vì thái tử tận trung tẫn trách, đều là cần phải làm vậy.”

      Ly trà dừng lại ở bên môi nàng: “A, xem ra ngươi trung thành.”

      Tôi nghiêm mặt : “Mặc dù Lan Châu xuất thân nghèo hèn, nhưng kể từ ngày theo thái tử, thái tử chính là chủ tử của Lan Châu. Dốc sức làm vì chủ tử, là phúc phận của Lan Châu.”

      Đinh Hương “Xì” tiếng cười : “Ngươi đừng khẩn trương như vậy. Dĩ nhiên ta biết lòng trung thành của ngươi. Mau mau đứng lên. Nếu lúc này thái tử vào bắt gặp, lại ta thừa dịp có ở đây khi dễ ngươi rồi.”

      Tôi dập đầu rồi mới đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn dám ngồi xuống.

      Đinh Hương lại cười : “Thụy Phương, ngươi giúp thái chiêu lấy quần áo thay đổi cho thái tử , còn có rượu lần trước thái chiêu qua, cũng lấy chút mang tới cho thái tử.”

      Thụy Phương đồng ý, kêu tôi vào trong nội thất.

      Đinh Hương lại gọi tôi lại: “Thái chiêu đại nhân.”

      Thấy tôi quay người lại đợi chỉ thị của nàng, nàng lại cười : “Ngươi qua đó, có thể giúp ta nhắc nhở thái tử gia chút? Chuyện hôm qua ta bày cho , nhất định phải nhớ ở trong lòng.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Chặn đường

      Editor: nhuandong

      Dọc theo con đường từ phủ thái tử đến Hộ bộ, dĩ nhiên là ngang qua vương phủ Duyên Hỉ.

      Quả nhiên cỗ kiệu bị chặn lại. Tôi vén rèm lên, ánh mắt Cảnh Phi rơi thẳng vào trong kiệu.

      Tôi xuống kiệu, muốn thỉnh an .

      ngăn tôi lại: “ cần đa lễ, thái chiêu đại nhân, có tiện vapf phủ chút ?”

      Mỗi lần Cảnh Phi gọi tôi là thái chiêu mà gọi tôi là Nhậm Lan Châu, nhất định là có chuyện gì tốt lành gì.

      Tôi híp mắt nhìn phương hướng Hộ bộ chút.

      Thời gian còn sớm, hai bên phố xá còn chưa hoạt động, người đường cũng nhiều lắm. Chỉ có cơn gió thỉnh thoảng thoáng qua, thổi cát bụi bay lên, nhất thời làm cho người ta mê mẩn.

      Khẽ mỉm cười, : “Vừa rồi thái tử phi , muốn nhanh chóng mang đồ tới chỗ thái tử. Có thể là trong đêm qua thái tử giao phó đồ cho thái tử phi, sáng sớm muốn mang tới chỗ thái tử. Chuyện này rất gấp, sợ là thái tử điện hạ nóng lòng chờ.”

      Cảnh Phi nhìn chăm chú vào tôi: “Chẳng lẽ tại vương phủ Duyên Hỉ chính là chỗ để cho ngươi tránh kịp hay sao? liên tục hai ba câu cũng được sao?”

      Giọng cũng giống bộ dáng bình thường của .

      Tôi thở dài, : “Vương gia, cần làm khó hạ quan nữa, vương gia cũng là người hiểu chuyện. tại thái tử điện hạ phúc tra vụ án của Đỗ đại nhân, người trong phủ thái tử, làm sao có thể có quá nhiều quan hệ với vương phủ Duyên Hỉ.”

      Trước khi phúc tra vụ án, hai nơi thường xuyên lại là để cho kim thượng nhìn, để cho người thấy tình nghĩa huynh đệ hòa thuận vui vẻ giữa các hoàng tử hoàng gia.

      Nhưng giờ phút này, cục diện vụ án này nhìn lắm.

      Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi tố giác Đỗ Nguyên Vân cùng với đám người, đến tột cùng sau lưng có còn những chuyện khác hay , tại đều biết. Huống chi, ý của kim thượng với vụ án này, vẫn biết được.

      Tạm thời vẫn nên tránh cho thỏa đáng.

      Cảnh Phi thở dài, : “Ta sớm đoán được ngươi như vậy, chỉ là quản được chính mình, sáng sớm chờ ngươi ở chỗ này.”

      nhìn mắt ta: “Nhậm Lan Châu, ta biết ngay nhất định ngươi phủi sạch quan hệ cùng với ta.”

      Tôi cũng nhìn như vậy: “Kính xin vương gia bảo trọng, nơi này gió lớn, huống chỉ là ở giữa phố. Vương gia đứng ở chỗ này, bị người nhìn

      thấy, rất tốt."


      Bên môi Cảnh Phi có chút ý cười, : "Cũng được cũng được, bổn vương cũng phải là muốn làm khó ngươi. Ngươi khó xử, ta đều hiểu được. Chỉ là, nghĩ tới nhiều năm cùng chỗ với nhau, có mấy lời, dựa vào tình cảm trong quá khứ, vẫn nên là nhắn nhủ với ngươi."


      Tôi chờ đoạn sau của .


      cẩn thận nhìn tôi, lại thở dài, mới : "Nhậm Lan Châu, có số việc, cần gấp gáp, cũng cần đưa ra kết luận quá sớm, vô cùng gấp gáp, làm mờ mắt, mờ tâm."


      Mấy chữ sau hơi đề cao lượng.


      Tôi cười : "Hạ quan cám ơn vương gia."


      nhàng lắc đầu cái, : "Ta hiểu ngày hôm nay theo như những lời ngươi , nhất định ngươi nể tình, để ở trong lòng."


      vén rèm lên giúp tôi, tôi ngồi vào trong kiệu.


      Tình cảnh này, bỗng nhiên tôi nhớ tới lần tôi bị hoàng hậu nương nương xử phạt, bị giam trong phòng , mơ mơ màng màng ra ngoài.


      ngày kia, của hoàng cung to như vậy, chỉ có Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi mang theo cỗ kiệu , lẳng lặng chờ tôi ra ngoài.


      mang đến cho tôi bánh bao thịt nóng hổi cùng với trà nóng, dặn dò tôi uống từ từ.


      Thậm chí lần trước trước thanh lâu tôi với cùng nhau cò kè mặc cả với ông chủ tiệm vàng, Cảnh Phi bộ dáng thương nhân tính toán chi li.


      Thậm chí mới ngày kia, đối ẩm dưới giàn hoa trong phủ thái tử, hai người chúng tôi từng câu từng chữ, nghĩ đằng nẻo.


      cái chớp mắt, những quang cảnh này mơ hồ xuất trước mắt.


      Chỉ có thể trộm than thở ở trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn hề than thở.


      Tôi thấy còn nắm lấy rèm, cười cười : "Mau thả xuống , tôi ngồi ở bên trong nhưng ra vô cùng lạnh."


      cười tiếng, gật đầu cái.


      Màn che rơi xuống, lập tức ngăn cách trong ngoài.


      Tôi : " thôi."


      Cỗ kiệu nhanh, thoáng cái cách rất xa vương phủ Duyên Hỉ.


      Đoạn cuối dọc theo con đường vương phủ Duyên Hỉ, phía đông xa hơn chút có khúc quạch, trong chốc lát chính là Hộ bộ vương triều Đại Cảnh.


      Cửa chính Hộ bộ, hai con sư tử bằng đá vẫn thay đổi như cũ, mỗi lần nhìn thấy tôi luôn cảm thấy quỷ dị.


      Nhớ mấy năm trước, có lần tôi đứng cạnh kiệu , nóng lòng chờ đợi Cảnh Thành ở trước cửa Hộ bộ.


      Khi đó Đỗ Nguyên Vân nhạc phụ đại nhân của Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi vẫn còn là Hộ bộ thị lang.


      Tôi chờ ở cửa lâu, hai chân nhức mỏi, dứt khoát an vị nghỉ chân ở trong kiệu vốn dĩ dành cho Cảnh Thành chút.


      biết qua bao lâu, tôi ngủ gật, lại nghe thấy tiếng vấn an rất cung kính: "Hộ bộ thị lang Đỗ Nguyên Vân, thỉnh an thái tử gia."


      ngủ gật đột nhiên tôi thức tỉnh, chân khẽ run rẩy, bỗng chốc phản ứng kịp.


      Có thể là hai chân run run nổi lên làn gió , rèm khẽ lay động. Ngay sau đó lại nghe được người ngoài rèm lặp lại tiếng: "Hộ bộ thị lang Đỗ Nguyên Vân, thỉnh an thái tử gia."


      Tôi nghe ràng, nhưng lại biết trả lời như thế nào, đành phải ho tiếng.


      Người ngoài rèm chần chừ trong chốc lát, lại : "Thái tử gia, ngày hôm trước thần dâng lên nhân sâm ngàn năm nhập từ Triều Tiên, thái tử gia có nhận được hay ? Nếu thái tử gia vừa mắt, nhất định thần hỗ trợ tìm giúp thái tử gia, hảo hảo dâng tặng lên người."


      Tôi lại ho tiếng, rốt cuộc cẩn thận vén rèm xe lên, nhìn vẻ mặt người nọ, kinh ngạc, hắc hắc cười khan : "Ách, tôi phải là thái tử gia. Tôi là người trong phủ thái tử gia, tại thái tử gia ở bên trong Hộ bộ. Đại nhân, ha ha, đại nhân nhận lầm người rồi."


      mặt Đỗ thị lang từ hồng chuyển sang trắng, bộ dáng như muốn phát giận, lại phát được. Râu ông ta run run trong chốc lát, cuối cùng hất tay áo lên khỏi.


      Khi đó tôi ngồi trong kiệu nhìn Đỗ Nguyên Vân, lắc đầu thở dài: người này chính là trong hai người tài giỏi vương triều Đại Cảnh Đỗ thị lang Đỗ Nguyên Vân? Thiệt thòi năm đó tôi từng ngưỡng mộ đại danh kia lâu, ngưỡng mộ lâu. Hôm nay vừa thấy, thấy chỉ thường thôi.


      Hơn nữa lại tức giận với đứa bé, có thể thấy được độ lượng lớn.


      Sau đó tôi lại như vậy với Cảnh Thành, Cảnh Thành chỉ cười, giống như để ý tới việc tôi nghị luận Đỗ Nguyên Vân phen.


      Tính ra, qua vài lần xuân hạ thu đông.


      Hôm nay Đỗ Nguyên Vân trải qua việc được đề cử thăng chức làm Hộ bộ thượng thư, lại vinh dự khi nữ nhi trở thanh Duyên Hỉ vương phi, lại trong giây lát bị con rể của chính mình mật báo, bị bắt vào trong đại lao.


      Chuyện thế gian, là hay thay đổi.


      Chỉ có cửa chính Hộ bộ này, song sư trước cửa vẫn hùng dũng đứng thẳng, uy phong lẫm liệt.


      Lúc này, bọn chúng là đôi hợp tác rất tốt, giống như mấy năm trước, vai kề vai canh giữ ở cửa chính Hộ bộ, trợn to cặp mắt, nhìn khách mờ mà đến là tôi đây.
      Last edited: 2/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Liên câu

      Editor: nhuandong


      Bên trong đại sảnh Hộ bộ, chúng quan viên tốp năm tốp ba ngồi vây quanh, tôi nhìn chung quanh tìm thái tử lại nghe thấy thanh non nớt: “Thái chiêu đại nhân.”

      Quay đầu lại, quả nhiên là Tằng Duyệt.

      Nhìn kỹ lại lần, phía sau chính là Mạnh Khách đứng cười khanh khách.

      Xem ra hai ngày này tiểu hồ ly Tằng Duyệt này ràng cũng tệ. Cũng coi như là ban đầu tôi nhìn nhầm.

      Tôi cười ha ha, : “ ra mà Mạnh đại nhân và Tằng đại nhân.”

      Mạnh Khách nhường nhường phía bên trái, cho ra người mặt mày thủy mặc, yếu ớt cười nhìn tôi.

      Tôi cười : “Vị này là?”

      Mạnh Khách đáp: “Đây chính là kim khoa trạng nguyên lang. Sợ rằng thái chiêu đại nhân còn chưa gặp qua đúng ?”


      Tôi gật đầu.

      Vị trạng nguyên kia lập tức cho tôi cái vái, : “Hạ quan Tô Nhiễm, gặp qua thái chiêu đại nhân.”

      Tôi vội khoát tay, : “Ngươi có tiếng cũng có miếng là trạng nguyên, ta chỉ là nữ tử trong phủ thái tử, nào dám đường đột tới môn sinh thánh nhân. cần làm giảm thọ của ta.”

      Tô Nhiễm khẽ mỉm cười.

      Tôi lại nhìn Mạnh Khách cười : “Hôm nay nhìn như là ta gặp đúng dịp? Gặp được lão trạng nguyên là ngươi, lại còn nhìn thấy tân khoa trạng nguyên, ít may mắn.”

      Mạnh Khách cười : “Cái này cũng phải là đúng dịp nhất. Mấy ngày nay phải là tra án mệt mỏi sao, mới vừa mấy người chúng ta ở cùng chỗ, liên cú(1) đây.”

      (1) Liên cú: trong những hình thức làm thơ thời xưa, gồm hai hay nhiều người, mỗi người làm câu rồi ghép thành bài thơ.

      Tôi cười : “Liên cú khó khăn nhất, cũng đừng lôi kéo tôi.”

      Tằng Duyệt nháy mắt : “ khó, lần này Mạnh đại nhân dùng từ ngữ của chúng ta, chỉ cần dùng từ ngữ của cổ nhân là được rồi. Đầu đuôi chữ tương hợp là đủ.”

      Tôi sửng sốt, ra là “liên câu” chứ phải là “liên cú”.

      Những người uyên bác này lại chơi trò chơi của con nít khi mới học chữ viết sao?

      Mạnh Khách lại : “Như thế nào? Lần này khó khăn chứ.”

      Tôi nghiêng nghiêng đầu nhìn trong phòng khách chút, vẫn nhìn thấy thái tử. Nhưng nếu giờ phút này mà lờ mà lờ mờ muốn tìm thái tử, chỉ sợ bọn họ nảy sinh nghi ngờ, tốt. Vì vậy đành phải cười : “Cũng tốt, tại cũng có chuyện gì gấp gáp, vậy liền viết chữ liên câu đùa chơi chút.”

      Bên cạnh những quan viên khác sớm chuẩn bị tốt án thư (2), giấy và bút mực.

      (2) Án thư: Án: bàn; thư: sách. Bàn dùng để xếp sách.

      Tô Nhiễm cười : “Như thế nào? Vẫn là Mạnh đại nhân khởi dầu? Hay là phiền Mạnh đại nhân giúp tay ghi chép chút?”

      Tất cả mọi người dám.

      Mạnh Khách cầm bút lông, chuẩn bị nghiên mực tốt lắm, bỗng nhiên lại nghiêng đầu nhìn tôi đứng ở bên cạnh chút, cười : “Sao ta lại quên chứ, ngày hôm trước vừa mới bỏng tay. Thái chiêu đại nhân, nếu như ngươi tiện, viết giúp ta chứ?”

      Tôi gật đầu cái, cười : “Cũng được, ngươi muốn khởi đầu cái gì?”

      trầm ngâm lát, : "Chấp thủ tương khán lệ nhãn."(3)

      (3) Chấp thủ tương khán lệ nhãn: Nắm tay nhìn mắt lệ rơi
      Trong bài thơi “Vũ lâm linh” (Liễu Vĩnh) Đời Tống
      Hán Việt:
      Hàn thiền thê thiết,
      Đối trường đình vãn sậu vũ sơ yết.
      Đô môn trướng ẩm vô tự,
      Lưu luyến xứ, lan chu thôi phát.
      Chấp thủ tương khán lệ nhãn,
      Cánh vô ngữ ngưng yết.
      Niệm khứ khứ,
      Thiên lý yên ba.
      Mộ ái trầm trầm, Sở thiên khoát.
      Đa tình tự cổ thương li biệt,
      Cánh na kham lãnh lạc thanh thu tiết?
      Kim tiêu tửu tỉnh hả xứ?
      Dương liễu ngạn hiểu phong tàn nguyệt.
      Thử khứ kinh niên,
      Ưng thị lương thần hảo cảnh hư thiết.
      Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,
      Cánh dữ hà nhân thuyết?
      Dịch thơ:
      - Ve kêu thảm thiết;
      Chiều trước trường đình, trận mưa vừa hết.
      Ngoài thành rượu tiễn chẳng hoài;
      Còn quyến luyến, thuyền đà giục riết.
      Nắm tay nhìn mắt lệ rơi,
      Nghẹn ngào, khôn xiết.
      Bước chân ngàn dặm xa khơi,
      Trời Sở rộng mây chiều mù mịt.
      Đa tình tự cổ đau li biệt;
      Sao chịu thấu tiết thu tàn gió rét!
      Đêm nay tỉnh rượu nơi nào?
      Bờ dương liễu, gió mai trăng khuyết.
      Biền biệt năm dài,
      Thôi cảnh đẹp ngày vui giờ chẳng thiết.
      Dẫu có muôn ngàn kẻ chung tình;
      Dễ ngỏ cùng ai biết?

      Tằng Duyệt trợn to hai mắt: “Mạnh đại nhân, loại từ ngữ điên cuồng câu cú phóng túng này, thích hợp.”

      Tô Nhiễm ho tiếng, : “Sao lại thích hợp? Từ ngữ của Liễu Tam Biến(4) tuyệt diệu cổ kim.”

      (4) Liễu Tam Biến: Liễu Vĩnh (chữ Hán: 柳永, 1004-1054), trước có tên là Tam Biến, tự: Kỳ Khanh; là quan nhà Bắc Tống, và là nhà làm từ(5) nổi tiếng ở Trung Quốc.
      (5) Từ (Trung văn phồn thể: 詞; bính : cí; Wade–Giles: tz'ŭ, đôi khi cũng được viết là 辭 hay 辞) là thể loại văn học, hình thành vào đời Đường, và phát triển mạnh vào đời Tống ở Trung Quốc.

      Tằng Duyệt vẫn lẩm bẩm trong miệng như cũ, mấy quan viên bên cũng giống như nhịn được, : “Cứ viết trước , nếu phía sau nhìn thích hợp đổi lại.”

      Tay tôi chấp bút lông, soạt soạt viết xong chữ “Chấp thủ tương khán lệ nhãn.”

      Mạnh Khách đứng bên, nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn chút, khẽ mỉm cười, : “Tốt. Đinh đại nhân, đến phiên ngươi.”

      Tô Nhiễm cười : “Vậy tôi cũng tiếp: “Lệ nhãn vấn hoa hoa bất ngữ ."(6)
      (6) Trong bài thơ “Điệp Luyến Hoa” của Âu Dương Tu
      Điệp Luyến Hoa
      Đình viện thâm thâm thâm kỷ hử?
      Dương liễu đôi yên,
      Liêm mạc vô trùng số.
      Ngọc lặc điêu an du dã xứ,
      Lâu cao bất kiến Chương Đài lộ.
      Vũ hoạnh phong cuồng tam nguyệt mộ,
      Môn yểm hoàng hôn,
      Vô kế lưu xuân trú.
      Lệ nhãn vấn hoa hoa bất ngữ,
      Loạn hồng phi quá thu thiên khứ.

      Dịch nghĩa:
      Đình viện sâu sâu sâu biết mấy?
      Dương liễu mông lung như khói
      Trướng rèm lớp lớp đếm nổi.
      Hàm ngọc, yên chạm chốn chơi bời,
      Lầu cao thấy đường Chương Đài.
      Cuối tháng ba mưa dữ, gió mạnh
      Cửa che kín hoàng hôn,
      có cách gì giữ nổi mùa xuân.
      Mắt lệ hơi hoa, hoa ,
      Màu hồng rụng tơi bời hơn cả mùa thu.

      Dịch thơ:
      Đình viện sâu sâu sâu biết mấy,
      Liễu hồng áng khói,
      Trướng rèm đếm nổi.
      Hàm ngọc yên vàng như trẩy hội,
      Lầu cao khiến Chương đài khuất lối.
      Tháng cuối xuân rồi mưa gió gội.
      Cửa khép hoàng hôn,
      Cách chi lưu xuân nổi.
      Mắt ướt hỏi hoa hoa chẳng
      Tơi bời hoa rụng hơn


      thu tới.


      Vừa dứt lời Tằng Duyệt liền : "Sai rồi sai rồi. Chữ ' mắt' ứng với chữ cái đầu tiên mới đúng."


      Tô Nhiễm cười :" thể nào. Thái chiêu đại nhân, hạ quan thua. Làm phiền đại nhân ghi lại tên của hạ quan."


      Tôi gật đầu cười, viết chữ "Tô" lên giấy, sau đó bên cạnh chữ vẽ vòng tròn.


      quan viên bên cạnh cười : "Tô đại nhân, xem ra hôm nay ngài gặp xui xẻo rồi, thế mà lại thua. Trước đó cho tới bây giờ chưa từng bại, như thế nào rượu tối nay, có lẽ Tô đại nhân ngài phải mời khách rồi."


      Đột nhiên Mạnh Khách xen vào , "Chẳng lẽ Tô đại nhân lần đầu nhìn thấy thái chiêu đại nhân nên hoảng hồn?"


      Tôi ho tiếng: "Mạnh đại nhân cũng đừng trêu ghẹo ta."


      Tằng Duyệt ở bên lại : " thể trách Tô đại nhân. Câu đầu của Mạnh đại nhân cũng rất khó. Bên ta suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ được ra câu tiếp theo."


      Tô Nhiễm cười : "Đúng ? Mạnh đại nhân, hôm nay ngài cố ý dùng câu như vậy để làm khó hạ quan sao?"


      Mạnh Khách cười cái, : "Nếu tất cả mọi người thấy ngày hôm nay Mạnh mỗ khởi đầu được tốt, Mạnh mỗ đổi sang câu khác là được."


      lấy lại giấy tôi vừa mới viết chữ, nhàng thu lại, bỏ vào trong ngực của .


      Sau đó lại cười : 'Đổi câu này "Cựu vương vương tạ đường tiền yến."

      (7)

      (7) Ô Y hạng của Luu Tích Vũ (thời Đường)


      Chu Tước kiều biên dã thảo hoa,

      Ô Y hạng khẩu tịch dương tà.

      Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến,

      Phi nhập tầm thường bách tính gia.

      Tản Đà dịch thơ:

      Ngõ Ô Y [9]

      Bên cầu Chu Tước cỏ hoa,

      Ô Y đầu ngõ, bóng tà tịch dương.

      Én xưa nhà Tạ, nhà Vương

      Lạc loài đến chốn tầm thường dân gia.


      Tôi còn chưa viết xong, Tô Nhiễm liền cười : "Cái này đơn giản, "Yến tử lâu , giai nhân hà tại? (8-)"


      (8-) Trong bài thơ Vĩnh Ngộ Lạc

      Yến tử lâu ,

      giai nhân hà tại?

      Dịch thơ

      Lầu Yến Tử vắng ,

      Người đẹp ở đâu?


      Tằng Duyệt hắng giọng, cười tiếp: "Tại thủy nhất phương." (9)


      (9) Câu của Lưu Bị khi nhìn thấy Khổng Minh và Bàng Thống sông Tại thủy nhất phương nghĩa đen là ở bên kia sống, nghĩa bóng là ngóng trông ai đó ngặt nỗi khó khăn cách trở nên thể gặp nhau. Khi ra câu này Lưu Bị giống như cá mắc cạn mong mỏi gặp 'nước', vừa hay gặp hai người kia chèo thuyền lướt qua trước mặt nên cảm thán thốt ra câu đó :))


      Lại có quan viên tiếp được: "Phương trấn tĩnh, hựu tư mệnh giá" (10)


      (10) Bốn phía yên tĩnh, lại hoài niệm người đánh xe."


      .............


      Nhất thời sàn sàn như nhau chẳng phân biệt được, náo nhiệt vô cùng.


      Dùng qua bữa trưa, lại qua buổi trưa, tôi vẫn gặp được thái tử. Các quan viên cũng tản , ai có chức nấy. mình tôi đứng ở phòng khách, nhìn bọn Tằng Duyệt sửa lại công văn, chuyện câu được câu , chỉ vì che giấu tâm tư muốn gặp Cảnh Thành.


      Lại qua thời gian mấy nén hương, vẫn nhìn thấy thái tử. Tôi lại len lén quay vong, phát chẳng biết lúc nào Mạnh Khách cũng ở Hộ bộ.


      Tôi vội về phía Tằng Duyệt hỏi: "Tằng đại nhân, có nhìn thấy Mạnh đại nhân ?"


      Tằng Duyệt lắc đầu cái, : "Sau bữa trưa nhìn thấy."


      Tôi nghĩ lúc ăn bữa trưa, cử chỉ của Mạnh Khách cũng có chỗ khác thường, vẫn tiếp tục thi từ phụ xướng với đám người Tô Nhiễm, chua đến mức khiến người ê răng.


      Tôi hỏi: "Hôm nay chẳng lẽ Mạnh đại nhân có công vụ bận rộn gì ở Tri thư viện?"


      Tằng Duyệt tiếp tục lắc đầu : "Ngày hôm trước Mạnh đại nhân nhận ý chỉ của Thánh thượng, là Hộ bộ nhiều việc, muốn gần đây Mạnh đại nhân chuyên tâm giúp tay ở Hộ bộ. Tri thư viện giao cho phó sử khác xem rồi. Chuyện ở Hộ bộ, làm cho Mạnh đại nhân loay hoay bể đầu sứt trán, này , ngay cả ta cũng tiện thể mang qua đây đấy."


      Tôi cười : "Còn chưa chúc mừng Tằng đại nhân, mấy ngày ngắn ngủi mà được Mạnh đạii nhân coi trọng."


      Tằng Duyệt chợt nghiêm mặt : "Được Mạnh đại nhân coi trọng hạ quan vô cùng cảm kích."


      Răng tôi đau xót, nhịn được cười : "Tôi cũng phải là Mạnh đại nhân. Lời này của ngài, vẫn nên là trước mặt Mạnh đại nhân ."


      Tằng Duyệt sửng sốt, Tiểu hồ ly non nớt sợ rằng bị tôi dọa sợ hết hồn rồi.


      Tôi khoát khoát tay : "Chỉ là đùa với ngài chút, Tằng đại nhân cần chê bai."


      Sắc mặt Tằng Duyệt trở nên hồng, mím môi lời nào.


      Tôi thấy hỏi gì, đành trở về chỗ ngồi của mình uống trà đọc sách.


      Lại lát sau, chợt thấy Tô Nhiễm vào.


      Đúng rồi, sao lại quên hỏi chứ. Mặc dù vị Trạng nguyên này nhìn qua có vài phần vụng về thoải mái, nhưng có thể biết Cảnh Thành và Mạnh Khách đâu?


      Tôi đứng lên, vừa định tới lại nhìn thấy Tô Nhiễm nhìn thấy tôi, khẽ mỉm cười tới.


      Tôi đứng tại chỗ, chỉ nghe cười : "Hạ quan muốn tìm thái chiêu đại nhân."


      Tôi sửng sốt, : "Chuyện gì?"


      Tô Nhiễm nhìn chằm chằm tôi, mặt tươi cười : "Thái tử trở lại, Mạnh đại nhân cũng về tới, đều ở tiền sảnh, chờ thái chiêu đại nhân."
      Last edited: 2/1/15

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31: Kinh biến

      Editor: nhuandong

      Lần đầu tiên tôi mới phát ra tiền sảnh Hộ bộ lại rộng rãi đến như thế, có thể có đủ chỗ để hàng loạt các đại quan của thiên triều Đại Cảnh ngồi xuống.

      Xếp thành hàng, đối mặt với tôi.

      Hữu thừa tướng Mã Ngưng, chính sử Tri thư viện Mạnh Khách, chính sử Tri gián viện Thẩm Như Lượng, Hộ bộ thượng thư Nhạc Manh Hải.

      Thái tử Cảnh Thành ngồi ngay ngắn ở chỗ cao nhất bên phải, thân màu vàng đỏ.

      Mặc dù trong lòng khỏi cảm thấy thấp thỏm, nhưng tôi vẫn tiến lên phía trước : “Thái chiêu Nhâm thị, thỉnh thái tử điện hạ, các vị đại nhân.”

      Đột nhiên có người quát lên: “Quỳ xuống.”

      Lập tức liền có mộc côn đánh tới. Tôi “bụp” quỳ xuống, lung lay yên, đôi tay gần như sắp chống xuống đất, trong khoảnh khắc lại có sai dịch tới lập tức nhấc hai cánh tay của tôi lên.

      Tôi nghiêng đầu nhìn sai dịch cái, sau đó đưa ánh mắt về phía thân người vàng đỏ kia.

      Đôi môi Cảnh Thành khép chặt, tôi mới phát hôm nay mặc thường phục. Mũ quan màu vàng đỏ này làm nổi bật vẻ mặt tốt của .

      Tôi nghe thấy tiếng của Mạnh Khách: “Nhậm thị lớn mật, ngươi có biết tội của ngươi ?”

      Tôi quay sang nhìn : “Cái gì?”

      Khóe miệng Mạnh Khách nâng lên, ném tờ giấy xuống dưới đài.

      Tờ giấy bay bay lượn lượn cuối cùng rơi xuống trước mắt tôi. Tôi giãy giụa cẩn thận nhìn , là tờ giấy sáng nay tôi giúp đám quan viên chơi “Liền câu”.

      Lúc ấy là Mạnh Khách thu hồi, bỏ vào trong ngực của .

      Hai chữ tôi viết bị khoảnh tròn bằng bút đỏ.

      “Chấp”. “Tô”

      Chấp thủ tương khán lệ. Là câu thơ Mạnh Khách ngâm lúc ấy.

      Tô, là liền câu tân khoa trạng nguyên Tô Nhiễm nghĩ sai quy củ, phải ghi phạt, cho nên tôi viết ra tên của .

      tại hai chữ này bị khoanh tròn đỏ. Vòng tròn đỏ thắm màu chữ đen ở trước mắt làm tôi hoảng hốt.

      Trong lồng ngực giống như bị có gì đó đụng vào.

      Hình như tôi hiểu ra cái gì, trợn to hai mắt, ngẩng đầu nhìn chỗ hữu thừa tướng Mã Ngưng.

      Nghe tiếng của Mạnh Khách: “Rốt cuộc ngươi cũng biết tội rồi hả? Nhậm Lan Châu, ngươi lại dám giả tạo thư qua lại với quan viên trong triều, lá gan .”

      Hữu thừa tướng, Mã Ngưng, tự Chấp Tô.

      Trong đầu thiên ngôn vạn chữ lập tức đánh tới. Bốn người đài, màu sắc áo bào sáng chói, sáng khiến đầu tôi càng thêm rối. Giống như lúc này ban đầu đầu mối chân tướng có thể nắm được rồi lại vô luận như thế nào cũng bắt được.

      Tôi nghe thấy tiếng đuối của mình: “Tôi có.”

      Có người cười khẽ, lộ ra vẻ khinh thường.

      Tôi nghe ra là Mã Ngưng hay là Thẩm Như Lượng.

      Hay là Cảnh Thành.

      Sức lực của sai dịch quá lớn, tôi tránh thoát được. Tôi có cách nào quay đầu được, cẩn thận nhìn gương mặt của .

      Mạnh Khách nghiêng tới phía trước,

      Chương 31: Nữ quan Lan Châu


      cười : "Biết ngươi như vậy."


      cầm xấp giấy dày bàn lên, lắc lắc, lại cười : "Những thứ này, ngươi cũng có thể xem kỹ chút."


      Những tờ giấy kia nhàng rơi xuống. Có mấy tờ rơi từ mặt tôi rơi xuống, giống như trêu tức rồi lại rơi xuống đất.


      Tôi liều mạng ngửa đầu cẩn thận phân biệt, mỗi tờ giấy đều có hai chữ màu đen bị khoanh tròn.


      Chấp Tô. Chấp Tô. Chấp Tô.....


      Phần đề thư (1) của mỗi tờ đều là hai chữ: Cảnh Thành.


      (1): Đề thư: đề chữ, ghi tên.


      Chữ viết này tôi quen thuộc đến thế.


      Những chữ này mỗi đêm hai người chúng tôi đều cùng chỗ, thư phòng phủ thái tử.


      Dưới ánh nến, mặt Cảnh Thành lộ vẻ sáng rỡ cùng hưng phấn ràng, yên lặng nhìn chằm chằm tôi, trong mắt lộ ra tán thưởng.


      Cảnh Thành, tất nhiên người ràng nhất, chữ viết của Nhậm Lan Châu, giống như đúc chữ viết của người.


      bút vạch, lần lần.


      Nhuộm, màu đen, thư tín thắm đượm.


      Người từng dùng cây bút gõ đầy tôi: "Nha đầu, thích học chữ của ta hơn."


      Chữ của người nhìn đẹp như vậy, chữ như trâm hoa, chính là đến chữ của người.


      Chẳng lẽ bao nhiêu đêm mình, dưới ánh đèn tỉ mỉ tính toán, mỉm cười trước khi viết, hôm nay lại trở thành chứng cứ phạm tội đâm ngược về phía tôi?


      Cảnh Thành? Mã Ngưng?


      Thiên ngôn vạn ngữ lại đánh úp tới. Tôi giãy giụa muốn cẩn thận nhìn lại nội dung thư tín.


      Rốt cuộc thấy mấy chữ: "....Chuyện Đỗ Nguyên Vân, tình trọng đại, hi vọng các vị ái khanh cẩn thận châm chước, biết phát cẩn thận làm mới phải..."


      Rốt cuộc người bên cười lạnh: "Nhậm Lan Châu, nghĩ tới ngươi lại lợi dung thái tử điện hạ tin tưởng ngươi, lợi dụng hữu thừa tướng tin tưởng ngươi. Trước ngươi ngụy tạo thư tay thái tử viết, lén lút lui tới với Đỗ Nguyên Vân ở giữa được lợi. Sau khi chuyện Đỗ Nguyên Vân tham ô xảy ra, ngươi lại ngụy tạo thư thái tử, muốn Hữu thừa tướng làm qua loa vụ án Đố Nguyên Vân. Nhậm Lan Châu, ngươi vô cùng thông minh tính toán hết tất cả.


      Tôi từng chữ từng chữ thừa nhận lời của , mắt trợn trong, giống như đại đường Hộ bộ này, càng lúc càng rộng lớn khiến cho tôi cảm thấy giữa ánh sáng mờ mịt, thấy tất cả nguyên do.


      Cuối cùng Thẩm Như Lượng cũng mở miệng : "Nhậm Lan Châu, ngươi đúng là người thông minh. Những đạ quan viên trong triều đình như chúng ta cũng gần như bị ngươi lừa hết. may là Hữu thừa tướng có lòng riêng, giao tất cả các loại thư từ cho chúng ta, còn tấu minh với thánh thượng, bởi vì quan hệ đến chính bản cho nên tình nguyện thối lui khỏi vụ tra hỏi này. Mà thừa tướng thẳng thắn như vậy làm chúng ta cực kỳ bội phục."


      thở dài, lại : "Khụ, ta cũng càng già càng hồ đồ, may mà Tô Nhiêm trạng nguyên chỉ ra, ngộ nhỡ chữ viết này bị người bắt chước...


      Tô Nhiêm.


      Tôi nhớ tới sáng nay, gương mặ Tô Nhiêm khi đứng bên cạnh ta thi liền câu.


      ra sáng sớm thi liền câu, Tô Nhiêm và Mạnh Khách đều bày ra để làm cho tôi rơi vào cạm bẫy.


      Chấp thủ tương khan lệ.


      Lệ nhân vấn hoa hoa bất ngữ.


      Hai đại trạng nguyên, đương kim đại tài tử, ở bên cạnh nữ quan nho là tôi, hai người ngày ngâm đọc hai câu này.


      Chỉ vì muốn cho tôi rơi vào cạm bẫy mà bọn họ, những đại quan triều đình, sớm chuẩn bị kỹ càng.


      Tôi khỏi cười lạnh.


      Tôi là càng lúc càng thấy nguyên nhân này. Nhưng trung tâm nguyên nhân phải là tôi.


      Những thư từ ngụy tạo này, nguyên bản người bị hãm hại, là thái tử.


      Người Mã Ngưng và Đỗ Nguyên Vân muốn hãm hại chính là thái tử.


      Nhưng nếu có người chỉ nghi ngờ, đồng thời lại có người ngầm cho phép cái gọi là suy đoán này, sau đó, mũi nhọn bị hãm hại liền chỉ về tôi.


      Thái tử Cảnh Thành.


      Tôi dừng sức quay đầu cái, rốt cuộc có thể chuyển sang phía , mặt đối mặt nhìn .


      Ánh sáng Hộ bộ quả là quá mờ rồi.


      Thẩm Như Lương vẫn còn thao thao kể lể.


      Sau đó là Mã Ngưng. Sau đó là Mạnh khách. Sau đó là Nhạc Minh Hải.


      Hình như bọn họ phân tích của bọn họ như thế nào. Cái gọi là vụ án này, thiếu chút nữa gây ra sai lầm cuối cùng cũng ngăn được cơn sóng dữ, nhìn thấu mấu chốt.


      Cho nên cuối cùng bọn họ cũng thành công bắt được đầu sỏ gây nên.


      Chính là tôi.


      Tiếng của bọn họ đột nhiên trở nên ầm ầm hỗn loạn, càng lúc càng xa, chính là nghe nữa.


      Tôi nhìn thái tử Cảnh Thành, tôi cố gắng muốn nhìn thấy .


      Sắc trời dần tàn.


      Tôi lại chỉ có thể nhìn màu vàng đỏ trước mắt. Từ dưới nhìn lên, tôi có cách nào nhìn đến gương mặt tôi quen thuộc.


      Đột nhiên tôi lại nghe được giọng của , ràng, giống như vào giờ phút này, chúng tôi vẫn ở phủ thái tử, bên trong thư phòng của Cảnh Thành. Mọi nơi đều có người, chỉ có hai chúng tôi.


      Tiếng của ràng như thế, chậm chạp, ôn hòa, giống như cố gắng giống giọng thường ngày:


      "Lan Châu, ngươi nên nhận tội ."


      Nhưng cuối cùng lại hề giống nhau.
      Last edited by a moderator: 2/1/15
      Met Culan thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32. Tù nhân

      Edit: Trang


      Hộ bộ này, trở thành đại sảnh Hình bộ thẩm vấn phạm nhân.

      Hậu viện của Hộ bộ này, trở thành nhà tù giam giữ phạm nhân là tôi đây.

      Nghĩ đến như vậy, Nhậm Lan Châu tôi đúng là có mặt mũi.

      Nhà tù khô ráo, hề ẩm ướt, so với căn phòng giam giữ ta ở cung Vĩnh Khang của Hoàng hậu tốt hơn nhiều.

      Nhưng có, chính là ở trong cung Vĩnh Khang đều có Phật hương vờn quanh. Căn phòng ở hậu viện Hộ bộ này, ngoại trừ đệm cỏ tôi ngồi ra có bất kỳ vật gì.

      Bọn họ cấp thêm cho tôi hai sai dịch, canh giữ tôi chặt chẽ.

      Sau khi hôn mê tỉnh dậy tôi phát , trong phòng này có chút lạnh.

      Trong miệng tanh mặn vẫn còn. Tôi nhớ trước khi hôn mê tôi vẫn còn ở tiền thính của Hộ bộ, thân thủ của sai dịch Hộ bộ cư nhiên lại tốt như vậy, dùng côn bảng tôi vẫn nhận tội.

      Lúc ấy, tôi nghe thấy Cảnh Thành câu: "Lan Châu, ngươi cần gì phải như vậy? Bằng chứng như núi. Ngươi vẫn nên nhận tội ."

      Bằng chứng? Như núi?

      Cái gọi là bằng chứng này đầy đủ đến độ quá mức buồn cười, quả thực chính là như núi bị đám người các ngươi cường ép ở người tôi.

      Thôi được.

      Nhậm Lan Châu tôi vốn là mệnh nghèo hèn, bắt đầu từ lúc năm tuổi, mệnh là thái tử cho tôi. Tôi từ trong đống đứa trẻ lang thang đường phố được thân nương của thái tử nhặt về.

      Tiếp tục như thế nào, cũng chỉ là nữ quan tứ phẩm nhoi.

      Bây giờ nhờ có thái tử chê bai, mệnh ti tiện của tôi đây cũng có cơ hội giúp thái tử điện hạ lập công, Lan Châu cảm tạ tái đức.

      Đây là lời trong lòng tôi.

      Sinh mệnh được ban tặng mười mấy năm, giờ lòng trả lại cho người.

      Máu tươi trong cổ họng ngừng phun ra ngoài, tôi dùng hết khí lực mới đem nó nuốt xuống lại.

      Sau đó, ta ngậm lấy vài tơ máu, vẫn như cũ nhìn vào người đó ở công đường.

      Tôi nghe thấy thanh của mình ràng sáng tỏ với :

      Vi thần, nhận tội.

      Người công đường có phản ứng gì, tôi đều nhìn thấy được.

      Khi đó chỉ sợ tôi dừng hết toàn bộ sức lực, ngất .

      Căn phòng này quá lạnh. Hậu viện của hộ bộ này quá vắng vẻ. Nhưng lại còn có người đến thăm tôi.

      thân màu vàng đỏ.

      Tôi nhàng : "Vấn an thái tử điện hạ."

      Sau đó tôi cười lên nhìn vào , : "Điện hạ, mấy ngày nay Lan Châu, có phải thực quá gấp gáp hay ?"

      Dường như hiểu, chỉ nhìn tôi.

      Tôi vừa cười : "Tôi nhớ điện hạ ngày đó, ngày thi đình đó, chúng ta đợi được thư của Mạnh Khách, nhưng lại đợi được thư có lạc khoản* của Hữu Thừa tướng Mã Ngưng, sau đó điện hạ với tôi, chỉ sợ chúng ta 'quá gấp gáp' rồi."

      (*: phần đề chữ, ghi tên bức vẽ)

      khẽ cau mày.

      Tôi tiếp tục : "Ngày đó tôi cho là đúng, tưởng 'chúng ta' quá gấp gáp."

      Hẳn là có thể nghe được hai chữ tôi nhấn mạnh.

      Tôi cười ra tiếng, : "Từ đến lớn, lúc nào Lan Châu cũng rất tin tưởng lời của thái tử."

      Làm sao có thể dự đoán được, mấy ngày nay tôi thâu đêm ngủ, tấc đại loạn* vì níu lấy tâm của , nhưng hóa ra chỉ có mình tôi là “quá gấp gáp”.

      (*: tâm tình tốt, suy nghĩ rất rối loạn)

      Ngày đó tôi vội vội vàng vàng tìm cái cớ muốn tới Hộ bộ, vốn là muốn nhắc nhở cần phải cẩn thận ngẫm nghĩ lại vì sao hoàng thượng lại chuẩn tấu lúc này, để cho Cảnh Nhiên soái lĩnh (mang bính/ dẫn đầu đội ngũ).

      nghĩ tới, ngược lại mình lọt vào cạm bẫy của Cảnh Thành .

      Bảo toàn bản thân , để tôi thành đầu sỏ.

      Đỗ Nguyên Vân. Phụ thân của Diên Hỉ Vương Phi.

      Đột nhiên tôi khẽ động tâm niệm, hỏi: "Tô Nhiễm kia, cũng chỉ là Kim khoa Trạng nguyên, làm sao cũng có tư cách tham gia vào án này."

      Cuối cùng cũng mở miệng: "Tô Nhiễm được Đinh Hữu đề cử, biết luật pháp."

      ngừng chút, lại thở dài hơi, mới : "Tô Nhiễm là huynh đệ bà con xa của thái tử phi."

      Ta cười : "Tạ ơn điện hạ. Để Lan Châu chết cũng chết cách ràng."

      Quả nhiên án này liên lụy đến thái tử phi. Cái gọi là chứng cứ nét bút giống nhau, ai chỉ ra, ai trợ giúp, như đinh đóng cột, lại có thể khiến cho mấy vị trọng thần trong triều đều đồng ý.

      Người trợ giúp này, chính là Tô Nhiễm

      , là phụ thân của thái tử phi, Đinh Hữu.

      Đinh Hữu vừa mới được thăng chức làm Binh bộ thượng thư.

      Mã Ngưng và Đỗ Nguyên Vân vốn là muốn kéo thái tử Cảnh Thành xuống nước, nhưng lại nghĩ tới, và nữ quan thái chiêu Lan Châu tôi có nét chữ giống nhau như đúc.

      Tất cả chuyện này, đều bị
      đẩy , mà lại được Đinh Hữu giúp đỡ, cho nên liền đổ hết lên người tôi.

      Đinh Hữu giúp như vậy, chỉ sợ là vì là con rể của ông ta, hai là vì người cấu kết cùng Mã Ngưng và Đỗ Nguyên Vân, chính là Đinh Hữu.

      E rằng cũng phải là hoài nghi điểm này, nhưng lại ngầm đồng ý để bọn họ nhét tội danh này lên người tôi.

      Binh hộ, thái tử phi Đinh Hương, quan trọng hơn so với nữ quan tứ phẩm.

      Tại sao tôi lại quên, luôn luôn là người có tâm tư cực kỳ kín đáo.

      Đêm hôm đó, tôi trần thuật lại cho Kim thượng nghe, để Cảnh Nhiên soái lĩnh. Sau đó tôi lại lo lắng sợ rằng ổn, mà ngày đó, suy nghĩ trước sau chu toàn lại hoàn toàn đáp ứng.

      Hồ đồ chính là tôi.

      Thái tử phi Đinh Hương, phụ thân của nàng, vừa mới được thăng lên làm Binh bộ thượng thư.

      có Binh bộ thượng thư Đinh Hữu làm hậu thuẫn, quyền soái lĩnh Tây Cương nho này sao lại bị Cảnh Nhiên cầm ?

      Kim thượng luôn luôn để cho vị hoàng tử nào cùng nhau giải quyết Binh bộ. Mà nhạc phụ của , lại giúp kìm chân Binh bộ.

      yên tâm như thế mà tranh đoạt binh quyền Tây Cương, chỉ sợ là vì nắm chặt Binh bộ trong tay.

      Rốt cuộc tôi thở dài hơi: "Lan Châu chúc mừng thái tử điện hạ, được nước cờ tốt. Án của Đỗ Nguyên Vân, chỉ sợ lúc trước Diên Hỉ vương Cảnh Phi cũng điều tra ra, báo, chuyện này đủ để ngăn chặn Diên Hỉ vương. Tây Cương binh biến, lại thừa dịp cơ hội này để cho kẻ địch mạnh của ngươi là Diên Trú vương Cảnh Nhiên rời khỏi kinh thành và vùng lân cận. Trong tay ngươi lại nắm giữ hai quân cờ là Hữu Thừa tướng và Binh bộ, bảo trụ trữ vị, ngươi nắm phần thắng."

      Cảnh Thành : "Ta nhớ ngươi từng với ta, Kim thượng am hiểu nhất, chính là cân bằng cả ván cờ."

      Giọng của thấp xuống: "Nhậm Lan Châu, người bên ngoài đều biết nhưng ngươi biết nhất, bệnh của ta ngày xấu . Phụ thân cân bằng cục diện tranh đoạt hoàng trừ* như thế là có chút biến số, cân bằng vừa hủy, khó bảo đảm có thể nhóm lửa thân hay . Ta là chờ đợi được."

      (*: người được xác định thừa kế ngôi vua).

      Tôi nhìn : "Tôi biết. Tôi cũng biết. Tôi cũng biết thái tử ngươi, là người tôi hiểu nhất thế giới này."

      Năm đó lúc Đỗ Nguyên Vân còn đảm nhiệm Hộ bộ thị lang, quả thực luôn luôn muốn vững vàng leo lên gốc cây thái tử điện hạ này, trong lúc đó và ông ta thực từng có thư từ qua lại.

      Nhưng mà, hiểu tôi nhất. ràng biết rằng, phàm là những thư từ nhận được, chắc chắn tôi cẩn thận bảo vệ , đem tất cả chúng nó thiêu thành tro tàn, lưu lại chút dấu vết.

      Cho nên, giờ nhận định tôi, nhất định lấy bất cứ chứng cớ gì để chứng minh thái tử điện hạ và Đỗ Nguyên Vân có thư từ qua lại.

      Mà tôi lại luôn luôn quên mất chuyện, chuyện của .

      Làm sao tôi lại quên, thích thái tử phi Đinh Hương bao nhiêu.

      Sau khi nhìn thấy Đinh Hương nương, có bao nhiêu lần lải nhải cằn nhằn với tôi Đinh Hương nương xinh đẹp dịu dàng.

      Làm sao tôi lại quên, vị trí Binh bộ quan trọng biết bao. Kim thượng luôn luôn lo lắng để bất kỳ hoàng tử nào cùng nhau giải quyết Binh bộ, nhân tuyển Binh bộ thượng thư ông vẫn luôn cân nhắc suy nghĩ, vất vả mới tuyển chọn Đinh Hữu đảm nhiệm, hẳn là đối với người này vô cùng tín nhiệm.

      Tôi thực quên, là người lòng dạ muốn ngồi lên vị trí điện Kim Loan kia, làm sao nữ quan tứ phẩm nho như tôi, hy sinh vị thái tử phi kia của , hy sinh quyền thế hiển hách thái tử phi Đinh gia của .

      Tất cả mọi thứ, dường như ràng rồi.

      ràng sáng tỏ đến nỗi khiến cho hai mắt của tôi ở giờ này khắc này cư nhiên giọt nước mắt nào.

      Ngất là gạt bỏ sao, tôi hiểu mà nhìn vào dung nhan của người trước mặt.

      Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của , hoàn toàn giống như trước đây.

      Giống như ngày ấy trong trời mưa mênh mông, dường như tôi có chút thương tâm, vừa về tới liền đến chỗ của thái tử phi. Ta nghe Thụy Phương , ở chỗ của Thái tử phi muốn uống rượu. Tôi đứng ở trong mưa, nhìn mưa hoa rơi.

      Khi đó, lại ra ngoài tìm toi, với tôi: "Trời lạnh như thế này, lại cứ thích đứng đợi ở bên ngoài."

      Khi đó, tôi quay người lại nhìn thỉnh an .

      Khuôn mặt của ràng, ở trong mưa càng lộ vẻ thanh nhã như hoa sen.

      Điện hạ. Cảnh Thành.

      Nếu như lúc trước vì lo lắng, vì bày mưu hiến kế tất cả đều là vì lần vui đùa, như vậy, tất cả tội lỗi này, Nhậm Lan Châu tôi nhất định gánh vác.

      Tất cả đều ở giải quyết ở người tôi.
      Last edited by a moderator: 20/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :