1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23: Đối ẩm
      Edit: nhuandong

      Mặc dù chỉ là lấy trà thay rượu, hôm nay vây quanh là vị ngọt của hương trà và hương bánh, tình cảm sâu nặng nhiều năm trước như vậy, hoa lá trước mắt cũng dần dần có chút mơ hồ.

      Tôi nâng ly trà lên, buông mắt xuống, hàm hàm hồ hồ câu: “Ừ, cũng là chuyện tốt của nhiều năm trước rồi.”

      Cảnh Phi đặt ly trà xuống, cười : “Mới là tám năm trước thôi. Lúc ấy ta vừa mới vào cung, trừ nhũ mẫu dẫn ta, ai cũng biết. Những người con cháu vương tử kia, ta vừa nhìn thấy bọn họ, vừa nhìn vừa nghe, liền biết là cũng phải là ở chung được. Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ lại liếc mắt nhìn ta, ta cũng cầu bọn họ mang ta theo. Vì vậy ta thấy được ngươi và thái tử ca ca, hai người tốt như vậy, lập tức muốn cùng các ngươi ở chỗ, cho cùng cũng sai.”

      Tôi cười : “Sao người lại biết chúng ta sống chung tốt?”

      Cảnh Phi đáp:“ phải ta với người hay sao? Khi ta được nhờ nuôi ở Hạ gia, cũng chính là nơi to toàn là người. Mỗi ngày nghe thấy nhìn thấy, cũng đều là phòng này giận dỗi với phòng kia, huynh đệ nào lại tranh cùng huynh đệ nào, là phiền. Ta sợ bọn họ. Thành , lúc ấy ta chỉ muốn giống như thái tử ca ca phải là người nào cũng chuyện, nếu là ở cùng chỗ, cho dù là ầm ĩ ầm ĩ cũng sao.”

      Tôi hé miệng cười : “Vì vậy, cuối cùng chính là người nhiều nhất.”

      cười tiếng, vươn tay gõ gõ lên cánh hoa bàn, : “Nếu ta nghĩ quấn các ngươi, các ngươi mang ta theo sao?”

      lại vươn tay vuốt vuốt ly trà, bỗng nhiên lại cười : “Có chuyện chỉ sợ ngươi cũng biết . ngày kia, sau buổi học ta thỉnh an thái tử, lâm triều phụ hoàng liền kêu ta qua. Ngày đó tâm tình phụ hoàng rất tốt, hôm nay ta cẩn thận ngẫm lại, đó chính là lần duy nhất người ôm ta ngồi đùi của người. Nhưng người lại thao thao bất tuyệt hỏi ta gặp qua mấy huynh đệ chưa, hỏi ta muốn ở chung cùng chỗ với huynh đệ nào. Ta liền đánh bạo với phụ hoàng, sau này muốn ở cùng chỗ với thái tử ca ca…”

      Nhưng là khi đó, tám năm trước, nhóm cung nhân cũng truyền miệng nhau, nhị hoàng tử Cảnh Phi do hoàng hậu muốn thu lại ở cung Vĩnh Khang, ở bên cạnh hoàng hậu.

      Ngoài dự đoán của mọi người, lúc ấy hoàng thượng lại đồng ý, lại ngoài dự đoán của mọi người hoàng thượng rất tán thưởng với hành động lần này của hoàng thượng.

      Cảnh Phi trở lại, cũng coi như là vừa vặn đứng đầu sóng ngọn gió cứu hoàng hậu.

      Lúc ấy ở trong lòng mọi người, chính xác cũng coi như là vừa khéo cả việc này.

      việc đúng lúc này, là khiến Thục phi danh tiếng thịnh tức mà, làm cho tiếng của Thục phi trong cung cũng giảm ít.

      Có thể dựa vào lời hôm nay của Cảnh Phi, ra là muốn ở cùng chỗ với thái tử, hoàng thượng mới thuận nước đẩy thuyền để hoàng hậu tiếp nhận Cảnh Phi, tựa hồ chuyện này cũng ngoài dự đoán của mọi người.

      Nhị hoàng tử Cảnh Phi được nhận về hoàng cung làm việc cũng giống người thường. Mặc dù ở trong chuyện cờ vây thanh nhã như vậy, theo lời của Nhạc Sổ sư phó năm đó, Cảnh Phi có thể bố trí cờ trắng cờ đen thành đường của thương nhân phố phường, tính toán chi li sai chút nào, cười khanh khách lại dây dưa đến cùng, khiến đối thủ dở khóc dở cười.

      Cảnh Phi chính là: “Nếu như phải bị phụ hoàng phái người tìm được, nhận về cung, hôm nay ta chính là Tam thiếu gia của Hạ Gia ở Giang Nam, chính là kẻ bán vải.”

      nhàng lưu loát. Hạ gia ở Giang Nam, mặc dù phải là hàng dệt kim của hoàng cung, nhưng cũng là hàng dệt kim đứng đầu Giang Nam. Nghe , “vũ thu gấm” của Hạ gia sản xuất rực rỡ muôn vẻ, tươi đẹp mà tục, dịu dàng êm dịu, ánh sáng đẹp như bầu trời sau cơn mưa, ngay cả người hoàng thân quốc thích cũng thường xuyên tới thu mua.

      Có tin đồn , triều ta từng có vị quan to hiển vinh nào đó khi du lịch ở Giang Nam nhìn thấy “Vũ thu gấm”, dưới kinh ngạc làm thơ: “Mỹ cẩm sơ trương thu vũ quá, lệ nhân trang hoa xảo tâm nghiên.(1)”

      (1). Đại ý: Gấm đẹp bày dưới mưa thu, hoa văn khéo léo diễm lệ mỹ nhân đồ.

      Câu thơ này nghe là được viết ở trong đình ở vương hoa Hạ gia, trong khoảng thời gian ngắn trở thành câu chuyện mọi người ca tụng truyền khắp Giang Nam Giang Bắc.

      Mỗi lần,Cảnh Phi đến bán vải ngay sau đó híp mắt lại, vẻ mặt say mê cười: “Ngươi biết bán vải ở Giang Nam, sau năm có thể thu được bao nhiêu bạc ?”

      Nguyên bản hoàng tử có chí bán vải, hoàng thượng lại rất thích.

      giống như Cảnh Thành Cảnh Nhiên Cảnh Chỉ bọn họ, dù cẩn thận dè dặt sủng ái như thế nào hình như cũng bằng Cảnh Phi để tâm.

      Cho nên chuyện thế gian, có rất nhiều chuyện thấu được.

      Bóng đêm dần buông, trong phủ lên đèn sáng mờ mờ.

      Cảnh Phi lại : “Lúc ấy trong lòng ta liền nghĩ, ta hâm mộ thái tử ca ca. Bên cạnh thái tử ca ca có người như ngươi, mỗi ngày đều ở cùng nhau. giống ta, ở bên cạnh người các người nhưng cũng chỉ có mình với bọn cung nữ thái giám, cái gì cũng được. Huống chi, lúc đó ngươi mới có vài tuổi như vậy mà cũng biết ‘nhẫn căm giận để mưu thành chuyện lớn.”

      Tôi đặt chung trà, cười : “Cái gì mà ‘nhẫn căm giận để mưu thành chuyện lớn’? Hạ quan hiểu.”

      Đôi mắt khẽ cong, như là tự tiếp: “Lúc ấy Thọ sư phụ dạy câu như vậy, ta nghe xong lập tức nghĩ đến ngươi. Ha ha, mặc dù Thọ sư phụ học vấn nhiều, nhưng miễn cưỡng chỉ có thể coi là hủ nho(2), cố tình có câu như vậy đúng là dạy cực tốt.”

      (2). Hủ nho: người học trò hủ lậu, hủ ở đây nghĩa là thông đạt.

      Tôi vươn tay châm trà cho , cười : “ sớm để cho ngươi uống rượu, rượu này tác dụng chậm, mới uống nhiêu đó mà say thành ra như vậy rồi. Tôi nơi nào giống “nhẫn căm giận ” chứ, chẳng phải lúc đó tôi tức giận nhịn được, dội cho Quận vương gia thân đầy nước sao?”

      đáp, nâng chung trà lên uống hơi cạn sạch, lại la hét khát nước muốn uống nữa.

      Tôi đành phải rót cho ly đầy, uống xong giống như là có chút thanh tỉnh, : “Thái tử ca ca đâu rồi, vẫn chưa về?”

      Tôi cũng nâng chung trà lên, : “Mấy ngày nay điện hạ đều ở hộ bộ.”

      Cảnh Phi “Ưm” tiếng, cười : “Lần này khá tốt, biết những vị quan nào trong triều muốn ngã ngựa?”

      Có thể trà pha lâu, ấp áp vừa chạm vào miệng biến thành lạnh lẽo.

      Thấy tôi đáp, vừa nhíu mày, ánh mắt dao động dưới ánh đèn, cười : “Thái tử ca ca còn chưa kịp với ngươi? Vụ án của lão nhạc phụ còn chưa được làm ràng sạch đâu. Trước đó vài ngày nghe đột nhiên phụ hoàng muốn tiếp tục điều tra kỹ án này.”

      Bóng đêm mơ hồ, Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi từng chữ từng chữ ràng: “Lần này phụ hoàng vội vội vàng vàng triệu hồi ta từ Miên thành về như vậy, sợ rằng cũng chính là vì chuyện này.”
      DangThuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Cảnh Nhiên
      Edit: nhuandong

      Suy nghĩ đêm, trằn trọc cả đêm. Ngày hôm sau, tôi với cặp mắt hơi sưng đỏ thẳng tới Tri thư viện.

      Trước khi , tôi lại lại trong phủ suy tính bết nên tìm cái lý do gì, cuối cùng đành phải cầu Trương lão đầu làm mấy mẻ bánh ngọt mới cho tôi mang .

      Trương lão đầu ngẩng đầu lên giữa màn hơi sương mù của nồi chưng cách thủy, râu ria hoa râm run vui vẻ, giọng lớn từ trong bụi râu ria xông tới: “Thái chiêu tự mình đến , cũng chỉ có Trương lão đầu ta tự mình làm bánh ngọt.”

      Tôi cười khan : “Tự nhiên tự nhiên.”

      Mặc dù câu của Trương lão đầu mang theo trào phúng nhưng cũng coi như là người tốt, chỉ cần nịnh nọt tay nghề của , cầu khó hơn nữa cũng giúp ngươi làm cho xong.

      Tỷ như ngày hôm nay, tôi nhắc nhở câu: “Đưa cho nhóm thư sinh, làm đơn giản chút.”

      Ánh mắt Trương lão đầu sáng lên, : “Thư sinh? Là đám tiểu tử thi đình lần trước?”

      Tôi cười : “Còn quan trọng hơn cái đó, đều là đại tài tử Tri thư viện đương triều. Cho nên chỉ có thể đến cầu Trương lão đầu ngươi.”

      Lần bày “Đình đình cao” trong cuộc thi đình trước, sau khi ăn xong các thư sinh ăn xong đều vô cùng khen ngợi. Có thí sinh tới từ Miên thành, tên là Tằng Duyệt, lên đại điện Kim Loan, trong miệng là “Đình đình cao”, nước mắt giàn giụa. Nghe lập tức văn ngôn bay ra, chuyển động ngòi bút như bay, lưu loát, là trong ba người đầu tiên nộp bài thi, cuối cùng trúng đệ tứ danh.

      Sau lại có tin đồn đồn ra, Tằng Duyệt này, nghe tổ tiên cung từng đảm nhiệm quan viên triều ta, đáng tiếc sầu não thất bại, đến cuối cùng khi qua đời cũng chỉ được làm tiểu quan thất phẩm. Tằng gia chỉ có vị làm quan này, nhưng ông lại thanh liêm,ông vừa chết, Tằng gia lập tức nghèo khổ. Tằng Duyệt khi còn bé, đọc sách vô cùng khó khăn. Tằng lão mẫu thân làm thuê trợ giúp chi phí gia đình, tạo điều kiện cho Tằng Duyệt đọc sách, dưới cả nhà đều trông cậy vào mình Tằng Duyệt nên người.

      điện Kim Loan, hương thơm say mềm, ngọt ngào của “Đình đình cao” chẳng lẽ khiến Tằng Duyệt nhớ đến lão mẫu thân trong nhà, quần áo đơn bạc trong đêm lạnh?

      trong ba vị chủ khảo trong kỳ thi hội, Tri gián viện chính sử Thẩm Như Lượng thấy bài thi thi đình của Tằng Duyệt, khao khát cầu người tài, ở triều thẳng với hoàng thượng muốn Tằng Duyệt đến Tri gián viện.

      Thánh thượng đương nhiên cho phép ngay tại đó.

      Ai ngờ ngay trong đêm đó, Thẩm Như Lượng viết bản tấu tấu lên với Thánh thượng, lời lẽ khẩn thiết nhắc lại ý muốn Tằng Duyệt đến làm dưới tay của .

      Hoàng thượng lập tức đánh gãy ý của trong mấy ngày.

      Cuối cùng Thẩm Như Lượng nóng vội, lại đề cập đến chuyện này trong buổi lên triều.

      Nghe thánh thượng nghe Thẩm Như Lượng tấu, nghiêng người ghế rồng, lười biếng cười : “Cuộc thi đình trang nghiêm, lại có thể lệ rơi ngừng. tiểu tử hay khóc sao có thể đảm đương trách nhiệm can gián thẳng thắn nặng nề này? Thẩm ái khanh, Tri gián viện chức trách trọng đại, hi vọng ái khanh phụ trông mong của trẫm, sĩ khí trọng trấn của Tri gián viện năm đó, theo trợ giúp trẫm tu chỉnh triều cương.”

      Sắc mặt Thẩm Như Lượng trắng bệch, từ đó hề tới chuyện này nữa.

      Tằng Duyệt đó, cuối cùng bị Tri thư viện lĩnh .

      Trương lão đầu trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, lập tức vung hai tay bắt đầu làm. Hai lồng bánh hấp màu hồng, thả vừng và cây bạch quả, bánh hấp màu hồng màu xanh lá cây, cùng với hoa văn màu đen tỉ mỉ khắc xung quanh, nhìn kỹ bên dưới ra là chữ “Thư”.

      Tôi khỏi khen ngợi: “Qua tuyệt vời quá tuyệt vời.”

      Trương lão đầu vân vê chòm râu, vô cùng tự đắc.

      Tôi liền cầm hay lồng bánh hấp tới Tri thư viện.

      Chân phải vừa bước vào cửa chính của Tri thư viện, chân trái liền bị thanh mà tôi vô cùng muốn nghe thấy gọi lại: “Thái chiêu đại nhân?”

      Tôi lùi chân phải về, cung cung kính kính đứng, thân màu đen dừng lại ở trước mắt tôi.

      Tôi hành lễ, : “Hạ qan thỉnh an Lục điện hạ.”

      Cảnh Nhiên lắc quạt giấy chút để ý : “Ừ, ngươi tình Mạnh Khách?”

      Tôi cười : “Chỉ là mới làm mấy cái bánh ngọt, đưa cho Mạnh Khách nếm thử chút.”

      : “Lần này lại làm cái gì? Có thể có cái tên rất hay?”

      Tôi lắc đầu cái: “Còn chưa kịp. Cũng biết có hợp với khẩu vị của đại nhân .”

      Cảnh Nhiên “Hừ” tiếng, : “Có thể cho ta nếm thử chút ?”

      Tôi cười : “Tự nhiên tự nhiên. Chỉ là nơi này gió lớn, vương gia ngại cùng nhau vào bên trong chứ? Hạ quan biết Mạnh đại nhân có trà Long Tĩnh thượng hạng.”

      Cảnh Nhiên thu lại: “Được.”

      Mạnh Khách có ở đây, quan lại quen thuộc Tri thư viện mang chúng ta tới hậu viện chờ đợi.

      coi là phòng khách , nhưng bởi vì có hai người tôi và Cảnh Nhiên, hơi có vẻ hẹp.

      Tôi duy trì cười tiếng, mở hai lồng bánh hấp ra, cười với Cảnh Nhiên: “Vương gia, trước nếm thử chút?”

      Cảnh Nhiên phối hợp uống trà, : “ vội.”

      Sau đó liền lời, rót từng ly từng ly trà vào bụng.

      Rốt cuộc Cảnh Nhiên ngồi yên, tới góc tương, đưa lưng về phía tôi, gẩy dây đàn đàn cổ treo đó, lạch cạnh leng keng.

      Tiếng đàn hỗn loạn, rất dễ gợi lên chuyện cũ.

      Tôi nhớ được có mùa xuân, ngày sinh của thánh thượng, bày tiệc rượu ở Ngự hoa viện thưởng Hải đường, các hoàng tử đều tiến lên dâng tặng quà chúc thọ. Cảnh Thành dâng tặng bài thơ mình viết. Cảnh Phi dâng lên ngọc thạch điêu khắc tuấn mã chạy vô cùng sinh động được mua lại của thương nhân từ Tây Cương. Cảnh Chỉ dâng lên chính là vật trang trí tháp Bát bảo lưu ly, ánh sáng rực rỡ. Đến phiên Cảnh Nhiên, là học cổ cầm muốn gảy lên.

      Cảnh Nhiên thản nhiên ngồi giữa tiệc rượu, gảy khúc nhạc dân gian, làm cho khí cả tiệc rượu đều là vui mừng.

      Khúc xong, Cảnh Chỉ liền kêu lên tiếng “Tốt”, tất cả mọi người đều lớn tiếng khen hay.

      Hoàng thượng vươn tay lấy quả nho, ném vào trong miệng, : “Nhạc phong tục của dân gian, tuy ý tứ hoàng gia và dân đều cùng vui mừng, nhưng dù sao cũng nông cạn. Trình diễn những thứ này, khỏi làm mất thể diện tôn nghiêm của hoàng tử hoàng tôn.”

      Nhất thời an tĩnh.

      Lại nghe được Cảnh Nhiên nhàng : “Nhi thần cũng chuẩn bị bài khác, có thể dâng lên cho phụ hoàng hay ?”

      Thánh thượng đồng ý.

      Cảnh Nhiên lại lạch cạch leng keng gảy dây, lần này chính là Dương xuân bạch tuyết, ý tứ có chút uyên thâm rất ít người hiểu.

      Khúc xong, khắp nơi vẫn an tĩnh.

      lát sau, người nọ ngồi ở rốt cuộc : “Ừ, cái này tệ. Thưởng. phụ nhạc công của con cũng dạy tốt, thưởng tiền, bốn trăm lượng.”

      Cảnh Nhiên lại quỳ tấu : “Phụ hoàng, nhi thần cho là, dạy cho nhi thần kỹ năng đánh đàn bất quá chỉ là nhạc công trong phường nhạc, tuy kỹ năng đánh đàn xuất sắc, nhưng vẫn gia nhập vào, nơi tấu nhạc, cũng chỉ có thể là nơi thiên gia trong cung ngắm cảnh giải trí. Nhi thần nghe ngày hôm trước thư sinh Tri thư viện sáng tác thi từ chúc thọ phụ hoàng, mỗi người đều chỉ được ban thưởng trăm lượng. Nếu hôm nay trọng thưởng nhạc công, chỉ sợ các thư sinh nảy ra oán giận, oán giận thiên gia làm đảo lộn tôn ti. Chỉ cần cho mấy chục lượng là đủ rồi.”

      Hoàng thượng nghe, cười ha ha : “ sai.”

      Cuối cùng nhạc công này cũng có nửa điểm ban thưởng.

      Sau nhóm cung nhân đều , mấy vị hoàng tử của đương kim thánh thượng rất khó lường, người so với người, càng so ý định càng tính toán hơn.

      Mỗi lần tôi lại nhìn thấy Cảnh Nhiên, trong lòng cũng có cám giác lạnh lẽo.

      Lại đợi qua thời gian nén nhang, tôi cũng ngồi yên, với Cảnh Nhiên tiếng, ra ngoài dạo.

      Mới vừa ra đến cửa, ở khúc quanh cuối hành lang, liền bị bóng dáng xanh miết cùng với tiếng gọi trẻ trung cản lại:

      “Hạ quan Tằng Duyệt, đặc biết tới bái kiến thái chiêu đại nhân.”
      DangThuy thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Hồ ly
      Edit: nhuandong

      Tôi nhìn Tằng Duyệt này ra là thiếu niên mặt mày thanh tú, nhớ tới bụng đầy tài học cuối cùng chỉ được vào trong Tri thư viện, cũng khó có thể thi triển tài nằng, trong bụng nhất thời nổi lên suy nghĩ đồng tình thương tiếc tài năng, vừa chắp tay : “Tằng đại nhân khách khí. Lan Châu chỉ là tiểu quan ngũ phẩm, dám nhận dám nhận. Tằng đại nhân mới là tài học hơn người, ngưỡng mộ lâu ngưỡng mộ lâu.”

      Tằng Duyệt cười tiếng : “Tên thái chiêu đại nhân, kinh thành ai lại biết?”

      Tôi nghiêm mặt : “Lan Châu ta cũng chỉ là nữ tử. Đại nhân quá khen.”

      Nữ quan Đại Cảnh chẳng qua cũng là tiểu nhân vật trong cung và trong các vương phủ mà thôi.

      Sau lưng quận vương, sau lưng hoàng tử

      kẻ nữ lưu, triều đình khó hơn.

      điểm này, hiển nhiên là tự tôi biết, lại cũng hi vọng xa vời.

      Huống chi, luôn phải cẩn thận mười phần, được quá giới hạn.

      Tằng Duyệt mặt đổi sắc, : “Khi ta ở Miên thành cũng nghe được danh tiếng của thái chiêu đại nhân, đại nhân cần gì khiêm tốn.”

      Miên thành? Đột nhiên tôi có cảm giác giật mình, muốn trả lời, lại nghe thấy Tằng Duyệt : “Địa phương làm bánh ngọt hạt sen ở Miên thành, đứa trẻ ba tuổi học làm bánh “Đình đình cao”. Thái chiêu đại nhân đặt tên rất hay.

      Tôi vội vàng khoát tay, : “Sai lầm rồi sai lầm rồi. “Đình đình cao” này là thái tử phi lấy tên. Thái tử phi tài học hơn người, ta thể đoạt công của người.

      Tằng Duyệt nháy nháy mắt.

      Trong tâm tôi lập tức nghĩ, người trước mắt này giống như tiểu hồ ly non nớt.

      Chẳng lẽ đường làm quan được như ý, liền muốn leo lên cây to phủ thái tử này?

      Đáng tiếc tài học của .

      Văn chương khôn khéo như vậy, lại xứng với ý định khôn khéo, rắc rối khó gỡ. là đáng tiếc.

      Mặc dù và tôi lớn lên giống nhau, nhưng tôi đành vụng trộm nghĩ cậy già lên mặt lần, muốn Tằng Duyệt này còn tuổi mà con đường này càng chạy lại càng xa. Quan trường sạch , ý định viết ra văn chương tươi đẹp này, nên được bảo toàn mới đúng.

      Vì vậy tôi nhịn được : “Mạnh đại nhân của Tri thư viện, chắc hẳn đối đãi tệ với ngươi.”

      Tằng Duyệt sửng sốt, lại cười : “Chính xác Mạnh đại nhân đối đãi với ta rất tốt. Quy củ đều là do Mạnh đại nhân dạy.”

      Mặc dù mặt tươi cười, nhưng nụ cười đến được đáy mắt, chừng lời của tôi vào trong đầu chuyển nghĩa chút.

      Trong lòng cúi đầu than thở tiếng, muốn mượn cớ thoát thân, lạ nghe được Tằng Duyệt tiếp tục : “Ta từng nghe Trầm đại nhân qua tán thưởng tài học của thái chiêu đại nhân ngài?’

      Thẩm Như Lượng tôi gặp qua, nhưng cũng chỉ là ở bên cạnh thái tử, xa nhìn theo, câu cũng qua.

      Con tiểu hồ ly này, đúng là vẫn còn vô cùng non nớt.

      Trong lòng tôi cười, nhưng đành lòng chọc phá , chỉ : “Thẩm Như Lượng đại nhân coi trọng ngươi, cả triều đều biết. Ơn tri ngộ, mặc dù thể làm quan dưới tay ông ấy, nhưng ngươi cũng cực kỳ tôn kính ông ấy.”

      Tằng Duyệt tiếp tục nháy mắt với tôi.

      Tôi ho tiếng, cười : “Tằng đại nhân đường đường là trang nam tử, Lan Châu ta cũng chỉ là nữ tử, kiến thức kém, khiến Tằng đại nhân chê cười. Chê cười chê cười.”

      Chợt nghe được tiếng của Cảnh Nhiên ở sau lưng: “Thái chiêu vô cùng đúng, há có thể chê cười với người? Cổ nhân , ơn tri ngộ, tất dùng sông lớn để báo trả. Thái chiêu rất đúng.”

      Cảnh Nhiên lay quạt giấy, nhìn Tằng Duyệt, tựa hồ rất có hứng thú.

      Tôi thấy mặt Tằng Duyệt mập mờ, cười : “Vị này là Diên Trú vương gia.”

      Tằng Duyệt vội cung cung kính kính báo tên họ mình, thỉnh an.

      Cảnh Nhiên cười : “ ra là Tằng đại tài tử.”

      Tằng Duyệt mặt ửng hồng lên, : “Vương gia quá khen, Xấu hổ xấu hổ.”

      Cảnh Nhiên : “Tiểu vương cũng nghe được gia cảnh ngươi bần hàn, mười năm gian khổ học tập, dễ.”

      Cảnh Nhiên thở dài, lại : “Ngươi tại cùng với vị phó sử nào ở Tri thư viện?”

      Tằng Duyệt đáp: “Cùng với Vu đại nhân.”

      Cảnh Nhiên “Ừ” tiếng, đôi con ngươi xoay tròn di chuyển nhìn chằm chằm Tằng Duyệt.

      Tằng Duyệt lại : “Ban đầu là theo Trương Hải Trương đại nhân. Nhưng là ta ngưỡng mộ văn phong Vu đại nhân cho nên theo Vu đại nhân.”

      Cảnh Nhiên khẽ mỉm cười.

      Cái gì mà văn phu Vu đại nhân.

      Chẳng qua là thế gia ăn chơi trác táng, học vấn nghề nghiệp, bởi vì năm đó Thánh thượng là mất hết mặt mũi để cho bọn nhà họ mất mặt, mới sau khi cha già cáo lão về quê, ném chức phó sử nhàn tản ở Tri thư viện cho . Trương Hải kia mới chính là văn hoa nổi bất, mở ra thế hệ văn phong mới.

      Tiểu hồ ly này, sợ rằng tự cho là tính toán tệ.

      Cảnh Nhiên đột nhiên : “ đến văn phong, văn tài đứng đầu triều ta, sợ rằng phải là chính sử Tri thư viện Mạnh Khách ai có thể hơn. Vì sao ngươi cùng Mạnh Khách, chẳng lẽ ngươi thích văn phong của ?”

      mặt Tằng Duyệt đỏ lên, dạ lát, mới : “Gần đây Mạnh đại nhân bận, tiện quấy rầy Mạnh đại nhân. Về sau chờ Mạnh đại nhân rảnh rỗi, hạ quanlaij thỉnh giáo Mạnh đại nhân.”

      Tỏng lòng ta nhịn được khen tiếng. Con hồ ly này, đáp sai, cũng ràng có phải là là theo đảng phái của Mạnh Khách hay , chỉ “thỉnh giáo”, thanh bạch sạch , lại hai chữ “gần đây”, đáp mập mờ hàm hồ như thế.

      Huống chi, đối với , vương gia và nữ quan thái chiêu đại nhân trước mắt, đều là người quen của Mạnh Khách, dù sao Mạnh Khách cũng là chính sử của Tri thư viện, hai vị nếu có tâm vun trồng , trong hai đề cử với Mạnh Khách, tốt hơn là chính lờ mà lờ mờ tìm Mạnh Khách .

      Đối với người mới vào quan trường mà , lời đáp đúng là tệ.

      Tôi liếc nhìn Cảnh Nhiên cái, chỉ thấy híp đôi mắt lại, nụ cười bên môi vẫn như cũ, tựa hồ cũng tỉ mỉ thưởng thức câu trả lời vừa rồi của Tằng Duyệt.

      Tôi muốn rút người ra, lại nghe được Cảnh Nhiên chợt cười : “Nhậm đại nhân, phải là hôm nay muốn tìm Mạnh đại nhân nếm bánh ngọt hay sao? vậy cũng coi như là cho Mạnh Khách kiếm chút thời gian nhàn hạ. Ngươi liền mang theo Tằng Duyệt này , như thế nào?”

      Tằng Duyệt cũng nhìn về phía tôi.

      Khụ.

      Cảnh Nhiên này đúng là hồ ly già, hơn nữa còn có Tằng Duyệt con tiểu hồ ly này.

      Nhậm Lan Châu tôi hôm nay cực kỳ xui xẻo, vốn căn bản chính làm được, lại còn bị hai con hồ ly này quấn lấy.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Sóng gió.
      Edit: nhuandong

      Sau nửa chung trà, cuối cùng Mạnh Khách cũng trở lại.

      Cảnh Nhiên cười : “Mạnh đại nhân quý nhân bận chuyện, để cho chúng ta đợi lâu.”

      Mạnh Khách cười : “ khéo rồi, sáng sớm liền bị Hình bộ kêu , tại mới trở về.”

      Hình bộ? Có liên quan gì với Tri thư viện?

      Tôi chậm rãi dùng nắp trà quấy lá trà, nhìn trộm lại thấy khuôn mặt non nớt nhắn của Tằng Duyệt vừa khóe co giật.

      Có thể là tiểu hồ ly này bị đại danh “Hình bộ” dọa sợ rồi.

      Cảnh Nhiên nhướng mí mắt, giọng : “Mạnh đại nhân, chẳng lẽ có ý lên chức Hình bộ?”

      Mạnh Khách lắc đầu cái: “ phải vậy. Triều đình là muốn sửa luật lệ. Hạ quan bất tài, từng nghiên cứu qua luật phát, Hình bộ Lý đại nhân mời ta giúp chút nên vội.”

      Tằng Duyệt rốt cuộc kính cẩn lễ phép giọng : “Mạnh đại nhân là bác học. Luật pháp cũng đều tinh thông.”

      Mạnh Khách nhìn : “A, ra là Tằng đại nhân.”

      Tằng Duyệt hai chân khép lại, : “ dám dám. Hạ quan Tằng Duyệt, bái kiến chính sử đại nhân.”

      Mạnh Khách cười : “Ta nhận ra ngươi. Gần đây bận rộn chút, có cùng các ngươi các đồng liêu mới tiến vào tham thảo phen. Là sai lầm của ta.”

      Cảnh Nhiên cười : “Được rồi được rồi, các ngươi đừng có thao thao bất tuyệt này nữa. Mạnh đại nhân, ta thấy tiểu tử Tằng Duyệt này tệ, tài học của ngươi cũng biết đến, Mạnh đại nhân có muốn vun trồng cho tốt?”

      mặt Tằng Duyệt là mảnh vui mừng.

      Khóe miệng Mạnh Khách khẽ cong: “Đó là tự nhiên.”

      Đúng lúc tôi bưng bánh ngọt lên, cười : “Các vị đại nhân, tới nếm thử bánh ngọt mới ra của phủ thái tử chút?”

      Cặp mắt của Mạnh Khách chuyển lên mặt tôi cái, cười : “Phủ thái tử luôn là sửa cũ thành mới như vậy. Mới ra “Đình đình cao”, lần này lại ra cái gì mới mẻ vậy?”

      Tôi cười : “Phủ thái tử có những người có nhiệm vụ giống như ta vậy, tự nhiên có công phu nghiên cứu những thứ mới mẻ này. Làm sao có thể so vượt với Mạnh địa nhân, đến Hình bộ hỗ trợ được.”

      Cảnh Nhiên lắc lắc quạt giấy: “Đúng rồi, Mạnh đại nhân, có biết Hình bộ muốn tu sửa những luật pháp nào ?”

      Mạnh Khách đáp: “Hạ quan biết. Chỉ là vừa mới qua, còn đụng phải Hộ bọ Nhạc đại nhân.”

      Sau khi Hộ bộ thượng thư Đỗ Nguyên Vân rơi đài, thượng thư kế nhiệm là Nhạc Minh Hải.”

      Mạnh Khách lại : “Đúng rồi, sáng nay ở Hình bộ, hạ qua còn nhìn thấy thái tử gia ở xa xa.”

      Quạt giấy của Cảnh Nhiên lay động, nhìn tôi cái.

      Tằng Duyệt cũng trợn tròn hai mắt, nhìn về phía tôi.

      Tôi lắc đầu cái, bày tỏ biết chuyện gì xảy ra.

      Mạnh Khách cũng xoay đầu lại, cười : “Đúng ? Thái tử được lúc còn chưa hồi phủ? Có biết tốt cùng là chuyện gì ?”

      Tôi lại thở dài, : “Quả biết. Các vị đại nhân cũng đừng hỏi thăm hạ quan.”

      Đoán là chuyện của Đỗ Nguyên Vân. Nhưng mưa gió trong triều biến ảo là chuyện thường, cũng cho phép .

      Nhất thời lời. lát sau, rốt cuộc Cảnh Nhiên đổi đề tài. Cũng chỉ là thư pháp Hàn Mặc, Tằng Duyệt rất có tâm đắc, khiến cho Mạnh Khách liên tiếp tán thưởng.

      Con tiểu hồ ly này, coi như hôm nay thành công.

      Lại uống mấy ly trà, tôi đứng dậy cáo từ. Đột nhiên Mạnh Khách kêu lên tiếng: “Lan Châu.”

      Tôi sửng sốt, ngay sau đó quay đầu lại, gằn từng chữ : “Mạnh đại nhân?”

      Chân mày cau lại, rốt cuộc sửa lời : “Nhậm đại nhân, hôm nay, ngươi vẫn hỏi ta, hôm thi đình đó, vì sao có như ước hẹn trước, đưa tin tức tới cho thái tử ngươi?”

      Rốt cuộc cũng hỏi như thế.

      Thời gian mấy ly trà kia, chuyện phiếm vô như vậy, đều là làm bộ.

      Tôi đón ánh mắt của .

      Khóe môi chút ý cười: “Nếu như lúc này ta , quả ngày đó ta có viết tờ giấy, muốn phái người đưa tới phủ thái tử, bị người phát , thể làm gì khác hơn là lập tức nuốt chửng tờ giấy này. Ngươi, tin tưởng hay ?”

      Tin tưởng cũng được, tin tưởng cũng được, cho ngươi biết, làm sao biết ngươi có trả lời hay ?

      Trước cửa Tri thư viện, là làm cho lòng người khó chịu hốt hoảng yên tĩnh lại.

      Tôi nghe thấy tiếng của mình: “Tin tưởng.”

      Ngay tức khắc cười lên, : “Sớm đoán được ngươi trả lời như vậy.”

      vén rèm kiệu lên thay tôi.

      Tôi muốn ngồi vào trong kiệu, Mạnh Khách còn gọi tôi lại.

      mặt đổi sắc, : “Hôm nay trong triều đình còn xảy ra chuyện lớn. Chắc là hôm nay thái tử gặp cùng ngươi.”

      Tôi ngồi ở trong kiệu nhìn : “Lan Châu chỉ là nữ quan nho . Mạnh đại nhân quá để mắt tới ta rồi.”

      Mạnh Khách khẽ thở dài, : “Lan Châu, ta và ngươi đến đây, ngươi cũng cần phải lời như vậy với ta.”

      Màn kiệu cuối cùng cũng được thả xuống.

      Vốn bạn tốt cực ít, trước đây lâu, lại cực kỳ ràng thiếu .

      Tôi đối với , sợ rằng đều là như thế.

      --- ------ ------ ------ -------

      Tâm cực lạnh, vừa vào phủ thái tử, nghe được gã gác cổng : “Đại nhân trở lại đúng lúc, chủ tử trở lại.”

      Trong bụng vui mừng, đột nhiên muốn ngay lập tức nhìn thấy . Lại nghĩ đến vừa rồi Mạnh Khách trong triều có đại , càng thêm ngạc nhiên nghi ngờ, muốn lập tức hỏi ràng với Cảnh Thành.

      Tôi về phía thư phòng Cảnh Thành, chạm phải nha hoàn Thụy Phương bên mình của thái tử phi gấp rút vội vã tới. Tôi cười hỏi: “Sao tỷ tỷ vội vã như vậy?”

      Thụy Phương cười : “Đúng vậy, thái tử phi làm chút thức ăn, cùng ăn với thái tử gia đấy. Tâm tình thái tử gia tốt, sai ta lấy rượu ngon, mấy ngày liên tiếp loay hoay quá mệt mỏi, hôm nay muốn hảo hảo ăn bữa.”

      Tôi gật đầu cái. Nàng qua tôi, đột nhiên lại gọi tôi lại, : “Đại nhân có biết rượu của thái tử gia để ở đâu ? Lần trước thái tử phi hỏi phòng bếp, bọn họ được. Mong rằng thái chiêu đại nhân chỉ điểm.”

      Tôi khẽ mỉm cười : “Ngươi cho bọn biết, tủ quầy cuối cùng trong phòng bếp, tầng , bình thứ ba bên phái, cái đó cũng được.”

      Thụy Phương cám ơn tôi, vội vã khỏi.

      Mưa hoa rơi.

      Đột nhiên tâm lạnh.

      Nhớ lại ràng, hôm nay là mùng chín tháng tám lịch. Trời lại nhưng khô ráo.

      Hàng năm vào lúc này, có tật tình bạn cố tri, cần uống chút rượu làm ấm.

      Lúc này có cách nào qua đó trực tiếp khuyên . Chỉ điểm Thụy Phương lấy rượu, như vậy khá hơn chút.

      Tôi ngồi chồm hổm xuống, nhặt cánh hoa, tỉ mỉ nhìn giọt nước phía .

      Vốn chỉ là tầng hơi nước mông lung, cố tình lại thương đọng lại mặt cánh hoa nho này. Ngưng kết khổ cực mới được giọt nước nho như vậy.

      Rồi lại chỉ có thể tán lạc, lại mấy người có thể nhìn đến giọt nước này, thấy khổ cực này đây?

      Tôi suy nghĩ xuất thần, lại nghe được tiếng ở sau lưng: “Trời lạnh như thế này, thích đợi ở bên ngoài?”

      Trong lòng len lén thở dài, ấy vậy mà ngay lập tức xoay người lại, : “Lan Châu thỉnh an thái tử gia.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Binh quyền
      Edit: nhuandong

      Trong mưa , Cảnh Thành cầm ô, cười nhìn tôi.

      lúc lâu sau, : “Tại sao hôm nay mặt ngươi lại nghiêm túc như vậy? Tri thư viện?”

      Lòng tôi biết là thể gạt được , : “Vâng.”

      Lại cười : “Nghe hôm nay trong triều xảy ra chuyện lớn.”

      Cảnh Thành cười : “Ngươi cung tin tức mau .”

      Ý bảo vào trong thư phòng .

      Cảnh Thành thấy tôi đóng của lại mới : “Tây Cương lại binh biến rồi. Tập quốc này thế còn hung hãn hơn so với lần trước.”

      Tôi : “Chẳng lẽ hôm nay trong triều là thương nghị chuyện binh lần này?”

      Cảnh Thành gật đầu, hỏi: “Nha đầu, ngươi ta có nên tranh việc cầm binh lần này ?”

      Tôi rót ly trà nóng cho , : “Chuyện tình ở Hộ bộ gần đây như thế nào?”

      Cảnh Thành cười : “Vụ án Đỗ Nguyên Vân, biết phụ hoàng nghe phong thanh từ đâu, lão nhân gia người, sợ rằng trong lòng có nghi ngờ gì đó, đột nhiên để cho chúng ta hung hung hổ hổ phúc tra vụ án Đỗ Nguyên Vân?”

      Chúng ta?

      Tôi hỏi: “ có người nào tra vụ án này?”

      Cảnh Thành cười : “Biết ngươi tỉ mỉ, chắc chắn hỏi như thế. Lần phuc tra này, ngoại trừ thái tử ta ra, còn có Mã Ngưng, Thẩm Như Lượng cùng Mạnh Khách.”

      Tôi khỏi hỏi: “Hữu thừa tướng cùng người của Tri gián viện, đúng tình hợp lý trong chuyện này. Chỉ là, trong lòng tôi thắc mắc, tại sao Mạnh Khách cũng ở bên trong chuyện này?”

      Cảnh Thành lắc đầu cái: “Cái này ta cũng rất thắc mắc. Khi thấy tên của Mạnh Khách ta cũng lấy làm kinh hãi. Lần này biết phụ hoàng gặp cái kì ngộ gì đây.”

      Tôi cười : “Trong ván cờ, trong thiên hạ, từ trước đến giờ cũng khôngcó người nào thắng được Thánh thượng.”

      Đây chính là ván cờ công bằng.

      Cảnh Thành cười tiếng, lại : “Như qua, vụ án Đỗ Nguyên Vân, trước mắt vẫn còn rối như mớ bòng bong. Mà binh vụ Tây Cương, vẫn là quan trọng hơn. Mấy ngày ta ở Hộ bộ, tra án làm đầu vô cùng đau, hôm nay vào triều, nghe được chuyện tình ở Tây Cương, đầu bộc phát đau dữ dội. Nha đầu, ngươi phải để ý giúp ta chút.”

      Tôi khẽ mỉm cười, : “Điện hạ nếm trà này?”

      Cảnh Thành cầm ly trà lên, hiểu nhìn tôi.

      Tôi cười : “Đây là ngày hôm trước Duyên Hỉ vương phi dạy tôi chế biến, là rất mát mẻ ngon miệng.”

      Cảnh Thành : “Ngươi và Duyên Hỉ vương phi lại rất thân?”

      Tôi : “Trước đó ngày Duyên Hỉ Vương gia cũng tới gặp tôi, cùng mấy lời.”

      Thấy hiểu, tôi cười : “Nô tỳ nghĩ tới, trước mắt phúc tra vụ án Đỗ Nguyên Vân này, ra văn võ cả triều đều len lén nhìn Duyên Hỉ vương gia. Dù sao ban đầu việc Đỗ Nguyên Vân bại lộ, chính là do phong mật thư tố cáo của Duyên Hỉ vương gia. Người đời đều cho rằng là trần ai lạc định, đại công của Duyên Hỉ vương gia cũng được định luận, ai biết trong lúc bất chợt hoàng thượng lại muốn phúc tra…”

      Cảnh Thành cười : “Cho nên, đây tột cùng là hoàng thượng nổi lên lòng nghi ngờ Đỗ Nguyên Vân có đồng đảng hay hay là nổi lên lòng nghi ngờ đối với Duyên Hỉ vương gia?” Tôi gật đầu cái, lại : “Hoàng thượng sai điện hạ thăm dò vụ án này, làm quân vương, đây chính là khảo nghiệm điện hạ làm thần tử có tận trung hay . Nhưng làm phụ thân, điện hạ, sợ rằng hoàng thượng cũng xem người có còn chân tình với cái người đệ đệ Cảnh Phi này hay .”

      Cảnh Thành thở dài : “Cho dù có phần chân tình này như thế nào? Nếu như Cảnh Phi có lỗi trong vụ án này, ta lại thể tra ra lỗi lầm mà giấu giếm báo được?”

      Tôi cười : “Cái này sau. Vụ án này, trước mắt phải là mớ bòng bong sao. Năm đó Đỗ Nguyên Vân có thể to gan như vậy, sợ rằng trong văn võ cả triều, ít người là đồng đảng của ông ta. Rắc rối khó gỡ, cho nên Đỗ Nguyên Vân mới có thể tay che trời ở Miên thành. Điện hạ, mà người lại phải cầm tất cả cơ hội chứng minh với hoàng thượng người làm thái tử có tài lại có đức.”

      Cảnh Thành cười ha hả, : “Chính xác. Ngay cả nha đầu ngươi đối tốt với Duyên Hỉ vương phi, cũng là giúp ta ghi chân tình với Cảnh Phi.”

      Tôi cười tiếng, lại giúp rót đầy ly trà cho .

      Cảnh Thành nhấp ngụm trà, đột nhiên cười : “Nha đầu, như vậy ràng, chẳng lẽ ngươi khuyên ta muốn đề cử Cảnh Phi mang binh bình định chiến loạn Tây Cương?” Tôi lắc đầu cái: “Thái tử gia cũng phải chỉ có người đệ đệ là Duyên Hỉ vương gia.”

      : “Chẳng lẽ là Cảnh Nhiên?”

      Tôi gật đầu cái.

      cười : “Ngươi khi nào lại nhớ tới Cảnh Nhiên đây?”

      Tôi cười : “Mặc dù binh pháp Diên Trụ vương gia bằng người và Duyên Hỉ vương gia, nhưng coi như là kém. Huống chi đóng quân ở Tây Cương cũng thiếu bộ hạ cũ của người, đều là tay của thái tử gia người. Diên Trụ vương gia kinh nghiệm cầm binh chưa đủ, cho nên chắc chắn lúc nào cũng nghe theo khuyên can của những bộ hạ cũ của thái tử người. Cho nên, phương hướng tổng quát may.”

      Cảnh Thành gật đầu, : “Tây Cương chính xác còn bộ hạ cũ của ta. Huống chi, khí trời lạnh dần, trận chiến Tây Cương này, hợp lại vẫn là lương thảo. tại ta lại quản hộ bộ, lương thảo chắc chắn hết sức ủng hộ. Chuyến này của Cảnh Nhiên, phần thắng vô cùng lớn.”

      Tôi giọng : “ tóm lại, quyết thể để Duyên Hỉ vương gia lấy được binh quyền. Mà đề cử Cảnh Nhiên , lại có thể thể điện hạ người vô cùng độ lượng rộng rãi với đệ đệ mình.”

      Cảnh Thành thở dài : “Ta cũng nghĩ như vậy. Cho dù Cảnh Phi phải là người đại gian, chuyện Đỗ Nguyên Vân cũng có quan hệ với , tay cũng thể có nhiều binh như vậy.”

      Kim thượng từng ấy năm cho tới nay, Hộ bộ Công bộ từng chút đều phân phối cho các hoàng tử cùng nhau giải quyết, chỉ có Binh bộ, hoàng tử cũng hề phân cho, lão nhân gia người tự mình giữ.

      Binh quyền trọng yếu, hiển nhiên là thấy .

      Sáng nay Mạnh Khách với tôi trong triều có đại , tranh giành binh quyền này, chính xác chính là đại .

      Thân thể Cảnh Thành tốt, tuyệt đối thể tới biên cương giày vò đánh trận. Nhưng cho dù Cảnh Thành thể , binh quyền này cũng thể rơi tay Cảnh Phi.

      Hồ ly Cảnh Nhiên này, là ngư ông ngồi đắc lợi rồi.

      Tôi nhớ tới ban ngày Cảnh Nhiên hồ ly này biểu diễn, khỏi cười lên.

      Cảnh Thành hỏi: “Cười cái gì?”

      Tôi cười đáp: “Chỉ là sáng nay nhìn hai con hồ ly, hết sức thú vị.”

      dưới ánh đèn nhìn tôi, chậm rãi : “Nha đầu, tại ngươi cười, cùng với vừa rồi biểu tình ngươi cứng cỏi phân tích thế cục hơn thiệt, là rất bất đồng.”

      Tôi nhìn , : “Cái gì bất đồng? hiểu.”

      khe khẽ thở dài, uống trà, đáp lời.

      Mơ hồ có thanh gõ cửa truyền đến.

      Tôi : “Điện hạ, sợ rằng thái tử phi vẫn còn chờ người dùng bữa đấy. Mau qua đó thôi.”

      trầm ngâm nhìn trà, giống như có nghe thấy.

      Tôi lại khuyên tiếng, cuối cùng cũng đứng lên.

      Ánh nến lách tách vang. Sợ nhất cảnh tôi và hai người bọn họ cùng chỗ, hết sức yên tĩnh, lại có lời có thể khi ấy.

      Cuối cùng đẩy cửa ra, khỏi.

      Tôi mới ngồi xuống, nhớ tới những phân tích ràng cùng với những lời thông suốt vừa rồi, được thoải mái như thế, giống như vài thanh kia còn quanh quẩn ở trong phòng này, rầm rầm rì rì vang bên tai.

      Những lời kia giống như là tôi hơi nhất định phải nhanh chóng hết.

      Mau xong, những thứ khác đều nghĩ tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :