1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Đinh Hương

      Căn bản Trương lão đầu cũng nguyện ý học cách làm loại bánh hạt sen này.

      Gần trưa tôi mới mang bánh hạt sen vào trong phòng bếp, buổi chiều Trương lão đầu đột nhiên xông vào phòng của tôi, : “Loại bánh hạt sen này, chút cũng bằng bánh ở Miên thành.”

      Tôi nhìn lên, cầm lên mấy cái bánh hạt sen bị ông bẻ ra làm bảy làm tám, chắc là cẩn thận ăn qua rồi, liền hỏi: “Miên thành quá ngọt. Thái tử thích ngọt quá, loại nánh này mùi vị vừa vặn ông dựa theo đó mà làm là được rồi.”

      Trương lão đầu “Hừ” tiếng, khó chịu : “Đại nhân có biết bánh hạt sen chính tông ở Miên thành ? Gạo nếp thượng hạng, hạt sen thượng hạng, cái loại hạt sen trơn nước kia, loại hạt sen bột này làm sao có thể so được với chứ? Cắn miếng miệng toàn bột.”

      “Huống chi!” Ông vẻ mặt khinh bỉ gõ gõ bánh trong mấm, mắt nghiêng nhìn tôi : “ có vị hoa quế làm sao có thể tính là bánh hạt sen chính tông được?”

      Trương lão đầu là người Giang Nam, nhậm chức đầu bếp ở phủ thái tử nhiều năm, tay nghề rất được thái tử tán thưởng. Năm đó ông bị hoàng hậu đích thân điểm tên đến phủ thái tử, ngày thường vẫn luôn tự phụ với tay nghề của mình, cổ luôn luôn ngẩng cao, luôn bộ lớn giọng thẳng phía trước, trừ người , ai cũng để vào mắt.

      Lúc này mặt Trương lão đầu khẽ đỏ lên, xong trầm bổng du dương, như tiếng kim loại va vào nhau, nhất định phài kiếm mười phần mặt mũi về cho bánh hạt sen quê mình.

      Tôi chỉ có thể liên tục khuyên giải ông: “Thái tử cần ngọt, lần trước thái tử ăn vài miếng bánh ngọt hạt sen của Miên thành liền buông xuống, cần

      hoa quế và đường như thế. Làm phiền ngài dựa theo khẩu vị này làm được ?"


      Trương lão đầu nhất quyết tha, các đốt ngón tay gõ bang bang vào bàn: "Vậy được, trừ phi phải đôi cho nó cái tên khi ngươi cho thái tử ăn bánh ngọt."


      Tôi cười : "Bánh hạt sen chính là bánh hạt sen, có thêm hoa quế cũng là bánh hạt sen, ngài muốn gọi nó là gì?"


      Trương lão đầu tựa hồ như muốn đấu với tôi, trợn tròn mắt lên, gằn từng chữ : "Thái chiêu đại nhân học rộng tài cao, nhất định cho nó cái tên rất tốt, làm cho thái tử thích."


      Tôi sửng sốt, biết trả lời như thế nào, chỉ thấy thái tử phi Đinh Hương thướt tha mà thẳng bước vào.


      Tôi cuống quýt tiến lên thỉnh an, nàng cười tiếng, chỉ vào trong mâm, : "Làm sao bánh hạt sen lại bị bẻ ra thành bảy thành tám như thế này?"


      Tôi cười : " cùng Trương lão đầu bàn luận tư vị của bánh ngọt này, cho nên làm vỡ chút."


      Đinh Hương cười tiếng: "Thuở ta thích nhất là bánh hạt sen, có thẻ cho ta bình luận hai câu hay ? Hôm qua có nếm qua chút, mặc dù bánh hạt sen này ngọt mịn như bánh của Miên thành nhưng cũng coi như là nhàng ngọt mát ngon miệng. Ngày hôm nay nóng bức, phảng phất ngọt mát ngon miệng càng làm cho người ta vui mừng đúng ?"


      Tôi gật đầu, cười : "Nương nương đúng."


      Trương lão đầu dùng sức gật đầu: "Thái tử phi nương nương có đạo lý."


      Ngón tay trắng thon dài của Đinh Hương tỉ mỉ cầm khối bánh ngọt, cẩn thận xem xét, cười : "Mới vừa nghe được các ngươi muốn gọi nó là gì vậy?"


      Tôi đáp phải, nàng hướng tới tôi, cười tiếng rồi : "Ta lại muốn đặt tên là "Đình đình cao (1)". Có bài thơ rằng "Giang Nam khả thải liền, liền diệp hà đình đình (2)" Bánh ngọt này mặc dù ngọt bằng bánh hạt sen bình thường, nhưng cũng nhàng ngọt mát tao nhã lịch khác thường, giống như làm từ hạt sen, nhưng lại giống như là làm ra từ lá sen, dư vị dài lâu."


      (1): Đình đình cao: cao: bánh ngọt, đình đình: xinh đẹp, tươi đẹp.

      (2): Hán Việt: Giang Nam khả lấy liên, lá sen hà cao vút: Giang Nam hái sen, lá sen tươi đẹp.


      Tôi vỗ tay khen: "Hay lắm hay lắm!" Sau đó quay đầu với Trương lão đầu nghe đến ngây người: "Vậy gọi là "đình đình cao" vậy. Cứ theo phương thức này, được ?"


      Trương lão đầu gật đầu, hai lời, bưng cái mâm lên rồi .


      Tôi quay đầu lại, vừa vặn chống lại ánh mắt của Đinh Hương nương. Đinh Hương nương hơi híp mắt lại nhìn tôi.


      Tôi cười : "Hôm nay thái tử phi đến, có phải là có chuyện gì hay ?"


      Nàng cười : "Cũng có gì, chỉ là vừa rồi dạo, nghe được ngươi và Trương lão đầu tranh luận liền xem chút."


      Nàng tiện tay mở trang sách được đặt bàn, lại giương mắt nhìn tôi, : "Thường ngày thái tử thích xem sách gì?"


      Tôi cười : "Sách thái tử đọc qua rất nhiều và rộng, cũng thể là thích cái gì."


      Nàng nhìn chằm chằm tôi : "Ta nghe , gần đây thái tử rất thích xem "ngắm cảnh ngự lãm*?"


      Tôi : "Sách này các hoàng tử đều có, chắc là thánh thượng muốn bọn họ nhìn, hiển nhiên là cũng phải chịu khó chút."


      Nàng chỉ nhìn chằm chằm tôi, đáp lời. lát sau nàng mới : "Ngày hôm trước ta gặp được Duyên Hỉ vương phi, nàng nàng hề nhận được thư của Duyên Hỉ vương gia gửi cho vương phủ, biết có phải là đưa nhầm địa chỉ, đưa đến phủ thái tử ta hay ?"


      Tôi cười : "Này đúng là chính xác, người cũng biết Duyên Hỉ vương gia từ cực kỳ tốt với thái tử. Duyên Hỉ vương gia ở Miên thành, tặng đồ cho phủ thái tử là chuyện bình thường. Sai dịch tặng đồ cũng lười, chỉ nhớ đường tới phủ thái tử, có tỉ mỉ phân biệt là đưa đến nơi nào. Ngày khác tôi sai những sai dịch kia thông báo chút., ngàn vạn lần đừng bỏ qua đồ mang đến vương phủ Duyên Hỉ."


      Nàng "Ah!" tiếng, lại : " biết những thứ ngày trước đưa vào trong phủ thái tử chúng ta có thứ vốn nên mang tới vương phủ Duyên Hỉ hay ? Theo lý nên tra qua chút, nếu quả là có, nên đưa qua chỗ vương phi, tránh cho Duyên Hỉ vương gia ở Giang Nam xa xôi vẫn nghĩ là đưa đến phủ của ."


      Tôi vừa đáp "Vâng!" tiếng, nàng liền cười theo sau : "Nếu thái chiêu rảnh rỗi, dù sao ta cũng nhàn rỗi vô , ngược lại có thể giúp ngươi tra chút."


      Nàng lại nheo mắt nhìn tôi : "Ngươi cũng chút, lúc trước đồ Duyên Hỉ vương gia đưa tới chỗ chúng ta có những gì? Hả?"


      Tôi lặp lại lời của nàng... đầu óc chuyển nhanh, chỉ cảm thấy đầu lưỡi thấy chát.


      trong lúc ấy, bóng dáng thoáng qua cửa, sau đó liền nghe được tiếng hô to của Trương lão đầu ở ngoài muốn mở cửa: "Nương nương, thái chiêu, các người nếm thử chút? Vừa rồi bắt chước làm ra khối, biết mùi vị có đúng hay ?"
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      Phong nguyetTôm Thỏ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Hội thi
      Edit: nhuandong

      Tôi lặp lại lời của nàng… đầu óc chuyển nhanh, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đắng chát.

      trong lúc ấy bóng dáng thoáng qua cửa, sau đó liền nghe được tiếng hô to của Trương lão đầu ở ngoài muốn mở cửa: “Nương nương, thái chiêu, các người nếm thử chút? Vừa rồi bắt chước làm ra khối, biết mùi vị có đúng hay ?”

      Tôi thuận thế cười : “Nương nương, ngại trước nếm thử chút? Hôm qua điện hạ qua, nếu làm tốt, trước tiên phải cho người dùng, sau đó mới đưa tới các nơi khác.”

      Đinh Hương nâng tay trái lên khẽ chống vào bàn, nâng má nhìn tôi lát, sau đó mới “Cũng được.”

      Trương lão đầu đặt mâm lên bàn, cười hắc hắc.

      Đinh Hương cầm lên bỏ khối vào miệng, chậm rãi gật đầu : “Quả nhiên là thượng hạng, mau đưa tới cho thái tử điện hạ!’

      Tôi “Vâng!” đồng ý, Đinh Hương đứng dậy, tha cho tối sau đó ra khỏi cửa.

      Quả nhiên là Cảnh Thành thích “đình đình cao”, thậm chí cảm thấy so với bánh ngọt ban đầu hoàng thượng ban cho hương thơm thanh nhã vượt trội . lại gnhe thái tử phi lấy tên cho nó, càng cảm thấy tuyệt diệu vô cùng, mệnh lệnh mang ít đến vương phủ Duyên Hỉ.

      Lại làm thêm ít, đưa tới trong cung. quá hai ngày, kim thượng hạ chỉ, viết hai cung đều thích “đình đình cao” này, thái tử phi Đinh thị hiền lương thục đức hơn người, lấy tên rất hay, ban thưởng trân châu phỉ thúy, đồng thời cũng ban thưởng cho Trương lão đầu danh hiệu thợ có suy nghĩ độc đáo nhất.

      Trương lão đầu trở thành người tâm phúc và công thần của phủ thái tử. Ông dùng giọng càng ngày càng lớn, liếc mắt nhìn tôi : “Vẫn là thái tử phi nương nương sáng suốt hơn người.”

      Tôi liên tục “Vâng”.

      Trương lão đầu nhất quyết tha, lại : “Ta muốn là thái chiêu đại nhân người, tất nhiên ít đứng cùng bên với thái tử phi, tất cả đều giao cho bên dưới a!”

      Tôi nghe xong rồi cười, đáp lại. Ông ta giống như là vô cùng tức giận, râu mép khẽ vểnh lên, phối hợp với mái tóc có chút lung tung, quả nhiên là rất phiêu dật.

      Cảnh Thành viết tấu tạ ân thánh thượng ban thưởng thái tử phi và Trương lão đầu, trong sổ còn cặn kẽ giới thiệu “đình đình cao” vốn có chút thay đổi so với “bánh hạt sen”. Những cao thủ trong ngự thiện phòng cầm phương thức, suy nghĩ nửa ngày nhưng vẫn tìm ra đặc biết của “đình đình cao” này.

      Sau khi Trương lão đầu nghe được công công trong cung nhắn nhủ hỏi thăm thay thánh thượng, vẻ mặt hả hê : “Đó là hiển nhiên. Dùng ba phần công thức, bảy phần ở độ lửa. Độ lửa này phải dựa vào trong cảm giác, dạy được.”

      Bộc phát thần kỳ.

      Hoàng hậu thương con, cuối cùng kết thúc ý niệm của hoàng thượng muốn để Trương lão đầu ở lại Ngự thiện phòng. Trương lão đầu đành phải tiếp tục lưu lại trong phủ thái tử.

      Từ đó, “đình đình cao” đặc biệt trong thiên hạ chỉ có Trương lão đầu trong phủ thái tử mới có thể làm được. Lượng ít mà tinh, chỉ phục vụ hoàng cung và phủ thái tử.

      Những thứ khác, trừ chút Cảnh Thành đưa đến vương phủ Duyên Hỉ, chính là thưởng cho những học trò tham dự kỳ thi đình.

      Lần khoa cử này, thánh thượng cực kỳ coi trọng, tự mình nghĩ ra đề thi của hội thi.

      Chủ khảo hội thi do tổ ba người làm.

      Hữu thừa tướng Mã Ngưng, chính sử Tri gián viện Thẩm Như Lượng, Chính sử Tri thư viện Mạnh Khách.

      Đại Cảnh từ trước đến giờ, quan Tri thư viện lại đảm nhiệm chủ khảo hội thi, đây là lần đầu.

      Hiển nhiên vua và dân đều bàn tán xôn xao.

      Lúc tôi nhìn thấy Mạnh Khách, vẫn thân áo bào tím như cũ, trà xanh trà thơm, khi luyện chữ cũng ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu cười : “Mới đến buổi trưa, ngươi là vị thứ mười tới tìm ta trong ngày hôm nay.”

      Tôi cười : “ tại Mạnh đại nhân cho là đông như trẩy hội mà vẫn có thể nhớ số lượng ràng?”

      để bút xuống, ngẩng đầu lên cười : “Đến tột cùng là chuyện gì?”

      Tôi : “Cũng chỉ là tới thăm người bằng hữu ngươi chú. Chỉ là bằng hữu mà thôi, ngàn vạn lần đừng coi ta là thái chiêu của phủ thái tử. Hôm nay Mạnh đại nhân ngươi chạm tay vào là có thể bị bỏng, phủ thái tử của chúng ta cũng muốn kéo danh tiếng đại thần xuống.”

      “Xì” cười tiếng : “Ngươi giải được băn khoăn của ta, ha ha, tốt, bằng hữu liền là bằng hữu.”

      cẩn thận rót ly trà cho tôi, tự mình uống ngụm, hương trà bay bốn phía.

      Tôi khỏi thở dài : “Trà ngon.”

      nhìn tôi hài lòng cười : “Long Tĩnh thượng hạng, hoàn toàn xứng với “Đình đình cao” thượng hạng này.

      Tôi cúi đầu đặt ly trà xuống, : “”Khi nào ta cho người đưa qua?”

      nhấc bình trà chậm rãi rót đầy ly trà của tôi, cũng nhìn tôi : “Cũng là ngày hôm trước vào cung, hoàng thượng ban thưởng.”

      Tôi cười : “Quả nhiên là đại chủ khảo, tại cũng được kim thượng kính trọng vài phần.”

      khẽ mỉm cười : “Chỉ là ban cho ít, ngày đó liền ăn hết rồi, nếu hôm nay cho ngươi nếm chút, vừa đúng xứng với trà Long Tĩnh thượng hạng của ta đây. Nhưng là nha, “Đình đình cao” là từ trong phủ của ngươi ra, cũng cần muốn tham hai ngụm của ta đây.”

      Tôi : “Tự nhiên tự nhiên. Nếu ngươi thích, đợi ta bẩm báo thái tử, sai Trương lão đầu làm chút, lét lút mang tới cho ngươi.”

      gật đầu : “Đó là tốt nhất.”

      Thi hội xong, cuối cùng mọi người cũng biết được đề mục ban đầu kim thượng định ra trong kỳ thi hội. Trích ra từ “Luận ngữ”: “Kỳ vi nhân dã hiếu đệ, nhi hảo phạm thượng giả, tiên hĩ.(1)”

      (1). Chú thích:

      Đệ, độc giống với “đễ”, tức là thái độ đệ đệ đối đãi với huynh trưởng.

      Phạm thượng: phạm: mạo phạm, can phạm. Thượng: vị trí của người ở cao.

      Tiên: Ý tứ
      Toàn bộ câu ý tứ vì: Hiếu thuận cha mẹ, thuận theo huynh trưởng, mà người thích xúc phạm người , là rất ít gặp.

      Trích trong chương 1.2 của Luận ngữ:

      Chương 1:2 Hữu tử , kỳ vi nhân dã hiếu đệ, nhi hảo phạm thượng giả tiên hĩ, bất hảo phạm thượng, nhi hảo tác loạn giả, vị chi hữu dã. Quân tử vụ bổn, bổn lập, nhi đạo sanh, hiếu đệ dã giả, kỳ vi nhân chi bổn dữ.

      Nghĩa cả câu:

      Hữu tử ,"Hiếm khi thấy ai có lòng hiếu thảo và tình huynh đệ, mà thích xúc phạm đối với cấp . Ai thích xúc phạm, ưa thích khuấy động rối loạn, chia rẽ tình thân hữu. Quân tử tự lập cơ bản, khi cơ bản mạnh mẽ, Đạo Lý tư nhiên có. Vì vậy, lòng hiếu thảo và tình huynh đệ là cơ bản của lòng nhân từ."
      -nguồn- thegioivohinh.com


      Đề mục thi năm nay bàn về “Quân tử chi hiếu(2)”

      (2). Hiếu lễ của quân tử

      Đề mục thi hội vừa ra, màn xôn xao.

      Hành động lần này của kim thượng chẳng lẽ là chấp nhận trưởng tử Cảnh Thành thừa kế ngôi vị hoàng đế, thể có dị động dao động về sau hay sao?

      Nếu đúng như vậy, vậy vì sao năm trước lại khen ngợi trăm điều với “ngắm cảnh ngự lãm”?

      Lại để cho chủ trì biên soạn “ngắm cảnh ngự lãm” - Mạnh Khách làm trong ba người chủ thi, là vì sao?

      Văn trong “ngắm cảnh ngự lãm” đều là chỉ trích chế độ trưởng tử thừa kế là cổ hủ cứng nhắc, nếu cố giữ mà linh hoạt thay đổi, tất nhiên có tệ nạn bộc phát.

      Hành động lần này của Thánh thượng còn chưa ràng, ngay sau đó lại có thánh chỉ xuống, mùng bốn tháng sau, cử hành thi đình.

      Hơn nữa lại có đạo thánh chỉ trực tiếp đưa đến phủ thái tử. Lần thi đình này, Thánh thượng thương người đọc sách cực khổ, đặc biệt ban thưởng mỗi thí sinh tham gia thi đình đĩa “Đình đình cao” được đặt bàn, thí sinh trong lúc làm bài thi đói bụng lấy dùng.

      Sau khi nhận lệnh Trương lão đầu vô cùng vui mừng, rất tự hào tay nghề của mình, có thể để cho các trụ cột Đại Cảnh nếm đến. Ông hát điệu hát dân gian quê mình, đẩy nhanh tốc độ trong phòng bếp, thậm chí lại được Thánh thượng ân chuẩn, lớn mật thay đổi đa dạng hoa văn nguyên bản “Đình đình cao” , tỉ mỉ khảm vân long lên đó. Cuối cùng trước ngày chế đủ số lượng “Đình đình cao” thượng đẳng đưa vào hoàng cung.

      Mùng bốn, ánh nắng ban mai hơi lộ ra, thu vàng lạnh xuống.

      điện Kim Loan, thư án sớm gạt ra, hương thơm “Đình đình cao” của phủ thái tử đương triều bay khắp nơi, làm mờ mịt cả đại điện.

      Mà lúc này thái tử Cảnh Thành đứng ở ngoài thư phòng phủ thái tử của , cầm nhánh hoa quế chưa tàn, vân vê nhị hoa, ném vào cho cá bơi ngược xuôi trong hồ, vừa cười hỏi tôi: “Trong cung có thể truyền đến tin tức? Đề mục thi đình ngày hôm nay đến tột cùng là vì sao?”
      Tôm ThỏDangThuy thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Đoán tâm

      Tôi lắc đầu.

      Vốn định an bài người tin cậy ở trong và ngoài điện thi đình, chỉ sợ cung nữ thái giám trong cung chắc bền, dưới cuộc thi đình trang nghiêm, khó bảo đảm bị kinh sợ gây nhiễu loạn gì đó, vì vậy chỉ có thể dựa vào triều thần tin được.

      Cố tình chọn chính là Mạnh Khách . hội thi đình, trước thử chủ khảo, là ở đây.

      ràng hoài nghi nhưng vẫn chọn . Lý do của Cảnh Thành là nếu Mạnh Khách đồng ý, kia cũng có nghĩa là ủng hộ người nào, như vậy lời truyền đến tất nhiên là tin được. Hoàng thượng tin con trai của chính mình hay là tin quan văn thất bại vừa mới được trọng dụng? Dù thế nào Mạnh Khách cũng là thư sinh đơn thuần, lăn ộn quan trường nhiều năm như vậy, tin tưởng mạo hiểm như vậy, cho nên nhất định chuyện thái tử muốn truyền tin cho hoàng thượng.

      Nếu Mạnh Khách như chúng ta hoài nghi, là đồng đảng của Cảnh Phi, dưới cánh chim chưa cứng cáp của Cảnh Phi, trước tiên vẫn cần thế lực của Cảnh Thành che trở. Huoogns chi thái độ tại của Cảnh Thành và Cảnh Phi vẫn chưa ràng, lúc này nhảy ra buộc tội thái tử, cũng khó liệu rằng thánh thượng tin hay là tin, khác nào là lấy trứng chọi đá.

      Vì vậy, vào giờ phút này, lấy Mạnh Khách_một trong ba vị chủ khảo làm tai mắt, là quá tốt.

      Cảnh Thành thấy tôi lắc đầu, quay đầu lại tiếp tục nhìn cá, : “Ngươi thử đoán chút, lần này phụ hoàng lại nghĩ ra đề mục gì?”

      Tôi cười : “Mỗi lần kim thượng nghĩ đề mục đều rất khó đoán.”

      Tôi nhớ được ước chừng lúc tôi tám tuổi, thoe Cảnh Thành vào cung. Thời tiết mùa đông, đông mai bên trong hoàng cung nở rộ tươi đẹp, màu đỏ như máu. Hoàng hậu, phi tần hậu cung cùng với các hoàng tử phụng hoàng mệnh, ngồi vây quanh thành đoàn. Từng hạt tuyết bay xuống bên ngoài cửa sổ, bên trong nhà lại ấm áp như xuân, hòa thuận vui vẻ.

      Hoàng thượng nằm nghiêng ở giường, chỉ vào tuyết bay mai đỏ cười : “Các hoàng tử đều , nếu muốn các con lấy đồ vật bên ngoài cửa sổ dâng tặng cho trẫm, các con lấy vật gì tới? Và vì duyên cớ gì?”

      Cảnh Nhiên khi đó cực kỳ gầy yếu, lông mày khẽ nhíu lại, giọng đáp: “Nhi thần lấy tuyết. Ngày hôm trước nhi thần học cổ thư, là lấy nước tuyết pha trà mùi vị cực kỳ thơm mát, nước tuyết hâm rượu hương thơm cực kỳ mãnh liệt. Nhi thần nguyện vì phụ hoàng dâng tặng chút tấm lòng người con.”

      Hoàng thượng nhấp hớp rượu, cười : “Mặc dù Nhiên nhi còn bé cũng rất có hiếu tâm. Tốt.”

      Cảnh Chỉ tiến lên : “Nhi thần lấy tuyết. Nhi thần muốn lấy mai đỏ này.”

      Hoàng thượng cười : A, vì sao?”

      Cảnh Chỉ mở mắt hơi to, : “Bão tuyết ngoài cửa sổ, bông tuyết lại thể phân biệt, lấy tuyết là vì dễ dàng. Mặc dù mai đỏ thịnh, chọn lựa tốt cũng dễ dàng. Nhi thần nguyện làm chuyện dễ dàng như vậy, khiến phụ hoàng tận hứng.”

      Hoàng thượng gật đầu cười : “Ưm, cũng rất có đạo lý.”

      Ánh mắt quét tới Cảnh Thành Cảnh Phi, : “Thành nhi, phải như vậy?”

      Cảnh Phi xem xét Cảnh Thành, thấy trầm ngâm như cũ, quay đầu nhìn về phía hoàng thượng : “Tuyết rơi mai đỏ, đều thú vị/ Nhưng phụ hoàng mới vừa chỉ, giới hạn là vật ngoài cửa sổ, mệnh lệnh cũng ràng chỉ có thể lấy tuyết hoặc mai. biết nhi thần hiểu như vậy có đúng ?”

      Hoàng thượng cười : “Con tiếp.”

      Cảnh Phi khẽ mỉm cười, : “Nếu muốn nhi thần lấy, nhin thần nguyện ý lấy gió mát ngoài cửa sổ. Mặc dù lạnh nhưng trong suốt thoải mái.”

      giương mắt nhìn hoàng thượng, lại rũ mắt cười : “Chúng ta ngồi vây quanh lâu, phải mở cửa sổ hóng mát chút.”

      Hoàng thượng cười ha hả, : “ sai, độc đáo.” lại với công công bên cạnh: “Ngày hôm trước tiến cống rượu ngon, thưởng chai cho nhị hoàng tử.”

      quay đầu lại, với Cảnh Phi: “Phi nhi, mặc dù con còn bé, phàm là hoàng nhi của ta, cần thiết có thân tửu lượng giỏi, ha ha.”

      Cảnh Phi cười tiếng quỳ xuống đất : “Nhi thần tuân lệnh.”

      Hoàng thượng lại nhìn lúc lâu, mới với Cảnh Thành: “Thành nhi, con là thái tử, vừa lại đại ca, con muốn lấy vật gì tới cho phụ hoàng con?”

      Đáp án vừa rồi của Cảnh Phi vừa được mưu lại được lợi, nhưng tại tới phiên Cảnh Thành, là rất khó trả lời.

      Cảnh Thành còn chần chừ, lại nghe hoàng thượng hỏi: “Thành nhi?”

      Cảnh Thành đứng dậy, tới giữa quỳ xuống, : “Ba đệ đệ lấy vật cũng vô cùng dễ. Nhi thần… Nhi thần nguyện trợ giúp bọn họ tay, trợ giúp bọn thuận lợi lấy được vật muốn lấy.”

      Cảnh Thành rất chậm.

      Hoàng thượng nhếch miệng, : “Ưm, giúp tay…”

      Mọi nơi yên tĩnh, chỉ có lửa ở lò sưởi tí tách vang dội.

      Hoàng thượng : “Con thân là trưởng tử, lý nên là thế. Cũng được, đáp án sai, cũng thưởng con bình rượu ngon.”

      Cảnh Thành dập đầu : “Tạ phụ hoàng ban thưởng rượu.”

      Lại nghe có người : “Hoàng thượng, thân thể thái tử khó chịu, rượu kia nồng đậm vô cùng, chỉ là thích hợp với thái tử.”

      Chính là Thục phi.

      Cảnh Thành vẫn quỳ, có ngẩng đầu.

      Hoàng thượng khẽ cau mày : “Cũng đúng, nhưng hôm nay Thành nhi đáp tốt, cũng nên được thưởng thứ gì.”

      Đột nhiên Cảnh Thành : “Hôm nay nhi thần nhận được khích lệ của phụ hoàng, là ban thưởng vô cùng lớn.”

      Hoàng thượng cười tiếng, : “Thành nhi, con hôm nay lời hơi nhiều chút.”

      Cảnh Thành nhúc nhích.

      Lại nghe được hoàng thượng : “Cũng được, con mấy câu của trẫm đủ, như vậy thôi . Con, đứng lên .”

      Hoàng thượng dường như cảm thấy tẻ nhạt, lại nằm nghiêng giường.

      Cảnh Thành yên lặng lúc lâu, mới đứng dậy trở về chỗ ngồi.

      ______________

      Tôi nhớ tới quang cảnh nhiều năm trước, lại than tiếng: “ là rất khó đoán.”

      Cảnh Thành cười tiếng, : “Chúng ta đoán nhiều năm như vậy, lòng của phụ hoàng vẫn luôn khó giải. Chỉ là có chút, hội thi đình này, bao nhiêu đôi mắt trong triều đình đều nhìn chằm chằm vào đây.”

      Tay nhàng giơ lên, hất nhị hoa xa hơn chút, dẫn đến cá quay đầu lại, rối rít chạy tới đó.

      lại : “Địa vị Tri thư viện ngày càng tăng. Cho dù phải vì “ngắm cảnh ngự lãm” ngày đó hợp với tâm tư của phụ hoàng, phụ hoàng trọng dụng Mạnh Khách ở kỳ thi hội, cũng là với người thiên hạ, địa vị người đọc sách quá khứ thể so sánh với ngày hôm nay.”

      Cho nên, hội thi đình hôm nay, hoàng thượng đặc biệt chăm sóc người đọc sách, được phép nắm lấy ít thứ.

      _____________

      Thi đình, cho đến hoàng hôn vẫn chưa kết thúc.

      Văn võ toàn triều, mấy trăm trái tim, lúc này cũng đều dính ánh nến trong điện Lim Loan lên người.

      Thánh thượng sớm liệu được tâm tư của mọi người, cực kỳ nghiêm mật đối với việc trông coi tin tức trong cuộc thi đình. Suốt cả ngày này, trong hoàng cung cũng có bất cứ tin tức gì truyền tới.

      Tôi và Cảnh Thành đợi ở trong thư phòng của . Cảnh Thành luyện chữ, chữ cũng được, rốt cuộc giấy vụn vứt đầy đất.

      Cuối cùng tia sáng mờ cũng tản , cúng thấy được tên gác cổng nhanh bước vào, : “Trong cung đưa tới.”

      Tôi vội vàng tiến lên lấy thư ra, phất tay cho xuống.

      Vội vã mở phong thư ra, chỉ thấy giấy viết thư trắng trong thuần khiết, giấy có hai hàng chữ Khải vô cùng tinh tế.

      Đề mục thi đình: “Duy nhất thiên hạ thành tâm thành ý, vì có thể trải qua thiên hạ rộng lớn rối như tơ tằm, dựng thiên hạ rộng lớn, cho biết trời đất dưỡng dục.

      Tôi giọng đọc, đến chỗ ghi tên chỉ có “Ah” tiếng.

      Cảnh Thành nửa cúi đầu nghe, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?”

      Tôi đưa thư cho .

      Chỗ ghi tên phong thư, vẫn là bốn chữ vô cùng tinh tế: Chấp Tô bái thượng.

      trong ba vị chủ khảo, hữu thừa tướng đương triều Mã Ngưng, tự Chấp Tô.
      DangThuyMet Culan thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Mã Ngưng

      Cảnh Thành nắm chặt thư, chậm rãi tới sau thư án, ngồi xuống, lời nào.

      Sắc trời tối hẳn, bên trong thư phòng, chỉ có ngọn đèn thư án, ánh sáng lờ mờ cẩn thận thu hẹp bốn phía thư án.

      Cảnh Thành mang theo chút lạnh bạc cười : “Nha đầu, chúng ta quá nóng nảy.”

      Khi chứng kiến hai chữ “Chấp Tô”, lòng của tôi rét lạnh,

      ràng người giao phó là Mạnh Khách, tại sao đưa tin tới lại giống như là Mã Ngưng Mã Chấp Tô?

      Tại sao Mạnh Khách lại có đưa tin tức tới?

      Hữu thừa tướng Mã Ngưng sao có thể biết giờ phút này thái tử chờ tin tức gì?

      Cũng sáng giống như bên trong, nhất thời có cách nào làm nguyê do, kể cả suy đoán và lo lắng đủ loại lúc trước, lúc này đồng loạt mà úp đến, áp bức người vào chỗ tối.

      Tôi ra lời đáp lại .

      Lại nghe thấy nhàng thở dài, : “Hai chữ gấp gáp, phải tránh phải tránh. Tại sao lần này lại quên.”

      Sau thi hội, vua và dân xôn xao, suy đoán tựa hồ như có lợi cho việc bảo vệ ngôi vị của thái tử, cũng làm cho chúng ta vô cùng kích động và hưng phấn.

      Nhưng đó cũng phải là tất cả nguyên nhân.

      thể gấp.

      Bệnh của Cảnh Thành, vì có đủ thuốc, bộc phát nghiêm trọng. Cho dù bệnh nặng cũng muốn ngồi ở điện Kim Loan, ngay cả sắc mặt tái nhợt hấp hối cũng phải có khắc hiệu lệnh thiên hạ kia.

      Tôi giương mắt nhìn mà đen như mực ở ngoài cửa sổ, : “Việc đến nước này, đối thủ ở trong bóng tối, chỉ có thế nhìn bước cờ kế tiếp của họ thôi.”

      Phần đề tên Mã Ngưng trong thư tín, ra cũng nhất định chính là Mã Ngưng viết.

      Kinh thành này quá lớn, thiên hạ quá lớn, lúc này dưới bóng đêm vô biên, lúc này đến tột cùng là bao phủ bao nhiêu chuyện tình.

      --- ------ ------ ---------

      bầu rượu dưới hoa, Duyên Hỉ vương gia Cảnh Phi tửu lượng vẫn giỏi như cũ.

      Cảnh Phi long đong mệt mỏi chạy từ Miên thành trở về, la hét : “Mau mang “Đình đình cao” thượng hạng trong phủ của các ngươi ra cho ta nếm thử chút.”

      Tôi cười : “Người ta “Đình đình cao” tốt nhất là phải được dùng với Long Tĩnh, trong phút chốc phủ có được, kết hợp với rượu được ?”

      Nụ cười mặt vẫn như cũ, khẽ gật đầu, : “Được!”

      Mấy ngày nay thái tử đều ở hộ bộ, thức khuya dậy sớm, mấy ngày về.

      Cảnh Phi rót rượu, giơ ly rượu lên, trầm ngâm trong chốc lát, : “Thời gian trước đây cũng uống rượu như thế này với ngươi, có lẽ là hai năm trước. Cũng khí trời tốt như thế này, mùi hoa hun say người.”

      Tôi cười : “Người cũng biết thái tử điện hạ ngửi được mùi hoa quá nặng, nông dân chuyên trồng hoa của phủ thái tử thường xuyên thay đổi, hôm nay nào có cái mùi hoa làm say người?”

      nhíu mắt lại : “Hương vị kia giống như “Đình đình cao” này? Ta ở Miên thành cũng nghe được thứ này tốt, thái tử ca ca hẹp hòi, cũng đưa tới cho ta chút.”

      Miệng tôi nhếch lên : “Miên thành quá xa, đưa tới được nơi đó. Ngược lại vương phủ Duyên Hỉ của người cũng cầm ít từ nơi chúng ta . Người còn chưa có trở về phủ? chừng vương phi sớm chuẩn bị “Đình đình cao” chờ người trở về.”

      đưa ly rượu vào bụng mới : “Hôm qua về kinh thành luôn, quả thực là có ăn chút.”

      Tôi chậm rãi rót rượu cho , lại : “Người còn thích?”

      Đầu ngón tay khẽ sờ mép chén: “Ừ, chính xác là thích.”

      Tôi cười : “Có thể thấy được vương phi đối đãi với người cực tốt. Nhiều “Đình đình cao” như vậy đều dành cho người hết.”

      cười : “Ta muốn phủ thái tử các ngươi hẹp hòi, đưa tới quá ít đấy. Lần sau, phiền toái ngươi đưa tới nhiều chút, ta còn có thể mang về Miên thành ăn.”

      Ta đểu bầu rượu xuống, cười : “Người ăn nhiều như vậy, chẳng lẽ là muốn tặng cho người xưa?”

      Cảnh Phi cười tiếng, vươn tay đưa khối bánh “đình đình cao” bỏ vào trong miệng, hàm hồ : “Đều là tự cho là mình đúng.”

      Đột nhiên ho khan tiếng, có thể là bị sắc rồi.

      Tôi gọi người tới, sai mang pha ấm Thiết Quan , đưa chén cho , : “Nơi này gió lớn, nên uống rượu, vẫn nên kết hợp với trà nóng. Kết hợp với Thiết Quan này, biết mùi vị có giống với khi kết hợp với Long Tĩnh hay .”

      uống hớp trà, : “ cần với kết hợp với Long Tĩnh. là tốt như vậy sao? Long Tĩnh có rất nhiều ở Miên thành, lần tới phải thử chút.”

      Tôi yếu ớt cười.

      Biết lần thử dò xét này có lẽ vẫn có thu hoạch được gì như trước, nhưng chính là có cách nào kìm lại ý niệm tìm tòi nghiên cứu được.

      Sau khi thi đình, cũng chưa hề nhìn thấy Mạnh Khách.

      Cho dù giữa tôi và Cảnh Thành cũng nhắc lại người này nhưng vướng mắc ngừng và thầm khủng hoảng, thỉnh thoảng lại mở ra. Trong khi đột nhiên im lặng, làm cho người ta kinh ngạc giống như hư vô, cỗ khí lạnh lẽo trải rộng toàn thân, yếu đuối cách nào tự giữ được, cũng thể ra lời.

      Mạnh Khách, rốt cuộc trong lòng ôm cái ý định gì?

      Giữa và Cảnh Phi, đến tột cùng là có cái quan hệ gì?

      chút đầu mối duy nhất chính là ngày kia tôi ở Tri thư viện mơ hồ nhắc tới muốn Mạnh Khách giúp tay ở ngày thi đình, thông báo cho phủ thái tử đề mục thi đình ngày đó cùng với tình huống bên hoàng thượng.

      ngày kia chính là cười tiếng liền đồng ý.

      Sảng khoái đồng ý, mặt mày trong suốt sáng ngời, thản nhiên tự nhiên như thế, dường như là chuyện muốn làm hề liên quan đến vậy.

      ngày kia, Tri thư viện, và Mạnh Khách, “Đình đình cao” kết hợp với Long Tĩnh thượng hạng. Hương trà hương bánh, say lòng người bốn phía.

      Mạnh Khách , “Đình đình cao” là hoàng thượng ban thưởng.

      Rắc rối và suy nghĩ mù mịt khó gỡ trong mấy ngày liên tiếp, cuối cùng lại để cho tôi nghĩ đến “đình đình cao”.

      Lặng lẽ hỏi Văn công công, Văn công công lại , “Đình đình cao” trong cung chỉ có hoàng thượng và hoàng hậu dùng qua, vả lại hai người bọn họ cũng ban “Đình đình cao” cho hạ thần.

      miếng “Đình đình cao” nhai ở trong miệng, mùi thơm ngát, hơi lạnh lẽo.

      Mặc dù là đúng với suy đoán vẫn luôn núp giấu giếm, lại vấn có chút lo lắng muốn nhìn từ người trước mắt này đến tột cùng là trong lời của có bao nhiêu phân lượng.

      Nụ cười mặt vẫn thay đổi.

      Gió lay động, chỉ là lăn tăn chút lạnh lẽo, tôi, lúc này giống như là vào tận xương tủy.

      Cảnh Phi phối hợp châm trà ăn bánh, bỗng nhiên lại : “Làm sao ngươi ăn? Nhớ khi còn bé, ngươi là người tham ăn nhấn, luôn cõng thái tử ca ca năn nỉ ta mang đồ ăn ngon cho ngươi.”

      ngừng chút, lại cười : “Khi đó ngươi hơi oán giận thái tử ca ca luôn ăn rất đạm bạc, ta liền tới Ngự thiện phòng mang đồ ăn ngon tới cho ngươi, trộm ức gà và thịt dê hun nha,… ngươi ăn miệng đầy dầu.”

      Tôi cười tiếng, cuối cùng lấy trà thay rượu, nâng chén : “Hạ quan cám ơn vương gia.”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Lần đầu tiên gặp gỡ
      Edit: nhuandong

      Cảnh Phi nắm chặt ly rượu trong tay, khó có khi nhìn được ngón tay cũng tái nhợt như Cảnh Thành.

      Ánh tà dương chiều ta, nắng vàng tan trong viện.

      Mặt mày Cảnh Phi trong sáng, thanh ôn hòa: “Khi đó ta rất hâm mộ hoàng huynh, tại sao người này lại được tiểu nha đầu che chở.”

      Ước chừng đó là vào tám năm trước, khi đó, tôi ở bên Cảnh Thành ba năm.

      Ngày đó chính là vào tiết đầu xuân, ngày còn chưa sán tỏ, tôi liền cùng với Cảnh Thành chạy tới điện Khải Diên. Mỗi ngày, các hoàng tử và vương công tử đệ đều phải nghe Thọ sư phụ giảng bài.


      Trong điện Khải Diên sớm đốt hương trong ấm, Cảnh Thành cười tủm tỉm với Thọ sư phụ: “Sư phụ, sớm.”

      Mọi người ngồi xuống, thư án của Cảnh Thành ở hàng thứ nhất, tôi mở sách cho , Cảnh Thành nhàng ho khan mấy tiếng, tôi vội vàng rót trà nóng cho . nhìn tôi cái, khẽ mỉm cười.

      Thọ phụ bắt đầu giảng bài. Tôi đứng ở bên cạnh Cảnh Thành, lại nghe được sau lưng mơ hồ có người : “Làm thái tử tốt, mỗi ngày đều có tiểu nha đầu học cùng.”

      Lại có người : “Nếu ngươi cũng ho khan mấy tiếng? chừng phụ thân của ngươi cũng mang tiểu nương tử tới cùng với ngươi?”

      Người trước cúi đầu : “Ta muốn có tiểu nương tử như vậy, nhất định thương nàng tốt, quyết cưng chiều người khác, lại sinh nhi tử, sau đó lạnh nhạt nàng, để cho nàng mình tổng phòng….”

      Tôi hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn là mấy người con cháu thân vương, nhìn chằm chằm tới nơi này.

      Cũng kỳ quái việc bọn họ đột nhiên dám càn rỡ như vậy.

      Khi đó, hoàng thượng càng ngày càng cưng chiều Thục phi, người nhà bần hàn của Thục phi cũng được phong thưởng.

      Dung mạo của Thục phi cũng phải là đẹp nhất trong đám phi tần, nàng nguyên là cung nữ trong cung hoàng hậu, nhưng biết thế nào lại được hoàng thượng sủng ái hết mực.

      Lại gặp chuyện người thân thích của hoàng hậu bị người trong triều kiện, là ở quê hương làm mưa làm gió hoành hành ngang ngược. hoàng thượng giận kiềm được, lúc này chỉ muốn chém người đó.

      Hoàng hậu ở trong hậu cung cầu tình với hoàng thượng, có lẽ trong lời đắc tội với hoàng thượng. Chỉ biết là quá mấy ngày liền nghe cung nhân kể lại, có lẽ qua mấy ngày hoàng hậu bị biếm vào trong lãnh cung.

      Thục phi có Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ, hoàng hậu vẻn vẹn chỉ có thái tử yếu ớt là Cảnh Thành. Rồi lại Cảnh Thành từ giống như là được hoàng thượng sủng ái.

      Người đời đều hiểu , thái tử nhiều bệnh thọ nổi, ngay cả thái y cũng qua, thái tử sống quá bảy tuổi.

      tại, mặc dù thái tử thể tưởng tượng được sống quá bảy tuổi, nhưng trong suy nghĩ của mọi người vẫn khá xa với hình tượng của người thừa kế ngôi vị hoàng đế.

      Ở trong lòng hoàng thượng, sợ rằng càng là như vậy.

      Thọ sư phụ ho khan mấy tiếng, liếc về nơi này thêm vài lần, tiếp tục đọc tiếp.

      Cảnh Thành chậm rãi nghe sư phụ giảng, lật từng trang sách.

      Lại qua thời gian nửa nén hương, Thọ sư phụ để sách xuống, tuyên bố nghĩ giữa giờ lát.

      Cảnh Thành ra hiệu, tôi vươn tay thử nhiệt độ ly trà chút, : “Trà nguội lạnh, nô tỳ đổi ly trà nóng cho người.”

      gật đầu : “Đổi trà nóng đến, trời lạnh.”

      Tôi ra ngoài đổi trà, trở lại, vừa vào cửa liền nghe thấy có người lớn tiếng gọi: “Bên trong nhà này quá ấm rồi, ngươi xem chúng ta cũng buồn bực thân mồ hôi, lại còn có người an tâm đọc sách nha?”

      Chỉ thất tiểu thái giám điện Khải Diên cười theo : “Quận vương gia, số lượng lò sưởi ở điện Khải Diên này là do Văn côn công giao phó, quả là ấm hơn chút so với các đại điện khác. Nếu Quận vương gia cảm thấy nóng bức, có thể ngồi gần cạnh cửa cho thoáng, cũng bị đè nén như vậy rồi.”

      Quận vương gia xưng là Hạng Nam Vương Cảnh Khắc- người vừa rồi giễu cợt Cảnh Thành. Cha của chính là thân vương tiền triều, đường huynh đệ của kim thượng.

      Tiếng của Cảnh Khắc càng lớn: “Gia ta chính là muốn ngồi ở cạnh cửa. Ngồi ở khung cửa gia ta sao có thể nghe được Thọ sư phụ giảng bài? Nếu Bài Thọ sư phụ giảng gia nghe tốt, trở về bị cha đánh, ngươi làm thế nào?”

      Mọi người cười ầm lên.

      Tiểu thái giá nhanh chóng đỏ mặt, : “Quận vương gia, phải nô tài… Nô tài dám tùy tiện xây số lượng lò sưởi này. Nô tài là… Quân vương gia ngàn vạn lần đừng làm khó nô tài.”

      Cảnh Khắc cười hắc hắc : “Bên trong nhà này, người người đều cảm thấy vô cùng nóng bức.” dùng lại chút, liếc lên tới tôi bên cạnh Cảnh Thành, ánh mắt sáng lên, đề cao giọng : “Tiểu thái giám này cảm thấy nóng? Cũng khó trách, nơi này cảm thấy nóng, muốn có nhiều lò sưởi mới có thể sống qua, sợ rằng trừ nữ nhân, cũng chỉ có những người bất nam bất nữ này.”

      Mọi người cười lên càng lợi hại.

      Đôi tay Cảnh Thành che ly trà, nước trà trong chén khẽ run. Cặp mắt buông xuống, giống như tất cả người cười xung quanh mình liên quan tới .

      Cảnh Khắc dứt khoát tới, lại cao giọng lặp lại lần câu sau cùng của .

      Cuối cùng, hướng về phía tôi : “Ngươi tên là Nhậm Lan Châu? Ngươi xem, bổn vương có đúng ?”

      Tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy vẻ mắt như cười như của Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ sau lưng .

      Tôi cười tiếng, : “Dĩ nhiên vương gia vô cùng đúng. Nô tỳ cũng cảm thấy điện Khải Diên này cũng rất nóng bức.”

      Thấy trong mắt lóe lên tia kinh dị, tôi lại cười : “Chỉ là nô tỳ nghe , cho dù đại điện này có lò sưởi, nhiệt độ nóng bức này cũng hạ xuống ngay được. Nô tỳ nhìn thấy trán vương gia tầng mồ hôi mỏng, như vậy , nô tỳ giúp vương gia lấy ít nước lạnh, vương gia dùng trước, chậm rãi chờ nhiệt độ trong điện này hạ xuống, được ?”

      Lông mi Cảnh Khắc khẽ chớp, : “Cũng được.”

      Tôi gọi mấy tiểu thái giám trong cung theo Cảnh Thành, phân phó : “Chăm sóc thái tử tốt, ta chút rồi về.”

      Tôi rất nhanh trở lại, mang tới ấm nước lạnh, bên trong đặt khối băng, chạm tới phát rét.

      Bọn họ cũng có nhiều hứng thú tới trước nhìn.

      Tôi vòng qua chỗ ngồi ban đầu của Cảnh Khắc, chậm rãi rót nước vào trong chén thư án của , sau đó nhìn Cảnh Khắc từ từ tới.

      Mấy con cháu thân vương theo sau .

      Đợi đến khi bọn họ tới gần, đợi đến khi bọn bọn thoáng cách xa Cảnh Thành.

      Đột nhiên tôi mở nắp ấm, hắt ấm to còn dư lại, nước vô cùng lạnh lẽo lên mặt Cảnh Khắc.

      Nước lạnh nhanh chóng chảy từ gương mặt của xuống cổ rồi tới trong quần áo .

      Cảnh Khắc quát to tiếng, lại có người la ầm lên: “Người còn mau tới. Mau thay y phục, mau đốt nhiều lửa lên, trời rất lạnh, nếu cảm lạnh nguy rồi.”

      Tiếng vừa dứt, nhất thời tất cả đều tiếng động.

      Tôi nhếch miệng, nhìn về phía Cảnh Thành nhàng lắc đầu, trong lòng cũng cười rất vui vẻ.

      Tôi quỳ xuống : “Tay nô ty trơn, lỡ tay, kính xin vương gia thứ tội.”

      Gương mặt Cảnh Khắc trở lên xanh mét, giống như muốn duỗi thẳng chân đạp vào tôi, chỉ thấy người đưa tay ra ngăn cản, : “Quận vương gia bớt giận. Dầu gì tiểu nha đầu này cũng là người hoàng thượng hoàng hậu chọn cho thái tử, muốn đả thương nàng, sợ rằng hoàng thượng trách cứ.”

      Cảnh Khắc thu chân, trề môi mấy tiếng, vội vội vàng vàng cởi y phụ bên ngoài ra, lò sưởi điện Khải Diên hưng phấn vang dội.

      Người nọ kéo tôi. Tôi giương mắt, chỉ thấy nam hài lớn hơn Cảnh Thành mà tôi chưa từng gặp qua, cẩm bào màu đỏ, cười khanh khách nhìn tôi. biết là con cháu của nhà vương công hiển quý nào.

      Tôi cảm tạ . Thọ sư phụ lại ho mấy tiếng, ý bảo muốn bắt đầu tiếp tục giảng bài.

      Sau bài giảng ngày đó, tôi thu thập giúp Cảnh Thành, muốn trở về phủ thái tử trong cung. Vừa ra khỏi cửa, dưới tàng cây lác đác vài sắc xanh, người vừa rồi lẳng lặng đứng ngoài cửa, giống như chờ chúng tôi tới.

      tiến lên vài bước, cúi người trước mặt Cảnh Thành vài cái, : “Cảnh Phi thỉnh an thái tử ca ca.”

      Cánh tay khoác tay tôi của Cảnh Thành khẽ run lên, chỉ nghe tiếng khàn khàn : “Cảnh Phi. Đệ chính là nhi tử phụ hoàng thất lạc nhiều năm, nhị đệ của ta – Cảnh Phi?”

      Cảnh Phi đáp tiếng “Vâng!” Ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng, đáy mắt mỉm cười.
      DangThuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :