1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Met Culan

      Met Culan Well-Known Member

      Bài viết:
      412
      Được thích:
      1,090
      bắt thang xuống đào hố nào :th_83::th_83:

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Giả bộ

      Lại qua mấy tháng, Cảnh Phi còn ở Miên thành, viết phong thư cho thái tử, đều là làm tròn bổn phận huynh đệ, tất cả đều mạnh khỏe, hi vọng hoàng huynh cần quá nhớ mong.

      Cảnh Thành nhìn thư, dùng bút nhàng chống cằm, trầm mặc hồi lâu mới bắt đầu viết thư hồi . Lát sau, thư viết xong, truyền người đưa đến Miên thành.

      đưa mắt nhìn gã sai vặt xa, cười : “Miên thành càng ngày càng quan trọng, sợ rằng Cảnh Phi hồi kinh.

      thể hồi kinh, càng thêm muốn hồi kinh.

      Mùa đông năm này, kinh thành có bão tuyết, bông tuyết đầy trời che thành xa hoa. Hoàng thành lộng lẫy, ở giữa màu tuyết trắng vô cùng sáng rỡ động lòng người.

      Trong kinh thành chói sáng chính là vương phủ Duyên Hỉ. Nguyên là do thái tử tự mình tấu xin với hoàng thượng, vương gia Duyên Hỉ ở bên ngoài dài ngày, vô cùng khổ cực, huống hồ là vài ngày hôm trước sửa trị lũ lụt, diệt trừ tham quan, đều là lập được công lớn. Còn nữa, Duyên Hỉ vương phi Đỗ thị, mặc dù cha bất kham, nhưng Đỗ thị dịu
      Chương 14: Nữ quan


      dàng hiền huệ, đáng xưng là thê hiền của Cảnh Phi, nên bởi vì chuyện của cha mà khiến Đỗ thị bị dính líu. Cảnh Phi ở bên ngoài, mình Đỗ thị xử lý chuyện trong vương phủ Duyên Hỉ, cũng hết sức khổ cực, về lý nên được phong thưởng, Cảnh Phi ở bên ngoài cũng cần lúc nào cũng phải quan tâm.


      Thánh thượng chuẩn tấu, phái người đến Miên thành ngổn ngang phong thưởng Duyên Hỉ vương gia, đồng thời Duyên Hỉ vương phi Đỗ thị cũng được nhận phong thưởng. Vương phủ Duyên Hỉ nhất thời náo nhiệt vô cùng.


      Mấy tháng này chuyện khiến tôi buồn rầu là nơi nào tìm sơ oa cho thái tử. Sau khi vào đông, thân thể Cảnh Thành lại tốt. Đủ loại cách đều thử qua. Tuy nhiên vẫn cảm thấy yên tâm lại cần dược liệu mà Cảnh Phi đưa tới, về điểm này, Cảnh Thành càng thêm cố chấp hơn tôi.


      ngày tôi thấy Cảnh Thành chống đỡ cách hết sức khó chịu, cho nên đành mang thuốc của Cảnh Phi tới cho . Thuốc đặt ở trước giường , đẩy tôi ra, miệng mở to thở hổn hển, nắm chặt mép giường chống thân thể lên, ngón tay trắng bệch run rẩy, : "Ta cần nó."


      Cuối cùng thuốc cũng uống.


      ở trước mặt người ngoài hoàn chỉnh vô , triều cứng cỏi mà , dưới triều chuyện trò vui vẻ, thậm chí ở trước mặt thái tử phi cũng dùng vẻ mặt ôn hòa ngôn ngữ thong dong. Cho đến khi chỗ tình lặng chỉ có hai ta, cửa phòng khép chặt, đưa lưng về phía ta nôn từng ngụm máu khăn lụa trắng như tuyết thượng hạng.


      Sau đó giọng : "Nha đầu, cầm thiêu hủy."


      Hai ta đều cho rằng giả bộ như vậy ở bên ngoài có thể lừa gạt được tất cả cho đến ngày, hoàng hậu lại triệu tôi .


      Hoàng hậu nhìn thấy tôi, phất tay cái, đuổi mọi người lui xuống, với tôi quỳ trước mặt bà: "Nhậm Lan Châu, ngươi với ta, gần đây đến tột cùng thái tử như thế nào?"


      Tôi : "Gần đây thái tử tốt lắm."


      : "Các ngươi đừng giấu diếm ta. Tâm tư của ta, mười mấy năm qua, đều ở người thái tử. Con của mình, làm sao ta lại hiểu? hằng năm vừa đến mùa đông, tất nhiên thân thể thái tử tốt. Mùa đông năm nay, phương thuốc đổi, lượng thuốc gia tăng, làm sao thái tử có thể vô như vậy?"


      Bà từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, tới trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, ghé mặt lại gần từ dưới nhìn chằm chằm tôi.


      Phật châu trong tay bà thoáng qua trước mặt tôi, phật châu bị bà vê bóng loáng tỏa sáng.


      Hoàng hậu cười lạnh : "Ngươi nên biết, nếu thái tử có chuyện gì may xảy ra, cái mạng của ngươi cũng còn."


      Tôi vẫn : "Xin hoàng hậu yên tâm, thân thể thái tử đáng lo. Có thể là phương thuốc của Trương thái y đột nhiên có tác dụng. Có thể thấy được thuốc này phải dùng thời gian, thành tâm thành ý mới có thể thấy khởi sắc."


      Hoàng hậu đứng lên, tôi chỉ nghe được bà ở đỉnh đầu cười lạnh tiếng, nhất thời bên trong phòng im lặng yên tĩnh.


      Lúc này thấy Văn công công vào cửa : "Hoàng hậu thứ tội, nhưng thái tử vừa vội vàng sai người tới hỏi, thái tử có quyển sách quan trọng, biết thái chiêu đặt ở nơi nào? Cần thái chiêu trở về giúp thái tử tìm."


      Hoàng hậu cả giận : "Cũng phải là chuyện gì gấp, ta đây hỏi nàng ta."


      Văn công công : "Thái tử , chuyện này của người rất gấp. Sách người tìm để cấp cho hoàng thượng bản, cần dùng sách chuẩn, thái tử nhớ lắm. Nếu dùng sai, là bất trung bất hiếu với hoàng thượng, người cả gan xin hoàng hậu trước cho thí chiêu trở về."


      Ngừng lát, hoàng hậu thở dài : "Được rồi, ngươi trở về ."


      Tôi tới cửa, lại nghe thấy hoàng hậu ở phía sau nhàng : "Nhậm Lan Châu."


      Tôi dừng chân. Giọng của bà đến nỗi suýt chút nữa tôi cũng nghe được: "Ngươi chăm sóc thái tử cho tốt."


      Tôi gật đầu.


      Trở lại phủ thái tử, Cảnh Thành nhìn chằm chằm tôi, cười : "Ngươi bị làm khó chứ?"


      Tôi cười : " hỏi chuyện của tôi đến nửa điểm, đều hỏi chuyện của điện hạ người."


      Nụ cười dừng lại môi : "Hả?"


      Tôi thở dài : "Điện hạ, tại chúng ta có Thái y viện, hai có Duyên Hỉ vương gia, thuốc này, cần phải chờ chút."


      Nụ cười vẫn sát bên môi, thẳng tắp nhìn tôi, : " sao, qua được là qua, ta tự hiểu thân thể của mình."


      lát sau, Cảnh Thành đứng lên, tới tủ sách đầu giường lấy xuống quyển sách khẽ mỉm cười, nhíu mày : "Trước chuyện này, mấy ngày nay ta ngẫm nghĩ hồi lâu, sách của Manh Khách này là thú vị."


      tới trước mặt của tôi, đưa sách đến trước mặt, bốn chữ "ngắm cảnh ngự lãm" trang sách ràng dưới ánh nến.


      cười : "Từ trước đến giờ ngươi vẫn rất quen thuộc với đám thư sinh trong Tri thư viện, ngươi cẩn thận nhìn chút cho ta, đám thư sinh này có giao tình như thế nào với Duyên Hỉ vươn gia, rốt cuộc là có quan hệ gì?"
      Last edited by a moderator: 11/11/14
      Phong nguyet, Tôm ThỏDangThuy thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Đề phòng

      “Ngắm cảnh ngự lãm”, trừ việc lựa chọn biên tập các triều đại thay đổi ra, ở trong mỗi cuốn đến có lời tựa của của thư sinh sáng tác. Trong đó có bài viết bàn về quy định trưởng tử thừa kế, kết luận rằng, phải bàn về hiền, nên bàn về trưởng. Mặc dù lời tựa mịt mờ, nhưng cẩn thận đọc, khó nhìn ra ý sâu xa trong đó.

      Tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân Cảnh Thành lo lắng. “Ngắm cảnh ngự lãm” được kim thượng và triều khen ngợi, mỗi ngày Cảnh Thành cũng đọc sách buông tay. Trang có lời tựa bị Cảnh Thành phát , dưới kinh hãi của tôi, suy nghĩ đầu tiên xuất chính là Mạnh Khách mà ta và Cảnh Phi có giao tình rất tốt. Mặc dù Cảnh Phi được hoàng hậu nuôi lớn, nhưng dù sao cũng phải là hoàng hậu thân sinh, cho nên cũng coi như phải là trưởng tử. Lời tựa này, chẳng lẽ là nhắm vào Cảnh Thành bệnh nhiều năm?

      Vừa nghĩ thế, thân là thái tử Cảnh Thành lo lắng như vậy cũng phải là có lý.

      Thời tiết giữa hè, hương lan quế bay trong Tri thư viện, ý vị cổ xưa khoang thai. Tôi chờ Mạnh Khách ở thiên sảnh, lại nhìn thấy Ngũ hoàng tử Diên Trú Vương Hòa, Lục hoàng tử Diên Lễ Vương Nhất cùng bước vào cửa.

      Tôi sửng sốt, liền vội vàng tiến lên thi lễ: “Thái chiêu Nhậm Lan Châu thỉnh an hai vị vương gia.”

      “Thái Chiêu miễn lễ!”

      Diên Trúc Vương Cảnh Nhiên và Diên Lễ Vương Cảnh Chỉ gần dây vì mẫu phi Thục phi được phong làm hoàng thái phi, danh tiếng thịnh. Hôm nay hai huynh đệ họ mặc áo khoác cùng màu, mặt mày hớn hở, làm cho người ta có cảm giác thân thiết đến kinh ngạc, vừa nhìn qua tưởng rằng là đôi sinh đôi.

      Con trai của Thục phi, bình thường quan hệ với thái tử cũng chỉ lạnh nhạt. can thiệp tới chuyện của nhau. Kim thượng cưng chiều Thục phi nhiều năm, rốt cục chống lại ý của quần thần, phong Thục phi xuất thân từ người thường thăng lên làm Hoàng quý phi, cuối cùng hai vị vương gia này cũng thoát ra khỏi cố khí nhiều năm.

      “Chẳng lẽ thái chiêu cũng đến tìm Mạnh trạng nguyên bàn về chữ?” Cảnh Nhiên híp mắt nhìn tôi.

      Tôi tâm niệm vừa động, chỉ đáp: “Đúng vậy, gần đây thái tử phi nương nương trang trí lại thư phòng thái tử, là thiếu bức tự, thế nào cũng muốn thái tử treo chữ của Mạnh trạng nguyên.”

      Cảnh Chỉ cười ha hả, thế nhưng lại đối lại: “Kể từ khi thái tử ca ca cưới hoàng tẩu, là nghe lời hoàng tẩu .”

      Cảnh Nhiên nâng mí mắt, cười : “Sao bổn vương lại nghe , thái chiêu ngươi cũng từng xin ít chữ tốt của Mạnh trạng nguyên, lại đưa bức vào trong phòng của thái tử ca ca?”

      Làm sao biết? Trong lòng tôi kinh ngạc chút, nhưng thần sắc vẫn thay đổi, cười như cũ: “Nguyên là như vậy, thái tử phi nương nương cũng lên tiếng, là thích chữ của Mạnh trạng nguyên, muốn hôm nay tôi đặt trước với Mạnh trạng nguyên được
      Nữ quan Lan Châu
      Chương 15: Đề phòng
      ……………..muốn hôm nay tôi đặt trước với Mạnh trạng nguyên được sao?” Tôi giọng tiếp tục hỏi: “Thái tử gia cũng thể tránh được.”
      Cảnh Chỉ cười ha ha, nhàng lắc quạt trong tay, chỉ có Cảnh Nhiên mặc dù vẫn treo nụ cười nhưng đôi mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm, cẩn thận nhìn.
      Tôi giả bộ biết, cười cười như cũ. Lúc này Mạnh Khách mới ra, cất cao giọng : “Ơ, ra là hai vị vương gia đến, xin thứ tội cho hạ quan. Thái chiêu của thái tử cũng đến, thất lễ thất lễ.”
      Cảnh Chỉ khoát khoát tay, : “Chớ câu lệ nhiều lễ phép bỏ như vậy. Hôm nay tới lãnh giáo chữ của ngươi, còn mong đại tài tử ngươi ngàn vạn đừng chê cười hai huynh đệ chúng ta.Đúng rồi, thái tử ca ca muốn bức chữ của ngươi, ngươi cũng mau viết cho người ta , để Nhâm nương mang về phục mệnh với thái tử.Ha ha.”
      Tôi hắc hắc cười ngượng.
      Mạnh Khách hiểu: “Phục mệnh cái gì?”
      Đột nhiên Cảnh Nhiên : “Bức chữ này là thái tử phi muốn, cầu đặt trong thư phòng của thái tử, ngươi phải theo ý thích của thái tử phi mà viết. Chỉ cần được thái tử phi thích, bên thái tử, tất cả đều tốt rồi.Thái chiêu nương, ngươi có đúng ?”
      Ánh mắt của bắn thẳng tới.
      Tôi vội vàng mở miệng đáp: “Vâng.” Mạnh Khách như hiểu được ý của chúng tôi. “Uhm” tiếng : “ biết thái tử phi thích chữ gì?”
      Thái tử phi Đinh Hương, kể từ sau khi vào phủ thái tử, tôi cũng giao thiệp với nàng, lúc này cũng khó , đành tiếp tục tự biên tự diễn : “Ha ha, tân hôn chưa lâu, tất nhiên là thân mật vô cùng. Mạnh trạng nguyên tài trí hơn người, chọn chữ thích hợp là cực tốt rồi.”
      Nghe lời này của tôi, Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ cũng có nhiều hứng thú nhìn Mạnh Khách.
      Mạnh Khách tới trước thư án, trải rộng giấy ra, tỉ mỉ chấm bút lông vào mực nước, điều chỉnh tốt, trầm ngâm suy tư chốc lát, sau đó múa bút giấy.
      Tôi và Cảnh Nhiên, Cảnh Chỉ tiến tới nhìn, chỉ thấy viết bốn chữ “đoàn tụ sum vầy”.
      Cảnh Chỉ ha ha cười : “Mạnh trạng nguyên, đây cũng quá ướt át rồi.”
      Cảnh Nhiên nhàng lay quạt, từ.
      Tôi hắc hắc cười : “Chữ đẹp chữ đẹp.” lên phía trước, cẩn thận cầm giấy lên, đợi cho khô rồi cuộn lại mang về. Đột nhiên nghe Cảnh Nhiên nhàng : “Bốn chữ này, thái tử điện hạ thích?”
      Tôi cười : “Thích thích, phàm tục nhưng phong nhã.”
      Mạnh Khách cũng ở bên : “Hạ quan chỉ lấy ý thích của thái tử phi làm chuẩn.”
      Cảnh Chỉ cười : “Trạng nguyên lang a trạng nguyên lang, phen khổ tâm này của ngươi, nhất định uổng phí.”
      Đêm đó, tôi trải bốn chữ “đoàn tụ sum vầy” ra cho Cảnh Thành nhìn.
      Cảnh Thành cau mày: “Chữ của Mạnh Khách?”
      Tôi gật đầu, kể lại chuyện hôm nay lần. Cảnh Thành cười : “Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ cũng tìm Mạnh Khách, đúng dịp gặp phải ngươi.”
      Tôi lắc đầu cái, : “Hai vị vương gia này khó đối phó.”
      Yên lặng lát, tôi lại : “Điện hạ, gần đây kim thượng rất thích thú với bọn họ...”
      sao...” Cảnh Thành có chút hăng hái chọn đèn hoa, : “Chỉ là ban thưởng quá phận chút thôi.”
      ngẩng đầu nhìn tôi cười : “Nếu phụ hoàng muốn vun trồng bọn họ, làm sao chỉ cho bọn họ làm những việc thanh nhàn? Phân việc chuyện gì cũng cần làm, mặc dù chức cao, nhưng quyền trọng. Chuyện trong triều điều qua tay bọn họ.”
      quay đầu tiếp tục đùa giỡn bấc đèn, cười : “Cũng chỉ là phong Thục hoàng quý phi, phụ hoàng bộc phát thân mật vô cùng mà thôi. Nếu là bàn về chính vụ, phụ hoàng rất thanh tỉnh. Mấy năm nay Thục hoàng quý phi ỷ sủng mà kiêu, phụ hoàng thương bà nên đều tùy ý bà. Ngươi nghĩ bà cầu hai đứa con trai của bà vị trí quyền thế sao? Bà muốn, nhưng phụ hoàng đồng ý thôi.”
      Trong lòng tôi bỗng nhiên sáng ngời lên. Chợt nhớ tới chuyện : “Hôm đó người đắc thắng trở lại từ Tây Cương, tại sao lại chống đỡ được mà ngã gục, tại nghĩ lại, chắc lẽ Thục hoàng quý phi cũng tham dự trong đó?”
      khẽ cười tiếng, : “Nếu là Thục hoàng quý phi và Ngũ đệ, Lục đệ cũng vậy thôi. Cuối cùng trời che chở ta, may mắn tránh thoát được kiếm.”
      dừng tay lại chậm rãi tới trước mặt của tôi, đứng lại, nhàng : “Ta chỉ sợ là Cảnh Phi làm.”
      Tôi nhìn . Mặt ngược ánh sáng, mịt mờ ảo ảo trong đó.
      thở dài : “Coi như phải là Cảnh Phi làm, người ta cần đề phòng nhất, vẫn là Cảnh Phi. Ta lại sợ bị người dồn vào chỗ chết độc giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ sợ , chỉ sợ thần biết quỷ hay, liền bò đến trước ta.”
      xoay lưng lại, chỉ nghe lại : “Lại chỉ sợ được lòng người trong thiên hạ, tất cả mọi người đều giúp , đến lúc đó kể cả việc ta mạnh mẽ chống hơi, cũng làm nên chuyện gì.”
      Tôi hiểu ý của .
      lúc lâu, tôi giọng : “Tôi giúp đỡ người.”

      Gió bay qua, hoa quế trong phủ thái tử cũng thoang thoảng tỏa hương.
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      Phong nguyetTôm Thỏ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Câu tiễn

      “Tôi giúp đỡ người.” Tôi giọng với .

      Cảnh Thành muốn thuận lợi lên làm hoàng đế Đại Cảnh, tôi chính là phải giúp .

      Từ năm lên tám tuổi, tôi biết ngay, thái tử điện hạ Cảnh Thành của tôi, ttâm và oàn thân đều muốn chính là vị trí điện Kim Loan đó.

      Khi đó, kim thượng chọn đại tài tử Tô Tử Hằng làm thái phó của thái tử, dạy thái tử học. Tô tiên sinh hớn năm mươi tuổi, phụng chiếu tới dạy thái tử, hết sức nghiêm túc, mỗi ngày cần cù chăm chỉ.

      ngày, Tô tiên sinh đến Việt vương Câu Tiễn, chuyện nằm gai nếm mật. Tôi ở bên cũng nghe đến nhập thần. Hôm đó thân thể thái tử lại tốt, nghiêng qua giường, cặp mắt lại sáng ngời khác thường, : “Tiên sinh, Câu Tiễn so vớ Hán Vũ đế như thế nào?”

      Tô Tử Hằng : “Mạnh hơn Hán Vũ đế!”

      Cảnh Thành lại hỏi: “So với Đường Thái Tông sao?”

      Tô Tử Hằng : “Mạnh hơn Đường Thái Tông.”

      Cảnh Thành : “Câu Tiễn chỉ là vua của nước Việt nho , nổi danh nhất là tích nằm gai nếm mật, vì sao tiên sinh ông mạnh hơn Hán Vũ Đường Tông?”

      Tô Tử Hằng : “Hán Vũ đế và Đường Thái Tông có thành tựu về văn hóa, giáo dục, vỗ công, lưu danh thiên cổ. Nhưng thần Câu Tiễn mạnh hơn hai người, chỉ vì hiển hách cả đời là ở chữ nhịn. Thân là đế vương, hiệu lệnh thiên hạ, dễ dàng dương oai với nước ngoài, nhưng với chữ ‘nhịn’ lại khó làm được đến khác thường. di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Thiên chi kiêu tử(1), vặn người, có ngày lại cần chịu nhục, khuất cư ở nhân gian, khắc chế oán giận ngập mình, đè nén tức giận hừng hực trong lòng, giống như là để khoét thịt trong lòng. Kẻ địch mạnh nhất, phải người khác, phải kẻ đối địch, mà là chính mình. Người thường thực chữ nhịn vô cùng dễ, Câu Tiễn là vua của nước, lại có thể thực chữ nhịn, có thể đại trượng phu, có thể đời Lệnh chủ.”

      (1) Thiên kiêu chi tử: con của trời.

      Cảnh Thành yên lặng lát, đột nhiên : “Tiên sinh coi ta với Câu Tiễn như thế nào?”

      Tô Tử Hằng quỳ xuống : “Điện hạ!”

      Cảnh Thành khẽ mỉm cười, mặt có chút đỏ ửng, : “Mặc dù Câu Tiễn chịu nhục vô cùng dễ dàng, nhưng thân thể kiện toàn, so với người bệnh nhiều năm như ta đây, sợ rằng thắng cũng ít .”

      Tô Tử Hằng dập đầu cái, cất cao giọng : “Mặc dù điện hạ còn , nhưng thông minh hơn người sau này lớn lên, nếu có thể thừa kế nghiệp thống nhất đất nước, tất thành đời Lệnh chủ.”

      Ông dừng lại, ngẩng dầu nhìn Cảnh Thành chút, lại cúi đầu : “Điện hạ, kể từ khi cựu thần nhậm chức thái phó của điện hạ tới nay, biết điện hạ cầu ham học hỏi dễ. Cựu thần nghiêm khắc, quy định mỗi ngày điện hạ cần dậy từ sáng sớm học. Mặc dù điện hạ mang bệnh, mỗi ngày vẫn hề lười biếng, trời đông giá rét hay ngày hè oi bức, chăm học khổ luyện, chưa hề gián đoạn. Mỗi lần cựu thần nhìn tới đều cảm khái thôi. Tuy cựu thần là thầy của điện hạ nhưng vẫn hết sức khâm phục điện hạ. Mặc dù điện hạ yếu ớt, nhưng thể đánh mất ý nguyện dâng trào. Mặc dù cựu thần tuổi già, cũng thần phục điện hạ, muôn lần chết chối từ.”

      xong, dập đầu nặng nề đất.

      Tôi nhìn ngắm Cảnh Thành, nhìn thẳng Tô Tử Hằng đất, được lời nào.

      Hồi lâu, rốt cuộc Cảnh Thành thở dài, : “Nha đầu, mau đỡ tiên sinh dậy.”

      Tôi đỡ Tô Tử Hằng dậy. Lão tiên sinh hết sức kích động, toàn thân khẽ run.

      Cảnh Thành cười cười : “Tô tiên sinh mới , Câu Tiễn mạnh hơn chữ ‘nhịn’, học trò lại cho rằng, Câu Tiễn còn mạnh hơn vì chữ ‘tín’.

      Cảnh Thành nhìn ra ngoài cửu sổ: “Nước Việt chiến bại, nước Ngô tàn sát người bừa bãi, có mấy người tỏng thiên hạ tin tưởng Câu Tiễn lại có thể ngóc đầu trở lại.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Nhưng Câu Tiễn mặc cho người trong thiên hạ tin ông, ông vẫn tin tưởng bản thân. Lúc này mới có ‘nhịn’, mới có nằm gai nếm mật, mới có chuyển bại thành thắng.

      Tô Tử Hằng tránh thoát tay tôi dìu ông, đột nhiên lần nữa quỳ xuống đấy, : “Điện hạ hiển nhiên chính là đời Lệnh chủ của Đại Cảnh ta, là phúc của Đại Cảnh ta.”

      Cảnh Thành buồn bã cười tiếng, quay đầu lại : “Tại sao tiên sinh lại quỳ xuống, sư phụ của thái tử Đại Cảnh ta, luôn quỳ như vậy là tốt.”

      thở dài tiếp: “Hôm nay sư phụ dạy bảo, học trò cả đời khắc ghi. Câu thần phục vừa rồi của sư phụ. Học trò cũng xin tiên sinh nhớ.

      Tô Tử Hằng nặng nề dập đầu ba cái, quỳ mặt đất, giọng khóc.

      năm kia, thái tử Cảnh Thành vừa mới mười tuổi.

      Thái phó Tô Tử Hằng trung tâm với Cảnh Thành, dạy thái tử gần bốn năm. Thánh thượng vô cùng khen ngợi Tô Tử Hằng, may mà được dạy, thái tử tiến bộ vượt bậc.

      Mùa đông năm thứ tư, Tô tiên sinh lão mẫu thân hơn tám mươi tuổi ở quê bệnh nặng, cần trở về thăm, thánh thượng ân chuẩn. Cảnh Thành và tôi lưu luyến rời cáo biết Tô tiên sinh ở bên ngoài cửa cung.

      Cảnh Thành : “Tô tiên sinh, ngày sau trở về thỉnh tiếp tục dạy Cảnh Thành.”

      Tô tiên sinh nặng nề gật đầu.

      Trời chiều trước cửa cung, lệ rơi từ biệt.

      Nhưng Tô tiên sinh cũng trở lại nữa. Nghe đường Tô tiên sinh hồi hương đột nhiên sinh bệnh nặng, bệnh dậy nổi, còn chưa trở về đến quê của ông qua đời.

      Tin tức truyền đến, Cảnh Thành trầm mặc dứt.

      Đêm hôm đó, Cảnh Thành hỏi tôi “sử ký” ở nơi nào. Tôi tìm đưa cho . lật sách xem hồi lâu, rút ra quyển, lật tới tờ, học hồi lâu sau đó xé tờ xuống, đặt đến bên ánh nến, đốt thành tro bụi.

      Tờ đó là “Việt vương Câu Tiễn thế gia”.
      Last edited by a moderator: 1/5/15
      Phong nguyetTôm Thỏ thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Đánh cờ

      Đầu xuân, thân thể thái tử thoải mái ít. Hoàng hậu vui mừng, bẩm báo hoàng thượng, trong cung bố trí gia yến, chư vị hoàng tử ở đô thành tới, toàn gia hòa thuận vui vẻ.

      Gia yến xong, là chơi thứ hoàng thượng thích nhất: cờ vây.

      Hoàng thượng tự mình bày bàn cờ ra, cười : “Các ngươi người nào bồi trẫm bàn này?”

      Cảnh Nhiên cười : “Mấy ngày hôm trước nhi thần có tìm được quyển sách dạy đánh cờ, nghiên cứu được thời gian. Vậy để cho nhi thần thử trước chút.”

      Hoàng thượng cười : “ tệ.”

      Cảnh Nhiên cười ngồi xuống, : “Nhi thần cung thỉnh phụ hoàng cầm cờ đen.”

      Hoàng thượng cười ha hả, : “ lâu đánh cờ cùng các con, cũng tốt, xem tay phụ hoàng có còn tốt như trước .”

      Kim thượng khi còn , chính là cao thủ cờ vây. Nổi tiếng là kỳ thủ cờ vây của Đại Cảnh, cũng từng được mời vào cung, cùng đánh cờ với kim thượng. Các hoàng tử cũng chịu ảnh hưởng tương đối, bài học bắt buộc chính là cờ vây.

      Sư phụ cờ vây của Cảnh Thành là Khiếu Nhạc Sổ, tài năng cờ vây có hai ở Giang Nam, đầu của ông rất , tôi nhìn ông luôn đầy sức sống. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cảnh Thành học ông trong năm năm, ngày Cảnh Thành đánh cờ cùng hoàng thượng, biết sao, cờ được nửa chặng, đột nhiên hoàng thượng giận tím mặt, hất bàn cờ lên. Ngày đó, thánh thượng hạ chỉ, Khiếu Nhạc Sổ bị đuổi ra hoàng cung, trọn đời được vào kinh thành.

      Cảnh Thành trầm mặt thời gian, mỗi ngày đều cầm quân cờ ở trong thư phòng, sững sờ ngồi ở đó nghĩ hồi lâu.

      Lại qua mấy ngày, thánh thượng tự mình dạy Cảnh Thành đánh cờ, khen Cảnh Thành đánh tốt, ban thưởng ít đồ. Dĩ nhiên hoàng hậu rất vui mừng, ai biết được hai tháng sau, thánh thượng hề dạy Cảnh Thành nữa, đổi lại là dạy Cảnh Phi. Lại qua hai tháng, chính là Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ.

      Dạy vòng, trong cung và trong triều, tất nhiên được an bình.

      Nghị luận ầm ĩ cũng theo từng vòng, kết luận cuối cùng là ngôi vị thái tử khó giữ được.

      Hiển nhiên Cảnh Thành cũng nghe được những lời bóng gió này, vì vậy vào ban đêm, thích mình người suy nghĩ trận cờ.

      Trong vòng hai tháng hoàng thượng dạy đánh cờ, mỗi ngày trở về lại đánh lại lần.

      Sau khi hoàng thượng hề dạy nữa, mỗi ngày vẫn đánh lại mấy lần. Mấy ván cờ của hoàng thượng, thuộc lòng ở trong đầu.

      Lúc này, Cảnh Thành đứng ở bên, tỉ mỉ nhìn ván cờ của hai người kia.

      Chợt hoàng thượng dừng lúc hề thả cờ nữa. ngẩng đầu, cười : “Thành nhi, nếu bỏ vào nơi này, con là Nhiên đệ thắng hay là phụ hoàng thắng?”

      Cảnh Thành lại gần nhìn bàn cờ trong chốc lát, nhìn hồi lâu mới : “Là Nhiên đệ thắng!”

      Hoàng thượng giơ giơ ngón tay lên, cười : “A, vì sao?”

      Cảnh Thành : “Phụ hoàng nghe Nhiên đệ có sách dạy đánh cờ, dì nhiên là rất thích, hiển nhiên là cố ý yếu thế, dụ cho Nhiên đệ trúng chiêu hết thế cờ mới .”

      Hoàng thượng cười ha ha: “Loại ý niệm tệ!”

      nhàng đặt quân cờ màu đen vào bàn cờ, ngẩng đầu nhìn Cảnh Nhiên đối diện, : “Cảnh Nhiên, tài đánh cờ chú trọng khoảng cách, nhưng là ván này, chỉ sợ là phụ hoàng con thắng.”

      Cảnh Nhiên cẩn thận nhìn lên bàn cờ, ngẩng đầu cười với Cảnh Thành: “Thái tử ca ca, ngươi đoán sai rồi.”

      Cảnh Thành đứng ở bên người hoàng thượng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôntỉ mỉ nhìn tới nhìn lui thế cục bàn cờ liền thông suốt, cười : “ ra là phụ hoàng sớm thắng.”

      Cảnh Chỉ đứng ở bên : “May mà vừa rồi thái tử ca ca đánh cuộc cùng chúng ta, nếu thái tử ca ca thua thảm.”

      Mọi người cười to.

      Đêm đó, Cảnh Thành theo lệ thường đánh lại ván cờ ngày hôm nay.

      Đánh xong, lại ném quân cờ, cười lạnh : “Đến tột cùng những thứ này là tâm tư của phụ hoàng hay phải là tâm tư của phụ hoàng?”

      Tôi cười : “Này rất đơn giản, điện hạ phải đối phó như thế nào, chỉ cần điện hạ quyết định, muốn hoàng thượng nhìn ra tâm tư của người hay nhìn ra tâm tư của người?”

      khuấy đảo quân cờ trong tay, dưới ánh nến mờ mờ cười tiếng, : “Hôm nay ngươi đứng ở bên, có thể là hiểu rồi hả?”

      Tôi gật đầu cái, cười : “Thấy ràng, lâu hoàng thượng có chơi ván cờ như vậy, giống như là bày ra chiến thuật xa luân, từng chút từng chút hiểu các người.”

      Cảnh Thành cầm mấy quân cờ trắng lên, cười : “Nhiều năm trước dạy vòng… phải là phụ hoàng muốn mọi người suy đoán vị trí thái tử của ta khó giữ hay sao?”

      Tôi thu lại quân cờ bàn cờ, cười : “Suy đoán cái gì đều được việc. Lời càn rỡ, bất quá cũng đều là con cờ trong bàn cờ của hoàng thượng, hoàng thượng mới là người đánh cờ, hơn nữa còn là người đánh cờ duy nhất.”

      yên lặng nhìn ta, : “Thường ‘quan trường người quân tử’, ngươi có biết là vì cái gì ?”

      Tôi ngẩng lên nhìn .

      Khóe miệng giật giật, lên tiếng, vươn tay vén mấy lọn tóc tán lạc của ta ra sau tai.

      Ánh nến ánh lên trong mắt , ánh lên ở trước mắt tôi, mặt lóe lên vầng sáng yếu ớt.

      nhàng : “ ở trong ván cờ, phải người đánh cờ, việc liên quan đến mình mới thấy ràng được. Nếu người xem cờ câu toạc ra, ván này liền thú vị.”

      cười tiếng, hơi híp mắt ại, lại : “Ngươi xem phụ hoàng bày ra ván cờ, trừ người đơn đánh cờ, những người khác như chúng ta, hậu cung, các hoàng tử, đám triều thần, chẳng qua đều là quân cờ mà thôi. Chỉ có ngươi thân là người ngoài cuộc mới có thể thấy ràng giúp ta.”

      Tôi cười : “Trọng trách này quá lớn, tôi kham nổi.”

      nhướng lông mày, cười : “Ta nhớ năm đó sư phụ Khiếu Nhạc Sổ vẫn còn ở đây ngươi chỉ đứng nhìn bên mà kỳ nghệ còn tốt hơn nhiều so với ta.”

      Tôi muốn gì, cười tiếng, vươn tại cầm khối điểm tâm hạt sen, nhét vào trong miệng tôi.

      Tôi khô cứng thành lời, chỉ có thể nghe tự mình cười : “Ta còn nhớ sau khi phụ hoàng dạy ta đánh cờ, mỗi ngày ngươi đều nhìn ta đánh cờ. Có ngày, ngươi với ta, phụ hoàng am hiểu nhất chính là thế cục cân bằng của ván cờ, cuối cùng để chính người là người thắng.”

      Gió mát. Đêm tĩnh.

      Tôi vất vả nuốt miếng bánh ngọt xuống, nuốt ngụm nước miếng, nhìn mắt đẹp của .

      nhìn tôi, khẽ nhíu mày, chợt “phì” cười tiếng : “ xong tốt hơn rồi.”

      Tôi cũng cười theo, đưa bánh hạt sen cho , : “Hôm nay hoàng thượng thưởng, ăn là ngon, tốt hơn nhiều so với phủ của chúng ta, ngày khác bảo Trương lão đầu nếm thử chút, tốt xấu vụng trộm học .”
      Last edited by a moderator: 1/5/15
      Tôm ThỏDangThuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :