1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Lừa gạt
      Editor: nhuandong

      Ba ngày sau, cuối cùng tôi cũng được thả ra, Cảnh Phi đứng ở cửa cung chờ tôi, hai cỗ kiệu . Câu đầu tiên tôi khi thấy là: “Thái tử ổn rồi hả?”

      Cảnh Phi nhìn tôi, vẻ mặt cổ quái. thở dài, gật đầu cái, sau đó đưa cho tôi ly trà nóng cùng cái bánh bao, : “Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”

      Tôi cầm lấy ly trà, uống hơi cạn sạch, đưa ly cho Cảnh Phi, muốn nữa. Cảnh Phi lại đưa ly khác cho tôi. Năm sáu ly xuống bụng, mới từ từ lại sức. Bánh bao tay bị nắm chặt đến biến hình, nhiệt độ ấm áp từ bánh bao truyền tới lòng bàn tay, cũng với trà nóng trong bụng, toàn thân thoải mái hơn nhiều. Lúc này tôi mời từng ngụm từng ngụm bắt đầu gặm bánh bao, nhanh chóng ăn xong cái, nháy mắt ngắm Cảnh Phi. cười, đưa cho tôi túi bánh bao, quên dặn dò: “Cũng đừng ăn nhiều lúc này, cẩn thận dạ dày của ngươi.”

      Trong miệng tôi lấp đầy bánh bao thịt, tùy tiện gật đầu cái, khẽ khom người chui vào kiệu .

      Cảnh Phi vén rèm dò đầu vào, tôi hàm hàm hồ hồ hỏi: “Làm cái gì?”

      nhìn tôi lúc lâu, : “Ta thể cùng ngươi về.”

      Tôi : “Cũng tốt cũng tốt. Cám ơn vương gia.”

      rũ mắt, buông rèm xuống, kiệu phu nâng kiệu lên, như làn khói chạy chậm.

      Trở lại phủ thái tử, tôi ăn no, nhảy xuống kiệu, chạy vào trong phòng của mình rửa mặt phen, đổi thân quần áo sạch, lúc này mới gặp Cảnh Thành.
      Cảnh Thành nghiêng đầu giường, vốn cau mày, nhìn thấy tôi, liền cười lên.
      Tôi vào, ngồi ở bên cạnh giường của .
      kéo tay của tôi, : "Ừ, nhiều tháng gặp được ngươi."
      Tôi gật đầu, Cảnh Thành ra ngoài đánh trận hơn nửa năm, trở lại liền ngủ mê mấy tháng. Qủa lâu.

      "Hôm nay tôi là nữ quan phủ thái tử. Tương đương là thể có chút chuyện bận ở bên ngoài. Muộn chút nữa tôi mới có thể đến xem người."
      Chuyện tôi được phong làm nữ quan của là chuyện sớm muộn mà thôi, hiểu được, tôi cũng hiểu được.
      "Hôm nay tốt ?" nhìn màu áo tím của tôi, quan sát từ xuống dưới.
      Ta cười : "Mặc quần áo này rất đẹp? Trang phục quan ngũ phẩm đấy." Tôi rút bàn tay bị lôi kéo, duỗi năm ngón tay chỉnh tề ở trước mặt .
      vươn tay đặt lên bàn tay tôi, lại lần nữa cầm tôi đặt trong lòng bàn tay , cười : "Ừm, tệ. Rất có tinh thần."
      lại hỏi tôi, "Còn có gì muốn với ta ?"
      Tôi nuốt nước miếng cái, suy nghĩ chút, : "Còn nữa, mấy tháng trước, tôi chọn thái tử phi giúp ."
      Nụ cười trong mắt của càng sâu: "Là Đinh gia đúng ?"
      Tôi gật đầu: "Vâng."
      Nụ cười trong mắt càng đậm thâm: "Tốt."
      Tay của tôi bị nắm, giống như tất cả mọi chuyện trong mấy tháng này bị nắm vậy. Tôi cố gắng làm tất cả mọi chuyện, chọn thái tử phi theo ý của , tổ chức hôn theo ý của . Ngoại trừ việc tôi bị hoàng hậu giam lại, biết có biết hay .
      Cũng như người ngoài nghĩ như vậy, tôi chọn thái tử phi, đầu tiên là nhìn ngày sinh tháng đẻ, tiếp đó là xem tướng, cuối cùng dùng câu đó quỷ dị kết thúc dày vò này.
      Đinh nương của Đinh gia, bị thái tử của tôi chọn trước từ tám trăm năm trước. Trong mấy tháng ầm ĩ này, chỉ là tôi giúp thái tử hôn mê diễn trận tuyển phi mà thôi.
      Chuyện lần đầu tiên thái tử gặp Đinh Hương nương, là đoạn chuyện xưa rất tục nát. Tôi thích nghe diễn, trong hí văn tài tử giai nhân gặp gỡ trong lâu, có Du Long Hý Phượng. Thiếu gia con nhà quan lại quyền quý ở nhân gian trong lúc vô tình gặp được tuyệt đại giai nhân, vừa nhìn thấy liền nhất kiến chung tình. Sau đó hỏi thăm chung quanh xem là nữ nhi nhà ai, tiếp đó chính là tới cửa cầu hôn.
      Cảnh Thành và Đinh Hương chính là qua con đường này.
      Hôm đó, tôi lôi kéo thái tử qua cửa thành phía bắc, vui chơi ở trong chợ. Khắp nơi trong chợ phía bắc là gian hàng đồ cổ, gian hàng xiếc ảo thuật, đồ chơi mới lạ. Ta muốn thoải mái tự do dạo, cho nên tách ra khỏi Cảnh Thành.
      Cảnh Thành giống ta, nhiều năm ra khỏi phủ thái tử, biết đường, thể làm gì khác hơn là tìm trà lâu coi như là yên tĩnh ngồi. lâu sau, cho đến khi mặt trời chiều ngả về tây, vẫn thấy bóng dáng dã nha đầu đâu.
      Lão bản trà lâu lên thúc giục muốn thu tiền trà, Cảnh Thành quẫn bách. Lại bỏ được chiếc nhẫn phỉ thúy trong tay hay là cái túi thơm treo bên hông để chống đỡ trả tiền nước. trong lúc giằng co, Đinh Hương nương đến trà lâu nghe đàn mang theo nha hoàn bên người xuất .
      Khi nghe Cảnh Thành miêu tả với tôi sau đó, ngày đó Đinh Hương nương thân xiêm áo vàng nhạt, hơi thoa ít phấn, đầu chỉ cài cây trâm phỉ thúy. Màu vàng nhạt phối hợp vô cùng hợp với phỉ thúy, tươi mới sáng ngời. Cảnh Thành như vậy, như ánh sáng mờ của ánh tà chiều tiến vào cửa sổ cũng thay đổi màu sắc.
      Đinh Hương nương thanh toán tiền nước cho Cảnh Thành, nhàng lướt qua. Sau khi Cảnh Thành phục hồi lại tinh thần, mới hỏi thăm lão bản là nương nhà ai. Vì vậy nhớ mãi quên với Đinh Hương nương nhà Binh bộ thị lang.
      Cảnh Thành lớn đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên ngừng về nương với tôi.
      Đây là chuyện của hai năm trước. Từ đó về sau, tôi phải mất thời gian ở bên ngoài hỏi thăm Đinh Hương nương này có người hứa gả hay chưa, sau đó trở lại cho Cảnh Thành, để cho yên tâm.
      Hai năm sau, Cảnh Thành như ý nguyện sắp cưới Đinh Hương nương về.
      Tôi lại làm xong chuyện giúp Cảnh Thành.
      Cho nên , tôi làm nữ quan của Cảnh Thành ai làm? Người nào có thể hiểu lòng Cảnh Thành hơn tôi? Mặc dù hoàng hậu lão thái thái ghê tởm, cũng hồ đồ, nhưng cũng rất tinh chuẩn.
      Tôi vì Cảnh Thành, diễn tuồng quang minh chính đại chọn thái tử phi cho người khắp thiên hạ xem.
      Khi Cảnh Thành cười nhìn tôi, đầu tôi có chút choáng váng. Tôi cười tiếng, : "Như thế nào? Mấy ngày nữa chính là ngày đại hỉ của người, tôi còn vì người chuẩn bị hồng y, tỉ mỉ chọn từng mũi kim đường chỉ. Tôi lập tức đưa cho người, người mặc thử lần, được ?"
      Last edited by a moderator: 25/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Nguyên Vân

      Editor: nhuandong

      Cảnh Phi thường tôi giày vò, lời này giả.

      Ngày đó Cảnh Thành cưới Đinh Hương nương làm thái tử phi, trời còn chưa sáng tôi chọn từng món đồ, nghiệm tra

      Trở lại phủ thái tử, tôi ăn no, nhảy xuống kiệu, chạy vào trong phòng của mình rửa mặt phen, đổi thân quần áo sạch, lúc này mới gặp Cảnh Thành.
      Cảnh Thành nghiêng đầu giường, vốn cau mày, nhìn thấy tôi, liền cười lên.
      Tôi vào, ngồi ở bên cạnh giường của .
      kéo tay tôi, : “Ừ, nhiều tháng gặp được ngươi.”
      Tôi gật đầu, Cảnh Thành ra ngoài đánh trận hơn nửa năm, trở lại liền ngủ mê mấy tháng. Quả lâu.
      “Hôm nay tôi là nữ quan phủ thái tử. Tương đương là thể có chút chuyện bận ở bên ngoài. Muộn chút nữa tôi mới có thể đến xem người.”
      Chuyện tôi được phong làm nữ quan của là chuyện sớm muộn mà thôi, hiểu được, tôi cũng hiểu được.
      “Hôm nay tốt ?” nhìn màu áo tím của tôi, quan sát từ xuống dưới.
      Tôi cười : “Mặc quần áo này rất đẹp? Trang phục quan ngũ phẩm đấy!” Tôi rút bàn tay bị lôi kéo, duỗi năm ngón tay chỉnh tề ở trước mặt .
      vươn tay đặt lên bàn tay tôi, lại lần nữa cầm tay tôi đặt trong lòng bàn tay , cười : “Ừm, tệ. Rất có tinh thần.”
      lại hỏi tôi: “Còn có gì muốn với ta ?”
      Tôi nuốt nước miếng cái, suy nghĩ chút, : “Còn nữa, mấy tháng trước, tôi chọn thái tử phi giúp .”
      Nụ cười trong mắt càng sâu: “Là Đinh gia đúng ?”
      Tôi gật đầu: “Vâng.”
      Nụ cười trong mắt càng đậm thêm: “Tốt!”
      Tay của tôi bị nắm, giống như tất cả mọi chuyện trong mấy tháng này bị nắm vậy. Tôi cố gắng làm tất cả mọi chuyện, chọn thái tử phi theo ý của , tổ chức hôn theo ý của . Ngoại trừ việc tôi bị hoàng hậu giam lại, biết có biết hay .
      Cũng như người ngoài nghĩ như vậy, tôi chọn thái tử phi, đầu tiên là nhìn ngày sinh tháng đẻ, tiếp đó là xem tướng, cuối cùng dùng câu đó quỷ dị kết thúc dày vò này.
      Đinh nương của Đinh gia, bị thái tử của tôi chọn trước từ tám trăm năm trước. Trong mấy tháng ầm ĩ này, chỉ là tôi giúp thái tử hôn mê diễn trận tuyển phi mà thôi.
      Chuyện lần đầu tiên thái tử gặp Đinh nương, là đoạn chuyện xưa rất tục nát. Tôi thích nghe diễn, trong hý văn tài tử giai nhân gặp gỡ trong lâu, có Du Long Hý Phượng. Thiếu gia con nhà quan lại quyền ý ở nhân gian trong lúc vô tình gặp được tuyệt đại giai nhân, vừa nhìn thấy liền nhất kiến chung tình. Sau đó hỏi thăm chung quanh xem là nữ nhi nhà ai, tiếp đó chính là tới cửa cầu hôn.
      Cảnh Thành và Đinh Hương chính là qua con đường này.
      Hôm đó, tôi lôi kéo thái tử qua cửa thành phía bắc, vui chơi ở trong chợ. Khắp nơi trong chợ phía bắc là gian hàng đồ cổ, gian hàng xiếc ảo thuật, đồ chơi mới lạ. Tôi muốn thoải mái tự do dạo, cho nên tách ra khỏi Cảnh Thành.
      Cảnh Thành giống tôi, nhiều năm ra khỏi phủ thái tử, biết đường, thể làm gì khác hơn là tìm trà lâu coi như là yên tĩnh ngồi. lâu sau đó, cho đến khi mặt trời chiều ngả về tây, vẫn thấy bóng dáng dã nha đầu đâu.
      Lão bản trà lâu lên thúc giục muốn thu tiền trà, Cảnh Thành quẫn bách. Lại bỏ được chiếc nhẫn phỉ thúy trong tay hay là cái túi thơm treo bên hông để chống đỡ trả tiền nước. trong lúc giằng co, Đinh Hương nương đến trà lâu nghe đàn mang theo nha hoàn bên người xuất .
      Khi nghe Cảnh Thành miêu tả với tôi sau dó, ngày đó Đinh Hương nương thân xiêm y áo vàng nhạt, hơi thoa ít phấn, đầu chỉ cài cây trâm phỉ thúy. Màu vàng nhạt phối hợp vô cùng hợp với phỉ thúy, tươi mới sáng ngời, Cảnh Thành như vậy, như ánh sáng mờ của ánh tà chiều tiến vào cửa sổ cũng thay đổi màu sắc.
      Đinh Hương nương thanh toán tiền nước cho Cảnh Thành, nhàng lướt qua. Sau khi Cảnh Thành phục hồi lại tinh thần, mới hỏi thăm lão bản là nương nhà ai. Vì vậy nhớ mãi quên với Đinh Hương nương nhà Binh bộ thị lang.
      Cảnh Thành lớn đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên ngừng về nương với tôi.
      Đây là chuyện của hai năm trước. Từ đó về sau, tôi phải mất thời gian ở bên ngoài hỏi thăm Đinh Hương nương này có người hứa gả hay chưa, sau đó trở lại cho Cảnh Thành, để cho yên tâm.
      Hai năm sau, Cảnh Thành như ý nguyện sắp cưới Đinh Hương nương về.
      Tôi lại làm xong chuyện giúp Cảnh Thành.
      Cho nên , tôi làm nữ quan của Cảnh Thành ai làm? Người nào có thể hiểu lòng Cảnh Thành hơn tôi? Mặc dù hoàng hậu lão thái thái ghê tởm, cũng hồ đồ, nhưng cũng rất tinh chuẩn.
      Tôi vì Cảnh Thành diễn tuồng quang minh chính đại chọn thái tử phi cho người khắp thiên hạ xem.
      Khi Cảnh Thành cười nhìn tôi, đầu tôi có chút choáng váng. Tôi cười tiếng, : “Như thế nào? Mấy ngày nữa chính là ngày đại hỷ của người, tôi còn vì người chuẩn bị hồng y, tỉ mỉ chọn từng mũi kim đường chỉ. Tôi lập tức đưa cho người, người mặc thử lần, được ?”
      Last edited by a moderator: 25/10/14
      Phong nguyet, Met CulanKỷ Tuyết thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7 Cảnh Phi
      Editor: nhuandong

      Ta cảm thấy được Cảnh Phi muốn làm hôn , nếu phải là vội đến hồ đồ cũng chính là bị Đỗ lão làm giận đến hồ đồ rồi.

      Tình của vương gia Duyên Hỉ Cảnh Phi, trong kinh thành ai biết có người


      nào hiểu. Chỉ sợ oanh oanh yến yến ở Giang Nam phía xa, hay là ở Bắc quốc, đều khuynh tâm ái mộ thanh danh hiển hách lưu khắp Tần lâu Sở quán của vị vương gia này.

      Kim thượng từng : “Cảnh Phi giống ta.” Lại cảm thán: “Cảnh Phi giống ta.”

      Tôi theo cảnh thành vào cũng gặp qua kim thượng. Mặt mày Cảnh Phi đúng là giống phụ hoàng nhất trong số các chư vương. Nhưng mỗi lần chư vương đến yến hội gia đình, Kim hoàng lại than thở, Cảnh Phi có tiền đồ, mỗi ngày đều lưu luyến ở bên trong khóm hoa, hề nghiêm chỉnh, đứng đắn chút nào.

      Cảnh Phi uống rượu, mắt điếc tai ngơ, Kim thượng cũng cực kỳ thương , nếu là Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử và các hoàng tử khác mà như vậy, đảm bảo Kim thượng lên án bọn họ phen.

      Trong các chư vương, Cảnh Thành và Cảnh Phi là hai người tốt hơn cả. Cảnh Thành từng nhiều lần khuyên Cảnh Phi, Cảnh Phi lại : “Thái tử ca ca muốn được hưởng thiên hạ, hiển nhiên tuân thủ dạy bảo của phụ hoàng mới đúng. Mà thần đệ có ý nguyện duy nhất được hưởng đình đài, bao nhiêu mỹ nhân, cầm kỳ thi họa, vô hạn phong nhã, sưng sướng cả đời.”

      Căn bản phải là chuyện hoàng tử có thể ra, làm ra.

      May mà những thứ lộn xộn lung tung này là trước mặt Cảnh Thành, Cảnh Phi đứng ở trước mặt Hoàng thượng luôn là mỉm cười gật đầu, lời nào. Nếu những lời này, Hoàng hậu cưng chiều Cảnh Phi hơn nữa cũng xỉu vì tức giận.

      Nhưng vì cái gì, ngày hôm nay Vương gia Duyên Hỉ Cảnh Phi lại muốn tổ chức hôn ?

      Cảnh Phi thấy tôi sững sờ lời nào, cười : “Thế nào? Trong phủ của ta cũng có nữ quan nào lanh lợi hiểu được tâm tư chủ tử như ngươi, ngươi nể tình tình cảm nhiều năm của chúng ta, giúp ta lần này?”

      Tôi “phi phi” mấy tiếng: “Cái gì mà tình cảm nhiều năm, Vương gia vậy cũng sợ đau đầu lưỡi hay sao?”

      Cảnh Phi cười to, còn tôi thở dài. Cảnh Thành từng tôi cùng Cảnh Phi giống như huynh đệ song hành, tụ lại có chuyện gì tốt lành.

      Tôi chỉ có thể đồng ý. Nhưng là, Thái tử điện hạ gặp gỡ cùng Thái tử phi ở trà lâu, Vương phi tương lai của Vương gia Duyên Hỉ, bát tự còn chưa xem, tình nhân của Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử cũng là nữ hài nhu khá hơn chút, tôi đâu tìm kiếm cho nương tốt đây?

      Vì vậy sau hôn lễ của Thái tử mấy ngày, tôi liền kéo Cảnh Phi tới chợ.

      Thời tiết đúng dịp, ánh nắng ấm người, nương đường phố đông đảo, sắc màu rực rỡ, cảnh đẹp ý vui. Có thể gặp gỡ nương vừa mắt hay , đó chính là do vận mệnh của Duyên Hỉ Vương gia mà thôi.

      Tôi bắt đúng bệnh để Cảnh Phi ngồi ở trong quán trà, sau đó thừa dịp chú ý, trốn vào trong đám người đông đúc.

      Tôi gạt đám người ra, nếu ra khỏi phủ Thái tử, cũng thể tay mà về. Tôi nhìn bên trái bên phải chút, tính toán bạc trong bọc quần áo, cẩn thận chọn lựa.

      Phía đông có cửa hàng, được đặt lên là Đại Phúc, vàng bạc ở đó là tốt nhất. Nhậm Lan Châu tôi vốn phải là nương trâm châu vòng quý, những thứ vàng bạc kia mới là tốt nhất trong lòng tôi.

      Vì vậy mỗi lần Cảnh Thành ban thưởng đều ban thưởng vòng ngọc gì đó, mà đặt thỏi nguyên bảo vào trong lòng bàn tay tôi. Tôi nắm chặt, trong lòng cực kỳ thoả mãn.

      Cảnh Thành giống như tôi hiểu , luôn có thể ban thưởng đồ tốt nhất hợp với tâm trạng của tôi.

      Tôi vuốt ve bình vàng điêu khắc hoa văn tinh tế, thích buông tay, tính toán nên làm thế nào để có được giá tiền lợi cho bản thân, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng kêu hưng phấn: “Nhậm Lan Châu!”

      Tôi quay đầu lại, Cảnh Phi ngoan ngoãn đứng ở sau lưng tôi, híp mắt nhìn tôi, lại nhìn bình vàng trong tay tôi, rất hứng thú.

      Tôi nhìn bốn phía lượt, có người nào giống như là nương Cảnh Phi chọn trúng. Tôi dậm chân, : “Người chạy tới nơi này làm cái gì?”

      Cảnh Phi : “ phải là bảo theo ngươi? Hai ta cùng nhau ra ngoài, phải ở cùng chỗ.”

      lại gần, nhàng bên tai tôi: “Ta yên lòng với ngươi.”

      Dưới con mắt của mọi người, cuối cùng tôi cũng thể cho biết hôm nay tôi dẫn ra ngoài tìm nương. Mặc dù Cảnh Phi sớm chịu cái danh Vương gia phong lưu, nhưng dầu gì cũng phải để ý mặt mũi của hoàng tộc.

      Đáy lòng ta thở dài, : “Thôi thôi, người theo thôi vậy.”

      Nhưng nếu quả Cảnh Phi hữu duyên với vị nương, ngay cả khi theo ta tới cửa hàng vàng bạc này, cũng có thể chạm mặt đúng ?

      Cảnh Phi vươn tay cầm lấy cái bình, nhìn thân bình chút, lại tỉ mỉ nhìn đầu bình, sau đó tư thái mười phần với chưởng quỹ: “Nếu ta có thể xuất xứ của cái bình này, có thể cho chúng ta cái giá tốt ?”
      Last edited by a moderator: 27/10/14

    4. Kỷ Tuyết

      Kỷ Tuyết Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      26
      truyện này kể theo ngôi thứ 1 thui :3 , như vậy khó đoán đc nội dung tiếp theo nhưng mà thú vị :v , đọc cũng mệt vì chờ :v

      tks bạn edit, đọc đến đây mới hiểu mà comt :v :yoyo59::yoyo59::yoyo59:

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Trạng nguyên

      Editor: nhuandong

      Chưởng quỹ híp mắt nhìn Cảnh Phi từ xuống dưới, cuối cùng phun ra hai chữ: “Hừ, được!”

      Cảnh Phi gật đầu, còn chưa trả lời, liền nghe thấy thanh thanh thúy kiều mỵ: “Ta còn ai ở chỗ này, ra là Phi đại gia. Vừa rồi Mị Mị với ta Phi đại gia tới ta còn tin, Phi đại gia lâu ngày rồi có tới, chẳng lẽ là giấu kiều nữ nên để ý đến nơi này của chúng ta. Chậc chậc, may là nhớ nhung Phi đại gia của ta được thỏa ngay, nhịn được nhìn được ngay nha.”

      Chúng ta cũng ngây người, quay đầu lại tìm theo tiếng vừa vang lên, đối diện với Đại Phúc lâu bang hiệu viết ba chữ “Nhân Tự Túy*”.

      *Nhân Tự Túy: nhân: người, tự: tự nhiên, túy: say mê. Người tự say mê

      ra là thanh lâu. Còn là thanh lâu mà Cảnh Phi khách quen.

      trách được Cảnh Phi quen thuộc với đường nơi này như vậy.

      Ta cười : “Phi đại gia, giờ mới biết vì sao mang tôi tới đây, chẳng lẽ là sợ quấy rầy nhã hứng của ngài?”
      Cảnh Phi cười ha hả, với mỹ nhân lầu: “Hôm nay ta cùng người huynh đệ tới chọn đồ, ngày khác tới cửa bái phỏng? Các nàng đều tốt chứ?”

      Mỹ nhân lầu nhàng phe phẩy quạt tròn: “Đều tốt, đều tốt. Ta nha, Mị Mị a, Thanh Thanh a… Thủy Thủy, Kiều Kiều, … còn có Quy Nhạn, Thải Vân, Tiểu Nguyệt nữa, đều rất tốt, luôn mong đợi Phi đại gia trở lại tìm việc vui.”

      Mỹ nhân này kiêng kị, la hét đường cái người đến người này, khỏi thu hút người đường ngẩng đầu lên. Cửa sổ sau lưng nàng cũng mở ra, nhìn thấy thêm nhiều mỹ nữ vươn đầu ra ngắm Cảnh Phi, sau đó liền nhìn thấy hàng khăn tay lụa vung lên, lien tiếp có những thanh mềm mại: “Phi đại gia Phi đại gia~”

      Ta cười thọt thọt Cảnh Phi, : “Phi đại gia vừa xuất , quả nhiên là hoa khắp kinh thành đều biết a. Tiểu đệ ta bội phục bội phuc.”

      Cảnh Phi thần thái tự nhiên, chắp tay với người lầu cái, xoay người, với chưởng quỹ: “Xem ra tiện chuyện ở nơi này rồi, có thể vào trong nhà chuyện hay ?”

      Chưởng quỹ sớm ngây người khi nhìn thấy mỹ nhân, miệng há lớn, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, ho mấy tiếng, : “Cũng tốt, cũng tốt.”

      Cảnh Phi lại với tôi: “Như thế nào? Ngươi ở đây nhìn nhìn mấy thứ tốt ở đây. Ta chuyện với chút.”

      Tôi gật đầu. Sauk hi Cảnh Phi vào theo chưởng quỹ, sau lưng nhất thời nghe thấy từng tiếng thở dài.

      Sau nửa giờ, tôi dạo đến nỗi chán muốn chết, Cảnh Phi mới cùng chưởng quỹ ra ngoài. vừa nhìn thấy tôi, liền cười tiếng.

      Tôi lập tức biết bàn xong chuyện.

      Loại lừa gạt bịp bợm thất đức này, Cảnh Phi làm rất thuận buồm xuôi gió, bách phát bách trúng.

      Thanh toán giảm được gần nửa giá tiền, hài lòng lấy quần áo của mình bọc lấy bình, vui mừng phấp khởi rời . Chưởng quỹ còn la hét: “Cảnh công tử, Nhậm công tử thong thả.”

      Cảnh Phi rất hài lòng.

      Tôi : “Hôm nay kéo được người dạo, nghĩ tới ngược lại người lại cho tôi mở rộng tầm mắt.”

      Cảnh Phi chế nhạo : “Các ngươi còn cả ngày ta mù quáng dạo nữa ? Ta
      ở "Nhân Tự Túy" sớm thấu hiểu cửa tiệm "Đại Phúc" này rồi. Hôm nay gặp ngươi thích, liền đòi giao tình với chưởng quỹ, giảm ít tiền cho ngươi, có hơi hơi đau lòng."
      Tôi : "Cám ơn Phi đại gia. Xem ra tôi phải dốc sức vì hôn của Phi đại gia mới được. Hôm nay Phi đại gia được ở trong ôn hương, tôi phải sớm giúp Phi đại gia tìm được kiều thê mỹ thiếp, chậm rãi khiến Phi đại gia đau lòng."
      Cảnh Phi "Hừ" tiếng, tôi còn muốn quở trách , chỉ nghe xông lên đằng trước kêu lên: "Mạnh huynh! Mạnh huynh!"
      Ta quay đầu nhìn lại, Mạnh trạng nguyên tiền triều - Mạnh Khách thân áo tím cò kè mặc cả trong cửa hàng văn phòng tứ bảo.
      Tôi khỏi than , quả nhiên là quang cảnh thịnh thế, dân chúng an cư lạc nghiệp Người có trí thức lại ngay sát bên cạnh người đẹp, bình an vô , cảnh tượng vô cùng hòa thuận vui vẻ.
      Mạnh trạng nguyên nhận ra Cảnh Phi và tôi, vừa chắp tay vừa : " ra là Phi huynh." Lại cười tôi : "Nhâm nương cũng ở đây. A, đúng, tại nên gọi ngươi là Nhân thái chiêu rồi. Chúc mừng Nhâm nương."
      Thái chiêu, là quan hàm của nữ quan phủ thái tử.
      Tôi khoát khoát tay, : "Mạnh huynh chê cười."
      Lại Mạnh trạng nguyên này cũng rất bi thảm. Vốn là thần đồng nổi tiếp thiên hạ, văn hay chữ đẹp. Nghe tiên đế Thải tổ hoàng đế Đại Cảnh vừa nhìn thấy bài thi của , nước mắt chảy rào rào, cơ nghiệp Đại Cảnh trăm năm thiên thu nữa có hy vọng. Mạnh Khách kỳ tài ngút trời, ta chọn được "thái bình tể tướng" cho hậu thế. Khi đó, Mạnh Khánh vẫn thường thân màu tím thuận lợi nổi tiếng khắp Giang Nam Giang Bắc Đại Cảnh. Đáng tiếc việc đời khó liệu, Mạnh Khánh qua được kỳ thi trạng nguyên bao lâu, tiên đế băng hà, còn chưa kịp phong quan cho . Kim thượng lên ngôi, lại gặp phải nạn hạn hán và lũ lụt, trong triều loay hoay được, liền trì hoãn việc phong quan này. Mạnh Trạng Nguyên lại có khí phách thư sinh, cũng leo lên quyền quý, vì vậy liền được xử lý qua loa đại khái đến "Tri thư viện" làm gần hai mươi năm, năm ngoái mới được thăng lên là phó sư "Tri thư viện."
      Đại Cảnh trừ sáu bộ ở ngoài là Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình Công còn có hai viện là "Tri thư viện" và "Tri gián viện". Người của "Tri gián viện" có thể hiệp trợ sáu bộ tham dự triều chính. Người của "Tri thư viện" biên soạn sửa sang lại sách trong thiên hạ, hoặc hiệu lệnh văn nhân sĩ tử tài tử tao nhân (nhà thơ) trong thiên hạ mở hội thi ca từ, nhã nhạc, được tham dự triều chính.
      Con đường làm "thái bình tể tướng" của Mạnh trạng nguyên cứ như vậy mà bị chặt đứt.
      Khi tôi lớn hơn chút, còn chưa đảm nhiệm chức thái chiêu vẫn thường cùng Cảnh Phi đến Tri thư viện, cùng Mạnh trạng nguyên đàm luận thưởng thức phong nguyệt. Mặc dù Cảnh Phi học vấn nghề nghiệp nhưng vẫn luôn thích thú dạo quanh Tri thư viện, là lây dính chút hương mực, người cũng thêm mấy phần phong nhã tuấn tú, tất nhiên thu hút hấp dẫn những oanh oanh yến yến kia.
      Đối với điều này, mỗi lần Cảnh Thành biết được, cũng từ chối cho ý kiến. Tôi được ngầm cho phép, vì vậy được đến đó nhiều hơn.
      Tôi còn thường xin chữ Mạnh trạng nguyên, giấu trong phòng mình hoặc là nhờ Văn công công đưa cho Thu bà bà. Vốn dĩ là tôi đưa cho Cảnh Thành, nhưng Cảnh Thành lại cau mày Mạnh Khách thành công vân vân. Nhất thời tôi hiểu được kiêng kị dính vào vận mệnh xui xẻo của Mạnh Khách, liền đưa cho nữa. Thu bà bà cũng kiêng kị những thứ này, bà nhìn thây chữ đẹp, muốn nhìn muốn viết. Vì vậy tôi lại xin Mạnh Khách nhiều hơn, tất cả đều treo ở chỗ Thu bà bà.
      Tôi nhìn hôm nay biết Mạnh Trạng nguyên lại chọn lựa mực tốt giấy tốt gì đó, cười : "Lại muốn tìm đồ tốt? Cho chúng tôi nhìn chút?"
      Mạnh Khách cười : "Đúng vậy, tuyển tập mực thượng hạng."
      Tôi nhìn kỹ, trong hộp mực điêu khắc phức tạp, đồ tốt lộ ra, xếp thành hàng, trong hộp mực nho lại xuất bức tranh Tây Hồ.
      Cảnh Phi : "Hay lắm hay lắm! Qủa nhiên là vật tốt nhất. Mặc dù ta bất tài, nhưng chỉ với hộp mực giá trị xa xỉ này, quả nhiên ánh mắt của Mạnh huynh rất tốt. Mua về, để qua mấy năm nữa, rồi lại bán ra, tất nhiên bán được với giá tốt. Nếu Mạnh huynh ghét bỏ ta, ta nguyện làm giùm." Đột nhiên hạ thấp giọng: "Mạnh huynh, chưởng quỹ ở nơi nào? Ta chuyện với phen, tất nhiên có được cái giá hợp lý."
      Mạnh Khách ngạc nhiên.
      Tôi than thở: Cảnh Phi này, quả nhiên vẫn chỉ là hạng người học đòi văn vẻ. muốn thảo luận với cái gì là trạm trổ khắc chữ hương mực tuyệt đối là được. Tiểu tử này chỉ có tập trung tinh thần vào tính toán giá tiền của các loại đồ mà thôi. Chẳng lẽ hôm nay quyết tâm muốn liên tiếp hạ hai thành, khoe khoang trước mặt tôi phen hay sao?
      Last edited by a moderator: 27/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :