1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69. Tội chết

      Editor: NanaTrang

      Sau khi Cảnh Thành hồi hoàng cung hoàn toàn ngất . thể làm giám quốc được nữa. Nghe bệnh của hoàng thượng khởi sắc, bắt đầu vào triều.

      Tôi vẫn ở bên ngoài tẩm cung Cảnh Thành, tính ngày. Lần thứ hai tôi trở lại bên cạnh , tháng mười tám ngày. Mười hai ngày tiếp theo, là đến kỳ hạn hai tháng.

      đồng ý với tôi, vừa đến kỳ hạn hai tháng, cầu xin hoàng thượng thả Cảnh Phi ra.

      Mạng của Cảnh Phi là ở trong tay hoàng thượng. Hoàng thượng có nghe theo lời Cảnh Thành thả Cảnh phi hay , tôi biết. Nhưng lúc này, tôi còn cách nào khác. Trừ tiếp tục tin tưởng Cảnh Thành ra, tôi còn có thể làm gì? Còn có thể tin ai?

      Mỗi ngày cứ như vậy mà qua, ngược lại tôi dần dần kinh ngạc. Bệnh của thái tử nặng như vậy, tại sao hoàng hậu nương nương chưa từng đến thăm ?

      Ngày đó, Cảnh Thành mang tôi từ bên người hoàng hậu nương nương rời , là cầm giữ hoàng hậu nương nương. Tôi vẫn nghĩ ra nguyên nhân là gì. Đó là trước khi tiêu diệt phản thần, chẳng lẽ là vì lơ là phản thần? Nhưng, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua hoàng hậu nương nương ở trong triều có thế lực gì. Nàng cũng chỉ là thái tử phi khi Hoàng thượng còn ở Đông Cung, nhà mẹ đẻ gia thế trong sạch, nhưng lại có quyền tước gì.

      Tại sao, ngày đó thái tử lại chống đối hoàng hậu như vậy?

      ngày kia, Lưu thái y lại tới xem bệnh cho thái tử. Lúc Lưu thái y chuẩn bệnh, Cảnh Thành đều đuổi tôi ra ngoài.

      Tôi ở phía sau cửa, tránh người, đợi đến khi Lưu thái y ra ngoài, tôi lặng lẽ theo, được lát, tôi mới gọi: "Lưu thái y."

      Ông ta dừng chân, quay đầu lại, kinh ngạc : "Nhậm nương, là ?" Sau đó, ông ta kinh hoàng nhanh chóng nhìn quanh bốn phía.

      Tôi gật đầu cái, : "Ông cần phải kinh hoảng. Tôi chỉ có mấy lời muốn hỏi ông mà thôi."

      Tôi dừng chút, lại : "Trừ ông ra, những người khác, tôi biết nên hỏi ai."

      Lưu thái y thở dài, : " nương ngàn vạn lần đừng như vậy. nương có lời gì cứ hỏi, chỉ cần ta có thể trả lời là cho nương biết."

      Tôi : "Hôm nay thái tử bệnh nặng như vậy, vì sao, chưa bao giờ thấy hoàng hậu nương nương tới thăm?"

      Dường như ông ta lắp bắp kinh hãi, dường như ngờ rằng tôi hỏi hoàng hậu nương nương. Ông ta nhíu nhíu mày, : "Vì sao nương lại hỏi như thế?"

      Tôi cười : "Chẳng lẽ Lưu thái y cho là tôi hỏi bệnh tình của thái tử? Bệnh tình của thái tử, tôi rất ràng. Tôi cũng biết ngày nặng hơn.... Chỉ là tôi cảm thấy kỳ quái, lúc trước mỗi khi thái tử trở bệnh nặng, hoàng hậu nương nương đều vội vàng chạy tới. Thế nhưng lần này, thái tử bệnh nặng như vậy, tại sao nhiều ngày rồi vẫn thấy hoàng hậu nương nương tới thăm thái tử?"

      Lưu thái y tựa hồ hít sâu hơi, mới : "Ta cũng chỉ là thái y. Làm sao biết chuyện của hoàng hậu nương nương chứ."

      Tôi khẽ mỉm cười, : "Ta biết ông là thái y, có khả năng biết chuyện của hoàng hậu nương nương. Cho nên, sau này nếu như có người hỏi, cũng quả quyết là ông ."

      Ông ta lại nhíu nhíu mày.

      Tôi lại thêm câu: "Người khác cũng tuyệt đối tùy tiện hoài nghi đến đầu ông."

      Rốt cuộc ông ta cũng mở miệng: "Hoàng hậu.... mắc phải bệnh điên."

      Ông ta xong, vội vã rời .

      Bệnh điên? Tôi nhớ lại thần sắc hành động kỳ quái của hoàng hậu ngày đó, khỏi hoảng hốt. Tôi nhịn được mà lùi lại bước, lại nghe thấy phía sau có người kêu lên: "Nhậm Lan Châu?"

      Tôi quay đầu lại, là Mạnh Khách.

      nhìn Lưu thái y xa, lại nhìn tôi chút, : "Làm sao ngươi lại ở đây?"

      Tôi cười lạnh : " về ngay. Ngươi yên tâm, tôi đồng ý với thái tử, nhất định làm được."

      Tôi bước nhanh . Mạnh Khách đuổi theo ở phía sau. Tôi đột nhiên giật mình, dừng chân, nhìn : "Hoàng hậu chưa từng đến thăm thái tử, chẳng lẽ hoàng thượng cho phép?"

      Mạnh Khách khẽ cau mày, : "Ngươi nghe ai ?" mặt đột nhiên lên thần sắc lo lắng.

      Tôi : "À, chẳng lẽ Mạnh đại nhân cũng bắt đầu lo lắng rồi?"

      Tôi cố ý giọng, nhìn chằm chằm vào : "Mạnh đại nhân ơi Mạnh đại nhân, chẳng lẽ ngươi ngàn tính vạn tính, vốn đặt toàn bộ tiền đặt cược lên người thái tử, ai biết tại thái tử lại lấy được lòng của hoàng thượng . . . . ."

      Lời của tôi bị người cắt đứt..

      Đó là giọng bình tĩnh uy nghiêm: "Là ai ở chỗ này, suy đoán lung tung?"

      Giọng kia rất lâu rồi tôi chưa từng nghe thấy. Tôi ngẩn người, mới từ từ xoay người lại.

      Mạnh Khách ở bên cạnh sớm lập tức quỳ xuống: "Thần Tri Thư viện chính sử Mạnh Khách, tham kiến bệ hạ."

      Đây chính là Hoàng đế triều Đại Cảnh, Trường Quân đế. Phụ thân của Cảnh Thành.

      Ông dẫn theo tùy tùng, chỉ mình lẳng lặng đứng ở đó, mặt mang theo nụ cười, nhìn ta.

      Tôi phục hồi lại tinh thần, cũng quỳ xuống, : "Dân nữ Nhậm thị, thỉnh an bệ hạ."

      Hoàng thượng cười : "Ừ, bình thân."

      Tôi đứng lên, ánh mắt của ông tỉ mỉ vòng quanh ở mặt tôi, chợt : "Ngươi, theo trẫm lát."

      Tôi chậm rãi gật đầu. Mạnh Khách lại kêu lên: "Bệ hạ."

      Ánh mắt lạnh lùng của hoàng thượng đảo qua , Mạnh Khách cuống quít cúi đầu. Chỉ nghe thấy hoàng thượng : "Ngươi trở về cho Thành nhi, ta mượn Nhậm Lan Châu của lát."

      xong, ông cất bước rời . Tôi đuổi theo sát. Sau khi được vài bước quay đầu lại, chỉ thấy Mạnh Khách vẫn còn đứng ở đó, lo lắng bất an nhìn chúng tôi.

      Cỏ xanh mềm mại, hoa tươi xinh đẹp. Trong hoàng cung triều Đại Cảnh, ngờ lại có nơi thanh tịnh và đẹp đẽ thế này. Mặc dù rất lâu tới, nhưng tôi liếc mắt cái liền nhận ra, nơi này là Hành Chỉ hiên. Nơi ở trong cung của Thu bà bà.

      Phát Hành Chỉ hiên còn bóng người, chỉ có tiểu thái giám từ từ quét dọn. Hoàng thượng đột nhiên duỗi ngón tay ra, đặt ở bên môi, ý bảo tôi cần lên tiếng.

      Chúng ta lặng lẽ vòng qua tiểu thái giám kia, vào bên trong phòng. Bên trong phòng bài biện như thường, tôi nhớ lại lúc tôi từng ở chỗ này chuyện với Thu bà bà, lại nghĩ tới các loại về sau, khỏi thở dài tiếng.

      Dường như hoàng thượng rất vui vẻ. Ông ta cười : "Ngươi còn , lại thở dài như vậy."

      Tôi đột nhiên can đảm lên: "Chỉ là nghĩ đến Thu bà bà thôi."

      Ánh mắt của ông tối sầm lại: "Ngươi biết.... nàng?"

      Tôi gật đầu cái.

      Ông xoay lưng lại.

      Trong lòng bỗng nhiên có loại hàn ý từ từ thâm nhập vào, thấm vào cổ họng, ngứa chút, giống như bức bách muốn tôi hỏi gì đó.

      tháng mười tám ngày. Qua mười hai ngày là tôi có thể cứu Cảnh Phi ra, sau đó rời xa nơi này.

      Nhậm Lan Châu, ngươi hoàn toàn có thể quan tâm đến điều này. Cảnh Thành gì đó, Thu bà bà gì đó, ngươi cũng có thể cần để ý đến.

      Bọn họ có quan hệ gì với ngươi! có quan hệ!

      Nhưng, tại sao tôi vẫn chưa từ bỏ ý định? Tại sao tôi vẫn nghe thấy thanh của mình : "Hoàng thượng, có phải ngài biết chuyện của dân nữ đúng ?"

      Thân thể ông dừng lại, "Hừ" tiếng, : "Ngươi cho rằng ngươi là ai, vì sao Trẫm phải biết chuyện của ngươi?"

      Ông xoay người lại.

      Tôi nhìn khuôn mặt của ông. Ngần ấy năm, quả hoàng thượng già rồi. Tôi nhớ sinh nhật của ông lúc trước, ta theo Cảnh Thành vào cung. Cái đó ngày, chúng hoàng tử đều ở trước mặt ông khoe khoang đủ kiểu, muốn được ông thích.

      Ông dạy chúng hoàng tử đánh cờ, hoàng tử này lát, hoàng tử kia lát. Bàn cờ nho , ván cờ biến ảo. Giơ tay nhấc chân, ông đều có thể dễ dàng khuấy đảo người người triều đình và dưới dân gian lo lắng yên, nghị luận ầm ĩ.

      Lòng vua khó dò.

      Lúc đó mọi người làm sao có thể đoán được, cùng tiêu diệt phản thần với thái tử, liên tục ủng hộ thái tử, vậy mà chính là phụ hoàng của .

      Trường Quân đế triều Đại Cảnh. Hôm nay, lẳng lặng đứng ở trước mặt tôi.

      Mấy chục năm nhân sinh của Nhậm Lan Châu tôi, lại đều bị cuốn vào trong lật tay che mưa của ông. Mười hai ngày sau đó, tôi có thể xa cách tất cả? Hay vẫn chỉ là mưu hư vô?

      Nhưng, tôi bị gạt nhiều lần như vậy, mê mẩn mịt mờ nhiều con đường xa như vậy, cho dù là mười hai ngày vẫn là kết cục chết, tôi cũng muốn hy vọng xa vời, có thể liều mạng nhìn ràng chút.

      Tôi cười : "Dân nữ cả gan. Ban nãy nếu Hoàng thượng có thể ra tên của dân nữ, còn biết dân nữ. Nhưng vừa rồi từ đầu tới cuối dân nữ đều chỉ tự xưng là ‘dân nữ’, hoàng thượng nghe xong, cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên nào. Nhưng dân nữ nhớ , lúc trước dân nữ theo thái tử vào cung, thời điểm bái kiến hoàng thượng, là lấy thân phận thị nữ và nữ quan của phủ thái tử, chứ phải là lấy thân phận của dân nữ."

      Tôi hít sâu hơi, tiếp tục : "Đoạn đường từ nữ quan đến thứ dân của dân nữ, có thể thấy hoàng thượng rất ràng."

      Ánh mắt của ông bình tĩnh vô ba, thế nhưng lại nở nụ cười. Ông cười : "Thảo nào Thành nhi.... Ngươi thông minh."

      Tôi lại : "Dựa theo lời lúc trước của thái tử điện hạ với dân nữ, dân nữ phạm vào chính là tội chết, nhưng lời của hoàng thượng đối với dân nữ, phải là giọng điệu đối với tên tội phạm. Trong lòng đân nữ, là cảm thấy cực kỳ kỳ quái."

      Thế nhưng ông lại giống như nghe thấy lời của tôi. Tầm mắt ngớ ra sợ hãi hư vô.

      Trong lòng tôi khẽ run, khẽ gọi: "Hoàng thượng?"

      Tầm mắt của ông lại chuyển trở về. Giống như là ông nhìn người khác. Tầm mắt của ông tựa hồ vẫn dừng lại ở nơi cực kỳ xa kia lâu, vẻ mặt mê mang đau lòng như vậy, mặc dù chỉ trong cái chớp mắt.

      Ông khàn khàn giọng : "Ban nãy, ngươi những gì?"

      Tôi hơi chần chờ, nhưng vẫn giọng hỏi: "Chẳng lẽ.... chẳng lẽ dân nữ phạm vào, phải là tội chết?"

      Ông kinh ngạc nhìn tôi lát, sau đó, môi ông chậm rãi nở ra nụ cười lạnh lẽo: "Tội chết? Đương nhiên là tội chết!"

      Ông tiến tới gần bước, đột nhiên kéo cánh tay của tôi phen.

      Ánh mắt của ông cuồng loạn mà khổ sở: "Trẫm dẫn ngươi đến nơi!"

      Chương 70. Huyết lệ

      Editor: NanaTrang

      Tôi đường lảo đảo. Hoàng thượng kéo cánh tay của tôi khiến tôi sinh đau, tôi lại gọi được. Tôi bị ông kéo về phía trước rất nhanh. Dọc theo đường , bọn thái giám cung nữ nhìn thấy chúng tôi, đều cuống quít tránh né.

      vài người thấy thế muốn ngăn cản lại, nhưng đều bị hoàng thượng đạp cho cước.

      Mạnh Khách biết từ chỗ nào đuổi theo kịp chúng tôi, lên tiếng: "Hoàng thượng, hoàng thượng. Thái tử điện hạ ngài ấy. . . . . ."

      Hoàng thượng dừng chân, cười lạnh : "Ngươi cho Thành nhi, nên tiếp tục phạm vào sai lầm của phụ thân ."

      xong, ông bước nhanh kéo tôi tiếp.

      Mạnh Khách ở phía sau hô lên, nhưng lại bị bọn thái giám kéo lại.

      Cung Vĩnh Khang. Cung Vĩnh Khang của hoàng hậu triều Đại Cảnh.

      Văn công công cúi người, lẳng lặng đứng ở cửa cung Vĩnh Khang. Ông cũng già rồi.

      Hoàng thượng tiếp tục kéo tôi tới trước mặt Văn công công.

      Văn công công dường như bị kinh hãi. Ông giương mắt lên, nhìn thấy Hoàng đế run rẩy quỳ xuống, rung giọng : "Lão nô thỉnh an bệ hạ."

      Hoàng thượng cười lạnh tiếng, : "Chủ tử nhà ông đâu?"

      Văn công công giương mắt, vẻ mặt hoảng hốt: "Nương nương, ở bên trong."

      Hoàng thượng hừ tiếng, kéo tôi vào trong cửa.

      Tôi bị mùi hương Phật nồng đậm làm cho ho khan vài tiếng. Hương Phật, khắp nơi đều là mùi hương Phật. Ở bên trong sương khói mù mịt, tôi thấy các cung nữ cũng bịt mũi cau mày, nhưng ai dám hé răng nửa lời.

      Lẳng lặng. Chợt có thanh mơ hồ truyền đến: "Ha ha ha, ông trời, Phật chủ, Bồ Tát, ta làm theo ý của các ngươi. Các ngươi phải phù hộ cho Thành nhi của ta! Phù hộ cho Thành nhi của ta!"

      Trong lòng tôi run lên, quay đầu lại nhìn Hoàng đế : "Là hoàng hậu!"

      Ông gật đầu cái, buông cánh tay tôi ra.

      Ta vội vã vào.

      Bà ta, đúng là điên rồi.

      Chỉ thấy hoàng hậu nương nương tóc mai rối tung, trâm ngọc lỏng lẻo. Quần áo bà ta mặc giống như rất lâu rồi chưa từng thay ra, trước vạt áo dính đầy dầu mỡ.

      Bà quỳ gối trước bàn thờ Phật, liên tục dập đầu, tay nắm chặt cây hương.

      Hương này cháy được nửa, tàn hương mang theo lửa rơi xuống tay bà. Nhưng bà lại giống như cảm thấy nóng, chỉ lo tiếp tục lung tung dập đầu. Những tàn hương kia vì vậy mà rơi tóc bà, mảnh xám mờ.

      ít cung nữ đứng ở chung quanh bà, nhưng, lại dường như dám ngăn cản bà.

      Trong miệng hoàng hậu liên tục lẩm bẩm: "Phật chủ ơi, ngươi phải phù hộ cho Thành nhi của ta! Các ngươi gì, ta đều tin tưởng! Các ngươi bảo ta làm chuyện gì, ta đều làm theo! Mười mấy năm qua, ta đều làm theo! Phật chủ ơi!"

      Bà ta đột nhiên khóc lên, tiếng khóc bén nhọn, lại xen lẫn tiếng cười: "Phật chủ ơi, Bồ Tát ơi! Tại sao ngươi muốn gạt ta! Tại sao ngươi muốn gạt ta! Ta đều làm theo những gì các ngươi bảo! Nhưng, nhưng Thành nhi của ta, tại sao vẫn chết!"

      Tôi tới, đỡ lấy bà, đoạt lấy cây hương trong tay bà, ném lên bàn thờ Phật: "Nương nương, ngươi tỉnh lại chút ."

      Bà xoay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn vào tôi.

      Đột nhiên, bà kêu lên tiếng, lại đoạt lấy những cây hương kia, sau đó đánh tôi, : "Ngươi là ai? Tại sao ngươi để cho ta bái Phật? Ngươi cố ý muốn Thành nhi của ta chết! Các ngươi, các ngươi đều muốn hại ! Các ngươi thấy thể cốt tốt, đám hồ ly tinh các ngươi đều vui vẻ! Đều vui vẻ! đám hồ ly các ngươi đều muốn Thành nhi của ta chết! Ta cho các ngươi biết! Ta để cho các ngươi đắc ý, ta nhất định cứu sống Thành nhi của ta!"

      Tôi vịn lấy hai vai của bà, lắc lắc bà, : "Hoàng hậu nương nương! Ngươi tỉnh lại chút . Ngươi nhìn ngươi xem, biến thành cái dạng gì rồi."

      Hoàng đế cũng vào, nhưng chỉ nhìn chứ tiếng nào.

      Tôi ngước mắt lên nhìn Hoàng đế, : "Hoàng thượng, người mau khuyên nhủ hoàng hậu ."

      Ông giọng : "Ai cũng khuyên được nàng ấy. Chỉ có ngươi là có thể khuyên được nàng, Nhậm Lan Châu."

      Ba chữ cuối cùng của ông khiến cả người hoàng hậu run lên. Bà vươn tay nắm lấy tóc của tôi, : "Ha ha, Nhậm Lan Châu! Ngươi trở về rồi."

      Bà kéo tóc của tôi, kéo tôi ngã xuống mặt đất, sau đó án đầu của tôi xuống để ta lạy Phật chủ. Bà ở bên cạnh điên cuồng cười : "Ha ha, quả nhiên là Phật chủ phù hộ! Nhậm Lan Châu lại rơi vào trong tay ta. Trước kia Thành nhi cứ cứng rắn muốn dẫn ngươi , ta sợ, sợ có chuyện. Nhưng bây giờ, ngươi trở về rồi."

      Bà đột nhiên dừng lại, kề sát mặt vào mặt của tôi, chăm chú nhìn tôi.

      Ánh mắt của bà khỏi khiến tôi run sợ, tôi muốn giãy thoát khỏi bà, nhưng bà lại nhào lên, đè tôi lại.

      Bà cười gằn : "Ngươi thể trốn thoát được nữa! Mười mấy năm trước, lúc ngươi vẫn chỉ là đứa bé rơi vào trong tay của ta. Chẳng qua ngươi chỉ là công cụ để ta dùng kéo dài tính mạng của Thành nhi quý mà thôi! Ngươi, có mệnh lệnh của ta, thể chạy đâu được!"

      Giọng của bà run rẩy bén nhọn, từng chữ từng chữ rơi vào trong tai tôi ong ong vang dậy.

      Công cụ? Công cụ để kéo dài tính mạng Cảnh Thành?

      Lúc này, Văn công công bổ nhào tới, ông ta đỡ lấy hoàng hậu, khóc ròng : "Hoàng hậu nương nương, ngài, thể , thể ."

      Hoàng hậu quay đầu lại nhìn ông ta, khóe miệng tươi cười, nhưng ánh mắt lại tán loạn mê mang.

      Văn công công lại : "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng ở chỗ này. Hoàng hậu nương nương, chúng ta qua thỉnh an hoàng thượng , nha?"

      Ông ta vừa dứt lời, hoàng hậu liền nhảy dựng lên, : "Thỉnh an! Vì sao ta lại phải thỉnh an ông ta?"

      Bà lung la lung lay vài bước, bỗng nhiên lại cười lên: "Thành nhi của ta, cũng làm hoàng đế. Vì sao ta phải thỉnh an hoàng thượng?"

      Văn công công lên che miệng của bà lại, sau đó ấn bà trở lại mặt đấy, hướng về phía hoàng thượng dập đầu : "Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! tại nương nương thần chí , cũng biết mình bậy bạ cái gì. Hoàng thượng ngàn vạn lần được so đo với nương nương."

      Rốt cuộc hoàng thượng cũng mở miệng: "Văn An. Cũng bởi vì từ trước đến nay ta chưa bao giờ so đo với nàng, nên các người mới làm ra nhiều chuyện như vậy."

      Văn công công lệ rơi đầy mặt, : "Hoàng thượng, lão nô.... lão nô có tội. Nhưng xin hoàng thượng nể mặt hoàng hậu.... , nể mặt thái tử điện hạ, xin hoàng thượng ngàn vạn lần phải tha thứ cho hoàng hậu nương nương."

      Hoàng thượng thở dài, chậm rãi ngồi xổm xuống. Ông nâng đầu hoàng hậu nương nương lên, lẳng lặng nhìn bà, : "Hoàng hậu, nàng còn nhận ra Trẫm ?"

      Hoàng hậu từ trong mớ tóc rối loạn nhìn hoàng thượng, lắc lắc đầu

      Hoàng thượng đột nhiên đổi khẩu khí, : "Nàng như vậy, có biết Tôn Uyển là người nào ?"

      Thân thể hoàng hậu run lên dữ dội. Bà há to miệng, kinh ngạc nhìn hoàng thượng.

      Hoàng thượng dịu dàng : "Đại Cảnh Trường Quân năm thứ hai, thái tử sáu tuổi, sinh bệnh nặng. Nàng đến Đại Hoài tự kinh giao Cầu Phật, chủ trì trong chùa giới thiệu cho nàng cao nhân tên Tôn Uyển?"

      Thân thể hoàng hậu run lên dữ dội lên, xụi lơ mặt đất.

      Hoàng thượng tiếp tục : "Tôn Uyển đó cặn kẽ hỏi ngày sinh tháng đẻ của Thành nhi, sau đó Thành nhi mệnh trung có tai (tai họa), từ lúc sinh ra đời, sinh bệnh, e rằng cả đời đều thể sống tốt. Nàng khổ cầu xin ông ta chỉ dạy phương pháp cứu Thành nhi. Ban đầu Tôn Uyển đồng ý, mãi đến về sau, mới cho nàng biết phương thuốc."

      Hoàng thượng nhìn tôi cái, lại chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào hoàng hậu, bên môi lên nụ cười trào phúng: "Tôn Uyển , người Thành nhi bị hạ Vu Cổ, hết sức khó giải, chỉ có thể tìm người làm cái bóng của Thành nhi. Cứ như vậy, mỗi khi Thành nhi đến thời điểm phát bệnh, nàng có thể thông qua hành hạ cái bóng này, để bệnh của Thành nhi được khỏi hẳn."

      Ông đứng lên, chậm rãi từng bước đến gần tôi, lại : "Cái bóng kia, phải hơn Thành nhi hai tuổi, còn là . Tướng mạo của người này, Tôn Uyển cũng vẽ ra, nhất định phải dựa theo hình vẽ của ông ta mà tìm, mới có thể tìm được đúng cái bóng đó. Hơn nữa, bé này, vô luận trước kia nó tên là gì, khi bị tìm được, đều phải đổi tên thành, Nhậm —— Lan —— Châu."

      Ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt tôi, gằn từng chữ ra tên của tôi.

      Tên của tôi.

      Tôi bịt kín miệng mở lớn, sững sờ nhìn ông ta, lại nhìn hoàng hậu cái, nhìn sang Văn công công.

      Văn công công tránh ánh mắt của tôi, cúi đầu.

      Bóng dáng, là tôi?

      Hoàng thượng tiếp tục : "Ha ha, hoàng hậu triều Đại Cảnh ta, đường đường là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thế nhưng lại tin vào lời hoang đường vô lý của tên nhân đó, lại tin chắc đổi, dựa theo hình vẽ mà tìm tiểu nương đó, còn coi nó là cái bóng của Thanh nhi mà nuôi lớn. Nàng động chút là hành hạ nó, lại để nó bồi ở bên cạnh Thành nhi. Hoàng hậu, nàng cho là, nàng vô duyên vô cớ hành hạ tiểu nương như vậy, là có thể tiêu tai tiêu nạn cho con trai quý của nàng? Nàng làm như vậy, phạm vào tội nghiệt, e rằng, chỉ tăng thêm bệnh tình cho con trai quý của nàng mà thôi!"

      Hoàng hậu ngơ ngác nhìn ông, đột nhiên khóc lớn..

      Rốt cuộc tôi cũng đứng vững nữa, từ từ ngồi bệch xuống đấy. Tôi vô cùng cảm thấy ghê tởm và khó chịu, dường như muốn nôn ra.

      Tôi là cái bóng? Cái bóng của thái tử Cảnh Thành?

      Tôi nhớ khi đó, Cảnh Thành bị bệnh nặng, tôi bị hoàng hậu phạt quỳ gối ở trong sân của cung Vĩnh Khang, băng tuyết đầy trời. Tôi biết tôi phạm phải lỗi gì. Tôi biết vì sao hoàng hậu lại hận tôi như vậy.

      Tôi nhớ, tôi chỉ sửa đổi tên cho nha đầu ở trong phủ thái tử, hoàng hậu cũng chọn lỗi, nhốt tôi lại.

      Mỗi lần bà phạt tôi, hành hạ tôi, quả đều là lúc Cảnh Thành bệnh nặng.

      Nhưng, nhưng bà hành hạ tôi, để cho tôi chịu tội như vậy, tại sao ngần ấy năm, cũng thấy Cảnh Thành tốt lên.

      Chẳng lẽ như hoàng thượng lúc nãy, hoàng hậu làm như vậy chỉ tăng thêm tội nghiệt?

      Lại nghe thấy hoàng hậu kêu gào : "Ta có cách nào khác. Ta biết ta tin tưởng lời của Tôn Uyển là rất ngu xuẩn. Ta hận chính ta. Nhưng, ta còn có biện pháp gì?"

      Bà đột nhiên đứng lên, vọt tới trước mặt hoàng thượng, khóc lóc kéo vạt áo bào của ông, chậm rãi quỳ mặt đất : "Ngươi , ta còn có biện pháp gì? Ta là thái tử phi, sau đó là hoàng hậu của ngươi. Ta vì ngươi mà sinh Thành nhi ra. Nhưng mà, ngươi luôn luôn lạnh nhạt ta, Thành nhi lại ốm yếu, ngươi chưa từng thương Thành nhi. Ta sợ, ta sợ đến cả đêm ngủ yên. Ta sợ ngươi muốn phế ta, muốn phế vị thái tử của Thành nhi. Sau đó, ngươi đày hai mẫu tử chúng ta vào lãnh cung, từ từ hành hạ chúng ta cho đến chết. . . . . ."

      Bà điên cuồng cười : "Ha ha, ngươi , ngươi , ta còn có biện pháp gì? Ta còn có biện pháp gì?"

      Hoàng đế cúi thấp đầu, mặc cho bà lắc lắc mình, yếu ớt : "Trẫm, thương nhất vẫn chính là Thành nhi."

      Hoàng hậu cười ha ha : "Ngươi gạt người. Ngươi luôn luôn gạt người. Ngươi chưa từng thương ! Chưa từng! Từ thân thể Thành nhi tốt, người khác đều khi dễ , xem thường . thái tử, lại phải khổ sở như vậy. Ta đều nhìn ở trong mắt. Lòng ta đau. Lòng ta đau. Nhưng, ngươi thân là phụ thân của , lại chưa từng đứng ra che chở cho ! Ngay cả.... ngay cả lão sư Tô tiên sinh của bị người gian hại chết, Thành nhi đau lòng như vậy, ngươi lại tiếng nào."

      Bà điên cuồng lắc lắc vạt áo bào của hoàng thượng: "Ha ha, ngươi lại còn ngươi thương Thành nhi nhất. Thành nhi của ta. . . . . ."

      Hoàng đế sợ hãi cúi thấp đầu. Từng giọt từng giọt nước mắt của ông rơi xuống tóc của hoàng hậu, rơi xuống vạt áo.

      Cánh của ‘két’ tiếng bị mở ra. Ánh nắng rọi vào, ép tôi phải mở mắt nhìn ra phía cửa.

      Sắc mặt Cảnh Thành tái nhợt, suy yếu nằm ở giường trúc, được thái giám mang tới. Mạnh Khách theo phía sau .

      Cảnh Thành chậm rãi : "Mẫu hậu, người nên trách phụ hoàng."
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      Kem Đá thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71.

      Editor : NanaTrang

      Hoàng hậu vọt tới trước mặt Cảnh Thành, vươn tay ra, run run rẩy rẩy vuốt ve hai gò má của Cảnh Thành: "Thành nhi ngoan! Con sao vậy? Có khó chịu?"

      khuôn mặt tái nhợt của Cảnh Thành nổi lên nụ cười tươi: "Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu."

      Hoàng hậu khóc ròng : " .... Thành nhi, con yên tâm."

      Bà đột nhiên vọt tới trước mặt của tôi, kéo tôi đến trước mặt Cảnh Thành: "Có nàng có nàng! Thành nhi, con yên tâm, mẫu hậu nhất định cứu con."

      Cảnh Thành đầy mặt lo lắng, vừa giãy giụa muốn ngồi dậy, vừa : "Mẫu hậu, người thả nàng ra."

      xong, mở miệng thở hổn hển, ngã lại ở giường trúc.

      Hoàng hậu cười gằn tiếng, : "Thả? Ta vất vả lắm mới lấy được, ta sao có thể thả?"

      Cảnh Thành nhìn tôi lát, tôi bị hoàng hậu kéo ngã đất. lại nhìn hoàng hậu, : "Mẫu hậu, mấy tháng này người vẫn luôn muốn giết Lan Châu, muốn cứu mạng của nhi thần. Nhưng mà mẫu hậu, bệnh của nhi thần, thể chửa được nữa, người cần gì phải. . . . . ."

      kịch liệt ho khan.

      Hoàng hậu khóc ròng : "Thành nhi! Con yên tâm, ta nhất định có thể cứu con. Tôn Uyển , để cho Lan Châu đau đớn, có thể tiêu tan cái đau của con. Dùng mạng của Lan Châu, nhất định đổi lấy mạng của con!"

      xong, bà rút cây trâm đầu ra, đâm về phía tôi.

      Tôi nghiêng người nhé tránh, bà ngã xuống đất, cầm cây trâm tiếp tục đâm về phía tôi.

      Mạnh Khách nhào tới, đoạt lấy cây trâm tay bà. Văn công công cũng nhào tới ngăn bà lại.

      Hoàng thượng cười lạnh : "Người đâu, giam hoàng hậu lại cho Trẫm."

      Cảnh Thành : "Phụ hoàng, đừng mà!"

      Hoàng thượng quay đầu lại nhìn Cảnh Thành, khẽ : "Thành nhi, con yên tâm, Trẫm cũng chỉ để cho mẫu hậu của con an tĩnh lại thôi."

      Cảnh Thành thở hổn hển từng ngụm, ánh mắt lo lắng.

      Hoàng thượng tới, nhìn tôi ở đất, đột nhiên dịu dàng cười : "Thành nhi, lúc nãy Lan Châu biết hơn phân nữa, con, có oán phụ hoàng ?"

      Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Thành. Ánh mắt của thống khổ giãy giụa, rất nhanh xẹt qua gương mặt của tôi, lại nhắm hai mắt lại, : "Phụ hoàng, nhi thần cầu xin người, đừng ra."

      Hoàng thượng tới bên cạnh Cảnh Thành, chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Cảnh Thành, : "Được, phụ hoàng đồng ý với con, vĩnh viễn ra, giúp con giấu giếm tất cả, để cho Nhậm Lan Châu biết, để cho con… để cho con an tâm. Nhưng mà, nhưng mà hôm nay phụ hoàng mới phát , nhất định phải ra. Chỉ có ra, mới đều tốt cho các con."

      Ông quay đầu lại nhìn tôi lát, lại nghiêng đầu nhìn Cảnh Thành : "Mẫu thân của Cảnh Phi, đêm qua chết rồi."

      Trong lòng tôi đau xót, nhìn .

      Hoàng thượng tiếp: "Tối hôm qua, thái giám chạy tới cho ta biết, Thu nương nương chết rồi, lúc đó ta mới biết.Ta chạy ra ngoài cung, chạy đến trong sân ta cho nàng. Ta thấy nàng uống rượu độc, ta thấy nàng viết chữ lên gấm Thu Vũ để lại cho ta. Nàng dùng máu tươi để viết, ‘Ta hận ngươi. Ngươi nên giết Phi nhi, nếu ta thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi’. Nàng hận ta, nàng vẫn còn hận ta, nàng vẫn tưởng rằng, ta giết Cảnh Phi."

      Ông yếu ớt bất lực, ông tự xưng là "Trẫm" nữa.

      Dường như ông cũng nhịn được nữa, ngã nghiêng mặt đất.

      Cảnh Thành mở mắt, giọng kêu: "Phụ hoàng."

      Hoàng thượng tựa hồ nghe thấy, chỉ khổ sở nắm vạt áo bào của mình, : "Con xem, nhiều nguyên nhân hậu quả như vậy, ta chưa từng cho nàng, chưa từng cho nàng biết. Nàng hận chết ta. Cho nên, cho nên Thành nhi."

      Ông ngồi thẳng lên, lại kéo tay Cảnh Thành qua, : "Thành nhi, tại sao con có thể để cho Nhậm Lan Châu hận con, rời khỏi con?"

      Lòng tôi tràn ngập lạnh lẽo, bên tai vang lên tiếng ong ong, mê mông nhìn tất cả ở trước mắt.

      Hoàng thượng đứng lên, lạnh lùng : "Nhậm Lan Châu, ngươi, có phải hận Thành nhi hay ?"

      Tôi giương mắt, chỉ thấy Cảnh Thành quay đầu , hề nhìn tôi.

      Tôi cười lạnh : "Đúng, tôi hận ."

      Thân thể Cảnh Thành run lên, sau đó bên môi lên chút ý cười.

      Hoàng thượng cúi đầu, nhìn Cảnh Thành giọng : "Thành nhi, lại , con chịu đựng toàn bộ thống khổ, đều là vì phụ hoàng. Cả đời này của phụ hoàng, có lỗi với Thu Liên, có lỗi với mẫu hậu con, lại càng có lỗi với con. Thành nhi, Trẫm biết, con muốn giấu Nhậm Lan Châu làm tất cả chuyện này, cũng là vì khiến cho Nhậm Lan Châu hận con. Nhưng, nhưng nếu như cả đời này nàng mang theo oán hận đối với con mà chết, con cũng biết, sợ rằng cứ như vậy, đời đời kiếp kiếp nàng tiếp tục con. Cả đời này con thể thả tay ra được, con cam lòng, kiếp sau kiếp sau nữa, con muốn ở chung chỗ với nàng sao?"

      Hoàng thượng thở dài cái, : "Trẫm vốn là cũng cho là.... cũng giống như con vậy. Nhưng cho đến đêm qua, Trẫm nghe được tin tức Thu Liên chết, Trẫm đột nhiên sợ hãi. Trẫm sợ nàng cứ như vậy mà mang theo thù hận đối với Trẫm, vĩnh vĩnh viễn viễn muốn nhìn thấy Trẫm. phải là Trẫm mất nàng cả đời này, mà là đời đời kiếp kiếp đều mất nàng. . . . . ."

      Rốt cuộc ông thể ra lời được nữa.

      Tôi đứng lên, tới, ngồi xổm ở trước mặt hoàng thượng, : "Hoàng thượng, Lan Châu van cầu người cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Giường trúc run lên bần bật, Cảnh Thành khàn giọng kêu lên: "Nhậm Lan Châu!"

      Tôi nhìn . Đôi mắt của tôi sớm tràn đầy nước mắt.

      Tôi giọng : "Điện hạ, chẳng lẽ ngươi vẫn nghe hiểu lời lúc nãy của hoàng thượng sao? Chẳng lẽ điện hạ, muốn cả đời này Lan Châu đều hận ngươi? Hận ngươi thấu xương, sau đó phát lời thề, đến kiếp sau cũng gặp lại ngươi?"

      Cảnh Thành nhìn chằm chằm vào tôi, thở hổn hển, sau đó kêu lên: "Mạnh Khách!"

      nhắm chặt hai, : "Đưa ta trở về!"

      rời . Trong điện cung Vĩnh Khang, chỉ còn lại hai người tôi và hoàng thượng.

      Tôi khẽ cười lên: "Hoàng thượng, người xem, thái tử vẫn chịu cho tôi biết."

      Hoàng thượng vẫn là đầy mặt nước mắt.

      Tôi lại cười : "Hoàng thượng, con của người chính là cố chấp như vậy. Chuyện nhận định, ai cũng quay đầu lại. Chỉ là, kính xin hoàng thượng cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tôi thở dài, mặc cho nước mắt chảy xuống, : "Tôi muốn hận , muốn. Đoạn đường này vẫn luôn buộc tôi, dùng hết tâm lực, chính là muốn tôi hận . Nhưng tôi hao hết hơi sức, vẫn hoàn toàn hận . Tôi có biện pháp. . . . . ."

      Tôi cười cười, : "Hoàng thượng, van xin người cho tôi biết."

      Hoàng thượng : "Thành nhi giống ta. Nó giống ta nhất."

      Đây chính là chuyện xưa Hoàng thượng cho tôi biết.

      Cả đời này của Trường Quân đế, nữ nhân ông thích nhất, chính là mẫu thân của Cảnh Phi, Thu bà bà, Thu Liên.

      Năm đó, Trường Quân đế mười bảy tuổi, lần đầu tiên lấy thân phận Tam hoàng tử đảm nhiệm chức Khâm Sai Đại Thần, đến Miên thành ban sai*, vì triều đình thẩm định chọn hàng dệt kim quốc doanh. (* việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa)

      Ông cố ý làm khó dễ, cầu người của cửa hàng gấm dệt đối câu đối, sau đó, ông nhìn thấy muội muội của người duy nhất trong bữa tiệc đối ra văn thơ đối ngẫu.

      Ông lập tức quyết định chủ ý. Sau khi trở lại kinh thành, ông tận lực cầu xin phụ hoàng cho phép vị nương kia tiến cung, làm nữ quan của ông. Để có người mượn cớ thêu dệt chuyện xấu, ông thể để cho nhà của vị nương kia nhận được hàng dệt kim quốc doanh.

      Ông cấp vị trí hàng dệt kim quốc doanh cho nhà khác, ông chỉ muốn nàng.

      Nàng đến, ông như thu được chí bảo. Nhưng, ông lại thể cưới nàng.

      Sau khi nàng giúp hoàng đế sinh con trai ra, ông bức nàng, để con trai ở ngoài cung do nhà mẹ đẻ nuôi dưỡng.

      Ông vẫn cho nàng danh phận, chỉ để nàng ở lại bên cạnh ông làm nữ quan. Lúc đầu là ngũ phẩm, sau đó là tứ phẩm.

      Ngoài mặt hưởng thụ long sủng, nhưng ông lại muốn để cho nàng nuôi dưỡng của trai của mình, để nàng cho trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của ông.

      Lúc đầu Thu Liên chịu đựng, nhưng đợi đến khi con trai lớn lên, ngày được nghênh đón vào cung, bà trông mong con trai có thể nhào vào trong lòng mình, gọi mình tiếng "Mẹ", nhưng lại trơ mắt nhìn hoàng thượng kéo tay Cảnh Phi, tới trước mặt hoàng hậu, : "Về sau, do hoàng hậu nàng nuôi dưỡng đứa bé có mẹ này."

      Đứa bé có mẹ? Bà vẫn còn sống tốt, tại sao ông lại luôn miệng , con trai của bà là đứa bé có mẹ.

      Bà hận ông thấu xương. Nhưng ông biết. Ông còn tưởng rằng bà vẫn giống như ngày thường, hoà thuận dịu dàng. Lúc trước, chính vì dung mạo dịu dàng như nước thấu xương mới khiến cho ông có cách nào tự kiềm chế, nàng thắm thiết.

      Khi đó ông hề hay biết, tại sao vị nương họ Hạ này, về sau lại muốn đổi họ của mình thành họ "Thu". Nàng cho ông biết, đó là vì cửa hàng nhà nàng gọi là "Thu Tố trang". Nàng cũng chỉ là nhớ quê nhà mà thôi.

      Ông cũng cảm thấy chữ ‘thu’ tình thơ ý hoạ, vì vậy ông gọi nàng là "Hạ Liên" nữa, mà đổi lại gọi là "Thu Liên".

      Nhưng ông biết, chữ Thu này, ngoài mặt dịu dàng như nước, nhưng lại phát lạnh khắc xương.

      "Mỹ cẩm sơ trương thu vũ qua, lệ nhân trang hoa xảo tâm nghiêng". Ông mang theo nụ cười nhớ kỹ câu đối này. Nhưng từng chữ này, đối với ông, là gợi tình dịu dàng; đối với bà, lại là vạn niệm đều thành tro (mất hết can đảm, còn hy vọng).

      Ông cũng biết, khi đó Thu Liên hận ông, cũng hận hoàng hậu, còn có thái tử hoàng hậu sinh.

      Từ thân thể thái tử tốt. Bà nghe người ta cả ngày hoàng hậu chỉ cúng bái Phật, còn liên tục hành hạ tên là Nhậm Lan Châu ở bên cạnh thái tử.

      Bà cảm thấy kỳ quái, liền tốn tâm tư thăm dò. Rốt cuộc lại để cho bà tra ra được, ra là hoàng hậu thế nhưng lại tin lời của người tên là Tôn Uyển, tìm Nhậm Lan Châu, hành hạ nàng là để bảo vệ tính mạng thái tử.

      Bà biết Nhậm Lan Châu, và bà biết tiểu nương Nhậm Lan Châu kia có tình ý sâu nặng với thái tử.

      Mặc dù lời của Tôn Uyển vô căn cứ, nhưng bà lại động tâm suy nghĩ.

      Bà càng muốn làm giả hoá .

      Lúc bà còn ở nhà mẹ, trong nhà có buôn bán với dân tộc thiểu số ở biên cương. Bà biết có loại Vu Cổ, tên là "Vô tuyệt kỳ". Người gọi lấy ý tứ của "Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ". Loại Vu Cổ này hạ ở thân của hai người nhau, hơn nữa, trong đó có người là thân nhiễm bệnh nặng, cứ như vậy, trừ phi người này khiến cho người còn lại vĩnh viễn hận mình sâu sắc, nếu bệnh tình của người này liên lụy đến người còn lại, thể sống lâu được.

      Bà tìm được người có thể hạ Vu Cổ này. Bà hạ Vu Cổ "Vô tuyệt kỳ" này ở người của Cảnh Thành và Nhậm Lan Châu.

      Ông trời là trêu người. Vốn nhân Tôn Uyển thái tử bị hạ Vu Cổ, chính là lời vô căn cứ. Nhưng về sau, Thu Liên lại cho thái tử trúng Vu Cổ.

      Cho dù hoàng hậu cứ khăng khăng hành hạ ‘cái bóng’ kia như thế nào, cũng có cách nào giải được Vu Cổ.

      Bà rất hiểu hoàng đế, biết hoàng đế thích nhất chính là thái tử. Ông từng làm chuyện có lỗi với hoàng hậu, mà chuyện này, thậm chí ảnh hưởng đến con trai của hoàng hậu —— người Cảnh Thành. Sau khi Cảnh Thành sinh ra được bao lâu, ông phát lời thề, cho dù thể trị lành bệnh cho Cảnh Thành, cũng muốn giữ lại cái ghế thái tử cho Cảnh Thành, giao giang sơn Đại Cảnh cho .

      Phần tâm ý này của hoàng đế càng về sâu càng kiên định. Trong lòng ông, Cảnh Thành hoàn toàn xứng đáng là nhân tuyển thái tử tốt nhất. Chỉ tiếc thân thể Cảnh Thành suy yếu, ngoài triều trong triều đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cái ghế thái tử của Cảnh Thành. Vì vậy ông muốn bảo vệ Cảnh Thành tốt, hy vọng trông mong đến cuối cùng có thể để cho Cảnh Thành kế thừa ngôi vị hoàng đế, quần lâm thiên hạ

      Bà lại muốn để cho con trai hoàng đế thương nhất nếm hết thống khổ này.

      Về sau, Cảnh Thành biết mình bị hạ Vu Cổ "Vô tuyệt kỳ", cũng biết hoàng hậu dùng Nhậ42m Lan Châu làm cái bóng của mình. Vì vậy trăm phương ngàn kế, đều muốn khiến cho Nhậm Lan Châu hận mình.

      muốn Nhậm Lan Châu có thể thoát khỏi Vu Cổ này. Bản thân bị bệnh trị được, n19hưng hoàn toàn muốn liên lụy đến Nhậm Lan Châu.

      Hơn nữa, muốn bảo vệ nàng, muốn để nàng bị hoàng hậu hành hạ nữa.

      có thể khiến cho mình chết, nhưng lại muốn nàng có thể s73ống cuộc sống êm đềm. . . . . .

      Tôi biết bản thân tôi, nghe xong hoàng thượng kể từng chữ từng chữ như thế nào.

      Hoàng thượng xong, tựa vào cây cột, khép hờ mắt, giống như hết sức mệt mỏi.

      Tôi giọng với hoàng thượng: " may, may, tôi vẫn hận ."
      Last edited by a moderator: 30/4/15
      Kem Đá thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72. Thiên hạ

      Editor: NanaTrang

      Tôi thất tha thất thểu trở về cung Tử Hoàng. Gỗ tử đàn, khắp nơi đều là đồ bằng gỗ tử đàn. Màu tím đen ảm đạm, tôi nhìn chằm chằm vào chúng nó, nhìn cho đến khi tôi thấy trong từng mảnh màu tím đen kia lộ ra chút màu máu.

      Trước kia Cảnh Thành luôn luôn thích màu trầm dạng này, thích màu ánh trăng, màu xanh nhạt.

      Tôi vịn khung cửa, vất vả lắm mới lấy lại bình tĩnh, lúc này mới vừa nhấc lên chút khí lực chuẩn bị bước vào, lại đột nhiên cảm thấy trong cổ họng dinh dính ngứa ngáy khó chịu, có thứ nóng rát gì đó xông thẳng lên. Tôi cực lực nhịn xuống, nhưng lại nhịn được nữa ho ra ngụm đờm ngai ngái, may mà tôi ho ở ngoài cửa.

      Tôi thở dốc hơi, nhìn cục đờm kia, chỉ thấy màu của cục đờm là màu đỏ tươi.

      Đầu ngón tay đột nhiên truyền đến đau đớn, ra tôi dùng sức nắm lấy khung cửa.

      Rốt cuộc tôi cũng tỉnh táo lại tinh thần, yên lặng dùng chân lau cục đờm đó .

      Sau đó, tôi vào cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Khách lẳng lặng đứng chờ ở ngoài phòng.

      Mạnh Khách cho tôi biết, Lưu thái y mới vừa đến xem bệnh, cho Cảnh Thành uống thuốc.

      Tôi tới bên cạnh giường của . ngủ say. Tôi nhàng nằm ở bên cạnh .

      Tôi nghiêng đầu nhìn . Tôi sợ đánh thức , giọng gọi tên , mang theo chút vui sướng, giống như mê vậy.

      Tôi vươn tay ra, chậm rãi giúp đẩy mấy cọng tóc ở trước trán qua bên, sau đó trượt xuống giúp dịch tốt chăn, Sau đó, tôi thỏa mãn mà nhắm mắt lại.

      yên tỉnh. Ngay cả tiếng bước chân của đám cung nhân, tiếng vạt áo ‘xột xột xoạt xoạt’ cũng nghe thấy.

      Tôi cũng ngủ say.

      biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy liền thấy Cảnh Thành ngồi ở bên giường nhìn tôi. Sắc mặt xám trắng, mang theo nụ cười vui vẻ bất đắc dĩ, : "Nàng vẫn biết."

      Tôi cũng cười, ngồi dậy, nhìn .

      Giống như khi đó tôi vừa mới lên làm nữ quan của , từ Tây Cương trở về bị người hãm hại, hôn mê rất lâu rất lâu. Tôi giúp cưới thái tử phi, lại bị hoàng hậu giam lại, vất vả mới ra được, lập tức chạy về sửa sang lại xong mới gặp . Tôi dấu rất nhiều chuyện, chỉ để cho nhìn thấy tôi cười.

      Khi đó, cũng ngồi ở giường, tôi cười khanh khách, với mình làm nữ quan, còn giúp cưới thái tử phi.

      Tôi cười khanh khách, từ đầu đến cuối đều là khanh khách.

      tham lam nhìn tôi, cười khổ khẽ thở dài: "Ta luôn muốn giấu nàng, Nhậm Lan Châu, nhưng, vẫn giấu được. Nàng xem, ta phí hết tâm tư làm rất nhiều chuyện như vậy, nhưng vẫn thể như ý."

      Tựa hồ muốn dùng hết tất cả sức lực nắm chặt áo bào, rốt cuộc tôi cũng có thể buộc chính mình phải luôn luôn cười, : "Tốt xấu gì tôi cũng từng làm nữ quan. phải phân phong nữ quan đều là trọng tài trọng sắc sao? Nếu ngươi tiếp tục giấu tôi, tôi cũng biết."

      Cảnh Thành cười, : "Đúng, muốn gạt nàng, dễ dàng. . . . . ."

      Cho nên, ngươi liền lần lượt từ Hộ bộ, đến Miên thành, đến Tây Cương. Ngươi từng bước ép sát, lại từng bước thăm dò, chỉ vì muốn tôi hận ngươi, muốn biết tôi có hận ngươi hay .

      Cảnh Thành.

      Miệng tôi nhếch lên, : "Ngươi mất nhiều sức lực như vậy, nhưng tôi lại có biện pháp.... làm gì?"

      Tôi và Cảnh Thành, cùng lúc đối với chính mình quá tàn nhẫn, cũng cùng lúc lại quá yếu đuối.

      khẽ mỉm cười, vươn tay kéo tôi vào lòng, nhìn tôi.

      thanh của hạ thấp xuống: "Cho nên, so với phụ hoàng, ta có vận khí tốt hơn."

      Tôi dựa ở trong lòng . Yên ổn mà ấm áp.

      Giống như trước đây, chúng tôi đều có thể ở cùng chỗ, chưa hề tách rời nhau.

      Cảnh Thành, ngươi trả giá nhiều như vậy, chính là muốn để cho tôi sống sót.

      Nhưng ngươi có biết hay , tôi tình nguyện ngươi mà chết, chứ tình nguyện hận ngươi mà sinh.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Hoàng thượng , ông giết Cảnh Phi. Cho nên trước đây, đơn giản là Cảnh Thành muốn tôi hận , nhưng lại muốn giữ chân tôi lại.

      kỳ hạn hai tháng, chính là những ngày cuối cùng của .

      Tôi với , tôi biết hai tháng này rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Ta làm bộ như vui vẻ, cười với .

      Rốt cuộc chúng tôi cũng có thể tùy ý nhau, nhưng lại tới với nhau quá trễ.

      để ý chính vụ nữa. Thậm chí tôi còn cho Mạnh Khách và Phương Khải đến tìm ầm ĩ.

      Trước khi bọn họ tới, tôi bĩu môi, đuổi hết tất cả bọn họ .

      Tôi nhìn hai người Mạnh Khách và Phương Khải, nhàn nhạt cười, sau đó xoay người rời

      Tôi quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ khuôn mặt Cảnh Thành.

      Tôi cười : "Ngươi đối với bọn họ tốt hơn tôi. Cái gì cũng đều là các ngươi tụ tập chỗ tìm cách, còn tôi chẳng hay biết gì, cái gì cũng biết, chẳng khác gì kẻ đần độn."

      Cảnh Thành : "Bọn họ cũng phải chỉ cùng ta tìm cách."

      thấy tôi mê mang, lại : "Mạnh Khách là do phụ hoàng tuyển định cho ta lúc trước, Phương Khải mới là người ta tuyển định ở Tây Cương." (tuyển định là tuyển chọn cố định)

      Tôi cười : "Hoàng thượng nhìn người vô cùng chính xác. Ngươi nhìn người cũng vô cùng chính xác."

      Tôi nghĩ Mạnh Khách và Phương Khải cũng dễ dàng, đoạn đường này, vừa phải giúp Cảnh Thành bình định đoạt quyền, lại phải giúp Cảnh Thành bảo vệ người con , cầu thể bài trừ lẫn nhau, là khổ cực dễ dàng.

      Tôi cười ra tiếng. Cảnh Thành cười hỏi: "Nha đầu, nàng cười cái gì?"

      Tôi ổn định tinh thần, đáp: "Tôi từng ở trong lòng mắng bọn rất nhiều lần, về sau phải nhận lỗi với bọn rồi."

      Sau ngày đó, hoàng hậu bị nhốt mấy ngày. Hoàng thượng tìm danh y khắp nơi chẩn bệnh cho bà, mới khiến cho bà tốt hơn chút, bình tĩnh lại.

      ngày tôi và Cảnh Thành thăm bà. Bà vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, dường như nhận ra chúng tôi tới.

      Cảnh Thành và bà chuyện rất lâu, cuối cùng : "Mẫu hậu, tuy người luôn miệng hận phụ hoàng, nhưng nhi thần biết , người rất phụ hoàng. Cho nên, người nhất định có thể hiểu cho nhi thần và Nhậm Lan Châu ."

      Hoàng hậu gì.

      Cảnh Thành thở dài, tôi đỡ đứng lên.

      Chúng tôi rời , lúc đến bên cạnh cửa tôi quay đầu lại, chỉ thấy mặt hoàng hậu thấm đầy nước mắt.

      Ba ngày sau cùng.

      Ban đêm, tôi bồi Cảnh Thành ngồi ở trong sân, uống trà, đánh cờ. Tầm mắt của dần dần mơ hồ, hạ cờ rất chậm. Tôi cười chờ . : "Nha đầu, tài đánh cờ của nàng vẫn tốt như vậy, cho tới bây giờ ta chưa từng thắng nàng lần nào."

      Tôi giọng : "Tôi chưa từng đánh cờ với ngươi lần nào."

      Cảnh Thành khẽ mỉm cười, trả lời, lại : "Năm đó Lạc sư phụ có , tài đánh cờ của nàng hơn ta rất nhiều."

      Tôi nghiêng đầu, cười : "Tôi cảm thấy tài đánh cờ của ngươi càng ngày càng tốt rồi."

      bật cười, : " biết lớn ."

      Tôi nhìn .

      Cảnh Thành, tài đánh cờ của ngươi quả càng ngày càng tốt. Ván cờ giống như cục diện chính trị. Ngươi có thể thần biết quỷ hay bày ra thiên la địa võng như vậy,cùng lúc tiêu diệt rất nhiều thế lực đối địch là Đinh Hữu, Cảnh Nhiên, Thu bà bà, còn có thể bổ sung thiếu hụt ở Hộ bộ, vì thế có ích cho chiến Tây Cương.

      Càng có thể hơn là, ở trong lúc rắc rối phức tạp này, muốn để cho tôi toàn thân mà lui.

      Tôi suy nghĩ đột nhiên ngẩng đầu lên, cười tiếng, vươn tay cọ cọ mũi của tôi chút, : "Lại thất thần. cẩn thận nghiêm túc chút, coi chừng tất cả đều bị ta ăn hết."

      Tôi sờ mũi cái, cười hắc hắc.

      Hai ngày cuối cùng.

      Ngày này, hoàng thượng đến thăm .

      Cảnh Thành từ giường ngồi thẳng lên, : "Phụ hoàng."

      Hoàng thượng bước nhanh về phía trước đỡ lấy , : "Đừng động đừng động, cần ngồi dậy đâu."

      Cảnh Thành : "Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, phụ kỳ vọng của phụ hoàng."

      Trường Quân đế trong mắt đầy lệ: "Thành nhi, phụ hoàng có lỗi với con. Phụ hoàng nhìn con trưởng thành, đè gánh nặng thiên quân lên người con. Phụ hoàng, muốn con kế thừa giang sơn Đại Cảnh ta. . . . . ."

      Cảnh Thành hơi mỉm cười : "Phụ hoàng, nhi thần biết, nhi thần đều biết."

      giương mắt lên nhìn tôi đứng ở bên cạnh cái, lại nhìn sang hoàng thượng : "Phụ hoàng, cả đời này của nhi thần chỉ có hai tâm nguyện, là quần lâm thiên hạ, là Lan Châu được khỏe mạnh."

      cười lên, : "Đáng tiếc, lại thể như ý. . . . . ."

      Trường Quân đế lệ rơi đầy mặt, được lời nào nữa.

      Cảnh Thành lại : "Phụ hoàng, Tây Cương.... Tây Cương nhất định phải đánh trận, rửa sạch sỉ nhục trước kia. Còn có.... còn có Cảnh Phi. . . . . ."

      kịch liệt ho khan.

      Hoàng thượng : "Đừng nóng vội đừng nóng vội. Thành nhi, con từ từ ."

      Tôi đem trà đến cho Cảnh Thành, cầm lấy ly trà trong tay tôi uống ngụm, mới : "Cảnh Phi, sau khi phụ hoàng trăm tuổi, để kế vị ngôi vua."

      Thân thể hoàng thượng run lên, lẩm bẩm: "Cảnh Phi. . . . . ."

      Cảnh Thành cười : "Đúng, là Cảnh Phi. Nhi thần biết, trước kia phụ hoàng đối với Cảnh Phi như vậy là vì để cho nhi thần có thể ngồi vững vị trí thái tử, nhưng mà, hôm nay nhi thần sắp rồi, xin phụ hoàng hãy bồi dưỡng Cảnh Phi."

      Trường Quân đế thở dài tiếng, : "Cảnh Phi, nó.... bằng con."

      Cảnh Thành lại giọng : "Xin phụ hoàng, đồng ý thỉnh cầu của nhi thần."

      Trường Quân đế chậm rãi gật đầu cái, : "Được, trẫm đồng ý với con."

      Cảnh Thành khẽ mỉm cười, nhìn phụ hoàng của , : "Phụ hoàng, vốn là nhi thần muốn để cho Cảnh Phi giúp đỡ chăm sóc Lan Châu, nhưng mà, nhi thần vẫn nỡ. Nhi thần muốn bỏ lỡ cả đời này Lan Châu, kiếp sau, vẫn cách nào ở cùng chỗ với Lan Châu. Nhi thần vì để Đinh Hữu mất cảnh giác mà cưới Đinh Hương, nàng ta tuân theo ý của phụ thân nàng ta mà làm việc.... nhi thần.... muốn.... nhi thần dùng hết toàn bộ sức lực, toàn bộ tâm lực, dầy đặc bày ra cái lưới này, ở Miên thành, ở Tây Cương, bảo vệ Lan Châu. Nhi thần nghe bọn họ tấu nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất ngữ của Lan Châu. Mỗi lần nhi thần nghe thấy tên của Lan Châu, đều mừng rỡ như điên, nhưng đồng thời cũng càng lúc càng nhớ nàng. Vì vậy....vì vậy, nhi thần liền tìm nàng, sau đó yên lặng nhìn nàng.... Rốt cuộc nhi thần vẫn phải.... vẫn phải ích kỷ lần. Nhi thần, chung quy vẫn có cách nào.... cách nào chống đỡ được nhẫn tâm sau cùng nhìn thấy nàng. Phụ hoàng, nhi thần cả gan van xin người, sau khi nhi thần chết , người phải giúp nhi thần.... bảo vệ Lan Châu, chữa khỏi.... chữa khỏi cho nàng."

      Trường Quân đế rốt cuộc ra lời nữa. Miệng ông hé mở, nhưng lại phát ra được thanh nào. Ông hít hơi sâu, mới vừa nhàng nhả ra chữ kia: "Được."

      Cảnh Thành cười cái, sau đó quay đầu lại, nhìn tôi.

      Tôi nhìn mỉm cười. Tôi tiến lên đỡ lấy . Hoàng thượng nhìn tôi cái, đứng dậy tránh ra, đứng ở bên.

      bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào tôi, ngay cả cái chớp mắt cũng có, liên tục nhìn.

      Tôi nhận ra khẩu hình miệng của , , Lan Châu, xin lỗi.

      Sau đó, rốt cuộc cũng dùng hết toàn bộ sức lực, chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ ngã về phía sau . . . . . .

      --- ------ --------

      Lời tác giả: Tôi vẫn thích những nam chủ vì giang sơn mà vứt bỏ mỹ nhân màn đến, hoặc là nam chủ vì mỹ nhân vứt bỏ giang sơn. Đây chưa phải là kết thúc.
      Kem Đá thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73. Nại Hà

      Editor : NanaTrang

      Mùa xuân Tây Cương, gió thổi ấm áp. Tôi ở chỗ này hơn ba tháng. Tôi ở trong sân , khắp nơi đều là hoa phù dung.

      Ly trà ở bàn trà trước mặt, trà ấm hương trà hoàn hảo đúng chỗ.

      Trà Long Tĩnh thượng hạng, là Hạ Dung sai người ngàn dặm xa xôi từ Miên thành đưa đến chỗ của tôi.

      Trước mặt của tôi là tờ giấy viết thư được mở ra, bên trong trâm hoa tiểu Khải* nghiên nghiên. Đó là của Cảnh Phi phái người đưa tới, ít ngày nữa đến Tây Cương, muốn gặp mặt tôi. (chữ Khải viết tay)

      Tính toàn ngày, hôm nay nên tới rồi.

      Tôi uống trà, ngồi ở trong sân. Ánh trăng gặp dịp, ngàn dặm thiền quyên, dịu dàng giống như đôi mắt của người nọ.

      Ngày đó, người nọ nắm lấy tay của tôi, tay của rất lạnh.

      Khi đó, được. Nhưng tôi biết muốn gì.

      Tôi gục ở bên tai , khẽ: "Tôi nhìn giúp ngươi."

      Nhìn thiên hạ này.

      Vương triều Đại Cảnh, vào ba năm trước, trải qua rất nhiều biến cố. Đầu tiên là, thái tử Cảnh Thành và hoàng thượng liên thủ, tiêu diệt phản loạn. Sau đó, án Hộ bộ tham nhũng rốt cuộc cũng cáo phá toàn bộ, đoạt được tiền tham ô bổ sung vào thiếu hụt của Hộ bộ, cũng giúp Tây Cương trù được quân lương. Tướng quân Phương Khải suất binh đại phá binh Tập quốc, Tập quốc phái sứ thần cầu hòa.

      Ngay sau đó, khoa trường thủ sĩ, Mạnh Khách và Nhạc Minh Hải đảm đương chính phó chủ khảo. Tài tử tập trung, vua và dân phấn khởi.

      Miên thành Lịch thành buôn bán ngày càng nhiều, Tằng Duyệt đảm nhận Tổng đốc Miên Lịch, thi hành tân chính, dân chúng ca tụng.

      Trường Quân đế ở mùa thu năm thứ hai, bởi vì thân thể khỏe, thối vị. Duyên Hỉ Vương Cảnh Phi kế vị, năm đầu tiên, đổi niên hiệu thành Diên Hỷ. Cảnh Phi đích thực là hoàng đế tệ,

      Nhưng , rốt cuộc được nhìn thấy. ( là chỉ Cảnh Thành)

      Tôi lại chỉ có thể sống ở đời này nhìn tất cả. Mười lăm mỗi tháng, tôi đều viết thư cho , cho biết chuyện xảy ra gần đây của triều Đại Cảnh, đọc cho nghe, sau đó đem vào trong viện đốt .

      Cảnh Thành, đây chính là giang sơn của ngươi..

      Tôi dùng đôi mắt của tôi giúp nhìn, tôi dùng đôi tai của tôi giúp nghe.

      Tôi nhìn thấy chuyện vui vẻ, tôi cười, tưởng tượng cũng cười. Lúc tin chiến thắng ở biên cảnh truyền đến, tôi kích động đến rơi lệ, tôi nghĩ cũng rơi lệ. Tôi thấy Tằng Duyệt Phương Khải hết lần này đến lần khác làm tròn bổn phận trông coi kiến công lập nghiệp, tưởng tượng ra cũng vì người mà lựa chọn ba năm trước đây bày ra cục diện này mà cảm thấy vui mừng.

      Tôi từ kinh thành lên đường đến Miên thành, đến Lịch thành, lại đến Tây Cương. dọc đường tôi từ từ , nhìn phố phường phồn hoa, bách tính an cư lạc nghiệp.

      Cảnh Thành, đây chính là giang sơn của ngươi

      Ngày đó, lúc tôi đến Tây Cương, Phương Khải dẫn tôi gặp người.

      Tôi nhìn cái liền nhận ra đó là lão binh có vết sẹo mặt.

      Tôi tới, giọng hỏi ông: "Ông có thể hát ca từ mà thái tử soạn ra lần nữa ?"

      Cả người ông run lên.

      Tôi mỉm cười : "Ông cần phải sợ. Thái tử trách ông."

      Phương Khải cho tôi biết, lúc ấy, lúc thái tử lần đầu tiên dẫn quân xuất chinh Tây Cương, vị lão binh này đảm đương hiệp lĩnh. Có lần say rượu, trong lúc vô tình ông ta cho thái tử biết chuyện Vu Cổ. Vì vậy, thái tử liền chú ý tới Vu Cổ. Dưới kinh hãi thống khổ, thái tử vị hiệp lĩnh này là ngôn hoặc chúng*, vì vậy cách chức ông làm binh lính bình thường. (* tà thuyết mê hoặc người khác)

      Lão binh này hết sức hiểu, ông nhớ trước đây thái tử rất coi trọng mình, còn cùng ông thổi sáo, dạy ông viết khúc.

      Tôi với Phương Khải, có thể đối xử tử tế với lão binh này hay . Phương Khải đồng ý.

      Cảnh Thành, ngươi hối hận và tiếc nuối, tôi giúp ngươi bù lại.

      Phương Khải còn cho ta biết, thái tử phi Đinh Hương rời khỏi Tây Cương đến Mạc Bắc rồi.

      Nàng ấy và Cảnh Thành, cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, nhưng sau cùng, người chiến thắng là Cảnh Thành. Ban đầu, Cảnh Thành mượn từ miệng của nàng, để Đinh Hữu tin tưởng bản thân ông ta hoàn toàn khống chế được thái tử.

      Cảnh Thành miễn xá nàng tội phản loạn, từ đó nàng rời xa kinh đô, mai danh tích.

      Lúc tôi tới Tây Cương, còn mang theo đống sơ oa ở chỗ Cảnh Thành. Lúc đó tìm kiếm sơ oa khắp nơi, nghe sơ oa ở Mạc Bắc tốt, liền tới Mạc Bắc.

      Tôi tỉ mỉ phân sơ oa ra, còn phối với đường đỏ thượng hạng, đưa đến hiệu thuốc ở Tây Cương này.

      Lão bản tiệm thuốc cười cong mắt, thiên ân vạn tạ.

      Cảnh Thành, sơ oa trị hết bệnh của ngươi, nhưng có lẽ trị hết bệnh cho người khác.

      Cuối cùng, tôi mệt mỏi. Tôi tìm sân ở Tây Cương, lẳng lặng sống ở đó.

      Hôm nay ánh trăng tốt, hoa quyến rũ, ánh sao sáng ngời.

      Ba năm, ròng rã ba năm rồi.

      Cảnh Thành, bây giờ ngươi ở đâu?

      Cánh cửa ‘két’ tiếng, có mùi thơm truyền đến. Là mùi thơm của bánh ngọt Đình Đình, trộn với Long Tiên Hương.

      Tôi khẽ mỉm cười, nhìn người đến, chỉ rót ly trà nóng, : "May mà ngươi đem bánh ngọt Đình Đình đến cho tôi, bằng tôi có gì lót bụng."

      ngồi xuống, cười : " hăng hái nha, mình ngắm trăng xem hoa?"

      Tôi : " sánh bằng người mỗi ngày vào triều nghe báo cáo và quyết định việc, hạ triều còn phải phê duyệt tấu chương, tôi là kẻ vô cùng nhàn rỗi, ngắm trăng xem hoa, còn có thể làm gì?"

      cười ha hả : "Ngươi là người vô cùng nhàn rỗi, ta hâm mộ đấy."

      liếc thấy bên cạnh có tờ giấy viết thư, cái giá bút, cây bút lông nhuận mực, cười : "Muốn viết cái gì sao?"

      Tôi : "Chỉ là ở dưới kính nguyệt thanh phong*, có chút chua sót, muốn biểu đạt tình cảm." (* trăng trong gió mát)

      híp mắt lại, : "Ồ? Chưa bao giờ nghe thấy ngươi làm thơ."

      Tôi cười : "Tôi chỉ là hạng đàn bà con , sao có thể đọc sách biết chữ, sao có thể so được với các ngươi. Ngay cả hoàng tử cố gắng như ngươi, làm thơ còn hay hơn tôi gấp trăm lần."

      cười, : "Lại bậy nữa rồi."

      Tôi cười tiếng, cầm khối bánh Đình Đình, ăn đến vui vẻ.

      nhấp ngụm trà, bỗng nhiên : "Ngươi còn nhớ khi còn bé , ta với ngươi, lúc ta ở Hạ gia ăn nhờ ở đậu, có uất ức cũng có chỗ để , chỉ có thể mình miễn cưỡng chịu đựng?"

      Tôi cười gật đầu cái, : "Rốt cuộc ngươi vẫn chống cự được phải sao? Khi đó ngươi còn , nếu phải bị dẫn về cung, ngươi là Tam thiếu gia của Hạ gia, là người bán vải."

      "Xì" cười tiếng, giọng : "Quả nhiên ngươi còn nhớ . Chỉ tiếc, tâm nguyện bán vải của ta cuỗi cùng vẫn phải từ bỏ."

      bưng ly trà, lông mày và mắt khẽ cong, cười nhạt tiếng, lại : "Ngươi có nhớ , năm kia, Miên thành lũ lụt, ta phụng mệnh của hoàng thượng Miên thành, lúc sắp ngươi đến tiễn ta, ta có đọc cho ngươi… câu thơ?"

      Tôi cúi nửa đầu, cẩn thận cắt bánh Đình Đình thành khối , ngẩng đầu lên, : "Hả? Là cái gì? lâu rồi, còn nhớ nữa."

      Sau cùng gì thêm, khẽ thở dài. Qua lúc lâu, mới : "Tây Cương gió lớn, ngươi nhớ nhất định phải uống trà nóng, bánh Đình Đình tuy ngon, nhưng ăn nhiều cũng nghẹn."

      Tôi nhàng "Ừ" tiếng. mở miệng. Lại ngồi lát, đứng dậy, cáo từ rời .

      Tôi đứng ở cửa tiễn . Tùy tòng của đều đứng rất xa, mình lẳng lặng rời .

      Đường lát gạch hẹp dài. Lúc này tôi mới phát mặc áo bào trắng, dưới vạt áo bào ra tia sáng vàng.

      Lúc nãy hỏi tôi, có nhớ hay .

      Tôi nhớ ba năm trước, Cảnh Phi ra khỏi ngục, tôi và Mạnh Khách đứng ở cửa ngục tiếp . Ánh mắt của dừng lại ở người chúng tôi, im lặng câu nào, cho đến khi đến cửa cung, đứng yên lâu, mới mở miệng, giọng : "Đưa ta bái tế thái tử ca ca."

      Trước ngày, hoàng thượng đến ngục, chuyện với suốt đêm. biết tất cả mọi chuyện

      Thái tử ca ca của .

      khóc quỳ gối trước linh vị của Cảnh Thành. Từ ngày đó, chuyện với tôi câu nào.

      Cho đến hôm nay, tới thăm tôi.

      Cảnh Phi, xin lỗi.

      Kỳ tôi vẫn nhớ lúc ngươi Miên thành cai quản lũ lụ, trước khi , ngươi đọc cho tôi câu thơ: "Tung lai sơ đạm nan đắc kiến, sở hạnh nhân thử tiêu tri tức." (từ trước đến nay lạnh nhạt hiếm thấy, may mà bởi vì biết thông tin)

      Chỉ là, cuộc đời này của tôi, kiếp sau kiếp sau nữa, trái tim chỉ duy nhất giao cho người. Thực xin lỗi.

      Tôi trở lại bên trong sân , châm ly trà, ăn mấy khối bánh Đình Đình. Sau đó, tôi dọn dẹp bàn, rửa sạch tay, lúc này mới mài mực lần nữa, viết thư cho Cảnh Thành.

      Tôi cẩn thận viết lại những điều tai nghe mắt thấy hai ngày nay, sau đó từng chữ từng chữ cẩn thận đọc lại lần, bỏ vào phong thư, đốt .

      Sau đó, tôi trở lại trong phòng. Tôi mặc trang phục khi tôi còn làm nữ quan, áo dài màu tím, nữ quan ngũ phẩm trong phủ thái tử.

      Tôi mặc quan phục của tôi nằm xuống, lẳng lặng đợi.

      Ngày đó của ba năm trước, tôi đồng ý với Cảnh Thành, phải giúp nhìn kỹ thiên hạ của .

      Ba năm nay, tôi làm được, rốt cuộc tôi còn gì tiếc nuối mà rời .

      Ba năm trước đây, Cảnh Thành cùng tôi đều cho rằng, chúng tôi bị hạ Vu Cổ, là "Vô tuyệt kỳ".

      Thế nhưng, ba năm nay tôi khắp đại giang Nam Bắc, thấy rất nhiều người rất nhiều chuyện. Có người tinh thông thuật Vu Cổ, ngày đó ngăn cản tôi lại nhìn xem. Lúc đó tôi mới biết, chúng tôi bị hạ là "Có lúc tận".

      Vu Cổ này so với "Vô tuyệt kỳ" độc ác hơn gấp trăm lần. người chết , người khác cũng chết theo vào ba năm sau.

      Cảnh Thành cho rằng, tuy chết , nhưng tôi có thể sống ở đời này lâu thêm vài năm. Nhưng mà, hôm nay, rốt cuộc tôi cũng tránh khỏi, tôi cũng sắp rồi.

      Tôi nằm giường, nghĩ lại ngần ấy năm. Trong lòng đột nhiên sợ hãi. Tôi sợ tôi cứ như vậy mà chết , Cảnh Thành tìm thấy tôi, nhận ra tôi.

      Tôi chết chậm hơn ba năm. Tôi chậm trễ nhiều năm như vậy, tôi phải làm thế nào mới có thể đuổi kịp ?

      Trong mơ màng, tôi tới cây cầu, bên có viết ba chữ "cầu Nại Hà". Bên cầu có bà lão múc nước canh, phân phát cho người qua.

      Canh Mạnh Bà, tôi muốn uống canh Mạnh Bà.

      Tôi cúi đầu, dùng ống tay áo che kín mặt, bước nhanh qua, muốn trốn tránh rơi kiếp này.

      Bà ta lại vội vã tới, ngăn cản tôi lại, : "Ngươi đâu? Phàm là qua cầu này, đều phải uống chén canh của lão bà ta."

      Tôi : "Mạnh Bà, tôi muốn đuổi theo đuổi người. Bà đừng ngăn cản tôi. Tôi xuống chậm hơn rất nhiều rồi."

      Mạnh Bà tỉ mỉ nhìn tôi, tôi bị bà nhìn có chút hốt hoảng.

      Bà đột nhiên nhíu mày, : "Ngươi trúng cổ ‘có lúc tận’, Vu Cổ này người bình thường thể nào giải được. Nếu như ngươi uống canh Mạnh Bà của ta, cho dù ngươi và đều thuận lợi chuyển thế, cho dù đời sau các ngươi gặp nhau, cũng thể ở chung chỗ. Hơn nữa ‘có lúc tận’ quấn lấy ngươi mấy đời, khiến cho ngươi vô cùng khổ sở. Chỉ có ngươi uống canh Mạnh Bà này, quên hết chuyện cũ trước kia, các ngươi mới có thể bị Vu Cổ độc ác này ảnh hưởng đến, mới có thể chịu những thống khổ kia."

      Dưới cầu Nại Hà sóng lớn ngập trời, cầu Nại Hà người vội vã

      Nhiều người qua như vậy, nhiều khuôn mặt muôn vàn nụ cười như vậy. Tôi cố gắng nhìn, người nào là ?

      bao giờ nhìn thấy nữa rồi.

      Mạnh Bà thở dài : " ‘thiên trường địa cửu có lúc tận’, duyên phận của ngươi và , cũng sớm chấm dứt rồi."
      Kem Đá thích bài này.

    5. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Truyện ngôi thứ nhất, ta luôn cảm thấy lời văn rất buồn, thường kết thúc cũng k hẳn HE. Ta đấu tranh mãi mới quyết định đọc :))
      Mong chờ chương tiếp nhé ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :