1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 64. Nam tuần

      Editor: NanaTrang

      Giang Nam phương hoa, lôi cuốn là hồng liễu thúy.

      Cảnh Thành dùng chiếc thuyền có trang sức gì, rất đơn giản mộc mạc. Mang theo tôi, trừ Mạnh Khách và Phương Khải ra, còn có thêm tiểu thái giám mà La công công quỳ lâu mới cầu được Cảnh Thành đồng ý mang theo, tên là Tiểu Phúc.

      Thuận dòng mà xuống. Đây là kênh đào ở mấy trăm năm trước do triều đại khác mở ra. Tôi từng đọc qua ở trong sách, nhưng đây là lần đầu tiên có thể theo sóng lớn của nó, từ kinh thành xao nhãng đường chạy đến Giang Nam.

      Thời tiết ấm dần, gió êm dịu mang theo mùi hương hoa cỏ thổi vào trong thuyền phả vào mặt, lại trợt xuống người bao quanh lấy thân thể. Dây dưa quấn quýt dứt như vậy, dường như ngừng muốn đem tất cả ký ức ở trong mờ mịt lấy ra, chất đống ngăn ở trong lồng ngực, nặng nề mà khó chịu.

      Tôi đứng ở đầu thuyền lát, mặc dù thích, nhưng bởi vì Cảnh Thành bên trong khoang thuyền nên thể vào bên trong.

      người ở bên cạnh : "Nhậm nương."

      Là Mạnh Khách.

      Tôi quay đầu lại, cũng chuyện.

      đứng ở bên cạnh tôi lát, cùng tôi ngắm cảnh xuân tươi đẹp ở hai bên bờ sông thấp thoáng ở trong sương mù mênh mông. Hồi lâu, tựa hồ thở dài, lúc này mới vào bên trong khoang thuyền.

      biết lại đứng bao lâu, chân tôi giật giật hơi nhức mỏi. Nghe thấy Cảnh Thành dường như ra khỏi khoang thuyền, cùng với Mạnh Khách đến đầu bên kia, vì vậy tôi quay người lại, muốn vào trong khoang thuyền uống chút nước.

      Lúc quay người lại, tôi nhìn thấy Phương Khải mặc dù thân áo bào trắng, sắc mặt kính cẩn bình tĩnh đứng cách tôi xa, thấy tôi nhìn gật đầu cái, nhưng lại hề nhúc nhích.

      Tôi để ý tới , thẳng vào bên trong khoang thuyền, rót ly trà nóng, ngồi xuống cẩn thận uống, ấm áp ban nãy bị gió mát thổi qua.

      Áo bào trắng ở cửa khoang thuyền hơi nhúc nhích.

      Tôi cười : "Phương tướng quân, ngươi cứ tấc rời đề phòng tôi như vậy sao? Chẳng lẽ sợ tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lòng dạ xấu xa, muốn đả thương thái tử điện hạ của ngươi?"

      Phương Khải đáp lời. Tôi ngẩng đầu thấy đưa lưng về phía tôi.

      Tôi lại : "Nơi này đao hai kiếm, vậy tôi lấy cái gì để đả thương thái tử điện hạ của ngươi đây?"

      Người đưa lưng về phía tôi cuối cùng cũng lạnh lùng : "Mọi việc vẫn nên cẩn thận tốt hơn."

      Tôi "Hừ" tiếng, : "Phương tướng quân trung thành vì chủ, khiến người ta khâm phục."

      trả lời tôi nữa. lát sau, Cảnh Thành khom người tiến vào bên trong khoang thuyền.

      Tôi đứng lên, lui sang bên.

      Mạnh Khách vào theo , : "Điện hạ, chỉ còn ba ngày nữa là có thể đến Lịch Thành."

      Cảnh Thành : "Lịch Thành? tại đảm nhiệm là Lý Lưu?"

      Mạnh Khách gật đầu : "Chính là Lý lưu."

      Cảnh Thành cười : " chủ tử tốt. . . . . ."

      tiện tay cầm lấy ly trà tôi mới để xuống ban nãy, lại lướt nhanh qua tôi cái, sau đó mở nắp chén, uống hớp, lại giương mắt liếc nhìn Mạnh Khách : "....Đến Lịch Thành, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?"

      Mạnh Khách đứng ở bên : "Thần biết." dừng chút, lại giọng : "Đến Lịch Thành, điện hạ có muốn gặp —— ?"

      Cảnh Thành cười khẽ tiếng, : "Cũng được, có thể gặp lần. Nhưng cũng đừng để cho đạt được ý nguyện. "

      Mạnh Khách "Vâng" tiếng, giương mắt nhìn tôi cái, sau đó khom người lui ra.

      Cảnh Thành đứng lát, lúc này mới tới bên án thư ngồi xuống, : "Tại sao thắp đèn?"

      Giờ là ban ngày, bên trong khoang thuyền chỉ hơi tối chút mà thôi.

      Gian phòng bên trong khoang thuyền này chỉ có hai người tôi và . Ngày đầu tiên lên thuyền mắng Tiểu Phúc, có phân phó của thể vào. Dường như Tiểu Phúc cũng biết mình là do La công công liều mạng cầu xin nên mới được phép theo, vì vậy càng nao núng sợ hãi hơn. Bởi vậy công việc điểm đèn này, bây giờ chỉ có tôi làm.

      Tôi đành phải qua, châm lửa lên hoa đèn. Hoa đèn nhanh chóng nhún nhảy mấy cái, trong khoang thuyền dần dần sáng lên.

      trải giấy ra, vùi đầu viết lát, trong lúc nhuận bút*, bỗng nhiên : "Ngươi vui?" (* là nhúm bút lông vào nghiêng mực ý)

      Tôi đáp.

      lại : "Ban nãy ngươi cũng nghe Mạnh Khách rồi hả? đến mấy ngày nữa là đến Lịch thành. Lịch thành này cũng coi là nơi giàu có và đông đúc của Giang Nam."

      dừng chút, rồi tiếp: "....Mặc dù thua kém Miên thành, nhưng cũng phồn hoa, đặc sắc. Cũng có viện, phố xá, nước hồ. . . . . ."

      Tôi đứng ở trong ánh đèn, tiếng nào.

      nhuận bút xong cúi đầu viết tiếp.

      Ánh nến ‘đôm đốp đôm đốp’ cháy sáng bóc khói, nhàn nhạt mà tản ra.

      Tiểu Phúc đứng ở cửa lên tiếng : "Điện hạ, nên dùng thiện rồi."

      Cảnh Thành đặt bút xuống, : "Vào ."

      Tiểu Phúc sợ hãi vào, cũng chỉ là cháo trắng cùng mấy đĩa thức ăn. Cảnh Thành bảo gọi Mạnh Khách và Phương Khải vào, là cùng nhau dùng bữa.

      Mạnh Khách và Phương Khải kính cẩn ngồi cách Cảnh Thành. Cảnh Thành nhấp hớp cháo, giương mắt nhìn tôi, : "Ngươi ăn chút sao?"

      Tôi lạnh lùng : " đói."

      Mạnh Khách rất nhanh liếc tôi cái.

      Cảnh Thành khẽ chớp lông mi, gì thêm nữa, cứ thế mà ăn.

      Mạnh Khách và Phương Khải ăn chút để bát đũa xuống, mình ăn xong rồi.

      Cảnh Thành phất tay để cho bọn họ xuống. Tiểu Phúc thu bát đũa của hai người bọn họ, lại đổi mấy món ăn khác tới đây.

      Cảnh Thành ngồi nhìn mỗi loại đồ ăn mang lên, giọng : "Mấy ngày nay lên đường gấp gáp, cũng cặp bến, bên trong khoang thuyền này cũng chỉ có nhiêu đó. Nếu như ngươi thích nhìn cũng đói bụng hết cách rồi. Lúc này sĩ diện, chỉ có thể tự mình chịu tội."

      dừng chút, giọng càng lạnh, từng chữ đâm tới: "Nếu ngươi bị bệnh mà chết, ngươi là người tâm tâm niệm niệm, cũng gặp tai ương."

      xong liền đứng dậy.

      tới trước mặt tôi, đứng cách tôi rất gần. Tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở của , yên lặng, mơ hồ cảm nhận được tức giận trong đó. Nếu phải tôi quá hiểu , nhất định cũng lưu ý đến.

      Tôi rũ mắt xuống, nhìn .

      xoay người lại, đến đầu khoang thuyền.

      Tôi đứng lát, lúc này mới từ từ tới, cầm bát đũa, từ từ ăn thức ăn.

      Đĩa sứ được tinh tế, giống như đồ vật hoàng tử sử dụng, lại càng giống như đồ vật của thái tử.

      Cải trắng được cắt , ngâm vào trong dấm hương, trộn với hương liệu Mạc Bắc tiến cống cùng với thịt khô. Cải trắng này tôi liếc cái liền nhận ra, là loại "nguyệt sắc" thượng hạng. Là do nương gia mười mười hai tuổi cẩn thận gieo trồng từng luống mà lựa chọn ra, giá cao hơn so với Mạc Bắc tiến cống.

      Măng hương ngâm trong trà Long Tĩnh, cũng được cắt , cũng trộn với trà Long Tĩnh mà làm ra, sữa đậu nành làm thành đậu phụng khô sau đó chưng lên, tiếp đó là cá hấp chín đến vụn.

      . . . . . .

      Mỗi đĩa đều là đồ ăn tôi thích ở trong phủ thái tử năm đó. Nhưng mặc dù khi đó thích ăn nhưng tôi cũng thường xuyên ăn.

      Bởi vì khi đó, tôi biết Cảnh Thành muốn được Thánh thượng thích, chi tiêu trong phủ thái tử đều giản lượt tất cả. Tôi muốn nhiễu loạn thêm cho . Chỉ là thỉnh thoảng ăn, mỗi miếng đều cực kỳ quý trọng mà thưởng thức.

      Khi đó cười mắng tôi, tôi làm mất thể diện.

      Hôm nay những thức ăn đó đều nhiều như vậy, mỗi đĩa ngay tại trước mặt. Từng miếng bỏ vào trong miệng, đều là hỗn độn, biết mùi vị.

      Trong đáy đĩa đều vẽ bông hoa phù dung nhạt, dựa nghiêng ra ngoài. Màu hoa này mặc là dù màu trắng nhưng lại cực kỳ nhạt, nhìn kỹ gần như thể nhìn ra được.

      Tôi ăn xong, ra cửa gọi Tiểu Phúc vào dọn dẹp bát đũa.

      Tôi nhìn Tiểu Phúc ra ngoài, suy nghĩ chút, vẫn xốc rèm lên ra bên ngoài.

      Bên trong khoang thuyền Cảnh Thành kịch liệt ho khan mấy tiếng.

      Tôi dừng chút.

      chợt khàn giọng hô: "Gọi....gọi Mạnh Khác....gọi Mạnh Khách vào!"

      Tôi lẳng lặng đứng bất động. Rèm vén lên, là Mạnh Khách. đầy mặt lo lắng nhìn vào bên trong, lại quay đầu nhìn tôi cái, miệng mở ra, rốt cuộc lại mím chặt môi, sau đó sải bước vào bên trong khoang, vừa vừa kêu: "Điện hạ, thần tới."

      Cảnh Thành thở hổn hển, : "Được! Được! Ngươi.... ngươi để cho nàng ra ngoài."

      Mạnh Khách : "Nhậm nương, xin phiền ngài ra ngoài trước."

      Lòng bàn chân giẫm lên tấm thảm dầy bên trong khoang thuyền, hơi dừng lại, giống như do dự chút.

      Rốt cuộc tôi cũng vén rèm lên ra ngoài. Bên trong khoang thuyền lại là trận ho khan kịch liệt, sau đó dần dần bình tĩnh.

      Ta đứng ở đầu thuyền, sau đó nhìn thấy Mạnh Khách ra ngoài, sắc mặt tái nhợt. Phương Khải tới, cũng đầy mặt lo lắng. Miệng hơi mở ra, giống như muốn hỏi điều gì đó.

      Mạnh Khách nhìn , nhàng lắc đầu cái.

      Ánh mắt Phương Khải lóe lên cái, tiếp theo lại nhanh rũ mắt xuống, lui về sau bước, đứng cách tôi xa.

      Tay của đặt lên eo, dưới áo bào trắng mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng bội đao.
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 65. Nghỉ đêm

      Editor: NanaTrang

      Cảnh Thành sai, phong cảnh Lịch Thành, quả nhiên giống Miên thành.

      Dọc theo đường phố cũng có cửa hàng, nhìn kỹ chút, cũng có rất nhiều gấm vóc, mặc dù phồn hoa cực hạn như ở Miên thành, nhưng phẩm loại cũng phong phú tinh xảo. phố chợ cũng là ngựa xe như nước, người đến người .

      Tôi kinh ngạc. Vì sao tôi sống ngần này, lại chưa bao giờ nghe qua Giang Nam có nơi này.

      Chúng tôi xuống thuyền, đổi xe ngựa, tiếp tục về phía trước.

      xa, xe ngựa liền dừng lại. người ở bên đường hành lễ, giọng vang lên: "Chủ bộ Tằng Duyệt Lịch thành, cung nghênh điện hạ và Mạnh đại nhân."

      Cảnh Thành cười ha hả, : "Khá khen cho Tằng Duyệt ngươi."

      Mạnh Khách : "Làm sao ngươi biết, hôm nay thái tử điện hạ muốn đến nơi này?"

      Tằng Duyệt cúi đầu, : "Thần suy đoán, mấy ngày nay đều thái tử điện hạ muốn Nam tuần, nhưng đều nghe sông có con thuyền lớn nào, nghĩ tới điện hạ chắc muốn tránh tai mắt của mọi người, lặng lẽ hỏi thăm chút. Cho nên đến Lịch Thành này, điện hạ cũng đường lớn. giấu gì điện hạ, thần ở chỗ này, đợi ba ngày ba đêm rồi."

      Cảnh Thành cười : "Ngươi quả nhiên thông minh. Nếu ngươi ở chỗ này đợi chúng ta, có chuyện gì sao?"

      Tằng Duyệt : "Cũng có chuyện gì chuyện quan trọng. Chỉ là thần ở chỗ này mấy ngày nay, nghĩ đến thần đối với tình hình nơi Lịch thành này rất là quen thuộc. Thần nghĩ, nếu như điện hạ muốn hỏi cái gì, có lẽ có thể trả lời được chút."

      Mạnh Khách nghiêng đầu nhìn Cảnh Thành. Cảnh Thành trầm ngâm .

      Tằng Duyệt quỳ gối ở nơi đó, nhúc nhích.

      lâu, Cảnh Thành mới : "Ngươi trở về , cũng cần tới nữa. Nếu ta muốn gặp ngươi, tất tới tìm ngươi."

      Tằng Duyệt nhúc nhích, chỉ thấp giọng đáp tiếng "Vâng".

      Xe ngựa tiếp tục về phía trước, lướt qua bên cạnh .

      được đoạn, Mạnh Khách mới mở miệng : "Điện hạ, ngài mang theo.... nếu biết hành tung của chúng ta, ngộ nhỡ tiết lộ cho Lý Lưu. . . . . ."

      Cảnh Thành khẽ mỉm cười, : " biết."

      Tằng Duyệt này, phàm là đại , nắm chặt mười phần, chắc hẳn khinh cử vọng động (hành động thiếu suy nghĩ).

      Mạnh Khách ngẩn người, gật đầu cái.

      Cảnh Thành lại : "Ta mang theo, tất nhiên là vì của có chỗ trọng dụng, ngươi cần phải nghi ngờ."

      Mạnh Khách : "Thần dám."

      Đêm đó tìm khách điếm che khuất trong thành ở trọ. Chỉ thuê ba gian phòng. Dùng xong bữa tối, lên tới lầu, tôi cầm lấy bao quần áo tự tìm gian phòng, nhưng lại bị Phương Khải cản đường lại. duỗi thẳng cánh tay nhúc nhích.

      Tiếp đó phía sau lưng truyền đến thanh khoan thai của Cảnh Thành: "Ngươi quên ngươi đồng ý rồi hả? Cần phải hầu hạ ta? Ngươi và ta ở gian!"

      Thần sắc Phương Khải nặng nề. Mạnh Khách mặt bình tĩnh.

      Tiểu Phúc ở nơi dành cho người làm ở. Vậy còn dư lại hai gian, gian là của Mạnh Khách, gian còn lại là cho Phương Khải.

      Gian phòng hơi hẹp. Cảnh Thành vào cửa, từ từ đảo mắt nhìn quanh bốn phía, : "Chỉ có cái giường."

      Tôi cười lạnh, biết mà còn hỏi.

      Tôi kéo cái ghế quá, ngồi xuống đáp.

      ngồi xuống ở giường, cũng có gọi tôi.

      Tôi đưa lưng về phía , gục xuống bàn chuẩn bị ngủ. Chỉ nghe thấy phía sau hô hấp của đều đều, sau đó : "Ngươi cầm chăn giường . Ban đêm lạnh."

      Tôi tiếng nào.

      dường như thở dài, dần dần cũng lặng yên tiếng động.

      Ban đêm quả rất lạnh, cuối cùng tôi có cách nào ngủ được, vì vậy đứng dậy, đẩy cửa ra, muốn tìm tiểu nhị lấy thêm chăn giường.

      Vừa mở cửa ra, tôi sợ hết hồn.

      Phương Khải thân áo trắng, thẳng tắp lẳng lặng đứng ở bên ngoài, đưa lưng về phía tôi.

      Tôi hít ngụm khí lạnh. Chỉ nghe thấy giọng : "Nhậm nương?"

      Tôi cười lạnh : "Ngươi ngủ? Lo lắng cho an nguy của điện hạ như thế sao?"

      xong, tôi nhấc chân cất bước, muốn xuống lầu.

      Phương Khải đưa tay cản lại, lại nhanh chóng nhìn vào bên trong phòng chút, đóng khép cửa, mới giọng : "Nhậm nương, ngươi muốn đâu?"

      Ta ngừng chân, : "Rất lạnh, mượn chăn giường."

      Phương Khải lạnh lùng : "Đêm khuya yên tĩnh, biết lại có động tĩnh gì. Kính xin nương vào phòng."

      Tôi : "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn tìm gọi đồng đảng gì đó tới?"

      nhíu mày lại, lời nào, chỉ là cánh tay vẫn thẳng tắp chắn ngang đường.

      Tôi cười lạnh : "Nếu Phương tướng quân ngươi giúp tôi lấy chăn giường ?"

      Phương Khải cau mày, mắt liếc vào bên trong phòng cái, mặt lộ vẻ khó xử.

      Tôi cười : "Ngươi sợ rời khỏi tôi, tôi lập tức hại điện hạ? Nếu ngươi theo tôi ?"

      Phương Khải mím chặt môi, mặt dường như có chút tức giận.

      Tôi thở dài, : "Ngươi yên tâm để mình điện hạ ở chỗ này, lại lo lắng mình tôi rời khỏi các ngươi. Chẳng lẽ hôm nay muốn tôi chết rét sao?"

      Phương Khải nhìn chằm chằm vào tôi, : "Ta và ngươi chờ ở chỗ này, nếu có tiểu nhị ngang qua, chúng ta gọi lại, bảo đem chăn giường tới đây là được."

      Mặc dù người có bội đao, nhưng tôi cũng đánh lại .

      Tôi chỉ có thể đứng. Gió lạnh, tôi vòng chắc hai cánh tay, dựa vào cánh cửa co rụt lại.

      Phương Khải cũng đứng đó.

      biết qua bao lâu, mới có tiểu nhị chân tay vội vã tới.

      Tôi ho tiếng. Phương Khải liếc tôi cái, đưa tay ngăn cản tiểu nhị, giọng : "Xin phiền cho thêm nữa tấm chăn giường."

      Dưới ánh trăng sáng lộ ra khuôn mặt . Có thể nhìn thấy khuôn mặt của tiểu nhị kia, chính là tiểu nhị mang chúng tôi lên lầu lúc trước.

      kinh ngạc mà nhìn nhìn Phương Khải, lại nhìn tôi chút, lại nhìn cửa phòng, chỉ vào Phương Khải : "Ngươi.... ngươi.... ngươi phải ở gian phòng này." Lại đưa tay chỉ tôi, : "Nàng ở gian phòng này, ngươi phải."

      Phương Khải khẽ cau mày, : "Ta quả thực phải. Là nàng ấy muốn ngươi đem thêm chăn giường tới đây."

      Tiểu nhị : "Bên trong phòng có chăn giường. Lúc trước ta thấy nương này cùng với công tử vào trong phòng, ta còn tưởng rằng. . . . . ."

      lại ngó ngó tôi, lại quay đầu nhìn Phương Khải : "Vị công tử này, tối nay ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu?"

      Phương Khải còn chưa kịp trả lời, tôi lại hắng giọng cái, : "Tối nay và tôi hai người ở chung chỗ."

      Phương Khải càng nhíu chặt mày hơn, trợn mắt nhìn tôi cái.

      Tiểu nhị hẳn là hoàn toàn bối rối: "Ba người, ở cùng chỗ?"

      Tôi "Hừ" tiếng, khóe miệng toét ra, cười đến hiền hòa, hơn nữa lại có chút cao giọng : "Có gì thể? Hai người bọn họ ngay cả nửa bước cũng muốn rời khỏi tôi.... Mà chăn nệm kia của ngươi lại hơi chút, cho nên muốn làm phiền tiểu nhị ca lấy cái chăn giường nữa, vậy là vừa đủ nệm."

      Bên trong phòng ‘kẽo kẹt’ tiếng vang lên, dường như người bên trong trở mình xoay người.

      Sắc mặt tiểu nhị muôn tía nghìn hồng* trận, vội vã đáp tiếng sau đó hấp tấp xuống lầu. bao lâu, trở lại, tay nâng cái chăn gấm giường. (* là đỏ mặt ý)

      Tôi vươn tay nhận lấy.

      Tiểu nhị còn sững sờ đứng đó, sắc mặt tiếp tục năm sắc rực rỡ.

      Phương Khải ở bên cũng hắng giọng cái, giọng quát: "Còn ?"

      Dù sao cũng là quan võ, thanh tuy thấp, nhưng cũng mười phần uy nghiêm.

      Tiểu nhị kia cả kinh khẽ run rẩy, lập tức bồi cười hai tiếng rời . tới cầu thang, còn quay đầu nhìn hai chúng tôi lát.

      Tôi cười lạnh tiếng, với Phương Khải: "Tôi phải vào trong ngủ rồi. Ngươi muốn đứng ở chỗ này, vậy cứ tự tiện."

      Phương Khải thẳng người, đưa lưng về phía cửa phòng, đáp.

      Tôi cứ thế mà trở lại phòng, ngồi ở ghế, đem chăn gấm khoác lên người, rốt cuộc cũng có thể an ổn mà ngủ.

      Sáng sớm ngày thứ hai, ta vừa mở cửa phòng ra nhìn thấy Phương Khải ngồi xuống dưới đất, hơi cúi thấp đầu ngủ gật, có thể là bị thanh kéo cửa của tôi làm cho kinh động, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

      Tôi thở dài. người cố chấp.

      ngày đó, Cảnh Thành và Mạnh Khách đóng cửa ở trong phòng mật đàm* ngày. Tôi và Phương Khải bị cầu ở trong gian phòng khác yên tâm chờ đợi. (đàm luận bí mật)

      Tôi ngồi ở chỗ rảnh rang đọc sách. Phương Khải ngồi ở đối diện tôi ngủ gà ngủ gật.

      Cứ như vậy mà qua ngày.

      Quan viên Lịch Thành chắc hẳn đều đường lớn đỏ mắt chờ mong cung nghênh Cảnh Thành. Bọn họ có thể nghĩ sẵn ở trong đầu, phải a dua nịnh bợ như thế nào, phải lừa gạt như thế nào mới có thể giữ được bổng lộc và chức quyền quan phục của mình.

      Bọn họ làm sao có thể đoán được Cảnh Thành đến Lịch thành của bọn họ chứ.
      Last edited by a moderator: 24/4/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66. Kết án

      Editor: NanaTrang

      Chúng tôi ở trong khách điếm tầm thường này chừng mười ngày.

      Mười ngày này, hơn phân nửa là Cảnh Thành làm ổ ở trong phòng. để cho tôi ra ngoài, tôi cũng chỉ có thể ở trong khách điếm. Vì thế Phương Khải cũng tấc rời khỏi trông coi chúng tôi.

      Ngược lại Mạnh Khách thỉnh thoảng ra ngoài lát rồi trở về, sau đó Cảnh Thành liền đóng cửa phòng, cùng mật đàm.

      Có lúc tôi lại cười : "Phương tướng quân, ngươi có biết thái tử và Mạnh đại nhân ở bên trong cái gì ?"

      Hoặc là tôi cười : "Phương tướng quân, nhớ lúc ngươi ở Tây Cương làm nho tướng rất là nhàn hạ thoải mái, tại sao tại cả ngày nghiêm mặt, như lão thành vậy."

      Phương Khải đáp. Trong nháy mắt, đáy mắt xẹt qua tia bi ai thê lương, nhưng lại biến mất rất nhanh. Thậm chí tôi còn nghi ngờ trong lòng là tôi nhìn lầm rồi.

      Tôi tự mình gọi đồ ăn, hoặc là gọi bầu rượu ngon, Hạnh Hoa Xuân hoặc là Nữ Nhi Hồng. Tôi uống chén, lại cố tình rót đầy chén đưa tới phía dưới lỗ mũi Phương Khải, : "Ngươi ngửi chút ? Rượu thượng hạng đấy. uống ly sao?"

      xoay mặt, khẽ nhắm mắt lại.

      Tôi cười.

      Cửa phòng có tiếng gõ, Mạnh Khách ở ngoài cửa phòng khẽ hô: "Nhậm nương, Phương tướng quân, chúng tôi xong rồi."

      Tôi động. Phương Khải đứng lên, kéo cửa ra. Mạnh Khách nhìn vào bên trong chút, : "Nhậm nương, điện hạ bảo ngươi qua."

      Tôi đành phải đến trong phòng Cảnh Thành, hai người bọn họ cũng cùng tới đây.

      Mạnh Khách vào phòng, Phương Khải chỉ đứng ở ngoài cửa, đóng lại cửa.

      Ta thấy Mạnh Khách châm hoa nến, cho rằng có lẽ bọn họ còn muốn chuyện gì đó, muốn thối lui, lại nghe thấy Cảnh Thành khẽ gọi: "Ngươi cần ."

      Tôi lạnh lùng : "Các ngươi chuyện của các ngươi, về sau đừng tôi là đồng đảng của thần tặc tử phản loạn, nghe thấy các ngươi gì."

      Cảnh Thành chậm rãi : "Ngươi cứ ngồi xuống , đợi thêm chút như thế nào?"

      Tôi nhúc nhích. Mạnh Khách kéo cái ghế qua, đặt ở bên cạnh tôi.

      Tôi ngồi xuống. Hai người bọn họ cũng chuyện. Chỉ có tiếng ‘xột xoạt’ của hoa nến vang lên.

      Xa xa có tiếng trống canh truyền đến, từng tiếng truyền vào góc cửa sổ, trong gian phòng chặt hẹp càng thấy khó chịu.

      Dường như tôi nhìn thấy trán Mạnh Khách có tầng mồ hôi mỏng, hai má ửng đỏ, ánh mắt dao động bất định.

      Cảnh Thành lấy ra quyển sách, ở dưới ánh đèn cứ thế mà lật xem, thỉnh thoảng gió thổi qua trang sách cuộn lên làm ánh nến chập chờn, sáng tối lần lượt thay đổi, thần sắc của vẫn trấn định như thường

      Tiếng trống canh lại vang lên.

      Ngoài cửa có tiếng động, chỉ nghe thấy Phương Khải giọng hỏi: "Người nào?"

      Có người giọng về: "Tằng đại nhân phái tiểu nhân tới."

      Thân hình Mạnh Khách khẽ động, ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Thành. Cảnh Thành mắt nhìn sách, đầu lại gật cái.

      Mạnh Khách hắng giọng, giọng kêu lên: "Cho vào ."

      Cửa mở ra, người bộ dạng tôi tớ mặc trang phục màu đen tới, cúi đầu quỳ đất, : "Thỉnh an các vị đại nhân."

      biết thân phận của Cảnh Thành. Tằng Duyệt quả thực là cẩn thận thông minh.

      Mạnh Khách lại nhìn Cảnh Thành cái, mới quay đầu lại : " Tằng đại nhân nhà ngươi để cho ngươi đến đây, là có chuyện gì?"

      Tôi tớ kia từ trong lòng ngực lấy ra phong thơ, đầu cũng dám nâng lên, chỉ chuyển hai tay về phía trước, : "Tằng đại nhân phái tiểu nhân tới đây là muốn giao phong thư này cho Mạnh đại nhân."

      Mạnh Khách : "Ta chính là Mạnh Khách." tự tay nhận lấy phong thư, trầm ngâm chốc lát, : "Ngươi có thể về rồi."

      Tôi tớ kia dừng chút, : "Đại nhân có lời gì muốn tiểu nhân mang về hay ?"

      Mạnh Khách : "Cũng có lời gì. Nếu như đại nhân nhà ngươi hỏi ngươi, . . . . . ."

      lại nhìn Cảnh Thành chút, sau đó quay đầu lại, giọng : " còn nhiều thời gian."

      Tôi tớ kia gật đầu cái, lại dập đầu, đứng lên, ra ngoài.

      Phương Khải kéo cửa đóng lại.

      Mạnh Khách đột nhiên đứng lên, cất bước lớn đến bên cạnh Cảnh Thành, đưa phong thư cho , : "Điện hạ."

      Thân thể Cảnh Thành run lên, nhận lấy phong thư. Dưới ánh nến mở phong thư ra, rút ra giấy viết thư, hướng về phía ánh nến, cẩn thận đọc.

      Ánh mắt của Mạnh Khách dừng lại khuôn mặt của Cảnh Thành, lập lòe bất định, rốt cuộc lại giọng gọi tiếng: "Điện hạ."

      Bên môi Cảnh Thành chậm rãi nở lên nụ cười, cười khẽ tiếng, : "Tốt! Làm tốt lắm!"

      đưa phong thư lại cho Mạnh Khách.

      Mạnh Khách vội vàng nhận lấy, tỉ mỉ đọc.

      Đọc xong, quỳ xuống, dập đầu cái, : "Thần chúc mừng điện hạ."

      Cảnh Thành tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ mỉm cười, giọng : "Tằng Duyệt quả nhiên là nhân tài. Ta ngươi dụng tâm nhiều như vậy ngày, cuối cùng cũng uổng phí."

      đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Phía trước chỉ có mặt tường quá mức nhợt nhạt của khách điếm, giống nhau sắc mặt của lúc này. Trong giọng của lộ ra vui mừng, nhưng làm thế nào cũng thể khiến cho hai gò má của nhiễm lên màu đỏ vui mừng.

      Mạnh Khách quỳ mặt đất, : "Vẫn là lúc trước điện hạ biết cách dùng người chính xác. Thần nhớ điện hạ từng , đối với Tằng Duyệt này, tuyệt đối thể cho ngon cho ngọt, phải từ từ cho , mới có thể khiến giữ ý mình ra sức suy nghĩ độc quyền mưu cầu, làm việc cho điện hạ. Trước kia, chỉ sợ còn có chút sống chết mặc bây, nắm được chủ ý. Ngày hôm qua điện hạ lạnh lùng đối với , chắc là kinh sợ bất an, cũng suy đoán tâm tư của điện hạ, giúp chúng ta bắt Lý lưu. Điện hạ, Đỗ Nguyên Vân Mã Ngưng bọn họ tham nhũm nhiều năm như vậy, giờ cuối cùng cũng có thể biết được bọn họ núp ở nơi nào. Rốt cuộc lần này cũng bắt được nhân chứng, xem bọn còn vọng tưởng lật lại bản án như thế nào. Càng đáng mừng chính là Binh bộ chịu thiệt thòi vô ích nhiều năm như vậy, hôm nay cũng có thể cùng nhau bổ túc rồi."

      Cảnh Thành nhàng cười : "Đợi đến đầu mùa xuân năm sau, quân lương cũng bổ túc, lương thảo cũng có thể chuyển hết đến Tây Cương. Đại Cảnh ta rốt cuộc có thể đánh trận với Tập quốc rồi."

      Mạnh Khách thấp giọng đáp "Vâng" tiếng, tiếp: "Lúc rời kinh, Hộ bộ cũng báo lại, hôm nay lương thực vụ vè thu hoạch khá tốt, nếu tình hình cứ tiếp tục như thế, trước khi vào đông, nhất định có thể thu được đầy đủ lương thảo. . . . . ."

      có cách nào tiếp được nữa.

      đột nhiên cuống quít đứng lên, cả kinh kêu lên: "Điện hạ!"

      Trong thanh của lộ ra lo lắng sợ hãi cùng bi thương.

      Cảnh Thành, sắc mặt chợt tái nhợt, chậm rãi ngã xuống.

      Mạnh Khách xông về phía trước đỡ lấy Cảnh Thành, lại chậm rãi quỳ xuống .

      Cảnh Thành ngã vào cánh tay của , mặt lại mang theo nụ cười thản nhiên: "Rốt cuộc.... Rốt cuộc...."

      chậm rãi quay đầu lại, dường như nhìn tôi cái, lại dường như nhìn tôi, chỉ nhìn vào góc cửa sổ cũ kỹ kia.

      duỗi tay nắm lấy ống tay áo của Mạnh Khách, trong miệng dường như phun ra lời mê sảng: "Trở về. còn kịp rồi.... lập tức hồi kinh."

      Tay buông lỏng, bất tỉnh.

      Tôi đứng ở nơi đó, dường như biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy giống như ở trong trời đông khắc nghiệt, nước tuyết lạnh lẽo trực tiếp từ đầu đổ xuống, từ bên ngoài đến bên trong đều lạnh rét thấu xương, vô cùng vô tận mà dạo bước toàn thân.

      Trước mắt là Mạnh Khách ôm Cảnh Thành, sau đó hét lớn: "Phương Khải! Phương Khải! Tiểu Phúc! Tiểu Phúc!"

      Cửa bị phá mở, bọn họ chạy vào. Bọn họ đỡ Cảnh Thành lên giường. trận rối ren.

      Sau đó hình như là còn có đại phu tới. Tiểu nhị cũng sang đây xem chút, mấy câu trông nom.

      Bóng người. Bước chân. Sàn nhà của khách điếm kinh niên bị giẫm đạp ngừng phát ra tiếng vang "y y nha nha". Mỗi người đều rất vội vàng. Trong lời cũng lộ ra vẻ sợ hãi lo lắng.

      Nhưng tôi đứng ở nơi đó lại hề nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn toàn bộ việc xảy ra ở trước mắt.

      Rốt cuộc, gần như mọi người đều lui ra hết. Chỉ chừa lại mỗi Mạnh Khách.

      nhìn Cảnh Thành nằm ở giường chút, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy tôi, về phía tôi.

      tới trước mặt của tôi. Ánh mắt của tựa như có thiên ngôn vạn ngữ, lại tựa như nặng nề bất đắc dĩ.

      Miệng hơi mở ra, nhưng lại chuyển thành hơi thở dài.

      Tôi nâng khóe môi lên, nhưng tôi biết kỳ mặt tôi vẫn băng lãnh có chút diễn cảm gì.

      Tôi hỏi: "Lúc nào chúng ta hồi kinh?"

      nhìn chằm chằm vào tôi, giống như muốn nhìn thấu trong lòng tôi, gằn từng chữ : "Sáng sớm ngày mai. Lập tức xuất phát."

      Sau đó bước nhanh ra ngoài. Bên trong phòng này chỉ còn lại là hai người tôi và Cảnh Thành. Ở cửa có bóng người đứng thẳng, Phương Khải vẫn trông coi như cũ.

      Tôi ngồi xuống bên cạnh bàn trước giường, cứ như vậy mà lẳng lặng ngồi cả đêm.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 67. Đế Sư

      Editor: NanaTrang


      Đỗ Nguyên Vân và Mã Ngưng, lúc ấy tham nhũng tiền bạc liền núp ở trong cửa hàng nho ở Lịch thành. Cửa hàng ở Lịch Thành, Giang Nam Giang Bắc mỗi nơi đều có hiệu buôn phóng thải* để làm ăn. Lợi tức cao, khiến người ta chắc lưỡi hít hà. Giang Nam Giang Bắc, hắc đạo bạch đạo, cư nhiên đều nắm toàn bộ Lịch thành trong lòng bàn tay. (* khoản tiền cho vay)

      Lịch thành nho , mạo kinh người, lại nắm giữ mạch sống buôn bán phồn hoa của triều Đại Cảnh.

      Nếu như khi liên lụy, tất nhiên khiến cho triều Đại Cảnh dân sinh rung chuyển. Giang Nam trọng nông, thương hộ nối liền nông vụ, cuối cùng khiến dân chúng lầm than, thậm chí binh hưởng bất kế, biên cảnh lo lắng, vua và dân nghiêng sụt.

      Năm đó án tham hủ* ở Miên thành, cùng với Lịch thành này, cuối cùng coi như là nắp hòm định luận, có chung kết cuộc. (* tham nhũng mục nát)

      Lúc đó Tằng Duyệt phụng mệnh Cảnh Thành, rời khỏi Tri Thư viện, rời khỏi kinh thành đến Lịch thành làm chủ bộ nho , ở trong quan trường Lịch thành. Những quan viên ở Lịch thành, ít nhiều gì cũng đều có chút dính dấp đến vụ án này. Lúc ấy Tằng Duyệt mới tới Lịch Thành, phải phòng bị kiêng kỵ những quan viên khác. Nhưng Tằng Duyệt là người thông minh, thâm tàng bất lộ. Sau đó thái tử xuôi nam, quan viên Lịch Thành nhận được tin tức, sợ là án Hộ bộ tham nhũm chưa chấm dứt, lần này thái tử là tới dò hỏi. Vì vậy những ngày đó quan viên khắp Lịch thành đều ở ngoài cửa thành cả ngày nghênh đón thái tử.

      Ai ngờ Cảnh Thành lại cố tình thay đổi đường , lặng lẽ vào thành, lại lặng lẽ chọn khách điếm bắt mắt nhất ở trọ.

      Hành động lần này Cảnh Thành khiến cho quan trường Lịch thành khuấy đảo long trời lở đất. Những quan viên kia biết trước đó vài ngày kinh thành rối loạn, hôm nay lại tiếp được Cảnh Thành, sớm thấp thỏm lo âu, dưới tình thế cấp bách, trong lời ít nhiều gì cũng tiết lộ ra chút tin tức.

      Sau đó lập tức bị Tằng Duyệt nghe được. Tằng Duyệt lại là người có tâm tư nhanh nhẹn, dò hỏi quá khứ từng chút từng chút , hàng loạt chân tướng dần dần ra.

      Lại cộng thêm trước đây thái tử lạnh lùng với , lo thái tử nổi lên lòng nghi ngờ , vì vậy càng ra sức hơn.

      Rốt cuộc qua mấy ngày vội vàng, đều hiểu nguyên nhân và kết quả của án kiện này.

      Mạnh Khách và Tằng Duyệt xét xử án này có công, vì thế con đường làm quan của bọn họ, đều được viết mực đặc màu đậm.

      Thế như, những điều này đều là về sau tôi mới biết được.

      Vào giờ phút này, xe ngựa chở Cảnh Thành rời khỏi Lịch thành, đường chạy về kinh thành. Ta và Mạnh Khách, Phương Khải đều ngồi ở bên trong xe. Tiểu Phúc ngồi ở phía trước đánh xe.

      Cảnh Thành ngất xỉu vẫn chưa tỉnh. đường này, Mạnh Khách và Phương Khải luôn nhíu chặt chân mày, có lúc nào thả lỏng.

      Xe ngựa hơi lắc lư, gió lay động, rèm bị vén lên góc. Chợt có mùi thơm ngát nhàn nhạt lướt qua mặt.

      Cảnh Thành nằm đó, hơi giật giật. Mạnh Khách giọng kêu: "Điện hạ."

      Cảnh Thành khẽ mở mắt ra, giọng hỏi: "Là mùi hoa gì vậy?"

      Mạnh Khách nhìn ra bên ngoài chút, cười : "Chúng ta ở đồng ruộng. Nơi này khắp nơi đều là hoa cải dầu, vào lúc nở hoa."

      Ánh mắt Cảnh Thành sáng ngời, giãy giụa muốn ngồi dậy. : "Dừng xe. Ta muốn xuống nhìn xem chút."

      Sắc mặt của Mạnh Khách thoáng qua tia do dự, : "Điện hạ, thân thể của ngài. . . . . ."

      Cảnh Thành cười nhạt: " sao."

      Bốn người chúng tôi xuống xe. Mạnh Khách và Phương Khải nâng đỡ Cảnh Thành, tôi theo ở bên. Phương Khải thỉnh thoảng quay đầu lại liếc tôi cái, giống như là sợ tôi chạy , hoặc là sợ tôi lấy ra đoản đao từ nơi nào đó, thương tổn tới thái tử điện hạ của .

      Hoa cải dầu vàng óng ả, nở đầy khắp núi đồi, um tùm rậm rạp, như gấm dệt trải rộng khắp mặt đất, gió lướt qua, rung động gợn sóng, càng ra vẻ gió mát say người mùi hương thấm tâm.

      Tôi nhớ tới lúc ở trong phủ thái tử, sư phụ của thái tử Tô Tử Hằng tiên sinh dạy Cảnh Thành hai câu thơ, là "Thiếu nhi vội vã chạy đuổi bướm vàng, bay vào hoa cải dầu chỗ tìm ra".

      Khi đó Cảnh Thành và tôi nghe xong, đều cảm thấy Tô sư phụ dạy quá mức ngây thơ buồn cười, nhưng hoa cải dầu này, trong kinh thành quả chưa từng thấy qua, vì vậy lúc nào cũng nghĩ muốn nhìn thấy nó.

      Tô sư phụ vẫn luôn nhắc tới, hoa cải dầu này vô cùng quan trọng đối với dân chúng, nó có rất nhiều công dụng.

      Câu thơ Tô sư phụ dạy hề thỏa mãn chúng tôi, vì vậy lại tìm thi từ văn chương khác về hoa cải dầu. Chúng tôi thích nhất là《 khúc 》của Phùng Tử Chấn người triều Nguyên: Tử môn kê khuyển sợ tiền trụ. Tiếu ngữ thính ủ bội viên phù. Lộc lô biên bão ung kiêu huề, điểm điểm dương xuân cao vũ. Thái hoa gian điệp dã phi lai, hựu sấn noãn phong song khứ. Hạnh sáo công cửu nộn tuyền hương, thị lão ngõa bồn biên ẩm xử. (thái hoa là hoa cải dầu)

      Khi đó, tôi ở trước mặt Cảnh Thành gật gù đắc ý đọc câu này, vỗ bàn trầm trồ khen ngợi, : "‘Thái hoa gian điệp dã phi lai, hựu sấn noãn phong song khứ’, câu này rất hay! So với ‘thiếu nhi’ gì đó của Tô sư phụ dạy, hay hơn mấy vạn lần."

      Khi đó mặt Cảnh Thành tràn đầy nụ cười: "Nha đầu, ngươi mới bao nhiêu tuổi, sốt ruột với câu thơ kia của tiên sinh dạy rồi hả? Ngươi còn tuổi, hiểu thế nào là thải điệp song phi ."

      Tôi phục "Hừ" tiếng, : "Ban đầu sư phụ dạy ngươi câu ‘thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông’ này, tôi còn thuộc lòng trước ngươi. Hồ điệp song phi, tình nghĩa kiên định, có cái gì mà hiểu chứ?"

      Cảnh Thành nghe tôi như thế, gì, chỉ cười khanh khách nhìn tôi.

      Đột nhiên tôi nghĩ đến cái gì đó, mặt nóng lên, vội vàng chuyển sang đề tài khác.

      Kinh thành mấy ngàn mấy vạn dặm như thế. Những ngày đó cùng với hôm nay cách nhau quá nhiều xuân hạ thu đông rồi.

      Trăn tròng lại khuyết luân phiên nhiều lần như thế, giống như chuyện xưa của người khác vậy.

      Cảnh Thành đến giữa ruộng. mặt chợt nở nụ cười dịu dàng. giãy thoát khỏi tay của Mạnh Khách và Phương Khải dìu đỡ , về phía trước mấy bước, sau đó cúi đầu cẩn thận nhìn xem những bông hoa nho kia, cười càng nhiều hơn.

      đột nhiên : "Nha đầu, ngươi xem, đây chính là hoa cải dẫu."

      thanh của giống như ở trong mộng cảnh truyền đến.

      Thân thể ngừng lại chút, giống như cũng ý thức được luống cuống ban nãy của mình, cư nhiên còn gọi tôi là "nha đầu", vì vậy lại đứng thẳng, đưa mắt nhìn dãy núi trùng điệp nơi phương xa, nụ cười dần dần biến mất, trầm ngâm .

      Trong gió mát hiu hiu, có tiếng trẻ con thôn dã vui đùa ầm ĩ truyền đến: ".... Thiếu nhi vội vã chạy đuổi bướm vàng, bay vào hoa cãi dầu chỗ tìm ra. . . . . ."

      nam hài lớn tiếng la ầm lên: "Tiền Tiểu Lục, ngươi lại đọc sai rồi, đợi lát nữa xem sư phụ phạt ngươi như thế nào."

      nam hài hít hít nước mũi : "Phạt ta sao? Cha ta hiểu ta nhất, sao có thể phạt ta."

      Nam hài lúc trước xì cười tiếng, la ầm lên: "Sư phụ thường ‘nghiêm sư xuất cao đồ’, lại thường dạy con là lỗi của cha’, mỗi lần sư phụ phạt ngươi đều vô cùng tàn nhẫn. Nếu , chúng ta đánh cuộc ?"

      Nam hài kia hít hít nước mũi, : "Ta sợ cái gì! Đánh cuộc đánh cuộc!"

      Hai nam hài khác ở bên cạnh cười : "Tiền Tiểu Lục, tại sao ngươi lại mau quen như vậy. Chúng ta cũng biết mặc dù sư phụ thích ngươi nhất, nhưng đánh ngươi cũng mạnh tay nhất, tại sao ngươi lại biết chút nào vậy hả."

      Tiền Tiểu Lục trợn to hai mắt, miệng nhếch lên, lặp lặp lại rất tình nguyện mà thừa nhận.

      Các nam hài khác ồ ồ cười vang, xô đẩy Tiểu Lục Tử tới trước. Vừa , vừa tiếp tục đọc thơ "....Hàng rào thưa thớt luôn luôn sâu, ngọn cây hoa rơi thành bóng. Thiếu nhi vội vã chạy đuổi bướm vàng, bay vào hoa cãi dầu chỗ tìm ra. . . . . ."

      thanh dần dần xa biến mất, giống như bay vào hoa cải dầu bao la này, rốt cuộc có chỗ tìm.

      Ánh mắt của Cảnh Thành luôn luôn treo người những đứa trẻ đó, theo bóng dáng của chúng nó, nhìn lâu thẳng đến cuối đường.

      Đột nhiên có thanh của lão nhân : "Các hạ phải là người ở đây nhỉ?"

      lão nông, còng lưng, hỏi Cảnh Thành.

      Mạnh Khách và Phương Khải tiến lên bước, muốn trả lời, lại thấy Cảnh Thành cười : " phải. Chúng tôi.... là từ kinh thành tới."

      Lão nhân quan sát chúng tôi từ xuống dưới, : "Các hạ khí độ bất phàm, có thể là làm quan trong kinh thành?"

      Cảnh Thành khẽ mỉm cười, : "Trong nhà quả có người làm quan."

      Lão nhân gật đầu cái, hơi hơi giật môi, giống như muốn cái gì đó.

      Cảnh Thành cười : "Lão nhân gia, ông có lời gì cứ việc , sao cả."

      Lão nhân thở dài, : "Cũng có gì, chỉ là nhớ nhiều năm trước, có người làm quan ở kinh thành ngang qua nơi đây, đột nhiên sinh bệnh nặng. Quan ở kinh thành kia biết là vì nguyên nhân gì, cũng chỉ có thân mình, đến đây cực kỳ ốm yếu rồi. Ngày đó mưa lớn, trời tối đen như mực, ta ở đầu ruộng trông nom rau của ta, thấy ông ta té xỉu ở ven đường."

      Ông lão dừng chút, thở dài, lại : "Ta dẫn ông ấy đến nhà ta, chăm sóc mấy ngày, sau đó ông ấy mình làm quan trong kinh trở về, nhưng gặp phải giặc cướp, may mắn trốn thoát, muốn trở về quê nhà. Nhưng khi ngang qua nơi này, nhìn thấy hoa cải dầu đầy khắp núi đồi của ta, ông ấy liền thích, đừng lát, ai biết lại gặp phải mưa to, kéo ra bệnh cũ, liền té xỉu bất tỉnh. Sau đó qua mấy ngày, ông ta tốt hơn chút, liền rời . Khụ, khi đó thân thể của ông ta còn chưa khỏe hẳn, sao có thể đường xa như vậy chứ. . . . . ."

      Cảnh Thành nghe vậy, bỗng nhiên : "Ông ấy.... tên là gì?"

      Lão nhân lắc đầu cái, : "Ông ấy . Tâm tính ông ấy tốt, nhìn thấy nhà ta nghèo, thở dài , ‘ta gặp phải kẻ cướp, ngân lượng mang theo người đều bị cướp hết, nếu , còn có thể cho ông, để báo ân cứu mạng’. Ta khuyên ông ấy cần để ở trong lòng, ông ấy còn là, ‘hôm nay ta hai bàn tay trắng, nhưng ta viết chữ, trước kia lúc ở kinh thành, từng có người chữ của ta tệ. Lão nhân gia, nếu như ông chê, ta giúp ông viết bức chữ. Ngày sau nếu như ông đến chợ, cũng có thể đổi được chút gạo.’"

      "Mọi người trong nhà ta đều ai biết chữ, đâu lấy bút lấy giấy cho ông ấy? Sau đó ta cầu tiên sinh tư thục trong thôn, xin chút bút mực và giấy. Ông ấy liền viết cho ta bức."

      "Sau khi ông ấy , ta cũng nghĩ, có có thể dùng cái này đổi bạc sống qua ngày hay ? Nhưng lúc nào cũng luyến tiếc. Quan viên kia thoạt nhìn tâm tính tốt, ta nỡ cho người khác thứ ông ấy để lại cho ta."

      Lão nhân xong, lại lắc đầu thở dài cái.

      Cảnh Thành giọng : "Lão nhân gia, vì sao hôm nay ông lại kể chuyện này cho chúng tôi nghe."

      Lão nhân : "Ta là dân quê, nơi này của ta cũng là thâm sơn cùng cốc, sau lần đó có người kinh thành qua. Trong ngày thường, người xứ khác cũng nhiều lắm. Hôm nay dễ gì gặp được các ngươi, lại là người kinh thành, vì vậy, muốn hỏi thăm chút. biết các ngươi có biết quan viên kia ?"

      Cảnh Thành mím chặt môi. Mạnh Khách ở bên đáp: "Lão nhân gia, thực dám giấu diếm, ở kinh thành người làm quan rất là nhiều. Sợ rằng, chúng tôi cũng thể biết được. . . . . ."

      Tôi xen vào : "Lão nhân gia, ông quan viên kia để lại cho ông bức chữ, có thể cho chúng tôi mượn nhìn chút hay ?"

      Cảnh Thành nhìn tôi cái.

      Lão nhân kia gật đầu, : "Chờ ta lát." Ông ta vội vã rời , rất nhanh lại trở lại.

      Đó là tờ giấy viết thư loại thô, bút chương bên nghiêng nghiêng, trừ nơi bí danh thu bút có hơi vầng nhuộm ra, có thể thấy khí tức của người viết chữ đều, thân thể bất ổn, nhưng vẫn cứng cáp có lực.

      Mạnh Khách ở bên khen: "Chữ tốt."

      Tay tôi cầm tờ giấy lên, liếc nhìn Cảnh Thành cái, cũng nhìn tôi.

      Đồng ruộng mênh mông bát ngát, đứng mình, y khuyết bồng bềnh. Phía sau , là ruộng hoa cải dầu vàng óng ánh.

      Trong lòng đột nhiên đau xót. Tôi về phía .

      Tôi tới bên người Cảnh Thành, đứng rất gần, đưa giấy viết thư đến trước mắt . Ánh mắt của thoáng qua nụ cười, tiếp đó là chút bi thương.

      Tôi nhàng đọc bài thơ bên : "Hoàng ngạc thường thường lục diệp trù, thiên thôn hân bốc trá tân du. Ái tha sinh kế tư dân dụng, bất thị nhàn hoa dã thảo lưu." (chú thích)

      Cuối giấy viết thư, là cái tên mà tôi và Cảnh Thành hết sức quen thuộc: Tô Tử Hằng.

      --- ------ ------ ------ ------ --------

      Chú thích: đây là bài thơ thủ hoa cải dầu của Tô Tử Hằng sư phụ, thực tế là Càn Long làm. Sưu tràng vét bụng, thi từ trong vịnh hoa cải dầu, nêu cái này là thư của dân sinh sử dụng, tôi chỉ nhớ được câu này, đành phải mượn sử dụng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68. Du ngoạn sơn thuỷ

      Editor: NanaTrang

      Rời khỏi thôn quê, tiếp tục về phía Bắc. Mạnh Khách sợ thuyền gió to, cho nên mặc dù xe ngựa xóc nảy, nhưng vẫn dùng xe ngựa đường bộ.

      Thời gian Cảnh Thành bất tỉnh càng lúc càng dài.

      đường Mạnh Khách luôn luôn chăm sóc, mỗi lần nhìn thấy tôi ngồi ở bên, đều tựa như muốn với tôi chuyện gì đó, nhưng lúc nào cũng ra lời.

      Đêm khuya ngày kia, dừng xe nghỉ ngơi ở vùng đồng nội. Tôi xuống xe ra ngoài hóng mát. Đưa mắt nhìn đồng hoang, trời sao lả xuống.

      Bên trong xe Cảnh Thành khẽ gọi tiếng, nghe lắm. Lại nghe thấy có người vén rèm lên, : "Điện hạ, Nhậm nương ở bên ngoài." Là Mạnh Khách.

      Rốt cuộc Cảnh Thành ngủ thiếp . Tôi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, liền hỏi: "Mạnh đại nhân, ngươi có thể cho tôi biết, lần này, có phải thái tử bị bệnh rất nghiêm trọng ?"

      Tiếng bước chân dừng lại. lúc lâu, mới : " phải vậy."

      Tôi cười lạnh : "Tôi ở phủ thái tử nhiều năm như vậy, bệnh của thái tử, thế gian này sợ rằng, ai ràng hơn tôi."

      Tôi ngước mặt nhìn sao sáng chói mắt màn trời tối om, : "Bệnh của thái tử, vốn vào lúc xuân về hoa nở là dễ chịu nhất. Bệnh của , chỉ sợ thời tiết trời thu khô mát thôi. Thời tiết bây giờ, nên như vậy. . . . . ."

      Tôi quay đầu lại nhìn vào Mạnh Khách. Ánh mắt của dao động, dường như dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

      Tôi cười tiếng, : "Thế nào?"

      Mạnh Khách mấp máy đôi môi, : " nương cần phí công suy đoán. Chỉ là ngày hôm trước, tiêu diệt quân phản loạn, hơn nữa trước đây ở Lịch thành cũng hao phí tâm lực, ngày đêm hao tâm tốn sức như vậy, cho nên bệnh cũ tái phát mà thôi."

      Tôi : "Quả như thế?"

      Ánh mắt của chợt lóe, : "Tuyệt đối là ."

      Tôi cười : "Mạnh đại nhân có thể thề hay ?"

      khẽ cau mày, sau đó chậm rãi giơ tay lên.

      Tôi thấy dường như muốn thề , vội : "Được rồi được rồi. Tôi chỉ đùa với ngươi chút, ngươi nghiêm túc làm gì chứ."

      Ta xoay người lại, thở dài trong lòng, : "Xe ngựa lắc lư, chịu nổi đoạn đường này. Ngươi với Tiểu Phúc, bảo đánh xe chậm chút, đừng gấp gáp vội vã như thế."

      Mạnh Khách thấp giọng "Ừ" tiếng, : "Đa tạ nương nhắc nhở."

      Rốt cuộc cũng gần đến kinh thành. Ngày hôm đó đến nơi, tên là núi Khứ Lan.

      Tiểu Phúc xuống xe hỏi đường, trở về báo địa danh. Đúng lúc Cảnh Thành bị lắc lư làm cho thức tỉnh, nghe xong câu trả lời, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, : "Đúng là núi tốt."

      nhất định phải lên nhìn cái. Mạnh Khách cau mày, Phương Khải vẫn im lặng chợt lên tiếng : "Điện hạ, bao lâu nữa là hồi kinh rồi. Mấy chỗ núi kinh giao này, so với núi Khứ Lan tốt hơn ít."

      Lúc này đột nhiên Cảnh Thành lại giống như đứa trẻ bướng bỉnh, mím môi lời nào, ánh mắt cũng lạnh lẽo trong suốt như băng, đảo qua mặt Phương Khải.

      Phương Khải bị nhìn đành phải cúi đầu. Mạnh Khách thở dài, phân phó Tiểu Phúc dừng xe ở ven đường.

      Lên núi có rất nhiều thềm đá. Núi này vừa nhìn cũng khiến người ta kinh hãi, dường như cũng có cây cối quý hiếm gì, nhưng càng lên đường núi càng khó , từng bước từng bước lên, cuối cùng giống như có điểm cuối vậy.

      Dưới chân núi ngược lại thấy, đến giữa sườn núi, gió núi lại nổi lớn. Cảnh Thành cũng mặc quần áo dầy. mặc cho Mạnh Khách và Phương Khải nâng đỡ lên, quần áo bị gió thổi bay lất phất. đường cỏ xanh dầy đặc, thỉnh thoảng lá rụng điểm xuyến.

      Quần áo và giày có dính chút rêu xanh, đột nhiên tôi chân trượt cái, sắp phải ngã xuống, may mà tay tôi chống đỡ ở mặt đất phen, đến nỗi ngã về sau.

      Đám người Cảnh Thành ở phía trước. quay đầu lại, nhìn tôi cái, : "Nhậm Lan Châu, ngươi lên trước ."

      Tôi : "Tự tôi ."

      Nụ cười môi như có như : " phải ngươi quên ngươi đáp ứng cái gì rồi chứ? Đến cuối cùng tính toán nợ, thả người hay thả người, ta còn phải xem lại."

      Tôi cắn răng cái, nhanh mấy bước, tới trước mặt .

      Tôi muốn tiếp tục về phía trước, lại nghe thấy Cảnh Thành ở sau lưng kêu lên: "Ngươi chờ chút."

      giãy ra khỏi Mạnh Khách và Phương Khải, tới bên cạnh ta, : "Ngươi tới đỡ ta."

      Tôi lạnh lùng quét mắt nhìn cái. Đáy mắt sóng gió.

      Tôi đỡ lấy cánh tay của , cười khẽ tiếng, mặc cho tôi đỡ .

      Đường núi được xây bằng đa lát, đường quanh co mà lên. Mỗi cái cây mỗi phiến lá và hoa đỏ tươi mới, dầy đặc trải ra ở dưới đất, giống như gấm dệt tinh tế nhất của Miên thành, được chọn lựa đến tha hồ phủ ở đoạn đường này. Cảnh sắc tươi đẹp, ánh sáng lung linh. Hai mắt của Cảnh Thành rốt cuộc cũng ánh lên nhưng cây hoa tươi này, mặt dường như cũng có chút huyết sắc đỏ ửng.

      chợt khẽ thở dài: " tốt."

      Giọng của vô cùng, gần như thể nghe thấy. Suýt nữa tôi tưởng rằng đây là ảo giác của tôi.

      thêm mấy bước, đột nhiên há mồm thở dốc, bước thêm bước nào nữa, thở dốc càng tăng lên.

      Mạnh Khách chạy tới, muốn đỡ lấy , thế nhưng lại gạt tay của Mạnh Khách ra, : "Lui qua bên."

      Tôi chưa bao giờ nhìn thấy tức giận với Mạnh Khách như vậy

      Cảnh Thành dừng chút, ngẩng đầu nhìn lên phía trước, sau đó : "Tiếp tục ."

      từng bước , tôi theo sát bên cạnh. Mỗi bước, dường như đều mất mười phần sức lực. Cảnh Thành yếu ớt từ , cũng thích cưỡi ngựa lên núi. Những con cháu vương công hiển quý kia, khi còn ai châm chọc . Dường như trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên tôi và tay nắm tay leo núi.

      Núi Khứ Lan. Tôi đọc thầm tên núi này. Là ai đặt cho ngọn núi cái tên thế này?

      Tôi cúi đầu trầm tư, nhìn con đường dưới lòng bàn chân, bước từng bậc thềm đá, phân chia ràng, phân tốt đường lên núi. Từ dưới lên, thềm đá này dường như vĩnh viễn có tận cùng, sớm biết đường núi này gập ghềnh khó .

      Từng bước , từng tầng .... Cũng biết qua bao lâu, bên tai truyền tới thanh thấp của Cảnh Thành: "Ngươi xem, đến rồi."

      Tôi ngẩng đầu, gió núi mang theo mùi hoa mềm mại thổi qua. Trước mắt quả nhiên hết đường núi, rộng mở trong sáng. Đưa mắt nhìn bốn phía, đồng bằng ngàn dặm, sông lớn vạn dặm, vậy mà có thể thu hết vào mắt. Chỗ xa hơn, dường như cũng có thể nhìn thấy kinh thành và vùng lân cận trọng địa, hoàng thành Đại Cảng nguy nga đồ sộ.

      Đây chính là giang sơn vô hạn như họa.

      Cảnh Thành và ta lẳng lặng đứng đó. Mạnh Khách bọn họ đứng xa ở bên.

      Cảnh Thành bỗng nhiên : "Ngươi còn nhớ lúc Tô tiên sinh còn sống, ta từng với Tô tiên sinh những gì ?"

      Tôi : " rất nhiều, biết là câu nào?"

      cười : "Ta với Tô tiên sinh, Câu Tiễn* còn mạnh hơn với chữ ‘tin’. Ta còn với ông ấy, cả đời ta khắc ghi giáo huấn của ông, cũng xin ông ấy cần phải nhớ kỹ, ông vĩnh viễn thành tâm cống hiến sức lực cho ta." (* vua nước Việt thời Xuân Thu)

      chậm rãi : "Tô tiên sinh, ông ấy làm được rồi."

      Trong lòng tôi run lên, khỏi quay đầu lại, đụng phải ánh mắt của , trong mắt của lại có thống khổ và bi ai sâu đậm. Trong khoảng thời gian ngắn tôi kịp ngẫm nghĩ, bật thốt lên hỏi: "Chẳng lẽ.... chẳng lẽ Tô tiên sinh ông ấy.... ống ấy là bị....."

      Cảnh Thành khẽ mỉm cười, nụ cười kia lại như hàn băng: "Từ ta gầy yếu, khi đó dường như phụ hoàng cũng thích ta, mẫu hậu cũng bị phụ hoàng lạnh nhạt.... Tô tiên sinh lại luôn luôn giúp ta chuyện. Nếu Tô tiên sinh là người phụ hoàng chọn cho thái tử, tất nhiên nhận được ưu ái và coi trọng gấp bội từ phụ hoàng, cũng nhất định tha cho bọn họ."

      Tôi : "Ngươi bọn họ, là chỉ người nào?"

      Cảnh Thành lạnh lẽo : "Ngươi xem, còn có thể là ai?"

      Cảnh Phi? Cảnh Nhiên? Hay là Cảnh Chỉ?

      , khi đó bọn họ còn , chỉ có thể là mẫu phi của bọn họ.

      Cảnh Thành lại : "Sau đó ta phát chuyện Tô tiên sinh che giấu vô cùng kỳ quặc, nhưng ta cũng bất lực, biết người hại ông ấy rốt cuộc là ai."

      thở dài: "Trong trời đất, biết ta, Tô tiên sinh, tính là ."

      ra cũng chỉ có thể hoài nghi. Người muốn hại Tô tiên sinh, rất có thể là nhiều người. Nhưng nhiều năm như vậy, nên nơi nào tìm manh mối đây?

      Tô tiên sinh. Từ năm tôi tám tuổi, cũng biết Cảnh Thành toàn tâm muốn, chính là chỗ ngồi điện Kim Loan kia.

      Tô Tử Hằng tiên sinh, lúc ấy có với Cảnh Thành: "Điện hạ, nhất định là lệnh chủ đời của Đại Cảnh ta, là phúc của Đại Cảnh ta."

      Ta nhớ ngày đó, Tô tiên sinh quỳ gối trước mặt Cảnh Thành, Cảnh Thành thở dài, : "Giáo huấn sư phụ dạy bảo hôm nay, học trò khắc ghi cả đời. Câu ‘thành tâm cống hiến sức lực’ sư phụ mới vừa , học trò cũng xin tiên sinh nhớ ."

      Thầy trò, quân thần, tri kỷ.

      Ông ấy trung thành với học sinh của ông, nhưng lúc đó, người trung thành với Cảnh Thành, sợ rằng đều có kết cục tốt.

      Cảnh Thành lại mở miệng, có thể là lúc này gió núi thổi qua, thanh của thế nhưng có chút khác thường: "Cho dù là thiên hoàng dòng dõi quý tộc, cũng khó thoát khỏi chuyện như ý."

      Gió núi chậm rãi thổi qua. Mây trắng nơi chân trời màu xanh lam dường như cũng bị gió núi thổi loạn, u lộ ra chút ánh nắng.

      Cảnh Thành lẳng lặng đứng đó, nhìn về phía trước, rất lâu sau đó, rốt cuộc cũng khép hờ mắt, : " thôi."

      Ta xoay người, muốn dìu đỡ .

      Thế nhưng lại đột nhiên vươn tay ra kéo tôi vào trong lòng . Hô hấp của phả ở tóc mai bên tai tôi, từng hơi từng hơi rất , giống như có thể dễ dàng bị gió núi thổi tan mất.

      Tôi ngẩn ra, biết làm sao. Chuyện của Tô tiên sinh, còn qua nhiều năm như vậy, ngàn quấn trăm cuộn đột nhiên đồng loạt ập vào lòng, tôi vậy mà lại lập tức đẩy ra.

      Nhiệt độ thân chậm rãi truyền tới, tôi lại cảm thấy quanh thân càng lúc càng lạnh đến chết lặng. Bóng cây và ảnh hoa đung đưa ở trước mắt tôi, lòng tôi đau đến kịch liệt. Ta muốn lớn tiếng khóc. Thậm chí tôi muốn nâng tay che miệng mình, để cho mình bật thốt ra, nhưng cánh tay lại bị kẹt lại, có cách nào nhúc nhích được.

      ôm chặt lấy tôi, giờ khắc này, dài như vậy.

      Rốt cuộc cũng buông tôi ra. Khóe miệng của hơi nâng lên, tựa như mỉm cười, nhưng trong con ngươi của thoáng qua tia thê lương, tiếp theo lại là bình tĩnh vô ba.

      buông tay ra, thần sắc lại như thường, giống như ban nãy cái gì cũng xảy ra.

      vẫy vẫy tay với Mạnh Khách, Mạnh Khách nhanh chóng chạy bộ tới.

      Cảnh Thành giọng : "Đỡ ta xuống."

      Bọn họ vẫn ở phía trước, tôi theo phía sau. Từng bước từng bước, cách đỉnh núi càng lúc càng xa, chân núi càng lúc càng gần.

      Có lẽ tôi bị gió núi thổi cho hồ đồ, tôi chợt nghe thấy Cảnh Thành ở phía trước khẽ thở dài, còn : "....Khứ Lan. Khứ Lan..... có nữa......"

      Rốt cuộc tôi cầm cự nổi nữa, tựa vào núi đá. Nhìn bọn họ cách xa hơn chút, mới lấy lại bình tĩnh, bước nhanh chạy tới.
      Last edited by a moderator: 27/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :