1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58. Cầu Phật

      Editor: NanaTrang

      Tôi bị vứt trong ngôi miếu đổ nát ở ngoài vùng đồng bằng hoang dã. Khi tôi tỉnh lại, đầu vẫn còn mờ mịt. Tôi nhớ là tôi bị người ta đánh gậy bất tỉnh.

      Tôi còn nhớ người cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi hôn mê là Thu bà bà.

      khuôn mặt bà đầy mỉa mai.

      Tôi nhìn ra bên ngoài, bầu trời đen kịt, bên trong miếu yên tĩnh tiếng động. Hai tay của tôi vẫn bị trói như cũ.

      Tôi khẽ co hai chân lại. Sau đó, nghe thấy tiếng bước chân vụn.

      Người mới đến tổng cộng có hai tên, đều là thân áo đen, lại dùng miếng vải đen che mặt. tên trong đó nhìn tôi cái, kéo giọng lanh lảnh, quay đầu nhìn tên còn lại : " sai."

      Tên còn lại gật đầu cái. Người kia bước tới trước kéo tôi dậy, giọng : " mau." Sau đó từ phía sau lưng đẩy tôi cái.

      Tôi bị đẩy lảo đảo cái. Hai chân ê ẩm tê dại, cất bước nổi. Bọn họ hài lòng, vì vậy lại đẩy tôi.

      tới cửa, tôi liền nhìn thấy chiếc xe ngựa, người nọ lại : "Lên xe."

      Tôi lên xe, người kia từ đầu đến cuối đều lời nào cùng ngồi trong xe với tôi, tên còn lại ngồi ở phía trước đánh ngựa.

      Xe ngựa chậm rãi vào. Người ngồi chung vẫn im lặng như cũ. biết bao lâu xe ngựa dừng lại. Người đánh xe vén màn xe lên.

      Người ngồi chung nhảy xuống xe. Tôi cũng xuống xe. Hai tay bị trói mất linh hoạt, lúc xuống xe thiếu chút nữa là té ngã, may mà người nọ đưa tay ra đỡ tôi xuống.

      Tôi khàn giọng : "Đa tạ."

      Người nọ vẫn ư hử gì, buông tôi ra, quay đầu liền về phía trước.

      Lúc này tôi mới phát trước mặt tường cao nguy nga.

      Tôi kinh hãi : "Hoàng cung?"

      Người nọ lập tức về phía trước. Tên còn lại vẫn lanh lảnh cuống họng : " mau, mau."

      Tôi nhanh chóng đuổi theo. biết là cửa cung nào, nhưng rất lâu lại ngay cả bóng dáng của thủ vệ cũng thấy.

      Tôi kinh ngạc nghe thấy phía trước có người quát: "Người nào? Đứng lại."

      Người có giọng lanh lảnh vội vàng tiến lên, từ trong lòng ngực móc ra thứ gì đó, nhìn qua hình như là cái lệnh bài, đưa cho thủ vệ kia xem.

      Thủ vệ kia nhìn chút, vẫn : " qua giờ Hợi*, bất luận kẻ nào cũng thể ra vào nội cung. Hai vị lại mặc y phục dạ hành, còn mang theo người có thân phận lai lịch, xin thứ cho ta. . . . . ." (* khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm)

      còn chưa hết, người vẫn luôn luôn im lặng từ đầu đến cuối kia tiến lên trước, dường như vén khăn che mặt của mình lên.

      Thủ vệ kia vừa thấy, lập tức lui qua bên, cúi thấp đầu.

      Người kia vẫn mang khăn che mặt như cũ, tiếp tục về phía trước.

      Tên còn lại "Hừ" tiếng, nhìn thủ vệ : "Thông minh chút." Sau đó gọi tôi chỉ chỉ về phía trước.

      Tôi chỉ đến hoàng cung có mấy lần, nhưng tới tới, con đường trước mắt bắt đầu thay đổi đến vô cùng quen thuộc.

      Cung Vĩnh Khang. Cung Vĩnh Khang của hoàng hậu.

      Tôi bỗng nhiên ý thức được cái gì, cẩn thận nhìn chằm chằm vào bóng lưng người của người vẫn hề lên tiếng kia.

      Tôi bước nhanh về phía trước, gọi ông ta: "Văn công công."

      Ông ta hơi dừng chút, ngừng bước lại, quay đầu. Dưới ánh trăng ảm đạm, tôi nhìn thấy ánh mắt trong suốt của ông ta.

      Ông ta : " thôi. Toàn bộ sau này hãy ."

      Tôi theo ông ta tiến vào điện. Hương Phật ở cung Vĩnh Khang vẫn trước sau như , trầm lắng bao phủ xuống.

      Rốt cuộc ông ta cũng lấy khăn che mặt xuống. Sớm có tiểu thái giám đến nghênh đón, : "Văn công công, hoàng hậu chờ người."

      Văn công công ngoắc ngoắc tay với tôi, tôi theo của vào nội thất.

      Hoàng hậu thiên triều Đại Cảnh ngồi ở chỗ đó, châu Phật tay vẫn như cũ. Tôi nhớ lần cuối cùng tôi nhìn thấy bà ta, là ở trong phòng giam Hộ bộ, bà ta với tôi, cho phép của bà ta, bất luận kẻ nào cũng thể giết chết tôi.

      Tôi nhớ Mạnh Khách từng , hoàng hậu và thái tử cãi nhau, cũng bởi vì hoàng hậu để cho tôi chết.

      Tôi nhìn sang hoàng hậu, dưới ánh đèn chói lọi trong cung Vĩnh Khang, tôi nhìn thấy hai bên tóc mai của bà có điểm trắng. Ánh mắt của bà ta thẳng tắp bắn tới, giống như nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nhưng lại giống như kỳ có nhìn tôi, chỉ là lướt qua ta, nhìn nơi khác.

      Bốn phía yên lặng tiếng động. Văn công công lui ra đứng ở bên.

      Rốt cuộc, bên môi hoàng hậu lên nụ cười: "Nhậm Lan Châu, ngươi còn sống."

      Giọng của bà rất , mấy chữ cuối cùng gần như tôi thể nghe thấy.

      Tôi khẽ mỉm cười, gật đầu cái, : "Vâng, tôi vẫn còn sống."

      Bà ta chậm rãi gật đầu cái: "Tốt. Tốt. Tốt."

      chữ ‘tốt’ cuối cùng dường như pha lẫn với nụ cười mà phát tán ra. Ngay sau đó bà ta cất tiếng cười to lên. Bà ta cười rất kịch liệt, cả người run rẩy, châu Phật bị bà ta nắm chặt ở tay, thuận theo thân thể của bà ta ngừng lắc lư.

      "Ha ha ha...., Nhậm Lan Châu, ngươi còn sống."

      Bà ta đột nhiên đứng lên, bổ nhào tới. Bà ta vọt tới trước mặt tôi, chợt vươn tay dùng sức nắm lấy bả vai tôi. Mười đầu ngón tay nhọn của bà ta dùng mười phần sức lực bấm vào.

      Tôi bị bà ta bấm đau. Tôi kinh ngạc mà nhìn nhìn bà ta.

      Sắc mặt của hoàng hậu tái nhợt, khuôn mặt gầy nhom, hai mắt lõm sâu. Hai mắt của bà ta lóe ra ánh sáng khác thường. Bà ta nở nụ cười nhưng trong tiếng cười lại xen lẫn với tiếng khóc nức nở, dường như mang theo tuyệt vọng cuồng loạn.

      "Ngươi còn sống!"

      Bà ta lại hô tiếng, dùng sức lắc lắc tôi, sau đó, bà ta đột nhiên dừng tay, lại đột nhiên đẩy tôi ra.

      Tôi bị bà ta đẩy thiếu chút nữa là té xuống đất.

      Bà ta hờ hững qua tôi, lảo đảo về phía trước.

      Tôi nhìn theo bóng dáng của bà ta, chỉ thấy hoàng hậu tới trước bàn thờ Phật của bà, đột nhiên ‘bùm’ tiếng quỳ xuống.

      Bà ta kêu lên: "A di đà Phật! Nàng còn sống! Nàng vẫn còn sống!"

      Bà ta cúi người xuống, dùng sức dập đầu liên tục.

      Đầu tóc của bà ta rối loạn, trâm cài đỏ thắm tán lạc. Châu Phật tay bà ta thuận theo mỗi cái dập đầu cũng nặng nề chạm xuống mặt đất.

      Bịch! Bịch! Bịch! . . . . . .

      cái. Hai cái. Ba cái.....

      Từ đầu đến cuối bà ta có ý định ngừng lại.

      Tôi nghe thấy Văn công công hô lên: "Nương nương."

      Ông ta vọt tới đỡ lấy hoàng hậu, muốn ngăn cản bà ta tiếp tục dập đầu. Ông ta kêu gào : "Nương nương, người thể. Người cần phải bảo trọng phượng thể."

      Hoàng hậu tựa như ngơ ngẩn, bà ta quay đầu lại. Nụ cười vẫn còn ở môi, ánh mắt bà ta tán loạn. Dường như bà ta nhìn Văn công công, lại dường như phải nhìn ông ta.

      Bà ta giọng : "Văn An, ngươi biết ? Nàng ấy còn sống! Nhậm Lan Châu còn sống!"

      Văn công công kêu gào : "Đúng, nàng ấy còn sống. Ta biết người vui mừng, cũng biết trái tim treo lên của người cuối cùng cũng hạ xuống hơn phân nửa. Nhưng ....Nhưng người phải bảo trọng phượng thể."

      Hoàng hậu si ngốc : "Bảo trọng....phượng thể?"

      Văn công công : "Đúng vậy, đất lạnh lẽo, nương nương, người mau mau đứng lên ."

      Hoàng hậu được Văn công công kéo lên, chậm rãi đứng dậy, lại đột nhiên quỳ xuống.

      Bà ta nhìn tượng Phật, : "Văn An, Phật chủ Bồ Tát, bọn họ gạt ta?"

      Văn công công thở dài, : "Nương nương, bọn họ lừa gạt ngài. Thành tâm của người cảm động trời đất, bọn họ nhất định lừa gạt người, nhất định giúp người."

      Hoàng hậu lắc đầu cái, : "Văn An, ngươi gạt ta. Ta mắc phải nhiều nghiệp chướng như vậy, ông trời nhất định hung hăng trừng phạt ta."

      Văn công công lại quỳ xuống, : "Nương nương, người ngàn vạn lần đừng như vậy. Lòng của người, nô tài đều hiểu. Ông trời cũng hiểu."

      Hoàng hậu lời. Văn công công lại từ từ kéo bà ta đứng dậy.

      Dưới dìu đỡ của Văn công công, hoàng hậu ngồi lại ghế.

      Bà ta hơi cúi đầu, lẳng lặng ngồi đó, hề nhúc nhích.

      Văn công công lui sang bên. Tôi nhìn ông ta chút, chỉ thấy mặt ông ta đầy nước mắt.

      Ta kinh ngạc nhìn tất cả chuyện này, trong lòng mê mang hiểu gì. Ký ức trước đây đổ ập xuống. Tôi nhớ nội điện này, mỗi lần tôi bị hoàng hậu trách phạt, những lần đó bà ta đều chế giễu móc. Trong mắt tôi, cho tới bây giờ hoàng hậu đều là người cao cao tại thượng, lạnh lẽo cay nghiệt. Cùng với người lúc nãy như hai người khác nhau.

      Bà ta vẫn ngẩng đầu lên. Văn công công cũng chỉ cúi đầu lau lệ.

      Lại qua rất lâu, đột nhiên cung nữ vội vàng vào, tấu : "Nương nương, thái tử điện hạ. . . . . ."

      Nàng ta còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng bước lộn xộn chân truyền đến, chi chít dày đặc, nhưng trong nháy mắt đều đồng loạt dừng lại ở cửa điện.

      Người nọ tới.

      tới. bước, hai bước, ba bước, bốn bước. . . . . .

      đến gần, qua, tới phía trước.

      Tôi nhìn thấy vạt áo màu vàng đỏ của , hoa văn quen thuộc. Tôi nhìn chằm chằm vào những hoa văn kia, nhìn đến khi tôi cảm thấy hai mắt phát đau, giống như bị kim châm đâm vào vậy.

      Tôi nhắm hai mắt lại.

      Sau đó, bên tai tôi cuối cùng còn những tiếng vang ù ù đó nữa, rốt cuộc bắt đầu cũng có thể dần dần nghe thấy giọng của .

      "....Mẫu hậu, xin cho phép nhi thần mang Nhậm Lan Châu . . . . . ."

      "Bịch" tiếng, hình như là châu Phật của hoàng hậu rơi xuống đất, "Con, con muốn mang nàng đâu?"

      Cảnh Thành cười lạnh : "Còn có thể mang đâu? Dĩ nhiên là đại lao Hình bộ?"

      Hoàng hậu : "Ta, ta cho phép con mang nàng . Nàng đến chỗ nào cả, chỉ ở chỗ này, ở chỗ này của ta."

      Dường như bà ta nổi điên, nặng nề vỗ lên tay vịn ghế ngồi.

      Cảnh Thành lạnh lùng : "Mẫu hậu. Nhậm Lan Châu bị định tội. Hơn nữa, lúc trước nàng vượt ngục trốn , tội thêm bậc. Hộ bộ giam được nàng. tại nhi thần muốn nhốt nàng vào đại lao Hình bộ, nghiêm ngặt trông chừng, bất luận kẻ nào cũng thể đến gần nàng."

      Tôi suy nghĩ mê loạn. Tất cả những gì tôi nghe được vào lúc sáng, bây giờ cũng với tất cả ở chỗ này lẫn lộn cùng chỗ.

      Tôi mở mắt ra, Cảnh Thành đứng ở trước mặt tôi. Bóng lưng quen thuộc, xiêm áo quen thuộc. Tất cả của đều đối với tôi vô cùng quen thuộc.

      Nhưng mà thanh của , tại sao lại lạnh lẽo như thế, dường như chưa từng nghe thấy qua?

      . . Tôi từng nghe qua. Là ngày tôi bị giam ở Hộ bộ, lúc lạnh lùng ném xuống những lời đó, giọng điệu của , giống y chang bây giờ.

      Hoàng hậu đứng lên, : "Thành nhi! Con muốn ép mẫu hậu sao?"

      Cảnh Thành làm cái lạy, : "Nhi thần dám. Nhi thần chỉ muốn nhắc nhở mẫu hậu câu , thiên triều Đại Cảnh ta từ lúc khai quốc cho tới nay, tổ tông định ra quy củ rồi, hậu cung được tham gia vào chính . Lúc trước Nhậm Lan Châu phạm phải tội lớn, chính là tội nàng mắc phải khi còn làm nữ quan. Tuy Nhậm Lan Châu là nữ quan, nhưng án cũng liên quan đến việc chính trị. Mẫu hậu mặc dù là hoàng hậu cao quý, nhất quốc chi mẫu, nhưng thể vi phạm vào tổ huấn hậu cung được tham gia vào chính . Nhi thần, kính xin mẫu hậu nghĩ lại."

      nâng cao giọng lên.

      Hoàng hậu cười lạnh : "Hay cho câu hậu cung được tham gia vào chính. Hay cho thái tử."

      Bà ta cười to : "Văn An, Văn An, ngươi mau đến nhìn xem! Nhìn xem bổn cung sinh dưỡng ra nhi tử tốt! Nhi tử tốt!"

      Bà ta cầm lấy ly trà bên cạnh, ‘bịch’ tiếng ném xuống.

      Ly trà nhất thời bể thành mảnh vụn, mảnh vụn văng tứ tung.

      Có cung nữ cả kinh kêu lên: "Thái tử điện hạ."

      Chỉ thấy Cảnh Thành chậm rãi nâng ống tay áo lên, nhàng lau gò má bên trái chút, sau đó lại rũ tay xuống.

      Dường như tôi nhìn thấy ống tay áo của có dính chút máu tươi.

      Cảnh Thành lại : "Nhi thần kính xin mẫu hậu lần nữa, cho phép nhi thần mang Nhậm Lan Châu nhốt vào đại lao Hình bộ. Nhưng nếu như mẫu hậu vẫn cố ý đồng ý như cũ, nhi thần cho người đến đợi ngay ở ngoài cửa. Chỉ cần nhi thần ra lệnh tiếng, như vậy thể theo ý của mẫu hậu. Nhi thần cũng muốn chịu trách nhiệm tội danh bất hiếu."

      Hoàng hậu cười lạnh : "Khá khen cho thái tử ở trước mặt mẫu hậu của mình ra vẻ ta đây! Thái tử của thiên triều Đại Cảnh ra, là uy phong! Thành nhi, con thừa dịp phụ hoàng con bị bệnh nằm ở giường rồng, cứ như vậy mà xem thường bề , bất trung bất hiếu, phạm thượng tác loạn?"

      Cảnh Thành lạnh lùng : "Nhi thần dám."
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59. Tuyệt tình

      Editor: NanaTrang


      Tôi bị người của thái tử kéo ra khỏi cung Vĩnh Khang.

      Hoàng hậu muốn xông lên ngăn cản, nhưng lại bị thị vệ thái tử mang tới vây quanh.

      Thái tử bước nhanh ra cửa, cao giọng hạ lệnh: "Giữ nghiêm cung Vĩnh Khang, bất luận kẻ nào cũng được ra vào. Nếu như có người làm việc thiên tư*, khi phát , chém!" (* vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp)

      Cung Vĩnh Khang nhất thời hỗn loạn thành bầy. Cung nữ thái giám cũng mù mịt biết làm sao.

      Văn công công chạy đến, kêu lớn: "Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ!"

      Thái tử đưa lưng về phía ông ta, : "Văn công công, ta hiểu biết ngươi muốn gì. Mời ngươi trở về . Bất luận lí do thoái thác nào, đều hữu dụng."

      dẫn đầu mọi người, giải tôi .

      Quả nhiên tôi bị ném vào trong đại lao Hình bộ. biết là phòng giam nào của Hình bộ, hình như phòng giam này chỉ nhốt mình tôi.

      Tôi bị đẩy mạnh vào trong, cũng theo tiến vào, sau đó phất phất tay.

      Bọn thị vệ liền yên lặng lui ra ngoài.

      Rốt cuộc, rốt cuộc, chỉ còn lại hai người. Tôi và .

      Ánh mắt đụng nhau.

      mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào tôi. Trong mắt xẹt qua tia bi thương kỳ dị.

      Tôi nhìn , giống như trải qua thiên sơn vạn thủy, dường như qua mấy đời, rốt cuộc tôi cũng xuyên qua thủy triều lạnh như băng, lâu như vậy, mệt đến thế, mờ mờ ảo ảo vô thường như vậy. Tôi đều e ngại, tôi cố gắng chống đỡ, vì giờ khắc này, có thể đứng ở trước mặt lần nữa.

      Bởi vì chính miệng hỏi câu như vậy:

      "Tại sao?"

      Thân hình hơi nhoáng lên. Ánh mắt của di chuyển tấc nào, chỉ là chút bi thương trong mắt bị tôi nhìn thấy lúc nãy cũng biến mất sạch .

      "Cái gì?"

      giọng, sóng gió.

      Bên môi của tôi lên ý cười, lại hỏi lần nữa: "Tại sao?"

      im lặng.

      Tôi nhìn : "Tôi biết, ngày đó ở Miên thành, người gãy đàn Mi hồ chính là ngươi. Tôi biết, ngày đó ở Tây Cương, người đưa hoa phù dung cho tôi chính là ngươi. Thế nhưng, ngươi lại năm lần bảy lượt muốn độc sát tôi, ngươi lại muốn nhốt tôi ở chỗ này. Ngươi giành lại tôi từ ở trong tay hoàng hậu. Tất cả những chuyện này đều là vì cái gì? Thái tử điện hạ?"

      Cảnh Thành! Cảnh Thành! Tất cả những chuyện này là vì sao? Vì sao ngươi lại muốn tôi hận ngươi như thế? Tiếp đó, sau khi biết những gì ngươi làm cho tôi ở Miên thành và Tây Cương, lại ngươi như vậy?

      Rốt cuộc cũng mở miệng: "Những chuyện này, ngươi nghe được từ chỗ nào? Ở nơi nào? Là người nào sắp xếp ngươi ở nơi đó nghe được?"

      Tôi sửng sốt.

      mỉa mai: "Ngươi thể đúng ? Như vậy ta cho ngươi biết. Ngươi nghe được ở trong tòa nhà gọi là ‘Mai trạch’ từ phủ thái tử của ta về phía Tây ba dặm."

      cười: "‘Mai trạch’ kia cách phủ thái tử của ta xa như vậy....Nhậm Lan Châu, ngươi ngờ đúng , ta muốn tìm Mạnh Khách chuyện, tại sao ở trong phủ thái tử, lại cố tình chạy đến nơi đó?"

      Tôi giống như trôi lơ lửng ở trung, nhìn mình đứng ở trước mặt của Cảnh Thành, khó tin mà nhìn vào và mình. Dường như tôi nghe thấy mình hỏi: "Cái gì?"

      "ha ha" cười tiếng, : "Lúc ấy khi ta và Mạnh Khách đến kế sách này, Mạnh Khách vẫn chưa yên tâm, Nhậm Lan Châu ngươi là người thông minh như thế, làm sao dễ dàng bị lừa như vậy? Nhưng ta với , Nhậm Lan Châu này, người khác biết, ta còn biết sao?"

      bước lên phía trước, cười : "Luôn luôn có vài người chưa từ bỏ ý định, muốn lấy án của ngươu viết bài văn* lớn đẩy ta vào chỗ chết. Mặc dù ta có tai mắt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn biết kẻ địch trong cung rốt cuộc là người nào. Ha ha, ai biết kẻ địch còn nóng lòng hơn so với ta, bọn họ lại nhịn được dùng ngươi làm mồi nhử. Cũng tốt, ta liền tương kế tựu kế, diễn trò ở trước mặt ngươi và bọn họ. Trong lúc ta và Mạnh Khách chuyện cũng thương lượng xong. Lúc chúng ta chuyện cũng biết các ngươi nghe ở bên ngoài." (* dựa vào việc nào đó để rêu rao, thổi phồng lên)

      ha ha cười : "Đúng, là ta theo ngươi đến Miên thành, lại cùng ngươi đến Tây Cương. Nhưng như vậy sao? Ta Miên thành cũng chỉ là vì thăm dò Cảnh Phi. Cảnh Phi và ngươi đều cho rằng mình may mắn, lại có thể chạy trốn ra khỏi phòng giam Hộ bộ? Nhưng lại biết rằng là chính ta muốn để cho ngươi chạy trốn, bởi vì muốn nhìn xem rốt cuộc là ai lợi dụng án của ngươi hãm hại ta. Ha ha, ngược lại câu được con cá lớn Cảnh Phi này, đào ra ít chuyện ở Miên thành của . tốt, khi đó ta ngàn dặm xa xôi đến Miên thành chuyến, mặc dù khổ cực nhưng ngược lại hề uổng phí chuyến này chút nào. Về phần Tây Cương," Trong nháy mắt cụp mi xuống, "Về phần Tây Cương, ta cũng chỉ là Mạc Bắc lấy chút sơ oa, thuận đường nhìn xem Cảnh Nhiên ở Tây Cương giở mánh khóe gì. Nhưng lúc đó lại nảy lên lòng tham, nghĩ đến có thể sử dụng ngươi chút. Nếu phải ta tặng hoa cho ngươi Cảnh Nhiên làm sao có thể dễ dàng phát tìm được ngươi, sau đó lại vọng tưởng dùng ngươi tới kinh thành giở trò, làm hại ta lần nữa?"

      Tôi lui về phía sau, chống lên vách tường.

      nhất quyết buông tha, chăm chú nhìn vào tôi, giống như muốn nhục nhã tôi: "Những lời ta và Mạnh Khách với nhau, đúng là nhiễu khẩu nan bối. , khi đó, có mấy lời căn bản ta tiện thêm, nhưng mà, ha ha."

      thu tiếng cười lại.

      Tôi đột nhiên sợ hãi. Dường như đoán được cái gì. Tôi sợ tàn nhẫn mà ra khỏi miệng.

      Nhưng vẫn mở miệng. môi nở ra nụ cười nhạt: "Ngươi, quả nhiên, vẫn tin tưởng sao?"

      Lạnh lẽo từng chút từng chút tràn xa, cắn xé, gặm nhắm, kim châm muối xát đến thấu xương, ăn đến tận xương tủy.

      Toàn thân tôi lạnh như băng, sợ mình cứ như vậy mà ngã xuống.

      Tôi thể, ngã xuống ở trước mặt .

      lại tiến tới gần bước. Hai mắt có chút gợn sóng nào, nhưng ý cười bên môi lại tăng lên: "Nhậm Lan Châu, ngươi —— cứ như vậy mà tin tưởng ta?"

      Tôi vẫn còn ở giữa trung, nhìn mình sao? Nhìn mình dùng hết tất cả hơi sức, chỉ muốn dựa vào mặt tường này, thể để cho mình ngã xuống.

      Mặt tường lạnh như băng này cuối cùng lại thành chỗ dựa đáng tin cậy nhất ở trong thời khắc này, ở trong cuộc sống bao la này.

      Sau đó, cuối cũng tôi cũng khôi phục lại chút sức lực.

      Tôi cũng cười. Tôi biết mình cười, bởi vì tôi cảm thấy khóe môi của mình cuối cùng cũng có thể giương lên.

      nhìn tôi. Nụ cười môi biến mất. Ánh mắt của bắt đầu thay đổi, trở nên bén nhọn như đao, lưỡi đao rét lạnh, dường như muốn đâm thủng tôi, đem từng tấc từng tấc liên tiếp xé ra.

      Tôi dựa vào tường, từ cao nhìn chằm chằm vào tôi, dường như muốn giẫm nát tôi ở dưới chân, nghiền thành bụi đất, tiếp tục giương tay lên, chút cũng lưu tình.

      ra ở trong lòng , tôi giống như là hạt bụi hèn mọn có thể tùy ý trêu đùa.

      Tôi chậm rãi mở miệng, : "Đúng, tôi từng tin tưởng ngươi như vậy. Nhưng từ nay về sau, bao giờ nữa."

      Nụ cười bên khóe môi lại giương lên, vô cùng nhợt nhạt. híp mắt lại, lông mi che kín ánh mắt.

      Giọng của an ổn chậm rãi: "Từ nay về sau? Làm sao còn có từ nay về sau. . . . . ."

      Mấy chữ cuối cùng của giống như còn hơi. kịch liệt ho khan, đau đớn ngồi xổm xuống, sau đó, thế nhưng lại ho ra ngụm máu tươi.

      Máu tươi dần dần giọt cỏ khô, máu đỏ vô cùng chói mắt. Tơ máu dinh dính, nhìn thấy mà ghê người.

      Thị vệ của lại đây. Có người dìu đỡ .

      nhìn tôi. chỉ mò mẫn hai tay bắt lấy người đó, ngọ ngoạy đứng dậy, sau đó khàn khàn : "."

      Đám thị vệ ôm lấy rời .

      Gần đến cửa lao, đột nhiên nắm khung cửa, khàn khàn giọng : " có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng thể đến gần Nhậm Lan Châu. Trông coi nghiêm ngặt, được sai sót."

      Từng câu từng chữ lạnh lẽo, chút tình cảm cũng có.

      Thị vệ thấp giọng đáp tiếng "Vâng".

      đỡ lấy tường, nhúc nhích. lát sau, cửa tù ‘rầm’ tiếng vang lên.

      Rốt cuộc cũng rời .

      Tôi chậm rãi ngồi mặt đất. Tôi biết khí lực của mình, lúc nãy liên tục dựa vào tường, tôi mới có thể cười, mới có thể , từng câu từng chữ đều tiêu hao hết toàn bộ khí lực trong cơ thể tôi.

      Tay của tôi phát run, tôi nắm cỏ khô đất, nắm chặt bọn chúng vào trong lòng bàn tay, nhưng vẫn phát run.

      Cỏ khô thô ráp chịu nổi, lòng bàn tay của tôi đau đớn chịu nổi, nhưng tôi dường như hoàn toàn nhận ra.

      Tôi phát run, tôi muốn xiết chặt răng. Mặc dù chung quanh có ai, nhưng tôi lại thể khóc.

      Tôi bao giờ rơi lệ nữa.

      Tôi nắm cỏ khô rất chặt, giống như muốn nắm nát bọn chúng vậy, sau đó xen lẫn với máu thịt ở cùng chỗ.

      Tấu khúc khuynh tâm Mi hồ, mặt hồ tiếng đàn du dương, là khúc tấu cho tôi. Trong khúc này đều là từng ly từng tý chuyện cũ và tình cảm của hai chúng tôi.

      Hoa phù dung đầy sân ở Tây Cương, dịu dàng ngọt ngào, vì tôi mà chọn lựa, để cho tôi tán gẫu an ủi tịch mịch, mùi hoa và ảnh hoa.

      Nhưng đều là mưu của . bày ra tầng rầng lớp lớp lưới, sau đó tầng tầng lớp lớp bao bọc tôi lại. Tôi bị tùy ý lợi dụng, dắt tới kéo , chút tôn nghiêm cũng có.

      Nơi này là quá lạnh rồi.

      Tất cả tình cảm, khổ sở, triền miên, vui mừng, bi ai, bất đắc dĩ của mười mấy năm qua đương nhiên đều là trò đùa. có thể chỉ cần dùng câu mỉa mai, là có thể tiêu hủy hết toàn bộ trò đùa tan thành mây khói.

      Nhậm Lan Châu, ra ngươi căn bản nên có nhiều tình cảm như thế.

      Tôi cười lên, tôi nghe thấy tiếng cười của mình.

      Nhậm Lan Châu, ngươi, rất buồn cười.
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60. Bức vua thoái vị

      Editor : NanaTrang

      Giờ Dần, tiếng gõ canh vừa qua, tôi liền bị người đánh thức từ trong giấc mộng.

      Toàn thân ông ta mặc y phục dạ hành, thanh thô cứng: "Mau dậy , theo ta."

      Mặc dù ông ta giọng, nhưng khẩu khí kia cũng khiến cho tôi lập tức nhớ đến người đó.

      "Lão Trương đầu, là ông?!"

      Ông ta nhíu nhíu mày, gật đầu cái, dùng chìa khóa mở xiềng xích của tôi ra, sau đó kéo tôi cái ra khỏi cửa lao.

      Tôi lảo đảo bị ông ta đẩy về phía trước, ở chỗ rẽ nhìn thấy lính canh ngục nằm ngổn ngang mặt đất. người khác cũng là thân y phục dạ hành, nhìn thấy bọn tôi ra ngoài gật đầu cái, sau đó vượt qua người đất, kéo cửa chính ra.

      Tôi tới cửa, đột nhiên : "Tôi . Các ngươi muốn mang tôi đâu?"

      Lão Trương đầu : "Ngươi cần phải sống, cần hỏi nhiều."

      Tôi cười lạnh : "Mỗi lần như vậy đều ràng, tôi cam lòng."

      Lão Trương đầu "Hừ" tiếng: "Hình bộ hạ lệnh, giờ ngọ ba khắc ngày mai ngươi bị vấn trảm. Ngươi còn ?"

      Trong giọng của ông ta lộ ra nóng nảy cùng tức giận.

      Tôi đành phải tạm tời tin tưởng, ông ta lại từ sau lưng đẩy tôi cái, sau đó : "Triệu huynh, chúng ta mau."

      Bọn họ kéo tôi . Bên ngoài đại lao Hình bộ là con đường tĩnh lặng, hoàn toàn đen kịt. Lại có ba người chờ ở nơi đó.

      Lão Trương đầu kéo tôi chạy bộ đến trước mặt bọn họ, hỏi: "Thế nào?"

      người trong đó : "Chín cửa đều đóng hết. có thủ lệnh của Đinh đại nhân, được ra vào chín cửa."

      Đinh đại nhân? Đinh Hữu Binh bộ? Nhạc phụ của thái tử?

      Lại có người : "Quân đội Phong doanh và Tiếu doanh cũng bị Đinh đại nhân thay quân rồi."

      Phong doanh và Tiếu doanh, là hai chi quân đội cách kinh thành gần nhất. Trừ Ngự Lâm quân và Cấm vệ quân, kinh thành yên ổn liền nắm giữ Phong doanh và Tiếu doánh trong tay.

      Căn cứ vào điểm này, từ khi thiên triều Đại Cảnh ta khai quốc cho đến nay, Phong doanh và Tiếu doanh, chi là do hoàng thượng tự mình trông coi, chi khác là do Binh bộ kể cả thái tử cùng nhau trông coi. Hôm nay, hai chi quân đội này, đều ở trong tay Đinh Hữu.

      Lão Trương đầu gật đầu cái, : "Nếu như thế, chúng ta tới cửa Tây Lâm."

      Họ Triệu kia hỏi: "Vì sao? Phong doanh và Tiếu doanh, chia ra cửa Sùng Lễ gần phía Nam và cửa Đức Quảng ở phía Bắc. Nếu bọn họ ở trong tay Đinh đại nhân, chúng ta cần phải ra khỏi thành, vì sao hai cửa này, lại cố tình về phía cửa Tây Lâm phía Tây?"

      Lão Trương đầu : "Đinh Hữu này hiểm xảo trá. Trước khi , chủ nhân dặn dặn lại, muốn chúng ta ở lâu thêm chút."

      Đám người còn lại cũng lên tiếng: "Vâng"

      Bọn họ ôm lấy tôi lập tức xuất phát.

      Đường phố kinh thành yên lặng tiếng động. Gió đêm gào thét, cuồn cuộn nổi lên mảnh vụn lẻ tẻ đất, lại tàn phá bừa bãi mà ném bọn chúng lên trung. Cửa sổ mỗi nhà đều khép chặt, chỉ có lá cờ vải của cửa hàng bị gió to cuộn lên, phần phật đánh vào trong vách tường.

      đội lính tuần tra chạy bộ tới. Chúng tôi trốn ở bên. Chỉ nghe thấy binh lính cầm đầu : "Mọi người cần phải cẩn thận hết sức, được bỏ qua đám người khả nghi nào."

      Chúng tôi chờ bọn họ chạy , lúc này mới cẩn thận ra khỏi chân tường, tiếp tục về phía trước.

      Đột nhiên lại gặp phải đội binh lính, đội này chạy nhanh hơn so với đội lúc nãy, khiến cho chúng tôi thiếu chút nữa là né tránh kịp, may bóng đêm nồng đậm, bọn họ phát ra.

      Bọn họ đột nhiên dừng lại, tiếp đó nghe thấy người : "Vương Đại Quý, ngươi dẫn đội đến nơi của Trương đại nhân ở Tri Gián viện, nhất định phải bảo đảm Trương đại nhân vào triều đúng giờ. Lý Tam, ngươi dẫn đội chỗ của Hà đại nhân ở Lại bộ, cũng cần phải bảo đảm hôm nay Hà đại nhân vào triều."

      Hai binh lính đáp tiếng, cho nên bọn họ phân tán thành hai nhóm, chia ra hai hướng khác nhau chạy .

      Vì sao triều hội ngày hôm nay lại quan trọng như thế. Chẳng những giữ nghiêm chín cửa, còn điều quân đội ở ngoại ô tới, hơn nữa còn trông coi nghiêm ngặt các văn võ bá quan?

      triều hội ngày hôm nay, bọn họ đề phòng ai? Bảo vệ ai? Bao vây ai?

      Giết ai?

      Lúc này tôi mới ngẫm lại lời lúc nãy của Lão Trương đầu.

      Đám người Lão Trương đầu dường như là cùng phe với Đinh Hữu?

      Tôi nhớ ở Miên thành, Cảnh Phi có qua, lúc ấy hãm hại thái tử, chính là Cảnh Phi . Như vậy lúc hãm hại thái tử , rất có khả năng là Cảnh Phi và Đinh Hữu.

      Tôi vội kéo lão Trương đầu: "Cảnh Phi, bây giờ ở nơi nào?"

      Lão Trương đầu vừa vội , vừa : "Hôm qua, đột nhiên Vương Gia bị điều khỏi đại lao Hình bộ, tại biết tung tích."

      Chẳng lẽ, thái tử phát chuyện Đinh Hữu làm ra?

      Nhưng cho dù nhận ra sao. Ban nãy đám người lão Trương đầu rồi, chín cửa và hai doanh kinh giao đều ở tay Đinh Hữu.

      Kinh thành lớn như thế, quyền thế này kinh sợ người trong thiên hạ, giờ khắc này đối với Đinh Hữu mà , dường như sớm là dễ như trở bàn tay.

      Chỉ đợi đến khi bắt đầu lâm triều, bách quan vào triều.

      Tôi bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm trước hoàng hậu : Kim thượng bị bệnh nặng.

      Tiết mục trình diễn ngày hôm nay, có lẽ chính là màn thái tử bức vua thoái vị. Thái tử bức vua thoái vị, lưu đày Đinh Hữu, cũng là hoàng tước tại hậu*.

      [* nằm trong câu ‘đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu’ (bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau) => thành thành ngữ châm biếm những người chỉ lo quyền lợi trước mắt, bất chấp tai họa ở phía sau; ếch ngồi đáy giếng; thấy lợi tối mắt; cũng có thể ví dụ: người có lòng muốn ám toán người khác, lại nghĩ rằng có người cũng ở trong bóng tối tính toán mình]

      Tôi suy nghĩ dần dần ra. Đột nhiên dừng chân lại.

      Lão Trương đầu quay đầu lại, : "Ngươi làm sao vậy?"

      Tôi cười lạnh : "Lão Trương đầu, nếu như ông cho ta biết vì sao ông phải cứu ta, tôi nhất quyết cùng ông."

      Lão Trương đầu : "Ngươi ? Chẳng lẽ ngươi muốn chết ở trong đại lao? Giờ ngọ canh ba bị vấn trảm?"

      Tôi lạnh lùng : "Nếu các ông khống chế thái tử, nếu các ông cố ý muốn cứu tôi, tất nhiên có bản lãnh buộc thái tử thả tôi ra. Trừ phi, các ông muốn dùng tôi để đổi lấy Cảnh Phi?"

      Tôi nhớ hoàng hậu cũng muốn tôi chết.

      Lão Trương đầu nhìn chằm chằm vào tôi. Những người khác cũng tụ lại tới đây, bao vây chặt xung quanh tôi.

      Lão Trương đầu "Hừ" tiếng, : "Ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi, là có thể đổi được mạng của Vương gia nhà ta?"

      Ông ta thở dài, : " cho ngươi biết, Đinh đại nhân căn bản biết chúng ta cứu ngươi, chủ nhân nhà ta cũng biết, chỉ là lúc trước Vương gia dặn dò ta, muốn ta sau này phải bảo vệ ngươi. Cho nên ta mới dẫn theo thân tín của Vương Gia, liều chết đến đại lao Hình bộ cứu ngươi."

      Họ Triệu kia cũng mở miệng : " nương, ngươi cần phải đa nghi. Nếu chúng tôi muốn gạt ngươi cùng chúng tôi, sau đó lợi dụng nương, vậy ban nãy chúng tôi sao có thể cho ngươi biết, tại Vương Gia sống chết biết tung tích?"

      Lão Trương đầu lại : "Chủ nhân có đại ân với chúng tôi, cho nên chúng tôi tất nhiên lấy cái chết tương báo. Mưu đồ của chủ nhân, chúng tôi cũng liều chết tham dự. Nhưng chủ nhân muốn xử trí ngươi thế nào, chúng tôi mặc kệ, chúng tôi chỉ nghe theo Vương gia. Vương gia để chúng tôi bảo vệ ngươi, chúng tôi đều thề chết giữ lời hứa, nếu chết có chỗ chôn."

      Tôi giọng : "Ngươi chủ nhân, là Hạ Dung, hay là Thu bà bà?"

      Trong mắt Lão Trương đầu lóe lên tia dịu dàng và bất đắc dĩ: "Là Đại tiểu thư."

      Ông ta thở dài, : "Thực dám dấu diếm, hôm nay chủ nhân quả thực để cho ta dẫn huynh đệ đại lao Hình bộ mang ngươi. Ta lo lắng chủ nhân gây bất lợi cho ngươi, cho nên cướp trước bước, hạ mê những huynh đệ kia, mang theo những người khác ta tin tưởng. Ngươi yên tâm, ta đồng ý với Vương gia, tất nhiên bảo vệ ngươi chu toàn, bình an đưa ngươi ra khỏi thành."

      Tôi khẽ mỉm cười, : "Đa tạ. thôi."

      Gió càng lúc càng lớn. Sắc trời cũng dần dần sáng lên. Bước chân của chúng tôi càng thêm vội vã.

      Tôi hiểu tâm tư của bọn họ. Bọn họ muốn trước khi trời sáng đưa tôi ra khỏi thành. Nếu , sau triều hội lâu, trong triều đình, trong kinh thành, sau khi giương cung bạt kiếm, ngộ nhỡ khi đó Thu bà bà thấy tôi tới, nổi lên lòng nghi ngờ, thông báo Đinh Hữu phong tỏa chín cửa, nhất định tôi ra được.

      Cửa Tây Lâm của triều Đại Cảnh. Trọng binh canh giữ, cổng thành, cờ quạt ‘sọt soạt’ vang lên.

      Lão Trương đầu lên trước, nhìn vệ binh giữ cửa : "Chúng ta là người của Đinh đại nhân, có quân vụ khẩn cấp trong người, cần phải lập tức ra khỏi thành."

      Vệ binh kia : "Có thủ lệnh của Đinh đại nhân ?"

      Lão Trương đầu móc thủ lệnh ra, đưa cho .

      Vệ binh kia cẩn thận nhìn thủ lệnh chút, lại nhìn nhìn chúng ta, gật đầu cái.

      muốn vội vàng qua, lại nghe thấy có người ở bên kêu lớn: "Khoan ! thể cho !"

      Tôi quay đầu nhìn lại.

      tướng lĩnh trẻ tuổi mặc quân trang, mặt như quan ngọc, bên môi mang theo nụ cười, thần thái nhàn nhã, nhưng ánh mắt lại như kiếm.

      Là Phương Khải, Phương Khải dưới trướng của Cảnh Nhiên ở Tây Cương.

      chậm rãi bước tới đây, : "Lấy thủ lệnh của Đinh đại nhân ra cho ta nhìn xem."

      Vệ binh kia đưa thủ lệnh cho .

      Phương Khải liếc cái, : "Thủ lệnh quả thực là tự tay Đinh đại nhân, nhưng, thủ lệnh này, lúc này dùng được."

      Tôi sửng sốt.

      Chỉ nghe lão Trương đầu : "Làm sao có thể? Hôm nay chín cửa đều đóng, chỉ có thủ lệnh trong tay Đinh đại nhân là cho phép qua. Tấm này lại chính là thủ lệnh của Đinh đại nhân, vì sao để cho chúng ta qua?"

      Phương Khải cười : "Vì đảm bảo an toàn kinh thành ngày hôm nay, Đinh đại nhân hạ lệnh ở giờ Dần, chỉ có thủ lệnh ngài ấy viết sau giờ Dần, mới có hiệu lực." (giờ Dần : từ 3 giờ đến 5 giờ sáng)

      mỉa mai cười : "Thủ lệnh này của các ngươi, là viết sau giờ Dần?"

      Lão Trương đầu : "Ngươi, ngươi phải ở cửa Tây Lâm. Cửa Tây Lâm là do Phong đại nhân trấn giữ, Phong đại nhân ở đâu?"

      Phương Khải cười ha hả, : "Phong Vũ mang lòng gây rối, ngày hôm nay sớm bị bắt , thay thành Phương mỗ tiếp nhận chức vụ, ông, biết?"

      vừa dứt lời, thu nụ cười lại, vung tay phải lên:

      "Bắt lại."

      Chương 61. Thiên La

      Editor: NanaTrang

      Chúng tôi bị giam trong căn phòng cổng thành, ở đây có thể nghe ràng toàn bộ tiếng vang ở dưới cổng.

      Tiếng chuyện xột xột xoạt xoạt của thủ vệ, cũng rất ràng.

      Trong kinh thành, trong hoàng cung, trong triều đình, có phải lúc này binh nhung tương hướng, thành vương bại khấu*?

      (* việc quân cùng hướng, thắng làm vua thua làm giặc)

      Tôi đột nhiên nghĩ, tôi ở bên Cảnh Thành ngần ấy năm, tân tân khổ khổ muốn giúp vững vàng ổn định mưu cầu vị trí điện Kim Loan đó, nhưng mà, bản thân tôi ngay cả vị trí đó trông như thế nào, cũng biết được.

      là buồn cười quá.

      Tôi nhìn sang bên cạnh. Ban nãy Lão Trương đầu mới ác đấu với bọn họ phen, người có vài chỗ bị trọng thương, máu chảy kinh tâm.

      Bọn họ cứu tôi từ trong đại lao Hình bộ ra, tất nhiên rất giỏi võ công.

      Tôi lại nhìn Phương Khải đứng ở trước phòng. đưa lưng về phía chúng tôi, nhìn về phương xa. Phương xa đó có thể nhìn thấy hoàng cung, mái cong tường đỏ.

      cũng coi như là người thông minh lỗi lạc. Còn có cả Mạnh Khách.

      Nhiều người vốn dường như chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng hôm nay đều vì người của bọn họ mà dấng thân vào tranh đoạt vị trí trong điện Kim Loan, liều mạng cho đến khi ngươi chết ta sống mới thôi.

      Thực là buồn cười.

      Tôi bỗng nhiên cười lên. Lão Trương đầu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.

      Phương Khải cũng quay đầu lại, nhìn tôi.

      Đinh Hữu. Cảnh Phi. Có lẽ còn có Cảnh Nhiên.

      Tất cả bọn họ đều muốn đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu*, nhưng cũng có thể tất cả mọi người đều mưu kế tính toán tường tận, tự cho là thông minh. (* giải thích ở chương trước)

      Tôi cười kịch liệt. Tôi nhớ chính mình cũng từng đưa thân vào trong cục diện như vậy.

      Người kia, bây giờ vẫn còn ở trong cái cục này. Thắng thua khó dò.

      Sau ngày hôm nay, cuối cùng giang sơn là của ai?

      từng , đó là thứ muốn. Mặc dù chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, cũng muốn ngồi lên vị trí điện Kim Loan kia.

      Bọn họ vẫn còn ở liều mạng chơi trò chơi này, tôi chỉ có thể đứng xa mà nhìn. Tôi có thể pha trò, có thể tức giận mắng, càng có thể thương hại.

      Cười cười, tôi đột nhiên rơi lệ.

      Những người này, rốt cuộc đều làm cái gì?

      Có binh lính vào, quát lên: " cho cười."

      Lại nghe thấy Phương Khải chậm rãi : " cần mắng nàng."

      Binh lính kia ngẩn người, vội vàng im miệng lui ra. Phương Khải tới, : "Có thể cho Phương mỗ biết, ngươi cười cái gì hay ?"

      Tôi đáp.

      Phương Khải lẳng lặng nhìn tôi lúc lâu, lúc này mới xoay người ra ngoài.

      biết qua bao lâu, đột nhiên phía xa truyền đến tiếng ồn ào, tiếp theo nghe thấy có người kêu lớn dưới cổng thành: "Mau mở cửa thành, để chúng ta ra khỏi thành."

      Phương Khải lạnh lùng : "Các ngươi có thủ lệnh của Đinh đại nhân ?"

      Người nọ kêu lên: "Chúng tôi chính là người nhà của Đinh đại nhân, mau để chúng tôi ra khỏi thành."

      Phương Khải : " có thủ lệnh của Đinh đại nhân, bất luận kẻ nào cũng được ra khỏi thành. Phương mỗ chưa từng thấy qua người nhà của Đinh đại nhân, đề phòng dừng bất trắc. . . . . ."

      Nhất thời nghe thấy tiếng binh lính quát, có người chửi mắng: "Phương Khải, ngươi là gian tặc, là tiểu nhân, uổng công thúc thúc ta trọng dụng ngươi như vậy."

      Dường như bọn họ bị áp giải .

      Dưới cổng thành dần dần an tĩnh.

      Lại biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy bầu trời kinh thành, tiếng chuông đồng vang lên. Tiếng chuông đồng này kỳ lạ, bén nhọn khác thường.

      Bên cạnh biết tại sao có người cả kinh kêu lên: "Ối? xảy ra chuyện gì vậy?"

      Tôi nghe ra đó là tiếng chuông "Việt chuông". Việt chuông này ở phía bên phải của điện Kim Loan. Thiên triều Đại Cảnh ta, chỉ khi nào tiêu diệt quan thần phản bội nổi loạn mới đánh "Việt chuông" này, bày tỏ ý được quá giới hạn.

      Người nọ ban nãy : "Xảy ra chuyện gì? phải Đinh đại nhân , phải chờ sau khi cứu Vương gia ra, mới có thể đánh Việt chuông này sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Đinh đại nhân , động thủ trước?"

      Lão Trương đầu mím chặt môi, lời.

      Chẳng lẽ mình Đinh Hữu đánh "Thanh Quân Trắc*"?

      [* thanh trừ thân tín, kẻ xấu bên cạnh vua. Vốn là cử chỉ chính nghĩa, nhưng lúc nào cũng biến thành lý do chính để phát động phản loạn, chống đối chính quyền trung ương (theo baidu)]

      Những người ban nãy dường như muốn chạy trốn ra khỏi kinh thành, nhưng bọn họ lại bị Phương Khải cản lại.

      Tôi giật mình trong lòng, ngước mắt nhìn Phương Khải.

      vẫn lẳng lặng đứng như cũ, đưa lưng về phía chúng tôi, hề nhúc nhích.

      Từng tiếng chuông Việt chuông liên tiếp truyền đến, sau đó dần dần nghe thấy nữa.

      Tôi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội hỏi: "Ban nãy các ngươi có để ý, tiếng chuông Việt chuông này rốt cuộc vang lên mấy tiếng?"

      người cười lạnh : "Đến lúc nào rồi, còn ai lưu ý đến tiếng chuông này đánh mấy tiếng?"

      Lão Trương đầu ở bên lại : "Nhâm nương, tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"

      Tôi : "Việt chuông này, nếu là Quân Vương tự mình tiêu diệt phản loạn, phải vang mười tiếng, ứng với số ‘Thiên Can’. Nếu như, nếu như là thần tử ‘Thanh Quân Trắc’, vang mười hai tiếng, ứng với số ‘Địa Chi’."

      Mọi người yên lặng gì.

      Lại nghe thấy giọng của Phương Khải vang lên: " cần suy nghĩ, Việt chuông này, ban nãy vang lên mười tiếng."

      chậm rãi đến gần, giơ giấy viết thư cầm tay lên, cười : "Hoàng thượng tiêu diệt phản loạn rồi. Đinh Hữu và Mã Ngưng, đều bị hạ ngục."

      Hoàng thượng?

      Tôi nhìn thấy thân thể lão Trương đầu run lên, lại nghe thấy ông ta : "Những người khác đâu?"

      Thái tử đâu?

      Phương Khải cười : "Những người khác? Cái này ta cũng biết. Ta chỉ biết ta trông coi cửa Tây Lâm này, bắt được các ngươi, còn có những người tự xưng là người nhà của Đinh đại nhân kia. là náo nhiệt."

      Lão Trương đầu hỏi: "Ngươi muốn xử trí chúng tôi như thế nào?"

      Phương Khải cười ha hả, : "Cái này ngược lại ta thể quyết định. Mới vừa tiêu diệt phản loạn, nay sợ rằng ai chú ý đến các ngươi. Có lẽ, phải ủy khuất các ngươi ở lại cổng lầu nho này lát rồi."

      đột nhiên nhìn ta cái, sau đó rời .

      Yên lặng lát, lại nghe thấy có người giọng hỏi: "Chủ nhân, chủ nhân bà ấy, sao chứ?"

      Lão Trương đầu giọng quát : " cho lung tung."

      Cũng biết là qua bao lâu. Lại nghe thấy trận tiếng ồn, có người kêu lên: "Ta có chuyện quan trọng, muốn gặp Phương tướng quân."

      Sau đó nghe thấy thanh của Phương Khải: "Người tới là ai? Muốn gặp ta?"

      Người mới tới kia : "Phương tướng quân, có phải ngươi bắt được người tự xưng là phụng thủ lệnh của Đinh Hữu, muốn ra khỏi thành hay ."

      Phương Khải : "Ở chỗ của ta, hôm nay bắt được những người này, nếu , ta còn biết ngươi là những người kia."

      Người nọ lại : "Tướng quân, Thánh thượng có lệnh, tiêu diệt phản thần, thiên hạ đại xá. Xin Phương tướng quân mau thả người bị bắt."

      Phương Khải : "Quả là có lệnh tới, là có thể thả mấy người, nhưng lại có thể thả tất cả mọi người ra khỏi thành. Mệnh lệnh này của ngươi, là từ đâu mà đến?"

      Người kia : "Ngươi cần quản mệnh lệnh này là từ đâu mà đến, nếu như ngươi tuân theo, chính là kháng chỉ!"

      Phương Khải : "Chuyện cười! Cái ban nãy ta mới nhận, chính là thủ dụ của thái tử, sau thời gian nén nhang mới thả hai người. Theo như ngươi thánh chỉ gì đó, ta căn bản biết. Có ai , người này giả truyền thánh chỉ, bắt lại cho ta."

      Lại nghe thấy người nọ cao giọng hét : "Khoan ! Các ngươi nhìn xem, đây là cái gì?"

      Phương Khải cả kinh kêu lên: "Long Tuyền lệnh?"

      Người nọ cười lạnh : "Ngươi vẫn tính là mắt vụng, có thể nhận ra được lệnh bài này. Ngươi nhìn chút xem, Long Tuyền lệnh này, có khắc chữ gì?"

      Long Tuyền lệnh có khắc bốn chữ, "Như Trẫm Thân Lâm".

      Đây là ai? Lệnh bài này từ đâu mà có?

      Phương Khải lạnh lùng : " cần. Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

      Người kia : "Ngươi đem những người ta mới thả hết ra, ta muốn dẫn bọn họ ."

      Phương Khải đáp.

      Người kia : "Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?"

      Phương Khải : " dám. Người đâu, đem người ở phòng Bắc mang xuống."

      Chúng tôi bị áp tải đến dưới cổng thành. Xa xa chỉ thấy người, thân thanh sam, nhàng đứng đó.

      Lão Trương đầu ở bên cạnh tôi, bỗng nhiên kêu khẽ tiếng, tựa hồ là vô cùng kinh ngạc.

      Tôi cũng nhận ra, người nọ chính là Thu bà bà. Bà ta nữ giả nam trang, tiếng nào, thấy chúng tôi đến gần mới mở miệng : "Tướng quân, ta muốn mượn ngươi chiếc xe."

      Phương Khải lạnh nhạt : "Nơi này của ta chỉ là cổng thành nho , có xe ngựa để cho các hạ dùng."

      Thu bà bà cười lạnh : "Nếu ta giơ Long Tuyền lệnh này lên lần nữa, ngươi thể nghe theo mệnh lệnh của ta?"

      Phương Khải nhìn chằm chằm vào , được lát, mới nhả ra câu: "Cấp xe cho bọn họ."

      Tùy tùng dắt xe ngựa đến đây. Chúng tôi lên xe, lão Trương đầu ngồi ở phía trước lái xe.

      Thu bà bà cười : "Đa tạ Tướng quân."

      Bà ta bước vào bên trong xe.

      Lão Trương đầu quay đầu ngựa lại.

      Rốt cuộc cửa thành cũng từ từ nâng lên.

      Ngựa ngừng dùng chân cọ cọ mặt đất, lặp lặp lại vận sức chờ phát động, muốn lập tức phi nhanh.

      Lại nghe thấy phía sau lưng có tiếng vó ngựa truyền đến, càng lúc càng gần. Tôi nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy Long kỳ phấp phới, bụi đất tung bay.

      Cửa thành dâng lên, dừng lại, hề nhúc nhích.

      Dường như ngựa càng lúc càng gấp gáp, vó ngựa liều mạng cào mặt đất. Buồng xe ngừng lắc lư.

      Thu bà bà quát lên: "Tướng quân, ngươi còn mau ra lệnh cho bọn họ nhanh mở cửa thành ra?"

      Chỉ thấy Phương Khải đưa lưng về chúng tôi, đứng ở ven đường.

      Đoàn kỵ mã chạy nhanh đến càng lúc càng gần.

      Dẫn đầu là ngựa trắng, thân ngựa đeo Long Vân. ngựa ngồi người, toàn thân màu vàng đỏ.

      Chính là thái tử Cảnh Thành.
      Last edited by a moderator: 20/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62. Địa Võng

      Editor: NanaTrang

      Thái tử mang theo người đến, đám thiếu niên dẫn đầu phía trước đều mặc cùng kiểu y phục, ánh mắt thấu tịnh*, bội đao chiếu sáng lấp lánh. (* lộ ra vẻ trong sạch, sạch )

      Thái tử hơi gật đầu, chỉ nghe thấy thị vệ ở bên cạnh kêu lớn: "Hoàng thượng có lệnh, nữ quan Thu thị cùng đảng với phản thần Đinh Hữu, mau chóng tróc nã, được sai sót. Khâm thử."

      Thu bà bà cười : "Chỉ dựa vào các ngươi, cũng dám bắt ta?" Bà ta lại giơ Long Tuyền lệnh lên.

      Thái tử thèm nhìn tới, cười lạnh : "Ta kính trọng bà hầu hạ phụ hoàng hơn hai mươi năm, bà vẫn nên thúc thủ chịu trói , đừng để cho ta làm khó."

      Thu bà bà ném Long Tuyền lệnh , lại cười lạnh : "Nếu hoàng thượng muốn bắt ta, tại sao chính ông ta đến?"

      Thị vệ quát lên: "Lớn mật!"

      Thái tử giơ tay lên ngăn lại, : "Phụ hoàng bệnh nặng, có cách nào đến đây. Phụ hoàng chắc chắn nể tình bà hơn hai mươi năm ở bên cạnh ông, làm khó bà. Bà mau trở về cùng chúng ta ."

      ra, trận cục tiêu diệt phản loạn này, là hoàng thượng và thái tử cùng nhau bày ra.

      Thu bà bà cất tiếng cười to, : "Ông ta lừa ta nhiều năm như vậy, lần này còn muốn lừa ta sao?"

      Bà ta đột nhiên xoay người lại, kéo tôi ra khỏi buồng xe, biết từ chỗ nào lấy ra cây chủy thủ, trong nháy mắt để ngang cổ của tôi.

      Bà ta lạnh lùng : "Nhậm Lan Châu ở chỗ này. Ngươi thả chúng ta , sau đó thả Phi nhi của ta ra."

      Ánh mắt của Cảnh Thành vẫn chuyển đến mặt tôi, : "Chỉ dựa vào mạng của Nhậm Lan Châu, ngươi liền muốn đổi nhiều mạng như vậy, ngươi rất coi trọng nàng rồi."

      cười lạnh tiếng, lại : "Chỉ là, ta còn muốn cảm tạ bà. Nếu phải là bà đưa nàng đến đây, ở trong kinh thành làm ra động tĩnh lớn như vậy, sợ rằng chúng ta cũng dể dàng gì mà phát được, người tiếp ứng trong kinh, trừ Đinh Hữu ra, còn có bà nữa. Nếu phải để cho các ngươi cứu Nhậm Lan Châu ra, làm sao có thể khiến cho bà lộ diện?"

      Thu bà bà "hừ" tiếng, : "Đây là kế sách của ngươi, hay là kế sách của hoàng đế?"

      Cảnh Thành khẽ nhếch khóe môi, trả lời lại.

      Thu bà bà buồn bã cười : "Nếu như ngươi đáp ứng lời ban nãy của ta, cùng lắm mạng của ta ngọc thạch câu phần*. Việc đến nước này, cả đời Thu Liên ta dù sao cũng hủy hết." (* ngọc nát đá tan; ngọc đá đều cháy; tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ)

      thanh của bà ta thê lương đến đáng sợ: "Ta phá con của ông ta, ta vẫn có lời."

      Bà ta ngửa đầu lên, cười lớn tiếng, lúc lâu mới dừng lại.

      Thu bà bà quay đầu lại nhìn Cảnh Thành, chủy thủ vừa căng, tôi cảm thấy da thịt của mình bị vạch ra.

      Bà ta lạnh nhạt : "Ngươi có hiểu , nếu , cũng nên. . . . . ."

      Chữ ‘hận’ bà ta còn chưa ra chủy thủ bị đánh rơi. Tôi bị kéo qua bên.

      Lão Trương đầu cũng cầm cây chủy thủ, gác ở cổ của Thu bà bà.

      Ông ta quay đầu lại, đầy mặt lo lắng, : "Nhậm nương, mau, mau!"

      Thu bà bà : "Lão Trương đầu, ông điên rồi?"

      Lão Trương đầu : "Chủ nhân, đại tiểu thư, lão Trương đầu ta có lỗi với bà. Nhưng ta chịu nhờ vã của Vương gia, lập trọng thệ, nhất định phải bảo vệ Nhậm tiểu thư cả đời an toàn."

      Cảnh Phi. Cảnh Phi.

      Thu bà bà buồn bã cười : "Phi nhi! Con đúng là như vậy. . . . . ."

      Lại nghe thấy Cảnh Thành : "Những loạn thần tặc tử các ngươi, còn ở chỗ này lại, rốt cuộc có xong hay !"

      Lão Trương đầu đáp, quay đầu lại nhìn tôi đứng thẳng hề nhúc nhích ở bên : " mau! Còn mau !"

      Cảnh Thành : "Ngươi cho rằng nàng có thể tới đâu? Phương tướng quân mở cửa thành, ai cũng được ra."

      Lão Trương đầu cười lạnh : "Thái tử điện hạ. Ban nãy thảo dân nghe những lời thái tử điện hạ , hoàng thượng chắc là, chắc là cực kỳ khẩn trương đại tiểu thư. Nếu như lúc này ta đả thương đại tiểu thư, tất nhiên thái tử điện hạ có cách nào trở về với hoàng thượng."

      Cảnh Thành đáp, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta.

      đột nhiên cười lạnh : "Ông uy hiếp ta?"

      Lão Trương đầu thở dài, : "Thảo dân dám. Thảo dân ở trong phủ điện hạ ngần ấy năm, được thái tử điện hạ chăm sóc ít. Đáng tiếc thảo dân là người của Vương gia. Thảo dân chỉ có thể ở trong hôm nay nhắc nhở thái tử, mong thái tử điện hạ nghĩ lại."

      Thu bà bà hô: "Lão Trương đầu, ông thể cứu Nhậm Lan Châu! Tuyệt đối thể! Nếu như ông cứu nàng, ta phải dùng cái gì để đổi lấy tính mạng của Phi nhi?"

      Hai mắt Lão Trương đầu rưng rưng: "Đại tiểu thư! Ngày đó Vương gia quỳ ở trước mặt ta, cầu xin ta đáp ứng. Ta thể đồng ý. Đại tiểu thư, hôm nay lão Trương đầu làm như vậy, mặc dù sợ rằng cứu được Vương gia, nhưng ta nghĩ, Vương gia cũng nguyện ý."

      Cảnh Phi.

      Thu bà bà thê lương cười tiếng: "Nhi tử ngốc của ta! Nhi tử ngốc của ta. . . . . ."

      Bà ta giãy dụa, phản kháng nữa. Bà ta chậm rãi ngồi xổm xuống. Lão Trương đầu đỡ lấy bà, từ từ ngồi theo bà, chủy thủ vẫn luôn để cổ của bà.

      Huynh đệ của lão Trương đầu ở phía sau tôi im lặng gì. Binh tướng thái tử ở trước mặt tôi cũng im lặng .

      Tôi đứng đó, mặt choáng váng càng lúc càng nặng. Ánh mặt trời màu vàng nhảy ra ngay trước mặt, lại phân tán ra bốn phía. Chúng nó lướt qua bính khí hàn băng trong tay binh lính, tiếp theo đó là bay nhảy xuyên qua u tối trong kinh thành.

      Ngựa ở sau lưng hí lên tiếng.

      Lưỡi đao rét lạnh của binh tướng thái tử chợt lóe.

      Lão Trương đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hô lớn : "Thái tử điện hạ!"

      Cảnh Thành mặt bình tĩnh. Đôi môi mỏng hơi mở ra, nhả ra ba chữ: "Mở cửa thành."

      Cửa thành mở ra khe , chỉ đủ cho người ngựa qua.

      Lão Trương đầu : "Đa tạ thái tử điện hạ." Tiếp theo đó, ông ta đột nhiên quay đầu lại, rít tiếng dài. Con ngựa kia đạp đạp móng ngựa vài cái, đột nhiên giãy thoát khỏi dây cương xe ngựa, nhích lại gần

      Lão Trương đầu hô lên: "Nhậm nương, mau lên ngựa! Mau!"

      Ông ta đột nhiên mau chóng kéo Thu bà bà đứng lên, đưa tay qua kéo tôi lên lưng ngựa, sau đó dùng cán chủy thủ đánh mạnh lên mông ngựa.

      Ngựa chạy như tên bắn, kề sát cửa tường mà qua.

      Ngựa chạy rất nhanh. Cả người tôi nằm úp lưng ngựa. Tôi nhìn trước mắt, tôi chỉ biết gió gào thét bên tai.

      mặt tôi lạnh lẽo, đó là nước mắt của tôi, bị gió thổi lạnh như vậy.

      Yên tĩnh . Ngoài thành vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, cho nên vẫn rất yên tĩnh. Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng gió mát.

      Ngựa chạy. Vẫn luôn chạy về phía trước.

      Lúc này tôi mới giật mình, tôi biết nó muốn chạy đâu? Nhưng vậy có liên quan gì? Nơi nào mới là nơi tôi nên ?

      Xa xa có ánh sáng chiếu tới, ép tôi phải mở mắt ra. Chỉ thấy con đường giữa trời đất, ánh sáng vạn trượng.

      Ở ngoài kinh thành, lại có đồi bằng phẳng lớn như vậy.

      Tôi ngẩng đầu lên. nơi dưới trời đất này, vậy mà bốn phía yên tĩnh như vậy, chỉ có con ngựa này cõng theo tôi, chạy, chạy và chạy.

      Ánh sáng này đẹp. Nó dịu dàng lại đẹp mắt mà bao trùm xuống dưới, như muốn khư khư sưởi ấm cho tôi, ấm áp khiến khuôn mặt lạnh băng của tôi rơi lệ.

      Tôi ngẩn ngơ nhìn ánh sáng trước mắt. Nó càng lúc càng thịnh, càng lúc càng nhiều, rốt cuộc thành đầy trời rặng mây đỏ, tiếp theo lại chuyển thành màu vàng rực, ánh sáng rực rỡ chói mắt.

      Ngựa đột nhiên dừng lại.

      Tôi từ từ ngồi thẳng lên. Rốt cuộc nhịn được nữa mà lớn tiếng khóc òa.

      Cảnh Phi, lại đối xử với tôi như thế.

      Tôi nhớ lại cái đêm ở Miên thành, liên tục ngừng uống rượu, uống cho đến khi say khước. vừa uống rượu, vừa cười : "Nhậm Lan Châu, tại sao ngươi chỉ muốn làm Nhậm Lan Châu của , lại nguyện làm Châu Lăng của ta?"

      Tôi nhớ ngày đó, tôi từ phủ thái tử vội vàng muốn chạy đến Hộ bộ, trong lòng suy nghĩ, ngàn vạn lần phải nhắc nhở thái tử cẩn thận đoán tâm tư của hoàng thượng. đứng ở ngoài vương phủ của , ngăn cản tôi lại. nhìn vào mắt của tôi: "Nhậm Lan Châu, ta chỉ biết ngươi nhất định cùng ta phủi sạch chỗ này."

      Tôi dường như nhìn thấy trong phủ thái tử, giàn hoa hạ mùi hoa Trà Hương lưu động, cười tiếng, vươn tay ra phủi phủi cánh hoa bàn, : " phải ta vẫn cứ muốn quấn lấy các ngươi, các ngươi mang ta theo?"

      Lại nhìn thấy ngày đó, ngày chúng tôi còn là thiếu niên. Tôi ở bên trong thư phòng của phủ thái tử, vui mừng vì thái tử giải được ván cờ khó, Cảnh Phi lại đến đây, cho tôi biết vốn mới là người đầu tiên giải ra, sau đó cười như cười hỏi tôi: "Ngươi, mất hứng?

      Tôi lại nghĩ tới lúc đầu, ngày mà tôi gặp . Trong thượng thư phòng, nhìn thấy tôi vì che chở cho Cảnh Thành mà hắt nước đá vào người Quận Vương. Sau giờ học, đứng ở dưới tàng cây bên ngoài thượng thư phòng, nhìn thấy tôi và Cảnh Thành ra tiến lên vấn an.

      ngẩng đầu lên, con ngươi trong sáng, mặt mày mỉm cười.

      Lão Trương đầu , quỳ xuống trước mặt ông ta, cầu xin ông ta nhất định phải che chở cho tôi.

      Vì vậy lão Trương đầu mới tới phủ thái tử.

      loạt hồi ức đều bùng lên. Đinh Hữu là loạn thần tặc tử, con của Đinh Hữu chỉ sợ cũng thoát khoải liên quan. Đinh Hữu muốn làm hại thái tử, sợ rằng cũng muốn làm hại tôi. ra, lúc ấy lão Trương đầu ở phủ thái tử, dường như là cố ý điều tra tôi, ra đều là vì khẩn cầu của ngươi, đều là nhắc nhở tôi cẩn thận thái tử phi.

      Cảnh Phi, Cảnh Phi.

      Ngươi đối xử với tôi như thế, hôm nay, tôi phải lấy cái gì để trả lại ngươi?

      Tôi lẳng lặng ở trong nơi hoang dã này. Ánh mặt trời càng lúc càng sáng tỏ, lòng của tôi cũng càng lúc càng hiểu ra.

      Tôi cười tiếng, hơi cúi người xuống, dán vào lỗ tai con ngựa, : "Ngựa ngoan, chúng ta trở về."

      Tôi quay đầu ngựa lại.

      Dường như nó nghe hiểu tôi những gì.

      Lộp độp, vó ngựa dần dần tăng nhanh, đến sau cùng là phi nhanh như bay. Tôi lại nghe thấy tiếng gió vang dội. lâu sau liền trở lại cửa Tây Lâm.

      Cửa thành sớm mở rộng ra. Đám người Thu bà bà, lão Trương đầu, còn có thái tử và binh tướng mang tới, lúc này đều còn ở trước cửa nữa.

      Dân chúng thương nhân, nhốn nha nhốn nháo.

      Thế gian này vốn là chúng sinh mỗi người vui vẻ, lại có ai có thể biết nổi đau của người khác?

      Tôi nhảy xuống lưng ngựa, vệ binh giữ cửa nhìn thấy tôi miệng há to, kinh sợ thôi.

      Tôi nhìn cười cười, : "Phương tướng quân của các ngươi đâu?"

      sững sờ ra lời, đột nhiên sau đó quay đầu chạy ra ngoài, la ầm lên: "Phương tướng quân! Phương tướng quân!"

      Tôi khẽ cười tiếng.

      Phương Khải xuống thành lâu, nhìn thấy tôi, khẽ cau mày.

      Tôi khẽ mỉm cười, : "Phương tướng quân, ngựa này cũng mệt rồi, xin phiền Phương tướng quân đưa tôi đến phủ thái tử."

      lời.

      Tôi cười : "Nếu Phương tướng quân yên tâm, lo lắng tôi muốn ám sát thái tử hay làm gì đó, có thể đến đây soát người của tôi trước."

      Tôi giang hai cánh tay ra.

      Sắc mặt khẽ biến, : "Vậy cần."
      Last edited by a moderator: 21/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63. Trao đổi

      Editor: NanaTrang


      Phương Khải có đưa tôi đến phủ thái tử, mà là đưa tôi vào hoàng cung.

      nhìn tôi : "Hoàng thượng long thể bị bệnh, thái tử làm giám quốc."

      Cung Tử Hoành, là nơi ở của thái tử ở trong cung.

      Cung Tử Hoàng vốn là Đông cung của hoàng thượng thời tiên đế Nam Tuần, là nơi ở khi hoàng thượng giám quốc. Sau khi hoàng thượng lên ngôi, cung Tử Hoành vẫn luôn để trống.

      Phương Khải vẫn trói hai tay của tôi, tôi theo phía sau . với tiểu thái giám bên ngoài: "Xin phiền bẩm báo với thái tử điện hạ."

      Tiểu thái giám gật đầu cái vào. Nhất thời yên tĩnh vắng lặng, chỉ có tiếng ‘đinh đinh ’ của chuông đồng chỗ mái hiên bị gió thổi qua phát ra tiếng vang. Mỗi tiếng đều lạnh lẽo như bạc, ảnh hoa lác đác lưa thưa tà tà đánh vào gạch vào mặt đất, chợt lại có cánh hoa biết tên rơi xuống. mặt đất trống trơn sạch chỉ có mình cánh hoa kia, đỏ tươi như máu chói mắt.

      Đột nhiên nghe thấy mấy tiếng ho kịch liệt ở trong điện, sau đó có người kêu lên: "Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ!"

      Tiếp theo là tiếng bước chân hoang mang vội vàng.

      mặt Phương Khải hơi có thần sắc lo lắng.

      Lại đợi lát, chỉ thấy Lưu thái y cúi thấp đầu, vội vã ra ngoài.

      Tôi biết ông ta, sững sờ chút, giọng kêu lên: "Lưu thái y!"

      Ông ta dừng chân lại, nhìn thấy tôi rất đỗi kinh ngạc: "Ngươi là. . . . . ."

      Tôi gật đầu cái, : "Là tôi."

      Ông ta nhìn tôi, chợt thở dài tiếng.

      Tôi còn muốn hỏi thêm lại nghe thấy giọng the thé của tiểu thái giám ban nãy la lên: "Phương đại nhân, thái tử để cho ngài dẫn người vào."

      Tôi bị Phương Khải đẩy vào trong điện.

      Tôi vào trong điện, lại cảm thấy luồng ấm áp đập vào mặt, buồn bực khiến người ta hít thở thông.

      Giá sách màu gỗ tử đàn, án thư màu gỗ tử đàn.... Lại thanh thanh lãnh lãnh cách khác thường. Tôi theo Phương Khải tiến về phía trước, dưới chân dường như mơ hồ có cảm giác, dư quang khóe mắt xoẹt qua những vật dụng cùng màu kia, cho đến khi màn cửa sổ buồng lò sưởi lọt vào tầm mắt, vẫn là màu sắc thường dùng ở trong phủ thái tử, mưa tạnh trời trong, chớt nhả như khói, giống như mộng cảnh.

      Đập vào mắt là đau. Tôi rũ mắt xuống.

      Chỉ nghe thấy Phương Khải : "Thái tử điện hạ, thần mang người đến."

      thanh yếu ớt của Cảnh Thành: "Là Nhậm Lan Châu sao?"

      Tôi nhớ lại lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy , cũng hỏi Văn công công câu như vậy: "Là Nhậm Lan Châu sao?"

      Chỉ là bây giờ giống như lúc ấy.

      Phương Khải : "Vâng"

      Tôi nâng mắt lên, nhìn thấy thái tử thân áo trắng dựa vào đầu giường. Sắc mặt tái nhợt, đôi môi có chút huyết sắc. Cùng với Cảnh Thành ở cổng thành Tây Lâm lúc trước, như hai người khác nhau vậy.

      nhìn tôi.

      phất tay cái, Phương Khải lui ra.

      Hai tay tôi vẫn bị trói như cũ, tôi đứng thẳng người nhìn .

      Rốt cuộc Cảnh Thành cũng lên tiếng: "Ngươi còn trở lại?"

      Tôi lạnh lùng : "Cầu xin ngươi bỏ qua cho Cảnh Phi."

      Ánh mắt của nhìn sang đây: "Thế nhưng ngươi lại vì Cảnh Phi mà liễu lình trở lại?"

      Tôi đáp: "Vâng"

      "hừ" tiếng, : "Sao ngươi chắc ta thả ?"

      Tôi : "Cho dù ngươi tha cho , mình tôi cũng thể sống qua ngày. Vương gia từng che chở tôi như vậy, tôi tuyệt thể bỏ mặc , mình rời ."

      Cảnh Thành nổi lên nụ cười nhạt bên khóe môi: "Rất tốt. Rất tốt."

      đột nhiên kịch liệt ho khan. Các cung nữ trong điện đều thối lui ra ngoài điện, lúc này nơi này chỉ có hai người tôi và .

      Tôi lẳng lặng nhìn . nhíu mày, tựa hồ hết sức khổ sở.

      Ho khan xong, mở miệng thở hổn hển, sau đó nhắm mắt lại, : "Hôm nay Cảnh Phi còn bất kỳ uy hiếp gì đối với ta nữa. Cũng được, ta có thể cầu xin phụ hoàng thả , chỉ là, ngươi phải đồng ý với ta chuyện."

      Tôi : "Chỉ cần ngươi , tôi làm theo."

      thở dài, : "Ta muốn ngươi ở lại chỗ của ta hai tháng. Trong hai tháng này, ngươi phải ở bên cạnh ta, hầu hạ ta, tấc cũng rời."

      Tôi nhìn , biết vì sao.

      khẽ mở mắt ra, nâng cao giọng chút: "Thế nào? Cũng chỉ có hai tháng này, mới có thể đổi được tính mạng của người trong lòng ngươi, lời chân !"

      Tôi cười lạnh : "Được. Tôi đồng ý với ngươi. Ngươi thể nuốt lời."

      bỗng nhiên nhìn về phía tôi, ánh mắt khôi phục lại băng lãnh như đao:

      "Dĩ nhiên."

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Bên ngoài tẩm điện của , ngăn cách phòng của tôi.

      Cung nữ trong cung Tử Hoàng, đều là ở trong hoàng cung, tôi chưa từng nhìn thấy qua bao giờ.

      Các nàng nhìn tôi đều bày ra vẻ mặt cổ quái mà cười, nhưng chỉ cần bọn họ nhìn thấy Cảnh Thành ra ngoài, lập tức cúi đầu xuống.

      Bông hoa biết tên cắm nghiêng ở trong bình sứ thượng hạng. Bình sứ trắng noãn nhẵn mịn như son, chạm tay vào vuốt cảm thấy ấm áp. Cung Tử Hoành rất ấm, hơi động lưng nổi lên tầng mồ hôi mỏng.

      Cảnh Thành để tôi hầu hạ , chính là để cho tôi theo , bưng trà rót nước gì gì đó. Sau đó, thường luôn đuổi tất cả mọi người ra ngoài điện, chỉ chừa lại tôi và .

      Chúng tôi ai cũng mở miệng, chỉ là nghe bông nến ‘đốp đốp’ vang dội, hoặc là nhìn chim hót ở ngoài cửa sổ.

      hay ngồi rất lâu ở sau án như thế, làm chuyện của mình, ngay cả đầu cũng nâng lên.

      Có lần tôi nhìn thấy Phương Khải, được đề thăng làm thống lĩnh Phong Nhuệ doanh. tới tạ thái tử ân điển. Cảnh Thành ngợi khen , có công tiêu diệt Đinh Hữu.

      là người của thái tử.

      Về sau lại có ngày, lúc tới gặp thái tử tôi đứng ở bên, nghe thấy : "Diên Trú Vương gia, hồi kinh rồi."

      Cảnh Thành cười : "À, thế nào?"

      Phương Khải : "Ngài ấy ngài ấy biết nghiệp chướng nặng nề, chỉ muốn gặp lại đệ đệ và mẫu phi của ngài ấy lần."

      Cảnh Thành suy ngẫm trong chốc lát, : "Cảnh Chỉ có tham dự vào. Cũng được, để cho bọn họ Kinh Giao, trông coi Lăng tiên đế ."

      Phương Khải chần chờ chút, : "Chuyện này, có cần báo cho hoàng thượng hay ?"

      Cảnh Thành vội vàng phê tấu chương, cũng ngẩng đầu lên, : "Đây chính là ý của phụ hoàng."

      Phương Khải đáp: "Vâng." Sau đó cáo lui.

      Cảnh Thành vẫn vùi đầu viết chữ như cũ. Tôi yên lặng lời nào.

      đột nhiên hỏi: "Ngươi hỏi xem vì sao Phương Khải được ta tuyển chọn?"

      Tôi : "Lúc ngươi ở Tây Cương, tất nhiên bày mưu tính kế."

      phê xong quyển, khép lại, để ở bên, lại lấy quyển khác, mở ra, muốn đặt bút viết, cười : "Ta bày ra cái này lưới, dính dáng đến Cảnh Phi Cảnh Nhiên Cảnh Chỉ bọn họ, còn có đám người Đinh Hữu, tất cả đều bao lại, lưới bắt hết. Ngươi , ta tính toán có được ?"

      Tôi bình tĩnh đáp: "Tính toán rất tốt. Bố trí vô cùng tốt. Chúc mừng. Diên Trú Vương gia làm sao so được với ngươi, làm sao có thể đoán được Phương Khải mà trọng dụng thế nhưng sớm là tâm phúc của ngươi."

      Tôi lại : "Phương Khải tận trung với ngươi như vậy, tất nhiên là rất được ngươi tán thưởng. Phương Khải là người hiểm xảo trá như thế, có thể được ngươi chọn trúng trọng dụng, là hiếm thấy."

      im lặng, khóe miệng khẽ nâng lên, rốt cuộc lại viết tiếp. thêm lời nào nữa.

      Tôi còn gặp cả Mạnh Khách. Lần đầu, vội vã đến, nhìn thấy tôi, chỉ nhìn sâu cái sau đó gật đầu, cũng lời nào.

      phê xong quyển, khép lại, để ở bên, lại lấy quyển khác, mở ra, muốn đặt bút viết, cười : "Ta bày ra cái này lưới, dính dáng đến Cảnh Phi Cảnh Nhiên Cảnh Chỉ bọn họ, còn có đám người Đinh Hữu, tất cả đều bao lại, lưới bắt hết. Ngươi , ta tính toán có được ?"

      Tôi bình tĩnh đáp: "Tính toán rất tốt. Bố trí vô cùng tốt. Chúc mừng. Diên Trú Vương gia làm sao so được với ngươi, làm sao có thể đoán được Phương Khải mà trọng dụng thế nhưng sớm là tâm phúc của ngươi."

      Tôi lại : "Phương Khải tận trung với ngươi như vậy, tất nhiên là rất được ngươi tán thưởng. Phương Khải là người hiểm xảo trá như thế, có thể được ngươi chọn trúng trọng dụng, là hiếm thấy."

      im lặng, khóe miệng khẽ nâng lên, rốt cuộc lại viết tiếp. thêm lời nào nữa.

      Tôi còn gặp cả Mạnh Khách. Lần đầu, vội vã đến, nhìn thấy tôi, chỉ nhìn sâu cái sau đó gật đầu, cũng lời nào.

      Cảnh Thành chậm rãi cầm ly trà lên, nhấp ngụm, để ly xuống, lúc này mới quay đầu lại nhìn Mạnh Khách : "Trời ấm lên chút rồi. Chắn hẳn lúc này cảnh sắc Giang Nam rất đẹp. Ngươi sắp xếp chút, ta cầu xin phụ hoàng đến Giang Nam tuần tra."

      Mạnh Khách Chi dường như lắp bắp kinh hãi, thân thể run lên, ngẩng đầu : "Điện hạ, tuyệt đối thể. Phản loạn vừa ổn định, giờ điện hạ lại làm giám quốc. . . . . ."

      Cảnh Thành nhìn sang, thân thể Mạnh Khách run rẩy lời nào.

      Cảnh Thành khẽ mỉm cười, : "Bây giờ ta cầu xin phụ hoàng, ông ấy có nhiều chuyện, đều đồng ý ta thôi. . . . . ."

      chợt quay đầu sang, : "Nhậm Lan Châu, lần này ngươi cũng theo ta."

      Tôi : "Nếu tôi đáp ứng ngươi, chắc chắn giữ lời hứa. Cũng mong điện hạ có thể giữ lời hứa."

      Cảnh Thành lại cười ra tiếng. Tiếng cười kia lại mơ hồ yếu đuối, rơi đến mặt đất.
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :