1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53. Vết sẹo

      Editor: NanaTrang

      Sau khi trong lòng run xong, lại chuyển sang suy nghĩ sâu.

      Tôi bước nhanh đến thư phòng của Hạ Dung. Bên trong thư phòng, Hạ Dung ngồi gần cửa sổ, trước mặt là hai phong thư mở ra. Tay cầm góc thư, nghe thấy tiếng tôi mở cửa quay đầu lại nhìn tôi cười cười.

      Tôi hỏi: "Tổng thương Tây Mẫn?"

      cười to: "Chây lão bản, chúng ta trốn lại trốn, tránh lại tránh, thế mà vẫn tránh khỏi. Tổng thương Tây Mẫn, tất nhiên cần phải gặp mặt Nguyên soái nắm giữ đại quân Tây Cương, ngươi có thể gặp ?"

      Tôi khẽ mỉm cười, : " ra Hạ huynh ngươi sớm biết bọn ta có quan hệ."

      Nguyên soái đại quân Tây Cương, chính là Cảnh Nhiên.

      Hạ Dung : "Cảnh Phi bảo ta chăm sóc ngươi, tất nhiên phải ít chuyện của ngươi cho ta biết, nếu , sao ta có thể giúp ngươi tránh người muốn gặp, người thể gặp?"

      Ta vươn tay ra cầm lấy thư nhìn chút. Ở trong thư Ngô Tham tướng chúc mừng Hạ Dung và tôi được chức tổng thương Tây Mẫn, chúng tôi ít ngày nữa đến gặp Nguyên soái đại quân Tây Cương.

      Hạ Dung lại : "Nếu như ngươi bị bọn họ nhận ra, nhà lớn bé Hạ gia ta cũng nguy hiểm sớm chiều. Vì vậy, chức tổng thương Tây Mẫn này, chúng ta tuyệt đối thể nhận."

      Tôi . Trong thư, chữ viết của Ngô Tham tướng xấu chịu nổi. Bốn chữ tổng thương Tây Mẫn bị viết xiên xiên xẹo xẹo, vô cùng quỷ dị.

      Tôi lại chợt nhớ tới, cho dù con hồ ly Cảnh Nhiên này nhận ra Châu Lăng trước mắt chính là nữ quan Nhậm Lan Châu trong phủ thái tử năm đó, cũng biết chuyện ở Miên thành thái tử muốn giết tôi lần thứ hai.

      Nhiều lắm chỉ biết Nhậm Lan Châu chạy trốn khỏi Hộ bộ đến Miên thành, chuyện Hạ Dung giúp tôi chạy trốn khỏi Miên thành, tuyệt đối thể nào biết được.

      Cảnh Thành và Mạnh Khách là loại người hành động luôn luôn bí mật và gọn gàng. Cảnh Nhiên ở xa vạn dặm, làm sao có thể biết được đoạn nhân quả ở Miên thành?

      Nghĩ tới đây, tôi cười : "Hạ huynh xin yên tâm. mình Châu Lăng tôi đảm nhiệm là đủ rồi. Nguyên soái có nhận ra tôi là bạn cũ của cũng nghĩ tới Hạ Dung ngươi có liên quan gì đến tôi. Chẳng lẽ Hạ huynh quên, ở Tây Cương, ngươi chỉ là bạn phương diện làm ăn với tôi, trước lúc đến Tây Cương, chúng ta hề quen biết nhau?"

      Ngay cả người Hạ gia, cũng chuyện lúc trước của chúng tôi.

      Hạ Dung nhìn tôi, : "Ta cũng phải là người sợ chết. Chỉ là được Cảnh Phi nhờ vả mà thôi. Nếu như ở nơi này ngươi xảy ra chuyện bất trắc gì, sau này ta làm gì còn mặt mũi gặp Cảnh Phi chứ?"

      Thở dài trong lòng. Tôi : "Ngươi yên tâm, mặc dù họ Ngô kia chúng ta gặp Nguyên soái. Nhưng tổng thương Tây Mẫn nho , làm sao tốn công để ý tới, kéo dài ngày tính ngày."

      Tôi lại hỏi: "Nghe sáng nay trong kinh cuối cùng cũng có tin tức truyền đến?"

      Hạ Dung gật đầu cái, : "Khơi thông hồi lâu, cuối cùng cũng có được tin tức. Cảnh Phi đúng là bị giam ở đại lao Hình bộ. Nhưng vụ án của luôn luôn bị nén lại, ai biết rốt cuộc là nguyên nhân vì sao."

      Tôi : "Kỳ quái thế? Thánh thượng cũng qua hỏi?"

      Hạ Dung cười lạnh : "Lúc đầu là do Đinh Hữu tra án này. Nghe lúc báo lên là báo tội mưu nghịch. Sau đó Thánh thượng lại phái Mạnh Khách hợp tác với Đinh Hữu cùng nhau xử án, tội danh mưu nghịch ngược lại được hủy bỏ, sau đó lặp lại tranh luận, đến nay vẫn định ra tội danh gì. Cứ như vậy mà bị gác lại."

      cười ha hả, lại : "Nếu như Cảnh Phi là tội mưu nghịch, cũng tốt thôi. Lúc nào ta cũng khuyên , nhưng lại luôn từ chối cho ý kiến. nay, lại bị người khác định cho tội lớn."

      Tôi lắc đầu cái, : "Hai đại trọng thần chủ thẩm, người bình thường tuyệt đối có cách nào giúp lật lại bản án. Hoàn toàn cần phải đợi ý của Thánh thượng."

      Hạ Dung gật đầu, : "Đúng vậy."

      thở dài, thê lương cười : "Ta chỉ có thể ở chỗ này làm tổng thương hiểu vì sao mà có được, trơ mắt thúc thủ vô sách."

      Việc đời khó đoán, còn có biện pháp gì?

      Sau khi đảm nhiệm tổng thương Tây Mẫn, trong xưởng càng bận rộn hơn. Người Hạ gia rất là vui mừng, chỉ có Hạ Dung lúc nào cũng mặt ủ mày chau.

      Tôi biết là vì tôi mà chịu trách nhiệm.

      với tôi: "Nếu sau này phải gặp Nguyên soái, chỉ cần ta là được, ngươi tuyệt đối thể ."

      Tôi gật đầu. Nhưng lại biết rất , làm như vậy cũng chỉ có thể tránh được nhất thời.

      Nhưng tốt xấu gì cũng tránh hơn được ba tháng.

      Sau khi làm tổng thương Tây Mẫn đến mấy ngày, lại truyền đến tin tức. Ngô Tham tướng bị cắt chức.

      Vừa nghe thấy tin tức này, trong lòng tôi khẽ động, vội vàng chạy đến phủ Ngô Tham tướng. Tới cửa lại thấy vẻ mặt Mã quản gia buồn thiu đứng ở cửa, người Ngô gia khóc sướt mướt, bọn hạ nhân thu dọn đồ đạc.

      Tôi tới hỏi Mã quản gia: "Mã quản gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngô đại nhân đâu?"

      Mã quản gia thở dài sâu, : "Cũng biết là lão gia đắc tội với ai. Lão gia ở Tây Cương nhiều năm như vậy, vẫn luôn sống tốt, tại sao đột nhiên cách chức liền cách chức. Ở Tây Cương lâu như vậy, bây giờ lại phải chuyển đến quê nhà của lão gia. Đường xá xa xôi, biết nên làm thế nào mới tốt."

      Ta nhìn trong đám người tìm tìm, lại hỏi: "Ngô tiểu thiếu gia đâu?"

      Mã quản gia : "Ngày hôm trước tiểu thiếu gia cùng với lão gia rồi. Tuy ta là hạ nhân, nhưng cũng hiểu được tâm tư của ngài. Tây Cương này thể ở lâu. Ít nhất cần phải lưu lại huyết mạch cho Ngô gia."

      Tôi và Ngô tiểu thiếu gia rất thân, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại ở đây.

      Mã quản gia còn cho tôi biết, vị khách quý họ Nhạc mà Ngô Tham tướng từng tôn sùng cũng cáo từ rời khỏi Ngô phủ mấy ngày trước. Cũng dặn dò gì cho nên biết có ở lại Tây Cương hay .

      Mấy ngày ngắn ngủi, Ngô phủ người nhà trống.

      Chỉ lưu lại hoa phù dung ở trong sân của tôi.

      Đêm hôm đó, tôi ngồi trong sân, châm bầu rượu, tự rót tự uống. Ánh trăng ảm đạm chiếu xuống sân viện, hương hoa phù dung. Ngẩng đầu lên nhìn, ngôi sao sáng tỏ, trời cao mênh mông.

      Trong cuộc sống, trùng phùng và xa cách, đều thể dự liệu được.

      Uống hơi cạn sạch. Rượu ngon.

      Tây Cương khí trời ấm dần, mặc dù còn là cực hàn, nhưng gió cũng dần dần ít . Triều đình lại tăng binh đến Tây Cương.

      Độ chi tiêu của Tây Mẫn gia tăng rất nhiều. Cửa hàng vải vóc Lăng Dung của chúng tôi, liên tục ngừng vận chuyển đến trong quân Tây Mẫn.

      Tôi và Hạ Dung rất cẩn thận làm mối buôn bán này. Thống soái chi ở Tây Mẫn lúc trước tôi chưa từng nghe qua, tên là Phương Khải. Cảnh Thành từng ở Tây Cương rất lâu, nơi này có ít hộ bộ cũ của . Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, là chưa từng nghe qua cái tên Phương Khải kia.

      Về sau lại nghe thấy ít tin tức về vị Phương Khải này, quả nhiên, năm trước được Cảnh Nhiên cất nhắc lên. Thống soái chi ban đầu ở Tây Mẫn này biết tại sao lại chọc giận Cảnh Nhiên, bị giết chết, sau đó mới báo sổ gấp lên trong kinh. Binh bộ trong kinh cũng gì. Cảnh Nhiên liền đề bạt Phương Khải này bổ sung vào chỗ thiếu.

      Phương Khải chừng hai mươi tuổi, nghe cũng là nhân sĩ kinh thành.

      Mặc dù cất nhắc có chút vội vàng, chọc người chỉ trích, nhưng nghe đâu Phương Khải này có cách trị quân. Danh tiếng ở trong chi quân đội Tây Mẫn này tệ. Mặc dù so với hai chi khác trong tam quân Tây Cương, cơ hội tham chiến nhiều, có chiến công gì, nhưng trấn thủ địa phương bảo vệ dân chúng lại rất được, cũng coi như là có chiến công.

      Cho nên triều đình cũng chấp nhận trọng dụng của Cảnh Nhiên đối với Phương Khải kia.

      Dân chúng trong thành này đặt cho vị Phương tướng quân kia biệt hiệu, gọi là "thất bát phách".

      Thái Văn Cơ có tác phẩm 《 Hồ Già Thập Bát Phách 》. Nghe Phương tướng quân này là người giỏi thối sáo. Dân chúng bách tính liền đặt cho biệt hiệu này.

      Trong quân Tây mẫn, người có sở trường tấu sáo rất nhiều. Phương tướng quân này lại cho phép mọi người thổi sáo.

      Tôi từng nghe các tướng sĩ ở Tây Mẫn thổi qua khúc: "Hãn hải bạch cốt, sầu vân dã hồn, bất tri thiên lí kỷ quy khách…"

      Đó là lúc tôi vừa mới đến Tây Cương lâu. Đêm khuya hôm đó, tôi từ ở chỗ Hạ Dung trở về, ở góc rẽ của phố chợ, ở trước rượu quán, có lão binh gù lưng uống rượu nóng.

      Xa xa có tiếng sáo loáng thoáng truyền đến. thanh thỉnh thoảng tắc nghẽn.

      Lão binh để ly rượu xuống, nghiêng tai lắng nghe lát, sau đó mở miệng vụng về hát: " Hãn hải bạch cốt, sầu vân dã hồn, bất tri thiên lí kỷ quy khách…"

      Trong đêm lạnh, râu tóc hoa râm của ông thoáng , giọng hát mơ hồ của ông truyền đến kết hợp với tiếc sáo thương tiếc ở nơi xa, là càng thêm thê lương.

      Tôi đứng ở trong bóng đen. Câu chữ này tôi nhớ rất ràng. Năm đó, lúc Cảnh Thành dẫn quân xuất chinh Tây Cương, tôi đứng ở trong gió tuyết tiễn . ở bên tai tôi hát khúc này.

      Nhưng nghe hồi lâu, lại thấy lão binh chỉ hát hát lại câu này.

      Tôi nhớ sau đoạn này còn có câu tiếp theo.

      Câu tiếp theo là: ".... chưởng nan minh, độc mộc khó kình, khả thán nhân gian trù trướng nhân..."

      Nhưng lão binh kia lại hát ra. Ông ta tiếp tục uống rất nhiều rượu, sau đó mới run rẩy lảo đảo rời .

      Mặc dù bước chân của ông ta tập tễnh, nhưng dưới bóng đêm có thể nhìn thấy khi còn trẻ ông ta là quân sĩ chắc khỏe.

      được vài bước, ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Lúc này trăng trong như nước, chiếu lên gương mặt có vết sẹo tàn khốc của ông, kéo thẳng từ mí tóc xuống, chém qua con mắt trái, xuyên qua gò má trái, thẳng đến cổ của ông.

      Vết sẹo ràng ở dưới ánh trăng như thế, vô cùng rung động lòng người.
      Last edited by a moderator: 6/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54. Kẻ điên

      Editor: NanaTrang

      Chi tiêu trong quân đội chi Tây Mẫn này dường như khác với những nơi khác ở Tây Cương. Ngoài mặt, độ chi tiêu vô cùng ít, nhưng lại chú trọng khắp nơi. Những vật này vốn giao cho Tham tướng của mỗi quân trông nom là được, nhưng ở Tây Mẫn, tướng quân Phương Khải lại muốn đích thân can dự vào mọi chuyện. Mấy lần lúc đầu, vải vóc của chúng tôi cũng bị xoi mói vài lỗi, vì vậy thể dụng tâm thêm.

      Vương Bá thường xuyên oán trách, trình tự làm việc nhiều như vậy rất nhiều, tiền thu ngược lại chút cũng tăng lên. Tôi và Hạ Dung thể làm gì khác hơn là trấn an mọi người. Tướng quân Phương Khải này rốt cuộc là hạng người gì, biết cũng chẳng được gì, đành phải cẩn thận làm theo ý phân phó.

      Công nhân cửa hàng Lăng Dung chúng tôi, phần lớn đều là từ Miên thành mang tới. Hạ Dung từng , những người này đều là từ ông cha theo Hạ gia bọn họ, nếu như ở Miên thành phân phát bọn họ bọn họ biết nên nơi nào. Huống chi, những người này đều là công nhân trung thành đến chết của Hạ gia, cho dù thôn xóm gấm vóc ở Miên thành có rất nhiều cửa hành thượng đẳng khác, bọn họ cũng cương quyết đến đó nương nhờ.

      Cho nên nhiều người như vậy, chỉ có thể theo cả nhà Hạ Dung tới Tây Cương.

      Tay nghề thêu dệt của bọn họ đương nhiên là cực kỳ tốt. Lúc làm ăn với Ngô Tham tướng, Ngô Tham tướng muốn hàng của chúng tôi thể quá xuất sắc, cho nên bọn họ chỉ có thể kìm nén lại. Hôm nay đồ Phương Khải muốn có chút xem trọng, những thợ thủ công này đều lộ ra vẻ mặt vui vẻ, mỗi ngày vất vả cần cù ở trong xưởng làm việc, dường như cảm thấy có chút cực khổ nào.

      Sau khi đưa qua mấy lần đầu, dường như Phương Khải rất hài lòng đối với hàng hóa của cửa hàng chúng tôi, sau cùng xoi mói lỗi sai nào nữa.

      Rốt cuộc tôi và Hạ Dung cũng có thể thở phào nhõm. Như vậy tôi cũng có chút thời gian rãnh, ngày đó tôi có thể dạo vòng ở Tây Mẫn này.

      Phố chợ Tây Mẫn so với Giang Nam, tất nhiên là có lầu các sang trọng san sát nối tiếp nhau như ở Giang Nam, nhưng bởi vì phong tục ở nơi này khác biệt rất lớn với Giang Nam, binh lính và dân chúng đến từ trời nam đất bắc, mặc dù trang trí cửa hàng phố chợ giống nhau, nhưng mỗi nhà đều lộ ra phong cách riêng của mình. đường qua, đủ loại khẩu hỗn tạp chỗ, diện mạo khí chất của người đường khác nhau, cũng tương đối xinh đẹp mắt.

      Có lẽ là vì tướng quân Phương Khải thích sáo, nên con đường này có ít cửa hàng sáo tương đối đẹp. Trước cửa của mỗi cửa hàng đều có người thổi sáo. Tài nghệ cao thấp đồng đều, nhưng tiếng sao thổi giao thoa với nhau, phong vị đặc biệt.

      Tôi vào cửa hàng sáo. Cửa hàng này lớn, trong cửa hàng trừ bán sáo ra, còn có buôn bán vài hàng hương liệu từ các nơi Tây Cương thậm chí là Mạc Bắc chuyển tới. Vừa vào cửa, hương thơm lập tức đánh úp lại.

      Tôi hít sâu hơi, khỏi khen ngợi : "Thơm quá."

      Lão bản kia vốn lười biếng dựa vào trong góc, khép hờ hai mắt. Lúc này nghe thấy tôi khen ngợi, lập tức đứng lên, cười tủm tỉm : "Đây đều là hương liệu tốt nhất, tuyệt đối phải hàng giả, già trẻ gạt. Hơn nữa ở chỗ của ta có ít hương thơm, còn có thể làm dược liệu. Công tử, tới mua đồ sao?"

      Tôi vươn tay ra cầm lấy cái trong túi, hỏi: "Sơ oa này của người, từ đâu mà có vậy?"

      Hai mắt của lão bản kia cong cong, : "Công tử quả nhiên là người trong nghề. Liếc mắt cái nhận ra cái này là sơ oa. giấu gì công tử, ta tới Tây Mẫn hơn nửa năm rồi, công tử là người đầu tiên nhìn ra sơ oa của ta. Ta có được sơ oa này là do lúc trước ta buôn bán ở Mạc Bắc. Công tử người xem, đều là hàng tốt."

      Tôi cầm lấy cái sơ oa, nhìn kỹ chút, hỏi: "Sơ oa này phải là sản xuất ở Giang Nam sao? Tỷ như Miên thành?"

      Lão bản kia cười : "Sơ oa Giang Nam dĩ nhiên là cực tốt. Nhưng mấy năm gần đây Mạc Bắc cũng có sơ oa. Công tử có biết, sơ oa này vốn là ở trong tứ quốc Mạc Bắc tiến cử vào Đại Cảnh ta, trăm năm qua, Giang Nam gieo trồng sơ oa ích thịnh*, chỉ là sơ oa ở Mạc Bắc, đương nhiên cũng là thượng giai. Hơn nữa ở trong tứ quốc Mạc Bắc, đối với sơ oa đều vô cùng sùng bái. Đầu năm nay, y dược ở Mạc Bắc cũng dùng sơ oa vào số phương thuốc cổ truyền. Chỉ tiếc ở trung thổ ta thịnh hành cho lắm." (tăng lên phồn thịnh)

      Tôi trầm ngâm .

      Lão bản kia lại : "Trong nhà công tử cũng có người dùng sơ oa này hay sao?"

      Tôi dừng chút, gật đầu cái.

      Lão bản kia : "Vậy đến mua ít . Nếu như công tử mua sơ oa ở chỗ của ta, ta còn có thể lấy chút đường đỏ thượng hạng tặng cho công tử. Công tử ngài cũng biết, ở Tây Mẫn này đường đỏ rất dễ có. Nhưng ở chỗ Mạc Bắc ta nghe , dùng sơ oa này kết hợp với đường đỏ thượng hạng mới có hiệu dụng lớn...."

      Lão bản kia vẫn thao thao bất tuyệt như cũ, tôi hơi có chút nhức đầu.

      Tôi với ông ta: "Được rồi, tôi mua ít. Có lẽ là dùng hơn tháng, ngươi cân đo ước tính cho đúng."

      Lão bản kia nghe tôi như thế, đương nhiên là vui tả siết, lập tức cân cho tôi.

      Có lẽ ngửi lâu, rốt cuộc dần dần cũng ngửi thấy mùi thơm đặc biệt của sơ oa ở trong trăm hương này.

      Đường đỏ. Dùng chung với sơ oa, quả cần phải dùng đường đỏ.

      Lúc trước, lúc Cảnh Phi ở Miên thành gởi sơ oa về cho Cảnh Thành, đều tỉ mỉ viết phương thuốc: "Sơ oa trăm phần, đều là loại tươi mới hái vào tháng ba năm ngoái. Giờ Tuất mỗi đêm, lấy năm phần sắc vào chén nước, thêm vào chút đường đỏ rồi uống ngay khi còn nóng. Dùng liên tục nửa tháng. Trong lúc dùng cần phải kị đồ chua cay."

      Hơn nữa, lúc nào cũng thêm câu: "Cần phải thêm số lượng đường đỏ vừa phải, phương thuốc này vô cùng có hiệu quả."

      Lúc ấy chúng tôi dĩ nhiên hoài nghi .

      Lòng người khó dò nhất.

      Lòng người cũng buồn cười nhất.

      Trong lúc tôi suy nghĩ lão bản sớm gói kỹ gói thuốc cho tôi, dùng sợi dây quấn lại. Tôi cầm lên, tiếng ‘cảm ơn’, muốn nhấc chân ra ngoài bị người đụng mạnh ngã mặt đất, đồng thời mùi rượu thối xông vào mũi.

      Gói thuốc vốn được bó buộc kỹ nhất thời đổ ra đầy mặt đất.

      Tôi còn chưa phục hồi lại tinh thần nghe thấy lão bản kia vội vàng tới hỏi thăm: "Công tử, ngươi sao chớ." Lại la ầm lên: "Cái người điên này, lại tới chỗ của ta quấy rối. Ông cố ý muốn để cho chúng tôi buôn bán đúng ?"

      Tôi giương mắt lên nhìn, chỉ thấy lão giả râu tóc hoa râm rối tung cả lên, đầu tóc che kín khuôn mặt của ông ta. Ông ta xoa xoa cái mông đứng lên, cũng lớn tiếng la hét: "La hét gì mà dữ vậy hả!"

      Lão bản kia : "Lão già điên, ông tưởng rằng ông vẫn còn là hiệp lĩnh? Thanh thu đại mộng . Bây giờ ông chỉ là tên tàn phế, đừng bày ra bộ dạng quan võ tam phẩm gì đó cho ta nhìn."

      Thân hình của lão giả kia hơi lảo đảo, bỗng nhiên nhảy lên phía trước bước nắm lấy cổ áo của lão bản kia quát: "Ngươi cái gì?"

      Lão bản kia run run rẩy rẩy, ràng là có chút e sợ, nhưng ngoài miệng còn cậy mạnh: "Ta đúng sao? Ông nhìn ông xem, cả ngày dạo chơi ở chỗ này, uống rượu cũng trả tiền..."

      Lúc này trước cửa của cửa hàng ông ta vây quanh ít người, trong đó cũng có ít binh sĩ, đều cười lên đứng đó xem náo nhiệt.

      Lão bản kia nhìn sang cửa, có lẽ nhìn thấy người tới cho nên lá gan cũng to ra, vì vậy ông ta ưỡn ngực lên, nhìn về phía cửa hô lên: "Các vị có đúng hay ?"

      Lão giả kia buông lỏng tay ra, lão bản lập tức lui về phía sau mấy bước, nhưng nghĩ đụng phải bàn quầy, làm rớt ít dược liệu xuống đất. Ông ta lại ngừng thối lui, lại đụng phải người lão giả kia. Trong dược liệu có vài viên tròn trơn bóng, lúc này xoay tít lăn ra bốn phía. Hai người bọn họ bất ngờ đề phòng cho nên dẫm lên mấy viên tròn tròn kia, vì vậy lòng bàn chân trợt cái, hai người đồng thời ngã xuống đất.

      Đám người tụ tập ở trước cửa nhất thời cười vang trận.

      Sắc mặt lão bản kia lúc đỏ lúc trắng, vừa giùng giằng đứng dậy, vừa cười lạnh nhìn lão giả còn ngồi ở mặt đất: "Lão điên này, còn mau ? phải ông có võ nghệ kinh người sao? phải ông được xưng là dũng sĩ sao? Tại sao tay chân lại linh hoạt chút nào vậy?"

      Lão giã lúc này cùng với lúc trước như hai người khác nhau, cúi thấp đầu lời nào.

      Lá gan của lão bản kia dường như tăng lên, lại cười lạnh : "Ta rồi, ông sớm còn là hiệp lĩnh gì đó rồi. Mau mau cút ra ngoài cho ta. Đừng ô uế tiệm của ta. Nếu như ông đói bụng ta có thể cho chút cơm ăn. Coi như ta tích chút đức. . . . . ."

      Chợt, lão giả kia đột nhiên ngẩng đầu lên. Lão bản dường như hơi ngẩn ra.

      Lão giả từ từ đứng dậy. Ông ta tới trước quầy, nhìn kỹ vài túi sơ oa.

      Lão bản lùi về phía sau, lại rung giọng : "Ông.... Ông muốn làm gì?"

      Lão giả đáp.

      Lão bản lại lùi về sau. Mọi người ở ngoài cửa cũng an tĩnh lại.

      Chợt, lão giả cầm lấy túi lớn sơ oa kia, vung tay ném lên trung. Nhất thời toàn bộ sơ oa rơi vãi đầy đất, mùi thơm tản ra bốn phía.

      Lão bản giậm chân: "Kẻ điên chết tiệt kia, ta muốn bắt ông đến nơi của Phương tướng quân. Xem Phương tướng quân xử tử ông thế nào."

      Ông ta xông lên trước, túm lấy cánh tay lão giả kéo ra ngoài.

      Lão giả đột nhiên cất tiếng cười to, để cho ông ta tùy ý kéo ra ngoài.

      Tôi đứng ở bên cạnh cửa, lão giả kia bị lão bản liều mạng kéo ra ngoài, khi ngang qua tôi mái tóc dài che kín hai má bị thổi tung.

      Tôi thấy vết sẹo dài bên má trái kia.

      Tâm niệm tôi khẽ động, khỏi đuổi theo đến trước mấy bước, muốn xem lão bản đưa lão nhân kia đến nơi nào.

      Lúc này mọi người ở cửa dần dần tản , tôi xuyên qua đám người đuổi theo hai người kia.

      Lại thấy bọn họ đột nhiên dừng chân lại.

      Tôi nhìn lại, chỉ thấy có tướng quân trẻ tuổi mặc áo giáp trụ mỉm cười ngồi ở cửa hàng sáo, dường như có chút hăng hái lựa sáo.

      Phía sau , có năm bính lính đứng canh.

      Lão bản kia ‘phịch’ tiếng quỳ xuống, kêu gào : "Phương tướng quân, Phương tướng quân phải làm chủ cho thảo dân. Lão già điên này lại tới cửa hàng của ta quấy rối, tổn hại rất nhiều dược liệu thượng hạng của ta. . . . . ."

      ra đó chính là Phương Khải.

      Chỉ thấy Phương Khải hơi ngẩng đầu, nhìn nhìn lão bản kia, lại nhìn nhìn lão giả đứng thẳng tắp bên cạnh ông ta, cười : "Chuyện người điên, thuộc về quân ta trông nom."

      Lão bản kia dập đầu cái, : "Tướng quân biết, lão già điên này vốn là trong quân Tây Mẫn, còn là hiệp lĩnh, biết về sau lại phạm vào lỗi gì, lập tức bị hạ xuất xuống làm binh lính bình thường. Sau đó luôn điên điên khùng khùng."

      Phương Khải "À" tiếng, nhìn lão giả kia chút, mặt vẫn tươi cười như cũ.

      Sau lúc lâu, hơi khoát tay, tiếp đó : "Mang tất cả bọn họ về."

      Lão giả kia vùng vẫy cái, la ầm lên: "Ngươi muốn nhốt ta vào chỗ nào?"

      Phương Khải cười : " liên quan đến ông. Nhìn ông có vẻ là đói bụng mệt rồi, ta cho ông ăn ngon ngủ ngon, được ?"

      Lão giả im lặng, tùy ý để binh lính áp giải . Trước khi , ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào cây sáo trong tay Phương Khải, sau đó thở dài.

      Lão giả bị binh lính áp được vài bước, lại nghe thấy Phương Khải đột nhiên : "Khoan ."

      cầm sáo tới trước mặt lão giả, cười : "Ông cũng thích cái này?"

      Lão giả hơi ngẩng đầu lên, đáp.

      Phương Khải nhìn chằm chằm ông ta trong chốc lát, lại hỏi: "Vết sẹo má trái của ông, làm sao mà có?"

      Thân thể lão giả run lên, nhưng đôi môi vẫn khép chặt như cũ.

      Phương Khải thở dài tiếng, đột nhiên chậm rãi : "Ta nghe người ta , ban đầu lúc thái tử điện hạ đóng giữ Tây Cương, bên cạnh hiệp lĩnh thổi sáo rất hay. Thái tử điện hạ vô cùng tin tưởng ông ta. Hiệp lĩnh đó và thái tử điện hạ thường xuyên cùng nhau thổi sáo và thái tử điện hạ viết ca từ. Trong đó có câu như vậy: ‘Hãn hải bạch cốt, sầu vân dã hồn, bất tri thiên lí kỷ quy khách....’"

      Tôi nghe thấy liền ngẩn ra. Chỉ thấy lão binh kia dường như cũng ngẩn ra, rốt cuộc ông ta cũng quay đầu lại, nhìn Phương Khải.

      Phương Khải khẽ mỉm cười, nâng tay lên khẽ vung, : "Mang ."

      Binh lính áp giải hai người kia . Phương Khải hơi dừng chút, mới chậm rãi theo.

      Tôi vẫn ngây người đứng cách đó xa. Người đường qua lại như thoi đưa, hồi lâu tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      lúc lâu, tôi mới muốn xoay người rời .

      Nhưng lại nghe thấy giọng quen thuộc ở phía sau.

      Trong giọng kia lộ ra ý cười giải hoạt: "Nhậm Lan Châu?"

      Tôi xoay người lại. Quả nhiên là .

      Chỉ thấy khẽ lay động chiết phiến, trong ánh mắt là vẻ tự đắc, lại : "Ta nhìn hồi lâu, quả nhiên là ngươi."
      Last edited by a moderator: 8/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55. Uy hiếp

      Editor: NanaTrang

      Tôi chỉ đành cười : "Ra mắt Đại Nguyên soái."

      Cảnh Nhiên cười : "Đại Nguyên soái gì chứ, ta nghe xong lại thấy đau đầu. Ngươi gọi ta Vương gia là được rồi."

      giương mắt nhìn về phía xa kia, : "Ngươi để ý lão binh kia?"

      Tôi còn chưa kịp trả lời tiếp: "Hay là để ý đến đoạn ca từ thái tử ca ca viết mà Phương Khải mới đọc xong?"

      Tôi cười : "Vương gia cần gì phải lời như vậy. lâu rồi thấy, biệt lai vô dạng?"

      cười cười, : "Những lời này phải để ta hỏi ngươi mới đúng. Nếu phải trong lúc rãnh rỗi ta can thiệp trong nôm chuyện tổng thương, làm sao lại phát tổng thương nho mới nhậm chức bao lâu, Binh bộ lại đột nhiên chọn lỗi, cứ thế mà bãi chức Tham tướng? Ta còn tưởng là ai có thể kinh động đến Binh bộ, khiến Phương Khải dụng tâm đem đám tổng thương tra xét lần. Ha ha, ra lại là ngươi."

      Bỗng nhiên, khẽ vẫy tay, nhất thời từ trong góc đường có mấy thị vệ ra, bao vây tôi lại.

      mặt Cảnh Nhiên vẫn mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, : "Nhậm Lan Châu, lâu gặp, chúng ta có thể ôn lại chuyện xưa chút. Thế nào? đến phủ của ta chuyến chứ?"

      Phủ Tây Cương Đại Nguyên soái nằm ở Tây Tuyền. Tây Tuyền ở phía Nam Tây Cương, cách Tây Mẫn rất xa. Tôi bị bọn họ áp lên xe ngựa, đường lắc lư chậm rãi về phía Nam. đường dính chút giọt nước nào. Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở Tây Cương chênh lệch rất lớn, ban này mặt trời rất nắng, đợi đến lúc tới Tây Tuyền, sớm mệt mỏi chịu nổi.

      Tôi cố chấp hất tay của thị vệ giữ lấy tôi ra, tự mình xuống xe ngựa.

      Cảnh Nhiên sớm xuống ngựa, nhìn thấy ta xuống khẽ mỉm cười, : "Dọc đường cực khổ rồi."

      Tôi đáp.

      Những thị vệ kia còn muốn lên áp giải tôi, Cảnh Nhiên phất tay cái, : "Ở chỗ này, chúng ta phải tiếp đãi khách cho tốt."

      bước lên trước bước, cười : "Nhậm Lan Châu, mời."

      Tôi thong thả bước vào phủ Nguyên soái của . Trong phủ ngược lại thanh thanh đạm đạm, thậm chí bố trí có chút khó coi.

      Cảnh Nhiên vẫn tao nhã lễ độ dẫn tôi vào phòng trước ngồi xuống, sai tùy tùng hâm rượu và thức ăn đưa lên, : " đường tới đây chắc hẳn là mệt rồi nhỉ? Ăn chút đồ ăn trước ."

      Tôi cười : "Vương gia khách khí."

      Tôi tự nhiên uống rượu dùng bữa, để ý tới .

      Cảnh Nhiên cũng mở miệng, cứ thế mà ăn đồ ăn.

      Chợt có người hầu vội vã bước nhanh vào, nhìn Cảnh Nhiên : "Khải tấu Đại Nguyên soái, Phương tướng quân Tây Mẫn có cấp báo."

      Cánh tay cầm ly rượu của Cảnh Nhiên hơi dừng chút, : "Trình lên."

      Tôi cúi đầu hề để ý tới.

      lúc lâu, lại nghe thấy Cảnh Nhiên : "Ngươi cho Phương tướng quân biết, lão già điên đó, tuyệt đối thể lưu lại."

      Người hầu bước nhanh ra ngoài.

      Rốt cuộc tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Nhiên.

      vẫn uống rượu như cũ, có lẽ là cảm nhận được tôi nhìn , cười : "Ngươi thấy quyết định này của ta như thế nào?"

      Tôi lắc đầu : "Đây là chuyện trong quân các ngươi, tôi muốn nhiều lời."

      Cảnh Nhiên cười : "Ta thay thái tử ca ca trừ lão già điên này. Ngày sau thái tử ca ca gặp ta, chắc hẳn còn phải cảm tạ ta đấy."

      Tôi : "Các ngươi và ông ta có thâm thù đại hận gì? Nhất định phải đưa ông ta vào chỗ chết?"

      Cảnh Nhiên cười ha hả, quay đầu lại nhìn tôi lúc lâu, mới : "Đúng rồi, ta ngược lại có chút lo lắng thái tử ca ca trách ta lòng dạ độc ác. Ông ta chỉ là kẻ điên bị giáng chức, nhưng tốt xấu gì cũng nên bảo trụ lại tính mạng của ông ta. Ta cũng chỉ đưa tiễn lão già điên kia đoạn đường, cần ở Tây Cương này nữa chịu tội chịu khổ nữa. cho cùng, đưa ông ta vào chỗ chết chính là ta."

      đến mạng người vậy mà chút để ý như thế, lời cợt nhã. Lòng tôi nảy lên cỗ chán ghét, nghiêng đầu thèm nhìn .

      Nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ như cũ, tôi hỏi: "Lão già điên đó… rốt cuộc phạm phải chuyện gì?"

      Cảnh Nhiên có chút kinh ngạc : "Sao? Ngươi biết?"

      Tôi chậm rãi lắc đầu cái.

      yên lặng lát, mới : "Cái này cũng kỳ quái. Tính ra, khi đó ngươi vẫn còn ở trong phủ thái tử, vì sao lại biết chuyện này. Vừa nãy ta thấy ngươi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm vào lão điên kia, ta còn tưởng ngươi cũng biết ông ta."

      Tôi và lão điên kia, chỉ từng có gặp mặt lần. Đêm đó ông ta hát ca từ của Cảnh Thành nên tôi mới để ý đến ông ta.

      Tôi đáp lời. Bốn phía im lặng được lát, đột nhiên Cảnh Nhiên vỗ chưởng lên bàn, ly rượu ‘lách ca lách cách’ lăn xuống, sau đó nghe thấy Cảnh Nhiên cười ha ha: "Ta lại đánh giá cao ngươi. ngờ thái tử ca ca lại giấu nhiều người bên cạnh như vậy, ở Tây Cương đẩy ta vào hoàn cảnh này."

      dường như cười đến thở hổn hển, lại đứt quãng : "Ha ha, cũng biết thái tử ca ca nghĩ như thế nào. Lão điên đó, vốn tinh thông thuật vu cổ. Thái tử ca ca thích ông ta như thế, chắc là muốn ở trong quân lén lén lút lút làm trận vu cổ gì đó, sau đó lại lo lắng bị phụ hoàng phát , vội vàng cách chức ông ta, nhưng lại giết ông ta, để cho ông ta ở trong quân đội Cảnh Nhiên ta yên tâm mà sống. Sau khi ta tới nơi này, lão điên đó biết truyền tin tức gì đến trong cung."

      Mấy chữ cuối cùng, dường như có chút cắn răng nghiến lợi.

      ra Cảnh Nhiên nhận định lão binh kia là thái tử phái tới tiềm phục ở trong quân .

      Tôi lắc đầu cái, thở dài : "Vương gia, tôi thấy lão binh này chỉ hơi thông hiểu luật được thái tử nhìn trúng, nếu đến dò la tin tức gì đó, sợ rằng đúng là thể ."

      Cảnh Nhiên cười : "Cho tới bây giờ thái tử ca ca đều tuân theo lẽ thường. Ta là đệ đệ của , nhiều năm như vậy cũng đoán ra tâm tư của . ví dụ như Tây Cương này, rốt cuộc giúp ta hay là hại ta? Những lương thảo kia của Cảnh Phi, nay thái tử ca ca ngược lại hề liên tục sung sung túc túc đưa đến cho ta. Nhưng trước đó, cần phải hạ ngục Cảnh Phi, như vậy mới có thể hoãn hơn mấy ngày. Ta ở chỗ này giống như kiến bò chảo nóng, ngày đêm ăn ngủ yên, qua rất nhiều ngày mới có lương thảo đưa đến đây. Nếu như cần phải đưa đến đây, vì sao trước đó đưa?"

      dừng chút, đột nhiên đứng lên tới trước bàn, lại : "Lúc trước nghe , bởi vì ta ở đây chiến bất lợi, Cảnh Phi muốn tới trấn thủ, ta hết sức lo lắng, chỉ sợ Cảnh Phi vừa đến, tất cả công lao của ta ở nơi này ghi hết vào phần của , còn có thể tranh công với phụ hoàng. Nhưng về sau, Cảnh Phi bị giam, mặc dù ta cũng nguyên nhân là gì, nhưng ta lại vui mừng trong lòng, công việc của Tây Cương này rốt cuộc cũng trở lại trong tay ta. Mới đầu cũng may, chiến Tây Cương dần dần thuận lợi, mấy tấu chương dâng lên phụ hoàng đều được khen ngợi. Nhưng nửa năm trước, lại nghe thấy thân thể của thái tử ca ca ổn, tất cả công việc ở Tây Cương đều do tên cẩu nô tài Đinh Hữu trông nom, từ đó Binh bộ liền dồn ép tấu chương của ta. Vô luận ta dâng lên bao nhiêu tấu chương, trong kinh đều là yểu vô tín."

      cười : "Cũng biết thái tử ca ca này bị bệnh hay là giả bộ bệnh? Muốn cố tình thỉnh thoảng gây cho ta chút chuyện?"

      Tôi thở dài, : "Vương gia, lần này ngươi kể cặn kẽ cho tôi nghe như vậy sợ tôi truyền lời lại cho thái tử sao?"

      ha ha cười : "Ban đầu ta nghe thái tử ca ca muốn giết ngươi, sau đó ngươi lại chạy trốn khỏi kinh thành. Nhưng nghĩ ngươi lại chạy trốn tới Tây Cương. Thái tử ca ca đối với ngươi như vậy, ngươi còn muốn giúp sao? Chỉ là cũng khó , chuyện của ngươi thậm chí ngay cả Binh bộ cũng sử dụng, ai biết thái tử ca ca giở tâm tư gì. Cho dù.... Cho dù những người muốn giết ngươi đều dưới sắp xếp của thái tử ca ca, cũng dấu chúng ta diễn trò đấy, Nhậm Lan Châu, ta sợ ngươi bán đứng ta."

      Tôi ngẩng đầu lên, cười càng vui vẻ hơn, vẻ mặt ta hiểu rất .

      đột nhiên "Hừ" tiếng, sau đó kêu lớn: "Dẫn người vào."

      Sau loạt tiếng chân rối loạn, có người bị áp giải vào, sau đó nghe thấy tiếng nũng nịu kêu lên: "Châu lão bản, Châu lão bản mau cứu ta." Xen lẫn với tiếng khóc.

      Tôi vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Dung, Nhị di nãi nãi Hạ gia, thê thiếp của Hạ Dung, Vương Bá, tất cả đều bị áp giải vào quỳ rạp xuống mặt đất.

      Thê thiếp của Hạ Dung sớm khóc thành bầy. Hạ Dung bình tĩnh, mím môi, hề nhìn tôi.

      Dưới kinh hãi, tôi quay đầu lại : "Vương Gia, người làm vậy là sao?"

      Cảnh Nhiên : "Ta cá cược với chính mình, rốt cuộc có nhìn thấy Nhậm Lan Châu ngươi hay ."

      cười tiếng, trở lại chỗ ngồi của ngồi xuống, cười : "Ta cá là cá lương tâm của ngươi, Nhậm Lan Châu. Ta nghe người Hạ gia vẫn đối đãi với ngươi tệ. Hôm nay bọn họ ở tay ta, nếu Nhậm Lan Châu ngươi muốn bảo vệ mạng của bọn họ, thành thành làm việc cho ta."

      Tôi cười lạnh : "Ngươi thân là Đại Nguyên soái Tây Cương, giết người bừa bãi như vậy, sợ có người buộc tội ngươi sao?"

      Cảnh Nhiên cười : "Buộc tội? Ta chấp pháp nghiêm minh, có cái gì có thể buộc tội ta?"

      nhíu lông mày, : "Ngươi cho ta biết, các ngươi thân là tổng thương Tây Mẫn, tạo ra vật liệu thấp kém gây ra bất lợi cho chiến Tây Cương, nên đáng tội gì?"

      Buộc thêm tội khác sợ có lý do. có lòng hại muốn chúng tôi, chứng cứ gì đều cũng có thể tìm được.

      Tôi cười lạnh, hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn tôi làm chuyện gì?"

      Khóe miệng nhướng lên, phất tay cái để thị vệ áp giải người Hạ gia xuống, lúc này mới cười : "Ta muốn ngươi trở lại kinh thành. Ngươi đến kinh thành, tự nhiên có người tiếp ứng ngươi, cho ngươi biết ngươi nên làm gì."

      Tôi : "Vương gia là lợi hại. Chỉ cần mấy mạng người, là có thể thoải mái lập kế ở Tây Cương, quyết thắng ngoài vạn dặm."

      Cảnh Nhiên cười ha ha, thanh quỷ dị. Lời ban nãy của dĩ nhiên có chút lộn xộn. Trong nháy mắt, tôi cho là điên rồi.

      Rốt cuộc cũng ngừng cười, nhìn chằm chằm vào tôi : "Ngươi cần châm chọc ta. Ngươi càng cần trách ta lòng dạ độc ác."

      chợt thở dài, lại : "Bởi vì ta rời xa kinh thành, thể cẩn thận từng bước ."
      Last edited by a moderator: 9/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56. Hồi kinh

      Editor: NanaTrang

      Cảnh Nhiên phái thân tín của - Cổ Nguyên tự mình theo ta. Đường bộ, tiếp tục đổi thành đường thủy, sau đó lại là đường xe ngựa lắc lư. Cổ Nguyên tự mình lái xe. Rốt cuộc tôi cũng trở về kinh thành.

      Sau khi tới kinh thành mặt trời lặn. Xe ngựa dừng lại ở cửa thành, chỉ nghe thấy quan binh giữ cửa quát lên: "Từ chỗ nào tới đây? Mấy ngày nay sau giờ Ngọ chỉ có thể ra khỏi thành chứ thể vào thành. Các ngươi biết lệnh cấm hả?"

      Ta ngồi ở trong xe, chỉ nghe Cổ Nguyên cười : "Chúng tôi từ trong kinh ra ngoài đến nông thôn thăm người thân, đường chậm trễ, kính xin đại nhân thông cảm bỏ qua cho."

      Bọn họ lại ở bên ngoài thầm hồi, có lẽ Cổ Nguyên kín đáo đưa cho bọn họ chút ngân lượng, lại nghe thấy giọng của vệ binh: "Mau vào . bao lâu nữa phải đóng cửa thành rồi."

      Trong lòng tôi cả kinh. Trong trí nhớ của tôi cửa thành này dường như chưa bao giờ đóng sớm như vậy. Nhưng nếu như lời trước đó của Cảnh Nhiên là , có thể thấy Kim Thượng quả bị bệnh nặng rồi.

      Xe ngựa tiếp tục lắc lư về phía trước. Cảnh Nhiên là tốn sức suy nghĩ. Bên trong xe ngựa tôi ngồi này, mành rèm hai bên đều phủ kín, cái rèm trước mặt cũng bị Cổ Nguyên gắt gao coi chừng. đường , tôi hoàn toàn nhìn thấy cảnh vật ngoài xư, cũng biết bọn họ muốn đưa tôi đến đâu.

      Dọc đường vẫn chuyện như cũ. Lúc đường Cổ Nguyên cực kỳ ít , trừ mỗi ngày ăn cơm ngủ dặn dò ta mấy câu, cần phải cẩn thận khắp nơi ra còn câu dư thừa nào cả.

      biết được bao lâu. Cổ Nguyên vén rèm lên, : "Đến rồi."

      Tôi xuống xe, bầu khí trong lành phả vào mặt. Trong xe buồn bực quá lâu, nhất thời sảng khoái tinh thần.

      Cổ Nguyên lại thúc giục: " nhanh lên."

      Lúc này tôi mới nhìn thấy trước mắt còn có con đường , nhìn sơ qua dường như rất là quanh co ngoằn ngoèo. Đầu đường cực , xe ngựa quả thể qua được.

      Tôi theo vài bước, đột nhiên hỏi: "Xe ngựa dừng ở chỗ này sao?"

      Cổ Nguyên quay đầu lại, vừa vội vã về phía trước vừa : "Lập tức có người đến dắt ."

      Tôi tiếp tục cùng . đường hai bức tường cao u tĩnh mịch, bầu trời đầu có chút ngôi sao nào. Trước mặt mơ hồ , chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra bóng dáng của Cổ Nguyên, sau đó theo sát lên.

      Cũng biết được bao lâu, chỉ thấy trước mắt mơ hồ lộ ra ánh nến, người đứng ở phía trước. Cổ Nguyên bước nhanh về phía trước, hướng về phía người kia làm cái vái, : "Mang người đến rồi."

      Người nọ gật đầu cái. Tôi đến gần trước, dưới ánh đèn ảm đạm, chỉ thấy người kia chừng hơn năm mươi tuổi, mặt trắng râu, mặt mày hiền hoà.

      Ông ta khoát khoát tay, Cổ Nguyên cung kính đứng ở bên. Người nọ cẩn thận nhìn tôi đánh giá từ xuống dưới phen, sau đó lại dùng tay ra hiệu để tôi theo ông ta.

      Tôi nhìn chút Cổ Nguyên, Cổ Nguyên nhìn tôi gật đầu cái. Mặc dù tôi đầy bụng hồ nghi, nhưng lại có biện pháp, đành phải theo người kia.

      Đường nơi này ngược lại chật hẹp như lúc nãy, con đường dần dần rộng rãi, nhưng vẫn nhìn lắm. Mọi nơi có ánh sáng, chỉ có cái giá nến ở trong tay người đằng trước. Dưới ánh nến lay động, tôi nhìn bóng của hai người lúc dài lúc ngắn.

      Tôi vừa vừa suy nghĩ. Dọc theo con đường từ Tây Cương tới kinh thành này, phần lớn thời gian tôi đều ngây ngốc. Thẳng cho đến ngày tìm nơi ngủ trọ, tôi thấy bến đò viết mấy chữ " Tân Môn độ ", trong bụng thầm hiểu, sắp đến kinh thành rồi. Tâm đột nhiên cuồng loạn, nhưng tôi lại nghĩ ra rốt cuộc là vì người nào vì chuyện gì.

      Cho tới bây giờ, tôi cũng biết Cảnh Nhiên muốn tôi vạn dặm xa xôi trở lại kinh thành là muốn gặp mặt ai, muốn làm cái gì. Cảnh Nhiên này là con hồ ly ác độc xảo trá, ngờ tàn nhẫn như vậy, lợi dụng tính mạng nhà họ Hạ để uy hiếp tôi. Hạ Dung có ân cứu mạng tôi, tôi chỉ có thể quyết tâm lên xe của , đường vào kinh. Cho dù con đường phía trước mê loạn bất kham, nhìn thấy , tôi cũng thể trốn tránh.

      Dưới chân rất nhanh. Tôi cười thầm chính mình: Nhậm Lan Châu ơi Nhậm Lan Châu, lúc này ngươi nhìn thấy thứ gì, lại còn dụng tâm quyết định phải làm chuyện này.

      Người đằng trước luôn luôn im lặng. Ông ta chỉ dùng tay ra hiệu để cho tôi đuổi theo, rẽ trái rồi rẽ phải, hoặc là phải cẩn thận thềm đá dưới chân. Tôi gần như xem ông ta là người câm.

      Xuyên qua hành lang đá, lướt qua tiểu viện, rốt cuộc người nọ cũng dừng chân ở trước căn phòng .

      Ông ta tắt ánh nến, lên trước gõ cửa, lại giọng kêu lên: "Mang người đến."

      Tôi nghe thấy giọng của ông ta đột nhiên cả kinh. thanh kia cực kỳ lanh lảnh.

      Ông ta, là công công trong cung?

      Cửa ‘ken két’ tiếng từ từ mở ra. Ánh sáng bên trong lập tức từ trong khe cửa phát tán ra.

      Tôi bị ánh sáng bất chợt xuất này làm đau cả hai mắt, trong bụng càng thêm kỳ lạ: ban nãy nhìn qua phòng này hoàn toàn tối đen như mực, chút ánh đèn nào, ai ngờ đến nơi này bên trong cửa lại sáng choang như thế.

      Người dẫn đường quay đầu lại nhìn tôi, nâng tay ý bảo để ta vào trong.

      Tôi dừng chút, mới nhấc chân về phía trước. Tôi vừa qua cửa thấy người ở đằng sau tới đóng cánh cửa lại.

      Bên trong phòng quả nhiên là ánh sáng sáng choang. Bàn ghế đồ dùng thiếu cái nào, mặc dù đơn giản, nhưng liếc nhìn cái liền biết sử dụng nguyên liệu thượng hạng, phải là đồ vật của gia đình bình thường.

      Tôi nhìn chút, lúc này mới phát người mặc trang phục thái giám đứng cạnh cửa, cúi đầu rủ mắt khoanh tay mà đứng. Người mở cửa để tôi tiến vào chính là .

      Trong phòng này, ngoại trừ tôi và ra còn người nào khác.

      Tôi lại nhìn quanh bốn phía, thấy bên phải có cánh cửa. Cánh cửa khép hờ. Tôi nhìn cửa chút, lại quay sang nhìn thái giám hỏi: "Có thể vào ?"

      ngẩng đầu thuận theo tay của tôi nhìn lại, gật đầu cái, nhưng lại chữ nào.

      Tôi tới, đẩy cửa ra, chợt nghe thấy mùi hương hoa sen đánh tới.

      Trong lòng kinh ngạc, mùa này làm sao còn có hoa sen nở rộ?

      Tôi lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy bố trí của căn phòng này khác với căn bên ngoài, đồ dùng nhiều hơn ít, nhưng cũng sang trọng thanh nhã như vậy.

      Nhìn kỹ lại lần nữa, nhất thời cả kinh. bên ở bên trong phòng, chính là gấm vóc cùng màu, cuộn dài từ đỉnh thả xuống, vải dệt lớn rủ xuống rơi mặt đất, tầng tầng chồng chất, thấp thoáng* lẫn nhau, lại càng lộ ra vẻ gấm vóc sáng mờ bắn ra bốn phía, chói lọi rực rỡ. Gấm vóc đa dạng thanh u tinh xảo, tất tất mê hoặc lòng người. (* hai bên vừa che đậy vừa làm nổi bật nhau)

      Góc phòng có cái vạc to bằng sứ, mới nhìn hình như là quân sứ, cái vạc thay đổi rực rỡ sáng đẹp, bảy màu chiếu rọi, quý trọng bất phàm. Trong vạc có ba đóa hoa sen duyên dáng kiều, lung lay sinh động, mùi thơm thấm người.

      người đứng bên cạnh vạc sứ, đưa lưng về phía tôi, dường như tỉ mỉ thưởng thức hoa sen.

      người bà ta mặc trang phục nữ quan, màu đen trầm tĩnh thâm u. Tôi liếc mắt cái liền nhận ra đó là trang phục nữ quan chính tứ phẩm.

      Trong thiên hạ, trừ bên cạnh Hoàng đế trong hoàng cung ra, thấy nữ quan chính tứ phẩm nào nữa.

      Mà nữ quan tam phẩm của Đại Cảnh ta, bổn triều cũng chỉ có vị kia.

      Tôi giọng : "Nhậm Lan Châu, thỉnh an Thu bà bà."

      Rốt cuộc bà ta cũng quay đầu lại, dáng vẻ của bà ta vẫn như cũ sau khi tôi , ánh mắt hiền hoà, khẽ mỉm cười, nhìn tôi khẽ gật đầu cái, : " đường cực khổ."

      Tôi cười : "Lúc trước nghe phân phó của Diên Trú Vương Cảnh Nhiên, dọc theo đường đều suy nghĩ rốt cuộc đến kinh thành cần phải gặp người nào."

      Tôi dừng chút, đón nhận ánh mắt của bà, rồi lại tiếp: "Nhưng ngờ, người Diên Trú Vương phân phó tới gặp, lại là mẫu thân của Diên Hỉ Vương Cảnh Phi, Thu bà bà người."

      Bà ta cười tiếng, : "Ngươi quả nhiên thông minh."
      Last edited by a moderator: 10/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57. Gặp lại

      Editor: NanaTrang

      Tôi ha ha cười : "Ai có thể ngờ tới, lúc này Diên Hỉ Vương và Diên Trú Vương thế nhưng cũng có cấu kết như thế."

      Thu bà bà cười : "Cái này ngươi sai rồi. Phi Nhi hề biết chuyện ta và Cảnh Nhiên trù mưu."

      Tôi : "Nhưng biết người là mẹ của ."

      Thu bà bà : "Phi Nhi hiếu thuận với ta, chỉ tiếc trước mặt người khác, nó thể hiếu thuận với ta như vậy."

      Dường như bà có chút thất thần. Tôi lại hỏi: "Cảnh Nhiên có mẹ ruột được sủng ái, vì sao còn phải cầu trợ người?"

      Thu bà bà cười lạnh : "Ngươi thông minh như thế, nên đoán ra được."

      tôi có chút đoán được.

      Mẫu thân của Cảnh Nhiên mặc dù làm quý phi, nhưng thế lực nhà mẹ lại yếu, hoàng thượng chỉ cho bà ta vị trí sủng phi cao cao tại thượng, nhưng lại cho bà ta chút thế lực chánh trị nào. Ngay cả hai đứa con trai của bà, Cảnh Nhiên và Cảnh Chỉ, cũng chỉ phong cho chức quan có tiếng mà chẳng có miếng nào, chỉ là về sau, bởi vì tình hình Tây Cương , Cảnh Thành lại bình chân như vại cho nên mới để cho Cảnh Nhiên lấy được vị trí Đại Nguyên soái Tây Cương.

      Nhưng nay, hoàng thượng bệnh nặng, vị trí thái tử tranh đấu ngày càng kịch liệt. Trước có Cảnh Phi bị hạ ngục trong kinh, sau có Tây Cương cung cấp khó ngự, tình hình của Cảnh Nhiên tất nhiên là nguy hiểm.

      có cái gì có thể tin được, huynh đệ Cảnh Chỉ của lại càng thể nhờ vả.

      Cho nên Thu bà bà và mới cùng liên lạc với nhau.

      Tôi : "Các ngươi phí hết tâm tư kéo tôi trở về kinh thành, rốt cuộc là muốn tôi làm chuyện gì?"

      Thu bà bà : "Ngươi cần hoang mang, chuyện này đối với ngươi mà , là chuyện vô cùng dễ dàng."

      Khi bà ta lời này cũng nhìn vào tôi, mà chỉ chơi đùa với hoa sen nở rộ kia.

      Bà đột nhiên giương mắt lên, nhìn nhìn tôi, thở dài : "Tối nay ngươi ở lại chỗ này trước . Ngày mai, ngươi phải gặp thái tử."

      Tôi cười lạnh : "Chuyện đơn giản chỉ cần gặp như vậy mà cần phải đổi toàn bộ mạng người của Hạ gia. Khoản mua bán này, Nhậm Lan Châu quả thực là có lời rồi."

      Ánh mắt của Thu bà bà thản nhiên, giọng cực kỳ nhàng: "Chuyện thế gian, rốt cuộc có lợi hay có lợi, ai mà có thể biết được. Chỉ có hai loại làm hay làm thôi."

      Tôi cười : "Trước kia Lan Châu bị hoàng hậu phạt, Thu bà bà thường hay khuyên bảo tôi. Khi đó Lan Châu cảm thấy, Thu bà bà hiểu rất nhiều chuyện, rất khâm phục Thu bà bà ngài. Tối nay lại nghe thấy lời này của Thu bà bà, càng thêm bội phục bội phục."

      Thu bà bà khẽ hừ tiếng, : "Đêm khuya. Ta hồi cung trước. Tối nay ngươi ngủ ở chỗ này. Ngươi yên tâm, bên ngoài phòng này đều có người coi chừng, có thể bảo vệ đêm an ổn."

      Bà ta nhàng qua người tôi rời khỏi căn phòng.

      Tôi ngồi xuống ở cạnh giường, chạm vào nơi tay có thể chạm tới, lúc nãy cảm thấy cái giường này nhìn như bình thường, kì thực chăn nệm cực kỳ sang trọng, thậm chí vượt qua đồ vật trong phủ thái tử. Thu bà bà chỉ là nữ quan tam phẩm, thế nhưng ở trong kinh thành lại có nơi như vậy. Tôi suy nghĩ hồi lâu mà vẫn giải thích được.

      Ngày mai, tôi phải gặp thái tử.

      Bỗng nhiên trong đầu lại vang vọng lên những lời lúc nãy của Thu bà bà. Ban nãy ngược lại cảm thấy, lúc này bốn bề vắng lặng, ngồi mình ở giường, đột nhiên, từng câu từng chữ kia đều giống như quanh co, sau đó dần dần xen lẫn ra, đến cuối cùng trong tai đều là tiếng vang bén nhọn, sau đó lại dần dần diễn biến thành nổ vang, giống như tiếng chuông chùa chiền ầm ầm va chạm sườn núi bốn phía, lại giống như từng trận gió núi, thổi cây cỏ trong núi rừng nghiêng đổ bốn phương tám hướng.

      Từng câu từng chữ kia cuối cùng đều biến thành cái đinh ngoan cường gặm cắn từng tấc chui vào trong lỗ tai tôi.

      Ngày mai. Gặp. Thái tử.

      Tôi nghĩ đến thời khắc kia, từ lúc từ biệt trong Hộ bộ cho đến bây giờ rốt cuộc trải qua bao nhiêu ngày tôi và gặp mặt nhau. Dường như tôi tận lực tính những ngày đó. Tôi nhớ lại lần gặp mặt Cảnh Nhiên ở Tây Cương kia, là chuyện hơn tháng trước. Ta nhớ chuyện từ biệt tiểu công tử của Ngô Tham tướng là hơn hai tháng trước. Ta nhớ chuyện cùng cả nhà Hạ Dung trốn khỏi Miên thành là hơn nữa năm trước.

      Thậm chí tôi còn nhớ đêm hôm Cảnh Phi say rượu ở Miên thành, là chuyện hơn mười tháng trước.

      Thế nhưng, lần cuối cùng tôi và thái tử gặp mặt, rốt cuộc là lúc nào? bao lâu rồi?

      giường có chăn gấm, tôi chậm rãi tới gần, dùng chăn gấm bao bọc lấy mình. Lúc này tôi mới phát cả ngày hôm nay tôi chưa ăn cơm, trong bụng ngừng biểu tình đòi ăn.

      Tôi ngồi lát sau đó mới ra khỏi phòng. Vị thái giám lúc nãy giương mắt lên nhìn tôi.

      Tôi khàn khàn giọng : "Tôi đói bụng."

      hơi ngớ ra, sau đó ra ngoài. bao lâu liền đem chén cơm, hai dĩa thức ăn, còn có bình rượu nóng.

      Tôi ngồi xuống liền ăn. Từng miếng cho vào miệng, tỉ mỉ chậm rãi đem cơm và thức ăn ăn hết. Lúc này mới cảm thấy có chút khát nước, sau đó cầm bầu rượu lên trực tiếp uống vào trong miệng.

      Rất tốt, Nữ Nhi Hồng thượng hạng.

      bầu rượu xuống bụng, lúc tôi đứng lên chợt có chút lảo đảo.

      Tiểu thái giám kia dường như muốn qua đỡ tôi.

      Tôi nhìn cười tiếng, khoát khoát tay, : " sao sao. Tôi ngủ. Ngươi cũng nghỉ ngơi ."

      xong, tôi để ý tới , tự mình đến phòng trong.

      Tôi gục ở chăn gấm. Chăn gấm rất mềm mại, tôi chôn sâu mặt ở trong đó.

      Ngày mai. Gặp. Thái tử.

      thanh tiếng lại nổ vang lần thứ hai, trời đất bắt đầu xoay tròn.

      Hai tay tôi kéo chăn gấm, bọc chặt hai lỗ tai. Dường như thanh kia vang vọng ở trong đầu tôi nữa, mà là từ bên ngoài truyền tới. Tôi chỉ cần che kín hai lỗ tai, bao giờ nghe thấy chúng nữa.

      Thế nhưng cũng uổng công.

      Tôi lật người, dùng chăn gấm bọc chặt thân thể lại. Nhưng tại sao, tôi ở trong chăn gấm mà vẫn phát run?

      Tôi cuộn tròn hai chân, trái tim dường như bị co rút lại, sau đó trận đau thắt dữ dội kéo tới.

      Có thể là ban nãy ăn nhiều đồ ăn quá, dạ dày bắt đầu khó chịu.

      Tôi từ từ co người lại, dựa vào vách tường.

      ra đây là . Ngày mai, tôi phải gặp rồi.

      Tôi luôn luôn lừa gạt chính mình. đường tôi có chút dự cảm, nhưng cũng tự nhủ, đây chỉ là ảo giác lúc mơ hồ , phải là .

      Nhưng vào giờ phút này, Cảnh Nhiên, Hạ Dung, Cảnh Phi, Thu bà bà, dường như tôi đều nhớ . Giống như bọn họ phải là nguyên nhân khiến tôi ngàn dặm xa xôi trở lại kinh thành.

      Đau đớn kịch liệt lại đánh tới lần nữa, tôi lại co rúc vào góc tường.

      Dường như phủ thái tử quen thuộc lại ra trước mắt, thư phòng phủ thái tử.

      Cảnh Thành ho mấy tiếng, sau đó chậm rãi : "Nha đầu, ngươi xem cái gì đó?"

      Ta nhắm chặt hai mắt lại.

      Cảnh Thành. Cảnh Thành.

      Biệt lai vô dạng?

      --- ------ ------ ------ ----

      Trời sáng ngày thứ hai, tôi bị đánh thức dậy. Mấy người mặc trang phục cung nữ đợi tôi rửa mặt xong liền đẩy tôi lên chiếc xe ngựa. Tôi nhìn nhìn, xe ngựa này cũng giống như xe ngựa lúc vào kinh thành, đều che đậy rất kín.

      Ta vừa lên xe ngựa bao lâu, đột nhiên cảm thấy mơ màng trận, lúc này mới phát giác bên trong xe có mùi thơm lạ lùng, trong lòng cảm thấy ổn, nhưng kịp suy nghĩ ngất .

      Đợi lúc tôi tỉnh dậy, phát mình ở trong sương phòng cũ nát. Bên trong phòng mạng nhện mọc lan tràn. Tôi ngồi ở mặt đất lạnh lẽo, hai tay hai chân đều bị trói lại.

      biết trải qua bao lâu, chỉ nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng bước chân tới gần. Tôi lại nghiêng tai nghe lát, phát có người đến gần căn phòng bên cạnh.

      Sau đó tôi nghe thấy giọng : "Thái tử điện hạ."

      Tôi ngừng thở.

      Tiếp theo chính là giọng của Cảnh Thành: "Mạnh đại nhân, tất cả vẫn thuận lợi?"

      Giọng kia gần trong gang tấc, nhưng cũng rất xa rất chân .

      Mạnh Khách : "Đêm qua nhận được mật báo ở Tây Cương. Đều theo như bố trí lúc trước của thái tử điện hạ, tất cả sắp xếp ổn thỏa. Xin thái tử điện hạ yên tâm."

      Cảnh Thành : "Ngươi cực khổ rồi."

      Mạnh Khách : "Vì thái tử điện hạ làm việc, hạ quan cúc cung tận tụy, muôn lần chết cũng chối từ."

      Mạnh Khách, quả nhiên là người của Cảnh Thành.

      Lại nghe thấy Cảnh Thành : "Nhậm Lan Châu, ở Tây Cương có khỏe ?"

      Tôi nghe thấy tên của mình, hơi ngẩn ra.

      Mạnh Khách : "Nhậm đại nhân ở Tây Cương vẫn khỏe. Chỉ là mấy ngày gần đây dường như ru rú ở trong nhà, người của chúng ta , nhìn thấy Nhậm đại nhân ra ngoài."

      Mạnh Khách gọi tôi là "Nhậm đại nhân"? Tôi nhớ lại vẻ mặt châm chọc của ở Miên thành, đều khinh thường gọi tôi là "Nhậm Lan Châu".

      Cảnh Thành lại : "Có biết chuyện gì xảy ra?"

      Mạnh Khách : " biết lắm. Nhưng thái tử yên tâm."

      Cảnh Thành dường như thở dài: "Ngươi vì chuyện của Lan Châu, cũng cực khổ rồi."

      Mạnh Khách : "Điện hạ. . . . . ."

      Cảnh Thành cắt đứt lời của : "Ngươi giúp ta đưa ‘Tam túy phù dung’ cho Lan Châu, là mất ít thời gian. Ta nên cám ơn ngươi tốt."

      Tam túy phù dung? Là Cảnh Thành đưa?

      Tôi chưa phục hồi lại tinh thần, nghe Mạnh Khách : "Điện hạ ngàn vạn lần đừng như vậy. Vì điện hạ phân ưu, là điều hạ quan nên làm. Điện hạ xem thân thể, tự mình đến Tây Cương xa xôi như vậy, chỉ để ngắm nhìn Nhậm đại nhân từ xa. Thần thấy cũng vô cùng cảm động. Kỳ về việc này thần làm việc vô cùng nóng vội rồi, khiến Ngô Tham tướng còn tưởng rằng có cơ hội để leo lên, để Nhậm đại nhân làm tổng thương gì đó, ngược lại với ý nguyện của chúng ta để Nhậm đại nhân mai danh tích sống cuộc sống bình thường."

      Cảnh Thành : "Họ Ngô đó bị cách chức, coi như cho bài học."

      Yên tĩnh lát, lại nghe Mạnh Khách : "Chỉ tiếc.... Chỉ tiếc tất cả chuyện này điện hạ đều muốn cho Nhậm đại nhân biết. Nhậm đại nhân, có lẽ vẫn oán giận điện hạ. . . . . ."

      Cảnh Thành : "Oán giận? Hẳn là hận ta chứ. Hận thể róc xương lóc thịt ta."

      Mạnh Khách kêu lên: "Điện hạ."

      lát sau, Cảnh Thành mới : " tại ở Tây Cương chắc là dần dần ấm áp rồi."

      Mạnh Khách chậm rãi : "Vâng. Nghe vào hạ rồi, lạnh lẽo như mùa thu đông nữa."

      Lại yên lặng lát, nghe Cảnh Thành : "‘Hãn hải bạch cốt, sầu vân dã hồn’. Dù sao Tây Cương cũng phải là nơi người ở. Ngươi phải phái người tỉ mỉ nhìn xem, nếu như Lan Châu... Lan Châu nàng lại muốn rời khỏi Tây Cương, đến nơi khác, cần phải lập tức cáo lại với ta."

      Lại nghe thấy dường như thở dài, : "Cho dù, cho dù sau này ta mất , ngươi cũng phải thay ta chăm sóc cho nàng tốt."

      Mạnh Khách gọi tiếng: "Điện hạ." Sau đó là tiếng nức nở của .

      Cách bức tường lắng tai nghe, tôi sớm lệ rơi đầy mặt.

      Cảnh Thành.

      Tất cả chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao ngươi phải năm lần bảy lượt muốn giết tôi? Lại muốn năm lần bảy lượt phái người chăm sóc tôi?

      Vì sao ngươi đến Tây Cương, nhưng lại đến gặp tôi. Chỉ giả dạng làm người khác tặng hoa phù dùng cho tôi để giải sầu ?

      Cảnh Thành, cuối cùng ngươi vẫn là Cảnh Thành của tôi, nhưng lại còn là Cảnh Thành của tôi.

      Sương mù dày đặc này, phân định hai chúng ta, từng phần từng phần mà kéo chúng ta ra. Thậm chí tôi có cách nào hỏi thăm ngươi. xuất của tôi, ở tại bên cạnh ngươi, nhất định là gây trở ngại đến chuyện quan trọng của ngươi, cho nên ngươi phải năm lần bảy lượt đẩy tôi ra, nhưng lại vụng trộm đứng bên nhìn tôi.

      Nước mắt chảy xuống. Cho đến khi bốn phía còn thanh nào nữa, xung quanh mới trở nên mơ hồ.

      Hồi lâu sau, lại có tiếng người vang lên, là Cảnh Thành cùng Mạnh Khách rời .

      Tôi muốn mở miệng khóc, lại phát dường như thuốc người ta hạ lúc nãy phong bế thanh của tôi. Tôi thể phát ra tiếng được.

      Lại lát sau, cửa được mở ra. Khóe miệng Thu bà bà mang theo ý cười chế nhạo đứng ở cửa.
      Last edited by a moderator: 11/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :