1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48. Tấu chương

      Editor : Trang

      đôi mắt xanh của Lý bàn tử* nhìn chằm chằm vào tôi: "Lăng ca nhi, đây là đại tiện nghi cho ngươi đấy, tiện nghi nửa giá tiền." (* người mập, béo)

      Tôi xì mũi coi thường: "Vốn chỉ cần bốn lượng bạc, ngươi lại tăng tới mười lượng, sau đó tính cho tôi năm lượng. Ngươi cho tôi là kẻ ngu đấy à?"

      Tay của Lý bàn tử run lên, cười hắc hắc : " đúng là thể có cái gì gạt được Lăng ca nhi ngươi."

      Hạ Dung ở bên cạnh chậm rãi : "Lý lão bản, mặc dù chúng ta làm ăn lâu, nhưng chung đụng cũng coi như tệ. Hôm qua Châu lão bản còn với ta, muốn đặt đơn hàng lớn với ngươi. Ngươi đừng chọc giận Châu lão bản."

      Hai quai hàm thịt béo của Lý bàn tử rung lên vui mừng : "Nhất định nhất định. Lăng ca nhi, ba lượng năm đồng, thể thấp hơn nữa."

      Tôi thu chiết phiết lại: "Được."

      Tôi và Hạ Dung ở Tây Cương cùng nhau buôn bán hơn ba tháng rồi. Tôi luôn xướng mặt đen, hát mặt đỏ.

      Ngày đó, lúc cát vàng bay tán loạn, ánh mắt ta mê mông, cổ họng sặc ít cát ho khan ngừng, nhưng tên tiểu tử Hạ Dung này lại cố tình ở trong lúc cấp thiết hỏi tôi.

      Hạ Dung hỏi tôi: "Ngươi thích cái gì?"

      Tôi cười: "Vàng bạc."

      liền để cho tôi theo làm thương nhân.

      Tôi rất vừa ý, thu ít bạc vào trong tay, cực kỳ thoải mái.

      Tránh xa Miên thành và kinh thành, buôn bán đương nhiên thể làm lớn. Hạ gia chỉ chuyên bán vải lụa, nhưng ở Tây Cương hoang vu này, đương nhiên gấm góc có đất dụng võ. Bất quá vải thô ngược lại, nhu cầu ít. Vì vậy chúng tôi bán vải thô để sống qua ngày kiếm miếng cơm ăn.

      Người ở Tây Cương này, trừ trong quân ra người Hán cực ít. Vì thế giữa người Hán với nhau cần phải hiểu nhau, thông cảm cho nhau, cần phải giữ khí khái của người Hán.

      Vì thế người Hán ở nơi này, gọi nam tử trẻ tuổi đều là "ca nhi".

      Cho nên bọn họ gọi Hạ Dung là Dung ca nhi, còn tôi là Lăng ca nhi.

      Lúc mới vừa nghe cái tên này, tôi oán hận mà cắn răng lát.

      Cửa hàng "Lăng Dung" xuất phẩm vải thô, kỳ Hạ Dung để vào mắt, nhưng tôi lại tán thưởng. Dù sao cũng là bán để đổi lấy đồ ăn cho đống người.

      Tôi luôn cười Hạ Dung: "Dung ca nhi, ngươi chuyển nhiều người nhà đến đây như vậy, thường xuyên lượn qua lượn lại trước mặt tôi, chẳng lẽ muốn tôi cho ngươi thêm ít bạc, để ngươi có thể sống qua ngày?"

      Châu Lăng tôi là người đơn, chỉ thân mình, giống như Hạ Dung, ba phòng thê thiếp, kiều kiều nhốn nháo, khiến bể đầu sứt trán.

      Nhị di thái của Hạ Dung với tôi: "Lăng ca nhi, ngươi đừng ở mình nữa, tìm nương gia , tốt xấu gì cũng nên chuẩn bị chút cho hôn ." (Nhị di thái là vợ hai của Hạ Dung, vì trong nhà mọi người gọi Hạ Dung là lão gia)

      Ở nơi này, người biết tôi là con rất ít. Hạ Dung cũng giấu cho người nhà biết. Tôi biết Hạ Dung làm vậy là muốn tốt cho tôi.

      Chúng tôi chỉ là gặp nhau đường đến Tây Cương. Còn thực tế, là Hạ Dung phái người đưa tôi đến Tây Cương trước, sau đó mang theo người nhà đến sau.

      Chỉ là Nhị di thái Hạ gia quá mức nhiệt tình, lúc nào cũng buông tha cho tôi, muốn tìm vợ cho tôi. may, ở Tây Cương bão cát quá lớn, cho nên trong mắt nàng ấy, độ nhẵn mịm da dẻ của các nương ở Tây Cương thua xa Miên thành. Vì vậy Nhị di thái Hạ gia nhìn tôi thở dài : "Lăng ca nhi, về sau nếu có cơ hội đến Miên thành , để cho ngươi nhìn xem các nương ở Miên thành. nương Miên thành chúng ta ấy à, ai ai cũng rất xinh đẹp."

      Tôi cười : "Được. Đến lúc đó còn cần tẩu phu nhân giới thiệu tiến cử cho tôi."

      Nhị di thái cười duyên. Hạ Dung nghiêm chỉnh đứng ở bên làm như nhìn thấy.

      ngày Nhị di thái với tôi: "Lăng ca nhi, ngươi có kỳ quái hay ? Trước kia lão gia nhà ta ở Miên thành bán gấm, bây giờ lại bán vải thô. Vải thô này tương đối khó coi. hiểu lão gia nhà ta suy nghĩ cái gì?"

      Tôi nghiêm mặt : "Vải thô chất phác, người buôn bán cũng có lợi cho thể xác và tinh thần."

      Nhị di thái chớp chớp mắt, : "Gần đây lão gia nhà ta bắt đầu tin Phật, chẳng lẽ cũng liên quan đến cái này?"

      Tôi lập tức đáp: "Đúng vậy. Chính là như thế."

      Tôi ở Tây Cương, mua đất, xây nhà.

      Nhà rất , nhưng tôi ở mình nên cũng thoải mái. A Chức theo Dung Dung. Dung Dung thấy Tây Cương xa xôi nên theo tôi. A Chức muốn lưu lại ở bên cạnh nàng. Tôi đồng ý.

      Vì vậy chỉ có mình tôi đến Tây Cương. Cộng thêm cả nhà Hạ Dung.

      Phòng của tôi tuy , nhưng rộng rãi thoáng mát. Bên ngoài căn phòng có căn phòng , vừa vặn có thể đặt đàn cầm.

      Ở chung quanh tôi đều là phụ nữ và trẻ con, tương đối hứng thú với tài đánh đàn của tôi.

      Lăng ca nhi vừa biết tính toán sổ sách vừa biết đánh đàn, khiến các nàng có thêm chuyện để bát quái.

      Vải thô của cửa hàng Lăng Dung chúng tôi làm ra, rất được trú quân* địa phương thích. Đưa lên hai vò rượu ngon, Tham tướng Ngô Dao Hải đều vặn giọng la ầm lên: "Đồ vật trong cửa hàng Lăng Dung của các ngươi, bổn tướng rất thích. Lấy hết." (* quân đội đóng quân)

      Tôi cười. Hạ Dung cũng cười. Buôn bán thành công.

      Nhưng gần đây, nghe đồn trong quân muốn thay đổi nhà cung cấp vải, Hạ Dung và tôi có chút đau đầu.

      ngày kia, tôi ôm vải thô mới làm ra đứng đợi ở ngoài cửa phủ Tham tướng. Đứng hơn nửa ngày, cũng thấy bóng người nào.

      Tôi đợi được nữa, bèn lên phía trước cầm móc gõ cửa. cái đầu to béo lộ ra nhìn vào tôi, : "Ngày mai trở lại."

      Tôi vội vàng kéo , : "Châu mỗ có chuyện quan trọng cầu kiến Ngô Tham tướng, thỉnh cầu thông báo."

      cau mày: "Lúc này ai dám thông báo quấy rầy lão gia chúng ta? Lão gia viết sổ gấp đấy. Ai cũng biết, đây là thời điểm khổ sở nhất của lão gia."

      Tham tướng cái gì cũng tốt, chỉ là viết chữ vô cùng xấu. Vì vậy mỗi lần đến lúc thượng tấu quân tình, mọi người Ngô gia như lâm đại địch.

      Tôi nhìn xấp vải thô ôm trong ngực, suy nghĩ khoản thu của năm kế tiếp, cười : "Ngươi thông báo cho lão gia nhà ngươi, Châu lão bản từng thi tú tài, có thể trợ giúp ngài tay."

      nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn chạy thông báo. lát sau, Ngô Tham tướng ra đón: "Châu lão bản Châu lão bản, nếu có thể giúp ta, vải của năm tới ta mua của các ngươi."

      Ngô Tham tướng thở dài : "Vốn là có sư gia, nhưng lại bệnh. Sổ gấp của ta lại vội phải dâng lên. Châu lão bản cần phải giúp ta việc này."

      Tôi gật đầu, vừa theo vào thư phòng, vừa : "Rốt cuộc là cần phải viết cái gì?"

      lảm nhảm hồi lâu, lúc này tôi mới hiểu ra được ít.

      Tây Cương đánh trận thắng hai thua . Nhưng trận thua cần phải viết sao cho chu toàn, thể để cho thánh thượng trách phạt xuống. Bởi vì ý trong sổ gấp, chính là muốn thánh thượng khen thưởng.

      Tôi trầm ngâm suy tư lát, làm ướt bút lông, lại dừng chút, chuyển bút lông từ tay phải sang tay trái, sau đó đặt bút xuống viết.

      Con ngươi của Ngô Tham tướng trừng lớn, chép miệng vui mừng : "Ai nha Châu lão bản, nghe ngươi biết đánh đàn, ở Tây Cương này người biết đánh đàn cực kỳ ít ỏi. Lại thấy ngươi mặc dù dùng tay trái viết chữ, nhưng lại viết rất tốt, rất đẹp. Bội phục bội phục. Lúc nãy Châu lão bản còn nhiều năm động vào bút.... là quá khiêm nhường."

      Tôi cười hắc hắc: "Rất nhiều năm trước, tôi từng rất phong nhã."
      Last edited by a moderator: 28/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49. Biến số

      Editor: Trang

      Ngô Tham tướng đến vải thô năm nay vẫn là do chúng ta cung ứng.

      Lúc tôi tin tức này cho Hạ Dung biết cho Nhị di nãi nãi bị bệnh mấy ngày nay ăn cháo. Nhị di nãi nãi vừa mới lên đường ngã bệnh, nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn khỏi. Lão nhân gia thèm ăn, chỉ thích Hạ Dung đút cháo cho ăn.

      Mặc dù thân thể của Nhị di nãi nãi tốt, nhưng lỗ tai vẫn rất thính. Nghe tôi như vậy, cũng vui mừng cười toe toét. Hạ Dung càng mừng hơn.

      Hạ Dung thấy Nhị di nãi nãi trở mình liền húp hết chén cháo lớn, khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn tôi : "Đa tạ."

      Tôi lung lay chiết phiến, cười : "Sao lại như vậy, dù sao hai chúng ta cũng cùng nhau buôn bán, được hai chữ ‘đạ tạ’."

      Huống chi, tôi mới là người phải đa tạ .

      Ngày đó, ngày mà Mạnh Khách cho tôi uống thuốc độc, Hạ Dung sử dụng đội ngũ kinh doanh nhiều năm của Hạ gia ở Miên thành, sử dụng ân huệ mà Hạ gia ở Miên thành tích góp mấy đời để làm ba chuyện.

      Chuyện thứ nhất, là chuốc mê Mạnh Khách và tùy tùng của , sau đó mang tôi tới nơi này, thuốc mê kia khiến cho đám người Mạnh Khách ngủ mê hai ngày.

      Chuyện thứ hai, là cả nhà Hạ Dung, bao gồm cả tôi, Dung Dung và A Chức lặng lẽ rời khỏi Miên thành. Liên tục về hướng Tây.

      Chuyện thứ ba, Hạ Dung sai người tìm danh y Cát Toàn ở Miên thành, mất ba ngày ba đêm mới cứu tôi thoát khỏi bàn tay của Diêm Vương lão gia.

      Phụ tử Cát Toàn chịu đại ân của Hạ gia. Sau khi cứu tôi, cả nhà Cát Toàn nguyện mai danh tích, rời khỏi Miên thành.

      Ba chuyện này, làm rất lặng lẽ, gọn gàng lưu loát.

      Ba chuyện này, đều đủ để cho tôi cảm tạ tái đức Hạ Dung.

      Ba chuyện này, gần như tiêu hao hết gia sản của . giờ kế sinh nhai của cả đại gia đình gặp khó khăn, Nhậm Lan Châu tôi việc đáng làm phải làm cần phải hết lòng giúp đỡ để báo ân.

      Hạ Dung này, trước kia hơn phân nửa là nghe được chủ kiến của Cảnh Phi, lại có chút cố chấp của phần tử trí thức, đối phó với mệnh quan triều đình Ngô Tham tướng xảo quyệt bực này, lúc nào cũng gặp phải trúc trắc, bắt được trọng điểm. May mắn có tôi ở bên giúp đỡ. Kẻ xướng người hoạ, nhất định phải ở nơi hoang vu này giải quyết kế sinh nhai của Hạ gia.

      Tôi tạm biệt Hạ Dung đến phân xưởng. Vải thô này là dùng thủ pháp hạng nhất để chế tạo, lòng tôi và Hạ Dung để nó vào mắt, nhưng đây là phương pháp duy nhất để làm ăn buôn bán với Ngô Tham tướng.

      Lần đầu tiên, qua người giới thiệu, lúc chúng tôi nhìn thấy Ngô Tham tướng say bí tỉ phun ra mùi rượu với chúng tôi: "Lão tử mặc kệ tinh tế hay tinh tế, chỉ cần làm sao cho chắc bền là được. Chỉ là, chắc bền lắm cũng sao."

      Hạ Dung cau mày.

      Tôi cười hắc hắc : "Thảo dân ngu muội, kính xin Ngô đại nhân chỉ điểm."

      Ngô Tham tướng rót đầy ly rượu, ngửa cổ hơi uống sạch, ‘rầm’ tiếng nặng nề đặt cái chén xuống, vài giọt rượu còn sót lại trong chén bắn ra ngoài bàn, híp mắt lại : "Thứ gì quá tốt nhất định bị bên chú ý tới, nếu như bị chú ý tới, ta làm sao còn có thể đặc biệt làm ăn với các ngươi?"

      Hạ Dung vẫn mờ mịt hiểu. Tôi kéo kéo tay áo của , hướng về phía Ngô Tham tướng chắp tay, : "Đa tạ Ngô đại nhân chỉ điểm."

      Ngày đó, tôi gấp gáp cho người chế tạo mặt hàng bình thường xoàng xĩnh, tính cả rương trang sức cuối cùng còn sót lại của Hạ gia cũng đưa đến phủ của Ngô Tham tướng.

      Mặt hàng bình thường có ai chú ý tới, đương nhiên cũng có ai tra. Tự nhiên cũng có ai tra ra Ngô Tham tướng thu nhận hối lộ của chúng tôi.

      Vì vậy đến mấy ngày, sinh ý của chúng tôi liền đưa đến trong tay Ngô Tham tướng.

      Tôi với Hạ Dung: "Trung dung chi đạo. Tuỳ theo tự nhiên có chí tiến thủ mà trị. làm sai. Đều là cùng đạo lý."

      Ta còn cho Hạ Dung biết: "Luyến tiếc trẻ em, làm sao bắt được sói."

      Mặc dù tôi chỉ tùy tiện so sánh, nhưng dù sao Hạ Dung cũng đọc nhiều kinh thi và thư kinh, suy nghĩ chút liền hiểu ra.

      Trong xưởng y y nha nha, guồng quay tơ nhàng chuyển động. Tôi đưa tay vuốt ve vải vóc. Mặc dù vải vóc thô ráp, nhưng thực rất chắc chắn.

      Tôi thầm tính toán trong lòng, giờ có sinh ý của năm tiếp theo, biết tiền thu nhập là bao nhiêu.

      suy nghĩ, Vương Bá thở hổn hển chạy vào: "Châu lão bản, Ngô đại nhân tìm ngài đấy, muốn ngài đến phủ của ông ấy chuyến."

      Tôi giật mình, chẳng lẽ lại có biến hóa gì.

      Khi Ngô Tham tướng ở trong phủ, ông ta nhàn nhã uống trà. Trà Long Tĩnh thượng hạng cư nhiên bị ông ta đựng trong cái chén lớn, đúng là đại sát phong cảnh.

      Trong lòng tôi vì trà Long Tĩnh mà thầm than đáng tiếc, đứng ở bên chắp tay : "Ngô đại nhân. biết Ngô đại nhân tìm thảo dân, rốt cuộc là có chuyện gì?"

      Ngô Tham tướng lại đột nhiên xuất ra thanh nhàng, : "Lăng ca nhi, vải của ngươi và Dung ca nhi, bổn quan vốn cực kỳ hài lòng. Nhưng ban nãy Tiêu đại nhân đề cử thương nhân bán vải khác, ít huynh đệ đến tìm , nếu Ngô mỗ ta vẫn kiên trì dùng vải của các ngươi, chỉ sợ người khác xấu."

      Cáo già này, chẳng lẽ còn muốn bắt bí khoản của bọn ta?

      Trong lòng tôi tính toán cấp đồ tốt cho , ngoài miệng vẫn cương quyết: "Ngô đại nhân, lần trước bàn xong, hôm nay lại xảy ra biến số, là khiến chúng tôi vui mừng vô ích rồi. Ngô đại nhân, ngài cũng biết, chúng tôi có rất nhiều người, vẫn chưa quen cuộc sống ở nơi đây, đều cần phải dựa vào Ngô đại nhân ngài chiếu cố nhiều hơn chút. giờ ngài muốn bỏ chúng tôi lại, chúng tôi có chủ kiến rồi."

      Tôi nhìn , lại : "Đường sống biến báo* vẫn có? Thỉnh cầu Ngô đại nhân chỉ điểm cho thảo dân nhiều hơn chút." (* dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi cách có nguyên tắc)

      Ngô Tham tướng uống ngụm trà Long Tĩnh trong chén, chép chép miệng, lúc này mới : "Tiêu đại nhân đề cử, mặc dù là tốt, Ngô mỗ cũng rất khó xử. Nhưng, cũng phải là có đường sống biến báo."

      Tôi chờ ông ta cho chúng tôi cái giá để chuẩn bị, lại nghe thấy ông ta : "Tiểu nhi của ta giờ cũng lớn, muốn đọc sách biết chữ. Nhưng ở Tây Cương này, thầy giáo dạy học tốt ít càng thêm ít. Mặc dù Ngô mỗ ta chỉ là Tham tướng nho , nhưng cũng muốn để cho tiểu nhi ở chung chỗ với đám trẻ con dân chúng bình thường ở Tây Cương. Mẫu thân của nó cũng muốn đặc biệt tìm cho tiểu nhi thầy giáo. Lăng ca nhi, lúc trước ta thấy năng lực viết chữ của ngươi rất tốt. Tiểu nhi giống ta, trông cậy vào có thể biết được bao nhiêu kiến thức, nhưng trông cậy vào có thể biết đọc biết viết là được rồi."

      Tôi nghe ra ý trong lời của ông ta, trong lúc cân nhắc nhiều lần, lại nghe thấy ông : "Nếu như ngươi nguyện ý, đến phủ ta dạy học."

      Tôi gật đầu, : "Được. Thảo dân nguyện vì Ngô đại nhân mà cống hiến sức lực."

      Ngô Tham tướng đương nhiên vui mừng, lúc này lập tức ký kết. Hoàn thành làm ăn buôn bán của năm sau.

      Tôi trở về cho Hạ Dung biết. Hạ Dung đuổi mọi người ra, sắc mặt khẽ biến, : "Ngươi cẩn thận."

      Tôi thở dài, : "Việc buôn bán của chúng ta chỉ có dựa vào họ Ngô, còn có thể có biện pháp gì?"

      Hạ Dung lắc đầu cái, : "Cảnh Phi giao ngươi cho ta, đương nhiên phải chăm sóc cho ngươi tốt. giờ, lại để ngươi chăm sóc ta."

      Tôi cười : " sao. Đối phó với họ Ngô, coi như có chút nắm chặt. Huống chi, tôi nợ ngươi mạng."

      Hạ Dun khẽ mỉm cười, : "Ngày sau gặp lại Cảnh Phi, nhất định trách ta."

      Tâm niệm khẽ động, tôi : "Trong kinh có tin tức gì ?"

      Hạ Dung lắc đầu, : "Sau khi Cảnh Phi bị giam, đến giờ vẫn chưa có tin tức của . Lão Trương đầu ở trong phủ thái tử, đương nhiên cũng thể chờ đợi thêm được nữa. Nơi này cách kinh thành khá xa, nếu ông ta tới nơi này, vừa thuận tiện, lại rất dễ hấp dẫn chú ý của người khác, ta dặn ông ấy lặng lẽ hồi hương, cần tiếp tục liên hệ đến chỗ của ta. Vì vậy, lúc này trong kinh có người nào để dùng."

      Nhưng tôi hiểu, dựa theo tính tình của thái tử Cảnh Thành, cần phải làm ràng đến bước sau cùng mới chịu bỏ qua. Cảnh Phi chỉ là bị hạ ngục, lại có tin tức gì lớn, ngược lại giống tác phong của Cảnh Thành.

      Giờ phút này ở Tây Cương may mắn còn có thể tìm được chút bình yên, mùa mưa bão vừa đến, gió bắc rít gào, thanh cửa sổ rung rung rầm rầm.

      Gió ở nơi này tất nhiên có khác biệt rất lớn so với gió của kinh thành và Miên thành.

      Đêm khuya, gió càng thổi mạnh, cửa sổ bằng giấy rốt cuộc bị thổi rách, gió gào thét chỉ trong chốc lát ào vào trong cửa số giấy bị rách nát, cửa số giấy kêu phần phật, chói tai đến quỷ mị.

      Tôi đột nhiên rét mà run.

      Xa xa có tiếng gõ canh, thỉnh thoảng còn có thanh của trú quân tuần tra, nhưng cực kỳ .

      Tôi nhớ lại năm Cảnh Thành dẫn quân xuất chinh Tây Cương. Trong mùa đông rét đậm, cả thành ngân trang. Cảnh Thành đứng ở trước cửa thành từ biệt Kim thượng và văn võ bá quan, sau đó dẫn quân về phía Tây.

      được mấy dặm, Cảnh Thành đột nhiên kêu "Dừng", xuống ngựa.

      nhìn thấy tôi lẳng lặng đứng yên trong gió tuyết.

      Tôi tránh mọi người, mình đứng ở nơi đó tiễn .

      Sau khi Cảnh Thành tung người xuống ngựa sải bước tới bên cạnh tôi. Tôi cười khanh khách.

      ghé vào bên tai tôi, hát câu: "Hạn hải bạch cốt, sầu vân dã hồn, bất tri thiên lí cơ quy khách. chưởng nan minh, độc mộc nan kình, khả thán nhân gian trù trướng nhân..."

      Về sau tôi đến Tây Cương, lại nghe thấy lão binh hát qua. Đàn nhị khàn khàn, càng nghe lại càng đành lòng.

      Gió vang dội. Tôi hồi phục lại tinh thần, nhìn Hạ Dung : "Hai giấy dán cửa sổ này của ngươi quá mỏng rồi. Ngày mai ta tìm đồ tốt đưa cho ngươi dán lên."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50. Khách quý

      Editor: Trang

      Ngô tiểu thiếu gia là đứa nghịch ngợm ngang bướng nhất mà tôi từng gặp.

      Ngô Tham tướng nắm chòm râu thưa thớt, lời thấm thía cho tôi biết: "Lúc tiểu nhi rất thông minh, chỉ tiếc thầy giáo dạy học có năng lực."

      Vì vậy áp lực của tôi khá lớn.

      Huống chi đứa bé này có liên quan đến khoản thu buôn bán năm tiếp theo của tôi.

      là dạy học, bằng lấy lòng đúng hơn. Tôi chọn tứ thư dễ học nhất, sau đó dạy từng chữ từng chữ để cậu bé học. Tôi viết chữ to, sau đó để cậu bé mô phỏng lại. Mỗi khi cậu bé viết, tôi đều khen chữ "tốt".

      Mẹ của Ngô tiểu thiếu gia là tiểu thiếp Ngô Tham tướng sủng ái nhất. Ngô tiểu thiếu gia vui vẻ, mẹ của cậu bé vui vẻ, Ngô tham tướng cũng vui vẻ theo.

      Từ dưới lên , từ đến lớn. Tầng tầng quan hệ này cần phải cẩn thận mà làm theo.

      Ngày đó, tôi viết phỏng chữ cho cậu bé, Ngô tiểu thiếu gia nằm úp ở bên, cánh tay mập mạp chống lên hai má mũm mĩm trắng nõn, nhìn chằm chằm vào tôi.

      Tôi bị cậu bé nhìn có chút bối rối, nghiêng đầu qua nhìn lại cậu bé, giọng hỏi: "Thiếu gia nhìn cái gì vậy?"

      Ngô tiểu thiếu gia chớp chớp mắt, : "Tiên sinh* là đẹp." (tiên sinh = thầy)

      Tôi nghiêm mặt : "Thiếu gia, chỉ có nữ tử mới được gọi là đẹp, đối với nam tử, tuyệt đối được."

      Tôi lại suy nghĩ chút: "Ít nhất, thể ngay trước mặt như thế."

      Khuôn mặt trắng mập của Ngô tiểu thiếu gia hơi đỏ lên: "Tiên sinh vui sao?"

      Tôi mừng thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài lại trấn định. Mấy chục năm nay tôi đều suy nghĩ, dường như ngoài vị Ngô tiểu thiếu gia ở trước mắt này ra, chưa từng có ai tôi “đẹp”.

      vui, là gạt người.

      Nhưng hôm nay, lừa gạt này, còn phải tiếp tục tản .

      Tôi tiếp tục nghiêm mặt: "Đúng vậy, thấy giáo có chút thích."

      Ngô tiểu thiếu gia nghiêng đầu, : "Tiên sinh kỳ quái. Hôm trước tam cữu cữu của ta dẫn ca ca đến, hai người ở lại trong phòng rất lâu. Ta muốn tìm tam cữu cữu chơi nên leo cửa sổ vào, đúng lúc nhìn thấy ca ca kia và tam cữu cữu nằm chung chỗ. Dáng dấp của ca ca kia rất đẹp."

      Tôi hít vào ngụm khí lạnh.

      Ngô tiểu thiếu gia tiếp tục : "Lúc ấy ta ‘xinh đẹp’, vị ca ca kia còn cười hì hì. Tam cữu cữu cũng vui vẻ, còn cho ta cây phật thủ khắc bằng gỗ hồ đào cho ta chơi…"

      Tôi vội vàng cắt đứt lời của cậu bé: "Người này… có chút khác biệt… với người khác…"

      Ngô tiểu thiếu gia vẫn buông tha thầm trong miệng như cũ: "Ca ca kia đúng là rất đẹp, trắng nõn, làn da tựa như tượng sứ Quan màu trắng ở trong phòng mẹ, nhưng lại trắng giống như có chút máu vậy..."

      Tôi ho tiếng, : "Thiếu gia, chúng ta phải luyện chữ rồi. Nếu lệnh tôn hỏi rất khó mà trả lời."

      Nhưng Ngô tiểu thiếu gia căn bản nghe lời tôi: "Tiên sinh tiên sinh, người xem, vì sao ca ca kia vui vẻ khi ta khen đẹp còn người lại ?"

      Tôi bị cậu bé nắm tay lắc qua lắc lại có chút đau đầu.

      Tôi chỉ : "Tam cữu cữu của ngươi và vị…ca ca kia, thân nhau cho nên khi hai người bọn họ ở cùng nhau, người ngoài có thể khen đẹp."

      Ngô tiểu thiếu gia nghiêm mặt nhìn vào tôi, tôi có chút hoảng hốt trong lòng, lại thấy bỗng nhiên cậu bé cười toe toét: "Hiểu rồi. Ta giúp tiên sinh tìm người thân nhau là được rồi."

      Tôi ha ha cười khổ. Dù gì Ngô tiểu thiếu gia cũng kết luận, cuối cùng cũng có thể tiếp tục luyện chữ.

      Lại qua mấy ngày, tôi cho rằng đứa bé tinh nghịch kia sớm ném những lời nó lúc trước ra sau ót. Ai ngờ, sáng sớm ngày đó, sau khi tôi bàn giao chuyện trong xưởng xong lập tức vội vàng chạy tới phủ Ngô Tham tướng, nhìn thấy Ngô tiểu thiếu gia vừa nhìn thấy tôi liền vui mừng vỗ tay : "Tiên sinh tiên sinh, tiên sinh mau tới đây."

      Tôi cười tới, : "Thiếu gia, chào buổi sáng."

      Ngô tiểu thiếu gia cầm lấy tay tôi kéo đến thư phòng, vỗ tay cái, cười : "Tiên sinh, ta tìm được cho người người thân nhau rồi nè."

      Lòng tôi cả kinh, nhưng chỉ cười : "Ồh?"

      Ngô tiểu thiếu gia toét miệng vui vẻ : "Ta phát phụ thân giấu vị khách khác ở trong hậu hoa viên của phủ. Phụ thân và mẹ đều cho ta gặp . Nhưng có lần, ta len lén chạy đến hậu hoa viên nghe thấy đánh đàn, rất là êm tai. Nhất định thành đôi với tiên sinh ngài."

      Rốt cuộc tôi cũng nhìn được nữa : "Thiếu gia, tiên sinh tôi phải là đoàn tụ."

      Ngô tiểu thiếu gia mở to mắt nhìn tôi: "Cái gì là đoàn tụ?"

      Tôi cẩn thận suy nghĩ về điển cố đoạn tụ chút, cảm thấy e rằng cái này so với chuyện tam cữu cữu của Ngô tiểu thiếu gia càng khó giải thích hơn, vì vậy : "Tiên sinh tôi thích nam tử."

      Ngô tiểu thiếu gia nóng nảy, kéo tay áo của tôi, : "Chỉ là để cho người và thân nhau thôi, chứ phải là để cho tiên sinh ngài thích ."

      Tôi ngửa đầu nhìn nóc phòng, cảm thấy thực bất lực.

      Tôi đành phải : "Tiên sinh tôi…có chút coi trọng. Nhất định phải là cực tốt, lại vừa…lại vừa…có quan hệ tốt…"

      Ngô tiểu thiếu gia trợn to hai mắt: "Cực tốt? Tiên sinh chính là muốn dáng vẻ như sứ trắng kia sao?"

      Tôi nghĩ đến dạng người giống như sứ trắng có chút rợn người, vì vậy cười : "Cũng.... phải…."

      Ngô tiểu thiếu gia : "Cho dù có phải là bộ dáng như sứ trắng hay ta cũng biết được, vị khách kia ta chưa bao giờ gặp mặt."

      Đột nhiên cậu nhóc giọng, cánh tay mập che lấy cái miệng của nó, : "Ngày đó ta nghe thấy đánh đàn, trước và trong cửa phòng của có rất nhiều người canh chừng. Ta dám đến gần."

      Tôi suy nghĩ chút, : "Tiên sinh cũng có cầu về tính tình. Những thứ tốt kia, hiển nhiên là khá xấu."

      Ngô tiểu thiếu gia nhìn tôi lâu, mới gật đầu cái.

      Khuyên can mãi, cuối cùng cũng dạy xong bài học ngày hôm đó. Từ đầu đến cuối Ngô tiểu thiếu gia đều chu môi lên, có ý định để ý đến tôi. Cuối cùng, tôi vẽ giấy con rùa con cua con quái vật sừng mới dụ được cậu nhóc cười lên.

      Tôi thở phào nhõm, lúc này mới cáo từ ra cửa.

      Lúc đường, tôi nhìn thấy Mã quản gia của phủ Ngô tham tướng: "Chào Mã quản gia."

      Mã quản gia vội vã nhanh, đụng phải tôi nên dừng chân, : "A, ra là Châu lão bản. Sớm như vậy? Học xong rồi sao?"

      Tôi gật đầu, : "Thiếu gia thông minh lanh lợi, giảng chút liền hiểu. Mã quản gia đâu vậy?"

      Mã quản gia im lặng chút, mới cười : "Lão gia có khách quý đến phủ, muốn ta đến “Minh Nguyệt lâu” mua đồ ăn ngon để chiêu đãi khách quý."

      Tôi cười : "Là khách quý nào vậy, còn phải làm phiền đến Mã quản gia."

      Mã quản gia cười tiếng: "Lão gia giao phó, chúng tôi là hạ nhân, nào dám nghe ngóng."

      Tôi cười : "Đúng vậy, đúng vậy."

      Ông chắp tay, lại vội vã rời . Nhưng được vài bước, Mã quản gia đột nhiên quay đầu lại gọi tôi, : "Châu lão bản, nghe Châu lão bản biết đánh đàn, có biết trong thành này nơi nào bán dây cầm ?"

      Tôi : "Là vị khách kia cần sao?"

      Mã quản gia hơi chần chờ, gật đầu cái.

      Tôi suy nghĩ chút, : "Trong thành này đúng là có. Nếu như người muốn, trong nhà tôi có ít. Lát nữa tôi để người mang đến cho người."

      Mã quản gia gật đầu cái, lại : "Khi đưa đến, là cho ta là được rồi. cần để lão gia biết."

      Tôi khẽ mỉm cười, : "Đương nhiên rồi. Mã quản gia xin yên tâm."
      Last edited by a moderator: 2/4/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51. Ân cần

      Editor: NanaTrang

      Lúc tiếp tục đến phủ Ngô Tham tướng dạy học, chỉ thấy trong sân đầy hoa phù dung, mỗi chậu, đều hướng về phía hậu viện.

      Mã quản gia xung trận tiên phong, đứng ở giữa sân chỉ huy gã sai vặt. Hoa phù dung trắng hồng đan xen, lộ ra ở dưới ánh mặt trời, càng ra vẻ đáng động lòng người. Gió vừa thổi qua, cành hoa khẽ run lên, mềm mại ướt át.

      Tôi ngạc nhiên : " tệ tệ. Hoa này ở Tây Cương nhất định là rất khó nuôi. Ngô Tham tướng hăng hái."

      Mã quản gia nhìn tôi cái, giọng : "Châu lão bản quả nhiên là biết nhiều hiểu rộng. Hoa này ta cũng biết, chỉ thích nơi ấm áp và ẩm ướt, Tây Cương này làm sao có thể nuôi được."

      Tôi cười : "Nếu như thế. . . . . ."

      Mã quản gia lắc đầu cái, dùng ngón tay chỉ chỉ về phía hậu viện.

      Lại là vị khách kỳ quái kia.

      người đàn ông, thích hoa.

      Đột nhiên tôi nhớ tới chuyện ‘thân nhau’ mà Ngô tiểu thiếu gia từng với tôi, trong lòng run lên dữ dội, vội vàng đến thư phòng dạy học.

      Tâm tư của Ngô tiểu thiếu gia đương nhiên cũng đặt tứ thư ngũ kinh.

      Tôi dạy cho cậu nhóc đọc thế nhưng nó lại hưng trí bừng bừng lắc lắc cánh tay của tôi, : "Tiên sinh tiên sinh, Tiết Đào là ai?"

      Tôi nghiêm mặt: "Tiểu thiếu gia được xem những đoạn dã sử kia, nên chọn những cuốn sách đứng đắn khác để xem."

      Ánh mắt cậu nhóc lại sáng lên: " những cuốn sách đó cũng có đến Tiết Đào sao? như thế nào vậy? Tiên sinh mau cho ta biết chút ."

      Tôi nghĩ Ngô gia này gia môn rất là bất hạnh. cữu cữu hảo nam phong*, lại có thêm thiếu gia thích sưu tầm chuyện bịa nữ tử. (* ý là người đàn ông thích đàn ông)

      Tôi hắng giọng cái, : "Thiếu gia nghe được ở chỗ nào?"

      Cậu nhóc cười : "Khách của cha ta . kỳ quái, tặng hoa phù dung cho cha ta cũng trá thành nước rồi, sau đó nhuộm giấy viết thư, cái gì mà thư Tiết Đào…."

      Tôi nghĩ đến cảnh tượng người đàn ông cầm lấy viết thư được nhuộm cẩn thận lên, trong lòng lại run lên dữ dội.

      Tôi cũng nghĩ tới cần phải chuyện với Ngô Tham tướng chút, nếu Ngô Tham tướng thương con trai của , nhất định ít để cho Ngô tiểu thiếu gia gặp vị khách kỳ quái kia.

      suy nghĩ, Ngô tiểu thiếu gia lại : "Ngày đó, vị bá bá kia dạy ta đọc chữ Tiết Đào viết giấy."

      kết đồng tâm người, kết đồng tâm thảo?*

      (* là câu trong bài thư bốn chữ Tiết Đào Xuân Vọng)

      Tôi cười : "Thiếu gia, ngươi tin chắc là khách của cha ngươi mà phải là khách của tam cữu cữu ngươi?"

      Ngô tiểu thiếu gia hơi nghiêng đầu cái, lại lắc đầu, : "Bộ dáng của bá bá giống như sứ trắng, nhưng ca ca của tam cữu cữu đẹp hơn."

      lại vỗ tay cười : "Bá bá nuôi hoa phù dung, vẫn hay dạy ta."

      Tôi ngạc nhiên : " dạy ngươi cái gì?"

      Ngô tiểu thiếu gia cười : "Lúc trước có buổi tiên sinh dạy học đánh rơi tờ giấy, giấy có in chữ in hoa. Ta nhặt lên xem thấy rất đẹp. Sau đó bị vị bá bá kia nhìn thấy. Bá bá cho ta biết đó là hoa phù dung. đến hai ngày bá bá liền cho người đem hoa phù dung tới đây..."

      Cậu nhóc thao thao bất tuyệt.

      Tôi nhớ lại hình như có kẹp tờ giấy trong cuốn《 Luận Ngữ 》cũ nát, là tôi mua được ở trong tiệm văn phòng tứ bảo duy nhất ở Tây Cương này. Giấy rất xấu, hoa văn giấy cũng thanh nhã mấy. Nhưng đó là bản cũ duy nhất tôi mua được ở chỗ này.

      Lúc đó tôi mua cũng nhiều, còn đem tặng cho Hạ Dung ít. Hạ Dung vô cùng cảm kích nhận lấy.

      Hình như còn thừa lại ít, lúc ấy tôi rất cẩn thận kẹp ở trong sách.

      vất vả rối rắm dạy xong bài học ngày hôm đó, tôi thu dọn sách vở, lại nhìn thấy mẹ của Ngô tiểu thiếu gia, tam di thái xinh đẹp của Ngô Tham tướng khẽ dựa vào khung cửa, vừa cười : "Ai nha, tiên sinh, may mà ngươi còn chưa . Muội muội kết nghĩa ta mới quen tới rồi, đúng lúc gặp mặt lần ."

      Tam di thái của Ngô Tham tướng, cũng phải là lần đầu tiên làm mai cho tôi.

      Tôi khô khốc cười khan : "Đa tạ ý tốt của Tam di thái. Chỉ là tại Châu mỗ chỉ muốn sống cho qua ngày, chuyện thành thân, vẫn nên gác lại ở phía sau."

      Tam di thái nhìn tôi liếc mắt cái, : "Cũng phải là vội bảo ngươi thành thân, trước ngươi thử gặp mặt lần thế nào? Nếu các ngươi có thể chung sống tốt, âu cũng là duyên phận tốt."

      Ngô tiểu thiếu gia nghe thấy hai chữ "nếu" "tốt" lập tức nhảy bắn qua, kéo kéo tay áo của mẫu thân cậu nhóc, : "Mẹ, tiên sinh muốn thân nhau với di nương. Tiên sinh muốn thân nhau với bá bá kia."

      thanh khá lớn. Mặt mo của tôi cũng nóng lên

      Tam di thái kéo con trai của nàng qua bên, : "Này, bậy cái gì đó!"

      Nàng lại nhìn về phía tôi cười : "Tiên sinh phải là người như vậy."

      Tôi cười hắc hắc : "Vâng ạ."

      Ngô tiểu thiếu gia "oa" tiếng, làm bộ muốn khóc, : "Tiên sinh muốn người xinh đẹp. Di nương con thấy qua, đẹp chút nào. đẹp bằng bá bá kia."

      Dường như lúc này tam di thái mới hiểu được Ngô tiểu thiếu gia cái gì, nàng ngồi xổm xuống, ấn lấy bả vai của cậu bé, : "Bá bá nào?"

      Ngô tiểu thiếu gia duỗi cánh tay ra, chỉ chỉ về phía hoa viên, la lên: "Ở hậu hoa viên đó. Bá bá rất đẹp."

      Cậu nhóc lại la lớn tiếp: "Bá bá biết đánh đàn, biết dùng hoa làm thành đồ vật, biết viết chữ. Di nương kia lại ."

      mặt tam di thái lúc đỏ lúc trắng, nhìn nhìn vào tôi. Bị nàng nhìn tôi có chút hoảng hốt, lại nghe thấy nàng : "Tiên sinh, chẳng lẽ, …có sở thích này?"

      Tôi vội vàng khoát tay: "Tuyệt đối có. Tam di thái ngàn vạn lần đừng tin tiểu thiếu gia ."

      Tam di thái bị đứa của nàng nháo đến xong, quýnh lên cáo biệt với tôi, đường lôi kéo Ngô tiểu thiếu gia ra ngoài.

      Tôi nhìn bốn phía chút. Mấy nha hoàn trong phủ Ngô tham tướng dáo dát nhìn tôi, lại còn che miệng cười.

      Tôi vội cúi thấp đầu, bước nhanh xuyên qua đình lang, muốn mau chóng ra đến cửa

      Thiếu chút nữa tôi đâm đầu vào Mã quản gia. Mã quản gia nhìn tôi hồi lâu, lại thở dài, lắc lắc đầu : " ra tiên sinh có…sở thích này."

      Tôi nhớ tới sau khi tôi đến Tây Cương, trong rất nhiều người làm mai cho tôi, hình như cũng có bà con xa của Mã quản gia.

      Tôi dở khóc dở cười, : "Mã quản gia, chẳng lẽ người cũng tin lời của đứa trẻ sao?"

      Ánh mắt của Mã quản gia thâm thúy: "Lúc trước ta còn tin. Nhưng hôm nay ta thực tin."

      Ông tới bên cạnh tôi cúi người xuống.

      Tôi nhìn thấy mấy chậu hoa phù dung trắng hồng ở phía sau ông, nở rất đẹp mắt.

      Mã quản gia ở bên cạnh tôi chậm rãi : "Những thứ này, đều là vị khách kia để lão gia tặng cho ngươi. Vị khách kia , chắc hẳn tiên sinh cũng thích hoa này. Hoa này khó nuôi, lại mềm mại như kiều nữ, tiên sinh cần phải cẩn thận bảo vệ nó. Vị khách kia còn , Tây Cương cằn cỗi, nếu tiên sinh có thêm hoa làm bạn, có thể tán gẫu chút cho đỡ tịch mịch."

      Tôi cắn răng, cười khan tiếng, : "Mã quản gia, mặc dù khách ở trong phủ của lão gia nhà người là người đoạn tụ, nhưng có nghĩa ta cũng đoạn tụ."

      mặt Mã quản gia ra chút ý cười, : "Ta nghe người ta , người đoạn tụ có thể nhận thức lẫn nhau. Vị khách kia đối đãi với ngươi như thế, chắc hẳn là đoạn*, biết ngươi, chắc ngươi cũng là đoạn." (* đoạn trong đoạn tụ = đồng tính)

      Tôi vừa nghĩ, quả có đạo lý.

      Nhận mình là đoạn tụ thực ra cũng có cái tốt, chính là mấy bà bà mụ mụ làm mai cho tôi ở Tây Cương này nhất định bị hù dọa mà chạy .

      tồi.

      Vì vậy tôi chắp tay cười : "Nếu như vậy, từ chối bất kính. Tôi nhận toàn bộ."

      Ngày đó, tôi đem tất cả những chậu hoa phù dung này đến phủ của Hạ Dung.

      cười : "Ngươi lấy những thứ này từ chỗ nào vậy?"

      Tôi kể lại chuyện tặng hoa cho nghe.

      ngạc nhiên : "Là ai ân cần như vậy, lại coi trọng ngươi?"

      Tôi liếc cái: "Trước kia khi còn làm con , chưa từng có ai đối đãi với tôi như vậy. giờ làm con trai, lại có người cố tình muốn ghẹo tôi, tư vị này rất tốt."

      Toàn bộ hoa phù dung để ở nhà Hạ Dung. Còn sân viện nơi tôi ở vẫn trống trơn.

      Qua hai ngày sau. Sáng sớm ngày hôm đó, tôi vừa mới mở cửa viện ra thấy Mã quản gia tươi cười nhìn tôi.

      Tôi sửng sốt, : "Mã quản gia, mới sáng sớm lão ngài đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

      Mã quản gia lại đến bên cạnh tôi cúi xuống.

      Là ba chậu hoa phù dung thượng hạng loại lớn.

      Trong lúc tôi ngây người, lại nghe thấy Mã quản gia : "Vị khách kia , tiên sinh tặng hoa cho người khác, có lẽ là tiên sinh ngại phiền toái nuôi được. Nếu như tiên sinh nhận hoa, lão gia nhà ta chắc chắn phái người đến nơi này của tiên sinh đào kênh rạch, dẫn nước. Vị khách kia , nuôi dưỡng hoa phù dung bằng nước là tốt nhất, hoặc là làm rào hoa, cũng tốt."

      Mã quản gia dừng chút, dường như vẫn còn thở dốc, lại tiếp: "Khách còn , nếu như Châu lão bản nuôi hoa gặp phải khó khăn, có thể hỏi ."

      Nhìn hoa phù dung xinh đẹp nhàn nhạt đầm đậm tôi có chút hoa mắt.

      Vất vả lắm tôi mới hồi phục tinh thần, lại cẩn thận suy nghĩ chút, ban nãy nghĩ đến vấn đề quan trọng mà vẫn có ai để hỏi.

      Tôi hỏi: "Khách trong phủ của lão gia nhà người nên xưng hô như thế nào?"

      Mã quản gia lắc đầu cái, : " biết. Chỉ biết là lão gia gọi Nhạc Lão gia."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52. Tổn thương

      Editor: NanaTrang

      Tôi nhớ Hạ Dung từng với tôi, thương nhân thiếu chút nữa cướp đoạt sinh ý của chúng tôi, chính là họ Nhạc.

      Mã quản gia còn cho tôi biết, vị khách này là từ Mạc Bắc tới, mang theo chút khẩu của Mạc Bắc, dường như trong nhà còn có người làm quan trong triều đình, những người hầu kia, đều phải là loại bình thường.

      Có thể khiến cho Ngô Tham tướng tất cung tất kính hầu hạ, chắc hẳn phải là nhân vật đơn giản.

      Tôi chợt nhớ tới Hộ bộ Thượng thư Nhạc Minh Hải vốn sinh ra ở Mạc Bắc, sau này trưởng thành mới đến Trung Nguyên. Nhạc Minh Hải từng là tích chói lọi chính là dâng lên sổ gấp, đề nghị thương lượng với thương lữ Mạc Bắc, lại tự mình tìm hiểu tứ quốc Mạc Bắc, cùng với các nước lân cận khai thông thương phụ*, biên cảnh phồn vinh. Vì thế nhận được khen thưởng rất lớn từ Kim thượng. (* thành phố thông thương với nước ngoài)

      Mạc Bắc là trọng địa của triều ta. Mạc Bắc lân cận gần bên trong tứ quốc, vì Li, Di Việt, Quy Uổng, Trang Tư, lại có mười mấy bộ lạc dân tộc rải khắp bên trong tứ quốc, tình thế phức tạp. Lúc triều ta khai quốc, vua thân chinh Mạc Bắc, chiếm lại thành trì tiền triều bị các ngước xung quanh chiếm giữ, sau đó lại phái quân đội hùng hậu trấn thủ. Dân chúng đất Mạc Bắc được hưởng thái bình có cuộc sống hỗn loạn vài chục năm nay.

      Ly quốc sản xuất nhiều dược liệu quý báu, Di Việt quốc sản xuất nhiều ngọc thạch, Quy Uổng quốc sinh sản nhiều ngựa tốt, Trang Tư quốc sinh sản nhiều chồn đen. Đều là hàng hóa nhân sĩ Trung Nguyên tranh nhau mua. Biên cảnh bình yên, thương nhân Mạc Bắc buôn bán dần dần thịnh vượng, thương lữ lui tới dần dần tăng lên.

      Đáng tiếc về sau, Tây Cương tập quốc nổi lên, bắt đầu liên tiếp xâm chiếm triều ta, quân đội hùng hậu của triều ta từ từ di chuyển tới Tây Cương. Tướng quân vừa rút lui, Mạc Bắc rối loạn nổi lên khắp nơi, dân chúng kinh sợ trong lòng, ít người đều chuyển nhà, dời vào Trung Nguyên. Mạc Bắc dần dần tiêu điều. Trong lúc đó buôn bán của triều ta và tứ quốc Mạc Bắc lại thường xuyên xảy ra tranh chấp, thương khách bị người cướp bóc rất nhiều.

      Năm đó Nhạc Minh Hải thân mình tới cảnh nội tứ quốc đàm phán thành công, thương khách Mạc Bắc đều bội phục. Rốt cuộc cũng có thể khiến cho Mạc Bắc phồn thịnh lần nữa, tất nhiên thể bỏ qua công lao. Nghe sở dĩ Nhạc Minh Hải thành công như vậy, là bởi vì gia tộc Nhạc thị của ở Mạc Bắc, trợ giúp Nhạc Minh Hải đả thông quan hệ, rốt cuộc cũng đàm phán thành công. Buôn bán phồn vinh duy trì Mạc Bắc yên ổn vài chục năm.

      Năm đó lúc tôi và nhà Hạ Dung rời khỏi Miên thành, từng tính toán chạy trốn về phía Bắc đến Mạc Bắc sinh sống. Nhưng người Hạ gia có bệnh tiện ra, ngày đó thần y Cát Toàn cũng qua, khí hậu ở Mạc Bắc so sánh với Tây Cương thích hợp để công tử Hạ Dung dưỡng bệnh. Vì vậy chúng ta chỉ có thể về phía Tây.

      Trong gia tộc Nhạc gia, nay còn có ít người ở lại Mạc Bắc, gia tộc buôn bán bề bộn, thông dệt, đồ sứ, thực phẩm, dược liệu, da lông bao gồm các loại.

      Nhớ mấy năm trước, từng có quan viên dâng thư cầu buộc tội Nhạc Minh Hải, gia tộc kinh doanh buôn bán khổng lồ như thế, nhất định thể đảm nhiệm chức vụ Hộ bộ.

      Ngày đó, Nhạc Minh Hải ở ngoài cổng thành quỳ ba ngày. Những người qua lại thân thiết với lúc trước lúc này đều ai lên tiếng, báo bệnh, ngay cả triều cũng lên, ai giúp đỡ nửa câu. Còn những người ca ngợi đố kỵ trong ngày thường, tiền tài quyền thế trong gia tộc, cả đám đều vui sướng khi người gặp họa.

      vài đại thương gia trong kinh thành, tất cả đều quan tâm đến chuyện của Nhạc Minh Hải. Trong lúc nhất thời có thể là đầu đường ngõ hẽm đều thương lượng, ai bàn bạc về Nhạc Minh Hải.

      Ba ngày sau, Kim thượng hạ thánh chỉ, Nhạc Minh Hải đại tài đại trung có thể dùng. Nhạc Minh Hải tiếp tục ở lại Hộ bộ.

      Mặc dù Nhạc Minh Hải ở lại Hộ bộ, nhưng vẫn được lên chức, đầu có đám Đỗ Nguyên Vân đè ép. Đỗ Nguyên Vân người ta cũng là người từng lập công lớn, cùng với Nhạc Minh Hải ngươi phân cao thấp, năm đó lại là gia thế trong sạch, chút vết đen cũng có. Năm đó, cả đám quan viên Hộ bộ đều lệ thuộc vào Đỗ Nguyên Vân thăng quan tiến chức thuận lợi.

      Nhạc Minh Hải ở ở Hộ bộ mấy năm. Đỗ Nguyên Vân có con thành Vương phi, sau khi Đỗ Nguyên Văn được thăng chức làm Hộ bộ Thượng thư, rốt cuộc lúc này Nhạc Minh Hải mới đợi được Đỗ Nguyên Văn rơi đài, rốt cuộc cũng đợi đến ngày mình giữ chức Hộ bộ Thượng thư.

      Có lẽ ở nhiều năm như vậy, mới khiến cho Nhạc Minh Hải vốn hăng hái bộc lộ tài năng lúc này lại yên ổn, tân nhiệm Hộ bộ Thượng thư Nhạc Minh Hải, luôn luôn trầm mặc ít , ở trong triều đình cũng tùy tiện phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

      Lời chê trách của triều thần đều rơi vào trong lỗ tai của Kim thượng.

      Ngày đó, lúc Kim thượng nghe được những lời đồn đại này đánh cờ cùng với Cảnh Thành.

      Trong ngự hoa viên, Kim thượng thả cờ, tình thế nhất thời biến đổi lớn.

      Cảnh Thành quỳ xuống ở bên cạnh bàn cờ: "Phụ hoàng kỳ nghệ, nhi thần cam tâm thần phục."

      Hoàng thượng khẽ mỉm cười, nhìn về phía quan viên Tri gián viện tấu trình : "Ngươi vừa mới cái gì?"

      Quan viên kia nơm nớp lo sợ tấu : "Hoàng thượng, trong triều có ít đại thần nghị luận, Hộ bộ Thượng thư tân nhiệm chuyên cần với chính vụ, bo bo giữ mình, có thể là bất trung."

      Hoàng thượng thu hồi quân cờ bàn cờ, : "Mấy năm trước Trẫm từng khẳng định, ‘Nhạc Minh Hải đại tài đại trung có thể dùng’, hôm nay các ngươi như vậy, là Trẫm dùng người đúng?"

      Quan viên kia quỳ xuống: "Hoàng thượng, vi thần tuyệt đối dám."

      Hoàng thượng cười : "Ngươi là trung thần. Nhạc Minh Hải kia, Trẫm nhìn cũng coi như là trung thần. vô vi* mà trị, Trẫm để cho vô vi mà trị. Ngươi lui ra ." [* tuỳ theo tự nhiên có chí tiến thủ (thuận theo tự nhiên, làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa)]

      Quan viên Tri gián viện rời rất lâu, hoàng thượng mới nhìn về phía thái tử Cảnh Thành vẫn lẳng lặng quỳ ở bên : "Thềm đá lạnh lẽo, con quỳ ở đó làm gì? Trẫm lại có phạt con. Đến đây, chúng ta đánh ván nữa."

      Hôm đó, sau khi Cảnh Thành trở lại, chúng tôi nghị luận hồi, vẫn hiểu ý của Thánh thượng.

      Vì vậy Nhạc Minh Hải vẫn an ổn chức Hộ bộ Thượng thư của .

      Hôm nay ở Tây Cương này gặp phải thương nhân kỳ quái họ Nhạc, chẳng lẽ chính là người trong gia tộc Nhạc gia của Nhạc Minh Hải?

      Nhưng mà, an lành sống tốt ở Mạc Bắc, vì sao đến Tây Cương tranh buôn bán trong quân?

      nay Cảnh Nhiên trấn thủ ở Tây Giang là khu môn, bạc mua sắm vải vóc ở trong quân hằng năm đều giảm thiểu. Mặc dù ở Tây Cương lạnh giá, còn là chỗ kiếm được nhiều tiền, nhưng chắc chắn thể so sánh với gia tộc Nhạc thị ở Mạc Bắc độc quyền buôn bán ở biên cảnh.

      Mặc dù sắc mặt Mã quản gia mang theo mỉa mai, nhưng xem như là thành khẩn.

      Tôi gật đầu cái, chỉ có thể nhận hoa phù dung. Vốn là tiểu viện vắng vẻ đơn sơ nhất thời rực rỡ phấn hồng, còn có thêm vài phần hòa nhã vui mừng.

      Mã quản gia đứng ở sau lưng tôi, từ từ mà : "Dù sao cũng là tốn tâm tư, quả nhiên tệ."

      Tôi chỉ là lạnh lùng "Ừ" tiếng.

      Mã quản gia tiến lên bước, nhìn tôi : "Châu lão bản, ngươi cần phải dụng tâm nuôi cho tốt."

      Tôi cười : " thân mình, rảnh chăm sóc những thứ này."

      Mã quản gia lắc đầu cái, đưa tay chỉ vào chậu hoa tuyết trắng, : "Những thứ khác sao cũng được. Còn chậu này, chính là ‘tam túy phù dung’, sáng sớm, giờ ngọ, gần tối, ba màu biến ảo khác nhau. quý báu. Vất vả cực khổ lắm mới tìm được, tốn ít tiền, cũng giằng co với ít người. . . . . ."

      Tôi thở dài, : "Được rồi được rồi, từ nay về sau tôi chuyên tâm chăm sóc cho vị tiểu tổ tông kia cho tốt. Kính xin Mã quản gia yên tâm."

      Mã quản gia nán lại trong sân của tôi dừng chân lúc lâu, lúc nãy lộ ra diễn cảm lo lắng, sau đó mới quay đầu rời .

      Ông ta được xa, tôi lại hướng về bóng lưng của ông la lên: "Mã quản gia, xin chuyển lời tới vị khách kia, Châu mỗ cám ơn ."

      Trái tim lại rẻ vào chỗ cong, dứt khoát trêu chọc ông ta chút.

      Tôi lại bồi thêm câu: "Mã quản gia, còn có câu kính xin ngài hơi cho xong nha."

      Bóng dáng của Mã quản gia run lên.

      Tôi la ầm lên: "Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, đối hoa niệm quân quân nhu kí."

      xong, tôi nhanh chóng đóng cửa lại. Để lại Mã Quản gia và cả đám gia đinh Ngô gia ở bên ngoài.

      Đợi đến khi bọn họ xa, lòng tôi loạn như ma, vội vã ra cửa tìm Hạ Dung thương nghị.

      Tôi vào cửa, lại nghe thấy Vương Bá của Hạ gia vừa thấy được tôi liền la ầm lên: "Châu lão bản, ngươi tới, tiểu nhân muốn tìm ngươi đây."

      Tôi vừa theo ông vừa : "Hạ công tử tìm ta có việc?"

      Vương Bá giọng : "Sáng sớm công tử nhận được hai phong thư. phong là từ trong kinh đưa tới."

      Hạ Dung vẫn ngừng liên lạc với người trong kinh. Trước đó vài ngày, cho tôi biết, dường như cuối cùng tìm được người có thể dò hỏi chuyện Cảnh Phi ở trong ngục.

      Trong lòng ta ngũ vị tạp trần, lập tức lại hỏi: "Phong còn lại sao?"

      Vương Bá : " phong khác kỳ lạ, mới hừng sáng Ngô Tham tướng cho người đến đập cửa rầm rầm, nháo đến mọi người trong nhà đều có cách nào ngủ được."

      Tôi dừng chân, kéo Vương Bá lại hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

      Vương Bá lắc lắc đầu : "Cụ thể trong thơ cái gì, tiểu nhân cũng biết. Tiểu nhân vội vàng tỉnh dậy mở cửa, người của Ngô Tham tướng lại lập tức xông vào, Ngô Tham tướng có thư muốn đưa cho trú binh tổng thương Tây Mẫn."

      Tây Cương chia ra làm ba, Tây Mẫn, Tây Tuyền, Tây Chước. Tam nơi đều có quân trú thủ. Ba quân đều thuộc về Cảnh Nhiên thống lĩnh trấn thủ Tây Cương.

      Ngô Tham tướng đóng quân ở Tây Mẫn, bên dưới có ít nhánh Tham tướng đóng quân.

      Tổng thương Tây Mẫn?

      Chức quan béo bở như vậy, làm sao lại rơi xuống đầu tôi và Hạ Dung?

      Tôi chợt nhớ tới tôi vội vàng đến Hạ gia là có chuyện muốn với Hạ Dung.

      Những chậu hoa phù dung kia giờ này chắc hẳn ở trong viện của tôi tắm nắng, nở bông.

      Ngay lúc này trong lòng tôi nhất thời nổi lên ý nghĩ kỳ dị.

      Ý nghĩ này, khiến tôi run lên dữ dội..

      Dù sao chức quan tổng thương béo bở này, chẳng lẽ là thương nhân họ Nhạc kia coi trọng tôi, cho nên chúng tôi mới có được.
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :