1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ quan Lan Châu - Kim Đốn Hải (75/75) HOÀN có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43. Mi hồ

      Editor : Trang

      Ngày đó, tôi và Cảnh Phi đều uống rất nhiều rượu. Về sau càng uống càng nhiều.

      vừa uống rượu, vừa cười : "Nhậm Lan Châu, vì sao ngươi chỉ muốn làm Nhậm Lan Châu của , lại muốn làm Châu Lăng của ta?"

      say, sau cùng mơ mơ màng màng mà gục xuống bàn. Tôi gọi A Chức dìu đến khách phòng nghỉ ngơi. rất nghe lời, ngoan ngoãn nghiêng đầu lên bả vai của A Chức, để A Chức dìu .

      Sáng sớm ngày thứ hai, tôi vừa mở mắt ra A Chức liền tới đây cho ta biết Cảnh Phi rời giường từ sớm rồi rời .

      Tôi hỏi, có để lại lời gì ?

      A Chức lắc đầu.

      Hơn nửa tháng về sau, ta gặp lại Cảnh Phi.

      đêm của nửa tháng sau, Dung Dung lại đến đây thăm tôi, nàng cho tôi biết, Cảnh Phi ở Miên thành trù khoản nhiều lắm, lại đến Hàng Châu rồi.

      Sau đó lại qua hơn nửa tháng, Dung Dung lại đến cho ta biết, Cảnh Phi Kim Lăng.

      Ngày qua ngày, lần mới đây, Dung Dung đến cho ta biết, Duyên Hỉ Vương gia Cảnh Phi trù khoản xong, quay về kinh phục mệnh.

      Dung Dung được Cảnh Phi dặn dò, thường xuyên đến thăm tôi.

      Dần dần tôi ít ra ngoài, mỗi ngày chỉ cùng A Chức ở trong nhà chuẩn bị thức ăn, sau đó là viết chữ, xem cá, nhìn hoa.

      Bọn Hạ Dung tổ chức tụ hội đánh giá thi họa, là thời điểm duy nhất tôi ra ngoài.

      Tôi nhìn thấy Hạ Dung, cũng chào hỏi giống như lúc trước. Và cũng vậy, thay đổi gì cả. Những người khác trêu ghẹo chuyện khảo thủ công danh, Triệu Diệc Chiêu vẫn tiếp tục tranh cãi với , lấy chuyện hàng dệt kim quốc doanh và hàng dệt kim dân gian ra tranh cãi mấy câu.

      Hẳn là Cảnh Phi với về chuyện của ta.

      Đây là những ngày tháng thoải mái nhất sau khi tôi tới Miên thành.

      Trước đây, lúc tôi ở trong phủ thái tử của Cảnh Thành, tôi từng ảo tưởng, nếu như có ngày tôi rời khỏi Cảnh Thành, rời khỏi phủ thái tử, rời khỏi kinh thành, tôi có thể đến nơi nào?

      Tôi biết tôi là người nơi nào. Người trong phủ thái tử đều biết quê hương của mình ở đâu, từ đâu tới đây, chỉ có tôi là biết.

      Nhưng tại tôi rất thích Miên thành. Tòa thành này tệ, dường như là nơi có thể sinh sống lâu dài. Nếu có thể, lấy danh nghĩa Châu Lăng mãi mãi sống ở Miên thành cũng tốt.

      Cảnh Phi từng , gọi tôi là Châu Lăng, là vì muốn để cho tôi làm Nhậm Lan Châu, quên chuyện cũ trước kia.

      Giờ này khắc này, dường như tôi có chút quên chuyện cũ trước kia.

      Trước kia, thỉnh thoảng ở trong mơ tôi trở về kinh thành Đại Cảnh, trở về trong phủ thái tử Cảnh Thành, về đến trong thư phòng của .

      Dưới ánh nến đọc sách viết chữ. Bên môi mang theo ý cười. giễu cợt tôi muốn bắt chước chữ của .

      Còn có trong phòng ở Hộ bộ, đến thăm tôi. Ở tiền thính của Hộ bộ, hề cứu tôi.

      Hoặc là, tôi mơ thấy khi còn , cùng đám người Cảnh Thành Cảnh Phi chụm đầu lại chỗ, sau đó đến ngự thiện phòng trộm đồ ăn.

      Nhưng, rất nhiều ngày nay tôi còn thấy mộng nữa.

      Mặc dù tôi còn có chút bí thể giải thích , tỷ như vì sao Cảnh Phi cứu tôi. Nhưng nếu như trả lời, mà tôi vẫn an ổn sống ở đây, vậy tôi cũng tiếp tục truy vấn nữa.

      Cảnh Phi trở lại kinh thành phục mệnh, đám người Thẩm Như Lượng, Mạnh Khách và Tằng Duyệt cũng theo Cảnh Phi rời .

      Vì thế Miên thành này, còn bất kỳ bóng dáng người và việc của kinh thành nữa.

      Như vậy là tốt.

      --- ------ ------ ------ ------ ---------

      Mấy tháng này Dung Dung dạy tôi học cầm. Ở trong mắt tôi, tài đánh đàn của Dung Dung đương nhiên là cực tốt.

      Thủ khúc《 giang sấu nguyệt 》này rất bi thương, tôi dám nghe nó. Vì thế Dung Dung dạy tôi thủ khúc mới như 《 Xuân giang hoa nguyệt dạ 》 chẳng hạn, như vậy lộ ra khí vui mừng.

      Mặc dù luyện ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ’ vẫn chưa quen tay, nhưng tiếng đàn vui cảnh cũng khiến cho tôi thích ánh sao sáng ở trong ban đêm. Miên thành có hồ nước tên là Mi hồ. Mặc dù có khí thế phong mỵ của nước sông mùa xuân, nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần xứng với chữ "mi", dưới ánh trăng ánh sao cũng coi như là tình thơ ý hoạ, thấm vào ruột gan.

      Tôi cực kỳ thích Mi hồ này. Vì thế thường hay trước khi vào đêm mượn thuyền của Dung Dung tự mình chèo thuyền đến giữa Mi hồ. Ngắm trăng ngắm sao, thỉnh thoảng gảy vài khúc cầm.

      Hoặc là chỉ nằm ở trong thuyền, lẳng lặng cập bến ở trong bóng cây, muốn nghĩ đến cái gì cả.

      Ngày hôm đó, tôi lại nằm ở trong bóng cây, trong lúc ngủ mê lại nghe thấy có tiếng đàn ở hồ rất xa truyền đến.

      Tiếng đàn thê lương bi ai, giống như khóc lóc tố khổ, nhưng lại giống như 《 giang sấu nguyệt 》, lộ ra ai oán ấm ức.

      Tôi nằm ở trong bóng cây nghe tiếng cầm lưu luyến, cao sinh ra áp lực, thấp, khiến người run rẩy. Bồi hồi rối rắm rất lâu, đột nhiên tiếng đàn chuyển sang vang, về sau càng chuyển càng cao, làm cho người ta nghe thấy mà lòng đau như cắt.

      Tôi nhạn được nữa ngồi dậy ra khoang thuyền, ở nơi xa mơ hồ cũng có chiếc thuyền , trong khoan thuyền chỉ có ngọn đèn u ám.

      cao đột nhiên dừng lại, lát sau tiếng đàn lại lên, lúc này rất thấp rất , rầm rì thào, hỗn loạn giống như tố. Dường như tâm kéo dài, lại thể bộc lộ hết ra. Lại giống như bi ai cực hạn, chỉ có thể mình ôm sầu bi, người nào có thể giải.

      Tiếng đàn ngàn quay trăm chuyển, biết quấn quanh từ lúc nào, cuối cùng thanh dần dần lặng lẽ. Tôi đứng mình ở đầu thuyền, gió lạnh lướt qua nhưng tôi lại giống như hoàn toàn phát ra.

      Tôi ngửa đầu nhìn ánh trăng u sầu bầu trời, còn đẹp đẽ sáng sủa như xuân giang hoa nguyệt. Chẳng biết từ lúc nào mặt chảy đầy nước mắt.

      Tôi chỉnh lại dung nhan, cũng chẳng biết tại sao lá gan lại nổi lên, khẽ chèo thuyền đến gần chiếc thuyền kia.

      Đến gần thuyền, tôi nhìn thấy có mấy người hầu đứng thẳng mạn thuyền, mặc dù ở trong bóng đêm thể nhìn nhưng có thể nhìn thấy bọn họ rất cẩn thận, mặc quần áo sang trọng.

      Bọn thấy tôi, lập tức quát lên: "Là ai?"

      Tôi chắp tay, đáp: "Tại hạ là Châu Lăng, nghe tiếng đàn của chủ nhân mỹ diệu cho nên sinh lòng ngưỡng mộ, đặc biệt đến đây ra mắt."

      người cười lạnh : "Công tử nhà ta có thân phận tôn quý, làm sao có thể để cho phàm phu tục tử như ngươi tùy tiện nhìn thấy."

      Tôi thở dài hơi cười : "Châu Lăng tự biết thân phận hèn mọn, tiếng đàn của công tử thanh nhã như thế, đương nhiên thể tiếp phàm phu tục tử chúng tôi. Chỉ là...."

      Lập tức nghe thấy giọng trong khoang thuyền truyền đến: "Chỉ là cái gì?"

      Giọng khàn khàn, nghe ra chắc hẳn công tử nhà bọn họ đa hơn bốn mươi tuổi. Nhưng bọn họ vẫn gọi là công tử, là có chút kỳ lạ.

      Tôi lòng nghĩ đến tiếng đàn, cũng kịp ngẫm lại trả lời: "Chỉ là, chỉ là tôi vừa nghe tiếng đàn của công tử, mặc dù rất hay nhưng vô cùng bi ai, lại giống các nữ tử khuê phòng lúc oán hận tấu khúc nhu nhược bất lực kia, mà ở đây có tuyệt diệu khác. Châu Lăng nghe thấy lại nhớ tới, nhớ tới rất nhiều chuyện, cảm thấy bi ai nhưng lại muốn rời ."

      Tôi đánh bạo : "Nếu như....Nếu như công tử chê, có thể thỉnh công tử tiếp tục tấu lần nưa được ?"

      Ta xong ho khan vài tiếng. Có lẽ ban nãy đứng ở đầu thuyền quá lâu nên hẳn là bị nhiễm gió lạnh.

      Người ở trong khoang thuyền im lặng rất lâu.

      Những người hầu kia dường như muốn đuổi tôi , nhưng người trong khoang thuyền lại : "Cũng được, ngươi có thể vào. Ta, vì ngươi mà tiếp tục tấu khúc."

      Tôi theo người hầu lên thuyền, vào trong khoang thuyền.

      Trong khoang thuyền bố trí rất tinh xảo, huân hương thanh u. Mà trong khoang thuyền lại bố trí tầng tầng màn lùa, mơ hồ có người ngồi mình trong màn lụa. Những người hầu kia bẩm báo với người nọ, cử chỉ cung cẩn kính nể.

      Tôi chắp tay hành lễ, : "Tại hạ Châu Lăng, tham kiến công tử."

      : "Ngươi, gọi mình là Châu Lăng?"

      Tôi gật gật đầu, : "Đúng vậy. biết nên xưng hô công tử như thế nào?"

      im lặng trong chốc lát, lúc này mới mở miệng : "Ta họ Tề, tên chữ Lễ."

      Tôi gật đầu, lại chắp tay : " ra là Tề công tử. Tề công tử cầm kỳ trác tuyệt, khiến cho Châu mỗ vạn phần bội phục."

      "Ừm" tiếng, lại : "Ngươi, cũng học qua cầm?"

      Tôi cười : "Chỉ học mấy tháng mà thôi. Lúc trước, chỉ nghe người ta gảy đàn."

      : "Nếu ngươi giải thích được ý vị thâm sâu trong khúc ta mới tấu, có lẽ....có lẽ từ nghe qua ít khúc?"

      Tôi lắc đầu. Trước kia lúc ở chung chỗ với Cảnh Thành, tuy rằng tài đánh đàn của Cảnh Thành rất tốt, nhưng lúc nào cũng muốn đánh. Lúc nào cũng thanh sắc tài mọn, thể lún sâu vào trong đó. Cho nên, cuối cùng tôi có phúc nghe no tai.

      Tôi cười : "Châu mỗ bơ vơ từ , người bên cạnh cũng thích đàn cho lắm, cho nên lúc nào cũng thể nghe tận hứng. Tối nay nghe thấy Tề công tử sở tấu, là chuyện vui lớn trong đời Châu mỗ."

      dường như cười chút, : "Ngươi, ngược lại dễ dàng thỏa mãn."

      Tôi gật đầu, : "Nhân sinh đời, phải là chuyện vô cùng như ý, huống hồ chuyện thể hiểu thể giải thích lại càng nhiều đếm hết. Châu mỗ tình nguyện ngẩn ngơ mà sống, nghe khúc cầm mình thích nghe, chuyện mình thích , hao tâm suy nghĩ thêm nữa."

      thanh của từ trong tầng tầng màn lụa truyền đến: "Ngược lại ngươi tìm hiểu đến thấu đáo. Ngươi còn tuổi, thế nhưng lại ra những lời ấy, chẳng lẽ gặp phải kiếp nạn gì sao?"
      Last edited by a moderator: 24/2/15

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44. Hận ý

      Editor: Trang

      Tôi nghe hỏi, cười khổ : " ra dài dòng, cũng được."

      thở dài: "Nếu như thế... Ngươi muốn ta diễn tấu khúc gì cho ngươi nghe?"

      Tôi lắc đầu, : " giấu gì công tử, kỳ Châu mỗ hiểu biết rất ít về đàn, chỉ thích nghe tấu khúc. Lúc này cũng biết nên thỉnh công tử tấu khúc gì."

      trầm mặc hồi, : "Cũng được, vậy ta tùy ý diễn tấu khúc, ngươi bình luận chút là được."

      Tôi gật gật đầu.

      nâng tay, tiếng đàn vang lên. Lúc này tiếng đàn sôi nổi, hoàn toàn giống khúc tấu vừa rồi, dường như trong ngực ảm đạm, lộ ra chút khí nhạt.

      Tiếng đàn càng lúc càng mạnh mẽ, tôi khỏi đứng lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào màn lụa, muốn xuyên qua màn lụa nhìn dung nhan người diễn tấu. Nhưng màn lụa rất nhiều, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng kia, lặng im như chung, chỉ có tiếng đàn mạnh mẽ xuyên qua màn lụa truyền ra.

      Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại. Tôi khỏi vỗ tay kêu lên: "Hay."

      Tề công tử : "Lần này, ngươi nghe ra được cái gì?"

      Tôi cười : "Phía Bắc Trường Thành phóng ngựa, tranh đoạt binh qua*, chí khí hào hùng." (* binh: vũ khí; qua: giáo, thương, mâu, mác)

      nhàng : "Ngươi thậm chí còn nghe được cả chí khí hào hùng."

      Tôi gật gật đầu, : "Đúng vậy. Chỉ tiếc..."

      lập tức : "Chỉ tiếc cái gì?"

      Tôi thở dài trong lòng, : "Chỉ tiếc, thân thể công tử dường như khẻo, có vài , nếu như có thể tiếp tục cố gắng thêm chút, vậy tốt rồi."

      Trong màn lụa tiếng đàn vang lên, dường như Tề công tử vỗ chưởng vào dây cầm.

      Tôi vội hỏi: "Công tử, xin thứ cho Châu Lăng lỗ mãng. Châu Lăng hiểu hết hoàn toàn về luật, sao có thể cảm nhận được nơi kỳ diệu trong tiếng đàn của Tề công tử. Lời ban nãy của Châu Lăng cũng chỉ là thuận miệng bậy, thỉnh Tề công tử cần để ý."

      Tề công tử "Hừ" tiếng, : "Theo lời ngươi , cũng hoàn toàn sai, quả thực là ta…từ yếu ớt. Hào hùng của ‘phía Bắc Trường Thành’ này, ta sao có thể diễn tấu ra được."

      Tôi lại : "Tề công tử, tuy rằng Tề công tử diễn tấu có vài toàn vẹn, nhưng Châu mỗ vừa mới nghe, chắc hẳn tấm lòng của công tử rộng lớn, tràn đầy hào hùng. Châu Lăng thường nghe , việc đánh đàn, mặc dù cầm kỹ tuy quan trọng, nhưng người đánh đàn lịch duyệt và cảm tình, lại càng quan trọng hơn. Ban nãy công tử sở tấu, mơ hồ có tiếng lưỡi mác, lại càng có khí tượng phú quý, người thường thể nào địch nổi. Cho nên, tuy rằng có vài Tề công tử thể tận hứng, nhưng Tề công tử có phen hào khí, đương nhiên có thể bù đắp những khiếm khuyết kia, đều tuyệt vời cả."

      Dường như cười chút, : "Từ lúc nào, ngươi có thể ra được những lời như vậy?"

      Tôi sửng sốt, chỉ : "Đây là lời tâm huyết của Châu mỗ."

      Tề công tử lặng im trong chốc lát, lại : "Diễn tấu lần này, vừa lòng ngươi ?"

      Tôi gật đầu, : "Đương nhiên là vô cùng thích, nhưng, nhưng bằng sở tấu lúc trước của công tử."

      : "Khúc đó là tự ta sáng tác, mấy tháng qua, viết lại mà thành. Nhưng là rất bi thương, chính ta cũng thích lắm."

      Tôi : "Nếu công tử thích, vì sao lại ở trong đêm gió mát như thế này, thả thuyền trong hồ tấu khúc kia?"

      Người trong màn lụa tựa hồ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Nhưng tôi thấy mặt .

      : "Ánh trăng ảm đạm, trong lòng trắc , khỏi tấu thử khúc này."

      Tôi giọng : "Rất là…rất là thích hợp. biết có thể thỉnh công tử tấu lại lần nữa hay ?"

      Trong màn lụa mảnh yên lặng.

      Tôi thở dài, : "Nếu như công tử muốn, vậy thôi."

      Tề công tử : "Cũng phải là ta mún khảy đàn, chỉ là, chỉ là lời ban nãy của Châu nương, người đánh đàn, cần phải có mười phần tình cảm ở bên trong, mới có thể diễn tấu khúc hay."

      chậm rãi : "Lúc này Tề mỗ tâm tư khác, muốn diễn tấu khúc khác cho nương, biết có được ?"

      Tôi gật gật đầu, cao giọng : "Được."

      im lặng trong chốc lát, lúc này mới nâng tay lên diễn tấu.

      thứ nhất vang lên, tôi liền nghe ra khúc này giống với hai khúc trước. Tiếng đàn uyển chuyển mềm mại, xuân hoa rực rỡ, hồn nhiên tốt đẹp, lưỡng tiểu vô xai*. lát hoa tươi kiều diễm, lát mưa phùn liên miên, hơn nữa còn xen lẫn oanh ca yến hót, thanh tuyền róc rách. (* hai đứa con trai và con thuở chơi với nhau hồn nhiên)

      Tôi khỏi nhớ tới Hạ cung ở triều Đại Cảnh, cũng là cảnh đẹp biến ảo khiến người xem vô cùng kinh ngạc.

      Cảnh Thành thích cây đào trong hoa viên Hạ cung, trong hoa đào sáng rực, đứng thẳng dưới tàng cây. mặc y phục mộc mạc, sắc mặt cũng tốt. Nhưng mỗi khi đứng thẳng ở trong bụi hoa đào, ánh nắng ấm áp, mặt cũng tăng thêm vài phần vui vẻ.

      Tôi nhìn thấy cũng rất vui vẻ. Tôi hái hoa đào đặt ở trong phòng .

      Hoa mưa hồng nhạt, cánh hoa bay lả tả. Cảnh Thành nhìn tôi cười tiếng, : "Nha đầu, chẳng lẽ ngươi muốn biến phòng của ta thành khêu phòng của ngươi?"

      Khi đó hai chúng tôi còn trẻ tuổi.

      Tiếng đàn yếu dần, giống như ở bên tình thế dừng nhưng dừng, lại bỗng nhiên có mấy cao vang lên. Lúc bắt đầu, chỉ là thanh lệ, lúc thấp lúc cao, tựa như có giọng của giai nhân tuyệt đẹp, êm tai động lòng người. Tiếp theo, tiếng đàn lại chuyển sang lưu luyến uyển chuyển, giống như ôm ấp tình cảm, dịu dàng động lòng người. Giống như dưới ánh trăng, trong nến đỏ, thẹn thùng mang theo nụ cười, chân tình ý thiết.

      Lúc cao lúc thấp chợt chợt vang hồi lâu, đột nhiên lại có hoàn luật* dần dần vang lên, phụ xướng cùng với nó. hỏi đáp, cùng nhau hô lên. Chốc đều là lưu luyến, chốc đều là vang đội, chốc lại là vang . (* vận động hài hoà của thanh )

      Tình chàng ý thiếp, mặc dù thể như ý, nhưng hai người bọn họ đều hiểu đối phương. Mặc dù nữ tử cất giấu tâm tư, nhưng vẫn cứ kéo dài tình ý với nam tử kia. Mặc dù nam tử kia cũng rất cẩn thận, nhưng dường như vẫn thầm lo lắng bảo vệ nữ tử kia khắp nơi.

      Tiếng đàn vang vang, hai hoàn luật cùng hòa vào nhau, cuối cùng đột nhiên cùng chuyển sang vội vàng ngắn ngủi, tầng tầng trải thành lên, cuối cùng là phồn dần dần tăng, vô cùng khẩn trương, xúc động.

      Tôi khỏi nhíu chặt mày, giống như nhìn thấy hai người đau khổ xuất trước mắt, vô cùng gian nan, biết nên giải cứu hai người bọn họ như thế nào.

      Bọn họ tâm đầu ý hợp như thế, nhưng bọn họ lại bất lực như vậy.

      Tôi dường như còn thấy nàng kia với người đó: "Ta muốn giúp chàng, chàng yên tâm."

      Tôi lại dường như thấy người nọ chỉ ngóng nhìn nàng kia, giống như đầy bụng tâm tư, giống như vô cùng lo lắng.

      Tiếng đàn càng vội vã hơn, lúc này lại có quỷ dị lần lượt vang lên, giống như mây đen dầy đặc, trong khoảng khắc như muốn thay đổi bất ngờ, vận rủi kéo tới.

      Quả nhiên, tiếng đàn dừng lại ở trong thê lương. Sau lát, lại chuyển sang cực kỳ bi ai thê lương, là hoàn luật của nàng kia.

      Nàng nhìn người nọ, nàng cảm thấy bi ai, nhưng nàng lại rơi lệ.

      Rốt cuộc người nọ rời . Vứt bỏ nàng mà .

      Tiếng đàn bi thương lưu luyến hồi lâu, rốt cục tinh tế như tố, lại dần dần như như , cuối cùng mọi thanh đều yên tĩnh.

      Hoa đào mưa bay, hoa đào suy tàn.

      Nam tử kia xa. Nàng kia cảm thấy như chết. Tiếng mưa rơi tách tách, trong thiên địa cảnh tượng xơ xác tiêu điều, còn mống. Dường như bầu trời trong lúc đó, cũng tồn tại hai người này. Giống như hoa đào rực rỡ tháng năm khi đó, ở trong bụi hoa đào dịu dàng cười tiếng, dịu dàng giọng , chẳng qua chỉ là hình tượng hão huyền cuồng dại, hề tồn tại đời.

      Bốn phía tiếng động. Chỉ có gió thổi vào bên trong khoang thuyền. Ánh nến khẽ rung.

      Tôi biết người ở chỗ nào, chỉ cảm thấy trong mắt đều là nước mắt.

      Rốt cuộc hận ý trong lòng dâng lên. Tôi muốn lớn tiếng khóc, cũng muốn cất tiếng cười to. Cũng càng muốn lúc này vọt tới trước mặt Cảnh Thành, nhìn vào hai mắt của , nhìn vào , sau đó hỏi , vì sao lại đối xử với tôi như vậy.

      Tôi giương mắt, nhìn thấy cảnh vật bốn phía. Mùa lụa kia vẫn dầy đặc như trước.

      Bốn phía mảnh che chắn, chỉ cảm thấy chuyện tình giống như trải qua mười mấy năm, mừng rỡ đại bi đều ôn lại lần.

      Cảm thấy bi ai ùn ùn kéo đến, gắt gao trói buộc chặt, khiến cho tôi như thể thở nổi.

      Trong hai mắt đẫm lệ, tôi nghe thấy người trong màn lụa kia hỏi: "Ngươi, khóc."

      Ta cúi đầu đáp tiếng "Vâng" .

      dường như dừng chút, lại hỏi: "Người có thể khiến ngươi đau khổ như thế, ngươi, rốt cuộc có hận ?"

      --- ------ ----

      P/s: chương này toàn về đàn, mà ta lại chả bk gì, nên có đôi chỗ , mọi người lượng thứ ak
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45. Nghe tin

      Edit: Trang

      Tôi nghe lời của , hỏi lại: "Cái gì?"

      Giọng của thấp hơn, hỏi: "Đàn này của ta cũng chỉ là đồ tầm thường, nhưng ngươi lại nghe đến nghẹn ngào như vậy. Lúc trước ta có qua, dường như ngươi gặp phải kiếp nạn oan khuất rất lơn. Người khiến ngươi đau khổ như thế, tại rốt cuộc ngươi có hận hay ?"

      Hai mắt tôi đẫm lệ, lỗ tai phát ra tiếng ông ông. Tôi chống đỡ tay ghế, để cho mình khôi phục lại chút khí lực.

      Tôi đáp: "Hận, hay là hận, có cái gì khác nhau?"

      thanh của Tề công tử vang lên, : "Có oan nhất định phải , có oán nhất định phải báo, như vậy mới là đại trượng phu."

      Tôi cười khổ : "Châu mỗ chỉ là đàn bà con , phải là đại trượng phu."

      Tề công tử : "Ban nãy nếu ngươi có thể nghe ra phong cảnh trong phía Bắc Trường Thành của ta, chắc hẳn phải là nữ tử bình thường. Ta và nương cùng nhau chuyện, nương cũng là nữ tử tầm thường, nương nhìn xa trông rộng hơn cả thư sinh bình thường. Vì sao nương lại tự coi mình. Nếu nương oan khuất như thế, vì sao có ý niệm báo thù, ngay cả tia hận ý cũng có?"

      Tôi hiểu : "Tại sao ngài biết tôi có hận ý?"

      Tề công tử dường như ngẩn ra, : "Hay là, ngươi hận ?"

      Tôi mờ mịt. Trải qua mấy ngày nay, dường như tôi muốn suy nghĩ đến những chuyện này nữa. Vết sẹo kia, rất rất rất sâu, chạm vào lập tức đau đớn.

      Miên thành, rời xa kinh thành, rời xa phủ thái tử, rời xa những quyền mưu kia. tại, ngay cả Cảnh Phi cũng ở bên người. Tôi chỉ hi vọng mỗi ngày đánh đàn ngắm trăng, theo đuổi cuộc sống yên ả bình an.

      Dường như phai nhạt, ép buộc dần dần quên chúng nó . Nếu tiếng đàn ban nãy của Tề công tử, tôi vốn có thể cần nghĩ đến những đại bi đại khổ kia.

      Nhưng mà, dù sao lúc nãy cũng là tôi cầu đánh đàn.

      Tôi giận dữ : "Tôi biết."

      đứng lên, tôi nhìn thấy màn lụa hơi lắc lư chút. Dường như xoay lưng lại, hồi lâu, mới : "Hay là nương muốn, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn? Lúc này nương trăm phương ngàn kế, dự trữ lực lượng, ngày nào đó chiêu lấy mạng của kẻ thù?"

      Tôi biết trả lời như thế nào, lại nghe thấy tiếp: "Nếu là như thế, nương khoái ý ân cừu, Tề mỗ kính nể."

      Tôi nhịn được nữa : "Tề công tử, Châu mỗ có suy nghĩ về việc báo thù."

      Tề công tử cười lạnh : "Hôm nay Tề mỗ thả thuyền hồ, đánh khúc đàn này, được nương khen ngợi. Vốn tưởng rằng gặp được tri ngàn năm thuở. Ngày thường Tề mỗ kính nể nhất chính là người khoái ý ân cừu, có oán nhất định phải báo. Nhưng lại thể ngờ nương cư nhiên nhát gian như thế."

      Tôi : "Tề công tử, hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu, nhưng vì sao mỗi lần Châu Lăng nghe thấy, Tề công tử lại luôn miệng đều là chuyện muốn Châu Lăng báo thù?"

      Màn lụa mơ hồ, bóng dáng trong màn lụa dường như cứng đờ.

      Tôi thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, : "Công tử mới , ánh trăng ảm đạm, đủ thấy công tử diễn tấu khúc bi thương như vậy, là tình hữu khả nguyên. Nhưng cảnh sinh ra từ tâm. Châu Lăng bất tài, nhưng Châu Lăng chỉ muốn sống quãng đời còn lại trong hoà thuận vui vẻ, chỉ muốn nhìn thấy xuân giang hoa nguyệt, thư thái lãng mạn, tự do tự tại. Những gì trải qua trước kia, Châu Lăng nguyện dùng hết tâm tư từ từ quên ."

      Tề công tử xoay người lại, : "Cho nên, ngươi, vẫn hận , đúng ?"

      Tôi lắc đầu, thở dài : "Dù sao Châu Lăng cũng chỉ là phàm phu tục tử, hận chính là lừa mình dối người. Châu Lăng thừa nhận, sau khi gặp kiếp nạn này, đúng là có sinh hận ý. Nhưng Châu Lăng càng muốn ôm hận ý này ở trong lòng sống quãng đời còn lại. Lúc nãy Châu Lăng , muốn quên quá khứ."

      Tề công tử "Hừ" tiếng, : "Đó là vì, tổn thương ngươi chưa đủ sâu."

      Ngữ khí của quái dị, thanh khẽ biến, so với giọng khàn khàn lúc nãy có chút khác nhau, giống như là giọng của người khác vậy.

      Tôi cảm thấy kỳ quái, lại nghe thấy mở miệng, lúc này giọng khôi phục lại khàn khàn lúc trước. Chỉ nghe : "Nếu tổn thương ngươi đủ sâu, tất nhiên ngươi hận . Đủ thấy lúc trước tổn thương gây ra cho ngươi vẫn chưa đủ sâu."

      Tôi biết nên trả lời như thế nào.

      Bốn phía nhất thời lặng im tiếng động.

      đột nhiên xoay người, sau đó cúi người, ở dây cầm ‘tưng’ cái. Nhất thời có người hầu vào, cung kính : "Công tử, có gì phân phó?"

      : "Đưa Châu nương ra ngoài."

      Người hầu đáp tiếng "Vâng", sau đó nhìn sang tôi : "Châu nương, thỉnh."

      Tôi hướng về phía Tề công tử chắp tay, theo người hầu ra ngoài. Ngoài khoang thuyền trăng sáng gió mát, khiến người ta sảng khoái tinh thần.

      Thuyền của tôi bọn họ giúp tôi bố trí xong. Tôi lên thuyền , đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn người hầu lúc nãy đưa tôi ra ngoài hỏi: "Xin hỏi tôn giá*, công tử nhà ngươi là người phương nào?" (* tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện)

      Người hầu kia đáp, chỉ lắc đầu, sau đó thả thuyền của tôi .

      Tôi chỉ có thể chèo thuyền rời . được xa quay đầu lại, lúc đó thuyền của Tề công tử xa.

      Mơ hồ tôi nhìn thấy có người đứng thẳng ở đầu thuyền, lẳng lặng đứng. Nhìn phục sức, giống như người hầu, có lẽ là Tề công tử.

      Y khuyết tung bay, đáng tiếc thể nhìn mặt.

      Tôi thở dài, biết tướng mạo của Tề công tử là đáng tiếc. Cho dù ngày sau có lướt qua nhau, chỉ sợ cũng nhận ra. Mặc dù lúc nãy sau cùng hai chúng tôi có chút xung đột, nhưng tài gảy đàn của Tề công tử thực rất khiến người ta thích. biết đến năm nào tháng nào mới có thể nghe lại được.

      Ta chèo thuyền tới bờ bên kia, lúc lên bờ liền thấy A Chức sớm dẫn người đợi tôi ở đó. Nàng khoác thêm áo cho tôi, cười : " nương lâu như vậy mà đêm lại lạnh như thế, khiến cho chúng tôi ngừng lo lắng."

      Tôi cười : " sao sao. Đêm như thế này du thuyền ở hồ, chính là chuyện khoái hoạt nhất của đời người."

      A Chức hé miệng cười : "Gần đây nương rất kỳ quái. Nô tì ngu dốt, hiểu được."

      Tôi cũng cười, lên xe ngựa đường trở về nhà.

      Xe ngựa mới vừa đến cửa nhà, liền nghe thấy A Chức "Ơ" tiếng, sau đó kêu lên: " nương."

      Tôi nhảy xuống xe, thấy A Chức đứng ở trước cửa bày ra vẻ mặt kinh hoàng, tôi hỏi: "Sao thế?"

      Nàng chỉ chỉ về phía cửa chính, ta nhìn kỹ, chỉ thấy có nhiều người, nhưng phải là người chỗ của tôi, hoặc là chỗ của Dung Dung.

      Lòng tôi sinh nghi, vì thế qua. Những người đó thấy tôi, ngược lại rất cung kính. Sớm có người hầu ra mở cửa.

      Tôi và A Chức vào. Cửa "chi nha" tiếng đóng lại. Dường như tất cả vẫn như cũ.

      Tôi vào trong sảnh, lại thấy Dung Dung ngồi ở trước bàn, sắc mặt tái nhợt, giống như trầm tư. Tiếng động hai chúng tôi vào cửa, nàng lại vẫn như trước hoàn toàn phát ra.

      Tôi qua, kêu lên: "Tỷ tỷ."

      Cả người nàng chấn động, ngẩng đầu lên. Ánh mắt nàng thê lương, tuy rằng nhìn tôi, nhưng dường như cũng phải nhìn tôi. Thần sắc của nàng khiến tôi hoảng sợ, tay tôi vịn lên đầu bả vai của nàng, dịu dàng : "Tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đừng ngại ra, để muội muội giúp đỡ bàn bạc chút."

      Nàng run rẩy vươn tay ra nắm chặt lấy cánh tay tôi, cả người run lên, rung giọng : "Rốt cuộc ngươi trở lại."

      Tôi ngồi xuống bên cạnh nàng, tay nàng vẫn buông ra. Cánh tay tôi bị nàng nắm đến phát đau.

      Tôi giọng : "Tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Thân thể Dung Dung lại chấn động, sau đó đột nhiên rơi nước mắt. Tôi muốn lấy khăn tay ra giúp nàng lau nước mắt, nhưng lại nghĩ tới nàng cúi người úp mặt vào cánh tay tôi, vai và lưng phập phồng, lớn tiếng khóc to.

      Trong tiếng khóc, nàng đứt quãng hô lên: "Trong kinh truyền tin tức đến. Vương gia... Vương gia bị, bị giam vào đại lao rồi."
      Last edited by a moderator: 1/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46. Khó lường

      Beta: Trang

      Lòng tôi cả kinh, nhưng vẫn cố gắng đỡ lấy nàng, : "Tỷ tỷ, rốt cuộc là chuyện gì?"

      Dung Dung ngước mắt lên nhìn tôi, khóc ròng : "Lúc chạng vạng tin tức tới. Vốn định lập tức tới nơi này tìm muội muội. Nhưng, trước khi rời Miên thành Vương gia dặn dò, ... nếu như phải là chuyện gì lớn, đừng đến làm phiền nương. Hơn nữa ta cũng nghĩ, chuyện lớn như vậy, chỉ sợ là tin tức truyền sai. Nhưng ta đợi lát, Hạ công tử phái người trong Hạ phủ đến báo, tin tức truyền ra là , Vương gia, bị giam vào đại lao ở kinh thành. , giờ, bị nhốt trong đại lao hình bộ."

      Tôi : "Kỳ quái. Dù sao Vương gia cũng là hậu duệ quý tộc của thiên hoàng, tại sao là nhốt ở đại lao Hình bộ, mặc dù là bị giam, cũng nên giam ở trong phủ Nhân Tông mới đúng chứ."

      Thân thể Dung Dung run lên, vừa khóc vừa : "Chính vì như vậy mới đáng sợ nhất. Hạ công tử phái người tới , chỉ sợ là, chỉ sợ là hoàng thượng hận Vương gia thấu xương, lần này Vương gia đắc tội quá lớn, hoàng thượng vô cùng tức giận, xem là hoàng tử."

      Nàng gục ở bàn, lại khóc lớn tiếng.

      Tôi nhớ đến lúc trước, Cảnh Phi mang trù khoản trở về kinh phục mệnh. Lúc trước đều thuận buồm xuôi gió, trù khoản dường như rất thuận lợi, nghe Cảnh Phi xảy ra cố gì, tại sao lại….

      Đột nhiên trong lòng tôi khẽ động, ý niệm xẹt qua trong đầu.

      Hay là, liên quan đến thân thế của ?

      Chỉ là, nhất định hoàng thượng biết thân thế đứa con trai này của ông, tại sao nhiều năm như vậy đều có chuyện gì xảy ra, cố tình lại ở trong lúc này nhốt Cảnh Phi vào đại lao.

      Tôi hỏi Dung Dung: "Tỷ tỷ có biết Vương gia phạm phải tội gì ?"

      Dung Dung ngẩng đầu, lại lắc đầu, : "Cũng ràng lắm. Người từ trong kinh tới , chuyện Vương gia bị bắt giam vào ngục là chuyện cơ mật. Nếu phải Vương phi lo lắng cho Vương gia, cầu khẩn thuộc hạ cũ của phụ thân nàng đến hỏi, lúc này mới biết Vương gia bị giam vào ngục."

      Tôi ngạc nhiên : "Vì sao phải cầu khẩn thủ hạ cũ của Đỗ đại nhân? Vì sao , đến phủ thái tử... hỏi chút?"

      Dung Dung khóc ròng : "Người đó , cửa chính của phủ thái tử đóng chặt, chuyện của Vương gia là gieo gió gặt bảo. Căn bản là ta mặc kệ rồi."

      Tôi lại hỏi: "Lúc trở về thấy trước cửa có rất nhiều người, phải là người của tỷ tỷ."

      Dung Dung gật đầu: "Hạ công tử cảm thấy chuyện này tới rất đột ngột, rất kỳ quặc. biết ta muốn tới nơi này cho ngươi biết chuyện, lo lắng cho ta nên phái mấy thân tín của bảo vệ ta đường tới đây."

      Tôi lấy khăn gấm ra, giúp nàng lau nước mắt, : "Tỷ tỷ cần lo lắng. Vương gia phúc lớn mạng lớn, chắc hẳn có chuyện gì."

      Hai mắt Dung Dung đẫm lệ, thở dài hơi, : "Muội muội, chuyện cho tới nước này ta cũng cần giấu diếm ngươi nữa. Trước kia lúc nào Vương gia cũng muốn cho ta , chỉ là, giờ ta rất sợ, rất hoang mang, chỉ có thể cho nương biết."

      Nàng nhìn tôi, lại thở dài : "Ta nghe theo lệnh của Vương gia, chắc hẳn muội muội sớm biết chuyện này?"

      Tôi gật đầu.

      Bên môi của Dung Dung ra ý cười thê lương, : "Mặc dù ta là nữ tử thanh lâu, nhưng Vương gia lại chê bai ta. ta thông minh lanh lợi, rất tôn trọng bảo vệ ta. Vì thế, ta quyết định theo . Ta nghĩ, mặc dù ta là người hèn mọn, nhưng nếu như có thể giúp đỡ được Vương gia, làm ra đại , cũng uổng phí cuộc đời này."

      Giọng của nàng lang lảnh.

      Nàng quay đầu , nhìn hoa nến, lại : "Nhiều năm nay Vương Gia ở Miên thành vẫn luôn bày mưu tính kế. Ta biết Vương gia cần thứ gì. Ta chỉ có thể tận hết tất cả sức lực của ta giúp . ở kinh thành xa xôi, lại muốn biết tất cả nhất cử nhất động ở Miên thành, vì vậy ta liền giúp . muốn lấy con của Đỗ đại nhân, ta cũng gởi cho vài câu thơ để cho yên tâm. .... muốn tra chuyện bẩn thỉu của Đỗ đại nhân, ta cũng đem hết toàn lực giúp điều tra."

      Nàng đột nhiên dừng lại, thở dài nhìn ta lát, lại quay đầu , tiếp: "Ta giúp càng nhiều việc trong lòng càng hoảng sợ, tâm tư của Vương gia, ta biết nhất nhưng cũng lo lắng nhất, lo lắng thuận lợi, thể như mong muốn."

      Tôi nhịn được thở dài : "Tôi biết."

      Nàng nhìn tôi, buồn bã cười tiếng, : "Châu nương, Vương gia thường khen ngươi, nhất định ngươi biết tất cả chuyện của đám hoàng tử. Bọn họ đều là thân cơ bắp, muốn thứ gì, nhất định phải có cho bằng được, cho dù chết cũng muốn có, ai cũng thể ngăn cản được."

      Tôi gật đầu cái, biết nên cái gì mới tốt.

      Dung Dung chậm rãi lắc đầu cái, lại : "Làm càng nhiều việc ta càng sợ. Lúc trước khi Vương gia rời khỏi Miên thành, ta thấy sắc mặt của ổn, hình như là vô cùng lo lắng. Nhưng, nhưng vẫn . Hơn nữa, còn để cho ta cho ngươi biết."

      Tôi hỏi: "Nhưng sau cùng tỷ tỷ vẫn cho tôi đấy thôi."

      Dung Dung cười khổ cái, : "Vương gia muốn cho ta với ngươi, hơn nữa
      mấy ngày đó ta thấy tốt, đoán chừng có thể Vương gia và ngươi xảy ra chuyện gì. Nhưng ban nãy ta , tâm tư của Vương gia, ta là người nhất. đơn thuần là những chuyện Vương gia muốn làm, ngay cả tâm tư của Vương gia đối với ngươi, ta cũng biết .”

      Nàng giương mắt nhìn chằm chằm vào tôi, : “Ta làm nhiều chuyện cho Vương gia như vậy, ta muốn hận ngươi, đố kỵ ngươi, thậm chí làm tổn thương ngươi, nhưng ta lại có cách nào. Bởi vì nếu như ta làm như vậy, Vương gia để ý ta.”

      Giọng của nàng run run, sắc khổ sở: “… Ta… Ta sao có thể khiến Vương gia để ý tới ta?”

      Nàng run rẩy cả người, lại nằm ở bàn.

      Ta gọi A Chức, chúng tôi dìu Dung Dung vào phòng trong, đặt nàng nằm ở giường.

      Tôi giúp nàng đắp chăn gấm lên, giọng : “Tỷ tỷ mệt rồi, nghỉ ngơi lát trước . Chuyện của Vương gia, để cho tôi cẩn thận suy nghĩ chút. Tỷ tỷ yên tâm.”

      Tôi ra, trở về phòng của mình. Đầu đau như muốn nứt ra, trong đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Cảnh Phi bị giam vào ngục. Tin tức này, là quá đột ngột.

      Mặc dù lúc ấy Cảnh Phi may mắn, cần Tây Cương, và như ý nguyện của quân cờ hết sức hiểm yếu. Lo lắng yên, hồi kinh phục mệnh. Nhưng, hoàn toàn nghĩ tới, Hoàng thượng cư nhiên bắt , còn nhốt ở Hình bộ, giống như thần tử bình thường bị nhốt ở Hình bộ.

      Ngay cả phủ Nhân tông, cũng chứa được .

      biết qua bao lâu, tiếng gõ canh xa truyền đến, phá rách màn đêm nặng trĩu, càng khiến người ta cảm thấy kinh tâm động phách.

      Tôi suy nghĩ, chợt A Chức vội vã tới, : “ nương, Mạnh đại nhân tới.”

      Tôi giật mình trong lòng: “Mạnh đại nhân?”

      A Chức gật đầu cái, : “Đúng, người đó tự xưng họ Mạnh, là đại nhân trong triều, cũng là người quen cũ của nương. là, là có chuyện quan trọng muốn tìm nương.”

      Mạnh Khách?

      Vì sao lại tới đây? Vì sao ở Miên thành?

      Tôi nhìn ra bên ngoài, sắc trời hơi sáng, ra tôi ngồi mình cả đêm. Tôi thở dài hơi, : “Dung Dung tỷ tỷ thế nào rồi?”

      A Chức : “Tiểu thư rời rồi. Ta thấy thân thể của tiểu thư dường như tốt, cho nên phân phó người cẩn thận đưa nàng ấy trở về.”

      Tôi gật đầu cái, : “Vậy được rồi. Ngươi dẫn Mạnh đại nhân đến đây .”

      lúc sau, Mạnh Khách vào. lâu gặp, cũng thay đổi bao nhiêu.

      vào, ngắm nhìn bốn phía, cười : “Nhậm đại nhân ở chỗ này, cuộc sống dường như tệ?”

      Tôi trả lời.

      lại : “Ngày đó Nhậm đại nhân cư nhiên có thể trốn khỏi phòng giam của Hộ bộ, đường bình an tới Miên thành, chắc là được người che chở?”

      Tôi cả kinh trong lòng, nghĩ đến tình cảnh lúc này của Cảnh Phi, dường như có thể đoán được.

      Cảnh Phi bị bắt giam, chẳng lẽ là vì ngày đó cứu tôi.

      Nếu bây giờ Mạnh Khách tìm được chỗ này của tôi, nhất định là biết cái gì đó.

      Nhưng mà, tôi phải chưa từng hoài nghi Mạnh Khách là người của Cảnh Phi.

      Trong lòng tôi vô cùng kỳ quái, nhìn Mạnh Khách cái, vẻ mặt của là vẻ mặt giễu cợt.

      Tôi : “Mạnh đại nhân, nể tình chúng ta quen biết nhau, hôm nay tôi rất mệt mỏi, ngươi cần nhiều lời vô nghĩa, cũng cần nhiều lời nhảm. ngắn gọn, hôm nay ngươi đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”

      Mạnh Khách hừ tiếng, : “Nhậm đại nhân, hôm nay ta gọi ngươi tiếng Nhâm đại nhân, chính là muốn ngươi nể tình lúc trước dù sao chúng ta cũng quen biết nhau. ra, ngày đó ngươi sớm bị phán quyết tử hình, bãi bỏ chức quan, ngày đó còn là nữ quan nữa rồi.”

      Tôi cười lạnh : “Tôi biết.”

      Mạnh Khách lại : “Nhậm Lan Châu, ngày đó ngươi may mắn trốn thoát, người cứu ngươi sớm bị kết tội hạ ngục, ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể tiêu diêu tự tại sao?”

      Tôi hỏi: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ Vương gia bị hạ ngục, là vì tôi?”

      Mạnh Khách cười ha hả : “ phải vì Nhậm Lan Châu ngươi, chẳng lẽ còn vì chuyện khác sao?”

      Tôi cả kinh : “Mạnh Khách, ngươi… ngươi phải từng có quan hệ thân thiết với Duyên Hỉ Vương gia sao? Ngày cưới của Vương Hỉ Vương gia ngươi còn tặng lễ vật…”

      Bức họa đề tên lạc khoản, chỉ ở bên trái đỉnh núi nhắn xinh xắn có đóng cái ấn đỏ thẫm. Tôi từng cho rằng đây là ám hiệu của Mạnh Khách với Cảnh Phi, muốn chỉ giống người khác.

      Mạnh Khách cười tiếng, : “ gạt ngươi, thân thể của ta ở quan trường, có vài trường hợp cuối cùng cũng phải làm. Huống chi lúc ấy lại nhìn thời cuộc. Chỉ có điều…”

      nhướng lông mày lên, : “Chẳng qua ta thân là mệnh quan triều đình, ăn lộc vua, trung thành với vua. Phát lương cho ta phải là Duyên Hỉ Vương gia, vì sao ta phải làm việc cho ?”

      Tôi cười lạnh, : “Ngươi ngược lại là trung thần.”
      Last edited by a moderator: 23/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47. Thương tiếc

      Editor: Trang



      Mạnh Khách ha hả cười tiếng, sau đó lại đột nhiên thở dài, : "Nếu ta biên soạn ra《 Quan cảnh ngự lãm 》, tất nhiên có thể làm trung thần."

      nhìn chằm chằm vào tôi, cười : "Chỉ là, muốn trung thành với ai, ngược lại cần phải cân nhấc cẩn thận."

      Tôi cười lạnh : "Nếu như thế Nhậm Lan Châu ta đây bằng ngươi rồi."

      : "Ngươi may mắn hơn ta rất nhiều, từ gặp được minh chủ. Nhưng ngươi cư nhiên tội ác tày trời. Ngươi bị phán tội tử hình cũng thôi , thế nhưng lại thông đồng cùng Duyên Hỉ Vương gia để chạy trốn. Vứt bỏ quân thần, vì như ngươi mà làm cho long trời lỡ đất."

      thấy tôi hiểu, lại : "Ngươi vẫn biết sao? Thời điểm ngươi mới bị phán quyết tử hình, hoàng hậu nương nương liền đến chỗ của thái tử, muốn thái tử truy cứu ngươi, thể giết ngươi. Thái tử đồng ý, hoàng hậu nương nương lại cầu hoàng đế, nhưng thái tử cũng theo, hùng hồn giết ngươi được. Hoàng đế với hoàng hậu nương nương, vụ án này để thái tử và ta xử lý là được, khiến cho hoàng hậu thể nhúng tay vào. Nhưng ai ngờ, ngươi lại trốn . Hoàng hậu nương nương và thái tử đều chia ra phái người khắp nơi tìm ngươi. Về sau mới biết được ngươi ở Miên thành."

      lắc đầu cái, : "Ha ha, ngươi cư nhiên ở Miên thành. công đôi việc, mũi tên hạ hai chim."

      Cảnh Phi, cứu tôi mạng, nhưng xem ra, cuối cùng là do tôi hại .

      Thái tử, ngài muốn đuổi tận giết tuyệt tôi như vậy sao.

      Chỉ là, tôi vẫn hiểu, vì sao hoàng hậu lại năm lần bảy lượt muốn cứu tôi.

      Tôi thở dài, : "Chung quy các ngươi cũng tìm tới Miên thành này rồi. tại Duyên Hỉ Vương gia cũng bị các ngươi giam lại rồi. Nhậm Lan Châu tôi, nay cũng là người thúc thủ vô sách. Nếu hôm nay ngươi muốn bắt tôi, đánh tôi, vậy tùy ngươi."

      Mạnh Khách cười : "Bắt ngươi? Để cho ngươi trở lại kinh thành lần nữa? Án của Duyên Hỉ Vương gia vẫn chưa có quyết định cuối cùng, chẳng lẽ ngươi còn muốn đến kinh thành, sau đó muốn ác nghiệt lần nữa để cho Duyên Hỉ Vương gia cứu ngươi? Thả ngươi ?"

      Tôi cười lạnh : "Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

      cười lạnh: " phải là ta muốn thế nào, mà là thái tử gia muốn thế nào."

      Cảnh Thành?

      Tôi còn giá trị để cho lợi dụng lần thứ hai, nhưng vẫn chưa chết tâm, muốn theo dõi tới cùng.

      Tôi run giọng : "Thái tử, muốn như thế nào?"

      Mạnh Khách "hừ" tiếng, từ trong lòng ngực lấy ra bình sứ .

      giơ cái bình lên, : "Cái này là thái tử điện hạ thưởng cho ngươi."

      Tôi cười lạnh tiếng, : "Độc dược? Tạ thái tử để cho tôi chết cách toàn thây. Hơn nữa còn chết ở trong viện tôi thích, Lan Châu rất vui mừng."

      Mạnh Khách : "Ngươi như ý của ngươi, thái tử điện hạ cũng như ý của thái tử. Ngươi chết ở trong viện của Duyên Hỉ Vương gia, có thể là sợ tội tự sát."

      Rốt cuộc trong lòng rất đau mà cũng rất hận.

      Cảnh Thành, ngươi quá độc ác.

      còn hy vọng, tôi nhận lấy bình sứ, : "Mạnh đại nhân, kính xin ngươi lui ra khỏi cửa."

      Tôi thấy bất động, thê lương cười : "Ngươi yên tâm. Nhậm Lan Châu được làm được, tất nhiên uống hết thuốc này. Tôi chỉ muốn trước khi chết lẳng lặng nán lại chút, suy nghĩ chút. Chẳng lẽ, ngay cả chút nguyện vọng này thái tử điện hạ cũng cho phép sao?"

      Thân hình Mạnh Khách hơi cứng lại, rốt cuộc : "Được, ta làm như ngươi muốn. Ta cũng muốn nán lại chỗ này, bên ngoài ta cũng bố trí người, mười người như ngươi cũng ra được."

      đẩy cửa ra ngoài.

      Cánh cửa nặng nề đóng lại. Tôi nghe thấy thanh của A Chức, cũng nghe thấy thanh của những người khác. Sợ rằng bọn họ sớm bị Mạnh Khách phái người giam lại rồi.

      giờ bên trong phòng này chỉ còn lại mình tôi, còn có bình sứ của thái tử Cảnh Thành ban cho tôi.

      Hồi tưởng lại, Cảnh Thành rất ít cho tôi đồ. Những vòng xuyến gì gì đó tôi đều thích.

      Mỗi lần hỏi tôi muốn ban thưởng cái gì, tôi đều duỗi tay ra sau đó : "Vàng bạc."

      Lúc nào cũng cười : "Ngươi tham tiền như thế sao?"

      Tôi gật đầu cái, trêu chọc : " sai sai. Vòng xuyến gì đó đều đáng tin cậy, chỉ có vàng bạc trắng mới đáng tin."

      Tôi nhớ khi đó, lúc nghe xong lời tôi như có điều suy nghĩ, sau đó giọng : " sai, cũng chỉ có vàng bạc trắng mới đáng tin."

      Tôi sờ sờ người, lại mở khóa mở tủ bát ra, nhìn vào bên trong, lắc đầu cái.

      Gần như có vật gì. Tôi lưu tồn vàng bạc trắng gì. nay, ngay cả thứ duy nhất dường như có thể đáng tin cũng có.

      Ta đưa tay sờ sờ cái bình sứ kia, thân bình lành lạnh man mát. Tôi cầm lên nhìn kỹ, bình sứ là cành đào mang theo mưa, kiều mỵ mê người, cực kỳ giống thái tử phi.

      Bình sứ tinh xảo. Dường như tôi còn phải cảm tạ Cảnh Thành, đồ vật đưa tôi vào chỗ chết, lại đúng ý tôi như thế.

      phải là đồ vật thô ráp. Tôi muốn chết trong sạch thư thái.

      Tôi vuốt ve bình sứ, lẩm bẩm: "Chưa từng ăn thuốc độc bao giờ, lần này ăn thuốc này vào, mong rằng đừng đau đớn đến chết."

      Tôi nhớ, tôi chưa từng vì uống thuốc quá đắng mà khóc.

      lần, Cửu hoàng tử bảy tuổi bị bệnh, Thái Y Viện kê thuốc cho . ngại đắng, mỗi lần uống thuốc đều như lâm đại địch.

      Tôi cùng Cảnh Thành thăm , nhìn bộ dáng cau mày uống thuốc, rất là buồn cười.

      Cảnh Thành cười : "Cửu đệ, Nhậm Lan Châu có uống thuốc cũng giống như đệ à, đệ còn bằng ."

      Cửu hoàng tử nghẹn đến đỏ mặt, : "Đệ tin. Nhậm Lan Châu, ngươi uống thuốc sợ đắng?"

      Tôi gật đầu, nghiêm túc với : "."

      vẫn tin. Chỉ năn nỉ tôi mỗi ngày đều đến thăm . Tôi đồng ý.

      Về sau, mình tôi thăm . đuổi mọi người , giọng hỏi tôi: "Ngươi dạy ta, phải uống thuốc như thế nào mới khóc?"

      Tôi sửng sốt, : "Cái này, dạy được."

      cau mày: "Tại sao dạy được? Nhất định là có bí quyết gì đó. Ngươi dạy cho ta mà."

      Tôi bị cuốn lấy đến mất kiên nhẫn, vì vậy thuận miệng bịa chuyện : "Ngươi nghĩ xem, có người nào khiến ngươi nhớ mong lo lắng , ngươi lo lắng người đó nhìn thấy ngươi khóc khổ sở, vì thế ngươi được khóc."

      Ánh mắt trong suốt của Cửu hoàng tử sáng lên nhìn vào tôi, sau đó : "Ta cũng có người khiến mình nhớ mong lo lắng như vậy."

      Tôi sửng sốt, : "Là ai?"

      Cửu hoàng tử nháy nháy mắt, ghé vào bên tai tôi giọng : "Là Tiểu Nguyệt Nhi."

      Tiểu Nguyệt Nhi, là thị nữ thân cận của mẫu phi , lớn hơn chút.

      Tôi nhịn cười, : "Ừ. tệ tệ. Lần sau ngươi uống thuốc ngươi nghĩ đến Tiểu Nguyệt Nhi, như vậy khóc nữa."

      gật đầu cái, lớn tiếng : "Được."

      Sau lại ta lại thăm , bộ dáng của Cửu hoàng tử quả nhiên là đường đường nam tử hán, mỗi ngụm thuốc vào miệng đều giọt nước mắt nào.

      Cửu hoàng tử liên tục uống thuốc, nhưng vẫn vượt qua được mùa đông năm ấy. chết.

      Sau khi chết mấy tháng, xuân về hoa nở. Tôi nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nhi đứng ở dưới cây đào bên ngoài cung của Cửu hoàng tử.

      Tôi tới, chào nàng tiếng.

      Nàng nhìn thấy là tôi, khẽ mỉm cười : "Khi Cửu hoàng tử còn sống, đột nhiên hề sợ uống thuốc nữa, nghe nương ngươi dạy ."

      Tôi nhìn Nguyệt Nhi, : "Tuy Cửu hoàng tử tuổi, nhưng lại là người trọng tình trọng nghĩa ."

      Nguyệt Nhi nhìn ta, : "Chúng ta thân là nô tài, nghị luận dài ngắn với chủ tử, rất tốt."

      Sau đó, nàng xoay người rời .

      Sau đó đến mấy tháng, mẫu phi của Cửu hoàng tử vì nhớ nhung nhi tử cho nên bị bệnh nặng, cũng chết bệnh. Tiểu Nguyệt Nhi, bị ban đến trong cung của Ngũ hoàng tử.

      Về sau tôi còn gặp lại nàng nữa.

      Tôi mở nắp bình sứ ra, đổ hết thuốc trong bình vào miệng.

      Ý thức bắt đầu mơ hồ, cảnh vật ở trước mặt thể nhìn . Ta chỉ loáng thoáng có thể nhìn thấy nụ cười thiên chân khả ái năm đó của Cửu hoàng tử.

      nhìn ta, tựa hồ hỏi ta: "Nhậm Lan Châu, thuốc này có đắng hay ? Ngươi có khóc hay ?"

      Cửu hoàng tử, đây là độc dược, đắng. Nhưng mà, tôi vẫn khóc.

      Có nhớ lúc ấy tôi với ngươi hay , nếu muốn khóc, trong lòng cần phải có người lo lắng vướng bận, như vậy mới có thể bởi vì muốn để cho người đó lo lắng mà mình khóc.

      Nhưng giờ phút này, tôi có người để lo lắng nhớ thương. Nhậm Lan Châu tôi, vẫn khóc.

      Rốt cuộc nước mắt cũng chảy xuống.
      Last edited by a moderator: 24/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :