1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ phụ xoay người tiến công chiếm đóng - Ái Phát Ngốc Đích Tiểu Lung Bao

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 66

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam


      Sòng bạc.

      "Hôm nay xui xẻo, nhanh lên." Nếu mọi người nhìn kỹ, nhất định phát người đàn ông râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch phía sau, lại là người ngày xưa phong quang vô hạn - Đàm thiếu.

      "Đàm thiếu, còn tiền hay ?" Người phục vụ nhìn Đàm Gia Hi từ xuống dưới, khinh miệt hỏi.

      " hỏi chuyện này là có ý gì? khinh thường tôi. Chút tiền ấy làm sao tôi có thể có. có biết tôi là ai ? Làm sao tôi có tiền?" Trong lòng Đàm Gia Hi tức giận, tại ngay cả tên phục vụ cũng khinh thường ta.

      " là ai, mọi người làm sao có thể biết?" Người phục vụ xong câu đó, liền che miệng lại cười trộm, người chung quanh cũng cười to.

      Mặt Đàm Gia Hi đỏ bừng, hung hăng : "Đừng nhiều, mau lên, tôi muốn cá tiếp."

      "Vậy xin hỏi Đàm thiếu còn tiền hay ?" Người phục vụ kia trêu chọc .

      "Đương nhiên..." Đàm Gia Hi vừa , vừa lần mò túi tiền người, lúc này mới phát tại bản thân xu dính túi rồi. ta xấu hổ : "Tôi và ông chủ các có quen biết, cứ tên của tôi với ông chủ của các ..."

      Người phục vụ phát ra tiếng cười nhạo: "Đàm thiếu, bên chúng tôi có quy tắc này."

      " có quy tắc này cái gì, cho là tôi lần đầu tới đây hay sao? Trước kia tôi..." Đàm Gia Hi phản bác .

      " cũng biết đó là trước đây. Đàm thiếu, tại tôi gọi tiếng Đàm thiếu, là nể mặt rồi. nghĩ còn giống trước kia hay sao? Chuyện trước kia, cần nhắc lại, tôi cũng ngại thay cho rồi." Người phục vụ xong liền cười ha ha. Người chung quanh cũng bắt đầu cười theo.

      Trong lòng Đàm Gia Hi đầy tức giận, cam lòng, oán hận, ta chưa từng gặp loại chuyện này, trước kia chỉ có ta khi dễ người khác, ai dám khi dễ ta. ta xông lên muốn đánh người phục vụ kia.

      Cũng biết từ đâu xuất đám người áo đen, d i en da n l e qu y do n.co m, giữ chặt ta.

      "Chúng mày buông ra. Dựa vào cái gì mà chúng mày dám đối xử với tao như vậy? Chúng mày có biết tao là ai ?" Đàm Gia Hi vừa kêu, vừa vặn vẹo cơ thể.

      Người bên cạnh chỉ trỏ ta, nhao nhao nghị luận :

      "Nếu tôi nhìn lầm người kia là Đàm Gia Hi."

      "Chính là ta, nghĩ tới tại ta lại thành ra như vậy."

      " có tiền, lại dám đến chỗ này, ta tưởng rằng ta còn là đại thiếu gia trước đây hay sao?"

      "Đúng vậy, trước kia còn phải là ỷ vào ba ta sao, có ba ta, ta chả là cái gì."

      ...

      Đàm Gia Hi nghe tiếng mọi người chung quanh nghị luận, từ từ an tĩnh lại, cúi đầu lên tiếng bị kéo ra ngoài.

      Bọn người áo đen cũng chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của ta, trực tiếp kéo ta đến cửa sau rồi ném ra ngoài.

      "Tao khinh, mới làm đụng phải chuyện này, hôm nay đúng là xui xẻo." người áo đen khó chịu nhìn Đàm Gia Hi ngã ngồi dưới đất, còn quên nhổ nước miếng lên người ta.

      Đàm Gia Hi lập tức ngẩng đầu hung ác nhìn .

      Người áo đen cũng bị ánh mắt Đàm Gia Hi khiến cho hoảng sợ, nhưng nghĩ lại tên này sớm ‘hổ lạc đồng bằng’, còn có khả năng gì chứ, liền lớn gan : "Nhìn cái gì? Bây giờ còn coi mình như thiếu gia sao? Cũng soigương nhìn xem bộ dạng tại của mày là gì."

      Ánh mắt Đàm Gia Hi nhìn người áo đen kia.

      Người cùng tên áo đen kia, đứng ra làm người hoà giải: "Được rồi, chúng ta mau về . Vừa rồi còn chưa đánh bài xong đó."

      "Hôm nay tha cho mày mạng, lần sau đừng để cho tao thấy mày xuất ở trong này." Tên áo đen kia cảm thấy có bậc thang để xuống, gật gật đầu với người bên cạnh.

      Đàm Gia Hi ngã ngồi giả bộ hoảng loạn, cúi đầu. Cũng biết ta suy nghĩ cái gì.

      "Đàm thiếu, lâu rồi gặp." Trước mắt Đàm Gia Hi xuất đôi giày cao gót màu đen.

      ta từ từ ngẩng đầu, chân mày hơi nhíu lại, nhìn chủ nhân giày cao gót : "Là ."

      Tôn Tiểu Vân giống như gặp bạn cũ lâu ngày gặp vậy, cười đặc biệt sáng lạn: "Đàm thiếu, lâu gặp."

      Đàm Gia Hi từ từ đứng lên, bước chân lảo đảo chuẩn bị rời khỏi nơi này. tại ta rất sợ gặp phải những người quen cũ, đặc biệt là với bộ dạng chật vật như bây giờ. Đây là ta muốn giữ lại chút tự tôn.

      Tôn Tiểu Vân lại chậm rãi : " hiếu kỳ, vì sao lại rơi vào hoàn cảnh này hay sao?"

      Thân hình Đàm Gia Hi dừng lại, nhưng quay đầu: "Tôn Tiểu Vân, nếu tôi nhớ lầm, tôi và hình như phải quá thân."

      "Chuyện này có quan trọng hay sao? Chẳng lẽ muốn biết ai khiến ba bị bắt , khiến nhà biến thành như vậy sao?" Tôn Tiểu Vân vân đạm phong khinh hỏi, ánh mắt lại gắt gao bắt giữ nhất cử nhất động của Đàm Gia Hi.

      lúc sau, Đàm Gia Hi xoay người nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có, là ai?"

      Tôn Tiểu Vân ý tứ hàm xúc cười : "Hàn Mai Mai."

      Đàm Gia Hi mở to hai mắt dám tin nhìn ta: " cái gì?"

      " nghe ràng sao? Tôi chuyện nhà đều do Hàn Mai Mai làm hại. Chẳng lẽ quên chuyện công trường của tập đoàn Hàn thị bị sập sao? Hàn Mai Mai sớm biết là làm, nghĩ rằng ta là người dễ bắt nạt sao? Làm sao ta có thể cho qua chuyện này. Sau khi công trường sập, ta cũng từ từ bắt đầu kế hoạch trả thù ." Tôn Tiểu Vân nhanh chậm .

      Đàm Gia Hi nghe ta như vậy cũng tin vài phần, lúc ấy ta cũng biết bị cái gì làm cho mê muội, lại làm chuyện này, sau đó ta cũng càng nghĩ càng hối hận. ra nguyên nhân của mọi chuyện đều từ chuyện này. Tay ta từ từ nắm chặt, cắn chặt răng.

      Tôn Tiểu Vân xong cũng vội vàng, lẳng lặng chờ Đàm Gia Hi.

      Đàm Gia Hi bình ổn tâm tình của mình, hỏi: "Ngay cả chuyện giống như có sao? Lại , dựa vào cái gì tôi phải tin tưởng , nếu tôi nhớ lầm, phải là bạn tốt của Hàn Mai Mai sao?"

      "Chuyện này cần quản, chỉ cần nhớ kỹ, tôi đứng cùng chiến tuyến với là được rồi." Tôn Tiểu Vân cười , sau đó ghé vào bên người Đàm Gia Hi .

      " cái gì?" Đàm Gia Hi giật mình nhìn Tôn Tiểu Vân vẻ mặt thể tin, bước chân liên tiếp lui về phía sau.

      Tôn Tiểu Vân để ý phản ứng của ta, tiếp: "Sau khi chuyện thành, tôi cho người đưa ra nước ngoài, Cho cuộc sống đầy đủ và an toàn. Như thế nào?"

      Đàm Gia Hi nhìn ta lâu gì, trong lòng sóng to gió lớn, thể bình tĩnh rồi...

      “Hôm nay công ty có việc, vậy cứ giải quyết . Em tự xem lễ phục cũng được mà. quan trọng, cần lo lắng cho em. Em cũng phải trẻ con. Được, sau khi xong, em gọi điện thoại cho . Được được, đừng lải nhải nữa..." Hàn Mai Mai vừa lái xe chạy tới cửa hàng xem mấy bộ áo cưới để mặc vào ngày hôm đó, vừa chuyện điện thoại với Lạc Thần Dật.

      Sau bữa cơm ngày hôm đó, Lạc Thần Dật bắt đầu thu xếp chuyện đính hôn, tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi.

      Hàn Mai Mai vừa mới bước vào cửa tiệm, nhân viên bên trong cửa hàng liền tới lễ độ cung kính : "Hàn tiểu thư, có người chờ ở bên này."

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 67:

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam


      "Mai Mai..."

      Hàn Mai Mai ngoài ý muốn nhìn người xuất trước mắt: "Hân Nghiên? Sao cậu lại ở trong này."

      "Con bé chết tiệt này, cậu định giận tớ cả đời sao, định cả đời này qua lại gì với nhau sao? Ngay cả việc đính hôn, chuyện quan trọng như vậy cũng với tớ." Ánh mắt Ôn Hân Nghiên u oán nhìn Hàn Mai Mai, câu sau có chút mất tự nhiên xoay đầu qua bên.

      Hàn Mai Mai chú ý tới trong mắt Ôn Hân Nghiên phiếm lệ, Ôn Hân Nghiên là người rất mạnh mẽ, hai, bao giờ chịu cúi đầu, đây là lần đầu tiên thấy Ôn Hân Nghiên trong bộ dạng này. Trước kia sinh nhật xảy ra chút chuyện, quả khiến khó chịu thời gian, kỳ tại cũng hết giận rồi, đặc biệt thấy Ôn Hân Nghiên như vậy, khiến lòng rung động ít, mặc kệ như thế nào Ôn Hân Nghiên cũng vẫn mực coi là bạn.

      Nghĩ vậy giọng Hàn Mai Mai thoải mái phá tan bầu khí xấu hổ này, : "Cậu vớ vẩn gì đó? Thời gian này tớ rất bận, mới có liên hệ với cậu. Lại , loại chuyện này làm sao tớ có thể thông báo cho cậu. Tớ còn muốn cậu làm phù dâu cho tớ nữa đó. Cho dù cậu có muốn chạy trốn cũng trốn thoát." xong khẽ đẩy Ôn Hân Nghiên cái.

      "Mai Mai!" Ôn Hân Nghiên nghe xong hai mắt sáng lên vui vẻ nhìn Hàn Mai Mai, nhào lên ôm cái.

      Hàn Mai Mai bị ấy ôm chặt đến thở nổi, Ôn Hân Nghiên mới buông ra.

      Ôn Hân Nghiên lại nghĩ tới gì đó có chút muốn lại thôi.

      Hàn Mai Mai có chút kỳ quái hỏi: "Hân Nghiên, cậu làm sao?"

      "Cậu muốn tớ làm phù dâu cho cậu sao? Lần trước Tiểu Vân còn cậu muốn tuyệt giao với nhóm mình..." Ôn Hân Nghiên thào lẩm bẩm.

      Hàn Mai Mai tự chủ nhíu mày lại, những lời này khi nào.

      "Thôi, thôi... chuyện này nữa." Ôn Hân Nghiên cũng hiểu vừa rồi câu kia rất mất hứng, chỉ cho là lúc ấy Mai Mai nổi nóng mới lời này, dù sao tại Mai Mai giận , cũng muốn phá hoại bầu khí tại này.

      " thôi, tớ chọn lễ phục với cậu." Ôn Hân Nghiên đề nghị.

      Hàn Mai Mai bị Ôn Hân Nghiên kéo vào bên trong, trong lòng còn thầm, Tôn Tiểu Vân này lại làm cái quỷ gì vậy?

      Đối với chuyện thử lễ phục này, Ôn Hân Nghiên còn hăng hái hơn cả Hàn Mai Mai, hận thể để cho Hàn Mai Mai thử tất cả lễ phục lần.

      "Bộ này quá bảo thủ rồi."

      "Bộ này quá ngả ngớn rồi."

      "Bộ này màu da."

      "Bộ này tinh xảo."

      ...

      Thử đến khi Hàn Mai Mai vô lực, Ôn Hân Nghiên vẫn vừa lòng. Dưới đeo bám dai dẳng của Hàn Mai Mai, Ôn Hân Nghiên mới miễn cưỡng đáp ứng chọn bộ lễ phục mà ấy coi như vừa lòng.

      Hàn Mai Mai có cảm giác mừng phát khóc.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, lái xe của nhà Ôn Hân Nghiên tới đón ấy, Hàn Mai Mai cũng nhìn thời gian sai biệt lắm chuẩn bị về, hai người liền ra về.

      Hàn Mai Mai mình đến bãi đỗ xe lấy xe.

      Từ thang máy ra, điện thoại vang lên, d iend an le quy do n.c om, cần nghĩ cũng biết là Lạc Thần Dật gọi điện thoại tới.

      Hàn Mai Mai vừa chuẩn bị móc điện thoại từ trong túi ra, liền cảm giác trước mắt tối đen, rất nhanh liền mất tri giác.

      Cũng biết trải qua bao lâu, Hàn Mai Mai mơ mơ màng màng nghe được có người gọi điện thoại.

      "Làm như thế nào tôi tự biết, cần khoa tay múa chân. Tôn Tiểu Vân, nghĩ mình là rễ hành sao. Chút tâm tư đó của , nghĩ rằng tôi biết sao. Hàn Mai Mai? Tôi có cần giải thích ràng với hay ? Hàn Mai Mai chỉ là cái mồi. Mục tiêu của tôi cũng phải ta. nghĩ rằng tôi biết sao? Hại tôi thành người như vậy là Lạc Thần Dật. Hàn Mai Mai còn có năng lực đó. Sao, tại sốt ruột rồi hả? cũng cần biết."

      Ý thức Hàn Mai Mai từ từ khôi phục lại, mở mắt ra, giờ mới phát tay chân của mình đều bị trói lại, tại đứng trong kho hàng bỏ hoang, chung quanh đống hoang tàn. tại trong lòng chỉ có suy nghĩ, bị bắt cóc rồi!

      Người kia đưa lưng về phía Hàn Mai Mai lại cách khá xa, Hàn Mai Mai thấy diện mạo của , nhưng nghe điện thoại càng ngày càng kích động, Hàn Mai Mai bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, phát ra tiếng động.

      " cần dạy tôi phải làm như thế nào. phải muốn mượn tay của tôi trừ bỏ Hàn Mai Mai sao? Để có thể ở cùng chỗ với Lạc Thần Dật. nghĩ rằng tôi ngốc sao? Được, phiền quá ..."

      Hàn Mai Mai nghe thấy đoạn thoại này, trong lòng vô cùng chấn kinh, sao lại có quan hệ với Tôn Tiểu Vân, mà lần này lại muốn xử lý . Hàn Mai Mai nghĩ đến vài lần gặp mặt Tôn Tiểu Vân trước đây, còn có ánh mắt Tôn Tiểu Vân nhìn Lạc Thần Dật, trong lòng sợ hãi.

      "Hàn đại tiểu thư, rốt cuộc cũng tỉnh."

      Người đàn ông vừa mới gọi điện thoại kia, xoay người, đến trước mặt .

      "Là ." Hàn Mai Mai trừng to mắt, thể tin.

      Người đàn ông mặc đồ đen trước mặt này, lại là Đàm Gia Hi. Chỉ là tại râu ria xồm xàm, bộ dáng thất bại khác xa trước kia.

      Đàm Gia Hi sao cả cười cười: "Xem ra cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại vừa rồi."

      Hàn Mai Mai đề phòng nhìn , có trả lời .

      Ngược lại Đàm Gia Hi chút để ý: " nghe được cũng tốt. Tôi đỡ phải lãng phí nước miếng, cũng biết mục đích của tôi rồi. phải sợ, tôi muốn thương tổn . chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với tôi là được rồi."

      Hàn Mai Mai hoảng sợ nhìn .

      Lạc Thần Dật thấy Hàn Mai Mai nghe điện thoại liền cảm giác có chút đúng, Hàn Mai Mai phải loại người nghe điện thoại, mà vừa rồi ràng bọn họ vẫn chuyện điện thoại rất tốt.

      Lạc Thần Dật lại gọi điện thoại vài lần, nhưng đầu bên kia điện thoại biến thành: "Số máy quý khách vừa gọi tắt máy."

      Lạc Thần Dật lại gọi điện thoại cho cửa tiệm lễ phục, nhưng cửa tiệm cho biết, Hàn Mai Mai về với Ôn Hân Nghiên rồi. lại gọi cho Ôn Hân Nghiên. Nhưng Ôn Hân Nghiên lại với , sau đó hai tách ra. Lạc Thần Dật cảm thấy có chút ổn, Ôn Hân Nghiên còn hỏi có phải xảy ra chuyện gì rồi hay , cũng trả lời Ôn Hân Nghiên, liền cúp điện thoại. Lập tức phái Hoàng Mao điều tra tại Hàn Mai Mai ở đâu.

      giờ sau, Hoàng Mao thở hồng hộc chạy vào văn phòng của Lạc Thần Dật.

      "Lão đại, đây là băng theo dõi ở bãi đỗ xe, chụp được hình ảnh Hàn tiểu thư xuất . ấy ở bãi đỗ xe chuẩn bị lấy xe, sau đó bị người bắt cóc rồi. Băng theo dõi hơi xa, mà người kia lại còn mang khẩu trang và mũ lưỡi trai, cho nên chụp diện mạo... Sau đó Hàn tiểu thư bị mang tới chiếc xe tải màu trắng. Chúng tôi phái người tra xét, phát xe tải kia ở quốc lộ Hạng Nam, là chiếc xe ăn cắp... Mà xe còn ai..." Hoàng Mao tới chỗ này, bất an ngẩng đầu nhìn Lạc Thần Dật cái. Sắc mặt Lạc Thần Dật khó coi đến thể khó coi hơn.

      Hoàng Mao chờ Lạc Thần Dật bạo phát, nhưng nằm ngoại dự kiến của ta, rất yên lặng, yên lặng có chút đáng sợ.

      trận chuông điện thoại di động cắt ngang yên lặng, Lạc Thần Dật dùng ánh mắt liếc xuống màn hình điện thoại di động, sau đó người liền cứng lại.

      đó chính là Hàn Mai Mai...

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 68

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam


      Hàn Mai Mai tội nghiệp cầu xin: "Đàm Gia Hi, van xin hãy thả tôi ra. muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa cho . Van xin thả tôi ra."

      "Haha” Đàm Gia Hi trào phúng: " nghĩ rằng tôi bắt là vì miếng cơm hay sao? Lại , tôi còn sợ có tiền hay sao? tại ở trong tay tôi, tôi cũng tin Lạc Thần Dật sốt ruột. Đến lúc đó tôi bao nhiêu là bấy nhiêu."

      "..." Hàn Mai Mai gì, cảm thấy cực kỳ tức giận. quá vô sỉ, tên tiểu nhân hèn hạ này, biến thành bộ dạng này xứng đáng. Đồng thời cũng biết rằng tại Đàm Gia Hi chui vào ngõ cụt rồi, mọi chuyện đều có thể làm được, cũng thể chọc giận .

      Đàm Gia Hi đáp lại nữa, ngồi xuống lấy điện thoại di động từ trong túi xách của Hàn Mai Mai. Trước mặt Hàn Mai Mai gọi điện thoại cho Lạc Thần Dật.

      "Lạc Thần Dật, tôi là ai? là quý nhân hay quên , sao lại nghe hiểu tôi gì? Chúng ta là bạn cũ mà... tại nhớ ra. muốn tìm Hàn Mai Mai." Đàm Gia Hi gọi điện thoại, đưa mắt nhìn Hàn Mai Mai: " phải lo lắng. có thể tìm Hàn Mai Mai, hãy mang năm triệu đô la qua đây, nhớ kỹ tôi muốn mình tới đây, tôi cũng biết có chuyện gì xảy ra đây. Nếu tôi phát có người theo , vậy hãy chờ mà nhặt xác Hàn Mai Mai . muốn cho Hàn Mai Mai nghe điện thoại?"

      Đàm Gia Hi do dự chút, sau đó đến bên người Hàn Mai Mai, dán điện thoại lên lỗ tai , lên tiếng ra hiệu cho : ‘Ngoan ngoãn’.

      "Mai Mai!"

      Hàn Mai Mai nghe thấy giọng của Lạc Thần Dật ở đầu bên kia điện thoại, nước mắt liền ngừng rơi xuống đất: "Thần Dật, đừng tới. Đàm Gia Hi muốn hướng vào , ..."

      Đàm Gia Hi lập tức thu di động trở về: "Bốp" tát cho Hàn Mai Mai cái tát.

      "Mai Mai, Mai Mai, em làm sao vậy..." Đầu bên kia điện thoại, Lạc Thần Dật phát giác thích hợp.

      Lỗ tai Hàn Mai Mai kêu ong ong, chỉ cảm thấy mặt trái run lên, miệng tràn ngập vị rỉ sắt.

      "Mai Mai! Mai Mai!" Lạc Thần Dật thấy Hàn Mai mai hồi , nổi giận: "Đàm Gia Hi, mày điên rồi, mày dám động vào ấy, mày nhất định phải chết!"

      "Vậy tao muốn xem mày biểu như thế nào. Tao chỉ cho mày ba tiếng đồng hồ để tới đây. Quá hạn ..." Đàm Gia Hi xong câu này, liền cúp điện thoại.

      Lạc Thần Dật nhìn di động, trong lòng có lửa mà thể phát, Đàm Gia Hi này đúng là ăn gan báo, lại dám bắt cóc Mai Mai, sớm biết như vậy nên nhổ cỏ tận gốc. Nghĩ vậy liền tức đến nghiến răng.

      "Lão đại, lão đại..." Hoàng Mao cẩn thận gọi, ta theo Lạc Thần Dật nhiều năm như vậy cũng chưa thấy bộ dạng Lạc Thần Dật đáng sợ như vậy, giống như muốn giết người vậy.

      " tại cậu gọi điện thoại cho Chương Vĩ, bảo ta mang hết tiền mặt có thể điều động được mang qua đây." Lạc Thần Dật với ta.

      Lạc Thần Dật gom đủ số tiền này cũng mất hơn hai giờ, dù sao đây phải số tiền , lại còn phải là tiền mặt.

      Hoàng Mao lo lắng nhìn Lạc Thần Dật ở bên kia chuẩn bị tiền: "Lão đại, nếu tôi cùng với ."

      " cần, ta là được rồi." Lạc Thần Dật kéo khóa kéo túi du lịch lại, chuẩn bị lái xe trước.

      "Thần Dật, quá nguy hiểm rồi. Hay chúng tôi theo theo . Chúng tôi cách xa chút, Đàm Gia Hi phát ." Chương vĩ cũng khuyên nhủ.

      " cần." Lạc Thần Dật vẫn cự tuyệt.

      "Nhưng..." Hoàng Mao còn muốn khuyên nữa, dù sao chuyện này cũng quá nguy hiểm. Ai cũng biết khi Đàm Gia Hi bị dồn đến bước đường cùng có thể làm ra loại chuyện gì, ngộ nhỡ...

      Lạc Thần Dật làm sao biết tại chuyện gì Đàm Gia Hi cũng có thể làm được, nhưng muốn an toàn Mai Mai bị uy hiếp: "Tôi muốn Mai Mai bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Tôi tự biết chừng mực."

      Chương Vĩ lời nào, ta biết có nữa cũng nghe.

      Hoàng Mao tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Thần Dật ra ngoài mình.

      Thời gian từng phút từng giây qua .

      Đàm Gia Hi qua lại, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian: "Chắc cũng rất tò mò biết Lạc Thần Dật có thể vì mà ngay cả mạng sống cũng cần hay ?"

      Bởi vì chuyện vừa nãy, Đàm Gia Hi lây băng keo dán miệng Hàn Mai Mai lại, Hàn Mai Mai thể chuyện, chỉ có thể dụng ánh mắt trừng. thể lý với kẻ điên!

      tại trong lòng cũng lộn xộn, mặt muốn Lạc Thần Dật mình tìm cái chết, mặt lại sợ tên điên này làm ra chuyện mất lý trí. vẫn chưa muốn chết! vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm. Nếu chết, ông ngoại phải làm sao bây giờ? Lạc Thần Dật làm sao bây giờ?

      "Mai Mai! Em ở đâu?"

      Hàn Mai Mai nghe thấy giọng Lạc Thần Dật ở phía sau mình: "Hu hu hu" muốn chuyện, nhưng phát ra được thanh gì.

      " nghĩ tới Lạc Thần Dật lại đến đây mình." Đàm Gia Hi nhếch miệng, kéo Mai Mai ra ngoài.

      "Mai Mai!" Chỉ thấy Hàn Mai Mai tóc hỗn độn, khí sắc cũng tốt, mặt trái còn có vết bàn tay. Lạc Thần Dật trong lòng muốn nổi điên, tự chủ được về phía trước hai bước.

      "Mày đứng lại đó cho tao. được lên phía trước." Đàm Gia Hi lập tức bắt dừng lại, biết từ đâu lấy ra con dao, đặt cổ Hàn Mai Mai: "Mày mà thêm bước, tao cũng giữ lại được con dao này nữa rồi."

      Lưỡi dao để cổ Hàn Mai Mai, chút nương tay cũng có, cổ trắng nõn của Hàn Mai Mai phiếm vết máu.

      "Mày!" Lạc Thần Dật đè lửa giận : "Đàm gia hi, mày muốn gì tao cũng mang tới. Còn mau thả Mai Mai ra." xong lắc lắc túi du lịch trong tay.

      "Mày mở tiền ra trước, để cho tao xem." Đàm Gia Hi .

      Lạc Thần Dật đành phải kéo khóa kéo, bên trong đầy túi Đô-la.

      Sau khi Đàm Gia Hi nhìn thấy, cực kỳ vừa ý: "Lạc Thần Dật, mày rất Hàn Mai Mai nhỉ. Lại vì ta mà dơn phương độc mã đớn đây."

      "Mày đừng những lời nhảm nhí nữa. phải mày muốn tiền sao? Đều ở trong này. Mau thả Mai Mai ra." Lạc Thần Dật ngắt lời .

      "Hừ. Tao khuyên mày hãy chú ý thái độ của mày khi chuyện với tao." Đàm Gia Hi càng nhích dao lại gần cổ Hàn Mai Mai hơn.

      Hàn Mai Mai nhìn chằm chằm cổ mình, trong ánh mắt tràn ngập kinh hoảng.

      "Được, được, được, tôi biết rồi, mau nuông lòng tay ra chút." Trái tim Lạc Thần Dật nhảy vọt lên, mắt nhìn chớp nhìn chằm chằm tay Đàm Gia Hi.

      "Lạc Thần Dật, mày cũng biết vì sao hôm nay lại như thế này đúng ? Tất cả đều tại mày, nếu bởi vì mày, ba tao làm sao có thể bị bắt . Nếu bởi vì mày, nhà của chúng tao làm sao có thể biến thành như vậy. Cho nên tất cả đều tại mày..." Đàm Gia Hi đến nước miếng bắn tung tóe, ta đột nhiên : "Nhà của tao ra bị sụp đổ ai đứng ra. Trước kia khi nhà tao còn quyền còn thế, cả đám tranh nhau đến nịnh bợ, tại? Đều giống như thấy ruồi bọ vậy, nhìn tao như nhìn ăn xin. Ha ha ha ha hô hô... tại tao có tiền. Tao có năm triệu đô la? Hai người đúng . Lạc Thần Dật, mày mau đốt hết tiền cho tao."

      "Mày cái gì?" Vẻ mặt Lạc Thần Dật kinh ngạc nhìn Đàm Gia Hi.

      "Tiền này tại là của tao. Tao sao là vậy. Mày mau đốt hết cho tao." Ánh mắt Đàm Gia Hi mang theo vài phần dị thường .

      Lạc Thần Dật đành phải lấy ra cái bật lửa, đốt hết đống tiền.

      Đàm Gia Hi nhìn đống tiền từ từ hóa thành tro tàn, nhịn được ngửa mặt lên trời cười to.

      kiên nhẫn Lạc Thần Dật sắp bị Đàm Gia Hi phá hủy rồi: " tại mày vừa lòng chưa. Còn mau thả Mai Mai ra."

      Mà trái lại, Đàm Gia Hi từ từ an tĩnh lại, tâm tình rất tốt : "Lạc Thần Dật, hôm nay tao vốn muốn cho may còn sống mà ra khỏi đây. Nhưng tại tao thay đổi chủ ý rồi..."

      Lạc Thần Dật tới nhìn , đối với lời của chút ngoài ý muốn, chỉ là hiểu trong túi tên điên này bán thuốc gì, đương nhiên cảm thấy Đàm Gia Hi có ý tốt.

      "Mày Hàn Mai Mai như vậy, nếu nhìn ta chết ở trước mặt mày, có phải càng đau khổ hay ..."
      Jin292, Phong Vũ Yên, thienbinh23883 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 69

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam



      "Mày muốn làm gì?" Lạc Thần Dật cảnh giác nhìn .

      "Nếu mày nhìn thấy người trong lòng mày chết trước mặt mày, mày mới đau khổ cả đời." Vẻ mặt Đàm Gia Hi cổ quái .

      Vốn Hàn Mai Mai cảm thấy Đàm Gia Hi bỏ qua chuyện này cách đơn giản như vậy, nhưng tại nghe thấy vẫn cảm thấy hoảng sợ "Hu hu hu hu..." Hàn Mai Mai bất an vùng vẫy. Mình mà chết như vậy quá đáng giá.

      Lạc Thần Dật hung hăng : "Đàm Gia Hi, mày cho là mày có thể thoát được hay sao? Nếu mày thức thời, tại mau thả Mai Mai ra. Tao có thể cho mày khoản tiền nữa, mày có thể tha hồ tiêu xài."

      "Ha ha ha ha." Đàm Gia Hi đột nhiên cười to, ánh mắt đỏ bừng: " cho mày biết, hôm nay tao cũng nghĩ tới còn sống mà ra khỏi đây, nhưng, có người con mày thương nhất, đại tiểu thư tập đoàn Hàn thị chết cùng với tao, tao chết coi như đáng giá."

      Trong lòng Hàn Mai Mai hét lớn: Nhưng tôi muốn chết chung với tên điên như !

      "Ngươi!" Lạc Thần Dật nghe thế hận nghiến răng nghiến lợi, bất động thanh sắc từ từ di chuyển về phía trước, nghĩ muốn thừa dịp Đàm Gia Hi chú ý xông lên.

      "Mày đừng có mà tiến lên, mày có tin bây giờ tao ra tay ngay hay ?" Đàm Gia Hi sớm có phòng bị với Lạc Thần Dật, điểm mờ ám ấy rơi vào trong mắt , kéo Hàn Mai Mai lui về sau vài bước.

      tại Lạc Thần Dật dám hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt nháy cũng nháy nhìn chằm chằm động tác của Đàm Gia Hi, trong lòng căng thẳng.

      "Lạc Thần Dật, mày mở to hai mắt trông rất đẹp, Hàn Mai Mai phải chết trước mặt mày như thế nào đây." Đàm Gia Hi vừa vừa chuẩn bị ra tay.

      "Đừng!" Lạc Thần Dật hô to, xông lên phía trước, nhưng vẫn nhanh hơn được động tác của Đàm Gia Hi.

      Hàn Mai Mai nhìn vẻ mặt lo lắng của Lạc Thần Dật, biết còn kịp rồi, nhắm chặt mắt lại, nước mắt tự giác rớt ra...

      lúc Hàn Mai Mai chuẩn bị tiếp nhận này, chỉ cảm thấy cánh tay giam cầm đột nhiên buông lỏng.

      Cùng thời điểm Hàn Mai Mai mở to mắt, tnldi end anle quyd on.co m, Đàm Gia Hi ngã mặt đất, nghĩ đến màn mạo hiểm vừa rồi, dưới chân mềm nhũn, té ngã mặt đất.

      Lạc Thần Dật chạy tới ôm chặt lấy Hàn Mai Mai, đối với chuyện vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi: " có việc gì rồi..." May mà em có việc gì...

      "Lão đại, tôi cho chúng tôi cùng với rồi mà. tại nhìn thấy tác dụng của chúng tôi chưa?" Hoàng Mao lấy côn sắt chọc vào Đàm Gia Hi nằm mặt đất, đắc ý .

      Lần này Hàn Mai Mai sụp đổ, khóc lớn, lần đầu tiên có cảm giác cái chết gần đến như vậy, đáng sợ khiến người ta hít thở thông.

      Lạc Thần Dật luôn thấy Hàn Mai Mai kiên cường, nhìn thấy vậy chỉ cảm thấy ngực càng đau, hôn lên mái tóc của Hàn Mai Mai: "Đều do tốt... Đều do tốt..."

      "Em rất sợ... Em rất sợ... được nhìn thấy... Ông ngoại và nữa..." Hàn Mai Mai bổ nhào vào trong lòng Lạc Thần Dật.

      Hoàng Mao cực kỳ thức thời im miệng lại.

      Chương Vĩ nhanh chóng dẫn cảnh sát xuất , xử lý những chuyện sau đó.

      Lạc Thần Dật ôm Hàn Mai Mai rời trước.

      Ngồi xe, Lạc Thần Dật lau nước mắt mặt Hàn Mai Mai: " phải sợ, tất cả qua rồi. có việc gì rồi." vỗ lưng Hàn Mai Mai.

      Hàn Mai Mai vùi đầu vào trong lòng Lạc Thần Dật, khí lực giống như bị rút nửa, bao lâu, liền cảm thấy buồn ngủ.

      Rất nhanh liền đến biệt thự của Lạc Thần Dật, Lạc Thần Dật xuống xe cúi người tiến vào phía ghế lái phụ, nhàng ôm Hàn Mai Mai ra, Hàn Mai Mai cảm giác có chút thoải mái, nhàng cọ cọ cánh tay , từ từ tỉnh lại, hàm hồ : " đặt em xuống, em tự ."

      Lạc Thần Dật lờ , sải bước vào bên trong, thẳng đến phòng tắm, thả Hàn Mai Mai vào nước ấm, để tắm cho thoải mái.

      " ra ngoài . Em tự làm được." Hàn Mai Mai hữu khí vô lực , vươn tay khẽ đẩy Lạc Thần Dật.

      " giúp em tắm." Lạc Thần Dật sờ sờ đầu , thuần thục cởi bỏ quần áo của .

      Hàn Mai Mai nắm tay , ngăn cản : "Thần Dật, tại em có tâm tình."

      Lạc Thần Dật dùng tay chỉ vào đầu , : "Trong đầu em suy nghĩ cái gì vậy? chỉ muốn tắm cho em thôi mà. tại nếu em có tâm tình, cũng có."

      Hàn Mai Mai đỏ mặt lên, nhưng vẫn cảm thấy có chút vặn vẹo, muốn tắm mình.

      Lạc Thần Dật biết trong lòng Hàn Mai Mai suy nghĩ gì, cam đoan : " làm gì."

      Hàn Mai Mai thấy khó có được lúc nào Lạc Thần Dật nghiêm túc như vậy, mà tại cũng có khí lực, để giúp tắm rửa cũng được.

      Lạc Thần Dật đối đãi giống như với bảo vật mà thương, mỗi chỗ người Hàn Mai Mai đều tắm rửa cẩn thận...

      Lạc Thần Dật mặc áo ngủ cho Hàn Mai Mai, ngồi ở giường, cực kỳ thản nhiên để cho Lạc Thần Dật sấy tóc cho , khó có được cơ hội hưởng thụ săn sóc ôn nhu này từ Lạc Thần Dật.

      "Có phải Tôn Tiểu Vân cực kỳ thích hay ?" Hàn Mai Mai đầu đuôi hỏi câu này.

      Lạc Thần Dật hơi dừng: "Làm sao vậy? Có phải em nghe được gì hay ?" Tôn Tiểu Vân này đúng là con thiêu thân, xem ra phải cho ta biết tay mới được.

      Hàn Mai Mai do dự chút, vốn định ra nội dung cuộc điện thoại của Đàm Gia Hi và Tôn Tiểu Vân.

      Mặt Lạc Thần Dật lập tức rất khó coi, với Hàn Mai Mai: "Em cần phải suy nghĩ nhiều về chuyện này, xử lý." Tôn Tiểu Vân, chết chắc rồi!

      "Mai Mai, cậu cũng quá phô trương rồi đó." Ôn Hân Nghiên hẹn Hàn Mai Mai cùng uống trà chiều, sau khi nhìn mấy tên vệ sĩ phía sau, khỏi thầm với Hàn Mai Mai.

      "Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy vậy. Nhưng Thần Dật cầu như vậy, tớ có đuổi cũng ." Hàn Mai Mai bất đắc dĩ . Đám vệ sĩ này, mặc kệ đâu họ cũng theo đấy, mấy ngày nay Hàn Mai Mai cảm thấy phiền lắm rồi. Vốn cảm thấy Đàm Gia Hi bị bắt lại, nên cũng còn chuyện tình nữa.

      Nhưng Lạc Thần Dật vẫn cực kỳ kiên trì: "Chuyện này, chắc chắn có liên quan đến Tôn Tiểu Vân, ta còn ở đây ngày, cũng cảm thấy an tâm. lại thể bảo vệ em suốt 24 giờ, ai bảo vệ em, lo lắng."

      Hàn Mai Mai nghe thế, cũng chỉ có thể tiếp nhận đám vệ sĩ này thôi.

      "Đúng rồi, rốt cuộc hôm đó xảy ra chuyện gì, Lạc Thần Dật gọi điện thoại cho tớ tìm cậu, lại còn rất vội vàng." Ôn Hân Nghiên nhịn được hỏi.

      Hàn Mai Mai cũng muốn gạt Ôn Hân Nghiên, nên bị Đàm Gia Hi bắt cóc, nhưng lược đoạn Tôn Tiểu Vân.

      "Cái gì! Trời ạ? Đàm Gia Hi muốn sống nữa sao? Lại dám làm ra chuyện như vậy." Ôn Hân Nghiên kinh hãi, đứng lên khẩn trương hỏi: "Vậy cậu có bị thương chứ?"

      Hàn Mai Mai có chút dở khóc dở cười: "Cậu xem phải tớ rất khỏe mạnh mà ngồi trước mặt cậu đây hay sao?"

      Ôn Hân Nghiên gõ vào đầu cái: "Cậu làm tớ bị dọa đầu óc u mê hết cả rồi nè."

      "Đúng rồi nghe trong nhà Tiểu Vân gần đây được yên bình cho lắm." Ôn Hân Nghiên thở dài .

      "Hả? Làm sao vậy?" Hàn Mai Mai hỏi, cảm thấy chẳng lẽ Lạc Thần Dật bắt đầu ra tay rồi.
      Jin292, Thanh Ngọc 1502, Tôm Thỏ5 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70

      Edit: Tuyết Nguyệt Lam

      Sau khi Đàm Gia Hi bị bắt, luôn khẳng định chỉ có mình làm việc này, cũng biết Tôn Tiểu Vân cho uống thuốc mê gì. Nhất thời cũng tìm thấy chứng cớ nào khác, chứng minh Tôn Tiểu Vân có quan hệ với chuyện này.

      Hàn Mai Mai cảm thấy thoải mái.

      "Cũng biết sao lại thế này. Gần đây phía nhận được vài bức thư nặc danh tố tội ba của Tiểu Vân nhận hối lộ. tại Tiểu Vân cũng có thời gian ra ngoài tụ họp với chúng ta rồi..." Ôn Hân Nghiên lo lắng .

      Hàn Mai Mai qua loa vài câu, biết Ôn Hân Nghiên và Tôn Tiểu Vân vẫn có quan hệ rất tốt, cũng muốn cho Ôn Hân Nghiên biết những gì mà Tôn Tiểu Vân làm.

      tuần thoáng cái qua.

      Hàn Mai Mai mặc bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, đứng ở lầu nhìn xuống dưới lầu ăn uống linh đình, tân khách chuyện trò vui vẻ, có cảm giác chân , giống như ở trong mộng. Những người này đều tới tham gia lễ đính hôn của sao...

      "Làm sao vậy, suy nghĩ gì đó, phải em muốn chạy trốn đó chứ." Lạc Thần Dật trêu chọc .

      Vốn muốn nhanh chóng xuống lầu tiếp đãi tân khách, quay người lại thấy Hàn Mai Mai, tìm dưới lầu lại nghĩ tới lại nhàn nhã ngồi mình trong này.

      "Ừm! Đúng là có suy nghĩ như vậy! Cũng biết bây giờ có thể tiến hành hay ?" Hàn Mai Mai nghiêm trang đáp, xong lại nhướng mày với Lạc Thần Dật.

      Hàn Mai Mai cẩn thận đánh giá bộ dạng Lạc Thần Dật hôm nay, bộ lễ phục màu trắng. Nếu người khác mặc vào nhất định có cảm giác vặn vẹo, nhưng Lạc Thần Dật lại khác, nhìn lại cực kỳ đẹp, giống như vương tử bước ra từ trong chuyện cổ tích vậy. lần nữa Hàn Mai Mai có thể khẳng định ánh mắt nhìn người của mình, Lạc Thần Dật cực kỳ có bản lĩnh.

      "Em dám?" Ánh mắt Lạc Thần Dật nheo lại, nhìn thiện chí, tiến lên vài bước, hai tay tựa vào lan can, vòng quanh người Hàn Mai Mai.

      Hàn Mai Mai thích nhìn Lạc Thần Dật lên mặt với mình, quay đầu : "Hừ, có gì mà em dám?"

      Lạc Thần Dật dùng giọng từ tính thả từng chữ bên tai : "Em dám cũng còn kịp rồi. Đời này em cũng chỉ có thể là người của ."

      Tâm Hàn Mai Mai nhịn được bang bang nhảy dựng.

      Lạc Thần Dật thấy Hàn Mai Mai đáng như vậy, nhịn được cúi đầu hôn , lại nhịn được hôn sâu hơn nữa.

      "Hai vị kiềm chế chút có được ? Thông cảm cho người đơn như tôi ." Ôn Hân Nghiên đột nhiên lên tiếng.

      Hôm nay là ngày của hai người này, còn bắt - vị khách lo liệu chu toàn phía dưới, bọn họ lại trốn ở này ân ân ái ái, Ôn Hân Nghiên nhịn được lên tiếng.

      Hàn Mai Mai ngờ lại có người thứ ba xuất ở đây, đỏ mặt, lập tức đẩy Lạc Thần Dật ra.

      Lạc Thần Dật đành phải buông Hàn Mai Mai ra, có chút kiên nhân liếc mắt nhìn Ôn Hân Nghiên.

      Vẻ mặt Ôn Hân Nghiên lại thản nhiên nhìn bọn họ: "Phía dưới thể thiếu hai người. Hôm nay hai người mới là nhân vật chính đó."

      Hàn Mai Mai nhìn thời gian, cũng sắp tới giờ tuyên bố tin vui, vòng qua Lạc Thần Dật, cúi đầu với Ôn Hân Nghiên: "Hân Nghiên, chúng ta xuống ."

      Liền bỏ mặc Lạc Thần Dật ở phía sau.

      Lạc Thần Dật tiếc nuối nhìn bóng lưng Hàn Mai Mai. Ài, đành phải đợi lát nữa rồi.

      Hàn Mai Mai xuống dưới vòng, dọc theo đường ít người bày tỏ chúc mừng với , Tào Annie, Hứa Tu Kiệt, Lục Giai Duệ cũng đều đến đây, ngay cả Ngụy Nhất Minh cũng châm chọc khiêu khích mấy câu.

      Hàn Mai Mai thấy Tôn Tiểu Vân cũng ở đây, d i end a n l e q u yd o n .co m, nhưng hai người vẫn có cơ hội chạm mặt.

      Ông ngoại Hàn lên đài gõ cái lên ly rượu: "Rất cảm ơn mọi người trong lúc cấp bách bỏ chút thời gian tới tham gia buổi dạ hội này. Chắc mọi người cũng đều biết, hôm nay là lễ đính hôn của cháu tôi..."

      Tất cả mọi người chờ ông ngoại Hàn tuyên bố xong, khi Hàn Mai Mai và Lạc Thần Dật chuẩn bị lên, lại có vị khách mời mà đến.

      Mọi người ở đây đều hướng mắt ra cửa, trong lúc đó từ bên trong đám người áo đen có người đàn ông trung niên và xinh đẹp bước ra.

      Người đàn ông cũng ngoài năm mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, nhưng khí độ bất phàm. Mà kia chỉ khoảng ngoài hai mươi, diện mạo xinh đẹp. Hai người nhìn qua vô cùng thân thiết.

      "Đây phải Lam Tấn Bằng sao?"

      " phải là chứ? nghĩ tới về nước rồi."

      " biết chưa, nghe tập đoàn Bằng Thiên muốn chuyển hướng phát triển trong nước."

      " bên cạnh là ai vậy? Hình như chưa gặp qua bao giờ."

      ...

      "Lam Tấn Bằng này trước kia ở trong nước cũng khá phát triển, coi như là nhân vật lớn. Sau này Mĩ phát triển..." Lạc Thần Dật bên tai Hàn Mai Mai.

      đến Lam Tấn Bằng, quả Hàn Mai Mai biết, nhưng tập đoàn Bằng Thiên này, ít nhiều cũng nghe qua, công ty này từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn, mà trụ sở chính cũng ở trong nước. Nhưng tâm tư Hàn Mai Mai đặt người người đàn ông, mà là người trẻ tuổi bên cạnh kia.

      Người kia phải ai khác mà là Trình Khả Hinh.

      Lam Tấn Bằng dẫn theo Trình Khả Hinh tới trước mặt ông ngoại Hàn.

      "Ông Hàn, cũng mười mấy năm nay chúng ta gặp mặt rồi nhỉ." Lam Tấn Bằng cười .

      Cũng biết ông ngoại Hàn có nhận ra người bên cạnh người nọ là Trình Khả Hinh hay , d i end a n l e q u yd o n .co m, biểu cảm tự nhiên, giống như bạn tốt nhiều năm mới được gặp lại vậy: "Lam tổng, lâu rồi gặp nha."

      Hai người hàn huyên, Lam Tấn Bằng đưa ánh mắt nhìn sang hai người bên cạnh.

      Ông ngoại Hàn lập tức hiểu ý của ông ta: "Lam tổng, hôm nay là ngày cháu tôi đính hôn. Đây là cháu của tôi Hàn Mai Mai, đây là Lạc tổng của tập đoàn Lạc thị."

      "Đúng là trai tài sắc trời sinh đôi." Lam Tấn Bằng khen.

      "À mà, em và Hàn tiểu thư cũng là bạn bè cũ đó." Trình Khả Hinh đứng ở bên hồi lâu lên tiếng đột nhiên .

      " ra là như vậy. Emily, sao có nghe em nhắn tới vậy?" Lam Tấn Bằng cười .

      Trình Khả Hinh cười mà nhìn Hàn Mai Mai.

      nghĩ tới lại khiến Trình Khả Hinh thất vọng rồi, Hàn Mai Mai nở nụ cười nhạt: "Emily, cũng đâu mà lâu rồi gặp nha."

      Hàn Mai Mai là Emily, chứ phải Trình Khả Hinh.

      Khiến Trình Khả Hinh đơ mặt, vốn định khiến khi Hàn Mai Mai thấy ta kinh ngạc, nghĩ tới căn bản Hàn Mai Mai để ta vào mắt.

      Trình Khả Hinh nghĩ tới đây khỏi càng hận, nghĩ đến chính mình trăm phương ngàn kế tiếp cận Lam Tấn Bằng, phải là muốn giẫm đạp lên kieu ngạo của Hàn Mai Mai hay sao?

      tại lại có cảm giác vô lực, nhưng cố ta vẫn cười : "Hàn tiểu thư, lần sau gặp lại chúng ta nhất định phải ngồi với nhau lâu hơn đó."

      Hàn Mai Mai còn chưa trả lời, d i end a n l e q u yd o n .co m, Lạc Thần Dật kéo Hàn Mai Mai với ông ngoại Hàn: "Ông ngoại, bên kia có hai người chú của cháu, cháu dẫn Mai Mai qua chào hỏi."

      Ông ngoại Hàn gật gật đầu.

      Hàn Mai Mai được rảnh rỗi liền đến góc bên cạnh nghỉ ngơi.

      Ôn Hân Nghiên liền chạy tới, tức giận bất bình : "Trình Khả Hinh này đúng là oan hồn."

      Trong lòng Hàn Mai Mai cũng nghĩ như vậy. cau mày : "Xem ra lần này ta nhằm về tớ."

      " ta? Ngay cả khi ta ở bên cạnh Lam Tấn Bằng, sao chứ. ta cũng dám làm ra cái trò quỷ gì." Vẻ mặt Ôn Hân Nghiên khinh thường .

      Lời tuy là như vậy, nhưng trong lòng Hàn Mai Mai vẫn có vài phần cảnh giác với Trình Khả Hinh này.

      Hàn Mai Mai cảm giác bụng có chút thoải mái, tiếng với Ôn Hân Nghiên, sau đó về phía toilet.

      nghĩ tới vừa vào toilet, lại nghe được hai giọng quen thuộc.

      "Sao lại với tôi chuyện muốn trở về? tại ở bên cạnh Lam Tấn Bằng rồi, lông cánh cứng rồi phải ? Làm chuyện gì cũng cần phải với tôi."

      "Tôn tiểu thư, đương nhiên tôi biết có ơn với tôi. Nếu nhờ , tôi cũng thể ra nước ngoài thuận lợi như vậy. Nhưng tại ân tình của , tôi cũng báo rồi. cũng có thể thu hồi lại thái độ ngạo mạn này của rồi đấy."

      "Trình Khả Hinh, có ý gì?"

      "Có ý gì? Chuyện ngày đó của ba , nghĩ là có thể dẹp yên đơn giản như vậy hay sao?"

      "! Trình Khả Hinh, chớ quên, tôi với đứng cùng thuyền."

      ...

      Hàn Mai Mai đợi đến khi Tôn Tiểu Vân và Trình Khả Hinh chuyện xong rồi rời , sau đó mới từ từ tiến vào, trong lòng yên lặng tiêu hóa tin tức chấn kinh vừa rồi...

      "Vừa rồi nghe hết rồi phải ?"

      Hàn Mai Mai ngẩng đầu nhìn, người chuyện là người đáng lẽ ra phải mà lại quay lại – Tôn Tiểu Vân.

      Tôn Tiểu Vân thấy Hàn Mai Mai lời nào, d i end a n l e q u yd o n .co m, liền biết Hàn Mai Mai nghe thấy, biểu cảm mặt ta ngược lại lại như có chuyện gì: " cũng biết rồi, vậy tôi và cũng cần diễn tiết mục chị em tốt nữa rồi. cũng biết chuyện của Đàm Gia Hi là do tôi xúi giục phải ?"

      "Tôn Tiểu Vân, đừng quá đáng." Hàn Mai Mai nắm chặt tay .

      "Tôi quá đáng? Hừ, nếu có mắt mà , tôi cũng bị buộc phải làm những chuyện này. Nếu thức thời rời xa Lạc Thần Dật." Tôn Tiểu Vân ngoài cười nhưng trong cười .

      "Tôn Tiểu Vân, làm nhiều chuyện như vậy, còn ép tôi vào chỗ chết, đều là vì Lạc Thần Dật." Hàn Mai Mai hoàn toàn thể lý giải Tôn Tiểu Vân.

      "Đương nhiên chỉ vì chuyện này. ràng Giai Duệ là người tôi thích, tại bởi vì ấy lạnh nhạt với tôi. Hân Nghiên luôn chiếu cố tôi, tại lại lúc nào cũng vì mà xuất đầu... Tôi cũng biết cho họ uống thuốc mê gì, cả đám đều vây quanh ." Tôn Tiểu Vân phát tiết bất mãn với Hàn Mai Mai.

      Hàn Mai Mai thấy Tôn Tiểu Vân xé bỏ mặt nạ đáng , nhu thuận, đây mới là bộ mặt của ta.

      "Mai Mai, em ở trong này làm gì vậy? Ông ngoại và em cùng nhau chào hỏi mấy vị trưởng bối." Lạc Thần Dật phát thấy Hàn Mai Mai, liền tìm.

      Chờ đến gần, mới phát ra Tôn Tiểu Vân cũng ở đây, sắc mặt Lạc Thần Dật lập tức trở lên khó coi : " ta gì với em vậy ?" Lạc Thần Dật hỏi.

      Hàn Mai Mai lắc đầu cái, sau đó lôi kéo Lạc Thần Dật rời . Tôn Tiểu Vân mê muội, tại còn lời nào để , chỉ muốn cách xa ta.

      Lạc Thần Dật ràng tin, lúc , ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn Tôn Tiểu Vân cái.

      Khiến Hàn Mai Mai có chút ngoài ý muốn là sau buổi tiệc đinh hôn đó, Trình Khả Hinh cũng xuất nữa. Nhưng đây có nghĩa là ta mãi mãi biến mất trước mặt Hàn Mai Mai.

      Mở máy tính ra, báo chí, tràn đầy trời đất đều là tin tức về Lam Tấn Bằng. Đương nhiên thần bí bên cạnh ông ta cũng trở thành chủ đề để mọi người bàn tán.

      Bối cảnh của thần bí này cũng được mọi người đào bới lên, ra ta cũng có quan hệ với tập đoàn Hàn thị.

      Hàn Mai Mai nhìn tin tức mới nhất, trong lòng từ chối cho ý kiến...

      "Hàn tổng, đây là chương trình nghị mới nhất. Nghe khu Kim Kiều bên này quy hoạch thành khu buôn bán, mảnh đất này lại ngay bên cạnh. Chỗ này nếu có thể đầu tư đúng cách, về sau cũng trở thành trung tâm thương nghiệp." Trợ lý Triệu cầm phần tư liệu với Hàn Mai Mai.

      Hàn Mai Mai xem cẩn thận.

      Trợ lý Triệu dừng chút lại thêm : "Gần đây tập đoàn Bằng Thiên cũng có chút động tĩnh, hình như bọn họ cũng có hứng thú với mảnh đất này."

      Hàn Mai Mai trầm mặc lúc rồi : "Được, tôi biết rồi. Tôi cần phải suy nghĩ chút."

      Đây dù sao cũng là hạng mục lớn, d i end a n l e q u yd o n .co m, mà tại tài chính công ty chủ yếu đầu tư vào làng du lịch. Nếu tại thực hiên thêm kế hoạch này, tài chính công ty phải chịu áp lực .

      Đương nhiên nếu kế hoạch thành công, đồng thời giá trị con người của tập đoàn Hàn thị cũng tăng cao.

      Trong khoảng thời gian ngắn Hàn Mai Mai thể quyết định nhanh như vậy.
      Last edited by a moderator: 8/9/17
      Jin292, ly sắc, Thanh Ngọc 15025 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :