1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 19

      Lúc Phó Vũ Khiết trở về Khương gia vừa đúng lúc Khương Tình vừa rời giường.

      ta trách mắng dì người làm trong phòng bếp.

      Khương Tình chán ghét nhìn dì người làm lau nhà.

      "Còn ở đây nữa nè!" ta dùng chân đạp vào chỗ , còn để lại giọt sữa."

      "Tiểu thư..." Bà dì lắp bắp nhìn ta, " có thể tránh...?"

      Khương Tình giương lông mi lên, bắt đầu trách mắng dì: "Dựa vào cái gì mà bà bảo tôi phải tránh ra! Chỉ có chút xíu mà cũng lau sạch được nữa à?!"

      "Tôi biết bà tới đây để làm gì nữa đấy? Bà già vô dụng kia!""

      "Dù sao cũng phải là mời tới để mắng!" Giọng của Khương Thời Lễ đột nhiên vang lên, Khương Tình sợ tới mức nhanh chân chạy .

      "Ba, dì Phó..." Khương Tình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn cẩn thận gọi Khương Thời Lễ và Phó Vũ Khiết tiếng.

      Sắc mặt Khương Thời Lễ rất khó coi, vất vả lắm ông mới có thể gọi Phó Vũ Khiết về nhà, thế mà vừa vào thấy Khương Tình bắt nạt bà dì trong nhà.

      Khương Thời Lễ hừ lạnh tiếng, "Trong mắt vẫn còn người ba này à?"

      Khương Tình cúi đầu gì.

      "Em trai đâu?" Khương Thời Lễ hỏi.

      Khương Tình vội vàng trả lời: "Em ấy vẫn còn ở trong phòng, người giúp việc vừa mang bữa sáng tới cho em ấy."

      Sắc mặt Khương Thời Lễ càng khó coi hơn, " biết gọi nó ra đây ăn hả?"

      Đúng là giận chó đánh mèo mà, chính ông cũng gọi được, Khương Tình làm gì mà gọi được. Nhưng Khương Tình dám thêm gì.

      Phó Vũ Khiết về đây chỉ muốn xem Khương Hóa ra sao, đương nhiên quan tâm tới chuyện Khương Thời Lễ dạy dỗ Khương Tình thế nào.

      "Tôi lên lầu trước." với Khương Thời Lễ tiếng, Phó Vũ Khiết lập tức lên lầu.

      Khương Thời Lễ cứng đầu dạy dỗ Khương Tình nữa, ông nhanh chân chạy theo Phó Vũ Khiết, "Để với em."

      Phó Vũ Khiết cũng đợi ông, tự mình thẳng lên lầu.

      Khương Tình nhìn bóng dáng trước sau của hai người, đôi mắt lên vẻ thù hận.

      Bao giờ cũng vậy, chỉ cần Phó Vũ Khiết xuất , ánh mắt Khương Thời Lễ luôn dõi theo bà, còn mình lại bị quát mắng.

      Khương Hoán thích ra khỏi nhà, Khương Thời Lễ liền lo lắng thôi, mình bị người khác bắt nạt, ngay cả câu an ủi cũng có.

      Khương Tình càng lúc càng hận. Phó Vũ Khiết! Khương Hoán! ta cắn răng nghiến lợi kêu tên hai người, bà dì bên cạnh nghe ràng, cả người run lên, vội vàng giả vờ mình biết gì cả.

      Phó Vũ Khiết gõ cử phòng Khương Hoán, lúc lâu sau mới có người mở cửa.

      Khương Hoán mặc chiếc áo trắng cùng quần jean, tai còn đeo thêm cái tai nghe.

      Nhìn thấy Phó Vũ Khiết về, cậu vội vã thu lại vẻ mặt lười biếng của mình, tinh thần sảng khoái nhìn mẹ mình, dường như cậu muốn Phó Vũ Khiết tin rằng mấy ngày gần đây cậu sống rất tốt.

      "Mẹ." Khương Hoán gọi: "Sao mẹ lại về sớm vậy?"

      Khương Thời Lễ đứng ngoài cửa nghe Khương Hoán vậy, trong lòng thầm oán hận, tiểu tử thúi, mẹ con hơn tuần rồi mà con còn dám bảo mẹ về sớm."

      Phó Vũ Khiết quan tâm nhiều, bà thản nhiên nhìn con trai cười đùa tỉ tửng, "Nghe mấy ngày nay con cứ ở lì trong phòng chịu ra ngoài nửa bước."

      "Ai !" Khương Hoán ra vẻ oan ức, "Con có ra ngoài toilet mà."

      Phó Vũ Khiết sững người, lạnh lùng nhìn câu, "Chiều nay con ra ngoài với mẹ.

      Khương Hoán vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phó Vũ Khiết, trong mắt giấu được quan tâm cho cậu, cậu đành gật đầu đồng ý.

      Nhìn thấy Khương Thời Lễ đứng sau lưng Phó Vũ Khiết, Khương Hoán hỏi, "Ba, ba cũng nữa à?"

      Khương Thời Lễ tự động xem đây là lời mời, "Ba cũng được."

      ...

      Chẳng lẽ ai mời ba sao? Khương Hoán nhìn sắc mặt của mẹ càng lúc càng lạnh, tự hiểu mình phạm sai lầm rồi.

      "Buổi chiều mẹ gọi con." xong, Phó Vũ Khiết lập tức xuống lầu.

      "Dạ." Khương Hoán gật đầu, nhìn Phó Vũ Khiết xuống lầu, "Mẹ nhớ gọi con đấy nhé."

      Phó Vũ Khiết vừa xuống vừa : "Ừ."

      Nhìn thấy Phó Vũ Khiết định về Phó gia, Khương Thời Lễ cắn răng theo.

      "Vũ Khiết, hay là em ở lại ăn cơm trưa ." Khương Thời Lễ thương lượng : "Em xem, xem mới về thôi mà, em phải nghỉ ngơi chút, chiều nay em phải dạo phố nữa, thời gian rất ít."

      Phó Vũ Khiết dừng lại nhìn Khương Thời Lễ, khiến trong lòng ông hơi sợ hãi.

      "Được rồi." lát sau Khương Thời Lễ nghe Phó Vũ Khiết đồng ý lời mời của mình.

      Chỉ câu ngắn ngủn khiến ông nghĩ rằng mình nghe lầm rồi.

      Nhưng khi nhìn thấy Phó Vũ Khiết ngồi lên ghế salon, ông mới tin rằng mình lầm.

      Phó Vũ Khiết cầm tờ tạp chí bàn lên đọc, thỉnh thoảng nhâm nhi chút cà phê, yên tĩnh như tồn tại.

      Nhưng như vậy Khương Thời Lễ cũng thỏa mãn rồi, ông lấy máy tính bắt đầu giải quyết số việc công ty, hai người như liên quan gì tới nhau, nhưng có cảm giác vô cùng hài hòa.

      Khương Tình chưa ra tới cửa nhìn thấy Phó Vũ Khiết và Khương Thời Lễ ngồi cùng chỗ, ràng cả hai người bọn họ câu gì, nhưng nhìn có vẻ rất ăn ý. Ánh nắng sớm soi vào người bọn họ, nhìn đẹp đẽ cách kỳ lạ.

      Hóc mắt Khương Tình hơi hồng hồng, ta nhớ lại những gì mẹ .

      Mẹ ta , thực ra Khương Thời Lễ hề Phó Vũ Khiết, ông chỉ bất đắc dĩ mới cưới con đàn bà kia về làm vợ thôi.

      Nhưng ta ở Khương gia nhiều năm như vậy, thấy Khương Thời Lễ và Phó Vũ Khiết rất có ảnh hưởng với nhau, ta bắt đầu nghi ngờ mẹ mình, nếu đó phải là , ta biết là gì nữa rồi.

      Nhưng bọn họ càng nhau, Khương Tình lại càng hận, nếu Khương Thời Lễ Phó Vũ Khiết, vậy sao lại có tồn tại của ta kia chứ.

      Cho nên vẫn là . Khương Tình cảm thấy rất may mắn, nếu ..., ngày nào đó mẹ ta trở thành bà Khương cách chân chính, cho tới tận bây giờ, bản thân ta là đại tiểu thư Khương gia hợp pháp rồi.

      ta thích Phó Vũ Khiết, ta cũng chưa bao giờ lưu luyến cái tình cảm Phó Vũ Khiết dành cho ta, luôn đó.

      Đóng cửa lại, Khương Tình sải bước ra ngoài, muốn nhìn thấy bọn họ thêm giây phút nào nữa.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi sáng cứ như vậy mà kết thúc. Vừa ăn cơm xong, Phó Vũ Khiết nhận được điện thoại của Cố Nhiễm.

      "Dì Phó, con và Kiêu Kiêu đường tới nhà dì đây." Giọng vui sướng của Cố Nhiễm từ điện thoại truyền ra.

      Lúc đầu, Phó Vũ Khiết có gửi tin nhắn cho biết bà ở Khương gia, nên Cố Nhiễm cứ tới Khương gia tìm bà.

      "Vậy được rồi, dì đợi các con tới." Phó Vũ Khiết vui vẻ.

      Khương Thời Lễ đứng bên cạnh nhìn thấy vô cùng khó chịu, lâu rồi Phó Vũ Khiết cười với ông như vậy, xem ra bà rất thích hai bé kia.

      "Em đâu vậy?" Thấy Phó Vũ Khiết nghe điện thoại xong liền đứng dậy, Khương Thời Lễ nhanh chân chạy tới hỏi bà.

      "Tôi kêu Khương Hoán xuống. Hai bé đó sắp tới rồi. thể để con đợi nó được, như vậy lịch ." xong, Phó Vũ Khiết lên lầu.

      Nhưng còn chưa được vài bước, Khương Thời Lễ ấn bà xuống ghế, "Để kêu, em cứ ngồi ở đây ."

      Phó Vũ Khiết từ chối, bà thản nhiên nhìn thoán qua Khương Thời Lễ dường như hiểu ra cái gì đó.

      Khương Thời Lễ biết Phó Vũ Khiết hiểu trong lòng ông rối rắm thế nào, bước chân lên lầu của ông hơi dồn dập.

      Chính xác, ông muốn Phó Vũ Khiết thấy, mình vẫn có thể gọi Khương Hoán xuống lầu, hơn nưa mình cũng chưa từng phụ kỳ vọng của bà.

      Tuy đây chỉ là điều ông muốn làm, nhưng sao cả cơ hội để làm cũng có, khiến người khác khỏi tuyệt vọng.

      May thay, ông vẫn còn cơ hội.


    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 20

      Hẹn Phó Vũ Khiết dạo phố phải ý định ban đầu của Đỗ Kiêu Kiêu.

      và Cố Nhiễm bất ngờ gặp Phó Vũ Khiết đường về nhà, biết bà cũng phải về nhà, nên cho bà quá giang đoạn.

      đường về, ba người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, Phó Vũ Khiết có ấn tượng rất tốt với Đỗ Kiêu Kiêu. Tuy bà từng nghe , Đỗ Kiêu Kiêu rất xảo quyệt, tùy hứng, nhưng sau khi trò chuyện với nhau bà mới biết, thể tin những lời đồn đãi được.

      Cố Nhiễm cảm thấy khí rất tốt nên mời bà hai ngày sau dạo phố cùng, Phó Vũ Khiết cũng rất thích ra ngoài nên lập tức đồng ý.

      Đúng lúc hôm sau lại là sinh nhật của Lâm Trí Hiên.

      Đỗ Kiêu Kiêu ngờ mình gặp Khương Tình tại nhà Lâm Trí Hiên.

      Cái tát đó đợi rất lâu rồi. Kiếp trước, biết Khương Tình phản bội mình, bị đả kích ít, chỉ cái tát này xem như quá hời cho ta rồi.

      Coi như là dạy cho ta bài học.

      Lúc Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm tới nhà Khương gia vẫn còn rất sớm, gõ cửa vài cái, Khương Hoán ra mở cửa.

      Đây phải là lần đầu tiên Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thấy Khương Hoán.

      Khương Hoán chính là vị bạn học bị Đỗ Khanh Khanh 'bắt nạt' ở cuộc thi chạy 5000m của đại học thể thao.

      Mặc dù cậu là trạch nam, nhưng lại rất giỏi thể thao. Hôm đó, cậu chỉ tham gia 5000m mà còn tham gia nhảy cao, chạy tiếp sức 4x100m

      Lúc chạy 5000m cậu tiêu hao thể lực rất nhiều, chi lúc đó trời bắt đầu đỗ mưa.

      Hơn nữa, có Đỗ Khanh Khanh chạy cùng phải rất tốt sao? ta còn bắt chuyện nữa cơ đây. Đỗ Khanh Khanh luôn miệng hỏi Khương Hoán có mệt , có bạn chưa, có phiền , vậy mưa càng lúc càng lớn, nên Khương Hoán liền chạy chậm lại, thua cũng sao, chỉ cần bỏ ta lại phía sau là được rồi.

      Nhưng chỉ có Khương Hoán và Đỗ Khanh Khanh biết chuyện này, còn trong mắt mọi người, Khương Hoán mê muội quan tâm của Đỗ Khanh Khanh nên chạy chậm lại, tuột xuống hàng cuối cùng.

      Đỗ Kiêu Kiêu biết nội tình rất ngạc nhiên vì sao Khương Hoán và Đỗ Khanh Khanh tới với nhau, theo như biết, Đỗ Khanh Khanh có hứng thú với Khương Hoán, nếu cố gắng lấy lòng Khương Tình như vậy.

      Đúng, Đỗ Khanh Khanh làm bạn với Khương Tình chỉ vì Khương Hoán, kiếp trước, chính miệng Đỗ Khanh Khanh nới với như vậy.

      Khi đó, Đỗ Kiêu Kiêu bị Khương Tình phản bội, trong lúc đau lòng khổ sở, Đỗ Khanh Khanh mang vẻ mặt kiêu ngạo đến trước mặt , cười nhạo , đúng là kẻ ngu ngốc.

      ta khinh thường nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, Khương Tình là người của ta, mà Đỗ Kiêu Kiêu lại bị hạ gục bởi đưa con ngu ngốc như Khương Tình, đúng là nực cười.

      Đỗ Kiêu Kiêu phức tạp nhìn Đỗ Khanh Khanh, nếu Khương Tình là người của ta, Đỗ Khanh Khanh cần gì phải dùng từ ngữ như vậy để nhắc tới Khương Tình.

      Có lẽ ánh mắt ràng, Đỗ Khanh Khanh cười 'xùy' tiếng, những đứa con như vậy, xứng để làm bạn với tôi, nhưng vì Khương Hoán là em của ta, nên tôi mới phải hao tâm tốn sức như vậy.

      xong, ta đưa mắt nhìn.

      Đó chính là ánh mắt nhất định phải có được món đồ mình thích.

      Nhưng khi đó, Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng hận Đỗ Khanh Khanh, nên cũng quan tâm Đỗ Khanh Khanh để lộ suy nghĩ của mình.

      Xem ra, mục tiêu của Đỗ Khanh Khanh phải chỉ có mỗi mình Lâm Trí Hiên, chẳng lẽ ta muốn có cả Lâm Trí Hiên và Khương Hoán luôn sao? Đỗ Kiêu Kiêu kỳ dị nhìn Khương Hoán trước mặt, thể tưởng tượng được, sao Đỗ Khanh Khanh lại muốn thao túng hai tên đàn ông này cơ chứ.

      Khương Hoán vừa mở cửa liền nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, cậu khẽ chớp mắt, hỏi: " mặt tôi có dính gì à?"

      Cố Nhiễm cho rằng Khương Hoán cố ý bới móc, ưỡn ngực cái, đứng trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, "Sao, được nhìn à?"

      Khương Hoán biết Cố Nhiễm từ lâu, cũng khách sáo , " được đấy, mặt tôi rất đáng giá, liếc mắt nhìn cái cũng phải thu tiền."

      Đưa tay ra, Khương Hoán từ trạch nam biến thành tên lưu manh, cậu nhàn rỗi : "Mau trả tiền thù lao cho tôi ."

      Cố Nhiễm tức chịu được, đặt trăm đồng vào tay Khương Hoán, "Tránh ra! Chúng tôi muốn vào!"

      Khương Hoán đứng bất động ở cửa, cầm tờ trăm đồng quơ quơ trước mặt Cố Nhiễm, " chút này chắc đủ rồi."

      "Nghe mặt tôi rất đáng giá đó...." Khương Hoán kéo dài giọng , nhìn mặt Cố Nhiễm đen thui.

      Khương Hoán dối, cậu rất đẹp trai, có rất nhiều nữ sinh chết mê chết mệt khuôn mặt của cậu.

      giống như vẻ đứng đắn thành của Cố Bách Chu, lúc ngủ dậy, Khương Hoán giống học sinh gương mẫu, nhưng lúc nghiêm túc , đúng là người khó ưa.

      Nhưng cái tên khó ưa này lúc nào cũng chỉ nhắm vào mỗi Cố Nhiễm 'ngực to óc trái nho' thôi.

      Cố Nhiễm tức giận tới mức đen mặt, lấy xấp tiền ra, gầm : "Đủ chưa?!"

      Khương Hoán lắc đầu, thản nhiên dựa vào khung cửa, thở dài, " ra tôi chỉ đáng giá nhiêu đây thôi đấy, Cố Nhiễm, chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi, vậy mà còn tôn trọng tôi nữa à."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn gân xanh giật giật trán Cố Nhiễm, trong lòng hơi lo lắng, phải cậu ấy đánh Khương Hoán đó chứ.

      Trong lúc nghĩ vậy, Cố Nhiễm bắt đầu động thủ.

      dùng ví tiền của mình đập thẳng vào người Khương Hoán, cả người phát ra khí chất dễ chọc như đại ca xã hội đen, liếc Khương Hoán, : "Đủ, rồi, chứ?"

      Khương Hoán cũng bị dọa, ngược lại, cậu còn vui vẻ cười ra tiếng, "Ấy ấy ấy, Cố Nhiễm à, tôi này, lần sau có thể đổi chiêu khác được , lùn hơn tôi đấy, nếu cứ liếc như vậy chừng bị lé luôn đó."

      Cố Nhiễm ngây người, dường như ngờ hành động thô bạo của mình lại bị người khác cười nhạo, vậy còn là tên Khương Hoán đáng ghét.

      Đối với , chuyện này đúng là vô cùng nhục nhã!

      Đỗ Kiêu Kiêu bên cạnh nhìn nổi nữa, Cố Nhiễm là bạn thân , dù là ai cũng được bắt nạt ấy.

      kéo Cố Nhiễm qua, ánh mắt tốt lắm, "Nếu hoan nghênh bọn tôi như vậy, chúng tôi là được."

      Khương Hoán nghe vậy lập tức thu nụ cười, "Đừng mà, tôi chỉ đùa hai chút thôi, tôi rất hoan nghênh, mau, mau vào ."

      Đỗ Kiêu Kiêu , giữ Cố Nhiễm lại, vào cũng có ý định về, muốn xem Khương Hoán còn kéo dài được bao lâu nữa.

      Bọn họ giằng co cũng lâu, vì Phó Vũ Khiết tới.

      "Khương Hoán, tiểu Nhiễm và Kiêu Kiêu vẫn chưa tới sao?"

      Khương Hoán đờ người, khẩn cầu nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, : "Các mau vào mà."

      Cố Nhiễm lắc đầu, vào!

      ...

      Nhìn thấy Phó Vũ Khiết càng lúc càng tới gần, Khương Hoán nhanh chóng kéo tay Cố Nhiễm, "Van xin luôn đó..., mau vào !:

      xong, cậu nhét xấp tiền và bóp tiền vào trong lòng .

      Cố Nhiễm tức giận, vô cùng bướng bỉnh, đẩy hết xấp tiền kia ra.

      "Tôi cần!"

      Phó Vũ Khiết vừa nghe xong, buồn bực hỏi " cần cái gì?"

      Cố Nhiễm méo miệng, " cần những tờ tiền kia."

      "Tiền gì?" Phó Vũ Khiết nghi ngờ nhìn Khương Hoán, phát trong tay đống tiền trong tay cậu.

      "Chuyện này... Mẹ... Thực ra chỉ là hiểu lầm cả thôi." Khương hoán cười .

      " phải hiểu lầm!" Cố Nhiễm tức giận: "Dì Phó, Khương Hoán chịu để con và Kiêu Kiêu vào nhà, còn , chỉ cần liếc mắt nhìn ta cái cũng phải trả tiền, dì xem, cả xấp tiền đó còn chưa đủ để liếc mắt nhìn ta cái nữa cơ đấy!"

      Phó Vũ Khiết nhíu mày, Khương Hoán cúi đầu dám gì.

      "Nhìn con có cái mà cũng phải trả tiền nữa sao?" Phó Vũ Khiết bình tĩnh hỏi.

      Khương Hoán cúi đầu thấp hơn.

      "Mặt của con quý như vậy, mẹ đây rất khinh thường, nếu vậy sau này, chúng ta cần phải gặp mặt nhau nữa." Phó Vũ Khiết lạnh nhạt .

      Khương Hoán kinh sợ dám gì, cậu biết lần này cậu đùa hơi quá rồi, nhưng ai bảo nha đầu kia lâu rồi chịu tới tìm cậu, còn liên tục lấy lòng mấy tên con trai khác, cậu rất khó chịu.

      "Tôi sai rồi..." xin lỗi quá , nên Cố Nhiễm cứ nghĩ mình nghe lầm.

      "Con xin lỗi đấy à? Hình như mẹ thấy thành ý của con đâu cả." Phó Vũ Khiết hơi nghiêm túc .

      "Tôi sai rồi!" Khương hoán hét lớn với Cố Nhiễm.

      Nhìn thấy Phó Vũ Khiết bảo vệ , Cố Nhiễm với Khương Hoán: " gì cơ. Tôi nghe ?"

      "Tôi sai rồi!!" Khương Hoán lại lớn tiếng xin lỗi.

      "Hừ." Cố Nhiễm sung sướng 'hừ' tiếng, đắc ý khoát tay, "Vậy tôi tha thứ cho cậu lần này đấy."


      Khương Hoán cúi đầu khom lưng, "Khách tới nhà phải biết rộng lượng, tiểu nhân nhất định ghi nhớ trong lòng."

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 21

      Vốn từ ba người như lúc đầu đột nhiên thành năm người. Nhưng Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm cũng khách sao, có người xách túi xách giùm, ngại gì đưa.

      Khương Thời Lễ vốn có việc, thư ký gọi điện tới mấy lần, nhưng ông thấy Phó Vũ Khiết chuẩn bị ra ngoài, nên chỉ qua loa hai với thư ký hai câu rồi cúp máy.

      Ông thường xuyên thấy Phó Vũ Khiết trở lại, muốn đưa tay ra giữ lại nhưng có lý do chính đáng nào.

      Trong trí nhớ của ông, hình như lâu rồi hai người bọn họ chưa ra ngoài cùng nhau, phải ông đồng ý mà là Phó Vũ Khiết luôn từ chối.

      Tuy biết vì sao lần này Phó Vũ Khiết đuổi ông , nhưng ông vẫn rất vui, dù sao ông lòng muốn được cùng bà, giống như nó sắp trở thành nỗi ám ảnh của ông.

      "Chú Khương."

      "Chú Khương."

      Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm nhìn thấy Khương Thời Lễ sau Phó Vũ Khiết.

      "Ừm." Khương Thời Lễ nhàn nhạt trả lời, nhưng con mắt lại đảo qua Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu lập tức hiểu ra, nhất định Khương Tình 'tố cáo' .

      Nhưng lo lắng gì, dù sao cũng đánh rồi, nếu cho thêm cơ hội, cũng đánh như vậy thôi.

      Dường như ngay cả Phó Vũ Khiết cũng biết chuyện, bà nhàng bên tai Đỗ Kiêu Kiêu: "Lần sau con đừng xúc động như vậy."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, rồi tỉnh táo lại gật đầu với Phó Vũ Khiết cái.

      Cố Nhiễm thừa dịp Phó Vũ Khiết trước lặng lẽ hỏi Đỗ Kiêu Kiêu bà vừa gì. Đỗ Kiêu Kiêu lập tức kể lại cho Cố Nhiễm nghe.

      Cố Nhiễm gật đầu, "Đúng là dì Phó rất thích cậu."

      Đỗ Kiêu Kiêu nghi ngờ, hiểu hỏi, "Cậu có ý gì?"

      Cố Nhiễm nghịch ngợm thè lưỡi, "Tớ biết chuyện hôm qua cậu đánh Khương Tình, trong lòng cực kỳ thoải mái, nhưng tớ cũng biết kiểu gì chú Khương cũng tìm cậu gây , nên tớ với dì Phó trước rồi."

      "Cậu thấy dì Phó lạnh lùng vậy, nhưng thực ra dì ấy tốt lắm, Khương Tình chỉ vì tự gây nghiệt thôi, dì Phó cũng đau lòng. Hơn nữa, bình thường chú Khương rất nghe lời dì Phó, có dì ấy ở đây, chắc chắn cậu có chuyện gì đâu." Cố Nhiễm vỗ ngực cái, cam đoan với Đỗ Kiêu Kiêu.

      Khương Hoán từ sau tới, ý: "Tiểu chủ Cố, tay chút, mạnh tay quá vô tình phá hoại đồ của mình luôn đấy."

      Cố Nhiễm túc giận, nhón chân lên muốn đánh vào đầu Khương Hoán, lấy lại danh dự cho mình, nhưng chiều cao hai người quá khác biệt, vì thế, chỉ có thể thầm ôm hận, đánh vào mặt Khương Hoán.

      nghĩ, công kích ngực tôi, vậy tôi đây cũng chẳng khách sao với cái bản mặt của làm gì.

      Đỗ Kiêu Kiêu dở khóc dở cười nhìn Cố Nhiễm đắc ý, trong lòng hơi ấm áp, đây mới là bạn , tuy Cố Nhiễm lúc nào cũng cẩu thả, những chỉ cần là chuyện của Đỗ Kiêu Kiêu, ấy luôn nhanh nhẹn khác thường, hơn nữa còn tìm mọi cách giúp đỡ Đỗ Kiêu Kiêu.

      người bạn như vậy, rất hạnh phúc.

      Cố Nhiễm và Khương Hoán đùa giỡn hồi, năm người bắt đầu xuất phát.

      dạo phố với con vô cùng phiền phức, liếc tiệm này cái, nhìn tiệm kia chút, vừa vừa nghỉ. Con đàn ông, nếu phải là người kiên nhẫn nhất định bao giờ dạo phố cùng phụ nữ.

      Vừa khéo, Khương Thời Lễ bao giờ mất kiên nhẫn với Phó Vũ Khiết.

      Ông ân cần giúp Phó Vũ Khiết xách túi, mua nước. Đôi khi lại giúp Phó Vũ Khiết chọn quần áo, nghiêm túc đưa ra ý kiến.

      Cố Nhiễm thấy vậy sụt sịt, "Kiêu Kiêu, cậu xem, chú Khương đối xử với dì tốt như vậy, có ai nghĩ chú ấy từng phạm lỗi đâu chứ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi tò mò, "Chú ấy có lúc ngoại tình sao?"

      Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Cố Nhiễm, Đỗ Kiêu Kiêu tiếp tục : "Ý của tớ là, nếu lòng như vậy, sao có thể nhịn được?"

      Cố Nhiễm lắc đầu, thở dài : "Ai biết được? Bây giờ chú Khương đối xử với dì rất tốt, có thể là vì áy náy, cũng có thể là vì ?"

      Khương Hoán nghe Cố Nhiễm và Đỗ Kiêu Kiêu chuyện, câu ngồi ghế salon, nhìn ba mẹ mình hiếm lắm mới hòa thuận ở chung lần.

      Cậu cũng biết chuyện của ba mẹ mình, theo bà mẹ trẻ khắp nơi, con cái rất nhạy cảm, đáng ra phải được ba mẹ nâng niu trong bàn tay thương, nhưng năm cậu chỉ thấy ba được vài lần.

      thời gian sau, cậu vô ý nghe được nhiều chuyện hơn, trong lòng cũng hiểu được đôi chút.

      Mẹ cậu bị ba ức hiếp, hơn nữa còn rất thương tâm.

      Tiểu Khương Hoán lòng dạ muốn bảo vệ mẹ, cậu cảm thấy nếu ba thể bảo vệ cho mẹ được, hãy để cậu làm.

      Nhưng cuối cùng, cậu vẫn thể nào ngăn cản được viên đạn bọc đường của tư bản chủ nghĩa, đành phải giao trách nhiệm bảo vệ mẹ lại cho ba.

      Cũng hơn hai mươi năm rồi, khúc mắc thời gian dài rồi, cũng nên thay đổi thôi.

      Nhưng Phó Vũ Khiết , bà càng lúc càng lạnh nhạt, như quen rồi. từng nhìn thấy bà tức giận, nhưng nhìn lại, bây giờ người khổ sở nhất vẫn là Khương Thời Lễ.

      Đỗ Kiêu Kiêu khẽ lắc đầu, cảm thấy nếu lúc trước lệch ra khỏi quỹ đạo rồi, bây giờ cần gì phải giả vờ tình cảm nữa.

      Tuy biết Phó Vũ Khiết có nghĩ vậy hay , nhưng Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy, Khương Tình chính là cái cây chắn đường, lúc nào cũng nhắc nhở tội lỗi của Khương Thời Lễ. Hơn nữa, sai lầm phạm, muốn tha thứ, cũng rất khó.

      Thấy trong mắt Khương Thời Lễ đều là Phó Vũ Khiết, Đỗ Kiêu Kiêu vừa mới coi thường mà giờ lại hơi dao động, vậy đây chính là tình đó sao.

      thở dài hơi, Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ chuyện của bọn họ nữa, chính cũng còn đống chuyện phải xử lý.

      Tối qua, vừa về tới nhà Đỗ Khanh Khanh nhắc khéo chuyện của Đỗ Kiêu Kiêu và Khương Tình, Đỗ Hồng Bân tức giận đến nỗi đập vỡ luôn cái ly trong tay.

      Đỗ Kiêu Kiêu đồng ý, phải vì Khương gia và Đỗ gia có qua lại đó sao? Nhưng bây giờ, chắc quan hệ hai nhà bị phá hỏng rồi, khó trách Đỗ Hồng Bân lại tức giận như vậy.

      Nhưng được dễ chịu Đỗ Khanh Khanh cũng đừng hòng.

      Chờ Đỗ Hồng Bân mắng xong, mở miệng: "Nhưng ba à, chính Khanh Khanh cũng tôi bị trượt tay cơ đấy."

      Đỗ Khanh Khanh choáng váng, ta theo thói quen mách lẻo Đỗ Kiêu Kiêu, vì Đỗ Kiêu Kiêu lúc nào cũng đối nghịch với Đỗ Hồng Bân, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu chưa bao giờ biện minh, chỉ biết cãi nhau với Đỗ Hồng Bân. Nên ta mới sợ mà mách.

      Nhưng hông biết từ lúc nào, Đỗ Kiêu Kiêu còn cái tính lỗ mãng kia nữa.

      Đỗ Hồng Bân tin Đỗ Kiêu Kiêu, ông rất tín nhiệm Đỗ Khanh Khanh. Thấy Đỗ Khanh Khanh khó khăn gật đầu, Đỗ Hồng Bân hơi thất vọng, ông vốn cho rằng Đỗ Khanh Khanh biết lấy đại cục làm trọng hơn Đỗ Kiêu Kiêu, những chuyện lần này, khiến ông vô cùng thất vọng.

      Đỗ Kiêu Kiêu là con ông, tính nết thế nào ông đều . Ông tin chỉ trượt tay.

      Ông cũng hồ đồ, trượt tay mà cũng trượt trúng mặt người ta được sao? Tuy biết vì sao Đỗ Khanh Khanh giúp Đỗ Kiêu Kiêu dối, những quan hệ của ông và Khương Thời Lễ thể khôi phục lại như lúc trước nữa.

      Tuy thương trường, chữ 'lợi' đứng đầu, những cũng nên tôn trọng mặt mũi nhau chút. Lần này vì chuyện của mấy đứa trẻ, nhưng gián tiếp biểu lộ thái độ của người lớn.

      Ông muốn Đỗ Kiêu Kiêu xin lỗi Khương Tình, nhưng khi nhận được điện thoại của Lâm Trí Hiên, mặt ông tái xanh, bỏ suy nghĩ này.

      Xem ra có rất nhiều nhà muốn có được mảnh đất kia.



    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá . cảm ơn editor
      Bánh Đậu thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 22

      Đỗ gia, Lâm gia còn có cả Khương gia, gần đây chỉ vì mảnh đất mà lộn xộn.

      Mảnh đất kia bị chia làm phố thương mại, nằm ở khu vực vàng. Các tập đoàn lớn đều rình mảnh đất kia, chờ tới lúc nào đó nhảy vồ vào lấy.

      Bởi vì mảnh đất này có rất nhiều người muốn, nên Đỗ Hồng Bân muốn để Lâm gia và Khương Lễ giúp đỡ lấy được mảnh đất này.

      Nhưng xem ra, bên Khương Lễ toi rồi, còn Lâm gia vẫn còn do dự.

      Tình hình Lâm gia vẫn còn mập mờ , giúp cũng từ chối. Lâm Trí hiên và Đỗ Kiêu Kiêu lại ngừng cãi nhau.

      Đỗ Hồng Bân xoa bóp chân mày, trong lòng suy nghĩ nên làm gì tiếp theo đây.

      Lê Thanh bưng chén canh vào thư phòng, bà ta nhàng đặt canh lên bàn, ra sau lưng Đỗ Hồng Bân giúp xoa huyệt thái dương.

      "Lê Thanh..." Đỗ Hồng Bân nhắm nghiền hai mắt.

      Lê Thanh dừng tay, "Dạ."

      "Bên Lâm gia có ?"

      "Bọn họ muốn suy nghĩ thêm chút, nhưng gần đây quan hệ của Trí Hiên và Kiêu Kiêu hơi căng thẳng, hơn nữa, hôm qua Kiêu Kiêu còn đánh Khương Tình, xem ra, lần này bọn họ nhất định hơi thất vọng rồi."

      Đỗ Hồng Bân thở dài, gần đây Đỗ Kiêu Kiêu rất khó quản lý, quan hệ của bọn và Lâm gia cũng bắt đầu có nguy cơ rồi.

      Nếu được, Đỗ Hồng Bân quyết định, "Để Khanh Khanh ."

      "Gì cơ?"

      "Bảo Khanh Khanh mang ít đô qua Lâm gia thăm bà cụ Lâm ." Đỗ Hồng Bân quyết định.

      Trong mắt Lê Thanh ngập tràn niềm vui.

      Đỗ Khanh Khanh ăn dẻo miệng, nên bà cụ Lâm rất thích ta, lúc nào cũng muốn Lâm Trí Hiên và ta thành cặp, nhưng lại ngại Đỗ Kiêu Kiêu nên đành phải bỏ ý nghĩ này.

      Tính Đỗ Kiêu Kiêu thẳng thắn quá mức, bà cụ Lâm thích , còn Đỗ Khanh Khanh khác, khiến bà cụ tiếc nuối thôi.

      Tất cả mọi người đều biết bà cụ nghĩ gì, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu phải là người có thể tùy ý sai bảo, nên Đỗ Hồng Bân đành để Đỗ Khanh Khanh tới Lâm gia, để bà cụ bớt nhớ mong.

      Bây giờ, Đỗ Hồng Bân bảo Khanh Khanh tới Lâm gia thăm bà cụ, vậy có nghĩa là ông ta định buông tha cho Đỗ Kiêu Kiêu, để Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên ở bên nhau.

      Lê Thanh vội vàng đồng ý, gọi Đỗ Khanh Khanh tới, đưa cho ta ít đồ cầm sang cho bà cụ Lâm.

      Đỗ Khanh Khanh chờ ngày này lâu lắm rồi, ta lo lắng ăn diện chút, rồi cầm quà ra cửa.

      Đúng lúc Lâm Trí Hiên nghĩ tới nụ hôn ngày hôm qua. Tuy ta mơ hồ đoán được, nhưng khi Đỗ Khanh Khanh bắt đầu hành động, ta lại muốn từ cối.

      Đỗ Kiêu Kiêu đúng là phiền phức , tuy ta thích , nhưng điều này có nghĩa là hai người bọn họ hoàn toàn cắt đứt từ đây.

      Dù sao bọn họ cũng mập mờ mười năm rồi, từ sau lần ngoài ý muốn đó, Đỗ Kiêu Kiêu vẫn dính ta như sam, dù làm thế cũng chịu dứt ra.

      Nghĩ tới Đỗ Kiêu Kiêu và Đỗ Khanh Khanh hoàn toàn khác nhau, trong lòng Lâm Trí Hiên hơi ngứa ngáy.

      Đỗ Khanh Khanh dịu dàng ân cần, quan trọng nhất, ấy còn lòng dạ thích mình. Tuy Đỗ Kiêu Kiêu cũng chết mê chết mệt ta, nhưng dù sao cũng dịu dàng bằng Đỗ Khanh Khanh.

      Đàn ông mà, ai mà thích yếu đuối kia chứ, Đỗ Kiêu Kiêu như vậy ta cũng xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này.

      Huống chi nhiều năm như vậy rồi, ta và Đỗ Kiêu Kiêu cũng có hành động thân mật gì, nhiều lắm cũng là ôm ấp mà thôi.

      Vừa nghĩ tới tối qua được ôm vòng eo mềm mại của Đỗ Khanh Khanh, trong lòng Lâm Trí Hiên chợt rung động, còn đôi môi ngọt ngào kia nữa, ta hận thể kéo người nọ nếm lại lần nữa.

      nghĩ vậy, Đỗ Khanh Khanh được người giúp việc trong nhà dẫn tới trước mặt ta.

      " Trí Hiên." Đỗ Khanh Khanh dịu dàng gọi.

      Nhìn mê người kia, Lâm Trí Hiên lập tức nổi lên phản ứng, ta khẽ nguyền rủa tiếng, có phải mình chưa bao giờ thấy phụ nữ đâu.

      " Trí Hiên?" Đỗ Khanh Khanh thấy Lâm Trí Hiên cứ ngây ngốc nhìn mình, trong lòng hơi đắc ý, uổng công ta cẩn thận trang điểm lâu như vậy. Nhưng bây giờ ta còn ra vẻ ngây thơ trong sáng, đúng là uổng phí tâm tư rồi.

      "À, ừm. Khanh Khanh, sao em lại tới đây vậy?" Lâm Trí Hiên liếm môi cái, nhìn cặp đùi trắng noãn của Đỗ Khanh Khanh, trong lòng càng khô nóng hơn."

      Đỗ Khanh Khanh nghịch ngợm trừng mắt, "Em tới thăm bà nội."

      ta gọi bà cụ Lâm là bà nội cũng gián tiếp kéo khoảng cách của ta và Lâm Trí Hiên tới gần hơn.

      " dẫn em , bà nội mà thấy em tới thăm chắc chắn rất vui." Lâm Trí Hiên tự nhiên nắm tay Đỗ Khanh Khanh.

      Đỗ Khanh Khanh theo ta vào phòng bà cụ Lâm.

      Sức khỏe của bà cụ Lâm được tốt, lúc nào cũng phải nằm giường. Bây giờ gì thấy Lâm Trí Hiên nắm tay Đỗ Khanh Khanh tới thăm mình, trong lòng bà cụ vô cùng vui vẻ, liên tục gọi "Khanh Khanh".

      Đỗ Khanh Khanh ngọt ngào nới với bà cụ: "Bà nội, Khanh Khanh tới thăm bà đây."

      ta nhàng rút tay ra khỏi tay Lâm Trí Hiên, tới trước giường đỡ bà cụ dậy.

      "Bà nội, Khanh Khanh nhớ bà lắm đó." Đỗ Khanh Khanh cười làm nũng.

      Bà cụ run rẩy vuốt tóc Đỗ Khanh Khanh, cũng cười : "Bà nội cũng rất nhớ con."

      Đỗ Khanh Khanh tươi cười, "Vậy sau này Khanh Khanh thường xuyên tới thăm bà được ?"

      "Được, được..." Bà cụ Lâm rất vui, lâu rồi chưa có người nào thân thiết với bà cụ như vậy.

      Lâm Trí Hiên ngơ ngác nhìn hai người, nhớ lại khi nãy Đỗ Khanh Khanh rút tay ra, khoảnh khắc đó, ta ràng cảm giác được Đỗ Khanh Khanh hơi cong tay.

      nhàng, hơi ngứa, rất giống ta. Dễ dàng tới động tới ta.

      Thu hồi tâm tự lại, Lâm Trí Hiên cười tới, vòng qua Đỗ Khanh Khanh cầm tay bà cụ, ngửi mùi hương nhàn nhạt người Đỗ Khanh Khanh, : "Nếu Khanh Khanh tới thăm bà thường xuyên như vậy, nhất định tinh thần bà phấn chấn lên rất nhiều."

      Đỗ Khanh Khanh hơi đỏ mắt, "Nếu bà nội có thể khỏe hơn, Khanh Khanh ở lại đây luôn cũng chẳng sao."

      Lâm Trí Hiên nhíu mày, vào tai Đỗ Khanh Khanh: "Quyết định vậy , hôm nay Khanh Khanh đừng về được ?"

      " Trí Hiên!" Đỗ Khanh Khanh cảm nhận được hơi thở ẩm ướt của Lâm Trí Hiên, khiến ta đỏ mắt xấu hổ.

      Bà cụ Lâm nhìn hai người thân mật với nhau, trong lòng bừng sáng như tấm gương, càng nhìn Đỗ Khanh Khanh bà cụ càng vừa lòng.

      "Hai người trẻ tuổi các con đừng ở đây làm những hành động chướng mắt đó với bà, mau chỗ khác ." Bà cụ cười .

      Đỗ Khanh Khanh kéo tay bà cụ buông, "Con ở trong đây với bà nội, đâu hết."

      Bà cụ xoa xoa tay ta, cảm động , "Mau , chuyện với bà già như bà vui tí nào đâu, mấy người trẻ tuổi các con cứ ở chung nhiều chút, bà còn muốn nghỉ ngơi lát."

      "Khanh Khanh, thôi, để bà nội nghỉ ngơi ." Lâm Trí Hiên kéo Đỗ Khanh Khanh đứng dậy.

      "Vậy... Bà nội, lát nữa Khanh Khanh lại tới thăm bà." Đỗ Khanh Khanh lưu luyến bị Lâm Trí Hiên kéo ra khỏi phòng.

      Vừa ra khỏi phòng Đỗ Khanh Khanh liền lặng lẽ thở dài hơi, ai biết được bà cụ tuổi cao có bệnh truyền nhiễm gì hay , vừa rồi ta còn lo lắng bồi bà cụ, may mắn Lâm Trí Hiên kéo ra ngoài, nếu ta sợ phải chuyện với bà cụ cả ngày, rất nhàm chán.

      "Khanh Khanh." Lâm Trí Hiên xoay người nhìn ta.

      "Những gì vừa là nghiêm túc đó." Lâm Trí Hiên cười .

      Đỗ Khanh Khanh hiểu ta gì, xẩu hổ xoay mặt , " Trí Hiên, đừng đùa nữa."

      Lâm Trí Hiên nắm tay Đỗ Khanh Khanh chặt, " đùa đâu."

      "Ở lại đây , Khanh Khanh." Lâm Trí Hiên nhàng .

      Trong lòng Đỗ Khanh Khanh vô cùng đắc ý, nhưng mặt vẫn giả vờ khó xử.

      "Chị, chị ấy..."

      Lâm Trí Hiên khẽ hừ tiếng, " ta? ta còn chịu tới thăm bà nội, hơn nữa, dù có tới cũng khiến cơ thể bà nội càng lúc càng yếu mà thôi."

      Đỗ Khanh Khanh vội vàng dùng tay che miệng Lâm Trí Hiên, " Trí Hiên, phải chị ấy cố ý đâu, đừng trách chị ấy."

      Lâm Trí Hiên cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Đỗ Khanh Khanh, vươn tay cầm, khẽ cười cái, " trách ta nữa, chúng ta cũng đừng nhắc tới chuyện của ta nữa."

      "Chúng ta chuyện khác, về chuyện của ..."






    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :