1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 17

      Lâm Trí Hiên nhìn thấy bên đây hỗn loạn, ta nhanh chân tới.

      Nhìn Khương Tình chật vật, Lâm Trí Hiên nhíu mày, hỏi "Sao vậy?"

      Đỗ Khanh Khanh ôm Khương Tình, hơi khó : "Chuyện này... Chị, chị ấy..."

      Dương như Lâm Trí Hiên hiểu ra mọi chuyện, ta nhìn Khương Tình, rồi lại nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, ta trầm giọng : "Kiêu Kiêu, em quá lắm rồi đó."

      Sắc mặt Đỗ Kiêu Kiêu được tốt lắm, "Tôi quá thế nào hả?

      Lâm Trí Hiên nhìn bộ dáng ' làm gì được tôi' của Đỗ Kiêu Kiêu liền thấy đau đầu, thế nên, ta xoay người nhìn Khương Tình, dịu dàng an ủi: "Khương Tình, có lẽ Kiêu Kiêu cố ý đâu..."

      đợi ta xong, Khương Tình liền hét lên, " ta cố ý! Cố ý đấy!"

      Khương Tình đánh mất hết mặt mũi trước người mình thích, hơn nữa Cố Bách Chu còn giúp Đỗ Kiêu Kiêu đánh ta bạt tai. Bây giờ, ta vô cùng hận Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Đỗ Khanh Khanh rồi : "Tôi chỉ trượt tay thôi mà, đúng ? Khanh Khanh...."

      Tiếng Khanh Khanh kéo dài nghe vô cùng thâm sâu.

      Đỗ Khanh Khanh biết Đỗ Kiêu Kiêu uy hiếp mình.

      ta muốn Đỗ Kiêu Kiêu cố ý, nhưng dù sao khi nãy Khương Tình cũng động thủ trước, nếu như ta đồng ý với lời Đỗ Kiêu Kiêu, Khương Tình chắc chắn có ý kiến với ta.

      bên làm mích lòng Lâm Trí Hiên, bên làm mích lòng Khương Tình.

      ta chọn ai đây? Đỗ Kiêu Kiêu vứt cho ta vấn đề khó giải.

      Đỗ Khanh Khanh cắn chặt răng, nhìn Đỗ Kiêu Kiêu : "Chị ấy chỉ cẩn thận thôi."

      Vừa ta vừa nháy mắt với Khương Tình, muốn để quấy rầy nữa, các vốn thể thắng được.

      Nhưng Khương Tình hiểu, ta khiếp sợ nhìn Đỗ Khanh Khanh lại giúp Đỗ Kiêu Kiêu.

      cảm giác bị phản bội đột nhiên nảy sinh.

      Khương Tình run rẩy tránh xa Đỗ Khanh Khanh, lời nào chỉ vào thẳng mặt ta.

      Đỗ Khanh Khanh muốn giải thích, nhưng Khương Tình cho ta cơ hội, Khương Tình thất vọng nhắm mặt, rồi chạy ra ngoài.

      "Khương Tình!" Đỗ Khanh Khanh muốn gọi ta về, nhưng đợi đến lúc ta phản ứng lại còn thấy bóng dáng Khương Tình đâu nữa.

      Sắc mặt Lâm Trí Hiên hơi khó coi, nhưng vẫn cố gắng cười cái, "Kiêu Kiêu, mặc kệ lần này ai là người có lỗi, ngày mai em cũng phải xin lỗi Khương Tình với ."

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ ngợi nhiều lập tức từ chối: " cần."

      Lâm Trí Hiên trầm mặc: "Kiêu Kiêu, em có chịu hiểu chuyện chút vậy?"

      Vẻ mặt Cố Bách Chu thay đổi nhìn Lâm Trí Hiên, "Tại sao Kiêu Kiêu phải xin lỗi? Nếu cần xin lỗi, ta mới là người phải xin lỗi Kiêu Kiêu."
      Lâm Trí Hiên hít sâu hơi, "Bách Chu, được tham gia vào chuyện của chúng tôi."

      Đỗ Kiêu Kiêu hừ hừ, : "Ai chúng ta với ."

      Cố Bách Chu nghe thấy ràng, ánh mắt lóe lên, nở nụ cười, sau đó ra mặt với Lâm Trí Hiên: "Chuyện vừa nãy là tôi và Kiêu Kiêu cùng nhau làm. Mà tôi cũng có ý định xin lỗi ta đâu."

      Lâm Trí Hiên ngạc nhiên nhìn Cố Bách Chu, quan hệ của và Đỗ Kiêu Kiêu hơi tốt quá mức rồi.

      Nhưng nếu Cố Bách Chu vậy, Lâm Trí Hiên còn gì được nữa. Dù sao ta cũng chẳng có quyền bắt buộc Cố Bách Chu phải xin lỗi Khương Tình.

      Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt nhìn, vậy thôi sao? Xem ra Cố Bách Chu rất quan trọng với Lâm Trí Hiên. Tuy Khương Tình có địa vị gì ở Khương gia, nhưng ba ta cho phép người khác bắt nạt Khương Tình, dù sao cũng là con ông, nể mặt Khương Tình cũng chính là nể mặt ông.

      Lâm Trí Hiên cũng vì lo lắng cho chuyện này nên mới muốn Đỗ Kiêu Kiêu xin lỗi, nhưng nếu Cố Bách Chu cũng tham gia vào ..., chừng chẳng giải quyết được gì.

      Trong suy nghĩ của ta đúng là vậy, những tâm tử của con khác.

      Trong lòng Khương Tình, Đỗ Kiêu Kiêu chính là đầu sỏ, mà ta cũng bị mất mặt trước Cố Bách Chu rồi, ta cảm thấy nhất định Cố Bách Chu có nỗi khổ tâm gì đấy nên mới nghe lời Đỗ Kiêu Kiêu như vậy.

      Dù sao bình thường Cố Bách Chu phải như vậy.

      Tất cả mọi lỗi lầm đều do Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đương nhiên, Đỗ Khanh Khanh cũng bị ta ghi hận, ta vốn tưởng Đỗ Khanh Khanh về phe mình, nhưng ngờ, ta cũng khác gì Đỗ Kiêu Kiêu, tốn công ta coi Đỗ Khanh Khanh là bạn thân, đúng là tin lầm người.

      Khương Tình vừa nghĩ tới cảnh Đỗ Khanh Khanh tủi thân, cam lòng trước mặt mình, nhưng lại giúp đỡ Đỗ Kiêu Kiêu. ta cảm thấy mình chẳng khác nào bị lừa gạt.

      Khi ba Khương Tình - Khương Thời Lễ hỏi chuyện gì xảy ra, Khương Tình hề do dự tố cáo Đỗ Kiêu Kiêu và Đỗ Khanh Khanh, nhưng lại nhắc tới Cố Bách Chu.

      Khương Thời Lễ và Khương Tình giống nhau. Ông biết hôm nay Khương Tình dự tiệc sinh nhật của Lâm Trí Hiên, gần đây Lâm gia và công ty của bọn họ có qua lại với nhau. Lần này, Lâm Trí Hiên mời Khương Tình dự sinh nhật cũng là cơ hội tốt kéo mối quan hệ của hai nhà tới gần với nhau.

      Lâm Trí Hiên vốn mời Khương Hoán, nhưng Khương Hoán thích những bữa tiệc như vậy nên .

      Nhưng chuyện Khương Tình bị Đỗ Kiêu Kiêu đánh, chuyện này tuy lớn mà . Chuyện chỉ là người trẻ tuổi gây gỗ với nhau mà thôi, chuyện lớn chính là Đỗ Kiêu Kiêu thèm để ông vào mắt.

      Chuyện này Lâm Trí Hiên vốn phải xử lý cho tốt, nhưng ta lại vẫn xem như có chuyện gì.

      Tuy Khương Thời Lễ thích con này, nhưng cũng phải là ai cũng có quyền bắt nạt ta, nếu ông lăn lộn thương trường được rồi.

      Nhìn thấy mặt Khương Tình y hệt mẹ đẻ của ta, Khương Thời Lễ phiền chán, ông phất tay, " về phòng , ngày mai tôi hỏi Lâm Trí Hiên, nhớ mà cho ý kiến đấy."

      Được ba đảm bảo, Khương Tình ở lại nữa, dù sao bình thường ta cũng chẳng dám vào thư phòng của Khương Thời Lễ, ta sợ quấy rầy ông làm việc, khiến ông càng ghét mình hơn thôi.

      Sau khi Khương Tình rời , Khương Thời Lễ lấy tay xoa huyệt thái dương, Phó Vũ Khiết trở về nhà mẹ đẻ, biết bên kia có chuyện gì quan trọng nữa, ngày mai ông phải rước bà về mới được, bọn họ gặp nhau tuần rồi.

      Phó Vũ Khiết là mẹ của Khương Hoán, cũng chính là vợ của Khương Thời Lễ. Kể từ khi biết tồn tại của Khương Tình, Phó Vũ Khiết càng lúc càng lãnh đạm với Khương Thời Lễ.

      Bà là người phụ nữ mạnh mẽ, sau khi phát chồng mình ngoại tình, bà oán cũng giận, bà chỉ bình tĩnh đặt đơn ly hôn trước mặt Khương Thời Lễ.

      Tài sản mỗi người nữa, đứa bé trong bụng thuộc về bà.

      Tuy đối với bà tiền bạc quan trọng, nhưng phải vì con mình mà tính toán. Huống chi ở Khương gia này, ngoài tiền ra, chẳng còn cái gì có thể bồi thường cho bà được.

      Nhưng Khương Thời Lễ ký tên. Ông tức giận xé rách đơn ly hôn.

      Vũ Khiết hề hốt hoảng chút nào, bà lại lấy ra tờ khác từ trong túi, lạnh lùng : "Có cần xé nữa ? đủ trong đây vẫn còn."

      Bà lấy ra xấp đơn ly hôn, mỗi tờ đều có chữ ký của bà.

      Ánh mắt của Khương Thời Lễ đột nhiên đỏ bừng, năn nỉ : "Đừng vậy mà, Vũ Khiết, sai rồi, sai rồi."

      Ông lòng người phụ nữ này.

      Phó Vũ Khiết cử động, " sai, lỗi là do tôi, nhiều năm rồi mà tôi vẫn có được đứa con nào, nên mới có Khương Tình."

      Khương Thời Lễ như bị nhắc nhở, ông nắm tay Phó Vũ Khiết, kích động : "Đúng, đứa con, chúng ta còn con nữa mà. Vũ Khiết, chúng ta có con rồi."

      Phó Vũ Khiết bình tĩnh rút tay mình lại, "Khương Thời Lễ, đây là con của tôi." Vừa bà vừa dùng tay chỉ vào thỏa thuận đơn ly hôn.

      Đứa bé thuộc về bà.

      Mắt Khương Thời Lễ đỏ bừng, "Vũ Khiết, em tha thứ cho lần này thôi, dám, dám nữa đâu."

      Nhìn bộ dạng của ông, Phó Vũ Khiết luôn mềm lòng cảm thấy miệng khô khóc, nhưng vừa nghĩ tới người đàn ông này quấn quýt lấy người người đàn bà khác nhiều đêm, bà thấy ghê tởm.

      Giữ vững lòng mình, Phó Vũ Khiết đặt đơn ly hôn ở đấy.

      Nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn thành công.

      Bởi vì mẹ của Khương Thời Lễ sinh bệnh, lúc hấp hối, bà kéo tay Phó Vũ Khiết, nước mắt đầy mặt, Khương gia có lỗi với bà, người già bọn họ hy vọng hai vợ chồng ly hôn, Phó Vũ Khiết cũng đành lòng từ chối lời thỉnh cầu cuối cùng của bà.

      Khi mẹ Khương Thời Lễ qua đời bao lâu, ba ông cũng theo. Hai người già trong nhà lần lượt rời , mà bà lại thể lập gia đình với Khương Thời Lễ được.

      nhiều trôi qua, bà vẫn tha thứ cho Khương Thời Lễ, bà như là khách hàng lâu dài của Khương gia vậy, Khương Thời Lễ cảm thấy ngày nào đó bà rời khỏi căn nhà này.

      Từ khi Khương Hoán ra đời, bà thường mang Khương Hoán du lịch, tất cả mọi nơi thế giới đều , thấy được rất nhiều thứ chưa từng nhìn thấy lần, suy nghĩ cũng cẩn thận hơn nhiều.

      Kết quả, bà càng lúc càng cần Khương Thời Lễ, bỏ quên ông sau lưng.

      Mãi đến khi Khương Hoán tới tuổi học, Khương Thời Lễ cũng có lý do để bà ở lại.

      Đứa bé phải tới trường được khắp nơi nữa. Đương nhiên ông chỉ có thể giữ những lời này trong lòng, dám trước mặt Phó Vũ Khiết.

      Ông đành phải đường tắt cứu nước.

      Phải hứa hẹn rất nhiều ông mới lấy lại được Khương Hoán bé , đồng ý để cậu bé học ở trường địa phương, chạy chỗ khác.

      Thế này Khương Thời Lễ mới thường xuyên gặp được Phó Vũ Khiết.

      Nhưng phải ngày nào bọn họ cũng gặp mặt, Phó Vũ Khiết thường về nhà mẹ đẻ ở, ngày nghỉ mang Khương Hoán khắp nơi.

      Bây giờ Khương Hoán trưởng thành, có thể ở mình. Khương Thời Lễ chưa kịp vui mừng, Phó Vũ Khiết lại kéo hành lý .

      Chưa hết, lần này, Phó Vũ Khiết về nhà mẹ đẻ hơn tuần rồi, Khương Thời Lễ hơi tức giận, hy vọng bà lại chạy tới những nơi ông thể tìm được.
      Last edited: 31/5/16

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá. Tiếp editor ơi
      Bánh Đậu thích bài này.

    3. pé nhỏ kute

      pé nhỏ kute Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      42
      cả tháng mới thấy bạn tái xuất giang hồ huhu
      Bánh Đậu thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      ô hay quá , liền mấy chương luôn nè, cố lên nha bạn
      Bánh Đậu thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 18

      Tám giờ sáng, Khương Thời Lễ tới Phó gia.

      Phó gia chào đón ông. nhiều năm như vậy rồi phải ông muốn về Phó gia với Phó Vũ Khiết, nhưng mỗi khi nhìn thấy ông, ông cụ Phó luôn bực bội, run rẩy ôm ngực, cầm gậy đuổi đánh ông ra ngoài.

      Khương Thời Lễ hết cách, ông đành lâu lâu tới xem chút, cứ như vậy, ông cụ Phó cũng hài lòng tí nào.

      Đứng ở cửa do dự lát, Khương Thời Lễ sửa sang lại quần áo, rồi khom người gõ cửa.

      Là người giúp việc ra mở cửa.

      "Ngài Khương." Nữ giúp việc rất quen thuộc với Khương Thời Lễ.

      "Ừm." Khương Thời Lễ đưa đầu nhìn vào trong, "Vũ Khiết có ở đây ?"

      "Có, ngài Khương." Nữ giúp việc vừa đáp vừa lui qua bên, "Mời vào."

      Khương Thời Lễ thụ sủng nhược kinh, trước đây, mỗi khi tới nơi này ông đều bị chặn ở ngoài, đôi khi cũng được vào vài lần vì ông dẫn Khương Hoán theo.

      Vừa vào cửa, Khương Thời Lễ sốt ruột nhìn lướt qua phòng khách.

      có.

      Phó Vũ Khiết có ở đây.

      Hơi nhíu mày, Khương Thời Lễ nhìn nữ giúp việc bên cạnh, "Vũ Khiết có ở đây à?"

      "Có." Nữ giúp việc gật đầu, " Phó lập tức xuống đây ngay."

      Khương Thời Lễ ngồi lên ghế sa lon, thừa dịp người giúp việc lấy nước, ông bắt đầu quan sát phòng khách chút.

      Tốt lắm, có dấu vết của người đàn ông nào ở đây cả.

      Ông cụ Phó lớn tuổi rồi, vì đau lòng cho con , ông nhiều lần bảo Phó Vũ Khiết nên tìm người đáng tin hơn, có thể dọn tới ở cùng hai ba con ông tốt biết mấy.

      Khương Thời Lễ biết, ông cụ Phó sợ Phó Vũ Khiết tủi thân, dù sao ở đâu cũng bằng nhà mình.

      Mọi người đều biết bọn họ ly hôn, nên chỉ xem ông cụ Phó đùa thôi. Nhưng ông cảm thấy ông cụ chứ chẳng đùa gì. Người già sao có thể đem những chuyện thế này ra đùa được.

      Đúng lúc ông mải mê suy nghĩ, chợt có tiếng động phát ra từ cầu thang. Ngẩng đầu lên nhìn, ông lập tức ngẩn người.

      Chiếc váy màu lam đậm bao quanh đường cong xinh đẹp của người nọ. ràng hơn 40 tuổi rồi, nhưng lại chẳng thể nhìn ra dấu vết năm tháng tí nào, mãi tóc dài vẫn đen như trước, xõa tung vai.

      "Vũ Khiết..." Khương Thời Lễ lo lắng đứng dậy, cơ thể hơi cứng đờ.

      ràng chỉ mới hơn tuần thấy, nhưng lại giống như lâu. Ông cảm thấy mình lúc nào cũng kinh ngạc trước vẻ đẹp của Phó Vũ Khiết.

      Thực ra Khương Thời Lễ chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, trong độ tuổi hoàng kim của đàn ông. Nhưng trước mặt Phó Vũ Khiết, ông cảm thấy mình già rất nhiều, mà người nọ vẫn như ngày đầu gặp gỡ.

      "Ừm." Phó Vũ Khiết mang giày cao gót, chậm rãi bước xuống lầu, ngạc nhiên khi nhìn thấy Khương Thời Lễ.

      "Có chuyện gì ?" Phó Vũ Khiết ngồi ghế salon, nhận lấy ly cà phê người giúp việc đưa.

      Khương Thời Lễ nhíu mày, đồng ý : "Mới ngủ dậy được uống cà phê."

      xong, ông muốn lấy tách cà phê trong tay Phó Vũ Khiết.

      Phó Vũ Khiết cũng trốn tránh, để mặc ông cướp tách cà phê của mình , sau đó Khương Thời Lễ đưa cho bà ly sữa, khẽ nhấp miếng, bà : " , ông tới tay có chuyện gì ?"

      Trong lòng Khương Thời Lễ khẽ nhảy lên cái, hô hấp gấp gáp hơn, nịnh bợ hỏi, " chỉ muốn hỏi, khi nào em về nhà?"

      "Với ai?"

      Nhìn thấy Phó Vũ Khiết hơi nhíu mày, Khương Thời Lễ mới nhận ra mình hơi kích động, vì vậy, ông bắt đầu cố gắng bình tĩnh lại.

      "Vũ Khiết, phải muốn quản lý cuộc sống của em đâu." Khương Thời Lễ chậm rãi : " chỉ lo lắng cho em thôi."

      Phó Vũ Khiết gật đầu, "Tôi biết."

      Thấy vậy, Khương Thời Lễ lập tức tiếp tục, "Vậy... có thể cùng em ?"

      "Ông muốn cùng tôi à?" Khuôn mặt bình tĩnh của Phó Vũ Khiết lộ ra vẻ ngạc nhiên.

      Khương Thời Lễ mong đợi nhìn bà, "Có được ?"

      "Chuyện này..." Phó Vũ Khiết hơi khó , "Tôi thể để ông cùng trong trường hợp này được."

      Là trường hợp ông được theo, Khương Thời Lễ bắt đầu lo lắng.

      "Dù sao hai bé kia hẹn tôi dạo phố, dẫn người đàn ông như ông theo cũng hơi kỳ." Câu tiếp theo của Phó Vũ Khiết kéo Khương Thời Lễ từ địa ngục tới thiên đường.

      Đè nén niềm vui sướng trong lòng, Khương Thời Lễ nhịn được hỏi, "Là hai hẹn với em à?"

      Phó Vũ Khiết nhìn ông cái rồi : "Là Đỗ Kiêu Kiêu của Đỗ gia và nha đầu Cố gia - Cố Nhiễm."

      Đỗ Kiêu Kiêu?

      Khương Thời Lễ nhớ tối qua lúc Khương Tình khóc lóc kể lể có nhắc tới Đỗ Kiêu Kiêu, ra là người tát Khương Tình.

      ra là hẹn Vũ Khiết.

      Ông nghi ngờ, Vũ Khiết quen biết bọn họ từ khi nào vậy?

      Dường như nhìn thấu ý nghĩ của Khương Thời Lễ, Phó Vũ Khiết giải thích: "Tôi vốn biết mấy bé đó đâu, nhưng hôm trước có xe về, nên hai bé kia có lòng tốt đưa tôi về."

      Lần đó, vì Phó Vũ Khiết thăm bà con về, đường lại bắt được xe, nên bà đành kéo hành lý tìm xe, Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm nhận ra bà, nên thuận tiện cho bà nhờ đoạn.

      Vừa nghe tới đây, sắc mặt của Khương Thời Lễ cũng tốt hơn nhiều, người nào đối xử tốt với Phó Vũ Khiết, ông đều rất có cảm tình, đương nhiên, trừ ông cụ Phó và Khương Hoán là đàn ông nên tính.

      "Hai bé này rất hiểu chuyện." Khương Thời Lễ phụ họa Phó Vũ Khiết..., ông hoàn toàn quên chuyện phải giúp Khương Tình đòi câu xin lỗi.

      "Chiều nay tôi , bây giờ tôi phải về nhà xem Khương Hoán chút." Phó Vũ Khiết đặt cái ly xuống, " tuần thấy, có phải nó lại ra ngoài rồi ?"

      Khương Thời Lễ gật đầu, hơi chột dạ : "Em ở đây, nó chịu ra ngoài nhiều."

      Nên em đừng có lung tung hoài như vậy. Khương Thời Lễ lặng lẽ nghĩ.

      Từ Khương Hoán theo Phó Vũ Khiết khắp nơi, những nơi lúc cậu nhiều vô số kể, nhưng từ lúc trưởng thành, cậu thích đâu nữa.

      chung là người kỳ quái thích ở nhà với máy tính.

      Cậu chỉ chơi khắp nơi với mình Phó Vũ Khiết.

      Phó Vũ Khiết liếc Khương Thời Lễ cái, gì, nhưng Khương Thời Lễ vẫn cảm thấy cái nhìn đó rất áp lực.

      tin tưởng ông.

      Phó Vũ Khiết sợ Khương Hóa mắc chứng tự kỷ nên luôn mang cậu chơi, những Khương Hoán lại muốn nên lúc nào cũng từ chối. Hành động này rất được Khương Thời Lễ ủng hộ, ông cũng tán thành việc hai mẹ con cứ khắp nơi như vậy, lỡ ngày nào đó trở về luôn sao?

      Vì thế, Phó Vũ Khiết và Khương Thời Lễ làm cam kết, nếu những lúc bà ở đây, Khương Thời Lễ nhất định phải nghĩ cách để Khương Hoán ra ngoài, nếu có mắc bệnh cũng chẳng biết.

      ràng lúc đó Khương Thời Lễ đồng ý, nhưng lại làm được cam kết của mình.

      Vì Khương Hoán là người cố chấp giống Phó Vũ Khiết.

      Nên cho dù Khương Thời Lễ dụ dỗ đe dọa thế nào chăng nữa, Khương Hoán cũng thờ ơ, , biết làm gì với cậu bây giờ?

      Phó Vũ Khiết than thở, "Tôi thực thể tin tưởng ông được rồi."

      Khương Thời Lễ lập tức lo lắng, vội vàng : "Nếu em về tốt hơn thôi mà, đó, chỉ cần em về, chắc chắn nó chịu ra cửa."

      "Nhưng tôi thể ở đó hoài được." Phó Vũ Khiết đồng ý: "Ông đồng ý với tôi rồ, sao lại làm được?

      Từng chữ từng chữ đâm vào lòng Khương Thời Lễ.

      Chính xác, ông đồng ý với bà, thế nhưng lại thể làm được.

      Nhớ tới lúc bà vừa gả cho ông, trong bữa tiệc, hai người vô cùng thân mật. Khi đó, Phó Vũ Khiết lo lắng hỏi hỏi lại câu, bà hỏi ông có thể đừng phản bội bà .

      Ông trả lời chắc chắn như định đóng cột, lúc còn sống, Khương Thời Lễ ông bao giờ phụ lòng Phó Vũ Khiết.

      Nhưng cuối cùng, ông vẫn có lỗi với bà.

      Khương Thời Lễ nắm chặt tay, xấu hổ cúi đầu.


      Ông từng phản bội, để lại vết sẹo vĩnh viễn giữa hai người, nhìn qua như lành rồi, nhưng chỉ cần chạm vào vết sẹo kia, ông vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :