1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 12

      Đỗ Kiêu Kiêu hận sắt rèn thành thép nhìn Ngải Vũ, trong lòng vô cùng tức giận.

      Trái tim của Đỗ Khanh Khanh phải to khỏe lắm mới theo người như cậu ta được.

      lạnh lùng nhận lấy cái đĩa Ngải Vũ đưa cho, đặt mạnh xuống bàn bên cạnh. Cả bánh ngọt trong đĩa cũng rơi xuống đất.

      Ngải Vũ tiếc nuối nhìn miếng bánh ngọt mặt đất, tự chủ được nuốt nước miếng.

      " ăn cũng đừng ném như vậy chứ..." Ngải Vũ giọng thầm.

      Đỗ Kiêu Kiêu bị cậu ta chọc giận tới mức phải bật cười.

      "Tôi mời tới đây phải để ăn!" Đỗ Kiêu Kiêu hận thể mở đầu ra xem có gì trong đó.

      Ngải Vũ rụt cổ lại, tủi thân nhìn , "Buổi tối tôi vẫn chưa được ăn no..."

      Đỗ Kiêu Kiêu hết than lại thở.

      " có thể ăn, nhưng được để Đỗ Khanh Khanh thấy đâu đó. Biết ?"

      Ngải Vũ vừa nghe thấy ba chữ Đỗ Khanh Khanh, đôi mắt lập tức sáng rực lên, nhưng khi Đỗ Kiêu Kiêu hết câu, ánh sáng trong mắt liền bị dập tắt.

      "Ừm..." Ngải Vũ cúi thấp đầu ngây ngô đáp lại, nhìn chẳng khác gì chú cún bị chủ nhân bỏ rơi.

      Đỗ Kiêu Kiêu đành lòng thấy cậu ta như vậy.

      Lúc rời , Đỗ Kiêu Kiêu cau mày nhìn Cố Bách Chu, "Có phải tôi đối xử với ta hơi tàn nhẫn quá rồi ."

      Cố Bách Chu dừng bước, nhìn chằm chằm.

      "Em chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi mà." Cố Bách Chu chắc chắn .

      Đỗ Kiêu Kiêu kiêng nể gì, "Tôi chỉ lợi dụng ta mà tôi!"
      "Để đối phó với Đỗ Khanh Khanh chỉ có cách."

      Đỗ Kiêu Kiêu tiếp, để ý tới nữa.

      "Mà đó cũng phải cách tốt nhất."

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi dừng chân, nhưng cuối cùng, cũng dừng lại hẳn.

      Cố Bách Chu luôn trúng tim đen. Đúng, thực ra Ngải Vũ cũng có tác dụng là bao, chỉ cần là Đỗ Khanh Khanh chắc chắn xảy ra chuyện lớn.

      Cuối cùng, người được lợi phải là Đỗ Kiêu Kiêu mà là Ngải Vũ.

      Vì kể từ đây, cậu ta có thể thoát khỏi Đỗ Khanh Khanh, tiếp tục tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.

      "Sao lại đối xử tốt với cậu ta như vậy?" Cố Bách Chu tới cạnh , nhàng hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu nhìn mũi giày, gì.

      Ánh mắt Cố Bách Chu buồn bã, nhìn thấy bộ dạng này của Đỗ Kiêu Kiêu, thừa nhận, mình hơi ghen tị.

      lát sau, Đỗ Kiêu Kiêu mới thấp giọng : "Vì ta từng giúp tôi."

      Cố Bách Chu nhíu mày, biết Ngải Vũ và Đỗ Kiêu Kiêu gặp nhau khi nào, nhưng nhìn thấy biểu hôm qua của Ngải Vũ, chắc chắn đó là lần đầu tiên cậu ta gặp Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu tiếp tục giải thích, Cố Bách Chu đương nhiên biết, vì đó là chuyện của kiếp trước.

      Kiếp trước, Ngải Vũ cũng phát ra bộ mặt của Đỗ Khanh Khanh, nhưng đó là khi Đỗ Khanh Khanh lợi dùng cậu ta làm rất nhiều chuyện. Bao gồm chuyện giúp ta đối phó với Đỗ Kiêu Kiêu.

      Sau khi cậu ta phát mình sai, cậu ta liền tìm Đỗ Kiêu Kiêu, cho khoản tiền trong lúc khó khăn nhất.

      Nếu có khoản tiền kia, Đỗ Kiêu Kiêu trở lại như ngày xưa cách dễ dàng, nhưng sau này mới biết được, đó là số tài sản cuối cùng của Ngải Vũ, bởi cậu ta bị Đỗ Khanh Khanh lừa tới nỗi trắng tay.

      Sau đó, Đỗ Kiêu Kiêu biết Ngải Vũ đâu, Cố Nhiễm từng với , từ khi Ngải Vũ rời khỏi Đỗ Khanh Khanh, cậu ta sống rất tốt.

      Bây giờ được sống lại lần nữa, cẩn thận suy nghĩ rất nhiều chuyện.

      Đúng là Ngải Vũ giúp Đỗ Khanh Khanh làm rất nhiều chuyện, nhưng cậu ta cũng chỉ là người bị hại mà thôi, vậy, cuối cùng cậu ta giúp tay.

      Bây giờ mình có thể thay đổi rất nhiều chuyện, giúp Ngải Vũ tay để chính mình phải suốt ngày lo nghĩ mình thiếu nợ ta.

      cho cùng, vẫn là Đỗ Kiêu Kiêu độc ác ích kỷ.

      Tâm trạng của Đỗ Kiêu Kiêu suy sụp, thực ra, Cố Bách Chu cần phải tham gia vào chuyện của và Đỗ Khanh Khanh, người bạn tốt, tròng lòng Đỗ Kiêu Kiêu muốn cho biết mặt xấu của mình. vô cùng mâu thuẫn, ràng phải là người hay lo lắng chuyện mình bị người khác dòm ngó, nhưng lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi rụt rè, chẳng giống tí nào.

      Cố Bách Chu thấy Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu gì, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, vươn tay vuốt tóc .

      Nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu muốn tức giận như con mèo khi bị vuốt lông, Cố Bách chu mấp máy môi.

      nghĩ, kỳ quái này, tốt nhất nên được ôm vào lòng thương.

      "Kiêu Kiêu!" Bỗng người biết tốt xấu xuất vào đúng lúc này.

      Người biết tốt xấu chính là chủ nhân của bữa tiệc tối nay - Lâm Trí Hiên.

      Đỗ Khanh Khanh kéo Lâm Trí Hiên tới chỗ Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu.

      Đỗ Kiêu Kiêu dám khẳng định, khi nhìn thấy Cố Bách Chu, đôi mắt Đỗ Khanh Khanh sáng rực lên.

      đề phòng nhìn Đỗ Khanh Khanh, sau đó theo bản năng che chắn Cố Bách Chu ở sau lưng.

      Hai giây sau mới phát hành động của mình rất ngu xuẩn. chỉ cao 1m6 thôi, làm sao che được người cao tận 1m8 chứ.

      Quả nhiên, khi cứng ngắt xoay người lại, nhìn thấy khóe miệng của Cố Bách Chu giơ lên ít nhất mười độ.

      Đỗ Kiêu Kiêu chán nản nắm chặt tay, có trời mới biết tại sao lại đột nhiên làm vậy.

      Lâm Trí Hiên cũng chú ý tới hành động này của Đỗ Kiêu Kiêu, ta chỉ biết, Đỗ Kiêu Kiêu có quen với Cố Bách Chu.

      Ba ta từng , người của Cố gia rất khó tiếp cận.

      Khó khăn lắm ta mới tới gần Cố Bách Chu, lần sinh nhật, ta cố ý mời để xây dựng mối quan hệ.

      "Kiêu Kiêu, em quen Cố Bách Chu sao?" Lâm Trí Hiên cười hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy nụ cười Lâm Trí Hiên có ý tốt gì. Thế nên, lạnh nhạt : "Có chuyện vài lần, tính là quá thân."

      Đỗ Khanh Khanh lên vài bước, giống như đột nhiên phát ra cái gì đó, ta vui mừng lớn tiếng : "Đây chẳng phải là người bạn học hôm trước chở chị về nhà sao?"

      Mặt Đỗ Kiêu Kiêu biến sắc, oán hận nhìn ta, nếu Đỗ Khanh Khanh cố ý, chắc chắn ta muốn đập vào đầu Đỗ Kiêu Kiêu.

      Lâm Trí Hiên nghe vậy..., nụ cười mặt nhạt vài phần.

      " ra Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu quen biết nhau rồi."

      Đỗ Kiêu Kiêu hiểu rốt cuộc ta có ý gì, nhưng cũng định giải thích, quen biết quen biết, có gì ghê gớm đâu.

      Nhưng Cố Bách Chu sau lưng dường như phát ra cơn sóng lớn ập tới giữa ba người, tới trước mặt Lâm Trí Hiên, nhàng gật đâu, lịch , "Chúc mừng sinh nhật."

      Lâm Trí Hiên ngờ lại chúc mừng sinh nhật mình, nhưng ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, cười đáp: "Cảm ơn."

      Đỗ Khanh Khanh chen vào câu, "Hôm nay là sinh nhật của Trí Hiên, em có chuẩn bị cho món quà rất đặc biệt đó."

      xong, ta nghịch ngơm trừng mắt nhìn Lâm Trí Hiên.

      Lâm Trí Hiên cũng cưng chiều nhìn , "Là món quà đặc biệt gì vậy?"

      Đỗ Khanh Khanh lắc đầu, "Lát nữa biết ngay thôi."

      Dường như ta lại nhớ được cái gì đó, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Còn chị? Chị tặng cái gì cho Trí Hiên vậy?"

      Lâm Trí Hiên vừa nghe xong cũng có hơi mong chờ nhìn .

      Đỗ Kiêu Kiêu biết trước cũng có có chuyện này, nhưng thầm trong lòng, ổn rồi, quên chuẩn bị quà cho Lâm Trí Hiên.

      Mấy ngày nay bận phải nghĩ xem, phải đối phó với Đỗ Khanh Khanh thế nào trong sinh nhật của Lâm Trí Hiên, nhưng ngược lại lại quên mất sinh nhật của Lâm Trí Hiên.

      cảm thấy Đỗ Khanh Khanh nhất định thấy tới tay nên mới dám hỏi như vậy.

      Chuyện này hơi phiền phức rồi, Đỗ Kiêu Kiêu biết nên thế nào.

      "Quà của Kiêu Kiêu xe tôi, tôi và Kiêu Kiêu lấy ngay đây." Cố Bách Chu đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng giải vây cho Đỗ Kiêu Kiêu.

      xong câu đó, thèm nhìn phản ứng của những người khác, kéo Đỗ Kiêu Kiêu ra cửa.

      Đỗ Kiêu Kiêu để mặc kéo , ngạc nhiên nhìn Cố Bách Chu, cảm giác kỳ lạ trong lòng sắp phun thẳng ra ngoài luôn rồ.

      Người này, những lúc đau khổ, xuất giúp đỡ . Lúc bất lực, cũng đưa tay ra giúp . Lúc cần trợ giúp, do dự đồng ý ngay.

      Bây giờ, lại giúp lần nữa.

      Người ta quá tam ba bận, Cố Bách Chu giúp rất nhiều, tại sao lại phải làm như vậy? Bọn họ... Đâu có thân thiết gì với nhau.

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ lạ, nghiêm túc nhìn Cố Bách Chu, thầm đoán trong lòng, nhưng sao có thể như vậy được? Trong miệng mọi người, Đỗ Kiêu Kiêu độc ác.

      Cố Bách Chu biết, chỉ vì hành động của , suýt nữa Đỗ Kiêu Kiêu chạm đến suy nghĩ nội tâm của . Bây giờ rất vui, đặc biệt vui vẻ.

      Đỗ Kiêu Kiêu chuẩn bị quà sinh nhật cho Lâm Trí HIên, vậy có nghĩa, bây giờ còn để ý tới Lâm Trí Hiên nữa rồi phải ?

      Nghĩ tới chuyện này, Cố Bách Chu kìm nén được vui sướng trong lòng.

      Nhìn theo bóng lưng của Cố Bách Chu và Đỗ Kiêu Kiêu, Đỗ Khanh Khanh : "Tình cảm của bọn họ tốt ."

      Giọng của ta lớn , nhưng vừa đủ để Lâm Trí Hiên đứng bên cạnh nghe được.

      Sắc mặt Lâm Trí Hiên u ám nhìn chằm chằm Cố Bách Chu nắm chặt tay Đỗ Kiêu Kiêu, biết trong lòng nghĩ gì.
      tieunai691993, Màn Thầu, AChu30 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 13

      Cố Bách Chu và Đỗ Kiêu Kiêu ra khỏi đại sảnh, tới ngoài cửa.

      cơn gió lạnh thổi ngang Đỗ Kiêu Kiêu, khiến tỉnh táo lại.

      "Bây giờ chúng ta đâu mua quà bây giờ?"

      Cố Bách Chu gì, kéo Đỗ Kiêu Kiêu tới bãi đậu xe.

      Hai người tới chiếc xe đắt tiền.

      "Này!" Đỗ Kiêu Kiêu liếc mắt nhìn , "Chẳng phải biết lái xe sao?"

      Vẻ mặt Cố Bách Chu thản nhiên: "Tôi biết lái xe hồi nào."

      Đỗ Kiêu Kiêu cẩn thận suy nghĩ lại, phát từ đầu tới cuối chàng này chưa từng mình biết lái xe.

      "Vậy phải từng có bằng lái sao?" Đỗ Kiêu Kiêu nhớ lúc đó cũng có hỏi chuyện bằng lái của , nhưng CỐ Bách Chu chỉ lắc đầu.

      Trong mắt Cố Bách Chu mang theo ý cười, "Ý của tôi là tôi mang theo bằng lái."

      ...

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy bề ngoài của Cố Bách Chu rất mê người, nhìn lịch đó, nhã nhặn đó, nhưng thực ra vô cùng xấu bụng.

      Thấy Cố Bách Chu tươi cười, Đỗ Kiêu Kiêu nghiến răng, " đừng có quà cũng là lừa tôi đó chứ."

      Cố Bách Chu gì, chỉ cười cười nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      Lát sau, Đỗ Kiêu Kiêu cũng hiểu được, bất đắc dĩ hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì đây?"

      Cố Bách Chu vẫn lạnh nhạt như trước, " cứ là quên mang theo thôi."

      "Vậy sao khi nãy như vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu thể hiểu được suy nghĩ của Cố Bách Chu.

      "Vì tôi muốn nhìn thấy ta."

      ...

      Lý do này rất tốt. Đỗ Kiêu Kiêu sắp bị thuyết phục tới nơi rồi.

      "Vậy dẫn tôi tới đây làm gì?"

      "Chúng ta hóng gió." Lúc câu này, ánh mắt Cố Bách Chu vô cùng chân thành, khiến Đỗ Kiêu Kiêu thẹn quá hóa giận với .

      Sao lại có tên ngốc này thế nhỉ? Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ.

      "Em muốn sao?" Trong mắt Cố Bách Chu lên vẻ mất mát.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, tôi muốn nhưng làm sao có thể xem kịch được?

      Nhưng nhìn thấy đôi mắt chán nản của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu hơi do dự, có nên đây?

      Cố Bách Chu rủ mắt xuống, hàng lông mi dài run lên, đánh cái vào lòng Đỗ Kiêu Kiêu.

      " đâu?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      Cố Bách Chu giơ khóe môi lên, đôi mắt u ám khi nãy sáng bừng lên, khiến tim Đỗ Kiêu Kiêu đập chậm nhịp.

      Nhìn bóng lưng của Cố Bách chu, ĐỖ kiêu Kiêu nhắc: "Nhưng được lâu đâu đó, nếu hơi mất lịch ."

      Tuy muốn ở đây, nhưng phép lịch phải có.

      "Tôi biết rồi." Cố Bách Chu đáp.

      Lúc Cố Bách Chu chuẩn bị mở cửa ngồi vào xe, đột nhiên, nhìn thấy Cố Bách Chu lấy chiếc xe đạp từ trong cốp xe ra.

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy, nếu bây giờ Cố Bách Chu có lấy ra chiếc máy bay nào chăng nữa cũng ngạc nhiên.

      ta thích xe đạp tới vậy à? Đỗ Kiêu Kiêu yên lặng nghĩ.

      Thực ra, Đỗ Kiêu Kiêu biết, suy nghĩ của Cố Bách Chu rất đơn giản, xe đạp..., Đỗ Kiêu Kiêu bắt buộc phải ôm .

      "Chúng ta vòng vòng xung quanh đây, hóng gió chút rồi về." Cố Bách Chu nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, dường như muốn hỏi ý kiến .

      Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu suy nghĩ, rồi : "Được."

      Cố Bách Chu dắt xe đạp ra khỏi bãi đậu xe, sau đó ngồi lên chờ Đỗ Kiêu Kiêu chậm rãi tới.

      Cố Bách Chu ngồi xe đạp như chàng trai ngây ngô chờ đợi mình thầm , trong mắt mang theo chút vui sướng.

      Đỗ Kiêu Kiêu bước , cơn gió nhàng thổi ngang qua, đôi mắt của dường như có thể nhìn thấy Cố Bách Chu hơi cười, trái tim bất chợt đập rộn lên.

      Mặt hơi hồng, cũng hiểu được tại sao lại hồng.

      tới trước mặt Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên cảm thấy muốn chạy trốn .

      Cái ý nghĩ này vừa xuất , Đỗ Kiêu Kiêu lập tức xoay người chạy trốn, biết có phải Cố Bách Chu biết được suy nghĩ của hay , liền kéo Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Mau lên đây, tôi chở em dạo."

      cúi đầu nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau. "Thình thịch", "Thình thịch", "Thình Thịch". Đỗ Kiêu Kiêu dường như nghe thấy tiếng đập của trái tim mình. chột dạ nhìn Cố Bách Chu, chợt phát , biết từ khi nào, tai cũng ửng hồng.

      Đỗ Kiêu Kiêu mấp máy môi, nở nụ cười, ngồi xuống phía sau.

      Ôm lấy bờ hông gầy gò của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu nhớ tới trò đùa hôm đó, khiêu khích nhéo hông Cố Bách Chu cái.

      Cố Bách Chu vẫn gì, lặng lẽ tính, đây là lần thứ hai.

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy Cố Bách Chu có phản ứng gì đặc biệt, có ý nghĩa gì nữa rồi, tức giận thu tay lại.

      Thực ra, phong cảnh xung quanh của căn biệt thự này rất đẹp, đặc biệt là buổi tối hôm nay..., có thể nhìn thấy cả bầu trời sao lấp lánh.

      Cố Bách Chu đạp xe nhanh chậm, chao đảo chở Đỗ Kiêu Kiêu.

      nơi rộng lớn thế này nhưng chỉ có hai người đạp xe dạo, có lẽ bởi vì thời tiết hôm nay rất đẹp, nên sao trời cũng ít.

      Tóm lại, Đỗ Kiêu Kiêu như bị ma xui quỷ ám dựa mặt vào lưng Cố Bách Chu.

      Dường như Cố Bách Chu chẳng hay biết gì cả, tập trung đạp xe, nhưng lặng lẽ khom lưng xuống, để mặc nào đó có thể dựa thoải mái hơn.

      "Cố Bách Chu." Đột nhiên Đỗ Kiêu Kiêu lên tiếng.

      "Ừm." Cố Bách Chu thấp giọng trả lời.

      "Sao lại quen với Lâm Trí Hiên vậy?" nhớ lầm hình như Lâm Trí Hiên học Cố Bách Chu khóa.

      "Tôi gặp ta ở bữa tiệc."

      " ta theo chuyện với tôi."

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi tò mò, biết tính cách của Lâm Trí Hiên, tuy ta nhìn có vẻ dịu dàng vô hại, nhưng bên trong là người vô cùng kiêu ngạo, người có thể khiến ta chủ động tới gần rất ít.

      Kiếp trước biết Cố Bách Chu là ai, chỉ biết chàng này học rất giỏi, lại có năng lực. cũng từng nghe , hình như nhà Cố Bách Chu rất có tiền.

      "Này." Đỗ Kiêu Kiêu chọc tay vào lưng Cố Bách Chu, "Nhà làm gì vậy?"

      Cố Bách Chu ngờ Đỗ Kiêu Kiêu lại hỏi chuyện này, nghĩ hồi, : "Có xem là kinh doanh ."

      À.

      Đỗ Kiêu Kiêu tự hỏi, họ Cố, kinh doanh, tài sản ít.

      Họ Cố?

      Đỗ Kiêu Kiêu to gan đoán:

      " biết Cố Hoành Lãng ?"

      Cố Bách Chu nghi ngờ nhìn , "Biết."

      "Ông ấy là gì của ?"

      "Ba."

      "Văn Mạn là gì của ?"

      "Mẹ."

      Đỗ Kiêu Kiêu hít sâu hơi, "Cố Thái Thanh là..."

      "Ông nội của tôi."

      Nghe Đỗ Kiêu Kiêu tên người thân của mình, sắc mặt Cố Bách Chu vẫn thay đổi, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu thể bình tĩnh được.

      Nhà Cố Bách Chu đâu phải chỉ có tiền, mà rất nhiều tiền mới đúng.

      Ông nội của - Cố Thái Thanh là quân nhân, cống hiến ít cho quốc gia, có thể , ở thành phố B này, ông lão là trong những quân nhân có tiếng.

      Ba của Cố Bách Chu cũng là nhân vật truyền kỳ. Theo lý thuyết mà , Cố Hoàng Lãng là con ông cháu cha, có gì ngạc nhiên nếu ông tiếp tục theo con đường chính trị này. Nhưng từ , ông có hứng thú gì với chính trị, lòng dạ muốn kinh doanh, ông lão cũng ngăn cản ông, để mặc ông muốn làm gì làm. ngờ, Cố Hoàng Lãng có tài kinh doanh. Ông dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tự mình sáng lập tập đoàn Cố Thị.

      Còn Văn Mạn là vợ của Cố Hoàng Lãng, tình của họ luôn là chủ đề được mọi người quan tâm tới.

      Lẽ ra người giàu có, năng lực kém, dáng vẻ tệ như Cố Hoàng Lãng, lúc nào cũng có khoản nợ phong lưu. Nhưng ông khác, ông giữ mình trong sạch, nghiệp thành công, nhưng ông cũng chỉ có mình, chưa bao giờ có tiếng xấu.

      Tất cả mọi người đều rất mong chờ ngày hoàng tử gặp được người trong mộng của mình, ấy nghèo khó, nhưng tâm địa hiền lành, khuôn mặt xinh đẹp.

      Văn Mạn xuất vào chính lúc đó. xuất của bà phá vỡ suy đoán của mọi người.

      Đời thường như truyện cổ tích, Văn Mạn xinh đẹp, thậm chí là rất bình thường. Nhưng khí chất người bà khiến nhiều người khuất phục.

      Trong bức ảnh đầu tiên chỉ chụp được bên của Văn Mạn, bà mặc bộ sườn xám màu xanh biển, nở nụ cười yếu ớt.

      Tấm hình này khiến mọi người hiểu vì sao Cố Hoàng Lãng lại bà. Bởi vì, bà là người phù hợp với mọi tiêu chuẩn của người tình trong mộng.

      Về thân thế của Văn Mạn luôn là , ai biết bà là ai, giàu có hay nghèo khổ, bà như từ trong nơi nào đó xuất , khiến người khác kịp xoay sở.

      Thậm chí những phóng viên chuyên nghiệp theo dõi bọn họ, muốn tìm được chút thông tin của Văn Mạn, nhưng cũng có kết quả gì, bởi có chút tin tức nào của Văn Mạn được đào lên. biết có thể vì Cố Hoàng Lãng che dấu tốt qua , chung, mọi người chỉ biết tên và vẻ ngoài của bà.

      tồn tại của Cố Bách Chu phải là bí mật, ngay từ lúc còn , bị truyền thông đưa tin, chẳng biết vì sao, từ khi Cố Bách Chu mười ba tuổi còn bất kỳ tin tức nào liên quan tới nữa, mọi người đều Cố Hoàng Lãng đưa ra nước ngoài, nhưng ngờ lại ở thành phố Z học.

      Đỗ Kiêu Kiêu ngờ lại là con trai của Cố Hoàng Lãng, dù sao Cố Bách Chu khiêm tốn, làm người khác thể đoán được.

      phú nhị đại (con trai nhà giàu), dù cố ý, nhưng người cũng tỏa ra cảm giác giống những người khác. Ví như Lâm Trí Hiên.

      Gia cảnh của Lâm Trí Hiên rất ưu tú, ở thành phố Z này cũng coi như là có mặt mũi.

      Đôi khi ta cũng vô tình kiêu ngạo để người khác biết ta giống với những người khác, mặc dù biểu vô cùng dịu dàng.

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng là người kiêu ngạo, từ có gia cảnh tốt, rất nhiều người cưng chiều , trừ cái tính kiêu ngạo ra, Đỗ Kiêu Kiêu cũng là người ưu tú.

      Kiếp trước, Đỗ Khanh Khanh cướp Đỗ Hồng Bân, gián tiếp giá vỡ tình cảm của Đỗ Kiêu Kiêu và Lâm Trí Hiên. Nhưng cũng thể làm bỏ cái tính kiêu ngạo của mình.

      Ngay cả Đỗ Khanh Khanh cũng kiêu ngạo, nhưng trời sinh ta là người đẹp, đàn ông con trái mến ta cũng chỉ là chuyện bình thường. Nên ta rất hận Đỗ Kiêu Kiêu, bởi tồn tại của Đỗ Kiêu Kiêu nhắc nhở ta chỉ là đứa con riêng mà thôi.

      Mà Cố Bách Chu giống như vậy, ưu tú hơn bọn họ rất nhiều, còn khiêm tốn hơn cả. Kiếp trước, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ xem Cố Bách Chu là đối thủ mạnh, hoàn toàn biết có gia thế hùng hậu như vậy.

      Bây giờ biết vì sao Lâm Trí Hiên nịnh bợ Cố Bách Chu như vậy rồi, cũng rất đáng giá để ta bỏ tính kiêu ngạo mà kết bạn với .

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi ngẩn người, nhìn người con trai trước mắt, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.

      biết có rất nhiều người đối xử tốt với chỉ vì gia đình , ngay cả Lâm Trí Hiên cũng ngoài. Thực ra, vẫn luôn biết , chỉ có tác dụng làm cầu nối cho hai nhà Lâm Đỗ mà thôi, nhưng vẫn cố chấp cho rằng mình và Lâm Trí Hiên lòng hau, phải có những cảm xúc của hôn nhân, nhưng mãi đến khi phát Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh ở cùng nhau.

      hiểu, nếu cây cầu này phải là , Đỗ Khanh Khanh cũng có thể thay thế.

      Nhưng Cố Bách Chu đối xử với tốt như vậy, có mưu đồ gì đây?




      tieunai691993, Màn Thầu, AChu31 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 14

      Cố Bách Chu dừng xe, gương mặt nghiêm túc chưa từng thấy bao giờ, nhìn Đỗ Kiêu Kiêu : "Kiêu Kiêu, tôi và Lâm Trí Hiên giống nhau."

      Đỗ Kiêu Kiêu cau mày: "Tôi biết hai giống nhau."

      Cố Bách Chu như được cổ vũ, nghiêm túc hỏi, "Khác nhau ở đâu?" "..." Đỗ Kiêu Kiêu chỉ chữ rồi biết gì nữa.
      ?"

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu hơi phiền muộn, bây giờ muốn gì cả.

      Cố Bách Chu nhìn , cố chấp hỏi: "Rốt cuộc là khác nhau ở đâu?"

      Đỗ Kiêu Kiêu tức giận, nghĩ ngợi gì lập tức trả lời: " đẹp trai hơn ta!"

      ...

      muốn khâu miệng mình lại, mấy người tin sao?

      Cố Bách Chu nghe xong liền ngẩn người, sau đó che giấu được ý cười.

      " ra tôi đẹp trai tới vậy." vừa vừa gật đầu như mới biết được này.

      "Đừng nữa!" Đỗ Kiêu Kiêu nổi giận.

      "Sao được nữa?" Cố Bách Chu nghi ngờ nhìn .

      Mặt Đỗ Kiêu Kiêu đỏ bừng lên, " chung là được nữa."

      "Nhưng em tôi rất đẹp trai mà."

      Đẹp cái em !

      Đỗ Kiêu Kiêu xoay người nhìn nữa.

      Cố Bách Chu bước xuống xe, vòng qua sau nhìn mặt Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Em giận à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mặt, sao lại vậy, giận, chỉ hơi ngượng mà thôi.

      Bị Cố Bách Chu nhìn chằm chằm như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu hơi có áp lực.

      "Tôi giận." Hơn nửa ngày mới được những lời này.

      Cố Bách Chu càng hiểu, trong lúc chuẩn bị hỏi thêm, Đỗ Kiêu Kiêu vội vàng ngắt lời .

      " được hỏi nữa!"

      Đỗ Kiêu Kiêu xuống xe, lắp bắp : "Chúng ta về thôi."

      Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng Cố Bách Chu vẫn ngoan ngoan im lăng đẩy xe Đỗ Kiêu Kiêu, chậm chạp về,

      bị hỏi nữa, Đỗ Kiêu Kiêu rất hài lòng. thừa, biết được tâm tư của con sao?

      Hai người cất xe đạp xong liền tới vườn hoa trong khu biệt thự, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu tới đây là có mục đích.

      tới lui bọn họ chợt nghe tiếng chuyện yếu ớt.

      Đến rồi!

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi chấn động.

      Kéo Cố Bách Chu trốn vào dưới tàng cây.

      Nhìn vào nơi thanh truyền, đúng là Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh rồi.

      Cố Bách Chu nhìn thấy Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh, đôi mắt ảm đạm chút.

      Đỗ Kiêu Kiêu hề hay biết, nín thở, cẩn thận lắng nghe cuộc chuyện của hai người kia.

      " Trí Hiên, em có món quà đặc biệt dành cho ." Giọng thẹn thùng của Đỗ Khanh Khanh truyền tới.

      Tiếp đó, Lâm Trí Hiên cười to, "Ha ha ha, quà gì thế?"

      Đỗ Khanh Khanh đỏ mặt, " Trí Hiên nhắm mắt lại trước ."

      Lâm Trí Hiên dường như đoán được, ta nhíu mày, nhưng vẫn nhắm mắt lại.

      Nhìn Đỗ Khanh Khanh nhón chân đưa đôi môi mình về phía Lâm Trí Hiên, Cố Bách Chu lặng lẽ nhìn thoáng qua Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng bình thản, thậm chí trong lòng tia gợn sóng.

      Nhìn thấy môi hai người sắp dán vào nhau, đột nhiên tiếng kêu cắt đứt nụ hôn của Đỗ Khanh Khanh.

      "Khanh Khanh!"

      theo Đỗ Khanh Khanh tới đây, Ngả Vũ nhịn được lên tiếng.

      Cậu ta bước lên, nhìn thẳng và Đỗ Khanh Khanh.

      xuất của Đỗ Khanh Khanh khiến Ngả Vũ sợ hãi thôi, Lâm Trí Hiên cũng ngạc nhiên mở mắt ra.

      "Ngả, Ngả Vũ?" Đỗ Khanh Khanh hơi luống cuống, "Sao lại ở đây?"

      "Khanh Khanh, người trong lòng em là ta sao?" Ngả Vũ khó tin nhìn ta.

      Vừa dứt lời, Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên đều ngẩn người, khí mập mờ lập tức bị phá hư còn gì.

      Lúc này, tất cả mọi người đều im lặng.

      "Em thích ta sao?" Ngả Vũ vẫn chưa từng bỏ ý định.

      "Ngả Vũ..." Đôi mắt ửng hồng của Đỗ Khanh Khanh nhìn ta.

      Nhìn thấy Đỗ Khanh Khanh như vậy, Ngả Vũ vừa đau vừa mềm lòng, cậu ta thất vọng nhắm chặt mắt, xoay người rời .

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy thế thở dài, nhất định Ngả Vũ hết hy vọng rồi.

      Ngả Vũ rồi, Đỗ Khanh Khanh vội vàng nhìn Lâm Trí Hiên bên cạnh.

      ta tủi thân gọi: " Trí Hiên..."

      Tuy Lâm Trí Hiên hơi đành lòng, nhưng cũng quên hỏi "Khanh Khanh, cậu ta là..."

      ", ấy là Ngả Vũ." Đỗ Khanh Khanh sờ sợ .

      "Cậu ta thích em, đúng ?" Lâm Trí Hiên dịu dàng hỏi.

      Đỗ Khanh Khanh gật đầu, hơi khó : "Em từng chối ấy nhiều lần rồi, nhưng ấy vẫn chịu bỏ cuộc."

      Lâm Trí Hiên cười cười, "Em thích cậu ta à?"

      Đỗ Khanh Khanh như nghe được chuyện gì đó làm người khác đau lòng, ta : " Trí Hiên, sao em có thể thích ấy được."

      "Vậy người trong lòng em là ai?" Cuối cùng Lâm Trí Hiên cũng đổi sang đề tài mập mờ.

      Đỗ Khanh Khanh xấu hổ, nhưng vẫn nhìn Lâm Trí Hiên, gì, dường như tất cả tình ý đều nằm trong đôi mắt kia.

      Lâm Trí Hiên toạc ra, ta chỉ thở dài cái, " biết Khanh Khanh định tặng quà gì cho nhỉ, hình như vẫn chưa nhận được phải."

      " Trí Hiên!" Đỗ Khanh Khanh dậm chận cái, " xấu lắm!"

      "Ha ha ha!" Lâm Trí Hiên cười, "Vậy Khanh Khanh có nên tặng lại nhỉ?"

      Đỗ Khanh Khanh xấu hổ nhìn Lâm Trí Hiên, sau đó nhắm mắt tới gần.

      Hai đôi môi dính chặt vào nhau, đem nụ hôn nhàng thành nụ hôn sâu dài.

      Tình đến lúc sâu đậm, Đỗ Khanh Khanh bị hôn tới vô lực, ta yếu ớt dựa vào người Lâm Trí Hiên, ta cũng thuận tay ôm eo ta.

      Hai người hôn nhau bất phân thắng bại, lúc lâu sau, Lâm Trí Hiên mới buông Đỗ Khanh Khanh ra.

      ta dùng tay lau môi cho Đỗ Khanh Khanh, để lộ màu nước mập mờ.

      "Trí Hiên." Đỗ Khanh Khanh ôm Lâm Trí Hiên, làm nũng trong lòng ta.

      hồi lâu, cả hai người mới tách nhau ra.

      "Chúng ta về thôi." Lâm Trí Hiên cười nhìn Đỗ Khanh Khanh, trong mắt có gì đó thể .

      Nếu như trước buổi tối hôm nay ta chỉ có tiếc thương với Đỗ Khanh Khanh, bây giờ, có vẻ rất lòng.

      Tính cách, diện mạo đều là cực phẩm của các , có người đàn ông nào động lòng được cơ chứ, huống chi các cũng rất mến.

      Nhìn hai người xa, Đỗ Kiêu Kiêu phía sau cái cây cười lạnh, người như Đỗ Khanh Khanh, mà cả hai người đều muốn có được. ta từ chối Ngả Vũ, nhưng lại mập mờ với Lâm Trí Hiên.

      Lâm Trí Hiên cũng chẳng phải là người tốt gì, Đỗ Kiêu Kiêu tin ta nhìn thấy quan hệ mờ ám giữa Đỗ Khanh Khanh và Ngả Vũ. Nhưng dù sao ta cũng tiếp nhận Đỗ Khanh Khanh rồi.

      "Đỗ Khanh Khanh đúng là ghê tởm !" Đỗ Kiêu Kiêu ghét bỏ .

      " xem?" Đỗ Kiêu Kiêu xoay người hỏi Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu chơi điện thoại, nghe được câu này, trả lời, mà hỏi ngược lại, "Vậy Lâm Trí Hiên sao?"

      "Gì cơ?" Đỗ Kiêu Kiêu nghe câu hỏi của xong liền sửng sốt.

      "Đỗ Khanh Khanh làm chuyện thế này ghê tởm, còn Lâm Trí Hiên sao?" Câu hỏi của Cố Bách Chu khiến Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn ra.

      "Ghê tởm..." Đỗ Kiêu Kiêu thào : "Cả hai người bọn họ đều ghê tởm."

      Đỗ Khanh Khanh bắt cá hai tay, cả Lâm Trí Hiên cũng vậy.

      Lâm Trí Hiên chưa bao giờ từ chối tình cảm của Đỗ Kiêu Kiêu, ta luôn dùng lời hoặc hành động để chứng tỏ mình có tình cảm với Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng ta lại do dự chọn Đỗ Khanh Khanh.

      Ví như hôm nay, biết Đỗ Kiêu Kiêu cũng được mời tới dự sinh nhật, nhưng bọn họ lại ở đây 'tâm sư' triền miên.

      Bị người khác để ý tới cảm giác đúng là khó chịu.

      "Này!" Đỗ Kiêu Kiêu chỉ vào Cố Bách Chu, cảnh cáo : "Sau này cũng được tiếp xúc quá nhiều với Đỗ Khanh Khanh đâu đó, biết ?"

      luôn cảm thấy Đỗ Khanh Khanh có ý đồ với Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu nghĩ hồi, rồi nhìn Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc : "Vậy em cũng phải đồng ý với tôi, đừng thích Lâm Trí Hiên nữa."

      Đây, đây là có ý gì?

      Đỗ Kiêu Kiêu cau mày, "Có ý gì?"

      "Tôi đồng ý với em điều kiện, em phải đồng ý với tôi điều kiện, vậy mới công bằng." Cố Bách Chu tính toán rất bằng phẳng.

      Công bằng cái đầu, chỉ muốn tốt cho mới bảo được tiếp xúc với Đỗ Khanh Khanh thôi mà?

      Đừng thích Lâm Trí Hiên nữa? Đây là điều kiện gì vậy.

      "Kiêu Kiêu, tôi nhớ em vẫn còn nợ tôi phần thưởng." Cố Bách Chu thản nhiên .

      ...

      " chắc chắn phần thưởng của là tôi thích Lâm Trí Hiên nữa ?" Đỗ Kiêu Kiêu hơi khó , đầu óc tên này có bình thường vậy?

      "Chắc." Cố Bách Chu kiên quyết gật đầu.

      Chuyện này đối với , hơi bất công.

      Đỗ Kiêu Kiêu suy nghĩ chút, thích Lâm Trí Hiên nữa? Nghe qua cũng phải là khó chấp nhận. Dù sao cũng trải qua nhiều việc như vậy, nếu lại tiếp tục thích Lâm Trí Hiên nữa..., có khác gì bị coi thường đâu?

      "Ừm... Vậy tôi đồng ý với ." Đỗ Kiêu Kiêu giả vờ đắn đo.

      Hai người liếc nhau, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      "Cố Bách Chu." Đỗ Kiêu Kiêu muốn hỏi chuyện suy nghĩ lâu lắm rồi.

      "..."

      " thích tôi đúng ?"

      Last edited: 1/6/16

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 15

      " thích tôi đúng ?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      Cố Bách Chu vẫn bình tĩnh như cũ, mặt có biểu cảm gì, : " ra là em biết."

      ra là em biết...

      Em biết...

      biết...

      Biết em !

      Đỗ kiêu Kiêu muốn nổi giận nhưng thôi, chỉ muốn đoán chút thôi mà, ngờ tên này lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, thừa nhận thừa nhận , còn ra vẻ bình tĩnh như vậy, sao chút thành ý nào vậy?

      ", thích tôi từ khi nào?" Mặt Đỗ Kiêu Kiêu nóng bừng lên, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

      "Ừm, để tôi suy nghĩ." Cố Bách Chu nghĩ lại chút.

      "Cũng lâu rồi." tính sơ, "Chắc cũng hơn mười năm."

      ...

      Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ.

      Hơn mười năm?! Tên này có nhầm ai vậy? Đừng ta cũng sống lại đấy nhé?

      Nghĩ tới chuyện này, Đỗ Kiêu Kiêu phức tạp nhìn Cố Bách Chu.

      Rốt cuộc, sau tất cả, cảm giác thích người là như thế nào.

      đợi mở miệng, Cố Bách Chu tiếp tục , "Vậy em có đồng ý ?"

      "Đồng ý...?" Đồng ý cái gì?

      "Đồng ý để tôi theo đuổi em." Cố Bách Chu thản nhiên giải thích.

      theo đuổi tôi? Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy mình thể theo kịp người bình thường như .

      " có theo đuổi tôi sao?" Đỗ Kiêu Kiêu mở to mắt.

      "Có, tôi vẫn theo đuổi em." Cố Bách Chu như chuyện bình thường.

      Đỗ Kiêu Kiêu nuốt nước miếng, chẳng lẽ lạc hậu rồi sao, đây là cách theo đuổi mới à?

      Bị mình thích vạch trần , cái này cũng được gọi là theo đuổi sao?

      Hiểu biết của đúng là quá nông cạn.

      "Nên em đồng ý rồi sao?" Cố Bách Chu vui mừng nhìn .

      "Đợi !" Đỗ Kiêu Kiêu lớn tiếng .

      "Có phải nhầm lẫn gì rồi ?"

      Nhìn thẳng vào mắt Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu đè nén áp lực : "Hình như tôi đâu có đồng ý cho theo đuổi tôi, mà tôi cũng có cảm thấy theo đuổi tôi gì đâu."

      Được rồi, quan trọng nhất chính là câu cuối cùng.

      vốn hề cảm nhận được có người theo đuổi mình, đương nhiên, cũng chẳng biết cảm giác được người theo đuổi là thế nào.

      ra mất mặt vô cùng, kiếp trước, mãi tới khi Đỗ Kiêu Kiêu 27 tuổi cũng chưa từng có ai theo đuổi , ngay cả Lâm Trí Hiên được nửa đường cũng bị Đỗ Khanh Khanh chặn lại.

      biết có phải vì chẳng ai thích nổi cái tính của hay , nhưng chung, người con trai nào theo đuổi cả.

      Thế mà bây giờ lại có người theo đuổi , đây vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa, người đó lại là Cố Bách Chu.

      "Em thích tôi sao?" Cố Bách Chu mất mát nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Thực xin lỗi." xong ba chữ này, Đỗ Kiêu Kiêu liền cúi đầu.

      "Là vì Lâm Trí Hiên à?" Cố Bách Chu hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu giọng : " phải vì Lâm Trí Hiên.

      Cố Bách Chu nghĩ hồi rồi , "Tôi cũng cảm thấy phải là ta, vì em mới đồng ý với tôi thích ta nữa mà."

      Đỗ Kiêu Kiêu gì, khẳng định cũng chẳng phủ định.

      "Nếu em còn thích Lâm Trí Hiên nữa, vậy thích tôi là được rồi." Cố Bách Chu nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, đôi mắt sáng bừng.

      "Thử chút thôi, thử thích tôi. Được ?" Ánh mắt của Cố Bách Chu ngừng lóe sáng, khiến người ta lâm sâu vào trong đó, thể kiềm chế được.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn vào mắt Cố Bách Chu, giống như bị mê hoặc, biết mình gật đầu hay lắc đầu. Trong lúc mơ màng, phát mình bị Cố Bách Chu kéo vào đại sảnh, xung quanh chỉ toàn là người.

      "Kiêu Kiêu." Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh tới chỗ bọn họ.

      "Hai người vừa đâu vậy, chúng ta tìm khắp nơi nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng đâu?" Lâm Trí Hiên cười hỏi.

      Cố Bách Chu gật đầu với ta, "Chúng tôi lấy quà của Kiêu Kiêu."

      Đỗ Khanh Khanh hỏi: "Vậy quà của chị đâu?"

      Đỗ Kiêu Kiêu im lặng, Cố Bách Chu thản nhiên nhìn Lâm Trí Hiên: "Tôi quên mang tới cho ấy rồi, ngày mai đưa cho ... để bụng chứ?"

      Lâm Trí Hiên vội khoát tay: "Sao có thể như vậy được."

      "Sao quà của chị tặng Trí Hiên lại ở chỗ vậy?" Đỗ Khanh Khanh giả vờ hiểu nhìn Cố Bách Chu.

      Đỗ Kiêu Kiêu dịu dàng nhìn ta : "Liên quan gì tới ?"

      Đôi mắt của Đỗ Khanh Khanh bỗng ửng đỏ, ta tủi thân nhìn Lâm Trí Hiên bên cạnh.

      "Kiêu Kiêu." Lâm Trí Hiên than thở, "Khanh Khanh chỉ tò mò thôi mà."

      Trong mắt Cố Bách Chu tràn đầy nghi ngờ, " ta tò mò chúng tôi phải cho ta biết sao?"

      ra vẻ vô tội khiến mọi người đều cảm thấy đây chỉ là câu hỏi bình thường mà thôi.

      Lâm Trí Hiên hơi xấu hổ, còn Đỗ Khanh Khanh cứ tiếp tục khóc.

      " Trí Hiên." Đỗ Khanh Khanh nhào vào lòng Lâm Trí Hiên.

      Mà Lâm Trí Hiên lại ngại Đỗ Kiêu Kiêu bên cạnh, dám ôm Đỗ Khanh Khanh, chỉ nhàng đẩy ta ra, sờ vào tóc ta.

      Nhưng ta suy nghĩ nhiều rồi, lúc này, Đỗ Kiêu Kiêu chẳng thèm xem hai người bọn họ ôm ấp thế nào đâu, vì trò chuyện với Cố Bách Chu rất vui vẻ.

      biết có đôi khi Cố Bách Chu ở bên cạnh mình, nhưng lòng muốn bảo vệ Đỗ Kiêu Kiêu.

      Có thể gặp được người như vậy, cũng coi như là may mắn của .

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Cố Bách Chu, trong lòng hơi ấm áp.

      Lâm Trí Hiên an ủi Đỗ Khanh Khanh, trong lòng hơi tò mò, Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu thân nhau từ khi nào vậy?

      lát sau, Lâm Trí Hiên lấy cớ có việc muốn chuyện với Cố Bách Chu.

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng bất ngờ, trắng ra, bữa tiệc sinh nhật này chỉ là ngày gặp gỡ kết bạn của Lâm Trí HIên mà thôi.

      Những người có mặt hôm nay đều có lai lịch bình thường.

      Bọn họ vừa , Đỗ Khanh Khanh liền nguyên hình.

      "Chị, chị và cái chàng Cố Bách Chu kia là thế nào vậy?" Lúc nhắc tới Cố Bách Chu, trong mắt Đỗ Khanh Khanh lên vẻ khinh thường.

      Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn ta, " thực muốn biết à?"

      Đỗ Khanh Khanh cười ngọt ngào, "Vì em rất quan tâm tới chị mà."

      Đỗ Kiêu Kiêu sâu xa : "Quan hệ của tôi với ấy rất tốt."

      "Hả? sao?" Đỗ Khanh Khanh càng lúc càng hiếu kỳ.

      "Em thấy hình như ta rất thích chị phải." Đỗ Khanh Khanh hâm mộ .

      "Ha ha." Đỗ Kiêu Kiêu cười lạnh nhạt.

      Đỗ Khanh Khanh nhìn thấy lạnh lùng như vậy, trong lòng thầm coi thường, Lâm Trí Hiên cũng vào túi ta rồi, sớm muộn gì Cố Bách Chu cũng quỳ dưới chân ta thôi. Đỗ Kiêu Kiêu, để xem, còn đắc ý được bao lâu.

      "A, đúng rồi, chị muốn tặng quà gì cho Trí Hiên vậy? Khanh Khanh rất muốn biết đó." Đỗ Khanh Khanh dối, ta rất muốn biết Đỗ Kiêu Kiêu tặng quà gì, vì đó là món quà quyết định thái độ của Lâm Trí Hiên.

      Nếu Lâm Trí Hiên thay đổi sau khi nhận được quà của Đỗ Kiêu Kiêu mà ..., đối với ta, chẳng phải tin tốt gì.

      Đương nhiên, Đỗ Kiêu Kiêu biết trong lòng Đỗ Khanh Khanh nghĩ gì, nhưng cũng để ý, cố tình để ta tò mò.

      "Chị, hay là chị chuẩn bị quà gì đó chứ." Đỗ Khanh Khanh ngạc nhiên che miệng.

      Đỗ Kiêu Kiêu cười tiếng, "Quà của tôi, có lòng hơn cả gấp trăm lần đấy."

      là vậy, kiếp trước, món quà của Đỗ Kiêu Kiêu tặng cho Lâm Trí Hiên rất có lòng, đó chính là bức tượng điêu khắc hai đứa trẻ, cái của Lâm Trí Hiên, cái còn lại là của .

      Đó cũng là lần đầu tiên làm những việc nữ tính như vậy.

      khéo tay, học rất lâu cũng được, nhưng là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nên chỉ cần hai đứa trẻ kia có chút khuyết điểm, làm lại từ đầu.

      Chỉ vì hai bức tượng đó mà Đỗ Kiêu Kiêu tốn mất mấy tháng.

      Chuẩn bị kỹ càng như vậy, rất vui vẻ mang tặng cho Lâm Trí Hiên.

      Nhưng lâu sau, đẩy vào địa ngục - hai đứa trẻ kia bị rơi vỡ.

      Là Đỗ Khanh Khanh lỡ tay làm rơi, Lâm Trí Hiên áy náy cho Đỗ Kiêu Kiêu biết.

      Lúc đó, Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, tâm huyết mấy tháng trời của bị Đỗ Khanh Khanh làm vỡ, nhớ lúc đó, chính cãi nhau, nhưng chỉ đổi lại được câu 'cố tình gây ' của Lâm Trí Hiên.

      chỉ muốn có câu trả lời hợp lý cho mình thôi mà, có lỗi gì sao? Đỗ Khanh Khanh chỉ cần câu xin lỗi được bỏ qua, đúng là nực cười.

      Lần này, làm hai đứa trẻ đó nữa, bởi vì, trái tim còn như lúc trước nữa.

      Có nhớ, người thầy dạy điêu khắc từng , phải dùng cả trái tim để điêu khắc, như vậy sản phẩm mới linh thiêng được.

      Nhưng trái tim dành cho Lâm Trí Hiên nữa rồi.

      tặng Lâm Trí Hiên bạt tai là tốt lắm rồi.


    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 16

      Nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu cười như , Đỗ Khanh Khanh hốt hoảng, chẳng lẽ Đỗ Kiêu Kiêu biết chuyện của ta và Lâm Trí Hiên ở vườn hoa rồi?

      Nhưng ta nhanh chóng bình tĩnh lại. nên cho Đỗ Kiêu Kiêu biết chuyện của ta và Lâm Trí Hiên được, dù biết rồi sao? Mãi mãi chỉ có mình Đỗ Kiêu Kiêu bị tổn thương mà thôi.

      Đỗ Khanh Khanh ra vẻ hiểu, "Chị gì vậy, sao em hiểu gì hết?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cười lạnh, " hiểu thôi, nhưng tôi rất muốn với điều, cái món quà đặc biệt của cũng chẳng có gì mới cả."

      Mặt Đỗ Khanh Khanh biến sắc, xem ra ta biết chuyện của mình và Lâm Trí Hiên rồi. Nhưng ta nhanh chóng nở nụ cười, khinh thường nhìn Đỗ Kiêu Kiêu: "Chị thấy cũ sao? Nhưng em thấy Lâm Trí Hiên rất thích."

      ta còn dám gọi Lâm Trí Hiên thân mật như vậy cơ đấy, Đỗ Kiêu Kiêu cũng biết ta vốn muốn bày ra sáng rồi.

      "Đỗ Khanh Khanh, thấy tự cho mình là đúng như vậy, tôi thấy ghê tởm đấy." Đỗ Kiêu Kiêu khinh thường nhìn ta.

      Đỗ Khanh Khanh cho rằng Đỗ Kiêu Kiêu chỉ ra vẻ thế thôi, ta càng cười tươi hơn, "Tự cho là đúng sao? Em chỉ sợ bây giờ chị rất đau lòng thôi."

      "Trí Hiên từng với em, ấy rất ghét chị đó."

      Mặc dù quyết định dây dưa với Lâm Trí Hiên nữa, nhưng khi nghe Đỗ Khanh Khanh vậy, trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vẫn thấy hơi thoải mái. Dù sao Lâm Trí Hiên cũng từng đối xử với rất tốt.

      Mặc dù chỉ là tình hư ý giả, nhưng cứ xem là .

      " vậy cũng làm tôi đau lòng được đâu." Đỗ Kiêu Kiêu xem xóa sạch nỗi đau kia, kiêu ngạo hất cằm nhìn Đỗ Khanh Khanh, " từng nghe câu này chưa - người đê tiện rồi có ngày bị bắt."

      Có điều cần phải đợi tới ngày đó đâu, sớm muộn gì tôi cũng tự tay bắt . Đỗ Kiêu Kiêu để nửa câu còn lại trong lòng.

      "Khanh Khanh, ra cậu ở đây." Khương Tình tới thân mật khoác tay Đỗ Khanh Khanh.

      Khương Tình chính là người trò chuyện với Cố Bách Chu bị Đỗ Kiêu Kiêu chọc tức khi nãy.

      ta đứng cạnh Đỗ Khanh Khanh nhìn Đỗ Kiêu Kiêu với ánh mắt tốt lành gì.

      "Khanh Khanh, cậu biết ta à?" Khương Tình mất hứng.

      "Tình Nhi, đây là chị của tớ." Đỗ Khanh Khanh cười .

      Khương Tình 'ồ' tiếng, " ra là chị của cậu."

      "Sao, có ý kiến gì à?" Đỗ Kiêu Kiêu liếc xéo ta.

      Khương Tình vui : "Tôi có ý kiến với đấy, sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn khuôn mặt quen thuộc, bỗng nhiên cảm thấy nực cười.

      Khương Tình là bạn thân của . Đương nhiên, chỉ ở kiếp trước thôi.

      Vào lúc này ở kiếp trước, còn chưa biết Khương Tình là ai. Mấy tháng sau đó mới gặp được Khương Tình, nhưng đó là chuyện ngoài ý muốn. Đó là lần duy nhất Đỗ Kiêu Kiêu xen vào chuyện người khác.

      Khi đó, Khương Tình bị nam sinh chặn ở hành lang sân thượng, mặc dù Đỗ Kiêu Kiêu phải là người dễ làm quen, nhưng có nghĩa là người xấu. Nhìn thấy Khương Tình bị nam sinh quấy rối, chán ghét ra tay ngăn cản. Dương như tên nam sinh kia biết phải là người dễ trêu chọc, nên tức giận rời . Từ đó về sau, Khương Tình và Đỗ Kiêu Kiêu trở thành bạn thân.

      Đỗ Kiêu Kiêu xem Khương Tình là người bạn, ta như hình với bóng, ngay cả Cố Nhiễm đôi khi cũng phải ghen tỵ. từng kể cho Khương Tình nghe chuyện giữa và Đỗ Khanh Khanh, trước mặt , lúc nào ta cũng tỏ ra chán ghét Đỗ Khanh Khanh, ta còn thêm mắm thêm muối xấu Đỗ Khanh Khanh với . Nhưng biết, Khương Tình và Đỗ Khanh Khanh có quen nhau.

      Kiếp trước, lúc phát người bạn tốt của mình theo phe Đỗ Khanh Khanh, vô cùng buồn chán, thực ra Khương Tình là người mà Đỗ Khanh Khanh phái tới bên cạnh , ta giúp Đỗ Khanh Khanh trộm thông tin cơ mật của Đỗ Kiêu Kiêu, làm Đỗ Kiêu thua thảm hại.

      hiểu, đối xử với Khương Tình rất tốt, vì sao ta lại phản bội mình kia chứ.

      Kiếp này, biết Khương Tình sớm hơn, còn thấy được bộ mặt của con người này.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn hai người bạn thân trước mắt, nhàng : " có tư cách gì mà ý kiến với tôi."

      Sắc mặt Khương Tình lập tức thay đổi, những lời của Đỗ Kiêu Kiêu đam trúng vào tim đen của ta.

      ta chính là con cả của Khương gia, nhưng chỉ là con riêng mà thôi. Mẹ Khương thuộc dòng dõi thư hương, tính tình cũng rất dịu dàng, ba của Khương Tình rất hài lòng về người của mình, nhưng có vấn đề, mẹ Khương gả cho ba Khương ba năm nhưng chẳng có đứa con nào. khám rất nhiều bệnh viện lớn, từ trong nước tới nước ngoài, Trung y lẫn Tây y, cả những phương thuốc cổ truyền cũng từng thử, nhưng vẫn có gì.

      Ông cụ trong nhà vô cùng sốt ruột, cả ngày đều nhắc tới chuyện con cái. nhiều dẫn tới mâu thuẫn trong gia đình, đương nhiên, khổ sở nhất chính là mẹ Khương, nhưng ba Khương cũng khá hơn là bao. Đàn ông mà, khí trong nhà ngột ngạt đương nhiên ra ngoài giải trí rồi. Vì thế nên Khương Tình mới tồn tại.

      Lúc Khương Tình tuổi được ông ta đưa tới Khương gia, mặc dù, ông bà cụ thích gì đứa con riêng bên ngoài, nhưng vẫn vui vẻ khi thấy được cháu . Còn mẹ Khương sau khi biết được tồn tại của Khương Tình liền đau lòng ngất xỉu.

      Càng nực cười hơn nữa, bác sĩ bảo bà mang thai.

      Nhưng bà chết tâm. Bị chồng mình phản bội, còn sinh còn đẻ cái với người phụ nữ khác. Người được dạy dỗ tốt như bà khóc lóc om sòm làm gì, bà chỉ bình tĩnh đòi ly hôn.

      Nhưng đáng tiếc lại thành công, trái tim tan nát của bà thể như cũ được nữa.

      Sau khi bà sinh con trai Khương Hoán ra, tình cản của Khương Tình cũng rất khó xử. Mặc dù ta là con cả của Khương gia, nhưng chỉ là con riêng mà thôi, phải do phu nhân hợp pháp sinh ra.

      Trong nhà, Khương Tình luôn bị lập mình.

      Những chuyện này đều do chính miệng Khương Tình kể cho Đỗ Kiêu Kiêu nghe.

      Tuy Đỗ Kiêu Kiêu rất ghét đứa con riêng như Đỗ Khanh Khanh, nhưng lại đau lòng cho Khương Tình, dù sao ta cũng vô tội. Nhưng sau này Đỗ Kiêu Kiêu biết được mọi chỵyện, thực ra Khương Tình bị Khương gia lập đều có nguyên nhân của nó cả. Bởi vì ta vẫn còn giữ liên lạc với mẹ đẻ, hơn nữa, thực ra ta cũng rất hận mẹ Khương và Khương hoán, bởi vì ta cảm thấy, nếu hai người này tồn tại, ta là đại tiểu thư danh xứng với thực của Khương gia.

      Mẹ Khương đối xử với Khương Tình rất tốt, vì chuyện mẹ đẻ của ta mà ngược đãi Khương Tình. Nhưng tiếc thay, thế giới này luôn có loại người gọi là lấy ân báo oán. Bà biết Khương Tình rất hận bà.

      Bây giờ, trừ mẹ Khương đối xử tốt với ta, ta chẳng có địa vị gì trong Khương gia cả. Ba của Khương Tình cũng chẳng ưa gì Khương Tình, bởi vì thời khắc Khương Tình tồn tại nhắc nhở sai phạm của ông ta, nên ông cũng quan tâm tới chuyện của Khương Tình.

      Nhưng Đỗ Kiêu Kiêu thể đồng tình với Khương Tình được.

      Người lấy ân báo oán như vậy đáng giá để được đối xử tốt.

      Đỗ Khanh Khanh kéo tay Khương Tình, "Tình Nhi, chị tớ hay thẳng thắn vậy đó, cậu đừng để bụng."

      Khương Tình nghiến răng nghiến lợi nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Được lắm, nhớ kỹ đó!"

      Đỗ Kiêu Kiêu liếc cái: " xin lỗi, trí nhớ của tôi hơi kém. Mà này, có lỗi quá, là ai vậy nhỉ?

      Khương Tình tức giận hai má đỏ bừng: "!"

      Đỗ Kiêu Kiêu vỗ lồng ngực mình: "Tôi sợ lắm đó."

      Khương Tình bước lên đưa tay muốn đánh Đỗ Kiêu Kiêu bạt tai.

      Đỗ Khanh Khanh đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong mắt theo ý cười khó phát .

      Nhưng cái tát này vĩnh viễn thể rơi xuống mặt Đỗ Kiêu Kiêu, bởi vì cổ tay Khương Tình bị người khác cầm chặt. Đỗ Khanh Khanh thất vọng nhìn, ra là Cố Bách Chu.

      "Vị... Bạn học này." Cố Bách Chu nhìn Khương Tình, " muốn ra tay với Kiêu Kiêu sao?

      Khương Tình vừa nhìn thấy Cố Bách Chu cầm tay mình, kích động nên lời, "Cố, học trưởng Cố..."

      Nhưng khi thấy ánh mắt kiên nhẫn của Cố Bách Chu, rốt cuộc, Khương Tình cũng tỉnh táo lại.

      "Em... Em ..." Khương Tình ấp úng giải thích, nhưng đúng là ta vừa mới động thủ, còn bị Cố Bách Chu bắt được.

      " Bách Chu." Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên nhìn , " đừng thả tay ra nhé."

      Cố Bách Chu gật đầu, nhanh chóng giữ chặt tay Khương Tình.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khương Tình, khẽ cười tiếng, "Muốn đánh tôi sao?

      lập tức giơ tay lên cao trước ánh mắt khó tin của Khương Tình.

      "Chát!"

      Toàn đại sảnh lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Xin lỗi nhé, trượt tay thôi." Tuy Đỗ Kiêu Kiêu xin lỗi, nhưng chỉ cần có mắt, ai cũng nhìn ra được cố ý.

      Cố Bách Chu buông tay Khương Tình ra, vẻ mặt thay đổi đứng chắn trước Đỗ Kiêu Kiêu.

      Khương Tình mở to hai mắt, lấy tay bưng mặt, đôi mắt đỏ bừng nhìn Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu.

      Dường như Đỗ Khanh Khanh bị hành động của Đỗ Kiêu Kiêu hù dọa, ta biết Đỗ Kiêu Kiêu là người làm việc cần nhìn người khác, nhưng đây là lần đầu Đỗ Kiêu Kiêu ra tay.

      Sau khi định thần lại, ta tới ôm Khương Tình, nhàng vỗ lưng an ủi.

      "Đỗ Kiêu Kiêu!" Khương Tình oán hận nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, đặc biệt, khi nhìn thấy Cố Bách Chu bảo vệ trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, ta càng oán hận hơn.

      "Tôi bỏ qua cho đâu!"

      Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn , "Vừa hay, tôi cũng đâu có ý định bỏ qua cho đâu nhỉ."

      Trong đại sảnh, cả nam lẫn nữ đều nhìn Đỗ Kiêu Kiêu xem kịch vui. Bọn họ xôn xao bàn luận, Đỗ Kiêu Kiêu xảo quyệt, ngu ngốc đúng là phải danh bất hư truyền.

      Nhưng Đỗ Kiêu Kiêu để ý, bọn họ nhìn thế nào đều biết cả, nhưng vậy sao? Nếu bọn họ cho rằng người xảo quyệt cứ xảo quyệt như ý bọn họ thôi, cứ để bọn họ nhìn sướng mắt lần.

      Đỗ Kiêu Kiêu giễu cợt nhìn Đỗ Khanh Khanh, biết Đỗ Khanh Khanh chỉ lấy Khương Tình làm bia để đối phó với . Cái tát này khiến Đỗ Kiêu Kiêu thể thoát được tiếng xấu.

      Nhưng muốn Đỗ Khanh Khanh Khanh. Đỗ Kiêu Kiêu đây phải là người dễ trêu chọc.

      Dám nhổ lông lưng hổ phải chuẩn bị tốt.


      Đỗ Khanh Khanh, chuẩn bị xong chưa?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :