1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pé nhỏ kute

      pé nhỏ kute Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      42
      chào mừng bạn trở lại....
      Bánh Đậu thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      sao những người thích bạch liên hoa đều não tàn hết vậy
      Bánh Đậu thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 9

      Đỗ Kiêu Kiêu vô tình bắt gặp Cố Bách Chu vừa ra khỏi cửa.

      "Kiêu Kiêu?" Cố Bách Chu có vẻ rất kinh ngạc.

      "Cố Bách Chu, tôi có chuyện muốn nhờ .

      A Quân tên là Ngải Vũ.

      Tuy Ngải Vũ có liên quan tới Đỗ Khanh Khanh, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu đặc biệt chú ý tới người này. đúng hơn, trừ Lâm Trí Hiên ra, chưa từng để ý bất kỳ người con trai nào khác.

      nhớ được hình dáng của Ngải Vũ, cũng biết nên tìm cậu ta ở đâu, Đỗ Kiêu Kiêu liền nghĩ tới Đỗ Kiêu Kiêu.

      Cố Bách Chu là hội học sinh, bình thường cũng tiếp xúc với rất nhiều, nên cũng biết những chuyện này.

      Đỗ Kiêu Kiêu ôm suy nghĩ này tới tìm Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu nghe Đỗ Kiêu Kiêu muốn tìm Ngải Vũ, chỉ nhíu mày cái, hỏi nhiều, dẫn vào trường.

      Hai ngày nay vừa vặn là cuối tuần, từ lúc từ thành phố B trở về, Đỗ Kiêu Kiêu chưa từng bước chân vào trường, dù sao, trong đầu , tốt nghiệp lâu rồi, đâu cần tới trường nữa. May mắn Cố Nhiễm thông minh, vừa nghe Đỗ Kiêu Kiêu lên lớp, ấy xin nghỉ giúp .

      Cố Bách Chu dẫn Đỗ Kiêu Kiêu vào sân thể dục, mặc dù là chủ nhật, nhưng lại ít người. Đỗ Kiêu Kiêu đưa mắt nhìn người con trai để trần nửa người.

      Cố Bách Chu ho tiếng, kéo Đỗ Kiêu Kiêu ngồi vào ghế.

      Đỗ Kiêu Kiêu cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng nhờ Cố Bách Chu nhắc nhở, tìm được Ngải Vũ,

      Cậu ta chơi bóng rổ cùng bạn, cú bóng vào rổ khiến nhiều nữ sinh khán đài ngừng hò hét.

      Cố Bách Chu thản nhiên nhìn Đỗ Kiêu Kiêu bên cạnh, mặc dù biết giữa Đỗ Kiêu Kiêu và Ngải Vũ có chuyện gì, nhưng trong lòng lại yên.

      Đỗ Kiêu Kiêu có biểu gì, bởi hiểu, ra hơi xấu hổ, nhưng thể dục chính là môn mà yếu nhất.

      Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu vào phòng nghỉ.

      Đỗ Kiêu Kiêu đứng đợi bên ngoài, Cố Bách Chu vào trong gọi cậu ta ra.

      Lúc Ngải Vũ và Cố Bách Chu ra, Đỗ Kiêu Kiêu nhàm chán nhìn xung quanh. Vừa nhìn cái, thấy được hai người kia.

      Đỗ Kiêu Kiêu híp mắt, cẩn thận nhìn Ngải Vũ.

      Thực ra, dung mạo của Ngải Vũ cũng tồi, đây cũng chính là mẫu người con trai rất được các trong trường thích, hàm răng trắng lộ ra mỗi khi cười, hơn nữa, da thịt của cậu ta cường tráng.

      Nếu đem hai người ra so sánh, Cố Bách Chu có vẻ gầy yếu hơn cậu ta, nhưng trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vẫn thích dáng người như Cố Bách Chu hơn.

      Lúc ấy ôm mình, sức lực cũng đâu có . Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mặt, cảm thấy hình như mình sai đường rồi.

      Lúc Ngải Vũ và Cố Bách Chu tới, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Kiêu Kiêu.

      Tuy vẻ mặt Cố Bách Chu thay đổi, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng.

      Ngải Vũ vô cùng sảng khoái. Cậu ta cẩn thận quan sát Đỗ Kiêu Kiêu chút, rồi thở dài.

      Đỗ Kiêu Kiêu bị tiếng thở dài của cậu ta làm tỉnh táo lại, lúc này, mới nhớ tới mục đích của mình.

      Nhưng chưa kịp mở miệng, thấy Ngải Vũ chắp tay, khăn mặt cổ cũng rơi xuống nửa, sắp rơi xuống bả vai.

      "Học muội, em nên về ." Ngải Vũ thản nhiên .

      Đỗ Kiêu Kiêu hiểu sao lại bị cậu ta từ chối, gì đâu.

      "Sao tôi lại phải về?" Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày .

      Ngải Vũ thở dài, "Tôi có người trong lòng rồi, hơn nữa, tình cảm giữa tôi và ấy tốt lắm, ai có thể ngăn cản được."

      về cậu ta và Đỗ Khanh Khanh à? Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, hỏi đùa: "Vậy người trong lòng của là ai thế nhỉ?"

      Ngải Vũ khoát tay: " được, được."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Vậy, tôi đoán nhé."

      "Đỗ Khanh Khanh?"

      Ngải Vũ giật mình, ngạc nhiên nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Sao biết?"

      Khanh Khanh từng nhắc nhở cậu ta, thể cho người khác biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ được, nếu , ngay cả làm bạn cũng được.

      Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt nhìn, "Đỗ Khanh Khanh cho tôi biết."

      Ngải Vũ tin, "Sao Khanh Khanh có thể cho biết được... Rốt cuộc, là ai?"

      "Tôi à? Tôi là Đỗ Kiêu Kiêu."

      Trong mắt Ngải Vũ đầy lòng căm thù, Khanh Khanh từng cho cậu ta biết, ta có người chị cùng cha khác mẹ, người chị đó đối xử với ta tốt chút nào, lúc nào cũng bắt nạt ta, hơn nữa, chị kia tên là Đỗ Kiêu Kiêu.

      " là Đỗ Kiêu Kiêu?" Ngải Vũ tức giận, "Có phải hay bắt nạt Đỗ Khanh Khanh hả?!"

      Đỗ Kiêu Kiêu cười lạnh, chỉ biết, Đỗ Khanh Khanh lúc nào cũng cho người quen biết ta có bà chị độc ác. Cho dù là trực tiếp hay gián tiếp, Đỗ Kiêu Kiêu trở thành người xấu cũng có phần lỗi do ta.

      "Tôi bắt nạt ta?" Đỗ Kiêu Kiêu bĩu môi, "Đỗ Khanh Khanh khôn lanh như khỉ, có thể bị tôi bắt nạt sao?"

      Ngải Vũ tin, Đỗ Kiêu Kiêu nhìn có vẻ rất hung dữ, Khanh Khanh yếu đuối như vậy, chắc chắn bị người chị của mình bắt nạt thường xuyên.

      "Tôi cảnh cáo ... Nếu dám bắt nạt Khanh Khanh, tôi cũng khách sáo với đâu." Ngải Vũ giơ nắm tay lên, "Tuy tôi đánh con , nhưng gì Khanh Khanh, có ngoại lệ lần cũng chẳng sao."

      Ánh mắt Cố Bách Chu lạnh lùng đứng trước Đỗ Kiêu Kiêu, sắc mặt đổi nhìn Ngải Vũ.

      Ngải Vũ bị ánh nhìn của dọa sợ, khí thế cũng ít, chỉ có cái đầu vẫn yên ổn.

      Mặc dù Cố Bách Chu có vẻ gầy, nhưng từng học võ, Ngải Vũ chỉ nghe thôi, cậu ta còn tận mắt nhìn thấy.

      Hội trưởng của câu lạc bộ Taekwondo từng giỡn muốn khiêu chiến với Cố Bách Chu, cuối cùng, kết quả cậu ta thua thảm...

      Ngải Vũ méo miệng, dù có bị đánh trận chăng nữa, cậu ta thề sống chết bảo vệ Khanh Khanh.

      Đỗ Kiêu Kiêu tưa vào vài Cố Bách Chu, nở nụ cười đắc ý nhìn Ngải Vũ.

      " nghĩ người trong lòng Đỗ Khanh Khanh chính là đó chứ?" Đỗ Kiêu Kiêu cười xấu xa.

      Ngải Vũ cứng họng, "Đương nhiên Khanh Khanh cũng tôi rồi."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười nhạo, " ta thích ? Nếu ta , ta bao giờ mơ tưởng tới Lâm Trí Hiên của tôi rồi!"

      Vừa nghe được câu của , Ngải Vũ khiếp sợ, tin, cả ánh mắt của Cố Bách Chu cũng tối sầm lại.

      Nhìn bộ dạng của Ngải Vũ chắc cậu ta cũng biết Lâm Trí Hiên, Đỗ Khanh Khanh từng giải thích chuyện đó với cậu ta, Lâm Trí Hiên chỉ đơn giản là trai của các .

      " ..."

      Ngải Vũ bắt gặp Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên thân mật với nhau vài lần, nhưng mỗi lần như vậy, Khanh Khanh chỉ Lâm Trí Hiên là trai, sao Đỗ Kiêu Kiêu lại Khanh Khanh mơ tưởng Lâm Trí Hiên?

      Thấy Ngải Vũ nửa tin nửa ngờ, Đỗ Kiêu Kiêu dứt khoát : "Ngày mai là sinh nhật của Lâm Trí Hiên, tôi có thể dẫn , để có thể nhìn thấy Khanh Khanh tốt bụng của câu dẫn đàn ông của người khác như thế nào."

      Ngải Vũ run lên cái, khẽ gật đầu xem như đồng ý.

      Hoàn thành xong nhiệm vụ quan trọng, Đỗ Kiêu Kiêu thở dài nhõm, chậm rãi con đường của trường học với Cố Bách Chu.

      Đây là lần đầu tiên về lại trường sau khi sống lại, tuy thường xuyên tới trường, nhưng ở đây, vẫn ít kỷ niệm.

      Đương nhiên, đều là những kỷ niệm xấu.

      Tâm trạng của khá lên rất nhiều.

      Cố Bách Chu bên cạnh lúc nào cũng theo dỗi Đỗ Kiêu Kiêu, sao thể nhận ra vẻ mặt thay đổi chứ.

      "Sao vậy?" Cố Bách Chu dừng lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu rầu rĩ, " xem, nếu người trong lòng thích , phải làm sao?"

      Cố Bách Chu ngẩn ra, "Thích bao nhiêu?"

      Nghe hỏi như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu cũng biết nên trả lời thế nào. thích Lâm Trí Hiên bao nhiêu? chỉ biết điều, từ Lâm Trí Hiên ở bên cạnh , đối xử với rất tốt. Nhưng từ khi có Đỗ Khanh Khanh, Lâm Trí Hiên còn thuộc về mình nữa, ta cũng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Đỗ Khanh Khanh, thậm chí còn dịu dàng hơn đối với , ta vì Đỗ Khanh Khanh mà mắng , vì Đỗ Khanh Khanh mà chú tới nữa.

      Đương nhiên rất hận Đỗ Khanh Khanh, Lâm Trí Hiên vốn là của , nhưng Đỗ Khanh Khanh cứ thích tranh giành với . Nếu hỏi hận Đỗ Khanh Khanh bao nhiêu, nhất định trả lời ngay lập tức. Nhưng hỏi thích Lâm Trí Hiên bao nhiêu, Đỗ Kiêu Kiêu biết gì cả.

      thích Lâm Trí Hiên vì ta đối xử với rất tốt, rất bao dung.

      Chuyện này có được tính ?

      Quan hệ của và Lâm Trí Hiên đều được mọi người công nhận, thậm chí Lâm Trí Hiên cũng ngầm thừa nhận, nhưng riêng , từ thầm nghĩ, chuyện mình trở thành vợ của Lâm Trí Hiên là chuyện vô cùng bình thường.

      Nhưng thích Lâm Trí Hiên sao?

      Đỗ Kiêu Kiêu sợ, lắm.

      "Cố Bách Chu..." Giọng Đỗ Kiêu Kiêu run rẩy.

      "Cảm giác thích người như thế nào nhỉ?"

      Cố Bách Chu sững sờ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, lúc này, ánh mắt vô cùng mờ mịt, thậm chí có chút bất lực.

      Khẽ thở dài tiếng, Cố Bách Chu đưa tay che kín đôi mắt của Đỗ Kiêu Kiêu, ngăn cản tầm nhìn của hai người.

      Cố Bách Chu dịu dàng nhìn , trong mắt tràn đầy tình , "Thích người, có được đau khổ, nhưng tới khi chiếm được rồi lại lo sợ."

      Lo... Sợ...?

      Đỗ Kiêu Kiêu ngơ ngác.

      Đúng vậy, lo sợ.


      Sợ mình làm tốt, đối xử với tốt.

      Sợ tình cảm của mình đối với ấy đủ vững chắc, thể làm ấy mình.

      Sợ đột nhiên ngày nào đó phát ra, đây chỉ là giấc mộng Hoàng Lương, nhưng thực ra, chính bản thân mình chưa từng có được.

      Cố Bách Chu cho Đỗ Kiêu Kiêu nghe những lời này, chỉ yên lặng buông tay, nhìn trong lòng mình thích người khác.
      Last edited: 21/5/16
      tieunai691993, Màn Thầu, AChu37 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 10

      Hôm nay là sinh nhật của Lâm Trí Hiên, ta tự mình tới đón Đỗ Kiêu Kiêu và Đỗ Khanh Khanh, được hai chị em ra mở cửa, ánh mắt ta lập tức tỏa sáng.

      Đỗ Kiêu Kiêu mặc chiếc váy dài màu tím, vài đóa hoa lung lay làn váy. Đỗ Kiêu Kiêu hơn gầy, cao 1m65 nhưng chỉ nặng hơn 45 ký, vừa đúng với câu kia, cân nặng hơn trăm cân, ngực phẳng chính là lùn. lùn, chỉ là ngực lớn.

      Đỗ Khanh Khanh như vậy, ta cũng gầy, nhưng dáng người lại rất chuẩn, bình thường, vóc dáng mê người của ta lúc nào cũng được bao bọc bởi những bộ quần áo rộng rãi, thế mà lúc này lại làm người ta sáng mắt.

      ta mặc bộ váy trắng dài, mái tóc dài được búi cao lên, đeo thêm chiếc vòng cổ trắng bạc, làm nổi bật chiều sâu của cổ áo chữ V.

      mặt Đỗ Khanh Khanh còn mang theo nụ cười ngượng ngùng như đóa sen trắng. Đỗ Kiêu Kiêu bĩu môi, cần đoán, cũng biết Lâm Trí Hiên bị Đỗ Khanh Khanh hấp dẫn.

      Đỗ Kiêu Kiêu chủ động vòng qua xe, ngồi vào phía sau, nhường ghế bên cạnh tay lái cho Đỗ Khanh Khanh.

      Từ sau khi cãi nhau trận với Lâm Trí Hiên vì Đỗ Khanh Khanh, còn liên lạc với Lâm Trí Hiên nữa. Lâm Trí Hiên gửi tin nhắn, gọi điện cho , vẫn nhận như trước nữa.

      phải cố ý dỗi, mà biết nên gì với ta đây.

      Lâm Trí Hiên xin lỗi , muốn tha thứ cho ta, hơn nữa xin đừng làm khó Đỗ Khanh Khanh.

      làm khó Đỗ Khanh Khanh khi nào? Có đôi khi, trong lòng của mỗi người vô cùng rối rắm, có chín trâu cũng kéo lại được, huống chi ta tác động rất lớn tới Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Khanh Khanh chau mày, bị Đỗ Kiêu Kiêu bắt nạt.

      Đỗ Khanh Khanh tủi thân, bị Đỗ Kiêu Kiêu bắt nạt.

      Đỗ Khanh Khanh rơi lệ, bị Đỗ Kiêu bắt nạt.

      Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng buồn bực, chẳng lẽ những người bên cạnh đều là thám tử sao, thấy cũng có thể định tội cho , la mắng chừa lại con đường sống.

      Nhưng dù sao cũng thấy lạ gì.

      Người khác đối xử với thế này, đối xử lại y hệt như vậy.

      phải Đỗ Khanh Khanh, có tâm địa Bồ Tát như ta, cũng lấy ơn báo oán như vậy. chỉ là người bình thường, đúng hơn là người vô cùng bình thường.

      Đỗ Khanh Khanh thấy Đỗ Kiêu Kiêu ngồi phía sau, ta nhịn được nhìn nhiều lần, ghế bên tay lái này dường như chỉ dành riêng cho Đỗ Kiêu Kiêu, lúc nào Đỗ Kiêu Kiêu cũng thoải mái chiếm chỗ ghế này.

      Sắc mặt Lâm Trí Hiên được tốt lắm, hành động này chứng tỏ Đỗ Kiêu Kiêu vẫn chưa tha thứ cho ta, nhưng ta cũng xin lỗi rồi, bây giờ còn tự mình tới đón , còn muốn thế nào nữa?

      khí trong xe đột nhiên trở nên lúng túng.

      Đỗ Kiêu Kiêu hề hay biết gì, lấy di động ra, vội vàng gửi tin nhắn cho Cố Bách Chu.

      hỏi Cố Bách Chu có dẫn Ngải Vũ đến .

      Lâm Trí Hiên và Cố Bách Chu đều quen biết nhau, kiếp trước, Đỗ Kiêu Kiêu cũng tới dự sinh nhật của Lâm Trí Hiên, nhưng khi đó, mọi tâm trí của đều đặt lên người Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên, chỉ nhìn lướt qua Cố Bách Chu lần, nên chỉ nhớ mang máng thôi.

      Cố Bách Chu đáp lại rất nhanh, , tuy Ngải Vũ tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn bị lôi , còn gửi kèm theo tấm icon.

      Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười, nhất định Cố Bách Chu uy hiếp Ngải Vũ rồi.

      Tuy Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh nhìn thấy nét mặt bây giờ của Đỗ Kiêu Kiêu, bọn họ cho rằng bây giờ, sắc mặt Đỗ Kiêu Kiêu nhất định rất u ám, tâm trạng tốt.

      Lâm Trí Hiên đành phá vỡ cục diện bế tắc này, "Kiêu Kiêu, em xem cái gì vậy?" ta vừa lái xe vừa nhìn đằng sau, thấy Đỗ Kiêu Kiêu cứ mãi mê vùi đầu vào điện thoại, biết chơi cái gì.

      Đỗ Kiêu Kiêu giơ điện thoại lên, ngẩng đầu, trực tiếp : "Nhắn tin."

      Lâm Trí Hiên gì, mấy hôm trước, ta có gửi cho Đỗ Kiêu Kiêu tin nhắn, nhưng mấy ngày trôi qua vẫn đáp lại lời, bây giờ, bọn họ lại ngồi xe cùng nhau như vậy, chắc chắn phải gửi cho ta rồi.

      Đột nhiên ta thắng gấp cái, khiến Đỗ Kiêu Kiêu suýt nữa ném luôn chiếc điện thoại trong tay.

      "Sao vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu cau mày nhìn Lâm Trí Hiên.

      "Đèn đỏ thôi mà." Lâm Trí Hiên thản nhiên đáp lại.

      Đỗ Khanh Khanh thấy Lâm Trí Hiên tức giận. ta biết, mấy ngày nay Lâm Trí Hiên vẫn giữ liên lạc với Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng cả hai người bọn họ vẫn chưa làm hòa với nhau.

      Nếu là lúc trước, đợi Lâm Trí Hiên mở miệng, Đỗ Kiêu Kiêu giả vờ như có chuyện gì xảy ra, hòa giải với ta.

      Đỗ Khanh Khanh hiểu được Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ gì, nhưng chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới kế hoạch chia rẽ Đỗ Kiêu Kiêu và Lâm Trí Hiên của ta.

      "Tâm trạng của chị được tốt sao?" Đỗ Khanh Khanh quan tâm hỏi.

      Đỗ Kiêu Kiêu bực bội nhìn ta, chẳng lẽ mặt mình có viết hai chữ khó chịu sao? Sao Đỗ Khanh Khanh lại cảm thấy tâm trạng của tốt hoài thế nhỉ.

      Bọn đâu phải cặp đôi hoàn hảo... có thủ đoạn hay vui đâu.

      Đương nhiên Đỗ Khanh Khanh có thủ đoạn, nhưng mình cũng mất hứng.

      Ngược lại, tâm trạng bây giờ của Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng tốt, bởi vì, chuẩn bị được xem kịch miễn phí rồi, hy vọng, tới lúc đó mình cười quá to là được rồi.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Đỗ Khanh Khanh, đôi mắt cong cong, "Bây giờ tôi rất vui."

      Tuy Đỗ Kiêu Kiêu hành động như bình thường khiến Đỗ Khanh Khanh vô cùng bất ngờ, nhưng ta quen Đỗ Kiêu Kiêu sớm nắng chiều mưa rồi.

      "Em cứ tưởng chị vui, vì trước giờ chị có bao giờ ngồi sau đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu là người chịu thua kém ai, nhưng tới mức nào nhỉ? thích người khác vượt qua , ngay cả chỗ ngồi cũng vậy. Ở trường, lúc nào cũng ngồi ở hàng thứ nhất, phải vì ngồi trước được nghe giảng hơn, mà chỉ vì thích cảm giác bị người khác chắn ở đằng trước.

      Mỗi lần ngồi trong xe, Đỗ Kiêu Kiêu đều chọn ghế bên cạnh tay lái, đây chỉ là thói quen của mà thôi, huống chi, cũng thích Đỗ Khanh Khanh ngồi trước mình, chỉ cần hơi nhướng mắt chút thấy người mình ghét, cái cảm giác này dễ chịu tí ào.

      Nhưng bây giờ, hình như thói quen này từ từ mất . vẫn chịu thua kém như trước, có điều còn cố chấp nữa.

      Kiếp trước thích hơn người, tự gầy dựng nghiệp bằng chính tay của mình, xem thường Đỗ Khanh Khanh, ta y hệt con ký sinh trùng, được Đỗ Hồng Bân sắp xếp tới công ty của mình.

      Tuy có tài, có thực lực hơn Đỗ Khanh Khanh, nhưng muốn làm nền, thực là thực, lúc chưa kịp làm ra kỳ tích nào, Đỗ Khanh Khanh cướp người gần gũi với nhất.

      Cứng quá dễ gãy, hiểu được đạo lý này.

      có năng lực, nhưng thiếu cơ hội, nếu có những điều kiện tốt thế này, sao lại lợi dụng cho đáng?

      Đôi khi bất tài chút cũng tốt, chỉ cần trong lòng mình cảm thấy uất ức, lùi lại bước, cũng có gì đáng ngại.

      Lần này, ngồi ghế sau chỉ vì muốn quá gần gũi với Lâm Trí Hiên, nhưng còn lý do khác nữa, đó chính là tầm nhìn.

      Ngồi phía sau, có thể nhìn thấy hành động của Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh, cả những cái liếc mắt đưa tình qua tấm gương chiếu hậu.

      Tất cả những chi tiết nhặt từng bỏ qua giờ đây bày ra trước mặt.

      Chỉ cần liếc sơ qua cũng biết, giữ Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên hề có tình cảm em đơn thuần.

      Tuy từ lúc lên xe, Đỗ Khanh Khanh chuyện với Lâm Trí Hiên quá nhiêu, nhưng ánh mắt của Lâm Trí Hiên luôn luôn đặt người Đỗ Khanh Khanh, còn ta, cũng dùng đôi mắt long lanh như nước nhìn lại ta.

      Đỗ Kiêu Kiêu khẽ cười, kiếp trước đúng là bị đui mà.

      "Tôi chán ngồi ở đằng trước rồi, lâu lâu ngồi đằng sau cũng tốt." Đỗ Kiêu Kiêu cách sâu xa.

      lâm Trí Hiên nhíu mày, gần đây Đỗ Kiêu Kiêu thay đổi rất nhiều khiến ta thể để tâm tới .

      ta vẫn luôn cảm thấy Đỗ Kiêu Kiêu rất phiền phức, nóng nảy vô cớ, tính cách kỳ lạ, vậy lúc nào cũng muốn làm bạn ta. Tuy ta từ chối ra mặt, nhưng lúc nào cũng ra ám hiệu.

      Có điều, Đỗ Kiêu Kiêu bao giờ hiểu lấy.

      Nhưng bây giờ, Đỗ Kiêu Kiêu lại vô cùng yên tĩnh, ầm ĩ, làm khó, cũng chẳng để ý gì tới ta.

      Lâm Trí Hiên vẫn bình tĩnh cho rằng, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ thay đổi cách tức giận mà thôi, ra trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vẫn còn si mê mình.

      Vì vậy, sắc mặt ta từ từ dịu lại, "Kiêu Kiêu, biết hai ngày nay trong lòng em thoải mái, nhưng hôm nay là sinh nhật , em đừng tức giận nữa."

      Đỗ Kiêu Kiêu buồn cười nhìn Lâm Trí Hiên, sao trước kia biết tên này lại mặt dày mũi lớn như vậy.

      bỏ qua bỏ qua sao, cái gì nhiều rồi nghe rất mệt đó, hề làm gì mà muốn tôi tha thứ cho sao. Lời như vậy, biết đâu mà tim đây?

      Mặc dù trong nghĩ vậy, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu miễn cưỡng : "Nếu hôm nay là sinh nhật , tôi đây đành bỏ qua cho vậy.”

      Mới là lạ!

      tieunai691993, Màn Thầu, AChu36 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 11

      "Nếu hôm nay là sinh nhật , tôi đành bỏ qua cho vậy."

      Mặt Lâm Trí Hiên vô cùng vui vẻ, nhịn được quay lại nắm tay Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu phản xạ có điều kiện rút tay lại, để Lâm Trí Hiên nắm tay . Thấy sắc mặt Lâm Trí Hiên tốt, Đỗ Kiêu Kiêu thay đổi suy nghĩ, nhàng : "Hết đèn đỏ rồi, mấy cái xe đằng sau ấn còi thục giục chúng ta kìa."

      Lúc này Lâm Trí Hiên mới phục hồi tinh thần lại, bị Đỗ Kiêu Kiêu từ chối, tâm trạng của ta trở nên bất mãn và trống rỗng. Thấy Đỗ Kiêu Kiêu ràng vẫn còn lo lắng cho ta, ta còn sợ cái gì nữa?

      Đỗ Khanh Khanh thầm ghi hận, khó khăn lắm ta mới phá được góc, thế mà Lâm Trí lại nhanh chóng cho Đỗ Kiêu Kiêu nấc thang để nhảy xuống.

      Tuy trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng mặt Đỗ Khanh Khanh lại lên nụ cười thiên thần. ta : "Thấy chị và Trí Hiên hòa giải với nhau như vậy, em rất vui mừng!:

      Đỗ Kiêu Kiêu gì, dù và Lâm Trí Hiên có tốt thế nào chăng nữa, Đỗ Khanh Khanh có quyền gì mà vui với mừng.

      Nhưng phải rằng, Đỗ Khanh Khanh chỉ cần chà tay cái khẳng định được tồn tại của mình.

      Lâm Trí Hiên vừa nghe Đỗ Khanh Khanh vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, trong mắt đều là vẻ cưng chiều, còn vươn tay sờ tóc Đỗ Khanh Khanh.

      Đỗ Khanh Khanh cũng phối hợp, đỏ mặt cúi đầu.

      Đỗ Kiêu Kiêu ngồi đằng sau chỉ nhìn mà gì, cũng kỳ lạ , thấy hai người này hành động thân mật như vậy, lúc đầu có hơi tức giận nhưng bây giờ vô cùng bình tĩnh, đột nhiên nhớ tới lời Cố Bách Chu hôm qua. hiểu vì sao Cố Bách Chu lại bảo thích người vô cùng sợ hãi. Nhưng hơi nghi ngờ, mình còn thích Lâm Trí Hiên nữa rồi.

      dám nghĩ tiếp, Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu nhìn điện thoại, Cố Bách Chu gửi tin nhắn tới nơi rồi.

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, nghĩ, mình rất muốn xem vở kịch của Đỗ Khanh Khanh.

      Rất nhanh, xe tới trước căn biệt thự.

      Đỗ Kiêu Kiêu đợi Lâm Trí Hiên mở cửa xe cho , lập tức bước xuống xe, đứng bên cạnh đợi Lâm Trí Hiên đỡ Đỗ Khanh Khanh xuống xe.

      Lâm Trí Hiên cũng để ý nhiều, tính tình của Đỗ Kiêu Kiêu vốn kỳ lạ rồi, ai biết được bây giờ trong lòng nghĩ gì.

      Đỗ Kiêu Kiêu giày cao gót bước nhanh về phía trước, chờ kịp muốn gặp Cố Bách Chu.

      Vừa vào cửa, Đỗ Kiêu Kiêu liền nhìn toàn bộ đại sảnh, nam nữ đông đủ vô cùng náo nhiệt.

      liếc mặt cái nhìn thấy Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu trò chuyện với , hai người vừa cười vừa , đương nhiên chỉ có kia mà thôi, còn Cố Bách Chu, chỉ thỉnh thoảng gật đầu vài cái.

      Nhưng trong mắt Đỗ Kiêu Kiêu, Cố Bách Chu lại trò chuyện rất vui vẻ với hai kia.

      hiểu cơn giận từ đâu trồi lên, Đỗ Kiêu Kiêu tới giữ chặt Cố Bách Chu, sắc mặt khó coi nhìn .

      "Có vẻ rất vui nhỉ!" Giọng Đỗ Kiêu Kiêu trầm thấp đầy oán hận.

      Cố Bách Chu bị người khác kéo ra kịp phản ứng, chợt nghe thấy lời của Đỗ Kiêu Kiêu như ghen..., trong lòng hơi lay động, mím môi cười nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Cười cái gì mà cười!" Đỗ Kiêu Kiêu bị nhìn thẹn quá hóa giận, nhận ra, câu của mình khi nãy có ý nghĩa khác.

      "Hôm nay em rất đẹp." Trong mắt Cố Bách Chu che giấu vẻ tán thưởng.

      Bình thường Đỗ Kiêu Kiêu thích ăn mặc như vậy, nên hôm nay trang điểm lên chút cũng hơi bất ngờ, nhưng ở đây cũng có thiếu gì đẹp đâu, tin lời của Cố Bách Chu.

      "Dẻo miệng quá." Đỗ Kiêu Kiêu liếc Cố Bách Chu cái rồi quay mặt chỗ khác.

      " rất đẹp mà." Cố Bách Chu vẫn cứng đầu giữ nguyên ý nghĩ của mình.

      Đẹp, đẹp em !

      Đỗ Kiêu Kiêu quyết tâm chuyện với Cố Bách Chu nữa.

      Đương nhiên, Cố Bách Chu biết Đỗ Kiêu Kiêu giận , chỉ thản nhiên cười cái, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đúng lúc đó, giọng êm dịu tí nào vang lên.

      "Học trưởng Cố." khi nãy chuyện với Cố Bách Chu vẫn chưa .

      "Học trưởng, nếu sau này có thời gian, em nhất định tới tìm ." Dường như nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu còn chưa kịp lên tiếng, Đỗ Kiêu Kiêu nổi giận trước.

      giữ chặt tay áo của Cố Bách Chu, bất mãn hỏi: " ta tìm làm gì vậy?!"

      Cố Bách Chu thành trả lời: "Tôi cũng biết."

      "Gạt người!" Đỗ Kiêu Kiêu giọng quát.

      "Tôi biết mà, hay để tôi hỏi ta chút nhé." Cố Bách Chu ra vẻ vô tội.

      biết này cái gì, vẫn thất thần từ nãy tới giờ, lúc Đỗ Kiêu Kiêu chưa tới, vui nổi. Còn này, đâu có quen biết gì, vừa nãy chỉ đáp vài tiếng theo phép lịch thôi mà.

      Cố Bách Chu nhìn kia, thản nhiên hỏi: "Bạn học này, bạn tìm tôi có chuyện gì ?"

      kia ngờ Cố Bách Chu lại hỏi mình như vậy, nhìn đôi mắt mê người của , đắm mình trong đó, "Em muốn hỏi học trưởng vài câu hỏi."

      Đỗ Kiêu Kiêu đứng trước mặt Cố Bách Chu, giương lông mày lên, " muốn tìm ấy tham khảo cái gì?"

      khinh bỉ thường Đỗ Kiêu Kiêu, "Hình như chuyện này đâu liên quan tới đâu nhỉ."

      Cho tới hôm nay, Đỗ Kiêu Kiêu chưa từng bị ai khiêu khích như vậy, trong lòng bắt đầu nổi giận. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đùa cợt của kia, Đỗ Kiêu Kiêu cố gắng nhịn cơn giận của mình xuống.

      xoay người nghiêm túc nhìn Cố Bách Chu, " ta liên quan tới tôi đấy, xem?"

      Cố Bách Chu cũng nghiêm túc nhìn , "Nếu liên quan tới em cũng chẳng liên quan gì tới tôi đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười đắc ý, " nghe chưa?"

      kia bỏ cuộc, nhìn Cố Bách Chu, trong mắt còn có vẻ oan ức: "Học trưởng, em chỉ muốn hỏi vài vấn đề thôi mà."

      Đỗ Kiêu Kiêu giơ khóe miệng lên: " ấy rảnh."

      nhìn lướt qua Đỗ Kiêu Kiêu, nhìn thẳng vào Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu lười biếng : "Tôi rảnh."

      oán hận nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, tức giận cắn răng rời .

      Chờ kia rồi, Đỗ Kiêu Kiêu cười đắc ý, khiến trong lòng Cố Bách Chu vô cùng ngứa ngáy.

      "Em quen ta sao?" Bách Chu biết Đỗ Kiêu Kiêu vô duyên vô cớ nhắm vào người khác như vậy.

      " người đáng ghét." Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, qua loa.

      "Nhưng mà." Đỗ Kiêu Kiêu hài lòng nhìn , "Hôm nay làm tốt lắm."

      Trong mắt Cố Bách Chu tràn đầy ý cười, "Vậy tôi có được cái gì ?"

      " , muốn thưởng cái gì." Tâm trạng của Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng tốt.

      Cố Bắc Chu nhìn đôi môi khẽ mở khẽ đóng của Đỗ Kiêu Kiêu, mím môi cười : " vội, sau này tôi tính lại."

      Đỗ Kiêu Kiêu quan tâm, "Vậy sau này lấy, tôi giữ lời, thiếu đâu."

      "A? Ngải Vũ đâu?" Đỗ Kiêu Kiêu suýt nữa quên mất cậu ta.

      Cố Bách Chu giơ tay chỉ vào góc đại sảnh, Đỗ Kiêu Kiêu đảo mắt nhìn, Ngải Vũ trốn trong góc cầm đĩa ăn uống vui vẻ.

      ...

      Mặt Đỗ Kiêu Kiêu tối sầm, mời Ngải Vũ đến đây phải để cậu ta ăn.

      Đỗ Kiêu Kiêu hùng hùng hổ hổ kéo Cố Bách Chu tới trước mặt Ngải Vũ.

      Ngải Vũ ăn uống vui say, đột nhiên trước mặt tối sầm, cậu ta ngẩng đầu, liếc mắt cái liền nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu và vẻ mặt thay đổi của Cố Bách Chu trước mặt.

      Tuy thần kinh cậu ta ổn định, nhưng cậu ta rất nhạy cảm đấy nhé.

      Đối đầu với sát khí, Ngải Vũ sợ hãi đặt cái đĩa trong tay xuống, rồi lại cầm đưa lên trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu.

      "... muốn ăn à?"

      Ha ha.

      tieunai691993, Màn Thầu, AChu31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :