1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      oa truyện hay quá , mình cực thích thể loauj này luôn hê hê!
      Bánh Đậu thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 6

      Đỗ Kiêu Kiêu về phòng mình, nằm lên giường, hôm nay đúng là nhiều chuyện . cẩn thận suy nghĩ về mọi chuyện xảy ra hôm nay, vừa mở mắt ra, thấy mình quay về năm năm trước, gặp Cố Bách Chu, còn về nhà ăn cơm, hơn nữa, bọn họ đặc biệt hợp nhau. Đỗ Kiêu Kiêu cứ nghĩ rằng, nếu mình và Cố Bách Chu mà sống cùng nhau nhất định, ngày nào cũng đấu đá với nhau. Nhưng xem ra, chắc chỉ có nghĩ vậy.

      Cố Bách Chu đúng là người tốt. Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ.

      Cố Bách Chu đáng thương, ngờ lại bị người khác nghĩ mình là người tốt.

      Thủ đoạn của Đỗ Khanh Khanh ghê tởm, có thể khiến Lâm Trí Hiên bảo vệ mình như vậy. Vừa rồi, nếu đưa cái tay bầm tím ra, có lẽ Lâm Trí Hiên thất vọng về rồi.

      Dù sao, Đỗ Kiêu Kiêu là người miệng được thôi, nhưng muốn đánh gục ta, nhất định phải là Đỗ Kiêu Kiêu độc ác.

      Kiếp trước được cái gì chứ? Đỗ Kiêu Kiêu cẩn thận nhớ lại.

      nhớ kiếp trước mình vừa vào nhà, thấy Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên liếc mắt đưa tình, lúc đo, ghen dữ dội, suýt nữa ra tay đánh luôn Đỗ Khanh Khanh, đương nhiên, kết cục của và Lâm Trí Hiên là tan rã rồi.

      Nhưng vừa nãy, khi nhìn thấy Lâm Trí Hiên còn cảm xúc mãnh liệt như trước nữa, dù sao, kiếp trước Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên cũng qua lại với nhau, có lẽ trong tiềm thức, chấp nhận thanh thanh toàn cho bọn họ, Lâm Trí Hiên luôn luôn ở cùng với Đỗ Khanh Khanh.

      Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng sao tim lại đau quá, Đỗ Kiêu Kiêu cười khổ, phải muốn thừa nhận, nhưng nhìn thấy Lâm Trí Hiên vẫn chọn Đỗ Khanh Khanh như vậy, rất đau khổ.

      Người đàn ông này làm bạn với nhiều năm, từ đến lớn, tới lúc Đỗ Kiêu Kiêu trưởng thành, ta đều ở cạnh , thế mà lúc này đây, người đàn ông đó lại biến thành người của Đỗ Khanh Khanh, chẳng khác gì món đồ chơi mà mình quý bị người khác đoạt , trong lòng vô cùng đau đớn và khó chịu.

      Sáng mai, Lê Thanh và Đỗ Hồng Bân về nhà, Đỗ Kiêu Kiêu tin chắc, Lê Thanh giúp đỡ Đỗ Khanh Khanh bằng mọi cách.

      Còn Đỗ Khanh Khanh, chắc chắn ta mách chuyện Đỗ Kiêu Kiêu làm rách da ta với Đỗ Hồng Bân. Đây chính là sở trưởng của ta.

      Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận lấy 'món quá' Đỗ Khanh Khanh chuẩn bị cho .

      Ngủ giấc.

      Đỗ Kiêu Kiêu xoay người rời giường, rửa mặt sạch rồi xuống lầu, liếc mắt nhìn ba người Đỗ Hồng Bân, Lê Thanh và Đỗ Khanh Khanh dùng bữa sáng, nhìn bức tranh gia đình hạnh phúc trước mặt, Đỗ Kiêu Kiêu cười nhạo.

      "Chị, chào buổi sáng." Đỗ Khanh Khanh là người đầu tiên phát ra .

      Đỗ Kiêu Kiêu chẳng thèm để ý tới ta, thẳng tới bàn ăn, kéo ghế ra.

      Tiếng kéo ghế vang lên rất lớn, khiến Đỗ Hồng Bân khỏi nhíu mày, "Kiêu Kiêu, con thấy Khanh Khanh chào hỏi con sao?"

      "À, ra là ta." Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng đáp lại, "Chào buổi sáng nhé."

      Đỗ Hồng Bân càng nhíu chặt mày hơn, ông ta nhàng nắm tay an ủi Lê Thanh.

      Đỗ Kiêu Kiêu quan tâm tới những chuyện đó, cầm ổ bánh mì lên ăn, dù có mất hứng chăng nữa, cũng phải ăn bữa sáng chứ.

      Có điều, chỉ là hình như có người nào đó muốn để ăn sáng phải.

      Tất cả mọi người đều yên lặng dùng bữa sáng, đột nhiên, Đỗ Khanh Khanh đối diện 'hí' lên tiếng, Lê Thanh vội vàng hỏi: "Sao vậy Khanh Khanh?"

      " có chuyện gì đâu mẹ." Đỗ Khanh Khanh gượng cười : "Con chỉ sơ ý đụng phải da non thôi mà."

      "Chuyện này xảy ra từ khi nào?" Lê Thanh đau lòng cầm tay Đỗ Khanh Khanh, nhìn miệng vết thương vẫn cơn vương tơ máu, bà ta kinh sợ : "Sao lại nghiêm trọng như vậy."

      Đỗ Hồng Bân cũng nhìn vào, nhíu mày : "Sao cẩn thận chút chứ."

      Mặc dù là trách cứ, nhưng ai ai cũng đều nghe thấy đau xót trong giọng của ông.

      Đỗ Khanh Khanh e sợ : "Là con cẩn thận té thôi mà." xong, ta nhìn thoáng qua Đỗ Kiêu Kiêu.

      Tất cả mọi người đều hiểu hành động này.

      Ánh mắt Đỗ Hồng Bân trở nên nghiêm khắc: "Kiêu Kiêu."

      Đỗ Kiêu Kiêu mờ mịt ngẩng đầu lên, lo ăn , gọi làm gì.

      "Vết thương tay của Khanh Khanh, có phải là do con làm ?" Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng ánh mắt của Đỗ Hồng Bân khẳng định là Đỗ Kiêu Kiêu làm.

      "Ông nghe ta à? Là do ta tự vấp té đấy thôi." Đỗ Kiêu Kiêu nhún vai, .

      "Con!" Đỗ Hồng Bân tức giận trợn mắt.

      "Ba, ba đừng giận." Đỗ Khanh Khanh dịu dàng : " phải là lỗi của chị đâu. Là do Khanh Khanh cẩn thận thôi mà."

      Tuy vậy, nhưng mắt ta lại đỏ ngầu.

      Đỗ Hồng Bân hết than lại thở, vuốt ve mái tóc dài của Đỗ Khanh Khanh : "Lần sau phải cẩn thận chút, biết chưa?"

      Đỗ Khanh Khanh gật đầu.

      Đỗ Kiêu Kiêu giễu cợt nhìn ta còn diễn hay hơn cả diễn viên, trong lòng càng khinh bỉ.

      biết, Đỗ Khanh Khanh còn thấy vết bầm cổ tay nữa rồi. Da của Đỗ Kiêu Kiêu rất trắng, chỉ cần bấm cái cũng có thể để lại vết hồng. Tối qua, Đỗ Khanh Khanh dùng nhiều lực, nên hôm nay, vết bầm cũng biến mất.

      Nhưng chứng mình, Đỗ Hồn Bân làm sao có thể tin rằng Đỗ Khanh Khanh bị vấp té cơ chứ.

      Bây giờ, Đỗ Hồng Bân càng ngày càng thất vọng về Đỗ Kiêu Kiêu.

      Nhưng Đỗ Kiêu Kiêu hề lo lắng, vẫn nhàng mỉm cười với dịu dàng với Đỗ Khanh Khanh.

      Rủ mắt xuống, Đỗ Kiêu Kiêu nhớ tới chuyện Cố Nhiễm với ở kiếp trước, mẹ Đỗ Kiêu Kiêu bệnh nặng qua đời, hoàn toàn có liên quan tới Đỗ Hồng Bân.

      Mẹ của Đỗ Kiêu Kiêu là rất dịu dàng, thông minh. Đỗ Kiêu Kiêu tin bà biết chuyện của Đỗ Hồng Bân và Lê Thanh.

      Đỗ Kiêu Kiêu vẫn nhớ bộ dáng hấp hối của bà, khuôn mặt bà hóp vào, bị căn bệnh tra tấn mỗi ngày, cơ thể gày gò của bà thể chịu nổi được, nhưng đôi mắt kia vẫn sáng ngời như cũ.

      Đó là đôi mắt vô cùng dịu dàng, Đỗ Kiêu Kiêu nhớ lại, từ đó về sau, còn ai nhìn bằng ánh mắt đó nữa.

      biết, ánh mắt đó chính là cả biển trời tình .

      Cố Nhiễm cho biết, mẹ bị người khác lén lút đổi thuốc, mà khi đó, ba vẫn còn qua lại thương xuyên với Lê Thanh.

      số chuyện, cần cũng biết.

      Đỗ Kiêu Kiêu khẽ cười, ghi hết những người nợ vào cuốn vở.

      Lại , khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Đỗ Kiêu Kiêu, Đỗ Khanh Khanh run sợ cả người, Đỗ Kiêu Kiêu từng chế giễu, từng khinh thường, cả nụ cười lạnh lùng cũng từng xuất với ta, nhưng, chỉ có mỗi nụ cười đó, ta chưa từng nhìn thấy.

      Nụ cười này khiến ta vô cùng bất an, ràng ta là người chiến tháng, chắc chắn ba cũng rất thất vọng về Đỗ Kiêu Kiêu rồi. Đây đều là kế hoạch của ta. Nhưng sao Đỗ Kiêu Kiêu vẫn chịu tức giận mà còn cười dịu dàng như vậy? Đỗ Khanh Khanh cảm thấy hơi bất an.

      "Tôi ăn xong rồi." Đỗ Kiêu Kiêu đặt cái ly trong tay xuống, đứng dậy, ra khỏi phòng ăn.

      Đỗ Hồng Bân nhìn cái, thấy Đỗ Kiêu Kiêu thèm liếc nhìn lại, trực tiếp mở cửa ra.

      "Ầm!" Cánh cửa bị Đỗ Kiêu Kiêu đẩy ngã xuống.

      Đỗ Hồng Bân tức giận đứng lên, "Đỗ Kiêu Kiêu, lá gan của con càng lúc càng lớn rồi đó!"
      Lê Thanh an ủi: "Hồng Bân, Kiêu Kiêu chỉ hơi buông thả chút, nhưng tính tình của con bé rất tốt."

      "Hừ! Bà xem, nó làm tay Khanh Khanh bị thương như vậy, tôi thấy, nó ác độc có!" Đỗ Hồng Bân tức giận, suy nghĩ.

      "Ba." Đỗ Khanh Khanh lắc tay của Đỗ Hồng Bân, "Bình thường chị ấy đối xử với Khanh Khanh rất tốt."

      "Đúng đó." Lê Thanh phụ họa thêm, "Hơn nữa, Kiêu Kiêu còn rất tự ái, giống với những đứa hay lêu lổng ngoài kia."

      Nghe Lê Thanh vậy, Đỗ Khanh Khanh hơi do dự, lời cũng trở nên ấp úng.

      "Sao vậy Khanh Khanh?" Lê Thanh cố ý hỏi.

      Đỗ Khanh Khanh do dự : "Tối qua con thấy người đàn ông đưa chị ấy về."

      "Con nghĩ có thể là bạn trai của chị."

      Lê Thanh ngạc nhiên che miệng lại, " phải Kiêu Kiêu quen Trí Hiên sao?"

      Sắc mặt Đỗ Hồng Bân được tốt lắm, "Tuy Kiêu Kiêu còn qua lại với thằng nhóc Lâm gia kia, nhưng chúng ta lỡ chuyện với Lâm gia hết rồi."

      Lê Thanh ảo não : "Chúng ta nên làm gì bây giờ, lỡ Kiêu Kiêu có bạn trai rồi, Trí Hiên phải tính sao đây?"

      Đỗ Hồng Bân vô cùng tức giận, nếu như vậy, ông biết ăn sao với Lâm gia đây. Vài năm nay, Lâm gia giúp đỡ bọn họ rất nhiều, gần đây, đơn hàng lớn cũng được Lâm gia đầu tư, Đỗ Kiêu Kiêu đúng là chỉ biết phá hoại! Đỗ Hồng bân lại càng thất vọng hơn về Đỗ Kiêu Kiêu.

      Thấy vậy, ánh mắt Đỗ Khanh Khanh chợt lóe sáng, "Tối qua, Trí Hiên cũng biết rồi ạ, hơn nữa, Trí Hiên còn vì con mà mắng chị trận nữa đó."

      "Đều là lỗi của Khanh Khanh, nếu chị ấy có thể làm hòa với Trí Hiên tốt rồi."

      Đỗ Hồng Bân nghe vậy, sắc mặt tốt hơn chút, " trách con được, nếu chị con thể ở cùng chỗ với Trí Hiên được nữa, cũng đều tại bọn chúng có duyên phận thôi."

      "Khanh Khanh, con thấy Trí Hiên thế nào?" Đỗ Hồng Bân hỏi.

      Mặt Đỗ Khanh Khanh đỏ bừng lên, " Trí Hiên đối xử với Đỗ Khanh Khanh tốt lắm."

      Lê Thành trêu ghẹo : "Tốt thế nào?"

      "Mẹ này!" Đỗ Khanh Khanh hờn dỗi, " Trí Hiên chỉ xem Khanh Khanh là em thôi mà."

      nhất định là như vậy. Lê Thanh và Đỗ Hồng Bân liếc mắt nhìn nhau, thầm lên kế hoạch trong lòng.

      Đỗ Khanh Khanh xấu hổ cúi đầu, nhưng có điều ai biết được, ta lén lút cười, Đỗ Kiêu Kiêu, cuối cùng Lâm Trí Hiên là của tôi, ngày đó tới nhanh thôi.
      tieunai691993, Màn Thầu, AChu40 others thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      oa có chương mới, tình ghét cái loại giả nai như con khanh khanh kinh khủng, mong kiêu kiêu có biện pháp đáp trả. Cảm ơn bạn vì chương mới nha editor!
      Bánh ĐậuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 7

      Đỗ Kiêu Kiêu tới nhà Cố Nhiễm.

      Chú Cố là người khá hiền hòa, mỗi lần Đỗ Kiêu Kiêu tới nhà chơi, ông đều vô cùng vui vẻ, vì Cố Nhiễm và Đỗ Kiêu Kiêu rất giống nhau, tính cách nóng nảy được tốt lắm, bạn bè cũng nhiều.

      Phải tính cách của hai người bọn họ nóng nảy như vậy, trở thành bạn bè có lẽ dễ dàng gì, nhưng, duyên phận giữa người với người đúng là vô cùng kỳ diệu. Ngay lần đầu Đỗ Kiêu Kiêu gặp Cố Nhiễm, ánh mắt hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau, có thể , quan hệ của hai người tới mức có gì đều giấu nhau.

      Người trong lòng Cố Nhiễm tên là Lục Nhất Minh, nhưng Lục Nhất Minh lại là thanh mai trúc mã của Đỗ Khanh Khanh.

      Đỗ Kiêu Kiêu gặp Lục Nhất Minh hai lần, ta giống với Đỗ Khanh Khanh, ngược lại còn là người rất hiền lành. Nhưng có chút rắc rối.

      Lục Nhất Minh thích Đỗ Khanh Khnah, nhưng ta lại thích, mà chỉ xem Lục Nhất Minh như người trai, nhưng lúc ta gặp rắc rối, Lục Nhất Minh luôn đứng ra giúp đỡ, mà có khi Đỗ Khanh Khanh chịu tiếng cảm ơn với người ta đâu.

      "Kiêu Kiêu, cậu xem, sao Lục Nhất Minh có thể thích ta nhiều vậy chứ!" Cố Nhiễm tức giận .

      " phải chỉ là cái đồng hồ đeo tay thôi sao? À mà còn chuyện tức giận ấy, phải cũng vì ấy thôi sao?" Cố Nhiễm hiểu sao, gần đây Lục Nhất Minh thèm để ý tới mình.

      Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, kiếp trước biết rất nhiều chuyện của Cố Nhiễm và Đỗ Khanh Khanh. Chiếc đồng hồ đeo tay mà Cố Nhiễm làm hỏng chính là quà sinh nhật của Lục Nhất Minh dành tặng cho Đỗ Khanh Khanh. Tuy bao nhiêu tiền, nhưng đối với Lục Nhất Minh mà , đó là chiếc đồng hồ quý giá nhất rồi.

      Nghxi tới kết cục của Cố Nhiễm và Lục Nhất Minh ở kiếp trước, Đỗ Kiêu Kiêu cau mày hỏi: "Cố Nhiễm, câu thích Lục Nhất Minh sao?"

      Mặt Cố Nhiễm ửng hồng, thể biết được cảm xúc của mình đối với Lục Nhất Minh là gì. chỉ là thích Lục Nhất Minh lạnh lùng với như vậy mà thôi.

      "Ai thích Lục Nhất Minh chứ!" Giọng của Cố Nhiễm chợt to lên, tức giận : " ta rất đáng ghét, có mỗi môt cái đồng heo đeo tay mà cũng tính toán chi li!"
      Đỗ Kiêu Kiêu tin, " thích à?"

      Cố Nhiễm cãi cố: "Tớ thích rồi mà, ta cứ sống với cái đồng hồ đó suốt đời !"
      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, bộ dạng của Cố Nhiễm lúc này chính là ví dụ điển hình cho câu khẩu thị tâm phi.

      Kiếp trước, Cố Nhiễm qua lại với Lục Nhất Minh, bởi vì ta vốn hề thích , ta vẫn yên lặng thầm Đỗ Khanh Khanh, đối với tình cảm của Cố Nhiễm, ta lúc nào cũng trốn tránh cả.

      Cố Nhiễm vì Lục Nhất Mình mà làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch, đều nhằm vào Đỗ Khanh Khanh. Nhưng biết, nếu càng làm như vậy, Lục Nhất Minh chỉ càng tránh xa hơn thôi.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhớ kiếp trước, lúc Cố Nhiễm tới bệnh viện thăm , gương mặt Cố Nhiễm còn như ánh mặt trời nữa, tiều tụy như người chưa bao giờ tiếp xúc với ánh nắng.

      nhìn Đỗ Kiêu Kiêu cười thê lương: "Kiêu Kiêu, Lục Nhất Minh , ấy ghét tớ."

      Có thể khiến người dịu dàng như Lục Nhất Minh ra câu này, Cố Nhiễm chỉ có thể xin lỗi Đỗ Khanh Khanh.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhớ tới bộ dạng tới chết của Cố Nhiêm, vô cùng lo lắng, : " thích thôi, sau này đừng tiếp xúc nhiều với ta."

      Cố Nhiễm ra vẻ sao : "Tớ vốn đâu có tiếp xúc với ta."

      " dối, cậu chuyện của Lục Nhất Minh với tớ nghe nhiều lần rồi." Đỗ Kiêu Kiêu vạch trần .

      "Cho dù là vậy sao chứ, lâu rồi ta thèm để ý tới tớ!" Cố Nhiễm tức giận.

      Đỗ Kiêu Kiêu an ủi: "Nếu ta để ý tới cậu nữa, cậu cũng đừng để ý tới ta làm gì."

      Cố Nhiêm nghe vậy, đồng ý lắc đàu, "Tớ là người đại nhân đại lương, nếu ta xin lỗi tớ, tớ chắc chắn tha thứ cho ta."

      Đỗ Kiêu Kiêu nổi giận, "Tớ cậu đừng để ý tới ta rồi mà, sao cậu còn muốn tha thứ cho ta!"

      Cố Nhiễm sững sờ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, đột nhiên nở nụ cười, "Đỗ Kiêu Kiêu, bộ dạng của cậu giống ba tớ đấy."

      Đỗ Kiêu Kiêu bất đắc dĩ nhìn Cố Nhiễm ôm bụng cười, trong lòng thả lỏng chút, có lẽ quá lo lắng rồi, người như Cố Nhiễm làm sao có rối rắm trong lòng được chứ.

      Cố Nhiễm cười rơi nước mắt, so với , Đỗ Kiêu Kiêu là người tim phổi, thế mà đột nhiên lo lắng cho , nhìn như bà cụ non, khiến thể nhịn nổi nữa bật cười.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Cố Nhiễm cười vui vẻ như vậy, trong lòng cũng thoải mái vô cùng, nhào tới người , kéo đứng dậy.

      Điên đủ rồi, Cố nhiễm thở hổn hển : "Kiêu Kiêu, có phải hôm nay câu lại cãi nhau với ba ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu gì, chỉ nhàng gật đầu.

      Cố Nhiễm ngẩng mặt lên, "Lại vì Đỗ Khanh Khanh?"

      Đỗ Kiêu Kiêu lại gật đầu.

      "Ba cậu lại đứng về phe ta?" Cố Nhiễm xong, liền xắn tay áo.

      Đỗ Kiêu Kiêu giả vờ thấy, gật đầu.

      Cố Nhiễm tức giận đùng đùng, kéo Đỗ Kiêu Kiêu ra cửa.

      Đỗ Kiêu Kiêu tránh khỏi tay Cố Nhiễm, hỏi: "Cố Nhiễm, cậu làm gì vậy?"

      Cố Nhiễm trả lời vô cùng thản nhiên: " đánh Đỗ Khanh Khanh."

      ...

      Đỗ Kiêu Kiêu nâng trán, được rồi, sao lại có thể quên mất chuyện này chứ, chỉ cần mỗi lần bị oan ức, Cố Nhiễm đều lôi đánh Đỗ Khanh Khanh đòi lại danh dự. Đương nhiên, trùng hợp, hôm đó bị Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh phát , bị hai người trách mắng trận.

      "Lần này, chúng ta được đánh." Đỗ Kiêu Kiêu .

      "Vậy chúng ta làm gì đây?" Cố Nhiễm cười hề hề nhìn Đỗ Kiêu Kiêu. nàng này điển hình cho tứ chi phát triển/

      Đỗ Kiêu Kiêu cười thần bí, "Chúng ta dùng đầu óc."

      ...

      Cố Nhiễm ra khỏi bệnh viện, lưu luyến quay đầu lại nhìn, đè nén chua xót trong lòng, cúi đầu thẳng về phía trước.

      Đây là lần cuối cùng tới thăm Đỗ Kiêu Kiêu, chuẩn bị ra nước ngoài rồi. Hơn nữa, có lẽ bao giờ trở lại nơi đây.

      "Kiêu Kiêu, thực xin lỗi, hy vọng cậu tha thứ cho tớ vì ra tạm biệt."

      Cố Nhiễm ngồi xe taxi, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, trong mắt dường như lên màng nước mỏng.

      Sắp tới giờ sân bay, Cố Nhiễm quay đầu lại, nhìn sân bay lại lần cuối.

      ai cả.

      Khóe miệng Cố Nhiễm co giật, sao lại như vậy, Cố Nhiễm ơi Cố Nhiễm, mày còn mơ tưởng gì nữa đây?

      Đỗ Khanh Khnah và Lâm Trí Hiên kết hôn bởi vì ta mang thai.

      Nhưng đứa bé đó, là con của Lục Nhất Minh.

      Cố Nhiễm hơi buồn cười, xin tha thứ cho , chuyện này cho Đỗ Kiêu Kiêu biết, bởi vì, rất mong Đỗ Khanh Khanh và Lâm Trí Hiên kết hôn mau mau chút.

      để lại manh mối cho Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng biết khi nào Đỗ Kiêu Kiêu tìm được, nếu sau khi Đỗ Khanh Khanh kết hôn mà Đỗ Kiêu Kiêu tìm được, còn gì tốt hơn rồi, vậy mới làm xấu mặt con tiện nhân kia được.

      Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh đều phải người tốt.

      Đương nhiên, cả Lục Nhất Minh cũng vậy, nhưng dù thế nào chăng nữa, cũng thể buông người đàn ông này ra được.

      Biết bản thân mình bị tổn thương, nhưng vẫn làm. Bây giờ tốt rồi, thể ở bên cạnh ta được nữa.

      Lục Nhất Minh, em ước gì chưa từng gặp .

      Cố Nhiễm nhắm nghiền hai mắt, nhớ lại khuôn tuấn tú của người đàn ông, ngại ngùng nhìn , cười , "Bạn học, có cần tôi giúp tay ?"
      tieunai691993, Màn Thầu, AChu34 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 8

      Đỗ Kiêu Kiêu chuẩn bị tặng cho Đỗ Khanh Khanh món quà lớn.

      Ở trường, Đỗ Khanh Khanh được công nhân là đại mỹ nữ, nên có rất nhiều nam sinh thích ta.

      Bộ dạng xinh đẹp, tính tình lại tốt, mềm yếu, đáng . Đa số những như vậy được rất nhiều người thích.

      Đỗ Kiêu Kiêu từng nghe qua rất nhiều câu chuyện nam sinh điên cuồng theo đuổi Đỗ Khanh Khanh. Dưới cái nhìn của , việc này rất điên khùng, nhưng với Đỗ Khanh Khanh lại vô cùng hưởng thụ.

      Đỗ Khanh Khanh rất thích cảm giác sao quanh trăng sáng, ta cảm thấy đây là điều ta nên được. ta muốn Đỗ Kiêu Kiêu biết được ta được mọi người hoan nghênh tới cỡ nào, vì thế, kiếp trước Đỗ Kiêu Kiêu cũng từng nghe tới nụ cười chết người của Đỗ Khanh Khanh.

      Câu chuyện như sau.

      A Quân là sinh viên khoa thể dục, cơ thể đầy bắp thịt, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy ngực của ta còn lớn hơn cả .

      Đỗ Khanh Khanh quen ta ở đại hội thể dục. A Quân là tuyển thủ quan trọng của cuộc thi chạy nam sinh 5000m, mà khi đó, Đỗ Khanh Khanh lại là đội trưởng đội cổ động. Đừng hỏi vì sao ta thi môn ném tạ, dù sao, đại mỹ nữ như Đỗ Khanh Khanh đây làm sao phù hợp với môn ném tạ chứ.

      Hai người quen biết nhau chỉ là tình cờ cũng có thể là duyên phận.

      Trong ngày đại hội thể dục hôm ấy, trời chắc chắn mưa.

      Ngày đó, cơn mưa phùn xuất trong cuộc thi 5000m, thế nhưng, chỉ chạy được nữa, thành cơn mưa rào tầm tã.

      Dưới tình hình như vậy, nếu trọng tài hô ngừng cũng chỉ là chuyện bình thường. Nhưng đúng lúc trọng tài định tung cờ ngừng cuộc thi, thân hình bé đột nhiên xuất đường đua.

      cần nghi ngờ gì, đó chính là Đỗ Khanh Khanh.

      Thân là bạch liên hoa, tại sao ta thể khiến các vận động viên cảm động kia chứ, vì thế, ta tiếp tục chạy, các vận động viên cũng cố gắng thi đấu.

      Toàn trường ồ lên, sao Khanh Khanh lại có thể dầm mưa thế này? Nhưng Khanh Khanh bị mắc như vậy đúng là ngược đãi sắc đẹp. Khiến trái tim của các nam sinh càng lúc càng nặng nề.

      Có điều, người bạn học kia lại vui vẻ tí nào, vốn chạy rất mệt rồi còn bị đuổi theo, vậy bạn học nữ kia còn liên tục lải nhải ngừng, khiến cậu ta thể nào tập trung thi đấu được.

      Vì thế, vị bạn học này đành trơ mắt nhìn từng người vượt qua mình, cuối cùng ngay cả A Quẩn cũng vượt qua cậu ta, cậu ta đành phải đứng thứ nhất từ dưới đếm lên.

      Kết thúc cuộc thi, A Quân vội vàng tìm Đỗ Khanh Khanh, rồi cầm lấy bàn tay mềm mại xương của ta. Cười ha ha vò đầu Đỗ Khanh Khanh.

      Tuy bản thân Đỗ Khanh Khanh ít lần nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng hơn, nhưng lần này ta lại bị ta dọa nhảy dựng. Nhưng để duy trì hình tượng thục nữ của mình, Đỗ Khanh Khanh chỉ nhàng rút tay ra.

      A Quân vẫy vẫy tóc mái ướt đẫm trước trán của Đỗ Khanh Khanh, rồi ném cho người nào đó cái nhìn.

      Nếu đối tượng là Đỗ Kiêu Kiêu, nhất định vô cùng tức giận, rồi vung tay .

      Nhưng may thay, đối tượng là Đỗ Khanh Khanh, thế nên ta mới nhận được nụ cười vô cùng ấm áp, lúc đó, ta chết trong lòng Đỗ Khnah Khanh ba mươi tám lần.

      Từ đó về sau, mỗi khi gặp ai đó, A Quân đều giới thiệu Đỗ Khanh Khanh là bạn ta, hơn nữa, ta cũng rất si tình với Đỗ Khanh Khanh. Nếu có người tin, ta kể lại cách sinh động, về trận đấu duyên phận, cơn mua tình .

      Cậu biết ? Khanh Khanh vì tôi mà kéo người đứng đầu tượt lại phía sau, ấy còn nở nụ cười với tôi nữa đây. Thân là bạn , ấy hề để ý tới chuyện bản thân mình dầm mưa, ngược lại, ấy còn lo lắng cho sức khỏe của tôi, cậu có biết đó là cái gì ? Đó chính là tình ! A Quân bị lời của chính mình cảm động đến phát khóc.

      A Quân cảm thấy mình say đắm Đỗ Khanh Khanh có trái tim nhân hậu, vì thế ở đâu có Đỗ Khanh Khanh ở đó có A Quân, đương nhiên, ta kiên quyết cho rằng đây chính là ông trời an bày, để bọn họ vô tình gặp gỡ nhau vô số lần.

      A Quân cho rằng mình là người theo đuổi Đỗ Khanh Khanh, ta chỉ thấy mình có cơ hội tỏ tình với Đỗ Khanh Khanh mà thôi. Trong thời gian dài, trong trường bắt đầu có tin đồn về câu chuyện ma trong toilet nữ, đương nhiên, thể tin vào tin đồn được, bởi, con ma trong tin đồn kia, chính là ma nam, hơn nữa, còn có cơ! Thịt!

      Có lẽ chỉ là câu chuyện tưởng tưởng của ai đó thôi, thế mà mọi người lại sợ chuyện đâu.

      Nhưng, chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây, ngày nọ, A Quân nghe được Đỗ Khanh Khanh về chuyện này, khiến ta yên lòng ngày nào.

      Vì vậy, đêm khuya thanh vắng, A Quân ra ngoài hẹn gặp Đỗ Khanh Khanh.

      A Quân ngượng ngùng hỏi, "Khi nào chúng ta mới tới gặp cha mẹ?"

      Đỗ Khanh Khanh lúc nào cũng mỉm cười trước mặt người khác, thế mà vừa nghe được câu của , nụ cười của ta lập tức cừng đờ. Ai đó mau cho ta biết tên não tàn này từ trong chui ra vậy.

      Nhưng nháy mắt, Đỗ Khanh Khanh lại nở nụ cười tràn đầy gió xuân của mình, "Bạn học, xin hỏi cậu có chuyện gì sao?"

      A Quân nghe như sét đánh ngang tai, Khanh Khanh, ấy, ấy gọi mình là bạn học, phải ai cũng gọi chồng tương lai là tiểu ái ái sao?

      phải là những cái tên thân mật như em ( Khanh Khanh ), ái ái ( A A ), sao?

      Vì vậy, A Quân chỉ ừm tiếng rồi chạy vội , để lại mình Đỗ Khanh Khanh đứng dưới ánh trăng.

      Cậu cho rằng xong rồi sao? Tất nhiên là rồi!

      Mặc dù A Quân có thể bị Đỗ Kiêu Kiêu nhớ mặt, còn là đại biểu hiếm thấy trong những người theo đuổi Đỗ Khanh Khanh, cho nên ta có thể người là tìm đường chết cao hơn bất kỳ ai.

      Sau lời dưới ánh trăng với Đỗ Khnah Khanh, A Quân nằm luôn giường, dậy nổi, các bạn cùng hỏi mãi, ta mới tủi thân mình bị Đỗ Khanh Khanh lừa tình.

      Từ trước tới giờ bọn họ lúc nào cũng đoàn kết với nhau, em của mình bị làm tổn thương, cơn giận này thể phát tiết được! Vì thế ba người bạn cùng phòng vội vàng tới dưới lầu ký túc xá nữ.

      "Ai là Đỗ Khanh Khanh?!" Người bạn cầm đầu vẻ mặt dữ tợn, cực kỳ độc ác.

      Đỗ Khanh Khanh bước chân xuống lầu, "Tôi ở đây ~"

      Nháy mắt, cá đám nam sinh đột nhiên thay đổi, "Học muội rất khá đó!!"

      "Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì ?" Đỗ Khanh Khanh dịu dàng hỏi.

      Bạn cùng phòng đột nhiên cười xán lạn, cơ thịt mặt ngừng run rẩy, "Chúng tôi chỉ muốn tới mời học muội ăn cơm thôi."

      ...

      Thế là, các bạn cùng phòng cũng gia nhập vào hội nhóm não tàn của Đỗ Khanh Khanh.

      A Quân nằm giường, lấy điện thoại, đăng bài viết, em tốt của tôi thích vợ của tôi, tôi phải làm gì bây giờ, online đợi câu trả lời, rất gấp!

      Bên dưới lập tức có người bình luận, "Cứ cho bọn họ vợ đó , còn mình lên Taobao mua cái mới thôi, keo kiệt ."

      Ha ha.

      A Quân suy nghĩ lâu, tới khi nhìn thấy bạn cùng phòng đỏ mặt Đỗ Khanh Khanh xinh đẹp thế nào, dịu dàng ra sao, nháy mắt, ta như bị đấm vào hai mạch nhâm đốc.

      ai cả đường lối về!

      Sao ta lại nghĩ tới chuyện này, chỉ vì là bạn cùng phòng với mình, nên Khanh Khanh đương nhiên phải đối xử với bọn tốt chút chứ, cũng vì ta cả thôi !

      Vì thế A Quân nhanh chóng tỉnh táo lại, kéo cơ thể như búp bê vải của mình tới trước mặt Đỗ Khanh Khnah.

      Lúc này, Đỗ Khanh Khanh bình tĩnh hơn rất nhiều, ta hỏi rất nhiều người về chuyện của mình và A Quân.

      Vân đề là, lúc đó ta và mình thực tốt sao??

      A Quân bắt đầu khóc lóc kể lể, Đỗ Khanh Khanh vô cùng tốt bụng đưa cho ta khăn giấy, sau đó, A Quân khóc càng lớn hơn.

      Đó là nước mắt cảm động.

      Đỗ Khanh Khanh dịu dàng an ủi , "Cậu là người tốt."

      A Quân rưng rưng nước mắt, mọi người ai cũng đều biết chuyện này.

      Sắc mặt Đỗ Khanh Khanh thay đổi, "Nhưng cậu biết đó, cậu rất được hoan nghênh..."

      A Quân ưỡn ngực, nở nụ cười, "Đó là đương nhiên!"
      Vì vậy, Đỗ Khanh Khanh liền dùng ánh mắt tủi thân nhìn thẳng vào A Quân

      "Nhưng tôi bị các khác ghen tị mất." Đỗ Khanh Khanh giọng nức nở.

      A Quân vỗ ngực, " bảo vệ em."

      Đỗ Khanh Khanh nhìn A Quân, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

      " được." Đỗ Khanh Khanh lắc đầu, "Tôi thể ích kỷ như vậy được."

      đợi A Quân thề thốt cả đời này chỉ thích người là ta, Đỗ Khanh Khanh chạy mất.

      Lần này, tới lượt A Quân im lặng đứng dưới ánh trăng.

      Từ đó về sau, Đỗ Khanh Khanh thường xuyên có mặt tại các trận đấu của A Quân, ta tới cổ vũ ta, chỉ dùng đôi mắt rưng rưng nước mắt dõi theo A Quân.

      A Quân cảm động, cuối cùng quyết định, đời này, ta chỉ có thể bầu bạn với Đỗ Khanh Khanh.

      Thế nên, hai người hiểu ý, nhắc tới chuyện này nữa, A Quân cũng si tình như trước nữa, chỉ đôi khi ngẫu nhiên gặp Đỗ Khanh Khanh, ta chỉ liêc mắt đưa tình, truyền đạt tình cảm.

      Món quà Đỗ Kiêu Kiêu muốn tặng cho Đỗ Khanh Khanh chính là A Quân.

      Ngày mai là sinh nhật Lâm Trí , dựa vào trí nhớ của mình, ngày mai cũng chính là ngày Đỗ Khanh Khanh tỏ tình với Lâm Trí , đương nhiên, ta hề cho ai biết, nhưng cũng bị Lâm Trí Hiên từ chối.

      Đỗ Kiêu Kiêu rất hận chuyện này, "Kiếp trước mình vì chuyện này mà cãi nhau với Lâm Trí Hiên lâu, ra, ngay từ lúc đó, ta thể bỏ Đỗ Khanh Khanh được."

      Lần này, Đỗ Kiêu Kiêu muốn Đỗ Khanh Khanh xấu mặt trước mọi người, nếu dám làm chuyện này, đương nhiên dám chịu trách nhiệm.

      A Quân đúng là tên rắc rối, Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười, bắt đầu mong đợi ngày mai tới.
      tieunai691993, Màn Thầu, AChu33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :