1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 4

      Nhìn Cố Bách Chu nấu cơm là loại hưởng thụ, vì dù thái thịt xào rau, nhưng khí chất người cũng mất , động tác mềm mại như nước chảy mây trôi, khiến Đỗ Kiêu Kiêu phải mở to hai mắt mà nhìn.

      ngờ người này còn biết nấu ăn, Đỗ Kiêu Kiêu hơi khó tin, còn cái gì mà biết làm nữa vậy?

      Cố Bách Chu sợ bị sặc dầu khó, nên đành bảo Đỗ Kiêu Kiêu phòng khách xem tivi, Đỗ Kiêu Kiêu 'xì' tiếng, u ám suy nghĩ, chắc chắn Cố Bách Chu lén học nấu ăn rồi.

      tình nguyện vào phong khách, Đỗ Kiêu Kiêu lại tham quan phòng ngủ của Cố Bách Chu, tư nhận mình phải là người hay tò mò chuyện của người khác, nhưng thể nhịn được, rất muốn biết 'chuyện đời sống' của Cố Bách Chu.

      Phòng ngủ có nhưng gì đây? cái máy tính, cái giường, khắp nơi đều là quần áo, rác rứa ở khắp nơi? Chắc có lẽ cũng có vài con gián bò tới bò lui trong cái thùng mỳ ăn liền kia nữa... Nghĩ tới căn phòng dơ bẩn như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu run lên cái, nếu như vậy, Cố Bách Chu kia hoàn toàn mất hết hình tương rồi.

      "Kiêu Kiêu." Cố Bách Chu bưng đĩa sườn cay ra, mùi hương xông thẳng vào mũi Đỗ Kiêu Kiêu, cố hít sâu vào.

      "Mau rửa tay , chúng ta ăn cơm được rồi." Cố Bách Chu với Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Ừm."

      Cố Bách Chu nấu đĩa sườn và nồi thịt bò, còn có tô canh bí đỏ nữa, sợ cay quá ảnh hưởng tới dạ dày cũng như cơ thể của .

      chứng mình, Đỗ Kiêu Kiêu bị cay tới nỗi nước mắt đều tuôn ra, cầm lấy tô canh bí đỏ bên cạnh, uống hết hơi. Động tác này khiến Cố Bách Chu vô cùng ngạc nhiên.

      "Kiêu Kiêu, em có muốn uống thêm canh nữa ?" Cố Bách Chư hỏi thử.

      Đỗ Kiêu Kiêu vừa ăn vừa vẫy tay ra ý thêm chén nữa.

      Cố Bách Chu khẽ mỉm cười, múc cho thêm chén.

      Đỗ Kiêu Kiều lau nước mắt, nghi ngờ hỏi , " sợ cay hả?"

      Cố Bách Chu ung dung gắp miếng thịt bò đưa vào miệng, động tác vô cùng tao nhã, khiến Đỗ Kiêu Kiêu nhìn tới nghiến răng, ràng đều ăn giống nhau mà, sao vẫn bình tĩnh mặt đỏ tim đập vậy?

      "Tôi khá thích ăn cay." Cố Bách Chu từ từ .

      Đỗ Kiêu Kiêu tin, cũng có thể ăn cay, nhưng lần này thấy Cố Bách Chu ăn như vậy, quá đúng là gặp đối thủ rồi. chịu thua, quyết định so kè với .

      Đỗ Kiêu Kiêu gặp miếng thịt lên, cố ý để thấm nhiều tiêu, đưa tới bên môi, khiêu khích Cố Bách chu.

      Cố bách Chu sững người, ngơ ngác nhìn ăn miếng thịt kia.

      Đợi đến khi phản ứng lại, Đỗ Kiêu Kiêu liền đắc ý nhìn .

      "Mặc của đỏ , vậy mà dám sợ cay!" Đỗ Kiêu Kiêu khinh thường cười nhạo .

      Cố Bách Chu rũ mắt xuống, dịu dàng , "Ừ, sợ."

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy, cuối cùng mình cũng thắng được Cố Bách Chu lần, tuy phải là cuộc thi gì cả, nhưng dù sao cũng vùng lên được rồi. Vì thế, vừa hát khẽ vừa ăn canh bí đỏ.

      Sau bữa cơm, Đỗ Kiêu Kiêu ăn no bụng, nhàn nhã dựa vào ghế salon, để mình Cố Bách Chu rửa chén. Đỗ Kiêu Kiêu chẳng ra vẻ người khác tí nào, Cố Bách Chu rửa chén bát xong lại gọt vỏ trái cây cho .

      Gọt xong, Cố Bách Chu vẫn cầm khư khư, nhất quyết đưa cho , cố ý cầm táo đút cho ăn, Đỗ Kiêu Kiêu ăn được nửa, mới phát mình bị người khác đút ăn, tức giận muốn cướp quả táo. Cố Bách Chu đưa tay chỗ khác, nghiêm túc nhìn , "Tay của tôi sạch hơn tay em." mới rửa chén, đương nhiên cũng rửa tay luôn rồi.

      Đỗ Kiêu Kiêu sững sờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , cảm thấy hình như có gì đó đúng lắm.

      Vì thế, Cố Bách Chu tiếp tục đút táo cho Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đương nhiên, từ lúc bắt đầu, Cố Bách Chu chính thức mở màn 'cuộc hành trình đút cho Đỗ Kiêu Kiêu ăn'.

      Trái cây ăn, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, bây giờ phải về nhà sao? Đỗ Kiêu Kiêu đảo mắt, trong lòng có chút mâu thuẫn.

      Đứng dậy khỏi ghế salon, Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười tươi, "Cố Bách Chu, cảm ơn bữa cơm này của , nhưng tôi phải về nhà rồi."

      Cố Bách Chu ngẩn ra, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ, mong chờ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Để tôi đưa em về."

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Tôi tự về được."

      "Để tôi đưa em về." Cố Bách Chu mấp máy môi, kiên trì tới cùng.

      "Vậy cũng được." Đỗ Kiêu Kiêu lay chuyển được .

      Đỗ Kiêu Kiêu theo Cố Bách Chu vào gara, cứ tưởng Cố Bách Chu biết lái xe, chính xác là, lái xe đưa về, nhưng lại là xe đạp!

      Tuy nhà xa lắm, nhưng ngồi xe đạp như vậy biết chừng nào mới tới, lại rất tốn sức nữa.

      " có bằng lái sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hơi khó tin, Cố Bách Chu là sinh viên đại học năm tư rồi, sao mà ngay cả bằng lái xe vẫn chưa thi vậy?

      Cố Bách Chu lắc đầu, đẩy xe đạp ra khỏi gara. Đỗ Kiêu Kiêu quay đầu nhìn những chiếc xe đậu bên trong, thầm , " đúng, ta có xe mà, sao lại có bằng lái được cơ chứ?"

      Khó trách vì sao lại cho rằng đó là xe của Cố Bách Chu. Cả tầng trệt của nhà trọ này chỉ có hai người Cố Bách Chu và bà nội Sở sống, nếu cái xe đó phải của Cố Bách Chu, vậy chẳng lẽ là của bà nội Sở sao? Tưởng tượng cảnh, mái tóc trắng bạc phơ của bà nội Sở tung bay trong gió, phóng nhanh con đường cao tốc. Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, thôi bỏ bà nội Sở qua bên , người ta bao nhiêu tuổi rồi.

      Giạng chân ngồi phía sau Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu vươn tay ôm lấy cái hông gầy gò của Cố Bách Chu, trêu đùa, dùng tay nhéo , nhưng ngờ, cơ thể lại cứng như đá.

      Cố Bách Chu bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, sau đó, dùng tay nắm hai tay đặt lại chỗ cũ.

      "Kiêu Kiêu, ngồi chắc chưa?"

      "Ừm." Đỗ Kiêu Kiêu liên tục gật đầu.

      Cố Bách Chu bắt đầu đạp, chiếc xe chạy , Đỗ Kiêu Kiêu ngồi sau tươi cười, tóc dài tung bay trong gió.
      tieunai691993, Màn Thầu, AChu40 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 5

      Mặc dù Cố Bách Chu cố gắng chạy chậm nhất có thể, nhưng nhà Đỗ Kiêu Kiêu thực xa, được bao lâu, hai người tới nhà Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Tôi phải vào nhà đây." Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Cố Bách Chu.

      "Được."

      ...

      "Sao vẫn chưa ?" Đỗ Kiêu Kiêu thấy Cố Bách Chu nhúc nhích, hỏi nghi ngờ hỏi.

      "Tôi nhìn em vào." Trong mắt Cố Bách Chu tràn đầy ý cười.

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi ngượng, tức giận đuổi người, " mau , tôi về tới nhà rồi mà."

      Cố Bách Chu cười nhìn , lời nào.

      "... phiền phức." Đỗ Kiêu Kiêu vừa oán giận vừa xoay người vào, "Tôi vào ngay đây, được chưa."

      Lúc đến cửa, Đỗ Kiêu Kiêu vẫn nhịn được quay lại nhìn, kết quả, người kia vẫn nhìn chằm chằm , Cố Bách Chu bị nhìn tới ngẩn người, nở nụ cười, giọng với Đỗ Kiêu Kiêu, "Kiêu Kiêu, ngủ ngon."

      biết Đỗ Kiêu Kiêu có nghe thấy , có điều, vừa rồi còn nhíu mày thế mà bây giờ, thả lỏng ra.

      Bây giờ tâm trạng rất tốt, Đỗ Kiêu Kiêu quyết định, ngày mai cỗ tiếp tục tìm Cố Bách Chu ăn chùa.

      Lấy chìa khóa ra, chưa kịp mở cửa, nghe thấy tiếng mở cửa.

      Người bên trong ngọt ngào reo lên, "Chị". Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày.

      Trong mắt Đỗ Khanh Khanh tràn đầy ngạc nhiên, "Chị, cuối cùng chị cũng về rồi!"
      Vui tới vậy sao? Tôi vẫn chưa chết đâu nhé. Khóe miệng Đỗ Kiêu Kiêu giật giật, vòng qua Đỗ Khanh Khanh, vào nhà.

      Vừa bước vào nhà, người đầu tiên nhìn thấy chính là người luôn nghĩ về ở kiếp trước —— Lâm Trí Hiên .

      Đỗ Kiêu Kiêu sững người, rồi mà, thể nào Đỗ Khanh Khanh lại vui vẻ như vậy, ra là Lâm Trí Hiên có mặt ở đây.

      "Chị, sao bây giờ chị mới về." Đỗ Khanh Khanh giả vờ vô ý , "Hồi nãy, em đứng ở cửa sổ thấy có người đàn ông đưa chị về."

      Đỗ Khanh Khanh tiếp tục hỏi, " ấy là bạn trai của chị sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu dừng bước, sâu xa nhìn ta. Đỗ Khanh Khanh bị nhìn vậy, trong lòng lập tức nhảy dựng, giống như gặp chuyện gì đó đáng sợ lắm vậy, ta vội vàng nhảy ra sau lưng Lâm Trí Hiên.

      Lâm Trí Hiên nhíu mày, "Kiêu Kiêu, đừng cứ bắt nặt Khanh Khanh hoài như vậy."

      Đỗ Kiêu Kiêu vừa nghe liền thấy tức giận đến bồn cười, từ lúc vào cửa tới giờ với Đỗ Khanh Khanh câu nào đâu, ngược lại, chính ta là người quấn lấy hỏi cái này hỏi cái kia, biết Lâm Trí Hiên thấy bắt nặt Đỗ Khanh Khanh ở đâu.

      "Tôi bắt nạt ta?" Đỗ Kiêu Kiêu cười cười.

      "Tôi có bắt nạt sao?" Đỗ Kiêu Kiêu nhìn Đỗ Khanh Khanh sau lưng Lâm Trí Hiên.

      Đỗ Khanh Khanh vội vàng lắc đầu, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại nổi lên tầng nước mắt, Lâm Trí Hiên vừa thấy, liền nhíu chặt mày, kéo Đỗ Khanh Khanh qua, bắt đầu trách mắng Đỗ Kiêu Kiêu, "Sao có thể uy hiếp ấy như vậy?"

      Trái tim Đỗ Kiêu Kiêu tê rần, ngạc nhiên nhìn người đàn ông che chở cho Đỗ Khanh Khanh, ra, trái tim của Lâm Trí Hiên thược về Đỗ Khanh Khanh rồi.

      đợi Đỗ Kiêu Kiêu lên tiếng, Đỗ Khanh Khanh giọng thút thít, "Chị ấy có uy hiếp em, là lỗi của Khanh Khanh, Trí Hiên, đừng mắng chị ấy."

      Nhìn bộ dạng miễn cưỡng nhận lỗi của Đỗ Khanh Khanh, trong lòng Lâm Trí Hiên càng lo lắng, ta vươn tay lau nước mắt cho ta, nhàng , "Em có lỗi."

      Xoay người lại, ta lạnh lùng , "Kiêu Kiêu, mau xin lỗi Khanh Khanh ."

      Đỗ Kiêu Kiêu nể mặt, "Dựa vào cái gì mà tôi phải làm vậy!"
      Lâm Trí Hiên thất vọng : "Khanh Khanh là em , sao có thể đối xử với ấy như vậy được?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cười nhạo, "Mẹ tôi chỉ sinh ra mỗi mình tôi, vậy em ở đâu mà chui ra được chứ."

      "Kiêu Kiêu!"
      "Chị..."

      Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh đồng thời lên tiếng, giống như Đỗ Kiêu Kiêu vừa làm chuyện tày trời gì đó vậy.

      "Tôi sai sao?" Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày.

      Lâm Trí Hiên thấp giọng : "Kiêu Kiêu, tôi vẫn cho rằng là người có hiểu biết."

      Đỗ Kiêu Kiêu vừa nghe được lời này, lập tức cười đến gập người, cười xong, lau nước mắt, , "Lâm Trí Hiên, cho tới bây giờ, Đỗ Kiêu Kiêu tôi đây cũng phải là người hiểu biết người khác, chẳng lẽ bây giờ mới biết sao?"

      Lâm Trí Hiên cau mày, ta biết Đỗ Kiêu Kiêu từ , kiêu căng, tùy ý làm bậy. Hồi , làm vậy là đáng , nhưng lớn rồi khác, thấy cứ tùy hứng như vậy, thực khiến người khác thể tức giận.

      Đỗ Khanh Khanh giọng sụt sùi, "Chị, em chỉ muốn chị tâm với em vài lời thôi mà."

      "Đỗ Khanh Khanh." Đỗ Kiêu Kiêu chán ghét nhìn ta, "Chẳng lẽ biết, hỏi đến vấn đề riêng tư của tôi sao?"

      "Chừng nào tôi về cũng phải được cho phép?"

      " ấy có phải bạn trai tôi hay , có liên quan gì tới sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu liên tục hỏi Đỗ Khanh Khanh, khiến ta quên cả khóc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn .

      "Đỗ Kiêu Kiêu!" Lâm Trí Hiên la lớn, " đừng có quá đáng!"
      "Tôi quá đáng?" Đỗ Kiêu Kiêu nhàng hỏi, "Tôi có quá đáng với mấy người sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu chỉ vào Đỗ Khanh Khanh, " ta! ta biết quan hệ giữa tôi và , thế mà lại cố ý hỏi về người đàn ông kia có phải bạn trai tôi trước mặt . Chuyện này quá đáng chắc?"

      "!" Đỗ Kiêu Kiêu chỉ vào Lâm Trí Hiên, đôi mắt ửng đỏ, "Tôi và lớn lên cùng nhau, chỉ vì ta, chỉ vì chuyện nhặt, mà lại mắng tôi, vậy chắc cũng quá đáng đâu nhỉ?"

      Lâm Trí Hiên cứng họng, đúng là vừa nãy ta chuyện bé xé ra to, nhưng... Đỗ Kiêu Kiêu có gì đó bình thường, giống trước đây.

      "Chị, em cố ý." Đỗ Khanh Khanh tới, nắm chặt cổ tay Đỗ Kiêu Kiêu, "Em chỉ muốn hiểu hơn về chị thôi mà."

      Nước mắt Đỗ Khanh Khanh dường như bao giờ cạn, ngừng tuôn ra.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn khuôn mặt ướt đẫm của ta, lập tức ghét bỏ hất tay ta ra, ai ngờ, chỉ vung cái, thế mà Đỗ Khanh Khanh lại té ngay xuống đất.

      "A!" Đỗ Khanh Khanh ngã xuống đất.

      Lâm Trí Hiên vội vàng đỡ ta lên. Đỗ Khanh Khanh nhào vào lòng ta, lớn tiếng khóc.

      Lâm Trí Hiên nhàng vỗ lưng Đỗ Khanh Khanh, giọng an ủi: "Khanh Khanh, sao, sao."

      Đỗ Khanh Khanh nghẹn ngào, " Trí Hiên, em đau."

      Lâm Trí Hiên vừa nghe thấy ta kêu đâu, liền vội vàng buông ra, nhìn khắp người Đỗ Khanh Khanh, "Đau ở đâu?"

      "Tay." Đỗ Khanh Khanh nâng bàn tay bị rách da lên cho Lâm Trí Hiên xem.

      "Woa, to đó." Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lẽo nhìn hai người tình chàng ý thiếp trước mặt.

      Lâm Trí Hiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, nghiêm túc : "Đỗ Kiêu Kiêu, đúng là tôi nhìn nhầm rồi."

      Lúc câu này, đôi mắt Lâm Trí Hiên chỉ có thất vọng khiến, Đỗ Kiêu Kiêu đau lòng thôi. nắm chặt hai tay, nhìn thẳng mặt Lâm Trí Hiên.

      "Đỗ Kiêu Kiêu, trước đây phải người như vậy." Lâm Trí Hiên nỏi.

      " sai rồi, tôi vẫn luôn như vậy." Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm mặt, "Đỗ Khanh Khanh bị thương đau lòng, vậy còn tôi, tôi bị thương làm gì hả?"

      Lâm Trí Hiên kinh ngạc, " bị thương khi nào?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cười lạnh, giơ cổ tay mình lên, cổ tay trắng nõn lại xuất hiệ vài vết xanh tím, thoạt nhìn hơi đáng sợ.

      "Nếu phải Đỗ Khanh Khanh cố ý làm tôi đau, cảm thấy, tôi hất ta ra sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu vừa dứt lời, Lâm Trí Hiên liền khiếp sợ nhìn Đỗ Khanh Khanh.

      Đỗ Khanh Khanh cũng vô cùng kinh ngạc, liên tục lắc đầu: "Chị, em có làm."

      Vệt nước mắt vẫn còn đọng lại mặt ta, nhìn qua rất đáng , đặc biết còn bị người khác hiểu lầm như vậy, càng khiếm người khác thêm đau lòng.

      "Chị, em cố ý mà..."

      Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn Đỗ Khanh Khanh, mặc cho ta có khóc đến cỡ nào, Đỗ Kiêu Kiêu cũng đứng yên bất động. Vì biết, nước mắt của Đỗ Khanh Khanh đáng tin.

      Đỗ Kiêu Kiêu tin, nhưng chắc gì Lâm Trí Hiên như vậy. Nhìn thấy Đỗ Khanh Khanh khóc tới đau lòng, ta do dự nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Kiêu Kiêu, tôi thấy Khanh Khanh cũng cố ý đâu."

      " ấy chỉ là thôi mà, sao có thể ra tay nặng như vậy được?"

      Nghe Lâm Trí Hiên vậy, sắc mặt Đỗ Kiêu Kiêu càng lúc càng lạnh hơn. Ai biết, nhưng Đỗ Khanh Khanh có thể đấy. Sức của Đỗ Khanh Khanh rất mạnh, nam sinh chắc cũng bằng ta, nhưng ta lại thích giả vờ yếu ớt, chiếm lấy cảm thông của người, nên lúc nào cũng ra vẻ mảnh mai.

      Chuyện này đều do Đỗ Kiêu Kiêu vô ý phát , kiếp trước, ta thường xuyên ra tay với Đỗ Khanh Khanh, lần đầu , nhưng càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì mỗi lần Đỗ Khanh Khanh cào , vết cào sâu hơn, còn đau hơn nữa.

      Nhưng Đỗ Khanh Khanh sợ Đỗ Kiêu Kiêu ra, vì ta hiểu ra Đỗ Kiêu Kiêu. là người trọng sĩ diện, nếu để người khác biết mình đánh lại Đỗ Khanh Khanh, vô cùng mất mặt.

      Kiếp trước, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy chuyện này rất mất mặt, còn giờ khác, từng chút từng chút vạch mặt Đỗ Khanh Khanh, muốn mọi người đều biết, Đỗ Khanh Khanh phải là đóa hoa sen cao quý thuần khiết.

      "Kiêu Kiêu, độ lượng, bỏ qua cho Khanh Khanh ." Lâm Trí Hiên đành lòng, nhìn Đỗ Khanh Khanh, ta lại vô cùng thương tiếc.

      Chó chết! Đỗ Kiêu Kiêu mắng thầm, vừa nãy còn thất vọng nhìn , thế mà bây giờ lại bắt rộng lượng bỏ qua cho Đỗ Khanh Khanh, sao trước kia lại phát người đàn ông này quá kinh tởm thế nhỉ.

      "Chị, em cố ý mà." Đỗ Khanh Khanh lại muốn tiếp tục nắm lấy cổ tay Đỗ Kiêu Kiêu.

      Dù sao, lúc xin lỗi phải nắm lấy tay đối phương, bất kể là ai, cũng thấy đó là lời xin lỗi chân thành.

      Đỗ Kiêu Kiêu giơ tay lên, né tránh tay Đỗ Khanh Khnah, híp mắt nhìn ta, nhàng : "Đỗ Khanh Khanh, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."

      Vẻ mặt áy náy của Đỗ Khanh Khanh lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, ta ôm lấy Đỗ Kiêu Kiêu, : "Chị, em rất mong chờ."
      tieunai691993, Màn Thầu, AChu40 others thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      t lại nhảy hố đây :037: ̣nh kiếm beta hả, có vài lỗi type đấy
      thực ra thì t khá thích thể loại trọng sinh, trả thù con bánh bèo bạch liên hoa (nếu k muốn nói là phát cuồng), nhưng cũng thích đọc lắm vì dễ tức ói máu mà k thể xông vào tát cho vài phát :die: chỉ thích lúc nữ chính trả thù thôi :v thật là mát lòng mát dạ
      nói chung là, mỗi chương đều dài hơn Ánh lửa, vất vả rồi, ́ lên :hoan ho::th_57:

    4. pé nhỏ kute

      pé nhỏ kute Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      42
      hok hieu sao co nguoi tro tren nhu the nua
      Bánh Đậu thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      @Winter Cảm ơn ủng hộ :th_41: Khi nào làm báo cáo thực tập xong t kiểm tra lại lỗi type :th_57:
      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :