1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 70 Ngoại truyện Cố Nhiễm.

      "Nô tài, sắp bị soán ngôi rồi..."

      Khương Hoán thấp giọng , làm hai má Cố Nhiễm đỏ bừng.

      "Cậu giỡn cái gì vậy?" Cố Nhiễm ra vẻ hào phóng : "Tôi còn muốn ăn táo nhé, chuyện với cậu nữa, tôi cúp đây."

      "Tiểu Nhiễm..." Khương Hoán lại gọi , "Chúng ta gặp nhau ."

      Cố Nhiễm trốn tránh muốn đáp lại, nhờ Đỗ Kiêu Kiêu ban tặng mà bây giờ chỉ cần nghe thấy giọng Khương Hoán là cảm thấy hơi kỳ kỳ rồi, chứ đừng gì tới gặp mặt.

      "Vậy, ờ...."

      Khương Hoán khẽ cười, "Tiểu Nhiễm, cậu sợ đúng ?"

      "Tôi sợ cái gì?!" nàng Cố vỗ bàn cái, "Thời gian, địa điểm, nhân vật, hết luôn , tới lúc đó bổn cung ta giá lâm."

      "Tám giờ tối nay, nhà của tô, chỉ có tôi và cậu thôi." Khương Hoán cười : "Nô tài xin đợi hậu nương nương đại giá."

      Cạch... Sau khi cúp điện thoại, Cố Nhiễm phì cười, phải sắp bị soán ngôi rồi à? Thế mà vẫn còn xưng nô tài.

      Chắc là Đỗ Kiêu Kiêu có thể hiểu được đây? Cố Nhiễm ôm ý nghĩ này tới nơi hẹn.

      Giống như Khương Hoán , đúng là chỉ có hai người bọn họ , nhưng khí hơi kỳ lạ phải.

      "Cậu kêu tôi tới đây làm gì?" Cố Nhiễm ném cái túi cho cậu, "Gần đây tôi bận lắm."

      nhìn đồng hồ tồn tại cổ tay, "Hồ sơ xếp cao như núi, cuộc hẹn này nọ nữa, tôi cho cậu năm phút đấy nhé."

      Khương Hoán cười , "Gần đây trong cung hơi túng thiếu, nên nương nương mới cố gắng ra ngoài làm việc sao?"

      "Cậu chết !" Cố Nhiễm nện cậu cái, "Có chuyện gì mau ."

      Khương Hoán ngừng cười, "Tiểu Nhiễm. Buổi sáng tôi đó."

      "Cái gì ?" Cố Nhiễm suy nghĩ gì liền .

      Khương Hoán nắm tay , dịu dàng nhìn , "Sắp bị soán ngôi, là đó."

      Cố Nhiễm bị cậu dọa run, "Chuyện đó, soán ngôi à, chuyện này cũng dễ hiểu thôi mà, soán ngôi soán ngôi, hay là cậu muốn làm hoàng hậu hả?"

      Khương Hoán nhíu mày, rồi nghiêm túc : "Tôi muốn làm hoàng thượng."

      "Vậy được!" Cố Nhiễm phản bác: "Nếu vậy tôi làm thái phi hả? được làm chôn người theo luôn à."

      "Tiểu Nhiễm." Khương Hoán nghiêm chỉnh, "Tôi đùa với cậu, tôi đó. Tôi thích cậu, muốn được quen với cậu."

      Cố Nhiễm lắp bắp , "Vậy , nhưng mà, nhưng mà chúng ta lớn lên cùng nhau mà."

      "Nên tôi thích cậu lâu rồi." Khương Hoán tiếp.

      "Ầy..." Cố Nhiễm biết trả lời cậu thế nào.

      Khương Hoán hỏi tiếp: "Vậy cậu thấy sao?"

      "Gì cơ? Thấy cái gì?" Cố Nhiễm giả ngu.

      Khương Hoán : "Tôi thích cậu... Cậu thấy thế nào?"

      Cố Nhiễm nhìn xung quanh cái, rồi nhảy lên ghế salon, mạnh mẽ : "Tôi... Tôi lên đây xem!"

      Khương Hoán qua cúi đầu nhéo mặt , cười : "Cậu là!"

      "Ha ha..." Cố Nhiễm cười ngây ngô với cậu.

      ---------------------------------------------------------------------------

      "Kiêu Kiêu." Cố Nhiễm giọng gọi Đỗ Kiêu Kiêu bên kia điện thoại.

      "Gì thế?" Đỗ Kiêu Kiêu thấp giọng , cho rằng Cố Nhiễm có bí mật kinh thiên động địa gì đó.

      Cố Nhiễm đột nhiên ngại ngùng biết nên mở miệng thế nào.

      " thôi." Đỗ Kiêu Kiêu giả vờ muốn cúp điện thoại.

      "Khương Hoán thích tớ, muốn qua lại với tớ, còn hỏi tớ thấy thế nào, nên tớ mới gọi hỏi cậu, cậu thấy thế nào?" Cố Nhiễm vội vàng hơi.

      Đỗ Kiêu Kiêu nghe tới mơ hồ, phải tự mình lập lại mới hiểu được ý của Cố Nhiễm.

      "Tớ thấy thế nào à? Tớ thấy cậu cứ đồng ý với cậu ấy luôn ." Đỗ Kiêu Kiêu đề nghị.

      "Vậy sao được!" Cố Nhiễm nghĩ gì lập tức từ chối, "Cậu biết thỏ ăn cỏ gần hang à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu lười biếng trả lời, "Con thỏ đói quá nên đành ăn luôn thôi."

      Cố Nhiễm dậm chân, "Nhưng cậu ta là Khương Hoán. Nếu con thỏ muốn ăn cậu ta sao đây?"

      " muốn ăn à...." Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ nghĩ rồi : "Vậy chết đói luôn nhé."

      "Dựa vào cái gì!" Cố Nhiễm phục , "Chẳng lẽ còn món khác sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu tức giận giải thích: "Cậu thấy con thỏ này ăn cây khác được à?"

      Cố Nhiễm ngại ngùng : "Tớ cũng biết, cỏ nhiều, nhưng tớ vẫn thể chọn được cây nào ngon cả."

      Đỗ Kiêu Kiêu đỡ trán, "Thỏ Cố, con thỏ ngốc, cậu cứ từ mà chọn nhé, lỡ mà Khương Hoán bị con thỏ khác ăn mất, đừng trách tớ báo trước."

      Cố Nhiễm khinh bỉ cười, sao có thể như vậy, Khương Hoán bị con thỏ khác ăn? tin.

      ngờ câu vô ý của Đỗ Kiêu Kiêu thành .

      Hôm nay, Cố Nhiễm và Phó Vũ Khiết ra ngoài uống trà, hai người trò chuyện lát tới chuyện Khương Hoán.

      Phó Vũ Khiết buồn bã, bởi vì Khương Hoán thành trạch nam rồi, bà sợ Khương Hoán ở vậy lâu quá, sau này tim được bạn

      Nghe xong, Cố Nhiễm chột dạ rụt đầu, cười ha hả : "Sao có thể vậy được? Dì Phó, Khương Hoán chỉ thích náo nhiệt thôi, chứ làm trễ nãi chuyện tìm bạn đâu dì."

      Phó Vũ Khiết vẫn buồn bã, "Dì chưa từng thấy nó tiếp xúc với đứa con nào khác ngoài con cả."

      "Vậy dì cũng đừng lo quá, chắc chắn cậu ta cũng có suy nghĩ cho riêng mình thôi..." Cố Nhiễm .

      Phó Vũ Khiết thở dài: "Thực ra dì chỉ sợ, nó thích con thôi."

      Cố Nhiễm ngẩn người, lắp bắp , ", thích?"

      "Con thử xem, có phải nó thích con trai ?" Phó Vũ Khiết lo lắng .

      Cố Nhiễm kinh sợ, "Sao có thể được?!"

      Phó Vũ Khiết thở dài hơi, " sợ vạn nhất, chỉ sợ vạn nhất, nếu nó thích đàn ông, dì cũng thể ngăn cản nó được."

      Cố Nhiễm hít hơi sâu, cam đoan với Phó Vũ Khiết: "Dì, nhất định Khương Hoán thích con , còn chuyện sao cậu ấy chuyện nhiều với con , là vì cậu ấy ít khi gặp con thôi... Đó."

      Phó Vũ Khiết : "Nếu vậy tốt rồi."

      .....

      "Cậu gì?! Khương Hoán xem mắt à!" Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ nhìn Cố Nhiễm.

      "Đúng vậy." Cố Nhiễm cau mũi lại, tức giận : "Hôm đó, dì Phó với tớ, dì ấy cảm thấy Khương Hoán là đồng tính, tớ mới an ủi là vì cậu ta ít gặp con thôi, nên dì Phó mới giới thiệu con cho cậu ta biết."

      Đỗ Kiêu Kiêu cúi xuống cười, "Con bé này đúng là tự làm bậy sống được mà."

      Cố Nhiễm tức giận : "Tớ gây nghiệt hồi nào hả? phải chỉ là xem mắt thôi à, có liên quan gì tới tớ đâu?!"

      "Vậy cậu tức giận cái gì?" Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười xấu xa: "Hình như tớ thấy có người ghen phải..."

      "Ghen, ghen cái gì!" Cố Nhiễm lo lắng thôi, "Tớ thích cậu ta đâu, cậu đừng đùa lung tung."

      "Được được được, cậu thích cậu ấy, thôi." Đỗ Kiêu Kiêu buông tay, "Vốn tớ còn định dẫn cậu xem đối tượng xem mắt của Khương Hoán, nhưng thấy cậu như vậy, hay là thôi nhé."

      "Này! Cậu chờ chút, Đỗ Kiêu Kiêu! Tớ chung với cậu..."

      "Chúng ta tới đây làm gì vậy..." Cố Nhiễm nhìn tách trà trước mắt, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

      Đỗ Kiêu Kiêu lạnh nhạt ngồi xếp, "Nghe này biết đàn tranh, người ta trang nhã vậy kia mà, cậu biết cái gì, ở đây là quá hợp với khí chất của người ta rồi.

      Tiếng đàn bay lượn ra ngoài, trong lòng Cố Nhiễm càng lúc càng bình tĩnh .

      "Cậu thử xem, Khương Hoán thích những người có khí chất thế này à?"

      Mắt Đỗ Kiêu Kiêu thèm mở ra, "Tớ biết cậu ấy có thích khí chất này hay , tớ chỉ biết là, tớ rất thích. này đàn nghe hay ."

      Cố Nhiễm nóng nảy, "Cậu xem, lỡ Khương Hoán thích ta sao đây, tớ thể nghe cái thanh này hằng ngày được."

      Đỗ Kiêu Kiêu mở mắt, cười với ấy, "Khương Hoán với người ta thôi, ngày nào cũng đánh đàn cho cậu nghe làm gì?"

      "Tớ...tớ, tớ qua chơi được à?!" Cố Nhiễm nóng nảy, "Hơn nữa tớ và cậu ta cũng quen nhau từ , khó tránh gặp mặt nhau."

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng thèm châm chọc lời dối 'dởm' của .

      tiếng sau, Cố Nhiễm lại theo Khương Hoán tới rạp phim.

      "Bọn họ xem phim kìa." Cố Nhiễm khoác tay Đỗ Kiêu Kiêu, oán hận nhìn hai người cầm vé đằng trước.

      " vậy còn xem phim kinh dị!" Cố Nhiễm kinh sợ .

      ấy hoàn toàn biết mình dùng quá sức, khiến Đỗ Kiêu Kiêu đau tới nhíu mày lại.

      "Có sao đâu." Đỗ Kiêu Kiêu kéo tay Cố Nhiễm ra, thản nhiên mua hai vé xem phim.

      Chỗ ngồi của hai cách Khương Hoán và kia xa. Nhưng chỉ có thể nhìn thấy mỗi cái ót.

      Cố Nhiễm nhìn chằm chằm bọn họ, kia nghiêng đầu gì đó với Khương Hoáng, 'bộp', bóp bể hộp bắp rang trong tay.

      Đúng lúc đó, trong phim xuất cảnh bạo lực.

      Mọi người xung quanh hoảng sợ nhìn Cố Nhiễm.

      Xem phim kinh dị mà còn 'đồng cảm' được, mẹ ơi, này đáng sợ quá.

      Đỗ Kiêu Kiêu vỗ lưng Cố Nhiễm : "Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu nhìn cậu xem... Bây giờ cậu còn ra thể thống gì ."

      Cố Nhiễm nghiến răng nghiến lơi, "Nếu tớ xem phim kinh dị với khác, cậu phải làm sao?"

      " ta dám!" Giọng của Đỗ Kiêu Kiêu tàn khốc.

      Nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh dần, "Tớ và cậu là người , cậu và Khương Hoán cùng lắm chỉ là bạn bè mà thôi. Hai chuyện này đâu có giống nhau."

      "Bọn tớ là thanh mai trúc mã đấy nhé." Cố Nhiễm nhắc lại.

      "Được được được. Thanh mai trúc mã." Đỗ Kiêu Kiêu sâu xa : "Vậy xin hỏi cây mơ, ngựa tre của cậu bị con thỏ khác ăn mất, vậy cậu làm sao đây?"

      "Làm sao à?" Cố Nhiễm cắn nát hột bắp rang, oán hận : "Bắt về chứ ăn chứ gì!"

      Cuối cùng, tiểu thư đàn tranh trang nhã kia bao giờ lên sàn nữa.

      Khương Cỏ được ăn cười ngu ngốc trong gió, thở dài, mẹ cậu đúng là cao tay.

      Đương nhiên, công lao của diễn viên quần chúng Đỗ Kiêu Kiêu thể tinh được.
      Màn Thầu, tieunai691993, lonkon9510 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 71 Ngoại truyện Đỗ Khanh Khanh.
      Tuổi thơ của Đỗ Khanh Khanh chỉ có hai màu đen trắng.

      Đối với ta mà , hai chữ này cũng chỉ là tô cho đẹp mà thôi. Giai đoạn trưởng thành của thể gọi là tuổi thơ.

      Trong trí nhớ của ta, ta chưa từng gặp ba mình lần. Nên ta hiểu, nhân vật ba này, là thành viên quan trọng trong gia đình.

      Tiểu học, lớp ba, giáo dạy làm văn.

      Đề bài là --------- Người ba kính của em.

      Đỗ Khanh Khanh hiểu, ta ngoan ngoãn chạy tìm giáo hỏi: " ơi, ba là gì vậy ạ?"

      giáo trẻ tuổi rất ấn tượng với ít này, nên chỉ thương tiếc sờ đầu ta, "Vậy Khanh Khanh kể về mẹ nhé. Viết về người mẹ thân của em ."

      giáo phát lúc nghe được chữ, ta hơi run lên.

      Đỗ Khanh Khanh cầm giấy nhìn, biết phải viết thế nào.

      Mẹ thân ?

      'Cọt kẹt..."

      Cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, Đỗ Khanh Khanh vội vàng dọn dẹp bài tập, cuộn người nằm giường.

      Nhưng lần này hành động của ta quá chậm, Lê Thanh vừa vào cửa liền thấy Đỗ Khanh Khanh lăn qua lăn lại.

      Mới bị chọc tức ở thành phố Z về, bà ta kéo Đỗ Khanh Khanh giả vờ ngủ phen.

      "Mẹ..." Đỗ Khanh Khanh sợ hãi nhìn bà ta.

      Lê Thanh thấy liền nhớ tới con của Ôn Nhã ở thành phố Z, bé kia kiêu ngạo bao nhiêu, con mình lại tự ti bấy nhiêu.

      Bà ta vô cùng hận, cầm lấy cây gậy bên cạnh, đánh lên người Đỗ Khanh Khanh.

      "Ai cho mày nhìn tao như vậy hả, lá gan của mày thể to hơn chút à, vừa nhìn biết mày chỉ là sinh mệnh nghèo trời sinh rồi! đứa ti tiện! Mày thử xem, mày làm được gì hả? Sau này mày muốn làm ăn mày lắm đúng ?!"

      Đỗ Khanh Khanh đau đớn nhíu mặt, nhưng dám kêu rên tiếng, ngay cả nước mắt cũng dám rơi.

      Bởi vì, nếu khóc, mẹ ta càng đánh ta mạnh bạo hơn.

      Nụ cười ấm áp của giáo lên trước mặt.

      Khanh Khanh viết về người mẹ thân của mình nhé...

      Đỗ Khanh Khanh cắn chặt môi.

      Hôm sau, các bạn học trong lớp ai cũng ào ào lấy bài viết của mình, kiêu ngạo như hoàng tử công chua, đứng bục giảng, dùng giọng sắc bén kể về người ba kính của mình.

      Đến phiên Đỗ Khanh Khanh, ta ráng chịu cơn đâu người chậm chạp lên bục giảng.

      "Tớ... Thân , mẹ..."

      bạn học phía dưới giơ tay lên, cắt đứt bài thuyết trình của ta.

      giáo mỉm cười bảo bạn học kia hỏi thắc mắc của mình.

      " ơi, vì sao đề của Đỗ Khanh Khanh lại giống với bọn em?"

      giáo tươi cười, rồi dịu dàng : "Bởi vì Khanh Khanh muốn viết về mẹ mình hơn."

      "Tại sao vậy ?" Bạn học hỏi.

      "Bởi vì mẹ bạn ấy tốt lắm đó...."

      Đỗ Khanh Khanh cắn môi, ta nắm chặt bài văn bỏ trống trong tay, thấy giáo và bạn học ai cũng chờ đợi. chậm rãi mở miệng.

      "Mẹ tớ, là người dịu dàng lương thiện, tớ rất bà..."

      --------------------------------------------

      Mười lăm tuổi, lần đầu tiên ta nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu, Lê Thanh muốn dẫn gặp ba mình, nên Đỗ Khanh Khanh mới tò mò theo.

      là dẫn gặp cha ruột của mình, nhưng ra chỉ lén lút nhìn nhà ba người hạnh phúc kia.

      ta thấy bằng tuổi mình, kiêu ngạo, như công chúa.

      Cả người dường như cũng sáng bừng lên.

      Đỗ Khanh Khanh nhìn tới trợn mắt.

      Lê Thanh khinh thường hừ tiếng, "Nhìn , mày biết mày khác người ta chỗ nào chưa? Cả ngày cứ trứng cái bản mặt đau khổ, mày muốn cho ai xem đây?!"

      Những lời của Lê Thanh bị gió cuốn , lọt tai Đỗ Khanh Khanh câu nào.

      Đỗ Khanh Khanh thừa dịp Lê Thanh nơi khác làm việc, lén lút tới gần bằng tuổi kia.

      ta lấy hết can đảm tới gần , muốn được chào hỏi với đó. Nhưng nhìn thấy người kia xinh đẹp gọn gàng, ta lại phải nhìn lại cơ thể dơ bẩn của mình.

      Đột nhiên Đỗ Khanh Khanh xấu hổ.

      Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được loại cảm giác này.

      Từ bị Lê Thanh chửi đánh, ta quan tâm tới cách người khác nhìn mình thế nào, như Lê Thanh , ta đúng là ngươi ti tiện, mặc kệ người ta giẫm đạp mình tới đâu, ta cũng đau ngứa.

      Nhưng trước mặt này, Đỗ Khanh Khanh đột nhiên mất tự nhiên.

      ta cầm áo khoác rách nát của mình, cắn môi che trước người.

      Đỗ Kiêu Kiêu tới mua cốc kem, đột nhiên thấy có người che trước mặt mình, cầm cốc kem lướt qua người đó.

      Đỗ Khanh Khanh thấy sắp phải , bất chấp xấu hổ, nắm tay Đỗ Kiêu Kiêu buông.

      Bàn tay bẩn thỉu của ta và cổ tay trắng noãn của Đỗ Kiêu Kiêu khác nhau ràng.

      Đỗ Kiêu Kiêu bị ta nắm tay, nhíu mày, biết này muốn gì.

      Sau khi nhìn người trước mặt chút, Đỗ Kiêu Kiêu chợt hiểu, quơ quơ cốc kem trong tay, hỏi kia: "Cậu muốn ăn kem à?"

      Đỗ Khanh Khanh chưa kịp nghĩ phải chuyện thế nào, thình lình bị hỏi câu.

      ta lắp bắp nên lời, sợ Đỗ Kiêu Kiêu mất kiên nhẫn, nên chỉ hừ tiếng bằng mũi.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn , bỗng nhiên muốn đùa người ta chút, nên giơ cốc kem cao, cười hỏi: "Muốn ăn ? Muốn ăn ..., gọi 'chị' tiếng nào."

      Đỗ Khanh Khanh ngơ ngác nhìn nụ cười của , chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      ta sững sờ gọi, "Chị..."

      Cuối cùng Đỗ Kiêu Kiêu cũng hài lòng, rộng rãi nhét cốc kem vào tay Đỗ Khanh Khanh, "Cầm , tô nhé."

      Sau khi thỏa mãn thú vui của mình, Đỗ Kiêu Kiêu liền chạy mất, để lại mình Đỗ Khanh Khanh ngây ngốc đứng đó, cầm cóc kem dâu trong tay.

      Ăn hết cốc kem, Đỗ Khanh Khanh cúi đầu liếm chất lỏng còn sót lại trong tay.

      Ngọt, ngọt tới tận lòng.

      Sau đó Đỗ Khanh Khanh mới biết được, kêu ta gọi 'chị', là chị của ta.

      Đây là cảm giác gì nhỉ, Đỗ Khanh Khanh cảm thấy cuối cùng, thượng đế cũng cho người tới mở cánh cửa u ám của ta ra.

      Đương nhiên, ta cũng biết ý nghĩa gia đình hạnh phúc của mình và Lê Thanh là thế nào.

      Lê Thanh tận lực phá hỏng nhà ba người, Đỗ Khanh Khanh thờ ơ lạnh nhạt.

      Nhìn nụ cười tươi tắn mặt của Đỗ Kiêu Kiêu, ta bắt đầu ghen tị.

      Nếu mình thể làm cười như vậy, cứ để mọi người xung quanh làm cười như thế .

      Ngày đầu tiên tới Đỗ gia, ta sợ hãi đứng sau lưng Lê Thanh, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Đỗ Kiêu Kiêu. Lúc nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu đau lòng muốn chết, rốt cuộc, ta cũng nở nụ cười, im lặng lên tiếng chào hỏi Đỗ Kiêu Kiêu.

      Chị... Cuối cùng chúng ta lại gặp mặt rồi.

      -----------------------------------------

      Theo dõi Đỗ Kiêu Kiêu lâu như vậy, đương nhiên Đỗ Khanh Khanh biết Đỗ Kiêu Kiêu có người trong lòng, ta là Lâm Trí Hiên.

      Đỗ Khanh Khanh ghen tỵ muốn nổi điên.

      Chị lại thích người như vậy.

      ta thấy mối quan hệ của Lâm Trí Hiên và Đỗ Kiêu Kiêu càng ngày càng tốt đẹp, nụ cười hạnh phúc lại xuất .

      Sao có thể như vậy được!

      Sắc mặt Đỗ Khanh Khanh u ám, ta bắt đầu thử câu dẫn Lâm Trí Hiên.

      Nếu người đàn ông này chịu nổi hấp dẫn, vậy ta có tư cách gì mà Đỗ Kiêu Kiêu ưu ái tới vậy.

      ngoài dự liệu của Đỗ Khanh Khanh, Lâm Trí Hiên cắn câu.

      ta dối trước mặt Lâm Trí Hiên, bôi đen hình tượng của Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng ngờ Lâm Trí Hiên lại tin hết thảy.

      Loại đàn ông này, Đỗ Khanh Khanh phì cười, có lợi ích gì đây?

      ta vừa chơi trò mập mờ với Lâm Trí Hiên, vừa nghĩ tới vẻ mặt tuyệt vọng của Đỗ Kiêu Kiêu khi biết chuyện này.

      Trong giai đoạn trưởng thành, chỉ có mỗi bóng ma làm bạn với .

      Đỗ Khanh Khanh quá quen với nhất cử nhất động của Đỗ Kiêu Kiêu, từng vẻ mặt, từng hành động, ta nắm trong lòng bàn tay.

      Nhưng ngày nọ, đột nhiên Đỗ Kiêu Kiêu thay đổi.

      vẫn là Đỗ Kiêu Kiêu ngạo mạn, chỉ là càng chói mắt thêm thôi.

      Thấy Lâm Trí Hiên thèm quan tâm tới Đỗ Kiêu Kiêu, Đỗ Khanh Khanh thầm cười trộm, đúng như ta nghĩ, loại đàn ông này, sao có thể xứng với chị được.

      Nhưng Đỗ Khanh Khanh tin, Đỗ Kiêu Kiêu Lâm Trí Hiên liều mạng như vậy, sao đột nhiên thích ta nữa?

      Vì vậy ta càng mạnh tay, cố ý cho Đỗ Kiêu Kiêu thấy mình và Lâm Trí Hiên mập mờ.

      Thuận tiện cống hiến cơ thể mình luôn.

      Có gì ghê gớm đâu. Đỗ Khanh Khanh thờ ơ nghĩ, chỉ cần Đỗ Kiêu Kiêu tuyệt vọng với Lâm Trí Hiên, ta làm cái gì cũng được.

      Thử kiểm tra, kết quả đúng là làm người khác vô cùng hai lòng, Đỗ Kiêu Kiêu vô tình với Lâm Trí Hiên, nhưng đột nhiên Cố Bách Chu lại xuất .

      Chị đúng là lúc nào cũng ngoài dự đoán của mọi người, Đỗ Khanh Khanh nghĩ, mình sắp thể nhìn thấy được ta nữa rồi.

      Thừa dịp viếng Ôn Nhã, ta muốn Đỗ Kiêu Kiêu nếm lại mùi vị tuyệt vọng chút.

      Mọi thứ đều theo dự liệu của ta, nhưng kết cục đúng là ngoài tưởng tượng.

      ta hề cam lòng, chỉ hơi oán hận, và khổ sở.

      Đỗ Khanh Khanh hiểu mình, nhưng ta chấp nhận này. Đỗ Kiêu Kiêu vì muốn thoát ta, mà tự tay tống ta vào tù giam.

      Những ngày tháng trong tù vô cùng gian khổ.

      Những ở đây ưa gì ta, ta cũng chẳng muốn tiếp xúc với bọn họ làm gì, nếu có đánh nhau, người bị thương chỉ có mình ta.

      Lúc đầu, ta điên cuồng muốn ra ngoài trả thù Đỗ Kiêu Kiêu, muốn cả đời này bao giờ thoát được ta.

      Nhưng sau đó ta dần dàn bình tĩnh lại.

      Mỗi ngày ta, thả lỏng người, nhớ lại những đoạn thơi gian ngắn của mình và Đỗ Kiêu Kiêu.

      ta giật mình nhớ lại, lúc viếng Ôn Nhã, ta quỳ gối trước mộ phần Ôn Nhã. Lúc đó, Đỗ Kiêu Kiêu nắm cổ tay ta lâu.

      Vậy là ta qua đoạn đường dài nhất trong cuộc đời mình.

      Lúc đầu là em giữ chặt chị, kết thúc là chị giữ chặt em buông.

      Vậy cũng tốt, có đầu có đuôi, có tiếc nuối.

      HOÀN NGOẠI TRUYỆN
      --------------------------------------------------------------

      Truyện hoàn rồi:yoyo14: Cảm ơn các bạn ủng hộ mình suốt thời gian qua :yoyo45::yoyo55:
      Last edited: 11/10/16

    3. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Đừng là Đỗ Khanh Khanh có bệnh luyến tỷ vs Đỗ Kiêu Kiêu
      only HongTrâu thích bài này.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      thả bom ghê quá, thả phát hết luôn truyện :v cơ mà hơi tiếc cho ĐKK nhể

    5. AikoNguyen

      AikoNguyen Active Member

      Bài viết:
      162
      Được thích:
      215
      :yoyo55::5:năng suất quá vèo cái thấy hoàn rồi, nhưng cũng hơi tiếc, hẹn gặp editor trong những dự án tiếp theo:2one:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :