1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 65

      Đỗ Kiêu Kiêu hiểu gì bị Cố Bách Chu kéo lên xe.

      "Chuyện gì vậy? ba em sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hiểu.

      Cố Bách Chu giải thích: " cảm thấy ba em có thể ra tay với Lê Thanh."

      Đỗ Kiêu Kiêu hoảng sợ, " thể nào..."

      Đỗ Hồng Bân là người rất lý trí, bao giờ xúc động như vậy, nhưng nhìn thấy Cố Bách Chu nghiêm túc như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu cũng phải chắc chắn theo.

      "Chẳng lẽ ông ấy muốn trả thù cho mẹ à?" Đỗ Kiêu Kiêu lẩm bẩm , trong lòng tin.

      Cố Bách Chu lái xe rất nhanh, bao lâu sau tới trước cửa công ty của Đỗ Hồng Bân.

      Đỗ Kiêu Kiêu dẫn Cố Bách Chu vào thang máy lên tầng 8, thẳng vào phòng làm việc của Lê Thanh.

      Thấy văn phòng vẫn sáng đèn, Đỗ Kiêu Kiêu thở phào hơi, sau đó tiếng thét chói tai từ phòng làm việc khiến tim lơ lửng.

      Chuyện gì xảy ra?

      Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Bách Chu liếc nhau cái, sau đó vào phòng làm việc của Lê Thanh.

      Đỗ Kiêu Kiêu bị cảnh tượng trong chăn dọa sợ ngây người.

      Lê Thanh đau đớn bị Đỗ Hồng Bân bóp cổ, hai tay vùng vẫy trong trung. Mà khuôn mặt Đỗ Hồng Bân đỏ lên, trán nổi đầy gân xanh, có thể biết ông mạnh tay thế nào.

      Cố Bách Chu nhanh chóng tách bọn họ ra.

      Đỗ Hồng Bân đỏ mắt muốn buông, nhưng đấu lại Cố Bách Chu, sức lực tay dần, cuối cùng buông hẳn Lê Thanh ra.

      Lê Thanh ngã xuống đất, sống sót sau tai nạn thở hổn hển.

      "Cứu, cứu với..." Bà ta khó khăn kêu cứu.

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, nhìn Lê Thanh dưới đất. Rồi quay sang nhìn con dao gọt hoa quả bụng bà ta, quần áo cũng nhiễm màu máu đỏ.

      Cố Bách Chu cũng quay sang nhìn, vẻ mặt lập tức biến sắc.

      Đỗ Hồng Bân quát: " được cứu bà ta!"

      Cố Bách Chu sũng sờ, nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu nắm chặt tay.

      nhìn Lê Thanh đau khổ hấp hối đất. Dường như mơ thấy cảnh tượng này rất nhiều lần, chỉ cần đá cước thôi cũng có thể nghiền nát mọi hy vọng của Lê Thanh.

      Bây giờ ngay lúc Lê Thanh giãy giụa giữa ranh giới sống chết, ý nghĩ xuất trong đầu .

      Đỗ Kiêu Kiêu gục đầu xuống, đôi mắt che giấu, dưới cái nhìn sắt bén của Đỗ Hồng Bân, : " mang bà ta xuống dưới ."

      "Con!" Đỗ Hồng Bân đứng dậy muốn ngăn cản Cố Bách Chu lại.

      Đỗ Kiêu Kiêu : "Cứ mang , đừng để ý tới ông ấy."

      Đỗ Hồng Bân đành trơ mắt nhìn Cố Bách Chu mang bà ta .

      "Vì sao?" Giọng khàn khàn của Đỗ Hồng Bân vang lên trong phòng làm việc.

      Đỗ Kiêu Kiêu bình tĩnh : "Đúng là tôi rất hận Lê Thanh, nhưng tôi muốn để bà ta dễ dàng được giải thoát như vậy."

      Lúc chết mẹ rất đau khổ, vậy Lê Thanh phải nhận lại gấp đôi.

      Đỗ Hồng Bân cúi đầu gì.

      Trước khi , Đỗ Hồng Bân nhìn ông cái, thấy được khuôn mặt của ông, chỉ thấy giọt nước mắt chảy dài mặt ông rồi rơi xuống đất.

      phì cười tiếng, rồi xoay người rời .

      Lúc Lê Thanh được đưa vào bệnh viện, bà ta lâm vào hôn mê, Cố Bách Chu cũng đưa bà ta vào bệnh viện chính quy, mà chỉ đưa vào bệnh viện tư nhân.

      Hạ Viễn bị cuộc điện thoại của Cố Bách Chu đành phải mở cửa phòng khám, sau đó đặt Lê Thanh lên băng ca mang phẫu thuật.

      "Tớ này, lần sau cậu đừng giục tớ nữa nhé, bà này có chết được đâu. Cậu xem, cậu giục tớ tới nỗi tớ quên mang giày luôn rồi này." Hạ Viễn đưa chân mang dép của mình lên.

      Cố Bách Chu lạnh lùng nhìn, "Đừng nhảm nữa, cứu người ."

      "Được được được." Hạ Viễn lắc đầu, "Ông đây so đo với cậu nữa."

      "Cậu ra ngoài trước ."

      Cố Bách Chu ròi, Hạ Viễn tập trung vào Lê Thanh, vẻ mặt ta đột nhiên nghiêm túc, vô lại như khi ở cùng với Cố Bách Chu, bây giờ ta như bác sĩ thụ, nhin cực kỳ nghiêm chỉnh.

      ta lấy con dao người Lê Thanh ra ngoài.

      Lê Thanh bị đâm ngay bụng, may là đụng tới nội tạng, Hạ Viễn cầm máu cho bà ta, rồi khâu vết thương lại.

      Lúc phẫu thuật, có lẽ Lê Thanh cảm thấy đau, nên giọng hừ hừ, mày cũng nhíu lại.

      Hạ Viễn ngạc nhiên kêu lên, "Chao ôi, dùng thiếu thuốc tê rồi."

      Rồi lại lẩm bẩm , "Quản khỉ gió..."

      Lúc Đỗ Kiêu Kiêu tới nơi, Cố Bách Chu đứng ngoài phòng khám đợi .

      "Lê Thanh đâu?" qua hỏi.

      Cố Bách Chu dẫn vào, "Hạ Viễn làm phẫu thuật cho bà ta."

      Đỗ Kiêu Kiêu ồ tiếng, "Cứu được à?"

      Cố Bách Chu gật đầu, "Hạ Viễn chết được đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu yên tâm.

      Hạ Viễn là bạn thân của Cố Bách Chu, từ sống trong đại viện, nghe Cố Bách Chu lúc còn ta cũng hơi phóng túng, lớn lên lại lưu manh.

      Nhưng ngờ lại học y học lâm sàng, vậy còn vừa du học về.

      Cố Bách Chu y thuật của Hạ Viễn khá tốt, rất nhiều bệnh viện muốn có được ta, nhưng ta muốn, tự mở phòng khám sống qua ngày.

      Lần này, thuốc của Trần Gia Lạc bị đổi, cũng do Hạ Viễn cung cấp.

      "Cố Bách Chu." Đỗ Kiêu Kêu nhàng gọi .

      "Hả?"

      "Sao lại muốn ngăn ba em lại?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      Cố Bách Chu nở nụ cười, trong mắt hiểu , " biết em thể bỏ chú Đỗ được."

      Đỗ Kiêu Kiêu xoắn tay, , "Ai bảo em bỏ được."

      Cố Bách Chu ôm vào lòng, dựa vào vai , " sợ em khó chịu, dù sao ông ấy cũng là ba em."

      Đỗ Kiêu Kiêu đánh cái, " đúng là đáng giận, em tha thứ cho ông ta đâu."

      "Được rồi, tha thứ." Cố Bách Chu cưng chiều theo.

      "Em chỉ cam lòng mà thôi..." Đỗ Kiêu Kiêu vùi vào lòng , buồn bực : "Nếu ông ta giết Lê Thanh, ông ta cũng xong rồi. Kết quả như vậy quá lợi cho ông ta, dựa vào cái gì mà ông ta lại dùng cách này để chuộc tội."

      Cố Bách Chu gì, vuốt ve tóc , làm Đỗ Kiêu Kiêu từ từ thả lỏng cơ thể.

      "Khụ." Hạ Viễn vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, ánh mắt chợt lóe lên.

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy ta tới, liền vội vàng đẩy Cố Bách Chu ra, mặt đỏ bừng nhìn Hạ Viễn: "Sao rồi?"

      Hạ Viễn cởi bao tay ra, thờ ơ , "Chắc cũng sống được vài chục năm ấy chứ."

      ...

      Đỗ Kiêu Kiêu cho ta biết, Lê Thanh phải ngồi tù và bị xét xử, nên chắc cũng sống lâu vậy đâu.

      "Khi nào bà ta tỉnh lại?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      Hạ Viễn quăng bao tay vào thùng rác, "Mấy tiếng nữa thôi, đợi thuốc gây mê hết tác dụng là được."

      đến thuốc gây mê Hạ Viễn hề chột dạ, cây ngay sợ chết đứng, để Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ cuộc phẫu thuật này thành công.

      Chỉ có Cố Bách Chu nhàn nhạt liếc ta cái, nghe thấy tiên kêu đau đớn của Lê Thanh khi đợi ở bên ngoài.

      Hạ Viễn cười vô lại, "Sao, giúp cậu rồi mà cậu cũng chịu bữa cơm à."

      Cố Bách Chu cười như nhìn ta, "Cậu muốn ăn gì?"

      "Cứ tùy tiện ." Hạ Viễn ngồi dựa vào ghế, "Cậu cứ tùy tiện làm chút mười tám món cho tớ trước ."

      "Hả?"

      Hạ Viễn trêu ghẹo Cố bách Chu, "Cậu đừng giấu, tớ biết cậu học nấu ăn rồi, nghe còn nấu rất ngon nữa."

      "Vậy tớ mang nguyên liệu nấu ăn nhé." Ánh mắt Cố Bách Chu mang theo ý cười.

      "Lấy lấy ." Hạ Viễn vẫn chưa hiểu ý của lắm, tới khi thấy Cố Bách Chu cầm lấy vật xét nghiệm mang , ta mới kêu rên, "Đại gia, tớ sai rồi, tớ sai rồi... Ôi! Cậu bỏ trái tim lại xuống cho tớ được ?"

      Có thể Hạ Viễn nhìn đàng hoàng tí nào, nhưng ta người đáng tin cậy.

      Mấy tiếng sau, Lê Thanh tỉnh lại.

      Bà ta cố gắng mở mắt ra, nhìn ánh sáng trần nhà, đôi mắt bà ta hơi đau.

      Bà ta ở đâu đây? Bệnh viện sao?

      Đầu Lê Thanh còn cứng ngắt thể cử động được, nên bà ta đành đảo mắt xem xét căn phòng lạ này.

      'Cạch..."

      Cửa phòng mở ra, Lê Thanh muốn ngồi dậy xem ai vào, nhưng bây giờ cả người bà ta đều vô lực, thể ngồi dậy được.

      Người kia nhàng tới cạnh giường bà ta.

      Là Đỗ Kiêu Kiêu.

      Lê Thanh trừng mắt, hoảng sợ nhìn .

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn xuống bà ta, "Bà tỉnh rồi à..."

      Giọng của vô cùng bình tĩnh, thể nghe được có ý tốt hay xấu.

      Lê Thanh thở hộc hộc, gắng sức lắm mới được câu.

      "... muốn, gì..."

      Đỗ kiêu Kiêu mỉm cười, "Tôi còn muốn gì nữa đây? Lê Thanh, tôi muốn bà sống khỏe mạnh, ở đây cảm nhận cảm giác tuyệt vọng đau khổ khi mà mẹ tôi sắp mất."

      Con ngươi của Lê Thanh rụt lại, bà ta đỏ mặt muốn đứng lên, Đỗ Kiêu Kiêu bà ta xuống lại.

      "Bà cứ ở lại đây ." Đỗ Kiêu Kiêu nhàng , "Đợi bà khỏe lại, tôi bất ngờ cho bà."

      Thuốc vừa hết tác dụng, Lê Thanh có sức để phản kháng, bà ta đành để mặc muốn làm gì làm.

      Đỗ Kiêu Kiêu cột bà ta giường, làm bà ta dù có mạnh khỏe tới đâu cũng chạy khỏi.

      "Đỗ Kiêu Kiêu!" Lê Thanh cực kỳ tức giận, trong mắt bà ta đầy oán hận, "... Rốt cuộc là muốn gì đây?!"

      "Lê Thanh ơi Lê Thanh, bà có biết năm đó lúc Lê Hằng bắt cóc tôi, ta cũng thường xuyên cột tôi thế này giường đây." xong, Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười, "Tôi cảm thấy cách này rất tốt. Ít ra tôi chắc chắn thể chạy trốn được."

      Lê Thanh vô cùng sợ hãi, do dự : "Tôi cảnh cáo ... mau thả tôi ra, nếu , đợi tới lúc tôi thoát được, tôi nhất định bỏ qua cho đâu."

      "Ai tha cho ai chưa đâu nhé?" Đỗ Kiêu Kiêu khinh thường nhìn bà ta, "Bà đợi làm bạn với Đỗ Khanh Khanh . Hai mẹ con cùng ở tù cũng tốt đó, bà thấy sao?"

      Lê Thanh cảm nhận được còng tay lạnh lẽo cổ tay, trong lòng cũng lạnh theo.

      " , đâu." Bà ta thào : " có bằng chứng."

      "Bằng chứng?" Đỗ Kiêu Kiêu phì cười, "Bà nghĩ Trần Gia Lạc tình nghĩa tới nỗi, khai bà ra sao?"

      Lê Thanh bị vùi hãm trong suy nghĩ của mình, bà ta tin Trần Gia Lạc phản bội mình, ràng bà ta nắm thóp của ông ta, sao ông ta lại dám làm vậy?

      Đỗ Kiêu Kiêu muốn nhiều với bà ta, thấy Lê Thanh sa sút như vậy, hài lòng ra ngoài.

      Hạ Viễn lười biếng dựa vào cửa, "Sao nhân cơ hội này xử lý bà ta luôn ?"

      ta cũng biết chuyện của Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, "Sao tôi phải mạo hiểm làm thịt bà ta chứ?"

      kín đáo : "Tôi muốn quang minh chánh đại làm bà ta biến mất."

      Hạ Viễn cong mắt cười, lúm đồng tiền mặt lúc lúc , "Hai ngày nữa, tôi trị khỏi hoàn toàn vết thương của bà ta cho ."

      Đỗ Kiêu Kiêu khách sáo với ta: "Làm phiền rồi."

      Hạ Viễn khoát tay, "Chuyện này có gì đâu? Chỉ cần lúc Cố Bách Chu vào bếp, cứ thuận tiện gọi tôi tới ăn ké là được rồi."

      ta xoa tay như tên lưu mạnh, : "Tôi còn chưa được thưởng thức tay nghề của thằng nhóc kia nữa."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngại ngùng, "Lần sau nhất định gọi tới."

      Cố Bách Chu cầm bình giữ nhiệt tới, đúng lúc nghe thấy lời Đỗ Kiêu Kiêu ..., hỏi lại: "Kiêu Kiêu phải gọi cậu ta tới làm gì?"

      Đỗ Kiêu Kiêu thè lưỡi, vô tội : " có gì."

      Cố Bách Chu mở bình giữ nhiệt ra, múc cho chén cháo, "Ăn chút cháo ."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhận lấy ăn chút.

      Mắt Hạ Viễn sáng rực lên, "Đây là cậu làm à?"

      "Ừm..." Cố Bách Chu mấp máy môi.

      "Cho tớ chén!" Hạ Viễn mặt dày đưa tay ra xin.

      Đỗ Kiêu Kiêu với Cố Bách Chu, " cho tay miếng ."

      Hạ Viễn hài lòng ăn từng ngụm lớn, luôn miệng khen ngợi tay nghệ của Cố Bách Chu rất tốt.

      Thực ra ta cũng thích ăn cháo, nhưng ta có tâm lý là rất muốn hưởng thụ những món ngon vật lạ.

      Dù sao đây cũng là món do Cố Bách Chu làm.

      Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng Cố Bách Chu vùi đầu trong bếp với đống chén bát, là ta lại thể nhịn cười được.

      Nhưng sau khi ta gặp được người phụ nữ của cuộc đời mình, ta mới hiểu được cảm giác của Cố Bách Chu.

      Có thể được làm những chuyện trong khả năng của mình cho người mình , đó chính là niềm hạnh phúc.
      tieunai691993, Màn Thầu, tart_trung16 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 66

      Nửa tháng sau, vết thương của Lê Thanh hoàn toàn lành hẳn.

      Nửa tháng này, Đỗ Kiêu Kiêu cũng rảnh rỗi gì, bận chuyện của Trần Gia Lạc. Đỗ Kiêu Kiêu tố cáo ông ta hai tội, là cố ý giết người, hai là cưỡng hiếp.

      Lúc đầu Trần Gia Lạc nhận tội, đặc biệt là tội cưỡng hiếp, ông ta cả hai đều đồng ý phát sinh quan hệ.

      Bên nhân chứng là Sở Thiến.

      Đối với những tấm hình là mà Đỗ Kiêu Kiêu đưa ra, Sở Thiến chỉ bình tĩnh.

      "Là tôi tình nguyện."

      Từ đầu tới cuối ta chỉ câu như vậy.

      Phía luật biện hộ đưa ra ly do cho hành vi của ta.

      Vì Trần Gia Lạc là ân nhân của ta. Ông ta trả tiền trị bệnh cho mẹ của Sơ Thiến, nên ta mới có qua có lại như vậy, những hành động hung bạo mà Trần Gia Lạc gây ra cho ta đều có thể tha thứ được.

      Cuối cùng, vẻ mặt của Sở Thiến cũng thay đổi, ta tức giận nhìn mọi người xung quanh.

      "Tôi phải muốn báo đáp ông ấy!"

      "Tôi ông ấy! Tôi tình nguyện cho ông ấy làm!"

      Đỗ Kiêu Kiêu chấn động, nhìn đôi mắt ngập nước của Sở Thiến, trong lòng nên lời.

      Với nhiêu đó tuổi, Trần Gia Lạc dư tuổi làm ba ta luôn rồi, mà ông ta tiếp cận với Sở Thiến hoàn toàn có mục đích cả.

      Chuyện này chỉ có mình đỗ Kiêu Kiêu biết, mà ngay cả sở Thiến cũng biết.

      Nhưng biết làm sao đây?

      Mọi người á khẩu trả lời được.

      Thấy Trần Gia Lạc đắc ý nhìn mình, Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, ánh mắt giễu cợt.

      Sau khi được thẩm phán đồng ý, cười gọi nhân chứng khác vào.

      Lúc Y Vân xuất tại tòa án, Trần Gia Lạc rất ngạc nhiên, ông ta ngờ, Đỗ Kiêu Kiêu có thể gọi Y Vân tới đây.

      Y Vân cúi đầu lên, dường như có thể thấy được vẻ mặt lo lắng và sợ hãi của bà. Lúc ngang qua Trần Gia Lạc, bà rụt người lại, rồi vội vàng tới cạnh Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhận lấy tấm ảnh trong tay Y Vân, vẻ mặt của Trần Gia Lạc bắt đầu dữ tợn.

      Những tấm hình này chính là hình mà mấy năm trước Trần Gia Lạc chơi đùa .

      Lúc trước, Trần Gia Lạc cẩn thận hại ta tàn phế, nhưng nhờ Lê Thanh giúp đỡ, ông ta mới được bình yên tới giờ, bây giờ, tội ác bị Đỗ Kiêu Kiêu vạch trần, ông ta muốn ăn thịt .

      Sở Thiến luôn bình tĩnh ngồi yên, nhưng lúc nhìn thấy những tấm hình đó, lông mi ta hơi động đậy.

      Y Vân ngừng chuyện mà Trần Gia Lạc làm với kia, bà còn cố ý cung cấp bằng chứng giết người của Trần Gia Lạc.

      Chính là lọ thuốc giả màu trắng.

      Năm đó, bà vô tình nghe được kế hoạch của Lê Thanh và Trần Gia Lạc, vì để chưa lại cho chính mình đường lùi, nên ông ta giả trang thành nhân viên cứu hộ rồi lén lút đổi thuốc của Ôn Nhã.

      Lúc đầu Y Vân chỉ định dùng những bằng chứng này để làm tiền cược cắt đứt quan hệ với Trần Gia Lạc, nhưng ngờ lại có con đường tắt thế này.

      Lọ thuốc, những tấm hình, lời khai của Y Vân, cả những gì ông ta trước khi bị bắt, bây giờ mọi thứ đều kết thúc.

      Sắc mặt Trần Gia Lạc chán nản.

      Ông ta bị kết án chung thân, lúc bị cảnh sát áp , ông ta trừng lớn mắt, dường như thể tin mình lại có kết cục thế này.

      Sở Thiến sau hai cảnh sát và Trần Gia Lạc, im lặng rơi lệ.

      Trần Gia Lạc cũng nhìn thấy ta lần, chỉ ngơ ngác để cảnh sát nhốt ông ta lại nơi tối tăm thấy ánh mặt trời kia.

      Đỗ Kiêu Kiêu thở dài hơi, cuối cùng cũng báo thù được cho mẹ rồi.

      Hình như Sở Thiến vừa nhớ ra cái gì đó, ta chạy tới quỳ trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Kiêu Kiêu, tôi sai rồi, tôi sai rồi, bỏ qua cho ông ấy được, tha cho ông ấy nhé?" Sở Thiến ôm chân Đỗ Kiêu Kiêu, khóc khàn giọng.

      Đỗ Kiêu Kiêu thờ ơ, "Tha cho ông ta? Vậy sao năm đó ông ta chịu tha cho mẹ tôi?"

      Sở Thiến lắc đầu, ôm Đỗ Kiêu Kiêu buông, luôn miệng lặp lại, "Cầu xin , tha cho ông ấy , xin ."

      Đỗ Kiêu Kiêu kéo ta dậy, thương hại nhìn ta, "Tuy giúp Trần Gia Lạc gài bẫy tôi, nhưng tôi hận đâu. tốt, nhưng tiếc rằng sai người rồi."

      Sở Thiến lệ rơi đầy mặt.

      --------------------------------------------------------------------------------

      Trong tù, Trần Gia Lạc cầu muốn gặp Đỗ Kiêu Kiêu.

      Cố Bách Chu hỏi Đỗ Kiêu Kiêu muốn .

      "Đương nhiên là muốn rồi." Đỗ Kiêu Kiêu trừng mắt nhìn , "Em vẫn chờ ông ta giúp em đâm Lê Thanh nhát đây."

      Đúng như Đỗ Kiêu Kiêu, Trần Gia Lạc gọi Đỗ Kiêu Kiêu tới là vì chuyện của Lê Thanh.

      Trần Gia Lạc râu ria đầy mặt, rất khác với hình ảnh bác sĩ trước kia, suýt nữa Đỗ Kiêu Kiêu nhận ra ông ta.

      "Có chuyện gì ?" Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng .

      Khóe miệng Trần Gia Lạc giật giật, " cũng đoán được rồi mà, mục đích tôi gọi tới đây."

      "Điều kiện."

      "Tôi muốn ra ngoài." Trần Gia Lạc nhìn chằm chằm , "Tôi muốn ở đây."

      Mấy ngày nay ông ta bị tra tấn trong tù đủ rồi, biết phải thế nào, tù nhân cùng ngục với ông ta rất căm thù ông ta, thậm chí còn ra tay với ông ta.

      Đây là người liều mạng nhất mà ông ta từng thấy, tuy ông ta làm rất nhiều chuyện ác, nhưng so với những người này, ông ta chẳng là cái đinh gì.

      Đỗ Kiêu Kiêu cười, Cố Bách Chu sau lưng thấy ông ta như vậy cũng hài lòng gật đầu.

      "Xin lỗi nhé, cầu của ông tôi thỏa mãn được rồi." Đỗ Kiêu Kiêu cười ngọt ngào, khiến Trần Gia Lạc cắn chặt răng.

      " phải cho tôi ra ngoài!" Trần Gia Lạc đập mạnh vào cửa sổ, sau đó ông ta bị cảnh sát phía sau đè lại.

      Cố Bách Chu đưa tay lên, ý bảo cảnh sát kia buông Trần Gia Lạc ra.

      Thấy Trần Gia Lạc chật vật thể chịu nổi nơi này, Đỗ Kiêu Kiêu lạnh mặt, "Ông nghĩ bây giờ mình có tư cách để đàm phán với tôi à? Trần Gia Lạc, cho ông biết, Lê Thanh nằm trong tay tôi rồi."

      Vẻ mặt Trần Gia Lạc thay đổi liên tục, cố gắng bình tĩnh : "Nếu có tôi, thể định tội Lê Thanh được."

      "Hả?" Giọng của Đỗ Kiêu Kiêu đùa cợt, "Ai tôi định tội bà ta vậy? Dù sao bà ta cũng nằm trong tay rồi, tôi muốn đối phó thế nào, cũng là do tôi quyết định."

      " dám đâu." Trần Gia Lạc cố đè nén cảm giác căng thẳng trong lòng xuống, "Đây là phạm pháp."

      Đỗ Kiêu Kiêu bật cười, "Ông xem lại mình , ông thử xem, còn cái gì mà tôi dám làm nữa ."

      giả vờ đứng dậy, Trần Gia Lạc thở dồn dập. Đỗ Kiêu Kiêu dứt khoát cúp điện thoại, rồi kéo Cố Bách Chu ra ngoài.

      Trần Gia Lạc thở hổn hển nhìn chằm chằm Đỗ Kiêu Kiêu, phát chịu chậm lại, ông ta mới điên cuồng cào cửa sổ.

      "Đợi ! Quay lại!"

      Đỗ Kiêu Kiêu được bảo vệ nhắc nhở, liếc mắt nhìn phía sau chút. Sau đó quay người vào lại.

      Trần Gia Lạc bên trong như sắp phát điện, ông ta suýt nữa đánh mất cơ hội cuối cùng.

      Trần Gia Lạc chờ được nữa cầm điện thoại lên, "Tôi cho tất cả những gì mà biết!"

      đợi ông những lời này đấy.

      Đỗ Kiêu Kiêu híp mắt, cười khẽ, " ."

      Trần Gia Lạc thấp giọng , "Tôi xong tha cho tôi chứ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ông ta, "Ít nhất ông ở đây cả đời."

      Lúc này, vẻ mặt Trần Gia Lạc mới dịu chút, hết tất cả chuyện của Lê Thanh và ông ta ra.

      "Năm đó, Lê Thanh tới tìm tôi, bảo tôi lén đổi thuốc của Ôn Nhã, sau khi hoàn thành, bà ta cho tôi 200 vạn." Trần Gia Lạc gión , "Bởi vì tôi làm người ta bị thương, kia muốn nhân cơ hội lừa tiền tôi, nên tôi mới mơ hồ đồng ý với Lê Thanh."

      Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu thay đổi nhìn ông ta...

      "Còn vụ bắt cóc lúc còn , chính Lê Thanh là chủ mưu. Bà ta tự cho tôi biết. Lê Thanh bảo em trai mình là Lê Hằng bắt , vốn muốn ra tay với , nhưng sau lại đạt được mục đích.

      "Vì sao bà ta phải làm vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi ông ta.

      Trần Gia Lạc nhìn , "Tôi cũng biết, thử hỏi bà ta xem."

      "Còn gì nữa ? Ông có bằng chứng chứng mình Lê Thanh có liên quan tới cái chết của mẹ tôi ?"

      Trần Gia Lạc nhìn xung quanh chút, rồi vào trong điện thoại, "Tôi bảo Sở Thiến mang đồ tới cho , những thứ đó hoàn toàn đủ chứng minh những chuyện tôi làm đều do Lê Thanh bày kế."

      "Còn nữa." Ông ta gọi Đỗ Kiêu Kiêu muốn rời khỏi, "Tốt nhất nên dẫn Đỗ Hồng Bân tới bệnh viện kiểm tra, Lê Thanh gạt ông ta, ra ông ta phải bị bệnh bao tử bình thường."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, "Ông gì?"

      "Đỗ Hồng Bân bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối."

      " thể nào!" Đỗ Kiêu Kiêu theo bản năng phản bác lại.

      Sao có thể như vậy được, nếu ba bị ung thư dạ dày, vậy sao kiếp trước năm năm sau ông vẫn còn rất khỏe.

      "Lúc đầu, Lê Thanh định gạt ông ta đâu." Trần Gia Lạc : "Chỉ vì mấy tháng nay xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, nên bà ta mới quyết định như vậy."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, chẳng lẽ vì , nên Lê Thanh mới muốn hại chết Đỗ Hồng Bân sao?

      "Thời kỳ cuối à?" nhàng hỏi.

      "Lúc đầu phát chỉ mới là giai đoạn giữa thôi, nhưng Lê Thanh lại cho ông ta uống thuốc trị bao tử bình thường, nên bây giờ tới thời kỳ cuối."

      Đỗ Kiêu Kiêu hốt hoảng, hình dáng nghiêm túc của Đỗ Hồng Bân lên trước mắt , nhìn ông như vậy đâu có giống bệnh nhân ung thư dạ dày thời kỳ cuối?

      Cố Bách Chu an ủi , trong mắt hơi lo lắng, "Kiêu Kiêu, đừng sợ."

      "Em sợ cái gì?" nỉ non tiếng, em chờ ngày này lâu lắm rồi. Lúc Lê Thanh vừa bước chân vào nhà , hận thể để ba xuống dưới chuộc tội với mẹ.

      Nhưng ngày này sắp tới, sao lại hề cảm thấy vui vẻ tí nào hết vậy?
      tieunai691993, Màn Thầu, tart_trung14 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 67

      "Ba biết." Đỗ Hồng Bân lạnh nhạt .

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy ông lo lắng gì, khiếp sợ : "Ông biết hồi nào?"

      "Mới mấy hôm trước mà thôi, cơ thể thoải mái, tới bệnh viện khám, nên biết được thôi." Đỗ Hồng Bân lật sách trong tay, ngẩng đầu lên.

      "Còn chuyện gì nữa à?" Đỗ Hồng Bân hỏi.

      " có!" Đỗ Kiêu Kiêu cực kỳ tức giận, có lòng chạy tới đây nhắc nhở ông tiếng, nhưng ngờ đương lại lạnh nhạt hơn , còn gì để nữa.

      Đỗ Hồng Bân ngẩng đầu lên nhìn , "Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn bữa ."

      Đỗ Kiêu Kiêu sững sốt, lập tức từ chối: " được..."

      Đỗ Hồng Bân thản nhiên : "Nhớ gọi Cố Bách Chu tới."

      Đỗ Kiêu Kiêu rất ghét bộ dạng ông ra lệnh cho người khác thế này, liền đứng dậy rời .

      Đỗ Hồng Bân thở dài nhìn bóng lưng , hơi đau lòng và nỡ.

      Lúc Sở Thiến tới tìm Đỗ Kiêu Kiêu, đúng lúc thấy tức giận phì phò.

      "Của đây." ta đặt cái gì đó vào tay Đỗ Kiêu Kiêu.

      Chỉ là máy ghi .

      Đỗ Kiêu Kiêu nghi ngờ nhận lấy, giọng từ truyền ra.

      "Làm theo cách bà hả?" Giọng nam là Trần Gia Lạc.

      Dừng chút, giọng nữ lại vang lên, "Ông là bác sĩ của bà ta, nhất định làm được. Chỉ cần ông đổi thuốc giúp tôi, tôi cho ông 200 vạn."

      Là giọng của Lê Thanh, Đỗ Kiêu Kiêu hồi hộp, nghe tiếp.

      "Sao bà biết tôi đồng ý?" Trần Gia Lạc cố ý hạ thấp giọng, "Tiền lương của Đỗ gia thấp đâu."

      Lê Thanh cười khẽ, "Ông nghĩ chỉ với số tiền lương ít ỏi đó có thể giải quyết được mọi chuyện sao? Lòng tham của kia rất lớn đó."

      "Sao bà biết?!"

      "Mặc kệ làm sao tôi biết được, sau khi xong chuyện, tôi có thể giúp ông giấu chuyện này, chỉ cần Ôn Nhã chết, tôi trả thù hậu hĩnh, mà ông cũng có thể tiếp tục hưởng thụ sở thích của mình, chuyện dễ dàng như vậy, sao mà làm được?"

      Hình như Trần Gia Lạc chần chừ, mãi lúc lâu sau ông ta mới , "Nếu bị phát sao?"

      " bị phát đâu." Lê Thanh chắc chắn , "Ông cứ làm theo những gì tôi là được."

      Cuộc ghi kết thúc, trong tay Sở Thiến còn có mấy tờ giấy, là hóa đơn năm đó Lê Thanh chuyển cho Trần Gia Lạc 200 vạn, cả số tiền mà bà ta cấp cho Trần Gia Lạc để bịt miệng.

      Đỗ Kiêu Kiêu hài lòng nhìn tờ giấy, rất nhanh thôi, rồi tống Lê Thanh vào làm bạn với Đỗ Khanh Khanh.

      Sở Thiến đưa này nọ xong cũng , ta lôi kéo Đỗ Kiêu Kiêu, muốn nhờ chút chuyện.

      "Thực ra tôi biết ông ấy phải là người tốt." Sở Thiến cúi đầu : "Trước khi giúp đỡ tôi, ông ấy theo dõi tôi mấy ngày liền."

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi buồn bực, "Sao phát được?"

      "Cái hẻm kia quá , thể giữ được bí mật."

      "Tôi cùng dường rồi, mẹ tôi bệnh nặng, tôi từng nghĩ, mặc kệ là ai, chỉ cần có thể giúp chung tôi, tôi làm trâu làm ngựa cho người đó." Sở Thiến thấp giọng .

      "Nên mới đồng ý với Trần Gia Lạc?"

      "Đúng vậy." Sở Thiến dựa vào lan can, vén mái tóc dài lên, nhìn có vẻ rất thoải mái, "Tôi cứ nghĩ ông ấy là người xấu, tôi cũng chuẩn bị hiến thân cho ông ấy. Nhưng ông ấy có..."

      Sở Thiến nghiêm túc nhìn , "Ông ấy phải như vậy, ông ấy đối xử với tôi rất tốt. Nấu cơm để tôi mang , trời mưa tới đón tôi, còn quan tâm tới người nhà tôi."

      Đỗ Kiêu Kiêu phát , trong mắt ta ngập nước.

      "Hôm đó chỉ là ngoài ý muốn." Sở Thiến mỉm cười, nước mắt chảy xuống, "Tôi bị tên côn đồ dồn vào góc tường, lúc đó, tôi rất tuyệt vọng, nhưng ông ấy đột nhiên xuất ."

      " có hiểu cảm giác này ? Ông ấy cứu tôi hai lần. Giống như là hùng định mệnh của tôi vậy, những lúc tôi cần được giúp đỡ nhất, ông ấy có mặt ngay lập tức."

      Đỗ Kiêu Kiêu rất muốn cho ta biết, ra Trần Gia Lạc mướn cái tên côn đồ đó.

      "Suỵt..." Sở Thiến đặt ngón trỏ lên môi, ánh mắt lên ý hiểu .

      "Rồi tôi ông ấy, hận thể cho ông ấy tất cả, mặc kệ ông ấy làm gì với tôi, tôi vẫn thương ông ấy." Sở Thiến cười vui vẻ, "Ông ấy là chủ nhạn của toi, tôi cũng là nô lệ duy nhất của ông ấy."

      "Duy nhất." Sở Thiến cười ngọt ngào.

      Đỗ Kiêu Kiêu yên lặng , tình của Sở Thiến rất hèn mọn, nhưng đành lòng gì.

      "Vậy sau này định làm gì?"

      Sở Thiến vươn vai vặn eo, "Cố gắng kiếm tiền, chờ ông ấy ra thôi."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, " muốn đợi ông ấy à?"

      "Đúng." Sở Thiến nở nụ cười xảo quyệt, "Ông ấy được ra, đúng ."

      Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, sau đó ra phũ phàng, "Nhưng tới đó chắc cũng hai mươi năm rồi."

      "Ra được ra tốt rồi, đừng hai mươi năm, cho dù cả đời, tôi vẫn đợi."

      Trần Gia Lạc thương đâu, ngốc.

      Đỗ Kiêu Kiêu thương hại nhìn trong độ tuổi tươi đẹp nhất, hoảng hốt nghĩ, hai mươi năm sau, Trần Gia Lạc già, mà Sở Thiến cũng còn trẻ nữa, sức mạnh tình có thể chịu được thời gian sao?

      Nhìn theo bóng dáng Sở Thiến rời , trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu bùi ngùi.

      Lúc biết được ta giúp Trần Gia Lạc gài bẫy mình, Đỗ Kiêu Kiêu rất tức giận, hận thể cho Sở Thiến bài học.

      Nhưng khi nhìn thấy cha mẹ của Sở Thiến, gạt bỏ ý nghĩ này.

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy mẹ Sở Thiến bệnh nằm liệt giường ở bệnh viện, bên cạnh bà là người đàn ông trung niên, chắc là ba của Sở Thiến.

      Ba Sở cẩn thận đỡ bà dậy, nhàng cho bà dựa vào gối. Rồi cầm cái chén bên cạnh, đút từng muỗng cho mẹ Sở ăn.

      Đôi bàn tay to thô ráp ấm áp dị thường, Đỗ Kiêu Kiêu cứ đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào phòng hai người ăn cơm.

      Lúc ba Sở quay mặt lại, Đỗ Kiêu Kiêu mới giật mình, đúng là duyên phận.

      Ba Sở Thiến chính là người tài xế của chiếc xe mà Đỗ Kiêu Kiêu gọi lúc theo dõi Lê Thanh, người đàn ông trung niên thà chất phác.

      Ông cầm binh thủy, cẩn thận múc thêm cháo vào, sau đó mang ra cho mẹ Sở, tiếng thổi vang lên, ông luôn miệng với mẹ Sở: "Còn nhiều cháo lắm, em đừng lo, ăn no rồi."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thấy, ra cái bát kia chỉ còn dư chưa tới nửa.

      "Tôi thấy là người tốt..."

      Người tốt à? Vậy tốt lần.

      Đỗ Kiêu Kiêu quăng chuyện Đỗ Hồng Bân hồi sáng qua bên, nửa ngày trôi qua đói lắm rồi, nhưng Cố Bách Chu vẫn chưa bắt đầu nấu cơm, tức giận đứng dậy, chạy tới thư phòng của Cố Bách Chu.

      "Em đói rồi..."

      Cố Bách Chu sờ tóc , "Vậy chúng ta thôi."

      "?" Đỗ Kiêu Kiêu giữ chặt tay áo của , " đâu, ăn ở ngoài à?"

      Thấy Cố Bách Chu gật đầu, Đỗ Kiêu Kiêu bĩu môi, "Nếu ngon, phải đền cho đó."

      Cố Bách Chu mặc thêm áo khoác cho Đỗ Kiêu Kiêu, hôm nay có gió, buổi tối ra ngoài nhất định rất lạnh.

      Đỗ Kiêu Kiêu miễn cưỡng vươn tay ra, thầm, "Có lạnh mấy đâu sao phải mặt dày như vậy..."

      Cố Bách Chu đồng ý : "Bên ngoài hơi lạnh. Em quên em đồng ý gì với rồi à..."

      "Được được được." Đỗ Kiêu Kiêu ôm lấy cà cà, "Em mặc được chưa?"

      Ngồi trong xe, Đỗ Kiêu Kiêu tháo khăn choàng ra, thuận miệng hỏi, " đâu ăn vậy."

      Cố Bách Chu cúi đầu thắt dây an toàn cho , "Nhà em."

      Đỗ Kiêu Kiêu rũ tay xuống, dùng sức đẩy Cố Bách Chu, " cái gì?"

      "Chú Đỗ gọi cho , bảo dẫn em về nhà ăn cơm." Cố Bách Chu trừng mắt nhìn , ra vẻ vô tội.

      phút sau, tiếng gầm giận dữ của Đỗ Kiêu Kiêu truyền tới, "Cố Bách Chu, cho em!"

      "Em muốn à?" Cố Bách Chu nghiêng đầu hỏi .

      " muốn!" Đỗ Kiêu Kiêu cứng rắn : "Em vẫn chưa tha thứ cho ông ta!"

      Cố Bách Chu mấp máy môi, " à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu liếc cái, " , ai muốn ăn cơm với ông ta chứ."

      Cố Bách Chu cúi đầu hôn , " biết em muốn tha thứ cho chú ấy, nhưng muốn em hối hận. Hôm nay mọi chuyện cho ràng, sau này em mới có gì tiếc nuối."

      biết Đỗ Kiêu Kiêu khẩu thị tâm phi, lúc biết Đỗ Hồng Bân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, lo lắng trong mắt thể nào là giả được, chỉ là trong lòng có nút thắt, đồng ý đối mặt với chuyện này.

      Đỗ Kiêu Kiêu im lặng hồi, nhìn Cố Bách Chu, nghiêm túc : " cảm thấy ông ta muốn xin lỗi em sao?"

      " biết." Cố Bách Chu .

      "Lỡ ông ta lại mắng em nữa sao?"

      " dẫn em về." Cố Bách Chu như thề thốt, "Ai cũng được làm tổn thương em."

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm động cười, nắm tay , nhàng hỏi, "Nếu ông ta xin lỗi em, em có nên tha thứ cho ông ta ?"

      "Em muốn tha thứ cho chú ấy ?" Cố Bách Chu nhìn , "Nếu muốn cứ tha thứ thôi."

      "Em muốn!" Mũi Đỗ Kiêu Kiêu đau xót, "Em rất hận ông ta, em hận ông ta cả đời. Nhưng làm sao đây, ông ta bị ông ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sống được bao lâu nữa, nếu ông ta chết rồi, sau này em nên hận ai đây?"

      "Hận ." Cố Bách Chu giang rộng tay, " tình nguyện nhận hết tình cảm của em, hận gì đó cũng được, cứ cho tất."

      Đỗ Kiêu Kiêu bật cười, "Em thèm đâu, lái xe ."

      " đâu?" Cố Bách Chu hỏi.

      "Nhà em."
      tieunai691993, Màn Thầu, tart_trung12 others thích bài này.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 68

      Lúc Cố Bách Chu dẫn Đỗ Kiêu Kiêu về nhà, suýt nữa hoảng sợ.

      Khi đó, lúc Lê Thanh bước chân vào cái nhà này, bà ta thay đổi toàn bộ căn nhà. Nhưng bây giờ Đỗ Hồng Bân lại đổi thành như cũ.

      Đỗ Kiêu Kiêu hơi sững người, lâu rồi chưa thấy hình dạng của căn nhà này.

      "Chú Đỗ."

      Giọng của Cố Bách Chu kéo Đỗ Kiêu Kiêu ra khỏi hồi ức. nhìn người trước mặt, hừ , lướt qua ông, kéo Cố Bách Chu vào nhà ăn.

      Đỗ Hồng Bân cũng tức giận, ông nhìn hai người đằng trước nắm tay nhau.

      Đỗ Kiêu Kiêu ngồi đối diện Đỗ Hồng Bân, nhìn ông : "Ông gọi bọn tôi tới đây có chuyện gì?"

      Đỗ Hồng Bân thở dài, "Ăn bữa thôi mà, chứ có làm cái gi đâu.'

      Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên nhớ hình như mình chưa bao giờ giới thiệu Cố Bách Chu cho Đỗ Hồng Bân biết. Vì vậy với Đỗ Hồng Bân: "Đây là Cố Bách Chu, bạn trai tôi."

      "Chào chú Đỗ." Cố Bách Chu lễ phép khom người trước Đỗ Hồng Bân.

      Đỗ Hồng Bân phức tạp nhìn , biết là vì Cố Bách Chu, hay là vì Đỗ Kiêu Kiêu có bạn trai, ông gật đầu , "Ăn cơm ."

      Đỗ Kiêu Kiêu ăn xong món đầu tiên, ánh mắt chua xót. trừng mắt, cố gắng kìm nén nước mắt.

      Đây là đồ ăn của Đỗ Hồng Bân làm, từng ăn rồi.

      Lúc còn , gia đình có người giúp việc, Đỗ Hồng Bân nỡ để Ôn Nhã làm, nên hằng ngày dù có bận rộn tới đâu ông cũng dành thời gian về nhà nấu cơm cho Ôn Nhã ăn.

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng được đồ ăn của Đỗ Hồng Bân nuôi lớn.

      Nhưng sau đó, việc kinh doanh của ông càng lúc càng phát triển, ông cũng bận hơn, trừ khi lâu lâu ông làm bữa cơm, còn lại hầu như ông đều mời người giúp việc.

      Đỗ Kiêu Kiêu dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy Đỗ Hồng Bân, vì thế cắm cúi ăn, bộ dạng giống như muốn vùi cả đầu vào trong chén.

      "Nếm thử món này ."

      Đỗ Hồng Bân gắp miếng cà tím nhồi thịt cho .

      Lúc còn , Đỗ Kiêu Kiêu rất thích món này, cũng vì món này mà Đỗ Hồng Bân mắng trận. Bởi quá thích, nên bữa nào cũng đều muốn ăn món ăn.

      Đương nhiên là được kén ăn, nên Đỗ Hồng Bân độc ác, rất ít khi làm món này, chỉ có những lúc Đỗ Kiêu Kiêu nghe lời hoặc thành tích cực kỳ tốt, ông mới làm cho ăn, ý là phần thưởng cho .

      Bàn tày cầm đũa của Đỗ Kiêu Kiêu trắng bệch.

      biết Đỗ Hồng Bân muốn làm gì.

      Thay đổi nội thất, nấu cơm, gắp thức ăn cho . Ông muốn xin lỗi sao?

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn miếng cà tím nhồi thịt lâu, Đỗ Hồng Bân đành để chén xuống, hỏi : "Con thích ăn món này nữa à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu ừ qua loa tiếng, lúc đưa đũa vào trong đĩa nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Đỗ Hồng Bân, chợt xoay đũa lại, cố ý ăn món khác.

      Cố ý xem ánh mắt chợt sáng rồi tắt của Đỗ Hồng Bân, trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng thỏa mãn.

      Bây giờ biết đối xử tốt với tôi rồi à, sao chịu làm sớm hơn?

      Đỗ Hồng Bân uống ngụm rượu, sau đó với Đỗ Kiêu Kiêu, "Kiêu Kiêu, con hận ba sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu dừng tay, đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi .

      "Hận."

      Đỗ Hồng Bân cũng bất ngờ mấy, chỉ có sắc mặt của ông hơi khó coi chút, ông cười khổ, "Con có thể tha thứ cho ba ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc, "Tôi muốn hỏi câu."

      "Cái gì?" Đỗ Hồng Bân sửng sốt.

      "Vì sao lúc trước ông lại đột nhiên ghét mẹ con tôi."

      Đỗ Kiêu Kiêu vướng mắc câu hỏi này lâu rồi. Kiếp trước có nghĩ tới, kiếp này cũng nghĩ. Nhưng thể nghĩ được, sao Đỗ Hồng Bân đột nhiên thay đổi cách cư xử với mẹ con .

      Đỗ Hồng Bân thở dài, "Ba mẹ con."

      Đỗ Hồng Bân phì cười.

      "Ba rất bà ấy." Đỗ Hồng Bân : "Năm đó, lúc quen bà ấy, ba chỉ có hai bàn tay trắng, chinh bà ấy là người vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất, nhưng cũng vào lúc đó, mẹ con giấu giếm bệnh tình."

      Đỗ Kiêu Kiêu giễu cợt nhìn ông, "Nhưng ông cũng phản bội bà ấy."

      "Đúng." Đỗ Hồng Bân ở cổ: "Ba phản bội bà ấy."

      Ông : "Lê Thanh và mẹ con là chị em tốt, gia đình bà ta cũng nhận nuôi mẹ con. Năm đó, ba có tiền, nên muốn đón mẹ con ra ở cùng. Vì tình cảm của Lê Thanh và bà ấy rất tốt, nên bà ta luôn tới đây tìm mẹ con. Tới ngày nọ, ba uống say, vì vậy mà.... Ba có lỗi với mẹ con."

      Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng : "Uống say phải là lý do, đó chỉ là biện hộ. Ông phản bội mẹ, đối xử tốt với mẹ, còn muốn tôi tha thứ sao, nằm mơ !"

      Đỗ Hồng Bân giải thích: "Ba biết mình sai rồi, nên ba mới dẫn A Nhã rời khỏi thành phố S, dọn tới đây, ba muốn bồi thường A Nhã, muốn đối xử với bà ấy, với con tốt."

      Đỗ Kiêu Kiêu chỉ lạnh lùng nhìn ông, im lặng gì.

      "Sau đó Lê Thanh lại tìm được chúng ta." Giọng của Đỗ Hồng Bân khàn khàn, "Bà ta ba còn có . Ba muốn mẹ con biết được, nên cho bà ta tiền, bảo bà ta rời khỏi đây. Nhưng bà ta lại , con là con của A Nhã và Lê Hằng, phải con của Đỗ Hồng Bân ba."

      Đỗ Kiêu Kiêu tức giận cười, "Nên ông thà tin tưởng bà ta chứ thèm quan tâm gì tới mẹ con tôi, nên ông để mặc Lê Thanh giết mẹ, đúng ?!"

      " phải!" Đỗ Hồng Bân lấy tay che mặt, " phải, ba chưa từng muốn mẹ con chết, sao bà ấy có thể chết được? Ba muốn ở cùng với bà ấy cả đời, nhưng ngờ..."

      Đỗ Kiêu Kiêu thể nghe được nữa, trước khi bên tai Đỗ Hồng Bân, "Ông chăm sóc mẹ cả đời, nhưng bà ấy lại ở cùng ông cả đời."

      Nghe xong, Đỗ Hồng Bân bật khóc thành tiếng.

      Ông biết mình sai rồi, còn sai mười phần, ông muốn Đỗ Kiêu Kiêu tha thứ cho mình, nhưng chính bản thân ông cũng thể tha thứ cho mình được.

      Cố Bách Chu thấy Đỗ Kiêu Kiêu tức giận rời , cũng nhanh chân chạy theo, trước khi , Đỗ Hồng Bân kéo lại, quay đâu qua, chỉ thấp giọng , "Đối xử với con bé tốt."

      Cố Bách Chu mấp máy môi, : "Con biết rồi."

      Đỗ Hồng Bân buông tay ra, Cố Bách Chu tạm biệt rồi xoay người đuổi theo Đỗ Kiêu Kiêu.

      Ra tới cửa, mới phát Đỗ Kiêu Kiêu vẫn chưa .

      ngồi chồm hổm đất, lấy che mặt khóc thút thít, như đứa trẻ lạc đường, tìm thấy lối về nhà.

      Cố Bách Chu kéo vào lòng, nhàng vỗ lưng , dịu dàng dỗ : "Kiêu Kiêu, đừng khóc."

      Đỗ Kiêu Kiêu khóc lớn tiếng hơn, đem tất cả những tủi thân của mình thành tiếng khóc, "Cố Bách Chu, em rất hận ông ta, tại sao ông ta có thể đối xử với mẹ như vậy? Tại sao ông ta lại đối xử với em thế này?"

      Cố Bách Chu chỉ bất lực cười tiếng, hôn lên trán .

      "Em mệt rồi, muốn ngủ giấc." Khóc xong, Đỗ Kiêu Kiêu mở to hai mắt sưng đỏ, nhìn có vẻ hơi buồn cười.

      Cố Bách Chu đau lòng nhìn , rồi ôm lấy , : "Chúng ta trở về để em nghỉ ngơi thôi."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngoan ngõa ôm cổ , dựa đầu vào ngực , để mặc bế .

      Đỗ Hồng Bân đứng trước cửa sổ nhìn lâu, mãi tới khi chiếc xe khỏi, ông mới nhìn nữa.

      Ông ngồi dựa vào ghế salon hút thuốc, nhìn xung quanh nhà.

      Đỗ Hồng Bân sửa căn nhà lại như lúc ban đầu, nhưng ông thể nào có thể làm cái nhà này giống lúc đầu nữa.

      Ông lấy tấm hình trong túi trước ngực ra, xem xem lại. Trong hình là nhà ba người, Đỗ Kiêu Kiêu ngồi cổ ông, cười rạng rỡ, còn Ôn Nhã tựa đầu vào ngực ông, mặt cũng nở nụ cười hạnh phúc.

      biết, bao lâu rồi ông chưa thấy Ôn Nhã và Đỗ Kiêu Kiêu cười như vậy?

      Đỗ Hồng Bân nhàng sờ vào tấm hình cũ quý giá, nhìn nụ cười của hai người, ông cũng nhịn được khẽ cười.

      "A Nhã, đây là ý trời, có thể tới chăm sóc em sớm hơn rồi."

      Hôm sau, Đỗ Kiêu Kiêu nhận được ít đồ Đỗ Hồng Bân gửi tới.

      nhìn giấy chuyển nhượng điện thoại, bất độn sản, cả cổ quyền công ty của Đỗ Hồng Bân.

      "Đây là ý gì?" quay đầu nhìn Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu nghĩ lát, rồi lắc đầu : " cũng biết."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn xấp tài liệu trong tay rồi : "Để em hỏi ông ta."

      "Ba!"

      Đỗ Kiêu Kiêu ném tài liệu lên trước mặt Đỗ Hồng Bân.

      "Ông có ý gì?"

      Đỗ Hồng Bân nhàn nhạt nhìn co, "Như con thấy đó thôi."

      "Tôi lạ gì đồ của ông cả!" Đỗ Kiêu Kiêu tức giận .

      " chỉ là đồ của ba thôi đâu, có cả của mẹ con nữa." Đỗ Hồng Bân dịu dàng nhìn , "Kiêu Kiêu, ba hy cọng con có thể tha thứ cho bà, nhưng dù con nghĩ thế nào, những thứ này đều thuộc về con."

      Đỗ Kiêu Kiêu suy nghĩ lập tức từ chối: "Tôi nhận!"

      "Con lấy ai lấy." Đỗ Hồng Bân : "Ba muốn đem tâm huyết của A Nhã cho người khác."

      "Vậy ông cứ tự giữ , cho tôi làm gì?" Đỗ Kiêu Kiêu hừ tiếng.

      "Ba cần nữa rồi..." Đỗ Hồng Bân thở dài, ông nở nụ cười thoải mái, như được giải thoát, "Ba sắp phải chăm sóc mẹ con rồi."

      Mặt Đỗ Kiêu Kiêu biến sắc, "Lại chuyển biến xấu nữa rồi à?"

      Trong mắt Đỗ Hồng Bân mang theo tia ấm áp, "Cơ thể của ba vẫn còn khá tốt, ý ba ba muốn tới thành phố S chăm sóc cho mẹ con."

      "Thành phố S?"

      "Đúng." Đỗ Hồng Bân chỉnh sửa lại tài liệu, rồi đứa tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, "Thời gian cuối đời này, ba muốn được ở cùng mẹ con."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhận, nhìn thẳng vào mắt của Đỗ Hồng Bân, "Mẹ muốn muốn ông đâu."

      Đỗ Hồng Bân cười, "Ý con là mẹ tức giận sao? Nếu tức giận càng tốt. chung, dù con có chăng nữa, ba vẫn muốn . Những thứ này, con có nhận hay cũng đều là của con."

      Đỗ Kiêu Kiêu biết Đỗ Hồng Bân lại vô lại như vậy, thấy ông giống như mới sau đêm mà trẻ ra vài tuổi, nụ cười mặt, làm người ta thể biết được đó chính là tổng giám đốc Đỗ vô lý hôm qua.

      Đỗ Hồng Bân tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, nhàng , "Kiêu Kiêu, ba có lỗi với con, ba biết con hận ba, nhưng ba vẫn muốn với con, ba con."

      Lúc bị ông ôm vào lòng, Đỗ Kiêu Kiêu vẫn còn ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần.

      Cái ôm mười năm sau cũng ấm áp mộc mạc như năm đó, làm cho cảm thấy như lúc xưa.

      Đỗ Kiêu Kiêu buồn bực : "Này! Tôi vẫn chưa tha thứ cho ông đâu!"

      Nước mắt lăn dài, rơi vai Đỗ Hồng Bân, ông càng dùng sức ôm .

      Đỗ Kiêu Kiêu vốn đưa hai tay lên đẩy ra, nhưng đúng lúc này lại nhàng ôm lấy ông, "Nếu ông có thể làm mẹ tha thứ cho ông, tôi gọi ông tiếng."

      Đỗ Hồng Bân xúc động : " lời định."
      tieunai691993, Màn Thầu, lonkon9512 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 69

      Sau khi Lê Thanh lành hẳn, bà ta lập tức bị dẫn vào đồn cảnh sát.

      Máy ghi của Trần Gia Lạc và số bằng chứng mà Đỗ Kiêu Kiêu kiếm được, bà ta bị định tội.

      Em trai Lê Hằng của bà ta vì có vấn đề thần kinh, nên vụ bắt cóc chỉ đổ lên đầu mình Lê Thanh.

      Sau khi Lê Thanh bị bắt, Đỗ Kiêu Kiêu cũng đến gặp bà ta lần.

      "Sao rồi? Hai mẹ con được đoàn tụ với nhau chắc vui lắm đúng ?" Đỗ Kiêu Kiêu khiêu khích hỏi.

      Lê Thanh oán hận nhìn , "Đỗ Kiêu Kiêu, đừng quá đắc ý!"

      "Sao tôi được đắc ý vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu khẽ cười, "Cả đời này bà chỉ có thể sống trong tù mà thôi, đương nhiên tôi phải đắc ý rồi."

      Sắc mặt Lê Thanh tái nhợt, "Đỗ Kiêu Kiêu, tôi thừa nhận, chính tôi là người giết Ôn Nhã đấy, ai bảo ta hại chết mẹ tôi!"

      Mặt Đỗ Kiêu Kiêu u ám, "Lê Thanh, bà cho rằng mẹ tôi hại chết mẹ bà sao? Trong lòng bà hiểu hơn ai hết, mẹ bà vì thấy chuyện của bà và Đỗ Hồng Bân nên mới tức tới chết đấy! Bà đem mọi hiểu lầm đổi lên đầu mẹ tôi, bà hại chết bà ấy, vậy sao bà chết theo luôn ?!"

      "Nhà chúng tôi nuôi Ôn Nhã nhiều năm như vậy, ta câu dẫn em trai tôi, ta chính là người đáng khinh bỉ!" Lê Thanh run rẩy, cưỡng từ đoạt lý .

      Đỗ Kiêu Kiêu tức giận cười ra tiếng, "Bà có biết xấu hổ vậy, nếu có mẹ tôi, bà và Lê Hằng có thể sống tốt được sao? Chuyện của bà và Đỗ Hồng Bân bà nghĩ tôi biết gì à? Lê Hằng bắt cóc tôi, bà cảm thấy quá tùy tiện nên mới chạy trốn chứ gì?"

      "Những gì mà mấy người nợ bà ấy, trả sạch hết rồi!"

      Lê Thanh ngạc nhiên nhìn .

      Đỗ Kiêu Kiêu : "Nếu nghĩ thông rồi cần phải tự sát chi cho phiền đâu, bởi vì tôi, để bà chết dễ dàng vậy đâu."

      Sau khi sống lại, tảng đá lớn trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu cuối cùng cũng rơi xuống.

      Cố Bách Chu và Đỗ Kiêu Kiêu về thành phố S chuyến.

      Đứng trước mộ phần của Ôn Nhã, mỉm cười nhàng.

      "Mẹ, cuối cùng những người đó bị trừng phạt cách thích đáng rồi."

      Cơn gió nhàng thổi qua, ngọn cỏ mộ đung đưa theo, dường như muốn đáp lại .

      Cố Bách Chu quỳ gối trước mộ phần Ôn Nhã, dập đầu, "Dì, con nhất định đối xử tốt với Kiêu Kiêu, dì cứ yên tâm."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười giữ chặt tay , yên lặng : "Mẹ, đây chính là người mà sau này con nhất đời, ấy tốt lắm, mẹ nhất định cũng rất thích ấy cho xem."

      Lúc hai người về lại gặp phải Đỗ Hồng Bân.

      Trong tay ông còn cầm theo vài cuốn sách.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thấy ông, trong lòng hơi căng thẳng, mở miệng hỏi, "Ông tới đây làm gì?"

      Đỗ Hồng Bân rất vui khi được gặp Đỗ Kiêu Kiêu, ông quơ quơ quyển sách trong tay, "Ba tới đọc sách cho mẹ con."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, "Ông lo mà nghỉ ngơi cho tốt, đừng tới quấy rầy bà ấy."

      Đỗ Hồng Bân lắc đầu, "Mẹ con thích quyển sách này, cho nên ba tới đọc cùng bà ấy."

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy hành động của Đỗ Hồng Bân hơi điên rồ, "Ông định xem với mẹ thế nào đây."

      Đỗ Hồng Bân nhướng mày lên, "Ba đọc cho bà ấy nghe."

      "Ông!" Đỗ Kiêu Kiêu nên lời, "Vậy ông cứ từ từ mà đọc!"

      vừa lôi kéo Cố Bách Chu vừa lải nhải, " thử xem, thời kỳ cuối rồi mà còn chạy lung tung khắp nơi như vậy nữa à?"

      Cố Bách Chu : "Có lẽ chú Đỗ muốn dành thời gian còn lại của mình để đền cho dì Ôn."

      "Người còn nữa mới nhớ tới đền, lúc còn sống ông ta làm gì hả?" Đỗ Kiêu Kiêu lảm nhảm.

      Cố Bách Chu thở dài tiếng, cười kéo vào xe.

      " dẫn em về nhà gặp ba mẹ nhé."

      Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mặt, "Chẳng phải lần trước gặp rồi sao?"

      "Lần đó tính, lần này tới thành phố B, dẫn em về gặp ông nội ." Cố Bách Chu dụ hoặc : "Về nhà nấu đồ ăn ngon cho em."

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu liên tục, đùa, gặp ông nội của Cố Bách Chu, đó là Cố Thái Thanh đấy, là cựu quân nhân. sợ bộ dạng xảo quyệt bốc đồng của mình khiến cụ thích.

      Cố Bách Chu hỏi, "Tại sao? Em muốn gặp bọn họ à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu cười khan, "Chúng ta chỉ mới quen nhau bao lâu, vậy quá nhanh rồi."

      Vừa dứt lời, Cố Bách Chu thèm nhìn , tự lái xe. Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy bầu khí hơi quỷ dị.

      Cố Bách Chu ... giận sao?

      Đây là lần đầu tiên Cố Bách Chu giận , Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy hơi mới lạ.

      kéo ống tay áo của Cố Bách Chu.

      Người kia vẫn như cũ, thèm nhìn .

      Đỗ Kiêu Kiêu vuốt nút áo cổ tay , suýt nữa bung chỉ ra ngoài, nhưng Cố Bách Chu cũng sửng sốt gì.

      Thấy gương mặt cứng đờ của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, ra đây là chiến tranh lạnh trong truyền thuyết à?

      dựa đầu vào vai của Cố Bách Chu, , " giận à?"

      Cố Bách Chu nhìn .

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy hơi tủi thân, lùi lại ngồi và ghế phó lại, nhúc nhích.

      được bao lâu, xe đột nhiên dừng lại.

      Cố Bách Chu quay đầu nhìn , "Kiêu Kiêu, lúc nãy giận lắm đó."

      Đỗ Kiêu Kiêu xoay mặt, bắt chước Cố Bách Chu, để ý tới .

      "Dù chúng ta mới quen nhau lâu, nhưng lòng đấy, chỉ muốn người nhà biết em thôi, để em sau này còn trở thành người nhà nữa chứ." Cố Bách Chu cúi người, thầm vào tai : "Tuy hơi liều, nhưng hy vọng, con đường sau này, được cùng em."

      Mặt Đỗ Kiêu Kiêu ửng hồng, nghe cứ như cầu hôn vậy.

      vội vàng quay lại chặn miệng Cố Bách Chu, "Được rồi được rồi, em về với là được chứ gì. Nhưng em trước nhé, nếu bọn họ thích em, cũng được chia tay với em đâu đó."

      "Bọn họ thích em mà." Cố Bách Chu khẽ chạm vào mặt , "Lần trước mẹ bảo nhớ dẫn em về nhà."

      Đỗ Kiêu Kiêu né , "Nhất định là gạt em...Em tin."

      Cố Bách Chu cho ví dụ thực tế, "Em xem, bà nội Sở rất thích em mà đúng ? Bà ấy là lão tiền bối nhà đấy, bọn thích em ông nội nhất định cũng thích em thôi."

      " sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hơi nghi ngờ ngẩng mặt lên, "Mị lực của em lớn vậy luôn à?"

      "Đương nhiên." Cố Bách Chu ngậm vành tai của , nhàng liếm, " cũng bị em mê hoặc choáng váng đầu óc luôn rồi này."

      Đỗ Kiêu Kiêu giật mình, cơ thể run lên, đẩy Cố Bách Chu ra.

      che cái tai đỏ bừng của mình, giận dữ : " làm gì thế hả?!"

      Cố Bách Chu liếm mối, "Đây chính là hậu quả em chọc giận ."

      Hậu quả này...

      Mặt Đỗ Kiêu Kiêu lúc xanh lúc hồng, "Sau này được như vậy nữa, nhàm chán lắm!"

      "Vậy phải xem em có chọc giận nữa , lần sau nghiêm khắc hơn đó." Cố Bách Chu trừng mắt nhìn , mặt theo chút khao khát.

      ...

      Từ lúc Đỗ Kiêu Kiêu đồng ý đến thành phố với B với Cố Bách Chu, ngày nào cũng buồn sầu.

      Sao mình lại đồng ý chứ?

      Cố Bách Chu thể xem tiếp nữa, rầu rĩ tới cạnh Đỗ Kiêu Kiêu, an ủi: "Kiêu Kiêu, lần nầy Cố Nhiễm cũng về chung. Dù sao có em ấy em cũng yên tâm hơn mà."

      Đỗ Kiêu Kiêu hoảng sợ, "Có cậu ấy em mới yên tâm đấy."

      và Cố Nhiễm lúc nào cũng đùa ồn ào, lỡ hai người mà cãi nhau để lại ấn tượng xấu với người ta mất.

      "Vậy ." Cố Bách Chu : "Tới lúc đó em cứng đứng cạnh , bọn họ hỏi cái gì, giúp em trả lời cái đó."

      Đỗ Kiêu Kiêu vỗ vai , "Em có phải câm điếc gì đâu, người ta hỏi em chứ có hỏi , trả lời giùm em có vẻ lịch lắm."

      "Kiêu Kiêu..." Cố Bách Chu từ đằng sau ôm , "Em lo lắng như vậy là vì rất thích đúng ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu vốn rất căng thẳng, nghe vậy, lập tức thả lỏng.

      xoay người chọc vai Cố Bách Chu, "Em cảm thấy rất tốt, đồng chí à. Nhưng đoán sai rồi, em chỉ vì chưa gặp người lớn bao giờ thôi, cho nên mới lo lắng như vậy, có liên quan gì tới đâu, đừng ảo tưởng."

      Mặt Cố Bách Chu lập tức như đưa đám, ánh mắt cũng ảm đạm theo.

      Đỗ Kiêu Kiêu tò mò, "Ai với em lo lắng là vì vậy."

      Cố Bách Chu rầu rĩ vui, "Tiểu Nhiễm ."

      "Tại sao lại là cậu ấy." Đỗ Kiêu Kiêu kéo qua, tiến hành bài giảng cho , "Cố Nhiễm , tốt nhất là đừng tin, mấy cái suy nghĩ của cậu ấy toàn là đồ dởm thôi, mà tin theo thôi rồi."

      "Cậu ấy gì với vậy?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      "Em ấy ..." Cố Bách Chu cố tính kéo dài, khiến lòng hiếu ký của Đỗ Kiêu Kiêu cũng bị treo lơ lửng theo.

      " cái gì?" Đỗ Kiêu Kiêu vội la lên.

      Cố Bách Chu ngậm môi vụng về : "Em ấy em..."

      Đỗ Kiêu Kiêu bị hôn tới mơ màng, cảm thấy mình nghe được những gì .

      Miệng lưỡi quấn quít, tay Đỗ Kiêu Kiêu bị Cố Bách Chu giữ lại, sau đó cảm giác có gì đó bao quanh ngón tay .

      Lúc hai môi rời nhau, tia nước lộ ra ngoài, sắc mặt Đỗ Kiêu Kiêu đỏ bừng, rồi bị món đồ tay che mắt.

      "Cố Bách Chu, đây là cái gì?!" hỏi.

      "Nhẫn." trả lời đơn giản.

      Đỗ Kiêu Kiêu tức giận, " có ý gì, nhẫn mà đưa tùy tiện vậy được à."

      giơ tay lên muốn tháo ra.

      Cố Bách Chu ngăn lại, mấp máy môi : "Kiêu Kiêu, suy nghĩ nghiêm túc rồi, em thấy thời gian chúng ta quen nhau là quá ngắn, nhưng em biết chờ em lâu thế nào rồi ."

      "Chiếc nhẫn này chỉ là lời hứa của thôi. lời hứa cần em đáp trả lại." nghiêm túc : "Mà chỉ có thể lấy từ em thôi. Em... Nghĩ kỹ chưa?"

      Đỗ Kiêu Kiêu giơ tay mình lên nhìn chiếc nhẫn, có thể ánh đèn quá chói mắt, làm chảy nước mắt,

      Thấy vẻ mặt Cố Bách Chu lo lắng, Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, "Đây cũng được tính là cầu hôn đâu đó, nếu em mang nó bán, chắc đáng giá lắm đây."

      Cố Bách Chu cười vui vẻ, " tính là cầu hôn, đây chỉ là lời hứa hẹn của cho em mà thôi."

      "Đúng rồi." Đỗ Kiêu Kiêu lại u ám như cũ, "Rốt cuộc Cố Nhiễm gì với vậy?"

      Cố Bách Chu trừng mắt, "Em ấy ... phải mau mau dẫn em về nhà."

      ...

      Đỗ Kiêu Kiêu nghẹn họng gì, người này chắc là hiểu sai ý của Cố Nhiễm rồi, nha đầu kia ràng chỉ muốn bảo Cố Bách Chu lừa mình về nhà, thế mà Cố Bách Chu còn khen được, nhưng đúng là bắt được mình rồi.

      Nhìn ánh mắt sáng bừng của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu bĩu môi, chàng này ngốc .

      chiếc bao bọc trái tim hai người.

      , tuy đây chỉ là lời hứa của cho em, nhưng nếu em nhận rồi, vậy chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm theo thôi.

      Những tháng ngày sau này, mong chỉ giáo nhiều.


      HOÀN CHÍNH VĂN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :