1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nữ Phụ Trở Về - Mạt Dược (Full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 60

      Lê Hằng và Lê Thanh chỉ gặp nhau lần.

      Nhưng cũng đủ khiến Lê Thanh đau đầu.

      Rốt cuộc là Đỗ Khanh Khanh liên lạc với Lê Hằng hồi nào? Lê Thanh hoàn toàn biết gì.

      "Lê Hằng?" Trần Gia Lạc cười như nhìn Lê Thanh, " ta là em trai à?"

      Lê Thanh nghiêm túc, "Tôi gặp ta hôm kia, ta nhắc tới Ôn Nhã."

      "Ôn Nhã..." Trần Gia Lạc cười cười, " ta vẫn chịu buông tay sao?"

      Lê Thanh khinh thường , "Buông? Có lẽ cả đời này ta cũng quên được người đàn bà kia."

      Lúc câu này, trong mắt Lê Thanh tràn đầy ý hận, nếu có Ôn Nhã, Lê Hằng giống như bây giờ.

      " ta là tên điên, chúng ta phải cẩn thận thôi." Trần Gia Lạc .

      Lê Thanh nhíu mày, "Lê Hằng biết chúng ta hại chết Ôn Nhã, nhưng có điều, biết Đỗ Khanh Khanh gì với ta nữa."

      Trần Gia Lạc nhướng mắt, "Đỗ Khanh Khanh quyết định nhảy khỏi thuyền rồi à?"

      Lê Thanh nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc, "Con bé biết nhiều chuyện đâu, huống chi, bây giờ nó vào tù ngồi rồi, tạm thời nó chả lật nổi cái gì đâu."

      Trần Gia Lạc gõ tay lên bàn, sâu xa, "Lỡ nó chuyện của chúng ta cho người khác biết làm sao đây? có chắc nó biết gì đấy?"

      "Lúc đó nó chỉ là đứa con nít, có thể hiểu được cái gì chứ." Ánh mắt Lê Thanh khinh thường.

      Trần Gia Lạc cũng gì, chỉ cầm tách trà lên thở dài.

      "Chủ nhân..." Sở Thiến sợ hãi rót trà cho Trần Gia Lạc.

      Trần Gia Lạc nhận lấy uống ngụm, rồi vỗ đầu ta, "Đúng là chỉ con mèo này mới có hiểu biết."

      Sở Thiến ngại ngừng cười với ông ta, tai mèo tóc cũng lắc lư theo.

      Lê Thanh chán ghét nhìn bọn họ, "Trần Gia Lạc, sau này chúng ta gặp nhau, đừng mang theo vật nuôi tới đây nữa, tôi thấy mắc ói lắm."

      Trần Gia Lạc ý kiến, chỉ ừ tiếng, "Vậy cũng hơi khó, nô lệ này của nhà tôi bám người dai lắm."

      Như muốn phụ họa lời Trần Gia Lạc , Sở Thiến quỳ đất, lấy đầu cà vào đùi ông ta.

      "Chẳng phải Đỗ Kiêu Kiêu tìm con mèo này của à? Hai chuyện gì?" Lê Thanh thản nhiên nhìn Trần Gia Lạc.

      Trần Gia Lạc sờ tóc Sở Thiến, "Còn gì được nữa? Nhưng Đỗ Kiêu Kiêu lại nhắc nhở nô lệ của tôi nhớ tránh xa tôi chút, đúng là hơi quá đáng . sao? Mèo con của tôi." Ánh mắt ông ta dịu dàng nhìn Sở Thiến đùi.

      Sở Thiến mê luyến nhìn ông ta, "Chủ nhân đúng lắm."

      Lê Thanh cười cười, "Xem ra là Đỗ Kiêu Kiêu muốn moi thông tin từ con mèo này của rồi."

      "Vậy hãy với ta." Trần Gia Lạc thờ ơ : "Để nô lệ của tôi cho ta biết cũng được."

      Lê Thanh hài lòng gật đầu, "Phải cho ta bài học nhớ đời."

      Lúc Sở Thiến tới trường học tìm Đỗ Kiêu Kiêu, hơi kinh sợ.

      "Sao biết tôi học ở đây?" Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ nhìn ta.

      Sở Thiến cười híp mắt : " là người nổi tiếng, sao tôi có thể biết được?"

      Lúc này, Đỗ Kiêu Kiêu mới nhớ, cách đây lâu lên báo vì chuyện của Đỗ Khanh Khanh, những thông tin, địa chỉ gì đó của đều được moi vét sạch .

      " cũng xem nữa à?" Đỗ Kiêu Kiêu tùy ý cười, "Hết cách rồi, nhà tôi là vậy đó."

      Sở Thiến vội vàng xin lỗi: "Tôi có ý đó. Tôi chỉ rất ngạc nhiên, ..."

      Đỗ Kiêu Kiêu dịu dàng nhìn ta, "Tôi biết rồi, cần giải thích đâu."

      Sở Thiến thở dài nhõm, sau đó lại do dự : "Lần này tôi tới đây để cho biết... ra tôi có quen với Trần Gia Lạc."

      Ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu lóe sáng, "Hả? Thế sao trước kia chịu cho tôi biết?

      Trong mắt Sở Thiến nổi lên tầng hơi nước, "Kiêu Kiêu, tôi dám, tôi dám . Quan hệ của tôi và Trần Gia Lạc, tôi là con chó, con mèo, là nô lệ để ông ta tùy ý đánh mắng. Tôi muốn , là vì tôi sợ coi thường tôi."

      "Sao lại vậy được?" Đỗ Kiêu Kiêu lấy giấy trong túi ra đưa cho ta, "Tôi biết chỉ là bất đắc dĩ thôi mà."

      Sở Thiến khóc thành tiếng, "Tôi rất sợ, ông ta hề coi tôi là con người, tôi sợ lắm."

      Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, "Đừng sợ."

      Khóc xong, Sở Thiến thút thít với Đỗ Kiêu Kiêu: "Lúc trước tôi cho biết, vì tôi sợ coi thường tôi, nhưng bây giờ, ông ta càng lúc càng quá đáng. Tôi thể chịu đựng nổi nữa."

      ta vội vàng vén ống tay áo lên cho Đỗ Kiêu Kiêu xem, từng vết hồng in đó khiến Đỗ Kiêu Kiêu hoảng sợ.

      "Sao ông ta lại có thể ra tay độc ác với như vậy!" Đỗ Kiêu Kiêu tức giận .

      Sở Thiến lắc đầu, "Ông ta còn có thể ác hơn nữa đó, tôi sợ, ngày nào đó tôi chết trong tay ông ta mất."

      Đỗ Kiêu Kiêu an ủi ta, " đâu, ông ta ép buộc , chúng ta có thể tố cáo ông ta."

      " có thể sao?" Sở Thiến mong đợi, "Chúng ta thắng được ?"

      "Dĩ nhiên." Đỗ Kiêu Kiêu cười cười với ta, "Mà nếu hai người có dính dáng tới tiền bạc, xem như là phạm pháp rồi."

      Mặt Sở Thiến tái nhợt, ta vội vàng giải thích: "Tôi... Tôi có nhận tiền của ông ta, nhưng tôi có bán thân, Kiêu Kiêu, tôi phải là người như vậy."

      Đỗ Kiêu Kiêu biết mình trúng tim đen của Sở Thiến, nên áy náy : "Xin lỗi, tôi có ý đó, tôi chỉ muốn điều này ngầm cho phép Trần Gia Lạc làm cái hành động trái pháp luật đó thôi."

      Lúc này, sắc mặt Sở Thiến mới hòa dịu đôi chút, "Thực ra, tôi chỉ sợ người khác nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, nhưng tôi hết cách rồi, mẹ tôi ngã bệnh, cần tiền để phẫu thuật, tôi còn cách nào khác nên mới làm vậy."

      "Tôi hiểu rồi." Đỗ Kiêu Kiêu cầm tay ta, muốn an ủi ta chút.

      Sở Thiến xúc động nhìn , "Nếu ngại, tôi tình nguyện giúp tìm hiểu tin tức của Trần Gia Lạc."

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, "Sao vậy được, chuyện này nguy hiểm lắm."

      Nhưng Sở Thiến cung để ý tới những lời Đỗ Kiêu Kiêu ..., ta cố tình làm vậy, "Tôi giúp làm chút chuyện, nhưng tôi có điều kiện, sau khi xong chuyện, tôi hy vọng có thể giúp tôi chạy khỏi cái địa ngục này."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, "Đây là hai chuyện khác nhau, dù làm vậy, tôi cũng ra tay giúp ."

      " cứ coi như đây là tôn nghiêm tôi còn sót lại ." Sở Thiến nhàng , làm Đỗ Kiêu Kiêu biết phải thế nào.

      ra, Đỗ Kiêu Kiêu là người cực kỳ chú trọng tới lòng tự ái của người khác, những lời này của Sở Thiến làm hơi đồng cảm.

      "Nhưng phải đồng ý với tôi, nếu ông ta muốn làm tổn thưởng ... nhất định phải cho tôi biết đấy." Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc nhìn ta.

      "Được..." Sở Thiến hơi khép mắt, trong lòng chắc chắn.

      Đỗ Kiêu Kiêu chuyện này cho Cố Bách Chu nghe.

      Cố Bách Chu hơi nhíu mày.

      "Sao thế?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      "Em tin Sở Thiến giúp chúng ta tìm ra chứng cứ tội phạm của Trần Gia Lạc à?" Cố Bách Chu lo lắng.

      Cái này....

      Đỗ kiêu Kiêu thần bí cười, " thử xem."

      Cố Bách Chu cũng cười, " biết em dễ bị mắc bẫy như vậy."

      "Đương nhiên rồi." Đỗ Kiêu Kiêu hất cằm, "Huống chi, biểu của ta rất ràng, em giả vờ biết cũng rất khó."

      Hai lần trước ra ám hiệu nhiều lần, nhưng Sở Thiến cũng để lộ chút gì, thế mà lần này lại tự động chạy tới tìm , còn cho xem vết thương, ràng chỉ vừa mới bị đánh thôi."

      Trần Gia Lạc là người cẩn thận, làm sao ông ta có thể để Sở Thiến đầy vết thương như vậy ra ngoài được.

      Còn nữa, điểm quan trọng nhất, lần trước lúc nhắc tới Trần Gia Lạc, vẻ mặt của Sở Thiến rất ràng, chỉ có những đương nồng nhiệt mới xuất vẻ mặt như thế.

      Lúc ấy, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy rất kỳ lạ, sau đó cẩn thận suy nghĩ chút, mới hiểu được.

      Cố Bách Chu sờ tóc , "Chắc là Trần Gia Lạc muốn gài bẫy em đây mà."

      Đỗ Kiêu Kiêu hưởng thụ cái sờ đầu của Cố Bách Chu, "Em biết, ông ta muốn dùng Sở Thiến để câu em. Nhưng em vẫn thắc mắc, sao Sở Thiến có thể ông ta được chứ."

      "Đây chắc là bệnh tâm lý." Cố Bách Chu lạnh nhạt , "Với lại, lúc ta gặp khó khăn, Trần Gia Lạc đưa tay ra giúp đỡ, có ân tình như vậy, kèm theo những đòn roi ngọt ngào mà Trần Gia Lạc thường dùng, tình cảm của Sở Thiến đối với ông ta cũng biến chất theo."

      Đỗ Kiêu Kiêu sụt sịt, "Chả trách người ta lại là SM, có S chắc chắn có M."

      Cố Bách Chu muốn Đỗ Kiêu Kiêu tiếp xúc những thứ này, "Cái đó chỉ cần tìm hiểu chút là được rồi, đừng vào sâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu xúc động gật đầu, "Cái vòng tròn đó hơi loạn, em thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ, em cứ làm người bình thường là được rồi."

      Cố Bách Chu cưng chiều nhìn , hôn lên trán , "Em chỉ cần nghĩ tới là được rồi."

      Đỗ Kiêu Kiêu đẩy ra, nghiêm túc : "Chắc là được đâu, em còn phải nghĩ tới mẹ, tới Cố Nhiễm, Khương Hoán, ba em, Đỗ Khanh Khanh, Lê Thanh, Trần Gia Lạc, còn ai nữa nhỉ? Đúng rồi, Lâm Trí Hiên."

      Lúc nghe thấy có cả Cố Nhiễm, Cố Bách Chu nhíu mày lại, thế mà cuối cùng lại có thêm Lâm Trí Hiên, hoàn toàn u ám.

      "Kiêu Kiêu." Cố Bách Chu mím mối : "Có phải em vẫn chưa quên được Lâm Trí Hiên ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy hơi tủi thân, vội vàng lắc đầu, "Dĩ nhiên là phải rồi."

      ôm hông của Cố Bách Chu, "Em chỉ hơi băn khoăn có nên báo thù thôi."

      "Báo thù?" Cố Bách Chu khó hiểu nhìn .

      Đỗ Kiêu Kiêu ưỡn ngực, " ta lừa em nhiều năm như vậy, làm em tủi thân bao nhiêu? Lần trước bị bắt cóc, ta còn đòi cứu Đỗ Khanh Khanh trước, hại em chịu khổ quá trời, xem, những món nợ này, tính đầu ta phải tính với ai đây?"

      Thấy dáng vẻ hẹp hòi của Đỗ Kiêu Kiêu, khóe môi Cố Bách Chu hơi cong lên, "Đúng, phải tính với ta."


    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 61

      Đúng lúc Đỗ Kiêu Kiêu vừa mới nhớ tới Lâm Trí Hiên, ta lại xuất trước mặt .

      Hôm nay tan học, Đỗ Kiêu Kiêu dọn dẹp sách vở chuẩn bị về nhà, nhưng lại bị đám đông chặn lại.

      phải là người nhiều chuyện, nên muốn chen ra ngoài.

      Nhưng ngờ, vừa vào trong đám người, mọi người lập tức tản ra xung quanh , tạo thành vòng tròn, chừa lại chỗ khá to, bên trong có người đàn ông.

      "Kiêu Kiêu." Ngươi đàn ông kia cầm hoa cười với .

      Đỗ Kiêu Kiêu sừng sỡ tới.

      Người đàn ông quỳ chân, đưa hoa tới trước mặt .

      "Kiêu Kiêu, xin lỗi."

      Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào, có cả những tưởng tượng người đứng trong đó là mình.

      Đỗ Kiêu Kiêu xúc động nhận đóa hoa, rồi bất chợt ném vào mặt ta.

      Lâm Trí Hiên bối rối trước hành động ngoài ý muốn của Đỗ Kiêu Kiêu, ta xoay người nhặt đóa hoa lên.

      Dù là vậy, nhưng cơn giận của ta chỉ thoáng qua thôi, ta đứng lên, tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, áy náy : "Kiêu Kiêu, xin lỗi, trước kia là đúng, làm tổn thương em."

      Đỗ Kiêu Kiêu chống cự lui về sau, cẩn thận ngẩng đầu nhìn ta, "Lâm Trí Hiên, đây là những gì muốn à?"

      "Kiêu Kiêu." Lâm Trí hiên tiến lên, muốn bắt lấy tay của Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng lại bị né tránh, " chỉ muốn xin lỗi em, biết sai rồi."

      Lúc này, ánh mắt Lâm Trí Hiên vô cùng thành khẩn, người khác chỉ cần liếc mắt cái là bị nhấn chìm vào trong đó.

      Đỗ Kiêu Kiêu thờ ơ, " hết chưa?"

      "Gì cơ?" Lâm Trí Hiên sửng sốt.

      " xong rồi tôi nhé?" Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng mà xa cách, dường như những mê luyến trước đây với ta chỉ là do ta ảo tưởng.

      Đỗ Kiêu Kiêu đợi Lâm Trí Hiên mở miệng, ôm sách lướt qua ta.

      Lâm Trí Hiên kéo tay Đỗ Kiêu Kiêu lại, "Đợi ..."

      Đỗ Kiêu Kiêu tránh được, đành xoay người nhìn ta.

      Lâm Trí Hiên mới chịu thả tay ra.

      " biết em hận ." Lâm trí Hiên cười khổ, " lòng xin lỗi em, nghĩ kỹ lại , lúc trước biết quý trọn em, bây giờ gieo gió gặt bão cũng đáng."

      Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn ta, ánh mắt chuyển động gì.

      Tuy mọi người xung quanh biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn người đẹp trai lại si tình xin lỗi, trái tim thiếu nữ rơi đầy đất rồi.

      Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Đỗ Kiêu Kiêu, hy vọng có thể nhanh chóng tha thứ cho người đàn ông này.

      Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng lấy điện thoại ra, gọi cuộc.

      "Alo?" hé miệng, "Cố Bách Chu, em bị người ta chặn lại rồi, mau tới dưới lầu trường học đón em ."

      Nghe thấy giọng nam lạnh lùng mang theo chút lo lắng, Đỗ Kiêu Kiêu mới cúp máy.

      nhìn Lâm Trí Hiên ngây người bên cạnh, " xong rồi chứ?"

      Vẻ mặt Lâm Trí Hiên khó coi, "Kiêu Kiêu, chẳng lẽ em chịu đồng ý tha thứ cho sao?"

      Người xung quanh vừa nghe xong, lập tức thét lên, "Tha thứ cho ấy! Tha thứ cho ấy!"

      Đỗ Kiêu Kiêu trầm mắt, ra hiệu yên lặng, tất cả mọi người đều lặng câm, nghiêm túc nhìn Lâm Trí Hiên.

      " lại chỉ muốn được tôi tha thứ thôi à?" Vẻ mặt ngạc nhiên của Đỗ Kiêu Kiêu khiến Lâm Trí Hiên ngẩn người.

      Nhưng tay nhanh chóng phục hồi, vui mừng , "Kiêu Kiêu, em tha thứ cho rồi sao?"

      Đỗ Kiêu Kiêu vội vàng ngắt lời ta, "Đợi , tôi tha thứ cho hồi nào."

      Thấy vẻ mặt cứng đờ của Lâm Trí Hiên, Đỗ Kiêu Kiêu cố tình lớn, giả vờ như mới hiểu ra: "À, tôi hiểu rồi! đến đây là vì muốn cầu xin tôi giúp Đỗ Khanh Khanh chứ gì."

      Xung quanh bắt đầu ồn ào, Đỗ Khanh Khanh là ai, mọi người ai lại biết, đừng tới vụ bắt cóc xôn xao thời gian, trước đây, Đỗ Khanh Khanh là nhân vật làm mưa làm gió trong trường.

      Thuộc loại người đàn ông cũng muốn, người phụ nữ nào cũng thích chửi thầm ta.

      ngờ cái tên này lại muốn cầu xin cho Đỗ Khanh Khanh.

      Ánh mắt mọi người lập tức bình thường, thậm chí còn có người nhận ra đó chính là học trưởng Lâm Trí Hiên tốt nghiệp.

      Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, "Xin lỗi, tôi cũng hết cách rồi, đối với những chuyện mà Đỗ Khanh Khanh làm, tôi sợ thể tha thứ cho ta được, cũng giống như tôi thể tha thứ cho vị hôn phu của ta được."

      Sắc mặt của Lâm Trí Hiên thể dùng từ khó coi để miêu ta được, ta cứng đờ : " phải là vị hôn phu của ấy!"

      Đỗ Kiêu Kiêu ngạc nhiên che miệng lại, "Sao có thể như vậy được? Thế sao Đỗ Khanh Khanh ở lại nhà lâu vậy?!"

      Mọi người vây xem bị hắt chậu máu chó như vậy, cả người ngừng run rẩy, lúc đầu chỉ nghĩ rằng, đôi tình nhân trai tài sắc này giận dỗi nho thôi, sau đó giả vờ cố ý như tha thứ, nhưng bây giờ thậm chí cả gia đình cũng bị kéo vào tròng.

      Còn gì nữa tới luôn .

      Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Trí Hiên liên tục thay đổi, ta đành phải giải thích: "Tóm lại là và Đỗ Khanh Khanh phải là loại quan hệ mà em nghĩ đâu. ..."

      " đúng sao?" Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc nhìn , "Chính miệng Đỗ Khanh Khanh cũng thừa nhận đấy, ta muốn đợi ta ba năm, rồi cưới ta. Mà bây giờ muốn đổi ý à?"

      "Đỗ Kiêu Kiêu!"

      Lâm Trí Hiên tức giận rống lên, sau đó đột nhiên cảm thấy đúng, ta vội vàng , " và Đỗ Khanh Khanh trong sạch, lần này tới đây chỉ muốn em tha thứ cho , ... muốn được ở cùng em lần nữa."

      Đỗ Kiêu Kiêu trợn mắt nhìn ta, " đừng có mưu với tôi, cái gì mà muốn được ở cùng tôi lần nưa chứ? Tôi ở cùng lần nào rồi à?

      "Đỗ Khanh Khanh ở trong tù đợi đấy? Tuy tôi rất hận ta, nhưng thấy như vậy, tôi lại hơi tội nghiệp cho ta." Đỗ Kiêu Kiêu gật gù, "Dù sao người ta cũng vì nên mới vào tù mà."

      Lâm Trí Hiên tới nắm cổ tay Đỗ Kiêu Kiêu, giọng độc bên tai : "Đỗ Kiêu Kiêu, đừng có quá đáng."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười khẽ, "Tôi có quá đáng, tôi chỉ thôi, Đỗ Khanh Khanh ngồi tù, cũng có phần nguyên nhân từ mà ra."

      Sau đó lớn tiếng : " làm gì vậy hả? Tôi khuyên tốt nhất mau buông tôi ra... Em rể."

      Lâm Trí Hiên cắn chặt răng, cuối cùng vẫn cam lòng buông tay ra.

      Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, " muốn tính sổ tôi cái gì? Tôi còn chưa tính sổ với đây, thế mà lại tự nhào lên."

      ra, nếu hôm nay Lâm Trí Hiên tới tìm , hai ngày nữa ta cũng chẳng sống yên được.

      Chuyện hôm nay chỉ là để ta trải nghiệm thử cảm giác đáng sợ trước mà thôi.

      Những lời Đỗ Kiêu Kiêu hôm nay, nhất định bị truyền , chừng bây giờ người truyền lên mạng luôn rồi, mọi ngươi xung quanh bắt đầu bàn luận về chuyện này.

      Lâm Trí Hiên nhìn mọi người bàn luận xôn xao, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng vẫn phát ra ngoài, từ trước tới ta chưa bao giờ bứt rứt như vậy.

      Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên thưởng thức vẻ mặt của Lâm Trí Hiên, hôm nay đột nhiên thấy người đàn ông này quỳ trước mặt , hiểu ra.

      ra, mình chưa từng thích người đàn ông này lần nào.

      Đỗ Kiêu Kiêu cũng từng ảo tưởng về tương lai của và Lâm Trí Hiên, hôn lễ tuyệt đẹp, tất cả mọi người đều chúc phúc cho bọn họ hạnh phúc mãi mãi.

      Nhưng bây giờ mỗi khi tưởng tượng về hôn lễ đó, lại nghĩ tới Cố Bách Chu.

      Nếu thích ta, lặng lẽ kết thúc tất cả nguyện vọng này, rồi bỏ xuống hoàn toàn

      Nhưng lúc nhìn thấy hành động của Lâm Trí Hiên lại rất ghét, mà cũng hơi buồng, biết giải thích chuyện này với Cố Bách Chu thế nào.

      Đỗ Kiêu kiêu mỉm cười, nghĩ tới vẻ mặt tủi thân của Cố Bách Chu, lòng cảm thấy lơ lửng.

      Lâm Trí Hiên biết nghĩ gì, nên ta nở nụ cười với Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu đề phòng nhìn ta.

      "Kiêu Kiêu..." Vẻ mặt Lâm Trí Hiên dịu dàng, " biết em vẫn còn giận chọn Đỗ Khanh Khanh. Nhưng em biết ? Lúc đó đầu óc mê muội, mà em cũng thèm nhìn lần... Nên mới chọn ấy."

      Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy Lâm Trí Hiên đúng là cực phẩm.

      "Vậy theo lời ... hôn môi, lên giường với Đỗ Khanh Khanh cũng chỉ vì giây hồ đồ thôi?" Lúc câu này, giọng của Đỗ Kiêu Kiêu đặc biệt trong trẻo, khiến tất cả mọi người ai cũng nghe .

      "Sao lại có người biết xấu hổ vậy chứ." Đỗ Kiêu Kiêu chán ghét nhìn ta, "Lúc trước che chở, cưng chiều ta vô hạn. Bây giờ ta ngồi tù rồi, lại tới tìm tôi sao? coi tôi là ve chai à."

      Lần này, Lâm Trí Hiên nhịn được nữa, giơ tay lên muốn đánh .

      Nhưng còn chưa hạ tay xuống bị người chặn lại.

      "Lâm Trí Hiên, muốn làm gì." Cố Bách Chu lạnh lùng nhìn ta.

      Mọi người xung quanh điên cuồng tới gần, lấy điện thoại ra chụp hình ào ào.

      Lại là Cố Bách Chu.

      Mọi người cảm thấy lần này tới đây xem đúng là uổng công.

      Lâm Trí Hiên dần bình tĩnh lại, dùng sức hất khỏi tay Cố Bách Chu, rồi nhìn .

      "Cố Bách Chu."

      Đỗ Kiêu Kiêu khoát tay Cố Bách Chu, nhìn Lâm Trí Hiên cười ngọt ngào, "Em rể, em cảm thấy em so sánh được với Cố Bách Chu của chị à?"

      Hôm nay, Lâm Trí Hiên mất hết mặt mũi, ta cứ nghĩ rằng Đỗ Kiêu Kiêu vẫn dễ lừa như trước, chỉ cần bó hoa là có được . Nhưng ngờ trộm gà được còn mất nắm gạo, bị lấy ra đùa giỡn.

      "Tôi trước." xong, Lâm Trí Hiên cứng đờ xoay người rời .

      Đỗ Kiêu Kiêu đằng sau lớn tiếng nhắc nhở, " quên mang hoa rồi này!"

      Lâm Trí Hiên dẫm chân cái, rồi nhanh hơn.

      ta vừa , mọi người xung quanh cũng xem nữa, đám đông giải tán.

      "Sao tới trễ vậy?" đường, Đỗ Kiêu Kiêu nhàng ôm cánh tay của Cố Bách Chu.

      "Bọn tan học trễ." Cố Bách Chu cầm lấy đống sách trong tay , "Vì cũng sắp tốt nghiệp, nên phải học hơi lâu chút."

      Lúc này, Đỗ Kiêu Kiêu mới nhớ ra, Cố Bách Chu học năm tư rồi.

      đột nhiên quay đầu nhìn Cố Bách Chu, " muốn ra nước ngoài đúng ?"

      Đúng lúc, người thầy già ngang qua, nghe vậy, thầy gật đầu với bọn họ, "Ra nước ngoài cũng tốt, học thêm kiến thức, mở mang đầu óc."

      Đỗ Kiêu Kiêu lập tức kéo Cố Bách Chu chạy .

      Ra tới cổng trường, Đỗ Kiêu Kiêu mới dừng lại thở hồng hộc.

      Cố bách Chu buồn cười vuốt ve lưng , "Sao chạy nhanh vậy?"

      Đỗ Kiêu Kiêu hừ tiếng, "Có phải định ra nước ngoài ?"

      "Cái gì?" Cố Bách Chu ngẩn người, " đâu có ra nước ngoài đâu."

      Đỗ Kiêu Kiêu tin, kiếp trước, vừa tốt nghiệp đại học xong, Cố Bách Chu lập tức nước ngoài, mãi tới khi Đỗ Kiêu Kiêu bị tai nạn nằm viện mới trở về.

      Cố Bách Chu nghiêng đầu, "Kiêu Kiêu, em muốn nước ngoài à?"

      "Sao có thể như vậy được!" Đỗ Kiêu Kiêu thốt lên, nhưng giây sau lại vòng vo, "Nếu... muốn , em cũng ngăn được."

      "Sao lại muốn cơ chứ?" Cố Bách Chu khó hiểu nhìn , "Chẳng lẽ em muốn à?"

      Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, "Ý là, nếu em ..., cũng sao?"

      "Dĩ nhiên." Cố Bách Chu như trẻ con nắm tay , "Khó khăn lắm mới được ở cùng với em, muốn rời xa em."

      Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên hiểu ra.

      Kiếp trước, Cố Bách Chu rời , có lẽ là vì trong mắt chưa từng có .

      Nên mới buồn bã rời .

      Nhưng bây giờ, lại bắt được , muốn đâu cũng được.

      "Cố Bách Chu." Đỗ Kiêu Kiêu khẽ dựa đầu vào người , "Đợi tốt nghiệp xong, chúng ta chơi nhé."

      muốn xem nơi mà Cố Bách Chu sinh sống trong bốn năm.

      "Được."

      "Tối nay em muốn ăn sườn xào chua ngọt."

      "Được."

      "Thịt nướng."

      "Được."

      "Cả súp gà khoai tây nữa."

      "..." Cố Bách Chu do dự : "Em có muốn ăn chút rau ?"

      Đỗ Kiêu Kiêu hừ tiếng.

      "Được..."
      Màn Thầu, tieunai691993, lonkon9513 others thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 62

      Chuyện hôm đó Lâm Trí Hiên tới tìm Đỗ Kiêu Kiêu truyền tới mạng.

      Lúc đầu tin này chỉ lưu truyền trong trường, nhưng lúc mọi người hăng hái đàm luận, đột nhiên người nặc danh chạy vào viết bình luận, khiến nhiều người biết chuyện gì, cũng bắt đầu sục sôi.

      " ra Đỗ Khanh Khanh là tiểu tam, cướp đoạt bạn trai của chị mình." Có người khinh thường .

      Cũng có vài người về phe Đỗ Khanh Khanh lên tiếng, "Chẳng phải Đỗ Kiêu Kiêu hề quen với Lâm Trí Hiên sao? Mà người Lâm Trí Hiên chọn chính là Đỗ Khanh Khanh, nên Khanh Khanh phải là tiểu tam."

      Vừa xong, lập tức bị rất nhiều người nhổ nước miếng, "Đỗ Kiêu Kiêu và Lâm Trí Hiên cùng nhau lớn lên, chỉ thiếu cái danh mà thôi, Đỗ Khanh Khanh biết đó là rể của mình rồi mà còn câu dẫn, vậy phả là tiểu tam là gì?!"

      Fan cuồng não tàn của Đỗ Khanh Khanh đau khổ đấu tranh, "Đây nhất định là lỗi của Lâm Trí Hiên, cái tên này vừa nhìn biết chẳng phải là cái loại tốt đẹp gì."

      "Đúng rồi, đúng rồi, Khanh Khanh của mấy người là vô tội nhất đó." nữ sinh ưa gì Đỗ Khanh Khanh lên tiếng, "Ai mà biết ta là Bạch Liên Hoa chứ, yếu đuối tới nỗi phải mướn người bắt cóc chị mình luôn cơ đấy."

      Bây giờ, dư luận đều nghiêng về phía, những tên vẫn còn ôm mộng tưởng với Đỗ Khanh Khanh đều được thanh tỉnh ít.

      Bọn họ trực tiếp đổ hết mọi oán hận lên người Lâm Trí Hiên.

      Có người mình sắp tốt nghiệp, được công ty Lâm gia chấm rồi, bây giờ còn do dự biết có nên tìm công ty khác .

      Phía dưới lên tiếng khen ngợi, cũng có người tương đối có lý trí đề nghị cân nhắc lại, bảo cứ để công ty Lâm gia làm việc, sau đó mang số bí mật công ty và tài nguyên công ty .

      Nhưng cái mưu này chắc thể nào thực được đâu, mọi người chỉ tự sướng để quên mọi chuyện thôi.

      Trong clip, Đỗ Kiêu Kiêu Đỗ Khanh Khanh ngồi tù đều là vì Lâm Trí Hiên, chỉ câu đơn giản mà cũng đủ gây bao sóng gió.

      Có nhiều người trí tưởng tượng phong phú đoán, thực ra Đỗ Khanh Khanh phải là chủ mưu của vụ bắt cóc, ta chỉ nghe theo Lâm Trí Hiên, cuối cùng ta gánh tội thay cho Lâm Trí Hiên luôn.

      Suy đoán này được truyền ngừng, nhưng lại rất ảnh hưởng tới công ty Lâm gia.

      Những khách hàng của họ đa số là người trẻ tuổi, bây giờ người cùng tuổi với Lâm Trí Hiên biết được chuyện này, ai cũng đều mất cảm tình với công ty họ.

      Cho nên bọn họ tổn thất số lượng khách hàng khá lớn.

      Lâm Trí hiên cũng bị thiệt theo.

      " ." Ba Lâm ngồi ghế bảo trợ lý quay máy tính qua phía Lâm Trí Hiên, "Chuyện gì đây hả?"

      Vẻ mặt Lâm Trí Hiên được tốt lắm, "Là Đỗ Kiêu Kiêu làm."

      Ba Lâm cau mày, "Con tìm nó làm gì? Con biết gia đình chúng ta và Đỗ gia cắt đứt quan hệ rồi mà."

      Lâm Trí Hiên : "Bởi vì nhà chúng ta với Đỗ gia có quan hệ, nên con mới lập quan hệ với bọn họ lần nữa đó thôi."

      "Hồ đồ!" Ba Lâm quát: "Chuyện của Đỗ Khanh Khanh làm chúng ta và Đỗ gia hoàn toàn chấm dứt, bây giờ con lại tìm Đỗ Kiêu Kiêu, phải là muốn bọn họ chê cười à?!"

      "Vậy chuyện của Cố Bách Chu là sao đây?" Ba Lâm nghiêm túc hỏi: "Con có thù oán gì với cậu ta à?"

      Lâm Trí Hiên cúi đầu, "Con cũng biết con đắc tội với cậu ta hồi nào, nhưng mà... Cậu ta và Đỗ Kiêu Kiêu quen nhau."

      Ba Lâm hận thiết rèn thành sắt nhìn ta, "Con đúng là hồ đồ, chúng ta chưa kịp làm ăn gì với Cố gia, mà bị con quấy phá rồi."

      "Từ nay trở , chưa có phép của ba, con được đụng vào Đỗ Kiêu Kiêu!" Ba Lâm ra lệnh.

      Ánh mắt Lâm Trí Hiên lóe lên hận ý, gật đầu đồng ý.

      Đỗ Kiêu Kiêu đọc bài viết mạng, đôi mắt cười híp lại.

      " tìm đầu ra nhiều người biết chuyện vậy? Còn chuyện như nữa." cười với Cố Bách Chu.

      Cố Bách Chu vò tóc , "Sao, em hài lòng ?"

      "Hài lòng hài lòng." Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, "Hình như cổ phiếu của Lâm gia bắt đầu rớt rồi."

      xoay người ôm hông Cố Bách Chu, vùi mặt vào người .

      "Cố Bách Chu, có tốt."

      Cố Bách Chu cười cười, Đỗ Kiêu Kiêu có thể cảm nhận được lồng ngực rung động.

      cúi đầu vào tai Đỗ Kiêu Kiêu: " chỉ nghĩ tới người thôi, chỉ cần em muốn, tình nguyện cho em tất cả những gì có."

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu giật giật, lúc ngẩng đầu lên, đôi môi sơ ý lướt qua cằm Cố Bách Chu.

      Ánh mắt Cố Bách Chu tối sầm, nâng mặt lên, cho chống cự, hôn .

      đẩy răng Đỗ Kiêu Kiêu ra, đầu lưỡi nhanh nhẹn luồi vào trong miệng Đỗ Kiêu Kiêu, bắt lấy cái lưỡi né tránh của , ngậm lấy môi , hôn sâu.

      Lúc đầu Đỗ Kiêu Kiêu chỉ là bị động thôi, nhưng bị Cố Bách Chu hôn tới mơ màng, đột nhiên giật mình.

      Sao lại bị động như vậy được, ai cũng là gà mới thôi, ai sợ ai.

      Vì thế ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu lập tức sáng bừng lên, ôm Cố Bách Chu, sau đó đổi bị động thành chủ động mút lấy lưỡi của Cố Bách Chu.

      biết làm vậy có đúng , nhưng thấy Cố Bách Chu thích, nên có vẻ cũng tệ lắm.

      Ánh mắt Cố Bách Chu lên nụ cười, cẩn thận ôm Đỗ Kiêu Kiêu từ ghế chuyển lên giường, áp lên người sau đó mãnh liệt hôn .

      Đỗ Kiêu Kiêu chỉ có thể nắm vào vạt áo trước của Cố Bách Chu khi hai người khẽ tách ra thở gấp.

      "Kiêu Kiêu." Cố Bách Chu hôn lên mắt , "Kiêu Kiêu."

      Đỗ Kiêu Kiêu bị nhìn ngứa ngáy cả người, nhịn được bật cười, "Đừng quậy nữa."

      "Rất thích em, thích em, Kiêu Kiêu." Ánh mắt của Cố Bách Chu sáng lên.

      Khuôn mặt của Đỗ Kiêu Kiêu bị nhìn tới ửng hồng..., lấy cái gối lên che mặt mình lại.

      Cố Bách Chu ép , nhìn lừa mình dối người cười ngừng.

      rất hấp dẫn. Mặt Đỗ Kiêu Kiêu sắp muốn nổ tung tới nơi, giọt nước khả nghi vẫn còn đọng môi Cố Bách Chu, lúc nhìn chằm chằm như vậy đúng là rất mê người.

      Sao lại đẹp mắt tới vậy chứ.

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng sung sướng, người đàn ông hoàn mỹ này, là của .

      Từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, tất cả đều thuộc về Đỗ Kiêu Kiêu .

      "Em cũng rất thích ."

      Giọng buồn bã của Đỗ Kiêu Kiêu từ gối truyền ra.

      Cố Bách Chu khẽ chớp mắt, ôm cổ , "Hôm qua rất giận đấy."

      Đỗ Kiêu Kiêu quăng gối ra, nhìn , "Em và Lâm Trí Hiên có gì đâu."

      " biết." Vẻ mặt Cố Bách Chu tủi thân, "Nhưng ta lại tỏ tình với em."

      "Em đồng ý với ta đâu." Đỗ Kiêu Kiêu chọc vào mặt , "Em cũng quen với rồi."

      "Kiêu kiêu..." Giọng của Cố Bách Chu trầm xuống, "Đôi khi rất sợ, sợ em vẫn chưa quên được ta, hôm qua bị dọa đấy."

      Đỗ Kiêu Kiêu trêu chọc , " sợ em đồng ý chứ gì."

      Cố Bách Chu né tránh nhìn , "Lúc trước em thích ta tới vậy mà..."

      "Cố Bách Chu." Đỗ Kiêu Kiêu giữ mặt , "Em chỉ lần thôi, em lắng tai nghe kỹ đây. Em thích , rất thích, thích hơn cả Lâm Trí Hiên trước kia. Trừ ra, ai có thể cướp em được. Trong lòng vẫn chưa xác định được, là vì lúc trước em quá keo kiệt chưa từng với ."

      "Em , Cố Bách Chu."

      Đôi mắt đen bóng của Đỗ Kiêu Kiêu lên vẻ mặt sửng sốt của Cố Bách Chu.

      Sau khi tiêu hóa hết những gì Đỗ Kiêu Kiêu , Cố Bách Chu kích động bổ nhào lên người Đỗ Kiêu Kiêu, hôn lung tung lên mặt .

      " đừng có nổi điên đấy nhé." Đỗ Kiêu Kiêu bật cười đẩy ra.

      Cố Bách Chu để ý tới , tiếp tục hôn môi .

      "Được rồi được rồi, em biết rất vui mà." Đỗ Kiêu Kiêu vỗ đầu , "Mau đứng lên , đè chết em rồi."

      Cố Bách Chu cà đầu vào cổ , "..."

      "Này! đừng có được voi đòi tiên." Đỗ Kiêu Kiêu đẩy ra, "Ôi! Đừng hôn cổ em, nhột quá, ha ha ha ha, nhột quá, mau tránh ra!"

      " phiền quá ." Đỗ Kiêu Kiêu oán giận nhìn Cố Bách Chu thỏa mãn bên cạnh, "Cả người em đều là..."

      Cố Bách Chu hài lòng nhìn vết đỏ cổ Đỗ Kiêu Kiêu, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

      lấy lòng đưa mặt mình lên, "Đánh ."

      Đỗ Kiêu Kiêu đẩy ra, " lại lộn xộn cái gì nữa!"

      "Lần sau được như vậy nữa đâu đó." Đỗ Kiêu Kiêu bắt bảo đảm.

      "Ừm..." Cố Bách Chu chần chừ lúc, dưới ánh mắt uy hiếp của Đỗ Kiêu Kiêu, chậm rãi hai chữ.

      " được."

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 63

      Lúc Sở Thiến tới tìm Đỗ Kiêu Kiêu lần thứ hai, vẻ mặt ta hơi gấp gáp, mặt còn khiếp sợ.

      "Sao thế?" Đỗ Kiêu Kiêu cẩn thận hỏi ta.

      Sở Thiến thở mạnh hơi, "Suýt nữa tôi bị phát rồi."

      "Hả?" Đỗ Kiêu Kiêu nhìn , "Sao lại như vậy?"

      "Tôi nghe lén Lê Thanh và Trần Gia Lạc chuyên, suýt bị bọn họ phát ." Trong lòng Sở Thiến vẫn còn sợ hãi : "May mà tôi kịp."

      "Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa." Đỗ Kiêu Kiêu đồng ý .

      Sở Thiến yên lòng lắc đầu, ta kích động nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Tôi đứng ở cửa nghe bọn họ gì đó về thuốc, nhưng mà còn nhắc tới mẹ - Ôn Nhã nữa."

      Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu căng thẳng, "Bọn họ gì?"

      Sở Thiến cẩn thận nhớ lại, "Bọn họ muốn tiêu hủy loại thuốc mà Ôn Nhã dừng trước đo. Nghe là thành phố S."

      "Sao lại là thành phố S?" Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày.

      Nếu thuốc có vấn đề, vậy Lê Thanh phải xử lý xong lâu rồi chứ.

      Sở Thiến ngẩn ra, sau đó chần chừ ra vẻ mình cũng lắm.

      Đỗ Kiêu Kiêu nhìn ta cái, "Có phải là vì ba tôi mang toàn bộ di vật của mẹ về thành phố S ?"

      Ánh mắt Sở Thiến sáng lên, "Chắc là vậy đó. Lúc trước Lê Thanh có muốn tiêu hủy cái loại thuốc đó, nhưng tìm được. Bây giờ bà ta biết thuốc đó ở thành phố S, nên nhất định tới lấy no tiêu hủy."

      Đỗ Kiêu Kiêu hỏi ta, phòng làm việc của Trần Gia Lạc cách rất tốt, làm sao ta nghe được những tin tức này, hỏi ta, mình chưa từng tới chuyện của Ôn Nhã, sao ta biết được Ôn Nhã chính là mẹ , cũng chưa từng hỏi ta, ta chỉ mới nghe được chút, vậy mà sao hiểu chuyện năm đó vậy. Tất cả những thứ đó, Đỗ Kiêu Kiêu chưa từng hỏi lần.

      chỉ nhàng cười, cảm kích với Sở Thiến: " rất cảm ơn ."

      còn bảo Sở Thiến gần đây nhớ để ý tới động tĩnh của Trần Gia Lạc chút, nếu ông ta muốn thành phố S, cứ thông báo cho trước.

      Lê Thành và Trần Gia Lạc muốn thành phố S, Đỗ Kiêu Kiêu hiểu mục đích của bọn họ lắm, nhưng mà nếu bọn họ muốn , chẳng dễ dàng gì đâu.

      Nhắc tới thuốc, Đỗ Kiêu Kiêu cần nghi ngờ cũng biết năm đó chính Trần Gia Lạc lén lút đổi thuốc của mẹ, còn Lê Thanh nhất định là chủ mưu.

      Vậy Đỗ Hồng Bân sao? Ông đảm nhận vai gì trong chuyện này.

      Đỗ Kiêu Kiêu quyết định về nhà chuyến.

      lâu rồi Đỗ Hồng Bân chưa được gặp Đỗ kiêu Kiêu.

      Lúc đầu, ông chỉ nghĩ rằng Đỗ Kiêu Kiêu dỗi nên muốn về nhà, sau đó ông mới phát dọn ra ngoài ở, cũng tìm được phòng luôn rồi.

      Gọi điện nhận, tới phòng thuê tìm chả thấy bóng dáng đâu, vào trường học cũng thấy.

      Lúc đó ông mới biết, Đỗ Kiêu Kiêu muốn gặp ông.

      Đỗ Hồng Bân chán nản dựa vào ghế salon, ông nhớ lại khoảnh khắc nhà ba người hạnh phúc, biết chuyện gì xảy ra khiến mọi chuyện thành nông nỗi này.

      "A Nhã..." Ông thào : "Sao em lại muốn lừa ."

      "Tại sa lại lừa !" Vẻ mặt Đỗ Hồng Bân dữ tợn, "Vì sao!"

      "Rốt cuộc là vì sao..." Ông lấy tay che mặt, giọng và hình bóng Ôn Nhã lên trước mắt ông.

      Giọng của Lê Thanh dường như lại vang lên bên tai ông, "Ôn Nhã còn thương ông nữa đâu, ông biết sao? ta và em trai tôi qua lại với nhau, Đỗ Kiêu Kiêu là con ông à? Buồn cười! Sao ông hỏi ta, lần đó người bắt cóc Đỗ Kiêu Kiêu có phải là Lê Hằng ?"

      Đỗ Hồng Bân cắn răng, ông tin những gì Lê Thanh , nhưng sau đó ông phát , Ôn Nhãn lén lút về thành phố S gặp Lê Hằng.

      Ôn Nhã chưa từng nhắc tới Lê Hằng trước mặt ông, cứ xem như bà và Lê Thanh là chị em tốt, nhưng lúc Lê Thanh bàn về Lê Hằng, bà cũng chỉ ừ tiếng rồi thôi.

      Mầm móng hoài nghi mọc rể trong lòng, chẳng mấy chốc nó nảy mầm thôi, trưởng thành khỏe mạnh thành cây đại thụ.

      Ông từng lấy hết dũng cảm hỏi chuyện Lê Hằng, nhưng Ôn Nhã chỉ nhàn nhạt trả lời qua loa vài câu, trốn tránh câu hỏi của .

      Trái tim chết trong giây lát cũng là chuyện bình thường.

      Về sau, Ôn Nhã bệnh nặng qua đời, cuộc sống của ông hề có quy luật , tiếp theo nên làm gì đây? có bà, cuộc sống ông xuống dốc ngừng, ông mờ mịt lúng túng.

      Đúng lúc này Lê Thanh xuất .

      Bà ta hỏi, ông cam lòng à? Cứ để mặc Ôn Nhã rời như vậy.

      Đương nhiên là cam lòng, ông còn chưa nhận được câu trả lời thuyết phục của bà, sao bà có thể bỏ ông được.

      muốn báo thù ta ? Giọng hấp dẫn của Lê Thanh nhàng vang lên.

      Vì vậy, Lê Thanh liền trở thành vợ của Đỗ Hồng Bân.

      Ông làm vậy chỉ vì trả thù Ôn Nhã.

      Nhưng mỗi khi đêm xuống, Đỗ Hồng Bân đều nghĩ, sao Ôn Nhã tới tìm mình? Ông làm ra chuyện như vậy, kết hôn với chị em tốt của bà, ông có lỗi với bà.

      Hai năm qua, Đỗ Hồng Bân chưa từng mơ thấy Ôn Nhã lần, ngay cả trong mơ, ông cũng cơ hội để gặp bà.

      Đúng là làm tổn thương người khác.

      Đỗ Hồng Bân biết mình từng làm lỡ chuyện, ông bồi thường gấp đôi cho Ôn Nhã, mà ông giấu giếm vô cùng tốt, nên bà biết gì.

      Sau khi Lê Thanh cho ông biết Ôn Nhã phản bội ông, Đỗ Hồng Bân từng nghĩ vậy là huề nhau rồi, cuối cùng bọn họ ai phải chịu thiệt.

      Nhưng cơn giận trong lòng vẫn bị dập tắt.

      Mỗi lần nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu là ông lại nổi giận, ông tin con mà mình nâng trong bàn tay lại là con của người khác.

      ràng chỉ cần tờ giấy là có thể giải quyết hết mọi chuyện, nhưng ông cứ lùi bước hết lần này tới lần khác.

      Huống chi ông cũng dám xem, nếu Đỗ Kiêu Kiêu là con ruột của ông sao, nhưng nếu phải sao? Đến lúc đó ông phải làm gì đây?

      Đỗ Hồng Bân thừa nhận mình rất thất bại, ông bị Ôn Nhã buộc chặt, nhưng người yếu đuối.

      Lúc Đỗ Kiêu Kiêu lẳng lặng về nhà.

      thừa dịp Lê Thanh có ở đây để về nhà, nhưng ngờ ở đây lại quanh tới vậy, ngay cả người giúp việc cũng chẳng thấy đâu.

      Đỗ Kiêu Kiêu từ từ vào phòng khách, lúc chuẩn bị lên thư phòng, bị tiếng gọi phía sau hù sợ.

      "Kiêu Kiêu?!" Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Đỗ Hồng Bân cứ nghĩ là Lê Thanh về, nhưng ngờ lại là Đỗ Kiêu Kiêu.

      Đỗ Kiêu Kiêu bị ông phát ra cũng chỉ ngạc nhiên chút thôi, lập tức bình tĩnh lại.

      "Là tôi, ba, sao ông vẫn chưa làm?" xoay người hỏi Đỗ Hồng Bân.

      Đỗ Hồng Bân nhíu mày, "Cơ thể thoải mái, nên ba về sớm."

      "Bệnh tới bệnh viện mà khác, nếu muốn cuối cùng cũng như mẹ tôi." Đỗ Kiêu Kiêu nhàn nhạt nhắc nhở.

      Trong lòng Đỗ Hồng Bân tê rần, ông phức tạp nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

      "Sao con lại về đây? Gần đây ba gặp được con." Đỗ Hồng Bân chịu đựng cơn đau dạ dày hỏi.

      "À. Tôi quên cho ông biết, tôi dọn ra ngoài ở rồi." Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu gì thay đổi .

      Đỗ Hồng Bân vui : "Sao tự nhiên muốn dọn ra ngoài? Khanh Khanh còn ở đây nữa, con còn gì vừa lòng à."

      "Nếu hài lòng đương nhiên là có ròi." Ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu lạnh như băng, "Chỉ cần nhìn thấy căn nhà này là tôi vừa lòng."

      Đỗ Hồng Bân nổi giận, những lời của chọc ông càng đau dạ dày, ông ôm bụng, mồ hôi lạnh rơi xuống, "Con đúng là làm phản!"

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy ông như vậy chỉ thở dài hơi, đưa cho ông ly nước ấm.

      Bị Đỗ Hồng Bân từ chối cũng giận, đặt ly nước lên bàn, ngồi xuống đối diện Đỗ Hồng Bân.

      "Lần này tôi tới đây phải đễ cãi nhau với ông." cất gai mình lại, "Tôi chỉ muốn hỏi chuyện của mẹ thôi."

      Vừa nhắc tới Ôn Nhã, Đỗ Hồng Bân đồng ý phối hợp, ông khoát tay, ra vẻ muốn gì.

      "Ba." Đỗ Kiêu Kiêu nhàng , "Tôi biết ông có từng nghĩ tới hay , vì sao bệnh của mẹ lại đột nhiên trở nặng."

      Vẻ mặt Đỗ Hồng Bân bắt đầu thay đổi.

      Đỗ Kiêu Kiêu tiếp, "Tuy cơ thể mẹ được khỏe, những bà ấy vẫn tích cực điều trị, bác sĩ mẹ khôi phục rất tốt, nhưng sao đột nhiên chẳng có kết quả gì hết?"

      "Ba, ông có từng nghĩ tới ?"

      Tiếng hít thở của Đỗ Hồng Bân dần biến mất, chứng minh ông nghe hết những gì Đỗ Kiêu Kiêu .

      "Ba biết." Ông cứng rắn : "Mẹ con lúc nào cũng giấu giếm về bệnh của mình... Ba làm gì biết được cái gì?"

      "Sao mẹ lại giấu ông?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

      Câu hỏi này trúng tim đen của Đỗ Hồng Bân, ông nổi giận: "Sao ba biết được? Muốn hỏi mà hỏi Ôn Nhã! Con hỏi bà ấy, tại sao lại giấu ba, sao lại muốn gạt ba!"

      Đỗ Kiêu Kiêu hiểu sao đột nhiên ông lại nổi giận đùng đùng như vậy, nhìn Đỗ Hồng Bân giận run người, há miệng thở dốc, nên lời.

      Xem ra ba rất hận mẹ, Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy tình hình hơi khó khăn. Thấy Đỗ Hồng Bân như vậy, chắc chắn ông biết chuyện gì về thuốc men cả.

      Vậy rốt cuộc Lê Thanh có hại mẹ ?

      Đỗ Kiêu Kiêu thấy Đỗ Hồng Bân tỉnh táo lại, kiên trì hỏi tới cùng: "Ba, con muốn biết ông có mang di vật của mẹ về thành phố S , ví dụ như thuốc, quần áo chẳng hạn."

      Đỗ Hồng Bân nhịn được : "Toàn bộ đều có, tất cả mọi thứ trong nhà này, ba đều trả lại cho bà ấy."

      Đỗ Kiêu Kiêu vui mừng, đúng là có .

      "Con hỏi cái đó làm gì?" Đỗ Hồng Bân hơi bực bội.

      "Tôi chỉ muốn xem những di vật mà mẹ để lại thôi." Đỗ Kiêu Kiêu tùy tiện tìm đại lý do.

      "Có gì để xem?" Đỗ Hồng Bân nhíu mày, "Ba chôn hết cả rồi."

      "Cái gì?" Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ nhìn ông, "Ông chôn rồi?!"

      Đỗ Hồng Bân nhíu mày, lúc lâu sau, giọng của ông mới khàn khàn vang lên: "Mẹ con ở dưới quen."

      Đỗ Kiêu Kiêu câm nín.

      biết, trước khi mẹ chết Đỗ Hồng Bân bắt đầu dọn dẹp, lúc trước khi viếng mẹ, cầm theo vài cuốn sách, đó là những quyển lén lút mang giấu. Nhưng ngờ Đỗ Hồng Bân lại mang hết chôn, đúng là...

      Đây chẳng phải là gián tiếp giúp Lê Thanh còn gì?!
      Màn Thầu, lonkon95, milktruyenky12 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 64

      Đỗ Kiêu Kiêu nhận được thông báo của Sở Thiến, Trần Gia Lạc muốn tới thành phố S.

      " muốn theo à?" Sở Thiến hỏi .

      Đỗ Kiêu Kiêu ừ tiếng, "Tôi phải xem ông ta tới đó làm gì."

      "Vậy nhớ cẩn thận đó." Sở Thiến .

      "Tôi biết rồi." Đỗ Kiêu Kiêu đáp lại, "Tôi biết chừng mực."

      " còn gì muốn với tôi à?" Đỗ Kiêu Kiêu cầm điện thoại, nhìn xuống đất.

      Sở Thiến hơi chần chừ, ", có."

      Đỗ Kiêu Kiêu cười khẽ, "Vậy tôi cúp đây."

      "Được..."

      Trần Gia Lạc tới nhà cũ của Ôn Nhã, lâu rồi nơi đây có ai tới, các mảnh ngói rơi đầy xuống nóc nhà.

      Ông ta dùng sức bẻ khóa cửa, rồi bước vào.

      Mặc dù là nhà cũ lâu được dọn dẹp hay sửa sang gì, nhưng lúc vào trong, Trần Gia Lạc hề ngửi thấy mùi bụi quá gay gắt.

      Ông ta nở nụ cười sâu xa, ánh mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm phòng ngủ của Ôn Nhã.

      "Vào cửa, rẽ trái, căn phòng đầu tiên..." Trần Gia Lạc nhớ lại những gì Lê Thanh , rồi thẳng vào phòng.

      Vừa vào phòng, lọ thuốc màu trắng tủ giường đập thẳng vào mắt ông ta.

      Trần Gia Lạc nhàn nhã tới, chuẩn bị cầm lọ thuốc lên nhìn cho kỹ, cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng to.

      "Cảnh sát đây, được nhúc nhích!"

      Vài người đàn ông mặc đồ cảnh sát đứng chặn ở cửa, nhưng trước mặt bọn họ, còn có Đỗ Kiêu Kiêu nổi giận đùng đùng.

      "Trần Gia Lạc, ông cầm cái gì trong tay vậy hả?!" Đỗ Kiêu Kiêu mất hết lý trí, chạy tới giành lấy lọ thuốc trong tay Trần Gia Lạc.

      nhìn lọ thuốc, ngửi chút, giống như nếu làm vậy có thể biết được loại thuốc bên trong.

      Trân Gia Lạc nở nụ cười châm chọc, " biết các vị cảnh sát tới đây có việc gì?"

      Đỗ Kiêu Kiêu hừ lạnh, "Ông đừng giả vờ nữa. Trần Gia Lạc, ông tự ý xông vào nhà người ta, muốn đến nhà mẹ tôi lấy chứng cứ tội phạm."

      Vẻ mặt Trần Gia Lạc thay đổi nhìn , "Hả? Chứng cứ tội phạm? Tôi biết chứng cứ tội phạm gì cả."

      "Ông lén đổi thuốc của mẹ tôi, làm bệnh tình của mẹ tôi càng lúc càng nặng, hại bà ấy qua đời. Ông phạm tôi giết người! Chuyện này cần tôi phải nhắc nhở nữa sao? Bác sĩ Trần." Cả người Đỗ Kiêu Kiêu run rẩy, dường như bị chọc tức ít.

      Trần Gia Lạc thản nhiên : " đừng có mà vu khống cho tôi, tôi kê thuốc cho Ôn Nhã rất cẩn thận, chẳng phải cũng xem qua rồi sao? đó có ghi, vì bệnh tình của bà ấy nặng thêm nên mới cần tăng thêm thuôc sao?"

      Đỗ Kiêu KIêu phản bác lại, đúng là toa thuốc của Trần Gia Lạc hề sai.

      "Ông đừng dối!" Đỗ Kiêu Kiêu oán hận nhìn ông ta, "Đúng là toa thuốc của ông sai, nhưng ông kê sai!"

      "Hả?" Trần Gia Lạc khinh thường nhìn ta, "Vậy xin hỏi có bằng chứng gì ?"

      "Đây là bằng chứng!" Đỗ Kiêu Kiêu giơ lọ thuốc lên, "Loại thuốc này chính là thuốc mà ông kê sai cho mẹ tôi."

      tiếp, "Nếu thuốc này sai, vậy sao ông lại muốn tới đây ăn trộm làm gì?"

      Ánh mắt Trần Gia Lạc lên ý cười, ông ta bỏ tay vào túi quần, dựa vào tủ đầu giường bên cạnh, " biết đừng lung tung, Ôn Nhã chỉ là bệnh nhân của tôi, mà bà ấy còn là bạn của tôi, tôi tới đây chỉ vì nhớ bà ấy thôi."

      "Còn lọ thuốc kia..." Trần Gia Lạc híp mắt lại, "Chỉ là vitamin bình thường mà thôi."

      Đỗ Kiêu Kiêu nhượng bộ ông ta chút nào, "Ông tạm thời đừng bấu víu vào đâu cả, ông đừng tưởng tôi biết, loại thuốc này, phải là vitamin!"

      Trần Gia Lạc tự tin nở nụ cười, trong mắt ông ta tràn đầy khiêu khích, "Vậy , trước mặt các vị cảnh sát đây, chúng ta đánh cuộc ván nào. Nếu trong đây phải là vitamin tôi nhận tội. Nhưng nếu là vitamin, tôi tố cáo tội phỉ báng người khác."

      Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu như suy nghĩ, Trần Gia Lạc nhìn , ý cười trong mắt càng lúc càng .

      Nhưng ông ta lại thấy Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười như ý.

      "Được!" Giả vờ suy nghĩ trong chốc lát, Đỗ Kiêu Kiêu quyết định đánh cuộc với Trần Gia Lạc phen.

      Đỗ Kiêu Kiêu trực tiếp mở lọ thuốc kia ra, mà dẫn đoàn cảnh sát với Trần Gia Lạc tự tin tới bệnh viện thành phố S.

      mời vị bác gĩ già có uy tín tới, sau đó bảo ông mở ra kiểm tra.

      Đợi ông nhìn hòi, Đỗ Kiêu Kiêu mới hỏi: "Bác sĩ, thuốc trong này là vitamin ạ?"

      " bậy gì vậy?" Bác sĩ già vui, "Thuốc này giống vitamin lắm à?"

      "Sao có thể như vậy được!" Trần Gia Lạc thể bình tĩnh như trước nữa, ông ta nhanh chóng tới, đoạt lấy lọ thuốc trong tay bác sĩ già, "Đây ràng là vitamin..."

      "Người trẻ tuổi bây giờ là." Bác sĩ già thở dài, " chút hiểu biết gì cả."

      Trần Gia Lạc nổi điên đưa mắt nhìn kỹ lọ thuốc trong tay.

      "Sao lại như vậy được?!" Vẻ mặt Trần Gia Lạc dữ tợn, "Lê Thanh lừa tôi!"

      Đỗ Kiêu Kiêu mỉm cười, "Xin lỗi, bác sĩ Trần, ông bị tình nghi là cố ý giết người, tôi nghĩ hình như ông được những vị cảnh sát đằng sau mời 'uống trà' chuyến rồi."

      Vừa dứt lời, những người cảnh sát phía sau tiến lên bắt giữ Trần Gia Lạc.

      Trần Gia Lạc chợt hiểu ra mọi chuyện, ông ta hét lên với Đỗ Kiêu Kiêu: "Là ! Chính là người hãm hại tôi!"

      Đỗ Kiêu Kiêu ra vẻ sao giơ tay, vô tội cười với ông ta, "Bác sĩ Trần, trước khi có bằng chứng, tôi có thể tố cáo ông tội phỉ báng người khác đấy.

      Trần Gia Lạc bị cảnh sát bắt .

      Lúc nghe được tin tức này, Lê Thanh suýt nữa đánh rơi cái bát trong tay.

      Đỗ Hồng Bân nhíu mày, nhìn Lê Thanh luống cuống tay dọn dẹp quần áo bẩn, giọng quát: "Sao lại bất cẩn quá vậy."

      ", sao cả." Giọng của Lê Thanh hơi run rẩy.

      "Sao vậy?" Đỗ Hồng Bân ngạc nhiên nhìn bà ta, "Từ nãy tới giờ, sau khi nhận điện thoại xong em lại yên lòng, cuối cùng là có chuyện gì?"

      " có gì." Sắc mặt Lê Thanh tái nhợt, bà ta cầm giấy lau miệng, sau đó vội vàng tạm biết Đỗ Hồng Bân, "Em có chút việc, em trước đây."

      Sau khi ra khỏi cửa, Lê Thanh vội vàng gọi cho Lê Hằng.

      "Những gì cậu vừa sao?!" Lê Thanh hỏi .

      Giọng lạnh lùng của Lê Hằng vang lên, "Tận mắt tôi nhìn thấy, Trần Gia Lạc bị cảnh sát bắt ở thành phố S."

      "Sao lại như vậy được?" Lê Thanh khó tin : "Phải là Đỗ Kiêu Kiêu bị bắt chứ?"

      Giọng của Lê Hằng càng lạnh lùng hơn, "Tôi biết. Nhưng Lê Thanh, hình tôi quên hỏi chị... Có phải chị lừa tôi đúng ?"

      Mặt Lê Thanh trắng bệch, bà ta lắp bắp : "Cậu... Cậu gì vậy?"

      Lê Hằng độc , "Chị dấu, có phải chị quên cho em biết... Chị tự tay giết người mà em nhất đúng ?"

      "Rốt cuộc cậu lung tung gì vậy?" Lê Thanh cố kìm nén trái tim đập loạn nhịp, "Lê Hằng, cậu bình tĩnh . Cậu hãy nghe chị , chị có hại chết Ôn Nhã, bà ta bị bệnh mà chết. Chẳng lẽ cậu tin chị sao?"

      Lê Hằng nhàng , "Đương nhiên là tôi tin chị rồi. Tôi rất tin tưởng chị. Chị chỉ cần bắt con của A Nhã , ấy ở cùng tôi, nghe theo tôi. Chị tôi đừng tới thành phố Z, A Nhã đích thân tới tìm tôi, vì vậy tôi nghe theo. Nhưng khi chị A Nhã ngã bệnh qua đời, là vì để tôi u mê nữa, suýt nữa tôi cũng nghe theo."

      " , chỉ còn chút nữa thôi..."

      Lê Thanh nghe sởn tóc gáy, bà muốn Lê Hằng bình thường lại, là vì, mỗi lần phát điên, được biết ai là ai nữa.

      "Em trai à, chẳng lẽ trong lòng cậu, chị bằng người chết sao? Mà Ôn Nhã cũng là chị em tốt của chị, sao chị có thể nhẫn tâm hại ấy được?"

      Lê Hằng sâu xa : "Lê Thanh, năm đó lúc chị và Đỗ Hồng Bân cùng nhau về nhà, tôi và mẹ đều có mặt ở đó."

      Di động trong tay Lê Thanh rơi xuống, 'bộp' tiếng, điện thoại bị bể thành hai nửa, cả pin cũng văng ra ngoài.

      Bà ta cứ nghĩ hôm đó có ai ở nhà, nên bà ta mới dẫn Đỗ Hồng Bên và nhà.

      Nếu mẹ nhìn thấy chuyện bà ta và Đỗ Hồng Bân, vậy có phải lên, căn bệnh tim của mẹ bà ta tái phát là có nguyên nhân khác sao?

      Lê Hằng ám chỉ với bà ta cái gì đây.

      Lê Thanh cứ tưởng rằng, mẹ bị chuyện Lê Hằng thích Ôn Nhã chọc giận, làm bệnh tim tái phát. Nhưng ngờ bà lại thấy bà ta và Đỗ Hồng Bân...

      Chẳng lẽ căn bệnh tim của mẹ tái phát đều là vì bà ta sao?

      Sao lại như vậy được?!

      Lê Thanh cười khổ, vì cái chết của mẹ, mà nỗi oán hận với Ôn Nhã càng lúc càng lớn, thế mà bây giờ có người cho bà ta biết, bà ta hận sai người, hai lầm người rồi.

      Bây giờ sao bà ta có thể chấp nhận được chuyện này đây?

      Ôn Nhã ơi Ôn Nhã, dù còn sống hay chết, đều có khả năng khiến tôi sống trong đau khổ.

      -------------------------------------------------

      Lúc Lê Thanh nhìn thấy Trần Gia Lạc, tâm tình bà ta rất phức tạp.

      Đây là lần thứ hai bà ta tới đây, lần nào cũng tới thăm đồng minh.

      " ngờ Đỗ Kiêu Kiêu có thể hại ông ra thế này." Trong mắt Lê Thanh lên vẻ đùa cợt ràng.

      Sắc mặt Trần Gia Lạc tiều tụy, "Là tôi xem ta."

      Lê Thanh hốt hoảng, lúc trước tới thăm Đỗ Khanh Khanh, ta cũng như vậy.

      "Bà định làm thế nào đây?" Trần Gia Lạc gấp gáp hỏi, "Tôi muốn ở đây đâu."

      Lê Thanh lắc đầu, "Ông nhận tội rồi, tôi có cách nào giúp được ông nữa."

      "Mẹ nó, tôi tin tưởng bà quá rồi!" Trần Gia Lạc chửi tục, "Là bà thề thốt, mọi chuyện chuẩn bị xong. Vậy mà, mẹ nó, sao tôi lại ở đây hả?!"

      Sắc mặt Lê Thanh cũng ổn tí nào, "Cái này ông phải hỏi con bé nô lệ kia rồi. Có phải ta làm lộ kế hoạch của chúng ta ?"

      "." Trần Gia Lạc lắc đầu chắc chắn, " ta phản bội tôi đâu."

      Lê Thanh phì cười, "Ông còn tin tưởng sủng vật của mình được nữa à, loại người như ta chỉ cần có sữa là mẹ thôi, ông cho ta tiền được, chẳng lẽ Đỗ Kiêu Kiêu cho được sao?"

      Trần Gia Lạc sâu xa cười, "Bà hiểu cái gì là nô lệ đâu..."

      "Tôi muốn biết." Vẻ mặt Lê Thanh có biểu cảm gì : "Ông tự nghĩ làm thế nào để thoát tội , tôi trước, ngàn lần được khai tôi ra. Nếu , tôi khai hết những chuyện kia của ông."

      Ánh mắt Trần Gia Lạc lạnh như băng, "Ý bà là bà đồng ý giúp tôi à?"

      "Sao tôi giúp được ông nữa?" Lê Thanh giọng rống: "Bây giờ bản thân tôi còn khó mà giữ được, ông cầu xin tôi bằng cầu xin chính mình !"

      "Ơ..." Trần Gia Lạc cười khinh miệt, "Lê Thanh, bây giờ tôi hiểu vì sao Đỗ Khanh Khanh nhảy khỏi thuyền rồi."

      Lê Thanh hiểu ông ta có ý gì, đúng lúc muốn hỏi thử, Trần Gia Lạc đột nhiên đứng lên.

      "Cút ." Trần Gia Lạc nhìn bà ta nữa.

      Lê Thanh hiểu gì, tức giận rời khỏi trại tạm giam.

      "Đỗ Kiêu Kiêu." Lê Thanh cắn răng nghiến lợi: "Đúng là quá tốt, cũng lợi hại đấy."

      Lê Thanh bắt đầu cuống cuồng lên, vừa lo lắng Lê Hằng xúc động làm ra chuyện điện rồ, vừa sợ Trần Gia Lạc khai bà ta ra.

      Nhất định Đỗ Kiêu Kiêu biết hết rồi, Lê Thanh thể nào hiểu được, sao Đỗ Kiêu Kiêu lại biết được chuyện năm đó chứ.

      Trong đầu Lê Thanh lên ý nghĩ, bà tay quay lại vào ngục giam của Đỗ Khanh Khanh.

      "Mẹ, lâu gặp..." Cách cửa sổ, Đỗ Khanh Khanh nhìn Lê Thanh.

      Lê Thanh quan tâm nhìn ta, "Khanh Khanh, con gầy rồi."

      Lời đau lòng hẳn lên mặt.

      Đỗ Khanh Khanh cười chua xót, "Bởi vì cuộc sống của con được tốt lắm

      Có vẻ là , hai năm qua, Đỗ Khanh Khanh lúc nào cũng được cưng chiều, thể quen được cuộc sống ở đây.

      Những ở đây đều thích Đỗ Khanh Khanh, nên chuyện gì cũng nhắm vào ta. Mà Lê Thanh và Đỗ Hồng Bân có chuẩn bị cái gì, nên Đỗ Khanh Khanh rất khổ sở.

      "Khổ cho con rồi..." Ánh mắt Lê Thanh mang theo thương.

      Hai người dối trá hỏi thăm nhau, cuối cùng, Lê Thanh cũng ra nguyên nhân mình tới đây.

      "Khanh Khanh." Giọng của Lê Thanh hơi gấp gáp, "Sao Lê Hằng lại biết được chuyện của Ôn Nhã?"

      Đỗ Khanh Khanh cười thần bí, "Con biết nữa."

      Lê Thanh nghiêm túc, "Con đừng hòng gạt mẹ, có phải con cho cậu ta biết đúng ?!"

      "Mẹ." Nụ cười mặt Đỗ Khanh Khanh biến mất, "Mẹ nghĩ gói giấy được lửa sao? Thay vì con cho cậu biết, cậu cho con biết còn hơn."

      Lê Thanh khiếp sợ nên lời.

      Đỗ Khanh Khanh giễu cợt nhìn bà ta, "Nhìn bộ dạng mẹ như vậy, chắc lâu nữa chúng ta được đoàn tụ ở đây rồi."

      "Đỗ Khanh Khanh!" Lê Thanh hơi tàn nhẫn, "Con muốn làm gì?"

      "Con muốn làm gì à?" Đỗ Khanh Khanh cười, "Con chỉ chợt nhớ tới những chuyện lặt vặt thôi, con sợ lúc cảnh sát tới hỏi con lỡ miệng ra mà thôi."

      "Đúng là tôi nhìn lầm rồi!" Lê Thanh tức giận, "Làm vậy được lợi gì hả?!"

      Đỗ Khanh Khanh cười khẽ, "Chẳng được lợi gì, con chỉ muốn được đoàn tụ với mẹ mà thôi!"

      "Mơ ."

      ..........................................................................

      Đỗ Hồng Bân khó hiểu nhìn Lê Thanh, "Hình như gần đây em thường xuyên tới trại tạm giam phải."

      Động tác mát xa của Lê Thanh hơi dừng lại, rồi cười xấu hổ : "Là Khanh Khanh muốn tìm em chuyện chút."

      Im lặng lúc, Đỗ Hồng Bân mở miệng : "Sau này nếu có gì quan trọng, em đừng tới nữa."

      "Được." Lê Thanh dừng tay lại, bà ta thử hỏi Đỗ Hồng Bân: "Gần đây Kiêu Kiêu có tới tìm ?"

      "Có." Đỗ Hồng Bân uống ngụm trà, "Con bé tới đây trò chuyện với thôi."

      "Vậy hai người gì vậy?" Lê Thanh vội vàng hỏi, vẻ mặt hơi sợ hãi.

      Đỗ Hồng Bân nhìn bà ta, "Kiêu Kiêu hình như bác sĩ gia đình cũ của chúng ta phạm tôi."

      Lê Thanh cười ha ha, vậy à. Thực ra bà ta rất căng thẳng, lực đạo tay cũng mạnh hơn tú.

      Đỗ Hồng Bân bị bà ta đè tới tê cả đầu, thở dài hơi, "Cũng chả biết phạm tội gì, cũng chỉ mới cho ông ta nghỉ việc hai năm nay từ khi em tới đây thôi."

      Lê Thanh như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, với Đỗ Hồng Bân: "Em nhớ hình như trong công ty có tài liệu cần xử lý, bây giờ em phải xem ngay đây."

      "Trễ rồi mà." Đỗ Hồng Bân xem đồng hồ tay chút, tám giờ rưỡi, ông đề nghị : "Để ngày mai ."

      " được!" Lê Thanh từ chối, bất chợt phát sắc mặt của Đỗ Hồng Bân được tốt lắm, bà ta lại thở dài, "Em sợ ngày mai kịp nữa."

      Đỗ Hồng Bân cũng khuyên bà ta nữa, để mặc bà ta tùy ý sửa soạn vội vàng tới công ty.

      Lúc Lê Thanh đóng sập cửa ra ngoài, ánh mắt dịu dàng của Đỗ Hồng Bân u ám xuống, trong mắt tràn đầy hận ý khiến người khác phải sợ.

      Ông gọi điện cho Đỗ Kiêu Kiêu.

      Lúc nhận được điện thoại, Đỗ Kiêu Kiêu nở nụ cười.

      "Sao thế?" hỏi.

      "Con đoán đúng." Đỗ Hồng Bân u ám , "Bà ta tới công ty."

      "Bây giờ ông chịu tin tôi rồi à?" Đỗ Kiêu Kiêu cười đắc ý.

      Đỗ Hồng Bân nắm chặt tách trà trong tay, "Con đừng tham gia vào chuyện này nữa."

      "Dựa vào cái gì?!" Đỗ Kiêu Kiêu tức giận : "Đến bây giờ rồi mà ông con che chở cho bà ta nữa à!"

      " chung là con đừng xen vào nữa." Đỗ Hồng Bân ra lệnh.

      Đỗ Kiêu Kiêu lập tức cúp điện thoại.

      "Sao vậy?" Cố Bách Chu quan tâm hỏi.

      "Ba em em đừng lo chuyện này nữa." Đỗ Kiêu Kiêu to: "Đúng là em nên cho ông ấy biết. Bây giờ chúng ta uổng công vô ích, mà còn cho Lê Thanh cơ hội giả vờ nữa."

      Cố Bách Chu an ủi , trong đầu lên vẻ mặt oán hận giống như giả vờ của Đỗ Hồng Bân khi ông phát ra .

      Nhưng bây giờ ông lại bình tĩnh Đỗ Kiêu Kiêu đừng lo nữa.

      Hơi kỳ lạ....

      Cố Bách Chu xem xét chút, rồi đột nhiên đứng lên, kéo Đỗ Kiêu Kiêu chạy ra ngoài.

      "Làm gì vậy?!" Đỗ Kiêu Kiêu vẫn còn giận.

      "Ba em sắp xảy ra chuyện rồi." Cố Bách Chu bình tĩnh .
      Màn Thầu, lonkon95, milktruyenky13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :